Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Giới thiệu:
Nếu ai đã từng mê mẩn tuyệt phẩm Phong Vân của Mã Vinh Thành & Đan Thanh, đã từng theo bước chân của Tử Thần Bất Khốc Bộ Kinh Vân và Phong Trung Chi Thần Nhiếp Nhong thì tuyệt đối không thể bỏ qua Thần Khống Thiên Hạ.
Với những tuyệt kỹ thành danh của Phong Vân như Bài Vân Chưởng, Phong Thần Cước mà khi Lăng Tiếu xuyên việt đến dị giới đã sử dụng chém giết hết thảy trở ngại, thành tựu đỉnh phong trên con đường cường giả. Luyện cường giả Thần giai làm khôi lỗi, bắt thần thú làm tọa kỵ, nạp thần nữ làm thê thiếp tiến lên con đường trở thành Thần Khống Thiên Hạ
Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 01: Phụ tử phế vật.
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
- Ta dựa vào, cư nhiên cảm thấy đau đớn, chẳng lẽ lão tử không chết?
Lăng Tiếu mở mắt hừ nhẹ nói.
- Tiếu nhi, ngươi đã tỉnh, nương thật là lo lắng đến chết rồi.
Một phụ nữ ăn mặc mộc mạng lại không mất phong vận lau nước mắt, vỗ về trên khuôn mặt Lăng Tiếu nói.
- Đây, sao lại thế này? Mặc dù lão tử cũng giỏi tán gái, nhưng mà thật giống như…
Lăng Tiếu nghĩ tới đây, bỗng nhiên đầu óc một trận trướng đau, một mảnh trí nhớ mơ hồ hướng não hải hắn trùng kích mà đến.
Người phụ nữ nhìn bộ dạng thần tình hoảng hốt của Lăng Tiếu, vội vàng năm tay hắn nói:
- Tiếu nhi, Tiếu nhi làm sao vậy? Còn có cái gì không thoải mái sao? Ngươi cũng đừng hù dọa nương a.
- Không, không, nương, ta, ta không sao cả.
Lăng Tiếu vội vàng chát chát miệng đáp.
Mẹ nó, lão tử cư nhiên xuyên việt rồi!
Lăng Tiếu mới ý thức tới hắn đã không phải là ở địa cầu, mà là xuyên qua một cái thế giới gọi là Huyền Linh đại lục. Hắn cùng với Quỷ môn tứ đại siêu cấp cao thủ đại chiến, cuối cùng tự bạo đan điền, coi như là hoàn toàn xong rồi, không nghĩ tới vận khí của hắn cũng không tệ lắm, lại xuyên qua sống lại, mà người phụ nữ ở trước mắt này chính là mẫu thân Mộng Tích Vân của cái thân thể này.
Mộng Tích Vân đau lòng nhìn Lăng Tiếu nói:
- Không có chuyện gì là tốt rồi, sau này ngươi cũng đừng đi luyện võ nữa, đỡ phải luôn bị bọn họ khi dễ, ta nhìn phụ thân ngươi cũng là bộ dáng này, ta, ta khổ sở trong lòng a!
- Ừ, ta nghe nương, nương, ngươi có thể hay không đi ra ngoài trước một chút, ta cảm thấy có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi nhiều một chút.
Lăng Tiếu nặn ra một cái nụ cười nói.
- Tốt, nương không làm phiền ngươi nữa, ngươi lại ngủ thêm một lát đi, nương đi sắc thuốc cho ngươi.
Mộng Tích Vân lau nước mắt một chút, gật đầu, kéo cái chăn lên cho Lăng Tiếu rồi lúc này mới đi ra khỏi gian phòng, lúc đi ra ngoài vẫn không quên đem cửa đóng lại thật tốt.
Lăng Tiếu là cố ý để cho Mộng Tích Vân đi ra ngoài, hắn muốn sửa sai lại trí nhớ hỗn loạn trong đầu.
Sau một canh giờ, Lăng Tiếu mở mắt ra, nặng hề thở ra một hơi:
- Tình huống so sánh với trong tưởng tượng thì khá hơn, ít nhất thì lão tử còn sống.
Lăng Tiếu sửa sang lai trí nhớ nguyên lai của cái thân thể này, biết mình xuyên việt trọng sinh trên người một 'Lăng Tiếu' cùng ở Lăng gia Vẫn Thạch thành. Về phần tự mình tại sao lại kiếm được cái thân thể này, có thể ứng với câu 'Trong minh minh sớm đã chú định rồi'.
Nguyên lai 'Lăng Tiếu' vốn là thiên tài tu luyện kiệt xuất nhất của đời thứ mười tám Lăng gia, ở thời điểm mười lăm tuổi đột phá Huyền Giả giai trở thành đê giai Huyền Sĩ, thành tựu thanh danh đệ nhất thiên tài của Vẫn Thạch thành.
Không ngờ, cây tú vẫn bị gió rừng thổi bật rễ!
Ở khi 'Lăng Tiếu' trở thành Huyền Sĩ không bao lâu lại bị người đánh trộm, phế bỏ một thân kinh mạch, từ nguyên lai là Huyền Sĩ phong quang biến thành bình dân bình thường ngay cả võ đồ cũng không được tính. Từ đó, danh tiếng đệ nhất thiên tài biến thành phế vật ngay cả bình dân cũng không bằng.
Thân ở một cái thế giới lấy võ vi tôn, lấy võ là vương, thân ở Lăng gia là đệ nhất gia tộc của Vẫn Thạch thành, không thể luyện võ, liền chú định cuố cùng cũng chỉ là ảm đạm bình thường sống hết một đời.
Nhưng mà, 'Lăng Tiếu' lại có tính cách kiên cường bất khuất, lại bắt đầu tu luyện lại từ đầu, đáng tiếc hai năm qua vẫn là không công mà lui. Trong hai năm qua hắn nhận lấy châm chọc, cười nhạo của Lăng gia cùng người đời, chỉ có thể nhẫn nhịn mà sống, không thể làm gì.
Nhưng mà ở hai ngày trước tôn tử Lăng Duệ của Lăng gia ngũ trưởng lão lên tiếng khiêu khích 'Lăng Tiếu', cuối cùng lại càng làm nhục cha mẹ, 'Lăng Tiếu' mặc dù hổ lạc đồng bằng có thể tùy ý bị người khác châm biếm mình, tuy nhiên lại không thể dung nhẫn cho người khác nhục mạ cha mẹ hắn. Cho nên nén giận hướng về phía Lăng Duệ xuất thủ, đáng tiếc hắn một thân tu vi bị phế, như thế nào là đối thủ của đê giai Huyền Giả như Lăng Duệ, đương tràng bị đánh đến bán sống bán chết.
Lúc này mới có một màn Lăng Tiếu nằm ở trên giường!
…
- Thế giới của cường giả sao? Càng hợp ý ta!
Hai mắt Lăng Tiếu phát ra tinh quang tự tin nói. Hắn bò xuống giường sờ sờ bộ dạng thân thể suy nhược của chính mình, sờ sờ một kích chí mạng nơi cái ót, còn có một khối sưng lên chưa tiêu tan.
- Mối thù của ngươi liền để ta giúp ngươi báo đi.
Lăng Tiếu thở dài một tiếng, sau đó bắt đầu đánh giá hoàn cảnh trong phòng.
Gian phòng coi như là rộng rãi, chỉ là thiết kế đơn giản đi một tý, trừ một cái giường lớn một thước rưỡi ra, còn có mấy cái ghế cùng một bàn trà, dễ thấy nhất là cái cọc gỗ ở góc tường, không khó tưởng tượng 'Lăng Tiếu' nguyên lai là dụng công tu luyện cỡ nào, chỉ tiếc là tốn công vô ích.
'Kẽo kẹt' cửa phòng bị mở ra, lần này đi tới là một trung niên nhân dáng vẻ hào sảng, ước chừng tầm bao mươi bảy tuổi, góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao thẳng, hai mắt hỗn độn vô thận, một bộ hôi sắc bào tử mặc ở trên người, trong tay cầm một chai rượu, hình tượng này nếu là đổi lại kiếp trước có lẽ thuộc về loại sát thủ thiếu phụ điển hình, nhưng mà ở một đời này, lại chỉ là một trung niên nhân chán chường không chịu nổi.
Trung niên nhân trước mắt này chính là phụ thân Lăng Chiến của Lăng Tiếu, đồng dạng là một cái phế tài bị hủy đi kinh mạch. Hai cha con là 'Phế tài phụ tử' tiếng tăm lừng lẫy ở Vẫn Thạch thành.
Mười mấy năm trước, Lăng Chiến cũng là nhân vật thiên tài hiếm có của Vẫn Thạch thành, mặc dù không có biến thái hư Lăng Tiếu, nhưng mà ở 18 tuổi đã đột phá Huyền Giả cấp, thành tựu Huyền Sĩ giai, mà ở lúc hai lăm tuổi đã là Huyền Sĩ đỉnh phong, kém một chút có thể trở thành hàng ngũ Linh Sư cấp được liệt vào hàng tối cao thủ có thể đếm được trên đầu ngón tay của Vẫn Thạch thành. Đáng tiếc, dự tính phấn chấn của hắn lại cũng là rơi xuống một cái kết quả đánh lến tới tàn phế. Tình huống cùng Lăng Tiếu hiện tại giống như nhau, thật sự khiến cho người ta ý vị sâu xa.
Lăng Chiến nhìn Lăng Tiếu một cái, uống một ngụm rượu, sâu xa nói:
- Cảm giác như thế nào?
Lăng Tiếu nhìn lão ba tiện nghi ở trước mắt nói:
- Còn chưa chết!
- Vậy thì tốt!
Lăng Chiến ngồi ở méo giường một chút, bỗng nhiên nói với hắn:
- Có muốn uống một ngụm hay không?
Lăng Tiếu cũng không khách khí, đoạt lấy chai rượu của Lăng Chiến, ngửa đầu uống một ngụm, cái loại mùi vị nóng rát này tràn ngập thân thể tứ chi bách hài của hắn, khiến cho hắn không nhịn được thở nhẹ một tiếng thoải mái, tiếp theo lại uống vào vài hớp.
Hắn ở kiếp trước cũng uống không ít rượu mạnh, tỷ như Thiêu Đao Tử, Nữ Nhi Hồng, Trần Niên Lão Diếu…
Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 02: Trùng mạch. (1)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
Lăng Chiến dùng ánh mắt phức tạp nhìn nhi tử một cái, nhưng ngay sau đó ánh mắt lại nhìn đến trên cái cọc gỗ kia, hắn nhàn nhạt nói:
- Quân tử khong ngừng vươn lên, lời này không sai, nhưng mà ở trên người phụ tử chúng ta lại thể hiện không ra.
- Cha!
Lăng Tiếu không lưu loát kêu to một tiếng, một cỗ cảm xúc cộng minh dâng lên. Chèn ép, châm chọc, cười nhạo hai năm qua nhất nhất hiện lên trong đầu, tựa hồ hắn cũng nhìn thấy tao ngộ của phụ thân lúc còn trẻ cùng giống như mình.
- Phú quý do trời, Tiếu nhi, đừng lại cưỡng cầu tự mình nữa, cố gắng của ngươi cha đều nhìn vào trong mắt, cha sẽ không trách ngươi.
Lăng Chiến tràn đầy bất đắc dĩ dùng ngữ khí mất mát nói. Năm đó hắn là bậc nào hăng hái, cơ hồ ở bên trong được didhj hạ là tộc trưởng đời sau, đáng tiếc phong vân đột biến, trong một đêm hắn lại khiến cho hắn biến thành phế nhân tồi tệ. Vốn là thấy trên người nhi tử mạnh mẽ, thấy được bóng dáng còn mạnh hơn mình năm đó cũng cảm thấy rất là an ủi, lại không biết làm sao lịch sử tái diễn lần nữa, khiến cho nhi tử của hắn cũng gặp đả kích đồng dạng, trong lòng hắn là đắng cùng đau mà không nói nên lời!
Lăng Tiếu không có trả lời, chỉ là hốc mắt dần dần phủ kín một tầng hơi nước. Hắn có thể cảm nhận được quan ái chân tâm thật ý của Mộng Tích Vân đối với hắn, cũng có thể cảm nhận được quan tâm vô thanh vô tích kia của Lăng Chiến.
- Phụ tử các ngươi đang nói chuyện gì thế, Tiếu nhi, mẹ sắc thuốc cho ngươi rồi đây, nhanh uống đi.
Mộng Tích Vân đem một chén dược thủy đen thui đi đến nói. Tiếp theo nàng nhìn đến dị trạng của Lăng Tiếu, khẩn trương hỏi:
- Tiếu nhi ngươi tại sao lại không, có phải hay không cha ngươi lại mắng ngươi lười biếng rồi?
Dứt lời Mộng Tích Vân nghi vấn nhìn chằm chằm vào Lăng Chiến.
- Không có… Nương, ta chỉ là, chỉ là hạt cát bay vào trong mắt, mau đưa thuốc đây, ta muốn uống thuốc.
Lăng Tiếu vội vàng che giấu nói. Hắn kiếp trước từ khi hiểu chuyện đến nay cũng chưa từng khóc qua, ngược lại là nghe người nha nói hắn từ nhỏ liền thích cười, cho nên đặt tên là 'Tiếu', hôm nay thiếu chút nữa khóc rồi, để cho người ta biets đây không phải là mất thể diện ném về nha sao, cho nên đânhs chết hắn cũng sẽ không thừa nhận.
Sau khi uống thuốc, Lăng Chiến cùng Mộng Tích Vân thối lui ra khỏi phòng.
Lăng Tiếu cảm thấy đầu vẫn trướng đau cho nên lại ngủ tiếp.
Trong nháy mắt, ba ngày đi qua, Lăng Tiếu hầu như không ra khỏi phòng nửa bước, chỉ là đang sửa sang lại mảnh nhỏ trí nhớ, để cho tự mình mau chóng thích ứng với thân phận mới.
Đồng thời hắn cũng tự kiểm tra thân thể một chút, phát hiện thập nhị chính kinh trên người mình đều bị chấn đoạn rồi, khó trách hai năm qua một mực khổ tu lại là không thủ hoạch được gì.
