….
“Tịnh ca, Nghi tỷ, cám ơn hai người đã giải oan cho cha muội. Bây giờ cả nhà muội có thể thoát khỏi tội danh sát tinh này rồi”
Phong Nhàn chỉ lắc đầu tỏ ý không cần. Tiểu Nghi mỉm cười, đưa tay véo nhẹ hai má hồng hồng của Diệp Tiểu Liên khẽ cười:
“Đương nhiên, đó là trách nhiệm của chúng ta!
Xe ngựa trên đường đưa bốn người trở về nhà họ Diệp. Hôm nay hai tỷ đệ này cuối cùng đã có thể quang minh chính đại đến mộ của cha mẹ, thắp một nén nhang mừng mừng tủi tủi kể lại tin vui đã được giải oan, nỗi uất ức mười năm này có thể một lần bỏ xuống tất cả.
Xe ngựa đưa Phong Nhàn và tiểu Nghi trở về nhà khách là lúc trời đã bắt đầu về chiều. Bên ngoài xe đột ngột vang lên âm thanh lảnh lót:
“Nè, sao cậu lại hái hoa Chuông Đỏ về đây chơi hả, đáng sợ quá đi!”
Phong Nhàn đưa mắt nhìn ra cửa sổ, phát hiện bên đường có đám trẻ con đang chơi đùa, có một cậu bé cầm ở trên tay đóa hoa màu đỏ bị tách ra khỏi nhóm, những đứa trẻ khác nhìn nó có vẻ sợ sệt.
“Hoa Chuông Đỏ cái gì, các cậu nhìn kỹ đi, chỉ là hoa dại bình thường thôi mà, đâu có đáng sợ như vậy!” – cậu bé phân trần.
“Nhìn màu đỏ của nó đã thấy rất đáng sợ rồi, mau vứt đi nếu không bọn mình sẽ không chơi với cậu nữa!” – những đứa còn lại vẫn nhao nhao phản đối, thậm chí không dám đến gần.
“Được rồi, vứt nó đi. Sau này mình không hái hoa đỏ chơi nữa là được rồi!”
Phong Nhàn buông rèm, khẽ quay đầu nhìn tiểu Nghi:
“Đừng nói là bột từ dây Ngãi Tàm chỉ có thể khống chế tốc độ phát triển, dù hôm nay chúng ta giúp họ làm cho Chuông Đỏ hoàn toàn biến mất, nỗi ám ảnh về chúng mãi mãi vẫn sẽ kéo dài. Gánh nặng quá khứ này sẽ đeo bám họ dài lâu, dù muốn cũng không lảng tránh được.”
Tiểu Nghi mím môi cúi đầu suy nghĩ, cuối cùng dứt khoát nói;
“Vậy tốt nhất đừng lảng tránh, muốn nỗi ám ảnh này biến mất chỉ có cách giúp họ hoàn toàn có một cảm nhận mới về loài hoa này!”
“Có cách không?” – Phong Nhàn có chút khẩn trương
“Ngũ gia, thật ra cây hoa Chuông Đỏ chỉ cần biết cách điều chế sẽ trở thành phương thuốc quý chữa một số căn bệnh, không phải ở đâu chúng cũng thích nghi tốt như nơi này, nếu hoàn toàn tận diệt hoa Chuông Đỏ ở đây quả thật rất đáng tiếc, huống chi chúng đã ăn sâu bám chặt, lan tỏa nhiều ngóc ngách, muốn làm chuyện đó thật sự không đơn giản.”
Phong Nhàn gật đầu
“Chỉ cần biến hoa Chuông Đỏ thành dược liệu, từ mối nguy hiểm trở thành nguồn lợi, cảm nhận của họ đối với nó cũng sẽ thay đổi”
“Chúng ta hướng dẫn họ cách giữ chúng mọc trong phạm vi cánh đồng, dùng bột Ngãi Tàm khống chế không cho lan ra những nơi khác, kể cả phương pháp và dụng cụ thu hoạch thích hợp, điều chế thuốc giải trong trường hợp trúng độc…mọi thứ này đều nắm thật kỹ, như vậy hoa Chuông Đỏ có thể trở nên an toàn. Người nghĩ như thế nào?” – ánh mắt tiểu Nghi lấp lánh.
Phong Nhàn rất tán thành với phương pháp này, phấn khởi nói:
“Cánh đồng này đã bị thay đổi chất đất, muốn trồng loại cây khác là không thể. Thay vì diệt hoa Chuông Đỏ, để đất hoang hóa, chúng ta sẽ giúp họ biến hoa Chuông Đỏ thành dược liệu, có thể đem ra ngoài trao đổi, nâng cao đời sống. Những nơi không có hoa Chuông Đỏ thì giúp họ cải tạo đất đai, tìm giống cây phù hợp cung cấp lương thực. Tiểu Nghi, ta còn nghĩ những bông hoa đó màu sắc rất đẹp, có thể làm phấn hồng, sáp thơm sẽ rất hữu dụng.”
“Ngũ gia người rất giỏi!
Tiểu Nghi cười vui vẻ, gương mặt bừng sáng như hướng dương vừa nhìn thấy mặt trời, ánh mắt không giấu vẻ khâm phục khiến Phong Nhàn phải xua tay:
“Đừng nhìn ta như vậy! Những thứ này sau khi làm ra, nếu muốn mau chóng lan truyền phải cần đến chủ nhân của Bình Nguyên ra tay!”
Kể từ hôm đó, mỗi ngày Ngũ gia và nữ thầy thuốc của nhà họ Phong đền phải bận rộn từ lúc sáng sớm cho đến đêm khuya. Hai người không phải cùng với trưởng thôn họ Trần bàn bạc công việc thì phải hướng dẫn dân làng, ban ngày ở ngoài đồng quan sát, ban đêm phải đến xem họ nấu thuốc, chưa kể phấn hồng sáp thơm từ hoa Chuông Đỏ đều cần chỉ dẫn. Thư từ viết cho Phong Gia nhất định phải đến đúng ngày vì vậy về đến nhà khách vẫn chưa thể nghỉ, ngoài ra còn phải thường xuyên trao đổi tin tức trực tiếp với vùng kinh kỳ của Bình Nguyên, nhờ họ Mộc kia ra tay giúp loại dược liệu mới này sớm được dân chúng chấp nhận mua bán.
Thời gian chớp mắt đã hơn ba tháng kể từ ngày đặt chân đến thôn Hoa Chuông Đỏ. Mấy hôm trước, Phong Nhàn đã nhờ Trần Dung tìm những người hành nghề buôn bán giỏi nhất trong làng đưa đến gặp mặt. Trần trưởng thôn tuổi cao vẫn ra sức không chút mệt mỏi, cuối cùng hôm nay đã chọn được năm người.
“Năm người là những thương nhân của làng này phải không?” – Phong Nhàn khẽ hớp một ngụm trà, đưa mắt quan sát những người trước mặt. Tiểu Nghi mỉm cười ra hiệu bọn họ cứ yên tâm. Một người có vẻ già dặn nhất trong đám bước ra cúi đầu nói.
“Dạ phải, chúng tôi vẫn thường hay lui tới những vùng khác để trao đổi lương thực, vật dụng. Xin Ngũ gia và Nghi cô nương cứ dặn dò”
“Tốt, từ giờ các người hãy mang theo phấn hồng và sáp thơm từ hoa Chuông Đỏ này ra ngoài bán, nhớ kỹ không được rao bán ở ngoài đường, trái lại phải vào những nơi như tửu lầu, khách điếm cao sang nhưng trước hết phải thay đổi y phục của các ngươi đã, muốn bán thứ có giá trị trước hết phải cho người khác thấy bản thân có giá trị, bởi vì kẻ mua không thể biết rõ các người đương nhiên sẽ chỉ nhìn vào bề ngoài thôi!”
Năm người đồng thanh cúi đầu vâng lời, lần lượt cáo lui.
Trần Dung trong lòng cảm kích vô cùng, bất chấp tiểu Nghi can ngăn nhất định tự mình châm thêm trà cho hai người tỏ lòng biết ơn.
“Nhờ có hai vị, từ nay chúng tôi nhìn thấy loài hoa này đã không còn phải sợ nữa! Một chén trà thật sự không thể nói hết tấm lòng! Trước đây mỗi lần nhìn thấy sắc đỏ của nó luôn chỉ liên tưởng đến máu, cảm thấy tràn đầy chết chóc đáng sợ. Thật không ngờ có một ngày, màu sắc của hoa Chuông Đỏ lại khiến người ta vui vẻ giống như màu trong tân phòng”
Phong Ngạo đưa tay đón lấy chén trà, mỉm cười:
“Trần lão gia, chén trà này ta không khách sáo. Quả thật ta và Tiểu Nghi luôn mong đợi nhìn thấy kết thúc tốt đẹp này!”
…
Trưa nay tiểu Nghi và Phong Nhàn ở lại dùng cơm với hai tỷ đệ bọn họ. Tiểu Liên bận rộn chạy tới chạy lui suốt buổi sáng muốn chuẩn bị cho thật tươm tất. Thức ăn không phải cao sang mỹ vị nhưng không kém phần phong phú, có đủ cả rau thịt cá. Giữa bàn còn đặt một chiếc bình nhỏ màu trắng cắm những bông hoa dại vàng óng xinh xinh hái ở trong vườn khiến tiểu Nghi rất vui thích. Một mâm cơm nhỏ bốn người ấm cúng, cười cười nói nói xôn xao. Không biết đã bao lâu hai tỷ đệ họ mới có được cảm giác ấm áp này, tiểu Liên vừa ăn vừa nhìn mọi người xung quanh, vui mừng đến rớt nước mắt. Tiểu Nghi phải dỗ dành mãi cô nương này mới bớt xúc động. Chợt nhớ ra chuyện quan trọng, Phong Nhàn cất tiếng hỏi:
“Gần đây dân làng đối với hai người như thế nào?”
“Ngũ gia, người cứ yên tâm. Bây giờ bọn muội không những không bị bạc đãi mà còn được dân làng quan tâm. Mộ của cha mẹ đang xây lại, nhà cũng sửa sang, chính là vị họ Lôi đó dẫn người đến làm giúp, mỗi ngày đều có các vị đại tẩu đến cho thức ăn, còn giúp chúng tôi đem rau cải ra ngoài đổi lấy ngân lượng. Trưởng thôn bảo sẽ sắp xếp công việc thích hợp cho muội, nếu muốn có thể nhận thêm một ít đất đai về trồng trọt. Diệp Chính sẽ được đi học cùng các bạn cùng tuổi trong làng.” - Tiểu Liên vui vẻ luôn miệng kể chuyện.
“Đệ không đi học, ở nhà có tỷ dạy đệ là được rồi, đệ không thích bọn họ.” Diệp Chính lập tức phản đối.
“Tiểu Diệp, đừng ngốc. Bọn họ bây giờ đối xử với tỷ và đệ rất tốt, đệ xem, thịt này cũng là Dương tẩu cho lúc sáng. Có phải rất ngon không?”
Diệp Chính nhìn chằm chằm miếng thịt trong bát cơm với ánh mắt ghét bỏ, môi mím chặt lại rồi đột ngột vứt nó xuống đất.
“Đệ không ăn, đệ ghét bọn họ, họ đã hại gia đình chúng ta. Trước đây, tỷ và đệ bị người ta ăn hiếp cũng không dám lên tiếng, vì nghĩ cha đã làm chuyện sai trái nên luôn cảm thấy có lỗi. Bây giờ đệ cũng muốn họ trải qua cảm giác này.”
“Diệp Chính, Nghi tỷ đã nói chúng ta đừng oán trách dân làng rồi” – tiểu Liên bất đắc dĩ trách mắng.
“Đệ không muốn, họ thật sự rất đáng ghét!”
Phong Nhàn đưa mắt nhìn tiểu Liên tỏ vẻ trấn an rồi đứng dậy, thoải mái nói với Diệp Chính
“Bỏ đi, đệ ra ngoài vẽ tranh với ta”
Thoáng một cái, trên bàn chỉ còn lại hai người nữ nhi.
“Ngũ gia…” – tiểu Liên bối rối vừa định đứng dậy đã bị bàn tay của nữ y nhà họ Phong kéo lại.
“Đừng lo, ăn cơm đi, Ngũ gia tự sẽ có cách! Món này muội nấu rất ngon, có thể chỉ ta cách làm không?” – dùng đũa gắp một ít thức ăn cho vào miệng với vẻ mặt thích thú, cô nương ấy dường như không chút bận lòng vì việc mới xảy ra.
Ngoài vườn, dưới tán cây xanh mát, Phong Nhàn ngồi bên chiếc bàn nhỏ chăm chú vẽ tranh, Diệp Chính đứng ở phía trước làm mẫu. Miệng cậu ta mỉm cười, hai tay cầm một ống sáo đưa lên ngang ngực, dáng vẻ như một vị thư sinh nho nhã. Chỉ có điều hình như đã vẽ rất lâu, hai tay mỏi đến mức gần như tê cứng, ống sáo nhẹ bây giờ trở thành gánh nặng ngàn cân. Diệp Chính sắp không chịu được nữa, cả người liên tục nhúc nhích không yên, nhưng họa sư vẫn say sưa quên cả trời đất, ánh mắt chăm chú, vẻ mặt tập trung, chỉ có khóe miệng thỉnh thoảng ẩn hiện nét cười.
“Tiểu Diệp, nếu đệ cứ như vậy, ta sẽ vẽ rất xấu!”
“Tịnh ca, đệ cầm mỏi tay quá, huynh cho đệ đặt nó xuống được không?” – Diệp Chính khổ sở nói
“Không được, ta vẫn chưa vẽ xong!” – Phong Nhàn không rời mắt khỏi bức tranh dang dở, đáp lời.
“Nhưng mà tay đệ mỏi quá, không chịu được nữa.”
Dừng bút vẽ, người nọ ngước mắt lên nhìn bộ dạng bất đắc dĩ buông không được, giữ không xong của Diệp Chính rồi khoan thai lấy nghiên mực ở bên cạnh từ tốn đi đến chỗ cậu ta, nói:
“Vậy đệ đặt nó xuống đi!”
Diệp Chính còn chưa kịp vui mừng vì trút được gánh nặng thì đã thấy nghiên mực nằm ở trên tay.
“Hãy cầm cái này cho ta”. Dứt lời, không để cậu kịp phản đối, người kia đã quay lưng trở lại bàn, nhanh chóng nhấc bút tiếp tục bức tranh dang dở. Mãi một lúc sau, thấy người làm mẫu dở khóc dở cười, vị Tịnh ca này mới lại hỏi:
“Đã thấy dễ chịu chưa?”
“Làm sao dễ chịu được, đệ vẫn bị mỏi tay.” Diệp Chính trả lời, có vẻ rất ủy khuất
“Chẳng phải đệ đã đặt ống sáo xuống rồi đấy thôi!”
“Nhưng huynh lại bắt đệ cầm nghiên mực này, như vậy có gì khác chứ!”
“Ống sáo và nghiên mực rất khác nhau kia mà?”, người nọ vẫn dùng giọng điệu không hay không biết trả lời.
“Dù chúng có khác nhau thì tay đệ vẫn phải giữ chúng, như vậy vẫn bị mỏi! Tịnh ca, huynh khờ quá” – tiểu Diệp buột miệng, chợt phát hiện ra mình lỡ lời cậu vội cúi đầu, đưa mắt lấm lét nhìn về phía bàn vẽ.
Ngũ gia nhà họ Phong không chút tức giận trái lại dường như rất hài lòng vì câu nói này, đưa tay ra vẫy vẫy.
“Được, đệ rất thông minh! Lại đây!”
Không cần gọi đến tiếng thứ hai, tiểu Diệp hớn hở vội vàng chạy đến bên chiếc bàn nhỏ, vừa đặt nghiên mực xuống cả người đã thấy nhẹ nhàng, đúng là vừa trải qua một trận cực hình tra tấn, nếu biết sẽ vất vả như vậy chắc đã không đồng ý làm mẫu cho vị Tịnh ca này vẽ tranh. Hai tay cậu ta cứ xoa xoa nắn nắn không ngừng. Chờ cho đến lúc tiểu Diệp bình thường trở lại, người bên cạnh mới cất tiếng:
“Ta hỏi đệ, trước đây hai chị em đệ bị người ta coi là sát tinh, luôn có cảm giác tội lỗi vì đã làm hại đến dân làng. Lúc đó trong lòng đệ có phải vô cùng khổ sở giống như mang một vật nặng bên mình không?”
“Tịnh ca, so với mang vật nặng thật sự còn đáng sợ hơn nhiều!” – Diệp Chính thành thật đáp
“Tốt, bây giờ ta và Nghi tỷ giúp hai người giải oan cho cha, xem như đã trút bỏ được gánh nặng tội lỗi này. Nhưng đệ lại đem lòng oán trách, căm thù họ, vậy có khác gì tự mang vào mình một gánh nặng khác. Cảm giác tội lỗi và cảm giác oán trách tuy rất khác nhau, nhưng cũng giống như lúc nãy, bỏ ống sáo xuống rồi cầm nghiên mực lên, dù là thứ gì thì tay đệ cũng sẽ mỏi. Lòng đệ nếu phải mang theo những thứ này sẽ không sống vui vẻ được, Nghi tỷ khuyên hai người đừng oán hận không phải vì giúp dân làng mà vì chính bản thân hai người!”
Diệp Chính trầm tư suy nghĩ, sau đó lắc đầu tỏ vẻ chưa thể thông suốt: “Nhưng…những người đó đã làm sai, chẳng lẽ xem như không có việc gì sao?”
“Việc oán hận họ có thể giúp ích cho đệ, tỷ tỷ của đệ hay cha mẹ đệ không? Họ đúng là đã làm sai, sai nhất là không thể làm chủ bản thân, vì một phút nóng giận nhất thời mà gây họa. Đệ nhất định phải đi cùng một con đường này sao?” Câu nói cuối cùng thốt ra chậm rãi, từng chữ rõ ràng tựa tiếng chuông ngân khiến cho Tiểu Diệp giật mình như vừa tỉnh khỏi giấc mơ. Cậu ngẩng đầu, nhìn vào mắt vị ca ca từ xa lạ thành thân quen này, cảm nhận được thứ ánh sáng trong vắt tràn đầy quan tâm ở đó, trong lòng bỗng thấy thư thái nhẹ nhàng. Diệp Chính gật gật đầu, gương mặt bừng sáng nói:
“Tịnh ca, đệ hiểu rồi! Đệ không muốn mang theo gánh nặng nào, như vậy rất vất vả!”
Mỉm cười đưa tay xoa đầu cậu, Phong Nhàn hài lòng khen ngợi: “Tốt, đệ thông minh lắm. Sau này nhất định làm nhiều chuyện lớn!”
Bóng hai người một cao, một thấp ngồi bên cạnh nhau dưới ánh chiều tà. Tiếng cười lan tỏa bốn phía, có khi tan vào trong vòm lá, cũng có lúc theo chân cơn gió bay xa. Người ta nói hoàng hôn cô quạnh nên lòng người dễ buồn bã, nhưng mà cảnh do tâm sinh, dáng vẻ hai người họ lúc này tràn đầy cảm giác ấm áp và bình yên.
…………..