TẬN THẾ LÃNH CHÚA
Tác giả: 想枕头的瞌睡 (Buồn ngủ muốn gối)
------oOo------
Chương 11: Thử thách
Nguồn: TTV
Sau khi giết xong vài đợt ma thú thì chuyện tiếp theo khiến họ ngạc nhiên, bởi họ đợi hơn một phút cũng không thấy ma thú nào xuất hiện thêm.
Chẳng lẽ ma thú không hiện ra nữa? Sao lại thế được? Theo như Trình Dương biết thì ma thú chưa từng ngừng hiện ra, trong thành cũng tương tự. Nếu như ma thú bị giết ở một nơi thì chúng sẽ xuất hiện con khác ở gần đấy. Nếu như chúng không bị giết chết thì một khoảng thời gian sau sẽ xuất hiện thêm con khác, chỉ có điều là thời gian nó hiện ra hơi lâu một chút.
“Mọi người nhanh nghỉ ngơi hồi phục pháp lực đi!” Trình Dương hô to một tiếng, hắn cảm thấy chuyện này không được bình thường cho lắm.
Cả bọn mới ngồi xuống chưa được hai mươi giây thì trước mắt bọn họ hiện ra ánh sáng chói lóa, trông đẹp mắt hơn tia sáng ma khi ma thú hiện ra lúc trước. Cùng lúc đó, ở phía tây cũng xuống hiện một luồng sáng tương tự.
Trình Dương cả kinh, đây hẳn là dấu hiệu xuất hiện ma thú mạnh mẽ, hẳn cũng là ma thú cấp một trung kỳ. Nhưng sao bây giờ đã xuất hiện ma thú cấp này? Đáng lẽ phải nửa tháng sau chúng mới hiện ra chứ nhỉ?
Đột nhiên Trình Dương nghĩ đến một chuyện. Trước đó hắn chiếm lĩnh thôn Lạc Dương thì nhận được một thử thách, nhưng khi đó ma thú chưa xuất hiện nên nhiệm vụ không thể tiến hành được. Bây giờ cùng lúc xuất hiện hai con ma thú cấp một trung kỳ, hẳn đây là thử thách mà thần linh giành riêng cho người chiếm lĩnh lãnh địa rồi.
Tất nhiên đấy cũng chỉ là suy đoán của Trình Dương, chuyện quan trọng lúc này là làm sao để qua được ải này. Nếu như thất bại thì ma thú sẽ chiếm lĩnh nơi này, sau đó mọi chuyện sẽ dần dần như những gì đã diễn ra trong ký ức kia.
Trong lúc này Trình Dương nghĩ đến rất nhiều chuyện. Hắn lập tức chạy về phía cổng đông, với tốc độ gấp hai lần người thường của hắn thì khoảng cách bảy tám mươi mét này chỉ mất khoảng bốn năm giây là chạy tới rồi.
Nhưng lúc hắn tới cửa đông thì một con khỉ da xanh lớn hơn hai phần ba con khỉ lúc trước hiện ra trong quầng sáng, và bắt đầu xông lại chỗ này, tốc độ của nó cũng nhanh chẳng kém gì Trình Dương.
“Mọi người chi viện cửa tây, phải chặn con ma thú kia lại!” Trình Dương hô nhanh, đồng thời thi triển ma pháp phi đạn về phía con khỉ da xanh kia.
“Bùm…” Khỉ da xanh trúng chiêu ở bụng, nó khựng lại một lát.
Dư Khải do dự một lát liền mang bảy người khác chạy tới cổng tây. Bây giờ họ không có lựa chọn, bởi họ không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết nghe theo sự sắp xếp của Trình Dương chứ không biết nên làm gì cả.
Trình Dương lại thi triển ma pháp phi đạn, lần này bắn trúng đầu con khỉ da xanh khiến nó đau đớn rống to, nhưng nó vẫn hung hăng lao tới. Có lẽ bởi thế giới này bị quy tắc hạn chế, đáng lẽ một chiêu trúng phần đầu sẽ gây tổn thương trí mạng nhưng nó vẫn không chết, trừ phần mặt của nó máu me be bét ra thì thân thể của nó vẫn hoạt động bình thường.
Từ tốc độ của con khỉ da xanh này mà xem thì hẳn nó là ma thú cấp một trung kỳ, nhưng bây giờ Trình Dương không có kỹ năng dò xét nào nên chưa thể khẳng định được điều này. Ma thú vẫn có những chỗ khác với loài người, thuộc tính của chúng không phải cố định. Đôi khi có ma thú tốc độ chậm nhưng sức tấn công và sinh lực lại rất cao.
Trình Dương thấy con khỉ da xanh chỉ còn cách cổng đông khoảng hơn mười mét thì liền lao ra khỏi cổng.
Con khỉ da xanh bị Trình Dương đánh trúng hai lần thì sớm đã hận hắn thấu xướng, nên khi thấy hắn lao tới thì nó không tiếp tục lao về phía cổng nữa mà bắt đầu đuổi theo đối phương.
Kiếp trước, Trình Dương thực hiện kiểu chiến đấu này rất nhiều lần rồi nên hắn xử lý tình huống khá thoải mái. Tốc độ của Trình Dương nhanh hơn khỉ da xanh một chút nên khoảng cách hai mỗi lúc mỗi nhiều hơn.
“Vụt… Bùm…” Lại một ma pháp phi đạn bắn trúng khỉ da xanh, khiến nó rống thảm ở đằng sau.
Dựa theo suy đoán của Trình Dương thì ba chiêu ma pháp phi đạn này đã rút đi 28 điểm sinh lực của đối phương rồi. Tính toán theo sinh lực của ma thú cấp một trung kỳ thì hẳn đã mất đi một nửa máu. Mà bây giờ pháp lực của mình chỉ mới mất đi một phần tư. Vậy nếu không có gì bất ngờ thì trận này mình thắng chắc rồi.
Trình Dương biết ưu thế của mình, lãnh địa giúp hắn tăng 10% tốc độ nên khỉ da xanh không thể đuổi kịp hắn. Nếu như tốc độ hai bên tương đương thì đến cả cơ hội để hắn thi triển ma pháp phi đạn cũng không có chứ nói gì đến chiến thắng.
Hai phút sau, Trình Dương thi triển ra ma pháp phi đạn lần thứ tám, tất cả đều bắn trúng khỉ da xanh. Lần này con ma thú không nhảy nữa mà gào to một tiếng rồi ngã sóng xoài xuống đất, chết đi. Cùng lúc đó, rất nhiều tia sáng từ trong cơ thể con khỉ da xanh tuôn ra, xông vào trong cơ thể Trình Dương.
Đây là bốn điểm linh năng, tương đương với việc đánh chết bốn con khỉ da xanh bình thường. Tuy nhiên, rất nhiều chiến chức giả lại tình nguyện đánh chết một con khỉ da xanh bình thường còn hơn là phải chiến với con có thực lực cỡ này.
Bên này trận chiến của Trình Dương kết thúc đơn giản nhưng tràng cảnh bên cổng tây thì lại hết sức thảm thiết.
Chẳng biết từ bao giờ mà người tài xế và một người chuyển chức khác đã bị con khỉ da xanh giết chết. Sức mạnh tấn công của con ma thú này khoảng 10 điểm, chỉ cần bị nó đánh trúng ba lần thì một người mới chuyển chức sẽ chết ngay. Tốc độ của nó lại nhanh hơn những người ở đây, vậy mà mới chỉ có một người chết thì quả thật hết sức đáng mừng.
Trình Dương khá hài lòng, mặc dù bây giờ mọi người đàn bị con khỉ da xanh này tấn công tới tấp nhưng vẫn chưa có ai lùi bước. Các chiến sĩ đứng thành vòng tròn bao vây nó vào trong, nếu có ai bị nó đánh lùi ra lại thì lập tức có người chạy tới thay thế.
Đây hẳn là thành quả mà mọi người đã đúc kết ra trong suốt một giờ chiến đấu trước đó. Tấm chắn của chiến sĩ không có hiệu quả đặc thù gì nhưng chỉ cần ngăn được đòn công kích của ma thú thì người cầm tấm chắn sẽ không bị thương. Đương nhiêu, nếu như đòn đánh của đối phương quá mạnh mẽ thì chiến sĩ sẽ bị đánh bay ra ngoài, thậm chí có thể khiến thân thể người đó bị đơ ra một lúc. Điều này là khuyết điểm trí mạng trong tình huống một đấu một.
Dù bây giờ đám người Dư Khải phối hợp rất tốt, nhưng ai ai cũng bị thương, thậm chí Trình Dương còn thấy hai người sau khi bị khỉ da xanh tấn công chỉ dám trốn ở sau bắn lén.
Trình Dương không nghỉ ngơi hồi phục pháp lực mà lao ngay đến chiến trường phía này. Sau khi đến nơi, hắn huơ pháp trượng thi triển ma pháp phi đạn.
Đòn tấn công của Trình Dương gây ra sát thương hơn người khác gấp hai lần, nếu trừ đi sức phòng thủ của con khỉ da xanh này thì tổn thương tạo ra hẳn phải gấp ba bọn họ. Ma pháp phi đạn của hắn bắn ra lập tức hấp dẫn thù hận của con khỉ da xanh. Nó liền nhìn Trình Dương, đôi mắt đỏ ngầu.
“Tránh ra!” Trình Dương hét to một tiếng, sau đó lại thi triển ma pháp phi đạn ra phía sau.
Mọi người lập tức ngừng lại, bọn họ không hiểu ý của Trình Dương, nhưng khi họ thấy con khỉ da xanh lao về phía hắn thì lập tức phản ứng lại.
Hai chiến sĩ đứng chặn trước mặt con khỉ da xanh lập tức né qua một bên. Lúc này Trình Dương lại thi triển ma pháp phi đạn, bắn trúng ngực con khỉ da xanh. Điều này khiến con ma thú càng hận Trình Dương thêm, điệu bộ như thể thể không bầm thây hắn thành vạn đoạn thì không bỏ qua vậy.
Trình Dương cần chính là điều này, hắn lập tức lui về sau.
Những cung tiễn thủ lẫn pháp sư còn lại cũng không phải kẻ ngu, họ tấn công tới tấp về phía con khỉ da xanh. Mặc dù sức sát thương và tốc độ của mỗi người bọn họ không nhiều bằng Trình Dương, nhưng họ lại có nhiều người. Lúc trước đối diện với con khỉ da xanh, họ không thể tấn công nó một cách thoải mái được. Bay giờ có Trình Dương ngăn cản giúp, họ liền tận lực tấn công, hiệu quả tự nhiên phải khác.
Mọi chuyện sau đó không có gì đáng lo nữa, chỉ mất khoảng mười giây thì mọi người đã giải quyết xong con khỉ da xanh cao lớn này.
Lúc đám Trình Dương giết xong con khỉ da xanh cao lớn này thì đám ma thú ở bên ngoài hai cổng còn lại cũng đã bị mọi người giải quyết xong hết.
Mặc dù sau khi hai con khỉ da xanh cao lớn này chết thì cũng xuất hiện thêm một số ma thú khác, nhưng chúng không thể cấu thành uy hiếp với đám người Tình Dương được, chúng chỉ như những món quà linh năng dân tới cửa cho bọn họ mà thôi.
Vài phút sau, Trình Dương cảm giác như mình có mối liên hệ nào đó với lãnh địa này, có thể khống chế mọi thứ trong phạm vi 1km quanh tế đàn.
Trình Dương cảm thấy lạ lẫm về điều này, nhưng dù sao thì chưa ăn thịt lợn nhưng cũng đã xem lợn chạy. Hắn biết, lúc này hắn đã chính thức trở thành lãnh chúa thôn Lạc Dương, khống chế hoàn toàn lãnh địa.
Trình Dương không chút do dự quyết định đóng bốn cánh cổng hàng rào lại, ma thú bên ngoài không còn cách nào tiến vào trong được nữa. Thực ra lúc này dựa vào năng lực của đám người Trình Dương thì hoàn toàn có thể thủ được bốn cổng này. Nhưng lỡ như lại xuất hiện ma thú cấp một trung kỳ thì sẽ rất nguy hiểm. Hơn nữa lúc này hắn còn cần phải hoàn thành chuyện khác.
Trình Dương thấy giai đoạn nguy hiểm đầu tiên đã qua liền dặn dò mọi người: “Tất cả chức nghiệp tấn công tầm xa đứng trên hàng rào tấn công ma thú xuất hiện bên ngoài. Chiến sĩ thì chuyển những miếng gỗ thô trên mặt đất tới quanh tế đàn. Thuận tiện chôn hai người bị khỉ da xanh giết trước đó luôn.”
Trải qua trận chiến mới rồi, uy tín của Trình Dương đã nâng lên một tầm cao mới. Dù sao thì hai mươi người nơi này gộp lại chưa thể đánh lại một con ma thú cấp một trung kỳ, nhưng một mình hắn lại thoải mái giết được nó. Vậy nên không ai phản đối gì yêu cầu của hắn. Dù lúc này bọn họ muốn hỏi gì đi nữa thì cũng phải làm xong mọi chuyện rồi hãy nói.
Điều duy nhất khiến mọi người cảm thấy nao nao là đồng bạn của mình đã chết. Chuyện này khác với chuyện hai người bị gỗ đè chết lúc trước. Bởi người chết là người đã sát cánh chiến đấu cạnh mình, điều này khiến mọi người có cảm giác kiểu như thỏ chết cáo khóc.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
TẬN THẾ LÃNH CHÚA
Tác giả: 想枕头的瞌睡 (Buồn ngủ muốn gối)
------oOo------
Chương 12: Tượng chức nghiệp
Nguồn: TTV
Chờ sau khi mọi người đã đi hết, Trình Dương bước tới trước tế đàn xem bảng thuộc tính thôn Lạc Phượng, thấy linh năng lãnh địa đã được 311 điểm. Giờ thì những điểm này đã có thể phát huy một số tác dụng nhỏ rồi.
Sau đó Trình Dương đi tới trước tượng pháp sư. Mỗi bức tượng chức nghiệp đều có bảng thuộc tính riêng.
Kiến trúc: Tượng pháp sư
Cấp: 1
Nghề nghiệp nghiên cứu:
- Tăng cường sinh lực (cấp 1, chưa nghiên cứu): Tăng 5% sinh lực cho tất cả các pháp sư chuyển chức tại đây. Điều kiện thăng cấp: 100 điểm linh năng.
- Sức mạnh pháp thuật (cấp 1, chưa nghiên cứu): Tăng 5% sức mạnh pháp thuật cho tất cả các pháp sư chuyển chứ tại đây. Điều kiện thăng cấp: 100 điểm linh năng.
- Phòng thủ vật lý (cấp 1, chưa nghiên cứu): Tăng 5% phòng thủ vật lý cho tất cả các pháp sư chuyển chức tại đây. Điều kiện thăng cấp: 100 điểm linh năng.
- Kháng phép (cấp 1, chưa nghiên cứu): Tăng 5% kháng phép cho tất cả các pháp sư chuyển chức tại đây. Điều kiện thăng cấp: 100 điểm linh năng.
Số người chuyển chức: 7/20
Thăng cấp bốn bức tượng chức nghiệp chính là một trong những điều kiện để tấn cấp lãnh địa, thực ra chính là nâng mức nghiên cứu của các tượng chức nghiệp này lên cấp 2. Không chỉ có mỗi tượng pháp sư có mục nghiên cứu mà ba bức tượng còn lại cũng có hạng mục này. Điều khác nhau giữa chúng chẳng qua là về loại hình sức mạnh, chức nghiệp nghiên về sát thương vật lý thì nâng sức mạnh vật lý, chức nghiệp cần tăng sát thương pháp thuật thì tăng sức mạnh pháp thuật.
Điều kiện thăng cấp không khó nhưng cũng không dễ. Mục nghiên cứu của cả bốn bức tượng chức nghiệp đều phải tăng lên cấp 2 thì phải tốn 2000 điểm linh năng. Đừng tưởng mới nãy họ kiếm được gần 400 điểm linh năng chỉ trong một tiếng ngắn ngủi mà lầm, bởi đấy là do thử thách chiếm lĩnh lãnh địa. Chứ trong hoàn cảnh bình thường thì tần xuất xuất hiện ma thú quanh lãnh địa không hề nhanh, hơn nữa sau khi đã chiếm lĩnh lãnh địa thì nơi đó sẽ ít hấp dẫn ma thú chủ động đến tấn công. Vậy nên muốn thu thập điểm linh năng lãnh địa trong thời gian ngắn thì cần phải đi tới địa phương xa hơn.
Nhưng Trình Dương lại không lo lắng vấn đề này lắm, bởi đây là một phần ưu thế của lãnh địa hoang dã, khi cấp bậc của lãnh địa từ từ tăng lên thì người chuyển chức tại đây cũng dần mạnh hơn những chiến chức giả trong chủ thành. Có lẽ đây cũng là một loại thủ đoạn mà thần linh khuyến khích loài người pháp triển lãnh địa nơi hoang dã.
Trình Dương không chút đắn đo chọn nghiên cứu tăng cường pháp lực, khi thấy thời gian hoàn thành là 6 tiếng thì hắn nở nụ cười. Trước khi kết thúc sáu giờ nghiên cứu thì tượng chức nghiệp này sẽ không thể nghiên cứu thêm được hạng mục nào khác. Đây cũng là một loại ưu thế giành cho những người chiếm lĩnh lãnh địa sớm, bởi thời gian nghiên cứu các hạng mục này là cố định. Dù những người khác chiếm được một lãnh địa nào đấy thì cũng không thể nào tăng cấp nơi đó lên trong thời gian ngắn được.
Sau đó, Trình Dương tiếp tục tiến hành nghiên cứu hạng mục tăng cường sinh lực cho chiến sĩ, triệu hồi sư và cung tiễn thủ. Cả ba hạng mục này cũng đều tốn 6 tiếng nghiên cứu.
Bây giờ, đám mười hai người Dư Khải mới mang những khúc gỗ to dài hơn trăm mét tới. Lẽ ra chỉ có những chiếc chiếc máy cồng kềnh mới có thể di chuyển chúng được, vậy mà chúng lại được mỗi tổ bốn người vác lên vai mang đến. Không thể không nói, sức mạnh của những người này sau khi chuyển chức chiến sĩ đã mạnh lên rất nhiều.
Chuyện này khá bình thường, bởi sức mạnh vật lý của bọn họ lúc chưa chuyển chức là 1 thì bây là 5. Điều này đồng nghĩa với sức lực của họ tăng lên gấp năm lần, nếu họ không mạnh lên thì quá kỳ lạ.
“Mấy khối gỗ này để làm gì vậy Dương tử? Mới nãy tao thấy có mấy khối gỗ bị trôi sông rồi, chắc do trận động vừa rồi gây ra.” Dư Khải ném khối gỗ to xuống đất, lập tức hỏi Trình Dương.
Bây giờ Trình Dương cũng không giấu giếm nữa, trả lời: “Chúng dùng để xây dựng một số kiến trúc cần thiết cho chúng ta, chẳng hạn như mấy cái hàng rào xuất hiện mới nãy đó, tốn 100 mét khối gỗ đấy. Trong thời gian ngắn chúng ta tự đốn gỗ quá khó khăn, hơn nữa cũng không có đủ tinh lực đi làm. Vậy nên mấy khối gỗ này đã đủ để chúng ta làm nhiều chuyện rồi.”
Dư Khải gật đầu, hiểu ý. Trong tình huống chưa có công cụ chuyên đốn gỗ, muốn chặt một cây cao lớn quả thật quá khó khăn.
Tiếp theo, Trình Dương mở bảng thuộc tính lãnh địa ra rồi lựa chọn xây dựng nhà dân, cùng lúc xây mười nhà. Nhất thời, ở phía đông hàng rào chợt hiện ra mười màn sáng, sau đó dần biến thành hình mười ngôi nhà bằng gỗ. Ít giây sau, màn sáng biến mất, nhà dân đã được xây dựng xong.
Những khối gỗ mọi người mang đến lập tức biến mất 100 mét khối gỗ, Trình Dương cũng đành chịu thôi, ai bảo lúc trước hắn chỉ có chừng đó tiền để mua gỗ chứ. Nhưng dù sao thì mua được 300 mét khối gỗ coi như cũng ổn.
Mọi người không còn ngạc nhiên khi màn sáng này hiện ra nữa, bởi nó đã xuất hiện một lần lúc xây hàng rào rồi.
Trình Dương sắn dịp đi lên hàng rào xem xét tình hình. Hắn thấy ma thú hiện ra quá ít, một hai phút mới hiện ra một con, đấy là tính gộp luôn xung quanh lãnh địa, ít hơn lúc đông đúc đến bảy tám lần. Điều này khiến cho nhiều người đứng trên hàng rào không có việc gì làm.
Bất đắc dĩ, Trình Dương liền để mọi người trên hàng rào tạm xuống. Với 5 điểm phòng ngự của hàng rào thì những ma thú cấp một xuất hiện bên ngoài không thể phá nổi, chờ đến khi chúng hiện ra nhiều một lúc rồi đi giết cũng không muộn.
Hiện tại đã sáu giờ hơn, còn khoảng một tiếng nữa là trời sẽ tối hẳn. Trình Dương định sớm ban bố một số chuyện cho mọi người làm, tiện thể giải đáp một số nghi vấn trong lòng họ luôn.
“Mọi người có thắc mắc gì sau trận chiến mới rồi không?” Trình Dương hỏi thẳng.
Tất cả mọi người nhìn lẫn nhau, Lý Vạn Sơn hỏi: “Ta muốn hỏi. Lúc trước cậu nói cả thế giới đều xảy ra chuyện tương tự như vầy là thật sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trình Dương gật đầu khẳng định: “Là sự thật. Đây không phải chỉ là tai nạn xảy ra ở mỗi Tương thành, cũng không phải chỉ xuất hiện ở riêng nước ta mà là tai nạn toàn cầu. Hiện tại hẳn là mọi kiến trúc trên thế giới đều đã sụp đổ, địa hình cũng thay đổi lớn. Cao nguyên không chừng trở thành đồng bằng, đồng bằng thành biển cả. Nhưng chúng không nghiêm trọng bằng chuyện quy tắc thay đổi, việc này thì mọi người đã biết rồi. Hiện giờ mọi người đều đã sở hữu những năng lực riêng, điều mà trước kia không ai có thể tưởng tượng được.”
Ngưu Binh đột nhiên hỏi: “Sao mày lại biết những chuyện này vậy Dương tử?”
Trình Dương thở dài. Hắn biết rồi cũng sẽ có người hỏi mình chuyện này, mà đây lại là vấn đề mà hắn không thể trả lời tốt nhất. May mắn là hắn đã sớm chuẩn bị nên liền đáp: “Chuyện này tao không thể giải thích được. Sáng hôm nay, trong đầu tao đột nhiên hiện ra một đoạn tin tức, chính là chuyện tận thế sắp xảy ra. Tin tức này xuất hiện hết sức kỳ lạ, giống như là nó có sẵn trong đầu tao vậy. Bởi nó quá kỳ lạ nên tao mới tin một chút, qua đó chuẩn bị một số thứ như mọi người đã biết. Tao cũng chỉ biết một số chuyện xảy ra vừa rồi thôi, còn lại thì không.”
Trình Dương không thể nói ra sự thật được, chuyện hắn sống lại quá khó tin, vậy nên hắn đành phải vẽ ra một cái cớ khác để mọi người tin tưởng.
Tất cả mọi người dù chưa hoàn toàn tin lời Trình Dương nói nhưng cũng nghĩ giải thích của đối phương khá hợp lý. Mặc dù chuyện này nghe có vẻ khá kỳ lạ nhưng bây giờ chuyện thế giới bị game hóa đã xảy ra rồi thì còn chuyện gì khó tin hơn nữa đây?
Vừa nghĩ đến chuyện cả thế giới đều gặp tai nạn, tất cả mọi người có mặt tại đây đều xanh mặt. Dù sao thì mọi người ở đây ai chẳng có người thân. Mới nãy họ gặp phải nguy hiểm đe dọa đến tính mạng mình nên còn chưa kịp suy nghĩ về chuyện này, bây giờ mọi chuyện đã tạm ổn nên mọi người dần nôn nóng.
Trình Dương cũng đoán được một chút suy nghĩ của mọi người, bình tĩnh nói: “Giờ mọi người có vội cũng vô dụng thôi. Điều quan trọng nhất lúc này là chúng ta phải nâng cao sức mạnh. Chỉ khi đã có đủ thực lực mới có thể sinh tồn trong thế giới này, thậm chí có thể cứu người thân của mình.”
Lý Vạn Sơn cau mày, nói: “ Người nhà của ta đều ở trong Tương thành, cách chỗ này chỉ khoảng bốn năm dặm thôi. Dựa theo tình hình chúng ta đánh chết ma thú lúc nãy, chỉ cần chúng ta kết đoàn lại thì hẳn không bị nguy hiểm gì.”
“Đúng thế, chúng ta phải quay về Tương thành gấp, ta không thể bỏ mặc người thân của ta được, con ta mới có năm tuổi.” Một tài xế xe tải khoảng ba mươi tuổi sốt ruột lên riếng, khao khát lập tức quay về Tương thành.
Trình Dương lắc đầu từ chối: “Với sức mạnh hiện tại của chúng ta thì sợ rằng chưa vào được Tương thành đã chết ở ngoài rồi. Vài con ma thú hiện ra quanh lãnh địa này chẳng qua là do bị chúng ta đánh chết rồi mới từ từ hiện ra thôi. Chứ ở nơi khác, theo thời gian trôi qua, những con ma thú sẽ dần tụ tập lại với nhau thành quần thể lớn. Tận thế ập đến lúc này đã được hơn một tiếng rồi, sợ rằng đám ma thú bên ngoài đã tập trung lại. Nếu chúng ta gặp phải ma thú đi lẻ hoặc số lượng ít thì còn có thể chiến đấu được, chứ lỡ như gặp phải một lúc mấy chục con thì e là cả đám chúng ta đều không đủ nhét kẽ răng cho chúng nữa.”
Thấy mọi người lặng thinh, Trình Dương nói tiếp: “Hẳn mọi người nghĩ là ta dọa nạt. Vậy lát nữa ta dẫn theo một số người đi khỏi đây, đến lúc đó mọi người có thể kiểm chứng lời ta nói là thật hay giả.”
Đám người Lý Vạn Sơn lập tức mừng rỡ, bọn họ cảm thấy chỉ cần bản thân nỗ lực thì hẳn sẽ bình an quay về được Tương thành.
Điều mà bọn họ mong muốn cũng khiến Trình Dương xót xa trong lòng. Người khác không biết những khó khăn nguy hiểm có thể xảy đến khi về Tương thành nhưng chẳng lẽ một người từng trải như hắn lại không biết sao?
“Ê mậy, giờ bọn mình phải làm gì tiếp theo? Mày nói cho mọi người biết đi.” Lưu Hạo nói.
Trình Dương trả lời: “Nơi này sẽ là căn cứ chúng ta ở sau này, cũng là nơi cung cấp cuộc sống yên bình cho chúng ta, cho nên việc cấp bách trước mắt là phải phát triển nơi này. Mà muốn như thế thì cần phải thu thập nhiều linh năng.”
Tiếp đó, Trình Dương lại giảng giải những lợi ích khi phát triển nơi này cũng như cách thu thập điểm linh năng cho mọi người biết, cuối cùng nói: “Bây giờ thời gian chính là tính mạng, nên tối nay tôi sẽ mang một nửa người ra ngoài đánh giết ma thú trong rừng. Cách này dù tương đối mạo hiểm nhưng chỉ cần cẩn thận một chút thì sẽ không xảy ra nguy hiểm ảnh hưởng đến tính mạng. Những người còn lại thì ở lại đây bảo vệ, đồng thời bắt đầu tiến hành tu luyện.”
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden