Chương 56: Chịu khó làm việc mới có thể thành công.
Nhóm dịch: Masta4ever
Nguồn: Mê Truyện
Nếu so sánh ra thì tình huống Vương Tử Hoa báo cáo không cùng một cấp với Vương Tử Quân, Vương Tử Hoa còn đang học tập công tác thì Vương Tử Quân đã xâm nhập vào cơ sở, đã nhập vai dưới xã, đã thực hiện công tác theo ý mình.
Chênh lệch là quá lớn, vì vậy khi Vương Tử Quân báo cáo xong thì cả nhà đều trầm mặc, ai cũng bừng tỉnh:
"Ông cụ phái đứa cháu được mình coi trọng nhất xuống một xã hẻo lánh, xem ra là có nguyên nhân!"
- Một tháng này Tử Quân có biến hóa rất lớn, mạnh hơn ở trong trường đại học rất nhiều, nếu chỉ có tố chất của một cán bộ văn phòng thì mãi mãi không được. Quyền thế áp chế mạnh mẽ sẽ khó thể nào phát triển, những trò mèo dưới cơ sở mới làm người ta khôn lên, chỉ có cho xuống cơ sở, xuống địa phương gian khó, đi vào trong quần chúng, chịu mưa chịu nắng, từng trải sự đời, chịu đựng gian khổ thì mới tích lũy được kinh nghiệm, tăng cao tố chất, phát triển tài cán.
Ông cụ gần đây mở lời thường trách móc nặng nề các thành viên trong nhà, đừng nói là một đứa cháu như Vương Tử Quân, dù là Vương Giải Phóng được xem là kẻ nối nghiệp Vương gia thì xưa nay cũng không nhận được lời hay ý đẹp. Không ngờ hôm nay ông cụ lại không tiếc lời khen ngợi Vương Tử Quân, thái độ của ông cụ thật sự làm cho mọi người giật mình líu lưỡi.
Ông cụ tán thưởng Vương Tử Quân xong thì nói tiếp:
- Tôi hỏi cậu, làm một vị bí thư đảng ủy xã, cậu muốn khống chế toàn cục, quan trọng nhất là gì?
Ông nội đột nhiên đặt câu hỏi, Vương Tử Quân không khỏi cảm thấy bất ngờ, vấn đề này thật sự cũng là thứ làm hắn suy tư rất nhiều lần nhưng vẫn chưa thể tìm ra câu trả lời rõ ràng. Những gì hắn gặp phải trong một tháng công tác vừa qua, thật sự làm cho hắn luôn vò đầu suy nghĩ cẩn thận.
Công tác, phát triển...Rất nhiều ý nghĩ bùng ra trong đầu, sau đó lại bị phủ quyết, đúng lúc hình ảnh Triệu Tứ Dược chợt xuất hiện trong lòng Vương Tử Quân.
- Là con người!
Vương Tử Quân nói ra bằng giọng chém đinh chặt sắt, rất có khí phách.
Một câu nói đơn giản của Vương Tử Quân đã làm cho ông cụ cười lớn khoan khoái một lúc lâu, thật sự đã lâu rồi chưa thấy ông cụ vui vẻ như vậy. Vương Tử Quân thấy ông nội vui vẻ thì cũng thấy ấm áp, cũng thấy được ủng hộ.
- Cũng không còn sớm nữa, ngài nên đi nghỉ ngơi.
Khi bác sĩ bảo vệ sức khỏe cho ông cụ đi vào, ông cụ phất tay chưa thỏa mãn nói:
- Tử Quân, cháu không làm ông thất vọng, hôm nay bàn đến đây thôi, ngày mai cháu đến phòng làm việc của ông, hai ông cháu tâm sự.
Ông cụ đứng lên dùng ánh mắt hớn hở nhìn Vương Tử Quân, ánh mắt ông cụ thật sự rất nóng, giống như thấy được thứ gì đó rất tốt.
Vương Tử Quân bưng ly trà của ông nội đi theo vị bác sĩ kia, đám người trong phòng nhìn những hành động trưởng thành của Vương Tử Quân, không khỏi cảm thấy kinh ngạc, nghi hoặc và rung động.
- Đại ca, em tiễn anh về nhé?
Vương Giải Phóng ngồi lên xe của mình rồi nói với Vương Quang Vinh.
- Không cần, Nhị đệ, cậu cứ về trước, tôi cũng ở không xa, đi bộ là được.
Vương Quang Vinh lên tiếng từ chối.
Vương Giải Phóng thấy anh trai cố chấp như vậy cũng không nói nhiều, hắn gật đầu, chiếc xe màu đen chạy đi như gió. Vương Tử Quân đứng bên cạnh bố mình, hắn nhờ vào ánh trăng mà hấy trên gương mặt bố có chút gì đó không cam lòng.
Người đến tuổi trung niên nếu không thực hiện được chí lớn trong lòng thì sẽ sinh ra cảm giác tang thương, kiếp trước Vương Tử Quân cũng từng là một người trung niên, hắn rất hiểu tâm tính của bố vào lúc này. Năm xưa sau khi bị hãm hại thì hắn rất chán chường, thậm chí còn sinh ra cảm giác vò mè lại sứt, nhưng khi thấy đám bạn từ nhỏ ai cũng phát đạt, hắn thầm cảm thấy không cam lòng.
Nếu nói người vui vẻ nhất hôm nay thì chính là Triệu Tuyết Hoa, trong Vương gia thì quan hệ là hòa hợp khó có được, nhưng dù sao cũng có những lời khó nói, có vài vấn đề cũng luôn phân cao thấp. Sau khi Vương Giải Phóng tiến lên làm một vị phó phòng nhân sự quyền cao chức trọng thì Triệu Tuyết Hoa còn chưa có tâm tư này.
Chỉ là sau khi Vương Tử Hoa tốt nghiệp vào công tác ở văn phòng khối chính quyền tỉnh, ông cụ lại kéo Tử Quân từ trong trường đại học ném xuống xã, điều này làm cho bà cảm thấy không vui, nhưng trong Vương gia thì ông cụ sắp xếp thế nào thì bà cũng không được phép lên tiếng.
Chuyện kia đã tạo nên vết sẹo trong lòng Triệu Tuyết Hoa, hôm nay đứa con có biểu hiện ngoài ý muốn càng làm cho bà hãnh diện và vui vẻ, những hậm hực trong lòng cũng tan biến đi rất nhiều.
Cả nha ba người đi dưới ánh trăng mà vui vẻ trò chuyện, Triệu Tuyết Hoa xuất thân là y tá không ngừng hỏi con về các vấn đề cuộc sống, sợ con gặp phải uất ức ở xã Tây Hà Tử.
- Mẹ, cuộc sống ở nông thôn rất tốt, mẹ từng nghe nói ở nông thôn có bốn câu: Giao thông cơ bản là thích đi thì đi, thông tin cơ bản là gào rống, trị an cơ bản là chó sủa, sưởi ấm cơ bản là run. Nhưng mẹ đừng quên con trai của mẹ là bí thư đảng ủy, dù con không cẩn thận mà khẽ ho một tiếng cũng có người của trạm y tế xã đến kiểm tra.
Thấy mẹ tỏ ra sốt ruột thì Vương Tử Quân tranh thủ an ủi.
Vương Tử Quân cũng là nói thật, có một buổi sáng điểm danh, trước lúc ra khỏi phòng hắn đại khái là uống một ngụm nước nóng và có hơi bỏng miệng, thế là nước mắt nước mũi cũng phải trào ra. Kết quả là tên Cao mập trạm trưởng trạm y tế xã phải vội vàng chạy đến, nói rằng dù trình độ y tế ở nông thôn có lạc hậu cũng sẽ cố gắng đảm bảo cho bí thư có được một sức khỏe tốt.
- Hừ, đứa bé này còn dám gạt mẹ? Con quên mẹ đang làm gì sao?
Triệu Tuyết Hoa dùng ánh mắt yêu thương nhìn con trai, quần áo đường hoàng, gương mặt vui vẻ khoan khoái, chỉ là biểu hiện trưởng thành cơ trí và khôn khéo giỏi giang vừa rồi đã không còn, lúc này nghịch ngợm như một đứa bé, thế là không kìm lòng được mà vỗ đầu con trai rồi nói cười vui vẻ.
- Tử Quân, quản lý một xã cũng không dễ dàng, con nên lưu tâm nhiều hơn.
Vương Quang Vinh thấy hai mẹ con vui cười hớn hở thì không khỏi nhắc nhở một câu.
Tuy chưa từng đi trên quan trường, thế nhưng Vương Quang Vinh dù sao cũng là con cả Vương gia, mưa dầm thấm lâu, cũng hiểu được khá nhiều. Lão nghĩ rằng con trai của mình tuy là lãnh đạo một xã, thế nhưng có thể nắm được toàn cục hay không cũng là vấn đề.
- Con nhớ rồi!
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn có chút trầm ngâm, thế là quyết định thừa cơ hội vào lú này để thám thính tâm ý của bố mình.
- Bố, trước mắt luôn cường điệu sử dụng cán bộ tuổi trẻ, tri thức hóa, chuyên nghiệp hóa, bố có ý kiến gì không?
Vương Tử Quân vừa lên tiếng thì bước chân của Vương Quang Vinh cũng chậm lại, rõ ràng lão cũng không phải hoàn toàn không biết gì về chuyện này.
"Có hy vọng, xem ra bố mình bây giờ cũng không phải chỉ tập trung tinh thần nghiên cứu học vấn!"
Vương Tử Quân lập tức tỏ ra vui sướng, sau đó nói tiếp:
- Nghe nói chú Tôn cũng hưởng ứng lời hiệu triệu, đến quận An Âm trở thành phó chuyên viên cơ quan hành chính?
- Ừ, đi nửa tháng.
Vương Quang Vinh khôi phục lại bình thường trong nháy mắt, nhưng Vương Tử Quân cũng có thể đoán được mạch nước ngâm trong lòng bố mình đang cuộn chảy.
Vương Quang Vinh thân là một ngươi nghiên cứu lý luận hành chính, tràn đầy học vấn, ngoài những quyển sách ra thì luôn đứng trong trường đại học. Những năm nay nhìn người chung quanh đổi nghề thì lão cũng có chút rục rịch, chưa nói đến vấn đề tề gia trị quốc bình thiên hạ, nhưng muốn dùng tri thức vào những mục đích hiện thực cũng không phải giả.
- Anh Tôn cũng thật là, nói đi là đi, làm hại Tiểu Yến Tử, cũng chỉ có thể theo đến quận An Âm!
Triệu Tuyết Hoa dùng giọng không nhanh không chậm và có chút oán hận nói.
Thấy mẹ nhắc đến Tiểu Yến Tử thì Vương Tử Quân khẽ cười, Tiểu Yến Tử là con của chú Tôn, vì hai nhà gần nhau, Vương Tử Quân thường không có mặt ở nhà, thế cho nên mẹ phát huy tâm tính của người mẹ với Tôn Hiểu Yến rất tinh tế. Bây giờ Tôn Hiểu Yến phải dời đi nơi khác, tất nhiên bà sẽ không thoải mái.
Vương Tử Quân ôm vai mẹ mình rồi tiếp tục nói với bố:
- Bố, nếu có cơ hội thì bố cứ mở kế hoạch, cứ phát triển là được rồi.
Vương Quang Vinh chợt dừng lại, lão nhìn con bằng ánh mắt ngưng trọng, thế nhưng một lúc lâu sau cũng không nói gì.
Vương Tử Quân cũng không nhụt chí vì bố không trả lời, hắn đã hạ quyết tâm muốn thay đổi vận mệnh của gia tộc, tất nhiên hắn sẽ không thể làm cho những gì mình tỉ mỉ bày ra gặp thất bại. Hắn nhìn bố mình đang sải bước phía trước mà đột nhiên nói:
- Bố, con nghe nói bí thư Lâm muốn mời bố làm phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy phải không?
Vương Quang Vinh đang đi chậm rãi, nghe thấy vậy thì dừng lại trước mặt vợ con.
- Đúng là như vậy sao? Quang Vinh, sao không nghe anh nói về điều này? Phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy cũng có cấp bậc không kém gì chức phó phòng tổ chức của Nhị thúc đâu.
Triệu Tuyết Hoa lắp bắp kinh hãi nói.
Chồng xướng vợ họa, chồng phú vợ vinh, ở gia tộc chính trị cũng là như vậy, tuy Vương gia chỉ là một gia tộc chính trị ở phương diện địa phương, nhưng vì chịu ảnh hưởng của vài ngàn năm văn hóa, trong lòng Triệu Tuyết Hoa cũng nghĩ như vậy.
- Làm sao con biết được?
Vương Quang Vinh dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn Vương Tử Quân, sau đó khẽ hỏi.
"Mình làm sao biết được? Tất nhiên là vài chục năm sau bố nói cho con biết!"
Nhưng Vương Tử Quân cũng không thể nói ra những lời như vậy được.
- Trên đời này không có bức tường nào chắn hết gió, con của bố đang ở trong thể chế, tất nhiên cũng biết.
Vương Tử Quân quyết định lên tiếng lừa gạt ở phương diện mẫn cảm này.
Vương Quang Vinh chỉ trầm mặc và hút thuốc rất mạnh.
- Con cảm thấy bố nên nhận chức phó thư ký trưởng kia sao?
Một lúc lâu sau Vương Quang Vinh mới khẽ hỏi.
- Đúng vậy, trong quan trường cũng không phải là chướng khí mù mịt, chủ lưu là tốt, hơn nữa xanh thì xanh mà đỏ thì đỏ, còn có rất nhiều người không nhuốm bùn. Bố, bố có quan hệ, có năng lực, còn có tâm tình vì dân, như vậy cần phải đi làm chút chuyện thực chất, có khả năng thì có thể làm việc, chịu khó thì thànhh công, dù sao thì cũng mạnh mẽ hơn trước đó rất nhiều.
Vương Quang Vinh cảm thấy cơ thể hơi run lên, lão hít vào một hơi thật sâu. Vương Tử Quân cung không tiếp tục lên tiếng, chỉ nhìn về phía bố mình.
Thuốc dần cháy ngắn lại, cuối cùng cũng lụi tàn dưới ánh trăng.
- Nhưng bố đã từ chối.
Vương Quang Vinh trầm ngâm một lúc, cuối cùng trầm giọng nói.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Chương 57: Nếu lên triều sẽ chết, có trốn cũng khó sống yên.
Nhóm dịch: Masta4ever
Nguồn: Mê Truyện
- Bố đã thương lượng với Nhị thúc của con, cậu ấy nói, bí thư Lâm có mâu thuẫn với chủ tịch Tôn, nói bố từ chối.
Sau khi nghe xong lời giải thích của bố thì tâm tình của Vương Tử Quân chợt đình trệ, cũng không đến mức quá trầm trọng. Hắn suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng mới phát hiện ra một con đường để gia tộc thoát khỏi khốn cảnh, không ngờ lại bị Nhị thúc phá nát.
