Quyển 7: Chu du tam giới
Chương 2259: Vạn Phù đại hội
Dịch & Biên: Andγ★
Nguồn: Sưu Tầm
Trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt Lâm Hiên tràn đầy vẻ mong đợi, ánh mắt lần nữa quét về phía Bạch Phù thành hoang dã, nguyên bổn là một tòa thành trì thối nát lại trở nên vô cùng thuận mắt
Nếu đã biết được ngọn nguồn sự việc, Lâm Hiên đương nhiên không ở nơi này tiếp tục lãng phí thời gian.
Liền hóa thành một đạo kinh hồng, hướng Bạch Phù thành bay tới.
Rất nhanh liền tới nơi, khi còn cách tòa thành chừng vài dặm, nguyên tòa thành trì đã hiện rõ ràng trong mắt. Tuy rằng Lâm Hiên vẫn chưa cảm giác được cấm không cấm chế nhưng các ma tộc xung quanh, cũng đều tự giác đem độn quang hạ xuống, đây chính là biểu thị sự tôn trọng đối với Phó gia.
Tục ngữ nói: "Lễ hạ di nhân, tất có sở cầu" Tức là nói, có chuyện cần nhờ người ta, đương nhiên phải đối với họ biểu hiện ra sự tôn trọng cần thiết, địa phương Bạch Phù thành vô cùng hoang dã, ngoại trừ Phó gia căn bản không có cái gì có thể hấp dẫn được người khác.
Ma tộc tới nơi đây, hoàn toàn đều vì phù triện của Phó gia, chính vì lý do này đương nhiên không dám đối với Phó gia bất kính.
Nhập gia tùy tục, Lâm Hiên cũng không muốn làm cho người ta chú ý, đồng dạng độn quang hạ xuống, sau đó thi triển khinh thân thuật chậm rãi đi tới.
Khi tới gần cả tòa thành cho người ta cảm giác cửa thành đã nhiều năm không được tu sửa, trải qua không biết bao giờ tuế nguyệt, gió thổi mưa sa khiến cho nó trở nên loang lỗ vô cùng. Lâm Hiên cảm giác không nói nên lời, cho dù là định cư ở đây vì thạch nhũ ngàn năm, để luyện chế phù triện, nhưng tòa thành trì trước mắt hoàn toàn có thể tu sửa lại cho đẹp mắt một chút chứ.
Phó gia đâu phải không có tài lực như vậy, là chế phù thế gia nổi danh của Ma giới chỉ cần bán phù triện thôi cũng đủ để Phó gia giàu đến chảy nước. Vì sao chỗ cư ngụ lại tàn tạ như vậy chứ.
Lâm Hiên thật tình có chút không hiểu, bất quá vấn đề này cũng không có gì để nghiên cứu cả. Bản thân tới đây là có mục đích, còn Phó gia có gì quái dị với bản thân hắn cũng không có chút quan hệ gì.
Sau khi tiến vào thành trì, những gì trước mắt so với các thành trì tu tiên khác mà Lâm Hiên từng đi qua còn hoang vu hơn nhiều, đến kiến trúc cũng cực kỳ thưa thớt.
Lâm Hiên nhíu mày, đang muốn đem thần thức thả ra thì nghe có tiếng bước chân truyền vào tai. Lâm Hiên quay đầu lại thì một tên ma tộc thân hình cao lớn chạy tới trước mặt.
Nhìn thì thấy khôi ngô tráng kiện nhưng mà toàn thân không hề có một chút pháp lực ba động, tình huống cùng với nhân tộc nơi Linh giới giống nhau, Ma tộc cũng không phải bất cứ một ai cũng đều có thiên phú tu luyện, đồng thời có thể bước lên con đường tu tiên cũng cực ít. Tên gia hỏa trước mắt chính là phàm nhân của Ma giới a. Xem ra cũng có chút trung thực, hướng về Lâm Hiên thi lễ.
"Tham kiến đại nhân, nếu tiểu nhân không có đoán lầm thì chắc hẳn ngài là lần đầu tiên đến Bạch Phù thành?"
"Không sai, thế thì đã sao?" Lâm Hiên nhàn nhạt nói:
"Thế ngài có cần tiểu nhân dẫn đường không? Tuy rằng chỉ là một tên phàm nhân nhưng đã cư ngụ ở Bạch Phù thành hai mươi mấy năm rồi. Ngài chỉ cần cho tại hạ một hai khối ma thạch, có thể mang cho ngài rất nhiều tiện lợi a." Tên ma tộc khom lưng cung kính nói.
"Hữm"
Lâm Hiên gật gật đầu, những tình huống này Lâm Hiên cũng không lạ gì, trong thành trì của tu sĩ Linh giới cũng có phàm nhân làm như vậy, cũng coi như là làm công tạm thời cho tu tiên giả.
Song phương đều đạt được lợi ích to lớn, khi tới một nơi lạ lẫm có người quen dẫn đường cũng tiết kiệm được rất nhiều công phu.
Một hai khối ma thạch Lâm Hiên đương nhiên không hề để tâm, lập tức biểu thị đồng ý thuê tên ma tộc phàm nhân này.
Tay áo phất lên, một khối ma thạch ngăm đen liền bay ra, rơi vào lòng bàn tay hắn: " Khối ma thạch này người cứ lấy trước nếu làm tốt, Lâm mỗ tuyệt không bạc đãi ngươi."
"Đa tạ đại nhân, tại hạ kêu Man Ngưu, ngài gọi ta A Ngưu là được." Tên ma tộc trên mặt lộ ra thần sắc đại hỉ, biết đã gặp được tiên sư ra tay hào phóng, biểu tình càng trở nên cung kính. "Đại nhân tới nơi này chắc hẳn cũng vì mua phù triện, không biết ngài định mua loại bình thường hay là tinh phẩm phù triện?"
"Bình thường thì thế nào, tinh phẩm thì lại có gì đặc biệt ra sao?" Trong mắt Lâm Hiên dị mang lóe qua, nhẹ nhàng mở miệng nói.
"Đại nhân nếu như chỉ cần phù triện bình thường, mùng một và mười lăm mỗi tháng liền có thể mua được."
"Mùng một, mười lăm"
"Không sai, mỗi tháng hai ngày này, Phó gia đều mở phiên chợ để đệ tử trong gia tộc đem phù triện mà bản thân chế tác ra bán để trang trải nhu cầu tu luyện hằng ngày. Đồng thời cũng tiện lợi cho đồng đạo bên ngoài tới mua, cũng xem như là nhất cữ lưỡng tiện. Bất quá theo tiểu nhân biết được, ở phiên chợ này thông thường cũng đều là các thấp giai đệ tử của Phó gia bán ra, thực lực có hạn nên phù triện bán ra đương nhiên cũng không thể xưng là tinh phẩm, nhưng so với các phù triện có thể mua trong các phường thị bình thường vẫn là tốt hơn nhiều."
"Hơn nữa mọi việc không thể nhất định là vậy, Phó gia truyền thừa từ thượng cổ, đệ tử đối với chế phù thuật có thiên phú cũng không ít. Cũng có lúc các thấp giai đệ tử cơ duyên xảo hợp, luyện chế ra một số phù triện kỳ lạ có uy lực bất khả tư nghị. Cho nên, cho dù là trong phiên chợ cũng có khả năng kiếm được bảo vật.
"Hữm"
Trên mặt Lâm Hiên lộ ra chút ngoài ý muốn nhìn tên ma tộc chất phác này nói: " Ngươi chỉ là một tên phàm nhân mà thôi, nhưng cũng biết nhiều việc quá chứ."
"Haha.. khiến đại nhân chê cười, tại hạ cư ngụ tại Bạch Phù thành hơn hai mươi năm, tuy chỉ là một tên phàm nhân. Nhưng tục ngữ nói "Chưa ăn qua thịt heo, nhưng cũng thấy qua heo chạy" "mưa dầm thấm đất. Đối với sự tình của tu tiên giới ít nhiều cũng biết chút ít, nếu không sao có thể vì các tiên sư ở bên ngoài tới làm người dẫn đường được."
Lâm Hiên gật gật đầu, kỳ thực hắn cũng chỉ nói thế thôi, đối với thân phận của Man Ngưu cũng không có bất kỳ sự hoài nghi nào, đối phương xác thật không có pháp lực ba động chỉ là phàm nhân.
"Ngươi cũng nói, dưới tình huống phiên chợ bình thường chỉ có thể mua được phù triện bình thường, thế nếu như ta cần mua vật tinh phẩm thì lại đi mua ở nơi đâu đây?"
"Tinh phẩm phù triện bình thường là không mua được, bất qua đại nhân cũng không nên gấp. Bạch Phù thành mỗi mười năm sẽ cử hành một lần Vạn Phù đại hội, danh như ý nghĩa. Tới lúc đó, bất kể là thấp giai đệ tử, cho dù là chư vị trưởng lão đại nhân của Phó gia cũng sẽ lấy phù triện mà bản thân tỉ mỉ luyện chế ra để đổi lấy vật mình cần."
Mỗi mười năm?
Sắc mặt Lâm Hiên biến đổi, hắn không thể đợi thời gian dài như vậy.
Tên ma tộc kêu Man Ngưu xem có vẻ thô kệch nhưng cũng tâm tư tinh tế, biết nhìn sắc mặt, đã liệu được trong lòng Lâm Hiên đang phiền muộn điều gì, liền tràn đầy vẻ nịnh nọt nói:"Đại nhân ngài không cần gấp, lần Vạn Phù đại hội trước đã là chuyện của chín năm trước rồi, cho nên ngài chỉ cần đợi một năm mà thôi, liền có thể mua được phù triện mà ngài muốn."
" Thì ra là vậy."
Lâm Hiên thở ra một hơi, chuyển ưu thành hỉ. Nếu chỉ là một năm bản thân đương nhiên có thể đợi được. Tâm tình không tệ, Lâm Hiên lại lấy ra một khối ma thạch: " Cầm lấy đây là thưởng cho ngươi."
"Đa tạ đại nhân"
Man Ngưu đại hỉ vội tiếp lấy, sau đó cung kính đợi Lâm Hiên phân phó.
"Vẫn còn một năm Vạn Phù đại hội mới cử hành, ta nghĩ trong Bạch Phù thành này sẽ có khách điếm chứ?" Lâm Hiên lấy tay vuốt vuốt cằm bình đạm nói.
"Đại nhân dự định đoạn thời gian này sẽ ngụ tại Bạch Phù thành sao, đương nhiên không có vấn đề, để tiểu nhân đưa ngài đi."
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Andγ★
Lâm Hiên ra tay rộng rãi, Man Ngưu tự nhiên càng thêm tận tâm, lời còn chưa dứt thì chân đã hướng về phía trung tâm thành thị bước tới.
Không cần vội
Lâm Hiên đem hắn gọi lại, sau đó vẫy tay kêu một cỗ thú xa.
Vì biểu thị sự tôn trọng đối với Phó gia, trong Bạch Phù thành tuy rằng không có cấm không cấm chế, nhưng ma tộc ngoại lai cũng ít khi ngự khí phi hành, vì thế mà trong thành sinh ra không ít thú xa để phục vụ cho việc đi lại.
Loại thú xa này do một loại ma thú hình dáng như con nhện để kéo, bên trong xe phạm vi rộng lớn, đồng thời dung nạp vài người cũng không thành vấn đề, Man Ngưu tự nhiên không dám ngồi cùng Lâm Hiên, mà đứng ở bên cạnh khoanh tay cung kính.
Rất nhanh liền tới nơi, chỉ tốn khoảng nửa chén trà công phu, cỗ thú xa đó liền dừng lại, trước mắt xuất hiện từng gian nhà. Lâm Hiên quét mắt qua, sắc mặt có chút khó coi, cái này không khỏi qua đơn sơ đi
Tuy rằng toàn bộ Bạch Phù thành cũng đều hoang sơ tiêu điều, nhưng theo lý mà nói, dịch quán chiêu đãi tu sĩ ngoại lai,cũng phải tu sửa chút ít chứ. Phó gia này đến tột cùng liệu có hiểu hay không đạo đãi khách?
Lâm Hiên trong lòng lẩm bẩm nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn thần sắc như thường.
Nguyên bổn còn có chút hoài nghi là tới sai chỗ, bất quá ánh mắt quét qua, nhìn thấy rất nhiều ma tộc ra ra vào vào, Lâm Hiên liền đem phiền não quét sạch đi, tồi tàn thì tồi tàn, với lại bản thân cũng không định ở nơi này tu luyện, chỉ là tạm trú một năm.
Trong lòng nghĩ như vậy, Lâm Hiên liền bình tâm tĩnh khí, tay áo vất lên liền xuất ra mấy khối ma thạch, đem Man Ngưu và thú xa đó đuổi đi.
Sau đó ánh mắt Lâm Hiên đảo qua kiến trúc phía trước, cũng có thể xem như là to lớn nhất.
Nửa thời thần sau, Lâm Hiên từ bên trong đi ra, trong tay nhiều thêm một cái hắc sắc cốt bài, trên đó còn khắc một dãy chữ số, một trăm hai mươi ba, không cần nói, đây chính là gian nhà mà Lâm Hiên thuê ở.
Lâm Hiên đương nhiên sẽ không tìm tòi từng gian một mà đem thần thức thả ra, rất nhanh liền có thu hoạch, liền cất bước đi về phía bên trái.
Sau một tuần trà công phu, Lâm Hiên đi tới trước mặt một gian nhà đá.
Nhà đá này là dùng một loại đá xanh dày và nặng xây nên, Lâm Hiên không chút lạ lẫm, năm đó khi hắn vừa bước lên con đường tu tiên, ở Phiêu Vân cốc làm một tên thấp giai đệ tử chỗ cư ngụ chính là một gian nhà đá như thế này. Không ngờ đến vật đổi sao dời, ngàn năm sau qua đi, bản thân tại Cổ Ma giới lại trải sự việc tương tự.
Lâm Hiên lắc đầu. Thôi cũng không cần nghĩ nhiều, tay trái cầm lấy cốt bài. Nhẹ nhàng vung lên, thanh âm ầm ầm truyền vào lỗ tai. Chỉ thấy hắc quang chớp động, cánh cửa gian nhà đá liền ầm âm mở ra.
Trước mắt sáng lên, một gian phòng cỡ hơn hai mươi trượng đập vào tầm mắt, diện tích cũng coi như rộng rãi, bất quá đơn sơ dị thường, chỉ có một bàn một ghế, còn có mấy cái bồ đoàn để cho tu sĩ đả tọa.
Lâm Hiên cất bước vào trong, chỗ ở đơn sơ như thế cũng không có gì cần dọn dẹp. Lâm Hiên tùy ý lấy ra một bộ trận pháp, bố trí ở xung quanh. Không có quá nhiều tác dụng nhưng cũng có hiệu quả cảnh giới, thế cũng đủ rồi.
Sau đó Lâm Hiên kéo một cái bồ đoàn tới, bắt đầu đả tọa. Đương nhiên không phải tu luyện pháp thuật thần thông gì, ở một chỗ lạ lẫm như thế làm như vậy thì quá mạo hiểm. Chỉ đơn giản là điều chỉnh một chút khí tức chầm chậm vận chuyển pháp lực trong thể nội.
Địa phương này tuy không thích hợp tu luyện, nhưng đạo lý không thể vô cớ lãng phí thời gian. Loại đả tỏa trình độ này cũng có thể gia tăng chút it pháp lực.
Thời gian liền như thế bất tri bất giác trôi qua, chớp mắt đã tới ngày mười lăm. Theo tên Man Ngưu đó nói, mỗi tháng vào ngày một và ngày mười lăm, Phó gia sẽ tổ chức phiên chợ trao đổi cỡ nhỏ.
Tuy rằng tham gia đa số đều là thấp giai đệ tử, nhưng bản thân cũng đang rãnh rỗi đi xem một chút không có ảnh hưởng gì. Hơn nữa có thể khảo sát một chút thực lực chế phù của Phó gia rốt cuộc ra sao. Tuy rằng Thiên Quỷ thượng nhân tuyệt không dám lừa gạt mình, bất quá Lâm Hiên càng tin tưởng hơn những gì mà chính mắt mình thấy.
Trong lòng nghĩ như thế, Lâm Hiên liền đi ra khỏi nơi cư ngụ. Mấy ngày nay tuy rằng hắn toàn đả tọa không ra ngoài, nhưng thám thính tin tức về tổ chức phù triện giao dịch hội tuyệt không có chút khó khăn nào.
Chính xác mà nói, căn bản không cần thám thính cái gì. Bởi vì rất nhiều ma tộc ngoại lai sẽ không bỏ lỡ ngày hôm nay. Cổ ma trên đường rõ ràng là nhiều hơn rất nhiều, chỉ cần đi theo bọn hắn là được.
Nửa thời thần sau, Lâm Hiên đi tới trên một mảnh đất trống. Chỗ này nhìn thấy có chút trống trải, tàn phá, hoang vu nhưng trong mắt Lâm Hiên, có thể cảm giác được một chút pháp lực ba động.
Lâm Hiên trong lòng khẽ động, quay đầu lại. Chỉ thấy một tên ma tộc bên cạnh đưa tay vào thân thể, sau đó lấy một vật giống như thiệp mời, nhẹ nhàng quơ lên liền hóa thành một đoàn hắc sắc hỏa quang nhập vào hư không, không còn tung tích. Sau đó một con đường nhỏ quanh co xuất hiện trong tầm mắt.
Bạch Phù thành ngoại trừ người của Phó gia cư ngụ, còn có không ít phàm nhân phổ thông. Chướng nhãn pháp này cũng vì phòng ngừa bọn hắn xâm nhập mà thiết kế. Nhưng rơi vào mắt dạng cao thủ như Lâm Hiên, tự nhiên chỉ là trò cười mà thôi. Lâm Hiên cơ thể chợt lóe liền xuất hiện ở trên con đường nhỏ đó.
Một khắc sau liền đi tới điểm cuối của con đường, từng trận hương thơm thấm vào tâm can, một cái sơn cốc tràn ngập kỳ hoa dị thảo xuất hiện trong tầm mắt.
Diện tích thập phần rộng rãi, rộng hơn trăm mẫu. Ma tộc bên trong tuy chưa nhiều đến nổi phải nhích từng bước một nhưng đâu đâu cũng có, tiếng rao bán vang lên khắp lên, cũng có không ít tiếng cò kè mặc cả truyền vào lỗ tai.
Lâm Hiên chợt cười, nơi đây không có một gian hàng cố định nào, toàn bộ tu sĩ đều tùy ý bầy hàng bán la liệt. Điều này khiến hắn nhớ tới bản thân lúc vừa sơ nhập vào tu tiên giới, lần đầu tiên tham gia phường thị giao dịch cũng là như thế.
Thoáng cái đã qua hơn ngàn năm tuế nguyệt, trong lòng Lâm Hiên dâng lên một tia hoài niệm, bất quá đây không phải là lúc để cảm khái, Lâm Hiên cất bước hướng về phía sơn cốc.
Phù lục, phù lục tốt nhất a, công kích, phòng ngự đều có, hàng tốt mà giá lại rẻ, mua nhiều còn có thể giảm giá hai mươi phần trăm a.
Ghé xem chút đi, nếu bỏ lỡ thì tiếc nuối lắm a.
Thượng phẩm phù lục bán phá giá đây, toàn bộ đều bán lỗ vốn đây..
Thanh âm rao bán truyền vào lỗ tai, nghe tới Lâm Hiên nghẹn giọng trân trối, cũng may những cổ ma rao bán um sùm như vậy cũng không nhiều, đại bộ phận Phó gia đệ tử đều thành thành thật thật bày hàng đứng bán. Quả nhiên cũng là một số thấp giai đệ tử, đa số đều là Ngưng Đan và Trúc Cơ kỳ, tu vi cao nhất cũng chỉ là Nguyên Anh kỳ mà thôi. Lâm Hiên thậm chí còn nhìn thấy vài tên gia hỏa Linh Động kỳ.
Loại thực lực này, chế phù thuật cứ suy nghĩ là biết, cho dù là cao minh nhưng cũng không cao tới đâu nổi, các quầy hàng như vậy có thể dùng quăng lưới bắt một mẻ để hình dung.
Phó gia tuy là cổ ma nhưng từ dung mạo mà nói cùng nhân loại tu sĩ cũng không có gì khác biệt. Xem ra còn có chút thuận mắt, ngược lại đám cổ ma ngoại lai lại đủ mọi hình dạng.
Tình hình đại khái của toàn bộ sơn cốc, với thần thức cường đại của Lâm Hiên, tự nhiên có thể có đảo qua hết, liền có thể đánh giá một chút.
Sau đó Lâm Hiên với vẻ mặt thanh thản nhàn nhã đi dạo trong sơn cốc.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Andγ★
Quyển 7: Chu du tam giới
Chương 2261: Thiếu niên ma tộc
Dịch & Biên: Andγ★
Nguồn: Sưu Tầm
Dù sao Lâm Hiên cũng không hề nghĩ qua có thể tại chỗ này mua được món đồ như ý, chỉ là khảo sát một chút thực lực chế phù của Phó gia như thế nào.
Sau khi đi dạo một vòng, Lâm Hiên vừa ý gật gật đầu. Quả nhiên danh bất hư truyền, tuy rằng phù triện trong sơn cốc không có một tấm hắn xem vừa mắt, nhưng so với đồng giai tu sĩ thì chế phù thuật của Phó gia quả nhiên xuất chúng. Chỉ là một cái phiên chợ nho nhỏ thì có thể nhìn thấy được rất nhiều "tinh phẩm phù triện" mà ở rất nhiều phường thị khác không có. Đương nhiên " tinh phẩm phù triện" chỉ là lời nói của bọn thấp giai tu sĩ thôi, chứ so với Động Huyền cấp bậc của Lâm Hiên thì căn bản không đáng nhắc tới.
Bất quá Lâm Hiên một chút cũng không thất vọng.
Ở đây không có thu hoạch nhưng Vạn Phù đại hội của một năm sau thật đáng để mong đợi.
Thời gian còn sớm, Lâm Hiên chầm chậm đi dạo.
Đột nhiên một trận huyên náo truyền vào tai.
"Ha ha... Tiểu Lục, người đã bị đuổi ra khỏi gia tộc, còn có tâm tình đến đây bày hàng sao."
"Hừm, phạm sai lầm như vậy bị đuổi ra khỏi gia tộc. Trừng phạt như thế xem như nhẹ rồi. Nếu như không phải Tứ Thúc tổ đại nhân đại lượng, tiểu gia hỏa này căn bản phải bị trừu hồn luyện phách."
"Đúng vậy, nếu như không phải tiểu tử này táy máy tay chân, trương Thiên Cương Thủy Ma phù Tứ Thúc tổ luyện chế sao có khả năng thất bại. Tổn thất từ đó cho dù là ăn tươi nuốt sống tiểu tử này cũng không đủ bồi thường."
"Được rồi được rồi, Tiểu Lục tuy rằng phạm phải sai lầm lớn, nhưng thế nào đi nữa cũng phải đệ tử chi thứ của Phó gia ta, còn có quan hệ huyết thống, không cần phải ở nơi này ném đá xuống giếng nữa. Tứ Thúc tổ nói qua đem hắn trục xuất khỏi gia tộc, hạn định trong nội trong chín ngày ly ra khai Bạch Phù thành. Cũng không có nói qua không cho phép hắn tại phiên chợ này bày hàng bán. Tiểu Lục cần bán một số đồ không dùng đến, mọi người không nên làm khó dễ hắn a." Lại một thanh âm dễ nghe như Hoàng Oanh xuất cốc truyền vào lỗ tai.
"Vâng, tam tỷ"
Rõ ràng nữ tử này rất có uy vọng. Lời vừa nói ra, đám Phó gia đệ tử lập tức tản ra ly khai nơi này.
Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua phát hiện đó chỉ là một đám tiểu gia hỏa Trúc Cơ kỳ, niên kỷ cỡ chừng mười bảy mười tám, cảnh giới căn bản không đáng nhắc tới. Bị bọn hắn đùa cợt chính là tên nam tử đang bày hàng phía trước. Người này xem ra còn nhỏ hơn một chút, bất quá chỉ là một thiếu niên thôi, một dáng yếu ớt nhu nhược.
Lâm Hiên thở dài một hơi, trải nghiệm hôm nay cùng với những gì trước mắt thật khiến bản thân hắn hồi ức về một màn bản thân khi xưa ở Phiên Vân cốc bị chúng tu sĩ cười nhạo. Lúc đó cảnh giới bản thân quá thấp, không có linh căn, tu luyện chậm chạp vô cùng. Thường xuyên bị một đám " thiên tài " đem ra một bao cát trút giận.
Đáng tiếc vật đổi sao dời, hiện giờ bản thân đã Động Huyền kỳ cao giai tu sĩ mà người người kính ngưỡng. Còn đám người cười nhạo mình sớm đã hóa thành cốt khô trong mộ.
Cố nhân khi xưa ở Phiêu Vân Cốc, nghĩ kỹ lại chỉ sợ chỉ có Vân Trung tiên tử là còn tại thế, chỉ là không biết Tần Nghiên hiện giờ thân ở nơi đâu.
Ngàn năm qua đã phát sinh quá nhiều việc, Lâm Hiên than nhẹ rồi cất bước hướng quầy hàng của tên thiếu niên đó đi qua.
Tình cảnh tiểu tử này rõ ràng so với mình năm xưa có chút giống nhau, cũng là bộ dang không còn người thân thích. Tuy rằng chỉ nghe vài ba câu nhưng Lâm Hiên là nhân vật thông minh bậc nào, đã hiểu rõ ràng sự tình như thế nào. Tên tiểu tử kêu Tiểu Lục này tựa hồ phạm phải sai lầm nghiêm trọng nào đó bị đuổi ra khỏi gia tộc. Đây cũng khó trách, tu tiên giới vốn dĩ tàn khốc. Cho dù là cùng một gia tộc cũng khó tránh khỏi phân tranh, mà đã là đệ tử chi thứ, địa vị cũng tương đối thấp.
Tức cảnh sinh tình, Lâm Hiên có chút tâm tư muốn giúp đỡ tiểu tử này.
"Tham kiến tiền bối.... không biết ngài muốn mua đồ vật gì" Trên mặt tên thiếu niên ma tộc tràn đầy vẻ kinh hoảng. Tuy rằng Lâm Hiên đã cố tình áp chế tu vi, nhưng cũng đã ngoài Ngưng Đan, Trúc Cơ kỳ. Cho nên đối với thiếu niên này vẫn như cũ là sâu không lường được. Một vị đại cao thủ sao lại tìm đến bản thân, đây là phúc họa khó lường thật khó trách nội tâm Tiểu Lục bất ổn.
Không nói hắn, cho dù là đám Phó gia trực hệ đệ tử vừa mời cười nhạo hắn giờ này phút này cũng không dám động đậy. Đừng xem bọn hắn trước đó một khắc còn bộ dáng diễu võ giương oai nhưng giờ phút này so với chú mèo con còn ngoan hơn nhiều. Vị tiền bối trước mặt không phải là người mà bọn hắn có thể đắc tội.
"Không có gì, ta chỉ là xem xem phù triện trên quầy hàng ngươi thôi." Thanh âm nhàn nhạt của Lâm Hiên truyền vào lỗ tai cùng với vẻ mặt ôn hòa. Hắn cũng không muốn dọa đám tiểu gia hỏa này.
"Phù triện mà Tiểu Lục bày bán có gì đáng xem chứ. Tên tiểu tử đó căn bản không có thiên phú chế phù, đồ vật luyện chế ra toàn bộ đều là thứ loạn thất bát tháo." Thanh âm thì thào của một thiếu niên khỏe mạnh bên cạnh truyền vào lỗ tai, tuy rằng rất nhỏ nhưng Lâm Hiên vẫn nghe rõ mồn một.
Lông mày nhíu lại mục quang đảo qua trên mặt hắn, tên thiếu niên nhiều chuyện đó lập tức toàn thân phát lạnh phảng phất như bị quăng trong hàn băng vạn niên vậy.
"Tiền bối bớt giận, đệ tử tộc ta không hiểu chuyện, vãn bối hướng ngài bồi tội." Thanh âm dễ nghe đó lại truyền vào lỗ tai, bất quá lần này lại mang theo vài phần lo lắng.
Đồng thời một ả ma tộc thiếu nữ mặc váy màu vàng nhạt bước lên trước vài bước hướng Lâm Hiên thi lễ.
"Được rồi, các ngươi ly khai nơi đây đi, ta mua đồ không thích có người ở bên cạnh thì thầm to nhỏ" lời Lâm Hiên vừa dứt, cảm giác không ổn của tên thiếu niên nhiều chuyện đó liền tiêu thất, nhưng vẫn như cũ toàn thân phát lạnh, lần này không phải là khó chịu gì mà là hắn vẫn còn sợ.
Trảm trừ mấy tên gia hỏa Trúc Cơ kỳ này đối với Lâm Hiên chỉ là một cái nhấc tay thôi, nhưng hắn không cần làm thế, thứ nhất Lâm Hiên không phải là kẻ nhỏ mọn, thứ hai là đám tiểu gia hỏa trước mặt tuy không tính là gì, nhưng Phó gia phía sau liền bản thân cũng không thể xem nhẹ. Hơn nữa bản thân tới Bạch Phù thành chỉ vì mua phù triện, đương nhiên không cần thiết phải cùng bọn hắn xung đột.
"Vâng, đa tạ đại đức của tiền bối."
Tiểu nữ tử đó lại thi lễ lần nữa, sau đó các tên thiếu niên ma tộc bên cạnh cũng không dám nói chuyện vội vàng thu dọn đồ đạc ngoan ngoãn ly khai nơi này.
"Ngươi không cần đi."
Lâm Hiên nhìn thấy tên thiếu niên nhu nhược đó bắt đầu đem quầy hàng dọn dẹp, nhịn không được mở miệng.
Trên mặt Tiểu Lục nhịn không được lộ ra vẻ mờ mịt, đương nhiên phần nhiều là sợ hãi ! Bất quá các thiếu niên ma tộc khác cũng không lo cho hắn. Dù sao hắn chỉ là đệ tử chi thứ còn đắc tội tứ thúc tổ bị đuổi ra khỏi gia tộc. Thế nên sinh tử của hắn với Phó gia không có nửa điểm quan hệ, ai lại vì hắn đi đắc tội vị tiền bối đáng sợ này chứ!
Cho dù là trưởng bối gia tộc gặp phải việc này cũng sẽ khoanh tay đứng nhìn, còn nói rõ việc không liên quan đến bọn hắn.
Họa từ miệng ra, đạo lý này cho dù là không rõ ràng nhưng trải qua một màn vừa rồi, cũng không dám đi quản việc không liên quan đến mình.
Rất nhanh tiếng bước chân đang trôi xa dần, đám ma tộc thiếu niên cùng với vị ma tộc thiếu nữ được xưng là Tam tỷ cũng tiêu thất không thấy.
Và vị trí bày hàng này vốn là một nơi tương đối xa và hẻo lánh, bọn hắn vừa đi. Nơi này chỉ còn có Lâm Hiên và Tiểu Lục.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Andγ★