Bất quá, lúc này Lăng Tiếu cũng không tức giận, hắn kiếp trước nhưng là cao thủ siêu cấp tập võ, bản lĩnh mạnh nhất chính là Bài Vân Chưởng của Thần Bộ Kinh Vân, Phong Thần Thối của Phong Thần Nhiếp Phong, Thiên Sương Quyền của Tần Sương, vốn là hắn muốn đem Tam Phân Quy Nguyên Khí của Hùng Bá đều học, đáng tiếc còn chưa có thời gian nghiên cứu liền cùng tứ đại siêu cấp cao thủ của Quỷ môn đồng quy vu tận rồi. Nếu như lúc ấy để cho hắn thêm một năm nữa, tu luyện Tam Phân Quy Nguyên Khí, cũng học xong Tam Phân Thần Chỉ đệ nhất thức 'Đoạn Ngọc Phân Kim', như vậy cho dù đối mặt với tứ đại siêu cấp cao thủ của Quỷ môn cũng không cần phải dùng đến phương pháp tự bạo đan điền, đồng quy vu tận rồi.
May là, Lăng Tiếu mang theo tất cả trí nhớ của kiếp trước, trong lòng đã sớm đem Bài Vân Chưởng, Phong Thần Thối, Thiên Sương Quyền… những võ học tâm pháp này cũng đều nhớ lấy, hơn nữa rất nhiều chiêu thức còn có thể sử dụng, chỉ là hôm nay thân thể suy nhược không cách nào phát huy ra uy lực chân chính của những chiêu thức kia mà thôi.
Ở trong mấy mạng võ công này, Lăng Tiếu thích nhất chính là Phong Thần Thối, mỗi một chiêu đều là phong cách đẹp trai, dựa vào Phong Thần Thối, hắn có thể hấp dẫn được phương tâm của sư tỷ, sư muội của không ít môn phái, đây cũng là chuyện mà hắn một mực vẫn lấy làm kiêu ngạo.
Muốn ở cái thế giới cường giả sinh tồn này đứng vững bước chân chính là phải có thực lực cường đại để dựa vào, nếu không sẽ thành đối tượng cho người khác khi dễ, châm chọc.
- Thập nhị chính kinh bị phế, chỉ có trọng tân tẩy tủy, trùng phá, điều chỉnh kinh mạch mới có thể lần nữa tu luyện, bất quá nơi này tu luyện không gọi là nội công, mà là huyền khí, chỉ là không biết hai cái này có gì khác biệt, để cho ta thử một chút Tam Phân Quy Nguyên Khí có hay không thật có thể có hiệu quả như Tẩy Tủy Kinh của Thiếu Lâm tự?
Trong lòng Lăng Tiếu cân nhắc, đồng thời tính toán tu luyện Tam Phân Quy Nguyên Khí mà kiếp trước cũng chưa có học xong, xem một chút có thể hay không để cho cái thân thể tàn tạ này một lần nữa khôi phục sinh cơ tu luyện.
Tam Phân Quy Nguyên Khí chính là Tam Tuyệt lão nhân sáng chế, nạp Thiên Sương Quyền, Bài Vân Chưởng, Phong Thần Thối, được xưng là quyền chưởng cước tam tuyệt làm một thể, lại lấy một phần nội lực của tam tuyệt chuyển hóa xưng là Tam Phân Quy Nguyên Khí.
Năm đó Hùng Bá dựa vòa Thiên Sương Quyền, Bài Vân Chưởng cùng Phong Thần Thối liền chấn kinh thiên hạ, lại càng lợi dụng Tam Phân Quy Nguyên Khí cùng Tam Phân Thần Chỉ đối phó Phong Vân, uy lực của nó lại càng vô cùng cường đại. Như lời của Nê Bồ Tát nói 'Thành cũng Phong Vân, bại cũng Phong Vân' …, chỉ sợ uy danh của Hùng Bá càng hơn nhất đại Kiếm Thần Vô Danh.
Muốn học được Tam Phân Quy Nguyên Khí nhất định phải trước tiên tu luyện pháp môn thôn tức của Thiên Sương khí, Bài Vân kình, Phong Thần công ba loại nội kình, sau đó lấy từng phần luyện hóa, như vậy ba loại nội kình hợp lại một chỗ, trở thành một loại nội kình bá đạo mới.
Tam Phân Quy Nguyên Khí tổng cộng chia làm chín tầng, mỗi đột phá một tầng nội lực liền tăng lên một tầng lâu, hơn nữa nếu so với nội lực của nội công khác càng thêm thâm hậu gấp mấy lần, nhớ năm đó Hùng Bá cũng chỉ là đột phá tầng thứ bảy liền xưng bá thiên hạ, uy lực có thể thấy được một chút.
Lăng Tiếu hồi tưởng lại ghi chép của cổ thư, từng có một câu nói là Tam Phân Quy Nguyên Khí có thể tẩy tủy kinh mạch, cùng Tẩy Tủy Kinh của Thiếu Lâm tự có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu, chỉ là không biết thật sự có tồn tại uy năng như vậy hay không.
Lăng Tiếu quyết định chủ ý, đem trạng thái điều chỉnh đến tốt nhất, dần dần lực chú ý tập trung lại, tâm thần bão thủ quy nhất, trong đầu đầu tiên là mặc niệm khẩu quyết của Thiên Sương khí, một lát sau lại chuyển thành Bài Vân kình, tiếp theo là Phong Thần công, ba loại nội kình sau nhiều lần mặc niệm, tiếp theo liền dựa vào phương pháp đả tọa của kiếp trước bắt đầu thổ nạp khí tức.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 03: Trùng mạch. (2)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
Lăng Chiến dùng ánh mắt phức tạp nhìn nhi tử một cái, nhưng ngay sau đó ánh mắt lại nhìn đến trên cái cọc gỗ kia, hắn nhàn nhạt nói:
- Quân tử khong ngừng vươn lên, lời này không sai, nhưng mà ở trên người phụ tử chúng ta lại thể hiện không ra.
- Cha!
Lăng Tiếu không lưu loát kêu to một tiếng, một cỗ cảm xúc cộng minh dâng lên. Chèn ép, châm chọc, cười nhạo hai năm qua nhất nhất hiện lên trong đầu, tựa hồ hắn cũng nhìn thấy tao ngộ của phụ thân lúc còn trẻ cùng giống như mình.
- Phú quý do trời, Tiếu nhi, đừng lại cưỡng cầu tự mình nữa, cố gắng của ngươi cha đều nhìn vào trong mắt, cha sẽ không trách ngươi.
Lăng Chiến tràn đầy bất đắc dĩ dùng ngữ khí mất mát nói. Năm đó hắn là bậc nào hăng hái, cơ hồ ở bên trong được didhj hạ là tộc trưởng đời sau, đáng tiếc phong vân đột biến, trong một đêm hắn lại khiến cho hắn biến thành phế nhân tồi tệ. Vốn là thấy trên người nhi tử mạnh mẽ, thấy được bóng dáng còn mạnh hơn mình năm đó cũng cảm thấy rất là an ủi, lại không biết làm sao lịch sử tái diễn lần nữa, khiến cho nhi tử của hắn cũng gặp đả kích đồng dạng, trong lòng hắn là đắng cùng đau mà không nói nên lời!
Lăng Tiếu không có trả lời, chỉ là hốc mắt dần dần phủ kín một tầng hơi nước. Hắn có thể cảm nhận được quan ái chân tâm thật ý của Mộng Tích Vân đối với hắn, cũng có thể cảm nhận được quan tâm vô thanh vô tích kia của Lăng Chiến.