Vương Tử Quân có chút buồn bực vô cớ, lúc này cả nhà ba người cũng không còn hứng thú nói chuyện, trên đường chỉ còn những âm thanh bước đi loẹt xoẹt.
Vì Vương Quang Vinh và Vương Giải Phóng chọn hai con đường khác biệt, thế nên hai anh em đã mất đi tính khăng khít như xưa. Vương Tử Quân thầm oán hận Nhị thúc một câu, rõ ràng dám làm cho tương lai của đại ca bị trễ nãi, vậy mà luôn mở miệng nói rằng suy nghĩ cho gia tộc, ông đúng là ích kỷ. Rõ ràng là Nhị thúc của hắn có chút thế tục, có chút lợi thế, thậm chí còn có chút dối trá.
Vương Tử Quân thầm cười lạnh, nhưng việc đến nước này hắn cũng không làm gì được. Dù hắn trọng sinh, đồng thời vận tác một chút cũng không phải không kiếm được cơ hội cho bố mình, nhưng có vài tổn thất khó thể đền bù: Đó chính là bố mình từ chối, ít nhất làm cho Vương gia mất đi cơ hội đứng thành hàng, một cơ hội đứng bên cạnh bí thư Lâm.
Vô tình ba người đã về đến nhà, lúc này đã mười giờ tối, ký túc xá sinh viên trong trường đại học Trung Châu đã tắt đèn ngủ, trong sân trường vẫn còn vài người đi lại.
Vương Tử Quân rất có cảm tình với trường đại học này, chẳng những từ nhỏ hắn lớn lên từ đây, hơn nữa sau khi tốt nghiệp thì nhận công tác đầu tiên ở chỗ này.
Vương Tử Quân về đến nhà vài thoải mái đi vào tắm nước nóng, sau đó về gian phòng của mình.
Hơn hai mươi năm trôi qua, bây giờ Vương Tử Quân lại quay về gian phòng của mình, hắn chui vào trong chăn, một mùi hương thơm quen thuộc bùng vào mũi. Hắn dùng sức hít vào trong phổi, giống như muốn mùi hương này luôn nằm trong lòng mình, thậm chí còn sinh ra cảm giác muốn hét lên. Hắn nằm trên chiếc giường quen thuộc, thật sự không thể nào ngủ ngay được.
Chẳng lẽ chuyện này cứ như vậy sao? Chính mình trọng sinh lại mà không thể nào thay đổi sự thật là gia tộc đã suy yêu sao? Dù Vương Tử Quân có đủ tự tin với năng lực của mình, nhưng hắn vẫn hiểu lưng dựa vào đại thụ thì sẽ phải đón gió, cho dù lực ảnh hưởng của gia tộc bây giờ chỉ là một phần trong tỉnh, nhưng chỉ cần có một gia tộc khác đứng sau lưng, như vậy trên con đường phát triển của mình sẽ luôn phải đề phòng có kẻ đưa tay đẩy vào lúc mấu chốt.
Dù ông nội đã về hưu, nhưng dù sao vẫn công tác trong tỉnh Chiết Giang nhiều năm, cũng có lực ảnh hưởng nhất định. Đây cũng là nguyên nhân mà với năng lượng của Nhị thúc lạ có thể được chủ tịch Tôn trọng dụng. Mà bí thư Lâm muốn bổ nhiệm bố Vương Tử Quân làm phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, tâm tư của bí thư Lâm chỉ sợ cũng không kém gì chủ tịch Tôn.
Chuyện như vậy còn khả năng vãn hồi không? Có cơ hội nửa không? Một người đã nói rồi, sao có thể muối mặt đi thu lại lời đã nói. Mà ông nội bây giờ chính là một lựa chọn tốt nhất, nhưng ông lão đã nói, mình đã về hưu, sẽ không hỏi đến chuyện chính trị, nếu muốn để ông ra tay thì hầu như là không thể.
Vương Tử Quân dù biết rõ xu thế phát triển trong tương lai nhưng cũng không thể nào chạy đến trước mặt ông nội và nói thế này được: "Ông nội, vì tương lai của Vương gia, ông hãy ra tay một lần, ai bảo cháu biết rõ tương lai, biết những gì xảy ra sau hai mươi năm nữa!"
Vương Tử Quân trằn trọc một lúc lâu và dứt khoát ngồi dậy đốt thuốc nghiêng đầu rồi lại nằm xuống, hắn híp mắt, cố gắng tìm kiếm trong ký ức còn sót lại, hy vọng có thể tìm ra một chiến lược có thể áp dụng.
- Tử Quân, uống đi!
Mẹ bưng vào một chén canh, là món canh hạt sen mà Vương Tử Quân rất thích.
- Mẹ, con không đói, lúc này cũng không còn sớm, mẹ tranh thủ đi nghỉ đi.
Triệu Tuyết Hoa khẽ nhíu mày, bà mở cửa sổ cho không khí thông thoáng, sau đó nhét chén canh vào tay Vương Tử Quân. Hắn đành phải nhận lấy chén canh, dùng muỗng múc canh vào miệng, cảm thấy hương vị rất tinh khiết, tất cả ngậm vào miệng như tan ra, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Những con đường khác đều không thông, chỉ có thể là chính mình đi thử mà thôi, đây không phải là xúc động nhất thời, cũng không phải là nóng đầu làm loạn, Vương Tử Quân cũng không muốn nhiều năm sau lại tiếc nuối, gia tộc họ Vương đã từng có vinh hoa của riêng mình, cũng vì hắn buông tay mà thôi.
Vương Tử Quân chợt có ý nghĩ mới, hắn thầm hạ quyết tâm, nếu lên triều sẽ chết thì có trốn cũng khó được sống yên, dù sao thì việc cũng đến nước này, có thể xấu đi đến mức nào được nữa?
Tối hôm nay thật sự khó chìm vào giấc ngủ, đến khi Vương Tử Quân mở to mắt thức dậy thì trời đã sáng tỏ.
Vương Tử Quân nhìn đồng hồ, đã tám giờ, hắn sửa sang lại một phen, nhìn mình trong gương, tướng mạo vẫn đường đường hiên ngang, thế là không khỏi nở nụ cười.
Bữa sáng phong phú như thường lệ, Vương Tử Quân ăn uống như hổ như sói, điều này làm cho Triệu Tuyết Hoa ở bên cạnh lên tiếng oán trách:
- Đứa bé này, tranh thủ thời gian uống ly nước, kẻo bị nghẹn.
Vương Tử Quân nở nụ cười hối lỗi với mẹ, sau đó nói rõ mình ra ngoài có chút chuyện rồi rời khỏi bàn ăn.
Lúc này là tết trung thu, hơn nữa lại là chủ nhật, thế nên trong thao trường cũng có không ít sinh viên chơi bóng rỗ, thỉng thoảng vang lên tiếng ủng hộ, làm cho sân trường có thêm vài phần sức sống.
Vương Tử Quân đi dạo trên đường dưới bóng cây trong trường, tâm tình cũng nhanh chóng tốt lên, hắn đã cho ra quyết định!
Một lúc sau Vương Tử Quân đi đến khu nhà tỉnh ủy, hắn muốn tìm vận may, để xem bí thư Lâm có ở nhà không. Nếu đi đến văn phòng tỉnh ủy tìm gặp trực tiếp, sẽ không hiệu quả bằng gặp mặt ở nhà.
Nhà của bí thư Lâm cũng không cách xa nhà của ông nội Vương Tử Quân, những nhân viên canh phòng chỗ này cũng không quá phức tạp, Vương Tử Quân lấy danh nghĩa vào thăm ông nội thì thuận lợi tiến vào trong khu nhà tỉnh ủy.
Nhà của bí thư Lâm và nhà của ông nội Vương Tử Quân có kiểu cách khá giống nhau, đều là xây dựng cùng một thời đại, khi Vương Tử Quân đi đến trước cổng nhà của vị cán bộ lãnh đạo đứng đầu tỉnh Chiết Giang thì phát hiện cửa nhà đóng lại, trong sân vang lên vài tiếng ho khẽ.
Vương Tử Quân khẽ gõ cửa, sau đó lẳng lặng chờ đợi.
- Chào anh, có chuyện gì sao?
Một cô gái cao ráo xinh đẹp đi ra nhìn Vương Tử Quân rồi khách khí hỏi.
Cô gái rất xinh đẹp, ánh mắt trong suốt như nước suối, toàn thân sạch sẽ, cảm giác xinh đẹp thanh tú và trầm tĩnh của nàng giống như là thứ gì đó có sẵn, là bẩm sinh. Vương Tử Quân thoáng có chút tự ti mặc cảm, cảm giác hài lòng vì trường kỳ sinh hoạt trong gia tộc giàu có biến mất không còn tăm hơi.
- À, bí thư Lâm có ở nhà không?
Cô bé kia mở miệng, răng đều như bắp, nàng dùng giọng trong trẻo nói:
- Bố của tôi nói hôm nay không tiếp khách.
Một thời gian sau này Vương Tử Quân vẫn nhớ đến tình cảnh đến nhà tìm gặp bí thư Lâm, không khỏi cảm thấy trong lòng có chút ê ẩm và ngọt ngào.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Chương 58: Mặc kệ anh tin hay không, dù sao thì tôi cũng tin.
Nhóm dịch: Masta4ever
Nguồn: Mê Truyện
Cô gái kia vừa nói như vậy thì Vương Tử Quân thầm vui mừng, không tiếp khách? Chẳng phải nói rõ bí thư đang ở nhà sao?
Vương Tử Quân nghĩ đến đây thì dùng giọng hời hợt nói:
- Tôi cũng ở trong khu nhà số hai này, bí thư Vương muốn đến xem bí thư Lâm, để xem bí thư Lâm có rảnh không?
Cô bé nghe nói đến khu nhà số hai, cũng không biết bí thư Vương là ai, nàng cũng không dám lỗ mãng, vì vậy tranh thủ thời gian nói với Vương Tử Quân:
- Vậy anh vào chờ chút, tôi vào nói với bố một tiếng.
Vương Tử Quân đi vào trong sân thì đưa mắt đánh giá chung quanh, nơi này giống như trong nhà ông nội mình, nhưng trong nhà ông nội là hoa cỏ, nhà bí thư Lâm thì có vài thân cây cao lớn, có Ngọc Lan, Hoa Quế, Tuyết Tùng, dưới thân cây cũng có hoa cỏ, ong bướm rạo rực, có vài con giun đang bò trên lớp đất mềm, hoàn toàn giống như một nông trường.
Trên một cái xích đu dưới thân cây đại thụ bày một quyển sách tiếng Anh, có lẽ là cô gái vừa rồi đang học tiếng anh.
- Bố của tôi cho anh đi vào, nhưng tôi nhắc nhở anh, đừng chiếm dụng quá nhiều thời gian của bố tôi, hôm nay ông ấy có chuyện quan trọng cần làm.
Cô bé kia nói đến đây thì trừng mắt với Vương Tử Quân rất khoa trương.
Vương Tử Quân thấy cô bé này tinh nghịch đáng yêu như vậy thì có chút buồn cười, hắn giả vờ như thành thật nói:
- Tôi sẽ nhớ kỹ, làm xong sẽ đi ngay.
Co bé kia thấy lời cảnh cáo có hiệu quả thì vui vẻ trở lại, sau đó vui tươi đưa hắn vào trong phòng khách.
Phòng khách trong nhà bí thư Lâm và trong nhà ông nội Vương Tử Quân là không khác gì nhau nhưng màu sắc có vẻ than thoát hơn. Vương Tử Quân đi vào phòng khách thì thấy một người đàn ông kiếp trước thường thấy trên chương trình thời sự, đối phương đang ngồi trên ghế sa lông, nhưng lúc này trẻ hơn kiếp trước của Vương Tử Quân rất nhiều.
- Tiểu tử, bí thư Vương nhà cậu ở đâu? Cho ông ấy vào đi.
Bí thư Lâm ngẩng đầu lên nhìn Vương Tử Quân, sua đó dùng giọng ôn hòa nói.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn người đàn ông kiếp trước quyền cao chức trọng, trong lòng rất bình tĩnh, hắn khẽ gật đầu rồi dùng giọng cung kính nói:
- Chào bí thư Lâm, tôi là Vương Tử Quân, là bí thư đảng ủy xã Tây Hà Tử huyện Hồng Bắc thành phố Giang Châu.
Lâm Trạch Viễn dù là bí thư tỉnh ủy, tâm tư như biển, nhưng lão đối mặt với lời giải thích như vậy lại không tự chủ được phải ngây người. Sau khi nghe lời con gái báo cáo, lão còn tưởng rằng sẽ là bí thư cấp dưới nào đó đến đây, không ngờ vị bí thư Vương chính là cậu thanh niên dung dung trấn định này.
- Vừa rồi anh gạt tôi?
Cô gái giật mình nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, lúc này nàng mới kịp phản ứng.
- Thật xin lỗi, tôi cũng không có biện pháp, nếu như không nói như vậy thì chỉ sợ hôm nay không được gặp bí thư Lâm. Nhưng tôi cũng không gạt cô, tôi thật sự ở trong khu nhà số hai này.
Vương Tử Quân khoát tay hối lỗi với cô gái, trên mặt lộ ra nụ cười xảo quyệt.
- Ha ha, Dĩnh Nhi, chút tiểu thông minh của con cũng có lúc mất linh sao? Đến đây, tiểu tử, cậu ngồi đi.
Con gái có tâm tình vui vẻ làm cho Lâm Trạch Viễn có chút thoải mái, lão lập tức trêu ghẹo con gái, đồng thời chỉ xuống ghế sa lông cho Vương Tử Quân ngồi xuống.
Bí thư tỉnh ủy đúng là bí thư tỉnh ủy, chỉ bằng vào khí độ này cũng không phải người thường có thể sánh được. Cô bé kia bị bố giễu cợt mà vểnh miệng nhỏ nhắn rồi giậm chân, nhưng bố tiếp khách thì nàng cũng khách khí rót cho Vương Tử Quân một ly nước, thể hiện trình độ giáo dục tốt đẹp.
- Tiểu tử, à, không, phải là bí thư Vương, cậu đến đây tìm tôi có việc gì không?
Bí thư Lâm nói mà gương mặt vẫn treo nụ cười.
Vương Tử Quân nãy giờ luôn chú tâm đến phản ứng của bí thư Lâm, lúc này nghe đối phương hỏi như vậy thì lập tức nghiêm trang nói:
- Bí thư Lâm, nếu như tôi nói, vì tôi gặp qua một vị quan phó phòng nhân sự, cho nên muốn đến nhìn xem bí thư tỉnh ủy thì có bộ dạng thế nào? Ngài sẽ tin sao?
Từ lúc Vương Tử Quân vào cửa thì Lâm Trạch Viễn đã bắt đầu dò xét người thanh niên ăn mặc trang phục bình thường dám đến gõ cửa nhà bí thư tỉnh ủy trước mặt, từ lúc bắt đầu nhìn thì đã thầm nở nụ cười, lão không hiểu vì sao lại thích tiểu tử kia, cảm thấy ánh mắt tiểu tử kia rất trong.
Lâm Trạch Viễn lăn lộn quan trường nhiều năm, đã gặp qua đủ hạng người, thường thấy những ánh mắt tràn đầy dục vọng nhìn về phía mình, vì thế lão rất thích những ánh mắt trong suốt như vậy. Lão nhìn Vương Tử Quân bình tĩnh tự nhiên, không kiêu ngạo không xu nịnh trước mặt, không khỏi thầm gật đầu.
Sau khi biết rõ thân phận của Lâm Trạch Viễn, cũng không phải không có người có thể bình tĩnh và chậm rãi trò chuyện, nhưng những người như vậy phải là cán bộ chấp chưởng một phương hoặc là chư hầu quyền lớn, cũng có thể là tướng sĩ cấp cao. Cũng không phải trong số đó không có thanh niên, nhưng đó là một tên con cháu nhân tài của một nhà quan thượng lưu ở Bắc Kinh.
Dù những danh xưng nhiều ít gì cũng có tác dụng, thế nhưng nếu bản thân không có tài năng, chỉ dựa vào chút bản lĩnh mồm mép cũng không được như vậy. Lúc Lâm Trạch Viễn gặp mặt cậu thanh niên ở thủ đô kia thì thầm líu lưỡi, thầm nghĩ người này là nhân tài trong đám bạn đồng lứa, không ngờ hôm nay lại có một người chủ động đến tận cửa.
Vương gia thật sự có phúc khí, trong đời thứ ba có một tồn tại thế này. Dù đối phương không giới thiệu rõ thân phận của mình, nhưng vài câu ngắn ngủi vừa rồi đã giới thiệu rõ ràng lắm rồi.
Lâm Trạch Viễn nhìn người thanh niên trước mặt mà trong lòng chợt có ý nói đùa, lão chợt nghiêm túc nhìn Vương Tử Quân rồi nói:
- Tôi không tin.
- Mặc kệ ngài có tin hay không, dù sao thì tôi cũng tin.
Thật ra khi Lâm Trạch Viễn cố ý nói ra một câu làm khó tiểu tử này, lão đã nghĩ đến vài câu trả lời, thế nhưng không ngờ tiểu tử này lại thuận miệng nói ra một câu như thế, không khỏi làm lão bật cười vui vẻ.
- Khanh khách!
Cô gái tên là Dĩnh Nhi cũng cười không thở ra hơi, nàng vừa cúi người vừa chỉ vào Vương Tử Quân rồi dùng giọng không kiêng nể gì nói:
- Anh...Anh rõ ràng là một tên vô lại.
Vương Tử Quân nghe lời đánh giá của cô gái mà không mở miệng phản bác, trước khi hắn đến nhà Lâm Trạch Viễn, dù không có sắn kế hoạch nhưng lại xác định cho mình một phương châm. Hắn biết rất rõ, đừng nói là hắn, dù là Nhị thúc đến đây cũng không thể nào có thể làm cho bí thư tỉnh ủy ra quyết định gì khác, nếu như mình đến bàn luận theo phương pháp thông thường, tám phần sẽ là tan rã mất vui, hơn nữa còn lưu lại ấn tượng không biết lượng sức trong mắt lãnh đạo, là ấn tượng về một người chưa trưởng thành trên phương diện chính trị.
Thoải mái để không bị khinh thường, muốn nói thì đơn giản, muốn làm được mới khó khăn. Vì để bố mình có thể phát triển, cũng vì cột chặt gia tộc họ Vương lên chiếc chiến xa của bí thư Lâm tương lai vô hạn này, dù có khó chịu thế nào thì Vương Tử Quân cũng nhịn được. Thế là hắn ôm quyết tâm không thành công thì tiếp tục xả thân để tiến lên ngăn con sóng dữ bằng bất cứ giá nào.
Lâm Trạch Viễn nghe xong lời của con gái thì khẽ lắc đầu, lại dùng giọng đầy vui vẻ nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Tiểu Vương, cậu đừng quan tâm đến những lời của con bé này.
Lâm Trạch Viễn nói xong thì khoát tay với con gái:
- Dĩnh Nhi, đi ra học bài, bố bàn luận với Tiểu Vương.
- Được rồi, bố, cũng đừng quên đi chuyện đại sự hôm nay đấy nhé?
Dĩnh Nhi cũng có chút không tình nguyện.
Khi Dĩnh Nhi đi ra thì phòng khách yên tĩnh lại, nhưng lúc này bầu không khí hài hòa trước đó giống như cũng bị cô gái đưa đi.
Lâm Trạch Viễn làm quan nhiều năm, tích lũy theo ngày tháng, thế cho nên có một cảm giác không giận nhưng phát uy. Lão là bí thư tỉnh ủy, những người biết rõ thân phận này mà đứng trước mặt lão sẽ không thể không nơm nớp lo sợ, dù là thư ký của lão là một vị cán bộ cấp chính xứ với độ tuổi chỉ hơn ba mươi cũng không thể nào bình tâm trước mặt lão vài phút.
“Xem ra khảo nghiệm thật sự bây giờ mới đến!”
Vương Tử Quân cảm nhận được áp lực khắp nơi trong không khí, trong lòng thầm cảm khái quan uy của bí thư tỉnh ủy, vừa căng thẳng tìm kiếm những thông tin về vị bí thư tỉnh ủy này vào kiếp trước.
Hai người cứ ngồi đối diện với nhau như vậy, sau ba bốn phút, thấy Vương Tử Quân vẫn bình chân như vại, vẫn là vẻ mặt bất động, Lâm Trạch Viễn cuối cùng cũng mở miệng:
- Bí thư Vương, cậu đã đến tìm tôi, vậy nói tôi nghe về tình huống của xã Tây Hà Tử, cũng đừng nói mạnh miệng, đừng nói suông, không khách sáo, tôi chỉ muốn nghe lời nói thật.
Vương Tử Quân đã sớm nghĩ đến tình huống này, hắn nhanh chóng chỉnh lý ý nghĩ trong đầu, sau đó dùng giọng đâu vào đấy báo cáo:
- Bí thư Lâm, xã Tây Hà Tử có thể dùng một chữ để khái quát, là quá nghèo, nhưng tôi có lòng tin quyết tâm chỉ trong hai năm sẽ thực hiện ba cái chuyển biến, biện pháp cụ thể gồm...
Vương Tử Quân giới thiệu, Lâm Trạch Viễn nghe rất chân thành, đặc biệt là vấn đề nông nghiệp và kinh doanh, thỉnh thoảng lại chen vào vài câu. Vốn đã đoán được thân phận của Vương Tử Quân, lão chỉ muốn nói ra một câu như vậy để mở đầu, nhưng Vương Tử Quân kết hợp kinh nghiệm kiếp trước và hướng đi chính trị để lên tiếng, thế cho nên Lâm Trạch Viễn bị thu hút.
- Cậu cảm thấy nên thủ tiêu thuế nông nghiệp sao?
Lâm Trạch Viễn uống một hớp nước rồi nói với vẻ mặt đầy ngưng trọng.
- Đúng vậy, bí thư Lâm, dù phương án này không phù hợp với tình hình trong nước, nhưng tôi tin mười năm sau sẽ chậm rãi được thực hiện.
Vương Tử Quân tất nhiên sẽ khẳng định đối với những gì sẽ được thực hiện vào tương lai.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quê của Lâm Trạch Viễn cũng ở nông thôn, mỗi khi đến mùa xuân thì trước sau nhà đều nở đầy hoa táo, trên cây táo cũng có nhiều tổ chim, đám trẻ trong làng thường đi bắt chim non vào mùa hè.
Bố của Lâm Trạch Viễn khác với những người khác trong thôn, dù có đói bụng nghèo hèn cũng phải cho Lâm Trạch Viễn đến trường học tập đàng hoàng. Sau này học lên cấp ha, Lâm Trạch Viễn thường xuyên đeo theo một túi khoai lang luộc và đi bộ mười dặm đến trường, đó là lương khô của hắn, thường thì ăn một bữa và nhịn cả ngày. Khi còn nhỏ hắn cố gắng chống chọi, thành tích học tập cũng cực kỳ tốt, khi thi đậu đại học thì thôn đốt pháo ba ngày, còn chiếu phim hai ngày liền, thật sự còn náo nhiệt hơn ngày hội.
Nhiều năm qua đi, bây giờ Lâm Trạch Viễn địa vị cao có thói quen mỗi tuần đi cắt tóc một lần, hơn nữa mùa hè nóng nực sẽ thay nhiều chiếc áo sơ mi, nhưng trong tâm tính vẫn là một người nhà quê, con nhà nghèo hèn phát triển lên, trước nay chưa từng biến đổi. Tên hồi nhỏ của lão là Lâm Thạch Đầu, sau này mới được đổi lại là Lâm Trạch Viễn, tuy sửa tên nhưng họ hàng quê quán thì cả đời không đổi.
Lâm Trạch Viễn trước nay vẫn giữ cách xưng hô nhà quê, không chịu thay đổi, thậm chí cách gọi tên cũng theo kiểu nông dân, gọi thẳng là Lam Dĩnh Nhi chứ không gọi là con gái, cũng không có thói quen gọi là nha đầu.
Mỗi ngày lúc ra khỏi cửa, khi tài xế và thư ký chờ bên ngoài cửa, lão luôn hét lên với Lâm Dĩnh Nhi:
- Dĩnh Nhi, đưa giấy vệ sinh(cặp công văn) ra đây cho bố!
Lâm Dĩnh Nhi lại cười:
- Bố, không nên gọi như vậy, phải nói là cặp công, và giấy vệ sinh cũng không phải gọi như vậy, phải nói là khăn lau mặt. Nhắc nhở bao nhiêu lần mà bố vẫn không chịu đổi cách gọi.
Lâm Trạch Viễn trừng mắt:
- Thế nào? Tôi không đổi thì có ai cách chức không? Hoặc là đổi thì sẽ được điều vào chính phủ sao?
Con gái Lâm Dĩnh Nhi trừng mắt nhìn, lúc này Lâm Trạch Viễn mới tủm tỉm kẹp cặp công văn ra khỏi nhà.
Vì động tác kẹp cặp công văn mà vợ con đã uốn nắn bao lần: Cần cầm cặp trên tay, ngàn vạn lần đừng kẹp nơi nách. Thế nhưng Lâm Trạch Viễn sống chết không thay đổi, thế nên có lúc vợ tức giận mà không suy nghĩ gì nói:
- Anh cầm cặp trên tay thì còn ra dáng nhà quan; kẹp cặp trong nách thì giống như một đứa nhân viên thu tiền điện.
Lâm Trạch Viễn bị cách so sánh của vợ chọc cười, lão chăm chú nói:
- Được, đồng chí quan sát rất cẩn thận, nói đúng điểm, có thể nói là kinh điển.
Cũng may mỗi lần Lâm Trạch Viễn đi làm thì có lái xe và thư ký đến đón, vừa ra khỏi cửa thì đã bị thư ký giành lấy cặp, thế cho nên vợ con mới bỏ qua, tùy ý lão muốn làm gì thì làm.
Nhưng Lâm Trạch Viễn có một thói quen không sửa, đó chính là những trường hợp gặp mặt lãnh đạo cao tầng, lão đến bây giờ vẫn chưa từng kiêng kỵ mình có xuất thân từ nông thôn. Lão thẳng thắn nói vài chục năm trước khi còn nhỏ mình thường theo cha mẹ đi làm từ mờ sáng đến tối mịt, bữa cơm không có gì ăn, đói bụng đỏ mắt, cuộc sống kham khổ. Nói chung là cuộc sống gian khổ mới tạo ra lão, tất nhiên cũng không thể nào rời khỏi sự bồi dưỡng của tổ chức, sự việc gì cũng rõ ràng.
Lâm Trạch Viễn nói như vậy thì mắt có hơi ướt, ngoài miệng lại nở nụ cười như không có gì, tuyệt đối không làm ra vẻ, ngược lại làm cho lãnh đạo bắt chặt tay lão, hoặc vỗ vai hoặc dùng giọng thấm thía nói:
- Tiểu Lâm, rất tốt, tổ chức có thể nói là cực kỳ xem trọng cậu.
Cứ như vậy vài chục năm mà con đường làm quan của Lâm Trạch Viễn dần bước lên mây xanh, hầu như ít khi nào gặp phải vấn đề, tất nhiên nó cũng không thoát khỏi những cố gắng của bản thân hắn.
Hôm nay Lâm Trạch Viễn vốn dặn con gái không gặp vị khách nào cả, không ngờ lại có một người đến tận nhà, đồng thời xã Tây Hà Tử trong miệng Vương Tử Quân lại gợi nên trong lòng lão cuộc sống nông thôn thời còn trẻ. Những năm nay cũng có nhiều báo cáo đến từ cơ sở, nhưng phần lớn đều là tốt khoe xấu che, tất nhiên lão cũng hiểu những quan viên bên dưới muốn có thành tích, muốn thăng quan tiến chức, từ trên xuống dưới không ai nói thật, dù nói thật cũng là lấy thành tích và lấy lòng.
Nhưng báo cáo của Vương Tử Quân rất chân thật, rất đã ghiền, đỡ thèm, làm cho Lâm Trạch Viễn nghe mà hứng thú dào dạt. Lão cảm thấy đã lâu rồi mình chưa được nghe một báo cáo có hương vị như vậy.
Vương Tử Quân thì đều cố gắng trả lời những vấn đề của Lâm Trạch Viễn, vì hắn kiếp trước từng nghiên cứu qua những phương châm quan trọng trong chính sách của quốc gia, vì thế nói chuyện có mười phần lo lắng. Hơn nữa kiếp trước hắn cũng hiểu vị bí thư Lâm này, thế cho nên những lời nói của hắn luôn làm cho bí thư Vương sinh ra cảm giác cộng minh rất mạnh.
Nếu so sánh với một Lâm Trạch Viễn tràn đầy hứng thú thì Vương Tử Quân cũng không kém, lần này đối mặt với bí thư Lâm làm hắn cảm thấy nhiều phương diện mới lạ, học được nhiều thứ, ích lợi không nhỏ.
Khi hai bên hăng say trao đổi thì cũng không còn ý niệm về thời gian, khi Dĩnh Nhi tiến vào trong phòng khách thì hai người còn đang trò chuyện rất hăng say.
- Thưa hai vị đại bí thư, đã đến giờ cơm rồi.
Lâm Dĩnh Nhi bụng đói kêu vang, cuối cùng nàng cũng không chống đỡ nổi mà nói lời kháng nghị với bố.
Vương Tử Quân nhìn đồng hồ treo tường, rõ ràng đã hơn mười một giờ.
- Tử Quân, trưa nay ở lại nếm thử món cá của tôi, hì hì, tôi nói cho cậu biết, tôi là người nấu cá tuyệt đỉnh, nha đầu này cũng là một con mèo tham ăn cá, thế cho nên mới thường xuyên theo tôi náo loạn thế này.
Lâm Trạch Viễn đắc ý nói.
Có thể ở lại dùng một bữa cơm trong nhà của bí thư tỉnh ủy, hơn nữa còn được chính bí thư chủ động nói lời mời, đây là cơ hội mà không biết có bao nhiêu người trong quan trường cầu còn chưa được. Vương Tử Quân biết rõ lúc này nếu khiêm nhượng thì rõ ràng là không phóng khoáng, thế cho nên hắn nói:
- À, cháu cũng như Dĩnh Nhi thôi, cũng xem như có lộc ăn uống.
Lúc này Vương Tử Quân cũng đã đổi cách xưng hô với Lâm Trạch Viễn.
- Như vậy mới tốt, đảm bảo cậu không ăn không biết, ăn vào sẽ không thể nào quên được món cá đặc biệt của tôi.
Lâm Trạch Viễn thấy Vương Tử Quân thoải mái nhận lời thì rất vui vẻ, lão đứng lên kích động đi làm cá.
Trong phòng khách chỉ còn lại Vương Tử Quân và Lâm Dĩnh Nhi, lúc này Lâm Dĩnh Nhi dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Vương Tử Quân, tất nhiên phần lớn là ánh mắt dò xét.
- Anh đúng là rất giỏi, hàn huyên với bố tôi lâu như vậy, chưa từng có ai vào nhà nói chuyện với bố tôi hơn một giờ, tất nhiên trừ tôi ra.
Vương Tử Quân cười nhạt một tiếng, dù hắn là người trọng sinh nhưng vẫn không quá am hiểu cách liên hệ với các cô gái, bây giờ nghe Dĩnh Nhi mở lời khích lệ thì cũng chỉ biết lẳng lặng uống nước để ứng phó mà thôi.
- Bố tôi làm cá Tương Hương rất ngon, vì bữa cơm lần này mà tôi phải đến năn nỉ ba lần vào lúc cuối tuần, không ngờ anh lại đến đúng lúc, xem như có lộc ăn. Nhưng cũng không dễ dàng cho anh như vậy, nếu không anh đi đánh vài ván cờ với tôi, thế nào?
Đánh cờ, đây chính là món ruột của Vương Tử Quân, Lâm Dĩnh Nhi thấy Vương Tử Quân gật đầu thì chậm rãi chạy lên lầu lấy xuống một bàn cờ.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng xoa chân múa tay của Lâm Dĩnh Nhi, hắn thầm nghĩ nha đầu này chắc chắn có trình độ không thấp, thế là cũng không khinh thường, chuyên chú đánh cờ.
Từ nhỏ bố đã dạy Vương Tử Quân chơi cờ tướng, thế là dần dần có chút yêu mến, hai bố con cũng thường xuyên đánh cờ với nhau.
Lúc đầu thì Vương Tử Quân có ý nhường Lâm Dĩnh Nhi, sau đó đánh một lúc thì quên mất, liên tục xuất tuyệt chiêu, Lâm Dĩnh Nhi bị ép vào đường cùng.
- Nha đầu, thua rồi kìa.
Vương Tử Quân quay đầu ra sau nhìn, thấy Lâm Trạch Viễn đang đeo tạp dề đứng phía sau, tay trái còn cầm một cái chảo, tay phải có vài búi tỏi, bộ dạng khá buồn cười, nào giống như một vị bí thư tỉnh ủy? Giống như một bác gái nông thôn hơn.
Lâm Dĩnh Nhi thấy bố đi đến thì lập tức nói lời xin trợ giúp:
- Bố, anh ấy ức hiếp con, con không muốn đánh với anh ta nữa, bố đánh với con đi.
Lâm Trạch Viễn thấy vậy thì vui vẻ đồng ý, lão cởi bỏ tạp dề ném cho Vương Tử Quân, sau đó chính mình chuẩn bị tiến lên thay thế.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Vương Tử Quân đứng ở bên cạnh xem hai cha con đánh cờ tướng, trình độ cờ vua của Lâm Trạch Viễn có thể nói là bí hiểm hạng nhất, hắn chỉ cần nhìn qua vài lượt thì cho ra phán đoán này. Nhưng lão đánh cờ quá do dự, giống như suy nghĩ rất lâu mới ra tay, sau đó lại chọn được cờ bình thường, thế cho nên hay biến thành dở.
Vương Tử Quân lúc đầu còn có chút buồn bực, nhưng ngay sau đó hắn đã hiểu, vị bí thư này cố ý muốn cho con gái vui vẻ, hơn nữa còn rất biết cách che giấu. Xem ra làm quan lớn thì phần máu mủ tình thân trong người cũng khó thể nào mất đi được.
Lâm Trạch Viễn thấy Vương Tử Quân đứng sau lưng mình không nói một lời, lại thấy con gái ở trước mặt đang hoan hô vui vẻ khiêu chiến với mình, lão chợt thấy mềm lòng. Khoảnh khắc này lão thầm hận tiểu tử kia không có mắt, rõ ràng không biết nhường, cứ háo thắng, đúng là lớn gan.
Lâm Trạch Viễn quay đầu nhìn Vương Tử Quân, lão nở nụ cười, mà chính Vương Tử Quân cũng nhìn ra ý nghĩa: Đó là lão làm bố đá cố gắng hết sức. Sau đó Lâm Dĩnh Nhi cũng nhìn thấy biểu hiện của bố mình, nàng tranh thủ thời gian nói:
- Tử Quân, anh vào phòng bếp xem, có thể làm ra vài món nữa không?
Vương Tử Quân đi vào phòng bếp mở tủ lạnh ra xem, có lẽ Lâm gia rất ít khi nấu cơm, thế cho nên trong tủ lạnh ngoài những thứ như thịt khô, thịt bò, mộc nhĩ, đậu hũ, nấm hương, bánh phỏ, củ lạc, cũng chỉ còn hai túi rau cải.
Vương Tử Quân nhìn xuyên thấu qua cửa kính nhà bếp thấy hai bố con Lâm Trạch Viễn vẫn đánh cờ trong sân, hắn thoáng thấy rau cỏ mơn mởn bên ngoài, thế là chợt vui mừng quá đỗi, thầm nghĩ rau cỏ xanh tươi được trồng ngoài kia. Thế là hắn thầm suy tính bốn món ăn: Lạc nấu dấm, thịt heo hầm bánh phở, đậu hũ xào mộc nhĩ, món canh thịt bò Tây Hồ.
Vương Tử Quân thấy thời gian cũng không còn sớm, hắn quyết định thứ tự làm từng món. Trước tiên cắt đậu hũ ngâm nước ấm, sau đó ra sân hái rau xà lách và vài trái ớt đỏ, rửa sạch bỏ vào tủ lạnh, lại bắt đầu cắt thịt bò, thịt khô.
Công tác chuẩn bị sẵn sàng, hắn bắt đầu xào thịt khô trên chảo, phi tỏi bốc mùi thơm nức mũi, bỏ vào đủ loại gia vị. Sau đó mở nồi hầm, cắt thịt bò và nấm bỏ vào nồi; lại bóc lạc, dùng dấm chua và đường trắng làm nước dùng, vì tránh cho lạc bị đen nên hắn chuẩn bị lót rau xuống dưới, đặt những thứ đã chuẩn bị lên trên.
Ba món ăn căn bản đã hoàn công, cuối cùng món đậu hũ xào mộc nhĩ đã xong, thế là trong lòng thầm đắc ý, xem ra mình trù tính cũng không tệ, nửa giờ thì có thêm bốn món. Thế là khi mà Lâm Dĩnh Nhi ồn ào muốn ăn cơm thì món ăn cuối cùng đã xong rất đúng lúc.
Lâm Trạch Viễn đi đến bàn cơm xem xét: Cộng thêm món cá Tương Hương của mình, vừa vặn có bốn món, có một món canh. Lão không khỏi lắp bắp kinh hãi, thầm khen ngợi: Tiểu tử này khá tốt, làm việc lưu loát.
Phải nói là Vương Tử Quân đã có được hiệu quả ngoài ý muốn, ba người ăn cơm rất vui vẻ, ăn khá nhiều. Lâm Trạch Viễn làm món cá thật sự rất ngon, nhưng lão lại chỉ chú tâm vào những món của Vương Tử Quân.
Khi Lâm Trạch Viễn đặt chén xuống thì Vương Tử Quân cũng ăn xong, chỉ còn lại một mình Lâm Dĩnh Nhi đang chậm rãi nhai nuốt, xem ra cũng là ăn nhiều hơn thường ngày. Lâm Trạch Viễn thấy con gái ăn cơm rất ngon miệng, thế là nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn.
- Bố, hôm nay thật sự rất vui. Này, bí thư Tiểu Vương, sau này còn có ngày nghỉ không? Tôi muốn tìm anh đánh cờ, anh có thể chuẩn bị sẵn, sau này tôi sẽ đánh anh thua tơi tả, không cho giữ lại một mảnh giáp nào.
Lâm Trạch Viễn thấy con gái vui vẻ thì cũng rất vui sướng, lão đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, cả hai cùng cười.
- Bí thư Lâm, tỉnh ủy có phải còn thiếu một vị trí phó thư ký trưởng không?
Hai mắt Lâm Trạch Viễn chợt lóe lên, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt, lão khẽ gật đầu với Vương Tử Quân rồi nói chỉ một chữ:
- Thiếu!
...
Vương Quang Vinh ngồi trên một cái ghế kiểu cổ, lão chậm rãi lật qua vài trang “Tư Trì Thông Giám”.
- Ông ơi, dùng cơm trưa thôi!
Triệu Tuyết Hoa thắt một cái tạp dề tiến về phía Vương Quang Vinh rồi nói.
- Tử Quân còn chưa về sao?
Vương Quang Vinh đặt sách xuống rồi chợt nhớ đến đứa con đi ra khỏi nhà từ sáng.
Triệu Tuyết Hoa ai oán nói:
- Tôi thấy đứa con này xuống nông thôn và kiến thức nhiều hơn không ít, tâm tính cũng khó đoán hơn, vừa về đến nhà đã chạy đi mất.
Vương Quang Vinh lắc đầu cười, cũng không nói gì.
Hai người vừa ngồi vào bàn cơm thì có tiếng gõ cửa.
- Anh xem, con anh xuống xã làm bí thư, bây giờ về nhà còn bày vẽ như vậy, chính mình có chìa khóa mà còn gõ cửa bắt mẹ ra mở mới chịu.
Triệu Tuyết Hoa vừa nói vừa vui vẻ ra mở cửa cho con trai.
Triệu Tuyết Hoa vừa mở cửa vừa oán trách:
- Tiểu tử thối, còn biết về dùng...
Triệu Tuyết Hoa còn chưa kịp nói xong thì ngây cả người, vì trước mặt vốn không phải là con trai Vương Tử Quân của mình, chính là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi, trên gương mặt trắng nõn là chiếc kính gọng vàng, rất có bộ dạng tri thức.
- Chào chị, tôi là Chu Toàn Thư khoa sinh học, giáo sư Vương có ở nhà không?
Người đàn ông trung niên vừa thấy Triệu Tuyết Hoa thì gương mặt xuất hiện nụ cười sáng lạn.
Triệu Tuyết Hoa thấy người ngoài cửa rất xa lạ, lại đến nhà lúc đang dùng cơm, trong lòng cũng không vui. Nhưng sau khi nghe xong giới thiệu thì tâm tình cũng điều chỉnh trở lại, bà nhiệt tình nói:
- Thì ra là giáo sư Chu, anh Vương có ở nhà, mời anh vào nhà ngồi chơi.
Vương Quang Vinh nghe được đoạn đối thoại bên ngoài cũng chạy ra xem, khi thấy Chu Toàn Thư thì có chút buồn bực:
“Sao tên này lại tìm đến tận cửa rồi?”
Vương Quang Vinh thầm nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại nhiệt tình mời đồng sự vào nhà, hơn nữa cùng đến với Chu Toàn Thư còn có một tiểu tử hơn hai mươi tuổi.
Tiểu tử này có vài phần giống như Chu Toàn Thư, cũng gương mặt trắng nõn, nhìn qua hào hoa phong nhã, có vài phần thận trọng, trong tay còn xách theo hai chai rượu và vài thứ gì đó.
Sau khi vào cửa thì tiểu tử kia đặt những món có lẽ là lễ vật xuống, sau đó ném ánh mắt về phía Chu Toàn Thư.
Hai vợ chồng Vương Quang Vinh thật sự không biết có gì xảy ra, dù lão là người Vương gia nhưng trước nay chưa từng cậy thế, nhưng cũng không phải chưa từng gặp tình huống thế này.
- Giáo sư Vương, chỉ là một chú ý tứ, thật sự có chút thành kính, mong ngài nhận cho.
Chu Toàn Thư nở nụ cười sáng lạn rồi cười nói với Vương Quang Vinh.
- Giáo sư Chu, anh quá khách khí rồi, chúng ta cũng không phải người ngoài, anh đến đưa theo lễ vật, rõ ràng là không khách khí.
Vương Quang Vinh biết người đến cúi đầu sẽ có điều cần nhờ vả, thế cho nên đối mặt với tình huống Chu Toàn Thư đến thăm thì tỏ ra rất cẩn thận.
Chu Toàn Thư thấy Vương Quang Vinh nói mình không phải là người ngoài thì rõ ràng có chút kích động, hắn nhìn thoáng qua tiểu tử trẻ tuổi bên cạnh rồi nói:
- Giáo sư Vương, hai ta đồng sự nhiều năm, hôm nay nhân dịp trung thu, tôi đưa con đến thăm nhà anh.
Hai người đàn ông ngồi nói chuyện, Triệu Tuyết Hoa đã bưng trà lên, sau đó ngồi xuống. Lúc này Chu Toàn Thư chỉ vào tên thanh niên rồi nói:
- Giáo sư Vương, đây là cháu ngoại trai của tôi, là Cao Tiến Hưng.
Người thanh niên kia thấy giới thiệu đến mình thì cuống quýt đứng lên gật đầu chào.
- Tiểu tử này rất tốt, rất có tinh thần.
Vương Quang Vinh cũng không biết đối phương là ai, chỉ có thể khen thưởng một câu.
- Tiến Hưng, cháu cũng đừng đứng đấy nữa, mau chào hỏi giáo sư Vương, sau này cậu công tác dưới tay giáo sư...À không, là thư ký trưởng Vương, cần cố gắng làm việc, cần thường xuyên xin chỉ thị và báo cáo với thư ký trưởng, như vậy mới là làm tốt công tác.
Chu Toàn Thư khoát tay cho cháu trai, tỏ ý hắn có thể ngồi xuống.
Chu Toàn Thư vừa nói ra khỏi miệng như vậy thì Vương Quang Vinh chợt hiểu vấn đề, hiểu có gì xảy ra. Xem ra trên đời này không có tường không lọt gió, chỉ cần liên quan đến vấn đề nhân sự, chỉ cần gió động cỏ lay thì mọi người cũng sẽ biết.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius