Lâm Tĩnh làm việc với hiệu suất rất cao, không lâu sau nhân viên cục chăn nuôi đã đi đến chợ Hoa Điểu tiến hành điều tra phòng khám Khang Trữ Sủng Vật và Ái Bối Sủng Vật về việc thu loạn phí, sử dụng thuốc giả hoặc không tuân thủ cách để bịp người. Một lát sau, nhân viên cục công thương cũng tới đây phối hợp với cục chăn nuôi điều tra. Còn về Chu Hiểu Xuyên thì hắn đã về đến Phòng khám thú cưng, đương nhiên trước khi về hắn cũng không quên quay lại nói một tiếng chân thành cảm ơn đối với những người ủng hộ hắn. Mọi người xua tay nói:
- Bác sĩ Chu, anh không cần cảm tạ chúng tôi. Chúng tôi giúp anh vốn là vì y thuật của anh tốt, y đức cao, vô luận đối đãi với người hay động vật đều rất hòa nhã, nhẫn lại. Không giống như đám hỗn đản kia, đã hút máu thì không nói, đằng này thái độ cũng rất tệ…
- Bác sĩ Chu, Chúng tôi không cần anh phải cảm tạ, chỉ cần anh vẫn giữ y đức tốt đẹp của mình là đủ rồi!
- Xin mọi người cứ yên tâm, Chu Hiểu Xuyên tôi và Phòng khám thú cưng của tôi sẽ không để mọi người thất vọng đâu, tương lai cũng tuyệt đối không thất vọng!
Lời lứa hẹn của Chu Hiểu Xuyên đều khiến mọi người vừa lòng, bọn họ lập tức vỗ tay khen ngợi.
Trở về Phòng khám thú cưng, Chu Hiểu Xuyên rót chén nước đưa cho Trương Ngả Gia rồi tự mình lấy hắn một cốc nước uống thả ga. Nếu bảo sự việc vừa xảy ra không làm cho Chu Hiểu Xuyên khẩn trương thì chắc chắn đó là nói xạo, căn bản vì hắn muốn Phòng khám thú cưng phát triển chứ không phải bị hủy hoại trong tay mình. Chẳng qua từ sau khi mang năng lượng thần bí ở trong người thì định lực lẫn công phu của hắn đều tăng vọt thế cho nên vừa rồi hắn mới không khẩn trương. Sau khi uống một hớp nước nhỏ, Trương Ngả Gia nửa đùa, nửa nghiêm túc nói:
- Không ngờ anh cũng lời hại nha, thời khắc nguy cấp như vậy mà vẫn có nhiều người đứng ra nói giúp cho anh.
- Y Xuyên tiên sinh đã từng nói qua một câu: “Dĩ thành cảm nhân giả, nhân diệc thanh nhi ứng” (1). Tôi chỉ làm tương tự câu nói này mà thôi.
- Lòng thành khiến người ta cảm động… Nói thì dễ, làm mới khó.
Sau khi cảm khái vài câu, Trương Ngả Gia đột nhiên chuyển đề tài, nói:
- A đúng rồi! Tôi thấy sinh ý của cái Phòng khám thú cưng này cũng không tệ, liệu anh có hứng thú mở thêm chi nhánh không?
- Mở thêm chi nhánh?
Chu Hiểu Xuyên lặng đi một chút, hắn tiếp nhận phòng khám này cùng lắm mới chỉ được một tháng, kiến thức về quản lý kinh doanh hắn còn chưa nắm rõ thì lấy gì ra mà mở thêm chi nhánh đây?
Trương Ngả Gia như phát hiện ra đại lục mới, hứng phấn chậm rãi nói:
- Đúng vậy, đúng là phải mở thêm chi nhánh mới. Sinh ý của Phòng khám thú cưng thoại nhìn hiện tại tuy ra tăng lên không ít nhưng sẽ tới thời gian ngưng phát triển. Đó bởi vì huyện Phương Đình lớn như vậy, người nuôi thú cảnh cũng rất nhiều, khi phòng khám nổi tiếng, sẽ nhiều người tới đây, vậy diện tích nhỏ bé của cái phòng khám này làm sao chứa nổi chứ…
Chu Hiểu Xuyên lắc đầu cười khổ:
- Cô nói thì dễ chứ thật ra mở thêm chi nhánh cần phải đi thuê cửa hàng, trang trí cửa hàng, tuyên truyền quảng cáo rất tốn tiền, mà hiện tại tôi đào đâu ra số tiền lớn đến thế? Hơn nữa, dù ở đây có không gian không lớn nhưng áp lực cạnh tranh cũng không hề nhỏ. Theo tôi thấy làm nho nhỏ ở trong huyện Phương Đình này còn có thể làm được chứ mở to ra… e rằng có chút quá sức.
Trương Ngả Gia không vui nói:
- Anh toàn tự ti thôi! Y thuật của anh không đủ thì liệu có khiến sinh ý Phòng khám thú cưng này tăng không? Không nói đến cái khác, chỉ bằng với việc anh liếc mắt một cái là đoán được kích thước miếng gỗ như lần trước thì cho dù có là bác sĩ ở trên tỉnh cũng không thể làm được vậy. Theo tôi thấy, y thuật của anh có lẽ thuộc hàng bậc nhất, chỉ thua kém những bác sĩ thú y nổi tiếng thôi. Với lại anh còn tương đối siêng năng, lúc nào cũng trau dồi tri thức về thú y. Thế nên tôi tin tưởng, cho dù có mở thêm chi nhánh, đối mặt với áp lực cạnh tranh khổng lồ, anh vẫn có thể vượt qua nó, cuối cùng đạt được thành công. Tôi rất có lòng tin với anh, rất lòng tin với điều này!
- Không ngờ cô lại đánh giá cao tôi như vậy.
Chu Hiểu Xuyên ngượng ngùng xờ xờ cái mũi có chút phồng phồng lên. Trương Ngả Gia lườm hắn một cái, tiếp tục nói:
- Còn về tiền… cũng không phải là vấn đề. Tôi hiện không gửi nhiều tiền ở ngân hàng, nhưng chắc chắn đủ để mở được một chi nhánh khác.
Chu Hiểu Xuyên vội vàng đưa tay cự tuyệt:
- Không được, tôi không thể lấy tiền của cô được.
Trương Ngả Gia tức giận nói:
- Ai nói rằng tôi muốn đưa tiền cho anh? Đừng có mà phán như thánh.
- Cho vay cũng không được…
Trương Ngả Gia cắt đứt lời của hắn:
- Tôi cũng đâu tính cho anh vay. Tôi tính dùng số tiền này để mua cổ phần của Phòng khám thú cưng.
- Mua cổ phần Phòng khám thú cưng?
Chu Hiểu Xuyên ngây cả người. Trương Ngả Gia cười gật đầu:
- Đúng vậy, tôi sẽ mua cổ phần của Phòng khám thú cưng. Theo tôi thấy, phòng khám này rất có tiềm lực, có lẽ đầu tư cổ phiếu ở đây sẽ tăng giá vùn vụt. Thế nào anh có đáp ứng cho tôi làm một cổ đông hay không? Yên tâm, tôi không cần nhiều cổ phần của cồn ty các người lắm… Như vậy đi, tôi chỉ cần hai mươi lăm phần trăm cổ phần. Thế nào?
Chu Hiểu Xuyên trầm ngâm một lát, nói:
- Chuyện này tôi không thể làm chủ được… Như vậy đi, để tôi về trưng cầu ý kiến của hai cổ đông còn lại rồi sẽ cho cô một câu trả lời thuyết phục.
Ngả Gia cũng không cảm thấy thất vọng:
- Dù sao muốn mở chi nhánh cho phòng khám cũng cần phải có thời gian, chúng ta không cần phải gấp. Nhưng anh chắc chắn phải qua được khảo nghiệm tư cách bác sĩ thú y đó.
Chu Hiểu Xuyên cười khổ:
- Cô đang gây áp lực cho tôi đấy…
- Vậy mà anh cũng cho đây là áp lực sao?
Trương Ngả Gia vờ xem thường bĩu môi:
- Vừa rồi không biết ai thề thốt sẽ qua bài khảo nghiệm ấy nhỉ?
Chu Hiểu Xuyên vốn sửng sốt, sau đó liền bật cười lên. Trương Ngả Gia cũng theo chân hắn, cười run rấy hết cả người. Sau một nói chuyện, Trương Ngả Gia chào tạm biệt ra về. Còn Chu Hiểu Xuyên thì đầu tiên nói đề nghị này với Hoàng Hiểu Uyển. Thời gian Chu Hiểu Xuyên nói chuyển với Trương Ngả Gia ban nãy, Hoàng Hiểu Uyển đang bận làm đẹp cho mấy con chó, bận tối mặt mũi, không có thời gian để trò chuyện cũng hai người. Giờ phút này khi nghe Chu Hiểu Xuyên nói thì nàng có chút giật mình, sau đó khó hiểu nghĩ hỏi:
- Giúp chúng ta mở chi nhánh? Còn dùng tiền mua cổ phần để mở chi nhánh nữa? Rốt cuộc Trương tiểu thư đang nghĩ gì vậy? Chị ta có tiền muốn đầu tư chỗ khác chả được, cần gì phải mua lấy một phần cổ phần của phòng khám chúng ta chứ?
Chu Hiểu Xuyên cũng rất khó hiểu đối với chuyện này:
- Ai biết được cô ta đang nghĩ cái gì? Có lẽ… cô ta cảm thấy Phòng khám thú cưng có tiềm năng lớn không thể bỏ qua chăng?
- Uhm…
Hoàng Hiểu Uyển gật đầu, bỗng lại thấy lo lắng nói:
- Mặc kệ Trương tiểu thư đang tính toán thế nào, thì đó vẫn là chuyện có lợi đối với chúng ta. Dù sao, muốn mở thêm một chi nhánh cũng phải tiêu tốn ít nhất mấy chục vạn, chủ yếu dành vào việc thuê cửa hàng và mua một số dụng cụ khám chữa bệnh. Chúng ta sẽ tiêu tốn khá nhiều tiền, như vậy người có lợi là chúng ta mới đúng chứ?
Chu Hiểu Xuyên hỏi:
- Nói như vậy, có nghĩa là em đồng ý cho Trương Ngả Gia gia nhập sao?
- Cá nhân em thì đồng ý. Bất quá, chúng ta phải hỏi ý kiến của chị Hàm nữa. Dù sao cổ phần phòng khám này là do chị ấy giao cho chúng ta mà. Đối với chuyện có cho người khác nhập cổ phần hy không, đó sẽ do chị ấy có quyền định cuối cùng.
Chu Hiểu Xuyên gật gật đầu:
- Anh cũng nghĩ như vậy. Để tối nay anh về nhắn email cho chị Vũ Hàm để chị quyết định chuyện này.
Hai người thảo luận thêm một lát rồi lại vùi đầu vào công việc bân rộn
*********************
(1) Lòng thành khiến người ta cảm động, người dó ắt sẽ đền đáp ta như vậy
Trời tối, Chu Hiểu Xuyên mới mò về đến nhà, chuyện hắn cần làm nhất bây giờ chính là viết một email về chuyện mà Trương Ngả Gia đề nghị để gửi cho Lý Vũ Hàm. Làm xong việc này xong, Chu Hiểu Xuyên liền đi xuống bếp làm bừa tối. Trong phòng, Sa Tử chán quá lại lôi Lão Quy ra làm đồ chơi, còn Tiểu Hắc thì vẫn còn yếu ớt vô lực, nằm rạp ở dưới mặt đất, cũng không rõ đến bao giờ mới có thể hồi phục được bộ dáng vui vẻ hàng ngày. Bỗng dưng bữa tối hôm nay Trương Đại Gia và Trương Ngả Gia không qua ăn trực nữa. Ăn xong bữa tối, Chu Hiểu Xuyên lại mò vào cái máy tính đọc tài liệu ôn tập mà Lý Vũ Hàm gửi cho, đồng thời cũng đợi câu trả lời của Lý Vũ Hàm. Đối với những game trên mạng mà nói, hắn chả mê trò nào cho nên không bị ảnh hưởng gì mỗi khi lên mạng tìm kiếm các kiến thức. Trong lúc Hiểu Xuyên còn đang mải mê với kiến thức y học thì Sa Tử với Lão Quy lại mở cái TV lởm của hắn lên, người xem Sex and Zen huyền thoại, còn Tiểu Hắc thì lắc đầu đầy bất mãn…
Đến tận mười giờ tối, Chu Hiểu Xuyên tắt máy chuẩn bị đi ngủ thì nick của Lý Vũ Hòa hiến sáng báo ol, đồng thời gửi đến một tin nhắn: “Còn đấy không em?”
