Diệp Mặc vừa mới chỉ vào một nguyên liệu bằng tơ màu lam nói một câu, liền nghe thấy bên cạnh có một giọng nói của một người con gái cũng nói tương tự. Diệp Mặc lập tức liền quay đầu lại thì nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp, không ngờ lại là một đạo cô mặc bộ váy màu trắng. Chỉ cần nhìn cánh tay trắng trẻo của cô, liền biết được cô cũng muốn lấy được cuộn tơ kia. Một thứ đồ mà hắn và cô đều muốn có được. Diệp Mặc lại không có ý nhất định phải lấy được nguyên liệu bằng tơ này, không ngờ người ta lại nhắm đến, mình đi xem cái khác cũng được. Còn không đợi Diệp Mặc rời khỏi, vị đạo cô kia bỗng nhiên nhìn Diệp Mặc nói: - Hình như là tôi có quen anh thì phải, hình như đã gặp anh ở đâu đó rồi, có chút cảm giác quen thuộc. Vốn dĩ nguyên liệu tơ màu xanh nước biển đưa cho đạo cô xinh đẹp trước mặt này cũng chẳng có gì, nhưng lời của cô lại làm cho Diệp Mặc kinh ngạc. Hắn từ trước đến giờ chưa từng gặp vị đạo cô này, sao cô lại nói nhìn mình rất quen? Diệp Mặc bây giờ sợ nhất chính là bị người khác biết được gốc gác của mình, một khi bị nfưỡi khác phát hiện ra gốc gác của mình, thi hắn xong đời rồi. Đang lúc Diệp Mặc muốn lặng lẽ rời khói, bỗng nhiên lại nghe thấy đạo cô trên cầu thang tầng hai gọi một câu: - Hiểu Sương, nhanh lên chút. Hiểu Sương? Diệp Mặc cảm thấy cái tên này quả thực rất quen thuộc, hắn quan sát kĩ hơn một chút đạo cô này, tu vi Nguyên Anh tầng thứ nhất, hơn nữa lại vừa thăng cấp. Trẻ tuổi như vậy mà đã là Nguyên Anh tầng thứ nhất rồi? Diệp Mặc nhất thời liền nhớ ra cách đây không lâu Vưu Phiên Bình đã nói đến, chính là Lăng Hiểu Sương ở Thanh Mộng trai, người con gái này chắc chắn là Lăng Hiểu Sương trên tấm bia đề danh Kim Đan đó. Đầu óc Diệp Mặc xoay chuyên cực kỳ nhanh chóng, hắn nhanh chóng hiểu được Lăng Hiểu Sương tại sao lại có thể quen hắn được. Người con gái này chắc chắn sau khi hắn đề danh xong, trong thời gian cực kỳ ngắn cũng đến thí danh, rất có khả năng chính là ngưỡi thí danh ngay sau hắn. Có như vậy cô mới có thể nhớ được tin tức của mình, thậm chí có thể nhớ được người đề danh trước chính là mình. Diệp Mặc biết mặc dù hắn đề danh thất bại. nhưng trên quảng trường tối ngày hôm đó vẫn còn có vài người. Mặc dù Lôi Vân tông không thể để ý đến người vô danh đề tên thất bại như mình, nhưng Diệp Mặc biết rằng hắn đề danh thất bại chắc chắc không phải do tu vi của hắn chưa đủ, mà là vì nguyên nhân khác. Nếu như người con gái này có thê cảm nhận được khí thế mà hắn đê lại sau khi đề danh, nói không chừng cũng đã nghi ngờ hắn. Người trong môn phái chín sao như cô, chắc chắn quan hệ mật thiết, cho dù là một chút cũng không thể để người con gái này nghi ngờ được. Nếu không; cô ta nói với Lôi Vân tông, chi cần điều tra mình thì thật là xong rồi. Diệp Mặc đoán không sai, Lăng Hiểu Sương sở dĩ cảm giác Diệp Mặc quen thuộc, quả thực là cảm nhận được khí thế của hắn. Cô đề danh sau Diệp Mặc vài tiếng đồng hồ, cho nên cảm giác đó rất ấn tuợng. Nhưng cô chỉ là nhất thời không nhớ ra mà thôi. Bởi vì cô rất ít liên quan đến đàn ông. Cho nên cũng không rõ vì sau mình lại có cảm giác này. Diệp Mặc nghĩ đến đây, lập tức nhin chằm chằm ngực của Lăng Hiểu Sương, sau đó lại nhìn mặt, rồi lại chuyên ánh nhìn xuống bụna dưới của cô. Nếu như không phải Lăng Hiểu Sương mặc váy, ánh nhìn của hắn chắc chắn sẽ dừng trên chân của cô. Lăng Hiểu Sương vốn chỉ là có chút quen thuộc mà thôi, bây giờ thấy Diệp Mặc có ánh mắt háo sắc như vậy, nhất thời đã ném cái cảm giác này xuống chín tầng mây, lập tức nổi giận. Diệp Mặc trước khi cô tức giận, lau lau miệng như nước miếng da nhỏ giọt, lầm bầm một câu:
- Đúng là một đạo cô xinh đẹp... Nói xong dường như biết được mình nói sai rồi, lại vội vàng có chút khinh bỉ nhìn Lăng Hiểu Sương cười cười: - Tiểu muội thật đẹp, là muội gọi ca ca à? Tôi tên Ninh Tiểu Ma, à. à, muội thích nguyên liệu này, không sao, ca ca mua cho muội... Nói xong, Diệp Mặc vừa dùng ánh mắt háo sắc của mình nhìn Lăng Hiểu Sương vừa hướng về bên trong gọi: - Tiểu nhị, tiểu nhị. Người đâu rồi, nhanh lên chút, ta muốn mua đồ. Sau đó hắn vừa nhìn chằm chằm Lăng Hiểu Sương xoa xoa tay với vẻ mặt bỉ ổi cứ như buổi tối có chuyện hay vậy nói: - Đúng vậy, đúng vậy, vừa nãy ca ca cũng rất có cảm tình với muội, chúng ta nhất định là đã gặp nhau rồi, thật rất quen thuộc... Lăng Hiểu Sương lập tức sắc mặt trắng bệch, cô lạnh lùng lườm Diệp Mặc một cái rồi quay người đi, lập tức biết được cái cảm giác mà mình vừa cảm nhận được vừa này là nhầm rồi. Bản thân làm sao lại quen loại người như vậy được, cái này căn bản là không thể nào. Thấy Lăng Hiểu Sương không nói tiếng nào mà lại quay người rời khỏi. Diệp Mặc vội vàng đứng phía sau kêu lên: - Tiểu muội muội, đừng vội đi, chúng ta cùng đi nghe đại hội luận đạo đã... - Kêu nữa, ta móc mắt ngươi ra đấy... Lăng Hiểu Sương không muốn nhiều lời, nhưng vị đạo cô đang đợi cô trên cầu thang thì lại không dễ đối phó gì, sau khi mắng Diệp Mặc một câu, lúc này mới cùng Lăng Hiểu Sương lên lầu. - Người anh em, anh đúng là to gan, anh có biết vị đạo cô vừa này là ai không? Là Lăng Hiểu Sương ở Thanh Mộng trai đấy, không ngờ anh lại dám ức hiếp cô ta, cẩn thận cái đầu của anh đấy. Một tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ nhất bước tới trước mặt Diệp Mặc, có lòng tốt nhắc nhở một câu. - Hả... Diệp Mặc khiếp sợ xoa xoa trán của mình, hắn khiếp sợ là giả, nhưng toát mồ hôi lại là thật. Chẳng may bị Lăng Hiểu Sương nhận ra hắn là Diệp Mặc của tối ngày hôm đó, hơn nữa tu vi lại rất lợi hại, thì hắn thật có chút nguy hiểm rồi. Sau khi tên tiểu nhị kia đến, Diệp Mặc nhanh chóng lấy linh thạch ra mua nguyên liệu sợi tơ kia, rồi quay người rời khỏi. Hắn cũng không dám lên lầu tìm phiền phức nữa, xem ra chỗ này ít ra mặt thì tốt hơn. Thấy Diệp Mặc sau khi nghe nói Lăng Hiểu Sương là ai, đến một câu cũng không dám nói, rồi lặng lẽ rời khỏi, sau lưng lúc đó truyền đến một trận cười vang. Thoát khỏi chuyện này, Diệp Mặc muốn sớm quay về chỗ ở một chút, tránh bị người khác nhìn thấy. Diệp Mặc vừa mới quay trở về “Quán rượu Tư Uyển”, liền nhin thấy hai người Vưu Phiên Bình và Cát Liên đi ra. Vưu Phiên Bình thấy Diệp Mặc lập tức vui mừng gọi một câu: - Diệp thành chủ, tại hạ và Cát huynh cùng nhau đến đài khiêu chiến luận đạo, anh cũng cùng đi xem đi, nghe nói Triệu Dung của Huyền Băng phái cũng đến. Vưu Phiên Bình dường như biết Diệp Mặc có chút hứng thú với Triệu Dung của Huyền Băng phái, nên cố ý nói ra một câu. Anh ta không nghĩ tới lời đề nghị này là đúng hay sai, nếu như Vưu Phiên Bình không nhắc đến Triệu Dung; Diệp Mặc có thể sẽ không đi. Nhưng Triệu Dung của Huyền Băng phái, nếu như cô ta đến, nói không chừng Lạc Anh cũng đến. Nghĩ tới đây, Diệp Mặc lập tức nói: - Được, tại hạ cũng đến xem một chút.
……………… Mấy người họ vừa mới đến gần đài luận đạo, liền nghe thấy trên đài có một trận huyên náo truyền đến, sau đó một tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ ba bị đánh rớt đài, rơi xuống đám người bên dưới, sau khi nôn ra một ngụm máu, lẳng lặng bò dậy. Diệp Mặc lúc này mới chú ý đến những người trong đài luận đạo chỉ là Nguyên Anh tầng thứ nhất mà thôi, anh ta là Nguyên Anh tầng thứ ba mà không ngờ bị đánh nôn ra máu, rõ ràng tu sĩ này không tầm thường. Rất nhanh, Diệp Mặc phát hiện ra hắn quen biết người này. Ngày trước khi ở “Sa Nauyên dược cốc”, hai người còn lấy được “Tử Quý Hỏa"’. Người này chính là Đổng Thiên Nhai của Vô Cực tông, ngày đó anh ta là Kim Đan viên mãn, bây giờ đã là Nguyên Anh tầng thứ nhất rồi, hơn nữa chân nguyên vững chắc. Ngày đó hắn cùng biết Đổng Thiên Nhai đứng thứ tư trong Kim Đan danh nhân đường, bây giờ xem ra quả nhiên có chút môn đạo. Vưu Phiên Bình sợ Diệp Mặc không nhận ra Đổng Thiên Nhai, nói nhỏ vào tai Diệp Mặc: - Đây là Đổng Thiên Nhai, đệ tử nòng cốt của Vô Cực tông, xếp thứ 17 trên bia đề danh. - Đổng Thiên Nhai… - Đổng công tử thật lợi hại... - Thiên Nhai tiền bối… Không thể không nói ở trong đại lục tu chân, cũng điên cuồng giống như việc bám đuôi minh tinh vậy, đây là lần thứ hai Diệp Mặc chứng kiến cảnh tượng như này. Ngày trước Tiêu Phi trong quảng trưỡng bia đề danh, còn có người con gái đứng ngay vị trí sau khi Tiêu Phi đề danh. Đổng Nhiên Nhai tự đắc nhìn những người đứng trên đài luận đạo, lại nhìn xung quanh một lần, lúc này mới chắp tay hành lễ nói: - Vô Cực tông chúng tôi chú ý chính là tùy tính tùy tâm, mặc dù vị bằng hữu vừa nãy cao hơn tại hạ hai tầng, nhưng bởi vì anh ta không tùy tính như tôi, trong khi tỷ thí sợ hãi rụt rè, cho nên bị tôi đánh gục. Tu sĩ như chúng ta, nếu là tu đạo thì cần gì phải sợ hãi rụt rè? ĐổngThiên Nhai nói hết những cảm nhận tâm đắc của mình ra, phía dưới lại càng lao nhao lên. Diệp Mặc trong lòng cười khẩy, đúng là thối thật. Tu vi của Đổng Thiên Nhai mặc dù là Nguyên Anh tầng thứ nhất, nhưng tu vi chân nguyên của anh ra lại thâm hậu hơn tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ ba kia, đây có lẽ là do tư chất và công pháp tạo nên. Mặc dù trong quá trình hai người tranh đấu Diệp Mặc không được chứng kiến, nhưng Diệp Mặc cũng có thể đoán được, thù đoạn của Đổng Thiên Nhai hẳn là hơn tu sĩ thất bại kia nhiều. Chỉ là người ta thắng rồi, nói thế nào cũng là chuyện của người ta mà thôi. Lúc này Diệp Mặc dùng thần thức quét một vòng, cũng không nhìn thấy Lạc Anh đâu, thậm chí Triệu Dung là ai, hắn cũng không nhận ra. - Đổng Thiên Nhai của Vô Cực tông cung kính tiếp chiêu, không biết có vị bằng hữu nào có ý lên chi giáo hay không? Đổng Thiên Nhai đứng yên chờ người khác lên đài tỉ thí. - Thế này có nhàm chán quá không? Diệp Mặc lầm bầm nói. Cát Liên cười ha hả nói: - Nhàm chán? Huynh mà biết mười tu sĩ đứng trong Top 10 có phần thường là gì, thì anh cũng không thấy nhàm chán đâu. Nói xong không đợi Diệp Mặc hỏi đến, anh tha liền nói tiếp: - Mỗi lần vẫn Chân điện tổ chức, thành Vẫn Chân đều trọng thưởng tu sĩ tham dự luận đạo, tu sĩ đứng trong Top 10 thấp nhất cũng được một chân khí hạ phẩm. Nghe nói có một lần người đứng đầu còn được thường một viên “Hư Lạc đan” nữa, trọng thưởng như vậy thì ai có thể từ chối được chứ? Vưu Phiên Bình gật gật đầu đồng ý nói: - Đúng vậy, hơn nữa cho dù không thể đứng trong Top 10, nhưng có thể lên đài cũng đã chứng minh là có thực lực nhất định rồi. Cho dù bọn họ không nhận được phần thưởng, nhưng có thể luận đạo với một số tu sĩ thiên tài, được lợi có thể không thể kể hết. Huống chi trên đài luận đạo không cho phép đả thương đến tính mạng cho nên đại đa số tu sĩ đều muốn thử một lần. Nghe thấy “Hư Lạc đan” Diệp Mặc trong lòng giật mình, nhưng nghĩ tới Cát Liên nói chỉ có một lần mà thôi, rõ ràng không phải mỗi lần đều thưởng “Hư Lạc đan”. Còn một điều nữa, Diệp Mặc cũng biết, bây giờ hắn không thể ra mặt được. Một khi hắn lộ diện, lập tức sẽ bị liệt vào mục tiêu chú ý của người khác. - Nhưng Vô Cực tông gần đây cũng có danh tiếng lớn đấy chứ, lúc trước đệ tử nòng cốt thiên tài Viên Quan Nam dựa vào tu vi Nguyên Anh tầng thứ tư liền ghi danh lên bia đề danh, danh tiếng truyền khắp Nam An châu. Gần đây lại có Đồng Thiên Nhai và Văn Thái Y, Văn Thái Y lại càng là nhân vật số một trong mười mĩ nhân Nam An, hơn nữa lại đứng thứ ba mươi chín trên bia đề danh Kim Đan. Cát Liên nhìn Đổng Thiên Nhai phong độ có một không hai trên đài mà cảm thán một câu.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prev5055
Đối với người con gái như Văn Thái Y, Diệp Mặc lại rất nhiều lần nahe nói đến, cùng Tố Tố liệt vào đệ nhất trong mười mĩ nữ Nam An. Không ngờ nsười con gái này không những xinh đẹp, công phu cũng rất tốt.
Vưu Phiên Bình lại rất thích buôn chuyện nói:
- Nghe nói Đổng Thiên Nhai này lại thích Văn Thái Y, nhưng Văn Thái Y lại không có chút hứng thú gì với anh ta. Văn Thái Y lại chỉ thích sư huynh của cô ấy, Viên Quan Nam - đệ tử nòng cốt thiên tài đứng đầu ở Vô Cực tông.
Văn Thái Y và Diệp Mặc mặc dù chưa từng gặp nhau, nhưng có thể cùng Tố Tố xếp thứ nhất, rõ ràng là người con gái vô cùng xinh đẹp. Người con gái xinh đẹp như vậy cùng với thiên tài đệ nhất của Vô Cực tông, cũng xứng đôi.
Nhưng Vưu Phiên Bình lại cười ha ha, nói nhỏ:
- Chỉ là Viên Quan Nam mặc dù cũng thích Văn Thái Y, nhưng đồng thời cũng nghe nói gã lại càng ngưỡng mộ là Tố Tố ở phái Huyền Băng hơn, cô Tố Tố kia cũng là đệ nhất mĩ nhân ở Nam An. Tôi nghe người ta nói Văn Thái Y vì chuyện này mà muốn khiêu chiến với Tố Tố...
Diệp Mặc nghe thấy lời này, ánh mắt lạnh lùng. Viên Quan Nam là thứ gì, không ngờ dám thu hút sự chú ý của Tố Tố. Cái cô Văn Thái Y kia cũng không tốt đẹp gì, Tố Tố sẽ để ý đến đồ bỏ đi Viên Quan Nam đó sao? Cô ta dựa vào cái gì mà muốn khiêu chiến với Tố Tố?
Vưu Phiên Bình cũng không nhìn sắc mặt của Diệp Mặc, vẫn líu lo nói:
- Cô Tố Tố kia cũng không phải là người con gái đơn giản, khi Văn Thái Y nói cô ấy không thể đứng trong đệ nhất mười mĩ nhân, cô ấy liền khinh thường nói cô trước giờ chưa bao giờ để ý đến cái gì mà mười mĩ nhân Nam An, Văn Thái Y thích thì cứ lấy đi. Văn Thái Y không còn gì để nói, đành phải bảo cô ấy không được đến gần Viên Quan Nam, không ngờ cô ấy khinh thường nói, cô ấy đã có chồng rồi, thậm chí còn nói ngoài chồng của cô ấy r,. Văn Thái Y cho dù có cướp hết đản ông trong thiên hạ thì cũng chẳng có quan hệ gì đến cô. Lúc đó Văn Thái Y đến nói cũng không thể nói được một câu, có thể nói trên quảng trường đề danh ở Nam An, hai người con gái đứng đầu mười mĩ nhân tranh đấu, Văn Thái Y hoàn toàn thua.
Diệp Mặc vừa nghe liền biết được Vưu Phiên Bình nói hoàn toàn là sự thật, Tố Tố đúng là có tính cách này, nghĩ tới Tố Tố trong lòng vẫn đang nhớ mong mình, Diệp Mặc hận không thể lập tức đến Huyền Băng phái ngay được. Chỉ có điều hắn biết rằng đây là hi vọng xa vời mà thôi, hắn chỉ có thể hi vọng Tố Tố sẽ đến Vẫn Chân điện.
- Dịch Song Hổ của Thiên Tinh phái lên rồi, y đứng thứ mười sáu trên bia đề danh Kim Đan, cách Đổng Thiên Nhai một hạng, lần này có trận hay để xem rồi.
- Đặc sắc đấy. mong đợi...
Diệp Mặc thấy lại có một tu sĩ Nauyên Anh tầng thứ nhất bay vọt lên đài, rõ ràng y vừa mới thăng cấp lên Nguyên Anh tầng thứ nhất cách đây không lâu, không cần hỏi, cũng là vì Vẫn Chân điện.
Cát Liên cùng với Vưu Phiên Bình cũng như những người còn lại, đều bị hai tu sĩ thiên tài trên đài thu hút.
Đổng Thiên Nhai và Dịch Song Hồ rõ ràng là quen biết nhau. Sau khi gặp mặt liền bắt chuyện một chút, rồi sau đó tự phóng pháp bảo của mình ra.
Pháp bảo của Đổng Thiên Nhai Diệp Mặc cũng biết, là một ấn chương (con dấu), nhưng hắn không ngờ pháp bảo của Dịch Song Hổ lại cũng là ấn chương. Hai ấn chương khổng lồ dường như không có chút chậm trễ nào, trong nháy mắt liền phát ra khí thế rồi đập vào nhau trên không trung.
Dưới sự kích động của chân nguyên, cho dù đài luận đạo có cấm chế mạnh hơn nữa cũng không ngừng rung chuyển, có thê thấy hai người cũng không thua kém gì nhau, người tám lạng kẻ nửa cân.
Tu sĩ Ngưng Thể làm trọng tài kia gật gật đầu, rõ ràng tu vi của hai người này ông rất hài lòng.
Diệp Mặc vừa nhìn cũng biết, thực lực của hai người này chênh nhau không nhiều. Cho dù là muốn phân thắng bại cũng không phải trong thời gian ngắn có thể làm được.
Hắn nghĩ đến ngày trước Đổng Thiên Nhai vẫn còn là Kim Đan viên mãn, hắn vẫn còn là Kim Đan tầng thứ nhất, hôm nay mình đã là Nguyên Anh tầng thứ ba rồi, đối phương mới chỉ là Ngyên Anh tầng thứ nhất. Không khỏi thầm than thế sự vô thường, không ai biết được chuyện sau này như thế nào.
Cho dù Diệp Mặc biết tốc độ tăng cấp của mình có thể nhanh hơn Đồng Thiên Nhai là vì hắn nắm giữ Thiên Hoa đan, còn có cả một linh mạch và vô số đan dược nữa. Nhưng Diệp Mặc trong lòng vẫn rất sảng khoái, trong thời gian ngắn có thể vượt qua được một đệ tử thiên tài, điều này vốn đã là một chuyện vô cùng thích thú rồi. Huống chi đài ngộ của Đổng Thiên Nhai cũng không tệ. Một đệ tử nòng cốt của tông môn chín sao, đãi ngộ kém mới là chuyện lạ.
Với tu vi của Diệp Mặc, trận đấu của Đổng Thiên Nhai và Dịch Song Hổ cũng đã chẳng có hứng thú gì lắm rồi, hắn thấy Vưu Phiên Bình và Cát Liên đều chăm chú ngóng xem, cũng không quấy rầy hai người họ.
Diệp Mặc dời ánh mắt nhìn, lại phát hiện ra bóng dáng một nũ tu sĩ xinh đẹp bước vào một Linh Tức lầu ngoài đài luận đạo. Linh Tức lầu tương tự như quầy bar và câu lạc bộ ở Trái đất, là chỗ để cho tu sĩ nghỉ ngơi, trong này có các loại linh tửu và linh trà, hơn nữa linh khí cũng rất đầy đủ.
Diệp Mặc sở dĩ chú ý đến không phải là Linh Tức lầu, mà là bóng dáng xinh đẹp kia dường như hắn rất quen, tuyệt đối là một người quen nào đó rồi.
Hắn thậm chí còn không kịp chào Cát Liên và Vưu Phiên Bình, lập tức tiến về phía Linh Tức lầu.
Lăng Hiểu Sương cùng sư tỷ đi dạo một hồi lâu trong phường thị, hai người vừa mới bước vào Linh Tức lầu này, cô liền nhìn thấy Diệp Mặc cũng theo vào, lập tức ánh mắt hình viên đạn. lạnh giọng nói:
- Cái tên Ninh Tiểu Ma này đúng là vô liêm sỉ...
- Hiểu Sương, em nói ai vô liêm sĩ...
Vị đạo cô bên cạnh Lăng Hiểu Sương sau khi nghe thấy Hiểu Sương nói vậy, lập tức hỏi một câu. Nhưng không đợi Hiểu Sương trà lời, cô cũng đồng thời nhìn thấy Diệp Mặc đang bước đến, hơn nữa lại bộ dạng rất gấp gáp.
- Tên kia quả nhiên vô liêm sỉ, thậm chí còn dày mặt đến đây nữa.
Vị đạo cô đứng bên cạnh Lăng Hiếu Sương cũng khinh thường nói một câu.
Diệp Mặc không nhìn thấy Lăng Hiểu Sương, cho dù là nhìn thấy, hắn cũng cần phải đến nhìn xem người con gái đó, có phải là người trong ấn tượng của hắn không, điều này đối với hắn mà nói là chuyện rất quan trọng. Nếu như không sợ tu sĩ Nguyên Anh đứng bên cạnh người con gái đó cho rằng mình khiêu khích gã, thần thức của Diệp Mặc sớm đã quét ra rồi. Đứng sau tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ bảy, dùng thần thức quét người con gái đúng bên cạnh gã, rõ ràng là khiêu khích không còn nghi ngờ gì.
Lúc này bóng dáng xinh đẹp trước mặt Diệp Mặc bỗng nhiên quay đầu lại, cô nhìn Diệp Mặc một cái, không để ý.
Không ngờ lại là cô ấy thật? Diệp Mặc trong đâu “oong” lên một tiếng, hắn không ngờ lại gặp Đông Phương Na Na ở đây.
Lúc đó khi hắn phế đi đan điền của cô, muốn giết cô, bởi vì Diệp Tử Phong mê mệt người con gái này thấm vào xương cốt rồi, nên mới buông tha. Sau đó Diệp Tử Phong và Đông Phương Na Na rời khỏi Lạc Nguyệt, còn chuyển đi đâu, Diệp Mặc cũng không có tin tức gì.
Rồi nhiều năm sau, hắn không ngờ lại gặp Đông Phuơng Na Na ở một thành thị của Nam An châu này, Đông Phương Na Na ở đây, Diệp Tử Phong thì sao? Đông Phương Na Na tu vi đã là Kim Đan tầng thứ nhất rồi, rõ ràng chẳng những đan điền được loại thuốc nào đó phục hồi lại, hơn nữa tố chất tu chân lại vô cùng tốt.
Diệp Mặc trong lòng vô cùng lo lắng, lại càng không nghĩ ngợi gì, trực tiếp chạy tới bên người Đông Phương Na Na nấm lấy cánh tay của cô:
- Tôi tìm cô có chút chuyện, đi cùng tôi trước đã.
- Đúng là đồ không biết xấu hồ...
Lăng Hiểu Sương thấy Diệp Mặc trực tiếp bất lấy cánh tay của Đông Phương Na Na, lại không nhịn được, phóng phi kiếm ra muốn giết chết Diệp Mặc. Lúc đó cô đã hiếu được Diệp Mặc đi vào Linh Tức lầu không phải là vì cô, mà là vì người con gái mà vừa nãy hắn bắt lấy cánh tay. Nhưng trước đó trong lòng cô, Diệp Mặc cũng đã là một gã lưu manh háo sắc rồi, lúc trước chắc là không chọc được mình mới từ bỏ, bây giờ không ngờ hắn lại đi đùa giỡn với một cô gái khác.
Loại người như vậy phải giết chết, mặc dù giết người trong thành Vẫn Chân thì gặp phiền phức không nhỏ, nhưng Lăng Hiểu Sương lại chi biết cô muốn giết thì giết, không có ai vì một tu sĩ không quen biết lại đi đắc tội với Thanh Mộng trai của cô.
Nhưng không đợi Lăng Hiểu Sương ra tay, tu sĩ Nguyên Anh bên cạnh cô gái đó đã động thủ với Diệp Mặc rồi. Gã phóng một cây quạt gấp ra, xuất thủ trong nháy mắt, quạt gấp liền liền mang theo một luồng sát khí lạnh lẽo lập tức bao lấy Diệp Mặc.
Cho dù là Diệp Mặc, cũng không thế không tạm thời buông tay, đồng thời dưới sự vận động của chân nguyên, hòa tan toàn bộ luồng sát khí của đối phương đi hết.
Lúc này Đông Phương Na Na kinh hãi giật mình tỉnh lại, vội vàng chạy ra sau tu sĩ Nguyên Anh, vẻ mặt kinh hãi nhìn Diệp Mặc, cô cũng không biết Diệp Mặc tại sao lại đột nhiên bắt lấy tay cô, từ trước tới giờ cô chưa từng gặp người này?
- To gan thật, không ngờ lại dám càn rỡ trước mặt Ngô Dự tôi, nể tình anh vừa mới chận lại được một chiêu của tôi, bây giờ sẽ chặt đứt cánh tay vừa mới bắt lấy cánh tay của người ta, sau đó cút...
Tu sĩ Nguyên Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Mặc nói, rõ ràng Diệp Mặc bây giờ trong mắt gã chi là một con dê đợi làm thịt mà thôi.
- Hả, không ngờ anh lại là đệ tử thiên tài Ngô Dự của tông môn bảy sao Vô Lượng Hải.
- Anh nói chính là Ngô Dự, người chưa đến một trăm tuổi mà đã là Nguyên Anh tầng thứ bảy, đứng thứ 260 trên bia đề danh Nguyên Anh sao?
- Đương nhiên là anh ta....
- Tu sĩ mạo phạm đến anh ta xong đời rồi, cũng may Ngô công tử không muốn giết người, nên mới muốn chặt đi một cánh tay của hắn.
Có rất nhiều tu sĩ trong Linh Tức lầu, Ngô Dự vừa mới xung tên, rất nhiều người đã biết lai lịch của gã.
Diệp Mặc lạnh như băng nhìn Ngô Dự, Đông Phương Na Na lại ngay trước mặt, hắn nhất định phải dẫn cô ấy đi bằng được, sau đỏ hòi về tin tức của Diệp Tử Phong. Diệp Tử Phong sở dĩ ờ cùng với Đông Phương Na Na, không thể nói là không có trách nhiệm của Diệp Mặc. Nếu như không phải hắn dẫn Diệp Tử Phong đến Lạc Nguyệt, Đông Phương Na Na cũng sẽ không tìm được Diệp Tử Phong.
Cảm nhận được khí thế của Diệp Mặc bỗng nhiên trờ nên mạnh mẽ, Ngô Dự có chút sửng sốt, chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ ba thôi lại dám động khí thế trước mặt mình? Hắn cho rằng hắn là Viên Quan Nam hay sao?
Ngô Dự đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên Đông Phương Na Na kéo gã một cái nói:
- Ngô huynh, thôi đi, chúng ta vào thôi...
Đông Phương Na Na bỗng nhiên nhìn thấy một tia tức giận quen thuộc trong ánh mắt của Diệp Mặc, không ngờ trong lòng cô lại phát hoảng, cô xác định mình chưa từng gặp Diệp Mặc, nhưng Diệp Mặc lại khiến cô có chút sợ hãi từ đáy lòng.
- Tại sao lại phải đi? Ta cần phải lấy một cánh tay của hắn, đồ rác rười này, không giết hắn là tốt lắm rồi.
Ngô Dụ nghe thấy Đông Phương Na Na bỗng nhiên vì Diệp Mặc mà cầu xin, trong lòng có chút không thoải mái.
Diệp Mặc bình tĩnh trở lại, hắn nhìn cục diện một chút, nếu như hắn giờ hết thủ đoạn ra, hẳn là sẽ đánh bại được Ngô Dự. Nhưng nơi này là thành Vẫn Chân, hắn cũng không thể giết Ngô Dự. Còn một chuyện nữa, một khi hắn đánh bại Ngô Dự, hắn lập tức sẽ bị người khác để ý đến.
Nếu như thân phận của hắn bại lộ, nói không chừng sẽ liên lụy đến thành Mặc Nguyệt Chi Thành và Lạc Anh còn có cả mấy người Tống Ánh Trúc nữa, nghĩ đến nhùng điều này, Diệp Mặc bỗng nhiên cảm giác mình có chút tự phụ rồi.
Vừa nãy hấn đột nhiên nhìn thấy Đông Phương Na Na, lo lắng cho Diệp Tử Phong, không nghĩ được nhiều như vậy, bây giờ xem ra mình có chút vội vàng rồi.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prev5055
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm để ý đến Ngô Dự, quay người rời khỏi. Hắn biết, ở đây mà muốn dẫn Đông Phương Na Na đi là không thể được, nhưng nếu như biết Đông Phương Na Na ở tông môn bảy sao Vô Lượng Hải, thì cũng đủ rồi.
- Muốn đi sao? Để lại cho ta một cánh tay đã...
Ngô Dự lạnh lùng nói một câu, chiếc quạt trong tay đã mở ra, chiếc quạt này chỉ cần phẩy nhẹ một cái, vô số đường đao lạnh lùng trực tiếp hướng về phía Diệp Mặc. Xem ra gã không phải chỉ muốn chém cánh tay của Diệp Mặc, mà là muốn cánh tay của Diệp Mặc thành thịt xay.
Diệp Mặc nhất thời cảm nhận được một bức tường chân nguyên to lớn chặn hắn lại, trong nháy mắt hắn dường như chỉ có thể chấp nhận kết quả bị cụt mất một cánh tay.
Ngô Dự này thoạt nhìn hời hợt, nhưng Diệp Mặc biết đây chỉ là trong lòng gã không muốn gây ra chuyện ầm ĩ ỡ đây mà thôi, lần này, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ ba cũng không có cách nào ngăn cản lại được. Bản thân phải phản kích lại, thì cần phải làm ra chuyện thật ầm ĩ.
Để mặc cho cánh tay mình bị chặt đứt, Diệp Mặc tuyệt đối không bằng lòng, hắn không nghĩ ngợi gì, Tử Đao đã được phóng ra. Đối phó vói một tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ bảy, Diệp Mặc cũng không ngạo mạn đến mức không dùng đến pháp bảo.
Nhưng không đợi hắn động thủ, một đường đao màu trắng phát sáng giữa Diệp Mặc và Ngô Dự. Đường đao này giống như ánh mặt tròi chói chang vậy, nhưng lại tùy ỷ xẹt qua, hóa giãi hoàn toàn luồng sát khí lạnh lẽo trên đường đao của Ngô Dự. Đến cả bức tường chân nguyên của Ngô Dự dùng để ngăn cản Diệp Mặc cũng không còn nữa.
Diệp Mặc lập tức biết có người ra tay giúp đỡ rồi, quả nhiên thần thức của hắn lập tức quét đường đao màu trắng ấy đã biến thành một thanh phi kiếm rồi, rơi thẳng vào trong vở kiếm sau lưng một người đàn ông trên tầng.
Phi kiếm mà dùng vỏ đựng đã là một điều kì lạ rồi, mà vỏ kiếm lại để sau lưng thì lại càng kì lạ. Nhưng giới tu chân loại người nào cũng có, cũng không có ai cảm thấy đặc biệt.
Ngô Dự không ngờ sau khi gã tự giới thiệu, không ngờ còn có người ngoài can thiệp vào. Nhưng gã lập tức nhận ra người vừa nãy cản gã lại là ai, liền nói:
- Hứa Xương Cát, ý ngươi là gì vậy? Chuyện này chẳng có quan hệ gì đến ngươi? Một Tán Tu như ngươi không ngờ lại dám chống đối với ta sao?
Vị tu sĩ đeo kiếm sau lưng chậm rãi nói:
- Ta cứ thích xen vào chuyện của người khác đấy, nếu như không phục, chúng ta lên đài luận đạo chiến một trận là được rồi.
- Ngươi...
Ngô Dự rõ ràng biết mình không phải đối thủ của y, chỉ nói ra một chữ ngươi, rồi lập tức trầm giọng nói với Đông Phương Na Na:
- Đi.
Thậm chí cũng không vào Linh Tức lầu, quay người rời khỏi. Đông Phương Na Na sợ hãi liếc nhìn Diệp Mặc, rồi cũng bước theo.
Khi Ngô Dự bước tới cửa, bỗng nhiên quay đầu lại hừ lạnh nói với Diệp Mặc:
- Hi vọng lần sau ngươi cũng may mắn như này, đừng để ta nhìn thấy ngươi lần nữa, lần sau sợ rằng không phải chuyện cần một cánh tay nữa đâu.
Vẻ mặt Diệp Mặc lạnh nhạt nói:
- Đây cũng là lời ta muốn nói với ngươi, hi vọng lần sau đừng gặp phải ta nữa.
Khóe mắt Ngô Dụ hiện lên một tia khinh thường, cũng chẳng thèm đôi co vói Diệp Mặc, nhanh chóng biến mất bên ngoài cửa.
Thời gian xảy ra chuyện này rất ngắn ngủi, cho đến khi Ngô Dự ròi khỏi, tu sĩ trong Linh Tức lầu mới cười vang.
Diệp Mặc biết tại sao tu sĩ trong này lại cười vang như vậy, bời vì pháp bảo của hắn là một con dao thái rau rất khó nhìn, nên mới khiến cho những tu sĩ xung quanh cười ha hả.
Nhưng Diệp Mặc lại thu lại thanh Tử Đao như không có chuyện gì xảy ra, sau đó chắp tay ôm quyền vói tu sĩ vừa nãy ra tay cứu giúp:
- Cám ơn huynh đài đã ra tay cứu giúp.
Hắn cảm thấy cái tên Hứa Xương Cát này nghe rất quen, hình như hắn nghe thấy ở đâu đó rồi thì phải, chỉ có điều nhất thời không nhớ ra mà thôi. Tuổi của Hứa Xương Cát cũng chi trung niên mà thôi, chắc là cũng chưa vượt qua con số ba trăm tuổi, nhưng tu vi thì cũng không phải là nghịch thiên, chỉ là Nguyên Anh viên mãn mà thôi. Không biết Ngô Dự sao lại sợ y, tông môn của Ngô Dự chẳng phải là bảy sao rồi sao?
Hứa Xương Cát cười ha ha rồi vẫy tay nói:
- Huynh đệ, sao không lên đây.
- Được.
Diệp Mặc không biết tại sao Hứa Xương Cát lại giúp hắn, hơn nữa hắn cảm thấy Hứa Xương Cát cũng không có ác ý gì với hắn, huống chi con người Hứa Xương Cát xem ra cũng không tệ, cho nên hắn không nói lời thứ hai thì đã lên lầu rồi.
Lăng Hiểu Sương oán hận nhìn Diệp Mặc, lạnh giọng nói:
- Tên lưu manh này số cũng đỏ đấy chứ, nếu như không phải Hứa Xương Cát ra tay, xem hôm nay hắn có thể chạy thoát được hay không. Thời gian Hứa Xương Cát lộ diện mặc dù rất ngắn, nhưng nghe nói cũng là một nhân vật anh hùng, không ngờ lại can thiệp vào chuyện của loại người như này.
Diệp Mặc phát hiện, vừa nãy khi Ngô Dự ra ngoài, vẫn còn rất nhiều tu sĩ còn đang nghị luận, nhưng sau khi Hứa Xương Cát ra tay ngăn Ngô Dự lại, không ngờ lại không có ai nghị luận nữa. Dường như rất kiêng nể Hứa Xương Cát này, điều này khiến cho Diệp Mặc vô cùng kinh ngạc, nếu như hắn không phải nghe thấy Ngô Dự nói Hứa Xương Cát là một Tán Tu, hắn còn cho rằng Hứa Xương Cát là một đệ tử của đại tông môn nào đó.
Phòng nghỉ ngơi của Hứa Xương Cát rõ ràng là phòng thượng hạng của Linh Tức lầu này, bởi vì ngồi trong phòng, liền có thế nhìn thấy tình hình tỉ thí trên đài luận đạo bên ngoài.
- Hứa huynh, vừa rồi cảm ơn huynh.
Diệp Mặc đến phòng Hứa Xương Cát, lại cảm ơn Hứa Xương Cát một lần nữa.
Hứa Xương Cát khua tay, sau khi bảo Diệp Mặc ngồi xuống, sau đó rót cho Diệp Mặc một chén trà, lúc này mới nói:
- Cậu tên Diệp Mặc, đến từ Bắc Vọng Châu đúng không? Hơn nữa Mặc Nguyệt của thành Phi Hải là sản nghiệp của cậu.
Diệp Mặc đột nhiên đứng dậy, hắn kinh hãi nhìn Hứa Xương Cát, hắn trước giờ chưa từng gặp Hứa Xương Cát, sao Hứa Xương Cát lại biết hắn? Hơn nữa lại rất rõ ràng về hắn như vậy nữa?
Hứa Xương Cát khẽ mĩm cười, khua tay nói với Diệp Mặc:
- Cậu không cần căng thẳng, hơn nữa nếu như ta đoán không sai, Điền Ngạo Phong của Lôi Vân tông hẳn là do cậu xử lý. Chỉ có người không biết lại lịch của gã như cậu, mới dám làm như vậy
Những lời này của Hứa Xương Cát vừa nói ra, Diệp Mặc liền cảm giác da đầu có chút tê dại. Chuyện này một khi bị bại lộ, chuyện liên quan đến quá lớn. Hắn có thể bỏ mạng nơi chân trời, nhưng những người bên cạnh hắn thì sao?
Hứa Xương Cát sao lại biết rõ như vậy? Không đúng, vừa nãy y nói cũng chỉ là suy đoán, nói cách khác y cũng không dám chắc Điền Naạo Phong là do mình giết.
Hiểu rõ mình như vậy, hơn nữa còn biết mình còn có sản nghiệp ở thành Phi Hãi, rõ ràng là từ Bắc Vọng châu đến. Nhưng từ Bắc Vọng châu đến thì nhất định là tu sĩ Hư Thần mới có thể đi được. Hứa Xương Cát mặc dù tài giòi, nhưng dường như vẫn chưa lên cấp Hư Thần.
Chưa thăng cấp lên Hư Thần thi sao lại có thể đến đây được? Chẳng lẽ y cũng giống như mình được tu sĩ Kiếp Biến đề cử hay sao? Diệp Mặc trong đầu bỗng nhiên nhớ ra cái tên Hứa Xương Cát này, hắn thốt lên:
- Tại hạ nhớ ra rồi, tại hạ nghe người khác nói, huynh là người đứng đầu trong top năm mươi Nguyên Anh ở Bắc Vọng châu, đúng không?
Bắc Vọng châu có Kim Đan danh nhân đường; nhưng lại không có Nguyên Anh danh nhân đường. Nhưng lại có top năm mươi Nguyên Anh, Diệp Mặc có nghe nói qua, cao thủ Nguyên Anh đứng đầu kia, chính là Hứa Xương Cát.
Hứa Xương Cát khẽ mỉm cười, gật đầu nói:
- Đúng vậy, ta chính là Hứa XươngCát đó. Ta nhìn thấy Tử Đao đặc biệt của cậu, lúc này mới nhớ ra cậu hẳn là Diệp Mặc - người mà Phiến Phất tiền bối ở Vọng Nguyệt tông đã từng nói. Ta cũng là được tiến cử đến, nhưng tiền bối tiến cử ta lại là Lăng Trung Thiên Lăng tiền bối.
- Cao thủ đệ nhất Bắc Vọng châu?
Diệp Mặc biết Lăng Trung Thiên, gã là cao thủ đệ nhất ở Bắc Vọng châu, nghe nói còn là một Tán Tu.
Hứa Xương Cát gật đầu:
- Không sai, Lăng tiền bối hoàn toàn xứng đáng với ngôi vị đệ nhất Bắc Vọng châu. Nhưng trình độ tu chân của Bắc Vọng châu kém xa so với Nam An châu, cho dù là Lăng tiền bối, ở Nam An châu cũng không có cách nào xếp vào top 100.
- Lăng Trung Thiên tiền bối không ngờ lại không thể đứng vào Top 100 ở Nam An châu?
Diệp Mặc kinh ngạc lặp lại một lần, thậm chí quên mất chuyện Hứa Xương Cát biết rõ lai lịch của hắn.
- Đúng vậy, trình độ tu chân ở Bắc Vọng châu, không phải bề ngoài chúng ta có thể nhìn thấy được, rất nhiều tu sĩ Hóa Chân cũng không thể chào đời được, bọn họ một lòng muốn bay lên, cho nên chúng ta không nghe được sự tích của bọn họ.
Hứa Xương Cát gật đầu thận trọng nói.
Diệp Mặc bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó hởi:
- Hứa huynh, nếu như huynh được Lăng tiền bối tiến cử đến, vậy tại sao không gia nhập vào một tông môn lớn, mà vẫn là Tán Tu?
Hứa Xương Cát lắc đầu nói:
- Tình huống của tại hạ khá phức tạp, không phải gia nhập vào một tông môn lớn là có thể giải quyết được vấn đề. Tại hạ có gia nhập tông môn nào không quan trọng, vì cho dù có gia nhập rồi tại hạ cũng không thể đột phá Nguyên Anh, thăng cấp lên Hư Thần được.
- Sao vậy?
Diệp Mặc theo bản năng hỏi.
Trong mắt Hứa Xương Cát hiện lên một tia ảm đạm, khí phách hoàn toàn khác với vừa này y chiến trận với Ngô Dự. Trầm ngâm một lát, y mới nói:
Công pháp mà tại hạ tu luyện rất đặc biệt, hơn nữa đăng cấp lại rất nghịch thiên, đáng tiếc là công pháp của tại hạ chỉ có thể đến Nguyên Anh kỳ mà thôi, công pháp sau Nguyên Anh kỳ thì cơ bản không có. Một trăm năm trước, tại hạ cũng đã là Nguyên Anh hậu kỳ rồi, sau một trăm năm tu vi của tại hạ vẫn vậy. Nếu như không có công pháp mới, cho đến khi tại hạ chết đi, cũng vẫn tu sĩ Nguyên Anh mà thôi.
Rõ ràng là công pháp không có tiến triển gì thêm. Diệp Mặc chợt hiểu ra, tu sĩ Nguyên Anh không có công pháp Hư Thần, nếu như miễn cường thăng cấp lên Hư Thần rất có thể cơ thể bị nổ tan. Còn nữa, cho dù cơ thể không bị nổ tan, thăng cấp lên Hư Thần rồi, nhưng không có công pháp đối với tu vi của mình cũng chẳng có tác dụng gì. Mặc dù không hiểu tại sao Hứa Xương Cát lại không đổi công pháp, nhưng Diệp Mặc cũng không hỏi thêm.
Hứa Xương Cát lại tiếp tục nói:
Lăng Trung Thiên tiền bối biết tình hình của tại hạ, ông ấy cũng cố gắng giúp tại hạ tìm kiếm nửa phần công pháp còn lại, nhưng đáng tiếc đến bây giờ vẫn chưa tìm ra được. Lăng tiền bối cuối cùng vận dụng một danh sách đến từ Nam An châu, để cho tạ hạ tự đến Nam An châu tự tìm cơ duyên. Sau khi tại hạ đến rồi, phiêu bạt tứ xứ, hội đấu giá ở thị trấn nào tại hạ cũng đến, nhưng đáng tiếc là danh tiếng là xông ra, nhưng công pháp của tại hạ cũng không có chút tin tức gì.
Diệp Mặc đã hiểu Hứa Xương Cát tại sao lại không gia nhập tông môn lớn rồi, tình cảnh này của y mà gia nhập vào tông môn lớn căn bản cũng không có ý nghĩa gì cả. Mặc dù “Tam sinh quyết” của hắn có thể dựa vào công pháp mà mở ra một công pháp mới, nhưng Hứa Xương Cát và hắn mới gặp nhau lần đầu, người ta có thể tin mình được không? Thứ hai. hắn vẫn chưa biết Hứa Xương Cát có đáng tin hay không?
Bởi vì quan hệ “Tam sinh quyết” quá lớn, cho dù là Hứa Xương Cát cũng không biết mình sao có thể viết ra một công pháp mới được, hắn cũng cần phải cẩn thận mới được.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prev5055
Hứa Xương Cát không biết Diệp Mặc đang nghĩ gì, vẫn nói như cũ:
- Tuy ta đứng đầu trong top 50 Nguyên Anh của Bắc Vọng châu, thế nhưng ở bia đề danh Nguyên Anh của Nam An châu, nếu ta đi đề tên thì tối đa chỉ có thể miễn cưỡng chen vào năm mươi vị trí đầu mà thôi. Ta không muốn lộ ra việc mình đến từ Bắc Vọng châu, cũng không đi đề tên. Với ta mà nói, tìm kiếm phần sau của bộ công pháp mà ta đang tu luyện mới là quan trọng nhất.
Diệp Mặc trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn hỏi:
- Tại sao Hứa huynh lại hiểu tình hình của tại hạ như vậy?
Hứa Xương cười ha hả, nói với Diệp Mặc:
- Cậu không cần lo lắng, ta hiểu cậu là bởi vì cậu quá nổi danh ở Bắc Vọng châu rồi. Cậu đứng đầu Luyện Đan danh nhân đường, sáng tạo ra “Chức Thần đan”, lại có được sự ưu ái của Khổng Diệp tiền bối. Ở Sa Nguyên dược cốc, chuyện cậu chặn đường thu “phí” đã được truyền ra, đánh nhau khi ngưng kết Kim Đan, chỉ có những kẻ điên cuồng như cậu mới làm nổi. Sau khi ra khỏi Sa Nguyên dược cốc, cậu lại giết Kế Trí Nguyên của Quỷ Tiên phái. Sau khi ta nghe tiền bối Tông Phiến Nhất nói cậu ở thành Phỉ Hải, ta cố ý đi thành Phỉ Hải tìm cậu. Thiên tài như cậu, ta đã ngưỡng mộ từ lâu rồi. Chỉ tiếc lúc đó cậu đã rời khỏi thành Phỉ Hải rồi, thực sự là duyên phận, không ngờ chúng ta có thể gặp mặt ở Nam An châu.
Dừng một chút, y còn nói thêm:
- Cậu còn không biết những việc xảy ra sau khi mình đi phải không. Rất nhiều môn phái đều đến thành Phỉ Hải tìm cậu, chỉ hi vọng cậu gia nhập môn phái của họ. Điều đáng tiếc là bọn họ giống ta, đều không tìm được cậu.
Nghe Hứa Xương Cát nói xong, Diệp Mặc lập tức thoải mái, thì ra là có chuyện như vậy. Nghĩ đến Hứa Xương Cát đã đến Phỉ Hải, Diệp Mặc lập tức hỏi:
- Hứa huynh, không biết “Mặc Nguyệt” của tạ hạ ở Phỉ Hải có ổn không?
Hứa Xương Cát mỉm cười:
- Cậu không cần lo, Mặc Nguyệt rất tốt, nhiều bằng hữu của cậu đều đến Mặc Nguyệt hội hợp rồi. Quỷ Tiên phái, còn cả Đan các kia muốn gây khó dễ cho Mặc Nguyệt, kết quả là Vọng Nguyệt tông ra mặc, đem cả hai môn phái kia đuổi về, rắm cũng không dám đánh một cái. Đừng lo lắng, ở đây ta còn có một phong thư của người nhà cậu. Lúc ta ở thành Phỉ Hải, phu nhân và em gái của cậu nhờ ta chuyển giao nếu gặp được cậu.
Nói xong, Hứa Xương Cát lấy ra một phong thư đưa cho Diệp Mặc.
Cảm nhận được sự tưởng niệm và nhớ thương nặng trịch trong phong thư, Diệp Mặc không khỏi cảm thấy ấm áp.
Mở thư, mấy người Tống Ánh Trúc, Diệp Lăng, Tô Tĩnh Văn đều mang theo nhớ mong, đồng thời báo cho Diệp Mặc là bọn họ rất tốt, nói hắn không cần lo lắng, sớm ngày tìm được mấy người Lạc Ảnh, Khinh Tuyết, Bắc Vi. Đồng thời còn nhắc tới việc Hứa Xương Cát giúp đỡ Mặc Nguyệt rất nhiều.
Hứa Xương Cát và Diệp Mặc cũng không quen thuộc, sở dĩ y giúp Mặc Nguyệt hiển nhiên là vì những việc Diệp Mặc làm rất hợp tính cách của y.
Diệp Mặc yên lòng, sau khi thu hồi bức thư thì liền cảm ơn Hứa Xương Cát lần thứ hai:
- Đa tạ Hứa huynh rất nhiều.
Hứa Xương Cát xua tay cười nói:
- Ta cũng không có nhiều thứ phải gánh vác như cậu, một người tự do tự tại. Diệp huynh đệ, lần này cậu đến thành Vẫn Chân hẳn là muốn tham gia Vẫn Chân điện phải không?
- Đúng vậy, tại hạ chính đang muốn đi xem Vẫn Chân điện. Cơ hội khó được, tại hạ cũng ngẫu nhiên có được một cơ hội.
Diệp Mặc gật đầu đáp.
Hứa Xương Cát trầm mặc một lát, sau đó mới nói:
- Diệp huynh đệ, cậu biết mục đích đến Nam An của ta là gì. Bởi vì công pháp của ta rất đặc biệt, căn bản là không thể chuyển sang tu luyện những công pháp khác. Bởi vậy nếu cậu đi Vẫn Chân điện, cũng thuận tiện xem hộ ta có tìm được nửa bộ công pháp còn lại hay không.
Biết được Hứa Xương Cát mang đến thư từ người nhà cho mình, Diệp Mặc cũng đã quyết định hỗ trợ y, chỉ là không biết công pháp của Hứa Xương Cát là gì mà thôi. Hiện giờ y đã chủ động nói đến, Diệp Mặc cũng cảm thấy không cần thiết phải giấu diếm nữa, hắn đứng lên nói thẳng:
- Hứa huynh có lẽ không tin, công pháp bình thường chỉ cần cho tại hạ biết đại khái là sẽ có thể hoàn thiện được nó. Công pháp tại hạ đang tu luyện cũng hoàn thiện như vậy đấy, tạ hạ cảm giác nó cũng không kém.
Nhìn ánh mắt khiếp sợ của Hứa Xương Cát, Diệp Mặc không đợi y nói gì thì đã tiếp tục:
- Nếu Hứa huynh tin tưởng thì có thể cho tại hạ xem công pháp huynh tu luyện, nói không chừng tại hạ sẽ giúp được điều gì đó.
Diệp Mặc muốn giúp Hứa Xương Cát, thế nhưng nếu Hứa Xương Cát không muốn lấy công pháp của mình ra thì cũng quên đi. Nhưng nếu y chịu lấy ra, chắc chắn hắn sẽ hỗ trợ hết sức.
Chờ Diệp Mặc nói xong, Hứa Xương Cát mới tỉnh táo lại. Nếu không phải đã biết lai lịch của Diệp Mặc, y còn tưởng rằng Diệp Mặc chí ít cũng là tu sĩ Hóa Chân, thậm chí là một tu sĩ Chân Tiên rồi.
Một hồi lâu, Hứa Xương Cát mới hít một hơi dài, nói:
- Khó trách Diệp huynh đệ có thể tung hoành trong những tu sĩ cùng cấp ở Bắc Vọng châu, không ngờ lại có loại bản lãnh nghịch thiên này. Cảm ơn cậu, thế nhưng công pháp của ta rất khác so với người khác, cũng không phải ta không muốn cho cậu xem, nhưng bởi vì công pháp của ta nếu không tìm được phần sau thì xác thực là không thể nào hoàn chỉnh.
Diệp Mặc mỉm cười không nói gì, hắn đã nói rồi, nếu Hứa Xương Cát không muốn đưa công pháp ra thì chắc chắn hắn sẽ không đề cập đến lần thứ hai. Tuy rằng tính tình hợp nhau, nhưng thời gian quen biết là quá ngắn. Nếu như là Hứa Bình hay Thi Tu, Diệp Mặc chắc chắn sẽ bảo họ trực tiếp lấy ra xem rồi.
Ngay lúc Diệp Mặc cho rằng Hứa Xương Cát sẽ không đưa công pháp tu luyện của y cho mình, Hứa Xương Cát lại lấy ra một tấm vải không biết làm từ tài liệu gì, đặt trước mặt Diệp Mặc nói:
- Đây là công pháp tu luyện mà ta có được. Cậu xem đi, cũng không phải thứ gì kinh thiên động địa cả.
Công pháp trên Tu Chân giới hầu hết đều được ghi lại bởi ngọc giản hoặc là tài liệu đặc biệt, Diệp Mặc rất ít thấy được kiểu ghi lại công pháp bằng vải này. Hơn nữa, vừa nhìn thì đã biết lịch sử của tấm vải này đã rất lâu đời, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng.
Diệp Mặc gật đầu, cầm lấy tấm vải, chỉ vừa nhìn một cái thì lập tức đã khiếp sợ nhìn Hứa Xương Cát nói một câu:
- Thanh Hà Tu Thần quyết? Công pháp tu luyện của huynh là Tu Thần pháp quyết?
Hứa Xương Cát cười khổ gật đầu nói:
- Đúng vậy, lúc đầu khi ta mới có được công pháp thì còn có cả thanh kiếm này, gọi là Thanh Hà thần kiếm. Trên chuôi kiếm có khắc mấy chữ Thanh Hà Đại Đế. Lúc đó ta như có được chí bảo, chỉ có điều Thanh Hà Tu Thần quyết này chỉ có công pháp tu luyện đến Nguyên Anh kỳ. Ta dùng thời gian ngắn tu luyện đến Nguyên Anh, thời gian sau đó đều là đi tìm nửa bộ công pháp còn lại.
Diệp Mặc cũng không nói gì tiếp, tỉ mỉ quan sát Thanh Hà Tu Thần quyết trên tấm vải. Rất nhanh hắn đã phát hiện tốc độ tu luyện của công pháp tu thần này dĩ nhiên nhanh hơn không ít so với công pháp Thiên cấp bình thường. Rất nhiều phương hướng vận chuyển chân nguyên và đả thông kinh mạch khiếu huyệt đều ăn khớp với Tam Sinh quyết của hắn. Thế nhưng còn có chỗ cần cải thiện một chút thì công pháp này sẽ càng tốt hơn. Chỉ là tới lúc cô đọng Nguyên Thần thì đã không có công pháp.
Hứa Xương Cát thấy Diệp Mặc quan sát tấm vải một cách tỉ mỉ thì cũng không nói gì nữa.
Sau một lúc lâu, Diệp Mặc bỗng thu tấm vải lại trả cho Hứa Xương Cát, hắn nói:
- Hứa huynh, tại hạ đã xem qua công pháp tu luyện của huynh. Bộ công pháp này tuyệt đối vượt qua công pháp Thiên cấp, về phần đạt tới mức độ nào thì tại hạ cũng không dám tự suy đoán. Thế nhưng có một điều tại hạ có thể khẳng định, cho dù công pháp này có phần sau thì cũng không nhất định ở trên đại lục Lạc Nguyệt. Đây rất có thể là truyền tới từ một thế giới khác. Nếu Hứa huynh cứ tiếp tục tìm phần còn lại của công pháp, tai hạ e rằng sẽ rất khó.
Hứa Xương Cát cũng không thất vọng vì những điều Diệp Mặc nói, y chỉ thở dài đáp:
- Sao ta không biết điều đó chứ. Chỉ là sau khi ta tu luyện loại công pháp này thì căn bản không thể tu luyện những công pháp khác. Nó cực kỳ khác biệt…
- Hứa huynh, nếu huynh muốn tu luyện công pháp khác thì tại hạ có cách. Công pháp này chỉ là chân nguyên tu luyện ra có chút đặc biệt mà thôi, không phải chuyện không thể giải quyết.
- A…
Hứa Xương Cát lập tức đứng lên, cấp thiết hỏi:
- Diệp huynh đệ, cậu có biện pháp giúp ta tu luyện những công pháp khác?
Diệp Mặc cười ha hả, đáp:
- Đương nhiên là được, nhưng tại hạ cũng có thể từ từ hoàn thiện Thanh Hà Tu Thần quyết của huynh. Chỉ là xem huynh chọn cách nào mà thôi.
- Cậu thực sự có thể hoàn thiện?
Hứa Xương Cát lại càng kích động hơn, y bắt lấy cánh tay Diệp Mặc nói. Nếu có thể hoàn thiện Thanh Hà Tu Thần quyết thì sao y lại tu luyện công pháp khác cơ chứ?
Diệp Mặc gật đầu:
- Nếu Hứa huynh tin tưởng, tại hạ có thể làm được. Chỉ là hiện giờ tu vi của tại hạ mới có Nguyên Anh, chỉ có thể giúp huynh hoàn thiện đến Hư Thần hậu kỳ. Phần tiếp theo thì phải chờ tu vi của tại hạ tăng lên thì mới hoàn thiện từ từ được.
- Tin, đương nhiên là ta tin!
Hứa Xương Cát gần như không suy nghĩ, nếu Thanh Hà Tu Thần quyết này không thể hoàn thiện, kiếp này thành tựu của y chỉ có thể dừng lại tại đây. Nhưng nếu có thể hoàn thiện thì quả thực đúng là niềm hạnh phúc từ trên trời rơi xuống.
Bất kể Diệp Mặc có làm được hay không, y đều muốn thử một lần. Huống chi y thích tính cách của Diệp Mặc, cho nên từng cố ý tìm hiểu, biết Diệp Mặc sẽ không nói dối, mà hắn cũng chẳng cần nói dối. Mặc dù y biết chuyện này rất hoang đường, ngay cả tu vi Kiếp Biến hậu kỳ như Lăng tiền bối cũng không thể hoàn thiện, mà Diệp Mặc không ngờ lại nói hắn có thể. Thế nhưng trong tiềm thức, y vẫn muốn tin đây là sự thực, cho dù có lừa y cũng được.
- Diệp huynh, chỉ cần cậu giúp ta hoàn thiện Thanh Hà Tu Thần quyết, cái mạng của Hứa Xương Cát ta chính là của cậu.
Hứa Xương Cát đứng lên, nói rất nghiêm túc. Diệp Mặc có thể hoàn thiện Thanh Hà Tu Thần quyết thì đã tương đương với sư phụ y, gọi là Diệp huynh đệ đã không thích hợp rồi.
Diệp Mặc cười ha hả:
- Hứa huynh, huynh lớn hơn ta mà…
- Không, Diệp huynh, tuy huynh nhỏ hơn ta, nhưng nếu huynh hoàn thiện được Thanh Hà Tu Thần quyết thì đã tương đương với sư phụ ta rồi. Sao ta có thể gọi huynh là đệ được? Nếu không phải ta rất muốn kết giao bằng hữu với Diệp huynh, ta đã trực tiếp bái huynh làm thầy rồi.
Hứa Xương Cát vẫn nói rất nghiêm túc.
Diệp Mặc cũng là người dứt khoát, hắn lập tức hiểu rõ ý của Hứa Xương Cát, mở miệng nói nhanh:
- Đã như vậy, ta thu nhận huynh làm đồ đệ đi…
Hứa Xương Cát sửng sốt một chút, trong lòng thầm nói ta cũng không định bái cậu làm thầy.
Diệp Mặc cười ha ha, vỗ vỗ bả vai của Hứa Xương Cát:
- Sư phụ ta tên là Tam Sinh, thế này đi, ta thay sư phụ thu huynh làm đồ đệ. Hứa sư huynh, huynh thấy sao?
Lúc này Hứa Xương Cát mới hiểu được ý của Diệp Mặc, lập tức rất hài lòng nói:
- Hay lắm, Diệp sư đệ, ha ha, hay, hay…
Tuy không biết vị sư phụ Tam Sinh này là cao nhân phương nào, nhưng có thể dạy ra đệ tử như Diệp Mặc thì hiển nhiên không phải người thường.
Hai người đàm luận nửa ngày, lúc này Hứa Xương Cát mới biết được, Diệp Mặc dĩ nhiên đã thành lập Mặc Nguyệt chi thành của mình ở Nam An châu. Hứa Xương Cát lập tức nói, khi Diệp Mặc đi Vẫn Chân điện, vậy y sẽ đến Mặc Nguyệt chi thành chờ Diệp Mặc, cũng không cần phiêu bạt bốn phương nữa.
Lăng Hiểu Sương thầm than Diệp Mặc may mắn, đồng thời trong lòng cũng rất khó chịu. Cô cố tình muốn giáo huấn tên Ninh Tiểu Ma này một trận. Thế nhưng sau khi gặp được tán tu Hứa Xương Cát thì cả hai lại một ngày một đêm không đi ra, chẳng biết đang nói chuyện gì trong đó.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prev5055
Diệp Mặc thẳng thắn nói một tiếng với hai người Vưu Phiên Bình và Cát Liên, trực tiếp chuyển đến chỗ ở của Hứa Cát Xương. Bình thường sau lúc tu luyện, ngoài việc giúp Hứa Cát Xương hoàn thiện công pháp ra thì cả hai vẫn thảo luận tâm đắc trong việc tu luyện. Tuy hắn rất muốn mua một chiếc hộ giáp chân khí, lấy sự phồn hoa của thành Vẫn Chân thì chắc chắn cũng sẽ mua được, nhưng vì sợ Lôi Vân tông nhận ra nên hắn cũng không dám dễ dàng lộ mặt.
Thời gian ba tháng thoáng cái đã qua, khi Hứa Xương Cát có được Thanh Hà Tu Thần quyết đến Hư Thần kỳ mà Diệp Mặc giúp anh ta cải thiện, trong lòng anh ta vui mừng đến mức không nói nên lời. Mặc dù anh ta vẫn không biết công pháp Diệp Mặc hoàn thiện có hiệu quả ra sao, có kém trước kia hay không. Thế nhưng đối với Hứa Xương Cát mà nói, có công pháp thì vẫn tốt hơn là không có.
Tuy đây là lần đầu Diệp Mặc thấy công pháp tu thần, thế nhưng đối với hắn mà nói thì tất cả đều như nhau. Công pháp tu thần có thể cao cấp một chút, nhưng vẫn không thể thoát được đạo lý tu luyện trên Tam Sinh quyết.
- Sư đệ, ta muốn tìm chỗ đột phá lên cảnh giới Hư Thần, sẽ không chờ đệ nữa. Nhưng đệ phải cẩn thận tên Ngô Dự kia, người này biểu hiện rất rộng rãi, nhưng trên thực tế lại là một kẻ có thù tất báo. Nhất định y muốn đi Vẫn Chân điện, phải lưu ý đến y.
Hứa Cát Xương có được công pháp tu luyện, càng khẩn cấp muốn lập tức tu luyện xem kết quả thế nào.
Y đã gần trăm năm không thể tu luyện rồi, lúc này có công pháp đạt tới Hư Thần kỳ, căn bản là không nhịn được.
Diệp Mặc mỉm cười:
- Sư huynh, huynh cứ yên tâm, độ kiếp xong có thể đi Mặc Nguyệt chi thành chờ đệ.
Đối với việc Ngô Dự, chính như theo lời Diệp Mặc nói, đừng để hắn gặp phải, nếu như thấy Ngô Dự ở một nơi không có ai, vậy Điền Ngạo Phong chính là tấm gương cho y. Về phần để Hứa Xương Cát đến Mặc Nguyệt chi thành chờ hắn là bởi vì hắn có rất nhiều dược liệu quý. Chờ lúc đi ra từ Vẫn Chân điện, hắn có thể luyện chế một số đan dược mà tu sĩ Hư Thần cần cho Hứa Xương Cát.
Sau khi Hứa Xương Cát đi, khoảng cách Vẫn Chân điện mở ra vẫn còn mười ngày. Diệp Mặc cũng nhịn không được mà đi ra ngoài một chút. Hắn không tin mình sẽ đen đủi như vậy, đã qua ba tháng kể từ sự việc đó rồi, chắc sẽ không gặp Lăng Hiểu Sương thích xen vào việc của người khác kia nữa.
Mỗi lần nghĩ đến lôi kiếp khi đó, trong lòng hắn thấy sợ hãi. Bởi vậy hắn muốn đi mua một chiếc hộ giáp, nếu như không mua một bộ hộ giáp Chân khí, trong lòng hắn sẽ không yên được. Đôi khi một bộ hộ giáp tốt có thể cứu hắn một mạng.
Vu Dương khí các, ở thành Vẫn Chân thì nơi này cũng không được tính là một khí các lớn, thậm chí ngay cả khí các hạng hai cũng không bằng. Rất nhiều người còn chẳng biết đến nó, thế nhưng hôm nay Diệp Mặc lại cố ý đi tới Vu Dương khí các.
Sở dĩ Diệp Mặc tới đây là vì Hứa Xương Cát giới thiệu. Hứa Xương Cát nói với Diệp Mặc, tuy Vu Dương khí các không có Chân khí đỉnh cấp, thế nhưng những thứ khác thì lại rất tốt. Bởi vì Vu Dương – chủ nhân của Vu Dương khí các là một vị đại sư luyện khí chín phẩm, có thể luyện chế Linh khí cực phẩm. Nếu may mắn, thậm chí có thể luyện chế ra bán Chân khí, hoặc là ngẫu nhiên ra Chân khí hạ phẩm.
Pháp bảo cùng đẳng cấp, Vu Dương luyện chế ra sẽ tốt hơn nơi khác một chút. Chỉ là giá cả nơi này cao hơn chỗ khác rất nhiều, hơn nữa lại nằm ở chỗ hẻo lánh, bởi vậy cũng chỉ có khách quen mới tìm đến đây mà thôi.
Diệp Mặc mới đi ra nơi ở thì đã lập tức cảm thấy có người theo dõi, hắn nghĩ ngay tới Ngô Dự, trong lòng cười nhạt. Vốn hắn còn định lúc đi Vẫn Chân điện sẽ xử lý kẻ này, nhưng nếu y đã không chờ được, vậy cũng đừng trách hắn không khách khí.
Nghĩ tới đây, Diệp Mặc liền đi về một phía hẻo lánh, để kẻ theo dõi không phát hiện, hắn thậm chí còn không sử dụng thần thức quét qua.
Tuy thành Vẫn Chân náo nhiệt phồn hoa, nhưng đại bộ phận mọi người tập trung ở những khu buôn bán hay đài luận đạo. Cả tòa thành to lớn như vậy, không thể nào mỗi chỗ đều chật kín người được.
Qua thời gian một nén nhang, Diệp Mặc cũng đã đi tới ngõ ngách hẻo lánh nhất của thành Vẫn Chân. Thần thức quét ra, tới đây thì kẻ theo dõi hiển nhiên đã sớm biết mình bị phát hiện rồi.
- Là cô?
Diệp Mặc kinh ngạc nhìn chằm chằm Đông Phương Na Na, hắn không nghĩ người theo dõi mình lại là Đông Phương Na Na.
Thấy Diệp Mặc nhìn chằm chằm mình, Đông Phương Na Na cũng không kinh hoảng như lần trước, ngược lại nhanh chóng bước đến. Diệp Mặc vừa nhìn đã biết, Đông Phương Na Na không theo dõi hắn, mà là cố ý đi ra gặp hắn. Có thể gặp được mình ở đây, hiển nhiên cô đã chờ nhiều ngày rồi.
Đông Phương Na Na bước nhanh tới trước mặt Diệp Mặc, bỗng nhiên quỳ xuống bụp một cái, sau đó nức nở không thôi.
Diệp Mặc nhíu nhíu mày, nói thực, hắn chẳng hề có chút thiện cảm nào với Đông Phương Na Na này. Nếu không phải vì Diệp Tử Phong, lúc trước sẽ không chỉ đơn giản là phế đan điền cô ta.
- Đại ca, em có lỗi với Tử Phong, anh giết em đi.
Diệp Mặc không nói gì, Đông Phương Na Na xoa xoa nước mắt trên mặt, nức nở nói.
Diệp Mặc biến sắc, thậm chí quên hỏi Đông Phương Na Na nhận ra hắn thế nào, lập tức lớn tiếng hỏi:
- Tử Phong làm sao? Nói!
Đông Phương Na Na nghẹn ngào nói:
- Lúc trước em và Tử Phong định cư tại Canada, sau khi dãy núi Hoành Đoạn xuất hiện cánh cửa đi tới tiểu thế giới, rất nhiều người đều muốn đi. Em là một người không chịu nổi cuộc sống yên tĩnh, cho nên đã nài nỉ Tử Phong cùng đi dãy núi Hoành Đoạn
- Tử Phong cũng đến Nam An châu rồi?
Diệp Mặc càng kinh hãi, Diệp Tử Phong không có linh căn, đến một nơi tu chân như vậy không phải tự rước vạ vào thân sao? Thậm chí ngay cả sinh tồn cũng khó bảo đảm. Hơn nữa lúc trước đan điền của Đông Phương Na Na cũng bị hắn hủy, thật không hiểu vì sao hai người lại đến nơi này.
Đông Phương Na Na gật đầu, hơi chút bình tĩnh lại, tiếp tục nói:
- Sau khi đến tiểu thế giới, em và Tử Phong theo rất nhiều người cùng đi Tinh Gia sơn, rồi đến Nam An châu. Khi tới đây, chúng em mới biết được đây căn bản là một thế giới tu chân, hơn nữa không có đường trở về. Tử Phong muốn tìm anh, nhưng chúng em không quen thuộc nơi đây, căn bản là không thể nào tìm nổi.
- Cô nói thẳng đi, Tử Phong ở đâu?
Diệp Mặc lạnh lùng nhìn chằm chằm Đông Phương Na Na. Nếu người đàn bà này nói dối một lời, hắn lập tức sẽ giết cô ta.
Đông Phương Na Na buồn bã nói:
- Em cũng không biết, sau khi tới nơi này, em và Tử Phong ở trong một tòa thành nhỏ miễn cưỡng sinh sống. Sau đó chúng em nghe có một môn phái tuyển nhận đệ tử, đó là một môn phái rất lớn, em và Tử Phong liền đến đó kiểm tra linh căn. Kết quả Tử Phong không có linh căn, mà em là Mộc linh căn tinh khiết.
Thảo nào tu luyện nhanh như vậy, Diệp Mặc nhìn thoáng qua Đông Phương Na Na. Hắn không ngờ người đàn bà này lại có tư chất tốt như vậy, không ngờ lại là linh căn tinh khiết. Linh căn tốt như vậy, môn phái bảy sao như Vô Lượng Hải thấy được thì hiển nhiên sẽ không bỏ qua, thậm chí còn bồi dưỡng như đệ tử nòng cốt
Đông Phương Na Na không biết Diệp Mặc nghĩ gì, tiếp tục nói:
- Môn phái kia chính là Vô Lượng Hải, người phụ trách của họ thấy em là Mộc linh căn tinh khiết liền lập tức kinh hỉ không thôi. Thế nhưng khi họ phát hiện đan điền của em đã bị phế thì lại thất vọng.
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng:
- Có phải bọn họ phát hiện cô căn bản chưa từng tu luyện, đan điền bị phá nát cũng có thể khôi phục hoàn toàn?
Ở Tu Chân giới một khi tu luyện, đan điền bị hủy sẽ rất khó khôi phục. Thế nhưng người chưa từng tu luyện lại khác, dù đan điền có bị tổn hại đi chăng nữa thì cũng không phải không có khả năng khôi phục, chỉ hơi phiền phức mà thôi. Hơn nữa lúc đó Diệp Mặc vì nhớ đến Diệp Tử Phong nên cũng hạ thủ lưu tình. Có sự trợ giúp của môn phái bảy sao, Đông Phương Na Na khôi phục đan điền cũng không phải vấn đề gì lớn.
Đông Phương Na Na sợ hãi gật đầu nói:
- Đúng vậy, bọn họ giúp em khôi phục đan điền, muốn đưa em đi Vô Lượng sơn.
Nói đến đây, Đông Phương Na Na bắt đầu nức nở lần thứ hai, qua một hồi lâu mới nói tiếp:
- Biết em được chọn, Tử Phong rất vui mừng. Em nói muốn cùng anh ấy đi Vô Lượng Hải, anh ấy cũng đồng ý. Thế nhưng ngày thứ hai, khi chúng em chuẩn bị khởi hành cùng người của Vô Lượng Hải, Tử Phong lại biến mất...
Diệp Mặc lạnh giọng cắt đứt lời nói của Đông Phương Na Na:
- Có phải Tử Phong bị đám tạp nham Vô Lượng Hải kia hại không? Nếu cô gạt lừa tôi dù chỉ nửa câu, cho dù là có Tử Phong che chở, tôi cũng sẽ cho cô biến thành tro bụi.
Đông Phương Na Na chỉ lo khóc, tựa như cũng không nghe ra câu uy hiếp của Diệp Mặc, chỉ là một hồi lâu sau mới đờ đẫn lắc đầu:
- Em không biết, lúc Tử Phong đi còn để một phong thư cho em. Anh ấy nói mình không thể làm cản trở giấc mơ của em, nói sẽ đi tìm đại ca...
Nói xong, Đông Phương Na Na lấy ra một phong thư, đưa cho Diệp Mặc.
Diệp Mặc tiếp nhận lá thư này, xác nhận bên trong đúng là bút tích của Tử Phong.
- Na Na, xin lỗi, tha thứ cho anh không từ mà biệt. Khi em biết thế giới này có thể tu chân, nguyện vọng lớn nhất của em chính là tu luyện. Tuổi thọ của người tu luyện rất dài, còn anh chỉ là một phế nhân. Ở bên em, sẽ chỉ làm em thấy anh chết già đi. Anh không thể ngăn cản em tu chân, anh cũng không muốn người phụ nữ của mình nuôi mình. Anh sẽ đi tìm đại ca, cũng chỉ đại ca mới có cách giúp anh tu luyện. Nếu đến lúc đó anh có thể tu luyện, nhất định sẽ đến tìm em đầu tiên. Bảo trọng, Tử Phong.
Ý tứ trong đó hiển nhiên là nếu y không thể tu luyện thì sẽ không quay về tìm Đông Phương Na Na.
Thư chỉ có một đoạn ngắn ngủi như vậy, nhưng Diệp Mặc biết phong thư này phù hợp với tính cách của Tử Phong. Tuy Diệp Tử Phong nhìn rất ôn hòa, thế nhưng y vẫn có lòng tự tôn và kiêu ngạo của mình. Để y đi cùng làm liên lụy người phụ nữ của mình, hay nói cách khác là để người phụ nữ của mình che chở cả đời, y không làm được.
Hơn nữa, Đông Phương Na Na đi tu luyện, nếu Diệp Tử Phong cũng đi cùng, xác thực là chỉ làm vướng víu. Huống hồ, dù không vướng víu, Đông Phương Na Na mỗi ngày đều tu luyện, vậy y làm cái gì? Huống chi Vô lượng Hải sẽ không cho phép Diệp Tử Phong làm vướng víu việc tu hành của một đệ tử thiên tài.
Tuy Diệp Mặc không dám khẳng định việc Tử Phong rời đi có phải vì Vô Lượng Hải hay không, thế nhưng Vô Lượng Hải rất đáng để nghi ngờ. Bởi vì nếu tu sĩ của Vô Lượng Hải muốn một người thường rời khỏi trong một đêm, cũng chẳng có gì khó cả. Nhưng bất kể thế nào, chuyện này phải đợi đến khi gặp được Tử Phong mới biết.
Diệp Tử Phong một mình rời đi, Diệp Mặc cũng không lo lắm. Thế nhưng điều làm hắn lo lắng là Vô Lượng Hải có hạ sát thủ hay không?
Sau khi nói xong, Đông Phương Na Na tiếp tục khóc nức nở, thậm chí ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
- Cô không phải người của Đông Phương gia?
Diệp Mặc bỗng mở miệng hỏi một câu không hề liên quan. Đông Phương Na Na không phải người của Đông Phương gia, lúc đó khi Diệp Tử Phong xin cho cô ta thì đã nói đến việc này. Chỉ là tâm tình lúc đó của Diệp Mặc không tốt, căn bản là chẳng để ý đến việc này.
Hiện giờ sở dĩ hắn hỏi lại việc này là vì nếu Đông Phương Na Na là người của Đông Phương gia, với thù hận giữa hắn và Đông Phương gia, hắn sẽ càng thêm cẩn thận hơn.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prev5055