- Phụ tử các ngươi đang nói chuyện gì thế, Tiếu nhi, mẹ sắc thuốc cho ngươi rồi đây, nhanh uống đi.
Mộng Tích Vân đem một chén dược thủy đen thui đi đến nói. Tiếp theo nàng nhìn đến dị trạng của Lăng Tiếu, khẩn trương hỏi:
- Tiếu nhi ngươi tại sao lại không, có phải hay không cha ngươi lại mắng ngươi lười biếng rồi?
Dứt lời Mộng Tích Vân nghi vấn nhìn chằm chằm vào Lăng Chiến.
- Không có… Nương, ta chỉ là, chỉ là hạt cát bay vào trong mắt, mau đưa thuốc đây, ta muốn uống thuốc.
Lăng Tiếu vội vàng che giấu nói. Hắn kiếp trước từ khi hiểu chuyện đến nay cũng chưa từng khóc qua, ngược lại là nghe người nha nói hắn từ nhỏ liền thích cười, cho nên đặt tên là 'Tiếu', hôm nay thiếu chút nữa khóc rồi, để cho người ta biets đây không phải là mất thể diện ném về nha sao, cho nên đânhs chết hắn cũng sẽ không thừa nhận.
Sau khi uống thuốc, Lăng Chiến cùng Mộng Tích Vân thối lui ra khỏi phòng.
Lăng Tiếu cảm thấy đầu vẫn trướng đau cho nên lại ngủ tiếp.
Trong nháy mắt, ba ngày đi qua, Lăng Tiếu hầu như không ra khỏi phòng nửa bước, chỉ là đang sửa sang lại mảnh nhỏ trí nhớ, để cho tự mình mau chóng thích ứng với thân phận mới.
Đồng thời hắn cũng tự kiểm tra thân thể một chút, phát hiện thập nhị chính kinh trên người mình đều bị chấn đoạn rồi, khó trách hai năm qua một mực khổ tu lại là không thủ hoạch được gì.
Bất quá, lúc này Lăng Tiếu cũng không tức giận, hắn kiếp trước nhưng là cao thủ siêu cấp tập võ, bản lĩnh mạnh nhất chính là Bài Vân Chưởng của Thần Bộ Kinh Vân, Phong Thần Thối của Phong Thần Nhiếp Phong, Thiên Sương Quyền của Tần Sương, vốn là hắn muốn đem Tam Phân Quy Nguyên Khí của Hùng Bá đều học, đáng tiếc còn chưa có thời gian nghiên cứu liền cùng tứ đại siêu cấp cao thủ của Quỷ môn đồng quy vu tận rồi. Nếu như lúc ấy để cho hắn thêm một năm nữa, tu luyện Tam Phân Quy Nguyên Khí, cũng học xong Tam Phân Thần Chỉ đệ nhất thức 'Đoạn Ngọc Phân Kim', như vậy cho dù đối mặt với tứ đại siêu cấp cao thủ của Quỷ môn cũng không cần phải dùng đến phương pháp tự bạo đan điền, đồng quy vu tận rồi.
May là, Lăng Tiếu mang theo tất cả trí nhớ của kiếp trước, trong lòng đã sớm đem Bài Vân Chưởng, Phong Thần Thối, Thiên Sương Quyền… những võ học tâm pháp này cũng đều nhớ lấy, hơn nữa rất nhiều chiêu thức còn có thể sử dụng, chỉ là hôm nay thân thể suy nhược không cách nào phát huy ra uy lực chân chính của những chiêu thức kia mà thôi.
Ở trong mấy mạng võ công này, Lăng Tiếu thích nhất chính là Phong Thần Thối, mỗi một chiêu đều là phong cách đẹp trai, dựa vào Phong Thần Thối, hắn có thể hấp dẫn được phương tâm của sư tỷ, sư muội của không ít môn phái, đây cũng là chuyện mà hắn một mực vẫn lấy làm kiêu ngạo.
Muốn ở cái thế giới cường giả sinh tồn này đứng vững bước chân chính là phải có thực lực cường đại để dựa vào, nếu không sẽ thành đối tượng cho người khác khi dễ, châm chọc.
- Thập nhị chính kinh bị phế, chỉ có trọng tân tẩy tủy, trùng phá, điều chỉnh kinh mạch mới có thể lần nữa tu luyện, bất quá nơi này tu luyện không gọi là nội công, mà là huyền khí, chỉ là không biết hai cái này có gì khác biệt, để cho ta thử một chút Tam Phân Quy Nguyên Khí có hay không thật có thể có hiệu quả như Tẩy Tủy Kinh của Thiếu Lâm tự?
Trong lòng Lăng Tiếu cân nhắc, đồng thời tính toán tu luyện Tam Phân Quy Nguyên Khí mà kiếp trước cũng chưa có học xong, xem một chút có thể hay không để cho cái thân thể tàn tạ này một lần nữa khôi phục sinh cơ tu luyện.
Tam Phân Quy Nguyên Khí chính là Tam Tuyệt lão nhân sáng chế, nạp Thiên Sương Quyền, Bài Vân Chưởng, Phong Thần Thối, được xưng là quyền chưởng cước tam tuyệt làm một thể, lại lấy một phần nội lực của tam tuyệt chuyển hóa xưng là Tam Phân Quy Nguyên Khí.
Năm đó Hùng Bá dựa vòa Thiên Sương Quyền, Bài Vân Chưởng cùng Phong Thần Thối liền chấn kinh thiên hạ, lại càng lợi dụng Tam Phân Quy Nguyên Khí cùng Tam Phân Thần Chỉ đối phó Phong Vân, uy lực của nó lại càng vô cùng cường đại. Như lời của Nê Bồ Tát nói 'Thành cũng Phong Vân, bại cũng Phong Vân' …, chỉ sợ uy danh của Hùng Bá càng hơn nhất đại Kiếm Thần Vô Danh.
Muốn học được Tam Phân Quy Nguyên Khí nhất định phải trước tiên tu luyện pháp môn thôn tức của Thiên Sương khí, Bài Vân kình, Phong Thần công ba loại nội kình, sau đó lấy từng phần luyện hóa, như vậy ba loại nội kình hợp lại một chỗ, trở thành một loại nội kình bá đạo mới.
Tam Phân Quy Nguyên Khí tổng cộng chia làm chín tầng, mỗi đột phá một tầng nội lực liền tăng lên một tầng lâu, hơn nữa nếu so với nội lực của nội công khác càng thêm thâm hậu gấp mấy lần, nhớ năm đó Hùng Bá cũng chỉ là đột phá tầng thứ bảy liền xưng bá thiên hạ, uy lực có thể thấy được một chút.
Lăng Tiếu hồi tưởng lại ghi chép của cổ thư, từng có một câu nói là Tam Phân Quy Nguyên Khí có thể tẩy tủy kinh mạch, cùng Tẩy Tủy Kinh của Thiếu Lâm tự có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu, chỉ là không biết thật sự có tồn tại uy năng như vậy hay không.
Lăng Tiếu quyết định chủ ý, đem trạng thái điều chỉnh đến tốt nhất, dần dần lực chú ý tập trung lại, tâm thần bão thủ quy nhất, trong đầu đầu tiên là mặc niệm khẩu quyết của Thiên Sương khí, một lát sau lại chuyển thành Bài Vân kình, tiếp theo là Phong Thần công, ba loại nội kình sau nhiều lần mặc niệm, tiếp theo liền dựa vào phương pháp đả tọa của kiếp trước bắt đầu thổ nạp khí tức.
Ước chừng đả tọa hơn một canh giờ, Lăng Tiếu từ từ trở nên có chút nôn nóng, bởi vì hắn không thể cảm ứng được bất kỳ nội lực lưu động nào.
Theo lý luận mà nói, bất luận kẻ nào đều có nội lực tồn tại, chỉ là mọi người nhiều ít bất đồng, tu luyện cũng có chỗ bất đồng. Hôm nay khiến cho Lăng Tiếu lo âu chính là cho dù thập nhị chính mạch bị phế, biến thành người bình thường, cũng không thể cảm ứng được nửa điểm nội lực a!
Đang ở thời điểm Lăng Tiếu muốn vứt bỏ, huyệt Dũng Tuyền ở chân bắt đầu có từng tia nhiệt lưu nhẹ nhàng khởi động.
Lăng Tiếu vui mừng, tiếp theo lại lần nữa thu liễm tâm thần, tinh thần lần nữa tập trung gia tăng vận chuyển Tam Phân Quy Nguyên Khí.
Nhiệt lưu ở dưới huyệt Dũng Tuyền từ lúc mới bắt đầu chỉ hơi nóng lên, biến thành nhiệt lưu ấm áp vang lên, bắt đàu từ dưới tuôn lên trên, tựa như một dòng suối chậm rãi lưu động khiến cho cả người Lăng Tiếu một trận sảng khoái.
Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, nhiệt lưu mới kéo dài được một phút đồng hồ liền cũng đã không thể di động lên trên nữa rồi.
Bất kể Lăng Tiếu cố gắng như thế nào cũng không thể tiến thêm phía trước một bước.
Lăng Tiếu lại không hề miễn cưỡng, khẽ thở ra một hơi, lộ ra tiếu dung mừng rỡ lẩm bẩm:
- Xem ra thật sự là có phản ứng, chỉ là hiệu quả không biết sẽ như thế nào, hi vọng đừng làm cho ta thất vọng a!
Tiếp theo Lăng Tiếu nhảy xuống giường, mở ra hai chân, phát hiện lực đạo hai chân tựa hồ mạnh mẽ thêm một phần, lại nói:
- Chỉ cần tích lũy đủ nội lực, xông phá cái kinh mạch thứ nhất không phải là vấn đề gì, cứ tiếp tục tu luyện như thế, đả thông thập nhị chính kinh hẳn chỉ là vấn đề thời gian rồi, thật là trời không tuyệt ta a!
Thông qua lần đầu tiên đả tọa tu luyện, biết rõ Tam Phân Quy Nguyên Khí xác thực có thể đả thông thập nhị chính kinh bị phế, trong lòng mừng rỡ như điên, đồng thời hắn cũng đang suy nghĩ nếu như mình sau khi thành công tẩy tủy, để cho lão ba tiện nghi của hắn cũng tu luyện Tam Phân Quy Nguyên Khí, hản là cũng có thể để cho hắn trọng tu huyền lực đi?
Cái này chỉ sợ muốn chờ mình sau khi chân chính thành công rồi lại kết luận!
Tiếp theo, lại qua hai ngày.
Hai ngày này Mộng Tích Vân ngoại trừ chiếu cố cuộc sống ăn uống hàng ngày của Lăng Tiếu ra, cũng sẽ lấy ra một hai canh giờ cùng hắn tâm sự. Lăng Tiếu càng phát ra cảm giác thích thú mẫu thân cẩn thận chăm sóc này từ tận đáy lòng. Lăng Chiến cũng mỗi ngày đến nhìn xem nhi tử một chút, chỉ bất quá nói không nhiều lắm, ngược lại là hai người uống rượu không ít, nhìn thấy phụ thân tiều tụy, chán chường, cam chịu, Lăng Tiếu thiếu chút nữa không nhịn được đem Tam Phân Quy Nguyên Khí truyền cho hắn, chỉ là Lăng Tiếu vẫn khắc chế được vọng động.
Ban đêm cùng ngày, Lăng Tiếu đả tọa như thường lệ, kinh qua tích lũy của hai ngày, Lăng Tiếu đã có năm chắc đả thông cái kinh mạch thứ nhất rồi.
Ba loại nội kình càng không ngừng chuyển hóa cách hợp, từng đạo nhiệt lưu càng không ngừng từ huyệt Dũng Tuyền dâng lên, nhiệt lượng kia phát ra khiến cho phía sau người lh bốc lên từng sợi khói trắng, để cho hắn thoạt nhìn có vài phần phiêu miểu chi ý.
Trải qua nửa giờ dự trữ, từng đạo nhiệt lưu hội tụ lại với nhau, biến thành một cái nhiệt lưu thô tráng hùng dũng, dồn dập, gầm thét một tiếng, hướng lên quan khẩu bế tắc đã lâu ở phía trên phóng đi.
- A!
Lăng Tiếu kêu thảm một tiếng, mồ hôi to như hạt đầu từ khuôn mặt kiên nghị nhỏ xuống, loại thống khổ trùy tâm này để cho hắn đau đến không muốn sống.
Lần đầu tiên, trùng quan thất bại, chỉ có thống khổ trùy tâm kia đã khiến cho hắn khó có thể tiêu thụ.
- Mẹ kiếp, lão tử cũng không tin ngay cả cái kinh mạch thứ nhất cũng đả không thông.
Lăng Tiếu mắng một câu, tín niệm kiên định, song chưởng lật lại, thôn tức tăng nhanh, nhiệt lưu lần nữa ngưng kết, sóng nhiệt gầm thét mãnh liệt lần nữa xông lên.
- Oanh!
-A!
Lần thứ hai thất bại!
- Oanh!
- A!
Lần thứ ba thất bại!
Coo đến thời điểm lần thứ tám, môi của Lăng Tiếu đã cắn ra máu, sắc mặt cực kỳ trắng bệch, bất quá trên bộ mặt thanh tú lộ ra thần sắc bất khuất. xem chương mới tại tunghoanh(.)com
Lần trùng kích thứ tám.
- Ầm!
- Răng rắc.
Sóng nhiệt như sông kia rốt cục thoát khỏi trói buộc, tách ra vô só nhiệt lưu thật nhỏ bắt đầu hướng quanh thân lan tràn, ước chừng sau khi kéo dài hai phút nhiệt lưu mới dừng lại, hẳn là gặp phải trở ngại của cái kinh mạch thứ hai.
Giờ phút này, thân thể trần trụi của Lăng Tiếu đã hiện đầy mồ hôi, phảng phất như vừa mới trải qua một phen xông hơi, toàn thân còn mơ hồ hiện ra hồng quang.
Lăng Tiếu nhảy xuống giường, híp mắt, cảm thụ sảng khoái vô cùng. Hắn mở mắt, nhìn song quyền nắm chặt, trong cặp song đào hoa mâu kia nổi lên tinh quang tinh thần rạng rỡ, cả người thoạt nhìn so sánh với trước đây sung mãn tinh thần phấn chấn bồng bột.
- Ha ha, cuối cùng cũng thành công!
Lăng Tiếu lau mồ hôi một cái cười ha ha, trên mặt đều là sắc thái vui sướng, tựa như cảm giác ở kiếp trước hắn lần đầu tiên tu luyện ra nội lực, loại cảm giác này thật là không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt.
- Cứ theo đà này không tới ba tháng mới có thể đem thập nhị chính kinh toàn bộ tu phục rồi.
Lăng Tiếu lẩm bẩm.
Đang lúc này truyền đến tiếng gõ cửa 'Đông đông…'
- Tiếu nhi, ngươi làm sao vậy, có phải là không thoải mái hay không?
Ngoài cửa truyền tới lời nói quan tâm của mẫu thân Mộng Tích Vân.
Lăng Tiếu một trận uất ức, không chú ý mặc một bộ y phục vào, đi tới mở cửa phòng ra, hướng về phía Mộng Tích Vân đang thần sắc lo lắng nói:
- Nương, ta không sao.
Mộng Tích Vân trên dưới đánh giá nhi tử một chút, tựa hồ nhìn không ra cái gì khác thường, cũng cảm thấy nhi tử gầy đến đáng thương, sờ lồng ngực nhi tử một cái nói:
- Tiếu nhi, xem ngươi gầy thành như vậy, ngày mai nương lĩnh cung phụng rồi, đến lúc đó mua cho ngươi một chút thứ tốt bồi bổ thân thể.
Lăng Tiếu bị đầu ngón tay của Mộng Tích Vân đụng vào, thân thể nhẹ run lên một cái, co rút trở lại, lộ ra một nụ cười xấu hổ nói:
- Nương, nam nữ thụ thụ bất thân…
- Phốc!
Mộng Tích Vân khe che đôi môi mềm mại một chút, cười nói:
- Ngươi đứa nhỏ này, ngươi là nương sinh ra, nương cũng không phải là không có sờ qua, tốt lắm, xem ngươi xuất ra một thân mồ hôi thối như vyaja, nhanh đi tắm rửa đi, đi ngủ sớm một chút đi.
- Vâng nương, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm mọt chút.
Lăng Tiếu gật đầu nói.
Mộng Tích Vân mang theo ánh mắt khác thường nhìn qua nhi tử, đầy bùng nghi ngờ:
- Chẳng lẽ nhi tử đã thông suốt? Từ hai nắm trước sau chuyện kia cũng không thấy cười qua mà, hơn nữa tựa hồ cũng hiểu chuyện không ít, quên đi, chỉ cần nhi tử bình bình an an, ta cũng không còn cầu mong gì nữa rồi.
Tiếp đó xoay người rời đi.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
- Nương… Chờ xem, những ngày an nhàn của ngươi không xa nữa rồi.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, phương đông hừng sáng!
Ở trong đình viện chừng trăm mét vuông có trồng mấy cái cây, còn có một chút hoa cỏ, phụ cận lại có một cái bàn đá cùng mấy cái ghế đá, hoàn cảnh đơn giản, không khí tràn đầy mới mẻ khiến cho tinh thần người ta chấn động.
Lăng Tiếu mặc y phục đơn giản đang ở trong đình viện bắt đầu ngày luyện võ thứ nhất của hắn.
Kiếp trước hắn đã đem tất cả chiêu thức của Bài Vân chưởng, Phong Thần thối cùng với Thiên Sương quyền luyện đến thuộc lòng rồi, hôm nay chỉ là muốn trọng sử xuất ra, theo lý luận mà nói hẳn là không khó khăn gì. Đáng tiếc thân thể hiện tại quá yếu, cho nên Lăng Tiếu cũng không vội vã cầu thành, mà là lựa chọn đem bộ pháp thành danh Vân Tung Mị Ảnh của Bộ Kinh Vân luyện tập.
Vân Tung Mị Ảnh, tàn ảnh như quỷ mị, như hư vân xuyên toa, ở trong đám người thông hành không có trở ngại lại khó có thể bắt lấy.
Lăng Tiếu hiện tại mặc dù đả thông một dudongf kinh mạch, có nội lực ít ỏi, đủ để chống đỡ hắn sử xuất bộ thân pháp chạy trốn này đi ra rồi.
Hắn bây giờ cùng người bình thường không sai biệt lắm, đương nhiên phải trước tiên đem công phu chạy trối chết học cho tốt, vạn nhất lại bị người khi dễ, đánh không lại còn có thể trốn a!
Lăng Tiếu căn cứ lĩnh ngộ ở kiếp trước, nhắm mắt lại, hai chân án trứ phương vị có chút hyền ảo bước đi. Thời điểm mới đầu chỉ cảm thấy cũng không có gì vượt trội, tiếp tục quan sát lại phát hiện bộ pháp này có chỗ kỳ dị, tiếp tục tỉ mỉ quan sát lại làm cho người ta ngạc nhiên không dứt. Chỉ thấy Lăng Tiếu tùy ý bước ra một bước rất lớn, tựa hồ một bước có thể bước ra được gần hai thước, tốc độ cực nhanh, cả người lộ ra vẻ linh động phiêu dật.
Lăng Tiếu ở trong đình viện ước chừng sau khi chạy mười vòng, thân thể dần dần cảm thấy mệt mỏi không thôi, dừng bước lại, từng ngụm từng ngụm hô hấp lấy.
- Xem ra phải đả thông thập nhị chính kinh nhanh một chút mới được, điểm nội lực này thật sự là không đáng kể rồi.
Lăng Tiếu khẽ thở dài.
Sau khi nghỉ ngơi thêm vài phút, Lăng Tiếu lại không tiếp tục luyện bộ pháp, mà là luyện thức thứ nhất của Bài Vân chưởng 'Lưu Thủy Hành Vân'.
Lưu Thủy Hành Vân chưởng thức tròn trịa, liên miên không dứt, như dòng nước lại như mây bay, lưu loát không trở ngại, uy lực kinh người, nếu như nội lực thâm hậu, trong một giây có thể đánh ra chín chín tám mươi mốt chưởng, chưởng ảnh vô số, khiến cho người ta khó có thể đoán bắt được, đánh đến đối thủ không có lực phản kích.
Lăng Tiếu từng trong một giây có thể đánh ra bảy mươi hai chưởng, một chiêu liền đem một tên tiên thiên cao thủ thành danh đã lâu đánh thành bùn nhão.
Lăng Tiếu mới luyện được vài phút, Mộng Tích Vân liền từ trong phòng đi ra.
- Tiếu nhi, thương thế của ngươi vừa mới tốt lên, không nghỉ ngơi nhiều một chút, làm sao có thể khắp nơi loạn động được.
Mộng Tích Vân oán giận nói. Nàng biết từ sau khi hai nắm trước bị phế, cho tới bây giờ tu luyện không gián đoạn, tuy nhiên lại luôn là không công mà lui, song nhi tử lại không muốn đối mặt với thực tế, nàng làm mẹ nhìn ở trong mắt vừa đau lòng vừa là bất đắc dĩ.
- Nương, ta sớm không sao rồi, đứng lên rèn luyện nhiều một chút đối với thân thể cũng có chỗ tốt.
Lăng Tiếu dừng động tác đáp.
Mộng Tích Vân đi tới bên cạnh Lăng Tiếu, móc ra khăn tay tùy thân lau lau mặt cho hắn.
Lăng Tiếu nhìn gương mặt đoan trang, tú lệ này, khóe mắt kia khó giấu được có nếp nhăn ẩn hiện, cũng sinh ra vài sợi tóc trắng, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ vị đạo chua xót.
- Nương, khiến ngươi lo lắng rồi.
Trong đầu Lăng Tiếu hiện lên lão mụ tiện nghi này quan tâm đối với 'hắn' trước kia rất cẩn thận, không nhịn được bật thốt lên.
- Đứa nhỏ ngốc… Ta là nương của ngươi.
Mộng Tích Vân rất vui mừng đáp, trong lòng nàng cảm khái, nhi tử lần này bị thương chưa hẳn là chuyện xấu, hắn hiện tại đã trưởng thành, hiểu chuyện rồi.
- Uy, mau tới đây cầm phụng dưỡng tháng này.
Một đạo thanh âm chán ghét từ ngoài cửa truyền đến.
Đứng gọi ở cửa chính là hai gã người hầu mặc quần áo sai vặt, tuổi đều ở chừng hai mươi, một tên thì mụn đầy mặt, một tên thì lỗ mũi bị ngoặt khó coi, hai người hai mắt luôn lưu chuyển, khiến cho người ta cảm thấy giống như tặc, vừa nhìn sẽ khiến cho người ta cảm thấy ghê tởm.
Hai người này một người kêu là Ma Tử, một người tên là Cẩu Tị Tử, theo thứ tự là hai con chó bên cạnh Lăng Duệ, chó thì sẽ cắn người.
Mới vừa nói ra chính là tên Ma Tử, trong tay hắn cầm một cái túi nhỏ đang không ngừng xoay tròn, vẻ mặt khinh thường nhìn hai mẹ con Lăng Tiếu.
Tài vụ của Lăng gia do Ngũ trưởng lão trông coi, mà Lăng Chiến thân là đích hệ của Lăng gia vốn hẳn nên do quản gia đưa lên nguyệt phụng (cung phụng từng tháng), hôm nay tới lại là hai con chó bên cạnh tôn tử của Ngũ trưởng lão, có thể thấy được một nhà Lăng Chiến không được người của Lăng gia chào đón. xem chương mới tại tunghoanh(.)com
- Ta đây liền tới lấy.
Mộng Tích Vân vội vàng hướng hai người đi đến.
Mộng Tích Vân còn chưa tới gần, Ma Tử lại là tùy ý đem túi tiền ném qua.
Tên Ma Tử này hóa ra là muốn khiến cho Mộng Tích Vân khó coi, bởi vì lực ném túi tiền kia không đủ, chỉ vứt xuống trước mặt Mộng Tích Vân một thước, mắt thấy túi tiền sẽ phải rơi trên mặt đất.
Trên mặt Mộng Tích Vân hiện lên vẻ không thoải mái không thể phát hiện, cước bộ tăng nhanh mấy phần, cư nhiên còn có thể miễn cưỡng đem túi tiền chụp vào trong tay.
Ma Tử cùng Cẩu Tị Tử đều có chút kinh ngạc, không nghĩ tới phụ nhân này còn có thể bắt được túi tiền.
Mộng Tích Vân cười nói:
- Cảm ơn nhị vị đi một chuyến rồi.
Tiếp theo nàng ước lượng túi tiền một chút, vội vàng mở ra nhìn lại, tiếp theo hướng hai người nói:
- Nhị vị, nguyệt phụng của một nhà chúng ta không phải là mỗi tháng ba mươi cái kim tệ sao? Làm sao chỉ có mười cái nữa?
- Phu nhân, đừng nói là chúng ta tham lam kim tệ của ngươi? Đây cũng là tài vụ chấp sự tự mình phát xuống, nếu không ngừng tự mình đi hỏi hắn một chút:
- Cẩu Tị Tử ngẩng đầu lên, dùng lỗ mũi âm dương quái khí của hắn nói. Thái độ này của hắn thật sự không giống một cái nô tài, ngược lại giống như là bề trên cao cao tại thượng.
Tài vụ chấp sự trong miệng của Cẩu Tị Tử là nhi tử của Ngũ trưởng lão, cũng chính là phụ thân Lăng Trùng của Lăng Duệ. Ở Lăng gia ai cũng biết Lăng Trùng cùng Lăng Chiến từ nhỏ đến lớn đều đối đầu nhau, Cẩu Tị Tử để cho Mộng Tích Vân đi tìm Lăng Trùng, đây rõ ràng là cầm Lăng Trùng tới uy áp Mộng Tích Vân mà thôi.>
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 05: Dạy dỗ nô tài.
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
- Ngươi, quên đi, các ngươi đi đi thôi.
Mộng Tích Vân tức giận nói. Cầm lấy mười cái kim tệ trong tay, trong lòng rất là không có tư vị, nàng còn muốn tháng này mua ít bổ phẩm cấp cho nhi tử bồi bổ thân thể, hôm nay thiếu hai mươi cái kim tệ, thời gian này thật là không quá tốt, bởi vì nàng còn muốn để dành một ít cho trượng phu Lăng Chiến mua rượu uống.
Ma Tử cùng Cẩu Tị Tử khẽ đắc ý, đang muốn xoay người rời đi.
- Chậm đã.
Lúc này Lăng Tiếu đi tới quát lên.
- Không biết ngươi có cái gì phân phó?
Ma Tử quay đầu lại khinh miệt nhìn Lăng Tiếu một cái nói. Hắn lại không gọi Lăng Tiếu là thiếu gia, mà gọi là 'ngươi', có thể thấy được những nô tài này cũng muốn theo chủ tử chế nhạo một nhà Lăng Chiến.
- Đem 20 kim tệ lấy ra, nếu không đừng nghĩ lúc này có thể rời đi.
Lăng Tiếu lạnh lùng nói. Mẹ kiếp, dù gì cũng là đường đường một gã thiếu gia, lại muốn xem sắc mặt của hai tên nô tài, xem ra ở địa lục này không có thực lực cường đại, lại là so sánh với nô tài ti tiện còn muốn ti tiện hơn một cấp.
- Mới vừa rồi Cẩu Tị Tử không phải đã nói sao? Muốn 20 kim tệ kia cứ việc hướng đén tài vụ chấp sự mà nói, hoặc là… Đến chỗ Lăng Duệ thiếu gia cũng được, liền không biết ngươi có dám đi hay không thôi.
Ma Tử vẻ mặt nghiền ngẫm nói.
Mấy ngày hôm trước, Lăng Tiếu bị đánh đến gần chết, hoàn toàn là bởi vì Lăng Duệ lên tiếng làm nhục cha mẹ, sau đó mới cùng Lăng Duệ liều mạng, lúc ấy Ma Tử cùng Cẩu Tị Tử cũng có mặt ở hiện trường quan sát, hai người bọn họ cũng ỷ là nô tài bên cạnh Lăng Duệ mà lộ ra vẻ cực kỳ hung hăng ngang ngược, đối với Lăng Tiếu lại càng không thèm ngó tới.
- Xem ra hai tên cẩu nô tài các ngươi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi.
Lăng Tiếu sắc mặt âm trầm nói.
