Diệt Phật Ma Nhận, là pháp bảo nổi danh nhất của U Minh Huyết Ma bốn trăm năm trước. Món pháp bảo khôgn chỉ có uy lực cực lớn, hơn nữa còn có chút khắc chế pháp quyết độc đáo của Mật Tông, nhất là mỗi khi chém giết một người khi tu luyện thân ngoại hóa thân, thì món pháp bảo này còn có thể hấp thu một phần lực lượng của thân ngoại hóa thâ làm cho, uy lực sẽ tăng thêm một bậc. Bốn trăm năm trước Thượng sư Mật Tông chết dưới món pháp bảo này hơn mười người rồi. Có thể nói là nó có hung danh hiển hách. Chỉ có điều không biết vì sao hiện tại món pháp bảo này lại rơi vào tay lão đạo này.
- Kiến thức cũng không tệ lắm, nhận ra món pháp bảo này của ta.
Trong tiếng cười lạnh, Từ Thạch Hạc chỉ tay, chỉ thấy tiểu đao màu đen hóa thành một tia sáng bay lượn chém Tán Tây Nạp Thác. Mà Tán Tây Nạp Thác lại tế xuất ra một bức tranh Bảo Thụ, voi trắng, phát ra một quầng sắc vàng bao quanh thân mình. Bị tia sáng đen loạn chém, y cũng đành phải đau khổ chống đỡ, căn bản không có lực để trả đòn.
- Ầm ầm
Nhưng vào đúng lúc này, vô số tiếng nổ vang lên từ trong cơn lốc màu đen, hiện ra từng đoàn từng đoàn hồng quang.
- Chỉ dựa vào tu vi của các ngươi, hôm nay còn nghĩ có thể chạy thoát được hay sao!
Cây quạt nhỏ trong tay Từ Bạch Hạc dường như cũng phải tiêu hao lượng chân khí rất lớn, sau khi nhìn thoáng qua Tán Tây Nạp Thác, Từ Thạch Hạc liền cười lạnh cúi thấp đầu xuống, nhìn vào trong cơn lốc màu đen.
- Một khi đã như vậy, thì giết các ngươi trước rồi nói sau!
- Thật sao? Ai giết ai còn chưa biết đâu!
Đúng lúc này, một thanh âm lạnh thấu xương từ trên không trung vọng xuống.
- Lạc Bắc?
Lão đạo Côn Luân đầu đội kê huyết thạch quan lập tức híp mắt lại.
“ Xùy”
Côn Luân lão đạo hơi ngẩng đầu lên, nheo ánh mắt lại. Một sợi tơ màu tím sáng ngời đã từ trên không trung xuyên xuống dưới, tới trước mặt lão.
Cột gió cơn lốc màu đen này tràn ngập toàn bộ sơn cốc và bầu trời, mỗi một cái đều có uy năng kinh người, ngay cả pháp bảo Kim Tiên Cấp đều khó phá được ra. Thế nhưng tia sáng màu tím nhỏ như vậy mà lại có thể đâm phá được vô số đao gió giống như lưỡi hái màu đen, trong nháy mắt xuyên thấu xuống dưới.
Nhìn tia sáng màu tím với uy lực kinh người giáng xuống, thần sắc trên mặt Côn Luân lão đạo Từ Thạch Hạc vẫn không có biến hóa gì lớn. Lão giơ tay phe phẩy cây quạt màu đen, một luồng hắc quang từ cây quạt màu đen vọt ra, đón nhận tia chớp màu tím sáng ngời kia.
Cả hai tia sáng va chạm vào nhau tạo ra tiếng nổ ầm ầm, nổ bung khối không khí thật lớn trong phạm vi chừng năm sáu trượng. Một dòng giống như khí lưu màu đen tản ra bốn phía, một dòng lôi quang màu tím to như cánh tay, ngưng tụ giống như pha lê.
Ngay lúc Từ Thạch Hạc thi triển cây quạt nhỏ màu đen trong tay ngăn trở sợi tơ màu tím thì trên không trung lại có một thứ uy áp kinh người ép xuống làm cho người ta cảm giác như có một con quái vật rất lớn hạ xuống vậy. Cùng lúc đó, một chùm hào quang bảy màu giống như lông vũ chim Khổng Tước từ bên trên chụp xuống, che lấy hắc quang lượn lờ trên Diệt Phật Ma Nhận.
- Khổng tước bảo giám?
Bị hào quang bảy màu chụp lên, thanh Ma Nhẫn màu đen khựng lại một chút, dường như cũng bị cố định ở trên không trung. Nhưng ánh sáng đen lại lập tức tản ra, mặt ngoài nổi lên nhiều quang ảnh giống như đóa hoa sen nhỏ nháy mắt đã bao lấy hào quang bảy màu.
Tuy rằng Từ Thạch Hạc nhận ra hào quang bảy màu kia là do pháp bảo gì phát ra rồi, nhưng y lại không có một chút lo lắng, chỉ nở nụ cười lạnh lùng.
Nhưng ngay lúc này, lại có một chùm ngân quang từ bên trên bắn xuống dưới, bao hắc quang lượn lờ trên tiểu đao này lại. Bị chùm ngân quang này chiếu vào, thanh Ma Nhận màu đen lung la lung lay, giống như bị lực lượng vô hình cực lớn kéo cho ngả trái ngả phải.
Lần này, trong mắt Từ Thạch Hạc chợt lóe lên hào quang, trên mặt vốn không hề bận tâm cũng trở nên hết sức nghiêm túc.
Theo từng luồng chân nguyên hối hả chăm chú đi vào cây quạt nhỏ màu đen trong tay, cả người Từ Thạch Hạc cũng bị bao vây trong một khoảng pháp lực dao động hình thành quầng sáng rực rỡ giống như lá sen màu đen. Lão giơ cây quạt nhỏ màu đen lên không trung, lắc lắc dọc theo quỹ tích huyền ảo.
Cây quạt nhỏ màu đen này nhìn bề ngoài cũng không nặng, nhưng Từ Thạch Hạc huy động lên, mỗi một tấc tiến tới giống như có lực cản thật lớn, hết sức khó khăn.
Mà Từ Thạch Hạc chỉ hơi phe phẩy, cột lốc màu đen đã bao phủ trên phạm vi trăm mẫu cũng lập tức xoay tròn kịch liệt, phát ra thanh âm kinh người, giống như có vô số ma đầu ở trong đó tru lên. trong vô số những cột lốc màu đen cỡ to như thùng nước, hồng quang bắt đầu khởi động và chùm ngân quang trên đỉnh đầu cũng phóng tới hướng đó, cũng song song bao vây lấy Từ Thạch Hạc, căn bản không nhìn thấy bóng dáng của lão đâu.
- Ầm!
Toàn bộ bầu trời lúc nãy bị màu đen che kín đột nhiên tràn ngập ánh sáng màu tím rực rỡ.
Chỉ có một lát sau, vô số ánh chớp màu tím to như cánh tay đột nhiên từ trong một cột gió cơn lốc màu đen xuyên đi ra. Cột lốc màu đen hẹp dài cỡ như thùng nước cũng toàn bộ tán loạn.
Cùng lúc đó, một chùm hồng quang mãnh liệt cũng từ bên trong cơn lốc màu đen mạnh mẽ xuyên ra ngoài. Một con hỏa ngô cao tới mười trượng toàn thân đầy vẩy cứng như được tạo thành từ tinh kim.
Trên Hỏa ngô có ba bóng người đứng có vẻ khó khăn, đó là Bạch Lạc Tiên Tử, Huyền Vô Kỳ và Lận Hàng.
- Huyền Vô Kỳ sư huynh, Lận Hàng sư huynh!
Hỏa ngô này vừa lao ra, phía trên đỉnh đầu lại tản ra một vầng sáng màu đen với uy áp mãnh liệt trực tiếp nghiền nát hơn mười cơn lốc màu đen, cùng với đó là thanh âm vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ của Lạc Bắc và Thái Thục .
Cùng lúc đó, một vầng ánh sáng màu vàng cũng nghiêng ngả lảo đảo từ bên trong cột gió màu đen đi ra. Đó chính là Tán Tây Nạp Thác mặc dù tu vi không tầm thường, nhưng lại tựa như căn bản không có kinh nghiệm đi lại bên ngoài.
- Lạc Bắc! Thái Thục !
Huyền Vô Kỳ và Lận Hàng cũng bất ngờ vui mừng gọi.
Lúc này tất cả những cột lốc màu đen giống như mất đi chỗ dựa, toàn bộ đều tán loạn, hiện ra tảng lớn khoảng đất trống, nhưng trong tầm mắt lại trống rỗng, không còn thấy bóng dáng Côn Luân lão đạo Từ Thạch Hạc đâu nữa. Lão đạo Côn Luân như thấy tình thế không ổn, đã mượn lực trong cây quạt nhỏ màu đen mà bỏ chạy rồi.
Yêu vương đài sen từ trên không hạ xuống mang theo uy áp đột nhiên thu lại hắc quang. Ngay khi hắc quang vừa thu lại, hai bóng người đã lập tức đi ra, vô cùng vui mừng ôm chầm lấy Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng.
Bốn người năm xưa là đệ tử cùng gia nhập Thục Sơn, sau mấy năm xa cách, cuối cùng đã được trùng phùng!
Mấy năm sinh tử lẫn lưu ly, hôm nay gặp lại, cảm thụ thật khó nói nên lời!
- Huyền Vô Kỳ sư huynh, Lận Hàng sư huynh!
- Lạc Bắc! Thái Thục !
Bốn người trong lúc nhất thời đều xúc động không nói nên lời.
- Ha ha ha ha!
Sau một lúc lâu, bốn người mới đột nhiên ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bật cười ha hả giống như kẻ điên.
Trong tiếng cười rung trời tràn đầy cao hứng, tràn đầy sự kiêu ngạo.
- Huyền Vô Kỳ, Lận Hàng, không ngờ các ngươi đều tới tu vi Kim Đan hậu kỳ rồi?
Sau một trận cười sảng khoái, Thái Thục mở to mắt, nhìn Huyền Vô Kỳ và Lận Hàng cao hơn nửa cái đầu so với lúc ở Thục Sơn thì kinh ngạc hỏi.
- Thái Thục tỷ tỷ, tỷ đã đến tu vi Nguyên Anh kỳ rồi sao?
Nghe Thái Thục hỏi vậy, Huyền Vô Kỳ cũng phát giác có gì đó không bình thường, hai mắt bất giác mở to:
- Tu vi của ngươi tiến cảnh tốc độ như vậy, chỉ sợ là Thục Sơn đệ nhất nhân năm trăm năm qua!
- Muốn nói đệ nhất nhân, vậy cũng không tới phiên ta à.
Thái Thục cười chép miệng chỉ về Lạc Bắc.
- Lạc Bắc sư đệ, không thể tưởng được hiện tại tu vi của đệ lại tới mức độ như vậy!
Lận Hàng nhìn Lạc Bắc, khóe mắt ướt ướt, tâm tình vô cùng kích động nói.
Y còn nhớ rất rõ hình ảnh lần đầu tiên khi mình gặp Lạc Bắc tại Thục Sơn, khi đó Lạc Bắc một chút tu vi cũng không có, mà bản thân y đối với tu vi Kim Đan Kỳ cũng không có chút hy vọng nào. Nhưng không ngờ hôm nay gặp lại, mọi người lại có thành tựu như vậy.
- Lận Hàng sư huynh, Hỏa ngô trong thanh Xích Tô này của huynh sao lợi hại như vậy? Hiện tại uy lực của Xích Tô thậm chí còn tốt hơn pháp bảo Kim Tiên Cấp rồi đó! Huyền Vô Kỳ sư huynh, ta thấy huynh tựa như cũng không phải dùng công pháp Thục Sơn?
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555