Chu Hiểu Xuyên lập tức nhắn lại tin: “Còn”. Sau đó Vũ Hàm lập tức mời nói chuyện qua wc, Chu Hiểu Xuyên đồng ý ngay tắp lự. Màn hình nhanh chóng hiện lên cửa sổ có hương mặt của Lý Vũ Hàm. Cũng không biết là do bị hắn nói lần trước hay là do nguyên nhân khác mà hiện tại Lý Vũ Hàm không mặc đồ ngủ nói chuyện với Chu Hiểu Xuyên nữa, thay vào đó là bộ đồ khá chỉnh tề. Lý Vũ Hàm không vội vã vào chính sự mà lại nói giỡn trước:
- Hiểu Xuyên, sao giờ này vẫn còn thức thế? Bộ coi phim 18+ lúc đêm khuya à?
- Chủ nhân?
Nghe thấy tiếng nói của Lý Vũ Hàm, Sa Tử vốn đang nằm cuộn tròn trên giá đỡ lập tức mở mắt, hưng phấn nhảy lên trên bàn máy tính, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, bắt đầu bài ca “Kể khổ ký”. Mặc dù Lý Vũ Hàm chỉ nghe thấy nó kêu ‘meo, meo’ mà thôi nhưng ý tứ của nó Lý Vũ Hàm vẫn nhận ra được.
- Sa Tử, mày nhớ tao lắm à? Tao cũng rất nhớ mày…
Nhìn Sa Tử, Lý Vũ Hàm thấy áy náy với Hiểu Xuyên:
- Thực xin lỗi Hiểu Xuyên, để nó làm phiền em lâu như vậy.
Chu Hiểu Cuyên cười trả lời:
- Không sao đâu, em quen rồi ý mà.
- Được rồi, chúng ta nói chính sự nào.
Lý Vũ Hàm nhanh chóng đều chỉnh lại tâm tình:
- Cái email em gửi, chị đã xem qua. Chị hiện muốn biết em và Hiểu Uyển có ý kiến gì với chuyện này?
- Em và Hiểu Uyển đều cảm thấy ở tình huống trước mắt, nhận Trương Ngả Gia làm cổ đông là một lựa chọn tốt. Theo Trương Ngả Gia nói thì phòng khám của chúng ta giờ đã rất phát triển, không gian hiện giờ không còn đủ đáp ứng nữa. Muốn giữ vững trước mắt thì không khó, nhưng về lâu về dài là không ổn. Về phần cô ấy muốn hai mươi lăm phần trăm cổ phần, em với Hiểu Uyển tính mỗi người bỏ ra mười hai phần trăm là ổn…
- Không được.
Lý Vũ Hàm cự tuyệt lắc đầu. Chu Hiểu Xuyên cũng không nói thêm gì, chỉ gật đầu:
- Ngày mai em sẽ từ chối Trương Ngả Gia.
Lý Vũ Hàm cười ‘hì hì’ một tiếng:
- Hiểu Xuyên, em hiểu nhầm ý chị rồi. Ý chị là chúng ta cần phải cẩn thận bàn bạc lại đã, bởi nếu chia cho Trương Ngả Gia từng ấy cổ phần thì chị làm sao có thể nhường phòng khám lại cho hai em được? Như vậy chúng ta mỗi người nhượng lại một phần cho đủ hai mươi năm phần trăm là được.
- Như vậy sao được?
Chu Hiểu Xuyên ngây cả người ra. Lý Vũ Hàm không cho hắn cơ hội nói gì nữa, lập tức khẳng định chắc như đinh đóng cột:
- Chị nói được là được, cứ quyết định như vậy đi!
Chu Hiểu Xuyên biết tính cách Lý Vũ Hàm khá quật cường, cho dù lấy chục con trâu kéo nàng cũng không quay lại. Cho nên hắn liên tục cười khổ, gật đầu đáp ứng quyết định của Vũ Hàm. Sau đó hai người tiếp tục bàn luận với nhau về chuyện mở thêm chi nhánh, cho đến khi cuộc thảo luận kết thúc thì đã qua hơn hai giờ rồi. Lúc này Lý Vũ Hàm mới nhìn xuống cái đồng hồ ở góc màn hình, liền giật mình sửng sốt, vẻ mặt ai oán đau khổ nói:
- OMG! Đã trễ đến thế này rồi cơ à….. Toi rồi, hôm chắc đi học muốn mất.
Cô luống cuống tắt máy tính đi, nhấc cái túi để ở bên cạnh lên, mau mau chóng chóng chạy ra khỏi ký túc xá. Trên đường đến phòng học, Lý Vũ Hàm không còn tâm trí cắm cảnh vật xung quanh bởi trong lòng có đang thầm nghĩ: “Xem ra việc chuyển giao Phòng khám thú cưng cho Chu Hiểu Xuyên là một quyết định sáng suốt. Bất quá nó cũng làm nhanh quá cơ, chỉ bằng một tháng ngắn ngủi mà đã khiến cho sinh ý của phòng khám phát triển tới mức hải mở thêm chi nhánh rồi. Có lẽ lời nó nói lúc ấy với mình không phải chỉ là nói xuông, nó đang dùng hành động thực tiễn để chứng minh cho điều này…”
Phía bên kia, trong khi Lý Vũ Hàm còn đang bật hết speed lên để tới phòng học cho kịp giờ thì Chu Hiểu Xuyên nhẹ nhàng tắt máy rồi nằm bẹp xuống giường. Chẳng qua hắn chả thế ngủ được, người cứ trằn trọc lăn qua lăn lại. Mấy tháng trước hắn chỉ là một thằng đi làm công quèn, ấy thế mà bây giờ đã được một cổ đông của phòng khám, lại còn sắp mở thêm chi nhánh nữa chứ… Mặc dù nói mở thêm chi nhánh nghĩa là tăng thêm tính cạnh tranh lớ hơn bây giờ nhiều, nhưng Chu Hiểu Xuyên không có sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy hưng phấn nữa cơ.
- Mở thêm chi nhánh mới…….. Như vậy là mình đã tiến một bước dài trong việc thực hiện lời hứa với chị ấy.
Chu Hiểu Xuyên lật người, quơ quơ hai nắm đấm ra phía trước, lầm bầm nói.
Đến đêm khuya Chu Hiểu Xuyên cũng không biết mình ngủ lúc nào. Sáng ngày hôm sau hắn giật mình tỉnh dậy, cả đêm lăn lộn khó ngủ nhưng tinh thần của hắn cũng không hề mệt mỏi, uể oải. Bởi vì dòng năng lượng thần bí đang chảy trong cơ thể hắn làm cho hắn tỉnh táo, sảng khoái, loại trừ toàn bộ cảm giác mệt mỏi về thể chất và tinh thần. Sau khi đánh răng rửa mặt, Chu Hiểu Xuyên liền đi sang nhà Trương Đại Gia. Lúc này mới là sáu giờ sáng, cho nên Trương Đại Gia và Trương Ngả Gia còn đang đắm chìm trong giấc ngủ, Chu Hiểu Xuyên phải gõ cửa chừng năm sáu phút thì cửa phòng mới được mở ra. Trương Ngả Gia mặc áo ngủ, vẻ mặt mệt mỏi ngáp dài đứng sau cửa bất mãn nói:
- Có chuyện gì mà đến gõ cửa sớm như vậy chứ? Chẳng lẽ anh không biết phá rối giấc ngủ người khác là bất lịch sự lắm sao?
Chu Hiểu Xuyên cất tiếng xin lỗi sau đó nói:
- Tôi đến nói cho cô biết một chuyện, đề nghị của cô ngày hôm qua chúng tôi đã đáp ứng...
- Đề nghị? Đề nghị gì?
Trương Ngả Gia đưa hai tay xoa đôi mắt kèm nhèm đang buồn ngủ, vẻ mặt mơ màng hỏi, đương nhiên là còn đang ngái ngủ chưa tỉnh táo. Mặt mày Chu Hiểu Xuyên xám xịt nói:
- Chính hôm qua cô mặt dày đề nghị mở nhập cổ phần, mở chi nhánh của Phòng khám thú cưng chứ gì nữa?
Có một làm gió nhẹ lạnh thổi qua, làm cho Trương Ngả Gia tỉnh táo lại không ít, xua đi cơn buồn ngủ, thần trí tỉnh táo gật đầu cười nói:
- Tôi nói rồi, như vậy mới là quyết định đúng đắn mà.
Trương Ngả Gia mời Chu Hiểu Xuyên vào trong nhà, cùng hắn bàn bạc chuyện cổ phần và thủ thục mở chi nhanh của phòng khám. Lúc này, Trương Đại Gia cũng ở trong phòng ngủ của lão bước ra. Khi thấy cảnh Chu Hiểu Xuyên và Trương Ngả Gia đang trò chuyện vui vẻ với nhau thì nhếch miệng nở một nụ cười, không lên tiếng cắt đứt hai người mà xoay người về phòng ngủ của mình, nhẹ nhàng đóng cửa lại, để lại phòng khách không tính ra rộng lớn này nhường lại cho hai người. Lần bàn bạc này, phải đến hơn tám giờ sáng mới tạm thời chấm dứt. Chu Hiểu Xuyên đứng dậy chào tạm biệt, còn Trương Đại Gia bước từ phòng ngủ ra hỏi:
- Sao rồi? Cháu tính gia nhập cổ phần vào Phòng khám thú cưng, tính đi theo Tiểu Chu cùng nhau chữa bệnh cho thú cảnh hả?
- Vâng!
Trương Ngả Gia gật đầu xác nhận:
- Quả thực cháu có xem trọng Chu Hiểu Xuyên, cháu tin tưởng Phòng khám thú cưng ở trong tay anh ấy sẽ phát triển lớn mạnh. Hiện tại gia nhập trở thành cô đông sẽ dễ dàng hơn nhiều với việc sau này phát triển rồi mới tính tới...
- Ông cũng xem trọng Chu Hiểu Xuyên.
Nói đến đây, Trương Đại Gia đột nhiên đổi giọng:
- Nhưng mà, cháu mua cổ phần nhiều như vậy, tới hai mươi lăm phần trăm cổ phần của công ty, có cảm thấy mệt mỏi lắm không?
- Mệt?
Trương Ngả Gia mỉm cười, lắc đầu nói:
- Mệt là mệt thế nào chứ? Cháu còn cảm thấy hơi ít đấy. Bỏ nhiều tiền như vậy mà chỉ có được hai mươi lăm phần trăm gốc cổ phần của công ty. Thôi, mọi chuyện cứ từ từ rồi tính tiếp vậy.
Trương Đại Gia gật đầu nói:
- Về chuyện đầu tư cháu biết nhiều hơn lão già này, cháu cảm thấy là chuyện tốt thì cứ phóng tay mà làm. Nhưng mà có một chuyện ông cần phải nhắc nhở cháu. Mặc dù có cổ phần trong Phòng khám thú cưng, đã trở thành một cổ đông, nhưng ông không hy vọng cháu khoa tay múa chân, can thiệp quá sâu vào chuyện tình của phòng khám...
Trương Ngả Gia cười hì hì, bước đến sau lưng Trương Đại Gia, đưa tay lên mát xa vai cho ông, nói:
- Ông nội, cháu hiểu ý của ông mà. Có phải ông sợ cháu không đủ chuyên môn, can thiệp lung tung, phá hủy chuyện làm ăn của phòng khám đúng không? Ông yên tâm, cháu không giống những người kia, cháu chỉ nắm chắc những cái cháu có trong tay thôi. Phòng khám thú cưng này vẫn do Chu Hiểu Xuyên chủ trì, nhiều lắm cháu chỉ đưa ra ý kiến đóng góp, tham khảo mà thôi.
- Cháu hiểu được là tốt.
Tuy rằng ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng Trương đại gia lại thầm than: “Nha đầu Ngả Gia này không biết đên khi nào thì mới có thể hòa thuận cùng Lân Khải đây... Ài.."
Tới Phòng khám thú cưng, Chu Hiểu Xuyên liền đem quyết định của mình với Vũ Hàm, và thương nghị của mình cùng Trương Ngả Gia ra nói cho Hoàng Hiểu Uyển nghe. Về chuyện mở chi nhánh phòng khám, Hoàng Hiểu Uyển rất động tâm, nhưng việc mở chi nhánh không phải cứ nói là mở được. Trước tiên, phải tìm được mặt bằng đẹp, không cần lớn nhưng không được quá nhỏ, phải là nơi có địa thế đẹp. Ngoài ra còn phải trang trí, chưa tính đến thông báo tuyển dụng, rồi mua sắm trang thiết bị. Tính sơ sơ cũng phải mất vài tháng mới có thể khai trương phòng khám. May mắn là tất cả mọi chuyện đều được Trương Ngả Gia chủ động gánh vác, Chu Hiểu Xuyên và Hoàng Hiểu Uyển không cần bận tâm, cho nên sẽ không bị trễ nải công việc của phòng khám hiện tại.
Mấy ngày kế tiếp, công việc làm ăn của phòng khám vẫn rất thuận lợi. Chu Hiểu Xuyên và Hoàng Hiểu Uyển tuy bận rộn luôn chân luôn tay nhưng vui vẻ vô cùng. Thời gian nhanh chóng trôi đi, nháy mắt đã qua được một tuần. Trong một tuần này, Chu Hiểu Xuyên lại đạt được hai luồng năng lượng thần bí, khiếnênsợi năng lượng thần bí trong cơ thể của hắn đã to dần lên cỡ bằng cây tăm, ánh sáng tỏa ra như ngọc, mà nhìn kỹ lại giống như mầm cây đậu mới mọc. Tuy rằng sợi năng lượng thần bí lại thay đổi bộ dáng, nhưng Chu Hiểu Xuyên không phát hiện ra năng lực mới lạ gì.
Hôm nay cũng là một ngày bận rộn, từ lúc mở cửa tới lúc trời tối đen. Sau khi từ biệt Hoàng Hiểu Uyển, Chu Hiểu Xuyên ngồi lên chiếc xe đạp cũ nát của mình cút kít đạp về tiểu khu Ngân Hạnh. Trên đường về nhà, Chu Hiểu Xuyên nhìn thấy bóng người quen thuộc, hắn liền đạp xe lại trước mặt người kia, phanh xe lại và cười hỏi:
- Cảnh sát Lâm, dẫn chó đi đâu vây? Đang đi tuần tra hả?
Đứng trước mặt Chu Hiểu Xuyên chính là chủ nhân của A Hổ, nữ cảnh sát Lâm Thanh Huyên
- Ầy, tôi còn tưởng là ai, hóa ra là bác sĩ Chu, anh đang đi dạo chơi hay là vừa mới đi làm về đấy?
Lâm Thanh Huyên học theo giọng điệu của Chu Hiểu Xuyên vui đùa nói. Chu Hiểu Xuyên nhịn không được phải bật cười trả lời:
- Vừa mới đi làm về, đang chuẩn bị về nhà nấu ăn, kiếm gì bỏ bụng chứ đói quá rồi.
Lâm Thanh Huyên cũng sảng khoái cười, đáp lời:
- Tôi cũng vừa mới tan ca, ở nhà nhàn rỗi cũng chán, dẫn A Hổ đi dạo chơi, sẵn tiện tuần tra luôn.
- Thì ra là như vậy, tôi còn tưởng cô phải chấp hành nhiệm vụ mặc thường phục chứ.
Nói đùa một lúc, Chu Hiểu Xuyên nhớ lại một chuyện vội hỏi:
- À, vụ án kia tiến triển đâu rồi? Thủ phạm gây ra mấy cái chết thần bí đã bắt được chưa?
- Tuy rằng chưa bắt được nhưng cũng đã có manh mối, tôi tin rằng không bao lâu nữa thì có thể gô cô hắn đưa ra ánh sáng.
- Vậy thì tốt rồi...
Chu Hiểu Xuyên chưa kịp nói xong thì đột nhiên hắn thấy mộ tia ánh sáng mỏng manh phía sau lưng Lâm Thanh Huyên khoảng mười mét lóe lên.
- Mau tránh ra…
Chu Hiểu Xuyên không cần suy nghĩ, một tay kéo lấy Lâm Thanh Huyên ôm vào trong lòng, muốn lăn người qua một bên tránh né. Nhưng tốc độ của ánh sáng kia quả thực quá nhanh, nháy mắt đã đến gần sau gáy Lâm Thanh Huyên, cách hai, ba thước. Mục tiêu nhắm tới là sau gáy Lâm Thanh Huyên.
Tốc độ phản ứng của Chu Hiểu Xuyên tuy không chậm, nhưng ánh sáng kia quả thực quá mạnh, quá mức quỷ dị, làm Chu Hiểu Xuyên không kịp đỡ. Mắt thấy cố gắng của Chu Hiểu Xuyên sắp uổng phí, ánh sáng kia liền muốn đánh vào gáy Lâm Thanh Huyên. Vào thời khắc mấu chốt, một thân ảnh lao nhanh như chớp, xuất hiện thẳng vào phía sau lưng Lâm Thanh Huyên, không hề sợ hãi, chắn lấy đòn đánh khủng khiếp kia. Thân ảnh đó chính là A Hổ. Ngay lúc Mạt Quang Lượng tấn công thì nó đã dựa vào trực giác nhạy bén của động vật, nhận ngay ra sát khí bao phủ lên người Lâm Thanh Huyên, và nó không chút do dự lao đến bảo vệ chủ nhân. Tất cả chuyện này nhìn thì lâu nhưng kỳ thực chỉ có một giây đồng hồ là hoàn thành, trong nháy mắt nó đã lao thẳng đến ánh sáng kia!
- Phụt…
Máu bắn ra trên thân thể A Hổ, nó đã bị thương.
- Một con chó mà cũng tính ngăn cản ta bắn phi tiêu? Hừ, quả nhiên là đồ súc sinh không biết điều.
Máu văng ra hơn mười thước, cùng với đó là tiếng cười lạnh lẽo của từ phía xuất hiện ánh sáng. Bất quá tiếng cười đó rất nhanh bị khựng lại, giống như có một bàn tay bóp chặt lấy cổ hắn. Sau khi sửng sốt, hắn mới khiếp sợ dùng giọng điệu khó tin nói:
- Chuyện này... Sao có thể xảy ra? Tiêu của mình ở khoảng cách hơn mười thước cũng có thể xuyên thủng thân thể của một người trưởng thành, đây là một con chó thôi, làm sao bị gim lại trong người của nó chứ?
Tên này cứ nghĩ rằng với phi tiêu của mình bắn ra, sau khi xuyên qua thân thể A Hổ, sẽ trúng vào Lâm Thanh Huyên, cho nên hắn mới cười lạnh sau khi ra tay, nhưng không ngờ kết quả cuối cùng lại như vậy. “Ai có thể nói cho ta hiểu chuyện gì đang xảy ra… rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Sao con chó chết tiệt đó có thể cản được phi tiêu? Bộ thân thể nó làm từ thép à?”
Có nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới chuyện ngay lúc phi tiêu vừa bắn vào trong cơ thể A Hổ, nó đã dùng toàn bộ sức mạnh của mình, nó cũng hiểu được nếu để phi tiêu xuyên qua cơ thể mình thì sẽ làm tổn hại đến Lâm Thanh Huyên. Chính vì vậy ngay lập tức gồng mình, dùng hết sức bình sinh của cơ thể, triệt tiêu toàn bộ lực đạo của phi tiêu, giữ lại nó trong cơ thể mình. Cũng may mắn là A Hổ là một con chó nghiệp vụ, trải qua huấn luyện nghiêm khắc, xuất ngũ vẫn rồi duy trì cường độ huấn luyện cao, đồng thời nóng lòng đỡ phi tiêu cho chủ, trong nháy mắt tuôn ra toàn bộ lực lượng. Bằng không, dù cho dùng toàn bộ cơ thể cũng không thể ngăn cản chiếc phi tiêu hiểm ác kia lại.
“Được rồi, tạm thời rút lui, kéo lại đánh động đến đám cảnh sát tới đây,… đành để cô ta sống thêm hai ngày nữa vậy. Tao không tin sau hai ngày nữa sẽ lại lòi thêm ra một con chó trung thành cứu chủ như vầy.” Ở trong bóng đêm, sát thủ ra tay thất bại đã tính đương chuồn. Không phải hắn không muốn dứt điểm giải quyết Lâm Thanh Huyên, mà bởi vì tuy bây giờ là buổi tối nhưng người qua lại trên đường còn khá đông, chẳng may có ai đó báo cảnh sát mà hắn vẫn cứ tiếp tục dây dưa ở đây, đến khi cảnh sát tới nơi, muốn yên lặng rời đi cũng không dễ dàng gì. Ở phía bên này, A Hổ bị mũi phi tiêu đâm trúng người, cùng lúc đó Chu Hiểu Xuyên nhanh chóng kéo Lâm Thanh Huyên vào ngực mình, lao qua bên phải. Trong nháy mắt ấy, Lâm Thanh Huyên cũng không kịp làm ra phản ứng gì, nàng còn tưởng Chu Hiểu Xuyên nổi máu dâm dê, tiến lên sàm sỡ nàng, lập gối lập tức phản xạ theo bản năng, tính đánh thằng em cho Chu Hiểu Xuyên phải xót xa. Nhưng Lâm Thanh Huyên không ngờ được rằng thằng em Chu Hiểu Xuyên cơ bắp đầy mình, đầu gối của cô đập vào thì chỉ có đau cơn đau truyền đến từ đó àm thôi.(biên: vãi ) “Sao lại thế này? Hắn ta luyện công phu gì mà khiến chỗ đó của hắn cứng như sắt vậy?”
Trong lúc nàng vẫn đang khó hiểu thì bỗng nghe thấy âm thanh “Phụt..." trầm đục, sau đó lại ngửi được tanh đặc trưng của máu tươi tràn ngập trong không gian. “Có mùi máu, chuyện gì xảy ra vậy?”
Lâm Thanh Huyên quay đầu nhìn lại phía sau, thấy máu từ cơ thể A Hổ văng ra, cả người từ từ rớt xuống đất. Cô nhíu mày thất thanh thét lớn:
- A Hổ...!
Cô dùng hết sức bình sinh giãy ra khỏi vòng tay của Chu Hiểu Xuyên, chạy tới chỗ A Hổ. Lúc này, A Hổ đang nằm trong vũng máu, thân hình co giật liên tục, đương nhiên tình hình không có gì là khả quan. Mặc dù bị như vậy, nhưng A Hổ vẫn dịu dàng thè đầu lưỡi ra, liếm vào tay Lâm Thanh Huyên, giống như đang nói với nàng:
- Cô chủ, cô không cần phải lo lắng cho ta...
- A Hổ, mày bị sao vậy? Mày đừng có bị gì nha…
Hai hàng nước mắt nóng chảy ra từ trong đôi mắt của Lâm Thanh Huyên, nàng nhanh chóng quay đầu lại, giống như đang gào lên, nói với Chu Hiểu Xuyên:
- Anh còn đứng thất thần ở đấy làm gì? Sao không nhanh qua đây cứu A Hổ của tôi?
Thật ra, không cần Lâm Thanh Huyên phải nói, Chu Hiểu xuyên đã nhanh chóng bổ nhào tới chỗ A Hổ đang nằm. Trong khi Chu Hiểu xuyên xem xét tình hình của A Hổ, trên gương mặt thanh tú của Lâm Thanh Huyên hiện lên sự tức giận vô cùng rõ ràng, cô đứng bật dậy, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Chu Hiểu Xuyên, anh hãy chăm sóc A Hổ giùm tôi, tôi phải truy tìm tên khốn đánh lén kia mới được.
Dứt lời nàng liền biến mất trong bóng đêm. Lâm Thanh Huyên cảm nhận được tung tích của kẻ đánh lén nàng, mà cho dù không phải là kẻ đánh lén thì ít nhiều gì cũng có liên quan, cho nên phải bắt được kẻ này bằng mọi giá, cho dù là vì báo thù cho A Hổ hay lý do gì thì cũng phải đem tên này ra ánh sáng công lý. Kiểm tra tình huống thân thể cho A Hổ xong, lông mày Chu Hiểu Xuyên nhíu chặt như muốn dính lại với nhau, bởi vì phi tiêu kia đã đâm sâu vào cơ thể A Hổ, không có dụng cụ chuyên dụng thì không thể lấy nó ra được. Chu Hiểu Xuyên nhanh chóng quyết định, không chút do dự, muốn đưa A hổ đến Phòng khám thú cưng để tiến hành phẫu thuật.
- Kiên nhẫn một chút, chúng ta phải trở về phòng khám thì tao mới có thể gắp phi tiêu trong người mày ra được.
Nhưng A Hổ lại cự tuyệt đề nghị của Chu Hiểu Xuyên. Lúc này điều nó quam tâm nhất không phải là sống chết của bản thân mà đó là sự an toàn của Lâm Thanh Huyên.
- Không cần phải để ý đến ta, ta rất rõ tình hình cơ thể mình, không chết ngay được, ngươi hãy nhanh chóng đuổi theo cô chủ của ta đi. Tên ám toán kia quả thực không đơn giản, ta lo lắng rằng một mình cô chủ không thể làm gì được hắn, có khi còn chịu thiệt dưới tay hắn.
Chu Hiểu Xuyên cũng đồng quan điểm với A Hổ, rất muốn đuổi theo tên đánh lén, nhưng hắn không vội vã đuổi theo Lâm Thanh Huyên mà cau mày hỏi một câu:
Tưạ hồ muốn chứng minh mình vẫn còn khỏe, A Hổ liền thét lên, không ngừng thúc dục:
- Yên tâm đi, ta còn có thể chịu đựng được! Ngươi cũng nhìn thấy đấy, cái phi tiêu cũng không có đâm trúng chỗ hiểm trên thân thể ta.Vậy hãy mau đi đi… Nếu đến muộn, nói không chừng sẽ phát sinh sự cố ngoài ý muốn!
- Được!
Lần này, Chu Hiểu Xuyên không do dự nữa, gật đầu đáp ứng nói. Trước khi rời đi, hắn dùng áo khoác cầm máu cho A Hổ, để Sa Tử và Lão Quy ở lại chỗ này chăm sóc cho nó, rồi đứng dậy nhanh chóng đuổi theo Lâm Thanh Huyên. Lão Quy bò tới bên người A Hổ, lại tái phát tật xấu:
- Chân chủ nhân ngươi cứng thật, làm ta đau kinh. Nếu không có cái mai rùa này, ta e rằng đã bị cô ta sút chết rồi…
Nguyên lai là pha lên gối tuyệt đẹp của Lâm Thanh Huyên căn bản không có trúng thằng em của Chu Hiểu Xuyên, mà trúng phải Lão Quy, làm cô cứ tưởng thằng em của Chu Hiểu Xuyên luyện cả Kim Tung Tráo cơ. A Hổ lại không nghe coi Lão Quy đang nói gì, nó mở to mắt ngơ ngác nhìn về phía mà Lâm Thanh Huyên đã đi xa. Một hồi lo lắng, đau nhức đang giày vò lấy nó, khiến cho ý thức của nó dần dần mất đi. Vừa mới nãy, A Hổ đã nói xạo với Chu Hiểu Xuyên. Cái phi tiêu kia đúng là không có trúng vào bộ phận yếu hại. Nhưng trên phi tiêu có độc, nếu như có thể lấy phi tiêu ra sớm, cũng như giải độc kịp thời thì còn có thể giữ lại được tính mạng, còn chỉ cần chậm trễ thôi là chắc chắn nó chỉ có đường chết! Bất quá, trong thời khắc sống còn, A Hổ lại thúc Chu Hiểu Xuyên đi giúp Lâm Thanh Huyên, bỏ qua cơ hội được cứu sống. Hiện tại, tuy bóng lưng Lâm Thanh Huyên đã mất hút vào màn đêm, nhưng ánh mắt của A Hổ vẫn nhìn về hướng Lâm Thanh huyên rời đi. Chỉ là hình ảnh dần dần mờ đi… trở thành một màu đen…. A Hổ cảm giác được sinh mệnh mình đang dần mất đi, nó yếu ớt nói:
- Chủ nhân, lúc này đây hiện đã đến cực hạn của ta rồi, ta sợ là phải vĩnh biệt người. Cùng sống với người mấy năm trời, thời gian đó trôi qua rất nhanh, cũng ta thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời ta. Có thể chết thay người, ta không hối hận một chút nào. Cái đáng tiếc nhất trong cuộc đời ta chính là từ nay về sau không thể tiếp tục đi theo người được nữa…
Giờ đây, ở trong mắt A Hổ, từng ký ức cũ trải qua đang hiện lên như một bộ phim chiếu lại: Mới sinh ra đời, những giọt sữa ngọt ngào của mẹ… Được lựa chọn làm chó nghiệp vụ, khắc khổ huấn luyện… Lần thứ nhất phá được vụ án, hưng phấn và kích động tột cùng… Khi đạt được danh hiệu đệ nhất, kiêu ngạo và tự hào… Đương nhiên, hình ảnh hiện lên nhiều nhất vào lúc này, đó là khoảng thời gian sống cùng với Lâm Thanh Huyên, là quãng thời gian vui sướng nhất, hạnh phúc nhất trong cuộc đời nó!
- Vĩnh biệt, chủ nhân...
Cùng với những hoài niệm về thế giới này, đặc biệt là về Lâm Thanh Huyên. A Hổ chậm rãi nhắm mắt lại, dần dần ngừng thở…
- Hình như có cái gì đó không đúng.
Sa Tử trước liền nhận ra A Hổ biểu hiện ra ngoài khác thường, vội vàng nhún người nhẩy đến bên cạnh A Hổ, chìa cái móng vuốt lên mũi dò xét, kinh hô:
- Không xong, nó đã không còn thở! Nó đã chết…
Lão Quy cũng ngây cả người, có chút không dám tin:
- Cái gì? Đã chết?? Nó không phải mới vừa nói có thể chịu được sao, thế quái nào mà đảo mắt cái đã toi rồi?
- Ta phải nhanh chóng báo chuyện này cho Chu Hiểu Xuyên biết! Có lẽ hắn có thể có biện pháp nào đó giúp nó thở trở lại được...
Quyết định chủ ý xong, Sa Tử cũng không lãng phí thời gian nữa, tung người nhảy lên, đuổi theo Chu Hiểu Xuyên. Đương nhiên, vừa đi, nó vừa nói với Lão Quy:
- Trông chừng nó, đợi Chu Hiểu Xuyên trở về.
Lão Quy vội vàng duỗi thẳng cổ lên kêu:
- Ây ây... không phải chứ? Để ta ở lại đây một mình? Nhờ ta, ta chỉ là một chỉ là một con rùa mà thôi, vạn nhất có người tiến lại gần, thì ta biết phải làm...
Nhưng nó còn chưa có nói xong thì bóng dáng của Sa Tử cũng đã biến mất trong màn đêm.
Dưới tình huống như vậy, Lão Quy cũng chỉ đành tiếp nhận sự thật phũ phàng:
- Thật là, đám người này sao toàn tính nhanh âu đoảng thế trời? Về sau, phải bắt bọn họ học theo ta, gặp chuyện gì cũng không được vội vàng, phải bình tĩnh xử lý mọi chuyện mới được…
Cũng may Sa Tử đã đi xa, bằng không, nhất định sẽ giơ móng vuốt của nó lên chụp xuống, châm chọc nói: “Ngươi gặp chuyện gì cũng luôn bình tĩnh không hoảng hốt? Gió to quá đấy, ngươi vốn phản ứng chậm chạp chứ bĩnh tĩnh cái nỗi gì?”
Đối với chuyện vừa xảy ra, Chu Hiểu Xuyên không hề hay biết. Giờ phút này, hắn đã đuổi theo Lâm Thanh Huyên được một lúc, chỉ là không thể theo kịp, cuối cùng bị mất dấu.
- Hai người này ruốt cục đã chạy đến đâu rồi? Đuổi theo người trong đêm tối thật chả dễ dàng gì.
Tuy rằng tạm thời mất dấu bọn họ, nhưng trên mặt Chu Hiểu xuyên không có lấy một điểm thất vọng, vẫn hết sức bình thản, thuận miệng oán hận hai câu sau, liền hướng đến thùng giác ven đường, giữ lấy một con chuột hỏi:
- Có thấy một nam một nữ chạy qua đây không? Bọn họ chạy về hướng nào?
Con chuột liếc mắt đánh giá Chu Hiểu Xuyên, vẻ mặt cao ngạo lẫn khinh thường nói:
- Dựa vào cái gì mà ta phải nói cho ngươi? Đừng tưởng rằng, ngươi hiểu được thú ngữ, là có thể ra lệnh cho ta.
Đối phó với mấy con chuột, Chu hiểu Xuyên đã có kinh nghiệm. Hắn không nói hai lời, liền móc gói Diệu Tiên (một loại thức ăn cho động vật ở bên trung quốc, đây là tên hang) trong túi quần, Sau khi xé gói thức ăn ra, mùi hương tỏa đi khắp nơi:
- Mày có nói cho tao biết… không?
- Nếu mày có thể dẫn tao đi thì tao sẽ cho mày cái túi này.
Hắn chợt nhớ tới chuyện khả năng tìm kiếm của chuột là rất tốt, nên hắn liền lập tức thay đổi chủ ý.
- Ngươi phải giữ lời đó… Đi theo ta!
Bao Diệu Tiên tỏa mùi ra làm con chuột nhịn không được chảy nước dãi, lập tức đáp ứng Chu Hiểu Xuyên, dẫn hắn nhanh chóng tới chỗ Lâm Thanh Huyên vè kẻ đánh lén kia. Chu Hiểu Xuyên nhanh chóng đi tới một nơi vắng vẻ, đuổi kịp Lâm Thanh Huyên và kẻ đánh lén đó. Giờ phút này, hai người bọn họ đang giao chiến với nhau. Tiếng quyền cước va vào nhau, liên tiếp vang lên bên tai không dứt, giống như là Hoàng Phi Hồng và Phương Thế Ngọc trong những bộ phim kinh điển đang giao thủ với nhau. Chẳng qua, so với trong phim ảnh thì thiếu hẳn đi những cảnh đặc sắc và nguy hiểm, đắc biệt là đoạn nhạc gây cảm xúc người xem. Chu Hiểu Xuyên cũng coi như là người có thần kinh tốt, nhưng cảnh tượng trước mắt một màn, vẫn làm cho hắn cảm thấy mình thật cùi bắp. “Xảy ra chuyện gì thế này? Võ lâm cao thủ quyết đấu sao?”