Ma Tử cùng Cẩu Tị Tử vẻ mặt không sợ hãi, bọn chúng mặc dù là người hầu nhưng mà hai người lại cũng là tứ cấp Võ Đồ, đối mặt với tên phế nhân Lăng Tiếu này có thể được cho là cao thủ, bọn họ như thế nào lại sợ Lăng Tiếu đây.
- Quên đi Tiếu nhi, để bọn họ đi đi.
Mộng Tích Vân kéo tay Lăng Tiếu một chút nói. Nàng chỉ sợ nhi tử vọng động, vạn nhất lại bị thương, nàng cũng không muốn thấy tình huống này.
- Nương, ngươi yên tâm, ngươi hãy nhìn Tiếu nhi giáo huấn hai tên nô tài này vì người mà hết giận.
Lăng Tiếu tránh tay của Mộng Tích Vân, chậm rãi đi về phía Ma Tử cùng Cẩu Tị Tử.
- Ngươi muốn làm gì?
Ma Tử khẽ lùi một bước, Không quản bọn hắn làm cái khỉ gió gì có thể khinh bỉ một nhà Lăng Chiến, nhưng mà bọn hắn lại không có tư cách dĩ hạ phạm thượng, dám ra tay bất kính đối với Lăng Tiếu. Quy của của Lăng gia sâm nghiêm, nếu là phát hiện bất kỳ một gã người hầu nào dám bất kính đối với người của Lăng gia, nhẹ thì đuổi khỏi cửa, nặng thì giết chết bất luận tội.
- Trong ba tiếng, lấy ra 20 kim tệ rồi cút cho ta.
Lăng Tiếu lớn tiếng quát.
- Đã nói tất cả kim tệ đều không ở chỗ chúng ta, ngươi có bản lĩnh thì đi tìm đại tổng quản mà đòi.
Cẩu Tị Tử ở một bên chen miệng nói.
- Ba!
- Chúng ta đi, đừng để ý đến hắn.
Ma Tử kéo Cẩu Tị Tử một cái nói.
- Hai!
Hai người không để ý tới Lăng Tiếu xoay người rời đi. Bọn họ mặc dù không dám dĩ hạ phạm thượng, nhưng mà bằng thân thủ của bọn hắn, Lăng Tiếu cũng không làm gì được bọn hắn.
- Quên đi, Tiếu nhi, chúng ta trở về thôi.
Mộng Tích Vân từ phía sau kêu to nói.
- Một, ba tiếng đã qua, các ngươi là muốn chết!
Lăng Tiếu hét lớn một tiếng, đột nhiên di chuyển cước bộ, trong nháy mắt liền đuổi theo Ma Tử cùng Cẩu Tị Tử hai người.
Hai người đều là Võ đồ cấp bốn, Lăng Tiếu từ sau đánh tới, hai người lập tức phát hiện, lập tức phân ra.
- Lưu Thủy Hành Vân.
Lăng Tiếu đánh ra thức thứ nhất của Bài Vân chưởng, hướng Ma Tử đánh tới.
Ma Tử kinh hãi, hắn không nghĩ tới Lăng Tiếu lại ra chiêu nhanh như vậy, vội vàng muốn tránh né.
Đáng tiếc, Lăng Tiếu sử dụng Vân Tung Mị Ảnh tốc độ cực nhanh, như thế nào Ma Tử tùy ý có thể tránh được.
Lăng Tiếu một chưởng nặng nề vỗ vào sống mũi của Ma Tử.
- Răng rắc.
- A!
Sống mũi của Ma Tử bị Lăng Tiếu một chưởng đập vụn, đau đến kêu thảm thiết không dứt, chỗ lỗ mũi kia máu tươi phun vãi ra.
Lăng Tiếu thấy Ma Tử ngồi chồm hổm xuống, một cước lại đá vào hai tay đang che nơi sống mũi, Ma Tử lần nữa kêu thảm thiết, ngã trên mặt đất.
- Ngươi… Ngươi lại dám đánh người, chẳng lẽ ngươi không sợ Duệ thiếu gia sao?
Cẩu Tị Tử không nghĩ tới Ma Tử cư nhiên bị xưng là phế tài đệ nhất Vẫn Thạch thành đánh, hơn nữa mới hai chiêu đã đánh bại, hắn vội vàng liền mang danh tiếng chủ tử nhà mình ra, cố gắng uy hiếp Lăng Tiếu.
- Hừ, ta sớm muộn sẽ tìm Lăng Duệ tính dổ, hiện tại ta trước tiên giáo huấn hai nô tài không có mắt các ngươi một chút.
Lăng Tiếu hừ lạnh một tiếng, dưới chân có gió, đi tới trước mặt Cẩu Tị Tử vẫn đang sững sờ, vung lên một cước, trực tiếp đá vào dưới quần của hắn.
- Ngao!
Cẩu Tị Tử kêu thảm một tiếng, ôm lấy mệnh căn ở tại chỗ nhảy lên không ngừng.
Tên này cư nhiên đánh chiêu âm độc!
Lăng Tiếu hai ba cái liền khiến cho hai người mất đi lực chiến đấu, bắt đầu tiến hành trừng phạt với hai người này.
- Tiện nô tài, đem kim ta nhổ ra cho ta.
Lăng Tiếu nắm cổ áo Cẩu Tị Tử, liên tục đánh hai quyền vào mắt của hắn. Nhất thời Cẩu Tị Tử biến thành gấu mèo.
- Ta, ta…
Cẩu Tị Tử vừa muốn mở miệng nói chuyện.
Lăng Tiếu hai tay nắm lấy hai vai của hắn, đồng thời đầu gối dưới chân nặng nề đánh lên phía trên, đánh tại chỗ khố quần vừa mới bị thụ thương của Cẩu Tị Tử.
Cẩu Tị Tử nói cũng không nói được, trực tiếp đau đến hôn me, đoán chừng trứng chim cũng bị đánh nát rồi.
Lăng Tiếu chuyển qua tức giận Ma Tử.
Ma TỬ sinh lòng sợ hãi, lập tức ai thanh nói:
- Tiếu thiếu gia, không, không nên đánh nữa, ta đây liền đưa cho ngài 20 kim tệ.
- Ta con mẹ ngươi!
Lăng Tiếu cười mắng một câu, một cước đãm trên mặt Ma Tử.
Ma Tử đáng thương sống mũi liên tục bjij thương, thật là gãy đến nỗi không thể gãy được nữa, khuôn mặt đầy máu, bộ dáng chật vật, làm sao còn có bộ dáng hung hăng ngang ngược như vừa rồi.
Ma Tử cùng Cẩu Tị Tử đều hôn mê bất tỉnh, Lăng Tiếu tìm ở hạ thân, ở trên thân hai người lục lọi một hồi, từ trên người bọn họ móc ra hai túi tiền, cũng không nhìn kỹ bên trong có bao nhiêu kim tệ, trực tiếp hướng về phía cửa nhà đi về.
Nơi của, Mộng Tích Vân vẻ mặt trợn mắt há hôc mồm mà nhìn nhi tử đại phát thần uy. Nàng thật sự không thể tin được nhi tử của chính mình chỉ hai ba chiêu đã đem hai gã tứ cấp Võ Đồ đánh cho ngất xỉu.>
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba