Hóa ra trong sơn trại vốn rất ít người vậy mà hai ngày qua lại có ba người mất tích. Hơn nữa ba người đó đều là thanh niên ra ngoài săn thú chưa về. Nguyên Đức Ngõa Thải cho rằng bọn họ gặp phải mãnh thú. Nhưng vừa rồi một trong số ba thanh niên mất tích đã quay lại.
Mà khi y trở về thì không còn là một con người nữa.
Bởi vì toàn thân y đẫm máu, một nửa khuôn mặt bị lột da để lộ xương trắng. Kinh khủng nhất đó là bụng của hắn không biết bị thứ gì đó phá vỡ, ngay cả nội tạng cũng mất đi nhiều.
Người thanh niên đó rải theo một đường máu trở về. Khi bám được vào hàng rào, hắn chỉ cố gắng nói được một câu:
- Tất cả chạy mau. Có một con yêu quái rất đáng sợ...
Thì đã chết.
- Yêu quái? - Bàn tay của lão nhân hơi run run, cũng không đi ra ngoài xem thi thể của người thanh niên mà lấy ra một viên ngọc được mà sáng bóng, đọc vài tiếng thổ ngữ rồi ném lên không trung.
Thanh niên trong trại người nào cũng là dũng sĩ. Cho dù có bị mãnh thú tấn công, trọng thương tới chết thì cũng không thể nói là thấy yêu quái được.
Cái mai rùa vù một xuống rơi xuống đất. Chỉ có điều liếc mắt nhìn thì thấy dường như có một thứ gì đó vô cùng khủng bố từ trong mai rùa lao ra, đánh về phía lão nhân. Lão nhân lảo đảo lùi lại phía sau, ngã xuống đất.
Máu tươi ngập trời! Đại hung.
Lão tế ti cuộn mình trong tấm da thú nhìn ra được điều đó. Lão có thể chữa trị bệnh tật cho người Miêu nhưng lại không thể nào ngăn cản được đại hung. Cho dù chính lão cũng bị vùi lấp trong biển máu đó.
Lão lần mò đứng đậy rồi quỳ xuống dưới điện thờ. Trong tay lão xuất hiện ba cây hương. Sau khi chân xong, lão tế ti liền vạch tấm vải đen, cắm ba cây hương vào lư rồi cùng với Đức Ngõa Thải dập đầu.
Tượng thần sau miếng vải đen đi chân đất nhưng ánh mắt trong suốt, dung nhan hết sức tinh xảo.
..........
Vào đêm....
Một đám sương mù màu đen từ từ lan theo vết máu về phía trại của người Miêu.
Trong đám sương mù màu đen còn có tiếng vang sàn sạt giống như có một đống thịt bị kéo từng bước một về phía cái trại của người Miêu.
Rốt cuộc thì đây là sương mù hay là yêu khí?
Trong sương mù đột nhiên vang lên âm thanh giống như tiếng đang hưởng thụ thức ăn ngon.
Đột nhiên làn sương đen dừng lại.
Bởi vì trước tàng cây, cách làn sương đen chừng hai trượng có một người đang đứng. Người đó đi chân trần, mặc trường bào bằng vải thô, gương mặt anh tuấn.
Làn sương mù chợt hé ra, bên trong không ngờ có một hán tử mặc quần áo dính máu. Trong tay của y còn lôi theo một con hổ bị khoét thủng Thiên Linh cái. Cái âm thanh kia không ngờ là do hắn đang ăn óc của con hổ.
Hán tử đó ngẩng đầu lên, nếu có người đi qua nhìn thấy chắc chắn sẽ kêu lên thất thanh. Chẳng trách mà thanh niên người Miêu lại gọi y là yêu quái.
Bởi vì y đúng là có một gương mặt dữ tợn giống hệt quỷ. Ngũ quan của y gần như bị kéo lại một chỗ. Hơn nữa, khiến cho người ta kinh hãi đó là ngũ quan của y liên tục thay đổi. Hai con mắt thì mắt trái to, mắt phải nhỏ nhưng một lúc thì lại mắt phải to mắt trái nhỏ, nhìn chẳng khác gì do nhiều gương mặt ghép lại với nhau.
Tuy nhiên khi thấy người thanh niên đi chân trần đó, người trong làn sương đen lại kinh hãi.
- Ngươi là ai? - Người trong làn sương nuốt một miếng nước bọt rồi hỏi.
- Thập Nhị đô thiên thần sát pháp? - Người thanh niên đi chân trần không trả lời câu hỏi của y mà chỉ lên tiếng nói một cách lạnh lùng:
- Cái loại người như ngươi nếu thêm một chút nữa thì cũng chỉ trở thành một cái xác không hồn khát máu mà thôi...
- Thật không? - Người thanh niên còn chưa nói xong thì một vầng ánh sáng màu xanh biếc từ miệng người trong làn sương đen đã thổi tới.
Mặc dù người trong làn sương đen không biết người thanh niên đi chân đất là ai nhưng y lại cảm giác được sát ý từ thân của người thanh niên đó tỏa ra khiến cho bản thân phải nín thở.
Vì vậy mà y quyết định tiên hạ thủ vi cường.
Trong mắt người thanh niên chợt lóe lên một tia sáng có chút kinh ngạc.
Hắn kinh ngạc không phải vì tu vi của người trong làn sương đen mà là vì trong vầng ánh sáng màu lục ngoại trừ uy áp hủy thiên diệt địa ra thì vẫn còn có một làn khí Ly hỏa vô cùng tinh khiết, hơn nữa chúng cũng không tản ra trong vầng ánh sáng màu lục mà đọng lại một chỗ, giống như một tia sáng lao thẳng tới người thanh niên khiến cho những bụi cây xung quanh phải dạt ra.
Vô cùng chân thật lại quy về một chỗ, đó không ngờ là một thứ pháp bảo cấp Địa Tiên hiếm thấy.
Cùng lúc đó, dưới mặt đất trong mười trượng xung quanh xuất hiện vô số âm hồn phát ra những tiếng kêu thê lương, quấn lấy người thanh niên.
Pháp bảo hùng mạnh, công pháp quỷ dị lại chiếm được tiên cơ... Nhưng như vậy thì người dính đầy máu trong làn sương đen kia vẫn không dám khinh địch đối với người thanh niên.
Một mảnh trăng lưỡi liềm đột nhiên xoay quanh trước người thanh niên, tản ra ánh sáng giống như những tua cờ ôm lấy hắn. Vầng ánh sáng màu xanh ngưng tự khí Ly Hỏa tinh thuần cùng với âm hồn nhào vào màn hào quang đó chẳng khác gì đụng phải một thứ trơn trượt mà vọt sang một bên.
Trong tích tắc, một tia sáng màu vàng từ trong tay người thanh niên bắn ra.
Tia sáng đó giống như từ trong ngón tay của hắn rơi ra một hạt cát.
Tuy nhiên nam tử mặc quần áo dính máu trong làn sương đen vừa mới nhìn thấy đã biến sắc bởi vì y nhận ra điểm sáng màu vàng đó ẩn chứa lực lượng đủ để diệt thần, diệt tiên.
Y giống như nổi điên sử dụng toàn bộ pháp lực ngưng tụ lại trong bàn tay thành một thanh cuồng đao màu đen. Nhưng một tiếng động vang lên, điểm sáng màu vàng đó vừa mới chạm vào cuồng đao của y thì một tiếng nổ đã vang lên. Không chỉ thanh cuồng đao mà đen, mà ngay cả cánh tay của người trong làn sương cũng nổ tung.
- Nguyệt hoa pháp luân chuyển thế? Ngươi là tông chủ phái La Phủ? - Nam tử mặc quần áo dính màu đổ mồ hôi như mưa, không biết là vì đau đớn hay sợ hãi, nhưng y vẫn đứng nguyên tại chỗ không dám cử động. Bởi vì y đã nhận ra người đó là ai. Nếu hắn muốn giết y thì cho dù y có dốc hết sức cũng không thể nào trốn được.
- Ngươi tự mình kết thúc đi. Nếu để ta ra tay thì ngươi nhất định sẽ bị thần hình câu diệt.
Dưới vầng ánh sáng bao phủ, người đối diện không thể nhìn thấy rõ nét mặt của Nguyên Thiên Y
Nam tử mặc quần áo dính máu không nhịn được lui về phía sau, còn vầng ánh sáng màu lục đã quay về thì chập chờn lúc hiện lúc tắt.
- Ngài và ta không oán không thù, chẳng lẽ không thể tha cho ta một con đường sống hay sao?
Nguyên Thiên Y cất giọng hết sức lạnh lùng:
- Nếu không có ta ở đây thì ngươi vì tu luyện ma thôn mà tàn sát cái thôn này. Hơn nữa ngươi tu luyện là đạo súc sinh mà còn muốn ta tha cho?
Nam tử quần áo dính máu đau khổ cầu xin:
- Chẳng qua chỉ là một đám người miền núi thôi. Chỉ cần ngài có thể tha cho ta một mạng, ta nhất định sẽ báo đáp.. Ta còn biết nơi nào có mỏ Vân đàm tinh kim. Chỉ cần ngài tha cho ta một con đường sống, ta sẽ nói chỗ đó cho ngài.
Vân Đàm tinh kim? Đó là thiên tài chí bảo khiến cho người tu luyện đỏ mắt. Bởi vì Vân đàm tinh kim ngoại trừ tính chất của nó còn cứng hơn cả kim cương tinh kim, đối với phần lớn các loại linh khí trong trời đất cũng không từ chối. Có thể nói nó là vật liệu dùng để luyện chế nguyên thai của pháp bảo vô cùng tốt.
Không ngờ nam tử đó lại còn biết một chỗ có mỏ.
Một cái mỏ Vân đàm tinh kim ít nhất cũng đủ nguyên liệu để làm nguyên thai cho mười cái pháp bảo.
Nhưng Nguyên Thiên Y chỉ lắc đầu...
Bỏi vì hắn không bao giờ đàm phán điều kiện với một kẻ nào, nhất là điều kiện của một người tu đạo đã bước vào đạo súc sinh.
Một tia sáng màu vàng lóng lánh trên đầu ngón tay của hắn.
- Cái tên điên nhà ngươi. Chẳng lẽ tính mạng của một đám người Miêu so với mỏ Vân đàm tinh kim lại không bằng sao?
Nam tử mặc quần áo dính máu hét lên một tiếng thê lương, vầng sáng màu lục đang lơ lửng trước mặt cũng sáng rực lên. Tuy nhiên vầng sáng đó không lao về phía Nguyên Thiên Y mà lại lao về chính y. Trong tiếng kêu thê lương của y, toàn bộ thân thể liền bị vầng ánh sáng màu lục làm cho hóa thành tro tàn.
Bởi vì nam tử mặc quần áo dính máu biết Nguyên Thiên Y đã nói ra là làm.
Còn tu vi của Nguyên Thiên Y khiến cho y cơ bản không còn đường sống.
Bởi vì vậy mà người có hình dạng giống như yêu ma chỉ có thể tự sát trước khi Nguyên Thiên Y đánh chết mình.
- Người kính ta một tấc, ta kính người một thước. Người lấn ta một thước, ta lấn lại một trượng. Đó là quy tắc của phái La Phù. Người coi ta là thần thì ta làm sao có thể coi người là con kiến? - Nguyên Thiên Y nói một cách thản nhiên, tưởng như nói cho nam tử mặc quần áo dính máu mà cũng như nói với mình.
Một tiếng động vang lên, cái pháp bảo màu xanh ngưng tự thành khí Ly Hỏa chỉ còn ánh sáng ảm đạm, rơi xuống đất.
Nguyên Thiên Y thiên y đột nhiên xuyên qua khoảng cách mấy trượng cầm lấy cái pháp bảo vào tay. Khi hắn xoay người, toàn bộ những người trong thôn người miêu đã quỳ rạp trên mặt đất vô cùng thành kính.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Last edited by Dương Thiên Mạc; 14-12-2012 at 12:28 AM.
Đã có 42 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Chương 11: Bí thuật nghịch thiên. Kim dịch ngưng đan.
Nhóm dịch: Hany
Nguồn: Mê truyện
Nơi này cũng giống với vô vàng những nơi khác trên đời, với vài dòng hắc ám và tử vong.
Quan sát cái thung lũng nơi lưng chừng núi rụng đầy lá cây rừng, quanh năm suốt tháng sương mfu dày đặc. Đây chính là sự đặc biệt của La Phù. Người hay vật chỉ cần hút vào một chút thì sẽ bị chết thối vì chướng khí kịch độc. Nhưng hiện tại trong một cái sơn cốc có chướng khí bao phủ lại có một nam nhân mặc áo hồng đang đứng lẳng lặng. Thân thể y cao dài, bên cạnh còn có một con sinh vật kỳ dị, thân hươu, đầu như chim tước với một cái sừng dài. Trên lưng còn có hoa văn màu vàng và màu đen.
Khuôn mặt và tóc của y được che phủ bởi một cái mặt nạ có đầy chú văn rườm rà, chỉ để lộ ra ngoài một đôi mắt kiêu ngạo và thâm thúy giống như chỉ bất cứ thứ gì chỉ cần chạm vào ánh mắt của hắn cũng sẽ bị cháy thành tro tàn.
Bên ngoài thung lũng đầy chướng khí vốn có một số rắn rết và côn trùng nhưng dường như ngoại trừ con thú kỳ lạ đang ngồi xổm bên cạnh y ra thì tất cả những sinh vật khác đều vì sự kiêu ngạo của y mà lo lắng, tranh nhau trốn tránh.
Không thể tưởng tượng một người kiêu ngạo lại có thể đạt tới sự đáng sợ như vậy. Chiến mặt nạ bằng bạc với đầy những chú văn rườm rà khiến cho khuôn mặt của y lạnh như băng, tạo ra cho người ta một cái ấn tượng khó quên.
Bất chợt, chướng khí màu xanh và trên đầu y chợt từ từ tản ra rồi một cái bóng thước tha lướt gió mà tới, nhanh chóng hạ xuống.
Như không muốn để cho người ta nhìn thấy rõ mặt, nữ tử vận bộ cung trang màu tím nhạt còn phủ một lớp lụa mỏng lên mặt. Tuy nhiên chỉ cần từ cái khí chất của nàng cũng đủ khiến cho người ta cảm thấy rằng sau tấm lụa mỏng đó chắc chắn là dung nhan và thân thể làm cho chúng nhân mê đắm.
Hơi thở thánh khiết từ nàng tản ra chẳng khác gì tiên tử trên cung trăng chứ không phải thuộc về cái thế giới này.
Nóng và lạnh, hai người thần bí hoàn toàn trái ngược nhau lại đứng cùng một chỗ trong sơn cốc.
Ánh mắt của nam tử màu đen thôi không nhìn ra xa mà quay sang sờ sờ đàu con dị thú rồi chợt cười nói:
- Uy lực Không Sanh diệt hải lưu ly quyết của hắn quả thực có thể sát thần diệt tiên.
- Ba mươi năm trước, Nguyên Thiên Y đã đạt tới cảnh giới Thiên nhân hợp nhất không dính bụi trần. Tu vi của hắn đã tới cảnh giới siêu phàm. - Nữ tử thần bí tản ra khí chất giống như tiên tử trên cung trăng lên tiếng với chút ngưỡng mộ:
- Ta chỉ không hiểu tại sao y bắt chúng ta lại là địch với Nguyên Thiên Y?
- Cho dù y không cho chúng ta tới thì ta cũng tới. - Nam tử mang chiếc mặt nạ màu bạc hé mắt.
Trong mắt nữ tử có chút kinh ngạc:
- Tại sao?
- Bởi vì ta muốn biết rằng trong hai chúng ta thì rốt cuộc là ai mạnh hơn.
- Ngươi quá cuồng vọng. - Nữ tử thần bí nói một cách lạnh nhạt:
- Ngươi đừng quên ba mươi năm trước nguyên thần của Thử Ly đã bị diệt.
- Điều này ta biết. - Nam tử mang mặt nạ màu bạc cất tiếng cười kiêu ngạo:
- Ngươi đừng quên rằng Không Sanh Diệt hải lưu ly quyết của hắn cũng có nhược điểm, huống chi hắn còn có một nhược điểm trí mạng.
Trong tiếng cười điên cuồng, con dị thú bên cạnh y cũng gầm nhẹ mà nhe nanh ra.
- Nhược điểm gì?
- Hắn so với ta lại càng kiêu ngạo hơn. Ở La PHù xuất hiện một người tu luyện Thập Nhị đô thiên thần sát pháp, gần như có thể xuất ma sát nguyên thần. Vậy mà hắn chẳng thèm hỏi, giết chết ngay. Vì thế mà La Phù chắc chắn sẽ phải xóa tên trong thế gian.
.............
Đại tế ti quấn người trong tấm da thú quỳ rạp trên mặt đất phát hiện vị thần của họ đang đi về phía mình.
"Trên thế gian này liệu có thần minh tồn tại hay không?"
Mà đối với dân bản xứ người Miêu ở La Phù mà nói thì Nguyên Thiên Y che chở cho mình cũng chính là thần.
Chỉ có điều khiến cho lão nhân vóc dáng tiều tụy ngạc nhiên đó là trong dĩ vãng mỗi khi có tai họa giáng xuống, Nguyên Thiên Y xuất hiện loại trừ tai họa xong thì đều yên lặng bỏ đi. Nhưng hiện tại Nguyên Thiên Y lại đi tới trước mặt lão:
- Dát Trá A Bố! Ta có chuyện cần ngươi giúp đỡ.
Trong cái nhà sản tản ra một thứ mùi khó chịu, lão nhân người Miêu tôn sùng lấy một cuộn da đã ố vàng từ trong một cái rương gỗ có tuổi còn nhiều hơn cả mình, rồi từ từ mở ra.
Tương truyền từ xưa trong bộ lạc người Miêu có thể dung thuốc khiến cho người ta thoát thai hoán cốt, thay đổi kinh mạch. Tương truyền vu thuật đó là của thủy tổ người Miêu là Xi Vưu truyền lại. Chiến sĩ sau khi trải qua vu thuật đó đều vô cùng dũng mãnh, thân thể rắn hơn kim cương. Cái truyền thuyết của Xi Vưu từ thời thượng cổ chưa chắc là thực nhưng cái thứ vu thuật có thể thay đổi lực trời, đặc tính của thai nhi từ khi còn ba tháng tuổi của người Miêu là chuyện hoàn toàn có thật.
Lão nhân người Miêu không hề hỏi tại sao Nguyên Thiên Y lại biết tế ti bộ lạc bọn họ lưu truyền thứ vu thuật như vậy. Trong suy nghĩ của lão thì Nguyên Thiên Y chẳng khác gì một vị thần, không gì không biết. Đây cũng là sự sùng bái cuồng nhiệt đối với thần linh. Nhưng cũng chính vài cái sự tin tưởng và sùng bái đó mới khiến cho những bộ lạc thiểu số có thể sinh sống trong điều kiện, hoàn cảnh khắc nghiệt bao nhiêu năm. Lão nhân người khô gầy như que củi, nhìn chẳng khác nào ngọn đèn dầu có thể tắt bất cứ lúc nào đó của bộ lạc nhưng vẫn kiên cường sống và được mọi người tôn kính cũng không hỏi vì sao Nguyên Thiên Y lại muốn dùng thứ vu thuật đó. Lão chỉ dùng thứ thổ ngữ đặc biệt của tộc mà nói:
- Các loại dược liệu chỉ cần mười ngày là có thể chuẩn bị xong. Nhưng Hải Vương huyết ngọc và Thương Dương giác....
- Hải Vương huyết ngọc và Thương Vương giác trong mười ngày ta sẽ mang tới. Ngươi chỉ cần chuẩn bị đầy đủ các loại dược liệu khác là dược. - Nguyên Thiên Y gật đầu rồi nios.
- Chỉ có điều.... - Lão nhân người Miêu gật đầu định nói nhưng lại thôi.
- Có điều gì?
- Chỉ có điều hiện tại ngoại trừ Thương Dương giác khó cầu ra thì cái việc thoát thai hoán cốt, cải tạo kinh mạch rất đau đớn. Người bình thường khó mà chịu được. Trong tộc của ta cũng đã tới ngàn năm không sử dụng loại bí thuật nghịch thiên này.
- Con đường tu đạo có nơi nào mà không phải lấy sức con người nhỏ bé mà cầu thoát khỏi sinh lão bệnh tử, làm việc nghịch thiên. Chút đau khổ xác thịt đó có tính là gì. - Trong khóe mắt của Nguyên Thiên Y thoáng hiện lên một chút ấm áp và kiêu ngạo:
- Chưa nói đệ tử của La Phù chúng ta đâu có phải là người bình thường.
Đầu tiên lão già người Miêu cảm thấy thoải mái rồi sau đó lại vui sướng. Truyền nhân có thể khiến cho hắn kiêu ngạo như vậy thì rốt cuộc là dạng người thế nào>
- Dát Trát A Bố! - Lúc đi ra khỏi cửa, Nguyên Thiên Y đột nhiên quay người lại, nhìn lão nhân gày như que củi mà nói:
- Làm xong chuyện này, ngươi đưa cả bộ lạc tạm thời dời khỏi La Phù.
- Tạm thời dời khỏi La Phù? - Lão nhân đang quỳ sát đất đưa tiễn Nguyên Thiên Y chợt giật mình.
Nguyên Thiên Y gật gật đầu:
- Cũng không cần phải lâu. Chỉ chừng hai tháng thì các ngươi có thể quay lại.
Vì lời nói của Nguyên Thiên Y làm cho lão nhân giật mình không ngẩng đầu lên, tuy nhiên đập vào mắt lão chính là miếng mai rùa vẫn còn nằm trên mặt đất.
Lão nhân nhìn thấy mà càng sợ hãi.
Ánh sáng đỏ như máu trên quẻ không ngờ vẫn chưa biến mất.
Chẳng lẽ hung tướng của ánh sáng đó liên quan tới Nguyên Thiên Y?
Đợi tới khi lão nhân tỉnh hồn lại thì cái bóng màu trắng không nhiễm một hạt bụi đã biến mất.
Nhìn xuyên qua cánh cửa gỗ vẫn còn lay động chỉ thấy có một vầng trăng sáng tỏ.
..........
"Rào...rào..." Một trận mưa to đột nhiên giáng xuống.
Bản thân La Phù là một nơi nóng ẩm, lại có những rặng núi liên miên khiến cho những trận mưa to không hề có dấu hiệu báo trước.
Lạc Bắc ngồi xếp bằng trên một tảng đá dưới tàng cây, đôi tay hắn xếp lại trước bụng. Sắc trời vừa mới sầm tối, cơn mưa còn chưa rơi xuống thì hai tay của hắn chợt giật giật, một tay chỉ xuống đất, một tay chỉ lên trời, ngón tay thay đổi, biến hóa vài cái kết ấn rồi thở phào một cái.
Lạc Bắc liền mở mắt ra, rồi từ trên tảng đá đứng dậy.
Khác với những loại công pháp khác, Ma Ha Già La mạt pháp hấp thu linh khí chân hỏa của Thái Dương. Hiện tại sắc trời chuyển mưa khiến cho Lạc Bắc đành phải dừng tu luyện.
Sau khi đứng thẳng người, hiện tại Lạc Bắc khiến cho người ta có cảm giác khỏe mạnh. Mà bản thân hắn cũng cảm thấy toàn thân sáng khoái, hơn nữa từ cổ đến tay còn có hai đường màu hồng di chuyển, giống như một dòng nước chảy. Sau khi hít một hơi thật sâu, Lạc Bắc tập trung tinh thần đánh một quyền vào khoảng không. Một tiếng động vang lên, không khí trước mặt hắn không ngờ vang lên một tiếng nổ nhỏ. Không khí trong suốt dao động giống như những gợn sóng còn trên nắm tay của hắn cũng xuất hiện một vầng kim quang.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Last edited by Dương Thiên Mạc; 14-12-2012 at 12:28 AM.
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Lạc Bắc từ trên tảng đá nhảy xuống tập trung đánh một quyền về phía tảng đá. Những hòn đá nhỏ bắn tứ tung, núi đá cứng như vậy mà cũng xuất hiện một cái hố sâu. Còn Lạc Bắc chỉ cảm thấy cánh tay của mình hơi tê, ngoại trừ một chút trắng ra thì ngay cả làn da cũng không hề bị ảnh hưởng.
- Không thể ngờ được hiện tại ta cũng có được sức mạnh thế này.
Lúc này cơn mưa đã đổ xuống tầm tã. Tuy nhiên Lạc Bắc vẫn cui mừng chẳng thèm tránh mưa, cứ vậy mà chảy lên dưới ngọn núi vô danh cao tận mây.
So với ngày đầu tiên, sợi xích sắt bây giờ không còn là chuyện khó đối với hắn. Chẳng thèm nghỉ ngơi, Lạc Bắc liền nhanh chóng trèo lên tới sơn động của song đầu Sơn vinh.
- Kết ấn của hai quyển đầu tiên ta đã hoàn thành, không biết rằng kim thiên nó như thế nào? - Lạc Bắc thầm nhủ. Hắn không tự chủ được uốn cong đầu lưỡi, tĩnh tâm nội thi. Lúc này, Lạc Bắc cảm nhận được sự thần kỳ của pháp quyết, dưới sự tĩnh tâm nhìn vào trong dường như xuyên thấu tới tận thức hải và kinh mạch của bản thân. Lạc Bắc chỉ thấy một quả cầu màu vàng bóng đang lơ lửng trong Thức Hải. Quả cầu đó không hề giống với quả cầu màu đỏ hôm đầu tiên, mà giống như là một chất dịch sền sệt màu vàng kim. Mà trên quả cầu còn có nhưng đường vân chảy theo kinh mạch của hắn tới tận hai bàn tay.
- Kim dịch ngưng đan.
Lạc Bắc thốt lên tiếng kêu vui sướng.
Ma Ha Già La mật pháp tổng cộng có ba mươi bốn cuốn. Mỗi một cuốn đều có bộ pháp quyết kết ấn. Ngoại trừ pháp quyết của quyển thứ nhất là cơ sở dẫn khí nhập thể để Trúc Cơ ra, mỗi bộ công pháp còn lại đều có công dụng riêng. Mà Ma Ha Già La mật pháp chú ý theo thứ tự tiến dần. Sau khi hiểu được kinh văn trong từng cuốn sở thuật cảnh giới mới có thể tu luyện kết ẩn.
Hiện tại Lạc Bắc cũng đã có được sở thuật của quyển thứ nhất đó là Kim Dịch Ngưng đan thu đủ lực phục hổ.
Lạc Bắc ngay cả những tri thức tu đạo cơ bản nhất cũng chưa từng tiếp xúc vậy mà đã tu luyện ngay thứ điển tịch cao thâm như Ma Ha Già La mật pháp nên hắn cũng không biết rằng một khi đả thông kinh mạch từ Nê Hoàn cung tới hai tay là có thể ngưng tụ chân hỏa của Thái Dương vào hai tay. Hắn cũng không biết Ma Ha Già La mật pháp tu luyện tính mạng nguyên thần. Kim Dịch Ngưng đan tương đương với một viên phôi thai. Đến khi đại thành thì viên phôi thai sẽ hóa thành kim thân Di Đà. Đến lúc đó, Nguyên Thần sẽ dung hòa khiến cho hắn thực sự hóa thân.
Lạc Bắc chỉ biết bây giờ bản thân mình có thể tu luyện được quyển thứ hai.
- Không biết sư phụ có cảm thấy ta tu luyện chậm quá hay, cho tới giờ mới bắt đầu tu luyện quyển thứ hai mà thất vọng với ta hay không?
Nhìn làn mưa bụi ngoài sơn động, Lạc Bắc chợt nghĩ tới nếu có thể tu luyện tới quyển thứ mười ba, có thể ngự không giống như phật đà trong bức tranh, ẩn vào tầng mây, lơ lửng giữa không trung để hấp thu chân hỏa Thái Dương mà tu luyện, không cần phải để ý tới chuyện thời tiết. Nhưng nghĩ tới khi nào mình mới có thể đạt tới quyển thứ mười ba, Lạc Bắc lại ủ rũ. Tuy nhiên hắn không biết rằng mặc dù bản thân có tư chất bình thường, không so được với người trời sinh kinh mạch đã có thể hấp thu chân hỏa của Thái Dương với tốc độ nhanh như những công pháp khác, nhưng Ma Ha Già La mật pháp đối với việc tu luyện cũng không phải là tốc độ hấp thu linh khí trong trời đất mà là bản tâm vững vàng. Lực lượng thuần túy chỉ là con dao hai lưỡi, không thể nắm trong tay hoàn toàn thì bị thương đầu tiên chính là mình. Điều khác biệt đó là có công pháp tới khi sử dụng mới thể hiện, còn Ma Ha Già La mật pháp thì sau khi tu luyện sẽ có màu sắc. Huống chi cái cây Tiêu Tây mà song đầu Sơn vinh cho hắn đã được luyện hóa hoàn toàn. Tiêu hóa hết linh khí ẩn chứa trong cái cây đó là đủ để bằng người bình thường khổ công ngàn ngày.
Cho nên tiến cảnh của Lạc Bắc đủ để cho người kiêu ngạo như Nguyên Thiên Y trong khóe mắt cũng cảm thấy kiêu ngạo vì hắn.
Nhưng hiện tại có lẽ vẫn còn chưa đủ...
Trong lúc hắn còn đang ủ rũ không biết phải bao nhiêu ngày nữa mới có thể gặp được sư phụ thì Lạc Bắc đột nhiên nhìn thấy Nguyên Thiên Y xuất hiện trong hư không rồi đi thẳng tới chỗ mình.
...............
Một bức tường bằng đá cao hơn một trượng, bao phủ toàn bộ chu vi ngọn núi trong vòng trăm trượng. Mặt tường có màu trắng, bên trên là ngói âm dương màu đen kéo dài chẳng khác nào một con rồng khổng lồ. Con đường lớn nối liền với cửa được lót bằng đá tảng, bên trên có khoét rãnh thoát nước. Nhìn toàn bộ so với những điện thờ mà Lạc Bắc nhìn thấy trước đây ở trong Thục còn lớn hơn tới bốn, năm lần. Mà không biết cả sơn môn dùng cái gì tô vẽ nhưng nhìn qua có thể nói là hoành tráng và hùng vĩ.
Do chứng kiến những rặng núi hoang vu cao ngất của La Phù từ trước nên Lạc Bắc đối với cái đỉnh núi cao trăm trượng cũng không có cảm giác gì đặc biệt. Tuy nhiên nhìn cái kiến trúc rộng lớn đó, cùng với con đường lớn kéo dài tới tận cửa, Lạc Bắc không nhịn được mà hỏi:
- Đây là nơi nào?
Tuy rằng phần lớn nét mặt của Nguyên Thiên Y luôn giữ sự lạnh lùng, chẳng khác gì những pho tượng trong miếu, cho dù chúng sinh có thế nào cũng luôn thờ ơ. Tuy nhiên cho dù thế nào thì Nguyên Thiên Y và lão Triệu Nam đều tạo cho Lạc Bắc một thứ cảm giác của gia đình. Hiện tại, Lạc Bắc và Nguyên Thiên Y đứng cách nhau một đoạn nhưng y chính là độ cao mà Lạc Bắc luôn ngưỡng mộ. Mà quan trọng nhất, từ khi Lạc Bắc leo lên tới đỉnh núi thì Nguyên Thiên Y dường như chưa bao giờ không trả lời Lạc Bắc một vấn đề nào.
Thấy Lạc Bắc nhìn cảnh vật trước mặt với ánh mắt ao ước, Nguyên Thiên Y trả lời hắn:
- Đây là chỗ của Dược Vương tông.
- Dược Vương tông? - Lạc Bắc ngắm nhìn đỉnh núi cùng với những kiến trúc hình bát giác rộng lớn kéo dài. Trong không gian đúng là có một mùi thuốc và còn có... Lạc Bắc không tự chủ được quay lại nhìn Nguyên Thiên Y:
- Sư phụ! Tại sao con cảm thấy linh khí ở nơi này so với La Phù chúng ta không giống nhau lắm?
- Thật không?
Nguyên Thiên Y không ngờ Lạc Bắc lại cảm nhận được điều nó. Y cũng không trả lời ngay mà hỏi ngược lại:
- Ngươi cảm thấy khác nhau như thế nào?
Lạc Bắc như đứng trong một kỳ thi, mất một lúc lâu mới có thể trả lời:
- Linh khí của La Phù chúng ta dường như đậm hơn ở đây có điều so ra thì ở đây nhẹ nhàng khoan khoái...
Nói tới đây, Lạc Bắc liền dừng lại bởi vì hắn định nói tiếp tới chuyện dơ bẩn. Tuy nhiên nghĩ nếu dùng từ ngữ không hay để miêu tả La Phù, Lạc Bắc cảm thấy không ổn. Nhưng điều khiến cho hắn kinh ngạc đó là không ngờ Nguyên Thiên Y lại gật đầu:
- Không tồi! Linh khí ngũ hành ẩn chứa trong trời đất cũng giống như khí huyết trong kinh mạch của con người. Linh khí trong linh mạch của La Phù chúng ta đầy đủ hơn Dược Vương tông nhưng La Phù chúng ta vốn là nơi nóng ẩm nên từ xưa ẩn chứa nhiều khí dơ bẩn. Có điều giữa hỗn loạn thì luận về linh khí tinh khiết thì ngay cả so với Dược Vương sơn cũng không thể nào bằng được.
- Vậy khi chúng ta tu luyện không phải là ở nơi có linh khí đầy đủ thì nhanh hơn hay sao?
- Tất nhiên, phần lớn công pháp trên thế gian đều biến linh khí trong trời đất thành của mình, chỉ có công pháp của chúng ta mới có thể bỏ qua linh khí trong trời đất mà tu luyện khí dơ bẩn. Công pháp bình thường thì trong quá trình luyện hóa hoặc hành công sẽ đào thải ra ngoài. Giống như ngươi tu luyện Ma Ha Già La mật pháp, khí dơ bẩn khác nhau sẽ dẫn tới ảo cảnh thực cảnh khác nhau, mức độ tu luyện cũng khó hơn nhiều.
- Vậy tại sao phái La Phù chúng ta lại tu luyện ở La Phù mà không đi chỗ khác? - Lạc Bắc cảm thấy khó hiểu.
Giọng điệu của Nguyên Thiên Y đột nhiên trở nên lạnh lùng:
- Những ngọn núi nổi tiếng trên thế gian này, hay những nơi có đầy đủ linh khí đã bị các danh môn đại phái chiếm rồi, sao có thể nhường cho người khác. - Dừng lại một chút, Nguyên Thiên Y lại nói tiếp:
- Huống chi, người khác cảm giác không tốt nhưng với phái La Phù chúng ta chưa chắc đã phải như vậy.
Lạc Bắc còn chưa hiểu biết nhiều nên lắng nghe tất cả những điều đó mặc dù còn không hiểu nhiều lắm.
- Là do sư phụ nói quá mức huyền ảo hay là do ta còn biết quá ít về thế giới tu đạo?
Từng là một người nhìn thấy kiếm quang thì nghĩ rằng đó là thần tiên, trong đầu Lạc Bắc xuất hiện suy nghĩ đó. Sau đó, hắn tiếp tục tò mò quan sát Dược Vương sơn mà hỏi:
- Y thuật của Dược Vương tông có phải là thiên hạ đệ nhất không?
- Ngươi phải nhớ kỹ, cường giả thực sự không cần cái mẽ ngoài để thể hiện sự bất phàm của mình. Một cái trận pháp chỉ cần mất ba ngày bố trí so với bức tường này còn thực dụng hơn nhiều. - Nguyên Thiên Y nở nụ cười lạnh:
- Ta chỉ biết là Ma tộc và Sắc Lặc trong Thập Vạn đại sơn có mấy lão già đứng đầu về mặt này. Còn về phần Dược Vương tông thì đối với cái đó chỉ mới được một nửa, tất cả đều là nhờ Thương Dương giác. Đó cũng là cái mà hôm nay ta đứa ngươi tới đây để lấy.
- Thương Dương giác là cái gì? Tại sao chúng ta lại phải vượt ngàn dặm xa xôi từ La Phù tới tận đây để lấy Thương Dương giác?
Không để cho Lạc Bắc kịp hỏi xong vấn đề đó, một đám người ngựa với khí thế không tầm thường từ từ xuất hiện trước mắt hắn. Bốn con ngựa màu trắng muốt cao to kéo theo tiếng nổ vang làm cho Lạc Bắc cảm giác bọn họ giống như ở trên cao. Bốn con tuấn mã kéo theo một cái xe ngựa trang hoàng lộng lẫy, binh sĩ hai bên cũng thể hiện đúng mức thân phận của người đó.
Nếu không phải là một tướng thì cũng phải là vương hầu một phương.
Chỉ cần nhìn vàng bạc trang sức trên chiếc xe ngựa cũng đủ để nộp mười năm thuế cho một thôn trang với trăm hộ. Mà đám binh sĩ đi hai bên mặc bộ giáp bạc, nện bước rầm rập, tản ra một sự quả quyết và khí thế sát phạt mà một thế gia tầm thường không khả năng có được.
Đoàn người xếp thành hàng ngũ tới cách Lạc Bắc và Nguyên Thiên Y chừng hai trượng thì dừng lại. Một thiếu niên có gương mặt trắng vén rèm chiếc xe ngựa lên.
Con đường được lót bằng đá tảng đủ rộng cho cả ba chiếc xe ngựa đi song song với nhau. Nhưng trong khu vực Nam Man thì người của vương phủ Trường Lưu chưa bao giờ có thói quen đi đường vòng, thậm chí là nhích một nửa cái bánh xe cũng không.
Thiếu niên mặt trắng mặt trang phục bằng lục tơ tắm đứng nhìn Nguyên Thiên Y và Lạc Bắc. Trên gương mặt non nớt của y xuất hiện một sự tàn nhẫn và lạnh lùng không hợp với tuổi. Trong suy nghĩ của y thì Nguyên Thiên Y và Lạc Bắc nhìn thấy xe của mình thì đừng có nói là đứng ở đó trước, mà chỉ cần đi qua trước mặt họ cũng bị chịu phạt.
- Dân đen mà cũng định lên núi xin thuốc? Còn không cút ra sau?
Y cười lạnh một tiếng mà liếc mắt nhìn Lạc Bắc và Nguyên Thiên Y. Thấy hai người vẫn đứng im, thiếu niên sống trong quyền lực từ nhỏ nên có tính kiêu ngạo bẩm sinh liền giơ ngón tay trắng lên. Một tia lửa chói mắt lao thẳng về phía Lạc Bắc và Nguyên Thiên Y.
- Ngươi phải nhớ kỹ, lòng người còn độc hơn cả rắn rết.
Lạc Bắc không ngờ được thiếu niên không thèm nói một câu liền phát ra một tia lửa mãnh liệt như vậy. Mặc dù tia lửa đó không giống những gì hắn thấy trước đây, mà so với pháp thuật của đám người Di La hoàn toàn khác xa. Nhưng người thường cũng không thể nào chống lại được ngọn lửa đó. Trong nháy mắt, quả cầu kim dịch trong Thức Hải của hắn tỏa ra ánh sáng. Nhưng không để cho hắn kịp phản xạ, Nguyên Thiên Y đứng bên cạnh đã lên tiếng. Mà hắn cũng không nhìn thấy động tác của sư phụ ra làm sao để cho tia lửa kia biến mất cách mình mấy thước.
"Lòng người độc còn hơn cả rắn rết." Lạc Bắc lẩm bẩm câu nói đó mà ghi nhớ trong lòng. Còn người thiếu niên mặt cẩm y trên xe ngựa cũng biến sắc.
Thiếu niên mặc cẩm y chuẩn bị ra tay tiếp thì bị một đạo sĩ mặt dài như ngựa mặc đạo bào xanh giữ chặt. Là lão sư của nhị công tử Trường Lưu vương, có thể nói y là nhân vật được cung phụng số một trong vương phủ. Cái thứ đạo thuật nho nhỏ đó y cũng có thể trong nháy mắt làm cho nó biến mất. Nhưng điều khiến cho y kinh ngạc đó là không biết đối phương dùng pháp thuật gì để ngăn cản. Mang theo nghi hoặc, y vén rèm lên nhìn ra ngoài thì chỉ thấy một người thanh niên và một thiếu niên chừng mười tuổi. Hơn nữa cả hai đều mặc áo bố, trên người không hề có dấu hiệu pháp lực của pháp bảo dao động. Thấy vậy, vị cung phụng của vương phủ liền nổi giận.
- Cũng lắm cũng chỉ là tán tu quê mùa không môn phái mà cũng dám đấu phép trước mặt ta?
Tên đạo sĩ ngồi trong xe lấy ra một cái chén gỗ màu xanh. Trên cái chén, ngoại trừ những đường vân gỗ ra thì không còn gì đặc sắc. Nhưng y mới đưa tay trái sờ cái chén thì nó liền tản ra ánh sáng xanh, bao phủ cả cái xe vào bên trong. Cùng lúc đó, tay phải y mở cái túi tơ bên hông rồi bắt pháp quyết. Từ trong túi tơ đột nhiên bắn ra hơn mười điểm sáng màu vàng sẫm kêu ong ong. Con ngươi của Lạc Bắc co lại khi thấy những điểm sáng đó chính là những con rết to bằng ngón út có cánh mỏng như cánh ve tỏa ra ánh sáng màu vàng. Trên lưng mỗi con có một đường chỉ màu đen kéo từ đầu tới đuôi.
Phải nói tên đạo sĩ đó công thủ rất tốt. Trước tiên y lấy pháp bảo để bảo vệ mình, rồi sau đó phát động công kích. Dùng pháp giống hệt một cách bài bản như vậy chứng tỏ tên đạo sĩ là cao thủ của một phái lớn nào đó. Mà mỗi một con rết có uy lực chẳng khác gì một phi kiếm, mức độ linh hoạt cũng hơn chứ không hề kém.
- Lạc Bắc! Ngươi phải nhớ kỹ, quy tắc vận hành của thiên đạo đó là cá lớn nuốt cá bé.
Tuy nhiên Nguyên Thiên Y vẫn thản nhiên mà nói với Lạc Bắc một câu như vậy. Trong nháy mắt khi tên đạo sĩ thả ra con rết, y liền kết mười cái ấn huyền ảo. Trong phút chốc, không trung ngàn dặm xung quanh vốn không có mây liền vang lên tiếng sét. Mây đen kéo tới ùn ùn, cùng với sáu cái cột lửa từ dưới đất lao thẳng lên trời cao khiến cho cả không trung đang tối sầm lại nhuốm màu đỏ. Mấy con rết so với đường kính của mấy cột lửa đó chẳng khác gì mấy con muỗi, liền bị đốt cháy thành mấy đốm lửa nhỏ.
Áp lực vô cùng vô tận nhanh chóng tản ra.
"Đây là cái gì?"
Tất cả đoàn người của phủ Trường Lưu vương nhìn thấy cột lửa tản ra khí thế hủy thiên diệt địa thì vô cùng kinh hãi.
Quả thực, sáu cái cột lửa xông thẳng lên trời chẳng khác gì sáu con hỏa long.
Cái cảnh tượng đó cũng không cho nguyên thần của tên đạo sĩ trong xe ngựa bị trúng đòn nặng. Dưới áp lực khủng bố như vậy, khóe miệng của y xuất hiện một đường máu. Y chỉ biết cuộn mình trong xe ngựa mà run rẩy, theo bản năng khống chế chặt cái chén gỗ kia, cố gẳng phát ra ánh sáng màu xanh.
Tất cả người dân trăm dặm quanh đó đều nhìn lên sáu cái cột lửa chọc trời cùng với mây đen cuồn cuộn xung quanh tạo thành cảnh tượng quỷ dị mà đẹp đẽ.
Mái tóc của Nguyên Thiên Y không gió mà bay, thân hình y từ từ lơ lửng trên không trung.
Lạc Bắc ngẩng đầu lên. Trong tầm mắt của hắn, Nguyên Thiên Y dang hai tay ra, cuồng phong và ngọn lửa bay xung quanh thân thể y. Ánh lửa đỏ rực chiếu lên bộ quần áo của Nguyên Thiên Y khiến cho gã giống hệt như một ma thần.
Sáu cái cột lửa khổng lồ giống như bông hoa sen nở rộng trong truyền thuyết từ thủa thiên địa còn sơ khai.
Chỉ có điều trên mỗi cánh hoa lại có ngọn lửa liên tục lóe lên. Tên đạo sĩ ở trong xe ngựa của phủ Trường Lưu vương chật vật phát ra ánh sáng màu xanh nhưng tất cả đều hóa thành vô hình.
Cái xe ngựa đẹp đẽ cùng với tên đạo sĩ áo xanh trong nháy mắt biến mất trong ngọn lửa. Còn tên công tử có nét mặt tàn nhẫn thì quần áo cháy hết, lăn lộn trên mặt đất mà kêu la thảm thiết.
Nhưng toàn bộ đám người hầu của vương phủ không hề có một ai dám tới giúp y dập lửa. Bởi vì chỉ cần đứng cách tên đạo sĩ và thiếu niên mặc cẩm y chừng một bước thì ngọn lửa đó lại không hề ảnh hưởng tới họ.
- Sáo đạo Phật nghiệp hỏa Hồng liên!
- Người này là ai?
Trên đỉnh núi xa xa, tại một ngôi lầu có mười hai tầng của Dược Vương tông, một lão nhân mặc trang phục màu tím, kinh hãi nhìn hỏa liên nở rộ trên bầu trời. Ngay cả ba quả cầu trơn bóng trong tay lão cũng rơi xuống đất lúc nào không biết.
- Sáu đạo phật nghiệp Hỏa hồng liên.
Một thứ pháp thuật của Luân Bố tự từ ngàn năm nay chỉ mới xuất hiện vài lần, vậy mà được Nguyên Thiên Y dùng để đối phó với một người tu đạo hạng ba thì đúng là giết gà dùng dao mổ trâu. Tuy nhiên đối với đám người của phủ Trường Lưu vương thì đó đúng là lực lượng tuyệt đối và là minh chứng tốt nhất cho lời nói của Nguyên Thiên Y.
Lạc Bắc lần đầu tiên nhìn thấy pháp thuật có uy lực hủy thiên diệt địa như vậy cũng rung động. Lúc nhìn Nguyên Thiên Y chỉ tiện tay phát ra một thứ pháp thuật kinh thế hãi tục như vậy, Lạc Bắc thở dài:" Lạc Bắc! Ngươi muốn vĩnh viễn chỉ biết có sự ngưỡng mộ như ngày hôm nay hay là có một ngày để cho tất cả mọi người phải ngưỡng một sự tồn tại của ngươi?"
Thương Dương giác.
Thương Dương là một loại thần điểu có thể điều khiển mưa gió, khi trưởng thành có lực lượng mà rất nhiều người tu đạo ao ước. Căn cứ vào điển tịch trong thế gian ghi lại thì đan của nó có thể trị được bách bệnh, người chết sống lại. Thương Dương giác chính là một nhánh đan của nó. Trong thế gian từng ghi lại rất nhiều những thứ rực rỡ trong giới tu đạo cũng giống như các môn phái. Có điều Thương Dương biến mất đã lâu, nên cho dù là lão Triệu Nam đối mặt với câu hỏi của Lạc Bắc cũng chỉ có thể biết được qua một số ghi chép trong điển tịch mà thôi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Last edited by Dương Thiên Mạc; 14-12-2012 at 12:28 AM.
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Nhìn Thương Dương giác giống như cái sừng trâu bằng ngọc bích màu xanh biếc, cao hơn một thước, lão Triệu Nam không nhịn được mà hỏi Nguyên Thiên Y đang ngồi đối diện với mình:
- Đây có phải là Thương Dương giác trong truyền thuyết có thể trị được bách bệnh, cho du chỉ còn xương cốt cũng có thể sống lại không?
- Cái chuyện trị bách bệnh và thần phật đều là vô căn cứ. - Nguyên Thiên Y lắc đầu:
- Có điều chỉ cần một chút bột phấn của nó thì có thể giải được trăm thứ độc, có khả năng sinh máu. Ngay cả cổ độc của Bách Độc tông cũng có thể giải.
Lão Triệu Nam nhìn Thương Dương giác đang tản ra ánh sáng màu xanh biếc mà khẽ thở dài. Nhìn Thương Dương giác, lão không thể tưởng tượng được cái loại động vật từ nhỏ đã nắm mưa gió trong tay, bay lượn trên bầu trời mà lại có thể đứng trên mặt đất chỉ bằng một chân?
Nguyên Thiên Y thấy lão Triệu Nam nhìn Thương Dương giác mà khẽ thở dài thì hiểu ngay được suy nghĩ trong lòng lão:
- Có lẽ Thương Dương là thần thú trời sinh đã siêu thoát phàm trần, người trần thế không thể nhìn thấy nó cho nên cũng chẳng đặt chân dưới đất.
- Có phải cũng giống như Thương Dương mà những người siêu phàm thoát tục đều không gặp người trần thế? - Trong đôi mắt đục ngầu của lão Triệu Nam như lóe lên tia sáng. Trong tích tắc đó, lão liền hỏi vấn đề mà mình muốn hỏi từ lâu:
- Chủ nhân! Người thông hiểu nhiều pháp quyết lợi hại như vậy, tại sao lại cố tình truyền bộ Ma Ha Già La mật pháp cho Lạc Bắc?
Lão Triệu Nam nhìn Nguyên Thiên Y thì phát hiện trong mắt y như đang nhớ lại điều gì đó. Tuy nhiên trong nháy mắt, ánh mắt của Nguyên Thiên Y cũng trở lại bình thường. Y lên tiếng trả lời lão Triệu Nam:
- Bởi vì chỉ có tu luyện Ma Ha Già La mật pháp rồi sau đó mới có thể tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh mà không bị tâm ma tác động.
- Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh? - Lão Triệu Nam giật mình, ánh mắt càng thêm ngời sáng.
- Chủ nhân...
- Cơ duyên nhân quả, quá khứ vị lai. Cho dù tu vi có cao đến đâu thì cũng chỉ như ếch ngồi đáy giếng mà không thể nhìn rõ được. - Nguyên Thiên Y nói một cách thản nhiên:
- Lúc trước dẫn hắn tới chân núi, ai ngờ hắn có thể leo lên nhanh như vậy mà lại còn có thể nhanh chóng làm cho kim dịch ngưng đan. Lão Triệu Nam! Ngươi nói đúng. Tư chất của hắn mặc dù bình thường nhưng có lẽ có chút đặc biệt.
- Huống chi.... - Nhìn cái Thương Dương giác trước mặt, âm thanh của Nguyên Thiên Y chợt thay đổi, trở nên lạnh lẽo và ngạo nghễ:
- Phái La Phù chúng ta phải cho thế nhân thấy rằng cho dù tư chất tiên thiên không đủ thì có sao?
- Lão Triệu Nam. - Âm thanh của Nguyên Thiên Y chợt dịu đi:
- Người còn nhớ khi ta hỏi Lạc Bắc rằng hắn cầu cái gì không?
Lão Triệu Nam gật đầu.
- Mặc dù hắn chưa trả lời nhưng ta có thể thấy được đáp án trong mắt của hắn đó là nắm giữ được vận mệnh của mình.
Lúc đó, đáp án trong lòng Lạc Bắc cũng không phải cái gì khác mà là thái độ làm người và nắm giữ được vận mệnh của mình.
- Kiếp nạn của ta sắp tới, chưa chắc có thể đã vượt qua. Nhưng nếu hắn lựa chọn Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh thì có lẽ một ngày có thể thực sự giữ được vận mệnh của mình.
Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh là thứ pháp quyết thế nào? Nghe Nguyên Thiên Y nói thì chẳng lẽ so với Không Sanh Diệt Hải Lưu Ly quyết còn huyền ảo và hùng mạnh hơn?
Hay là nói cho dù Nguyên Thiên Y cũng không thể nắm giữ được hoàn toàn vận mệnh của mình?
Nguyên Thiên Y đưa tay về phía lão Triệu Nam, trong lòng bàn tay của y có một đoạn thước ngắn còn xanh hơn cả Thương Dương giác.
Một tiếng động vang lên, chậu than trước mặt lão Triệu Nam đang bốc lửa đột nhiên ngọn lửa bị đẩy dạt sang một bên, giống như đang quỳ lạy trước ánh sáng của cây thước ngắn.
Dường như ngọn lửa không có linh hồn cũng cảm nhận được khí Ly Hỏa trong đó chính là vương giả của lửa.
- Thiên Đô Minh Hà kiếm? - Lão Triệu Nam thốt lên một tiếng kinh hãi.
Nhìn bề ngoài rõ ràng đó là một cây thước ngắn vậy tại sao Lão Triệu Nam lại nói đó là một thanh kiếm?
Nhưng Nguyên Thiên Y lại gật đầu:
- Đúng vậy! Đây chính là thanh phi kiếm Thiên Đô Minh Hà mà Lý Phật của Thanh Thành đã ở trên miệng núi lửa, dưới ánh trăng nhờ vào khí Ly Hỏa mà luyện chế ra.
Nhìn thanh Thiên Đô minh hà kiếm trong tay Nguyên Thiên Y đang tỏa ra ánh sáng, nét mặt lão Triệu Nam có chút gì đó không nói được nên lời:
- Tại sao nó lại rơi vào tay chủ nhân?
- Đó là do ta lấy được từ tay một kẻ tu luyện Thập Nhị Đô Thiên Sát Thần pháp ở trong La Phù chúng ta. - Nguyên Thiên Y lạnh lùng nói:
- Lão nói xem tại sao La Phù lại đột nhiên xuất hiện một tên tu luyện Thập nhị đô thiên sát thần pháp mà trong tay y lại có pháp bảo uy lực thế này?
Ánh mắt của lão Triệu Nam nhanh chóng tối đi, lặng yên không nói. Tuy nhiên tấm lưng của lão so với trước như còng hơn:
- Cũng đã mười năm lão chưa ra khỏi La Phù, có thể đi chơi được rồi.
Nguyên Thiên Y cầm thanh kiếm Thiên Đô Minh Hà đạt vào tay lão Triệu Nam:
- Cũng vừa lúc lão còn thiếu một thanh phi kiếm thích hợp. Thật ra ta phải cảm hơn họ đa tặng Thiên Đô Minh Hà cho chúng ta.
Trong phút chốc, thanh Thiên Đô Minh Hà nằm trong tay Lão Triệu Nam thì không còn tỏa sáng. Đó là vì tu vi của lão Triệu Nam cũng ẩn dấu, hay là vì Thiên Đô Minh Hà tức giận chủ nhân bỏ rơi mình?
Cũng chỉ có thứ pháp bảo như Thiên Đô Minh Hà mới có được linh hồn và sự kiêu ngạo đó.
Tuy nhiên, ánh sáng của Thiên Đô Minh Hà đột nhiên thu lại bởi vì trong tay của Nguyên Thiên Y chợt xuất hiện thêm một thanh trường kiếm trong suốt.
Thanh kiếm đó màu hồng nhạt, mỏng manh như một bông tuyết, không hề có mũi nhọn hay cái cảm giác sắc bén.
Tuy nhiên đối diện với thanh kiếm đó, Thiên Đô minh hà vốn kiêu ngạo như vậy mà cũng phải kính sợ.
Nguyên Thiên Y như khám phá ra điều gì đó mà mỉm cười:
- Thanh kiếm này...đặt cho nó tên là Thương Nguyệt đi. Nếu lần này ta có thể vượt qua được kiếp nạn thì thôi. Mà nếu ta không vượt qua được thì tới ngày nào đó Lạc Bắc trở lại La Phù, lão giúp ta đưa cho hắn.
- Chủ nhân... - Lão Triệu Nam theo bản năng khom người nhưng không kìm chế được sự run rẩy.
- Lão Triệu Nam! Lão theo ta lâu như vậy chẳng lẽ còn không hiểu được chuyện sống chết như thế nào hay sao? - Nguyên Thiên Y nhìn lão Triệu Nam với ảnh mắt thản nhiên. "Bản thân mình đưa Lạc Bắc tới La Phù là để giúp hắn hay là nhờ hắn giúp La Phù?" Nguyên Thiên Y nhìn quanh toàn bộ dãy núi La Phù, mất một lúc, y mới nói với lão Triệu Nam:
- Huống chi, cho dù là ai nếu muốn động tới La Phù ta thì sẽ phải trả một cái giá không thể tưởng tượng được.
..........
- Pháp quyết tu luyện trong thế gian được chia thành ba loại. Nhiều nhất là đạo pháp kim đan, dùng bản thân mình là đỉnh lô, hút lấy linh khí mà tạo ra kim đan. Sau khi kim đan đại thành thì hóa thành Nguyên Anh. Nguyên Anh đại thành thì có thể sử dụng được nó như pháp bảo. Cho dù thân thể có chết nhưng Nguyên Anh vẫn còn thì có thể đoạt lấy một cái thân thể khác mà sống lại. Còn Nguyên Anh bị diệt, cho dù thân thể vẫn còn thì cũng chết. Đối với những người tu luyện Kim đan, một khi có được Nguyên Anh thì gần như tiếp cận với sự trường sinh bất diệt. Khi đối đầu với kẻ địch, Nguyên Anh rất nhẹ, tốc độ lại nhanh, giống như có thêm một cái mạng.
- Còn có một loại nữa là tu luyện nguyên thần tính mạng, không tu luyện thân thể. Coi thân thể như một cái túi da, làm cho nguyên thần và linh khí trong trời đất dung hợp, hóa thành thực thể rồi cuối cùng tiến tới việc Nguyên Thần hiển hóa, thoát ra khỏi thân thể. Nguyên thần một khi ngưng đọng bất tử bất diệt. Một khi tu luyện tới đỉnh, bản thân Nguyên Thần có uy lực pháp thuật không phải là thứ mà thân thể bình thường có thể bằng được. Trong truyền thuyết, phật đà phần lớn là tu luyện tới cảnh giới như vậy. Phương pháp tu luyện này chủ yếu nằm ở phật môn. Ta đưa Ma Ha Già La mật pháp cho ngươi cũng thuộc nhóm này.
Màn đêm buông xuống, bóng đêm bao phủ toàn bộ La Phù. Giữa những rặng núi làn sương mù bắt đầu bốc lên. Trước cửa sổ của gian nhà gỗ, Lạc Bắc không hiểu tại sao Nguyên Thiên Y lại nói với mình nhiều như vậy. Hắn chỉ hỏi lại cẩn thận:
- Sư phụ! Vậy người tu luyện thuộc về loại nào?
- Pháp thuật của La Phù chúng ta là loại thứ ba, dùng nguyên khí trong trời đất để rèn luyện thân thể, nguyên thần. Một khi chúng hợp lại làm một, tu luyện tới đỉnh cao thì chính là thân thể thành thánh, pháp thuật chỉ cần phất tay cũng không thua gì pháp bảo lợi hại.
Nguyên Thiên Y nhìn Lạc Bắc rồi nhấc ly nước trên bàn:
- Con người và pháp bảo cũng giống như một cái bát đựng nước được có hạn. Vì vậy mà một số ít pháp quyết dẫn oai lực của trời đất để đánh với kẻ địch chứ không tu luyện bản thân thì không được xếp vào loại nào.
- Con hiểu rồi thưa sư phụ. - Lạc Bắc nghĩ một chút rồi gật đầu:
- Pháp quyết mà chúng ta tu luyện chính là làm cho cái bát đó trở nên to hơn đúng không?
Sự so sánh của Lạc Bắc mặc dù rất thô nhưng lại dễ hiểu. Nguyên Thiên Y cười cười, nhìn ánh sao trời trong bóng đêm:
- Cái bát cho dù có to đến mấy thì cảnh giới cuối cùng cũng phải là vô.
- Vô?
- Cảnh giới Thiên nhân hợp nhất tuy hai mà là một có thể sự dụng tùy tâm linh khí trong trời dất. - Nguyên Thiên Y nhìn Lạc Bắc:
- Ngươi có nghĩ tới việc tại sao ta không cho ngươi tu luyện Không Sanh diệt hải Lưu Ly quyết mà lại cho ngươi tu luyện Ma Ha Già La mật pháp không?
Lạc Bắc lặng đi một chút rồi nở nụ cười:
- Không có. Sư phụ đã nói, tu luyện công pháp của La Phù chính là cửu tử nhất sinh. Con mang toàn bộ mạng số của mình đặt trong tay người. Vì vậy con không hề làm trái, thậm chí mà một chút nghi ngờ cũng không có.
- Xem ra ngươi vẫn còn nhớ rõ lời hứa khi lựa chọn làm đệ tử của La Phù ta.
Nguyên Thiên Y nhìn Lạc Băc:
- Hiện tại ta sẽ phế bỏ tu vi của ngươi. Hơn nữa từ nay trở đi, ngươi phải quên hết toàn bộ pháp quyết Ma Ha Già La mật pháp.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Last edited by Dương Thiên Mạc; 14-12-2012 at 12:28 AM.
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Một cái thác nước giống như một con rồng màu trắng từ trên cao đổ xuống giống như vạn mã mất cương đang lao đi.
Đứng trước khung cảnh tự nhiên hùng vĩ, con người rất dễ dàng sinh ra cảm khái bản thân thật nhỏ bé. Nhưng càng như vậy, một số người lại càng muốn vượt lên, nắm lấy thiên uy trong tay.
Nắm lấy sinh tử của mình.
Lạc Bắc nhìn cái thác nước ở xa, có thể thấy được dưới cái thác nước là một cái hồ sâu, trông giống như một cái miệng khổng lồ bất cứ lúc nào cũng có thể há miệng mà nuốt chửng còn người, so với cái thác nước kia còn hiểm ác hơn nhiều.
Chỗ của hắn đứng nằm bên cạnh một cái vách núi, cách thác nước không xa lắm. Trước mặt có một cái vực sâu không thấy đáy.
Đối với con người mà nói thì điều đáng sợ nhất không phải là cái nhìn thấy được mà là cái mà mình không thể nhìn thấy, không thể chạm vào được nó.
Hiện tại, cái vực sâu trước mặt Lạc Bắc chính là như thế.
Nhìn bóng tối dưới sâu khiến cho Lạc Bắc không biết được cái vách núi này cao tới bao nhiêu. Cái vực sâu bị bóng tối bao phủ chẳng khác gì một con quái thú đang ngủ đông. Mà càng khiến cho con người ta run sợ đó là vực sâu trước mặt lại có một làn sương mù màu vàng. Đó chính là biểu hiện chướng khí có độc của La Phù. Vì vậy mà Lạc Bắc không biết được cái vực này sâu bao nhiêu.
Gió núi thổi qua người khiến cho bộ quần áo mỏng manh bay phần phật còn Lạc Bắc thì rét tun.
Không thể ngăn được sự sợ hãi một phần cũng là do tu vi của Lạc Bắc đã bị Nguyên Thiên Y phế bỏ toàn bộ.
Kim Dịch Ngưng đan do Lạc Bắc đã trải qua thử thách sinh tử mà tu thành đã không còn lại một chút gì. Ngay cả chút dược lực của cỏ Tiêu Tây cũng biến mất. Hiện tại, Lạc Bắc có thể nói là một thiếu niên trói gà không chặt. Vì vậy khiến cho hắn không chịu nổi với gió núi La Phù.
Nhưng Nguyên Thiên Y vẫn thản nhiên đứng bên vách núi mà hỏi Lạc Bắc:
- Lạc Bắc! Ngươi có biết vì sao người tu đạo có hàng nghìn hàng vạn nhưng không có mấy người có thể đạt tới độ cao như ta không?
Nếu người khác mà nói những lời này thì chắc chắn sẽ bị hiểu thành hai chữ tự sướng nhưng Nguyên Thiên Y thì không liên quan. Lạc Bắc hơi rùng mình rồi trả lời:
- Bởi vì do công pháp tu luyện và cơ duyên?
- Không. - Nguyên Thiên Y đứng trong cơn gió đêm lạnh thấu xương mà lắc đầu:
- Bởi vì chỉ có rất ít người dám khiêu chiến với sinh tử. Con đường tu đạo vốn là chuyện nghịch thiên để nắm vận mệnh của mình trong tay. Nếu không dám khiêu chiến với giới hạn sinh tử thì làm sao có thể ngộ được đạo một cách thực sự, có thể nắm được lực lượng chân chính? Đó cũng là lý do mà những người mơ ước tới pháp bảo và công pháp của La Phù chúng ta không thể hiểu nổi tại sao La Phù chúng ta lại đứng phía trên bọn họ.
Nguyên Thiên Y từ từ đưa một cái bình cổ dài trong tay cho Lạc Bắc:
- Uống xong cái bình nước thuốc này, ngươi từ đây nhảy xuống dưới đi.
Lạc Bắc nhìn Nguyên Thiên Y rồi gật đầu, không hề do dự ngửa cổ uống hết chỗ nước thuốc màu hồng xanh đan tản ra mùi thơm, sau đó tung người nhảy xuống dưới vực sâu không thấy đáy.
Vào lúc này, mặc dù trong mắt Lạc Bắc có chút sợ hãi, nhưng vẫn ẩn chứa cả sự cứng cỏi quyết đoán mà không hề có lấy một chút nghi ngờ. Chỉ có người như vậy mới có tư cách trở thành truyền nhân của La Phù.
- Lão Triệu Nam! Có lẽ hắn có thể vượt qua được ta.
Nhìn Lạc Bắc rơi vào trong chướng khí, ánh mắt của Nguyên Thiên Y hiện lên một sự kiêu ngạo. Quan sát bóng đêm đang bao phủ La Phù, Nguyên Thiên Y khẽ thở dài. Bởi vì y biết cứ như vậy, Lạc Bắc không biết sẽ phải gặp được sự đau khổ không thể tưởng tượng được, có thể nói là cửu tử nhất sinh.
Lạc Bắc từ trên cao rơi xuống với tốc độ cực nhanh làm cho hồn phách của hắn tưởng chừng như thoát ra ngoài. Còn chưa chạm đất, mới chỉ chạm vào làn chướng khí kia, cơ thể của Lạc Bắc đã cảm nhận được sự tổn thương sâu sắc.
Càng rơi xuống dưới, không ngờ chướng khí lại càng dầy thêm.
Nơi đây chính là Tử Uyên cấm kỵ, là chỗ dơ bẩn nhất của La Phù, tuy nhiên cũng là chỗ mà linh khí đậm nhất.
Linh khí của trời dất tẩm bổ vạn vật. Linh khí đậm như thế này, lại không có dấu hiệu của con người khiến cho bốn phía vách núi xuất hiện rất nhiều loại cây thuốc. Trăm ngàn năm qua, không biết có bao nhiêu loại dược thảo nếu người khác nhìn thấy sẽ điên cuồng lại bị thối rữa ở đây. Nếu là một nơi khác, thì một cái nơi đầy linh dược như thế này chắc chắn phải gọi nó là tiên cảnh. Tuy nhiên La Phù vốn là một nơi nóng ẩm, hơn nữa dưới vực sâu lại không có lối thoát khiến cho khí bẩn tích tụ trong này không ra ngoài được làm cho đám cỏ thuốc kia vừa có đặc tính như cỏ tiêu tây lại có chút độc tính. Chỉ cần tiếp xúc với máu thịt đã khiến cho con người ta gục xuống, phi điêu rơi xuống đất. Nơi đây thực sự trở thành vùng đất chết.
Linh khí dầy đặc trong trời đất và khí dơ bản, hai cái thứ đối lập nhau lại quyện cùng một chỗ, tạo thành sự độc đáo của La Phù.
Mà toàn bộ đáy vực thì do dược thảo thối rữa mà tạo thành một lớp bùn. Cái lớp bùn do vô số linh dược, cây cối và chim chóc thối rữa tạo thành đó mặc dù ẩn chứa vô số dược lực nhưng tốt quá lại hóa hại. Cho dù là nhân sâm hay chu quả thì dược lực cũng chỉ tới một mức độ nhất định, nếu không có khả năng chịu được thì đối với cơ thể con người mà nói đó chính là kịch độc. Huông chi trong đó còn có vô số dược lực của các loại cỏ độc mà các vị đại sư chế độc ao ước.
Có thể nói bên dưới chẳng khác gì một bát cháo nóng đang lục bục, nổi lên hững bọt khí, tuy nhiên lại độc vô cùng.
Cho dù là Lạc Bắc có tính cách cực kỳ cứng cỏi thì khi rơi xuống, vừa mới chạm vào lớp bùn đó cũng phải kêu lên thảm thiết.
Hai chân của hắn vừa mới chạm vào lớp bùn gần như lập tức thối rữa, chỉ còn xương trắng. Rồi toàn thân Lạc Bắc lập tức chìm xuống lớp bùn. Nước bùn tản ra mùi tanh tưởi nhanh chóng tràn vào miệng mũi của hắn.
Trong nháy mắt, da thịt trên người Lạc Bắc, thậm chí là nội tạng bên trong cũng bắt đầu thối rữa, nhưng cùng lúc đó thứ nước thuốc màu hồng lục mà Lạc Bắc đã uống tước đó cũng bắt đầu phát huy tác dụng.
Thương Dương giác là thần thú thượng cổ, chỉ cần một chút bột phấn của nó là có thể giải được bách độc, tạo máu và sự sống.
Hải Vương huyết ngọc là tủy của giao trong trong biển, chỉ cần một ít là có thể kéo dài tuổi thọ, khiến cho thân thể có được khả năng chữa trị kinh người.
Hiện tại một cái Thương Dương giác và đầy đủ Hải Vương huyết ngọc được điều chế thành thuốc trong cái bình nhỏ đó.
Ngoài ra bên trong đó còn có vô số những thứ mà con người không biết nhưng lại có hiệu quả cực lớn của bí thuật miêu cương.
Khi tử khí và dược lực kịch độc trong cấm kỵ tử uyên bắt đầu khiến cho thân thể và xương cốt của Lạc Bắc thối rữa thì bí thuốc nghịch thiên cũng bắt đầu nhanh chóng đẩy kịch độc ra khỏi cơ thể của Lạc Bắc cùng với khí dơ bẩn, loại trừ dược lực vô ích, hóa thành dược lực có ích cho mình dùng. Bằng mắt thường có thể thấy được nó đang từ từ cải tạo thân thể, cốt cách, huyết mạch và da thịt của Lạc Bắc.
Đây là cảnh tượng vô cùng thê thảm, cho dù là ở luyện ngục cũng không thể nhìn thấy.
Bằng với tốc độ thối của da thịt rồi lại như sinh ra từ trong mộng. Mà kinh mạch thường thường vừa mới được sinh ra thì lại bị dược lực xâm nhập khiến cho thối rữa.
Cảnh tượng này giống như một người đang đau khổ giãy dụa trong bể khổ.
Đây mới thực sự là thứ đau khổ nơi luyện ngục.
Tại sao hắn lại lựa chọn sự đau khổ như vậy? Hơn nữa nếu hắn đã lựa chọn như vậy thì sau này có khả năng còn phải chịu đựng sự đau khổ nhiều hơn nữa.
Không ai biết được trong tâm của thiếu niên cứng cỏi đó đang nghĩ gì.
Hay là cũng giống như con chó hoang không hề cầu xin người khác thương hại mà chỉ muốn nắm lấy mạng sống của mình?
Không một ai có được câu trả lời.
Sau khi hét lên một tiếng thảm thiết rồi bị bùn đen bao phủ, Lạc Bắc không chịu nổi nữa mà ngất đi.
Tuy nhiên ở trong vũng bùn đầy chướng khí, hai loại dược lực vẫn còn đang giằng co với nhau.
Bởi vì trong thế gian gần như không có người nào có thể tìm được Thương Dương giác và Hải Vương huyết ngọc giống như Nguyên Thiên Y, vì vậy mà thứ thuốc bí truyền của người Miêu từ lâu đã không xuất hiện. Còn trên văn tự bằng chữ thổ ngữ độc đáo của người Miêu thì chỉ ghi lại một lời dẫn. Sau khi chế được thành công loại thuốc này có thể tìm tới nơi ẩn chứa dược lực càng nhiều thì kinh mạch của người đó được cải tạo lại càng thêm nghịch thiên.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Last edited by Dương Thiên Mạc; 14-12-2012 at 12:28 AM.
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc