Tay phải cầm ngân châm đã được khử trùng, tay kia mở tư liệu tranh ảnh nghiên cứu mấy huyệt vị, sau đó lại mở cuốn châm cứu học cẩn thận đọc mấy huyệt vị đó. Trong khoảng thời gian ngắn, các nhân viên y tế tại đây chỉ nhìn chằm chằm Chu Hiểu Xuyên, không nói gì. Đọc được vài phút đồng hồ, Chu Hiểu Xuyên ngẩng đầu lên, liền chọn lựa mấy huyệt đạo rồi hỏi Tiễn lão. Mặc dù Tiễn lão cho rằng hắn là kẻ nước đến chân mới nhảy nhưng khi hắn hỏi gì cũng trả lời, không hề có tâm tư riêng. Khác với Tiễn lão biết kiềm chế, ba nghiên cứu sinh đứng phía sau kia thì khác hẳn, miệng liên tục cười lạnh, trên mặt tràn đầy sự hoài nghi lẫn xem thường. Trong lòng bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ:“ Người này làm như châm cứu người dễ học lắm hả? Chỉ cần tùy tiện xem một chút sách vở là có thể máy móc thi châm sao? Chúng ta nghiên cứu tri thức và thủ pháp thi châm đã nhiều năm, cũng đã tự thực tập trên người mình vô số lần, lúc đó mới dám thi châm cho người bệnh! Chỉ có loại con bò mới học cái liền áp dụng ngay. Chẳng lẽ người này làm bác sỹ thú y lâu rồi cũng xem bệnh nhân như thú vật luôn sao?”
Nếu không phải vì có Tiễn lão, cục trưởng cục vệ sinh và cả viện trưởng ở đây nữa thì ba nghiên cứu sinh thực sự đã chửi thằng mấy câu này vào mẹt Chu Hiểu Xuyên rồi. Chu Hiểu Xuyên cũng không biết ba nghiên cứu sinh kia đang khinh bỉ hắn, mà cho dù có biết, hắn cũng không có tâm tình để phản ứng. Cảm ơn Tiễn lão một câu, hắn liền trở về giường bệnh, tay phải bắt đầu thì châm, đâm vào huyệt Đại Chuy ở xương đốt xương thứ bảy sau cổ. Bởi vì bệnh chó dại là bệnh truyền nhiễm mà độc tính cấp tính truyền vào hệ thống trung khu thần kinh, cho nên Chu Hiểu Xuyên tổng hợp lại những thứ từ sách vở và ý kiến của Tiễn lão để lựa chọn huyệt vị cần thi châm, đó đều là Đốc mạch (Biên: một trong tám kỳ kinh bát mạch). Sở dĩ lựa chọn huyệt vị tại Đốc mạch bởi vì Trung Tằng từng nói có hai mươi bốn thứ khó khăn, một trong đó là: ‘Đốc mạch của người, nơi đây thu thập mọi tin tức cơ thể rồi chuyển về não bộ.’
Cắm một ngâm châm vào huyệt Đại Chuy xong, Chu Hiểu Xuyên cũng không vội vã đâm vào huyệt vị thứ hai, mà lại một tay cầm châm, một tay cầm sách lên tập trung nghiên cứu, miệng còn lẩm bẩm. Tại vì giờ phút này, trong phòng cấp cứu không có ai nói gì cả, không khí cực kỳ yêu tĩnh, mọi người có thể nghe rõ hắn đang lâm bầm cái gì:
- Huyệt Phong Phủ, cách huyệt Cảnh Bộ một tấc, hai huyệt Não Hộ, Đầu Bộ cách đó tầm năm tấc...
“Tên cùi bắp này bây giờ mới đi học thuộc tên các huyệt, đúng là nước tới chân mới nhảy mà. Làm như vậy có tác dụng mới là lạ!” Mọi người lại bị hành động của Chu Hiểu Xuyên làm cho choáng váng. Chỉ có Chu Ngả Gia đứng ở một góc, không hiểu vì sao tràn ngập tin tưởng đối với Chu Hiểu Xuyên, nhìn thấy trên vẻ mặt mọi người đày hoài nghi, cùng với ánh mắt khinh thường, cô liền không chịu được, đành cầu nguyện: “Chu Hiểu Xuyên ơi Chu Hiểu Xuyên, anh nhất định có thẻ cứu sống được cô bé Tôn Văn Văn, khiến cho đám người xem thường anh, tự cho mình nguy hiểm, biết anh lợi hại đến cỡ nào!”
Giờ phút này Chu Hiểu Xuyên đã tiến vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong, căn bản sẽ không chú ý tới ánh mắt của mọi người xung quanh, toàn bộ sự chú ý đều tập trung lên trên người Tôn Văn Văn. Ngay khi ngân châm đâm vào huyệt Đại Chuy được một thời gian, Chu Hiểu Xuyên kinh hỉ khi cảm nhận được dòng năng thần bí thông qua ngân châm để tiến vào cơ thể Tôn Văn Văn đúng như dự liệu của hắn. Hơn nữa nó còn nương theo Đốc mạch, tới trung khu thần kinh của Tôn Văn Văn tiến hành chống lại độc chó dại. Chu Hiểu Xuyên phấn khởi nghĩ: “Năng lượng thần bí quả nhiên cũng có tác dụng đối với con người.”
Hắn hít một hơi thật sâu, buông ra quyển châm cứu học trong tay ra, hai tay cầm hai châm bắt đầu đồng thời châm vào huyệt Phong Phủ và huyệt Hộ Não. Sau đó Chu Hiểu Xuyên tiếp tục đâm vào các huyệt khác mà mình đã học thuộc ban nãy. Nhưng sau khi thi châm xong, Chu Hiểu Xuyên lại phát hiện ra năng lượng thần bí tuy có tiến vào cơ thể Tôn Văn Văn, có công kích qua lại với độc chó dại nhưng thế công còn yếu, có vẻ oánh không lại. Nếu vậy, có lẽ phải chờ đợi thêm một khoảng thời gian nữa, Chu Hiểu Xuyên không dám khẳng dịnh là mình có thể chịu được đến lúc đấy không. Ngày trước, để cứu A Hổ, Chu Hiểu Xuyên đã từng bị hôn mê. Tuy rằng hiện tại thân thể cùng với năng lượng thần bí đều mạnh hơn lúc cứu A Hổ thì hắn vẫn không dám chắc mình sẽ không hôn mê. Dù sao A Hổ cũng chỉ là một con chó, còn Tôn Văn Văn là người, khó hơn nhiều lần. Chu Hiểu Xuyên thầm nghĩ: “ Mình cần phải nhanh chóng gia tăng sức tấn công của năng lượng thần bí. Nhưng bằng cách nào đây?”
May là cứ mỗi khi hắn dùng thủ pháp thi châm đặc biệt thì sức công kích của năng lượng thần bí đã tăng lên.
“Dùng phương pháp thi châm đặc thù, hình như có thể tăng thêm sức công kích của nằng lượng thần bí thì phải?” Phát hiện này làm cho Chu Hiểu Xuyên hưng phấn không thôi, hắn lập tức liền cải biến đi thủ pháp châm cứu cũ, dùng toàn bộ những kiến thức của mình để tạo ra một phương pháp mới. Sau một hồi cố gắng, sức công kích của năng lượng thần bí quả nhiên tăng lên. Độc bệnh chó dại chiếm cứ hệ thống trung khu thần kinh, bất đầu bị hóa giải nhanh hơn dự đoán, từ đó bệnh trạng của Tô Văn Văn dần dần giảm đi rõ rệt.
- Nhìn kìa, hơi thở của Văn Văn hình như đã đỡ, không hề khó khăn như trước, thân thể của con bé cũng bớt co giật hẳn!
Trịnh Nhuế Linh kinh hỉ kêu lên, tuy rằng cô đã cố ý giảm thấp âm thanh, nhưng niềm vui sướng trong đó vẫn lộ rất rõ rệt.
- Ừ anh thấy rồi.
Tôn Đức Lương gật đầu. Tuy rằng hắn tỏ ra bình tĩnh, chỉ là giọng nói và thân thể lại run rấy, chắc chắn nội tâm của hắn cũng kích động vô cùng. Các bác sỹ và y tá trong phòng hồi sức, đều thấy được Tôn Văn Văn đã giảm bệnh, khiến bọn họ vừa khiếp sợ, vừa không thể tin được, nhỏ giọng xì xào bàn tán:
- Tình huống của người bệnh đang chuyển biến tốt đẹp… Thằng nhóc này cũng được đấy!
- Tôi không có hoa mắt đấy chứ? Một bác sỹ thú y, vừa mới bắt đầu nghiên cứu phương pháp châm cứu lẫn huyệt đạo mà có thể khiến bệnh tình người bệnh đang chuyển biến tốt đẹp ư?
- Mặc dù trước mắt, triệu chứng của người bệnh liên tục giảm bớt, bất quá cũng không chắc chắn được bệnh chó dại đã trị khỏi hoàn toàn. Y học hiện giờ cũng có thể làm được như vậy, nhưng không thể chữa trị tận gốc thôi! Làm giảm bớt triệu chứng cũng chỉ làm cho bệnh nhân sống thêm được vài ngày...
Có người lấy được hi vọng, có người trợn mắt há mồm, cũng có người khó tin, còn có người còn tồn tại nghi ngờ... những điều đó chả ảnh hưởng gì đến Hiểu Xuyên. Tuy rằng thủ pháp châm cứu và năng lượng thần bí đã có hiệu quả rất lớn, nhưng Chu Hiểu Xuyên vẫn nhíu mày lại. Bởi vì hắn phát hiện việc lấy năng lượng thần bí cứu chữa cho con người mang lại mang đến đau đớn và mệt mỏi hơn so với việc cứu động vật rất nhiều. Hiện tại hắn có thể kiên trì một chút, bất quá có lẽ cũng chả được bao lâu. Nếu bệnh của Tôn Văn Văn không nguy cấp, Chu Hiểu Xuyên còn có ‘nghỉ giữa giờ’, chứ còn hiện tại Chu Hiểu Xuyên có thể khẳng định nếu mình mà dừng dòng năng lượng thần bí lại, rất có thể sẽ khiến tình hình của cô bé chuyển biến xấu, thậm chí còn có thể chết! Kết quả như vậy, cũng không phải là điều Chu Hiểu Xuyên muốn thấy!
“Sức công kích của năng lượng thần bí không đủ mạnh, phải tìm cách khác cải thiện việc này mới được!” Chu Hiểu Xuyên ngẩng đầu nhìn về Tiễn lão: “Có lẽ vị lão Trung y này sẽ có phương pháp để thúc giục sức công kích của năng lượng thần bí cũng nên.”
Nghĩ đến đây, Chu Hiểu Xuyên không hề do dự, cũng không có quanh co lòng vòng, trực tiếp trưng cầu ý kiến của Tiễn lão. Nghe xong lời thỉnh cầu của Chu Hiểu Xuyên, Tiễn lão nhướng mày:
- Thật sự không phải là tôi không muốn chỉ, mà chỉ là...
Tôn Đức Lương tưởng rằng lão còn có ý riêng không chịu chỉ, liên vội vàng khẩn cầu:
- Tiễn lão, xin ông hãy chỉ cho vị bác sĩ này đi, tôi cầu xin ông!
- Cục trưởng Tôn, ngài hiểu lầm rồi, không phải tôi không muốn dạy hắn, mà là lúc này thời gian ngắn ngủi liệu hắn có thể học được bao nhiêu. Nếu là thủ pháp châm cứu đơn giản thì còn có thể dễ dàng bắt chước, nhưng để học những thủ pháp cao minh thì không biết phải luyện tập biết bao nhiêu năm tháng!
Nói tới đây, Tiễn lão dừng lại một chút rồi đưa ra một đề nghị:
- Nếu không, hãy để cho lão châm cứu giùm cho?
Chu Hiểu Xuyên lại lắc đầu cự tuyệt nói:
- Châm này, nhất định phải cháu làm mới thành công!
Lời hắn nói chính là sự thật. Dù Tiễn lão có y thuật cao siêu đến đâu, mà trong cơ thể lại không có năng lượng thần bí thì cho dù lão có cố gắng đến thế nào cũng đều vô vô ích. Bất quá câu nói thật lòng của Chu Hiểu Xuyên làm người khác nghe vào liền lầm tưởng hắn ngạo mạn.
“Tiễn lão là ai? Đó chính là người châm cứu giỏi nhất cả nước, là người lãnh đạo của hội học thuật Đông y quốc gia, được ca tụng là chuyên gia Đông y mấy chục năm nay, không chỉ có ở trong nước mà ngay cả trên thế giới cũng có danh tiếng. Còn mày chỉ là một bác sỹ thú y nhỏ nhoi thế mà bảo người ta không làm được. Tưởng tưởng mày giỏi lắm à?” Các bác sỹ và y tá ở đây mặc dù không có mở miệng chửi mắng, nhưng ánh mắt của bọn họ rất diễn cảm, biểu lộ ra sự bất mãn trong lòng. Dưới tình huống như thế, Chu Hiểu Xuyên tỉnh táo vẫn như cũ, nhìn thẳng Tiễn lão, hờ hững nói:
- Cháu biết ông là chuyên gia y học nổi danh được mọi người ca tụng, cháu cũng không ý tứ muốn xúc phạm ông, nhưng bệnh của Tôn Văn Văn, chỉ có thể do cháu tự thân chữa trị mới có thể thành công!
Lời nói của Chu Hiểu Xuyên chắc như đinh đóng cột, tràn đầy tin tưởng, tạo lên một sự hấp dẫn lạ kỳ
- Được rồi, lão sẽ dạy cho cháu vài thủ pháp châm cứu. Về phần cháu có thể hay không lĩnh ngộ, đem phát huy đến mức nào, cũng chỉ có thể nhờ vào lĩnh ngộ của mình...
Tiễn lão nói xong, liền bước tới trước mặt Chu Hiểu Xuyên, ông cầm lấy ngân châm, bắt đầu giảng dạy thủ pháp châm cứu tại chỗ luôn.
Tiễn lão không có một chút tâm tư, dạy cho Chu Hiểu Xuyên mấy thủ pháp châm cứu, cái nào cũng cực kỳ cao siêu. Chu Hiểu Xuyên lắng nghe rất cẩn thận, không chỉ có hắn, mà cả ba người nghiên cứu sinh đều mở to mắt nhìn chằm chằm Tiễn lão, sợ không cẩn thận bỏ mất đoạn quan trọng. Hơn hết, Chu Hiểu Xuyên vô cùng chăm chú lắng nghe, chứ không như ba người nghiên cứu sinh kia, họ không có thật tâm lắng nghe, thực chất họ tuy có nghe giảng nhưng vẫn tồn tại cái ý nghĩ cười nhạo Chu Hiểu Xuyên: “Tiễn lão thật đúng là không có tâm tư, lại có thể truyền hết tuyệt học của mình cho tên bác sỹ thú y này. Bất quá vừa học xong liền áp dụng như vậy, đâu phải chuyện dễ dàng? Cái tên cuồng vọng này hơn phân nữa là không hiểu gì!”
Tiễn lão đã nhanh chóng đem mấy thủ pháp châm cứu giảng và biểu diễn qua một lần. Sau khi buông ngân châm xuống, lão nói:
- Những điều mà lãoi có thể dạy thì đã dạy, còn lại cân phải xem cháu biểu hiện như thế nào.
- Cảm ơn ông, Tiễn lão!
Năm chữ tuy vô cùng đơn giản nhưng lại phát ra từ tận đấy lòng của Chu Hiểu Xuyên. Vị bác sĩ này dù không quen biết nhau nhưng vẫn truyền tuyệt kỹ của mình cho hắn, khiến Chu Hiểu Xuyên tôn ký ông ta từ tận đáy lòng. Xoay người về phía Tôn Văn Văn, Chu Hiểu Xuyên trước tiên cũng không đi lấy châm, mà híp mắt, nhớ lại toàn bộ những gì Tiễn lao dạy một lần. Sau đó mới mở mắt, đồng thời hít một hơi thật sâu, đưa tay cầm châm, phân biệt hai huyệt h Hộ Não và huyệt Đại Chuy, lấy thủ pháp vừa mới học bắt đầu thi châm.
- Ai~~~!...
Thấy một màn như vậy, Tiễn lão khẽ thở dài một hơi, lắc đầu không nói gì. Vẻ mặt ba nghiên cứu sinh phía sau ông đầy châm chọc, không hẹn mà cùng cười lạnh trong lòng: “Ha ha, quả nhiên là không thể nào hiểu được!”
“Mình biết mà, mới học mà áp dụng luôn, thành công thế quái nào được. Mày tưởng người là thiên tài chắc? Xem một lần là có thể làm được hả? Đừng có đùa!”
“Nhìn xem, quả nhiên là thất bại? Hừ, để tao coi mày còn hổ báo, mạnh miệng chém gió tới đâu!”
Tất cả chuyện này cũng bởi vì thủ pháp thi châm của Chu Hiểu Xuyên cực kỳ vụng về. Hắn không hề để ý đến điều này, vẫn đang chuyên tâm thi châm cho Tôn Văn Văn. Chu Hiểu Xuyên nhanh chóng xong lượt châm thứ nhất, sau đó vẫn tiếp tục thi châm vào hai huyệt đó, không có thay đổi. Lần này, năng lượng thần bí bắt đầu từ ngón tay cuồn cuộn chảy vào.
- A?
Mặc dù kinh nghiệm của Tiền lão có nhiều, nhưng cũng nhịn không được phải kêu lên khi nhìn Chu Hiểu Xuyên thi châm lần thứ hai. Lần này hắn thì châm không còn dáng vẻ vụng về nữa, mà là cực kỳ thành thạo, giống như luyện tập mấy chục năm rồi, đã sớm thành thục mấy thủ pháp kia từ lâu. Việc thay đổi ba trăm sáu mươi đổ kiểu này luôn khiến người ta phải khiếp sợ. Ba nghiên cứu sinh mới ban nãy còn châm chọc Chu Hiểu Xuyên, bất ngờ đều trợn mắt há mồm, nhịn không được kêu lên:
- Sao... sao có thể như thế được? Không phải mình bị hoa mắt đấy chứ? Nhất định là mình hoa mắt rồi.
- Anh ta vừa mới học được thủ pháp châm cứu, vậy mà đã có thể thi triển thành thục đến như vậy ư? Có nhầm không đấy?
- Sao dã man quá quá vậy? Chúng ta đã thực hành những thủ pháp kia biết bao nhiêu lần rồi mà vẫn không thể thành thục được. Trong khi đó anh ta chỉ cần có vãi phút ngắn ngủi là có thể làm được điều đó. Bộ anh ta muốn đả kích người khác sao? Nhìn anh ta mà mình muốn đập đầu vào tường quá.
Phía sau có người ồn ào, Tiễn lão liền nhướng mày, quay đầu liền quay đầu lại quát khẽ:
- Im lặng một chút đi.
Ba tên nghiên cứu sinh lập tức ngậm miệng lại, trong mắt vẫn còn lưu lại sự khiếp sợ. Quay đầu lại nhìn Chu Hiểu Xuyên thi châm, Tiễn lão nhịn không được cũng phải nói thầm: “Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, người này đã luyện thành thục thủ pháp châm cứu kia. Chuyện này nếu không phải là mình tận mắt chứng kiến thì không thể nào tin được... Người thanh niên Chu Hiểu Xuyên này, quả thực có thiên phú kinh người ở phương diện châm cứu.”
Lúc mọi người đang nhìn hắn đầy kinh ngạc thì hắn đã thi xong châm lần thứ hai, tạm dừng một lát, hắn tiếp tục thi châm lần thứ ba, vẫn là hai huyệt đó. Giờ phút này, tất cả mọi người đều nhận ra Chu Hiểu Xuyên đang luyện tập với hai huyệt đạo này. Tiễn lão hít sâu một hơi, lão cũng không thể không chế tâm tình của mình, nhẹ nhàng nói:
- Chẳng lẽ hắn đã luyện được thủ pháp châm cứu kia? Không thể tin được, luyện tập thành thục nó chỉ trong một thời gian ngắn thôi ư? Những người có thể luyện tập thành thục những thủ pháp này chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa những người này, ai cũng phải khổ luyện tới mấy chục năm. Chuyện này quá thực khó tin, quả thực khó tin.
Về phần ba nghiên cứu sinh kia, vào giờ khắc này bọn họ đều bị chấn động, trợn mắt há mồm thật lâu cũng không biết nói cái gì. Tất cả mọi người ngừng thở, ánh mắt tập trung trên tay Chu Hiểu Xuyên, họ muốn biết thủ pháp của Chu Hiểu Xuyên đã thực sự thành thục không. Đương nhiên, Chu Hiểu Xuyên không để cho bon họ thất vọng. Hiện tại hai tay Chu Hiểu Xuyên thi triển thủ pháp nhẹ nhàng như đang múa, làm cho người khác có cảm giác vui vẻ thoải mái, lâm vào say mê!
“Hoàn toàn thành thục!” Trong đầu mọi người không hẹn mà hiện lên câu này. Chu hiểu xuyên chỉ cần chỉ cần gần mười phút đông hồ là đủ để hắn hoàn toàn thành thục, thi triển một cách cực kỳ tự nhiên.
“Thiên tài! Người thanh niên tên Chu Hiểu Xuyên này tuyệt đối một thiên tài trăm năm có được, à không phải là ba trăm năm mới đúng!”Tiên lão mở to hai mắt nhìn chằm chằm Chu Hiểu Xuyên, giống như nhìn chằm chằm bảo bối có một không hai, cả người không ngừng kích động run lên: “Không nghĩ tới, ngày Đông y đang dần suy thoái, mình còn thể gặp một thiên tài, quả thật trời không làm người thất vọng! Thiên tài như vậy, chỉ cần chịu tập luyện nghiên cứu công phu châm cứu, mười mấy hai mươi nắm sai, nói không chừng liền có thể trở thành người có thể sánh ngang với các vị danh y thiên cổ như Hoàng Phổ Mật thời Tần hay Vương Duy Nhất thời Tống và Dương Kế Châu thời Minh ấy chứ. Đáng tiếc thiên tài như như vậy không phải là bác sỹ Đông y mà lại là bác sỹ thú y, thế này không phải là trời bất công sao? Lúc trước, không biết kẻ nào đui mù lại kêu hắn đi học bác sỹ thú y chứ?”
Tiễn lão nắm chặt tay, trong lòng quyết tâm. “Thiên tài Đông y mà không học Đông y, không học châm cứu, thì thật là phí của! Không, còn hơn cả phí của nữa, mà là tội phạm! Mình nhất định phải kêu người đổi nghề, chuyển sang Đông y!”
Nếu không phải giờ này Chu Hiểu Xuyên đang châm cứu cho Tôn Văn Văn, chỉ sợ Tiền lão đã xông tới lôi Chu Hiểu Xuyên ra, mềm rắn đủ cả khuyên hắn nhanh đổi sang làm Đông y. Trong đầu lão bây giờ chỉ còn một suy nghĩ: “Bằng bất cứ giá nào cũng phải làm cho Chu Hiểu Xuyên chuyển sang nghề Đông y!”
Còn Chu Hiểu Xuyên thì vẫn miệt mài thi châm, hắn lại ghim châm lên các huyệt vị ở Đốc mạch của Tôn Văn Văn, năng lượng thần bí trong cơ thể Tôn Văn Văn khởi động công kích, càng ngày càng mạnh, đánh cho độc chó dại tơi bời, liên tục tháo chạy. Dưới tình huống năng lượng thần bí liên tục tấn công như vậy, độc bệnh chó dại nhanh chóng bị hóa giải, tình huống của Tôn Văn Văn cũng vì vậy mà được cải thiện. Tất cả những biến hóa đó đều được mọi người xung quanh nhận ra. Một bác sỹ đang đứng bên cạnh giường bệnh, căn cứ vào biểu hiện bệnh trạng của Tôn Văn Văn bên ngoài, cùng với các thiết bị kiểm tra, liền đưa ra kết luận làm cho mọi người khiếp sợ không thôi:
- Tình huống Tôn Văn Văn đang nhanh chóng chuyển biết tốt, cơn co rút cơ đã khôi phục bình thường, tình trạng sợ gió, nước, ánh sáng, âm thanh cơ bản đã biến mất, còn những bệnh trạng khác đã cải thiện với tốc độ cực nhanh, mọi thứ trong cơ thể đang dần trở lại bình thường...
“Chẳng lẽ kỳ tích thật sự xuất hiện? Lẽ nào một bác sĩ thú y có thể chữa được bệnh chó dại thời kỳ phát tác?” Tất cả mọi người đều kích động, bọn họ mở to hai mắt nhìn Chu Hiểu Xuyên, đến cả nháy mắt cũng không dám nháy, họ mong chờ kỳ tích xuất hiện. Lúc mọi người tập trung, Chu Hiểu Xuyên cuối cùng đã châm xong, hít một hơi tạm dừng, rồi rút ngân châm ra nhanh như tia chớp. Giờ phút này Tôn Văn Văn, nhắm mắt ngủ say, thần thái bình thản, không hề còn biểu hiện thống khổ nữa, trông không khác gì một người bình thường khỏe mạnh đang ngủ. Trịnh Nhuế Linh sốt ruột muốn hỏi thăm tình hình, nhưng chỉ có thể há to miệng chứ không thể phát ra âm thanh gì, hiển nhiên là do khẩn trương quá độ. Cuối cùng cũng là Tôn Đức Lượng mở miệng, giọng hơi run run hỏi:
- Chu tiên sinh, bệnh của con gái tôi ra sao rồi?
Chu Hiểu Xuyên xoay người lại, mỉm cười đáp:
- Ổn rồi.
Lời này của Chu Hiểu Xuyên rất nhẹ nhàng nhưng đối với mọi người ở đây mà nói, nó như là sấm sét nổ vang bên tai.
Kỳ tích thực sự đã xảy ra. Mọi người trong phòng hồi sức hoàn toàn yên lặng. Ngoại trừ các dụng cụ ngẫu nhiên phát ra âm thanh ‘lách cách’ thì phòng giám sát đều lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng, trong khoảng thời gian ngắn, đúng là không ai nói lên lời. Chu Hiểu Xuyên cũng không có nói gì, hai tay của hắn chống trên giường bệnh, mượn cơ hội khôi phục thể lực bị tiêu hao. Vừa nãy chữa bệnh cho Tôn Văn Văn, cơ hồ đã hút toàn bộ thể lực của hắn. Vì để chữa trị Tôn Văn Văn, hắn phải dùng một lượng lớn năng lượng thần bí, lúc này hắn có cảm giác mình sắp té xỉu như lần trước chữa cho A Hổ. Năng lượng thần bí mới thu được trong cơ thể Chu Hiểu Xuyên, lập tức cùng với viên năng lượng hợp lại với nhau, không ngờ rằng thể tích nó liền tăng lên một phần ba, màu sắc cũng chuyển sang màu vàng óng như ngọc, không có một chút tì vết. Cái duy nhất làm cho Chu Hiểu Xuyên có chút thất vọng chính là vẫn không hiểu nó đã hóa thành cái gì.
Ước chừng mười phút đồng hồ sau, sự yên tĩnh trong phòng hồi sức cũng bị phá vỡ. Người đầu tiên trong khiếp sợ hoàn hồn trở lại là Trịnh Nhuế Linh, cô liền hai bước đi tới giường bệnh, khẽ vuốt vuốt khuôn mặt Tôn Văn Văn, nước mắt chảy xuống hai bên má, vui sướng mà khóc. Cô mặc dù chỉ là mẹ kế của Tôn Văn Văn, nhưng đã nhiều năm rồi, hai người còn thân nhau hơn cả mẹ con ruột. Tôn Đức Lương cũng hồi phục thần trí, hắn đầu tiên đi tới bên giường bệnh để xem tình huống của con gái, rồi sau đó liền nắm chặt hai tay của Chu Hiểu Xuyên, hai hàng lệ rưng rưng, cả người không ngừng run rẩy, liên tục nói cám ơn. Bác sỹ và y tá trong phòng hồi sức cũng đã khôi phục thần trí, tuy rằng thân thể của Tôn Văn Văn đã khôi phục lại bình thường, nhưng trong lòng họ vẫn còn tồn tại nghi vấn: “ Bệnh chó dại nan y này khiến cả thế giới không thể trị khỏi mà cũng có thể trị được ư? Chuyện này... quả thực khó tin!”
Ôm theo nghi hoặc đó, các bác sỹ tới bên cạnh Tôn Văn Văn, bắt đầu tiến hành các loại kiểm tra, và sau đó rất nhanh kết luận rằng độc bệnh chó dại trong cơ thể Tôn Văn Văn, đã bị hóa giải hoàn toàn. Không chỉ có như thế, toàn bộ các sinh lý cơ thể của cô bé đều đã trở lại bình thường. Nói cách khác, hiện giờ cô đã hoàn toàn bình phục. Nếu không phải mọi người đã tận mắt thấy Tôn Văn Văn lúc trước chịu thống khổ thì chắc chắn không thể tin được người khỏe mạnh đang nằm nghỉ này lại suýt bị độc chó dại giết chết. Bệnh chó dại này, y học thế giới còn phải nhức đầu, thế mà một bác sỹ thú y với mấy cây ngân châm là đã có thể trị khỏi. Truyện thật như đùa.
Cả bác sĩ lẫn y tá đều tròn mắt nhìn Chu Hiểu Xuyên.
- Mình không nằm mơ chứ? Có người có thể trị được bệnh dại…. khi đã phát tác ư?
- Chỉ một bác sĩ thú y dùng phương pháp châm cứu có thể chữa trị được cho người bị chó dại cắn. Nếu không tận mắt chứng kiến thì tôi không thể nào tin đây là sự thật. Kỳ tích! Đây thật sự là kỳ tích!
- Không ngờ tôi năm đó tốt nghiệp học viện y chính quy, lại còn làm bác sĩ được bao nhiêu năm kinh nghiệm nữa, thế mà không bằng một bác sĩ thú y. Chuyện này đúng là…. thật khiến người ta phải xấu hổ.
Còn về ba tên nghiên cứu sinh khi nãy cười Chu Hiểu Xuyên thì xấu hổ, hận không có cái lỗ nào để cho mình chui vào.
- Chúng tôi quả thực đui mù, dám cười nhạo Chu tiên sinh. Còn coi chuyện Chu tiên sinh làm là nhảm nhí nữa, thật xấu hổ.
Vừa rồi còn gọi Chu Hiểu Xuyên là bác sĩ cuồng vọng, thế mà bây giờ đã đổi thành kính ngữ là ‘tiên sinh’ rồi. Dựa theo việc thay đổi cách xưng hô, có thể thấy được thái độ của ba nghiên cứu sinh này. Trên thực tế, không chỉ riêng ba nghiên cứu sinh này mà cả bác sỹ lẫn y tá khi nhìn thấy kỳ tích cũng đều thập phần tôn kính và sùng bái.
“Một bác sĩ thú y, nhờ vào phương pháp trâm cứu mà có thể chữa được bệnh nan y như bệnh dại do chó cắn. Chuyện thần kỳ như vậy, muốn người ta không sùng bái, không ngưỡng mộ, tôn kính thì thật khó khăn.” Cơ hồ trong đầu tất cả mọi người có mặt tại đây đều có ý nghĩ này ở trong đầu. Những âm thanh ‘rầm rập’ vang lên, toàn bộ nhân viên y tế đều vọt đến bên cạnh Chu Hiểu Xuyên, bắt đầu bài ca tang bốc y thuật hắn, cũng không quên nói những thứ khúc mắc về y học bấy lâu nay ra, mong có được một câu trả lời thỏa đáng. Đối với chuyện này, Chu Hiểu Xuyên chỉ có thể cười khổ, liên tục xua tay, lắc đầu:
- Các người hỏi nhầm người rồi. Tôi chỉ là một bác sĩ thú y thôi, làm sao có thể trả lời được mấy thứ đó chứ!
Tuy rằng Chu Hiểu Xuyên nói thật nhưng đâu có ai tin hắn, chỉ sôi nổi nói:
- Chu tiên sinh cứ khiêm tốn, nếu trình độ y học không tốt, sao dám châm cứu chứ?
- Nói đúng đây! Nếu anh không hiểu gì về y học mà có thể chữa được bệnh dại thì chúng tôi không phải là một đám phế vật sao?
- Chu tiên sinh, bộ dáng lúc anh châm cứu trông thập đẹp trai, không biết anh đã có bạn gái chưa?
Mỗi người đế một câu, nhất thời khiến phòng khám ồn như cái chợ. Trong đám người đó, chỉ Chu Hiểu Xuyên là khổ không tả nổi, cứ lăn qua lăn lại, chỉ có thể nói được một câu:
- Tôi nói thật mà, sao không ai tin?
Vào thời khắc mấu chốt, vẫn là Tiễn lão đứng ra quát các nhân viên y tế, giải vậy thay cho Chu Hiểu Xuyên:
- Các người ồn ào cái gì đấy? Người bệnh vừa mới được chữa khỏi, cần được nghỉ ngơi, không chịu nổi ầm ĩ. Được rồi, các người đừng đứng đây làm vướng tay vướng chân nữa.
Tiền lão có uy vọng rất lớn trong bệnh viện, lão đã nói thì không ai dám không nghe theo. Hơn nữa viện trưởng cũng lệnh bọn họ phải nhanh chóng đi ra ngoài, tránh quấy rầy Tôn Văn Văn nghỉ ngơi, cho nên bọn họ đành tiếc nuối rời đi. Nhìn đám nhân viên y tế nối đuôi nhau rời đi, Chu Hiểu Xuyên thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Chu Hiểu Xuyên cứ tưởng mình thoát rồi, ai dè Tiễn lão lại tiến đến cười híp mắt, hỏi:
- Trước kia cháu có từng học qua châm cứu sao?
Chu Hiểu Xuyên không giấu giếm, cũng không nói phét, thật thà trả lời:
- Trong thời gian học đại học cháu cũng đã học qua châm cứu động vật. Bất quá châm cứu cho người thì đây cũng là lần đầu tiên cháu làm, cũng may là đã thành công.
- Thì ra là vậy.
Tiễn Lão gật đầu, vào chủ đề chính:
- Cháu đừng làm nghề thú y nữa, qua làm ngành y luôn đi, tốt nhất là làm Đông y ấy.
- Sặc….
Chu Hiẻu Xuyên ngẩn ra đấy, không ngờ rằng Tiễn lão lại khuyên mình đổi nghề. Lão lại thao thao bất tuyệt nói:
- Tiểu Chu à, cháu rất có thiên phú trong châm cứu, là người tốt nhất ta từng gặp. Mấy thủ pháp châm cứu khi nãy lão dạy cho cháu, nhìn thì đơn giản, nhưng không có hai mươi mấy năm khổ luyện, chắc chắn khó có thể thấu hiểu được nó, càng không thể điều khiển nổi nó chứ đừng nói đến là có thể làm một cách thuần thục. Người có thể đạt được cảnh giới thấu hiểu châm cứu chỉ đếm trên đầu ngón tay, thế mà cháu lại có thể học bằng mười mấy phút ngắn ngủi. Đây quả là một chuyện khó tín, khiến người khác khiếp sợ, không ai có thể tin nổi. Nếu lão đây không chứng kiến tận mắt, chắc chắn sẽ không bao giờ tin nổi. Nói thật, đến tận bây giờ, lão vẫn nghĩ mình đang nằm mơ… Cháu có thiên phú tốt như vậy, không học về Đông y, học về châm cứu, quả là phí.
Tuy rằng Tiễn Lão rất nhiệt tình mời, nhưng Chu Hiểu Xuyên vẫn lắc đầu cự tuyệt:
- Thật xin lỗi, cháu không tính qua nghề đấy.
Trên thực tế, Chu Hiểu Xuyên cũng không nghĩ rằng mình sẽ đổi qua làm ngành y, kể cả việc lượng năng lượng thần bí hắn nhận được từ người Tôn Văn Văn lớn hơn nhiều so với lượng năng lượng nhận được từ động vật. Nếu đổi qua nghề y, có lẽ lượng năng lượng thần bí hắn nhận được là nhiều hơn so với trước đây rất nhiều. Nhưng dẫu sao hắn cũng xuất thân là một bác sĩ thú y, căn bản sẽ không có tư cách chữa bệnh cho người, cũng không đủ điều kiện để đi thi bác sĩ, cũng chả có viện y học nào nhận hắn cả. Huống chi tất cả hắn học trước đây đều là về thú y, căn bản chả lướt qua mấy về cách chữa bệnh cho người. Lúc chữa bệnh cho Tôn Văn Văn, cũng là do hắn dựa vào năng lượng thần bí truyền qua châm mà chữa bệnh. Nếu thật sự chuyện qua làm ngành y, không thể dựa được vào vốn y thuật mình có, chỉ có thể dựa vào năng lượng thần bí để cứu người thôi. Nếu để chữa cho một hai người thì có lẽ hắn miễn cưỡng ứng phó được, nhưng nếu là tám chín người, thì có lẽ hắn trở thành một cái xác khô rồi. Cũng chỉ vì nguyên nhân này mà hắn đã cự tuyệt lời đề nghị mê người của Tiễn lão. Bị từ chối, Tiễn lão có chút thất vọng, bất quá cũng không buông tha cho hắn, khuyên nhủ thêm vài câu nữa. Cuối cùng vẫn thất bại, lão đành nói:
- Cháu đã không muốn, lão đây cũng không khuyên nhiều nữa. Vậy thì hãy cho lão số điện thoại di động của cháu đi. Lão thấy cháu có thiên phú rất cao ở lĩnh vực châm cứu, sau này nếu có cơ hội, chúng ta lại cùng nhau trao đổi.
Đối với yêu cầu của Tiễn lão, Chu Hiểu Xuyên cao hứng còn không kịp chứ nói gì đến cự tuyệt. Hắn vừa cười, vừa trả lời:
- Không thành vấn đề, cháu cũng muốn lãnh giáo nhiều kiến thức châm cứu hơn từ Tiễn lão.
Sau khi nhớ kỹ số điện thoại của Chu Hiểu Xuyên, Tiễn Lão không nhìn được bật cười, nghĩ: “Tiểu Chu, một ngày nào đó, lão sẽ khiến cháu đổi nghề!”
Hóa ra Tiễn Lão nhận thấy muốn Chu Hiểu Xuyên đổi nghề không phải là một chuyện dễ dàng nên lão đã chuẩn bị một sách lược lâu dài, đó cũng là nguyên nhân mà lão chủ động xin số Chu Hiểu Xuyên. Tâm tư của Tiễn lão, Chu Hiểu Xuyên đương nhiên không biết, chỉ cùng Tiễn lão trao đổi một chút về vấn đề châm cứu, rồi nhìn qua tình huống của Tôn Văn Văn một chút. Xác nhận độc chó dại trong cơ thể cô đã hết, Chu Hiểu Xuyên lập tức chào tạm biệt ra về. Tôn Đức Lương cùng đám người Tiễn lão tiễn Chu Hiểu Xuyên đến cửa bệnh viện. Sắp chia tay, Tôn Đức Lương nắm chặt tay Chu Hiểu Xuyên, vẻ mặt chân thành, thiết tha nói:
- Tiểu Chu, tính mạng con gái tôi là do em cứu mạng, em chính là ân nhân của Tôn gia chúng tôi. Sau này có gì cần hỗ trỡ, cứ nói là được.
Chu Hiểu Xuyên nói:
- Tôn trưởng cục, ngài khách khí quá…
Tôn Đức Lương cắt đứt lời của hắn:
- Ai~~, đừng gọi tôi là Tôn cục trưởng, nghe rất xa lạ. Tuổi tôi với em vênh nhau không nhiều, nếu em không chê thì gọi anh một tiếng Tôn ca là được.
- Cái này… được rồi.
Chu Hiểu Xuyên gật đầu nói:
- Tôn ca, em dẫu gì cũng là một bác sĩ, lấy việc cứu chữa làm lý tưởng sống của mình. Được rồi, các người không cần tiễn nữa đâu, trở về phòng chăm sóc cho Tôn Văn Văn đi. Con bé vừa mới hồi phục, thân thể còn rất yếu, rất cần các người ở bên cạnh chăm sóc.
Tôn Đức Lương thấy Chu Hiểu Xuyên nói đúng, đồng thời lo lắng cho con gái mình nên cũng không trì hoãn nữa, chỉ lấy danh thiếp từ trong túi quần ra, đưa cho Chu Hiểu Xuyên, nghiêm túc nói:
- Đây là số điện thoại riêng của anh, nếu có chuyện gì cứ gọi điện, anh lúc nào cũng sẽ nghe máy. Đợi khi Văn Văn ra viện, anh sẽ mời em đến ăn một bữa do Nhuế Linh và Văn Văn tự tay xuống bếp để cảm tạ ơn cứu mạng Văn Văn.
- Cái này… được rồi.
Không thể từ chối, Chu Hiểu Xuyên đành cười khổ đồng ý.
Khi Chu hiểu Xuyên rời đi, hắn không biết rằng, tuy mình đã rời khỏi bệnh viện nhưng những cuộc thảo luận xung quanh hắn vẫn chưa chấm dứt, ngược lại nó còn khiến toàn bộ bác sĩ, y tá trong bệnh viện nhập cuộc. Chuyện này có công lao rất lớn của mấy người bị Tiễn lão và viện trưởng ‘đuổi ra’ khỏi phòng ban nãy…
Các nhân viên y tế ở trong phòng khám lúc đó không kìm nén được sự khiếp sợ và kích động khi thấy được kỳ tích mà Chu Hiểu Xuyên tạo ra để kể cho bạn bè mình nghe. Nhìn bọn họ vừa nói, vừa trợn to mắt, miệng há lớn, nước bọt văng tung tóe, hai tay chém liên tục, từ ngữ tâng bốc sự thần kỳ của Chu Hiểu Xuyên lên hết cỡ. Thậm chí tài chém gió của họ quá khủng khiếp, làm các đồng nghiệp kia tin xái cổ, họ còn dùng cả điện thoại, máy vi tính,… tất tần tật những thứ gì lên mạng được để đăng và bàn luận luôn chuyện này lên các diễn đàn y học. Khương Cần cũng là một trong số những nhân viên đó. Tuy rằng Khương Cần không được chứng kiến tận mắt nhưng chuyện Chu Hiểu Xuyên dùng châm cứu để cứu Tôn Văn Văn thì cô đã nghe qua mấy người khác miêu ấtr rất chân thực rồi, cô rất kinh ngạc về điều này:
- Không ngờ bác sĩ thú y tên Chu Hiểu Xuyên này lại có thể chữa được bệnh chó dại gian đoạn phát tác trên người Tôn Văn Văn, hơn nữa lại còn dùng phương pháp châm cứu nữa chứ, thật không thể tin nổi.
- Đừng nói cô thấy khó tin, đến tôi đứng nhìn tận mắt mà còn chả tin nổi nữa là.
Một y tá trẻ tuổi kích động và cảm khái nói với Khương Cần:
- Mặc dù đến tận bây giờ tôi vẫn có chút hoài nghi liệu mình có nằm mơ hay không. Y học trên thế giới muốn chữa bệnh chó dại này còn là cả một vấn đề, vậy tại sao chỉ một bác sĩ thú y có thể làm được chuyện đó chứ? A, đúng rồi, còn một chuyện nữa quên không nói, Chu tiên sinh mới học qua thuật châm cứu trước đó thôi. Các người không biết chứ khi tôi nhìn Chu tiên sinh vừa châm cứu, vừa tìm các huyệt vị thông qua ảnh trên tư liệu, và nghe Tiễn lão nói về thủ pháp châm cứu thì trong lòng tràn đầy khinh thường. Nếu không phải bởi vì có Tiễn lão và viện trưởng ở đó, không chừng tôi đã lao lên lôi Chu Hiểu Xuyên đi rồi. Cuối cùng, kết quả đã khiến chúng ta phải mở rộng tầm mắt. Chu tiên sinh chỉ cần mười phút đồng hồ là có thể luyện thành thục thủ pháp châm cứu của Tiễn lão. Sau đó bằng những thủ pháp đó đã cứu Tôn Văn Văn thoát khỏi bệnh chó dại.
Một bác sĩ khác ngồi cạnh Khương Cần ra sức vỗ đùi cảm thán nói:
- Không ngờ châm cứu lại lợi hại như vậy… Sớm biết thế, tôi đã đi học Đông y ngay từ đầu cho rồi.
Y tá còn trẻ kia liếc mắt, lầm bầm nói:
- Bác sĩ Lưu, không phải em xem thương anh mà coi như anh có đi học Đông y, rồi học cả châm cứu, e rằng không đủ sức đạt giỏi được như Chu tiên sinh đâu. Em còn nghe được rằng, Tiễn Lão nói với ba nghiên cứu sinh kia là Hiểu Xuyên có thiên phú cực tốt, thuộc loại trăm năm có một. Còn về anh thì… chắc quái gì đã bằng nửa người ta.
Ngày thường đùa giỡn quen rồi nên bác sĩ Lưu này không có tức giận, ngược lại còn cười hỏi:
- Ây, Tiểu Ung này, anh thấy em toàn nói chuyện về Chu tiên sinh thế? Hay là thích người ta rồi?
- Người có bản lĩnh như Chu tiên sinh, em coi trọng thì có gì lạ?
Y tá Ung không chút nhăn nhó, hào phóng thừa nhận:
- Chỉ tiếc là không lưu được số điện thoại của anh ý, bằng không mình sẽ tán đổ ảnh.
Khương Cần trải qua vài giây khiếp sợ ngắn ngủi cũng đã hồi phục tâm trí:
- Dùng châm cứu để chữa bệnh chó dại… điều này đủ khiến náo động cả y học thế giới. Không được, mình phải đưa ngay tin tức nóng hổi này lên diễn đàn y học nổi tiếng nhất trong nước mới được.
Nói xong cô liền mở máy tính lên vào một diễn đàn, rồi nhanh chóng đăng một bài: “Châm cứu thần kỳ chữa khỏi bệnh chó dại nan y”. Sau khi làm xong tất cả, cô mới quay đầu nói với y tá Ung và mấy bác sĩ còn lại trong phòng:
- Mọi người nói xem, các bác sĩ khác đọc được thead này thì sẽ có cảm tưởng thế nào đây?
Mộc bác sĩ nữ cười trả lời:
- Còn cảm tưởng gì nữa? Chắc là tự ti mất thôi. Cô nghĩ coi, một bác sĩ thú y mới học sơ qua châm cứu mà có thể chữa được bệnh chó dại, làm náo loạn y học thế giới thì không tự ti mới là chuyện lạ đấy.
Có thể thấy được cô bác sĩ này có lẽ cũng khá tự ti. Ngẫm lại, mình là bác sĩ chuyên khoa còn bó tay, thể mà một bác sĩ thú y có thể thỏa mái làm được, bất cứ ai nghĩ đến đó cũng sẽ tự ti mà thôi.
- Tôi cũng nghĩ vậy.
Khương Cần cười nói, cô đưa tay lên bàn phím bấm phím f5 để coi người ta khiếp sợ và tự ti đến mức nào. Mở qua vài trang, Khương Cần càng đọc, lại càng thấy sửng sốt, và tức giận:
- Sao bọn người này lại comment như thế?
- Gì thế?
Mấy bác sĩ khác lập tức bu lại xong quanh máy tính, nhẹ giọng đọc mấy comment:
- Châm cứu trị bệnh chó dậi? Gió to thế! Chủ thead tưởng châm cứu là linh dược, có thể cứ được mạng người sao?
- Bác sĩ thú y đi chữa bệnh cho người? Đây là hành vi trái pháp luật còn gì nữa. Lại còn nước đến chân mới nhảy, bắt đầu học châm cứu nữa chứ… Ha ha! Cười đau cả ruột! Mày đọc nhiều truyện kiếm hiệp hay tu tiên nhiều quá à? Nếu không, sao có thể nghĩ chuyện này xảy ra ở đời thực chứ? Muốn chém thì phải nghĩ một tý chứ, lấy cả châm cứu lẫn cả bệnh chó dại ra được…. Đúng là vãi cả bộ phận tiểu tiện nam! Cuối cùng tao tặng thằng chủ thead này một câu: “Ngu thì đừng tỏ ra nguy hiểm” thế thôi!
- Chỉ cần gần mười phút đồng hồ là đã có thể học thành thục thủ pháp châm cứu của Tiễn lão? Bộ mày tưởng ai cũng ngu như mày à? Nhìn cách viết bài đã thấy chủ thead này ngu rồi. Mấy thủ pháp châm cứu vừa mới nói ra rất cao siêu, không luyện tập khổ cực trên hai mươi năm thì không thể nào hiểu được cái tinh túy trong nó, càng không thể sử dụng nó một cách thành thục được. Vậy mà mày nói chỉ cần mười phút là được ư? Bộ cái thằng bác sĩ thú y tên Chu Hiểu Xuyên ấy nó là siêu nhân à? Sao mà nó bá đạo quá vậy? Hay là hắn là con rơi của Thượng Đế? Lại còn không biết xấu hổ mang cả danh tiếng của Tiễn lão ra đây nữa chứ. Coi chừng Tiễn lão mà biết được, lão đi kiện mày thì mày chỉ có nước đi tù.
- Châm cứu chữa được bệnh chó dại? Chuyện này nói miệng không bằng chứng ai tin được. Chủ Thead phải đưa bằng chứng ra đây cho chúng tôi coi chứ.
Khương Cần đọc hết đám comment ấy, thấy phần lớn là comment đầy trào phúng, còn lại là quảng cáo chen vào, tóm lại là chả có ai tin cô cả. Đồng nghiệp khác của cô khi đọc cũng hết sức bất bình, ra sức hiến kế:
- Không ngờ rằng tụi nó toàn mấy thằng bảo thủ, không tin cũng được, đã thế còn dám châm chọc thanh danh Chu tiên sinh nữa, thật sự quá ghê tởm.
- Bọn nó cần chứng cớ phải không? Được, thích thì chiều. Tý tôi đi lấy bệnh án của Tôn Văn Văn để chụp hình, post lên đây coi tụi nó còn dám lắm chuyện nữa không?
- Ở phòng bảo vệ hình như còn có băng ghi hình đấy. Có khi phải lấy rồi up lên mạng, cho tụi ếch ngồi đáy giếng này lác mắt ra rằng thế giới này đầy người tài, chỉ có chúng nó là lũ tự kỷ, tự sướng mình là vô đối thôi.
Bình thường thì các bác sĩ sẽ không đưa bệnh án cũng như các điều trị bệnh lên mạng. Nhưng hiện tại Chu Hiểu Xuyên đang là thần tượng của bọn họ, cho nên khi thấy có người chê bai, nói xấu thần tượng của mình thì bọn họ làm sao có thể để yên được chứ? Thậm chí họ còn ốn thể làm ra những chuyện tuyệt đối không dám làm khi bình thường.
Mấy bác sĩ đó nhanh chóng vác cái ‘chứng cớ’ đến, đồng thời còn loan tin chuyện có người chế giếu Chu Hiểu Xuyên ra cho các bác sĩ khác ở trong bệnh viện. Trong khoàng thời gian ngắn, các nhân viên y tế ở bệnh viện nhân dân số ba thành phố Thập Đức đã nháo nhào nhào cả lên, tất tần tật mọi người, từ bác sĩ, y tá đến cả bảo vệ đều chung tay chiến đấu bảo vệ lý tưởng của mình trên mạng. Bản báo cáo về bệnh án của Tôn Văn Văn nhanh chóng được chụp hình post lên, đương nhiên là họ tên, địa chỉ và những thứ có liên quan đến danh tính của Tôn Văn Văn đều bị xóa hết đi. Ngay sau đó, ban bảo vệ cũng đã đưa đến đoạn băng ghi hình Chu Hiểu Xuyên chữa bệnh cho Tôn Văn Văn, rồi cắt ra up lên đó. Quả thực, hai từ ‘chứng cớ’ đã khiến những kẻ chế giếu, đáp gạch bớt đi đáng kể. Rồi bắt đầu xuất hiện nhưng người với những comment mang đầy tín do dự như “Chẳng nhẽ châm cứu có thể chữa khỏi bệnh dại?”, hay là “Mình không bằng một bác sĩ thú y ư?”…. Đáng tiếc rằng đám người Khương Cần cũng không thể cao hứng được lâu bởi đội quân đáp gạch rất đông đảo và cực kỳ hung hãn, họ bắt đầu kéo theo những đồng đội có cả máy bắn gạch để liên tục công kích. Có kẻ viết:
- Có mỗi thế mà cũng dám vác cả bản báo cáo bệnh án của bệnh nhân ra để post lên mạng. Tuy rằng trong bệnh án có ghi rằng bệnh nhên bị bệnh dại do chó cắn và đã được chữa trị tận gốc thật đấy, nhưng ai biết được cái bệnh án này là thật hay giả chứ? Thời đại này, người ta rất hay sử dụng PTS, có nó thì tôi làm một bệnh án cho cả người bị xe container đi qua, được bó bột rồi sống lại cũng là chuyện quá đơn giản.
Có người khác lại chĩa gạch về hướng băng ghi hình:
- Lấy đoạn clip không mình bạch này để làm chứng cứ á? Nhìn đoạn clip ấy đi, ngoại trừ nhìn các ý tá chen chúc giữ người bệnh như đi hội ra thì chả nhìn thấy cái gì rõ nữa. Tuy rằng thấy có người cầm châm để cắm lên người bệnh nhân thật, thế nhưng ai biết được người này đang chữa bệnh dại do chó cắn hay không? Nhìn vào hai cái bằng chứng mơ hồ thế này thì ai tin nổi chứ?
Cũng có người lia gạch thế này:
- Xạo! Tất cả chỉ là xạo mà thôi! Vô luận bệnh án hay clip đều là giả hết. Muốn biết chuyện này thì hãy gọi Tiễn lão ra đây làm chứng. Không phải chủ Thead nói là ban này Tiễn Lão đã chỉ bảo qua tên bác sỹ thú y đó thuật châm cứu ư? Giờ này Tiễn lão chắc chưa về chứ?
Chứng kiến gạch đá bay đến túi bụi, sự đắc ý của đám người Khương Cần lập tức bay mất hút. Nhìn chằm chằm vào màn hình vào máy tính một lát, Khương Cần không nhìn được, căm giận nói:
- Sao tụi nó ngoan cố thể nhỉ? Kiểu gì cũng không chịu tin, có cả bằng chứng sờ sờ ra đấy rồi cũng không tin. Thậm chí còn dám nói những chứng cớ này đều là… giả? Giả cái đê ma ma ấy!
Cô càng nói càng không chịu nổi, cuối cũng đành văng tục. Bác sĩ Lưu cũng cau mày, khó xử nói:
- Chúng ta nên làm gì bây giờ? Đâu thể mời Tiễn lão đứng lên làm chứng được, làm như vậy nhất định sẽ bị viện trưởng quở trách, có khi còn bị phạt nữa ấy chứ. Với lại, bằng vào thân phận của Tiễn lão, phỏng chừng cũng chả thèm để ý đến ba cái chuyện này.
Mọi người trong phòng thở dài nhìn nhau, cau mày suy nghĩ, không biết nên làm thế nào cho phải...
Ước chừng mười phút đồng hồ trôi qua Khương Cần rốt cục cũng hạ quyết tâm, cắn răng đứng dậy nói:
- Bằng bất cứ giá nào, tôi cũng phải đi mời Tiễn lão ra mặt làm chứng cho Chu tiên sinh. Tôi không thể trơ mắt để bọn chúng cười nhạo, vũ nhục thanh danh của Chu tiên sinh!
- Ấy, không cần đâu, cô chờ một chút…
Vừa lúc đó, bác sỹ Lưu nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, giống như là đã phát hiệu được tân dại lục, mừng rỡ kêu lên:
- Mau tới đây xem đi, cô vừa post bài kia, được mod diễn đàn này ủng hộ, hơn nữa còn cãi giúp chúng ta nữa!
- Cái gì? Thật hả?
Tin tức đến bất ngờ làm cho Khương Cần chấn động. Phải biết rằng các diễn đàn nổi tiếng được so sánh với nhau thông qua các thead được lập ra một cách hiệu quả, thu hút người đọc, và diễn đàn y học cũng không ngoại lệ. Thế mà bây giờ mod đó lại bảo vệ thead của cô, cho dù thead đó vẫn còn nhiều tranh cãi và mơ hồ.
- Tại sao người quản lý này lại tin tưởng bài viết của mình nhỉ?
Khương Cần cũng đồng nghiệp tò mò trở lại cái máy tính, mở lại các thead mới post trước đó. Bọn họ nhanh chóng thấy một thead khác được post ngay phía dưới thead của mình, nó có tiêu đề là “Tiễn lão đứng ra làm chứng cho việc Chu tiên sinh lấy châm cứu chữa bệnh nhân khỏi bệnh chó dại thời kỳ phát bệnh.”
- Tiễn lão đứng lên làm chứng ư? Không thể nào?
Đọc tiêu đề thead này, Khương Cần bị chấn động không nhẹ, nhất thời quên cả việc vào thead đó đọc.
Đám bác sỹ ở phía sau cũng nhịn không nổi, thúc giục:
- Tiểu Khương, cô sao vậy? Nhanh chóng vào xem nội dung thead đó đi, nhìn coi Tiễn lão làm chứng cho Chu tiên sinh như thế nào.
Có người nóng vội, lập tức giành lấy chuột click vào thead. Ở bên trong thead này, chỉ có một câu đơn giản:
- Các người muốn Tiễn lão làm chứng phải không? Không thành vấn đề! Bên dưới là có một đoạn clip do Tiễn lão làm để làm chứng cho Chu tiên sinh. Chỉ hy vọng mọi người xem xong clip không có chửi bới Chu tiên sinh nữa, anh ta quả thực là một bác sỹ thú y, nhưng anh rất có thiên phú về trình độ y học, các người thực chất chỉ là ếch ngồi đáy giếng.
Dưới những đoạn thoại này là một cửa sổ để mở clip. Click vào đó, xuất hiện thân ảnh gầy yếu của Tiễn lão, khung cảnh được quay trong phòng khám. Có lẽ, ba nghiên cứu sinh do Tiễn lão mang đến, thấy trên internet nghi ngờ và cười nhạo đối với viêc Chu Hiểu Xuyên có thể chữa khỏi bệnh chó dại kỳ phát bệnh, liền báo cáo cho Tiễn lão, nên Tiễn lão đã quay lại clip này. Đoạn clip không dài, cũng chỉ có mấy phút, nội dung của nó là việc Tiễn lão chính miệng khẳng định Chu Hiểu Xuyên dùng biện pháp châm cứu trị khỏi bệnh chó dại thời kỳ phát bệnh, cũng tỏ vẻ về sau sẽ đem quá trình chữa bệnh chó dại của Chu Hiểu Xuyên đưa đến câu lạc bộ y học của mình. Đồng thời lão cũng đề cập đến chuyện lão không hiểu rõ cách châm cứu của Chu Hiểu Xuyên lắm, mong mọi người thảo luận, góp đi để sau này có thể tạo ra một phương pháp có thể chữa trị được bệnh chó dại. Sau cùng, lão lại rất tiếc nuối nói một câu:
- Tiểu Chu có thể nói là một thiên tài ba trăm năm có một ở lĩnh vực y học này, chỉ tiếc là nó không chịu đổi nghề. Nếu như nó có thể thay đổi quan niệm, làm bác sỹ khám cho người thì có lẽ nó sẽ trở thành thần y tái thế…
Đoạn clip của Tiễn lão vừa xuất hiện, khiến lũ quăng gạch phải câm họng, bởi Tiễn lão là người có danh tiếng trong y học, một khi ông ta đã đứng lên xác nhận thì không ai dám nói rằng ông chém gió, đứa nào dám cãi, đáp gạch phát chết luôn. Trong khoảng thời gian ngắn đó, cả diễn đàn y học đó bỗng ngừng hoạt động, mặc cho đám người Khương Cần có lập thêm thead mới cũng không thấy động tĩnh gì. Đoạn clip Tiễn lão tự mình làm chứng cho Chu Hiểu Xuyên đúng là bá đạo, không còn ai dám dị nghị gì nữa, làm đám người Khương Cần vỗ tay hoan hô như đánh thắng một trần chiến trường kỳ và đầy căng thẳng:
- Ha ha, có khi đám người kia lác hêt mắt không nhìn nổi màn hình nữa rồi. Hừ, hồi nãy bọn họ dám nghi ngờ chế giễu Chu tiên sinh, sao giờ câm hết rồi ư? Biết hối hận xấu hổ rồi cơ đấy? Không biết giờ mặt tụi nó trông như thế nào nhỉ? Chỉ nghĩ đến là thấy vui rồi!
Trên diễn đàn yên lặng cũng chỉ có mười phút đồng hồ, sau đó lại bàn tán như vỡ chợ. Chẳng qua là chả còn ai dám giễu cợt và nghi ngờ nữa, thay vào đó lại là khiếp sợ và cảm thán.
- Không ngờ bệnh chó dại lại có thể chữa trị được bằng châm cứu. Tôi tuy cảm thấy khó tin, nhưng cũng rất tự hào! Có ai biết mấy huyệt vị Chu tiên sinh châm là huyệt nào không? Dùng thủ pháp châm cứu nào? Mà căn cứ của lý luận của nó ra sao?
- Tôi làm bác sĩ về bệnh truyền nhiễm, vậy mà còn kém xa một bác sỹ thú y... Thật là nhục quá đi!
- Thiên tài ba trăm năm mới có một? Có thể trở thành thần y? Chu tiên sinh này có thiên phú về y học cao như vậy sao? Thật là đáng ghét! Thiên tài như vậy sao lại đi làm bác sỹ thú y chứ? Có nên tụ tập lại với nhau, ép anh ta đổi nghề không nhỉ? Nếu anh ta có thể chữa được bệnh chó dại, nói không chừng có thể chữa được cho tất cả các bệnh nan y hiện giờ cũng nên.
Sự khiếp sợ và cảm thán không chỉ dừng lại ở diễn đàn này mà nó còn lan truyền đí khắp nơi. Chỉ trong một thời gian ngắn, tất cả bác sỹ và y tá cả nước đều biết chuyện này. Bọn họ, ai mà có người quen trong bệnh viện nhân dân số ba, liền gọi điện thoại đến để hỏi thăm về chuyện Chu Hiểu Xuyên chọn huyệt vị nào, phương pháp ra sao. Nhưng đáng tiếc là cho dù họ có gọi đến bao nhiêu lần cũng chỉ nghe có một câu nói của một giọng nữ quen thuộc ‘số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau’
Cùng lúc đó, có không ít bệnh viện, viện y học, cơ sở nghiên cứu chữa bệnh đều thấy khiếp sợ, liền cử một đám nhân viên nòng cốt đến bệnh viện nhân dân số ba ở thành phố Thập Đức để nghe kể lại quá trình chữa bệnh, tốt nhất là mang luôn phương pháp chữa bệnh chó dại về. Thực sự không chỉ có giới y học trong nước vì tin tức này mà nháo loạn cả lên, mà cả y học Châu Á thậm chí là toàn cầu, đều bị tin tức này làm cho chấn động, ầm ĩ.
- A, Thượng đế! ở phương đông xa xôi, tại đất nước Trung Quốc cổ kính, lại có người sử dụng thuật châm cứu có thể chữa được bệnh chó dại, đạt được sự đỉnh cao trong y học! Thật không thể tưởng tượng nổi!
Ở các viện y học, bệnh viện trên thế giới sẽ thấy thỉnh thoảng có một vài người hô lên như vậy. Thậm chí, còn làm ra quyết định như thế này:
- Không được, tôi muốn sang Trung Quốc, đi xem cái bệnh viện xảy ra kì tích đó, để được nghe lại chi tiết câu chuyên. Nếu như có thể tôi cũng muốn học châm cứu, học Đông y!
Cái tên Chu Hiểu Xuyên đã truyền đi khắp thế giới như ngôi sao của showbiz chỉ trong thời gian ngắn, len lỏi vào các bệnh viện trên khắp thế giới. Đối với việc này, Chu Hiểu Xuyên cũng chả rõ lắm, mà chính xác hơn là chả có hơi đâu mà để ý. Sau khi rời khỏi bệnh viện nhân dân số ba, Chu Hiểu Xuyên và Trương Ngả Gia cũng không vội vã trở về huyện Phương Đình, hai người tính đi tới một tiệm thức ăn nhanh để ăn trưa. Bởi vì chữa bệnh cho Tôn Văn Văn đến tận chiều rồi, hai người chỉ có thể ăn qua qua cho ấm bụng thôi. Sau khi chọn qua quýt một vài món, hai người tìm một vị trí gần cửa sổ, chậm rãi thưởng thưc bữa ăn. Ăn xong hai cái bánh sandwich, Trương Ngả Gia phát hiện Chu Hiểu Xuyên đang ngẩn người ra, không hề có một chút cử động nào, cô liền ân cần hỏi:
- Sao còn chưa ăn? Anh không đói à? Hay không quen mấy thức ăn nhanh như sandwich, hamburger?
- Không phải.
Chu Hiểu Xuyên lắc đầu, cầm cái hamburger trước mặt cắn một cái, nói
- Tôi chỉ đang suy nghĩ đên một chuyện mà thôi.
- Một chuyện?
Trương Ngả Gia có chút sững sờ, sau đó tò mò hỏi:
- Là chuyện gì mà có thể làm anh thất thần đến nỗi quên cả ăn luôn vậy?
- Tôi đang suy nghĩ đến chuyện Tôn Văn Văn bị chó dại cắn gây bệnh.
- Chuyện này, bề ngoài thì trách nhiệm thuộc về con chó, nhưng mà đúng ra nó thuộc về trách nhiệm của con người chúng ta. Tôi còn nhớ, trước đó không lâu có xem một tin tức nói là bỗng xuất hiện rất nhiều chó mèo hoang ở thành phố Thập Đức. Suy ra, một mặt là lượng chó mèo lưu lạc kia không bị ràng buộc nên sinh sản vô tội vạ và mặt khác là do có quá nhiều người bỏ rơi vật nuôi của mình...