Rất nhanh, một tên tiểu tướng dâng lên địa đồ. Đại Đô Độc nhìn vào địa đồ rồi đột nhiên cười khổ và giận dữ hét lớn:
- Bị lừa rồi, Hoắc Quang!
- Đại Đô Đốc, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
- Phái người đi dò xét. Đi theo phương hướng này tìm hiểu, nhanh, nhanh, nhanh!
Đại Đô Đốc vừa nói vừa lấy tay chỉ vào một phương hướng trên bản đồ. Đúng là chỗ đám người Diêm Xuyên.
- Vâng!
Sắc mặt Đại Đô Đốc khó coi. Hắn trầm mặc một lúc rồi nói:
- Phát tín hiệu cho chư vị cung phụng!
- Vâng!
- Hưu!
Một đạo pháo hao bắn lên ngút trời.
Đỉnh núi.
Bốn tên cung phụng đang đứng ở ngoài miếu nhìn lửa cháy hừng hực ở phía dưới, lữa đã cháy qua giữa sườn núi. Bỗng nhiên một đạo pháo hoa bắn lên ngút trời.
Thấy được pháo hoa thì bốn tên cung phụng đều nhíu hai mắt lại.
-----------------------
Ba ngàn quân sĩ giáp đen chậm rãi đi về phía đại quân của Diêm Xuyên.
Trung tâm chúng tướng sĩ đang khiêng bốn cái cỗ kiệu cùng một cái lồng sắt rất lớn.
Trong bốn cái cỗ kiệu là bốn tên cung phụng. Đại Đô Đốc thì đang lĩnh quân ở cách đó không xa.
Trong lồng sắt có một con gấu đen to lớn như núi đang liên tục gào thét và đánh vào lồng sắt. Tuy rằng bốn chân của gấu chạm đất nhưng nó cũng cao bằng hai người, trông vô cùng hùng tráng. Vì vậy phải có mười sáu tên tướng sĩ cường tráng mới có thể khiêng được con gấu này.
Một con rắn lớn màu đen đang đi tới đi lui tuần tra ở trung tâm quân giáp đen. Những nơi nó đi qua thì quân giáp đen đều phải sợ hãi mà nhao nhao né tránh.
Đầu của rắn lớn kiêu ngạo ngóc cao lên, nó căn bản không thèm liếc mắt về chúng tướng sĩ.
Đi lại được một lúc thì rắn lớn bỗng nhiên nhìn về phía lồng sắt.
Mắt rắn âm lãnh nhìn lại để cho gấu đen trong lồng đột nhiên yên tĩnh rồi quay đầu nhìn lại.
- Rống!
Gấu đen hướng về rắn lớn gào thét một tiếng.
Rắn lớn liền trừng mắt.
- Ken két!
Một đám khói độc được phun về phía gấu đen. Khói độc ập tới rồi lập tức bao phủ lấy gấu đen và cả mười sáu tên tướng sĩ.
- A! A!...
Mười sáu tướng sĩ liền kêu lên thảm thiết rồi nhao nhao ngã trên mặt đất.
Đại quân hơi có chút dừng lại rồi cùng nhau nhìn lại
Giờ phút này, bộ mặt của toàn bộ mười sáu tên tướng sĩ đã biến thành màu đen, đều đã chết.
Tướng sĩ bốn phía đều kinh hãi không thôi.
Mà trong lồng sắt, gấu đen cũng dần dần hư nhược, nhưng nó cũng không có lập tức chết đi mà hoảng sợ nhìn về phía rắn lớn.
Con rắn há miệng cắn vào lồng sắt.
- Ầm!
Lồng sắt vây khốn gấu đen liền bị rắn lớn cắn nát.
- Rống!
Giấu đen gào thét trong suy yếu như muốn xua tan đi nỗi sợ hãi trong lòng.
- Ha A...!
Rắn lớn lại cắn xuống một miếng rồi ngay ở trước mặt đám tướng sĩ chậm rãi nuốt chững con gấu.
Giờ khắc này, ai cũng không dám quấy rầy. Bốn tên cung phụng cũng đều đi ra khỏi kiệu lẳng lặng đứng chờ.
- Xì xì xì!
Âm thanh rắn lớn nuốt gấu đen áp chế để cho mọi người đều không thở nổi.
Gấu lớn bị rắn lớn nuốt xong thì phần bụng của rắn đã tăng lên không chỉ một lần, dường như mỗi hành động của nó đều rất bất tiện.
Con mắt rắn lớn hơi nhíu lại.
- Ken két ken két ken két!
Phần bụng của nó truyền đến những âm thanh khấy động.
Trong nháy mắt thì phần bụng căng ra liền giảm xuống, nó đã đem chỗ căng ra này phân tán ra toàn thân.
- Ực ực...!
Bốn phía truyền đến những tiếng nuốt nước miếng của các tướng sĩ. Một màn này xẩy ra để cho mọi người đều hiểu rằng lực khấy động của cơ thể con rắn là quá lớn, đem một con gầu cực lớn lập tức xoắn nát.
Rắn lớn nuốt xong gấu đen thì rất hài lòng mà quay đầu nhìn về phía đầu trọc đại cung phụng.
- Ti ti ti ti ti!
Lưỡi rắn lè ra để cho đại cung phụng lập tức hiểu được.
- Tiếp tục tiến lên!
Đại cung phụng hét lên.
- Vâng!
Đầu của Đại Đô Đốc đang chảy đầy mồ hôi nghe được lời nói của đại cung phụng liền gật đầu.
- Báo!
Bỗng nhiên một tên tiểu binh chạy tới quỳ một chân trên mặt đất rồi bẩm báo:
- Bẩm Đại Đô Đốc, Yến quân đang kết trận ở cách đây một dặm!
- Một dặm?
Mí mắt Đại Đô Đốc nhảy lên.
- Vâng, ra khỏi cánh rừng này liền có thể thấy được.
Tiểu binh liền cung kính nói.
- Tiếp tục dò xét!
Đại Đô Đốc trầm giọng nói.
- Vâng!
Tiểu binh rất nhanh liền rút đi.
- Xuất Phát!
Lúc này Đại Đô Đốc lập tức hạ lệnh.
Chúng tướng sĩ liền chỉnh đốn tinh thần rồi tiếp tục tiến về phía trước.
Đi qua rừng rậm là một khe núi vô cùng rộng rãi và to lớn.
- Dừng! Chỉnh quân!
Đại Đô Đốc hét lớn một tiếng.
- Ken két ken két!
Chúng tướng sĩ liền rất nhanh dàn ra tư thế quân trận.
Bốn tên cung phụng cùng với Đại Đô Đốc thì đứng ở đầu đại quân giáp đen và cùng nhìn về quân địch ở phía xa xa.
Xa xa, quân giáp bạc cũng đã dàn ra quân trận, trống trận vang lên liên tục.
- Đông! Đông! Đông!
Trống trận vang lên để cho chúng tướng sĩ đều nhiệt huyết dâng trào, khí thế ngút trời.
Binh sĩ bắn cung đứng ở phía trước, chỉ cần quân giáp đen vừa vào tầm bắn của cung nỏ thì nhất định là vạn tên cùng bắn.
Hai quân đều đừng ở vị trí an toàn của riêng mình. Bên nào lao ra trước thì bên đó sẽ bị đối phương vạn tên cùng bắn.
Hai mắt Đại Đô Đốc nhíu lại.
- Đại cung phụng, vị thần rắn này của ngài là đao thương bất nhập không biết có thể xông đến làm loạn quân trận của đối phương không? Rồi sau đó quân ta sẽ toàn lực xuất kích?
Đại Đô Đốc nhìn về đại cung phụng nói.
Ánh mắt đại cung phụng cổ quái nhìn về Đại Đô Đốc sau đó hắn hiện lên một nụ cười khinh thường mà nói:
- Đại hắc của ta là đao thương bất nhập đấy. Nhưng mà hành quân đánh trận là việc của ngươi, chính ngươi vô năng lại muốn để cho đại hắc đi làm quân tiên phong cho ngươi? Hắc! Ngươi thật là có dũng khí, chính ngươi đi nói với đại hắc đi!
Khuôn mặt Đại Đô Đốc lập tức cứng đờ.
Chính mình đi nói với đại hắc? Nói đùa a? Nếu như đại hắc giận dữ mà ăn ta thì làm sao đây?
Đại Đô Đốc chỉ có thể phiền muộn mà tiếp nhận sự thật này. Hắn quay đầu mang theo một cỗ khó chịu mà nhìn về xa xa phía trước.
Lúc này từ bên trong quân địch ở phía xa đột nhiên chạy ra một tiểu bịnh giáp bạc rồi hướng về bên này đi tới. Tiểu binh không hề có binh khí mà tay không đi tới.
- Hả? Sứ giả tới?
Đại Đô Đốc liền hiện ra một tia hiếu kỳ. Hắn cũng không cho chặn đường mà để cho tiểu binh tùy ý đến phụ cận.
- Trịnh quốc Đại Đô Đốc, một tự Tịnh Kiên Vương của Yên quốc ta mời Đại Đô Đốc đi đến trung tâm của hai quân để đàm phán về ân oán giữa hai quân!
Tiểu binh giáp bạc trịnh trọng nói.
- Trung tâm hai quân?
Đại Đô Đốc có chút ngoài ý muốn.
Đúng lúc này phía xa đi ra mấy tên quân sĩ giáp bạc, bọn hắn mang theo một cái bàn lớn và mấy cái ghế lớn đặt tại trung tâm của hai quân.
Trên bàn đặt một cái lư hương, một bình trà. Lư hương được đốt, khói xanh bốc lên.
Bàn được đặt tại nơi ngoài tầm bắn của cung nỏ hai quân. Nếu như có dị động thì có thể nhanh chóng lui về trân doanh của mình.
- Chính là ở chỗ đó!
Tiểu binh giáp bạc nói.
Đại Đô Đốc nhìn vào chỗ kia rồi lông mày hơi cau lên và nói:
- Diêm Xuyên và Hoắc Quang cùng đi tới thì ta cũng tới!
- Tại ha chắc chắn sẽ truyền đạt lời nói của ngài đến Vương gia!
Tiểu binh giáp bạc cười nói. Sau đó hắn rất nhanh liền lui về trong quân trận của quân mình.
Rất nhanh phía xa liền đi ra ba bong người.
Một thiếu niên mặc Vương bào rất hoa lệ, chính là Diêm Xuyên!
Một thái giám tay cầm phất trần, chính là Lưu Cẩn!
Người cuối cùng chính là Hoắc Quang đại tướng.
Ba người chậm rãi đi về phía cái bàn ở trung tâm. Về phần nhưng quân sĩ di chuyển bàn ghế đến thì đã sớm lui trở về.
Sắc mặt Đại Đô Đốc rất cổ quái nhìn về phía trước, cuối cùng con mắt hắn trở nên lạnh lẽo.
Sắc mặt Đại Đô Đốc rất cổ quái nhìn về phía trước, cuối cùng con mắt hắn trở nên lạnh lẽo.
- Chư vị cung phụng có vũ lực kinh thế, bắt ba người kia tất nhiên là không cần tốn nhiều sức lực?
Đại Đô Đốc nói lấy lòng với đám cung phụng.
- Đó là đương nhiên!
Một tên cung phụng khinh thường nói.
- Vậy xịn mời chư vị cùng tại hạ tiến đến, trong lúc đang đàm phán liền dùng tốc độ nhanh nhất một lần bắt toàn bộ ba người kia. Bắt giặc phải bắt vua trước, sau khi bắt được ba người này thi chúng ta chắc chắn sẽ thắng!
Đại Đô Đốc lập tức thỉnh cầu bốn người.
- Đại cung phụng?
Hắn nhìn về đại cung phụng hỏi.
- Ta? Ta không đi! Ta phải chăm sóc cho đại hắc!
Đại cung phụng liền lắc đầu cười nói. Theo bản năng thì hắn cảm thấy được một tia không ổn. Nhưng mà đối phương lại hoàn toàn công khai hội đàm, đâu có chuyện gì không ổn. Nhưng đại cung phụng vốn là người cẩn thận nên vẫn không tiến đến.
- Chúng ta đi a, một người bắt một tên!
Ba tên cung phụng khác lập tức đồng ý!
- Ừ!
Đại cung phụng liền gật gật đầu.
Đại Đô Đốc giống như nắm chắc được thắng lợi trong tay mà mang theo ba tên cung phụng chậm rãi đi về phía cái bàn chỗ trung tâm.
Sau khi rắn lớn nuốt xong gấu đen thì dường như nó đang trong quá trình tiêu hóa cho nên hơi có chút lười biếng. Nó cùng một chỗ với đại cung phụng nhìn về phía xa xa.
Trung tâm hai quân.
Diêm Xuyên ngồi trên một chiếc ghế, Hoắc Quang và Lưu Cẩn thì cung kính đứng sau lưng. Hai người không có quá nhiều khẩn trương, nhưng vẫn theo bản năng mà đưa mắt nhìn về lư hương được đặt ở trên bàn kia.
Trong lư hương, khói mù bốc lên hiện ra được kết quả bất bại của cuộc chiến này.
Một quả Túy Nguyên đều có thể để cho Tinh cảnh cao thủ ngã trên mặt đất. Đây cũng là một quả Túy Nguyên khác, đối phó với đám người Lực cảnh viên mãn này thì không phải là dễ như trở bàn tay sao?
Ánh mắt Diêm Xuyên nhìn chằm chằm vào con răn lớn ở phía xa xa kia.
Hắn nhìn về rắn lớn thì trong mắt không tự chủ được mà hiện ra vẻ hài lòng, quả nhiên là một con yêu thú.
Diêm Xuyên nhìn về rắn lớn thì nó dường như cũng cảm giác được ánh mắt của Diêm Xuyên mà bất mãn lạnh lùng trừng mắt liếc Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên lơ đễnh rồi nhìn về phía bốn người đang đi tới.
- Đại Đô Đốc? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Hôm nay ta đại biểu cho Yến quốc cùng thương lượng quốc sự với ngươi, mời!
Diêm Xuyên cười nói. Hắn cũng không có đứng dậy mà vẫn ngồi như vậy.
Đại Đô Đốc nhìn về Diêm Xuyên, thần sắc của hắn hơi động. Vốn là muốn lập tức ra tay nhưng nghe đến câu 'đại biểu cho Yến quốc' kia thì lập tức sinh ra một tia hứng thú.
- Một tự Tịnh Kiên Vương đúng là trăm nghe không bằng một thấy, quả nhiên là thiếu niên anh hùng a!
Đại Đô Đốc khách khí cười nói một tiếng rồi ngồi xuống.
Ba tên cung phụng khẽ nhíu mày nhưng cũng ngồi xuống. Lưu Cẩn lập tức rót cho mỗi người một chén trà.
Đại Đô Đốc nhìn chén trà rồi lanh lung cười, cũng không có đụng vào.
- Không biết một tự Tinh Kiên Vương có chuyện gì cần thương lượng?
Đại Đô Đốc hỏi.
- Nơi này nhính là nội cảnh của Đại Yến ta. Không biết Đại Đô Đốc như thế nào có thể lĩnh quân đi vào?
Diêm Xuyên uống một hớp trà rồi hỏi.
- Ta có thể đến đây tự nhiên là được Yến quốc cho phép!
Đại Đô Đốc thản nhiên nói.
- Không biết, hai ngày nay ngươi có thấy thuộc hạ của ta không?
Đại Đô Đốc bỗng nhiên trầm giọng hỏi.
- Thuộc hạ nào?
Diêm Xuyên giả vờ không biết.
Hai mặt Đại Đô Đốc liền nhíu lại, hắn cũng không có quá nhiều dây dưa trên vấn đề này.
- Nói đi, ngươi đại biểu cho Yến quốc có quốc sự gì cần thương lượng?
Ngữ khí của Đại Đô Đốc lạnh lùng nói.
- Ta nghĩ hướng các vị mượn một thứ!
Diêm Xuyên cười nói. Trong lúc nói thì Diêm Xuyên vừa nâng chén trà lên sau đó uống một hớp. Sau khí uống xong hắn đặt chén trà xuống rồi lại nhìn về bốn người mà thản nhiên nói:
- Ta muốn mượn cái đầu trên cổ các ngươi dùng một lát!
- Cái gì?
- Khốn nạn!
Gần như bốn người đều đồng thời hét lên rồi mãnh liệt đứng dậy. Nhưng mà thân thể bọn hắn vừa đứng lên thì lại lập tức ngã xuống.
- Bịch! Bịch! Bịch!...
Ánh mắt của bốn người nhìn về Diêm Xuyên tràn đầy kinh hãi.
- Chuyện gì xẩy ra? Tại sao ta lại không thể động đậy!
Đại Đô Đốc cả kinh kêu lên.
- Nguy rồi!
Đại cung phụng ở xa xa cung lập tức biến sắc.
- Chết!
Hoắc Quang trừng mắt, trường thương trong tay nhoáng lên một cái.
- Bành!
Đầu của Đại Đô Đốc lập tức bị trường thương cắt đứt, trường thương vung lên để cho đầu của Đại Đô Đốc bắn ra phía ngoài.
Cho đến chết, Đại Đô Đốc vẫn trừng mắt, hắn không có cách nào có thể tiếp nhận được sự thật này.
- Không!
Đại lượng quân sĩ giáp đen ở phía xa xa lập tức sợ hãi kêu lên.
- Lư hương? Độc hương? Ngu xuẩn!
Đại cung phụng lập tức nhìn ra được vấn đề. Hắn lập tức nhìn về phía rắn lớn nói:
- Đại hắc, nhanh đi cứu ba tên cung phụng kia!
Giờ phút này, đại cung phụng cũng bất chấp mọi chuyện, tuy rằn hắn muốn bảo vệ đại hắc nhưng mà đôi khi không thể không ra tay.
Rắn lớn vẫy vẫy đầu rồi thân thể lao về phía trước.
- Ken két!
Nó trong sự phẫn nộ mà lao nhanh về phía Diêm Xuyên.
- Vương gia, đi mau!
Hoắc Quang lập tức biến sắc tiến lên nghênh đón.
- Không, chúng ta chờ thời khắc này đã lâu!
Diêm Xuyên lập tức vung Hoắc Quang ra. Hắn nhìn rắn lớn đang đánh tới mà không hề có chút lo lắng. Hắn đưa tay lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành.
Hoắc Quang không ngăn được Diêm Xuyên nên cũng không cưỡng cầu. Bởi vì những thủ đoạn thần bí của Diêm Xuyên mấy ngày nay đã sớm để cho Hoắc Quang vui lòng phục tùng.
- Địch thủ đã chết, giết!
Hoắc Quang quay về phái đại quân giáp bạc hạ lệnh.
- Rống!
Đại quân lập tức liều chết xung phong về phía quân giáp đen ở đối diện. Quân địch như rắn mất đầu, đây đúng là thời cơ tiến công tốt nhất.
- Ken két, ken két!
Rắn lớn vẫy đuôi mấy cái thì đã gần tới chỗ Diêm Xuyên đứng.
Nó trừng mắt nhìn rồi mang theo một cỗ lệ khí hung mãnh áp bách về phía Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên mở tờ giấy Tuyên Thành trong tay ra, hắn căn bản không di chuyển.
Bởi vì có cung phụng ở chỗ này cho nên rắn lớn cũng không phun ra khói độc mà chỉ là vung đuôi ra.
- Ba ba!
Những khối đá lớn ở bốn phía bị đuôi rắn đập vỡ.
Hoắc Quang thừa cơ hội này mà vung trường thương trong tay hung hăng đâm về phía rắn lớn.
- Đang!
Trương thương đâm vào trên người rắn như đâm vào miếng sắt vậy. Trường thường làm bằng kim cương vậy mà cũng không thể đâm vào được một chút nào.
Đuôi rắn hất lên, cái đuôi tràn ra những tia ánh sáng màu đen cung va chạm với trường thương tạo ra một tiếng vang thật lớn.
- Ầm!
Trương thương bị bay ra ngoài, nó bị biến thanh hình chữ 'V', lực lượng của đuôi rắn thật là kinh thế hãi tục.
- Lực lượng của rắn quá lớn, sức người không có khả năng lay động!
Hoắc Quang lo lắng nói.
- Vù vù!
Rắn lớn lại lần nữa lao tới, đầu rắn cức lớn ấm ấm lao về phía Diêm Xuyên.
Miệng rắn mở rộng, một cỗ mùi tanh đậm đặc tỏa ra phía trước. Nó há miệng muốn một ngụm nuốc chửng lấy Diêm Xuyên.
- Hừ!
Diêm Xuyên hừ lạnh một tiếng rồi mãnh liệt mở tờ giấy Tuyên Thành ra.
- Vù vù!
Trong lúc mơ hồ có một tiếng vang thật lớn truyền đến. Đợi đến lúc ánh mắt của mọi người nhìn lại thì đều vô cùng kinh hãi.
Trên đỉnh đầu rắn lớn có dán một tờ giấy trắng. Mà trên tờ giấy lại phù phiếm lấy một tòa kim tháp cao ba mươi trượng trông rất chói mắt.
Kim tháp rất nguy nga, nó phát ra một cỗ khí tức trấn áp tất cả!
Mênh mông kim tháp lăng không mà hiện giống như Tiên tich lập tức để cho trong nội tâm của chúng tướng sĩ hai phe đều vô cùng kích động.
Kim tháp như hư như thực, nhưng dường như lại có uy lực vô cùng lớn lao.
- Ken két ken két ken két ken két!
Rắn lớn liên tục vùng vẫy, liên tục rên rỉ, nó đã bị kim tháp hung hăng trấn áp xuống.
- Bành!
Cái đầu của rắn lớn bỗng nhiên dẹp xuống giống như đầu lâu bị kim tháp đạp nát vậy. Trong mắt, miệng đều tràn ra máu tươi.
- Đại hắc!
Xa xa, đầu trọc đại cung phụng lập tức cả kinh kêu lên.
Lúc này Diêm Xuyên không để ý đến con rắn nữa mà lại nhìn về đại quân hai phe rồi con mắt lạnh lẽo nói:
- Giết!
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Diêm Xuyên ra lênh, bên trong âm thanh này có ẩn chứa sát khí như sóng lớn. Mà cỗ sát khí này lại để cho ý chí chiến đầu của quân giáp bạc tăng lên đỉnh phong.
- Rống..............!
Chúng quân giáp bạc rống to một tiếng.
Những tướng sĩ xông lên trước tiên đã đi qua trung tuyến của hai quân lập tức vạn tên cùng bắn. Trong lúc vạn tên cùng bắn thì những tướng sĩ cầm thương phía sau cũng rất nhanh liều chết xông lên phía trước.
Những tiếng kêu giết vang trời, tinh thần của quân giáp bạc tăng lên tột cùng.
Điều trái ngược lại đến với quân giáp đen.
Thống soái bị giết đầu một nơi thận một chỗ, rắn lớn mà bọn hắn vừa kính vừa sợ thì giờ phút này lại bị đối phương dùng 'Tiên pháp' trấn áp?
Rắn mất đầu. Rắn lớn mạnh mẽ nhất cũng bị đối phương áp chế huống chi là đám tiểu lâu la như chính mình?
Giết? Giờ khắc này quân sĩ giáp đen đang rất khiếp sợ thì làm sao giết? Dùng gì để giết?
Một lượt mũi tên rơi xuông để cho quân giáp đen bị tử thương rất nhiều. Nhìn về quân giáp bạc ở đối diện đang kêu lên rung trời, hai mắt đỏ lên xông tới thì trong đầu quân sĩ giáp đen hiện lên ý nghĩ quay lưng bỏ chạy.
Đánh nhau trực diện lại càng lập tức hiện lên xu thế nghiêng về một bên.
- Đại cung phụng?
Một đám tiểu tướng lo lắng nói.
Đại Đô Đốc vừa chết thì đại cung phụng chính là địa vị tối cao trong quân.
Giờ phút này đại cung phụng đang gắt gao nhìn chằm chằm vào tháp lớn kia.
- Hạo nhiên chi khí? Đây là hạo nhiên chi khí, thật mạnh, thật mạnh!
Khuôn mặt của đại cung phụng trắng bệch. Hắn làm sao có thể nghĩ đến rằng hạo nhiên chi khí ở trong truyền thuyết kia lại rõ ràng xuất hiện ở trước mặt mình. Hơn nữa lại dùng kim tháp để xuất hiện với tình thế như vậy.
Một tháp ra để cho rắn lớn có tu vi Tinh cảnh cũng căn bản không có lực phản kháng.
- Ken két ken két ken két!
Rắn lớn thống khổ nhìn về đại cung phụng cầu cứu. Nhưng mà trên mặt đại cung phụng chỉ có thể không ngừng run rẩy. Cứu? Lấy cái gì cửu? Cái này căn bản là hai bên quá chênh lệch.
- Đại cung phụng, xin ra lệnh a!
Một tên tiểu tướng lo lắng nói.
Mắt thấy quân giáp đen có rất nhiều người ngã xuống thì sắc mặt đại cung phụng rất khó coi nói:
- Đi!
Đi?
Quân giáp đen hơi kinh ngạc, nhưng mà giờ khắc này bọn hắn đã sớm không còn tâm tư chiến đấu. Vì vậy bọn hắn không chút do dự mà ủng hộ đại cung phụng rồi rất nhanh bỏ chạy vào trong rừng.
- Hưu! Hưu! Hưu!...
Liên tiếp những mũi tên được bắn ra đuổi theo quân giáp đen đang chạy trốn liền lưu lại được không ít thi thể. Nhưng đại cung phụng lại chạy thoát được.
- Đánh chuông!
Hoắc Quang hét lớn một tiếng.
- Chèng!
Một tiếng chuông vang lên rồi truyền về phía xa.
Đánh chuông thu binh.
Nghe được tiếng chuông này thì quân giáp bạc đều hiện ra vẻ không cam lòng. Cho nên nhưng quân sĩ giáp đen chưa kịp chạy trốn lại bỗng nhiên trở thành đối tượng cho bọn hắn phát tiết.
Hơn năm trăm thi thể quân giáp đen nằm ngổn ngang trên mặt đất, quân giáp bạc thu được toàn thắng.
Lúc này hầu như mọi người đều quay đầu lại nhìn về tòa tháp lớn nguy nga kia.
Tháp lớn trấn áp rắn lớn, kim quan phát ra bốn phía. Rắn lớn thống khổ phát ra những tiếng kêu thảm thiết, có thể thấy được nó ở dưới kim tháp căn bản không có cách nào trốn thoát. Đầu bị ép vỡ, thân hình cũng không ngừng bị ép, từng đoạn từng đoạn trên thân hình của rắn lớn dần dần bị đè dẹp.
Nó kêu lên một tiếng thảm thiết rồi triệt để mất đi sinh cơ.
Giờ khắc này, ba ngàn quân sĩ giáp bạc đều thậm chí ngay cả thắng lợi vừa rồi cũng không thèm để ý. Bọn hắn nhìn về phía tháp lớn nguy nga này và đều lộ ra vẻ mặt xuất thần hoa mắt.
Tuy trong đoạn thời gian này Hoắc Quang và Lưu Cẩn đã biết được nhiều thứ hơn nhưng cũng không thể kìm nén được mà đều bị rung động bởi một màn này.
Diêm Xuyên đứng ở phía trước tháp lớn, hắn được bao phủ kim quang trông như thiên thần hạ phàm.
Một bên là ba tên cung phụng bị trúng độc đều đang hiện lên vẻ mặt vô cùng tuyệt vọng.
- Hoắc Quang!
Diêm Xuyên đưa lưng về phía Hoắc Quang mà kêu lên.
- Có hạ chức!
Hoắc Quang rất nhanh liên tiến lên.
- Chỉnh đốn chiến trường, chuẩn bị quay về!
Diêm Xuyên thản nhiên nói.
- Vâng!
Hoắc Quang lập tức đáp lời.
- Vương gia, có truy đuổi tên đại cung phụng kia không?
Lưu Cẩn có chút lo lắng hỏi.
Diêm Xuyên liền lắc lắc đầu nói:
- Không. Không cần chúng ta động thủ thì bọn hắn cũng sẽ chết ở trong mảnh rừng này!
- Vâng!
Lưu Cẩn đáp lời rồi lại hỏi tiếp:
- Vậy, Vương gia, ba tên cung phụng này có lưu hay không?
- Lưu lại có ích gì?
Diêm Xuyên thản nhiên nói.
Ba tên cung phụng bị trúng độc lập tức lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng. Nhưng mà cũng có thể làm sao được chứ? Đây căn bản là kết cục không thể cải biến được.
Hoắc Quang rất nhanh lệnh cho chúng tướng sĩ chỉnh đốn chiến trường.
Tại thời điểm đã thu thập xong tất cả thì kim tháp lập tức phát ra quang huy vô cùng chói mắt.
- Ầm!
Kim tháp ầm ầm nổ tung, còn tờ giấy Tuyên Thành kia cũng triệt để biến thành tro bụi. Chỉ còn lại một cỗ thi thể yêu xà để cho đám quân sĩ giáp bạc thổn thức không thôi.
- Giấy quá kém, mực quá kém, bút quá kém! Căn bản không chịu nổi chữ của trẫm!
Diêm Xuyên nhẹ nhàng thở dài.
- Vương gia , tất cả đã thu thập xong.
Hoắc Quang tiến lên phía trước nói.
- Khiêng yêu xà về, dùng dụng cụ lấy màu rắn ra!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Hoắc Quang lập tức đáp lời.
Khiêng rắn về? Mặc dù rắn rất nặng nhưng đám tướng sĩ khiêng lại kích động vô cùng, đây chính là yêu thú a.
Diêm Xuyên ngồi trở lại trong kiệu. Đại quân lại tiếp tục hành quân. Lưu Cẩn đi ở bên ngoài kiệu, hắn cung kính nói với Diêm Xuyên:
- Vương gia, ba thứ này chính là lấy được từ trên người ba tên cung phụng!
Trong kiệu, Diêm Xuyên nhìn ba vật phẩm ở trên bàn.
Một miếng ngọc như ý màu xanh biếc, một bình ngọc nhỏ, một tấm da nhỏ bằng lòng bàn tay.
Diêm Xuyên mở bình ngọc nhỏ ra nhẹ nhàng liếc mắt nhìn sau rồi hiện ra một tia khinh thường nói:
- Lại là Tích Cốc đan?
Hắn lại nhìn về phía miếng ngọc như ý rồi lắc đầu nói:
- Thúy Bạch ngọc? Có thể bình tĩnh tâm thần để cho lúc tu luyện tránh được tâm thần không tập trung. Miếng ngọc này tuy không tệ nhưng mà đáng tiếc đối với ta thì vô dụng!
Cuối cùng hắn xem xét tấm da lông màu trắng, ở mặt trái của tấm da có một cái phù văn màu đỏ.
- Da của yêu làng? Đây là một tấm phù lục? Phù lục bằng da yêu thú? Đáng tiếc là bút lực của người vẽ phù quá kém cho nên uy lực rất có hạn!
Diêm Xuyên lại vẫn lắc đầu. Hắn xem xét xong ba vật phẩm này thì bỗng nhiên mở miệng nói:
- Lưu Cẩn!
- Có lão nô!
Lưu Cẩn ở bên ngoài liền cung kính nói.
- Cầm miếng ngọc này đi tìm công tượng (thợ thủ công) đánh lại thành bút lông, nhổ xuống lông ở trên tấm da này để làm đầu lông cho bút! Về phần Tích Cốc đan thì ngươi tạm thời bảo quản!
Diêm Xuyên đưa ba vật phẩm ra ngoài cho Lưu Cẩn.
- Vâng!
Lưu Cẩn liền cung kính nói và nhận lấy ba vật phẩm.
---------------
Bên ngoài nhà trúc của Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên lại bắt đầu ăn.
Nhưng lúc này chỉ có một món, một cái nồi đất lớn trong nồi là nước canh.
- Thịt yêu thú đúng là không giống bình thường. Trong canh này có ẩn chứa đại lượng nguyên khí!
Hoắc Quang và Lưu Cẩn cung kính đứng ở một bên lẳng lặng chờ.
Diêm Xuyên lại tiếp tục ăn. Không bao lâu sau thì nồi canh rắn lớn đã toàn bộ tiến vào trong bụng Diêm Xuyên.
Thịt rắn vào bụng để cho trong bụng Diêm Xuyên như bị lử đốt, năng lượng vô cùng hung mãnh đánh thẳng vào thân thể Diêm Xuyên.
Lưu Cần liền rất nhanh chỉ huy đám tạp dịch thu lại bàn nghế ngồi.
Diêm Xuyên lại lần nữa làm những động tác ra quyền ở trong sân.
- Vù vù! Vù vù! Vù vù!
Từng quyền từng quyền được đánh ra thì khí lưu ở bốn phía rất nhanh bị Diêm Xuyên lôi kéo. Thịt rắn hóa thành khí lực để cho thân thể của Diêm Xuyên được rèn luyện rất nhanh trong lúc luyện quyền.
Từng quyền đánh ra để cho trên mặt đất xoáy lên từng trận sóng khí. Rừng trúc ở phía xa cũng bị quyền phong này trùng kích mà phát ra những âm thanh ào ào.
- Oanh long long!
Thân thể Diêm Xuyên vang lên từng tiếng nổ rất nhỏ. Nắm đấm lại càng có kim quang lấp lóe.
- Oanh long long!
Thân thể Diêm Xuyên vang lên từng tiếng nổ rất nhỏ. Nắm đấm lại càng có kim quang lấp lóe.
- Ầm!
Một quyền cuối cùng đánh ra thì quanh thân thể Diêm Xuyên mãnh liệt vang lên một tiếng rất lớn. Gió ở bốn phía ngưng lại.
Toàn thân Diêm Xuyên đều là mồ hôi, xen lẫn bên trong mồ hôi lại là một loại vật chất màu đen, chính là tạp chất được bài xuất ra từ trong cơ thể hắn.
- Chúc mừng Vương gia tiến vào Lực cảnh tầng bốn!
Hoắc Quang kích động nói. Thịt yêu thú? Một nồi? Chỉ vẻn vẹn có một nồi cũng đã để cho tu vi đột phá? Rốt cuộc là trong thịt rắn này có ẩn chứa bao nhiêu lực lượng a.
Diêm Xuyên mỉm cười, hắn cũng không xem trọng.
- Vương gia, nước ấm đã được đun xong, mời ngài tắm rửa thay quần áo?
Lúc này Lưu Cẩn tiến lên nói.
- Ừ!
Diêm Xuyên gật gật đầu. Hắn tiến vào một nhà trúc khác tắm rửa sạch sẽ thay một bộ quần áo rồi lại đi ra.
Hoắc Quang và Lưu Cẩn đang cung kính đứng đợi.
- Yêu xà này trừ nọc độc ra thì đều có thể ăn. Bổn Vương một người không thể ăn hết, hai người các ngươi cũng có thể ăn nhiều một chút rồi phải tăng cường luyện công!
Diêm Xuyên cười nói.
- Vâng! Tạ ơn Vương gia!
Hai người nhất thời đều cảm kích nói.
Thịt yêu thú? Căn bản không phải phàm nhân có thể chấm mút mà hiện tại lại rõ ràng có thể ăn xa xỉ mà luyện công? Có vị dụ này của Vương gia thì hai người đều có thể tưởng tượng được, chỉ cần có đầy đủ thịt yêu thú cung ứng thì tu vi sẽ dùng một loại tốc độ cực nhanh mà tăng trưởng.
- Tướng sĩ của Hộ Quân doanh có đầy đủ thịt ăn để luyện công sao?
Diêm Xuyên hỏi.
Hoắc Quang liền cười khổ một hồi rồi lắc lắc đầu nói:
- Không có, các huynh đệ chỉ vẻn vẹn được ăn no mà thôi cho nên tu luyện rất chậm. Chỉ có tướng lĩnh cao cấp mới có đại lượng thịt ăn để tiêu hao cho việc luyện công! Ba ngàn tướng sĩ, ba ngàn cái miệng, tuy là chúng ta có nuôi một tí gia súc, cũng có đôi lúc đi săn bắn nhưng cũng chỉ có thể đủ để ăn no, và có một số tướng lĩnh có thể ăn thịt để luyện công thôi!
Lông mày Diêm Xuyên chau lên nói:
- Không có đủ thịt ăn thì tu luyện như thế nào?
Hoắc Quang liền không nói gì, hắn không phải là không muốn nhưng mà hắn cũng bất lực.
- Bút đã được chế tạo rồi chứ?
Diêm Xuyên nhìn về phía Lưu Cẩn hỏi.
- Vâng!
Lưu Cẩn lập tức đưa ra một chiếc bút lông màu xanh lá rồi khó hiểu hỏi:
- Vương gia, trong thư phòng của ngài có nhiều bút lông như vậy vì sao lại vứt đi?
- Những bút lông kia? A, chúng không chịu nổi chữ của ta!
Diêm Xuyên lắc đầu nói.
- Vâng!
Lưu Cẩn tuy rằng không rõ là có ý gì nhưng hắn cũng không tiếp tục nhiều chuyện nữa.
- Máu yêu xa đâu?
Diêm Xuyên hỏi.
- Đã cất kỹ, được một thùng?
Hoắc Quang lập tức cung kính trả lời.
- Ừ, đi quân doanh!
Diêm Xuyên liền mở miệng nói.
- Vâng!
Ba người liền đi về hướng quân doanh. Giờ phút này, Diêm Xuyên ở trong nội tâm của chúng tướng sĩ đã giống như thần linh, tất cả đều sùng bái nhìn về phía Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên vừa đến liền tự mình đi ra chỉnh quân.
- Tướng sĩ bắn cung chuẩn bị nghênh địch!
Diêm Xuyên cười nói.
- Vâng!
Tuy rằng chúng tướng sĩ không biết địch từ đâu đến nhưng vẫn cung kính tuân lệnh.
Diêm Xuyên nhìn xung quanh rồi cuối cùng dường lại tại một tảng đá cách nơi này không xa.
Hắn lấy ra bút lông thúy ngọc, Lưu Cẩn liền hiểu được và rất nhanh mài mực.
Diêm Xuyên chấm bút lông vào mực rồi bắt đầu viết lên tảng đá.
- Vù vù!
Bụi mù ở bốn phía xoáy lên, trong lúc bút sa thì khí tượng lại hiện lên.
Một nét lại một nét hạ xuống, xung quanh chữ viết tản mạt ra một tia khí tức u tối. Khí tức u tối chậm rãi xoay tròn.
Một nét cuối cùng hạ xuống.
- Vù vù!
Khí tức u tối đột nhiên hình thành một cái vòng xoáy, sau khi thu nạp không khí ở bốn phái thì ấm ầm nổ tan ra. Chính diện tảng đá lớn là phương nam, khí tức áp súc lập tức ầm ầm xông vào bốn phía trong rừng ở phía nam.
Một chữ 'Tán' rất lớn như được điêu khắc lên trên tảng đá vậy.
Tán?
Giờ phút này mọi người như thấy được Tiên tích, ánh mắt không nén được mà hiên lên tinh quang.
- Lấy một chén máu rắn rót vào trong chữ này!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Hoắc Quang lập tức làm theo. Một chén máu yêu xà rất nhanh được đổ vào trong đó.
- Vù vù!
Sương mù màu xám trên chữ kia lại hiện ra, máu rót vào lập tức hóa thanh một cỗ huyết vụ (hơi máu) rồi bị hút vào trong vòng xoáy.
- Ầm!
Huyết vụ ầm ầm bạo tan ra, chúng hướng về phía nam bắn đi. Trong nháy mắt đã không thấy đâu.
- Tốt mùi tanh nồng nặc!
Hoặc Quang khịt khịt mũi kinh ngạc nói.
Máu của yêu thú tản ra thì chắc chắc sẽ hấp dẫn đại lượng dã thú đến. Sau này không cần phải đi săn mà mỗi ngày chỉ cần rót vào một chén máu yêu xa để hấp dẫn đại lượng yêu thú đến rồi phục kích giết để ăn mà luyện công!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Ánh mắt Hoắc Quang lập tức sáng lên.
- A ô....................!
Xa xa trong rừng núi bỗng nhiên truyền đến một tiếng sói trụ rất lớn.
- Khè khè khè!
Trong rừng núi phía xa lập tức đi ra từng con từng con dã lang (sói), trong mắt cả đám đều hiện ra ánh sáng màu xanh biếc tham lam nhìn về phía quân doanh.
- Chuẩn bị nghênh địch!
Hoắc Quang kêu lớn.
- Rống!
Chúng tướng sĩ rống lên một trận.
- Ô!
Đàn sói liền đánh tới.
- Bắn tên!
- Hưu! Hưu! Hưu!...
Một cuộc đồ sát lớn được bắt đầu.
Diêm Xuyên cầm lấy bút lông rồi chậm rãi lui về.
Hoắc Quang lĩnh quân bắn giết dã thú còn Lưu Cẩn thì đi theo sau lưng Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên nhìn bút lông trong tay thì liền cảm thấy thỏa mãn. quả thực là phẩm chất của bút lông đã khá hơn nhiều, lần này cũng không có hóa thành bột mịn.
Hắn đưa bút lông cho Lưu Cẩn cất.
- Vương gia, có một chữ này thì chúng tướng sĩ sẽ có đại lượng thịt ăn để luyện công rồi. Hơn nữa, mỗi ngày đều chiến đầu cùng với dã thú như vậy sẽ càng chính là bọn hắn đang luyện công!
Lưu Cẩn cung kính nói.
- Bọn hắn, đều quá yếu. Chúng ta ăn thịt yêu xà luyện công, bọn hắn cũng cần luyện công. Ta không muốn một đội quân yếu mà ta muốn một đội quân mạnh mẽ!
Diêm Xuyên hít sâu một hơi nói.
- Vâng!
- Hôm nay, trước để cho các tướng sĩ được ăn no đủ. Ngày mai giờ dần, toàn quân đều theo ta đi bốn phía xung quanh đây bố trí một cái trận pháp dùng để phòng ngừa vạn nhất!
Diêm Xuyên thản nhiên nói.
- Vâng!
-------------------------------------
Trong rừng núi, một cái khe núi thật lớn.
Trong khe núi, đại cung phụng đang khoanh chân ngồi, bốn phía xung quanh là bốn mươi năm mươi tên quân sĩ giáp đen.
Bỗng nhiên một tên quân sĩ giáp đen từ bên ngoài cốc chật vật chạy tới.
Hai mắt đại cung phụng mãnh liệt mở ra, nhìn về tên quân sĩ giáp đen chật vật ở phía trước.
- Đại cung phụng, không tốt, Tiệu gia của Yến quốc đang ở bốn phía vây giết chúng ta, huynh đệ ở phía ngoài đã bị giết toàn bộ rồi!
Quân sĩ giáp đen bị thống nói.
Sắc mặt đại cung phụng khó coi đến cực điểm:
- Triệu gia, Triệu Côn Ngô, quá vô sỉ!
- Triệu gia, lúc trước cùng chúng ta hợp tác. Chính là bọn hắn để chúng ta đi ám sát Diêm Xuyên. Hiện tại thấy chúng ta bị thua liền muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta sao?
Một tên tiểu tướng than khóc nói.
- Diêm Xuyên không có việc gì, mặt ngoài Triệu gia tự nhiên là muốn phân rõ giới hạn với chúng ta. Không thể tưởng được bọn hắn lại tuyệt tình như vậy!
Đại cung phụng trầm giọng nói.
- Đại cung phụng, chúng ta nên làm gì bây giờ? Còn muốn đi ám sát Diêm Xuyên sao?
Sắc mặt của tên tiểu tướng kia khó coi nói.
Đại cung phụng liền trừng mắt nói:
- Ngươi điên a. Tên Diêm Xuyên kia chắc chắn đã chiếm được sự ủng hộ của Tiên môn, ngươi muốn đi tìm chết?
- Vậy bây giờ phải làm sao? Chúng ta quay về đi, ly khai Yến địa!
Tiểu tướng liền khiếp đảm nói.
- Không, ta không quay về!
Âm thanh lạnh lùng của đại cung phụng vang lên.
- À?
- Phong Thủy trận muốn mở ra, ta nhất định phải đi, nhất định phải tìm được biện pháp đột phá! Ta Lưu Cương nhất định có thể tiến vào Tinh cảnh, nhất định có thể bước vào hàng ngũ tu tiên!
Đại cung phụng sờ sờ cái đầu trọc của mình một lát rồi trầm giọng nói.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Trong sân, một nam tử mặc long bào có khuôn mặt uy nghiêm, thần sắc ác liệt, đúng là chủ nhân của Yến quốc, Yến Đế.
Trước mặt Yến Đế có mầy tên thần tử, sau lưng có một lão thái giám đi theo.
Trước mặt mọi người là một cổ thi thể. Đúng là con trưởng của Triệu gia được Diêm Xuyên cho người đưa tới, thi thể Triệu Thiên Đức.
- Triệu Thiên Đức?
Hai mắt Yến Đế nhíu lại.
- Diêm Xuyên giết Triệu Thiên Đức, lại còn phái người đưa tới cho bệ hạ, việc này không tầm thường a! Bệ hạ?
Một tên thần tử mặc nho bào màu xanh nhìn về phía Yến Đế nói.
- Hắn rõ ràng là đang hướng về phía trẫm thị uy. Trách móc trẫm buông thả cho Triệu gia ám sát hắn?
Âm thanh lạnh lùng của Yến Đế vang lên.
- Một tự Tịnh Kiên Vương, muốn trưởng thành rồi!
Thần tử áo bào màu xanh kia cau mày nói.
- Bệ hạ, cần phải công bố việc Triệu Thiên Đức chết với dân chúng? Tụ hợp lòng dân để phản đối Triệu gia?
Một thần tử khác hỏi.
- Bệ hạ không thể!
Thần tử áo bào xanh lập tức kêu lên.
- Hả? Trường Thanh, có ý gì?
Yến Đế nhìn về phía hắn hỏi.
- Một tự Tịnh Kiên Vương, tuy rằng ở Đại Yến quốc không quấy nhiễu chính sự, như trong lòng dân lại còn trọng yếu hơn bệ hạ của các triều đại. Bới vì có một tự Tịnh Kiên Vương nên Đại Yến quốc mới đứng vững ba trăm năm không ngã. Tuy rằng bảy năm trước đã đổi người nhưng mà lòng dân vẫn luôn tồn tại sự ủng hộ với một tự Tịnh Kiên Vương. Bảy năm ẩn cư để cho hắn dần dần bị phai nhạt ở trong mắt của bách tính, nhưng nếu như công bố ra thì mặc dù hắn không xuất hiện cũng sẽ để cho danh tiếng của hắn lại nhanh chóng nổi lên mãnh liệt ở Đại Yến này. Thần có một loại dự cảm không tốt!
Trường Thanh nhíu mày lo lắng nói.
- Dự cảm gì?
Yến Đế trầm giọng hỏi.
- Việc hắn đưa cỗ thi thể này tới có thể là cố ý để cho bệ hạ công bố việc này với dân chúng. Như vậy thì danh tiếng của hắn lại một lần nữa được nhen nhóm ở trong lòng của dân chúng để làm nền cho hắn đi vào con đường chính trị!
Trường Thanh cau mày nói.
- Làm nền? Ngươi nói là hắn muốn đoạt quyền của trẫm?
Sắc mặt Yến Đế trầm xuống nói.
- Đây chỉ là suy đoán của thần. Dù sao thi tất cả mọi người của Đại Yến quốc đều biết, thiên hạ của Đại Yến này vốn chính là của một tự Tịnh Kiên Vương. Hắn và bệ hà rất giống nhau là đều có quyền thừa kế chính thống nhất. Chỉ là bệ hạ có được quân chính (quân sự và chính trị) của Đại Yến, mà hắn chỉ có danh tiếng được tích góp từ ba trăm năm trước. Đây có thể là một nước cờ thăm dò của hắn, trước tiên muốn thu được lòng dân!
Trường Thanh lo lắng nói.
- Trường Thanh tiên sinh quá lo lắng. Một tự Tịnh Kiên Vương có chứng mất hồn, hơn nữa hôm nay mới có mười bảy tuổi thì làm sao có thể có tính toán sâu như vậy được?
Một thần tử khác lắc đầu cười nói.
- Có lẽ là ta quá lo lắng a.
Trường Thanh lắc đầu cười khổ nói.
Yến Đế lại nhíu mày. Hắn nhất thời trầm mặc một lúc.
- Với lại nếu như bệ hạ xử trí nhẹ nhàng thì Triệu gia nhất định sẽ tưởng rằng bệ hạ thông đồng với một tự Tịnh Kiên Vương để bố trí một cái bẫy tốt. Như vậy thì nguyên nhân cái chết của Triệu Thiên Đức lại là ở trên người bệ hạ mà không phải là trên người một thiếu niên 'ngây thơ' mới mười bảy tuổi!
Trường Thanh lại nói tiếp.
- Công bố không được, không công bố cũng không được. Nếu thật sự là như lời nói của Trường Thanh đại nhân thì lòng dạ của một tự Tịnh Kiên Vương kia cũng quá sâu a!
Lại một tên thân tử lo lắng nói.
- Kính xin bệ hạ định đoạt!
Mọi người đều nhìn về phía Yến Đế nói. Yến Đế trầm mặc một lúc rồi mới hít sâu một hơi nói:
- Triệu gia sớm muộn gì cũng phải nhổ cho nên dù có nhận lấy sự thù hận của Triệu gia cũng không đáng kể. Một tự Tịnh Kiên Vương? Ta xem thường hắn, nghĩ sau khi ta chết muốn lần nữa nắm lấy Đại Yến? Tuyệt đối không thể nào, Ngô nhị nhất định hơn hắn gấp trăm lần!
- Thái Tử chính là phúc của Đại Yến, Thái Tử kỳ tài ngút trời. Đại Yến có thể lại có thêm một tự Tịnh Kiên Vương mới!
Trường Thanh gật gật đầu.
- Những ngày này, bọn thần không thấy Thái Tử a!
Lại là một tên thần tử nghi ngờ nói.
- Thái Tử cùng với mấy vị cung phụng đi Phong Cấm Sâm Lâm rồi! Có thể sẽ gặp được Diêm Xuyên!
Yến Đế vuốt vuốt chòm râu cười nói.
--------------------------------------------
Bên ngoài Phong Cấm Sâm Lâm. Nhà trúc của Diêm Xuyên.
Liên tiếp hai mươi ngày Diêm Xuyên, Hoắc Quang cùng với Lưu Cẩn đều ngày ngày ăn thịt yêu xà. Tu vi của ba người đã đang cấp tốc tăng lên.
Trên bàn có đặt ba món thịt rắn chiên, xào, nấu. Diêm Xuyên đang chậm rãi ăn, Lưu Cẩn và Hoắc Quang thì đều cung kính đứng một bên.
Lúc nuốt vào một miếng xong hắn liền nhàn nhạt hỏi:
- Đây là phần thịt rắn cuối cùng rồi sao?
- Vâng, hạ chức ăn quá nhiều cho nên...!
Sắc mặt Hoắc Quang lập tức đỏ lên nói.
- Không sao. Tu vi cao thì đương nhiên là phải ăn nhiều, chỉ cần khí lực tăng lên là được. Các ngươi bây giờ tu vi thế nào rồi?
Diêm Xuyên hỏi.
- Tu vi bây giờ của hạ chức là Lực cảnh tầng bảy. Hơn nữa đã đạt đến đỉnh phong! Dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá!
Hoắc Quang kích động nói.
- Lão nô đã là Lực cảnh tầng sáu rồi!
Lưu Cẩn cũng có chút kích động nói.
Hai mươi ngày, lúc này mới hai mươi ngày a!
- Ừ!
Diêm Xuyên thỏa mãn gật đầu.
- Vương gia, những ngày nay các tướng sĩ đều có đại lượng thịt cung ứng cho nên trong quân có rất nhiều huynh đệ đều đột phá. Nhưng mà máu của yêu xà cũng đã gần hết!
Hoắc Quang lo lắng nói.
- Không sao, máu của yêu thú mà thôi. Mấy ngày sau chúng ta lại đi xung quanh săn bắt!
Diêm Xuyên cười nói.
- Vâng!
Hai người đều ứng tiếng.
Diêm Xuyên rất nhanh liền ăn sạch thịt rắn ở trên bàn. Lúc này hắn nói:
- Không được quấy rầy ta!
- Vâng!
Hai người đáp lời.
Diêm Xuyên đi trở về trong phòng rồi đóng cửa lại.
Hắn ngồi khoanh chân nhắm mắt nói:
- Lần này, với phần thịt rắn cuối cùng nhất định có thể tiến vào Lực cảnh tầng sáu!
Rồi hắn bắt đầu điều tức.
Cách quân doanh không xa.
Mấy tên quân sĩ giáp bạc đang đứng canh tảng đá lớn mà lúc trước Diêm Xuyên viết chữ vào kia. Chính là tảng đá lớn này đã dẫn tới vô số dã thú để cho chúng tướng sĩ có được dồi dào thịt mà ăn để luyên công cho nên cần phải cố gắng bảo hộ.
Giờ đây đã không cần đến Hoắc Quang lĩnh quân mà chỉ cần chúng tiểu tướng cũng đã đủ để ứng phó được với một ít dã thú ngửi thấy mùi tanh mà đến.
- Thời cơ đã đến, dẫn thú!
Một tên tiểu tướng kêu lên.
- Vâng!
Một ngày có một lần dẫn thú bằng máu rắn đã được bắt đầu.
Mà ở ngay phía trên quân doanh, trong tầng mây, lúc này đang có một vật chậm rãi bay tới, là một chiếc tuyền nhỏ toàn thân là máu trắng như tuyết.
Bốn phía thuyền nhỏ có một ít sương trắng để cho thuyền nhỏ trở thành một khối với bốn phía. Cho dù có người cẩn thận quan sát cũng chỉ cho rằng đó là một đám mây trắng mà thôi.
Trên thuyền nhỏ có chở tám người cùng với một con Tiên hạc được phân làm ba nhóm.
Nhóm thứ nhất, cầm đầu là một thiếu nữ mặc quần áo màu trắng, trên trán đeo một cái dây nhỏ rất tinh xảo, nó được vòng quan mái tóc dài thanh tu đẹp đẽ, nhìn qua cực kỳ xinh đẹp vào tao nhã. Đúng là thiếu nữ trước đây không lâu cưỡi hạc xem Diêm Xuyên vẽ trạnh tại Long mạch sơn khẩu.
Tiên hạc đứng ở một bên thiếu nữ mà ở sau lưng thiếu nữ có bốn tên hắc y nhân dường như là tùy tùng của nàng.
Nhóm thứ hai là một trung niên nam tử mặc một bộ nho bào màu trắng. Trung niên có bộ mặt nho nhã, thần sắc tràn đầy sự hững hờ.
Nhóm thứ ba là một thiếu niên anh tuấn mặc hoa bào màu vàng, bên cạnh thiếu niên có một tên lùn nam tử chỉ cao khoảng nửa người.
- Thánh Nữ, chính là bọn hắn?
Nam tử mặc nho bào màu trắng hỏi.
- Đúng vậy, Văn Nhược tiên sinh, chính là những quân sĩ giáp bạc này. Thiếu niên kia nhất định cũng ở chỗ này!
Ánh mắt thiếu nữ sáng lên nói.
- Một thiếu niên thế gian? Vũ Hề, ngươi có phải nhìn lầm hay không?
Thiếu niên hơi khó chịu nói.
- Không hề!
Thiếu nữ Vũ Hề này lập tức lắc đầu.
- Dương công tử, nếu như Thánh Nữ sùng bái như vậy thì không bằng đợi lát nữa nhìn xem!
Văn Nhược tiên sinh cười nói.
- Đợi? Đợi cái gì mà đợi? Trực tiếp đi xuống kêu hắn ra là được rồi, ta cũng không có nhiều thời gian như vậy!
Dương công tử khinh thường nói.
- Đợi một chút!
Vũ Hề lắc đầu nói.
- Được rồi, vậy thì đợi một chút đi!
Dương công tử lập tức lấy lòng nói.
- Bốn phía trong rừng này có sương mù bao phủ xem ra có một cái trận pháp a!
Văn Nhược tiên sinh cau mày nói.
- Trận pháp? Đây là trận pháp gì?
Vũ Hề Thánh Nữ lập tức hiếu kỳ hỏi.
Văn Nhược tiên sinh híp mắt nhìn một lúc rồi cuối cùng lắc đầu nói:
- Hình như, hình như là Phong Thủy trận?
- Phong Thủy trận? Không thể nào, một phàm nhân sao có thể bố trí được Phong Thủy trận?
Dương công tử liền không tin nói.
- Ta nhìn xem!
Tên lùn đi theo Dương công tử lập tức tiến lên nói.
- Đinh Ngũ Cốc, vừa vặn ngươi tu luyện Phong Thủy chi đạo thử nhìn xem, đây là trận pháp gì?
Dường công tử liền nói ra nhưng dường như lời nói này lại nói riêng cho Vũ Hề Thánh Nữ nghe.
Mọi người đều nhìn về phía tên lùn được gọi là Đinh Ngũ Cốc.
Tên lùn nhìn một lúc rồi lông mày nhăn lại, cuối cùng lại lắc đầu.
- Đã nhìn ra?
Dương công tử hỏi.
- Không có. Nhưng mà một phàm nhân thì có thể bố trí được trận pháp gì chứ? Nhiều nhất cũng chỉ là một cái trận pháp bỏ đi mà thôi!
Tên lùn Đinh Ngũ Cốc khinh thường nói.
- Đúng vậy!
Dương công tử gật gật đầu.
Mà Văn Nhược tiên sinh lại đứng chắp tay, hơi lắc đầu rồi híp mắt cẩn thận nghiên cứu phía dưới.
- Ồ? Những tướng sĩ kia đang làm gì vậy?
Đột nhiên Vũ Hề Thánh Nữ ngạc nhiên hỏi.
Mọi người liền nhìn lại thì vừa vặn thấy được một tướng sĩ dùng một chén máu tươi đổ lên một tảng đá lớn.
- Bang!
Máu tươi bị đánh tan hơn nữa còn dũng mãnh bắn đi về phía nam.
- Mùi tanh? Nồng nặc mùi tanh!
Tên lùn Đinh Ngũ Cốc lập tức nhíu hai mắt lại nói.
- Trận pháp?
Dương công tử kêu lên.
- Không, là một chữ?
Hai mắt Văn Nhược tiên sinh sáng lên nói.
- Ừ!
Mọi người đều gật gật đầu.
Chân của Văn Nhược tiên sinh đột nhiên giẫm mạnh một cái để cho thuyền nhỏ lập tức rơi xuống, trong nháy mắt liền xuống phía dưới. Thuyền nhỏ rất nhanh liền được hắn thu nhỏ lại rồi thu hồi, mọi người lập tức từ trên trời rơi xuống. Chỉ có Tiên hạc vẫn quanh quẩn ở trên không.
- Bang! Bang! Bang!
Một trận bụi mù bỗng nhiên nổi lên giống như từ trên trời giáng xuống để cho tướng sĩ ở bốn phía liền biến sắc.
- Các ngươi là ai?
Một tên binh sĩ giáp bạc lập tức hét lên?
Văn Nhược tiên sinh đi thẳng đến tảng đá lớn kia rồi nhìn chằm chằm vào chữ lớn ở trên tảng đá, cẩn thận nhìn đi nhìn lại, trong mắt hắn hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Vũ Hề Thánh Nữ cũng đi tới rồi cũng bắt đầu quan sát tảng đá lớn. Dương công tử cũng giả bộ nhìn vào chữ lớn trên tảng đá kia.
Mọi người căn bản không để ý đến tướng sĩ ở bốn phía. Trong mắt mọi người thì những người này cũng chỉ là con sâu cái kiến.
- Cung tiễn thủ, bắn!
Một tướng lĩnh lập tức quát. Vốn là bọn hắn chuẩn bị săn giết dã thú cho nên dây cung cũng đã được kéo ra.
Một tiếng ra lệnh lập tức vạn tên cùng bắn về phía đám khách không mời mà tới này.
- Hưu! Hưu! Hưu! ...
Quân sĩ giáp bạc rất có kinh nghiệm, hơn hai ngàn mũi tên tạo thành như một cái lưới lớn ầm ầm bắn tới. Nếu như là phàm nhân thì tất nhiên sẽ chạy không thoát được cơn mưa tên này.
Nhưng đám người này là phàm nhân sao?
Một tên thuộc hạ của Vũ Hề Thánh Nữ lập tức quay đầu, con mắt trợn lên rồi nhẹ nhàng vung tay.
- Vù vù!
Bốn phía dường như xuất hiện một bức tường khí cực lớn để cho từng mũi tên bắn lên phía trên thì đều đột nhiên dừng lại mà phù phiếm trên không rất quỷ dị, chỉ có đuôi của mũi tên là hơi gợn sóng mà thôi.
Hơn hai ngàn mũi tên liền đình chỉ. Hơn hai ngàn đạo gợn sóng để cho giống như mưa nhỏ rơi trên mặt hồ.
Hơn hai ngàn mũi tên đứng ở trên không trung khiến cho đám quân sĩ giáp bạc lập tức biến sắc.
Tất cả các tướng sĩ đều ý thức được không tốt, đám người kia dường như không phải bọn mình có thể đối phó.
- Thanh Long, đừng làm khó bọn hắn!
Vũ Hề Thánh Nữ bỗng nhiên mở miệng nói.
Thuộc hạ mặc hắc ý vốn đang trợn mắt thì thần sắc liền trở lại rồi nói:
- Vâng! Thánh Nữ!
- Rầm rầm!
Hơn hai ngàn mũi tên lập tức rơi xuống trên mặt đất.
Mà đúng và lúc này, bên trong nhà trúc cách nơi này một mảnh rừng trúc. Toàn thân Diêm Xuyên lại lần nữa vang lên một tiếng nổ rồi phong ra kim quang, sau đó hắn mở hai mắt ra.
- Lực cảnh tầng sáu? A!
Diêm Xuyên hài lòng thở ra một hơi dài.
- Hả?
Hai mắt Diêm Xuyên đột nhiên nhíu lại rồi nhìn về phía cửa trúc.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Chữ 'Tán' ở trên mặt tảng đá lớn. Văn Nhược tiên sinh hít một hơi thật sâu rồi vui vẻ nói.
- Chữ tốt!
Giữa lúc tán thưởng thì Văn Nhược tiên sinh cũng lấy ra một chiếc bút lông màu đỏ thẵm. Toàn thần bút màu đỏ có phát ra ánh sáng màu đỏ. Đầu lông của bút lại càng phát ra ánh sáng ba màu đỏ, tím, xanh. Chỉ là vẻ bề ngoài cũng đã biết là tốt hơn rất nhiều so với bút lông của Diêm Xuyên.
- Văn Nhược tiên sinh, muốn đấu chữ?
Ánh mắt Vũ Hề sáng lên nói.
- Đấu chữ?
Dương công tử ở một bên cũng hiên ra một tia hiếu kỳ.
Văn Nhược tiên sinh khẽ mỉm cười nói:
- Bút sa hiện khí tượng. Người viết chữ này có bút lực rất kinh người. Tại hạ cũng hiếu kỳ muốn thử!
- Vậy thì Văn Nhược tiên sinh hãy mau viết a. Ta cũng chỉ nghe nói qua về đấu chữ chứ chưa từng thấy qua!
Vũ Hề lập tức hiện ra vẻ tò mò.
- Ừ!
Văn Nhược tiên sinh gật gật đầu.
Tay phải cầm bút, tay trái khẽ lật thì lập tức một cái nghiên mực nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay, bên trong đều là mực đỏ. Văn Nhược tiên sinh cầm bút lông chấm vào mực rồi nâng bút lên phía trên chữ 'tán" của Diêm Xuyên kia và bắt đầu viết.
Đấu chữ?
Vũ Hề trừng lớn mắt, dường như nàng sợ bỏ qua những chi tiết đặc sắc.
Dương công tử cũng tò mò nhìn.
Văn Nhược tiên sinh hạ xuống nét thứ nhất thì nơi đầu bút đột nhiên dũng mãnh phun ra khói khí màu đỏ tươi. Khói khí vừa ra thì lập tức bắt đầu va chạm với khí tức màu xám ban đầu.
- Vù vù!
Gió nhẹ nổi lên bốn phía. Mà chỗ đầu bút, trong sự va chạm của khói khí đỏ cùng khói khí xám thì mơ hồ còn truyền ra từng tiếng sấm sét.
- Dừng tay!
Chúng tướng sĩ liền biến sắc rồi phẫn nộ quát.
Chữ này là do Vương gia viết xuống cho nên không được ai động vào! Đám khách không mời này rất mạnh mẽ nhưng cũng không thể làm bẩn chữ của Vương gia được.
- Soeng soẻng! Soeng soẻng! Soeng soẻng!
Năm tướng lĩnh có tu vi cao lập tức vung lên trường thương đánh tới mấy người.
Trường thương nhằm thẳng về mấy người.
- Cạc cạc cạc, trên đời này còn có người không sợ chết a!
Tên lùn Đinh Ngũ Cốc lập tức cười lạnh nói.
- Bịch!
Đinh Ngũ Cốc giẫm mạnh xuống đất một cái để cho đại lượng đá vụn bay vọt về phía năm tên tiểu tướng.
- Leng keng, leng keng, leng keng!
Đá vụn va chạm với trường thương làm phát ra những âm thanh sắt đá. Lực đạo rất lớn liên tục đẩy lui cả năm tên tiểu tướng.
- Thình thịch!
Rốt cuộc cũng có một khôi đá vụn đánh trúng ngực một tên tiểu tướng.
Lực lượng to lớn của đá vụn lập tức tạo ra một lỗ lớn ở trên khôi giáp.
- Vù vù!
Tên tiểu tướng kia lập tức bay ngược lại rồi lăn lộn trên mặt đất mấy lần mới dừng lại.
Hắn khó khăn bò người lên, vừa nhìn vào ngực thì thấy giáp bạc đã vỡ. Nhưng mà ở bên trong còn có một nội giáp màu đen, cũng chính là nội giáp màu đen này đã chặn lại lực lượng của đá vụn.
Tiểu tướng quẹt màu tươi nơi miệng rồi lạnh lùng nhìn về Đinh Ngũ Cốc.
- Các huynh đệ, Vương gia đối xử với chúng ta không bạc, cho chúng ta ăn thịt. Thậm chí còn lấy da yêu xà làm nội giáp cho chúng ta. Hiện tại có người làm bẩn chữ của Vương gia, có thể lùi hay không?
Tên tiểu tướng kia quát.
- Không thể!
Ba ngàn tướng sĩ cùng nhau hét to một tiếng.
- Giết!
Tên tiểu tướng kia dựa thế rống to.
- Rống!
Ba ngàn tướng sĩ cũng rống một tiếng dài. Mũi tên lại lần nữa phóng thẳng tới Đinh Ngũ Cốc.
Trương thương được dựng lên rồi cũng đánh thẳng về phía Đinh Ngũ Cốc.
- Hừ!
Sắc mặt Đinh Ngũ Cốc trầm xuống. Trong tay hắn đột nhiên xuất hiên một quả cầu nhỏ màu đen. Hắn bỗng nhiên ném xuống đất.
- Ầm!
Quả cầu nhỏ nổ tung để cho đại lượng khí đen bao phủ lấy Đinh Ngũ Cốc. Khí đen bành trướng rồi hình thành một bức tường khí lập tức ngăn cản hơn hai ngàn mũi tên. Nhưng mà không có nhẹ nhàng như Thanh Long trước đó, hơn hai ngàn mũi tên nhao nhao rơi xuống đất.
- Một đám kiến hôi!
Đinh Ngũ Cốc khinh thường nói. Hắn ở trong khí đen vung mạnh tay lên.
- Vù vù!
Dường như có một cỗ gió bão kéo tới lập tức để cho ba ngàn tướng sĩ đều lăn mình trên mặt đất.
- Cạc cạc cạc, sảng khoái! Những con sâu cái kiến như các ngươi có thể thấy được pháp thuật Phong Thủy của ta cũng chính là vận mệnh của các ngươi!
Bộ mặt của Đinh Ngũ Cốc âm tà nói.
Dường như việc khi nhục những người phàm tục này có thể làm cho Đinh Ngũ Cốc cảm thấy rất khoan khoái. Có lẽ tên lùn này thường bị người khác khinh thường vóc dáng của hắn cho nên sẽ sinh ra một loại biến đổi khác thường.
- Kết quân trận, tiếp tục chiến đấu!
Mấy tên tiểu tướng kêu lên.
- Rống!
Đám tướng sĩ lập tức lên tiếng rồi lại lần nữa cầm trường thương lên tiếp tục chiến đấu.
Đinh Ngũ Cốc tự mình hưởng thụ loại cảm giác cao cao tại thượng này.
Bên kia, Văn Nhược tiên sinh vẫn tiếp tục viết xuống.
Một nét lại một nét được viết xuống ở phía trên chữ 'tán'. Khói khí đỏ và khói khí xám bốn phái quần lấy nhau, từng tiếng nổ vang phát ra từ trong đám khí, dường như đang trùng kích lẫn nhau.
- Văn Nhược tiến sinh viết chính là một chữ 'tụ'?
Dương công tử cau mày nói.
- Tán, tụ đối lập với nhau. Hai chữ chồng lên nhau dẫn đến sẽ xông lên đánh nhau?
Vũ Hề Thánh Nữ cũng tập trung tư tưởng nhìn.
- Đấu chữ, một phương thắng sẽ áp chế một phương khác cho đến khi đối phương triệt để biến mất!
Vũ Hề lại nói tiếp.
Chữ 'tụ' còn chưa có viết xong.
- Ken két ken két ken két...!
Tảng đá lớn này rõ ràng không chịu được hai chữ đánh nhau mà xuất hiện một vết rạn.
Tụ, một nét một nét hạ xuống để cho khí thể của khói khí màu đỏ càng lúc càng thịnh.
Bốn phía của tảng đá lớn lại càng bị khói khí màu đỏ cùng với khói khí màu xám bao phủ. Tất cả mọi người đều bị bao phủ ở bên trong chỉ có Đinh Ngũ Cốc ở bên ngoài khí đen đang thoải mái đanh nhau với chúng quân sĩ giáp bạc.
Một nét cuối cùng, sắc mặt Văn Nhược tiên sinh cực kỳ ngưng trong. Bút lông vung lên ầm ầm kéo lên một nét cuối cùng của chữ 'tụ'.
-Ầm!
Khí đỏ lại lần nữa tăng vọt, ở bên trong khói khí hai chư tán, tụ đang chồng lên nhau. Hai chữ lúc ẩn lúc hiện, một lúc đỏ, một lúc xám. Từng cổ khí tức cuồn cuộn phát ra.
Tảng đá chịu tải hai chữ viết càng ngày có càng nhiều vết rạn nứt.
Văn Nhược tiên sinh cầm bút rồi ngưng mắt nhìn, trong mắt hắn hiện rõ sự chờ mong.
Không chỉ có Văn Nhược tiên sinh mà những người bị bao phủ trong khói khí cũng đều nhìn chằm chằm vao hai chữ.
Tán? Tụ? Đấu chữ? Đến cùng ai sẽ thắng? Ai có thể áp chế đối phương?
Bên ngoài.
Đinh Ngũ Cốc được khí đen bao phủ bốn phía, hắn phất tay thì lập tức cuồng phong gào thét. Tất cả các tướng sĩ đều không thể địch lại, nhưng từng đợt mũi tên bắn tới lại gây rắc rối cho Đinh Ngũ Cốc.
- Hừ, một đám kiến hôi. Hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết như thế nào là Tiên pháp!
Âm thanh lạnh lùng của Đinh Ngũ Cốc vang lên. Ngón tay hắn chỉ về năm tên tiểu tướng đang xông tới, lập tức có năm đạo khí đen bắn thẳng tới năm tên tiểu tướng.
- Thình thịch! Thình thịch!...
Năm tên tiểu tướng lập tức tối sầm mặt lại, trong nháy mắt liền trở nên vô cùng tối, toàn thân mềm nhũn giống như thân thể bị trúng kịch độc.
- Ha ha ha, cùng ta đấu? Muốn chết a, xem Phong Thủy đại trận của ta! Chết cho ta!
Trong lúc Đinh Ngũ Cốc cười âm hiểm thì tay hắn lại vung lên, lập tức có trăm đạo khí đen quét về phía quân sĩ giáp bạc.
Khí đen đậm đặc, động tới nhất định sẽ bay ngược lại. Trăm đạo này còn hung mãnh hơn năm đạo vừa rồi, cúng bay thẳng đến một trăm tên quân sĩ giáp bạc ở phía trước.
- Chết cho ta!
Đinh Ngũ Cốc cười lạnh nói.
Ngay một khắc này, trong rừng bị bao phủ bởi sương trắng cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng hừ tức giận.
- Hừ, ai dám giết người của ta?
Tiếng gầm của Diêm Xuyên truyền đến.
- Ầm!
Trong rừng đột nhiên dũng mãnh phun ra một cơn lốc. Vô tận sương trắng lập tức lao ra từ trong rừng, trong nháy mắt bao phủ lấy quân doanh.
Trong quân doanh lập tức trở thành một vùng sương trắng, trăm đạo khí đen được Đinh Ngũ Cốc bắn ra trước kia cũng lập tức bị sương trắng tách ra.
Nơi sương trắng đi qua thì dù là đưa tay ra cũng không thể thấy được năm ngòn. Hơn nữa rất nhanh liền làm phai nhạt đi khí đen bốn phía Đinh Ngũ Cốc.
- Hả?
Đinh Ngũ Cốc biến sắc.
Nhưng một khắc sau, Đinh Ngũ Cốc liền phát hiện được tất cả bốn phía đều thay đổi. Hắn thấy được một biển máu mênh mông, thiên địa đều là màu đỏ tươi.
Trong biển máu, có vô số ác quỷ cuồn cuộn lên.
- Ô!
- Â!
- Cạc cạc cạc!....
Vô số ác quỷ trong biển máu bao vây lấy Đinh Ngũ Cốc rồi hướng đên Đinh Ngũ Cốc cắn tới.
- Ảo cảnh? Ảo trận?
Đinh Ngũ Cốc biến sắc.
- Phá cho ta!
Hắn cả kinh kêu lên. Nhưng mà thủ đoạn này của Đinh Ngũ Cốc cũng căn bản không thể phá vỡ.
- Làm sao có thể?
Đinh Ngũ Cốc cả kinh kêu lên.
- Phong Thủy sư có tu vi Tinh cảnh? Hừ!
Trong rừng lại tiếp tục truyền đến âm thanh của Diêm Xuyên!
Bên trong ảo cảnh, Đinh Ngũ Cốc thấy được càng ngày có càng nhiều ác quỷ cắn về phía mình.
- A ô!
- Két kẹt!
Ác quỷ rất hung mãnh, căn xuống một miếng thì Đinh Ngũ Cốc lại mất đi một miếng máu thịt.
Ngàn vạn ác quỷ cắn lấy để cho máu thịt của Đinh Ngũ Cốc lập tức mơ nhạt. Đinh Ngũ Cốc tuy rằng biết đây là áo cảnh, là ảo giác, nhưng vẫn sợ hãi liên tục rống to.
- Không!
Đinh Ngũ Cốc cả kinh kêu lên.
Bên kia.
Hai chữ tán, tụ đánh nhau.
- Ầm!
Hai chữ đánh nhau, lực lượng chồng lên nhau, rốt cuộc tảng đá cũng không chịu được hai chữ đánh nhau mà ầm ầm nổ tung ra.
Sau khi tảng đá nổ tung ra thì hai chữ chỉ dừng lại một lúc rồi đều đột nhiên triệt tiêu lẫn nhau mà tiêu tán.
- Không phân thắng bại?
Vũ Hề Thánh Nữ kinh ngạc nói.
Kinh ngạc vì có người có thể so sánh với Văn Nhược tiên sinh về chữ? Là thiếu niên kia viết sao?
- Đáng tiếc, tảng đá kia quá kém, chiến đấu căn bản còn chưa kết thúc!
Dương công tử cũng lộ ra một tia tiếc hận nói. Chỉ có Văn Nhược tiên sinh hiện ra một tia đắng chát nhàn nhạt.
Tảng đá? Cùng tảng đá không quan hệ, cuối cùng hai chữ triệt tiêu lẫn nhau hẵn là đúng với bốn chữ 'không phân thắng bại' trong miệng Vũ Hề. Nhưng mà trong nội tâm Văn Nhược tiên sinh hiểu rõ, đây không phải là không phân thắng bại mà là mình bại. Mình dùng chính là ngọc tủy màu đỏ để viết, còn đối phương lại dùng mực đen kém nhất. Dùng mực đen kém nhất so đấu với mình dùng ngọc tủy màu đỏ thì cuối cùng mặc dù không phân thắng bại cũng chính là mình bại.
- Chữ tốt ngang ngược!
Văn Nhược tiên sinh cản thán chữ 'tán' kia.
- Không!
Các đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng thống khổ gào thét của Đinh Ngũ Cốc.
- Hả?
Lập tức mọi người liền phát hiện được bốn phía không bình thường, vô số sương trắng?
Sương trắng?
- Là trận pháp? Phong Thủy trận?
Vũ Hề hơi kinh ngạc.
- Cho ta tán!
Thanh Long thuộc hạ của Vũ Hề hét lớn một tiếng.
- Ầm!
Toàn thân Thanh Long dường như sinh ra một cơn lốc, gió lớn điên cuồng ầm ầm thổi về bốn phía.
Bốn phía đều là cát bụi đầy trời, khí tức mạnh mẽ và cuồng bạo lập tức tách ra sương trắng ở bốn phía.
Sương trắng bao phủ lấy đại trận bị Thanh Long phá vỡ.
Đại trận phá vỡ lập tức lộ ra tình hình bốn phía.
Xa xa trên mặt đất có đại lượng tướng sĩ bị thương ngã xuống, Đinh Ngũ Cốc cũng bị hai người chế trụ.
Một người mặc trang phục thái giám, phất trần trong tay cuốn lấy cổ Đinh Ngũ Cốc. Một người khác là một Đại tướng mặc giáp bạc, mũi nhọn của trường thương trong tay cắm vào trong miệng Đinh Ngũ Cốc, nhằm thẳng vào cổ họng.
Chỉ cần Đại tướng giáp bạc khẽ động thì trường thương sẽ lập tức xuyên quan yết hầu Đinh Ngũ Cốc.
Mọi người liền ngạc nhiên.
Bởi vì Đinh Ngũ Cốc có tu vi Tinh cảnh, mà hai người chế trụ hắn chỉ là hai phàm nhân có tu vi Lực cảnh, Lực cảnh phàm nhân?
Hơn nữa lại còn là hoàn toàn chế trụ, Lực cảnh chế trụ Tinh cảnh?
Đại trận phá vỡ, cảnh vật xung quanh cũng dần dần hiện rõ. Đinh Ngũ Cốc thấy được toàn bộ bốn phía, nhưng đầu thương trong miệng lại phát ra hàn khí nhè nhẹ, tuy rằng thực lực của hắn vẫn như trước những cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không dám nhúc nhích.
Bởi vì, sống chết một đường, giời phút này sống hay chết đều bị đối phương nắm trong tay.
- Lực cảnh? Vẻn vẹn chỉ là Lực cảnh?
Vẻ mặt Thanh Long không thể tưởng tượng được nói.
- Chư vị, Không biết tổn thương cấp dưới của ta, phá hư đại trận của ta, làm vỡ bia đá của ta là có ý gì?
Phía rừng trúc truyền đến âm thanh của Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên chậm rãi bước tới biên giới rừng trúc rồi nhíu mày ngưng trọng nhìn về đám khách không mời mà tới này.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
- Chư vị, Không biết tổn thương cấp dưới của ta, phá hư đại trận của ta, làm vỡ bia đá của ta là có ý gì?
Phía rừng trúc truyền đến âm thanh của Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên chậm rãi bước tới biên giới rừng trúc rồi nhíu mày ngưng trọng nhìn về đám khách không mời mà tới này.
- Ô ô!
Đinh Ngũ Cốc miệng ngậm mũi thương ô ô cầu cứu.
- Lệ!
Trên bầu trời, Tiên hạc hạ cánh từ trên không trung xuống bên cạnh thiếu nữ.
Sắc mặt Diêm Xuyên khẽ động liền nhận ra được con Tiên hạc này. Nhưng mà Diễm Xuyên vẫn như cũ ngưng mắt nhìn về mọi người, không có chút buông lỏng nào.
- Tại hạ Văn Nhược! Gặp được chữ trên bia đá nên cũng muốn thử viết một chữ làm vỡ mất bia đá, vô cùng xin lỗi!
Văn Nhược tiên sinh trịnh trọng nói.
Một chữ 'tán' đã xóa đi thái độ kiêu ngạo của Văn Nhược tiên sinh, do đó giọng điệu của hắn khá lịch sự.
- Ta là Mặc Vũ Hề! Còn chưa thỉnh giáo.
Vũ Hề Thánh Nữ tò mò đánh giá Diêm Xuyên.
- Nói lời vô dụng với hắn làm gì. Tiểu tử, ngươi là ai? Còn có, còn không mau thả Đinh Ngũ Cốc ra!
Dương công tử vênh váo tự đắc nói.
Diêm Xuyên nhìn mọi người, nhưng mà cũng không để cho Hoắc Quang thả Đinh Ngũ Cốc ra.
- Ta là Diêm Xuyên, chư vị không báo mà đến là có ý gì?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Diêm Xuyên? Ngươi họ Diêm?
Ánh mắt Mặc Vũ Hề sáng lên.
- Hả?
Diêm Xuyên khẽ nhíu mày.
- Hôm đó, thấy ngươi có quen biết với người của Đại Hà tông, vậy Đại Hà tông Diêm Đào là gì của ngươi?
- Gia phụ? Khó trách, khó trách, hổ phụ không sinh khuyển tử, quả nhiên là không sai. Ngày xưa Thiên Thu đại hội, Diêm Đào một mình chiến tám phương, đứng ngạo nghễ trước quần hùng. Ngày đó Văn Nhược may mắn thấy qua, cả đời Văn Nhược kính phục rất ít người mà Diên Đào lại là người thứ nhất. Nguyên lại là hậu sinh của Diêm Đào!
Văn Nhược tiên sinh lập tức cảm thán nói.
- Tất cả những tổn thất mà chùng ta tạo ra ta sẽ bối thường, không biết có thể thả Đinh Ngũ Cốc hay không?
Mặc Vũ Hề cười nói.
Diêm Xuyên nhìn về Mặc Vũ Hề rồi hơi trầm mặc. Hắn có thể cảm nhận được Mặc Vũ Hề đang bày tỏ lòng tốt. Dù sao, chỉ cần tên thuộc hạ phá trận vừa rồi cũng có thể dễ dàng cứu được tên lùn kia. Nhưng mà nàng lại không làm như vậy thì rõ ràng là không muốn trở mặt.
Đương nhiên, lúc trước hắn không để cho Hoắc Quang giết chết tên lùn này cũng là không muốn làm cho sự tình rắc rối thêm, mọi việc đều nên lưu lại một đường lui.
Diêm Xuyên nhẹ nhàng gật gật đầu rồi phất tay với Hoắc Quang.
- Vâng!
Xa xa Hoắc Quang và Lưu Cẩn lập tức ứng tiếng.
- Vù vù!
Trường thương rút ra khỏi miêng Đinh Ngũ Cốc thì Hoắc Quang và Lưu Cẩn lập tức lui lại.
- Ối a a a, khốn nạn, ta phải giết các ngươi!
Đinh Ngũ Cốc có được tự do liền nổi trận lôi đình. Hắn tùy tiện lầy một viên quả cầu màu đen ra chuẩn bị tiếp tục ra tay.
- Đinh Ngũ Cốc!
Mặc Vũ Hề lạnh lùng quở trách.
Xa xa Đinh Ngũ Cốc liền giật mình một cái rồi lập tức xoay đầu.
- Thánh Nữ, bọn hắn làm nhục ta, ta muốn bọn hắn chết, ta muốn bọn hắn chết!
Đinh Ngũ Cốc oán hận nói.
- Làm càn!
Thanh Long tức giận quát lên một tiếng.
Một cỗ khí tức mạnh mẽ bắn thẳng về Đinh Ngũ Cốc để cho toàn thân hắn run lên, sau khi giật mình một cái thì tỉnh táo hơn rất nhiều.
Đinh Ngũ Cốc oán độc nhìn chúng tướng sĩ một vòng rồi hít vào một hơi thật sâu mới bình phục được tâm tình.
- Vâng! Tuân lệnh Thánh Nữ!
Đinh Ngũ Cốc không cam lòng nói.
- Ừ!
Mặc Vũ Hề gật gật đầu rồi cũng không nhìn hắn.
Nhưng mà sắc mặt Đinh Ngũ Cốc nhìn về chúng tướng sĩ vẫn âm trầm như trước.
- Vương gia, bọn hắn sắp không xong!
Xa xa Hoắc Quang lập tức kêu lên.
Chúng tướng sĩ băng bó vết thương, trong đó có năm tên tiểu tướng được bao vây ở giữa, năm tên tiểu tướng này chình là bị trúng độc trong khí đen của Đinh Ngũ Cốc, toàn thân trở thành đen kịt, liên tục rung rung.
Mí mắt Diêm Xuyên nhảy lên nói:
- Mặc Vũ Hề, thực hiện lời hứa của ngươi!
Diêm Xuyên hiểu một ít thuật Phong Thủy nhưng mà vì tu vi quá thấp nên nhất thời không có cách nào giải độc.
- Đinh Ngũ Cốc, giải độc cho bọn hắn!
Mặc Vũ Hề nói với tên lùn.
- Ta không hiểu, lần này ta chịu nhục lớn, bởi vì Thánh Nữ mở miệng ta có thể không truy cứu tiếp. Nhưng để cho ta cứu bọn hắn? Đừng hòng!
Ánh mắt Đinh Ngũ Cốc oán độc nói.
- Đinh Ngũ Cốc!
Mặc Vũ Hề lạnh nhạt nói.
- Thánh Nữ, ta không phải thuộc hạ của ngươi. Lần này các ngươi tiến vào Phong Thủy trận còn phải dựa vào ta. Vì mấy con kiến hôi mà ngươi sẽ không chú ý đến cảm nhận của ta sao? Ta sẽ không cứu, trừ khi ta chết!
Đinh Ngũ Cốc lạnh giọng nói. Nói xong hắn lạnh lùng nhìn về phía Diêm Xuyên với vẻ mặt khinh thường. Đi vào Phong Thủy trận còn cần một Phong Thủy sư như hắn. Hắn tin tưởng Mặc Vũ Hề sẽ không dám làm gì mình.
Mặc Vũ Hề nhăn mày lại rồi cuối cùng khẽ thở dài nói:
- Thanh Long, ngươi đến xem có thể có biện pháp cứu không!
Một câu của Mặc Vũ Hề cũng đã bày tỏ ra lập trường của nàng, thà rằng đắc tội với Diêm Xuyên cũng không muốn ở vào lúc mấu chốt này đặc tội với Đinh Ngũ Cốc.
Diêm Xuyên cũng không nói gì mà chỉ đi tới nhìn năm tên tiểu tướng.
Một đạo ánh sáng màu xanh trong tay Thanh Long rót vào trong cơ thể một tên tiểu tướng. Nhưng mà, toàn thân tên tiểu tướng kia vẫn rung rung, khuôn mặt vẫn là màu đen như trước.
- Thánh Nữ!
Thanh Long lắc đầu tỏ vẻ không có cách nào giải độc.
- Vô dụng thôi, đây là Phong Thủy sát độc. Đã đi vào tâm mạch mà ngươi không hiểu Phong Thủy thì không thể giải được!
Đinh Ngũ Cốc khinh thường nói với Thanh Long.
- Vương gia!
Chúng tướng sĩ đều hướng về phái Diêm Xuyên bái lạy.
Năm tên tiểu tướng này vì ủng hộ hắn mà chết cho nên Diêm Xuyên tất nhiên sẽ không bỏ mặc không quản.
Hắn lật tay, Lưu Cẩn lập tức đưa lên chiếc bút lông ngọc bích rồi sau đó đưa lên nghiên mực.
Thấm bút vào mực, Diêm Xuyên rất nhanh liền bắt đầu viết lên trên trán năm người kia.
Bút lông ngọc bích vừa ra thì xa xa ánh mắt của Văn Nhược tiên sinh sáng lên.
- Bút này? Kém như vậy, không có khả năng viết ra được một chữ ngang ngược lúc trước!
Văn Nhược tiên sinh lắc đầu nói.
Diêm Xuyên không để ý mà rất nhanh bắt đầu viết.
Trong lúc bút viết xuống thì gió nhẹ lập tức nổi lên bốn phía, từng trận lưu quang (ánh sáng lấp lánh) màu xanh hiện ra rồi dũng mãnh đi vào trong cơ thể năm người.
- 'Thanh' 'Thanh'...
Hắn viết liền năm chữ thanh. Từng trận lưu quang màu xanh bao phủ lấy cơ thể của năm người đang trúng độc.
- Thật sự là hắn viết sao? Nguyên lại thật sự là chữ của hắn!
Xa xa Văn Nhược tiên sinh sợ hãi thán phục nói.
Trong lúc sợ hãi thán phục thì Văn Nhược tiên sinh cũng nhất thời lộ ra sự đắng chát. Hắn nhìn bóng lưng của thiếu niên non nớt kia thì dường như có một loại cảm giác là luyện chữ trước kia của mình quá cẩu thả.
Diêm công tử ghen ghét nhìn về Diêm Xuyên nói:
- Chữ? Tiểu đạo mà thôi!
Đinh Ngũ Cốc cũng oán hận nhìn.
- Vương gia, bọn hắn sẽ không sao chứ?
Hoắc Quang lo lắng hỏi.
Diêm Xuyên đưa bút lông cho Lưu Cẩn rồi hít sâu một hơi nói:
- Không rõ lắm, xem vào tạo hóa thôi. Chữ của ta chỉ có thể thanh lọc đi một bộ phần sát độc. Bộ phận còn dư lại thì phải nhìn vào chính bọn hắn rồi, trông coi nơi này không nên động vào thân thể bọn hắn!
- Vâng!
Chúng tướng sĩ lập tức ứng tiếng.
- Hoắc Quang lưu lại, chữa trị vết thương cho mọi người!
Diêm Xuyên nhìn về Hoắc Quang nói.
- Vâng!
Hoắc Quang liền ứng tiếng.
Không chỉ chữa trị vết thương cho mọi người mà quan trọng hơn là ổn định lòng quân, Hoắc Quang liền hiểu.
Diêm Xuyên đứng dậy màng theo Lưu Cẩn đi về phía mọi người.
- Chư vị đi vào tệ xá nói chuyện a!
Diêm Xuyên nói với đám người Mặc Vũ Hề.
- Ừ!
Mặc Vũ Hề gật gật đầu.
Văn Nhược tiên sinh nhìn về phía Diêm Xuyên thì nhất thời lộ ra sự hổ thẹn.
Dương công tử thì khinh thường mà Đinh Ngũ Cốc lại là oán độc.
- Tiểu Hạc nhi, ngươi tự đi chơi đi, đợi lát nữa tới tìm ta!
Mặc Vũ Hề nói với Tiên hạc.
- Lệ!
Tiên hạc gật gật đầu rồi khẽ vỗ cánh bay lên trên trời cao.
Mọi người đi theo Diêm Xuyên vào rừng trúc rồi rất nhanh liền đi vào một gian nhà trúc.
Bốn phía nhà trúc lại vẫn là sương trắng tràn ngập, lúc trước Thanh Long phá vỡ trận pháp lại đang chậm rãi phục hồi như cũ.
Bên trong nhà trúc, Diêm Xuyên ngồi ở chủ vị (vị trí chủ nhà). Văn Nhược tiên sinh, Dương công tử, Đinh Ngũ Cốc, Mặc Vũ Hề bốn người đều ngồi xuống. Còn lại bốn tên thuộc hạ của Mặc Vũ Hề thì đều đứng sau lưng nàng.
Một đám tạp dịch rất nhanh dâng trà lên.
Một đám tạp dịch rất nhanh dâng trà lên.
- Chư vị, mời!
Diêm Xuyên khách sáo nói.
Mọi người đều gật gật đầu. Dương công tử uống một hớp.
- Phụt!
- Trà gì đây!
Dương công tử khó chịu nhổ ra nước trà.
- Phụt! Đúng vậy a, nước gì đây? So với nước rửa chân của lão tử cũng không bằng.
Đinh Ngũ Cốc cũng nhổ nước trà ra rồi mắng.
Diêm Xuyên chỉ nhàn nhạt liếc về hai người, thần sắc cũng không động, cũng không có mở lời.
Sắc mặt Lưu Cẩn đứng một bên Diêm Xuyên thì khó coi đến cực điểm.
Lông mày Mặc Vũ Hề chau lên, nàng cũng không nhiều lời.
Chỉ có Văn Nhược tiên sinh là hơi xin lỗi nói:
- Vị này là con trai của Mão Nhật Đạo Quân, Dương Chí Cửu công tử. Lúc trước xẩy ra hiểu lầm chình là Đinh Ngũ Cốc, là một Phong Thủy sư!
Dương Chí Cửu cao cao tại thượng mà nhìn Diêm Xuyên.
- Chư vị đến đây sẽ không phải chỉ là vì chữ của ta a. Không biết chư vị có mục đích gì, xin cứ nói rõ!
Diêm Xuyên nhìn về phía Văn Nhược tiên sinh nói.
Người ta kính Diêm Xuyên một xích (0,33m), Diêm Xuyên kính lại hắn một trượng. Đối với Văn Nhược tiên sinh thì Diêm Xuyên khá lịch sự!
- Trước tiên, ta muốn hỏi một chút, trận pháp mà ngươi bố trí ở bốn phía núi rừng này là Phong Thủy trận pháp?
Văn Nhược tiên sinh hiếu kỳ nói.
- Đúng vậy, là một Phong Thủy trận pháp thô thiển mà thôi, không có nhiều uy lực lắm!
Diêm Xuyên cũng không có phản bác.
- Không thể nào, đó không thể nào là Phong Thủy trận pháp, vì sao ta không cảm thấy được Phong Thủy chi nguyên?
Đinh Ngũ Cốc lập tức không tin kêu lên.
Diêm Xuyên nhìn Đinh Ngũ Cốc cũng không để ý đến hắn.
- Có thể giải thích nghi hoặc cho ta không?
Văn Nhược tiên sinh hiếu kỳ nói.
Diêm Xuyên gật gật đầu nói:
- Trận này là một ẩn trận. Phong Thủy chi nguyên ở sâu trong lòng đất mà không phải bên ngoài. Không phải là Phong Thủy sư chính thức thì không thể cảm giác được!
- Tiểu tử, ngươi nói gì, ý của ngươi là Phong Thủy sư này của ta là giả sao?
Đinh Ngũ Cốc lập tức phẫn nộ kêu lên.
Diêm Xuyên giống như cười mà không cười cũng không để ý đến hắn.
- Tiểu tử ngươi nói rõ cho ta!
Đinh Ngũ Cốc tức giận nói.
- Đinh Ngũ Cốc!
Mặc Vũ Hề không nhịn được mà nói.
Đinh Ngũ Cốc đành bất đắc dĩ chỉ có thể oán hận nhìn Diêm Xuyên.
- Là thế này, chúng ta muốn đi vào cái Phong Thủy trận ở phía nam kia. Nhưng mà những ngày này, từ trên không vẫn không thể tìm được phương pháp bay vào, vì vậy chúng ta muốn đi vào từ trên mặt đất. Cho nên ta hy vọng có thể tìm được một người dẫn đường tốt ở phụ cận, mà Thánh Nữ lại nói ngươi hiểu một ít Phong Thủy, đây là việc không thể tốt hơn. Vì vậy, ta muốn thỉnh ngươi dẫn đường!
Văn Nhược tiên sinh nói.
- Dẫn đường? Đi vào Phong Thủy trận cỡ lớn ở phía nam kia?
Hai mắt Diêm Xuyên nhíu lại.
- Thế nào, ngươi không muốn?
Âm thanh lạnh lùng của Dương Chí Cửu vang lên.
Diêm Xuyên hơi trầm mặc, đầu ngón tay hơi vuốt ve tay ghế.
- Ngươi có thể nhận ra Long mạch cho nên có thể hiểu một ít về Phong Thủy. Chỉ cần ngươi có thể đưa bọn ta đi vào thì ngươi muốn gì ta cũng sẽ cố gắng tìm đến cho ngươi!
Mặc Vũ Hề cũng mở miệng nói.
Diêm Xuyên nhìn mọi người rồi cuối cùng thở sâu gật đầu nói:
- Có thể!
- Vương gia!
Lưu Cẩn lập tức cả kinh kêu lên.
Phải biết rằng, Phong Cấm Sâm Lâm chính là tử địa, làm sao có thể đi vào?
- Không cần nhiều lời, ta đều đã có ý định!
Diêm Xuyên lắc đầu nói.
- Vâng!
Sắc mặt Lưu Cẩn khó coi nói.
- Ta nghĩ, hiện tại tiến vào Phong Thủy trận cỡ lớn kia không chỉ có chúng ta a!
Diêm Xuyên nhàn nhạt hỏi.
- Đúng vậy, ngày 9 tháng 9, chín sao liên tiếp. Đại lượng khí tức của âm phủ sẽ tiến vào dương gian, mà Phong Thủy trận càng là nơi liên quan đên âm dương hai giới, cho nên nơi đây sẽ là nơi đứng mũi chịu sào. Hơn nữa Phong Thủy trận này không có ai chủ trì thì tất nhiên sẽ bị trùng kích tan vỡ. Bốn phía có rất nhiều tông môn đã tới, theo ta nhìn thấy cũng đã không ít hơn mười nhóm rồi. Ai cũng dự đoán được vật ở bên trong.
Mặc Vũ Hề gật gật đầu nói.
- Hả? Vật gì?
Diêm Xuyên nghi ngờ hỏi.
- Tiểu tử, đây không phải là thứ ngươi có thể nhúng chàm, làm dẫn đường thật tốt là được!
Dương Chí Cửu khinh thường nói.
Diêm Xuyên liền mỉm cười nói:
- Dẫn đường cho các ngươi cũng được. Nhưng mà ta có một điều kiện!
- Hả?
Mặc Vũ Hề cười nhìn về Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên trịnh trọng nói:
- Ta muốn cùng dẫn theo đại quân đi vào! Hơn nữa một đường đi qua, trừ những yêu thú mà các ngươi muốn ăn ra thì bất kể là dã thú hay yêu thú nào đánh được đều cho người của ta ăn tu luyện!
- Ăn chết các ngươi!
Dương Chí Cửu khinh thường nói.
- Cấp thấp yêu thú đối với chúng ta thì vô dụng, cho ngươi cũng tốt!
Mặc Vũ Hề cười nói.
- Chư vị tạm thời nghỉ ngơi trước một đêm, ta đi xem thương thế của thuộc hạ. Sáng sớm ngày mai xuất phát, được chứ?
Diêm Xuyên hỏi.
- Ừ!
Mọi ngươi gật gật đầu.
- Lưu Cẩn, an bài nhà trúc cho chư vị!
Diêm Xuyên nói với Lưu Cẩn.
- Vâng!
Lưu Cẩn ứng tiếng.
An bàn nhà trúc xong thì Lưu Cẩn liền theo Diêm Xuyên lần nữa đi về phía quân doanh.
- Một phàm nhân, mang theo mấy ngàn phàm nhân cùng đi? Hắn điên rồi!
Dương Chí Cửu khinh thường nói.
- Dẫn theo nhiều người cũng tốt. Phong Thủy trận vô cùng hung hiểm, mấy vạn người kia đi vào cũng chỉ là đi tìm chết mà thôi!
Ánh mắt Đinh Ngũ Cốc âm hàn nói.
- Cũng đúng, dù sao thì bọn phàm nhân này có chết cũng không tiếc!
Dương Chí Cửu nở nụ cười nói.
- Văn Nhược tiên sinh, ngươi cảm thấy Diêm Xuyên này như thế nào?
Trong mắt Mặc Vũ Hề hiện lên một tia sáng hỏi.
- Không cúi đầu không lên tiếng, không phải là người bình thường!
Văn Nhược tiên sinh gật gật đầu nói.
- Vậy ngươi xem hắn có tư cách trở thành tùy tùng của ta không?
Mặc Vũ Hề cười hỏi.
- Liền hắn?
Dương Chí Cửu khinh thường nói.
Văn Nhược tiên sinh hơi nhíu mày nói:
- Tùy tùng của Thánh Nữ thì cả đời chỉ có thể tận hiến cho Thánh Nữ. Nhưng mà ta quan sát người này tuy rằng mặt ngoài bình thản nhưng lại có sẵn sự ngông nghênh, rất khó cam tâm cúi người một thời gian dài!
- Ta chính là ưa thích ngông nghênh đấy. Ta muốn nhìn hắn có bao nhiêu năng lực, nếu thật sự như suy nghĩ của ta thì ta cũng không ngại tốn một ít thủ đoạn. Người của ta đều phải là nhân trung chi long!
Mặc Vũ Hề tự tin nói.
- Vũ Hề, ngươi nhìn lầm rồi. Hắn chỉ là một phàm nhân, chỉ có tu vi Lực cảnh mà thôi!
Dương Chí Cửu lập tức phản đối nói.
Đinh Ngũ Cốc nhìn xa xa bóng lưng Diêm Xuyên rời đi, trong mắt hắn hiện ra một tia ghen ghét và oán hận.
Vắn Nhược tiên sinh đành cười khổ. Tuy hắn kính nể phụ thân Diêm Xuyên nhưng lúc này cũng không nên nói leo vào.
Quân doanh!
Chúng tướng sĩ đều điều tức dưỡng thương và cùng nhau che chở cho năm tên tiểu tướng bị trúng độc ở trung tâm.
Năm tên tiểu tướng có ba tên đã tỉnh lại, khí đen trên mặt cũng dần dần tiêu tán. Mà hai người khác thì đồng tử càng lúc càng lớn, cho đến khi không có một tiếng động nào.
- Nhị Ngưu! Đại Xuyên Tử!
Đám tướng sĩ đau buồn khóc rống lên.
- Vương gia!
Hoắc Quang xoa xoa con mắt đã đỏ lên rồi cắn chặt răng nhìn về Diêm Xuyên nói.
Diêm Xuyên nhìn hai tên tiểu tướng chết đi thì sắc mặt hắn lạnh như băng, lệ khí trong mắt bắn ra bốn phía.
- Vương gia, Nhị Ngưu cùng với Đại Xuyên Tử chết thật oan uổng. Hung thủ kia, hung thủ kia...!
Hoắc Quang siết chặt nắm đấm, cắn răng nói.
Nếu như chết ở chiến trường thì Hoắc Quang cũng không có nỗi buồn lớn như vậy bời vì đó là sứ mạng của quân nhân!
Bây giờ lại không hiểu mà chết, hung thủ thì đang ở ngay chỗ này nhưng lại không có cách nào báo thù để cho mọi người sao có thể không giận, sao có thể không hận đây?
- Đưa bọn hắn hậu táng (an táng long trọng)!
Âm thanh lạnh lùng của Diêm Xuyên vang lên.
- Vâng!
Mọi người đều ứng tiếng.
- Việc này ta sẽ không để yên! Còn có nhiều thời gian!
Anh mắt Diêm Xuyên lãnh leo bắn ra một tia sát ý.
Hoắc Quang giật mình một cái rồi lập tức cảm kích nhìn về phía Diêm Xuyên nói:
- Vâng!
Mọi người cũng không nói thêm gì nữa, bởi vì sát khí của Diêm Xuyên đã nói ra tất cả.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina