Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2086: Chấp nhận làm đầy tớ.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Được, được, được, Vương Triều tôi chấp nhận làm đầy tớ. Có thể giương cao ngọn cờ vì anh Diệp, đời này của Vương Triều tôi cũng đáng lắm, đáng lắm.
Vương Triều cũng có lý tưởng và hoài bão lớn, đôi mắt rất sáng.
- Đúng rồi, việc có người muốn ám sát tôi năm ngoái ở Hải Đông điều tra thế nào rồi? Việc này hình như không phải người Tô gia làm. Tình hình phức tạp hơn một chút, rút cuộc là ai muốn lấy mạng Diệp Phàm tôi? Không điều tra ra, nguy hiểm lúc nào cũng tiềm ẩn.
- Việc này, thật xin lỗi. Tôi và anh Thiết không hề dừng việc điều tra. Chỉ là đến bây giờ, anh Diệp, việc này chúng tôi vẫn chưa có một chút manh mối nào.
Tuy nhiên, chỉ cần trước khi điều tra ra, chúng tôi lúc nào cũng chú ý. Ai muốn hại anh em chúng ta, thì đó chính là kẻ thù của chúng ta.
Muốn giết chúng ta, chúng ta sẽ giết chúng trước.
Vương Triều mắng xong nói tiếp:
- Có điều dựa vào phỏng đoán của anh Thiết, việc này l có thể là do đối thủ ở nước ngoài làm.
- Nước ngoài, theo lý mà nói thì không thể nào. Trước kia chúng ta đi hoạt động ở nước ngoài đều sử dụng thuốc biến đổi khuôn mặt. Hơn nữa, chúng ta làm việc đều bí mật, trừ khi là lãnh đạo Tổ đặc nhiệm A bán đứng chúng ta. Điều đó cũng không thể. Bởi vì biết rõ việc này có lẽ ngoài Lý Lão thì chỉ có thủ trưởng Cung, hai người họ tuyệt đối không thể hại ta, sự trung thành với nước cộng hòa của hai người họ Diệp Phàm tôi không có một chút nghi ngờ nào. Những người khác, tuyệt đối không biết nhiệm vụ này.
Diệp Phàm cho rằng không thể có chuyện đó.
- Không phải nói đến những người liên quan đến hoạt động đó, ý của anh Thiết là liệu có phải anh đã kết thù với ai ở nước ngoài hay không.
Vương Triều nói.
- Nước ngoài, dường như ngoài một nhà Nam Cung ở HongKong ra thì không còn ai khác. Tuy nhiên, ở đó chúng tôi đã sớm làm hòa rồi. Có lẽ tên Hồng Sách ở Nam Cung cũng sợ vỡ mật, làm sao dám thuê người ra tay. Hắn không sợ chúng ta tiêu diệt bọn hắn sao?
Khẩu khí của Diệp Phàm hống hách.
- Chắc không phải họ, tuy nhiên chúng ta cũng sẽ điều tra một chút. Có điều có vài khả năng. Ví dụ phái Thanh Thành cũng không đối phó với chúng ta, và còn Câu Trần gia ở Nam Hải chẳng phải cũng chịu mất mặt vì chúng ta đó sao.
Lại còn Phượng gia ở Thủy Châu cũng bị chúng ta nhổ cỏ. Anh Thiết nói cũng không loại trừ khả năng người của Phượng gia ra tay.
Bởi vì, mấy trăm triệu gia tộc lớn tuy nói chúng ta lợi dụng danh nghĩa quốc gia để ổn định họ. Nhưng tài chính của Phượng gia đã giấu rút cuộc có bao nhiêu, có ai dám khẳng định.
Hơn nữa, năm đó Cố gia của Cố Thiên Long ở quân khu Liêu Thẩm tuy bị anh Diệp làm cho rất thảm, con trai của hắn đã trở thành thái giám.
Tuy nhiên, cây có bóng, người có uy. Những người này đều có khả năng làm việc đó. Hơn nữa đều có khả năng mời được những cao thủ phục kích anh hôm đó.
Vương Triều phân tích.
- Ừm, có lý.
Diệp Phàm nói.
Gác máy xong Diệp Phàm lại nhíu mày, bởi vì việc Tạ Quốc Trung nhờ mình vẫn chưa làm xong.
Việc này liên quan đến xây dựng khu hành chính của 2 địa phương đó là địa khu Tam Dương và Thành phố Mặc Hương của tỉnh Nam Phúc, đặc khu phát triển kinh tế - khoa học kỹ thuật.
Địa khu Tam Dương được sự ủng hộ của Phó Chủ tịch tỉnh Nam Phúc Trang Ninh Phương và Phó Bí thư Nạp Lan Nhược Phong, còn mình ở bên này nếu muốn tìm người ủng hộ thì chỉ có một mình Đoàn Thiên Hải.
Còn nhân vật số 2 của tỉnh Nam Phúc lại có khuynh hướng ủng hộ đặc khu Tam Dương. Vì thế, mặc dù có bắt tay với Lô Minh Châu thì cũng không thể xoay chuyển cục diện. Hơn nữa, việc xây dựng khu hành chính kỹ thuật lại là việc của chính phủ.
Nghĩ mãi Diệp Phàm nhấc điện thoại lên gọi, nói:
- Viên Viên, tối chúng ta cùng ăn cơm nhé?
- Ăn cơm, được, anh không nhắc em cứ tưởng anh quên mất rồi, có phải muốn tìm niềm vui mới hay không.
Kiều Viên Viên châm biếm nói.
- Anh đâu dám, quan hệ của chúng ta là gì chứ, có phải không nào?
Diệp Phàm hiểu rõ Kiều Viên Viên vẫn còn giận việc mình hôn Ngọc Kiều Long.
- Chúng ta quan hệ gì, Diệp Phàm anh chỉ coi tôi như một chiếc bình hoa mà thôi.
Kiều Viên Viên nói.
- Được rồi, nói nữa món rau này cũng chưa rồi. Tối chúng ta đến quán Chu Ký ăn thịt chó.
Diệp Phàm nói, muốn mượn bữa cơm này để tìm hiểu việc của ông chủ Chu.
- Thịt chó có gì ngon chứ, ăn vào nóng lắm.
Kiều Viên Viên nói.
- Ăn cái này bổ cho...ha ha.
Diệp Phàm cười gượng 1 tiếng.
- Hứ!
Kiều Viên Viên “hứ” một tiếng dài.
Đúng 5 giờ.
Diệp Phàm lái xe đến đón Kiều đại tiểu thư đi qua cầu Bắc Can của khu Ngũ Mã, đại lộ Đông Trực Môn để đến quán Chu Ký.
Nhà hàng Chu Ký này tuy là rất gần với nhà hàng thịt chó Ngưu Ký nhưng thực ra hai quy mô của nhà hàng này không nhỏ. Đều có 3 lô mặt tiền, nhưng không có chỗ đỗ xe. Diệp Phàm đành phải đỗ xe ở chỗ khác xong cùng Kiều Viên Viên đi bộ đến.
Việc làm ăn của hai nhà hàng thực sự là khác nhau rất nhiều, nghe trưởng phòng Dương Tiến nói trước kia nhà hàng Chu Ký đến 5 giờ là thì rất là náo nhiệt.
Trên thực tế nếu không đặt trước thì không có bàn. Diệp Phàm bước vào bên trong nhà hàng đếm thì có 3, 4 bàn khách đang ăn uống.
Dưới lầu là đại sảnh, bày hơn chục chiếc bàn, quầy phục vụ đặt sát vào tường theo kiểu truyền thống, nhìn thì thấy cái quầy này quá cũ rồi, có lẽ đó là phong cách cổ của Chu Ký, đây chính là bảng hiệu cũ hơn 100 năm rồi mà không thay đổi của Chu Ký.
Rất nhiều người đến đây chính là thương hiệu Chu Ký này, đồ ăn chính là mang phong cách của Bắc Kinh cũ.
Còn tầng 2 là các phòng VIP, Diệp Phàm đến đây không phải chỉ là để ăn mà , ngồi ở tiền sảnh nhất định có thể nghe được rất nhiều thông tin.
Vì thế nói với Kiều Viên Viên:
- Chúng ta ngồi ở tiền sảnh ăn là được rồi, ở đây rộng rãi, cũng thoải mái. Phòng VIP rất bí, hơn nữa chúng ta chỉ có 2 người, chiếm một phòng VIP lớn là lãng phí có phải không nào?
- Ở không không tiện lắm.
Kiều đại tiểu thư nhìn quanh một lượt, nhíu mày nói.
- Có gì mà không tiện, chúng ta nói gì thì để về nhà hãy nói trên giường.
Diệp Phàm nói nhỏ vào tai Kiều đại tiểu thư.
- Anh muốn chết à!
Kiều đại tiểu thư đấm Diệp Phàm một cái, mặt hơi chút đỏ lên.
- Vì sao phải ăn thịt chó, đương nhiên là để cho buổi tối nay rồi.
Diệp Phàmcười liên hồi làm cho 2 cô gái mặc áo da báo sang trọng ngồi ở bàn cách đó không xa phải cau mày.
- Nhìn thấy chưa, người ta sang trọng thế kia cũng thích ngồi ở đại sảnh. Chứng tỏ phong thủy ở đây tốt.
Diệp Phàm thuận miệng cười với Kiều Viên Viên, làm như không nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ mình của 2 cô gái kia. Thực ra 2 cô gái cũng có chút thú vị. Bởi vì mặc dù 2 cô gái này mặc trang phục da con gì đó cao cấp nhưng diện mạo thì chẳng ra gì. Đương nhiên nhìn thấy vẻ đẹp nguyệt cung hà tiên của Kiều đại tiểu thư thì có chút hổ thẹn.
- Chúng ta ngồi ở đây đi.
Kiều Viên Viên đương nhiên cũng cảm thấy được ánh mắt khinh thường nhìn chồng mình của 2 cô gái kia, tự nhiên Kiều đại tiểu thư có chút không vui. Liếc nhìn 2 cô gái một cái rồi ngồi xuống.
Còn 1 nguyên nhân có chút thú vị của 2 cô gái, đó chính là ở bàn của 2 người họ có mấy gã thanh niên bảnh bao đều ngầm hâm mộ Kiều đại tiểu thư.
Tự nhiên 2 cô gái cũng không vừa trừng mắt nhìn lại Kiều đại tiểu thư. Còn một gã thanh niên mặt rất trẻ có lẽ để lấy lòng 2 người đẹp, lúc này lập tức mở mồm, hắn cố ý nhìn Diệp Phàm một cái rồi quét qua Kiều Viên Viên, nói:
- Ôi...
- Than cái gì thế hả Hồng Tử?
Một tên khác cắt tóc cua cũng thêm vào, cố ý hỏi.
- Không nhìn thấy sao? Một cây cải tươi ngon mọng nước như vậy lại bị một con lợn ngu đần ủi mất, đáng tiếc, đáng tiếc! Đáng phải than thở rồi!
Gã thanh niên kia nhấn mạnh liền 3 chữ “đáng”, hơn nữa còn rung đùi đắc ý để những tên còn lại trong bàn hùa theo. Tự nhiên 2 cô gái sang trọng kia cười thích chí, giống như con vịt già đang kêu.
- Ôi...
Hai cọng cỏ nhỏ nhắn thế kia lại bị con chuột vô dụng gặm mất, cũng phải thôi, rất hợp với nhau. Chuột và cỏ khô, đúng là rất hợp.
Diệp Phàm không phải là đèn cạn dầu, một câu nói ra, suýt chút nữa làm gã thanh niên kia chết nghẹn, không ngờ bị so sánh với loài chuột vô dụng.
- Viên Viên, chúng ta ngồi đi.
Diệp Phàm bước lên trước kéo ghế cho Kiều Viên Viên nói.
- Người anh em, muốn gây sự có phải không?
Gã thanh niên kia không chịu nổi, đứng lên chỉ tay vào Diệp Phàm nói.
- Hồng Tử, người ta còn muốn ăn thịt chuột chăng?
Cô gái cao hơn một chút trong 2 người hết sức châm chọc gã thanh niên kia.
- Con mẹ nó.
Gã thanh niên không nhịn được chửi. Tuy nhiên, cảm thấy bên mép có vật gì đó bay vụt qua.
Tiếng kim loại vang lên. Gã thanh niên sợ quá hét lên một tiếng thê thảm. Lúc này tên đầu đinh chỉ gã ta nói:
- Hồng Tử, làm sao thế, sao cậu lại tự cắn vào môi của mình.
Bởi vì, môi của gã hình như bị rách, đang rỉ máu. Việc này đương nhiên là do Diệp Phàmi. Tuy nhiên ngoài Kiều Viên Viên cười thầm thì những tên kia không biết gì hết.
- Ha ha ha...
Bạn của gã thanh niên cười ầm lên, cả 2 cô gái cũng cười đến mức ngực rung lên rất mạnh.
- Thưa ngài, hay là đi rửa một chút.
Lúc này một người trung niên đi đến lịch sự nói.
- Ta đây thích tự cắn vào môi mình, liên quan gì đến ông!
Gã thanh niên tức giận hét vào người trung niên kia, mắt trừng trừng nhìn Diệp Phàm rồi ngồi xuống.
- Hai vị, tôi là Chu Bản Tân, là nhị trưởng quầy tên chữ của Chu Ký cũ, hai vị muốn dùng món gì ạ?
Người trung niên vừa lịch sự nói vừa đưa menu đến.
- Quái lạ, ông chủ Chu.
Diệp lão đại đột nhiên nhíu mày, nhìn quanh nhà hàng, nói.
- Có chỗ nào ngài cảm thấy lạ thế?
Chu nhị trưởng quầy cũng không hiểu, thấy ánh mắt Diệp Phàm nhìn xuống dưới một lượt, đương nhiên vẻ mặt thấy khó hiểu.
- Chúng tôi là người lạ đến, nghe một người bạn của tôi nói ở đây thường rất náo nhiệt. Cứ đến 5 giờ nếu không đặt trước thì sẽ không có bàn. Tuy nhiên hôm nay, ha ha.
Diệp Phàm cố ý chỉ nói ra nửa câu.
- Đã nói với em là ăn thịt chó rất nóng, có lẽ là mọi người nghỉ vài hôm rồi lại đến.
Thấy Diệp Phàm nhìn mình, Kiều đại tiểu thư cũng không hiểu ý của hắn là gì, nhưng có lẽ là cố ý hoặc buột miệng nói ra.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2087: Mượn cớ gây chuyện.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Phát nóng, không phải đâu. Chỉ có thể nói ăn thịt chó nhiệt lượng tương đối lớn, còn thịt chó ở nhà hàng này hơn 200 năm nay đều kết hợp với rất nhiều loại thuốc quý giúp trung hòa tính nóng.
Ví dụ như Hoàng liên vốn là thứ giải nhiệt, tuy nhiên nhà hàng không dùng loại Hoàng liên bình thường, mà chỉ dùng loại Hoàng liên có độ tuổi hơn 10 năm để nhằm trung hòa tính nóng của thịt chó.
Còn có…Vì thế, nói là phát hỏa thì không đúng lắm. Hơn nữa, canh thịt chó của quán chúng tôi cũng rất bổ, cường dương bổ thận…
Chu nhị trưởng quầy thổi phòng lên. Canh thịt chó kia được ông ta thổi phồng lên thành thịt Đường Tăng.
- Tôi nói là kỳ lạ thôi, tuy nhiên Chu trưởng quầy, hôm nay khách đến ăn không đông lắm nhỉ.
Diệp Phàm lại hướng vào chủ đề.
- Haiz, không giấu gì quý khách, không phải là thịt chó của nhà hàng có vấn đề, mà là chuyện khác có chút khúc mắc, ảnh hưởng đến nguồn khách.
Chu nhị trưởng quầy nói đến đây thì nhíu mày nhìn qua bức vách ngăn rồi lại nói:
- Các vị cứ yên tâm đi, nếu các vị không hài lòng về món canh thịt chó này, thì tôi hứa sẽ không lấy tiền của các vị.
- Hóa ra là thế!
Diệp Phàm gật gật đầu, cũng cố ý quay đầu nhìn bức vách ngăn, có vài tên khoác lác, nói:
- Nghe nói các vị cũng có chút mâu thuẫn với nhà hàng Ngưu Ký ở bên cạnh, người ta nói, bán anh em xa mua láng giềng gần. Tôi thấy một chút chuyện nhỏ cũng nên dĩ hòa vi quý. Người ta cũng là làm ăn, hòa khí phát tài có phải thế không nào?
- Việc này anh cũng nghe rồi sao?
Chu nhị trưởng quầy vẻ mặ có chút không vui.
- Việc này đã đươc truyền đi rất xa, nghe nói là vì một con chó. Hơn nữa còn là một con chó ngao Tây Tạng thuần chủng gì đó. Ngưu gia người ta nói các ông lòng dạ đen tối, đã ăn cắp con chó ngao Tây Tạng thuần chủng hơn chục vạn người ta đã mua đem đi hấp bán kiếm những đồng tiền tuyệt tử tuyệt tôn gì đó.
Diệp Phàmi nói hình tượng như thế với vẻ hết sức là giống “bà Tám”. Làm cho Kiều Viên Viên ngồi bên cảm thấy buồn cười, phải hết sức kìm nén nếu không suýt chút nữa đã bật cười.
- Nói láo!
Chu nhị trưởng quầy lại không nhịn được nữa thốt lên, quay sang ngượng ngùng nhìn Diệp Phàm, nói:
- Xin lỗi anh, là tôi chửi bên kia, không phải chửi anh. Việc này nói ra thì hoàn toàn do bọn họ địa đặt vu cáo.
Biển hiệu Chu Ký của chúng tôi có ở kinh thành hơn 200 năm rồi, Lão phật gia còn chỉ đích danh lão gia của chúng tôi vào cung nấu món canh chó cho Hoàng thượng.
Thịt chó đó nghe nói chính là được tiếng cung từ Tây Tạng, kết hợp với Thiên Sơn Tuyết Liên tạo ra hương vị tuyệt phẩm của mấy chục năm, tuyệt đối là chính tông. Vốn là phải được liệt vào Mãn Hán toàn tập.
Tuy nhiên, lại có người cho rằng loại động vật này không thể đưa vào, vì thế cuối cũng không được liệt vào danh sách những món ăn. Trưởng bối chúng tôi không ngừng thở dài. Thực tế, chó là một loài động vật rất quý và biết nghe lời.
- Cũng đúng, ông xem, chó cảnh sát còn có thể phối hợp với công an phá án. Tuy nhiên chó ngao Tây Tạng thực sự là rất quý, nấu để ăn rồi thì chẳng phải là đáng tiếc sao.
Có điều việc này như thế nào lại khéo như thế. Nhà hàng Ngưu gia vừa mất một con chó ngao Tây Tạng, theo lý mà nói con chó quý như thế phải được nhốt rất cẩn thận.
Hơn nữa, chó ngao Tây Tạng hung ác hơn chó sói, cũng chẳng có mấy tên trộm dám bắt trộm chúng có phải thế không nào? Lúc tôi nghe được cũng cảm thấy khả nghi, các ông có lẽ là bị “đâm xe” rồi phải không nào?
Diệp Phàm nhìn Chu nhị trưởng lão gật gật đầu.
- Đúng là không thể! Không giấu gì ông, chó của nhà chúng tôi nhập vào đều qua con đường đàng hoàng, tuyệt đối không phải nhập lung tung.
Nếu vào một con chó điên cho khách ăn thì đúng là phiền phức, như thế chẳng phải đập đi danh tiếng mấy trăm năm của Chu gia chúng tôi hay sao?
Chu nhị trưởng quầy dường như gặp được tri âm, liền gọi phục vụ mang trà tới, ông ta ngồi xuống muốn cùng Diệp Phàm trò chuyện.
Dù sao cũng khách cũng không có mấy người nên cũng nhàn rỗi. Mấu chốt là Chu nhị trưởng quầy cảm thấy bị đè nén, tìm một người dốc bầu tâm sự cũng tốt.
- Cũng đúng, danh tiếng của các ông tuy đã mấy trăm năm, mất đi thì đúng là đáng tiếc. Tuy nhiên, việc này như thế nào thì chưa thể nói được. Nếu có thể giải quyết mâu thuẫn này của hai nhà các ông, việc làm ăn của ai người đấy làm, thế thì tiền vào như nước.
Diệp Phàm dáng vẻ thân mật nói.
- Giải quyết.
Chu nhị trưởng quầy vẻ mặt hơi chút kỳ lạ nhìn Diệp Phàm, không nói gì nữa và đứng lên bỏ đi.
- Em thấy anh cũng thật lắm chuyện, từ lúc nào trở thành người đàn ông ba hoa thế hả?
Chu nhị trưởng quầy đi rồi, Kiều Viên Viên nửa cười nửa không nhìn Diệp Phàm.
- Em nói anh sẽ như vậy phải không?
Diệp Phàm thản nhiên liếc mắt qua Kiều đại tiểu thư nói.
- Thế anh đến đây là có mục đích có phải không?
Kiều đại tiểu thư hỏi.
- Em nói xem?
Diệp Phàm nhìn cô nói.
- Hừ, hóa ra anh mời em ăn cơm chỉ là tiện thểthôi có phải không? Em nói anh làm sao lại tốt bụng như thế, hóa ra là vậy!
Kiều đại tiểu thư giận dỗi.
- Công việc và cuộc sống hai cái không tách rời mà.
Diệp Phàm trịnh trọng nói.
- Quỷ mới tin được anh.
Kiều đại tiểu thư nói.
- Được rồi, chúng ta ăn thịt chó.
Diệp Phàm gắp cho Kiều Viên Viên một chén nhỏ.
Hai người chuyên tâm vào bát thịt chó.
- Cũng không tồi, em thấy thế nào?
Ăn xong một chén nhỏ Diệp Phàm lau miệng cười nói.
- Ừm, gia vị canh nấu rất ngon, nếu có thể học được thì tốt. Về nhà nấu món thịt chó, thịt dê không đúng vị cũng không tồi.
Bây giờ Kiều Viên Viên một lòng muốn làm tốt việc gia đình, vì thế đang trong giai đoạn học tập.
- Danh tiếng người ta hàng trăm năm, em không cần nghĩ cách làm giống như người ta, đó là cách kiếm tiền của Chu gia. Thôi không nói việc này nữa, anh trai của em quay về chưa?
Diệp Phàm khoát tay hỏi.
- Anh hai chưa về, anh ba vừa về.
Kiều Viên Viên nói, anh hai đương nhiên là chỉ chủ tịch đặc khu Nam Lĩnh Kiều Báo Quốc.
- Ôi, Báo Quốc không hiểu có biết hay không, nếu không thì việc này phiền phức rồi.
Diệp Phàm cố ý thở dài, đôi lông mày trong lúc vô ý đều nhíu cả lại, việc này hắn diễn đúng là không tồi.
- Chuyện gì, có liên quan đến anh của em sao?
Kiều đại tiểu thư quả nhiên trúng kế, vội vàng hỏi.
- Anh của em chắc cũng nghe qua rồi, chỉ là việc này còn có chút rắc rối. Nếu hôm nay anh đã rời khỏi Nam Phúc, cũng không giúp được. Tuy nói anh của em bình thường không xem anh ra gì, nhưng anh ấy vẫn là anh của em phải không nào?
Diệp Phàm tiếp tục đóng kịch.
- Rút cuộc là chuyện gì, anh còn không nhanh nói ra, nếu như anh của em thực sự có rắc rối lớn thì phải nhờ anh rồi.
Kiều đại tiểu thư hơi chút nũng nịu.
Đàn bà mà, trước mặt người đàn ông mình yêu, dù có mạnh mẽ cũng đều có lúc yếu đuối, đều biết làm nũng, nếu không còn có thể gọi là đàn bà không?
- Là thế này, nghe nói thành phố Mặc Hương xây dựng khu khoa học kỹ thuật Thiên An, là tổng thể phát triển khoa học kỹ thuật và phát triển đời sống của nhân dân…
Diệp Phàm đem chuyện ra trao đổi.
- Anh của em ở đặc khu Nam Lĩnh, chính là khu vực tranh chấp giữa thành phố Mặc Hương và khu hành chính khoa học kỹ thuật của đặc khu Tam Dương, có liên quan gì tới anh của em? Phàm Tử, không phải anh hồ đồ đấy chứ?
Kiều đại tiểu thư nhất thời không nghĩ đến phương diện khác, còn lườm Diệp Phàm rồi nói:
- Hai người chúng ta ra đây là để nói về chuyện này phải không?
- Ha ha, vậy anh không nói nữa.
Diệp Phàm nói, liếc nhìn Kiều đại tiểu thư, sau một lúc thở dài nói:
- Việc này thôi vậy, không nói nữa.
Rõ ràng là đang cố ý diễn kịch.
- Lẽ nào thực sự có liên quan đến anh của em, em nhìn không ra có quan hệ gì?
Kiều đại tiểu thư hỏi.
- Em nghĩ đi, chỉ tiêu tổng hợp các ngành của khu vực Tam Dương đều xếp sau khu vực Nam Lĩnh trong toàn tỉnh hiện anh trai em đang nhậm chức.
Hai khu vực đều xếp rất thấp ở tỉnh Nam Phúc, nhanh chóng xuống cuối cùng. Anh trai em lẽ nào không muốn phát triển kinh tế.
Việc này nếu như khu vực Tam Dương xây dựng khu hành chính khọc học kỹ thuật Vĩnh Hòa, sau khi tỉnh thông qua báo cáo nội các chính phủ phê chuẩn xong người ta sẽ nhận được 9 sự ủng hộ.
Đến lúc đó tỉnh sẽ bổ sung vài thứ, em nghĩ xem sẽ xảy ra chuyện gì?
Diệp Phàm nhắc nhở.
- Tam Dương phát triển, dựa vào khu hành chính khoa học kỹ thuật để kéo theo sự phát triển của toàn khu vực. Như thế Nam Lĩnh của anh trai em chẳng phải là có nguy cơ hay sao?
Kiều đại tiểu thư không ngốc, lập tức nghĩ ngay đến vấn đề này.
- Coi như em không ngốc, không tin thử hỏi anh trai em xem, khu vực Tam Dương và khu vực Nam Lĩnh xếp thứ tự trong toàn tỉnh cách nhau rất gần.
Tam Dương chỉ cần có gắng thì có thể đuổi kịp khu vực Nam Lĩnh. Đến lúc đó, Nam Lĩnh của anh trai em không những không thăng bậc, ngược lại còn tụt xuống sau Tam Dương rơi vào khu vực hai của tỉnh.
Ha ha, sau này anh trai em đến lúc đề bạt. Đúng rồi, lần trước ba em cũng nói về chuyện của anh trai em với anh.
Nói là khu vực Nam Lĩnh chỉ là giai đoạn quá độ. Anh trai em ở Nam Lĩnh cũng chờ đợi 2 năm thôi, sau đó nhất định sẽ tranh chức Bí thư Địa ủy.
Đây mới là con đường tất yếu phải trải qua của sự phát triển lên chức vụ cao, nếu như trong thời gian này xảy ra vấn đề gì về xếp hạng, thật đúng là có chút phiền phức.
Diệp Phàm nói.
- Vậy phải làm thế nào? Em phải nhanh chóng nhắc nhở anh trai em một chút.
Kiều Viên Viên cầm điện thoại lên gọi.
- Anh trai em nhất định đã hiểu rõ rồi, là nhân vật số 2 của khu vực Nam Lĩnh, thứ tự trước sau của khu vực anh ta chắc chắn sẽ chú ý, đây chính là ý thức cạnh tranh. Nếu không người khác vượt lên anh ta tụt lại phía sau, như vậy được sao?
Diệp Phàm ngăn Kiều Viên Viên lại không để cho cô gọi điện.
- Vậy tại sao anh của em vẫn chưa hành động, nếu như thực sự để cho khu vực Tam Dương đạt được, thì chẳng phải anh trai em sẽ nguy hiểm hay sao?
Kiều Viên Viên hỏi.
- Anh của em đâu phải thế, giữ thể diện lắm. Lần trước đến nhà em, chẳng phải anh ta đã đổ toàn bộ nhân sâm 50 năm tuổi mà em lấy được từ chỗ bác em xuống đất đó sao?
Diệp Phàm thản nhiên “hừ” một tiếng.
- Dường như đúng thế, anh luôn ghen tị với anh. Anh ấy có lẽ cũng muốn chính mình làm hòa chuyện này.
Tuy nhiên ở tỉnh ủy Nam Phúc không có mấy người ủng hộ anh ấy ở tỉnh ủy Nam Phúc. Việc này, có lẽ nhất thời không làm được.
Hơn nữa, việc này dù là nhân vật số 2, số 5 và số 6 họ cũng đều nghiêng về khu vực Tam Dương. Vậy thì lực lượng của anh hai quá yếu, cho dù em có ra tay có lẽ cũng không đảo ngược được tình thế.
Không được, không được em phải khẩn trương đi hỏi ba.
Kiều Viên Viên nhìn Diệp Phàm nói
- Việc này, sao anh không nhắc nhở ba?
- Việc này anh phải nhắc thế nào, anh của em nhất định sẽ trách anh xen vào chuyện của người khác. Hơn nữa em cũng hiểu rồi đấy, anh của em với anh không hợp nhau, lại cho rằng anh đang chế cười anh ấy, thế chẳng phải là càng rắc rối sao?
Diệp Phàm nói.
- Cũng phải, không được, em ăn no rồi, em đi trước nhé.
Kiều đại tiểu thư ngồi không yên muốn đi về trước. Diệp Phàm không cách gì đành phải tiền cô ta về với chút không cam lòng. Tuy nhiên, Diệp Phàm không về Kiều gia mà nói có việc phải đi. Thực ra hắn cũng chột dạ, sợ tính toán của mình bị Kiều Viễn Sơn nhìn ra.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2088: Có người đập Biệt thự Lá đỏ.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
Diệp lão đại đậu xe bên đường nhìn Kiều Viên Viên đi vào sân, đúng lúc nhận được điện thoại của quản gia mới Lý Thành, hình như dáng vẻ rất vội nói:
- Ông chủ, ông nhanh quay về đi.
- Có chuyện gì thế?
Diệp Phàm hỏi.
- Có người đến gây rối ở biệt thự Lá đỏ, tường rào đều bị xô đổ rồi. Bọn họ kéo đến đây mấy chục người, chúng tôi sắp không đối phó nổi rồi.
Khẩu khí của Lý Thành hết sức lo lắng.
- Tôi về ngay đây.
Diệp Phàm vội vàng lái xe.
- Viên Viên, con về rồi đấy à?
Nhìn thấy Kiều Viên Viên vội vàng tiến vào phòng, Kiều Viễn Sơn ngẩng đầu nhìn rồi lại tiếp tục đọc báo.
- Ba, anh hai cũng thật là, việc lớn như vậy còn giấu. Nếu như thực sự xảy ra thì phiền phức.
Kiều Viên Viên nói.
- Phiền phức, anh của con đã gặp phải phiền phức gì?
Diệp Dung ngồi bên cạnh xem tivi vừa nghe liền cướp lời. Việc của con trai đương nhiên là lớn rồi, là mẹ đương nhiên phải quan tâm.
- Hoảng lên cái gì, có thể có chuyện lớn như thế nào.
Kiều Viễn Sơn “hừ” một tiếng, đặt tờ báo trong tay xuống.
- Còn không lớn, anh hai sắp bị người ta vượt qua rồi.
Kiều Viên Viên vội nói.
- Vượt qua, vượt qua cái gì, nói ra xem nào?
Kiều Viễn Sơn hỏi, thế là Kiều Viên Viên đem chuyện kể qua một lượt.
- Đúng là phiền phức rồi, Báo Quốc thật là, tại sao không gọi điện sớm cho ta chứ. Lúc này liệu có phải đã quá muộn rồi.
Diệp Dung trách móc.
- Đừng lo, để tôi hỏi một chút.
Kiều Viễn Sơn nhấc điện thoại lên gọi, “ừ, a” một hồi sau đó đặt điện thoại xuống, nét mặt trở nên nghiêm túc.
- Con nói là đúng có phải không?
Kiều Viên Viên đắc ý nói.
- Ai nói với con?
Kiều Viễn Sơn hỏi.
- Ngoài Diệp Phàm có lòng tốt nói với con thì còn ai vào đây nữa, Diệp Phàm nói anh ấy và anh hai không hợp cho nên anh ấy trực tiếp nói không tiện.
Kiều Viên Viên nói.
- Lòng tốt!
Kiều Viễn Sơn nghĩ một chút, nét mặt vẫn không thay đổi “hừ” một tiếng.
- Ba, Diệp Phàm thực sự là có lòng tốt.
Kiều Viên Viên trong lòng trầm xuống vội vàng nói.
- Con thì hiểu cái gì?
Kiều Viễn Sơn nói, Kiều Viên Viên không dám lên tiếng nữa.
- Viễn Sơn, người ta có lòng tốt nói với ông, ông “hừ” cái gì?
Diệp Dung nói.
- Bà thì, có hiểu được lòng dạ hẹp hòi của Diệp Phàm đâu.
Kiều Viễn Sơn thở dài, sắc mặt đã trở lại bình thường.
- Gì...gì mà lòng dạ hẹp hòi, không thể.
Kiều Viên Viên chưa từ bỏ ý định, không tin nhìn ba.
- Không tin có phải không?
Kiều Viễn Sơn rướn mày, nhìn Viên Viên và nói:
- Viên Viên à, con vẫn còn quá ngây thơ.
Tên tiểu tử đó thực sự là quỷ đấy. Hắn tại sao lại có lòng tốt muốn đến nói với con, đơn giản là muốn thông qua con truyền lại cho ba mà thôi.
Cuối cùng, sau khi ba ra tay giải quyết rồi, thành phố Mặc Hương sẽ là ngư ông đắc lợi, hắn đã suy tính hết cả rồi.
Tuy nhiên, Kiều Viễn Sơn ta dễ dàng bị qua mặt thế sao? Ta thấy không mỉa mai một chút thì không được. Có việc thì nói, đến nhà thoải mái nói với ta là được.
Kiều Viễn Sơn ta cũng sẽ không để bụng những chuyện khác, muốn đùa với ta, không được đâu!
- Ba, chẳng phải ba muốn giải quyết công bằng chuyện này, hà tất phải làm khó Diệp Phàm có phải không. Hơn nữa, nhà Diệp Phàm ở thành phố Mặc Hương, anh ấy nghĩ một chút cho người dân ở quê hương cũng là bình thường. Còn việc anh ấy không trực tiếp nói với ba, có lẽ anh ấy sợ ba. Dù gì ba cũng là cán bộ cao cấp của Đảng có phải không nào, lúc nào cũng nghiêm túc, ba nói xem, có mấy người nhìn thấy ba mà không sợ?
Kiều Viên Viên vội vàng nói nịnh ba.
- Muốn làm việc gì thì cũng phải đi con đường chính đạo, luôn có tâm địa gian xảo, huống hồ lại còn nhắm vào chúng ta. Lần này không làm cho đầu óc tên tiểu tử này tỉnh táo lại thì không được. Viên Viên, việc này con đừng can thiệp.
Kiều Viễn Sơn hạ quyết tâm, Kiều Viên Viên lo lắng sắp phát khóc.
- Không có gì đâu Viên Viên, Ba con có thể làm gì Diệp Phàm chứ? Yên tâm, yên tâm!
Diệp Dung kéo con gái vào lòng khuyên nhủ.
- Hừ, ba, nếu thực sự ba ra tay với Diệp Phàm, con sẽ không quan tâm đến ba nữa.
Kiều Viên Viên trừng mắt tức giận nhìn ba, đi nhanh lên trên lầu.
- Ông xem, Viễn Sơn, đừng như thế.
Diệp Dung khuyên.
- Lòng nhân từ của đàn bà là dễ gây nên chuyện lớn lắm., nhỏ như thế, không dạy dỗ sau này lại đem Kiều Viên Sơn ta ra làm chuyện như vậy sao?
Kiều Viễn Sơn nét mặt đanh lại, rất giống với bức tranh chữ treo trong phòng phía sau ông ta – Nghiêm túc.
Ông ta nhìn Diệp Dung nói:
- Việc này tôi tự có cách giải quyết, bà cũng không cần phải hỏi nữa. Ngọc bất trác bất thành khí, lúc cần dạy dỗ thì phải dạy.
Nếu không nó sẽ trèo lên đầu tôi. Thanh niên không thể quá nuông chiều chúng. Như vậy sẽ không có lợi đối với sự phát triển sau này.
Không được cho rằng người nào cũng dễ lừa, những đồng chí có thể ngồi vào vị trí của tôi đó đều là đã từng trải qua cuộc sống “sa trường”.
Tôi sợ rằng nó quá tự cho mình là đúng sau này sẽ chịu thiệt, Viên Viên một lòng theo nó, vậy tôi càng phải chấn chỉnh nó.
Hơn nữa, lấy chuyện này để nói, nó chẳng phải đã đưa Viên Viên về quê một chuyến, vừa về đến nhà liền nói chuyện này. Tại vì sao, bà thử nghĩ xem?
- Có thể là lãnh đạo có liên quan đến Mặc Hương ủy thác cho nó làm.
Diệp Dung cũng không ngốc nói.
- Đó chẳng phải đúng sao, tôi cho là nó ở dưới đó rơi vào tình cảm, tôi hiểu, nó là người Mặc Hương, muốn làm chuyện cho nhân dân quê hương là biểu hiện tâm ý của mỗi đồng chí, đây cũng không đáng trách.
Việc này chỉ cần nó nói với tôi, dù sao cũng phải giúp Báo Quốc xử lý công bằng, tôi lại có gì mà không đi làm. Hơn nữa không chừng còn sẽ giúp nó một tay.
Mấu chốt là nó không dám xem tôi là kẻ ngốc, việc này nếu nó thực hiện được, thì sau này nó còn có lần thứ hai, lần thứ ba.
Vậy thì Kiều lão tôi thực sự trở thành kẻ ngu ngốc rồi, bà mong muốn nhìn thấy chuyện này xảy ra sao? Vì thế mà không thể tiếp tục như thế, tuyệt đối không thể!
Kiều Viễn Sơn thái độ rất kiên quyết nói.
- Vậy thì thôi, tôi không nói nữa, tuy nhiên ông phải dạy dỗ nó cũng đừng dạy dỗ quá nghiêm. Dù sao nó cũng là con rể của Kiều Viễn Sơn ông. Hơn nữa, ông cũng không muốn Viên Viên cả ngày nặng mặt với ông. Nhà chúng ta chỉ có một cô con gái rượu. Tôi không nỡ nào.
Diệp Dung nói, dáng vẻ trách móc.
- Được rồi, được rồi, tôi tự biết chừng mực.
Kiều Viễn Sơn khoát tay nói.
Xe của Diệp Phàm vừa lao về đến Biệt thự Lá đỏ.
Phát hiện khắp nơi ánh sáng loang loáng, mấy chục người không biết là ai đang cầm gậy gộc, cuốc, búa to phá tường rào, và có mấy người mặc đồng phục làm việc của đội xử lý giải phóng mặt bằng cũng đứng trong đó phối hợp chỉ huy đập phá.
Trong đó có một tên râu dài còn hét to, nói đây là kiến trúc vi phạm quy định, cần phải quy hoạch thống nhất theo quy định của Ủy ban Nhân dân quận, phải cưỡng chế phá dỡ, lý do lúc nào rảnh rỗi sẽ nói.
Có lẽ nói là để cho mấy trăm người dân đứng bên cạnh nghe. Cũng là lý do che đậy để bọn họ đập phá mà thôi.
Tiếp tục nhìn thì thấy đội mình thuê về đều đã bị thương, còn mặt của đội viên Lý Tùng bị một vết bầm tím, hơn nữa bên tai còn có máu chảy. Anh ta bị chiếc đầu xúc rất lớn của một chiếc máy nâng xúc lên cao.
Chiếc đầu xúc thật đáng sợ cố ý đung đưa trên không trung thậm chí còn làm động tác hướng xuống dưới, hai tay Lý Tùng bám chặt vào những chiếc răng lớn của đầu xúc.
Tuy nhiên, tên điều khiển máy xúc động tác quá mạnh, Lý Tùng có thể rơi xuống đất bất cứ lúc nào. Thậm chí có vài tên ở bên dưới còn hét lên “ném chết nó đi”.
Lại nhìn vào bên trong, quản gia mình mới mời, Lý Thành và mấy người công nhân làm tạp dịch trong biệt thự đều đã bị đánh ngã đang nằm la hét ở bãi cỏ trước cửa chính.
Còn bên trong lại có mười mấy tên đang đập phá, chúng làm rối tung lên những thứ mà người thợ Diệp lão đại mời từ Tô Châu về để làm một hòn giả sơn.
- Anh Thiết, có người đang đập phá biệt thực Lá Đỏ của tôi, anh nói nên làm sao?
Diệp Phàm bình tĩnh lấy điện thoại ra gọi cho Thiết Chiêm Hùng.
- Không thể, lẽ nào chúng ăn gan hùm hay sao? Có người dám đập phá nhà của Diệp lão đại?
Thiết Chiêm Hùng một chút cũng không tin có người dám làm như vậy. Nghĩ một lúc rồi nói:
- Lẽ nào do lần trước tên muốn đến thương lượng kia, nhưng đây là thủ đô, dám làm như vậy sao?
- Ôi, người anh em bây giờ tôi rất khó xử. Nếu ra tay đả thương người khác lại sợ gặp rắc rối, ngày mai nhất định sẽ bị tờ báo thành phố, Yến Kinh đô đặt cho danh hiệu “chủ nhiệm bạo lực”, như thế sẽ nổi tiếng đấy.
Diệp Phàm thở dài.
- Anh đừng làm ẩu, việc này tôi sẽ cho người đến giải quyết.
Thiết Chiêm Hùng vội vàng gọi, biết vị trí của Diệp Phàm rất nhạy cảm. Hơn nữa ở đây là thủ đô, cũng không thể để cho có sóng lớn xảy ra, như thế sẽ không có lợi cho tiền đồ của Diệp lão đại.
Bởi vì vị trí của Diệp Phàm quá đặc biệt, đồng chí ở vào vị trí này mà có được tòa biệt thự to như vậy, đương nhiên gây sự chú ý của người khác. Đến lúc đó, không nói là sự chú ý của Ủy ban Kỷ luật, mà các ngành khác cũng sẽ ồn ào huyên náo. Nhất định sẽ bị chụp mũ cái gì là tham ô, sâu mọt..
- Tuy nhiên, anh muốn giải quyết thế nào?
Thiết Chiêm Hùng bình tĩnh hỏi.
- Anh thử nói xem?
Diệp Phàm hỏi.
- Ha ha, thế phải xem thái độ của anh thế nào. Nếu như anh thấy ngôi biệt thự phong cách châu âu này quá cũ rồi, muốn xây kiểu mới, thì sẽ để bọn chúng phá đi.
Qua một thời gian, sẽ có một ngôi biệt thự kiểu dáng hiện đại được xây trên chính mảnh đất đó, tốt hơn nhiều cái biệt thự cổ đó.
Ngôi biệt thự cổ đó của anh, nhìn thì rất có giá trị, thực tế chỉ là trải qua năm tháng mà thành mà thôi. Hơn nữa trải qua hơn 100 năm mưa gió, tôi nghĩ ở cũng không tiện lợi nữa rồi, hiện đại vẫn là thoải mái hơn.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Chỉ sợ đến lúc đó vừa bị phá xong thành phố lại không cho cá nhân xây dựng nữa, vậy thì rất khó để xin phê duyệt.
Diệp Phàm nói.
- Thực sự cũng đúng là thế, bây giờ muốn xây nhà trong thủ đô dều phải thống nhất theo quy hoạch của thành phố. Biệt thự của anh có thể sửa sang nhưng muốn phá đi xây mới thì lại phiền toái hơn.
Đến lúc đó chính phủ sẽ xuất hiện đòi thu hồi đất, hoặc hạn chế việc xây biệt thự, đúng là một vấn đề. Anh nghĩ xem, nếu anh xây biệt thự ở ngoại ô, dựa vào thực lực của anh và tôi thì việc xin phê duyệt không thành vấn đề. Mấu chốt là diện tích ngôi biệt thự của anh quá lớn, hơn nữa lại nằm trong khu vực khá phồn hoa của thành phố. Nếu như biến thành khu buôn bán thì Ủy ban quận chẳng phải kiếm được bộn tiền. Vì thế, anh tự đưa ra chủ ý của mình đi.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Ha ha, không khó.
Diệp Phàm bỗng nhiên cười nói.
- Không khó, chú có ý gì?
Thiết Chiêm Hùng hơi ngạc nhiên hỏi.
- Ha ha, biệt thự cổ của tôi không chỉ là của cá nhân, không sai. Tuy nhiên chẳng phải đang tuyển chọn bồi dưỡng ba cao thủ hay sao?
Mà công việc củatôi lại là làm ở văn phòng chính phủ. Làm gì có thời gian để chạy đến trường huấn luyện để bồi dưỡng đồ đệ.
Nghe nói đồng chí nhăm nhe biệt thự cổ của tôi là Tập đoàn Đông Hoa muốn xây dựng tòa nhà tổng hợp cao 50 tầng ở đó. Xây dựng khu thương mại Đông hoa gì đó.
Xung quanh nhà của tôi nghe nói đều bị bọn chúng ép chiếm rồi. Ngay cả sườn núi êm đềm phía sau biệt thự cổ cũng bị bọn chúng mua lại.
Sườn núi vì hơi giống với chân con hổ nên gọi là sườn núi chân hổ. Về sườn núi chân hổ tôi cũng nghĩ rất lâu rồi.
Trên đó cây cối mọc rất nhiều, luyện võ ở đó thì quả là không tồi. Chỉ là chủ nhân của nó cũng có thực lực, không bán. Chúng ta không thể ép bán được, chúng ta là loại người nào chứ, phải không nào?
Diệp Phàm cười gượng nói.
- Lão đệ, có phải là anh muốn bắt Tập đoàn Đông Hoa bồi thường cho anh có phải không?
Thiết Chiêm Hùng sau khi ngạc nhiên nói.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2089: Có thể dạy thì dạy.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Đúng là có dự tính như thế, tuy nhiên phải làm như thế nào cho đúng.
Diệp Phàm nói.
- Không phải chứ, Bắc Kinh chúng ta là Đồng Bằng. Muốn tìm núi cũng phải chạy xe ít nhất một giờ đồng hồ mới có thể đến được nơi có núi. Biệt thự Lá Đỏ của anh lại nằm trong khu vực phồn hoa, làm sao có thể có núi chứ?
Thiết Chiêm Hùng nghi ngờ.
- Nghe nói là do người ta thuê người đắp thành chứ không phải là núi tự nhiên. Tuy nhiên trải thăng trầm mấy trăm năm, cũng đã biến thành thật rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Vậy biệt thự Lá đỏ của anh thì sao? Tòa nhà đó tuy đã cũ, nhưng cũng có phong cách cổ điển, phá đi thực sự là đáng tiếc.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Phá, bọn họ không dám, bọn họ tuyệt đối không ngu ngốc đâu, chỉ có thể phá những thứ bên ngoài như bể nước, hòn giả sơn, cây cối.
Ngôi biệt thự cổ này, bọn chúng sẽ không dám đụng đến. Người ta làm kinh doanh, vấn đề buôn bán đầu óc người ta nhanh nhạy hơn chúng ta.
Không chừng họ sẽ giữ lại ngôi biệt thự cổ đó đặt bên cạnh Tòa nhà Quốc Đông để làm nơi thăm quan, nghỉ ngơi miễn phí cho khách du lịch đến mua sắm. Kết hợp thành sự thống nhất giữa lịch sử, con người và kinh doanh, đó là một cách kiếm tiền tốt.
Diệp Phàm cười nói, vẻ mặt tự tin.
- Ông em thật lợi hại, có lẽ sớm dự tính tất cả. Vì thế, đến lúc này rồi mà vẫn bình tĩnh như vậy. Khí phách tốt lắm!
Thiết Chiêm Hùng khen.
- Tuy nhiên, anh Thiết, thật kỳ lạ. Vừa rồi Lý Thành quản gia của tôi nói là đã sớm báo cảnh sát rồi, sao đến bây giờ công an quận Thiên Mã vẫn không có động tĩnh gì? Lẽ nào bị Tập đoàn Đông Hoa mua chuộc rồi? Anh Thiết, xem ra lính của anh cũng chẳng ra gì. Có lẽ là không vượt qua được sự oanh tạc của “viên đạn đường”.
Diệp Phàm ví von nói.
- Ôi, không có gì lạ đâu. Người quyền cao chức trọng ở kinh thành quá nhiều, luôn có rất ít cán bộ không vượt qua được thử thách “mưa gió”.
Con người mà, cũng chia thành ba loại, đó là người tốt, người xấu, người không tốt không xấu. Có người nói xã hội hiện đại làm cho con người chỉ nghĩ đến “tiền”, tâm địa cũng trở nên xấu xa.
Tôi không thấy như vậy, thực ra, đại bộ phận dân chúng là theo đạo trung dung. Cũng có nghĩa là có nhiều người không tốt không xấu, nếu như tất cả đều là người tốt thì xã hội này cũng chẳng còn có ý nghĩa gì nữa.
Các cơ quan kiểm tra, kỷ luật, chống tham nhũng của chính phủ lập ra còn để làm gì nữa?
Thiết Chiêm Hùng thở dài nói.
Cúp điện thoại xong Diệp Phàm vẫn rất bình tĩnh, nhìn qua một lượt tình hình của Lý Thành và Lý Tùng, cảm thấy tuy bị thương một chút nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng. Diệp Phàm cũng lùi sang một bên đứng quan sát giống như những người dân khác đang ở đây.
Ngay sau đó, suy nghĩ một hồi rồi mở máy điện thoại bấm số:
- Thủ trưởng Cung, xin lỗi, tôi đã làm phiền ông.
- Ôi, có gì mà phiền. Đồng chí Diệp Phàm học được khiêm tốn từ lúc nào thế?
Cung Khai Hà không giữ thể diện cho Diệp Phàm, nói thẳng.
- Ha ha.
Diệp Phàm cười gượng hai tiếng, sau đó mới nói:
- Việc là thế này, Thủ trưởng Cung cũng biết rồi, ngay cả nhà công vụ được phân tôi cũng không cần. cũng xem như tôi đã tiết kiệm được cho Tổ một khoản không nhỏ, theo cấp bậc của tôi, ít nhất các anh cũng phải phân cho tôi một ngôi nhà to có phải không nào? Thời buổi giá đất ở Bắc Kinh đang đắt như vàng. Tôi đây cũng là vì tiết kiệm tiền cho Tổ có phải không?
- Đúng là thế, tôi xin thay mặt Tổ cảm ơn sự phẩm chất đạo đức tốt của đồng chí Diệp Phàm.
Cung Khai Hà lạnh lùng nói. Biết là tên này nhất định còn có điều gì đó nữa mà hắn chưa nói ra.
- Phẩm chất đạo đức tốt cũng không cần, chính là bây giờ, tôi không có nhà để ở nữa rồi.
Diệp Phàm nói.
- Không có nhà ở, anh chẳng phải đã có biệt thự cổ nhưng xa hoa Lá đỏ sao. Ở đó không ít người ghen tị đâu. Chính tôi đây cũng muốn ghen tị đấy. Đồng chí Diệp Phàm nhận lương của Nhà nước, đã có cuộc sống phú quý. Hơn nữa, lúc trước tôi cũng đã nhắc nhở anh rồi, cần phải khiêm tốn một chút. Đừng để người ta ghen tị.
- Tôi luôn rất khiêm tốn, ông xem, cho đến bây giờ, chẳng ai biết chủ nhân của Biệt thự Lá đỏ chính là Diệp Phàm tôi. Hơn nữa, bình thường ra vào biệt thự tôi cũng giống như một tên trộm, nhằm lúc không có người mới đi ra. Việc này như thế đã là cẩn thận chưa. Ông xem, tôi phải khổ sở thế nào mới được nhận đồng lương?
Diệp Phàm nói.
- Đúng là thế, về phương diện khiêm tốn thì anh làm rất tốt. Thực ra, những đồng chí làm công việc đặc thù như chúng ta đây ai cũng rất khiêm tốn.
Lão Lý vất vả một đời cũng chỉ là Thứ trưởng Bộ Quốc phòng, một chức hữu danh vô thực, người ngoài cho rằng Lão Lý chính là một đồng chí bị cho ra rìa chỉ nhận lương mà không làm gì cả.
Thực ra, bọn họ đâu biết được Lão Lý đã vào sinh ra tử vì đất nước, lập nên công lao to lớn. Tuy nhiên, vì đất nước chúng ta phải khiêm tốn.
Có điều một thân phận khác của anh có lẽ rất nổi tiếng ở chính phủ. Tôi đã từng nói với anh, biệt thự Lá đỏ của anh quá gây sự chú ý của mọi người, đặc biệt là anh đang ở vị trí như bây giờ, càng phải chú ý đừng làm cho người ta ghen tị.
Tuy tất cả đều là do anh kiếm được, nhưng Ủy ban kỷ luật không hiểu được điều đó. Đến lúc đó sẽ có một bầy “ong” đến điều tra này nọ, Cung Khai Hà tôi lại phải chùi đít cho anh.
Cung Khai Hà nói một câu, tỏ ra có chút bực tức. bởi vì đồng chí Khai Hà rất ít khi khen ngợi người khác.
- Cảm ơn thủ trưởng Cung một lòng muốn chùi đít cho tôi, tôi cảm kích sắp khóc rồi đây.
Diệp Phàm nói.
- Anh…
Cung Khai Hà cổ nghẹn đi. Diệp Phàm thậm chí tưởng tượng, bây giờ lão già này nhất định đang đưa tay đập bàn.
- Tuy nhiên, thủ trưởng Cung, căn cứ huấn luyện của chúng ta bây giờ đã bị phá hỏng rồi. Sau này, ông muốn lại tìm tôi huấn luyện nhân tài, không có nơi huấn luyện, tôi cũng bất lực thôi.
Diệp Phàm nói.
- Cái gì mà căn cứ huấn luyện, anh nói rõ xem nào. Căn cứ huấn luyện của chúng ta không phải rất tốt sao, người nào dám đến phá hỏng? Trừ khi đã ăn gan hùm gan báo.
Cung Khai Hà sửng sốt hỏi.
- Đó là Biệt thự Lá đỏ của tôi, chẳng phải trước kia tôi đã nói với ông từ lâu rồi sao, Lôi âm Cửu Long Hoàn trước kia chế ra đều được bảo quản ở biệt thự Lá đỏ.
Và Diệp Phàm tôi đã xin các vị cao nhân tiền bối một ít, có thể nói, các thành viên của Tổ đặc nhiệm A đều đã uống thuốc này.
Vì thế, biệt thự Lá đỏ còn có một mục đích, đó là kho thuốc bí mật quốc gia của Tổ đặc nhiệm A.
Ở dưới tầng hầm của Biệt thự tôi còn thiết kế một phòng thí nghiệm, tôi muốn học trộm cách điều chế của lão tiền bối kia, chỉ là vẫn chưa thành công, việc này thực sự rất khó.
Huống hồ tôi còn gánh trên vai trọng trách bồi dưỡng ba cao thủ Tứ đẳng cho Tổ đặc nhiệm A. Chẳng phải trước kia đã từng nói với ông, muốn đưa ba người này đến biệt thự Lá đỏ để thuận lợi tiếp thu sự chỉ dạy của tôi, tôi trở thành một thâyy dạy miễn phí cũng vất vả lắm.
Tuy nhiên, các ông luôn nói vẫn chưa tìm được thích hợp. Chỉ có điều, biệt thự Lá đỏ đã bồi dưỡng cho Tổ đặc nhiệm A ba đồng chí.
Cho nên biệt thự Lá đỏ còn có một thân phận khác, đó chính là căn cứ đào tạo bí mật của Tổ đặc nhiệm A.
Diệp Phàm bình tĩnh nói, Cung Khai Hà chút nữa thì phát điên.
Không nhịn được, nói:
- Anh không chính thức xin chúng tôi! Hơn nữa, anh đã đào tạo ba đệ tử vào lúc nào chứ, số lượng ba người tôi giao cho anh anh vẫn chưa hoàn thành.
Đồng chí Diệp Phàm, Đoàn Hải Thiên lên nhậm chức rồi, hơn nữa, vị trí anh ta có được so với vị trí anh nói với tôi còn cao hơn một tầng lầu.
Theo lý mà nói anh nên biến số lượng ba người đó thành bốn nhân tài mới đúng có phải không? Chúng tôi không tăng giá cho anh, anh lại nói là đã hoàn thành đào tạo ba người, tôi không hiểu ý của anh là gì?
Cũng Khai Hà có vẻ giận giữ, giọng nói nặng hơn nhiều.
- Ha ha, ba đồ đệ của Thiết Chiêm Hùng chính là tôi giúp đỡ ở Lá đỏ. Vì thế nói hoàn toàn có thể nói biệt thự Lá đỏ chính là Căn cứ huấn luyện bí mật của Tổ đặc nhiệm A có phải không nào? Lại còn có kho thuốc.
Diệp Phàm mặt dày đến mức làm cho người có kinh nghiệm quan trường như Cung Khai Hà cũng phải xấu hổ.
- Việc đó…việc đó là nhiệm vụ của Thiết Chiêm Hùng. Anh giúp đỡ anh ta chứ không phải giúp đỡ Tổ đặc nhiệm A chúng tôi.
Nghe nói hai người các anh tình cảm sâu sắc, giúp một chút cũng phải kể ra như vậy cũng có thể gọi nhau là anh em hay sao? Việc này nói đến đây thôi.
Nếu như truyền đến tai Thứ trưởng Thiết thì tình cảm anh em của hai người chắc sẽ suy giảm. Hơn nữa, thứ trưởng Thiết vì sao lại được phục chức, anh không thể không nhận món nợ này chứ?
Cung Khai Hà da mặt cũng không mỏng, lập tức đáp trả lại.
Lão già này cũng cân nhắc một chút, có lẽ Diệp Phàm luôn muốn đặt cho biệt thự Lá đỏ danh nghĩa là căn cứ huấn luyện của Tổ đặc nhiệm A nhất định có mục đích.
Việc phiền phức như thế đương nhiên đồng chí Cung không muốn rước họa vào thân. Hơn nữa, nghe nói Biệt thự Lá đỏ của hắn đã bị phá rồi, ở đất kinh thành vẫn có người ra tay, người đó lai lịch nhất định không đơn giản. Khai Hà sợ rằng can thiệp vào cuộc đối đầu khốc liệt này thì sẽ khó mà thoát thân.
- Ha ha, thứ trưởng Thiết ban đầu cũng muốn đề xuất. Nói đùa là biệt thự Lá đỏ của chúng tôi sắp thành căn cứ huấn luyện của Tổ đặc nhiệm A rồi. Chuyện này không nhọc công thủ trưởng Cung bận tâm, thứ trưởng Thiết cũng chẳng sao.
Diệp Phàm nói, nghĩ một lúc rồi nói tiếp:
- Hôm nay, biệt thự Lá đỏ của tôi bị đập rồi.
Thủ trưởng Cung, đây cũng là căn cứ huân luyện bị phá. Việc này lúc đầu tôi đề cập anh cũng không phản đối có phải không? Vì thế tôi vừa vềđã cho người làm một tấm biển.
Đương nhiên tên của Tổ đặc nhiệm A chúng ta không tiện viết lên, quá gây chú ý. Vì thế tôi viết lên là: Cục nghiên cứu khoa học quân sự Bộ Quốc phòng.
Không ngờ tấm biển này cũng không giúp được gì, vẫn bị người ta đập. Đây chẳng phải là coi thường chế độ pháp luật của nhà nước sao, ngang nhiên đập phá công trình quân sự, ngang nhiên soi mói chuyện cơ mật của đất nước, ngang nhiên phá hoại…
Mấy cái ngang nhiên liền làm cho Cung Khai Hà suýt nữa thì phì cười.
- Tiểu tử ngươi đúng là biết đùa. Tự làm biển hiệu cơ quan quân sự quốc gia còn dám “ngang nhiên” như thế. Nếu như cấp trên biết được, thì nhất định anh phải bị ra Tòa án quân sự, đến lúc đó Lão Cung ta muốn giúp cũng khôn được.
Cung Khai Hà lời nói tỏ ra vui vẻ khi nhìn thấy người khác gặp nạn.
- Sao lại có thể nói là tự tạo, việc này chính là do ông đồng ý cho tôi làm đấy chứ, có phải thế không?
Diệp Pham nói.
- Tôi…tôi đồng ý lúc nào, hơn nữa, chúng ta là Tổ đặc nhiệm A, có quan hệ gì vói Bộ Quốc phòng. Tấm biển đó của anh muốn treo lên cũng phải được sự đồng ý của Bộ Quốc phòng có phải không nào?
Cung Khai Hà tức giận hét lên.
- Vừa rồi chẳng phải nói lần trước ông đã ngầm đồng ý đó sao.
Diệp Phàm nói.
- Anh cũng biết rằng đó là chuyện phiếm có phải không? Hơn nữa, tôi cũng không mở mồm có nghĩa là tôi đồng ý. Đồng chí Diệp Phàm, đây là chuyện lớn, phải có chứng cứ, không thể nói bừa được. Chuyện này không thể mang ra đùa được.
Cung Khai Hà giọng nói nghiêm túc.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2090: Treo tấm biển khoa học quân sự .
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
Tôi không đùa, im lặng chính là đồng ý mà. Hơn nữa, tấm biển đó của tôi cũng đã treo được một thời gian rồi, cũng không thấy các ông có ý kiến gì có phải thế không? Nếu như ông sớm nhắc nhở, tôi đã sớm gỡ nó xuống rồi.
Diệp Phàm nói.
- Tôi làm gì có thời gian để ý chuyện vớ vẩn của anh, tuy nhiên, cứ cho là tôi ngầm đồng ý cũng được. Đó chỉ là tôi ngầm đồng ý khi nói chuyện phiếm, chứ tôi chẳng có quyền thay mặt Bộ Quốc phòng có phải không nào?
Vì thế, tấm biển đó của anh muốn treo cũng chẳng liên quan gì đến tôi.
Cung Khai Hà vẫn không muốn tự tìm đến rắc rối.
Hơn nữa, ông ta cũng tin vào khả năng của Diệp Phàm, việc nhỏ này nhất định sẽ giải quyết được, mình không cần phải nhúng tay vào lo việc vớ vẩn. Việc của Tổ đặc nhiệm A cũng đủ để đau đầu rồi.
- Ha ha, ông ngầm đồng ý là được rồi, chính miệng ông đã nói với tôi ngầm đồng ý có phải không?
Diệp Phàm cười.
- Tôi thừa nhận đã ngầm đồng ý. Anh cũng không cần phải quấy rối nữa. Tuy nhiên, tôi cũng không làm.
Cung Khai Hà lập tức vừa nhận vừa chối phản bác lại.
- Ha ha, thủ trưởng Cung. Có lẽ ông đã quên mất một thân phận trên danh nghĩa khác của ông rồi.
Diệp Phàm lại cười.
- Được lắm tiểu tử, đây chính là chủ ý của anh có phải không?
Cung Khai Hà tự nhiên hiểu ra, tay đập mạnh lên bàn, phát ra tiếng “bốp” làm cho Diệp Phàm ở đầu dây bên kia cũng nghe rất rõ.
- Không phải có chủ ý, ông đã là ủy viên quan trọng của Thường vụ cấp ủy Quốc phòng, thứ trưởng Bộ Quốc phòng đã đồng ý thì đương nhiên tôi mới dám treo tấm biển đó chứ.
Tuy nhiên, thủ trưởng Cung, ông phải nhanh một chút ghi chép việc treo biển của tôi vào hồ sơ mới đúng. Ở Bộ Quốc phòng cũng có công việc của ông.
Ông hoàn toàn có thể chỉ thị thư ký ở bên đó đi giải quyết. Việc khua môi múa mép đối với ông không hề khó chút nào có phải không nào?
Về thời gian thì phải nhanh một chút, đừng để sau hôm nay thì sẽ có rắc rối đấy.
Diệp Phàm nói.
- Như thế cũng được, tuy nhiên, sau này biệt thự Lá đỏ của anh thực sự trở thành một phòng nghiên cứu khoa học về một lĩnh vực nào đó của Bộ Quốc phòng đấy. Đến lúc ấy nhà nước muốn trưng dụng thì anh cũng đừng trách.
Lúc này Cung Khai Hà gượng cười “ha hả”.
- Vừa thôi, đó chỉ là treo biển. Nhưng nếu thủ trưởng Cung lại thực sự muốn biến nó thành phòng nghiên cứu khoa học cũng được, các ông trả tiền cho tôi là được rồi.
Sau đó, phải đền bù cho tôi mảnh đất rộng gấp 3 lần diện tích của Lá đỏ ở khu vực vành đai cách đó không quá 1000m.
Có lẽ khi tôi hứng thú sẽ thường xuyên quay về Lá đỏ để chỉ bảo một chút cho mấy đội viên, cũng xem như Diệp Phàm tôi cống hiến cho Tổ đặc nhiệm A, có phải thế không?
Diệp Phàm nói.
- Anh vừa phải thôi, tưởng bở thế. Giá đất ở khu vực vành đai của thủ đô có đem bán cả Tổ đặc nhiệm A đi cũng không mua nổi mảnh đất rộng gấp 3 lần Biệt thự Lá đỏ của anh đấy.
Thôi vậy, căn cứ huấn luyện miễn phí của anh tôi cũng không muốn can thiệp nữa. Về việc treo biển, thằng nhãi anh đã làm rồi.
Nếu không ghi vào hồ sơ thì ngày mai anh vẫn phải ra tòa án quân sự. Tôi sẽ làm đến cùng để lần sau không tái phạm nữa.
Cung Khai Hà nói.
- Cảm ơn, vẫn là đồng chí Khai Hà hiểu tôi.
Diệp Phàm nói.
- Vừa thôi.
Cung Khai Hà “hừ” một tiếng rồi nói
- Tuy nhiên, ba người đó của anh có phải hơi ít không, nếu chúng tôi đã cho anh treo biển, anh cũng phải làm gì đó chứ, nếu không phòng khoa học quân sự Bộ Quốc phòng của anh cũng quá là hữu danh vô thực.
- Biết là ông không có lòng tốt như vậy mà, nói đi, làm việc gì?
Diệp Phàm tức giận nói, biết rằng lão hồ ly này muốn trao đổi.
- Đào tạo thêm một người nữa, tổng cộng là bốn người, thế nào?
Cung Khai Hà nói.
- Những lời đó mà anh cũng nói ra được, chỉ ba người kia cũng đã làm cho tôi mệt gần chết rồi. Đến giờ còn vẫn chưa bình thường trở lại. Vốn dĩ vì sao tôi phải đi đến Võ gia Tây Tạng, chính là muốn chọn ra từ đó một cao thủ để trả cho xong nợ. Không ngờ mấy anh em chúng tôi đến đó thiếu chút nữa thì không trở về được. Cuối cùng thì thất bại trở về. Nhân tài này rất khó mời.
Diệp Phàm thiếu chút nữa thì hét lên.
- Hét lên cái gì, thiên hạ không có mời cơm miễn phí. Hơn nữa, từ đó về sau anh treo một tấm biển Phòng khoa học quân sự.
Lại có hai cảnh sát vũ trang đứng gác cổng, ai còn dám đến Lá đỏ gây sự nữa phải không nào? Việc này cũng tiết kiệm cho anh được một khoản không nhỏ tiền bảo an.
Hơn nữa, đó là cảnh sát vũ trang chính thức của nhà nước phái đến chứ không phải là nhân viên bảo an do anh tự mời về, sự khác nhau về uy lực anh chắc đã hiểu rõ.
Tính về lâu dài thì anh là người kiếm nhất. Còn chúng tôi phục vụ không công cho anh. Như thế này, về nhân viên tôi có thể sẽ xem xét phái hai người từ Cục Bảo vệ nội bộ của Lang Phá Thiên đến giúp anh gác cổng.
Đồng chí Diệp Phàm thật uy phong đấy, cảnh sát vũ trang của Cục Bảo vệ nội bộ đến gác cổng cho anh, sự đãi ngộ này chí ít cũng phải là cán bộ cấp Phó nhà nước mới có quyền được hưởng đấy. Đây là thực hiện trước đối với anh.
Cung Khai Hà nói
- Ông vừa phải thôi, sự đãi ngộ này tôi không cần. Tôi có thể thuê người gác cổng. Tuy nhiên, biên chế cảnh sát vũ trang vẫn phải phiền các ông một chút. Về tiền công tôi sẽ trả, không cần các ông trả.
Diệp Phàm không muốn người của lão Cung sắp xếp hàng ngày soi mói mình, biết nhưng không nói, Diệp Phàm hiểu tâm địa của lão Cung.
Chẳng qua là muốn sắp xếp mấy đồng chí tam đẳng đến cũng là để tăng thêm trách nhiệm cho mình, muốn mình chỉ bảo thêm, vừa thuận tiện lại miễn phí công dạy. Diệp Phàm không nhàn rỗi để làm việc đó.
- Vậy thì tăng thêm một người để anh huấn luyện, còn hai cảnh sất vũ trang thì tôi có thể sắp xếp cho anh. Người do anh tự chọn. Như thế không thể nói rằng Cung Khai Hà tôi sắp xếp theo dõi anh có phải không nào?
Cung Khai Hà cũng nhượng bộ một bước.
- Vậy được, thật xui xẻo, sớm biết thế này thì tôi không gọi điện nữa.
Diệp lão đại thở dài, vẻ mặt cay đắng cắt điện thoại.
- Thằng nhãi, Lão Cung ta dễ ép lắm sao? Ha ha.
Cung Khai Hà trong lòng tương đối thoải mái, một tấm biển vỡ đối với người ngoài mà nói treo được lên thì cũng trăm vạn lần khó, nếu là giả mạo thì chắc chắn phải ngồi tù, nhưng đối với lão Cung mà nói thì chằng là gì.
Chỉ cần ngày mai nói với cấp trên đây là vì yêu cầu của tổ đặc nhiệm A, thì tấm biển nào treo chẳng được. Việc như trở bàn tay thế này có thể đổi lại được một cao thủ tứ đẳng, thực sự là lời lớn rồi.
Lão Cung ngồi xuống ghế, hát lên bài “Chúng ta người quân nhân”.
Chúng ta người quân nhân có gì không giống nhau.
Chỉ là vì chúng ta đều mặc bộ quân phục giản dị.
Từ khi rời khỏi quê hương thì cũng là rời xa bố mẹ.
Nói không giống nhau thực tế cũng là giống nhau.
Đều là thanh niên có nhiệt huyết.
Gót giầy đều băng qua núi cao sông sâu giống nhau.
Xem ra, lão Cung cũng đã bị nhiễm bởi đồng chí Lý Khiếu Phong. Khi đắc ý thích “hừ” lên vài câu, tuy là không đúng điệu nhưng cũng tự thấy vui vẻ.
Ước chừng 2 giờ đồng hồ qua đi, nhìn bọn họ đập phá cũng tương đối rồi. Ngoài tòa biệt thự kiểu dáng châu âu cổ chưa bị đập phá ra thì phía bên ngoài đều đã bị đập phá gần hết rồi.
Các đồng chí của lực lượng công an quận Ngũ Mã mong chờ đã lâu cuối cùng cũng đã xuất hiện, Diệp Phàm đã sớm gọi điện cho quản gia Lý Thành.
Vì thế Lý Thành chịu đau đứng lên. Đương nhiên Lý Thành cũng không ngừng nghi ngờ sự nhu nhược của vị chủ nhân này.
Theo lý mà nói, ông chủ có thể mua được ngôi biệt thự cổ mang phong cách châu âu như thế này nhất định là người có tiền, tại sao hôm nay người ta đến dọa nạt, đập phá lại không thấy xuất hiện.
Hơn nữa, người họ hàng của mình khi trước, cũng chính là lão quản gia Cổ Bang, luôn cẩn thận nhắc nhở mình phải cung kính vị chủ nhân trẻ này.
Nói rằng vị chủ nhân họ Diệp này rất thần bí, năng lực rất lớn. Được ưa thích ở thủ đô, bạn bè nhiều…sau này có chuyện gì có lẽ anh ta còn có thể giúp đỡ, không ngờ hôm nay mới thực sự làm cho quản gia Lý Thành nhận thức được thế nào gọi là “năng lực lớn”.
Lý Thành hơi chút thất vọng. Gặp phải một ông chủ như thế này, thật đúng là xui xẻo. Lúc này Lý Thành bỗng nhiên có suy nghĩ muốn rời bỏ biệt thự Lá đỏ.
Tuy nhiên, tuy vị chủ nhân họ Diệp này tuy là hèn nhát, nhưng lại rất thoáng tính. Tiền lương so với ở nơi khác cao hơn rất nhiều.
- Ai chịu trách nhiệm ở đây?
Một người cao cao, gầy gầy, đưa bộ mặt lừa nhìn qua một lượt hiện trường sau khi bước xuống từ chiếc xe của thanh tra cảnh sát, nhăn mặt hỏi. Người này đang đêm khuya bị người ta đánh thức đến đây đương nhiên là trong lòng không thoải mái rồi.
- Đồng chí cảnh sát, tôi là quản gia Lý Thành của biệt thự Lá đỏ.
Lúc này Lý Thành vội vàng tập tễnh bước về phía trước nói.
- Tôi là Mã Đồng, đội trưởng đội trị an lực lượng công an quận Ngũ Mã, ông chủ của các anh đâu?
Mặt lừa hỏi. Rõ ràng đội trưởng Mã có chút tức giận đối với người chủ nhân không ra mặt, trong lòng nói ta đã đến ngươi còn đùa giỡn, cho rằng có tiền thì có thể thế nào cũng được phải không? ở đây là địa bàn của ta.
- Ông chủ của chúng tôi lúc này có việc không kịp về.
Lý Thành bình tĩnh đáp, nhìn Mã Đồng rồi nói:
- Tên này chính là tên cướp…
Tuy nhiên, Lý Thành vừa nói được nửa câu, Mã Đồng đã nhăm mặt “hừ” một tiếng, nói:
- Nói chuyện lịch sự một chút, cái gì mà cướp mới không cướp, ở quận Ngũ Mã bọn ta quản lý, lại là đất thủ đô còn có thể xuất hiện cướp hay sao? Lời nói của anh tôi nghe không thích.
- Hừ, công an chúng tôi bất tài hay sao mà còn có cướp?
Lúc này một cảnh sát trẻ đứng bên cạnh cũng không bằng lòng, cũng lạnh lùng “hừ” một tiếng với Lý Thành.
- Không phải nói các anh, là nói bọn họ. Anh xem, nửa đêm đến đập phá cướp bóc, lại còn đánh người. Nhân viên bảo an của chúng tôi, người làm vườn, nhân viên vệ sinh đều đã bị chúng đánh trọng thương hết cả. Hơn nữa, bọn chúng thật quá đáng, còn không cho chúng tôi đi viện. Tôi yêu cầu các đồng chí công an phải nghiêm túc xử lý bọn chúng.
Lý Thành chỉ tay về phía đội trưởng bảo an Lý Tùng vừa mới bị máy xúc thả rơi xuống nói.
- Quản gia Lý, lời nói của anh vừa rồi cũng không hợp lý. Chúng tôi đến để hỗ trợ đồng chí phụ trách giải tỏa mặt bằng của Ủy ban nhân dân quận giải tỏa kiến trúc vi phạm.
Chúng tôi đã thông báo với các anh cách đây trước một tháng rồi, thế nhưng các anh lại cứng đầu không chịu đi, muốn gan lì thì cũng phải xem xem các anh có khả năng đó không.
Đội trưởng Mã, đây là tài liệu liên quan đến việc quy hoạch và giải phóng mặt bằng do cơ quan hữu quan của Ủy ban nhân dân quận phát hành, cái này không thể là giả được.
Hơn nữa, chủ nhiệm Ban giải phóng mặt bằng quận chúng tôi cũng đang có mặt ở hiện trường để chỉ huy. Người nhà này thật ngoan cố, không chịu tuân theo quy hoạch thống nhất của quận, tùy tiện, không giải tỏa không được. Chủ tịch quận đữa nói nếu thực sự khó khăn thì phải mời các đồng chí bên công an quận phối hợp.
Tuy nhiên chúng tôi cũng quyết tâm phá dỡ tòa kiến trúc vi phạm này, vì thế tạm thời không phiền đến công an các anh.
Lúc này bước lên một người béo mập mạp, mặt tròn, vừa nói vừa đưa ra tài liệu có liên quan.
- Anh là…
Đội trưởng Mã liếc nhìn người này.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