Lục Vi Dân tự nhủ phải bình tĩnh, suy nghĩ xem như thế nào trong thời gian ngắn nhất tìm được Mạc Đạm.
Những quán karaoke đó quy mô cũng không lớn, đều là một số người nhạy bén thấy xu thế bắt đầu phát triển là đi trước một bước. Thông thường cũng chỉ là hai tầng, tầng một là tiếp đón, tầng hai ngăn thành nhiều phòng để cho khách vào hát.
Tuy nhiên, lúc này ở đây vẫn chỉ thuần túy là ca hát, không có vấn đề gì khác. Phải hai, ba năm sau mới dần biến tướng, một vài cô gái tiếp viên vào ngồi cùng khách, sau đó dần dần biến những nơi này thành chỗ ăn chơi đàng điếm.
Lục Vi Dân trong giây lát nhớ tới cái gì đó:
- Kính Phong, Diêu Bình thời gian gần đây có phải hay lái một cái xe máy?
- Đúng, là Diêu Chí Thiện cho y, Honda CG125, cả ngày lượn lờ khoe khoang trên phố.
Tiêu Kính Phong phản ứng lại:
- Đêm nay khẳng định y cũng sẽ lái xe đến. Hát ở chỗ nào cũng sẽ phải đỗ xe ở ngoài, chúng ta đi tìm thử xem.
Không nằm ngoài dự đoán của Tiêu Kính Phong, trong trường hợp này khẳng định là Diêu Bình muốn lái xe máy đi để ra oai. Các cô gái đều là thích hư vinh. Nếu có thể lừa cô ta lên xe, lái một vòng quanh phố, thấy ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, hư vinh trong cô gái sẽ ngày càng lớn hơn, vậy thì nếu muốn bắt đầu cũng dễ dàng hơn nhiều. Diêu Bình cũng là rất hiểu những điều này.
- Nào, Mạc Đạm, uống thêm một chén đi. Rượu này hương vị rất ngon, vừa uống vừa hát, sẽ rất thú vị đấy.
Diêu Bình thản nhiên đưa chén rượu tới trước mặt cô gái bên cạnh. Cô gái do dự một chút, thấy ánh mắt có chút âm hiểm của Diêu Bình, liền vội vàng nâng chén rượu lên:
- Nào, Mạc Đạm, chúng ta cùng uống cạn chén này nhé. Anh Bình, anh chọn cho Đạm Đạm bài hát “Khi anh nhớ em” đi.
Lục Vi Dân và Tiêu Kính Phong rốt cuộc cũng đã tìm thấy chiếc Honda 125 lẫn trong một đống xe đạp. Lục Vi Dân gần như hai bước một lao lên lầu.
Dùng một cước đá văng cửa phòng, bên trong chỉ thấy cô gái tên gọi Thường Nhạn cùng hai người đi theo Diêu Bình đang ca hát vui vẻ, thấy trên bàn chất đống vỏ chai rượu không, Lục Vi Dân biết chuyện gì đã xảy ra.
Loại rượu này rất ngon, rất êm, uống vào gần như không làm cho người ta say được, nhưng chỉ cần nửa giờ sau, hơi men sẽ bốc lên, số độ cũng cao hơn rất nhiều so với bia và rượu vang. Đây cũng là đặc sản của Xương Châu.
Người bên ngoài không biết loại rượu này lợi hại thế nào, lần đầu đều cảm thấy không vấn đề gì. Chỉ đợi đến khi tác dụng của nó phát tác thì mới biết được sự lợi hại.
Lục Vi Dân cũng đã từng mang loại rượu này đến trường học, thành công hạ gục mấy thầy giáo trên mặt đất.
Giống như Mạc Đạm là một cô gái chưa từng va chạm nhiều, làm sao biết được loại rượu này lợi hai? Nếu lại thêm người bên cạnh kích động, còn không vào tròng sao?
Dưới sự trợ giúp của Tiêu Kính Phong, Lục Vi Dân chỉ dùng một phút đồng hồ là đã biết rõ ràng tình hình. Diêu Bình đã đưa Mạc Đạm đang say mê man xuống lầu, còn về phần đã đi đâu thì bọn họ cũng không biết. Bọn họ nghĩ là Diêu Bình đã dìu Mạc Đạm vào phòng vệ sinh để nôn ra.
Lục Vi Dân trong lòng trầm xuống. Diêu Bình này thật đúng là to gan lớn mật, dám vứt cả bọn Thường Nhạn ở lại đây. Nhưng xe máy vẫn còn lưu lại, hẳn là y không đi quá xa.
Các phòng hát của quán karaoke đều đầy khách, căn bản là không tìm được nơi thích hợp. Mà đại sảnh lại càng không thể. Khả năng duy nhất chính là ở trong phòng hát đã thuê, còn nếu không ở đó thì có khả năng đi đâu được?
Sau lưng chính là vườn bách thảo. Một loạt phòng hát đều có thể trực tiếp thông ra vườn.
Lục Vi Dân còn tìm một lúc trong quán, Tiêu Kính Phong đã nhanh chóng xuống lầu, ở bên cạnh phòng vệ sinh của đại sảnh tìm được cửa sau.
Quả nhiên cửa sau chỉ khép hờ, chứng tỏ rằng có người mới đi ra không lâu. Lục Vi Dân không kịp nghĩ nhiều, vội vàng chạy ra.
Chưa đến 9h, sắc trời chưa hoàn toàn đen kịt, nhưng trong vườn bách thảo, cây cối rậm rạp, một con đường đá cuội uốn lượn về phía trước, xung quanh cây và bụi cây cao um tùm, làm cho khu vườn trở nên âm u, tĩnh mịch.
Lục Vi Dân đoán rằng Diêu Bình sẽ không dám đi xa. Dù sao vườn cây này buổi tối cũng không sáng sủa, hơn nữa người này khẳng định sẽ cho rằng buổi tối không có ai còn đến đây làm gì, tự nhiên có thể yên tâm lớn mật muốn làm gì thì làm.
Lục Vi Dân và Tiêu Kính Phong chia ra hai hướng tìm kiếm.
Khi Lục Vi Dân đi được khoảng 50m thì phát hiện ra tung tích của Diêu Bình. Hắn gần như muốn nhảy xổ vào cho Diêu Bình một trận.
Đồ khốn kiếp!
Chỉ chậm một bước thôi là sẽ có tai họa lớn. Chỉ sợ chính mình cũng không thể tha thứ nổi cho mình, nhất là chính mình vốn dĩ có thể ngăn lại chuyện này. Nếu có chuyện gì xảy ra, hắn thật sự không biết sẽ đối mặt với thầy giáo cũ của mình như thế nào.
Mạc Đạm đang say đến bất tỉnh nằm trên một chiếc võng, hai đầu võng buộc vào hai cây đại thụ. Hai tay cô gái buông thõng ra ngoài võng, chiếc áo ngắn tay đã bị tốc lên, khuôn ngực đầy đặn trắng nõn hiện ra, hai điểm hồng nổi bật trên làn da trắng, ở nơi chỉ có ánh đèn đường mờ ảo lại càng xinh đẹp mê người. Tiến gần đến, Lục Vi Dân theo bản năng có một cảm giác như ngừng thở.
Diêu Bình căn bản không thể ngờ lúc này sẽ có người đến quấy rầy chuyện tốt của mình, y đang ra sức nâng hai chân của cô gái lên để tuột chiếc quần lót của cô ra khỏi thân người.
Ngón tay y móc vào chun chiếc quần lót, dùng sức lôi xuống dưới, vùng cấm địa trinh trắng của cô gái liền hiện ra trước mặt.
Dục vọng mãnh liệt thiêu đốt Diêu Bình, y hưng phấn đến mức có thể hét lên được. Vừa cởi bỏ thắt lưng vừa nhảy lên võng, y định làm tư thế giống như những phim cấp 3 mà y đã được xem để chiếm đoạt trinh tiết của cô gái này.
- Khốn kiếp!
Lục Vi Dân không kịp nghĩ mình nên dùng thủ đoạn gì để đối phó với đối phương, lúc này hắn chỉ có thể dùng phương thức bạo lực để giải quyết y. Chạy ba bước một đến chỗ y, một cước trúng lưng Diêu Bình đang định bước lên võng. Diêu Bình không kịp đề phòng, đến hét cũng không hét nổi, ngã mạnh xuống đất.
Không để cho Diêu bình kịp phản ứng, Lục Vi Dân đã hung tợn vồ đến, liên tục đá mấy đá vào ngực, bụng và thân dưới của đối phương.
Một tràng tiếng kêu thê thảm vang lên. Diêu Bình bất ngờ không kịp đề phòng nên hoàn toàn không thể trả đòn. Tuy rằng Lục Vi Dân chỉ đi đôi giày thể thao, nhưng trận cước đổ xuống ngực, bụng Diêu Bình thì thân cốt có cứng đến mấy cũng chịu không nổi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Tiếng kêu thảm thiết bên này còn kinh động đến Tiêu Kính Phong đang còn tìm kiếm. Những tiếng bước chân dồn dập phía sau, rồi truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của Tiêu Kính Phong:
- Đại Dân, tìm được tên khốn kiếp đó chưa? Có việc gì xảy ra không?
Bị tiếng kêu thất thanh của Tiêu Kính Phong, Lục Vi Dân lúc này mới tỉnh lại.
Vừa rồi cơn giận bốc lên đến nỗi không còn quan tâm chuyện gì, liền độc địa đạp cho tên kia một cái. Nhưng ngàn vạn lần đừng xảy ra tai nạn chết người. Nếu không thì thật sự không biết nói làm sao.
Lục Vi Dân độc ác hướng đối phương hạ thủ không nhẹ, khiến Diêu Bình mặt mũi đã bầm dập phải kêu lên một tiếng, cuộn mình lại:
- Đây là bài học dành cho mày. Đừng tưởng rằng nhà mày có hậu thuẫn, có mấy đồng bạc dơ dáy thì mày không biết trời cao đất rộng là gì. Bố mày sẽ đem mày đến công an, cho mày bóc lịch vài năm, cho chừa cái tội cưỡng gian.
Thấy Diêu Bình nằm trên mặt đất không hé răng, chỉ nhìn mình bằng con mắt ác độc. Nếu ánh mắt đó phát ra lửa thì Lục Vi Dân phỏng chừng đã bị thiêu thành tro rồi.
Lục Vi Dân lúc này mới trở lại chỗ cô gái đang nằm say như chết, toàn bộ thân thể bày ra một tư thế bất nhã. Hai tay hai chân giang ra, bộ ngực lõa lồ trước mắt nhìn không sót một thứ gì.
Lục Vi Dân nhanh chóng mặc chiếc quần lót mặc vào cho Mạc Đạm, sau đó thuận tay kéo chiếc áo thun xuống. Chỉ trong vài giây thời gian, Tiêu Kính Phong chạy đến, nhìn thấy Mạc Đạm đang nằm trên giường thì cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
Nửa câu cũng không nói nhiều, Tiêu Kính Phong liền dùng chân đá mấy cái vào Diêu Bình khiến y lăn vào giữa lùm cây. Tiêu Kính Phong muốn vồ lại tiếp thì lại bị Lục Vi Dân gọi lại.
Tiêu Kính Phong dù sao cũng vẫn còn làm ở nhà máy, chứ không giống như Lục Vi Dân. Gia đình Diêu Bình có thế lực, nhưng tay cũng không duỗi đến Lê Dương. Cha của Lục Vi Dân dù sao cũng là chiến sĩ thi đua nhiều năm qua của nhà máy, mối quan hệ với Diêu Chí Bân, Diêu Chí Thiện cũng tốt. Đầu óc họ cũng không ngu đến mức phải khiến cha mẹ mình khó xử. Còn Tiêu Kính Phong chỉ là một công nhân trẻ, làm việc tại nhà máy, rất khó nói là Diêu Chí Bân, Diêu Chí Thiện có thể hay không tìm cơ hội mà dọn dẹp cậu ta.
- Diêu Bình, tao biết mày rất hận không thể đem tao ra giết. Đối với loại người như mày thì dường như là đàn gảy tai trâu. Tuy nhiên, tao cần phải nhắc nhở mày, trước khi làm chuyện gì phải chú ý đến hậu quả. Mày chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp được phân về nhà máy mà đã dám to gan lớn mật như thế. Bộ mày nghĩ là cha mày, chú hai mày có thể giải quyết hết mọi việc cho mày?
Lục Vi Dân thản nhiên nói:
- Mày có tin tao lập tức sẽ khiến mày thân bại dmày liệt hay không?
Hai má bị bầm và đôi môi bị rách khiến bộ mặt Diêu Bình trở nên dữ tợn. Bị Tiêu Kính Phong hung hăng lôi đến trước mặt Lục Vi Dân, Diêu Bình vẻ mặt ác độc cũng không kềm chế lại, ngược lại có thêm vài phần kiêu ngạo hơn.
- Đại Dân, chúng ta là bạn học với nhau. Sự việc hôm nay xem như là tao uống quá say. Tuy nhiên, tao chính là muốn ngủ với Mạc Đạm, như thế nào lại để cho mày ăn trong bát, còn phá trong nồi? Mày không phải nghĩ là Chân Kính Tài sẽ có thể tiến cử mày vào nhà máy nên một lòng một dạ muốn theo đuổi Chân Ny sao? Tao xem thủ đoạn của mày so với tao cũng không kém là bao.
Lục Vi Dân không ngờ đến hạng người này lại lưu manh đến như vậy. Cũng không biết khi học đại học như thế nào mà lại trở thành một tấm gương cho những người đồng trang lứa.
Tuy nhiên, anh trai cả của Diêu Bình là Diêu Phóng sau khi tốt nghiệp đã được phân đến nhà máy làm việc. Chưa đến vài năm đã leo lên đến chức Bí thư chi bộ Đoàn, cũng là một chức vụ tương đối cao. Chân Kính Tài thường hay nói Diêu Phong là người sinh là để làm quan, vừa có thể chịu khổ, vừa có năng lực, không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.
Anh hai của Diêu Bình là Diêu An cũng không đơn giản. Sau khi tốt nghiệp đại học được phân đến Ủy ban Kinh tế Thương mại thành phố Xương Châu. Chưa đến hai năm, khu Khai thác & Phát triển kinh tế kỹ thuật được thành lập, y liền được điều đến khu kinh tế mới. Nghe nói cũng rất được trọng dụng.
Diêu gia ở nhà máy 195 cũng được xem là một gia đình có uy tín. Mặc kệ nguyên nhân Diêu gia làm giàu như thế nào, nhưng phải thừa nhận hai anh em Diêu Phóng và Diêu An đều là người tài giỏi. Chính vì vậy, mà Diêu Bình có thể dựa vào cha và anh trai để kiêu ngạo, thậm chí có chút quên hết tất cả.
- Chà, Diêu Bình, miệng mày phun ra đầy giòi đấy. Cả ngày đều có những suy nghĩ xấu ở trong đầu. Sao lại nghĩ mình và người khác đều giống nhau?
Lục Vi Dân cũng biết Diêu Bình đại khái cũng không ít lần trước mặt Chân Ny nói xấu mình. Nếu không phải Chân Ny luôn hướng về mình thì đã bị y thu phục rồi.
Phải nói những lời này ít hay nhiều cũng có tác dụng tiêu cực đến Chân Ny. Hơn nữa, mẹ của Chân Ny ấn tượng về hắn lúc trước cũng khá bình thường. Bà luôn nghĩ rằng con gái bà ưu tú như vậy, khẳng định phải tìm được một bạn trai môn đăng hộ đối. Mà bản thân mình thì lại không thuộc trong nhóm đó. Cho nên, Chân Ny lúc đầu đối với sự theo đuổi của mình cũng có chút do dự. Cũng may cuối cùng Chân Ny đã bị mình làm cho cảm động nên cam tâm tình nguyện trở thành bạn gái của mình.
- Miệng tao phun đầy giòi? Đại Dân, sao mày không nghĩ lại mày có tư cách gì để theo đuổi Chân Ny chứ? Mày có thể mang lại điều gì cho cô ấy? Hiện tại, mày còn không ở lại được Xương Châu, chỉ có thể về vùng nông thôn. Mày dựa vào cái gì để theo đuổi Chân Ny chứ?
Diêu Bình thấy hai người giúp việc đang chạy đến thì khí thế có vẻ tăng lên, giật khỏi tay Tiêu Kính Phong, lau vết máu trên miệng:
- Không sao, tao rất coi trọng Chân Ny xinh đẹp. Chỉ có Chân gia chúng tao mới xứng đáng với Diêu gia. Mày cho rằng cha của mày là chiến sĩ thi đua thì là nổi tiếng lắm sao? Tao nói cho mày biết, không đáng một đồng, chó má không bằng. Mày cho rằng mày học đại học thì có tư cách theo đuổi Chân Ny? Hừ, mày với ba mẹ mày cũng chỉ là thứ khoai lang mà thôi.
Càng nói Diêu Bình càng cảm thấy cao hứng. Ánh mắt ngạo mạn không kiêng nể gì.
- Mày muốn tao thân bại danh liệt? Tao nhổ. Mày muốn đi tố cáo tao? Cứ việc, xem tao có trở mình được hay không? Ba của tao và Cục trưởng Trương là anh em thân thiết. Chú hai tao và đồn trưởng đồn công an Lý mỗi ngày cũng đều gặp mặt. Mày muốn tố cáo tao, tao sẽ tố cáo mày tội phỉ báng. Thời đại này là thời đại xã hội pháp chế. Không sai, tao và Mạc Đạm đi ca hát uống rượu, tụi tao có chút thân mật thì có gì nào? Cô ta uống rượu là chuyện của cô, không ai mở miệng khiêu khích, cũng không ai quản. Mày thử đi tố cáo tao xem, xem ai mới là người thân bại danh liệt.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Không thể không nói những lời tên kia phát ra có phần là sự thật.
Diêu gia ở nhà máy 195 cũng có chút thế lực. Dưới sự lộng ngôn của Diêu Bình và hai người hầu kia, cho dù hắn có nói Mạc Đạm bị cưỡng gian thì cuối cùng chỉ sợ người thanh bại danh liệt chỉ có thể là Mạc Đạm.
- Diêu Bình, bộ mày cảm thấy mày là người tài giỏi lắm sao? Diêu gia của mày có thể ở nhà máy 195 một tay che trời, nhưng mày không nhớ mày kiêu ngạo như thế là dựa vào cái gì? Không phải là ba mày làm Chủ nhiệm phân xưởng cùng với chú hai mày và những người khác thông đồng với nhau trộm kim loại bán lấy tiền sao?
Lục Vi Dân cũng không tức giận, chỉ cười tủm tỉm:
- Mày tin hay không tin thì cũng không ai muốn động vào nhà mày. Nếu muốn thì ba và chú hai của mày sẽ trong một đêm bị bỏ tù ngay. Mày có dám đánh cuộc không?
Diêu Bình hung tợn nhìn người bạn học ngày xưa của mình. Ánh mắt khinh miệt của đối phương khiến y cảm thấy tức tối. Nhưng y biết đối phương cũng không phải là hạng người dễ trêu vào.
Ba và chú hai có những việc làm không quang minh chính đại. Nếu bị người khác túm đuôi thì rất khó nói chuyện gì xảy ra. Nhất là Lục Vi Dân đã khiến y cảm thấy một sự kiêng kị không nói nên lời. Y không biết Lục Vi Dân có gì đáng cho mình kiêng kị không nhưng cha và chú hai đã nói với mình phải yên phận trong thời gian này, khiến y cũng không dám quá mức lỗ mãng.
- Hừ, Lục Vi Dân, xem như lần này tao bỏ qua. Hãy chờ xem. Chúng ta đi!
Diêu Bình gần như là giãy khỏi tay Tiêu Kính Phong, sửa sang lại quần áo:
- Chuyện của nhà máy 195 không đến việc mày phải lên tiếng. Nếu mày có bản lĩnh thì hãy đến nhà máy làm việc trước đi.
Lục Vi Dân ôm chặt cánh tay Tiêu Kính Phong không cho cậu ta hành động, ánh mắt lạnh lùng nhìn Diêu Bình cho đến khi y rời khỏi.
Hôm nay xem như là đã dạy cho đối phương một bài học. Diêu Bình tuy không ra gì nhưng cũng không phải là thứ không có đầu óc.
Ba của Chân Ny cũng không muốn bọn họ phải rơi đài, chỉ là muốn bọn họ suy nghĩ lại một chút. Lục Vi Dân khi nói chuyện với Chân Kính Tài cũng cảm giác được kỳ thật Chân Kính Tài đã biết mưu mẹo và ai ở sau lưng gây ra sức ép. Một người từng bước leo lên vị trí Phó xưởng trưởng như ông mà không rõ rằng sao? Chẳng qua bây giờ chưa phải là thời điểm làm rõ thôi.
Trần Phát Trung, Diêu Chí Bân, Diêu Chí Thiện và Lương Quảng Đạt hiện tại đều thấy Chân Kính Tài không bị rơi đài. Nếu không chuẩn bị cho tốt thì một khi bên kia có phản kích thì sẽ làm bọn họ bên này bị chấn thương.
Lục Vi Dân đem Mạc Đạm về nhà thì đã là 11h khuya. Khi đến nhà Mạc Đạm cũng không tránh khỏi một phen giải thích. Nhìn thầy Mạc với vẻ mặt lo lắng, Lục Vi Dân cũng cảm thấy một cảm giác không thoải mái không nói nên lời.
Đây là sự kiện thứ hai dựa vào năng lực của mình để cải biến lịch sử. Tuy rằng đối với người khác thì chẳng đáng là gì nhưng dù sao cũng do một tay mình giải quyết. Mà làm người tối thiểu nên vì lương tâm mà làm việc, có thể khiến cho gia đình thầy Mạc không phải vì chuyện của Mạc Đạm mà trở nên mây đen mù sương. Trong trí nhớ của Lục Vi Dân, bởi vì sự kiện trốn nhà đi của Mạc Đạm mà sau này gia đình một nhà không còn đoàn tụ. Mặc dù thầy Mạc hơn mười năm sau buồn bực mà mất đi thì Mạc Đạm cũng không trở về.
- Kính Phong, ngày mốt tôi đến Nam Đàm để làm việc. Sau này liên lạc sẽ không còn thuận tiện nữa. Anh làm việc ở nhà máy cũng nên cân nhắc một chút. Anh tính toán sau này sẽ làm gì nếu không còn làm ở nhà máy?
Lục Vi Dân đợi cho Tiêu Kính Phong lái xe đạp đến thì lúc này mới rời khỏi nhà thầy Mạc.
- Bây giờ còn chưa nghĩ ra. Anh cảm thấy tôi nên làm gì?
Tiêu Kính Phong đạp xe đằng trước nói.
- Không nghĩ là sau khi rời khỏi nhà máy thì sẽ làm gì? Buôn bán thì không có tiền vốn.
- Kính Phong, cơ hội luôn đến với người luôn biết chuẩn bị. Nếu anh quyết định ra đi thì anh có thể làm một kế hoạch cho mình. Đồng thời suy xét xem mình giỏi về cái gì. Anh nên cân nhắc lại một chút, tôi nghĩ là sẽ có cơ hội.
Lục Vi Dân đương nhiên biết vào thập niên 90, Trung Quốc bắt đầu tiến vào một thời gian sôi trào. Năm 92, nền kinh tế Trung Quốc phát triển chưa từng có. Khi thời cơ bắt đầu khởi động, tất nhiên sẽ có vô số người sẽ trổ hết tài năng để xem ai có thể bắt lấy kỳ ngộ.
- Ừ, tôi cũng luôn suy nghĩ đến vấn đề này. Nếu không ở nhà máy lăn lộn nữa thì cũng phải tìm một đường ra cho mình.
Tiêu Kính Phong gật đầu:
- Đại Dân, Nam Đàm bên kia nghe nói điều kiện rất kém. Anh nhất định phải cẩn thận. Khi nào có thời gian tôi sẽ đến thăm anh.
- Haha, không cần đến thăm tôi đâu. Từ Xương Châu đến Nam Đàm ngồi xe cũng phải mất năm sáu tiếng đồng hồ. Quốc lộ 331 tình trạng giao thông rất kém. Ngồi xe đò đến đó thì cái lưng cũng ê ẩm. Sau khi tôi đến sẽ mau chóng liên lạc với anh. Đến lúc đó thì có thể điện thoại hoặc có thể viết thư.
Lục Vi Dân mỉm cười.
- Nhà máy bên này….
Lục Vi Dân còn chưa dứt lời thì Tiêu Kính Phong đã lên tiếng:
- Yên tâm đi, nếu tên Diêu Bình đó mà còn dám tới làm phiền Chân Ny hoặc là Mạc Đạm thì tôi bất cứ giá nào cũng không cần công việc, nhất định sẽ dạy cho nó bài học.
Lục Vi Dân có chút cảm động. Giao phó tình hình cho Tiêu Kính Phong, hắn cảm thấy là thích hợp nhất. Người này là bạn tốt của hắn. Tính tình của anh ta không thích hợp làm trong một xí nghiệp kinh doanh, nhưng là một người bạn thì quả thật là rất tuyệt vời.
- Kính Phong, cũng không cần phải như vậy. Tình cảm nam nữ không phải chỉ là một phía. Tôi đi Nam Đàm cũng không phải là ngày một ngày hai. Diêu Bình nếu bằng bản lĩnh thật sự mà lấy được Chân Ny thì tôi cũng không còn gì để nói, chỉ có thể nói là mình không còn sức hấp dẫn.
Lục Vi Dân cười:
- Nhưng nếu là giống như đêm nay thì tôi sẽ khiến cho cha mẹ hắn phải hối hận vì sao lại sinh anh ta trên cõi đời này.
Lục Vi Dân nói câu cuối cùng, mơ hồ có vài phần lạnh lẽo. Tính tình tàn nhẫn như vậy Tiêu Kính Phong có chút không quen. Người bạn tốt ngày xưa nay giống như là biến thành một người khác. Nhưng cụ thể khác như thế nào thì Tiêu Kính Phong nghĩ không ra.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Ngồi trên xe bus, Lục Vi Dân tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.
Từ Xương Châu đến Lê Dương là 282km. Phía tây quốc lộ 331 là thị trấn Lam Đầu của Xương Châu, còn phía đông chính là thị trấn Kim Khúc của Lê Dương.
Tình trạng giao thông của con đường này cũng không quá tốt nhưng cũng không đến nỗi tệ lắm. Trong toàn bộ con đường quốc lộ trong tỉnh, thì con đường này cũng tính là bậc trung, trong đó phải thông qua thị xã Côn Hồ và địa khu Lạc Môn.
Từ Xương Châu đến Côn Hồ tình trạng đường xá cũng coi như không tồi, nhưng huyện Kỳ Hóa ở phía đông Côn Hồ thì tình trạng giao thông trở nên rất tệ. Nhất là từ Lạc Môn đến Lê Dương thì toàn là ổ gà.
Tuy nhiên, từ Xương Châu đến Nam Đàm thì lại không cần qua Lê Dương, mà chỉ cần ở địa khu Lạc Môn đến huyện Kỳ Hóa, dọc theo quốc lộ 331 theo hướng đông thì có thể đến Lê Dương. Nếu đi theo hướng đông nam thì từ Lạc Khâu qua tỉnh lộ S315, tiếp tục theo hướng đông đi Phong Châu để đến Nam Đàm.
Khoảng cách giữa hai con đường không xa lắm, nhưng từ Phong Châu đến Nam Đàm thì tình trạng đường giao thông đỡ hơn một chút. Cho nên các tuyến xe bình thường đều đến Phong Châu.
Con đường này Lục Vi Dân khi còn học ở trung học cơ sở và trung học phổ thông đã ngồi xe qua lại không biết bao nhiêu lần. Hàng năm, vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, hoặc ngày lễ quốc khánh thì hắn thường xuyên ngồi xe từ Nam Đàm đến Xương Châu hoặc từ Xương Châu về Nam Đàm. Từ bên ba qua bên mẹ, rồi từ bên mẹ qua bên ba. Cuộc sống như vậy khiến Lục Vi Dân cảm thấy rất thích thú.
Hiện tại, dường như mình không thể sống cuộc sống như trước nữa.
Mẹ của hắn vốn tính toán muốn cùng Lục Vi Dân về Nam Đàn nhưng hắn lại không cho. Hắn không nghĩ là việc phân phối mình về Nam Đàm lại là một chuyện xấu. Hắn thậm chí còn an ủi mẹ đừng quá đau buồn. Lục Vi Dân hắn không đến mức là người quá yếu đuối. Huống chi hắn cũng hiểu được rằng, có lẽ mình không ở lại nhà máy mà đến huyện này sẽ càng có cơ hội phát huy năng lực của mình hơn.
Tuy nhiên lúc này đây, Lục Vi Dân không trực tiếp ngồi xe đến Nam Đàm mà là đến Lê Dương trước. Tuy rằng đã xác định là phải đến Nam Đàm nhưng hắn vẫn cần đến Lê Dương một chuyến.
Hắn đến Lê Dương, thứ nhất là đến thăm nhà cậu một chuyến. Thứ hai là đến gặp một người đồng hương của Chân Kính Tài, Phó trưởng ban thường trực địa ủy Lê Dương Cao Anh Thành. Người này xem như là người đầu tiên dẫn đường hắn trên con đường làm quan ở Lê Dương. Dựa theo câu trả lời của Cao Anh Thành với Chân Kính Tài thì hắn sẽ lưu lại cơ quan Huyện ủy. Nhưng cụ thể là bộ môn nào thì còn cần xem huyện Nam Đàm sắp xếp như thế nào.
Chiếc xe đò dừng lại ở thị trấn huyện Thành Giao địa khu Lạc Môn. Nơi đây là một điểm nút giao thông quan trọng. Từ nơi này, dọc theo tỉnh lộ 106 về phía đông chính là địa khu bắc bộ Lê Dương. Còn nếu đi về hướng nam thì là địa khu Nam bộ Lê Dương. Mà nhà của Lục Vi Dân ở huyện Nam Đàm là ở địa khu Nam bộ Lê Dương.
Xe dừng lại, cô gái ngồi phía trước Lục Vi Dân bỗng nhiên lao xuống xe, chạy đến ven đường ói liên tục, khiến dạ dày của Lục Vi Dân cũng phải một phen khó chịu.
Những hành khách xung quanh dường như quá quen thuộc với cảnh này nên cũng không có bao nhiêu người để ý.
Từ Lạc Môn, tình hình giao thông trở nên tồi tệ. Trên danh nghĩa là tỉnh lộ nhưng khá nhiều đoạn đường sớm đã bị các xe tải dẫm nát. Lớp nhựa đường bị tróc ra, cũng không có người tu sửa. Chỉ có đám bùn đất hoặc đá vụn nằm ngay những đoạn đường bị tổn hại. Cũng không biết là những người ở cục Giao thông đã làm được cái gì.
Con đường giằng xóc vô cùng. Nếu đi quen rồi thì thôi, nhưng nếu đi không quen mà đi đoạn đường dài như vậy thì không ít người cảm giác chịu không nổi.
Cô gái này ói nhiều như vậy thì tương đương với việc chẳng còn gì để ói. Nhìn ra ngoài cửa xe, nơi nơi đều là dấu vết của nôn mửa. Chỉ biết nếu chuyến xe này không ngừng thì cô sẽ không chịu nổi sức ép trên xe.
Chiếc xe đò từ từ tiến vào bến xe Lê Dương. Bây giờ đã là hơn 5h chiều, gần 5h30. Ngoại trừ bữa cơm trưa tốn mất nửa tiếng, và vài lần đi vệ sinh thì chiếc xe đã chạy được hơn bảy tiếng đồng đồ cho hơn 280km. Điều này đủ thấy tình trạng giao thông tệ như thế nào.
Lục Vi Dân khi chiếc xe dừng lại thì bật về phía trước, cái trán bị lưng ghế đập vào khiến cho hắn mơ hồ cảm giác đau.
Không cẩn thận khi đang ngủ nên cái trán bị đập khiến cho Lục Vi Dân đau đến thiếu chút nữa là kêu thành tiếng, không còn cảm giác buồn ngủ nữa.
Các hành khách trên xe xuống gần hết. Lúc này Lục Vi Dân mới lười biếng đeo túi xách lên, chuẩn bị xuống xe.
- Này, cô em, tỉnh lại chưa? Đến nơi rồi đấy, xuống xe đi.
Người bán vé đã xuống xe vào trạm để bàn giao. Còn lái xe thì cầm cái chổi chuẩn bị vệ sinh. Cô gái ngồi phía trước Lục Vi Dân vẫn còn phủ phục vào lưng ghế, không lên tiếng.
Khi bước gần đến cửa, Lục Vi Dân tùy ý quay đầu lại, nhìn thoáng qua thì thấy lái xe cao giọng nói:
- Này, đứng dậy đi chứ để tôi còn dọn vệ sinh. Cô em, mau xuống xe đi.
Cô gái lúc này mới khó nhọc ngẩng đầu lên:
- Rất xin lỗi. Cháu vẫn còn khó chịu quá, chú có thể cho cháu ngồi một lát hay không?
- Nếu cô say xe mà ngồi trên xe lại càng khó chịu hơn. Nếu không thì cô xuống phòng đợi ngồi một lát đi. Tôi còn phải vệ sinh quét tước nữa.
Lái xe có chút không kiên nhẫn. Bây giờ đã hơn 5h chiều, chạy xe đã một ngày, ai mà không muốn về nhà sớm chứ.
Cô gái cố gắng khởi động thân hình, muốn lấy cái túi xách nhưng thân thể lay động, suýt chút nữa là ngã quỵ. Lục Vi Dân theo bản năng mà bỏ lại túi xách của mình, khẩn trương đỡ lấy đối phương:
- Này, cô không có việc gì chứ?
- Hai người đi cùng nhau à? Nếu đi cùng thì cậu mau đỡ cô ấy xuống phòng đợi ngồi một lát đi. Say xe rất là khó chịu, ngồi một lát sẽ tốt hơn.
Lái xe thở phào nhẹ nhõm, vội cầm lấy túi xách của cô gái đưa cho Lục Vi Dân:
- Đi đi, xuống xe ra ngoài sẽ khỏe hơn.
Bị người lái xe đẩy trách nhiệm, Lục Vi Dân muốn giải thích nhưng đối phương đã không cho hắn cơ hội.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của cô gái, phỏng chừng là bị say xe quá nhiều, Lục Vi Dân cũng chỉ biết kiên trì đỡ lấy cánh tay đối phương, còn tay kia thì cầm lấy túi xách của mình và của cô gái xuống xe.
Sau khi xuống xe, Lục Vi Dân nhìn bốn phía xung quanh. Lúc này thì xe các nơi đều tập trung về. Toàn bộ bến xe đều là một sự hỗn độn.
Những người lái xe đều cầm cây lau nhà lau dọn chiếc xe của mình. Còn những người bán vé thì tươi cười. Một mùi hỗn hợp xăng, dầu và mùi nước tiểu hòa quyện vào nhau bốc lên nồng nặc trong trời chiều.
Nhìn cảnh tượng này, Lục Vi Dân không kìm nổi thở dài một hơi. Quả là cảnh tượng hai mươi mốt năm về trước.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Ít nhất trong ấn tượng của hắn thì bến xe trung tâm địa khu Lê Dương này vẫn không có gì thay đổi nhiều. Vào năm 2003, bến xe trung tâm địa khu Lê Dương được di chuyển về phía bắc. Đoạn đường trung tâm bị các nhà đầu tư khai thác chiếm dụng, cuối cùng dẫn đến một cơn chấn động lớn trong quan trường Lê Dương. Ít nhất có một gã cán bộ cấp Giám đốc sở, và ba gã cán bộ cấp Phó giám đốc sở có liên quan đến việc chuyển nhượng đất đai hàng trăm triệu mà bị sa thải.
- Cám ơn anh, tôi không sao. Tìm một chỗ ngồi là được rồi.
Thấy Lục Vi Dân xuống xe nhìn xung quanh với vẻ mặt tìm kiếm, có chút kỳ lạ. Cô gái liền theo bản năng rút tay ra khỏi tay Lục Vi Dân, hạ giọng nói.
- Được, tôi thấy cô không nên đứng mãi ở chỗ này.
Lục Vi Dân liếc mắt nhìn đối phương, tiếp tục đỡ lấy cánh tay, tùy tiện nói:
- Cô muốn đi, nhưng tôi nhìn bộ dạng của cô lúc này thì làm sao mà đi nổi. Dù sao thì chúng ta cũng đi cùng một xe, tối thiểu cũng phải biết giúp đỡ nhau. Cô muốn đến chỗ nào?
- Tôi muốn đến ký túc xá Địa ủy đường Lê Giang.
Cô gái mỉm cười, cảm thấy Lục Vi Dân người này tính cách khá hào phóng.
- Tôi lúc này đầu vẫn còn choáng váng, phiền anh đỡ tôi qua bên kia bờ sông ngồi nghỉ một chút. Sau khi nghỉ ngơi thì sẽ không sao nữa.
- Được, tôi đây vẫn còn hai bình hoắc hương. Tôi thấy cô không giống như say xe mà là bị cảm nắng.
Lục Vi Dân một tay xách túi xách của hai người, một tay đỡ lấy cánh tay cô gái, hướng ra ngoài bến xe.
Bến xe trung tâm Lê Dương nằm bên cạnh dòng sông Lê Giang. Tỉnh lộ 106 và Lê Dương đi thông qua cửa sông. Hai huyện ven sông giao nhau bằng tỉnh lộ 215 nên nơi đây có vẻ rất nhộn nhip.
Một cơn gió lớn thổi qua mang theo nhiều bụi bặm. Lục Vi Dân giúp cô gái tìm được một chỗ ngồi dưới bóng cây. Trời chạng vạng tháng tám, mặt trời vẫn còn chưa xuống núi, vẫn còn sáng trưng, Lục Vi Dân cảm thấy trước ngực và sau lưng của mình ướt sũng mồ hôi.
- Tôi còn hai bình nước uống giải cảm. Cô uống vào đi, hẳn là sẽ có hiệu quả.
Lục Vi Dân lục tìm hai chai nước hoắc hương đưa cho cô gái.
- Cám ơn!
Cô gái cũng tự nhiên, tiếp nhận hai bình nước của Lục Vi Dân, ngửi qua thấy có vị thuốc đông y thì không khỏi nhíu mày.
- Thuốc đắng dã tật rất tốt cho bệnh. Mau uống vào đi, để tôi còn đưa cô về.
Lục Vi Dân nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, thấy đã 6h30 chiều, còn phải đến nhà cậu nghỉ một đêm, ngày mai đến Ban tổ chức cán bộ Địa ủy thăm hỏi một chút Cao Anh Thành.
- Như thế nào, làm chậm trễ việc của anh sao? Không có việc gì đâu, anh cứ đi trước đi, tôi ngồi một lát thôi.
Cô gái cắn răng đem hai bình nước uống vào miệng. Vị thuốc đông y mãnh liệt xông lên khiến cô muốn phun hết ra ngoài.
- Cô như vậy thì tôi làm sao mà đi được?
Lục Vi Dân khoát tay:
- Nơi này người đến người đi quá nhiều, phức tạp lắm.
- Sợ người khác thấy rồi nói xấu sao? Tôi là con gái còn không sợ, anh là đàn ông thì sợ cái gì?
Cô gái mỉm cười, không biết là nước hoắc hương phát huy tác dụng hay là ngồi bên cạnh bờ sông không khí tốt hơn trong bến xe mà gương mặt tái nhợt của cô gái nên đã hơi ửng hồng lên. Khi cười, đôi mi thanh tú khẽ nhếch, hai má lúm đồng tiền như ẩn như hiện khiến Lục Vi Dân ngẩn ngơ. Lúc trước thì không chú ý, nhưng bây giờ Lục Vi Dân mới phát hiện cô gái trước mắt này dung nhan không hề thua kém Chân Ny.
Mặc dù học đại học bốn năm, tự xưng là kiến thức rộng rãi, Lục Vi Dân cảm thấy những cô gái mình gặp không ai dung mạo có thể vượt qua được Chân Ny. Hơn nữa, tính cách hoạt bát, nghịch ngợm của Chân Ny cũng rất hấp dẫn Lục Vi Dân. Cho nên, mặc dù thời gian học đại học, hắn không có đủ điều kiện để đáp ứng cho Chân Ny. Nhưng hắn cũng không do dự khiến cho đám bạn cùng phòng như Tào Lãng và Hoàng Thiệu Thành phải giậm chân ghen tỵ.
Cô gái trước mắt và Chân Ny xinh đẹp hoạt bát hoàn toàn khác nhau. Tuy rằng thoạt nhìn có chút yếu đuối nhưng Lục Vi Dân lại cảm giác cô gái này ngoài mềm nhưng trong cứng. Chỉ bằng lời nói thiếu chút nữa đã khiến mình nghẹn lời thì hắn biết cô ấy không hề tầm thường. Hắn gãi đầu, cười như không nói:
- Chuyện này thì không sợ, chỉ sợ người ta nói là hoa lài mà cắm bãi *** trâu thôi. Tôi giống như bãi *** trâu thì cô sẽ ghê tởm tôi mất.
Nghe Lục Vi Dân đánh trống lãng, cô gái bật cười ra tiếng, cười đến run rẩy cả người, hai má lúm đồng tiền lại càng rõ hơn:
- Ồ, thật không nhìn ra anh lại ba hoa như vậy.
- Làm sao mà gọi là ba hoa được. Cái này gọi là liều thuốc vui thôi.
Lục Vi Dân mỉm cười:
- Cuộc sống không như ý nhưng ta cũng không nên quá bi quan, phải không? Tại sao lại không làm cho bản thân mình được thoải mái chứ?
Cô gái kinh ngạc nhìn Lục Vi Dân. Lục Vi Dân dường như hiểu được mình có chút lỡ lời, lắc đầu nói:
- Không có gì!
- Nghe anh đùa như vậy, tôi thật ra cảm thấy tốt hơn nhiều. Tôi thấy anh cũng không kiên nhẫn nữa rồi. Vậy chúng ta đi thôi!
Cô gái đứng dậy, muốn xách túi xách của mình thì đã bị Lục Vi Dân đoạt trước một bước:
- Đi thôi, nếu để người ta thấy có hai cái túi xách mà để cho một cô gái cầm thì người ta sẽ đâm chọt sau lưng của tôi mất.
Từ bến xe trung tâm đến ký túc xá của địa ủy không xa lắm, khoảng chừng hai dặm, sau đó quẹo phải vào con đường đẹp nhất thị xã Lê Dương - đường Lê Giang. Địa ủy Lê Dương, Ủy ban nhân dân cùng với Hội đồng nhân dân, Mặt trận tổ quốc địa khu đều nằm trên con đường đó. Mà ký túc xá lại nằm sát cổng của địa ủy, trong một ngõ nhỏ.
Đưa cô gái đến tận cửa ký túc xá địa ủy, Lục Vi Dân tự nhiên phất tay chào từ biệt rồi lập tức rời đi. Còn cô gái thì đứng nhìn theo hắn cả một lúc lâu.
Với một cô gái có khí chất cao ngạo như cô lại gặp phải một chàng thanh niên sau khi đưa mình về lại không thèm nói thêm một câu nào đã bỏ đi ngay, thậm chí ngay cả cái tên mình cũng không hỏi. Điều này làm cho lòng tự tôn của cô gái không khỏi có chút bị tổn hại.
Nhìn theo bóng dáng của Lục Vi Dân, cô gái dường như có chút suy nghĩ rồi lắc đầu mỉm cười. Chàng thanh niên này quả thật có chút không giống như bình thường.
Lục Vi Dân cũng không ý thức được hành vi tùy ý của mình lại đem đến một ấn tượng sâu đậm cho cô gái. Hắn hiện tại cũng không có tâm tư suy nghĩ nhiều như vậy.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hina