Tuy rằng trong lòng rất tò mò và kinh ngạc nhưng Chu Hiểu Xuyên hay Hoàng Hiểu Uyển đều không mở miệng hỏi mà giữ ở trong long, giúp Lý Vũ Hàm giấu đi chuyện gia đình của cô. Đợi đến khi mọi người đi khỏi, Lý Vũ Hàm mới dẫn Chu Hiểu Xuyên và Hoàng Hiểu Uyển đang rất nghi hoặc đi vào trong phòng ngủ của cô. Ở đống sách chất cao như núi, cô cầm lên hai tờ giấy đưa cho hai người, cười nói:
- Chị biết các em lúc này nhất định sẽ tò mò vì sao chị phải đợi đám người kia đi. Hãy xem qua cái này một lát đi, xem xong rồi hãy nói mọi chuyện.
Nhìn nội dung tờ giấy trong tay xong, Chu Hiểu Xuyên kinh ngạc ngẩng đầu lên, mang theo vẻ mặt không tin nói:
- Sư tỷ, chị đem cổ phần của phòng khám thú cưng chia làm ba, để em với Hoàng Hiểu Uyển cùng đứng tên sở hữu?
- Đúng vậy!
Lý Vũ Hàm gật đầu đáp, bày ra động tác chuyện này không có gì đáng phải nói cả. Hoàng Hiểu Uyển xem xong nội dung trên tờ giấy, kinh ngạc hỏi:
- Chị Vũ Hàm, sao chị phải làm như vậy?
Lý Vũ Hàm đáp:
- Bởi vì chị tính đem việc kinh doanh của phòng khám nhờ vào hai em. Bản thân chị muốn thư giãn một thời gian, ít nhất là trong mấy năm nữa…
So với Hoàng Hiểu Uyển, Chu Hiểu Xuyên hiểu rõ chuyện của Lý Vũ Hàm hơn một ít. Nghĩ lại những chuyện Sa Tử nói cách đây mấy ngày, khi nghe được những lời này hắn không khỏi nhíu mày hỏi:
- Sư tỷ, chị không muốn là làm bà chủ nữa à? Chẳng lẽ chị không muốn làm bác sĩ thú y nữa hay sao? Là vì cha mẹ chị muốn chị bỏ cái nghề thú y này phải không?
Lý Vũ Hàm lặng đi một chút, nhìn hắn với ánh mắt kinh nghạc, hỏi ngược lại:
- Ơ, làm sao em biết cha mẹ chị không cho chị tiếp tục làm bác sĩ thú y nữa?
- Sặc...
Chu Hiểu Xuyên gãi đầu gãi tai, không biết trả lời như thế nào mới tốt. Hắn không thể nói là mọi chuyện đều do hắn biết được từ Sa Tử. Thậm chí Sa Tử còn cung cấp cho hắn rất nhiều thông tin nữa mà. Cuối cùng hắn chỉ có thể úp úp mở mở giải thích:
- Mấy ngày trước, có người quen với em nói như vậy…
May mắn là Lý Vũ Hàm mặc dù nghi ngờ nhưng cũng không hỏi nhiều về chuyện này nữa. Vuốt vuốt cằm, sau đó quay về chủ đề lúc nãy nói:
- Hiểu xuyên nói không sai. Đúng là cha mẹ chị ngăn cản không cho tiếp tục làm bác sĩ thú y nữa. Họ muốn nhanh chóng gả tôi cho người ta để có cháu ngoại bế...
Nói đến đây, nàng nở nụ cười tự giễu rồi mới nói tiếp:
- Mặt khác còn có một nguyên nhân, đó là chị tính đi ra nước ngoài, đến trường đại học Edinburgh để học chuyên ngành bác sĩ thú y chuyên nghiệp.
Nói xong, nàng kéo ngăn kéo ra, lấy ra một phong thư đóng dấu của trường đại học Edinburgh:
- Thực tế, chị đã nhận được giấy báo của trường đại học Edinburgh. Thời gian tới chị sẽ xắp xếp công việc ổn thỏa để qua nước Anh du học.
- Khoa thú y của đại học Edinburgh gửi thư mời chị học? Trời ơi là trời, sư tỷ, chị quả thật lợi lại nha!
Lời tán thưởng của Chu Hiểu Xuyên là xuất phát từ nội tâm. Bởi thi đầu vào của các trường đại học nước ngoài vô cùng khó khăn, huống chi là trường đại học danh tiếng bậc nhất thế giới như Edinburgh. Lý Vũ Hàm có thể thi đậu vào trường này, không thể dùng hai từ 'xuất sắc' để hình dung nữa rồi. Lý Vũ Hàm cười he he, không khỏi đắc ý nói:
- Để có được lá thư trúng tuyển này, chị đã phải thức biết bao nhiêu đêm mới được đấy. Chứ em nghĩ vì nguyên nhân gì mà sáng tới chín mười giờ chị mới đi làm chứ? Em nghĩ rằng chị thích ngủ nướng tới mức như vậy sao?
Mặt mày Lý Vũ Hàm xám xịt thanh minh cho bản thân, nhìn Chu Hiểu Xuyên, trong ánh mắt tràn đầy sát khí. Chu Hiểu Xuyên chỉ cảm thấy sống lưng chợt lạnh, rụt cổ lại phía sau, dứt khoát không dây dưa với chuyện ngủ nướng hay không ngủ nướng nữa. Hắn hỏi:
- Xem như chị đi Anh quốc du học, nhưng cũng không cần đem cổ phần của phòng khám thú cưng chia ra cho em với Hiểu Uyển chứ?
Hoàng hiểu uyển cũng gật đầu phụ họa nói:
- Đúng vậy, tự nhiên chị đưa cho em một phần ba cổ phần công ty, em không dám nhận đâu chị Vũ Hàm.
Lý Vũ Hàm cười hì hì nói:
- Người ta để có được cái lợi, tốn bao công sức luồn cúi, còn hai người các ngươi thật thú vị, thức ăn đa đút đến tận miệng rồi mà vẫn không chịu nuốt.
Sau khi cười vài tiếng, nàng nghiêm sắc mặt nói:
- Thật ra, chị đem cổ phần Phòng khám thú cưng chia làm ba, cũng là có nguyên nhân và điều kiện cả. Nguyên nhân là bởi vì sợ sau khi ra nước ngoài rồi, khó có thể trở về thường xuyên, không thể phát lương cho mọi người đều đặn được. Cho nên giao cổ phần cho mọi người cũng chính là giải quyết vấn đề tiên lương, và cũng là để mọi người có động lực phấn đấu mà làm việc. Còn về điều kiện, thực ra cũng rất đơn giản: Bất kỳ nguyên nhân gì cũng không được để Phòng khám thú cưng phải đóng cửa. Phòng khám này là do chị mở ra, nó còn phải chờ đến lúc chị về phát triển nó lớn mạnh hơn nữa.
Chu Hiểu Xuyên cười khổ nói:
- Sư tỷ, hiện tại em thấy có thể chuyển tiền qua thẻ, thanh toán quốc tế, chị không cần phải đem cổ phần công ty chia cho bọn em đâu. Hơn nữa, chả cần chị phải đem cổ phần giao ra, chúng em vẫn cố gắng làm việc thật tốt, không để Phòng khám thú cưng phải đóng cửa đâu.
- Điều này cũng chưa chắc!
Lý Vũ Hàm lắc đầu, nghiêm túc nói:
- Cổ nhân đã dạy rồi, hoàng đế tốt là kẻ không để lính chịu đói. Sau khi chị ra nước ngoài rồi, mọi chuyện của phòng khám đều phải nhờ hai em chăm lo. Nếu không đưa ra lợi ích và quyền lực xứng đáng, chẳng phải là chị quá mức cay nghiệt, bạc bẽo sao?
Nói tới đây nàng ngừng lại, nửa đùa nửa thật nói:
- Hơn nữa, chỉ có để cho hai em làm chủ, mới không bị người khác trả lương cao hơn mà dụ dỗ đi mất. Chị không muốn thấy cái cảnh, trong khi chị ở nước ngoài học tập, nhận được tin nhắn từ chức của hai em. Chị không hề muốn phòng khám tâm huyết của chị lại bị đóng cửa vì nguyên nhân như vậy đâu.
Chu Hiểu Xuyên cười khổ, lắc đầu nói:
- Sư tỷ, chị nói lại đi. Bọn em đâu phải là người như vậy.
Hoàng Hiểu Uyển cũng cong cái miệng nhỏ đáng yêu lên cãi lại:
- Đúng vậy, chị Vũ Hàm, chị xem thường bọn em quá đấy.
Nghe Chu Hiểu Xuyên cùng Hoàng Hiểu Uyển, Lý Vũ Hàm cảm thấy trong lòng ấm áp, nàng cười híp mắt tạ lỗi nói:
- Được rồi, Chị xin lỗi hai đứa được chưa? Vừa rồi là chị nói giỡn thôi, đừng có để trong lòng.
Nhìn thấy vẻ mặt còn muốn mở miệng từ chối của hai người, ngữ khí của Lý Vũ Hàm trở nên kiên quyết hơn:
- Được rồi, chuyện này cứ quyết định vậy đi, không cần phải bàn ra bàn vào làm gì nữa. Nếu các em còn từ chối không nhận cổ phần, vậy chị đem cái phòng khám thú cưng này đóng cửa lại là xong. Khỏi đưa qua đẩy lại làm gì cho mệt!
Chu Hiểu Xuyên và Hoàng Hiểu Uyển đưa mắt nhìn sau, sau khi trầm mặc giây lát, không hèn mà gặp, nở nụ cười khổ:
- Sư tỷ (chị Vũ Hàm) à, xưa giờ chẳng có ai như chị, ép người ta làm cổ đông...
Lý Vũ Hàm cười hì hì, phản bác nói:
- Hồi giờ chị cũng chưa gặp ai như hai em, từ công nhân bình thường, phải ép mới chịu làm cổ đông. Thôi hai người lại đây, ký tên và hoàn tất thủ tục chuyển nhượng đi. Sau khi ký tên, hai người không còn là người làm của phòng khám nữa, mà đã trở thành một trong những giám đốc rồi đó nha.
Lúc này, Chu Hiểu Xuyên cùng Hoàng Hiểu Uyển cũng không có một mực từ chối nữa, tiến lại, ký tên vào hợp đồng chuyện nhượng được chuyển nhượng, đồng thời còn in cả dấu vân tay. Theo sau, Lý Vũ Hàm cũng ký tên và điểm chỉ vào hai bản hợp đồng của Chu Hiểu Xuyên, và Hoàng Hiểu Uyển. Xong tất cả mọi chuyện, Lý Vũ Hàm cười ha ha nói:
- Tốt lắm, sau hôm nay phòng khám của chúng ta có ba người làm giám đốc. Hy vọng hai em có thể làm cho công việc kin doanh của phòng khám càng ngày càng tốt, đến khi chị đi du học về thì nó sẽ trở thành phòng khám hàng đầu cả nước.
Cả ba làm động tác bắt tay, Chu Hiểu Xuyên và Hoàng Hiểu Uyển đặt tay lên tay của Lý Vũ Hàm sau đó tung lên cao. Chu Hiểu Xuyên cười nói:
- Sư tỷ cứ yên tâm, không những bọn em có thể duy trì công việc kinh doanh mà còn làm cho nó lớn mạnh nhất. Không chừng, chờ chị đi học về rồi sẽ có phòng khám thú y với hệ thống chi nhánh trải khắp cả nước ấy chứ.
Lý Vũ Hàm nở nụ cười:
- Oa... Hệ thống phòng khám thú y trả rộng cả nước? Điều này đúng là tuyệt vời. Chị mong một ngày nào đó nó sẽ được như vây...
Hoàng Hiểu Uyển nhíu mày lại, nghĩ tới một chuyện nói:
- Ba ông chủ sao? Hình như có chút không đúng, một ông chủ và hai bà chủ thì được, chị Vũ Hàm, em với chị là phụ nữ mà...
- Một ông chủ cùng hai bà chủ?
Lý Vũ Hàm không khỏi sửng sốt, sau đó mặt đỏ bừng lắc lắc đầu, có chút ngượng ngùng nói:
- Nha đầu ngốc, em có biết lời này có thể gây hiểu lầm cho người khác hay không hả?
- Người nghe khác lầm?
Hoàng Hiểu Uyển ngây ngốc một lúc, sau đó dường như cũng hiểu ra, khuôn mặt cũng đỏ bừng, không ngừng xua tay giải thích nói:
- Em không có ý kia, thật sự không có mà.
Vốn chút không khí chỉ có xấu hổ, nhưng bởi vì thái độ và hành động của Hoàng Hiểu Uyển nên càng thêm xấu hổ. Một mảng âm thanh cười đùa tràn ngập phòng ngủ của Lý Vũ Hàm. Sau khi dàn xếp mọi chuyện của phòng khám thú cưng ổn thỏa, Chu Hiểu Xuyên và Hoàng Hiểu Uyển rời khỏi nhà của Lý Vũ Hàm. Sau khi Hoàng Hiểu Uyển lên xe taxi, Chu Hiểu Xuyên một mình bước chậm trên ngã tư đường dưới ánh trăng buông xuống. Tuy vẻ mặt của hắn bình thản nhưng trong lòng vô cùng kích động. Kích động không chỉ là vì chuyện xảy ra lúc trước, hay vì hắn có được một phần ba cổ phần của Phòng khám thú cưng mà còn là vì hắn nhận được dòng năng lượng thần bí từ Sa Tử. Mặc dù có được dòng năng lượng thần bí này thì năng lượng trong cơ thế hắn cũng không phát triển được là bao, chỉ hơi lớn hơn trước một chút, nhưng màu trắng ngà lúc trước đã trở thành màu bạc. Chắc chắn rằng năng lượng thần bí trong cơ thể Chu Hiểu Xuyên đã lớn lên so với trước, có sự thay đổi rất lớn.
- Thu hoạch đêm nay cũng lớn thật...
Chu Hiểu Xuyên ngửa mặt lên trời nhìn mặt trăng to tròn như cái bánh xe. Hắn đưa tay phất phất giống như thề với trời, hoặc cũng là dặn dò với chính mình nói:
- Sư tỷ đã đem phòng khám thú cưng giao cho mình, thì mình không thể để cô ấy thất vọng, nhất định phải làm cho nó phát triển lớn mạnh hơn mới được.
Nhưng mà đúng lúc đó, Chu Hiểu Xuyên còn chưa nói hết câu, đột nhiên hắn cảm nhận được hàn ý nổi lên sau lưng giống như kim đâm vào.
“Sát khí?”Trong đầu của Chu Hiểu Xuyên hiện ra từ này trước tiên. Nói đến sát khí này dường như có chút mơ hồ, nhưng nó có tồn tại thật. Trong tự nhiên có rất nhiều động vật có thể cảm ứng được sát khí tồn tại. Mặc dù nói nhân loạn vì đủ loại nguyên nhân nên đã mất đi bản năng này, nhưng vẫn có một số người, thông qua huấn luyện đặc thù cũng như những hoàn cảnh đã trải qua thì một lần nữa đánh thức được bản năng này. Chu Hiểu Xuyên có thể cảm nhận được sát khí, quá nửa là liên quan đến năng lượng đặc thù có trong cơ thể kia. Nhưng mà, cuối cùng là ai? Kẻ nào động sát cơ với hắn đây?
Chu Hiểu Xuyên Cảm nhận được sát khí, không còn thời gian suy nghĩ xem kẻ nào muốn đối phó với mình. Chỉ có thể theo bản năng, cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước. Ngay lúc đấy, có một gã đàn ông cầm dao từ phía sau tới vọt tới, hướng lưng của hắn mà đâm tới một nhát. Gã đàn ông cầm dao này xuất hiện bất thình lình, tốc độ cũng cực nhanh, nếu không phải do Chu Hiểu Xuyên cảm nhận được sát khí phát ra từ trước, sợ rằng đã đổ máu tại đương trường. Mà bây giờ, phản ứng của Chu Hiểu Xuyên cũng vừa khéo tránh được một dao sắc bén hướng tới hắn. Tuy rằng một dao này rơi vào khoảng không, nhưng gã đàn ông cầm dao cũng không dừng lại, ở phía sau gầm lên một tiếng, vung dao đâm tới Chu Hiểu Xuyên lần nữa. Cùng lúc đó, ở hai bên đường, có thêm ba người đàn ông cầm dao xông ra vây kín lấyChu Hiểu Xuyên. Muốn nhanh về đến nhà, nên tối hôm nay Chu Hiểu Xuyên chọn một con đường nhỏ nhưng gần để đi. Con đường này gần bất quá nó lại nằm ở vị trí hẻo lánh, tối om, không có đèn đường. Dù đi trên con đường này vào ban ngày thì cũng rất ít người qua lại, buổi tối thì càng không có một bóng ma lai vãng. Bốn gã đàn ông cầm dao có lẽ đã âm thầm theo dõi Chu Hiểu Xuyên từ trước, xác định được lộ trình của hắn, đồng thời quyết định ra tay ở con đường vắng vẻ này. Tuyệt đối không có tình huống trùng hợp. Bốn gã đàn ông lăm lăm dao trên tay đi về phía Chu Hiểu Xuyên, với vẻ mặt đã nắm chắc thắng lợi trong tay, bọn chúng nhe răng cười nham nhở. Bọn chúng cho rằng, Chu Hiểu Xuyên thân đơn, lực bạc chỉ có một mình, như chim trong lồng, như cá trong chậu, đương nhiên là mặc cho bọn hắn thông rồi. Bọn họ có dư thời gian, chờ tới lúc người dân phát hiện báo cảnh sát thì bọn chúng đã có thể đem Chu Hiểu Xuyên tiền dâm hậu sát, tái sát hậu gian đến tàn tạ mất. Chỉ cần đập cho Chu Hiểu Xuyên tàn phế là bọn chúng có thể trở về phục mệnh, hoàn thành nhiệm vụ. Sau đó sẽ nhận được một số tiền gọi là phí vất vả rồi đi đến chỗ khác phong lưu khoái hoạt đợi cho chuyện này lắng xuống, lại lén lút trở về, tiếp tục cuộc sống và vòng tuần hoàn như vậy. Bọn chúng không hề biết được, con mồi đang nằm trong lưới, Chu Hiểu Xuyên đang bị bao vây còn có cơ hội lật thuyền trong mương. Tiểu tử này cũng không phải là Diệp Vấn, làm sao có bản lĩnh như vậy chứ? Đứng gần đó vài bước, nương theo ánh trăng mông lung mờ mịt, nhìn thấy vẻ mặt của Chu Hiểu Xuyên, một tên trong đám nói với vẻ mặt khinh thường:
- Thằng ranh con này chẳng có tí can đảm nào. Vẻ mặt nó thộn ra như @#$ ngâm, chân nó cũng run run kìa. Chắc là do nó thấy bốn anh em mình đẹp trai, khoai to cho nên choáng váng rồi. Ha ha, công việc lần này thật đơn giản quá mà!
Bọn hắn quả thực không nhìn lầm, giờ phút này Chu Hiểu Xuyên quả thựccó vẻ sợ hãi đến thộn cả mặt ra, cả người run rẩy như chó mắc mưa. Nhưng bộ dáng này, có thật là do sợ hãi mà ra không?
Bọn chúng Chu Hiểu Xuyên đan run rẩy là vì sợ thật sao?
Đương nhiên không phải!
Tuy rằng khuôn mặt Chu Hiểu Xuyên dại ra, cả người run rẩy, nhưng đó không phải là vì sợ hãi. Mà là vì hắn cực kỳ vui mừng, hưng phấn. Đúng vậy, chính là kinh hỉ và hưng phấn! Ngay tại thời khắc bốn tên cầm dao truy sát Chu Hiểu Xuyên, Chu Hiểu Xuyên phát hiện ra một chuyện kỳ quái. Động tác của bốn tên côn đồ này chậm hơn rất nhiều so với bình thường, có thể nói nó giống như một thước phim quay chậm vậy. Dù cũng không phải là chậm đến mức mỗi động tác đều xảy ra từ từ nhưng cũng đủ để Chu Hiểu Xuyên nhìn rõ ràng từng động tác của bọn chúng thì không có gì khó khăn, như vậy cũng là quá đủ, căn cứ vào động tác của bọn chúng để phản công thì không cần phải xoắn.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao động tác của mấy thằng ác ôn vùng nông thôn này lại chậm như vậy?" Trải qua vài giây kinh ngạc ngắn ngủi, hắn đã nhận ra, trong lòng tràn đầy vui mừng và hưng phấn: "Chẳng lẽ là do tia thần bí năng lượng kia làm ra ư ?"
Càng nghĩ, Chu Hiểu Xuyên càng cảm nhận được, điều này giống như những cao thủ có giác quan cực kỳ nhạy bén, phản xạ nhanh hơn cả người bình thường. Chắc chắn điều này có liên quan đến năng lượng thần bí ở trong cơ thể của hắn. Không ngờ rằng năng lượng thần bí trong cơ thể hắn lại có công hiệu thần kỳ như vậy. Chu Hiểu Xuyên không thể kéo dài sự hưng phấn được quá lâu bởi bốn gã đàn ông đã cầm dao đồng thời lao đến chỗ hắn. Bốn con dao sáng loáng, phản chiếu ánh trăng lạnh cả lòng người, khiến cho người ta run sợ, đã vậy nhìn những chiếc răng nanh sáng bóng của mấy tên côn đồ chẳng khác nào răng nanh của rắn độc. Nếu đổi lại là người khác trong tình huống này, sợ rằng đã bị dọa cho thất hồn lạc phách. Nhưng Chu Hiểu Xuyên thì trái lại, hắn cực kỳ bình tĩnh trong tình huống này, thậm chí ở khóe miệng của hắn còn hiện lên một nụ cười lạnh, đầy vẻ trào phúng. Tại vì động tác của bốn tên cầm dao này chậm hơn so với hắn rất nhiều, hắn có đủ tự tin, nắm chắc rằng có thể ở trong vòng vây của bốn người này có thể mở ra một con đường thoát thân. Hít mạnh một hơi, Chu Hiểu Xuyên lắc thắt lưng như mèo vặn mình, ngay lập tức tránh được một dao tấn công tới. Đồng thời đưa cánh tay, gập cùi chỏ lại tấn công vào ngực một tên cầm dao, rồi tiếp tục dung đầu gối cối thẳng vào mạng sườn hắn.
Bốp..rắc...bốp..rắc...'
Mấy tên còn lại cảm thấy run rẩy, da đầu cũng nổi cả da gà, những âm thanh giòn tan vang lên trong không khí. Xương sườn và xương ngực của tên này đã bị Chu Hiểu Xuyên đánh gãy mấy cái, có chiếc còn lòi ra cả ngoài. Không dừng lại ở đó, cú đánh cực mạnh từ khuỷu tay còn làm cho tên trúng đòn bay lên cao, văng xa đến mấy đến mấy mét rồi mới rơi xuống đất làm ra bịch một tiếng. Trải qua một đợt tấn công này, tên trúng đòn chỉ có thể nằm yên phát ra tiếng kêu rên rỉ yếu ớt, không thể động đậy dù chỉ một đầu ngón tay. Cảnh này vừa diễn ra, quả thực là quá mức đột ngột, quá mức bá đạo, quá mức kinh khủng. Phải biết rằng, tên cầm dao vừa rồi là một người cao to đen hôi, thân hình cao những một mét tám mươi. Cho dù là không uy vũ như rồng nhưng cũng mạnh hơn rất nhiều nếu so với người thường, là một nhân vật lừng lẫy ở khu này, sức chiến đấu không hề kém một chút nào. Bất quá lại bị Chu Hiểu Xuyên đánh gục chỉ với hai chiêu, đừng nói là có thể phản công, ngay đến cả chống đỡ cũng không thể. Nhất là khi tên kia bị đánh bay lên không trung còn đẹp hơn những cảnh quay kỹ xảo trong phim nhiều. Nhất là khi nhìn trực tiếp thế này, nó còn sống động hơn nhiều so việc đi xem phim 3D. Tất nhiên mức độ hãi hùng cũng sẽ lớn hơn rất nhiều. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, sợ rằng nói ra sẽ chẳng ai tin. Uy lực một phát lên gối này không ngờ lớn như vậy, chính bản thân Chu Hiểu Xuyên cũng vô cùng bất ngờ và cực kỳ kinh ngạc. Mặt khác, ba tên cầm dao còn lại nhất thời choáng váng. Vốn là phải tấn công Chu Hiểu Xuyên, chém Chu Hiểu Xuyên cho thành xác ướp Ai Cập, nhưng giờ phút này, bọn chúng bối rối, hoảng sợ, không biết phải làm sao.
- Tiểu tử này, nhìn gầy gò ốm yếu như vậy, làm sao có lực lượng mạnh mẽ như vậy chứ? Một chiêu là đánh bay người khác đến mấy mét. Không lẽ hắn ta không phải là người thường mà là võ sư của võ thuật Trung Quốc. Có khi nào hắn ta là một cao thủ không?
Tốc độ này, lực lượng này... Không phải hắn là đệ tử ở phòng bếp của Thiếu Lâm Tự à? Uy lực của một chiêu nàycũng không thua kém bao nhiêu so với Diệp Vấn, ta sợ rằng nó còn mạnh hơn ấy chứ!
(@Ken: Mấy con mụ này xem phim chưởng nhiều quá rồi nên nhiễm, lôi cả IP Man - Diệp Vấn vào đây nữa. Mà tính ra là do lão tác giả bệnh nữa =)))(Biên: đừng chửi nhân vật, nó không có tội tình gì đâu, cứ gè đầu tác giả ra mà chửi)
- Vốn tưởng nhiệm vụ lần này chỉ cần nhấc tay một cái là xong. Không ngờ tên này là tấm sắt cứng, cực kỳ khó đụng vào. Cái loại người dũng mãnh như vậy có khi là một võ sư của môn võ thuật cổ truyền, chúng ta chỉ với cái công phu mèo ba chân, làm sao có thể chống lại đây. Đại ca, mau đưa ra đối sách đi, cứ đứng không thế này sớm muộn cũng bị nó đánh cho thành tật mà thôi.
Nếu nói Chu Hiểu Xuyên vừa rồi cũng chỉ là vô tình ra chiêu, đánh cho tên kia bay lên không trung văng ra ngoài như vậy cũng là do vô tình chứ không có chiêu chiếc gì cả. Bình thường thì ba tên còn lại chắc chắn sẽ xông lên, đem Chu Hiểu Xuyên xé nhỏ, dằm chanh mà nuốt trọn, vì đồng bọn mà báo thù rửa hận không cần phân vân. Nhưng chiêu vừa rồi, Chu Hiểu Xuyên ra chiêu rất bài bản, đã vậy chỉ dùng một phát lên gối là đánh bay cả một người! Một chiêu mạnh mẽ, bá đạo xuất ra từ đầu gối, đánh bay một người, đồng thời còn phá vỡ toàn bộ dũng khí của mấy gã cầm dao còn lại. Ánh mắt bọn chúng nhìn Chu Hiểu Xuyên, không tự chủ được phải sinh ra mấy phần sợ hãi. Đối với những tên côn đồ, suốt ngày ở đầu đường xó chợ, lấy đánh nhau làm công việc thì thành bại cốt ở một chữ 'Dũng'. Nhưng tình huống hiện tại, ở trong lòng bọn chúng đã có bóng ma, dũng khí của bọn chúng đã teo nhỏ hơn cả một đứa con nít rồi. Dưới tình huống như vậy bọn chúng làm sao có thể cầm dao xông lên tấn công Chu Hiểu Xuyên được đây? Kỳ thật, vào thời khắc này, không chỉ có ba tên cầm dao cảm thấy kinh ngạc mà chính bản thân Chu Hiểu Xuyên cũng cảm thấy kinh ngạc mãi không thôi. Đối với tốc độ và thực lực của mình, Chu Hiểu Xuyên nắm rất rõ, nhưng mà một chiêu xuất từ đầu gối của hắn, bất kể là tốc độ hay lực đạo đều vô cùng mạnh mẽ, trước giờ chưa bao giờ xuất hiện trên cơ thể hắn. Xem ra, điều này cũng là do tia lực lượng thần bí kia mang lại. So với lúc đầu, Chu Hiểu Xuyên còn lo lắng làm sao có thể thoát khỏi vòng vây, nhưng điều này bây giờ không còn là vấn đề nữa. Hiện tại hắn lại muốn bốn tên dám cầm dao tấn công, đòi thông đít hắn trong đêm khuya sẽ phải trả giá thật nhiều, ít ra là hắn sẽ thông lại cả bốn tên. Hắn xoay mạnh người lại, xông tới ba tên nam tử cầm dao. Nhìn tốc độ tới như vũ bão của Chu Hiểu Xuyên, ba tên cầm dao mất hết cả dũng khí, xoay người bỏ chạy không chút do dự, thậm chí còn không thèm quan tâm đến tên đồng bọn cầm dao đang nằm rên rỉ trên mặt đất. Bởi lúc này bọn họ chỉ suy nghĩ làm thế nào để bảo toàn cái mạng sống nhỏ nhoi của mình mới thôi, sống chết của đồng bọn chỉ là thứ yếu mà thôi. Vì vậy, ba tên nam tử cầm đao, cao to đập trai bị một tên gầy gò, nhỏ bé tay không đuổi chạy cùng làng khắp xóm, kêu cha gọi mẹ. Tình huống éo le này đang diễn ra tại một hẻm nhỏ không chút bóng đèn. Điều đáng tiếc chính là ngã tư đường không có ai đứng để chứng kiến, nếu không chỉ cần trong nửa giờ, các trang mạng sẽ tràn ngập những clip, bài viết giật gân về chuyện này. Ví dụ như: "Đại hiệp anh hùng tấn công bốn tên côn đồ trong đêm khuya!", "Côn đồ thanh toán đẫm máu, một tên oánh bốn tên!", "Anh hùng trong đêm tối, một người đuổi đánh bốn tên côn đồ" “Một tên dâm gầy gò đòi cưỡng bức bốn nạn nhân cao to đen hôi”, đảm bảo sẽ làm sôi sục cộng đồng mạng. Kỳ thật, nếu ba tên cầm dao có đủ dũng khí, xoay người lại phản kháng, xem như đánh bạc với tính mạng, liều mình tấn công Chu Hiểu Xuyên thì cũng chẳng biết mèo nào cắn mỉu nào đâu. Vấn đề ở đây là bọn chúng bị một chiêu mạnh mẽ của Chu Hiểu Xuyên làm cho xoắn hết cả lên rồi, căn bản đã không còn gan để bật lại nữa. Bọn chúng xoắn đến mức lúc này chỉ còn một ý nghĩ duy nhất trong đầu là làm sau mình có thể chạy nhanh hơn cái thằng ở trước mặt để thoát khỏi bàn tay của tên ác ma đằng sau kia, và thế là cuộc rượt đuổi bây giờ giống như một cuộc chạy đua hơn.
Mười mấy phút sau, ba tên cầm dao đã nằm lăn lóc trên đất. Chúng nằm vật ra rên rỉ mà không thể đứng dậy được bởi vì xương ngực, xương sườn thậm chí xương tay xương chân cũng bị Chu Hiểu Xuyên đánh rạn nứt. Bị đập cho như vậy chúng sao dám nhúc nhích, chỉ cần hơi động một tí thôi là phải chịu những cơn đau thấu tim thì thử hỏi làm sao mà bò dậy chứ? Không xỉu luôn tại chỗ cũng đã rất bản lĩnh rồi. Giờ phút này, trong lòng cả bốn tên nằm trên mặt đất đều tràn đầy nỗi hối hận, nếu biết trước nhiệm vụ khó khăn như thế này dù có cho đống vàng thì bọn chúng cũng không ham. Hiện tại còn bị con mồi cắn ngược trở lại, nhiệm vụ này rõ ràng chính là tự sát…Bây giờ bọn chúng như cá nằm trên thớt rồi, không biết tên ác ma Chu Hiểu Xuyên sẽ xử lý bọn chúng như thế nào đây? Cả bốn thằng nằm đấy mà trong lòng đầy bất an cho tính mạng. Chu Hiểu Xuyên bước tới trước mặt một thằng, nhìn xuống, lớn tiếng chất vấn:
- Là ai cho chúng mày đến đập tao? Nói nhanh nếu không tao tát cho gãy răng cửa bửa răng hàm, lung lay răng giữa!
Thằng này há miệng thở dốc, hắn có chút do dự không biết làm thế nào, trả lời Chu Hiểu Xuyên hay là đóng vai anh hùng liều mạng giữ bí mật. Nhưng mà ngay lúc còn đang phân vân thì hắn đã bị Chu Hiểu Xuyên cho một sút vào sườn. Hắn đau lăn lộn, cắn răng rút ra một khẩu súng tự chế, chĩa vào người Chu Hiểu Xuyên hét lên:
- Mày ngon đó! Mày đánh lại súng không? Tao bắn nát sọ mày!
Hắn nghiến răng bóp cò súng.
- Đùng
Một tiếng nổ kinh hoàng phá tan màn đêm yên tĩnh. Chim chóc trên cây ven đường bị dọa cho bay toán loạn.
- A ….!
Ngay sau tiếng súng nổ là một tiếng hét thê lương cực kỳ thảm thiết. Ai mà nghe được cái tiếng hét kia cũng không khỏi dâng lên một cỗ cảm giác sợ hãi sâu thẳm trong tim. Tiếng hét đó hiển nhiên không phải là của nhân vật chính Chu Hiểu Xuyên mà chính là cái tên vừa rút súng tự chế ra. Nhưng… có chuyện gì đã xảy ra ở đây?
Thì ra là trong tích tắc tên kia bóp cò súng, một bóng đen nhanh như chớp phóng ra từ bên đường đem tặng cho cái tay cầm súng kia một nụ hôn thân mật. Không chỉ làm cho cổ tay tên kia chảy màu đầm đìa mà nó còn làm cho đích đến của nòng sung thay đổi, ngắm thẳng xuống đùi gã, và tất nhiên chuyện gì xảy ra tiếp theo ai cũng đoán được. Cảm giác đau đớn khủng khiếp từ cả tay lẫn đùi cùng bất ngờ truyền đến làm tên kia không thể chịu được nên hét lên thảm thiết. Bất quá khi hắn nhìn rõ ràng cái bóng đen mới vừa tập kích thì vội vàng đem tiếng hét kia nuốt trở lại. Sắc mặt hắn trở nên kinh hoảng tái nhợt, nhìn sang đồng bọn đã dựng đứng cả lông tóc, hắn tuyệt vọng kêu khóc:
- Sói ư? Đúng là sói thật…Đừng ăn thịt con ông sói ơi! Thịt con không ngon đâu…
Sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy. Hai mắt trợn ngược lên, miệng sủi bọt, xem ra đã bị dọa cho sợ đến hôn mê rồi. Con sói kia cũng không thèm quan tâm đến cái tên đang trổ tài hùng biện mà đi tới bên cạnh hắn, ngậm lấy cây súng rơi trên đất rồi mang tới bên chân Chu Hiểu Xuyên. Nhờ vào ánh trăng trên cao Chu Hiểu Xuyên cũng nhìn thấy con sói kia chính là Tiểu Hắc.
- Làm tốt lắm!
Chu Hiểu Xuyên nở một nụ cười tán thưởng. Hắn đưa tay cầm lấy khẩu súng tự chế trong miệng Tiểu Hắc, rồi xoa đầu nó khen ngợi. Lúc nãy nếu không phải Tiểu Hắc ra tay tương trợ thì e rằng Chu Hiểu Xuyên không chết cũng bị thương nặng. Tuy rằng khẩu súng này uy lực không tính là lớn nhưng một khi nó khai hỏa trong khoảng cách gần thì vẫn rất đáng sợ.
- Ngươi cảm thấy ta có nguy hiểm nên tới cứu viện sao? Thật vất vả cho ngươi rồi.
Chu Hiểu Xuyên nhẹ nhàng nói. Chỉ tiếc là Tiểu Hắc chẳng hiểu hắn nói cái gì cả, nó chỉ đứng một bên im lặng trừng mắt cảnh giới mấy tên đang nằm la liệt trên mặt đất. Đối với chuyện Tiểu Hắc không hiểu được lời nói của mình, Chu Hiểu Xuyên có chút tiếc nuối. Bất quá hắn cũng biết đây không phải là lúc suy nghĩ cho việc này, hiện tại hắn cần phải moi tin tức từ trong miệng bọn người kia xem ai là người muốn hãm hại hắn. Tính cách Chu Hiểu Xuyên rõ ràng không phải là kẻ nhẫn nhịn. Nếu đối phương muốn cho hắn trở thành kẻ tàn tật thì hắn cũng kiên quyết cho đối phương ăn quả đắng. Ánh mắt Chu Hiểu Xuyên lại tập trung vào bốn tên đang nằm la liệt trên mặt đất kia, chất vấn lần nữa:
- Vẫn câu hỏi trước, ai sai chúng mày tới? Trả lời thì tao tha sống?
Lúc này ngữ khí của hắn trở nên lạnh lẽo hơn nhiều. Ba gã còn chưa hôn mê nằm kia giờ này run rẩy không thôi. Bọn chúng chuyển sang oán hận cái thằng vừa nổ súng: “chính mình không muốn sống thì thôi, lại còn muốn lôi vài đứa theo lót lưng a? Hiện tại mày hôn mê thì ngon rồi nhưng chúng tao mới là người chịu khổ đó…”
Bọn chúng không hẹn mà gặp, cùng âm thầm thề độc: “nếu phen này còn mạng thì sẽ đăng ký thường trú cho cái thằng dám nổ sung kia luôn, để coi nó còn dám sủa lung tung không.”
Ba người này lập tức thay đổi thái độ đối với Chu Hiểu Xuyên. Một tên cung kính gật đầu nói:
- Em nói…Đại ca muốn biết điều gì em đều nói hết…Chỉ cầu anh cho con sói kia đứng xa xa ra một chút, bọn em còn có mẹ già, vợ dại, con thơ đang chờ cơm ở nhà …
Vì nơi này chỉ có ánh trăng mờ mờ ảo ảo nên bọn chúng không nhìn rõ được bộ dạng của Tiểu Hắc, chỉ cảm thấy kích thước, hình dáng của nó vài phần giống như chó sói. Hơn nữa vừa rồi nói lại đại triển hung tính, táp cho tên kia một nhát rất ác nên làm cho ba tên này lập tức đem nó trở thành một đầu chó sói hung ác. Hình tượng Chu Hiểu Xuyên vô tình lại càng trở nên thần bí, đáng sợ trong mắt chúng. Người có thể đem chó sói huấn luyện sai vặt, có thể không sợ được sao? Huống chi hắn cũng chính là một cao thủ võ cổ truyền Tung Của vô cùng lợi hại! Tổ hợp người và sói như vậy thật rất giống như trong phim. Bị Chu Hiểu Xuyên dọa đến như vậy, ba tên kia làm sao mà không thành thật trả lời mấy câu hỏi của hắn đây? Sau một phen hỏi cung, Chu Hiểu Xuyên rốt cục cũng rõ ràng bốn tên kia tập kích hắn là tiểu đệ của Diêu Tử. Bọn chúng cũng được người nhờ vả mới chạy đi đối phó hắn.
Người ủy thác không phải ai khác, chính là thằng hèn Diêm Văn Huy!
- Diêm Văn Huy?
Chu Hiểu Xuyên sau khi nghe được cái tên này cũng không khỏi nhíu mày. Hắn cười lạnh nói:
- Nguyên lai là thằng đấy à? Mày chơi được đấy. Tao mới làm cho nó mất mặt một chút mà mày cho người đến chém tao à? Hừ! Nếu tao phản ứng chậm hơn một chút thì chẳng phải sẽ biến thành một phế nhân sao?
Trong lòng mấy thằng đang nằm trên mặt đất rất hoang mang, bọn chúng chỉ sợ Chu Hiểu Xuyên giận cá chém thớt, đem bực bội trút lên đầu bọn chúng. Nhưng vẫn còn may, Chu Hiểu Xuyên không thèm chấp bọn chúng, hắn tiếp tục hỏi:
- Diêm Văn Huy và Diêu Tử đang ở chỗ nào? Đừng nói bọn mày không biết đấy nhé. Tao không tin chúng mày sau khi hoàn thành nhiệm vụ mà không đi báo cáo.
- Diêu ca…A! Không phải là Diêu Tử và với Diêm Văn Huy, hai tên hỗn đản đó đang ở quán Karaoke Hồng Ban Mã KTV trên đường Quảng Khánh. Đại ca muốn tìm bọn chúng hỏi tội sao? Anh cũng phải cẩn thận đó, vì bọn chúng còn mang theo mười mấy tên đàn em vui chơi. Ngoài ra trên người Diêu Tử còn có…
Ba tên này vì muốn lấy lòng Chu Hiểu Xuyên để khỏi mất mạng trong miệng sói nên chẳng nề hà trở thành phản đồ. Một hơi đem toàn bộ nội tình của Diêu Tử nói ra rạch ròi.
- Tốt lắm!
Nghe mấy tên kia thao thao bất tuyệt. Chu Hiểu Xuyên hài lòng gật đầu, xoay người đến quán Karaoke Hồng Ban Mã KTV mà Diêu Tử và Diêm Văn Huy đang tiêu khiển. Đương nhiên trước lúc đi, hắn cũng phải để lại một câu uy hiếp, làm cho ba tên kia sợ mất mật:
- Chuyện phát sinh đêm nay tao không muốn cho người khác biết. Nếu bọn mày không giữ được cái miệng của mình thì tao cũng không ngại mà cho bon mày im luôn.
Trừ cái tên bị Tiểu Hắc dọa cho xỉu đi thì ba người còn lại đều rùng mình sợ hãi. Bọn chúng không biết là Chu Hiểu Xuyên chỉ dọa mà thôi, còn tưởng rằng Chu Hiểu Xuyên đang tính toán giết người diệt khẩu. Vì vậy bọn chúng không hẹn mà cùng gật đầu như gà mổ thóc, thề thốt nói:
- Đại ca! Anh cứ yên tâm. Chuyện hôm nay chúng em không biết cái gì hết! Ai mà dám hé miệng thì không cần anh động thủ, chúng em cho nó đi trước tiên…
- Bọn mày nhớ kỹ đã nói cái gì đấy nhé.
Đối với bọn biết điều như thế này Chu Hiểu Xuyên cảm thấy rất hài lòng.
- Nếu không muốn trở thành tàn phế thì nhanh nhanh mà gọi cứu thương đi.
Sau khi ném trở lại một câu, cả người Chu Hiểu Xuyên hóa thành một cái bóng lướt đi, biến mất nơi ngã tư cuối đường…
Dịch: Hùng Đại Gia Biên: tuanff10 Nhóm dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
Vĩnh biệt nghệ sĩ Văn Hiệp
Đường Quảng Khánh là phố đêm nổi tiếng nhất trong huyện. Tại đây không chỉ có ngã tư đường rộng lớn mà ở đây còn có đầy đủ các loại quầy hàng, nhà hàng quán rượu đủ phong cách, massage tắm rửa, quán bar, quán KTV (quán karaoke nà) vô kể, làm người ta nhìn vào phải choáng váng. Mỗi khi màn đêm buông xuống, nơi này ngập tràn ánh sáng đèn điện nhấp nháy, cảnh tượng náo nhiệt, đèn duốc sáng trưng. Phố đông đúc người ra vào, thực có thể dùng thành ngữ ‘Vào ra như nước, liên miên không dứt’ để hình dung. Lúc này Chu Hiểu Xuyên đang híp con mắt lại, nhìn bảng hiệu Hồng Ban Mã KTV tại hẻm nhỏ hẻo lánh đối diện, suy nghĩ về phương án hành động. Tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua cho Diêm Văn Huy và Diêu Tử, nhưng rốt cuộc làm thế nào để giáo huấn đối phương, lại cần phải cân nhắc cho kĩ. Phải biết rằng đối phương không chỉ có hai người, mà còn có mười mấy tiểu đệ, không chừng trên người một số tiểu đệ còn cất giấu hàng nóng đấy chứ. Dựa vào một mình hắn, muốn cứng đối cứng xông lên giáo huấn Diêm Văn Huy và Diều Hâu, hiển nhiên là một cách làm không có lý trí, không cẩn thận là liền mất ngay mạng nhỏ như chơi. Dù sao hắn cũng không phải Lý Tiểu Long, cũng không phải Rambo, cũng không phải là những loại người trâu bò như trong các bộ phim hành động boom tấn thì lấy đâu ra bản lĩnh nghịch thiên như vậy! Ngay khi Chu Hiểu Xuyên đang vắt óc suy nghĩ đối sách, Tiểu Hắc ngồi xổm bên cạnh hắn, biểu hiện có chút khác thường. Chỉ thấy miệng Tiểu Hắc không ngừng đóng mở, tựa hồ như đang nói điều gì, chỉ là không có âm thanh gì phát ra. Nhưng kỳ lạ là mỗi lần nó há miệng thì có một khí thế vô hình, không thể sờ được, nhưng có thể cảm nhận được nó đang nhanh chóng lan tràn khuếch tán ra bốn phía từ thân thể Tiểu Hắc. Nhân loại từ lâu đã mất đi những cảm giác nguyên thủy nên không thể phát giác ra cỗ khí thế vô hình này, thậm chí ngay cả Chu Hiểu Xuyên cũng không thể phát hiện ra chút nào. Nhưng ngoại trừ nhân loại ra thì chim hay thú cũng đều có thể. Đương nhiên Lão Quy đang ở trong túi quần của Chu Hiểu Xuyên cũng không ngoại lệ.
“Cỗ… Cỗ khí thế vô hình này là gì vậy?” Vẻ mặt Lão Quy kinh ngạc, từ trong túi quần của Chu Hiểu Xuyên thò đầu ra tìm hiểu. Vừa nhìn mọi nơi xung quanh, vừa tràn ngập kinh ngạc âm thầm tự nhủ: “Vì sao cỗ khí thế vô hình này lại làm mình dâng lên cảm giác thần phục từ sâu trong nội tâm? Rốt cuộc nó từ đâu đến vậy?”
Lão Quy nhanh chóng phát hiện ra cỗ khí thế đó đến từ từ Tiểu Hắc kỳ lạ vốn đã lãng quên thú ngữ. Lão Quy ngạc nhiên nhìn suýt chút lồi cả đôi mắt ra ngoài: “Mình không nhầm chứ? Tiểu Hắc nó… nó lại có thể tạo nên một khí thế khiến bách thú phải thuần phục ư? Điều này sao có thể chứ? Nó không phải là một con chó thôi sao? Một con chó, sao lại có khí thế của vua bách thú được? Rốt…rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?
Ngay lúc này, lão Quy đột nhiên có chút hối hận về thái độ đối đãi của mình đối với Tiểu Hắc trước kia, nó âm thầm nói với chính mình: “Bắt đầu từ hôm nay, không thể đối xử với Tiểu Hắc như trước kia vậy, đừng nghĩ Tiểu Hắc không hiểu thú ngữ mà xem thường nó, đối với nó cần khách khí hơn một chút… Không, cần phải lấy lòng nó! Ân, đúng vậy, chính là phải lấy lòng nó!!”
Không lâu sau, Chu Hiểu Xuyên cũng đã nhận ra biểu hiện khác thường của Tiểu Hắc. Bởi vì Tiểu Hắc đột nhiên ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, hướng về bóng tối phía trước, ngửa đầu lên trời, phát ra một tiếng kêu nghe như tiếng sói tru, làm người ta phải dựng tóc gáy.
- Tiểu Hắc, mày không sao chứ?
Chu Hiểu Xuyên vốn sửng sốt, sau đó quan tâm hỏi. Nhưng Tiểu Hắc nhắm mắt làm ngơ, vẫn tiếp tục tru lên không ngừng. Nó tru lên như thế chừng hơn một phút đồng hồ mới ngừng lại. Đối với nơi thành thị xa hoa, ồn ào náo nhiệt như đường Quảng Khánh mà nói, thì tiếng tru này còn lâu mới có thể át nổi những tiếng nhạc ầm ỹ do con người tạo ra. Vì vậy, ngoại trừ Chu Hiểu Xuyên cùng với mấy người đi đường gần đó, căn bản không có ai nghe thấy tiếng Tiểu Hắc tru lên một hồi. Mà mấy người đang đi đường kia tuy rằng nghe được Tiểu Hắc tru lên, lại không thèm để ý đến, thậm chí hứng thú đến xem cái cũng không có, chỉ vội vàng bước đi nhanh hơn, sợ rằng bị chó dại tợp phải. Đối với tiếng tru này của Tiểu Hắc, nhân loại mặc dù không để ý đến, nhưng cũng không có nghĩa là những động vật khác cũng sẽ không để ý. Trên thực tế, ngay khi tiếng tru của Tiểu Hắc vừa lúc hạ xuống, từng bóng đen nhanh thoăn thoắt lần lượt xuất hiện ở trong hẻm nhỏ này, chen chúc chật chội cả nơi này. Nương theo ánh đèn trên đường Nghiễm Khánh chiếu tới, Chu Hiểu Xuyên cuối cùng cũng thấy rõ diện mạo của những bóng đen này. Chúng nó, đều là chó hoang, mèo dại, chuột cống, chim sẻ sinh hoạt tại xung quanh con đường Nghiễm Khánh, đếm sơ qua cũng có hơn trăm mống! Mặc dù phần lớn đều là chuột và chim sẻ, còn số lượng chó hoang, mèo dại lại cũng chỉ có ba bốn mươi con.
- Đám động vật này… đều do mày gọi tới?
Chu Hiểu Xuyên cúi đầu nhìn Tiểu Hắc, kinh ngạc dò hỏi. Vào lúc này Tiểu Hắc có vẻ rất là mỏi mệt. Cũng không biết là nghe xong lời này của Chu Hiểu Xuyên, hay do duyên cớ khác như thứ sáu, mà nó thất tha thất thểu lui về sau mấy bước, lùi thẳng đến chỗ Chu Hiểu Xuyên. Tuy rằng không thể nói thú ngữ, nhưng dùng hành động thực tế, trả lời vấn đề này của Chu Hiểu Xuyên. Đồng thời, cũng chẳng khác gì nói cho lũ chó hoang, mèo dại, chuột cống, chim sẻ từ bốn phương tám hướng rằng con người này có địa vị tối cao! Hết thảy, đều do hắn định đoạt! Nhìn thấy hành động của Tiểu Hắc thì đám động vật ấy không nói hai lời, liền phủ phục tập thể xuống phía trước Chu Hiểu Xuyên.
- Hả…
Thấy cảnh tượng kỳ lạ này, Chu Hiểu Xuyên không khỏi ngây ngẩn cả người. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn không biết nói cái gì đối với những động vật đang phủ phục quanh mình. Chẳng lẽ lại học theo các hoàng đế như trong TV nói “ Các khanh bình thân” hay đại loại như vậy?
“Tiểu Hắc này, thật không đơn giản… Nó có thực sự là con chó Điền Viên tàu bình thường không?” Chu Hiểu Xuyên cũng hơi giật mình, không nhịn được nữa cúi đầu nhìn Tiểu Hắc đang ngồi bên chân mình, không khỏi hồi tưởng lại những chuyện ly kỳ đã xảy ra với mình. Chỉ tiếc là hiện tại hắn không thể nói chuyện được với Tiểu Hắc nên không có được đáp án từ nó. Bắt đắc dĩ, Chu Hiểu Xuyên chỉ có thể đè nỗi nghi hoặc trong lòng mình xuống. Sau khi điều chỉnh tâm trạng mình tốt hơn, liền cùng với Tiểu Hắc đi đến chỗ đám động vật kia trao đổi. Mặc dù chúng nó chỉ là những động vật nhỏ, nhưng nếu an bài thích đáng, kế hoạch chu đáo thì muốn dạy cho Diêu Tử và Diêm Văn Huy một bài học thích đáng thì đó không phải là một chuyện không thể.
Lúc mới bắt đầu, đám chó hoang, mèo hoang, chuột nhắt, chim sẻ có vài phần khiếp sợ đối với chuyện Chu Hiểu Xuyên thể hiểu được thú ngữ. Nhưng sau khi đã khai thông, trao đổi, chúng liền thoải mái tiếp nhận sự thật này và nhân lúc không ai chú ý đến mình, đám chuột cùng chim sẻ lén lút xâm nhập vào quán Hồng Ban Mã KTV, phụ trách thăm dò vị trí của Diêu Tử và Diêm Văn Huy. Tuy rằng Chu Hiểu Xuyên chưa từng gặp qua Diêu Tử, nhưng hắn đã gặp Diêm Văn Huy rồi, nên đã miêu tả qua dung mạo của Diêm Văn Huy một lần cho đám trinh sát chuột hoang và chim sẻ nghe. Sau đó hắn cùng với đám chó mèo hoang, chuột hoang còn lại ngồi trong một góc âm u của đường hẻm nhỏ, chờ hồi âm của đám “trinh sát”. Năm phút đồng hồ trôi qua, đám chuột và chim sẻ phụ trách điều tra trở về, mang theo tin tức vị trí của Diêm Văn Huy và Diêu Tử.
- Làm tốt lắm!
Nói một câu động viên với đám chuột và chim sẻ. Sau đó Chu Hiểu Xuyên lập tức truyền mệnh lệnh cho đám động vật:
- Đám chuột lập tức vào quán Hồng Ban Mã KTV, tìm ra biện pháp qua mặt Diêu Tử và Diêm Văn Huy sau đó vào trong phòng ẩn nấp. Số còn lại thì ở trong hẻm này, chờ mệnh lệnh của tao. Còn mày đi vào với tao, thay tao truyền đạt mệnh lệnh.
Chu Hiểu Xuyên đến trước một con chim sẻ, để nó đậu lên vai của mình, lập tức hướng Hồng Ban Mã KTV đi đến. Tiểu Hắc nghiêng ngả, lảo đảo muốn đi theo sau Chu Hiểu Xuyên, những chỉ đi được vài bước là nó ngã dụi xuống đất ‘bịch’ một cái.
- Tiểu Hắc, mày làm sao vậy?
Chu Hiểu Xuyên chấn động, vội xoay người lại, chạy nhanh đến trước mặt Tiểu Hắc, kiểm tra tình huống của nó. Hai phút sau, Chu Hiểu Xuyên thở dài một hơi thầm nghĩ: “May mắn không có việc gì, chỉ là bị kiệt sức, suy nhược cơ thể mà thôi. Kỳ lạ là nãy giờ Tiểu Hắc không làm gì mất sức. Chẳng lẽ tru lên vài tiếng đã rút cạn kiệt sức lực của nó sao?”
Lắc lắc đầu xua tạm đi nỗi khó hiểu trong đầu, Chu Hiểu Xuyên đưa tay lên vỗ nhẹ vài cái vào đầu Tiểu Hắc, nói với vẻ quan tâm:
- Được rồi Tiểu Hắc, mày không cần đi theo tao vào trong đó đâu, cứ ở chỗ này nghỉ ngơi cho tốt đi. Chờ ta thu thập hai tên hỗn đản Diêu Tử và Diêm Văn Huy xong rồi sẽ đến đây đón mày về nhà.
Không biết là Tiểu Hắc nghe có hiểu lời hắn nói hay không nhưng trong miệng phát lại ra những âm thanh lầm bầm nho nhỏ. Chu Hiểu Xuyên dường như hiểu những tiếng lầm bầm của nó muốn nói gì, cười nói:
- Tao hiểu là mày muốn ở bên cạnh tao để bảo vệ tao. Nhưng mày phải tin tưởng tao chứ, lần này tao có nhiều động vật hỗ trợ như thế này, thu thập hai tên Diêu Tử và Diêm Văn Huy dễ như bỡn!
Khi nói ra những lời này, Chu Hiểu Xuyên tràn ngập tự tin. Mặc dù Tiểu Hắc quên mất thú ngữ, không thể dùng lời nói để trao đổi với Chu Hiểu Xuyên, nhưng ở lúc này giữa hai chủ tớ như có tâm linh tương thông, làm cho nó hiểu được ý của Chu Hiểu Xuyên, nhẹ nhàng gật đầu, không lầm bầm thêm nữa, chỉ lè đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm lòng bàn tay Chu Hiểu Xuyên hai cái. Sau thời gian dài ở chung, hôm nay Chu Hiểu Xuyên mới có thể trao đổi thành công cùng với Tiểu Hắc, hắn không khỏi khẽ nở nụ cười, sau đó vỗ vỗ đầu Tiểu Hắc, đứng dậy nói:
- Mày cứ yên tâm ở chỗ này chờ tin tức của tao nhé.
Nói xong, hắn xoay người đi đến Hồng Ban Mã KTV.
Đứng trước cửa phòng 217 ở tầng hai KTV, Chu Hiểu Xuyên không vội vã đi vào mà hắn bình tĩnh lấy mặt nạ Ultraman đội lên đầu, sau đó đẩy cửa bước vào. Chuyện sắp xảy ra, chắc chắn sẽ là một chuyện kinh thế hãi tục nên Chu Hiểu Xuyên phải dùng mặt nạ che mặt mình đi để tránh rước lấy những phiền toái không cần thiết cho mình. Đương nhiên cái mặt nạ có thể phát huy tác dụng hay không thì chưa thể nói được. Trong phòng, ánh đèn lúc lóe, lúc tắt làm người ta hoa cả mắt, âm thanh ầm ĩ từ những chiếc loa công suất lớn phát ra khiến người ta đau đầu. Chu Hiểu Xuyên mất mấy giây đồng hồ mới có thể thích ứng được với tình huống hiện tại. Sau khi định thần lại, hắn nhìn thấy mấy chục nam nữ người nồng nặc mùi rượu đang điên cuồng nhảy múa dưới ánh đèn và tiếng nhạc xập xình. Ở hoàn cảnh như vậy, muốn dễ dàng tìm ra Diêm Văn Huy trong đám người này, không phải là chuyện dễ dàng. Híp mắt lại nhìn xung quanh một lượt, không thu được kết quả gì. Chu Hiểu Xuyên liền đưa tay sờ công tắc đèn trên tường, tắt mấy cái đèn chớp đi thay bằng đèn tuýp. Căn phòng ngay lập tức sáng trưng như ban ngày. Tuy rằng âm nhạc đùng đùng vẫn còn tiếp tục được phát, nhưng những kẻ đang nhảy múa điên cuồng đều sững người lại, nhao nhao đưa mắt tìm kiếm khắp nơi. Ánh mắt mang theo bất mãn và khó hiểu nhìn chằm chằm vào Chu Hiểu Xuyên. Thấy Chu Hiểu Xuyên dưới bộ dạng đeo mặt nạ của Ultramain, bọn họ đồng loạt ngẩn cả người.
"Chuyện quái gì vậy, sao lại có một thằng dở hơi đeo mặt nạ Ultraman chạy vào đây? Chẳng lẽ là tiết mục mới của KTV sao? Biểu diễn tiết mục Ultraman đánh quái thú à? Nhưng anh hùng đây rồi, vậy quái thú ở đâu?"
Bản thân mình trở thành tiêu điểm của đám đông, nhưng Chu Hiểu Xuyên hết sức bình tĩnh. Dùng ánh mắt lạnh như băng quét qua tất cả mọi người, sau đó hắn thản nhiên nói một câu:
- Không muốn bị liên lụy thì cút hết ra ngoài cho tao.
Âm thanh của hắn tuy rằng không lớn, nhưng lại có hiệu quả xuyên thấu, ngay cả khi âm nhạc đang được mở ở những cái loa lớn như vậy mà mọi người vẫn có thể nghe thấy rõ ràng từng lời hắn nói.
- Tắt nhạc đi!
Một gã đàn ông to cao vạm vỡ với hình xăm ác quỷ trên ngực bước lên ra lệnh. Đợi cho nhạc ầm ĩ được tắt đi, gã đàn ông vừa rồi mới dùng ánh mắt âm trầm, vẻ mặt cao cao tại thượng đánh giá Chu Hiểu Xuyên, lớn tiếng chất vấn:
- Mày là thằng chó nào? Dám chạy tới trước mặt lão tử quấy rối, chán sống rồi à?
- Ultraman!
Chu Hiểu Xuyên dùng ngón tay cái chỉ vào mặt mình, trầm giọng nói. Gã đàn ông với hoa văn quái thú xăm trước ngực chính là Diêu Tử. Hắn nghe thấy Chu Hiểu Xuyên trả lời một câu như vậy, tí nữa thì bị sặc, tức giận muốn ói máu, lớn tiếng nói:
- Ultraman? Mày đang lờn mặt với tao à?
- Thì sao??
Chu Hiểu Xuyên lại chầm chậm gật đầu nói:
- Mày nói không sai, tao đang lớn mặt mày đấy!
- Ơ cái @#$# mày, mày chán sống rồi hả con?
Một tiếng hét phẫn nộ từ trong đám đông vọng ra, đó không phải là tiếng của Diêu Tử, mà là từ một tiểu đệ có cái đầu bóng loáng của hắn. Chỉ thấy hắn mạnh mẽ đứng dậy, cầm một bình rượu to đang đặt trên bàn, vọt đến trước mặt Chu Hiểu Xuyên, cầm chai rượu muốn đập lên đầu Chu Hiểu Xuyên. Đúng vào lúc này, Chu Hiểu Xuyên cũng động. Hắn nhanh chóng đưa chân phải lên, đạp trúng ngực gã đàn ông đầu trọc này nhanh như chớp. ‘Rầm’ một tiếng, tên đầu trọc bị sút bay về sau, cả người đập vào chiếc bàn thủy tinh ở trong phòng, làm mảnh thủy tinh vỡ vụn vương vãi khắp nơi, trên bàn trà, dưới sàn nhà. Tất nhiên tên đầu trọc bị văng lên bàn thì sẽ không lấy đâu là lành lặn ca, đống mảnh thủy tinh sắc nhọn bị vỡ ra từ bàn trà, chai rượu đâm lên mình hắn, nhất là ở bàn tọa, hoa cúc cùng với hai quả lựu đạn thịt bị đâm không ít (@Ken: Nát lỗ ấy với bi mợ nó rồi). Bị thủy tinh đâm vào toàn 'chỗ hiểm', hắn chịu không nổi, phải la lên 'Á..á...á' liên tục. Tiếng thét mang theo mấy phần thê lương, làm cho cho mấy thằng đàn ông có trong đó không tự chủ được phải đưa tay che cả trước lẫn sau. Biến cố thình lình này khiến tất cả mọi người ngây người, sợ hãi không nói lên lời.