Chung Cực Truyền Thừa Tác giả: Vũ Thần Vũ
-----oo0oo-----
Chương 35: Bậc thang không trọn vẹn.
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
CV + Edit Text by Bựa Thập Ngũ
Biểu lộ kinh ngạc trên mặt Ngôn lão lại lần nữa tăng thêm, một lúc lâu sau lại nở nụ cười, nói:
- Xem ra, thu hoạch không nhỏ rồi.
Lưu Dương cũng cao hứng nói:
- Đúng vậy a, thu hoạch không nhỏ... Ngoại trừ hai cái 'Siêu cấp thiên tài' còn có hai tên không tồi. Một tên tại thời điểm khảo thí đánh ra thành tích 2006 lợi mạt. Còn có một nữ hài cũng là đánh ra thành tích 1923 lợi mạt ."
Ngôn lão đã kinh ngạc không thốt nên lời. Cuối cùng, chỉ đành thở dài một tiếng, lắc đầu nói:
- Hiện tại, người trẻ tuổi càng ngày càng lợi hại ...
Lưu Dương nhưng lại cười nói:
- Ngài cũng không có già mà.
- Ngươi gọi ta là lão gia, như thế nào còn không già sao?
- Ách ...
- Ha ha, được rồi, mau đi đi. Những hài tử kia vẫn còn đang chờ ngươi đó.
- Ân, vậy ta đi đây, nếu có thời gian ta sẽ tới thăm người.
- Được rồi...
Lưu Dương hiển nhiên rất tôn trọng vị lão nhân này, khẽ khom người, mới hướng về phía đội ngũ rời đi.
- Được rồi, tất cả theo ta nào.
Lưu Dương cũng không nói thêm gì, mà là trực tiếp hạ lệnh. Sau đó cất bước đạp lên bậc thang thứ nhất.
Mỗi một bậc cầu thang đều cao hơn bốn mươi cm. Điều này làm cho đám Lâm Dịch phải bước cao hết cỡ. Ban đầu còn không sao... Nhưng sau khi leo lên mấy trăm bậc, mặc dù là bọn họ, cũng có chút khó có thể thừa nhận.
Trên ngực Ám Tương thở dốc, hai ngọn núi cũng nương theo nàng thở dốc mà phập phồng lên xuống. Khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn bởi vì hoạt động kịch liệt mà đỏ bừng.
- Đáng chết, rốt cuộc còn có bao nhiêu bậc nữa đây?
Bò lên nửa ngày, có lẽ mới đến vị trí trung tâm. Ám Tương không khỏi ngừng lại, thở hổn hển có chút buồn bực thì thầm một tiếng. Giương mắt nhìn một chút, rồi lại nhịn không được mắng:
- Hai cái đại biến thái! .
Sau đó, lại không tình nguyện tiếp tục đi tới.
Mà ở phía trước tất cả mọi người, đúng là hai người Lâm Dịch cùng La Á.
Lâm Dịch phải không cần phải nhiều lời. Từ lúc 8 tuổi, hắn cũng đã bắt đầu được huấn luyện về phương diện sức chịu đựng. Chạy năm km, bơi năm nghìn mét ... Tất cả đều là huấn luyện sự chịu đựng. Cầu thang này tuy khó leo, nhưng tuyệt đối còn không làm khó được hắn. Mặc dù trên người của hắn còn mặc một bộ quần áo tu hành nặng 30 kg.
Mà từ nhỏ La Á cũng đã bị phụ thân huấn luyện nghiêm khắc, loại cầu thang này cũng không làm khó được hắn. Tuy hắn chưa nói, nhưng kỳ thật đối với lần lôi đài trước bại bởi Lâm Dịch hắn rất để ý. Bởi vậy gặp Lâm Dịch thoải mái leo trên lên, trong nội tâm không khỏi sinh ra một loại cảm xúc ganh đua so sánh. Chân bước không khỏi nhanh hơn.
Lâm Dịch nhìn thấy La Á bước nhanh hơn, đồng thời lại chứng kiến ánh mắt khiêu chiến của La Á. Nội tâm háo thắng trong lòng lập tức bị kích phát ... Cứ như vậy, hai người hăng say so sánh âm thầm.
Ngay từ đầu hai người âm thầm phân cao thấp,chỉ bước từng bước... Nhưng đến hậu kỳ, tranh đấu giữa hai người càng thêm quyết liệt. Chân bước nhanh hơn, lúc này không còn gọi là bước nữa rồi mà phải gọi là chạy mới đúng!
Lập tức, tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn xem thân ảnh hai người càng lúc càng nhanh, càng ngày càng xa...Khi hai người đồng thời đến đỉnh mới kinh ngạc phát hiện... Tất cả mọi người đã bị hai người bọn họ để tại sau lưng.
- Lần này, lại là ngươi thắng.
La Á có chút thở dốc, bất đắc dĩ cười nói. Toàn lực chạy gần ngàn bậc cầu thang làm thể lực của hắn mất không ít, trên mặt có mấy phần đỏ ửng.
Trái lại Lâm Dịch, ngoại trừ ngực có có chút phập phồng, sắc mặt hắn thậm chí cũng không có thay đổi. Nghe được lời La Á nói, Lâm Dịch lại gãi gãi đầu nói:
- Chúng ta lên cùng lúc. Là thế hoà a.
La Á lắc đầu nói:
- Mặc dù là cùng lúc, nhưng theo trạng thái hai ta có thể nhìn ra... Sức chịu đựng của ngươi so với ta mạnh hơn nhiều lắm. Nếu là cầu thang còn không có chấm dứt, đến cuối cùng người thua sẽ là ta... Đại trượng phu thắng chính là thắng, thua thì thua, không có gì phải bàn cãi.
Lâm Dịch ngẩn người, chợt nở nụ cười.
Nghỉ ngơi một hồi, Lý Văn thở hổn hển bước tiếp... Nhìn thấy tốc độ chạy của hai người , Lý Văn cũng muốn cùng bọn họ ganh đua... Nhưng thực lực không đủ, cuối cùng bị bọn họ bỏ qua. Nhưng vẫn kiên trì chạy. Tuy đã mệt mỏi thở không ra hơi, nhưng phần nghị lực này vẫn đáng khen ngợi.
Ám Tương là người tới sau Lý Văn. Mặc dù không có nói rõ, nhưng kỳ thật Ám Tương sao không muốn cùng bọn họ so sánh? Nhưng thể lực nữ hài trời sinh yếu hơn nam tử. Thấy đuổi theo vô vọng, Ám Tương đành mắng bừa 'Hai cái đại biến thái'. Bất quá mặc dù như vậy, nhưng nàng cũng theo sát Lý Văn bước tới.
Đến lúc này, thực lực toàn bộ tân sinh trên cơ bản có thể hiểu. Chia làm ba cấp độ... Lâm Dịch, La Á xem như một tầng cao nhất. Tiếp đến là Lý Văn, Ám Tương. Cuối cùng chính là đám tân sinh này.
Lưu Dương bất động thanh sắc xem hết toàn bộ quá trình bọn họ âm thầm so đấu, âm thầm nhẹ gật đầu.
Khi một tên đệ tử cuối cùng leo lên bậc thang, Lưu Dương đi tới.
Xem bộ dạng Lưu Dương vẫn thong dong, liền biết rõ căn bản hắn là không có dùng lực.
- Các ngươi nhất định rất nghi hoặc... Vì sao bước qua cổng trường liền phải đối mặt một đạo cầu thang dài như vậy? Hiện tại ta liền nói cho các ngươi biết, vì sao chỗ này lại xuất hiện đạo cầu dài như vậy, bởi vì chỗ này chính là 'Bậc thang không trọn vẹn' .
Lòng hiếu kỳ của tất cả tân sinh đều bị gợi lên. Ngẫm lại cũng đúng... Bình thường trường học,vừa bước qua cổng cơ bản chính là sân tập ? Nhưng tại sao ở Tông Phạm lại là một đoạn cầu thang dài như vậy? Phải biết rằng... Cái cầu thang này ít nhất cũng có ngàn bậc ?
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chung Cực Truyền Thừa Tác giả: Vũ Thần Vũ
-----oo0oo-----
Chương 36: Kiên trì nhưng không cố chấp.
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
CV + Edit Text by Bựa Thập Ngũ
Lưu Dương nhìn thoáng qua phần lớn tân sinh đang kịch liệt thở dốc, sau đó nhìn về phía bên cạnh cầu thang nói:
- Có tên gọi 'Cầu thang không trọn vẹn' . Là vì cầu thang này có chín trăm chín mươi chín bậc. Thiếu một bậc nữa là dủ ngàn bậc.
- Sở dĩ ở cửa trường học dựng một đoạn cầu thang như vậy, mục đích là vì giảng mọi người một cái đạo lý: "Con đường cường giả khó đi, nhưng chỉ cần kiên trì không ngừng, cuối cùng sẽ có một ngày đến nơi" .
- Mà nguyên nhân chỉ dựng chín trăm chín mươi chín bậc, là nói cho mọi người một cái đạo lý khác: "thiên hạ không có vật hoàn mỹ. Người như thế, sự như thế. Mặc dù là sau này trên con đường tu hành cũng là như vậy. Muốn kiên trì, lại không thể ngoan trì*.
(*cố gắng ngu ngốc)
Lời nói của Lưu Dương lập tức làm cho tất cả mọi người như trầm ngâm suy nghĩ. Lời nói của Lưu Dương rất có đạo lý."Con đường cường giả khó đi, nhưng chỉ cần kiên trì không ngừng, cuối cùng có ngày thành công " ... Nhất là một câu cuối cùng "Muốn kiên trì, lại không thể cố chấp". Con đường tu hành có ngàn vạn lối... Có thể sẽ có con đường. Nhưng cũng không phải tất cả mọi người ngay từ đầu đã có thể tìm được con đường thích hợp với mình. Nếu cố chấp, thì chỉ mất thời gian công sức mà thôi. Chẳng bằng ban đầu thử nghiệm, tìm ra con đường thích hợp của mình, sau đó một đường về phía trước.
Thật lâu sau, Lưu Dương cười khẽ một tiếng, cắt đứt sự trầm tư của những học sinh mới :
- Về những này đạo lý, các ngươi hiện tại phải nhớ kỹ. Sau này tu hành, thỉnh thoảng nghĩ lại, rút ra bài học .Tin tưởng các ngươi cuối cùng sẽ có một ngày có thể đạt tới đỉnh phong.
Trải qua một đoạn thời gian trầm tư dài như vậy, tất cả tân sinh cũng đã nghỉ ngơi tốt, Lưu Dương mới nói:
- Hôm nay là ngày hai chín tháng ba. Lễ khai giảng sẽ chính thức cử hành vào ngày mùng một tháng tư. Trước đó, học viện sẽ an bài địa điểm dừng chân cho các ngươi.
Sau khi nhìn thoáng qua mọi người, Lưu Dương cười nói:
- Đi theo ta.
Nói xong, nhanh chóng bước vào học viện... .
Phía sau 'Cầu thang không trọn vẹn', chính là một sân tập cực kì rộng lớn. Lâm Dịch đánh giá đại khái chỉ sợ cái sân này rộng hơn vạn mét vuông ? Cực kì rộng lớn.
Đối diện sân tập là một dãy kiến trúc. Xung quanh có trồng một ít cây cao, làm cho người ta một loại cảm giác tươi mát .
Mà lúc này toàn bộ Tông Phạm cũng không có náo nhiệt. Tốp năm tốp ba người đi ngang qua, thỉnh thoảng hướng phía bọn người Lâm Dịch với ánh mắt hiếu kỳ .
- Bởi vì học viện còn không có chính thức khai giảng. Cho nên trước đó, người báo danh vẫn đang ở Thành Bách Nhạn sinh sinh. Các giáo sư cũng chưa về hết, cho nên ở trường học bây giờ cũng chẳng có ai.
Lưu Dương vừa đi vừa giải thích trước. Mà đám Lâm Dịch thì là hiếu kỳ hết nhìn đông tới nhìn tây.
- Trong này, là địa phương sau này mình sinh sống...
Nội tâm Lâm Dịch có chút kích động. Không thể không nói hoàn cảnh học viện Tông Phạm rất tốt. Phong cách kiến trúc tuy to lớn nhưng vẫn nhẵn nhụi. Bố cục kiên cường mà không mất đi sự mềm mại... Khi đang đi, mặc dù Lâm Dịch không hiểu gì về kiến trúc, cũng có thể có cảm giác thoải mái phát ra từ phế phủ. Trong này thật là một địa phương rất tốt.
Xuyên qua sân tập rộng lớn, Lưu Dương đem những học sinh mới dẫn vào trong dãy kiến trúc.
Chính thức tiến vào trong dãy kiến trúc, mới biết được trong đó kỳ thực còn có động thiên khác!
Hành lang đươc làm từ đá vụn trải ra trước mặt không biết dài bao xa. Trong này phòng ốc rất nhiều, hơn nữa cực kỳ cao lớn. Thấp nhất, cũng cao sáu bảy tầng. Lại có nhiều hành lang đá vụn đan xen, thật không biết học viện này đến tột cùng lớn bằng nào.
Đi theo sau lưng Lưu Dương, tiến vào một tòa nhà lầu tương đối cao to. Lâm Dịch ngẩng đầu nhìn thoáng qua, độ cao tầng lầu này chỉ sợ không dưới bốn mươi mét! Cao chừng mười hai, mười ba tầng!
Theo hàng lang tiến vào, một mực lên tới tầng chín, Lưu Dương mới mang mọi người tiến vào một hành lang nhỏ.
- Các ngươi đợi ở chỗ này một chút.
Lưu Dương đột nhiên quay đầu lại nói một câu, sau đó xoay người đi vào một gian phòng bên cạnh .
Lâm Dịch đứng ở bên cạnh tay vịn hành lang, bao quát nhìn xuống...
Trong mắt hiện ra hình ảnh sân tập, trên sân tốp năm tốp ba người tựa hồ cũng ngẩng đầu hướng phía này.
- Tòa nhà thật cao, trường học thật lớn a! ...
Thanh âm La Á sợ hãi than vang lên bên tai. Lâm Dịch quay đầu ngạc nhiên, lại phát hiện La Á đã đứng ở bên cạnh của hắn, vẻ mặt cảm khái kích động , nhìn sân tập trước mặt.
- Thực là thật không ngờ... Ta rõ ràng thật sự thành đệ tử Tông Phạm ...
La Á cảm khái. Nhưng lại dẫn đến Lâm Dịch cùng Ám Tương bên cạnh cùng sau lưng hắn một hồi khinh khỉnh. Thầm nghĩ người này thực lực không tệ, lần đầu tiên thấy hắn, nhìn bề ngoài hắn còn tưởng rằng hắn rất lợi hại... Không nghĩ tới ngoại trừ thực lực bên ngoài, hiểu biết lại rất nông cạn, đúng là loại ngu ngốc.
Nhưng mà La Á vẫn say mê như trước...
Cứ như vậy đợi ở bên ngoài một hồi, Lưu Dương từ trong phòng đi ra.
- Hiện tại an bài chỗ ở của các ngươi. Nhưng trước đó, trừ ba người Lâm Dịch, La Á, Lý Văn, còn lại đều đi giao nộp học phí .
Lúc được xác định trúng tuyển mọi người đều được thông báo về học phí. Cho nên không ai ngoài ý muốn. Chỉ có vẻ mặt Ám Tương không vui, một đôi ánh mắt tràn đầy oán sắc càn quét về phía ba người Lâm Dịch, La Á, Lý Văn ... Nếu như không có ba người bọn hắn, nàng cũng có thể có tên trong danh sách miễn học phí.
Học viện chiến kĩ Tông Phạm là học viện nổi danh trên toàn bộ đại lục. Học phí tự nhiên là không rẻ. Trọn vẹn ba trăm kim tệ... Đó chỉ là một học kỳ. Tính toán một chút, một cái học kỳ ba trăm, tổng cộng sáu năm học, mười hai học kỳ... Nếu muốn muốn học xong, cần ba nghìn sáu trăm kim tệ! ... Phải biết rằng, một trăm kim tệ, đã đủ duy trì cuộc sống một gia đình ba người trong một năm tại các thành nhỏ.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chung Cực Truyền Thừa Tác giả: Vũ Thần Vũ
-----oo0oo-----
Chương 37: Nhập học, nhận phòng.
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
CV + Edit Text by Bựa Thập Ngũ
Cũng may, hầu hết tân sinh đã chuẩn bị xong tiền. Cho nên thời điểm giao nộp không có có vấn đề gì.
Khi một đệ tử cuối cùng giao nộp, Ám Tương chu miệng không vui đi đến bên người Lưu Dương, đem kim tệ của mình nộp lên.
- Ngươi là Ám Tương ?
Lưu Dương ngẩng đầu nhìn thấy thần sắc đối phương không vui, sửng sốt một chút. Đột nhiên cười hỏi.
Ám Tương nhẹ gật đầu. Cần phải giao nộp một số lớn học phí như vậy, hiển nhiên làm cho nàng rất là khó chịu. Cho nên không nói gì.
Lưu Dương là người thành tinh, tự nhiên là nhìn ra Ám Tương cũng không muốn nộp khoản học phí này. Nguyên nhân hắn tự nhiên cũng có thể suy đoán ra... Thực lực của nàng cùng Lý Văn sàn sàn nhau. Ban đầu ở lôi đài, cũng chỉ thua nửa chiêu mà thôi. Bởi vậy tuyệt đối sẽ không phục Lý Văn. Lúc này Lý Văn không cần nộp tiền, nhưng nàng lại phải nộp... Làm sao vui vẻ được?
Nghĩ nghĩ, Lưu Dương cười nói:
- Được rồi. Học phí của ngươi cũng được miễn. Mọi người có ý kiến gì không?
Lời Lưu Dương làm cho Ám Tương sửng sốt một chút, lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ nói:
- A! Lão sư ngài thật tốt!
Cao hứng nhảy lên hai cái. Trên mặt càng hớn hở nhìn về phía ba người Lâm Dịch. Phảng phất đang nói 'Không riêng các ngươi không cần phải nộp, bản tiểu thư cũng thế!' . Liền rước lấy ánh mắt xem thường của Lâm Dịch cùng La Á... Lý Văn mặt vẫn không biểu tình.
- Mọi người không có ý kiến gì chứ?
Lưu Dương thấy không ai trả lời lại hỏi một lần nữa.
Lúc này mọi người đã kịp phản ứng, lập tức đều lắc đầu tỏ vẻ không có ý kiến.... Đùa sao, ai dám có ý kiến? Một đường tới đây Ám Tương nhằm vào La Á, bọn họ cũng nhìn thấy. Chỉ cần tìm được cơ hội, liền làm xấu mặt La Á... Có thể thấy được nàng thuộc loại thù dai, có thù tất báo a.
Đối với Lâm Dịch cùng La Á, nàng có lẽ chỉ có thể dùng ngôn để lấy lại danh dự. Nhưng đối với tại những người khác... Mọi người đều còn nhớ rõ biểu hiện của nàng trên lôi đài... Phỏng chừng bị nàng để ý thì cuộc sống sau này cứ coi như chấm hết?
Mà La Á cũng sẽ không đứng ra phản đối. Tuy nhiên trong lòng của hắn cực kì muốn được một lần phản đối nàng... Nhưng nghĩ lại sự lợi hại của cái miệng nhỏ nhắn kia đã từng làm mình ăn biết bao nhiêu khổ... La Á lựa chọn trầm mặc. Vì cuộc sống tốt đẹp sau này, hay là thôi đi... không đứng lên phản đối.
Cứ như vậy, Ám Tương trở thành một trong bốn đệ tử được miễn học phí. ..
- Giờ ta mang bọn ngươi đi ký túc xá.
Lưu Dương nói xong, liền dẫn mọi người đi xuống cầu thang, đi ra khỏi tòa nhà. Hướng hành lang phía sau bước đi.
Sau hơn mười phút, hai tòa nhà cao lớn xuất hiện trước mặt.
- U lão sư, ngươi mang nữ đệ tử đi trước đi.
Lưu Dương dừng bước lại quay đầu lại nói. Sau đó liền thấy một nữ giáo sư đi ra, lên tiếng.
- Nữ đệ tử đi theo ta.
Lần chiêu sinh này tổng cộng hai mươi tên đệ tử. Trong đó có tám nữ đệ tử. Nghe được lời nói của U lão sư, tám nữ đệ tử liền đi ra. U lão sư điểm danh xong, xác định không có thiếu người nào, liền dẫn một đám nữ đệ tử hướng tòa nhà bên phải đi đến.
- Trừ ba người Lâm Dịch, La Á, Lý Văn, những người khác đi theo ta... Lâm Dịch các ngươi chờ một chút.
Thấy các nữ đệ tử đều lên lầu, Lưu Dương xoay người nói. Ba người Lâm Dịch nghe vậy ngẩn người, sau đó nhẹ gật đầu. Lưu Dương liền dẫn những người khác đi lên.
Lên tới tầng cao nhất, đã là tầng mười.
Lưu Dương theo thứ tự đem hai gian phòng bên trái hành lang mở ra sau đó xoay người nói:
- Một cái phòng có thể ở tám người. Hiện tại những học sinh mới khác còn không có tới, các ngươi có thể lựa chọn phòng ở. Sau đó tự hành tuyển ra một cái trưởng phòng, chút nữa ta tới tìm các ngươi, đến lúc đó giao cho ta danh sách trưởng phòng cùng thành viên .
Mọi người lên tiếng đồng ý, Lưu Dương nhẹ gật đầu, đi xuống lầu.
- Các ngươi đi theo ta.
Bọn người Lâm Dịch nghi hoặc đi theo sau lưng Lưu Dương, đi vào sâu bên trong.
Lại thêm chừng mười phút đồng hồ, một cái dãy kiến trúc hiện ra trước mặt đám Lâm Dịch.
Dãy kiến trúc thập phần khổng lồ. Trước mỗi phòng đều có sân riêng. Nhưng mà không còn là nhà lầu nữa. Đám Lâm Dịch lập tức mở to hai mắt nhìn, sau khi liếc nhau, cũng không khỏi âm thầm nói:
- Không biết... Đây là đâu?
Lưu Dương đem một cái chìa khóa đưa cho La Á, nói:
- Ngươi cùng Lý Văn, tòa nhà B sân số 502.
La Á tiếp nhận chìa khóa, cùng Lý Văn liếc nhau một cái, sau đó hướng Lưu Dương gật đầu, liền đi vào bên trong, tìm kiếm tòa nhà B sân số 502.
Lâm Dịch ngẩn người, không khỏi hỏi:
- Lão sư, còn đệ tử thì sao...
Lưu Dương cười nói:
- Đương nhiên không thể nào quên ngươi. Ha ha... Chẳng lẽ ngươi cho rằng quán quân thật sự chỉ là một cái tiếng thôi sao? Đi theo ta.
Nói xong, lại xoay người tiếp tục hướng phía trong đi đến. Lâm Dịch cũng đành phải bước nhanh đi theo.
Xuyên qua dãy kiến trúc khổng lồ liền tiến nhập một cái rừng trúc.
Một hồi gió mát thổi qua, mùi thơm ngát từ cây trúc lập tức làm cho Lâm Dịch thanh tỉnh. Sau khi tiến vào trong rừng trúc, lại là một dãy kiến trúc độc lập khác.
- Học viện... Đến tột cùng rộng như thế nào?
Lâm Dịch rốt cục vẫn không nhịn được hỏi... Riêng đoạn đường này, cũng đã lớn hơn so với trấn Hi Mạn không chỉ gấp mười lần... Không nghĩ tới trong này còn có một dãy kiến trúc khổng lồ như thế ... Như vậy, đằng sau nó còn có dãy nhà nào nữa không đây ? Học viện chiến kĩ Tông Phạm, đến tột cùng rộng như thế nào?
Lưu Dương cười ha ha nói:
- Sau này ngươi sẽ biết... Diện tích học viện, tuyệt đối vượt quá tưởng tượng của ngươi.
Lâm Dịch vội cười.
Lưu Dương mang theo Lâm Dịch đi vào bên trong, dừng lại trước một cái sân.
Không thể không nói, những dãy kiến trúc bên ngoài tuy không nhỏ, sân trong đó cũng không nhỏ... Nhưng cùng cái sân trước mặt so sánh thì không đáng gì...
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chung Cực Truyền Thừa Tác giả: Vũ Thần Vũ
-----oo0oo-----
Chương 38: Giải thưởng dành cho quán quân.
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
CV + Edit Text by Bựa Thập Ngũ
Cửa nẻo ngăn nắp, hoàn cảnh thanh tĩnh. Đẩy cửa vào, lập tức một mùi hương hoa thoang thoảng bay tới... Quanh tiểu viện có mấy bồn hoa nhỏ, trong bồn hoa trồng hoa gì thì Lâm Dịch không biết. Hương thơm, đúng là theo những đóa hoa đó phát ra.
Lưu Dương giao cho Lâm Dịch một chuỗi chìa khóa sau cười nói:
- Đặc quyền thứ nhất của quán quân - - có được một cái sân tuyệt đối độc lập. Hiện tại, giao cho ngươi.
Lâm Dịch mở to hai mắt nhìn:
- Người nói... Đệ tử một mình ở một chỗ lớn như vậy sao ?
Lưu Dương mở trừng hai mắt cười nói:
- Đương nhiên, nếu như ngươi cảm thấy quá tịch mịch. Cũng là có thể tìm người ở cùng. Đây là tiểu viện của ngươi, tuy trên danh nghĩa thuộc về học viện, nhưng ngươi có được hết thảy quyền lợi đối với cái sân này. Kể cả quyết định ở cùng ai bên trong học viện cũng không thể can thiệp... Đương nhiên, tạm thời chỉ giới hạn là bạn cùng giới.
- Ách...
Lâm Dịch ngạc nhiên.
- Tốt lắm, nghỉ ngơi một chút đi. Hoàn cảnh chỗ này tương đối khá.
Lưu Dương cười cười, liền lui ra khỏi cửa.
Lưu Dương đi rồi, Lâm Dịch còn sửng sốt nửa ngày. Sau đó bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật này. Đem cửa tiểu viện mở ra.
Đập vào mắt là một cái phòng khách cực kỳ rộng rãi ... Bàn trà, cái ghế, cái bàn đầy đủ mọi thứ. Thậm chí tại trên vách tường, nên treo nhiều tranh chữ cực đẹp làm cho người ta thưởng thức .
Ngẩn người, Lâm Dịch đi vào một phòng nhỏ bên cạnh.
Tấm ván gỗ được chế từ Kim Hương Mộc tỏa ra một mùi thơm nhàn nhạt. Trê giường chăn gối cũng đã được thu xếp ổn thỏa.
Lâm Dịch đi đến bên giường, đã ngửi thấy một mùi thơm tươi mát dễ chịu... Xem ra, chúng đều là đồ mới.
Đi lòng vòng trong phòng... Phát hiện hầu hết tất cả đồ dùng hằng ngày cũng đã chuẩn bị thỏa đáng. Không có thiếu dù là một kiện... Thậm chí cả đồ vệ sinh cá nhân đều đầy đủ...
Lâm Dịch bất đắc dĩ lắc đầu... Quán quân đãi ngộ, thật đúng là... Không tồi...
- Xem như là, đi một bước tính một bước. Ít nhất hoàn cảnh nơi này cũng không tồi...
Đối với người như Lâm Dịch từ nhỏ đã ưa yên tĩnh mà nói. Hoàn cảnh xung quanh vô cùng hợp ý hắn...
...
Trong một dãy nhà khác lớn hơn không chỉ gấp mười lần so với chỗ Lâm Dịch! Ngoại trừ bồn hoa, thậm chí còn có cả hồ nước, núi giả, đình, các, tiểu tạ ... Hoàn cảnh rất tốt.
Lưu Dương đứng ở trước cửa, chờ đợi.
Không bao lâu,cửa mở ra, một gã mặc trang phục người hầu liền xuất hiện.
- Lưu lão sư, hiệu trưởng cho mời ngài vào.
Lưu Dương nhẹ gật đầu, liền cất bước đi vào.
Đi qua đường mòn uốn lượn, trải qua đình các tiểu tạ, đi tới nội đường.
Chính giữa, một trung niên ngồi ngay ngắn trước mặt hắn.
- Hiệu trưởng, ta đã trở về.
Lưu Dương khẽ khom người nói.
Trên mặt người trung niên lộ ra nụ cười hiền hòa nói:
- Tiểu Lưu, đã trở lại rồi sao? Ha ha, ngồi đi. Khổ cực ngươi rồi? Ha ha, việc chiêu sinh thuận lợi chứ?
Lưu Dương tùy ý tìm cái ghế ngồi xuống, đồng thời gật đầu cười, nói:
- Chiêu sinh hết thảy thuận lợi, giờ ta muốn báo cáo với hiệu trưởng ngài đây.
Người trung niên gật đầu cười nói:
- Ân, chỉ nói vậy thôi. Có tìm được mầm non nào tốt không?
Lưu Dương gật đầu cười nói:
- Đâu chỉ tốt, quả thực là quá tốt. Hiệu trưởng, ta lại tìm cho ngài thêm một Lang Sa nữa.
Nghe nói vậy,trên mặt người trung niên lập tức sững sờ! Chợt cuồng hỉ nói:
- Thật sự?
Lưu Dương gật đầu nói:
- Thiên chân vạn xác! Hắn tên là Lâm Dịch, thông qua quan sát của ta, tiểu tử này tuyệt đối là một tuyệt thế thiên tài không kém Lang Sa !
- Ha ha! ... Thật tốt quá, thật tốt quá!
Người trung niên lập tức cười lớn. Đối với ánh mắt Lưu Dương, hắn trăm phần tín nhiệm. Nếu không, dùng thực lực 'Ngũ môn' chiến sĩ của Lưu Dương, làm sao có thể mang một chi đội ngũ đi ra ngoài đây? Chính là bởi vì ánh mắt hắn độc đáo!
Thật lâu sau, mới hỏi nói:
- Như vậy, đã sắp xếp cho hắn xong chưa?
Lưu Dương cười nói:
- Đã sắp xếp xong xuôi. Tại 'Khu Tinh Anh' .
Người trung niên thoả mãn gật đầu cười nói:
- Không sai, không sai... Loại người tài giỏi này nhất định phải nắm lấy. Ai nha, nghe ngươi nói như vậy... Ta thật đúng là có chút không thể chờ đợi được muốn gặp gỡ sớm cái được gọi là 'Tuyệt thế thiên tài' này , ha ha...
Cuối cùng, lại nhịn không được lớn tiếng bật cười.
Lưu Dương cười nói:
- Ngài sẽ được gặp sớm thôi.
Người trung niên thoả mãn gật đầu, sau đó tài cười hỏi:
- Ngoại trừ cái tuyệt thế thiên tài này, còn có mầm non nào tốt không?
Nghe vậy, Lưu Dương cười càng vui vẻ hơn .
- Lần này có thể nói là đại mùa hoạch. Ngoại trừ Lâm Dịch, còn có một tên 19 tuổi cũng đã khai 'Hưu môn' và hai cái mầm non có lực lượng cơ thể đạt tới ngoài 2000 lợi mạt.
Người trung niên lập tức mở to hai mắt nhìn, lại lần nữa phá lên cười:
- Ha ha, tốt, tốt! Không nghĩ tới một cái thành Hi Á nho nhỏ lại xuất hiện nhiều mầm non thế! Ha ha...
Lưu Dương cũng bật cười.
Thật lâu người trung niên nhân mới nói:
- Rất tốt. Những mầm non này nhất định phải bồi dưỡng cẩn thận...
Lưu Dương cười nói:
- Đó là tự nhiên...
Sau đó hai người lại cười nói một hồi, nụ cười Lưu Dương trên mặt chậm rãi thu lại, trầm giọng nói:
- Còn có chuyện ta muốn báo cáo ngài ngay.
Chứng kiến biểu lộ trên mặt Lưu Dương, hiệu trưởng có chút nhíu mày, nói:
- Làm sao vậy?
Thần sắc Lưu Dương lạnh lùng đem chuyện hôm qua gặp tại phiến không vực nói một lần. Lông mày Hiệu trưởng càng nhăn chặt, sắc mặt căng cứng.
- Thân phận của đối phương thủy chung không được biết. Bên ta lúc ấy thế yếu, hơn nữa vừa muốn hộ tống tân sinh về học viện cho nên ta lựa chọn nhượng bộ.
Sắc mặt Lưu Dương căng cứng, không khí nhất thời trở nên nghiêm túc.
Hiệu trưởng sau khi nghe xong gật đầu, nói:
- Ngươi làm rất đúng. Đối phương cường thế, chống lại cũng chỉ là hy sinh vô ích mà thôi.
Trầm ngâm một lát sau liền gật đầu nói:
- Ta biết rồi. Ta lập tức phái người đi thăm dò... Ta muốn nhìn một chút, đối phương đến tột cùng là thần thánh phương nào. Rõ ràng đem Tông Phạm ta như không có gì!
Nói xong lời cuối cùng, trong mắt bắn ra một vòng hàn mang...
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chung Cực Truyền Thừa Tác giả: Vũ Thần Vũ
-----oo0oo-----
Chương 39: Lớp 'Đặc biệt'. (P1)
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
CV + Edit Text by Bựa Thập Ngũ
Thời gian sau đó, Lưu Dương lại đem tất cả tân sinh đều triệu tập, kể cả Lâm Dịch ở tại 'Khu Tinh anh' Lưu Dương cũng cho người gọi tới.
Mang theo mọi người đi lòng vòng quanh học viện, đại khái giới thiệu hoàn cảnh trường học cho mọi người , rồi lại giải tán.
Đương nhiên, lúc này trên đường, Ám Tương biết được ba người Lâm Dịch được phân phòng riêng, vẻ mặt tươi cười lập tức hóa thành khó chịu... Mà hết lần này tới lần khác dọc theo con đường này La Á lại hỏi lung tung này kia, dĩ nhiên trở thành mục tiêu phát tiết của Ám Tương ... Làm La Á không dám mở miệng nữa, sau đó lại âm thầm phát lên hờn dỗi...
Nhưng Ám Tương lại không biết, hành vi của nàng lại bị Lưu Dương âm thầm lưu ý ... Phải biết rằng, học viện chiến kĩ Tông Phạm mặc dù là hướng toàn bộ đại lục chiêu sinh. Nhưng nội tình bên trong, cũng không phải tất cả mọi người trên đại lục đều biết đến. Cái gọi là 'trong sách nói', càng có chút hoang đường... Tất cả đệ tử Tông Phạm cũng biết quy củ của Tông Phạm. Không ai có khả năng đem kiếp sống học tập tại Tông Phạm ghi thành một quyển sách... Ít nhất, không thể nào truyền lưu qua các quyển sách trên đại lục.
...
Trong chiếc xe xoa hoa, ngón tay thanh niên cao quý nhẹ nhàng gõ trước chén rượu hồng sắc còn quá nửa, hai mắt khép hờ, rất là hưởng thụ nằm ở trên thân tuyệt sắc thiếu nữ có dáng người đầy đặn, khí chất u buồn . Mà trên mặt thiếu nữ mang theo nụ cười u buồn, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc thanh niên cao quý .
Cửa xe mở ra, ngón tay thanh niên cao quý lập tức đình chỉ gõ, hai mắt khép hờ cũng mở ra, nhìn về phía cửa xe.
Thanh niên lạnh lùng đi đến không nói gì, ngẩng đầu nhìn thoáng thanh niên cao quý, cuối cùng lắc đầu.
Thanh niên cao quý hít sâu một hơi, khẽ cười một tiếng nói:
- Tiểu gia hỏa này thật giảo hoạt... Được rồi, chúng ta đi trước. Phỏng chừng lão gia hỏa Tông Dương kia cũng phái người tới rồi?
Thanh niên lạnh lùng nhẹ nhàng gật đầu, thối lui ra khỏi xe ngựa.
Dưới ánh trăng, một thân ảnh màu đen dựa vào bóng tối không tiếng động hướng một phương hướng bay đi ...
...
Hai ngày thoáng cái đã qua, ngày mùng một tháng tư rốt cục đã đến. Hôm nay, chính là thời gian chính thức khai giảng.
Lâm Dịch chưa từng có thói quen ngủ nướng. Những bài tu hành căn bản vừa kết thúc, hắn liền dừng lại, vẻ mặt tươi cười hắn hướng phía sân sau đi tới.
Xuất hiện ở sau cửa, lại phát hiện chỗ này có rất nhiều người... Những người này phần lớn đều ăn mặc hoa lệ, khí chất bất phàm. Nam nữ đều có. Nhưng nhìn qua cũng biết không phải người thường.
Khi bọn hắn chứng kiến Lâm Dịch ra hiện ở chỗ này, trong mắt cũng không hỏi hiện lên một vẻ kinh ngạc... Nhưng lại không có người đi tới gần.
Không thể không nói, so sánh cùng những người này, Lâm Dịch cũng không chút nào thua kém.
Thân cao ngoài 1 mét 75 thân hình gầy gò, có vẻ cực kỳ thon dài. Một đầu tóc đen nhánh sáng bóng, có vẻ cực kỳ mềm mại. Lâm Dịch tướng mạo tựa hồ là tương đối giống mẹ của hắn, văn tĩnh mà thanh tú, có chút xu hướng nữ tính hóa. Nhưng một chiếc khuyên trắng tinh phản xạ bóng loáng ở trên tai trái lại làm hắn có thêm vài phần khí tức lạnh lùng. Khiến cho cả người hắn thoạt nhìn có khí chất rất mâu thuẫn. Thanh tú và lạnh lùng. ..
Một đường bước đi, lại phát hiện người rất nhiều... Phần lớn là thanh niên hơn hai mươi tuổi. Nam Nam Nữ Nữ, tốp năm tốp ba cùng trao đổi nói chuyện, có vẻ phi thường náo nhiệt.
Lâm Dịch cũng không có trực tiếp đi sân tập. Mà là đi tới kí túc xá các đệ tử khác trước... Lại ngạc nhiên phát hiện trong này đã đã trở thành một biển người. Liên tục từng nhóm năm, ba người thay nhau đi ra từ trong kí túc xá... Trường học sau một đêm liền trở nên đông nghịt.
Thật vất vả mới tìm được đám đồng hành. Chen giữa đám người đi tới bên cạnh của bọn hắn.
Lưu Dương đã đứng ở trước mặt mọi người. La Á cùng Lý Văn cũng đã đến.
Gặp Lâm Dịch đã tới, Lưu Dương gật đầu đối với hắn, mới nói:
- Tốt, người đã đến đủ, chúng ta đi thôi.
Nói xong, liền liền mang theo mọi người hướng sân tập đi đến.
Đi vào sân tập, Lâm Dịch lại càng hoảng sợ... Chỉ thấy trên sân tập đã sớm đứng đầy người. Bên trái sân tập, một cái đài cao thật to làm bằng gỗ không biết đã xây dựng xong từ lúc nào. Dưới đài cao, thì là người người tấp nập...
- Trường học của chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu người?
La Á nhịn không được đặt câu hỏi. Nhưng lại hỏi Lâm Dịch.
- Học viện là hướng toàn bộ đại lục chiêu sinh. Tuy nhiên chính thức tiến vào học viện chúng ta chỉ có xung quanh chu vi tương đối sát với hành tỉnh Khắc Lâm, hành trình không cao hơn hai năm, nhưng cũng là khó lường được . Học viện chia làm sáu năm học. Mỗi năm nhân số ước chừng khoảng ba vạn người .
Lưu Dương hồi đáp.
La Á lập tức mở to hai mắt nhìn:
- Sáu năm học, mỗi năm là ba vạn người... Mười tám vạn người?
Nghe được La Á nghẹn ngào hô lên, Ám Tương bên cạch nhịn không được hừ một tiếng giễu cợt nói:
- Cả điều này cũng không biết, cũng không biết rằng ngươi tu hành như thế nào... Nhưng đây chỉ là số lượng đệ tử thôi? Suy nghĩ một chút... Muốn dạy dỗ mười tám vạn người, cần bao nhiêu giáo sư? Chính là mỗi một trăm đệ tử sẽ có một giáo sư, như vậy là cũng phải có một ngàn tám trăm giáo sư. Hơn nữa người nhà của họ cũng ở trường học. Còn cả người làm công nữa... Mười tám vạn đệ tửcần bao nhiêu nhân công? Ta phỏng chừng, toàn bộ trường học tất cả nhân khẩu cộng lại hẳn là muốn vượt qua hai mươi vạn.
La Á lại lần nữa mở to hai mắt nhìn... Hai mươi vạn?
Đừng thấy hai mươi vạn chỉ nhiều hơn hai vạn so với mười tám vạn... Phải biết rằng, hai vạn không phải một con số nhỏ! Trường học bình thường, toàn bộ cộng lại có thể có hai vạn cũng được coi là rất nhiều rồi !
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế