Ba năm tu đạo gian khổ, đây là lần đầu Lâm Hiên cảm giác tâm tình thoải mái một chút.
Đóng chặt cửa sổ khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, hắn lấy ra một cái bình ngọc rồi đổ ra chín viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan. Đương nhiên không phải là tùy tiện mà lấy ra số lượng này.
Ngày hôm qua hắn đã tới Tàng Thư Các tham khảo một số quyển đan thư, tìm câu trả lời cho việc phục dụng Tẩy Tủy Đan với số lượng như thế nào thì tốt?
Tầng thứ nhất có các điển tịch chú giải về các đan dược phổ thông nhất. Có một quyển đan thư giới thiệu Tẩy Tủy Đan là đan dược cấp thấp nhất trong tu tiên giới, nó có tác dụng gia tăng pháp lực của đệ tử Linh Động kỳ, mỗi ngày không nên phục dùng quá chín viên.
Có điều vượt quá hạn lượng thì sẽ thế nào thì trong đó không hề nói qua nên Lâm Hiên không dám mạo hiểm. Hắn đem toàn bộ đan dược nuốt vào, bắt đầu điều động linh lực trong cơ thể.
Chỉ thấy dược lực rất nhanh tản ra khắp thân thể.
Ầm!
Một cỗ nhiệt lưu nồng hậu từ đan điền tản về kỳ kinh bát mạch khiến Lâm Hiên cảm giác toàn thân như đang ở trong lò lửa vậy. Cơ hồ chỉ trong chớp mắt, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Đối mặt với dòng nhiệt lưu bá đạo vượt xa những lần phục dụng Tẩy Tủy Đan khi trước, Lâm Hiên không chút hoảng hốt. Nhiệt độ tuy cao nhưng sao có thể sánh được Luyện Tâm Lộ? Hắn thả lỏng ngườ, để dòng nhiệt lưu tùy ý lưu chuyển trong tứ chi bách hài, thần thức chăm chú quan sát đan điền, bảo trì linh đài ở trạng thái sáng tỏ.
Chừng hai canh giờ sau, dòng nhiệt lưu kia từ từ tan ra, chuyển thành từng tia nhiệt lực khiến toàn thân vô cùng ấm áp.
Cùng lúc linh lực trong đan điền bạo tăng như được nạp thêm một lượng gấp đôi.
Lâm Hiên thao túng linh lực lưu chuyển trong kinh mạch làm một đại chu thiên tuần hoàn. Trước kia thực hiện quá trình này rất khó, tốc độ rất chậm còn bây giờ dễ dàng nhanh chóng hơn nhiều.
Qua một hồi đã đến thời khắc mấu chốt nhất, vẻ mặt Lâm Hiên trở lên ngưng trọng, thân hình bất động như lão tăng đang nhập định.
Một tiếng bụp nhỏ vang lên, các tia linh lực trong đan điền lột xác một cách nhanh chóng, thần thức đảo qua có thể thấy màu sắc của chúng đã đậm và to hơn rước một chút. Từ đỉnh phong tầng thứ nhất tiến vào tầng thứ hai, chỉ là một bước nhưng khác biệt rất lớn, đó là biến đổi về chất.
Đã đột phá tầng thứ hai!
Vẻ mặt Lâm Hiên tỏ ra cao hứng, lúc này phẩm chất hay số lượng linh lực trong đan điền đều gia tăng hơn rất nhiều.
Mà lần trùng quan thành công này cũng chứng minh được một điều, đan dược có thể bù lại khuyết điểm không có linh căn!
Sau một hồi thể nghiệm tư vị tuyệt vời khi tiến vào tầng thứ hai Linh Động kỳ, tâm cơ Lâm Hiên trở lại với thực tế. Tu vị hiện tại của hắn vẫn kém xa sư huynh đệ đồng môn.
Hắn lại dùng Nội Thị Thuật kiểm tra cơ thể, không ngờ phát hiện ra dị biến. Đó là thể tích lam sắc tinh hải như tăng gấp đôi, ánh sáng phát ra càng trở nên lung linh hơn.
Sao lại vậy?
Lâm Hiên lâm vào suy tư. Chẳng lẽ pháp lực càng cao thì thể tích của lam sắc tinh hải càng tăng sao?
Đã nắm rõ sơ bộ về cách vận dụng điểm sáng màu lam, Lâm Hiên quyết định thử nghiệm tiếp. Hắn lấy ra một viên Tẩy Tủy Đan thu được từ Chu Yến.
Đan dược trong tu tiên giới chia thành bốn cấp bậc là hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm. Cách phân cấp như trên dựa vào lượng tạp chất bên trong. Đan dược phẩm chất cao thì tạp chất bên trong càng ít, tinh hoa được tập trung nên hiệu quả tốt hơn. Đan dược có hơn bảy thành tạp chất thì là phế đan, năm thành là hạ phẩm đan, ba thành là trung phẩm, một thành là thượng phẩm, cực phẩm đan thì chỉ chứa chưa đến nửa thành tạp chất.
Đương nhiên phẩm chất càng cao thì càng khó luyện chế. Do vậy các loại đan dược như Tẩy Tủy Đan, Trúc Cơ Đan, Bồi Nguyên Đan… đại đa số là hạ phẩm.
Phế đan có thể tinh chế, như vậy hạ phẩm đan có thể tinh chế thêm một lần để thăng cấp không?
Tiến vào tầng thứ hai Linh Động Kỳ. Pháp lực cùng thần thức đại tăng, uy năng của lam sắc tinh hải tăng mạnh. Trước đây chỉ quan sát được bên ngoài Tẩy Tủy Đan, giờ có thể xuyên thấu vào trong đan dược.
Chỉ thấy hình ảnh Tẩy Tủy Đan to gấp mấy lần trong thần thức. Lâm Hiên quan sát thấy vô số phần màu đen cùng trắng quấn chặt vào nhau.
Tĩnh tọa một lát, hắn vận dụng và khống chế tốc độ lưu động điểm sáng đồng thời cẩn thận quan sát bên trong đan dược. Khi các điểm sáng tiến vào trong đan dược, nếu gặp những phần tinh hoa màu trắng thì xuyên qua, còn gặp tạp chất màu đen thì đẩy nó ra ngoài.
Có điều các điểm sáng màu lam chuyển động khá hỗn loạn. Nếu dùng thần thức thao túng chúng lưu chuyển có trật tự thì hiệu quả tinh chế sẽ gia tăng.
Một khi điểm sáng đã rời cơ thể, muốn thao túng được nó thì phải đem thần thức bám lên, nguyên lý giống như Khu Vật thuật nhưng thực hiện khó khăn hơn vì điểm sáng là vật vô hình. Tu sĩ cấp cao có thể dễ dàng khống chế nhưng với tu vị của Lâm Hiên, hao hết sức chín trâu hai hổ chỉ làm điểm sáng màu lam khẽ rung động một chút.
Hơn nữa tạp chất trong hạ phẩm đan cuộn rất chặt với tinh hoa so với phế đan, muốn tách chúng ra phải tiêu hao nhiều điểm sáng hơn.
Một canh giờ sau, thể tích tinh hải đã thu nhỏ tới cực hạn, không thể xuất ra lam quang được nữa. Những tạp chất chưa bị tách hẳn không những trở lại chỗ cũ mà còn cuộn chặt thêm vào tinh hoa.
Chỉ thấy viên đan dược từ màu trắng biến thành màu đen. Lúc này hạ phẩm lại trở thành phế đan.
Nhìn viên phế đan trên tay, vẻ mặt Lâm Hiên lộ vẻ đăm chiêu. Tuy không thành công những cũng rút ra một số điều.
Hiện tại thần thức của hắn có thể tiến vào bên trong đan dược, có lý giải nhất định với quá trình tinh chế, việc vận dụng lam quang sẽ thêm thuận lợi.
Thứ hai, nếu sau này thần thức gia tăng, thao túng được lam quang khi ở trong đan dược thì hiệu suất tinh chế sẽ càng cao.
Những ngày kế tiếp Lâm Hiên bắt đầu toàn lực tu luyện. Có đan dược phụ trợ thanh trừ mọi chướng ngại, tiến bộ thần tốc.
Tuy vậy một ngày Lâm Hiên dùng hết chín viên đan dược, cảnh tượng tươi đẹp cũng không kéo dài được bao lâu. Một tuần sau, toàn bộ Tẩy Tủy Đan đã hết. Lúc này trong túi trữ vật của hắn chỉ còn hai viên đan dược màu đỏ hồng, nhỏ như hạt đậu thu được từ Trương Vũ.
Theo điển tịch trong Tàng Thư Các, đây chính là đan dược cao cấp Trúc Cơ Đan! Ở cảnh giới Linh Động Kỳ, dùng chúng thì có phần lãng phí và nguy hiểm khó lường do tính bá đạo của dược lực.
Hiện tại mục tiêu của Lâm Hiên chính là những viên phế đan mà chúng tu sĩ coi là đồ vứt đi kia.
Tại phía tây của Phiêu Vân cốc có một ngọn núi nhỏ, nơi đây có một cái động thông xuống lòng đất, chính là miệng một ngọn hỏa diệm sơn còn hoạt động đã được tổ sư các đời trước dùng đại thần thông phong ấn, lại dẫn địa hỏa tới một gian phòng trên núi, mượn địa hỏa để luyện đan.
Tại Phiêu Vân Cốc, Đan Hà Sơn là một cấm địa trọng yếu không hề kém Tàng Thư Các. Chung quanh là tinh thú tuần tra cùng các cao thủ cảnh giới. Ngoại nhân dám xông vào chỉ có đường chết! Dù là đệ tử bổn môn cũng không được phép tùy tiện đi vào.
Trước Đan Hà Sơn có một tòa kiến trúc phụ trách tiếp đãi khách nhân. Bên trong khá rộng rãi, có vài gã đồng tử đang ngồi.
Đột nhiên thấy một thiếu niên tiến vào, một đồng tử vội đứng dậy cung kính hành lễ:
- Tham kiến Tiên sư
Mấy đồng tử này không phải tu tiên giả Phiêu Vân cốc, chỉ là đệ tử ngoại môn. Bọn họ là phàm nhân không có linh căn nhưng lại có thiên phú trong các kỳ nghệ tu tiên nên được thu dụng.
Trong mắt phàm nhân, tu tiên giả chẳng khác nào thần tiên, đương nhiên ngoại môn đệ tử hết sức cung kính với đệ tử trong môn phái. Mấy đồng tử này sinh ra tại các thế gia danh y, rất tinh tường về dược tính các loại dược liệu nên được thu vào giúp việc tại Đan Hà Sơn.
Môn phái sẽ căn cứ vào khả năng phục vụ của bọn họ mà thưởng cho một số y thư trân quý hoặc bí kíp võ học, chính là những điển tịch ở tầng thứ nhất Tàng Thư Các.
Với phàm nhân, đó điều là chí bảo vô thượng. Ngoại môn đệ tử ở tại Phiêu Vân cốc mười năm tám năm, sau khi hạ sơn đều thành nhất đại danh y hoặc hào kiệt thân tàng tuyệt kĩ, võ công danh chấn nhất phương.
Thấy thái độ cung kính như vậy, Lâm Hiên cảm khái trong lòng. Ba năm chịu đủ mọi sự xem thường của đồng môn, hắn đã quên mất thân phận tu tiên giả của mình.
Cao cao tại thượng được người tôn kính, cảm giác này thật sảng khoái. Lâm Hiên lành lạnh hỏi:
- Quản sự của các ngươi đâu?
Gã đồng tử vội gật đầu:
- Quản sự đại nhân đang ở ngoài, mời tiên sư vào trong này ngồi, vãn bối xin dâng hương trà rồi đi bẩm báo.
Lâm Hiên ngồi trong thính phòng thưởng trà, được một lát có một lão giả đi vào. Lão giả này tóc bạc như cước, niên kỷ đã thất tuần, cũng là một tu tiên giả.
Tại Phiêu Vân cốc, tu tiên giả cấp thấp chiếm đến chín phần, Lão giả này có tu vị Linh Động hậu kỳ, gần như không thể Trúc Cơ. Tiên đạo đã tận nên lão không quá cố gắng tu luyện, chấp nhận làm một quản sự phụ trách đan phòng, an hưởng tuổi già.
Lúc này lão đánh giá Lâm Hiên một lượt từ trên xuống dưới.
Last edited by Minh Huệ; 10-07-2012 at 10:33 PM.
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vivuvip
Thấy thiếu niên trước mắt dung mạo bình thường, hơn nữa tu vị mới chỉ là tầng thứ hai Linh Động kỳ, ngữ khí của lão giả hết sức lãnh đạm.
Lâm Hiên đương nhiên thấy rõ điều này, trong lòng cười lạnh song lại làm bộ thành khẩn nói:
- Sư huynh, tiểu đệ muốn xin một chân quản sự nhỏ …
Hừ, thì ra cũng là một tiểu tử chán tu luyện, muốn tới đây hưởng phúc giống ta! Lão giả nghĩ thầm, cau mày lộ bộ dạng khó khăn:
- Điều này e rằng hơi khó! Lão phu là quản sự ở Đan Hà Sơn nhưng nơi này không thiếu người, quả thực ta lực bất tòng tâm với yêu cầu này của sư đệ.
"Hừ, lão hồ ly"
Lâm Hiên khẽ mắng thầm, hắn hành sự luôn mưu tính trước. Trước khi tới đây đã hỏi thăm rất kỹ. Đan Hà Sơn đang khuyết một vị trí quản sự, lão gia hỏa này định làm khó nhưng hắn đã lường trước tình huống này.
Chỉ thấy bộ dáng hắn như ngây ngốc nói:
- Sư huynh …xin hỗ trợ tiểu đệ, tư chất của ta quá kém, tu hành khó có thành tựu nên muốn làm một quản sự tiêu diêu tự tại. Nếu sư huynh giúp cho, ta nhất định sẽ hiếu kính không quên
Nói xong từ trong người lấy ra một vật được bọc trong vải bố, đặt trước mắt lão giả.
- Đây là cái gì?
Lão giả ngạc nhiên đem lớp vải bố mở ra, lộ ra một phần khối đá sáng long lanh, mới nhìn thấy lão đã rúng động thần sắc:
- …Tinh thạch?
Tinh thạch có chứa thiên địa linh khí dồi dào, có tác dụng lớn trong luyện công chế khí hay đấu pháp, cũng được dùng làm tiền tệ giao dịch. Chỉ là số mỏ quặng thưa thớt. Tinh thạch khai thác ra đều bị các cao thủ chiếm giữ, rất ít tu tiên giả cấp thấp sở hữu chúng.
Thiếu niên này tu vị mới chỉ ở tầng hai Linh Động kỳ, lại có được tinh thạch trân quý thế sao.
Sau khi lớp vải bố được mở ra hoàn toàn, vẻ mặt của lão lại thất vọng, đây không phải một khối tinh thạch nguyên vẹn. Chỉ là mảnh vỡ chừng còn nửa khối.
Tinh thạch bị vỡ thì linh khí bên trong mất đi không ít, trong mảnh vỡ này còn lại chỉ khoảng ba phần.
- Tàn phiến tinh thạch này là tiểu đệ ngẫu nhiên có được, nếu sư huynh giúp tiểu đệ một chức quản sự, ta nguyện cung kính dâng lên người.
Nhất thời lão giả động tâm, dù là mảnh vỡ tinh thạch nhưng vẫn rất quý giá đối với lão. Một chức quản sự? Chỉ là một cái nhấc tay.
Lão giả làm bộ trầm ngâm một chút rồi mới mở miệng:
- Được! Sư đệ đã có thành ý như vậy, vi huynh sẽ hết sức thành toàn cho ngươi. Phế Đan Phòng còn thiếu một chân quản sự, ngươi đến đó nhận chức vậy.
Lâm Hiên mừng rỡ, đúng như dự tính nhưng khuôn mặt hắn lộ vẻ đau khổ:
- Phế Đan Phòng, cái này….
Thấy vẻ mặt thất vọng của hắn, lão giả vội vàng nói:
- Sư đệ, ngươi không biết công việc trong Phế Đan Phòng là nhẹ nhàng nhất sao, không phải ngươi muốn tiêu dao sao? Đến chỗ đó có thể sung sướng như thần tiên, là sư huynh có lòng tốt chiếu cố ngươi đó.
Ánh mắt Lâm Hiên lộ vẻ hưng phấn:
- Thật vậy sao? Ta mới nghe đến phế đan còn tưởng không tốt đẹp gì, vậy xin đa tạ sư huynh.
- Ha ha, sư đệ không cần khách khí.
Lão giả đem nửa khối tinh thạch thu lại rồi gọi một đồng tử tới:
- Từ hôm nay vị sư đệ này chính là quản sự Phế Đan Phòng, ngươi dẫn hắn đi lấy tín vật
Vâng!
Bóng dáng Lâm Hiên vừa khuất, lão giả đắc ý cười:
- Phế Đan Phòng quả thực rất nhàn nhã nhưng chỉ là chỗ bỏ đi, một chức vị rác rưởi như vậy có thể đổi được nửa khối tinh thạch, quả thật là một tên ngốc!
Lão giả tự cho mình là thông minh nhưng đâu biết những ý nghĩ của lão sớm đã nằm trong tính toán của người khác.
Trước khi đến đây, Lâm Hiên đã điều tra manh mối về lão quản sự này. Loại người tham tài này, nếu cho một ít lợi ích thì có gì mà không làm. Chỉ là một đệ tử Linh Động sơ kỳ mà có được tinh thạch sẽ khiến người để tâm. Vì vậy Lâm Hiên cố tình đem khối tinh thạch ra đập vỡ ra, vừa tiết kiệm nửa khối mà không khiến người chú ý. Quả là nhất cử lưỡng tiện.
- Đây là tín vật của ngươi, cất giữ cho tốt.
Một trung niên nam tử khoảng tứ tuần, cũng là tu tiên giả cấp thấp đem một khối lệnh bài dúi vào tay Lâm Hiên, thần sắc lạnh lùng đưa mắt đánh giá hắn một hồi.
Thiếu niên ngu ngơ này tới làm quản sự Phế Đan Phòng sao? Nhất định đã bị Phùng quản sự gạt rồi.
Thấy ánh mắt đầy xăm soi của đối phương, Lâm Hiên giả bộ lơ đãng, một bộ ngây ngốc nói.
- Đa tạ sư huynh.
Rồi hắn xem xét lệnh bài trong tay một chút, nó to khoảng nửa bàn tay, làm từ một loại tài liệu kỳ lạ. Mặt trước có khắc ba chữ Phế Đan Phòng, mặt sau là Quản sự.
Đan Hà Sơn được chia làm ba tầng.
Tầng thứ hai có mười thông đạo đẫn nhập xuống các Luyện Đan Thất chứa địa hỏa. Tầng thứ ba chứa các loại dược liệu cũng như đan dược, là chỗ vô cùng trọng yếu, được bố trí cấm chế trùng trùng rất khó tiến vào.
Còn lại là tầng nhứ nhất bao gồm cả Phế Đan Phòng, Nghênh Khách Thất với các chỗ chuyên làm loại tạp vụ khác. Có lệnh bài trong tay, Lâm Hiên có thể xuất nhập tự do trong này.
Trong lòng mừng rỡ, Lâm Hiên dùng vẻ mặt ngơ ngác cáo từ gã đệ tử cấp thấp kia. Hắn lấy ra một cái ngọc giản mới được cấp, đem thần thức truyền vào. Trong này này có ghi địa đồ tầng thứ nhất của Đan Hà Sơn, cùng với một số chú ý.
Sau một lát khóe miệng Lâm Hiên nhếch lên. Ánh mắt nào còn vẻ ngu ngơ, thản nhiên đi tới Phế Đan Phòng.
- Các nơi khác còn có cấm chế chứ Phế Đan Phòng thật đúng là chỗ rác rưởi, ngay cả một cái cấm chế nho nhỏ cũng không có.
Lâm Hiên vừa lẩm bẩm vừa tới một tiểu viện nhỏ. Ở trong có mấy tên đồng tử chừng mười lăm mười sáu đang lười biếng nằm dài, phơi nắng huýt sáo ngắm trời.
Đã lâu không có ai đến, vừa thấy một tu tiên giả bổn môn, bọn chúng vội chạy tới thi lễ. Một gã đồng tử nhìn có vẻ lớn tuổi nhất, tựa hồ cũng là lão đại ở đây cung kính thưa:
- Tiên sư, xin hỏi người tới đây có chuyện gì?
- Ngươi tên gì?
- Tiểu nhân là Triệu Minh.
Đối với câu hỏi không chút khách khí của Lâm Hiên, đồng tử kia không hề dám bất mãn, cung kính đáp.
Mấy gã đồng tử khác cũng không dám thở mạnh. Trong mắt đám phàm nhân, một đệ tử Linh Động sơ kỳ cũng được xem như hàng cao nhân cao cao tại thượng, cảm giác này thực hài hước và thoải mái.
- Ngươi đứng đầu ở đây?
- Vâng!
Triệu Minh một bộ thành thật:
- Tiểu nhân là quản sự tạm thời trông coi chỗ này.
- Quản sự?
Lâm Hiên ngẩn người, tuy là tạp vụ nhưng vị trí quản sự trong môn luôn do tu tiên giả đảm nhiệm, có lý đâu lại giao cho ngoại môn đệ tử.
Triệu Minh như nhìn ra sự khác lạ của Lâm Hiên, cười khổ nói:
- Không dám gạt tiên sư, vị trí quản sự của Phế Đan Phòng từ lâu không có tiên sư đảm đương, tiểu nhân mới được tạm thời trông coi.
- Ra là vậy.
Lâm Hiên gật đầu, nghĩ tới chỉ có kẻ ngốc mới tình nguyện làm cái vị trí bèo bọt này. Hắn bắt đầu cao giọng nói:
- Ta chính là tân quản sự do môn phái cử tới. Đây là lệnh bài, các ngươi tự xem đi.
Triệu Minh khá nhanh nhẹn, cầm lệnh bài xem xét một chút liền dẫn các đồng tử tới hành lễ:
- Chúng đệ tử tham kiến quản sự đại nhân
- Được rồi!
Lâm Hiên vung tay lên:
- Các ngươi đi làm việc của mình đi, còn Triệu Minh ở lại!
Đám tử khác tản ra, Lâm Hiên thản nhiên nói với Triệu Minh:
- Ngươi dẫn ta đi xem chung quanh một chút!
Rầm!
Cánh cửa lớn chậm rãi mở ra, đám bụi bám trên trần rơi xuống, Lâm Hiên ngạc nhiên nhìn đống bình dược hỗn loạn bày ra la liệt trước mắt:
- Đây chính là khố phòng chứa phế đan?
- Đúng vậy thưa tiên sư.
- Đã lâu không có người dọn dẹp sửa sang sao. Thư sách trương mục đâu, rốt cục nơi đây có bao nhiêu phế đan?
- Cái này…
Triệu Minh há mồm cứng lưỡi, một lúc sau mới mở miệng:
- Tiên sư, tiểu nhân cũng không rõ con số cụ thể, còn trương mục thì không có làm.
- Sao có thể như vậy, ngươi không phải là quản sự nơi này sao?
- Người cũng biết phế đan là vật vô dụng. Không phải tiểu nhân không hoàn thành ti chức mà là hơn ngàn năm lịch sử của Phiêu Vân cốc, quy củ của Phế Đan Phòng là không cần làm trương mục rồi. Dù sao phế đan cũng chỉ là rác rưởi, không ai thèm lấy, cần nắm rõ để làm gì?
- Ừm!
Sau một lát, thấy Lâm Hiên gật đầu. Triệu Minh thở phào như trút được gánh nặng, đâu biết trong rằng trong lòng Lâm Hiên đang mừng như điên.
Hắn vốn dự tính sau khi quen thuộc nơi đây, sẽ lợi dụng sơ hở làm giả, sửa lại trương mục để tham ô phế đan. Đương nhiên phải hết sức cẩn thận, tránh gây chú ý hoặc phát hiện.
Nhưng không ngờ nơi đây lại hỗn loạn như vậy, ngay cả trương mục cũng không có. Số lượng phế đan là bao nhiêu thì chẳng ai rõ. Như vậy hắn cứ an tâm lớn mật lấy dùng mà không sợ bị người phát hiện.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Lâm Hiên nhịn không được lộ nụ cười.
- Tiên sư….
Một thanh âm chợt vang lên, Lâm Hiên quay sang thì phát hiện Triệu Minh đang nghi hoặc nhìn mình. Trong lòng rùng mình, hắn lập tức tự cảnh cáo.
"Lâm Hiên, sau này mi không thể lơ đễnh như vậy, người làm đại sự thì hỉ nộ không lộ ra mặt, tâm tình dù xấu hoặc cao hứng đến mấy cũng không thể để kẻ khác nhìn ra"
- Ha ha!
Lâm Hiên cười cười nói:
- Ta đang không ngờ nhiệm vụ quản sự phòng phế đan lại dễ dàng như vậy. Xem ra sau này ta có thể tiêu dao được rồi.
- Ha ha, tiên sư yên tâm, Phế Đan Phòng chúng ta không có nhiều sự tình cần làm, một chút tạp vụ này để tiểu nhân đối phó thay người
Triệu Minh cũng cười hả hả lấy lòng, dù sao Lâm Hiên đã là thượng cấp trực tiếp của hắn.
Sai Triệu Minh dẫn đường thăm nom các khu vực khác một hồi, Lâm Hiên chọn một gian phòng yên tĩnh, bắt đầu cuộc sống thường ngày nơi đây. Hắn lại sai Triệu Minh triệu tập đám đồng tử đến, tuyên bố nếu chưa được hắn cho phép, đám này tuyệt không được bước vào phạm vi mười bước quanh cư thất của hắn.
Đương nhiên đám đồng tử không hề dị nghị với điều này. Là ngoại môn đệ tử nhưng cũng hiểu một số quy củ ở tu tiên giới. Các tu tiên giả đều có bí mật riêng, tu sĩ cao cấp còn có động phủ, bên ngoài bố trí trọng cấm chế, ai tự tiện xông vào thì giết không tha! Bọn họ sao dám tò mò để rước họa sát thân.
Sau khi đám đồng tử tản đi, Lâm Hiên vào phòng nằm nghỉ trên giường, đồng thời xem xét mọi chuyện hôm nay lại một lần. Vận khí thật không tệ, hết thảy đều rất thuận lợi.
Sau một lúc hắn ngồi dậy, từ vòng tay ngọc bích của Chu Yến lấy một tấm phù lục đặc biệt được gọi là trận phù.
Trong tấm phù này có phong ấn một trận pháp!
Trận pháp chi đạo là một kỳ nghệ trong bách nghệ tu tiên. Nghe nói vô cùng thâm ảo và huyền diệu. Dùng công kích, phòng ngự hay cấm chế đều có uy lực không thể tưởng tượng nổi.
Đương nhiên trận pháp phong ấn trong trận phù này là loại đơn giản nhất, chỉ dùng bày trận được một lần duy nhất. Uy lực có hạn nên khi sử dụng linh lực tiêu hao rất nhỏ, tu tiên giả cấp thấp có thể sử dụng dễ dàng. Từ Trương Vũ và Chu Yến, Lâm Hiên thu được hai mươi tấm phù lục nhưng chỉ có một tấm trận phù.
Động linh lực trong đan điền, Lâm Hiên khẽ lẩm bẩm trong miệng. Phút chốc tấm phù lục phát ra linh quang và bốc cháy.
Lâm Hiên vung tay quăng nó lên bầu trời, đồng thời quát:
- Khởi!
Nhất thời phù lục hóa thành một Âm Dương Bát Quái Đồ nho nhỏ rồi nhanh chóng bành trướng, bay ra ngoài bao phủ cả căn phòng vào trong.
Sau một lát cảnh tượng lại khôi phục như trước. Có điều nếu có kẻ tự tiện xông vào, cấm chế sẽ tự phát động.
Lâm Hiên thân mang bí mật không muốn người khác biết. Đù đám đồng tử không có dũng khí đi vào nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Dù rất đau xót nhưng hắn quyết định vẫn sử dụng trận phù nọ.
Cấm chế dù đơn giản nhưng đám tu tiên giả vốn không thèm ngó ngàng đến chỗ này. Bố trí như vậy đã rất an toàn.
Last edited by Minh Huệ; 10-07-2012 at 11:24 PM.
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vivuvip
Mấy ngày kế tiếp, Lâm Hiên quyết định chưa vội hành sự mà bất động thanh sắc quan sát. Dù Triệu Minh đã giới thiệu chi tiết nơi đây nhưng hắn vẫn muốn đích thân khảo nghiệm qua.
Hơn nữa những tu tiên giả làm quản sự nơi đây đều lười biếng, không chịu tu hành. Nếu hắn chăm chỉ chẳng phải sẽ khiến người hoài nghi sao?
Lâm Hiên quyết định dành một thời gian thầm đánh giá đám thuộc cấp, và biến hắn thành một quản sự lười biếng cùng cô độc, thích ở trong phòng không muốn người khác quấy rầy.
Sau một tuần thì thấy quả thật Triệu Minh không nói dối.
Tạp vụ nơi Phế Đan Phòng hết sức đơn giản. Chỉ vào ngày mùng một đầu các tuần trăng, sẽ có một đồng tử ở Luyện Đan phòng đem phế đan tống đến đây. Thời gian còn lại không ai thèm tới nơi này, tựa hồ hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Kiểm tra kỹ thì Phế Đan Phòng đúng là hỗn loạn, đầy phế đan tích tụ cả ngàn năm. Đa phần đều là Tẩy Tủy Đan cùng đan dược khác ở cảnh giới Linh Động Kỳ. Đương nhiên hiện tại chưa cần nghĩ đến đan dược cao cấp làm gì.
Lại sau chừng nửa tuần trăng, đám đồng tử nơi Phế Đan Phòng đều biết vị tiên sư mới này rất lười biếng, khi ngủ ghét nhất là bị người khác quấy rầy.
Các đồng tử có phát hiện ngoài cư thất của tiên sư có thiết lập cấm chế nhưng điều này rất bình thường, thậm chí có kẻ giải thích rằng quản sự đại nhân làm vậy để phòng ngừa có kẻ quấy rầy giấc ngủ của hắn. Vậy nên không có gã ngốc nào xui xẻo đi vào phạm vi mười bộ quanh cư thất Lâm Hiên. Có tạp vụ gì đều do Triệu Minh xử lý.
Thấy sự tình thuận lợi, Lâm Hiên mới bắt đầu kế hoạch tu hành. Hôm gã đồng tử tới giao phế đan, khi còn lại một mình trong Phế Đan Phòng. Lâm Hiên đã tiện tay thu vào một bình phế đan Tẩy Tủy Đan.
Đương nhiên chưa thể nhịn ăn, hắn đã chuẩn bị bánh bao, khô thịt. Là hai món thường ngày hắn khoái khẩu nhất.
Với khả năng điều động lam sắc tinh hải hiện tại. Chỉ mất hai ngày, Lâm Hiên đã đem một trăm viên phế đan tinh chế được ba mươi sáu viên hạ phẩm đan.
Có đan dược, hắn bắt đầu tu hành. Dựa theo cổ thư cùng với những điều tâm đắc của bản thân khi phục dụng loại đan dược này. Mỗi ngày sáng chiều tối dùng ba lần, mỗi lần ba viên.
Dưới sự thôi động của dược lực cường đại, cộng thêm khắc khổ tu luyện, tuy không có linh căn mà tốc độ tu hành của Lâm Hiên tiến triển cực nhanh. Nếu dùng hết Tẩy Tủy Đan thì lại đi lấy phế đan tinh chế mà dùng.
Thời gian như nước chảy, bất tri bất giác đã qua nửa năm. Lâm Hiên cố gắng tu hành tại Phế Đan Phòng nhưng không hoàn toàn tách biệt với bên ngoài. Cứ vài ngày hắn lại đi Trĩ Ưng Các nghe cao thủ Trúc Cơ Kỳ truyền giáo.
Nửa năm trôi qua, hắn dùng phải đến cả ngàn viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan. Tu vị tiến triển thần tốc đến Linh động trung kỳ, đã được xếp vào hạng khá trong đám đệ tử bổn môn. Có tốc độ vô cùng hiếm thấy này chính là Lâm Hiên rất rõ ràng, muốn có thu hoạch thì trước tiên phải trả giá bằng nỗ lực, thậm chí hắn tu luyện còn điên cuồng hơn trước kia. Tuy vậy rất ít khi hắn lộ diện trong môn phái, tránh để người chú ý.
Lúc này, Lâm Hiên gặp phải một nan đề là tác dụng của hạ phẩm Tẩy Tủy Đan giảm mạnh. Tu tiên đạo càng về sau càng cao thâm, theo mức độ tăng lên của pháp lực thì hạ phẩm Tẩy Tủy Đan đã dần không còn thỏa mãn.
Theo lẽ thường, có thể dựa vào số lượng để bù đắp lại chất lượng. Chỉ là mỗi ngày dùng không nên quá chín viên Tẩy Tủy Đan.
Trải qua suy tính, bắt buộc hắn phải lần nữa đem hạ phẩm Tẩy Tủy Đan tái tinh chế thêm lần thứ hai.
Khi trước từng tinh chế trung phẩm đan nhưng thất bại. Có điều hắn hiện đã là Linh động trung kỳ tầng thứ bốn. Thể tích lam sắc tinh hải, linh lực cùng thần thức lớn mạnh lên không ít.
Sau khi hạ quyết định, Lâm Hiên bắt đầu tiến hành thử nghiệm.
Đả tọa một lát, chờ thần thức, pháp lực cùng tinh hải trong đan điền khôi phục đến trạng thái tốt nhất. Lâm Hiên lấy ra một viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan nắm ở trong tay đồng thời phát ra thần thức. Hiện tại toàn lực thần thức có thể bao quát trong vòng mười thước, cơ hồ dù kiến bò hoặc kim rơi cũng bị nắm giữ. Đây là một cảm ứng rất kỳ diệu.
Lâm Hiên bắt đầu điều động tinh hải trong đan điền, vô số điểm sáng hội tụ thành một dải lam sắc mỹ lệ chạy dọc theo kinh mạch. Sau khi tinh chế mấy ngàn viên phế đan, kỹ năng của hắn đã thành thục tinh xảo và từng bước được đề cao, kinh mạch cũng cường tráng hơn xưa nên không còn cảm giác khó khăn.
Rất nhanh các điểm sáng theo kinh mạch lên đến cổ tay phải, Lâm Hiên đem thần thức tập trung vào trong viên đan dược, quan sát tinh hoa cùng tạp chất.
Hắn cẩn thận khống chế điểm sáng chậm rãi tiến vào trong đan dược, bắt đầu quá trình tinh chế. So với phế đan, tinh hoa cùng tạp chất trong hạ phẩm đan quấn vào nhau rất chặt. Trước kia chỉ cần một điểm sáng, bây giờ cần ít nhất ba điểm sáng mới đẩy được một điểm tạp chất. Hơn nữa quá trình tinh chế không thể bị ngắt đoạn giữa chừng. Nếu không thì đan dược sẽ hoàn toàn bị phế bỏ, không thể tinh chế lại.
Bước đầu coi như thuận buồm xuôi gió, tuy đòi hỏi nhiều điểm sáng nhưng với thể tích tinh hải hiện tại thì vẫn đủ dùng. Có điều điểm sáng đẩy tạp chất đến lớp vỏ đan dược thì lại không ra ngoài được.
Tại sao như vậy?
Lâm Hiên dùng thần thức quan sát, thấy lớp vỏ đan dược tựa hồ ở trạng thái chất dịch, có tính kết dính cao hơn so với lớp vỏ phế đan là chất rắn.
Do đã có kinh nghiệm, hắn quyết định thử gia tăng tốc độ di chuyển của điểm sáng nhằm đẩy mạnh tạp chất ra khỏi vỏ. Đương nhiên tốc độ phải nằm trong một khoảng nhất định, lớn quá thì đan dược sẽ bị vỡ mà quá thấp thì không gây được tác dụng.
Vẻ mặt ngưng trọng, trên trán lấm tấm mồ hôi. Lâm Hiên cẩn thận thao túng các điểm sáng, sau một hồi rốt cuộc đã đẩy một chút tạp chất ra ngoài.
Chừng một canh giờ sau.
- Phù!
Lâm Hiên nằm trên giường, trang phục ướt sũng mồ hôi, thần thái hết sức mệt mỏi. Quá trình tinh chế này còn mệt hơn cả tu luyện liên tiếp một ngày.
Có điều khóe miệng hắn lại nở nụ cười vui mừng. Mở lòng bàn tay phải, không ngờ bên trong có một viên đan dược tản ra hương thơm thấm động lòng người.
Trung phẩm Tẩy Tủy Đan!
Tuy chưa từng thấy nhưng màu sắc cùng vẻ bề ngoài giống hệt miêu tả trên đan thư.
Đúng là trung phẩm đan hàng thật giá thật. Nó có màu lam nhạt, hương thơm vượt xa hạ phẩm đan. Phải biết rằng luyện đan đạo tại tu tiên giới đòi hỏi kỹ xảo rất cao. Dù là hạ phẩm đan thì xác suất thành công chỉ khoảng năm sáu thành. Luyện trung phẩm đan thì không đến hai thành, chỉ có một số đại phái mới có khả năng luyện chế được. Phiêu Vân Cốc là tiểu môn phái, không có tài lực luyện chế trung phẩm đan.
Dựa theo dược lực, một viên trung phẩm đan có thể đổi được mười viên hạ phẩm đan nhưng thực tế không ai lại ngu ngốc làm điều này. Trung phẩm đan rất hiếm có, chỉ đại phái mới sở hữu, thường để ban cho các đệ tử thiên tài phục dụng vào thời điểm trùng quan.
Bởi vậy có thể thấy trung phẩm đan quý giá cỡ nào! Đem đùa nghịch trong tay một hồi, Lâm Hiên quyết định thử dược lực của nó.
Sau một hồi nghỉ ngơi, hắn rời giường rồi kéo bồ đoàn khoanh chân ngồi lên, đem đan dược màu lam nhạt nuốt vào. Rất nhanh một cỗ nhiệt lưu nồng hậu xuất hiện trong đan điền.
Khi dùng hạ phẩm Tẩy Tủy Đan thì nhiệt lưu sinh ra rất nóng, khiến người khó chịu như ở trong lò thiêu vậy. Còn dòng nhiệt lưu này lại ấm áp, khiến người sảng khoái như tắm trong dòng nước ấm vào mùa đông.
Trên đan thư có ghi lại một số chú giải nhưng việc tự thể nghiệm thật là khác biệt. Có điều đây không phải là lúc phân tâm, Lâm Hiên tập trung toàn bộ thần thức vào việc luyện hóa dược lực.
Hiện tại số lượng hay chất lượng linh lực trong đan điền đã cách một trời một vực so với Linh Động Kỳ tầng thứ nhất. Chúng to như que diêm, hơn nữa có màu xanh, khác với khi trước chỉ là màu trắng lấm tấm điểm xanh.
Rất nhanh linh lực hợp thành một dòng chảy vào trong kỳ kinh bát mạch, cùng dược lực tụ tại một chỗ. Lâm Hiên vận dụng công pháp luyện hóa đan dược nuôi dưỡng linh lực, sau đó làm một vòng Đại chu thiên tuần hoàn.
Lúc Lâm Hiên thu công đứng lên đã là chính ngọ. Thời gian luyện hóa trung phẩm đan dài hơn ba viên hạ phẩm đan, hiệu quả đương nhiên rõ ràng hơn.
Sau khi dùng thần thức xem xét một chút, hắn cảm giác linh lực trong cơ thể tăng trưởng rõ rệt, quả thật trung phẩm Tẩy Tủy Đan có thể thỏa mãn yêu cầu tu luyện.
Đương nhiên việc tinh chế trung phẩm đan không hề dễ dàng, vừa rồi chỉ là may mắn thành công mà thôi. Tái tinh chế trung phẩm đan hao tốn rất nhiều thời gian cùng tinh lực, xác suất thành công quá thấp sẽ khiến tốc độ tu hành giảm. Có điều tin tưởng rằng, chỉ cần không ngừng luyện tập thì hiệu suất tinh chế sẽ được đề cao. Có dược hiệu thần kỳ, tốc độ tu hành sẽ tiến triển rất nhanh.
Last edited by Minh Huệ; 11-07-2012 at 12:06 AM.
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vivuvip
Thời gian sau, Lâm Hiên chuyên tâm luyện tập tinh chế trung phẩm Tẩy Tủy Đan. Vạn sự khởi đầu nan. Ban đầu quả thật khó khăn từng bước, xác suất thành công thấp đến đáng thương.
Cơ hồ cứ mười viên mới thành công một lần nhưng nào còn cách nào khác. Dù thất bại liên tục, hắn vẫn cắn răng kiên trì.
Công sức không phụ lòng người. Theo thời gian, rốt cục hiệu suất cũng tăng lên. Cứ năm viên hạ phẩm thì tinh chế thành công một viên trung phẩm. Hàng ngày, ngoài đả tọa luyện công cùng giấc ngủ rất ngắn, thời gian còn lại Lâm Hiên đều dùng để tinh chế. Hiện tại mỗi ngày, hắn tinh chế được một viên trung phẩm đan.
Như vậy có thể dùng thêm tám viên hạ phẩm đan nữa. Buổi bình minh Lâm Hiên phục dùng một viên Trung phẩm đan, chính ngọ cùng hoàng hôn đều phục dùng bốn viên hạ phẩm đan.
Thời gian như nước chảy, đảo mắt qua thêm một tuần trăng.
Hiệu lực của trung phẩm đan thật phi phàm, dù mỗi ngày chỉ dùng một viên nhưng nhờ dược lực cường đại thôi động, mức độ tăng trưởng của linh lực vô cùng rõ ràng. Với tốc độ này, qua mấy tuần trăng nữa hắn sẽ đột phá tầng thứ năm, trở thành một cao thủ Linh Động hậu kỳ trong hàng đệ tử cấp thấp.
Tuy vậy hiệu suất tinh chế trung phẩm đan đã gặp bình cảnh. Tuy kỹ xảo có tăng song xác suất vẫn là hai thành như trước, thể tích tinh hải dù lớn hơn một chút nhưng chưa đủ để tinh chế hai viên.
Tuy vậy không phải Lâm Hiên chỉ nghĩ đến mỗi việc đột phá bình cảnh. Hiện tu vị đã đủ, mỗi ngày hắn đều dành một số thời gian luyện tập khu sử Linh Khí.
Trong tay hắn có ba kiện. Kiện thứ nhất chính là Hồn Kim Tác mà Chu Yến sử dụng khi ám toán Trương Vũ, phẩm chất có thể xem như là trung phẩm. Kiện thứ hai là thanh phi kiếm mà Lâm Hiên đã chứng kiến, chỉ một kích đã phá vỡ một vách núi, là một kiện thượng phẩm rất uy lực.
Đương nhiên hai kiện này không thể so với Bích Tuyết Hoàn vang danh của Trương Vũ tại Phiêu Vân Cốc. Đây chính là một trong vài kiện cực phẩm Linh Khí của bổn môn mà chỉ mấy đại cao thủ mới sở hữu.
Đương nhiên Lâm Hiên không mạo hiểm tham khảo các tiền bối hay người khác về Linh Khí, hắn lặng lẽ tìm hiểu ở Tàng Thư Các.
Trong điển thư nói phẩm cấp Linh khí càng cao thì càng khó thao túng, khi sử dụng sẽ tiêu hao rất nhiều pháp lực.
Hiểu được điểm này, Lâm Hiên quyết định luyện tập với Hồn Kim Tác. Với kẻ mới tập, tốt nhất là dùng hạ phẩm Linh Khí. Do không có nên hắn đành dùng trung phẩm.
Muốn khu động được Linh Khí, đầu tiên phải thành thạo tiểu pháp thuật Khu Vật Thuật. Khi trước Lâm Hiên đã tập qua pháp thuật này nhưng không mấy thành tựu. Hiện tại tu vị của hắn vượt xa một trời một vực. Có pháp lực sung mãn hậu thuẫn, không tốn bao thời gian đã dễ dàng nắm giữ Khu Vật Thuật
Lâm Hiên lấy Hồn Kim Tác từ trong vòng tay trữ vật. Nó chỉ là một sợi dây kim tuyến, Hắn đem pháp lực chậm rãi truyền vào. nhất thời Hồn Kim Tác phát ra linh quang chói mắt, nghênh phong hóa dài, thoáng cái đã hơn trượng. Dù từng thấy Chu Uyển sử dụng Linh Khí này nhưng khi bản thân tự thi triển, uy năng thần kỳ của nó cũng khiến hắn thầm le lưỡi.
Vẻ mặt trở nên ngưng trọng, Lâm Hiên hít thật sâu một hơi, vươn tay phải đem tế Hồn Kim Tác lên không.
Cùng lúc hắn đem thần thức cách không tập trung bám trên Linh Khí. Hồn Kim Tác đang rơi xuống lại từ từ bay lên, tuy có khật khưỡng không đẹp mắt nhưng quả thật hắn đã thao túng được nó. Trên mặt lộ vẻ vui mừng, hắn tiếp tục dùng thần thức luyện tập thao túng linh khí.
Đảo mắt đã qua nửa giờ.
Lúc này Hồn Kim Tác đã khôi phục lại thành một sợi dây kim tuyến còn Lâm Hiên đang nằm thẳng không cựa quậy ở trên giường, không cử động nổi ngay cả một ngón tay. Cơ hồ đã tiêu hao hết linh lực trong cơ thể. Trách không được Linh Khí có uy lực lớn như vậy, là do phải tiêu hao một lượng pháp lực xa xỉ truyền vào. Mặc dù Linh động kỳ tầng thứ tư có thể thao túng được nhưng muốn như ý thì ít nhất tầng thứ năm, thậm chí là tầng thứ sáu mới đủ pháp lực.
Đương nhiên Lâm Hiên không hề có thiên phú điều khiển Linh Khí gì cả. Sở dĩ lần đầu hắn đã thành công là bởi nhờ thần thức cường đại vượt hơn cảnh giới.
Có điều được này là do hắn nỗ lực rất nhiều. Nếu đệ tử khác mỗi ngày chỉ hành công ba vòng chu thiên tuần hoàn thì Lâm Hiên làm chín lần, việc điều khiển linh lực lưu chuyển trong kỳ kinh bát mạch cũng là rèn luyện thần thức. Tiếp theo là việc tinh chế đan dược. Ví như tinh chế Trung phẩm Tẩy Tủy Đan, phải đem thần thức xuyên vào trong đan dược thao túng tốc độ điểm sáng. Đây chính là một hình thức rèn luyện thần thức gian khổ.
Với pháp lực hiện tại thì điều khiển Linh Khí không được bao lâu. Nhiều nhất sau nửa canh giờ, toàn bộ linh lực trong cơ thể đã cạn kiệt. Nếu gặp địch nhân mà phải khổ đấu kéo thì kết cục bi thảm thế nào không nói cũng biết.
Làm sao để bù đắp điểm yếu này?
Phương pháp đơn giản nhất chính là đề cao thực lực, có điều phải mấy tuần trăng nữa mới có thể tiến cảnh.
Xem ra nên tu tập thêm một số pháp thuật. Tu tiên đạo bao la như đại dương, các dạng pháp thuật vô cùng hoa mỹ kỳ diệu.
Pháp thuật là dùng linh lực biến ảo ra, lực công kích tuy kém hơn Linh Khí nhưng lại có những ưu điểm riêng. Đầu tiên là tiêu hao ít linh lực, thứ hai là có thể trực tiếp thi triển ra nên các tu tiên giả cấp thấp rất ưu thích.
Tỷ dụ như Băng Đạn quyết, Nội Thị Thuật hay Linh Khí Hộ Thuẫn. Đều là các dạng pháp thuật hay được đệ tử cấp thấp sử dụng.
Pháp thuật chia làm ba nhóm gồm pháp thuật cấp thấp, pháp thuật trung cấp và pháp thuật cao cấp. Khi tu tiên giả tu đến cảnh giới Ngưng Đan kỳ, có thể thao túng Pháp bảo có uy lực cực đại nên không sử dụng pháp thuật nữa do chúng quá yếu.
Vì vậy chỉ có tu sĩ Linh Động Kỳ cùng Trúc Cơ kỳ học pháp thuật mà thôi. Linh Động kỳ chỉ có học pháp thuật cấp thấp và trung cấp, Trúc Cơ kỳ thì có thể học pháp thuật cao cấp.
Thường thì Linh Khí có uy lực mạnh hơn pháp thuật nhưng không có việc gì là tuyệt đối, có một số pháp thuật cao cấp có uy lực không kém gì Linh Khí. Mà do tài liệu luyện chế Linh Khí khó kiếm, những tu sĩ Trúc Cơ kỳ ở môn phái suy thoái hoặc tán tu nghèo khó đành dùng pháp thuật làm đòn công kích.
Lâm Hiên lấy ra một quyển điển thư từ trong lòng, nhìn bình thường nhưng hắn có vẻ rất trọng thị nó.
Đây chính là cuốn bút ký mà Lâm Hiên đã ghi lại hơn năm nay. Đối với người khác thì hành vi này có vẻ xa vời hão huyền, riêng hắn vẫn kiên trì với ý tưởng của mình. Hiện tại mới thấy hắn là người biết nhìn xa trông rộng, mưu tính trước sau.
Hơn ba năm qua giáo tịch đã truyền thụ rất nhiều pháp thuật, Lâm Hiên chỉ lựa chọn một số loại mà hắn nghĩ là thích hợp. Bỏ qua những pháp thuật cấp thấp uy lực có hạn. Mục tiêu là pháp thuật trung cấp. Lựa chọn một hồi, Lâm Hiên đã chọn được ba loại là Linh Khí Hộ Thuẫn, Băng Châm Quyết và Ngự Phong Thuật.
Lựa chọn như vậy là hắn đã suy nghĩ rất cẩn thận.
Linh Khí Hộ Thuẫn là pháp thuật có tính phòng ngự. Tại thời điểm đối địch, chuyện đầu tiên phải lo lắng chính là bảo trụ được cái mạng nhỏ. Đây là pháp thuật đầu tiên hắn muốn học.
Băng Châm Quyết là pháp thuật thủy thuộc tính trong ngũ hành công pháp, có đặc điểm là lực công kích cường hãn. Dù việc tập luyện tương đối khó khăn nhưng chỉ cần có uy lực thì hắn không ngại khổ.
Cuối cùng là Ngự Phong Quyết, thuộc về pháp thuật có tính phụ trợ như Khinh Thân Thuật cấp thấp mà Lâm Hiên đã học qua nhưng lợi hại hơn rất nhiều. Sau khi học được Ngự Phong Thuật sẽ có khinh công kinh thế hãi tục. Một cái nhảy có thể bay ra mấy chục thước, dù là thiên đạo cao thủ võ giả thế tục cũng không thể sánh bằng. Thuật này lấy linh lực làm cơ sở mà tu tiên giả vốn vượt xa phạm trù phàm nhân.
Thời gian tiếp theo, Lâm Hiên vô cùng bận rộn. Ngoại trừ thời gian tinh chế đan dược và đả tọa tu hành là luyện tập pháp thuật. Theo tu vị không ngừng tăng trưởng, thời gian dành cho giấc ngủ ngày càng ngắn.
Đổi lại là một người khác, sẽ thấy không cần thiết phải điên cuồng luyện tập như thế. Riêng Lâm Hiên thì khác. Lúc nào những lời châm chọc của đồng môn vẫn như văng vẳng bên tai.
Cố gắng tu hành!
Theo thời gian, pháp thuật của Lâm Hiên dần tiến triển.
Đầu tiên Linh Khí Hộ Thuẫn. Nguyên lý của nó cũng không khó. Chỉ cần đem linh lực phân bố ngoài thân thể, hình thành một cái lồng khí ngăn cản công kích của địch nhân.
Nếu luyện thành thì lồng khí này vô cùng chắc chắn, đao thương bất nhập. Đương nhiên khả năng phòng ngự thì theo tu vị từng người.
Là một pháp thuật trung cấp nhưng chỉ cần đủ linh lực thì tu luyện rất dễ dàng. Lâm Hiên tuy không có linh căn nhưng pháp lực mạnh mẽ, chỉ gần ba ngày đã thuần thục.
Last edited by Minh Huệ; 11-07-2012 at 12:45 AM.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vivuvip
Dù là pháp thuật trung cấp nhưng rất đặc biệt vì uy lực có thể sánh ngang với pháp thuật cao cấp. Nghe nói đã có một số tiền bối tranh cãi về vấn đề này, muốn xếp Băng Châm Quyết vào hàng pháp thuật cao cấp nhưng không thành. Có người gọi Băng Châm Quyết là pháp thuật giả cao cấp.
Cuối cùng, tuy không phải pháp thuật cao cấp chính thức nhưng có thể biết Băng Châm Quyết hấp dẫn lớn lớn đối với các đệ tử cấp thấp như thế nào.
Đương nhiên yêu cầu tu luyện đòi hỏi rất cao. Sở dĩ Lâm Hiên chọn nó vì không yêu cầu cao về pháp lực mà đòi hỏi thần thức cường đại.
Băng Châm Quyết chính là dùng linh lực, đem hơi nước trong không khí ngưng kết thành hàng ngàn ngọn băng châm cứng như sắt thép, đả thương địch thủ.
Một lúc muốn thao túng mấy trăm ngọn băng châm, ngoài thần thức rất cao thì việc luyện tập thành thục rất khó khăn.
Ngàn năm qua, có không biết bao nhiêu tu sĩ Linh Động kỳ thử qua nhưng không mấy ai luyện thành. Ngay cả tu sĩ Trúc Cơ kỳ muốn học Băng Châm Quyết cũng không dễ.
Lâm Hiên bắt đầu tu luyện, ban đầu quả thật khó khăn vô cùng. Vài ngày đầu cơ hồ không có tiến triển.
Đối với những người khác, luyện tập một loại pháp thuật thất bại tới hàng mấy chục lần thì sẽ tâm tàn ý lạnh, riêng Lâm Hiên sớm được tôi luyện sự nhẫn nại từ bé. Ví như việc trùng kích vào Linh Động kỳ tầng thứ hai, đã thất bại đến bốn chín lần mà hắn vẫn không từ bỏ.
Giáo tịch đã nói rất rõ ràng. Vạn năm trở lại đây, đệ tử Linh Động kỳ luyện được Băng Châm Quyết hiếm như lông vũ phượng hoàng và sừng kỳ lân. Có điều đã có người luyện được, sao hắn không luyện được?
Thất bại nối tiếp thất bại, hai tuần trăng sau rốt cuộc Băng Châm Quyết đã có thành tựu nho nhỏ. Cao thủ Trúc Cơ Kỳ muốn nắm giữ Băng Châm Quyết cũng phải mất từng đấy thời gian, có thể thấy tốc độ luyện tập của Lâm Hiên thật kinh người. Sở dĩ có tốc độ này, ngoài sự nỗ lực còn là sự trợ lực của đan dược mà hắn dùng như kẹo hồ lô mỗi ngày.
Băng Châm Quyết không phải chỉ có hư danh. Vào ngày luyện thành, Lâm Hiên lẳng lặng tới sơn cốc hoang sơ kia thí nghiệm uy lực của nó.
Đầu tiên hắn ngắm một khối cự thạch nặng hàng ngàn cân rồi điều động linh lực. Chỉ thấy hắn giơ tay phải lên. Âm thanh răng rắc vang lên, trong bàn tay chợt xuất hiện một vùng sương trắng, sau đó ngưng tụ thành hàng trăm ngọn băng lóng lánh.
Lâm Hiên vung tay, đám băng châm như tia chớp bắn tới cự thạch. Trong ánh hàn quang lạnh lẽo, cự thạch cứng rắn đã thủng lỗ chỗ.
Lâm Hiên hài lòng gật đầu, sau đó thi triển Cự Lực Thuật đem khối đá đẩy xuống sườn núi, đề phòng có vạn nhất có kẻ tò mò tìm hiểu.
Theo lời giáo tịch thì xuất ra một trăm ngọn băng châm mới có chút thành tựu. Nếu luyện Băng Châm Quyết đến mức lô hỏa thuần thanh thì một lần xuất tới cả ngàn ngọn băng châm, uy lực bá đạo khiến người sợ hãi.
Về Ngự Phong Thuật thì dễ dàng hơn nhiều. Lâm Hiên mất gần một tuần đã nắm giữ thành thạo. Tuy chưa đến mức như tu sĩ Trúc Cơ Kỳ có thể giá ngự Linh Khí ngày đi ngàn dặm những cũng thật bất phàm. Hiện tại Lâm Hiên chuyển thân là ra xa gần năm mươi thước, nhảy cũng cao tới hai mươi thước. Trong mắt phàm nhân đã không khác gì chim bay. Hơn nữa sau khi luyện thành, bộ dáng của hắn tĩnh như liệp báo mà động thì như phi hồ, thân thể linh hoạt lên rất nhiều.
Pháp thuật công kích, phòng ngự cùng phụ trợ kết hợp khiến thực lực Lâm Hiên gia tăng không ít.
Ngày lại qua ngày, thời gian trôi rất nhanh.
- Khốn!
Lâm Hiên giơ một ngón tay điểm một chỉ. Hồn Kim Tác lập tức quấn quanh một cây đại thụ phía trước. Không gian ở căn phòng nơi Phế Đan Viện quá nhỏ nên hắn đành lén tới sơn cốc hoang dã quen thuộc luyện tập.
Trải qua một thời gian khổ cực, rốt cục hắn đã thuần thục sử dụng trung phẩm Linh Khí này.
Tuy nhiên nhìn Hồn Kim tác quấn trên cây đại thụ thì hắn yên lặng không nói. Một lúc sau khẽ ngoắc tay đem Hồn Kim tác thu về, trên mặt lộ vẻ đăm chiêu.
- Xem ra dùng Khu Vật Thuật thì không ổn.
Từ góc độ quan sát cộng với việc tìm hiểu trong điển thư cho thấy uy lực của Kim Hồn Tác mới phát huy được một hai thành. Vấn đề không nằm ở chỗ thiếu linh lực mà do pháp thuật thao túng nó.
Khu Vật Thuật chỉ là pháp thuật cơ bản nhất. Muốn phát huy ra uy lực chân chính của Linh Khí thì phải học công pháp cao cấp hơn.
Công pháp cao cấp cùng tính chất với Khu Vật Thuật chính là Linh Khống Thuật, do được xếp vào nhóm công pháp trung cấp ở tầng thứ nhất của Tàng Thư Các không có.
Công phái này cất ở tầng thứ hai. Muốn vào đó phải là cao thủ Trúc Cơ kỳ hoặc là đệ tử Linh Động kỳ có thiên phú xuất chúng được chưởng môn đích thân ban lệnh phù cho vào.
Đệ tử Linh Động kỳ có thiên phú xuất chúng sao? Làm thế khác nào lạy ông tôi ở bụi này. Lâm Hiên tuyệt đối không ngu ngốc hiển lộ thực lực để rước họa.
Về việc ẩn giấu thực lực. Khi tới Trĩ Ưng Các nghe truyền công, hắn đều cẩn thận chọn những góc hẻo lánh nhất để ngồi. Ở trong môn phái, rất hiếm có trường hợp khi không dùng thần thức dò xét thực lực người khác, hành vi như thế xem là rất bất nhã. Điều này đã thành một quy củ ngầm.
Ngắn ngủi gần một năm, tu vị của Lâm Hiên từ tầng thứ nhất nhảy lên tới tầng thứ tư nhưng may mắn là chưa kẻ nào phát hiện ra.
Last edited by Minh Huệ; 11-07-2012 at 01:11 AM.
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vivuvip