- Đúng vậy. Theo tôi được biết, hiện tại có rất nhiều nguời đều xúc động nhất thời mới nuôi động vật, sau lại ngại phiền phức nên đem bán đi hoặc cho người khác. Những nguyên nhân đó làm cho lượng chó mèo hoang tăng nhanh. Tiếc là con người chúng ta rất ích kỷ, không chịu nhìn ra lỗi lầm của bản thân, chỉ một mực bắt giết chó mèo hoang, giống như kiểu một gốc cây mà chỉ nhìn ở bên ngoài mà không nhìn phần rễ, họ nghĩ chỉ cần giết hết chó mèo hoang là xong ư?
Chu Hiểu Xuyên đồng ý nói:
- Đúng vậy, chuyện chó mèo hoang nếu không giải quyết sớm thì sẽ có nhiều người bị chó mèo hoang cắn, nhiều người bị chứng bệnh dại nan y này. Tuy nói bây giờ có tiêm vắc xin phòng bệnh, nhưng cho dù có làm đủ mọi cách thì vẫn sẽ có người phát bệnh thôi.
Nói tới đây, hắn dừng lại thở dài một hơi rồi nói tiếp:
- Phải nghĩ ra một biến pháp để giải quyết vấn đề này.
Hai người nói đến đây thì dừng lại, tập trung vào giải quyết bữa cơm, chỉ là trong đầu họ lại nghĩ đến chuyện làm thế nào để giải quyết cái vấn đề kia. Mấy phút sau, Trương Ngả Gia bỗng nghĩ ra một biện pháp:
- Hay là chúng ta cứ lập một nơi để nuôi dưỡng chó mèo hoang? Đem toàn bộ chó mèo hoang ở thành phố Thập Đức về nuôi, có thương tích thì chữa cho chúng, sửa sang, tắm rửa lại cho chúng, đợi đến khi có người nhìn thấy vừa mắt, có sẽ nhận chúng nó về nuôi...
Lời còn chưa nói hết, Trương Ngả Gia liền bác bỏ ý kiến của mình:
- Cũng không được, bởi vì hiện nay người ta xu có hướng thích nuôi các loại chó có tiếng, nuôi chó thuần chủng, chứ mấy con chó mèo hoang dù có sửa sang lại hẳn cũng chả mấy ai muốn nuôi. Hơn nữa cho dù có người nhận nuôi, cũng khó biết được chúng liệu bị vứt bỏ đi lần nữa không...
- Tôi hỏi cô, cô cảm thấy mọi người thích vật nuôi ở những điểm nào trừ về nó là giống quý hiếm, ngoại hình dáng vẻ độc và dễ thương?
- Những điểm khác hả?
Trương Ngả Gia cau mày suy tư lại nói:
- Đại khái đó chính là biết nghe lời, khôn ngoan và biết làm trò phải không?
- Đúng vậy chính là như thế!
Cu Hiểu Xuyên một phát vỗ bàn, hưng phấn nói:
- Mặc dù chúng ta không có cách nào làm thay đổi giống, huyết thống của chúng, nhưng chúng ta có thể làm cho chó mèo biết ngoan ngoãn nghe lời, còn có một chút thông minh nữa! Cô nghĩ thử coi, nếu có một con mèo, chó không chỉ có thể phục tùng những mệnh lệnh như ‘Ngồi xuống, đứng dậy,…’ mà còn có thể mang dép lê đến cho chủ lúc chủ về nhà, khi chủ ra ngoài thì rung đùi vẫy đuôi đưa tiễn, muốn xem báo liền ra hòm thư lấy cho, tự đi tiểu, đại tiên đúng chỗ… Như thế liệu có phải chủ nhân của nó sẽ rất thích không?
Vẻ mặt Trương Ngả Gia khao khát nói:
- Anh không nói đùa đấy chứ? Nếu nhà tôi mà cũng có một con chó hay con mèo mà được như vậy, sao lại có thể không thích được cơ chứ?
Chu Hiểu Xuyên mỉm cười, lại hỏi:
- Nếu con chó mèo đó không phải giống quý hiếm hoặc chỉ là bán chủng, cô cũng thích sao?
Trương Ngả Gia gật đầu không do dự:
- Thích chứ! Có một con vật nuôi biết ngoan ngoãn nghe lời, thông minh, thậm chí còn có một số ‘tuyệt chiêu’ nữa thì mặc kệ giống lai hay thuần huyết, tôi đều thích. Hơn nữa tôi tin là mọi người cũng sẽ thích. Chẳng qua, nếu chỉ huấn luyện một hai con còn được, chứ làm sao mà huấn luyện hàng trăm hàng ngàn con được?
Chu Hiểu Xuyên nhịn không được bật cười, lời nói tràn đầy tự tin:
- Chuyện này đối với người khác có thể coi là khó, nhưng mà đối với tôi mà nói chẳng là cái gì cả. Không phải khoác lác, chứ riêng chuyện này chỉ cần tôi muốn là được!
- Thật chứ?
Vẻ mặt Trương Ngả Gia vui vẻ hỏi. Chu Hiểu Xuyên hồi đáp:
- Đương nhiên là thật rồi, cô còn sợ tôi lừa sao?
Trương Ngả Gia suy nghĩ gật đầu nói:
- Cũng đúng, anh có thể khiến mấy con vật trong Ái Sủng Chi Gia nghe lời, rồi lại huấn luyện cho Sa tử hát bài ‘Song tấu hai con mèo’, chắc chắn anh có một phương pháp huấn luyện rất hữu hiệu. Nói không chừng còn có thể huấn luyện hàng trăm hàng ngàn con chó, mèo hoang thành ‘ Dũng sĩ’, ‘Thục nữ’ nữa chứ!
Chu Hiểu Xuyên không khỏi sửng sốt, kinh ngạc nói:
- Ơ, làm sao cô biết Sa Tử biết hát bài ‘Song tấu hai con mèo’ ?
- Lúc trước khi anh còn luyện đàn ở phòng tôi, tôi đứng ở bên ngoài có nghe thấy.
Trương Ngả Gia đáp, vẻ mặt như đó là điều hiển nhiên. Suy tư vài giây đồng hồ, Trương Ngả Gia còn nói thêm:
- Nếu anh đã tin tưởng vào khả năng huấn luyện của mình như thế, vậy chúng ta nên xây dựng một trung tâm thu nhận chó mèo hoang. Rồi sau đó chúng ta còn có thể định ra hợp đồng nuôi dưỡng, có nghĩa là những người đến nhận nuôi, buộc phải kí với chúng ta một hợp đồng nuôi dưỡng, khi bọn họ không muốn nuôi chúng nữa thì phải đưa về trung tâm chúng ta, không được vứt bỏ. Vi phạm hợp đồng tất nhiên sẽ bị chúng ta khởi tố chịu phạt, cho bọn họ tởn đến già luôn.
Trương Ngả Gia càng nói càng hưng phấn, hận không thể tìm ngay luật sư để bàn về hợp đồng nhận nuôi. Chu Hiểu Xuyên cũng tán thành với ý kiến này:
- Ý kiến về hợp đồng nhận nuôi này quả thực không tệ, tôi ủng hộ cô!
Vẻ mặt Trương Ngả Gia kiêu ngạo tự đắc, cười nói:
- Những thứ mà tôi nghĩ ra thì có cái gì mà không tốt chứ?
Cô lại nhanh chóng nghĩ đến một chuyện nào đó:
- A, đúng rồi nếu tôi xây dựng trung tâm thu dưỡng chó mèo, thì anh phải làm cho tôi một việc!
Chu Hiểu Xuyên ngẩn ra hỏi:
- Là việc gì?
Trương Ngả Gia cười híp mắt nói:
- Qua ít ngày nữa là tới ngày Học viên âm nhạc tỉnh kỉ niệm ngày thành lập. Anh phải đáp ứng tôi, đi đến đó biểu diễn một lần.
Chu Hiểu Xuyên kinh ngạc há to miệng:
- Cô có lầm không ? Kêu tôi đến Học viện âm nhạc tỉnh để biểu diễn á?
Trương Ngả Gia gật đầu đáp:
- Uhm! Tôi muôn anh biểu diễn khúc ‘Tự nhiên’ nhân ngày kỉ niệm trường, cho mấy đứa nhóc trong nhạc viện biết thế nào là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Chu Hiểu Xuyên cười khổ:
- Này này, không phải cô đã nghỉ học từ lâu rồi sao? Vậy còn đến tham dự ngày thành lập trường làm gì nữa?
Trương Ngả Gia trả lời:
- Tuy rằng tôi đã làm thủ tục thôi học, nhưng học viên đã duyệt đâu, tôi chỉ là tạm thời nghỉ học thôi, thích là quay lại học cũng được. Hơn nữa coi như tôi nghỉ học, nhưng những tình cảm dành cho thầy cô, mái trường không thể nào cắt đứt được. Do đó tôi cũng không thể vì chút chuyện nhỏ đó mà không về thăm trường nhân ngày thành lập trường được? Huống chi, cô giáo của tôi luôn muốn anh đi đến học viện để diễn thuyết. Nếu anh không thích diễn thuyết thì tôi đành phải kêu anh biểu diễn nhân ngày thành lập trường thôi!
Chu Hiểu Xuyên lắc đầu nói:
- Xem ra ngay từ đầu tôi đã bị cô tính kế.
- Cái gì mà tính kế chứ, nói thật khó nghe.
Nhìn thấy vẻ mặt của Chu Hiểu Xuyên giống như là bị thiệt thòi lớn, Trương Ngả Gia cũng không nhịn được cười Hi hi’ một tiếng:
- Được rồi, đừng có làm bộ mặt đó nữa, trông anh giống như oán phụ nơi khuê phòng quá. Được vào Học viện âm nhạc của tỉnh biểu diễn là một khát vọng với bao nhiêu người, thế mà anh làm như nó khổ lắm ấy. Anh vớ được tiện nghi lớn mà còn làm bộ...
Thấy Trương Ngả Gia mới mở miệng đã thao thao bất tuyệt không ngừng, Chu Hiểu Xuyên cảm thấy đau đầu, vội nói:
- Được, được, được, cô đừng có nói nữa, nể cô chịu bỏ tiền ra xây trung tâm thu dưỡng chó mèo, tôi sẽ đi đến biểu diễn ở ngày kỉ niệm thành lập Học viện âm nhạc tỉnh một lần...
- Hay quá!
Vui mừng quá đỗi, Trương Ngả Gia đứng dậy phắt dậy hoan hô, rồi bỗng nhiên máu dồn lên não khiến cô đột nhiên nhào đến hôn Chu Hiểu Xuyên. Hành động thân mật bất thình lình xảy ra, làm cho không chỉ Chu Hiểu Xuyên mà cả Trương Ngả Gia ngẩn ra đó.
“Mình... mình hôn anh ta? Sao mình… lại làm như thế? Anh ta sẽ không hiểu nhầm chứ? Nếu anh ấy thực sự hiểu lầm thì mình phải làm gì đây?” Trương Ngả Gia nhất thời hỗn loạn, khuôn mặt đỏ bừng, không dám liếc nhìn Chu Hiểu Xuyên lấy một cái. Không khí vào giờ phút này trở nên xấu hổ và đầy mập mờ...
Thẳng cho tới lúc đi về đến huyện Phương Đình, giữa hai người vẫn còn sự khó xử, dù không khí mập mờ giảm đi được vài phần, nhưng vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Sau khi đưa Chu Hiểu Xuyên chở về Ái Sủng Chi Gia, Trương Ngả Gia liền tính lái xe rời đi, Chỉ là Hoàng Hiểu Uyển, cười híp mắt chào đón ở phía sau:
- Chị Ngả Gia, xuống nói chuyện chơi, làm gì về sớm vậy?
Trương Ngả Gia liếc mắt nhìn Chu Hiểu Xuyên một cái trong đầu lại tràn ngập cảnh cô chủ động hôn hắn, khiến khuôn mặt cô hồng hết cả lên, làm sao còn dám ở đây chém gió? Cô vội vàng kiếm cớ nói:
- Để lần sau đi, chị còn một số chuyện còn phải làm, thật sự không có thời gian.
Nói xong liền nổ máy xe, đạp chân ga phóng đi, sợ Hoàng Hiểu Uyển phát hiện ra diều gì.
- Chu ca, rốt cuộc giữa anh và chị Ngả Gia đã xảy ra chuyện gì?
Chu Hiểu Xuyên nghĩ thầm: “Chuyện gì sao? Chả nhẽ anh lại bảo với em là cô ấy vừa cưỡng hôn anh?”
Trên mặt nặn ra một nụ cười miễn cưỡng:
- Làm gì có chuyện gì chứ. Em đừng có đứng đấy suy nghĩ linh tinh nữa!
Hoàng Hiểu Uyển vẫn có chút nghi ngờ:
- Thật không có gì sao? Em cóc tin!
- Em nha, từ khi nào lại chuyển nghề qua làm bà tám thế? Không làm nhà báo quả là lãng phí tài năng.
Chu Hiểu Xuyên cười khổ đá xoáy qua chỗ khác, sau đó không tiếp tục nói nữa mà bắt đầu đi coi bệnh cho đám động vật ở đây.
“Chu ca chắc chắn là có gì đó mờ ám với chị Ngả Gia…” Nhìn Chu Hiểu Xuyên bận rộn làm, Hoàng Hiểu Uyển thầm nghĩ, bất quá cô cũng không dại mà tiếp tục truy vấn nữa, nao lừa lừa gạ hắn nói sau. Ngay khi Chu Hiểu Xuyên đang chữa cho một con chó Scotland bị bệnh tiêu chảy xong thì Cố Văn Bách mỉm cười xoa tay đi đến:
- Sếp, thứ bảy này cho tôi nghỉ một ngày nhé… Tôi vừa làm quen được với một cô em ở trên mạng, ngày hôm đó có hẹn đi chơi với cô ấy. Cũng là sắp đến ngày 11 tháng 11 rồi, tôi đã hai mươi lăm năm rồi con cờ u chỉ để đi đái, năm nay quả thật không muốn tiếp tục nữa đâu!
Lý do Cố Văn Bách đưa ra khiến Chu Hiểu Xuyên dở khóc dở cười đánh gật đầu:
- Không sao, thứ bảy tới anh cứ nghỉ một ngày.
Rồi hắn lại thuận miệng trêu chọc:
- Nhưng mà anh cũng thật lợi hại nha, còn cua được cả gái trên mạng cơ đấy. Truyền thụ cho anh em chút kinh nghiệm đi chứ?
Cố Văn Bách gãi đầu có chút ngượng ngập đáp:
- Làm gì có kinh nghiệm gì chứ? Tôi chỉ nói với cô ấy là tôi trông giống Phồng Tôm thôi….
Hoảng Hiểu Uyển đang uống nước ở bên cạnh nghe thế không nhịn được “phụt” một tiếng, nước trong miệng đều phun ra, sau đó vừa ho vừa nói:
- Cố Văn bách, da mặt anh thật dày, lại còn tự nhận mình giống Phồng Tôm nữa.
Cố Văn Bách đỏ mặt, cười đáp:
- Ít nhất về giới tính tôi còn giống thánh ấy mà.
- Giới tính giống nhau….
Hoàng Hiểu Uyển nghe mà chóng hết cả mặt. Chu Hiểu Xuyên cũng kinh hoàng:
- Anh quăng bom như vậy không sợ đến lúc gặp mặt, người ta đánh giá sao?
- Sợ gì chứ!
Cố Văn Bách tràn đầy tự tin:
- Tôi tin rằng, diện mạo bên ngoài chỉ là mây bay thoáng qua, tính cách con người mới là quan trọng nhất. Đợi đến lúc gặp mặt, tôi sẽ cùng cô ấy ngâm thơ đối chữ, làm cho cô ấy biết được tài hoa của tôi, cuối cùng là chết mê chết mệt tôi! :3
- Cái gì? Anh còn có thể làm thơ?
Chu Hiểu Xuyên và Hoàng Hiểu Uyển đồng thanh nói, vẻ mặt tỏ ra nghi ngờ.
- Làm sao, không tin hả? Tôi bây giờ làm một bài thơ cho hai người thưởng thức!
Cố Văn Bách ho khan hai tiếng, tỏ ra dáng vẻ thư sinh tiêu sái, cao giọng đọc:
- Bước đến nhà em, bóng xế tà.
Đứng chờ năm phút bố em ra.
Lơ thơ phía trước vài con chó.
Lác đác đằng sau chiếc chổi chà…
- Con lợn gặm tỏi? Đây mà gọi là thơ á?
Chu Hiểu Xuyên và Hoàng Hiểu Uyển nghe xong đều nổi da gà.
- Cái gì cơ? Vừa nghe là biết hai người không biết gì về thơ, về nghệ thuật rồi. Có thấy tôi lúc sáng tác thơ trông rất bảnh không? Chẳng lẽ hai người không biết rằng thơ văn mà tôi sáng tác ra đều mang theo một sức sống mới sao? Không tính bài thơ vừa rồi, tôi còn sáng tác một bài nữa. Hai người nghe kĩ nhé…
Không đợi Chu Hiểu Xuyên và Hoàng Hiểu Uyển từ chối, Cố Văn Bách lại rung đùi đắc ý, cao giọng ngâm:
- Bước chân vô quán đèn mờ
Ngồi gần con gái không sờ là ngu!!
Thà rằng cắt tóc đi tu
Ngồi gần con gái... ngu sao không sờ!!
- Anh lại són thơ….A, không đúng, là tiếp tục sáng tác thơ. Anh toàn sáng tác thơ bất hủ, làm em chết cười mất. Ha ha ha…
Hoàng Hiểu Uyển một tay ôm bụng một tay giữ bàn, cười rúc ríc, cười đến nỗi nước mắt giàn dụa. Chu Hiểu Xuyên cũng cười không thở ra hơi, nhưng khi hắn thấy Cố Văn Bách quá tự tin, luôn coi thơ của mình sáng tác đều là tuyệt phẩm, vội mở miệng can ngăn:
- Được rồi, được rồi, bọn tôi biết anh làm thơ rất hay, nhưng xin anh đừng tiếp tục, nếu không tôi cùng tiểu Uyển sẽ chết vì cười mất.
Hứng đang làm thơ bị cắt ngang, Cố Văn Bách ít nhiều có chút bực mình, lắc đầu thở dài:
-Haiz, ta đây cô quạnh một mình, dù sao không ai quan tâm.
Một chén rượu nhạt, biết đi đâu tìm kẻ tri ân…
Chu Hiểu Xuyên và Hoàng Hiểu Uyển lại cười to. Cười xong, Chu Hiểu Xuyên quay ra an ủi Cố Văn Bách:
- Văn bách à. Thứ bảy này anh cứ đi, nếu gặp phải cái gì kích động quá thì cũng đừng bỏ cuộc nhé.
Cố Văn Bách cũng rất tự tin:
- Yên tâm đi sếp. Tôi lần này nắm chắc cơ hội thoái khỏi đảng FA! Ngũ cô nương, từ nay về sau xem ra anh phải tạm biệt em rồi…
- Ngũ cô nương là ai?
Hoàng Hiểu Uyển khó hiểu hỏi. Cố Văn Bách đỏ mặt trả lời:
- À….Cái này rất khó giải thích kĩ, em tốt nhất là tự lên mạng tìm hiểu đi. (Dịch: mọe nó quay tay thì nói mọe là quay tay đi ngại gì nữa )
Trong đầu Chu Hiểu Xuyên nghĩ tới cảnh trước mặt cô gái kia nghe Cố Văn Bách “sáng tác” thơ, không nhịn được mà cười thầm: “Thơ của Cố Văn bách rất buồn cười. Có lẽ anh ta muốn cô gái kia cảm nhận được sự hài hước chăng? Nói không chừng hai người sẽ đến được với nhau…”
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã đến thứ bảy. Hôm nay, bởi vì Cố Văn bách đi hẹn hò không đi làm, cho nên Ái Sủng Chi Gia chỉ có Chu Hiểu Xuyên và Hoàng Hiểu Uyển. Với lượng khách của ngày thứ bảy tất nhiên củ hành hai người tối tăm mặt mày đến tận hơn năm giờ chiều mới rảnh rỗi được chút. Hoàng Hiểu Uyển vừa uống nước vừa nói:
- Chu ca, anh nghĩ Cố Văn Bách hẹn hò ra sao rồi? Hay là gọi cho anh ta hỏi thử coi?
- Không được.
Do dự một chút Chu Hiểu Xuyên nói tiếp:
- Nếu tiến triển tốt đẹp, có lẽ Cố Văn Bách và cô gái kia chắc đang hú hí ở đâu đó, chúng ta gọi điện thoại lỡ như quấy rối người ta thì sao? Còn nếu không thuận lợi, Cố Văn Bách lúc này hẳn đang tự kỉ, chúng ta gọi tới không chừng lại làm anh ta buồn thêm. Cho nên đừng gọi, để đến ngày mai lại hỏi anh ta là được.
Hoàng Hiểu Uyển gật đầu:
- May mà anh nói. Ok, em sẽ không gọi nữa, mai em sẽ tra hỏi anh ta.
Chu Hiểu Xuyên cười khổ lắc đầu:
- Ơ con nhóc này, thích đi làm bà tám sao?
Hoàng Hiểu Uyển cãi lý:
- Nhiều chuyện là tính cách của con gái mờ. Hơn nữa anh không tò mò về chuyện của anh ta sao? Không muốn biết bài thơ anh ta đem ra tán gái như thế nào ư?
Nhắc đến thơ của Cố Văn Bách cô lại không nhịn được, cười như điên dại. Ngay lúc đó, bỗng có hai người đi vào phòng khám, Hoàng Hiểu Uyển bật cười khiến cho cô gái kia không khỏi giật mình. Một người cúi đầu xem lại quần áo, khó hiểu hỏi:
- Hiểu Uyển, em cười cái gì vậy? Trên người bọn chị có gì sao?
- Chị Thanh Huyên, không phải em cười chị đâu.
Hoàng Hiểu Uyển vội vàng giải thích. Hai người vừa tới chính là Lâm Thanh Huyên và Nhiêu Xảo, hôm nay hai người không mặc cảnh phục mà diện một bộ đồ thường ngày. Chu Hiểu Xuyên có chút tò mò hỏi:
- Lâm Thanh Huyên, Nhiêu Xảo, sao hôm nay hai người rảnh rỗi ghé qua đây chơi vậy?
Lâm Thanh Huyên cười đùa:
- Lúc trước không phải anh có nói mời tôi và Nhiêu Xảo ăn cơm ư? Hôm nay, chúng tôi đến để đợi anh thực hiện đây. Hay là anh từ chối?
Chu Hiểu Xuyên cười khổ:
- Cô nói cái gì vậy, chỉ một bữa cơm thôi mà, chẳng nhẽ tôi nghèo tới mức không mời hai cô được một bữa sao? Nào, bây giờ hai người muốn ăn gì?
Lâm Thanh Huyên cũng không khách khí đáp:
- Anh nói như vậy là tốt rồi. Nói thật, hôm nay tôi rất có tâm hồn ăn uống. Chúng ta đến thành phố Thập Đức đi, ở đó có một quán tên Thiêu Kê Công chuyên gà quay, gà nướng ăn rất ngon. Hiểu Uyển, em cũng cùng đi chứ, lâu lắm mới có dịp chiếm một chút tiện nghi của Chu Hiểu Xuyên mà.
Bốn người trong nhà hàng vừa ăn vừa cười nói, ăn liên tục cho đến chín mười giờ tối mơi kết thúc. Đi ra từ nhà hàng Thiêu Kê Công, bỗng có cơn gió rét buốt đầu mùa đông thổi qua, bốn người không nhịn được rùng mình một cái. Tuy rằng chỉ mới đầu tháng mười một, nhưng tối nay gió thổi cũng có chút thấu xương. Chu Hiểu Xuyên hà hơi, thỏa mãn ước nguyện nói:
- Không ngờ cái quán này làm gà nướng, gà quay ngon hết xảy. Vị cay vừa đủ, ăn thật đã ghiền!
- Thế nào? Thấy tôi giới thiệu có sai không?
Lâm Thanh Huyên cười dài nói:
- Trời lạnh mà được ăn đồ nóng, vị cay của gà nướng, gà quay làm cho người ta quả thật thoải mái.
- Ăn thì ngon thiệt đó, chỉ có điều cay quá.
Hoàng Hiểu Uyển vừa thè lưỡi, vừa phun phì phì, hy vọng đỡ cay đi môt chút. Nhiêu Xảo ở bên cạnh tuy không có nói chuyện, nhưng trên tay cô cũng cầm một chai nước khoáng, đó là bằng chứng cho việc Hoàng Hiểu Uyển không có nói quá. Nhìn thấy bộ dáng Hoàng Hiểu Uyển và Nhiêu Xảo như vậy, Lâm Thanh Huyên nhịn không được cười lên:
- Gà quay, gà nướng này nếu không có đủ vị cay thì ăn không ngon. Hơn nữa, hồi nãy hai người ăn như hổ đói lâu ngày, sao bây giờ lại than cay? Ăn cho tham lắm vào giờ lại ý kiến ý cò.
Hoàng Hiểu Uyển có chút ngượng ngùng:
- Đồ ăn ngon ở trước mắt, trong đầu chỉ nghĩ đến ăn thôi, sao mà nghĩ tới thứ khác chứ?
- Đúng thế, đúng thế.
Nhiêu Xảo gật đầu phụ họa. Lúc này cô đã uống cạn bình nước khoáng, chỉ có thể học theo Hoàng Hiểu Uyển không ngừng phun phì phì. Chu Hiểu Xuyên cũng bật cười ha ha, trêu ghẹo:
- Hai người đúng là con heo ham ăn, trong đầu chỉ nghĩ đến ăn...
Trong lúc bốn người con đang đùa giỡn, đi về bãi đỗ xe thì ở trên sân thượng của một tòa nhà sáu tầng ngay bên cạnh, có một gã mang thân hình mập mạp, đang ẩn nấp trong bóng tối, dùng ánh mắt lạnh lẽo, giám sát nhất cử nhất động của bọn họ. Gã này chính là bạn của tên Cao Xuyên Hưng, người đã bị Chu Hiểu Xuyên bắt, gã tên là Diêu Thừa, người trên giang hồ gọi gã là ‘Dơi đoạt mệnh”. Gã cũng là một cao thủ võ thuật cổ truyền Trung Quốc giống như Cao Xuyên Hưng. Tuy rằng nhìn qua ngoại hình và với khí chất thì Diêu Thừa có vài phần khá giống diễn viên hài Tằng Chí Vĩ. Nhưng nếu ai dám nói vậy với gã, kẻ đó chắc chắn sẽ phải chết. Sau khi nghe tin tức Cao Xuyên Hưng bị bắt, vốn gã định đi cướp ngục, chỉ là đến lúc hắn lặng lẽ quan sát tình huống của trại giam Cao Xuyên Hưng, liền từ bỏ ý định đó. Bởi vì gã biết rõ mặc dù mình là cao thủ võ thuật, nhưng cũng không phải siêu nhân, nếu thực sự nóng đầu chạy vào cướp ngục, đảm bảo cũng bị bắt vào luôn.
“Nếu đã không thể nào đem Cao Xuyên Hưng ra khỏi nhà ngục thì chỉ có thể thay hắn trả thù.” Diêu Thừ cảm thấy giết một cảnh sát dễ hơn cướp ngục rất nhiều, chỉ cần mình không bị người khác phát hiện, giết được người sẽ lập tức cao chạy xa bay, thần không biết quỷ không hay, ai có thể hoài nghi gã được chứ? Huống chi gã đã chuẩn bị lên đường đi Đông Nam Á, coi như cảnh sát có truy nã gã, gã cũng đã chạy sang Đông Nam Á rồi. Diêu Thừa tin rằng, lấy bản lĩnh của mình ở Đông Nam Á hỗn loạn, tuyệt đối bá đạo hơn trong nước nhiều.
- Ngoài con cảnh sát chân dài kia là một cao thủ võ thuật thì ba đứa còn lại chỉ là một lũ cùi bắp. Xem ra người bắt lão Cao chính là nó. Kỳ thiệt... trình độ võ thuật con này xem ra cũng mới chỉ ở mức trung bình thôi, sao mà bằng lão Cao được? Chẳng lẽ trong chuyện này có cái gì đó mờ ám?
Mặc dù là trời đã khuya, và khoảng cách khá xa nhưng Diêu Thừa chỉ cần liếc mắc một cái đã phát hiện ra thực lực của Lâm Thanh Huyên. Trên thực tế, chỉ cần đã đạt tới cảnh giới Dịch Cốt cảnh hậu kỳ thì thị lực và thính giác tốt hơn người thường rất nhiều. Chẳng qua, Diêu Thừa không ngờ người bắt Cao Xuyên Hưng không phải là Lâm Thanh Huyên mà tên Chu Hiểu Xuyên trông bộ dáng cùi cùi kia. Diêu Thừa tất nhiên làm sao đủ trình phái hiện dòng năng lượng thần bí trong người hắn chứ, cộng thêm với đó là cái bản tin lần trước, mấy tay phóng viên cóc thèm quay cái mặt Chu Hiểu Xuyên phát nào tử tế nên gã không nhận ra hắn là chuyện bình thường.
- Mặc kệ cô ta dùng cách nào đó để có thể bắt gọn được lão Cao thì ngày này năm sau vẫn là ngày dỗ của bọn chúng.
Từ con mắt lạnh lẽo của Diêu Thừa mình toát lên sát ý làm cho người khác sợ hãi, gã nhấc cái hộp thon dài màu đen lên, mở nắp đầu ra, đó là một khẩu súng trường đã được hóa trang. Không ai có thể ngờ rằng cái hộp nhìn như để chứa nhạc cụ lại là một khẩu súng. Với tư tưởng tiên tiến, gã đã có thể lồng súng ống vào làm một vũ khí dùng trong võ thuật như bao vũ khí khác như dao, kiếm.... Từ góc độ này cho thấy, Diêu Thừa nguy hiểm hơn so với Cao Xuyên Hưng nhiều. Gã nhanh chóng ngắm thẳng vào đầu Lâm Thanh Huyên. Tuy rằng bây giờ là ban đêm, nhưng thị lực của Diêu Thừa không có bị ảnh hưởng, huống chi, hai bên con đường đều có đèn sáng trưng. Giờ phút này. Diêu Thừa như một con dơi hút máu nấp trong bóng đêm, nhắm vào cổ họng của con mồi, nhe hàm răng sắc nhọn, chỉ chờ thời cơ liền cắn một phát chết tươi. Mấy giây sau, Diêu Thừa nhìn thấy một cơ hội để bắn.
- Lão Cao, anh trả thù cho chú. Con tiện nhân, đi chết đi!
Trong mắt Diêu Thừa tỏa ra sát khí ngập tràn, ngón trỏ tay phải liền bóp cò. Ngay lúc Diêu Thừa bóp cò chừng hai, ba giây, lông tơ trên người Chu Hiêu Xuyên bỗng dựng lên, toàn thân thấy lạnh thấu xương. Cái cảm giác này trước đây Chu Hiểu Xuyên cũng từng trải qua rồ, cho nễn hắn nhanh chóng đoán được mình đang gặp nguy hiểm. Cùng lúc đó, trực giác của Chu Hiểu Xuyên, cảm nhận rõ rệt thật một cỗ sát khí đang tập trung lên người Lâm Thanh Huyên. Mắt bỗng thấy một tia sáng lóe lên, hắn lập tức hô:
- Cẩn thận!
Đồng thời kéo Lâm Thanh Huyên lại.
- Đoàng!
Tiếng súng vang lên, một viên đạn bay xẹt qua má của Lâm Thanh Huyên. Chắc chắn rằng nếu lúc đó Chu Hiểu Xuyên không kéo Lâm Thanh Huyên thì e rằng giờ này cô ấy đã chết rồi. Lâm Thanh Huyên cũng phản ứng cực nhanh, sau khi nghe tiếng súng, cô không hề chần chờ quát Hoàng Hiểu Uyển và Nhiêu Xảo:
- Có xạ thủ! Mau trốn đi!
Chu Hiểu Xuyên phản ứng nhanh hơn, sau khi cứu Lâm Thanh Huyên khỏi phát súng đó, liền chạy vọt tới Hoàng Hiểu Uyển và Nhiêu Xảo, kéo hai người trốn phía sau bức tường cùng với Lâm Thanh Huyên.
- Cái gì? Trượt? Không thể nào.
Cùng lúc đó, Diêu Thừa cũng rất ngạc nhiên khi mình bắn trượt.
- Thằng kia là ai vậy? Tại sao nó biết mình nổ súng? Chẳng lẽ ta nhìn lầm, nó không phải là người thường mà cũng là một cao thủ võ thuật?
Diêu Thừa nhớ lại động nhanh nhẹn ban nãy của Chu Hiểu Xuyên giống như dã thú lực, không hề giống một người bình thường, nhíu mày kêu lên:
- Mặc kệ mày có phải là cao thủ võ thuật hay không, nhưng mà chắc chắn là mày có liên quan đến chuyện lão Cao bị bắt. Một khi đã như vậy, tao sẽ cho cả hai đứa mày chết chung.
Nhưng mà ngay lúc Diêu Thừa chuẩn bị nổ súng tiếp, bốn người Chu Hiểu Xuyên đã nấp được rồi.
- Chết tiệt...
Sắc mặt Diêu Thừa trở nên khó coi, nếu không phải đang ở trong nội thành, gã nhất định sẽ chờ cho bốn người Chu Hiểu Xuyên đi ra. Nhưng đáng tiếc đây lại là nội thành, nếu hắn nhẫn nại chờ bốn người Chu Hiểu Xuyên xuất hiện, đảm bảo một đám cảnh sát cầm súng sẽ tới đây bao vây hắn. Tuy rằng, Diêu Thừa rất có niềm tin về võ nghệ và tài bắn súng, bất quá điều đó cũng không giúp gã chống được cả một đội cảnh sát có vũ trang đầy đủ. Xác định mình không thể hạ gục được Chu Hiểu Xuyên và Lâm Thanh Huyên trong thời gian ngắn, Diêu thừa lập tức bỏ kế hoạch, cầm cây súng trường ngụy trang lại:
- Hiện tại, do tao không chuẩn bị kỹ nên thất bại, nhưng lần sau tuyệt đối sẽ không xảy ra sai lầm như vậy! Chờ đến lúc đó, tao nhất định sẽ giết cả hai đứa chúng mày, trả mối thù cho lão Cao!
Tên Diêu Thừa này không chỉ có bắn súng hay, giỏi võ mà còn có thể duy trì sự bình tĩnh. Đối thủ như vậy, quả thực rất khó xơi!
Ngay lúc Diêu Thừa rời đi, bốn người Chu Hiểu Xuyên đang vừa nấp vừa thảo luận coi xem ai cố ý tấn công bọn họ.
- Trừ đồng bọn của Cao Xuyên Hưng ra, tôi không nghĩ là có người lại có gan làm loạn như vậy, dám nổ súng giết người trong thành phố!
Lâm Thanh Huyên nhắm mắt lại, bình tĩnh phân tích nói. Mặc dù hiện vẫn còn nguy hiểm, nhưng cô lại có thể bình tĩnh suy ngẫm, thậm chí có thể đoán ra thân phận của kẻ tập kích. So với Lâm Thanh Huyên thì Nhiêu Xảo kém bình tĩnh hơn nhiều, dù cũng cùng là cảnh sát. Giờ phút này, cô đang hít thở hổn hển, vẻ mặt vẫn còn chưa hoàn hồn. Về phần người không phải là cảnh sát như Hoàng Hiểu Uyển, tất nhiên bị dọa tới mức cả người không ngừng run lên.
- Chỉ là không rõ kẻ đó đang đâu... Bây giờ địch tối, ta sáng, tình hình thật sự không được khả quan!
Oán hận một câu, Lâm Thanh Nhiêu quay đầu lại nhìn Nhiêu Xảo phân phó:
- Đừng lo lắng nữa, nhanh chóng gọi điện về báo nguy đi. Nói cho bọn họ biết có kẻ bắn lén, kẻ đó có khả năng cao là đồng bọn của Cao Xuyên Hưng, hơn nữa kỹ thuật bắn rất rốt, hẳn kẻ đó cũng là một cao thủ võ thuật.
- A... Vâng, vâng, em gọi ngay đây.
Nhiêu Xảo cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, tay chân luống cuống lấy điện thoại trong túi, gọi về báo nguy.
- Rốt cuộc kẻ đánh lén đang trốn ở đâu?
Chu Hiểu Xuyên nhìn vào màn đêm phía đường đạn bay đến, dù ánh sáng khá yếu thì vẫn không ảnh hường gì đến thị lực của hắn. Dù vậy hắn không thể nhìn thấy thân ảnh của gã bắn lén đâu. Cùng lúc đó, mấy con bồ câu bị tiếng súng hù dọa, đang ở bên ngoài gào thét, bay loạn cả lên.
- Có lẽ đám bồ câu kia có thể xác định được vị trí của kẻ bắn lén.
Chu Hiểu Xuyên vừa nghĩ như thế liền vội vàng dùng thú ngữ gọi một con bồ chim câu xuống hỏi, thừa dịp Lâm Thanh Huyên đang gọi điện báo nguy, nhỏ giọng nói với nó:
- Mày có biết cái tiếng súng ban nãy phát ra từ đâu không?
Con chim bồ câu này có đồng tử màu vàng, điều đó giúp nó nhìn rõ về ban đêm hơn những con bình thường. Những con chim bồ câu được huấn luyện để đưa thư đều có đồng tử màu vàng. Sau khi nghe được Chu Hiểu Xuyên hỏi câu sau, mặc dù con chim bồ câu vẫn chưa hoàn hồn nhưng vẫn đáp:
- Tiếng súng ban nãy là phát ra từ toà nhà sáu tầng ở phía bên trái, ta tận mắt chứng kiến có con người ở đó. Bất quá, hắn đã rời đi rồi, cũng không biết là đi đâu...
Nói không quá hai câu, con chim bồ câu đã đỡ hoảng sợ hơn, liền bắt đầu lại nhải liên tục như những con chim khác:
- Ôi bà mẹ ơi, tiếng súng hồi nãy phát ra làm ta sợ muốn chết. Ngươi không biết đâu, lúc đó ta đang đi đại tiện. Bỗng ‘đoàng’ một tiếng, ta sợ đến mức đến nỗi nửa cục phân cũng không dám lòi ra. Ai, con người này, nghe nói ngươi là bác sỹ thú y hả? Anh nói xem, liệu tôi sẽ bị mắc bệnh táo bón không?
Chu Hiểu Xuyên lúc này đâu có tâm tư thảo luận về chuyện táo bón với con chim bồ câu đâu, hắn vừa nghe tên đánh lén đã nhanh chân chạy mất, vội nói cho Lâm Thanh Huyên:
- Tôi biết chỗ kẻ bắn lén nấp, hiện tại hơn phân nửa là hắn đang chuồn khỏi đó, chúng ta nhất định phải nhanh chóng đuổi theo mới được!
Lâm Thanh Huyên tương đối tín nhiệm Chu Hiểu Xuyên, cũng không nghi ngờ tại sao hắn lại biết hành tung của kẻ bắn lén, liền gật nói ‘Ok’. Rồi đi theo Chu Hiểu Xuyên lao ra khỏi chỗ trốn ban nãy, trước khi đi cô cũng không quên phân phó cho Nhiêu Xảo:
- Em ở lại đây bảo vệ cho Hiểu Uyển chờ những người khác tới giúp!
Nhiêu Xảo lại chủ động xin đi giết giặc:
- Cho em đi theo với?
Lâm Thanh Huyên cự tuyệt lời thỉnh cầu của cô:
- Em không có giỏi võ, lại không có súng trong tay, coi như có đi cũng không giúp được gì, lại gây thêm phiền phức cho chúng tôi, thôi cứ ở lại đây đi. Đợi lực lượng cảnh sát tới, em bảo họ qua hỗ trợ là được!
- Cái này... Được rồi. Nhưng mọi người nhớ phải cẩn thận đó!
Nhiêu Xảo dù không có cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng. Bởi vì cô biết lời của Lâm Thanh Huyên nói là đúng. Vừa ra khỏi chỗ ẩn nấp, Chu Hiểu Xuyên liền rảo bước đi về phía tòa nhà kia. Cùng với đó là những tiếng chim bồ câu vỗ cánh, chúng nó chía nhau ra trong màn đêm giúp Hiểu Xuyên đi kiếm hành tung của Diêu Thừa. Lâm Thanh Huyên cũng lao ra, chỉ là cô có chút cẩn thận, vẫn vừa đi vừa nấp, tránh bị bắn. Nhìn thấy Chu Hiểu Xuyên không hề quan tâm, chạy băng băng trên đường, cô nhất liền cảm thấy lo lắng, vội vàng nhắc nhở:
- Cẩn thận, tìm chỗ nấp!
Chu Hiểu Xuyên không quay đầu lại nói:
- Không cần phải nấp đâu, kẻ bắn lén bây giờ đang chạy trốn, chúng ta còn lề mề như vậy sẽ tạo cơ hội cho hắn chạy thoát mất.
- Cái gì?
Vừa nghe câu trả lời, Lâm Thanh Huyên trở nên vội vàng, cũng chẳng còn cẩn thận nữa, liền chạy theo phía sau Chu Hiểu Xuyên nói:
- Tên kia có vẻ nguy hiểm hơn so với Cao Xuyên Hưng thì sao lại chạy nhanh như vậy chứ?
Đàn chim bồ câu bay lượn trong bầu trời đêm giống như những trinh sát viên vậy, phản hồi cho Chu Hiểu Xuyên những tin tức của Diêu Thừa. Không chỉ có thế, chúng còn giúp chỉ tới chỗ Diêu Thừa một cách nhanh nhất. Theo sát phía sau Chu Hiểu Xuyên, Lâm Thanh Huyên cũng không biết Chu Hiểu Xuyên có ‘đội quân trinh sát trên không’ hỗ trợ, chỉ thấy hắn trên đường cứ quẹo đông quẹo tây, đi được một lát, cô không nhịn được phải hỏi:
- Anh thực sư có biết tên đánh lén ở đâu không? Chúng ta cứ quẹo đông quẹo tây, rốt cuộc là đang đi đâu?
Chu Hiểu Xuyên không thể giải thích cho Lâm Thanh Huyên là mình đang đi theo sự chỉ dẫn của đám chim bồ câu được mà hắn đành nói theo kiểu bá đạo:
- Cô có tin tôi không? Nếu tin tôi thì đi theo tôi, đừng hỏi nhiều.
Lâm Thanh Huyên cười khổ nói:
- Vào lúc này, trừ tin anh ra, tôi còn lựa chọn khác sao?
- Yên tâm, tôi không có làm cô thất vọng đâu.
Nói xong câu này, đôi mắt của Chu Hiểu Xuyên bỗng tỏa sáng, sau đó nói ra một câu làm cho Lâm Thanh Huyên trợn mắt há mồm:
- Đợi một chút, tôi có một ý khác, cô hãy vòng theo đường khác đi…
Cùng lúc đó, Diêu Thừa đã ra khỏi tòa nhà, chạy qua được mấy cái ngã tư rồi. Đến tận giờ phút này, Diêu Thừa vẫn không biết rằng hành tung của mình đã bị bại lộ và đang bị theo dõi, gã vẫn còn nghĩ bốn người kia hiện vẫn đang nấp, cho nên vẻ mặt hắn rất ung dung bình thản. Nhưng sau hai phút, vẻ mặt ung dung bình thản ấy của Diêu Thừa nhanh chóng đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt không thể tin được và với khiếp sợ.
- Sao lại... lại có thể được?
Dưới sự kinh ngạc, Diêu Thừa nhịn không được kêu lên:
- Làm sao mày lại xuất hiện ở đây?
Diêu Thừa sở dĩ khiếp sợ như vậy là bởi vì gã thấy Chu Hiểu vọt ra cách hắn ba mươi thước từ một cái hẻm nhỏ. Gã không thể nào ngờ rằng Chu Hiểu Xuyên dám đuổi theo hắn, và còn có thể đuổi kịp hắn.
“Sao nó biết được hành tung của mình? Chẳng lẽ là ngẫu nhiên? Hay là nó có bản lĩnh truy tìm kẻ địch?” Trong đầu Diêu Thừa tràn ngập nghi vấn. Tất nhiên, cho dù gã có vắt nát óc ra nghĩ thì không không thể ngờ được Chu Hiểu Xuyên tìm được gã nhờ vào đám chim bồ câu. Còn Chu Hiểu Xuyên khi thấy được hắn thì lại nghĩ: “Đáng tiếc thị lực đám chim bồ câu bị giảm vào ban đêm nên báo cho mình hơi muộn, chứ không thì thì đã không phải đi xa để đuổi kịp hắn như thế này.”
Mặc dù có chút làu bàu, nhưng Chu Hiểu Xuyên vẫn cảm kích đối với sự giúp đỡ của đám chim bồ câu, thậm chí hắn đã quyết định sau khi bắt được tên bắn lén này, nhất định phải mua một đống cao lương mỹ vị đến để tạ ơn chúng nó. Cơ hồ cùng một thời gian, Lâm Thanh Huyên cũng đã xuất hiện ở phía sau Diêu Thừa hai mươi thước. Tuy rằng, Thanh Huyên không nhận ra Diêu Thừa, nhưng nghe được tiếng la kinh ngạc của Diêu Thừa, cô hiểu ngay ra người này chính là kẻ bắn lén mình. Không có chút chần chờ nào, Lâm Thanh Huyên lập tức lao về phía Diêu Thừa, tốc độ còn nhanh hơn trước nhiều. Đồng thời cô còn rút khẩu súng ở thắt lưng ra, tính chặn đường chạy của Diêu Thừa cái đã. Chu Hiểu Xuyên lao về phía Diêu Thừa, tốc độ cũng nhanh chả kém.
Lâm vào tình thế phải đối phó cả với Lâm Thanh Huyên lẫn Chu Hiểu Xuyên, Diêu Thừa có chút không nắm chắc. Hằn biết rõ ràng rằng nếu phải đánh nhau với cả hai người này, cho dù có đánh chết họ đi nữa, cũng mất đi cơ hội chạy trốn, bị cảnh sát bao vây. Lấy mạng đổi mạng, đối với Diêu Thừa mà nói, đó không phải là một cuộc mua bán tốt. Cho nên Diêu Thừa trước tiên nghiêng nguời nhảy lên trên đường cái. Gã muốn nhân lúc khỏang cách còn xa, gã sẽ mau chóng cướp một chiếc xe chạy trốn. Diêu Thừa nghĩ chỉ cần mình lên được xe là xong, cho dù Lâm Thanh Huyên và Chu Hiểu Xuyên có chạy nhanh cỡ nào, cũng đừng hòng đuổi theo. Đợi đến khi ôtô chạy được một quãng đường thì hắn lại bỏ xe chuồn theo đường khác, đến lúc đó dù cảnh sát có muốt bắt hắn cũng không được. Sau đó hắn sẽ trở lại vào một ngày nào đó, lập một kế hoạch cẩn thận, ngày đó sẽ là ngày hắn tiễn hai người an nghỉ.
“Két” một tiếng, một chiếc xe bồn dừng lại trước người Diêu Thừa hai thước.
- Con mịa mày muốn chết à?
Người lái xe chưa kịp hoàn hồn đã thò mặt ra chửi Diêu Thừa rồi.
Diêu Thừa căn bản không quan tâm tới lời chửi rủa của tên tài xế, hắn nhảy vọt lên cửa xe của buồng lái, tay trái thò vào trong xe, cố gắng mở cửa xe. Đến lúc Diêu Thừa mở được cái cửa xe, tên tài xế mới kịp phản ứng, vẻ mặt hoảng sợ kinh hô:
- Mày muốn làm gì? Muốn cướp sao?
Hắn nhanh tay lấy cái cờ lê lớn ở phía dưới chỗ ngồi, dùng sức vạng xuống người Diêu Thừa.
- Dám động thủ với cả tao, mày ngon đó. Chỉ là hiện tại tao không có thời gian rảnh rỗi để đùa giỡn với mày.
Diêu Thừa không tránh né, để cho cái cờ lê đập vào mình, đồng thời tay phải chộp lên trên bả vai của tên tài xế nhanh như chớp, dùng chút lực lẳng tên tài xế nặng gần một trăm bốn mươi cân xuống đất:
- Cút xuống cho tao.
- A~~~~.
Người lái xe bị ngã xuống đất, ôm lấy bả vai kêu thảm thiết, có vẻ như đã bị Diêu Dưa bóp nát bả vai. Cùng lúc đó, Diêu Thừa nhảy vào ghế lái, đạp chân ga chạy trốn. Dù cho Chu Hiểu Xuyên đang chạy như điên, những vẫn cách Diêu Thừa khoảng mười thước, đành trơ mắt nhìn gã cướp xe. Chỉ là Chu Hiểu Xuyên vẫn không chịu thua, tiếp tục lao đến.
- Cướp xe rồi chạy? Nào dễ dàng như vậy!
Chu Hiểu Xuyên quát to lên một tiếng, liền ngắt một chiếc lá từ bụi cây bên đường, lia về phía Diêu Thừa. Trong thời gian Chu Hiểu Xuyên cầm lấy chiếc lá, năng lượng thần bí từ cơ thể hắn đã truyền vào trong chiếc lá khiến chiếc lá hơi lóe sáng yếu ớt, rồi nó trử nên cứng như một tấm thép. Thế nên khi chiếc lá bị lia đi, nó còn bay nhanh ngang với đạn bắn. Gần như chỉ trong nháy mắt, chiếc lá đã bay tới trước mặt Diêu Thừa. Tới lúc đó, Diêu Thừa mới nhận ra nguy hiểm, chỉ có điều là gã không kịp tránh né nữa rồi.
- Phập!
Một tiếng kêu như một vũ khí sắc bén găm vào da thịt, ngay sau đó gã cảm thấy trên cổ tay phải của mình có cảm giác đau đớn. Gã giật mình rút cánh tay lại, hai chân giận mạnh xuống, đạp cả ga lẫn phanh, khiến chiếc xe đánh “kít” một cái, lê một đoạn. Chỉ sau một hồi chiếc xe đã chết máy. (Dịch: xe Tàu lởm dễ chết máy)
“Tiêu tử này dùng ám khi gì mà bay nhanh vậy?” Tiêu Thừa vội cúi đầu nhìn ám khi trên cổ tay mình. Không nhìn còn đỡ, chứ nhìn vào lại làm gã giật mình.
“Đây không phải chỉ là lá cây thôi sao? Chẳng nhẽ ám khi làm mình bị thương là cái lá cây này? Sao có thể như thế được? Từ khi mình đạt được đến Dịch Cốt cảnh hậu kỳ, thân thể đã trở nên cứng rắn, tuy không thể chặn được đạn nhưng làm sao lại để một chiếc lá làm bị thương được? Chẳng nhẽ thằng đấy đã luyện ám khí đến cảnh giới dùng được hoa lá để làm vũ khí? Không thể nào! Nhìn kiểu gì thì thằng nhóc này cũng chỉ mới có hai mươi tuổi, đâu thể luyện tập đến cảnh giới cao như vậy? Kể cả đắm chìm trong việc luyện tập ám khi cũng là một chuyện không thể nào.”
Diêu Thừa cứ mải mê nghĩ về ám khí bằng lá cây, nhất tời quên mất việc nổ lại máy. Cơ hội tốt như vậy, tất nhiên cả Chu Hiểu Xuyên lẫn Lâm Thanh Huyên đâu có dễ dàng bỏ qua. Lâm Thanh Huyên tới trước, cô lấy còng tay ra, nhảy vào buồng lái, muốn còng Diêu Thừa lại. Thấy Lâm Thanh Huyên nhảy vào bằng hướng đó, Chu Hiểu Xuyên lập tức đổi hướng, thò tay mở chốt cửa bên tay lái phụ ra, rồi nhanh chóng nhảy lên, muốn cùng Lâm Thanh Huyên bắt Diêu Thừa. Diêu Thừa sau khi hết khiếp sợ, gã liền gầm lên một tiếng, tấn công cả Chu Hiểu Xuyên lẫn Lâm Thanh Huyên. Cả hai người đều không ngờ rằng kẻ này dáng người tuy mập mạp nhưng thân pháp lại vô cùng nhanh nhẹn, cái buồng lái hẹp vậy mà hắn còn có thể né tránh một cách tài tình. Hơn nữa sở trường của hắn là Cầm Nã Thủ, chiến đấu gần trong không gian hẹp như thế này có thể phát huy được uy lực của nó. Vì vậy dù Lâm Thanh Huyên có liên thủ với Chu Hiểu Xuyên cũng không đủ để khống chế được Diêu Thừa. Bỗng, không biết vì nguyên nhân gì mà Diêu Thừa không tránh được việc bị Lâm Thanh Huyên còng lấy tay.
- Tốt rồi! Lần này coi mi trốn đâu.
Lâm Thanh Huyên thấy thế mừng rỡ, liền còng đầu còng còn lại vào tay mình, để tránh việc tên Diêu Thừa tìm cách chạy thoát.
- Bị lừa rồi em ơi.
Diêu Thừa đột nhiên cười lạnh, sau đó tay trái vang lên tiếng ‘răng rắc’, các đốt ngón tay liền di chuyển sai lệch vị trí, sau đó cả bàn tay nhỏ lại.
- Súc Cốt Công?
Lâm Thanh Huyên kinh hãi, vội vàng muốn giữ cánh tay của Diêu Thừa lại. Chi là dù cô phản ứng khá nhanh nhưng Diêu Thừa còn nhanh hơn, gã đã nhanh chóng rút tay ra khỏi cái còng rồi. Cùng lúc đó, Chu Hiểu Xuyên cũng đấm tới mặt hắn. Diêu Thừa nhìn thấy không lấy gì làm kinh sợ mà còn cười hung dữ:
- Tới đúng lúc lắm!
Bàn tay trái hắn lập tức khôi phục lại như bình thường hắn cầm lấy chiếc cánh tay mang còng của Lâm Thanh Huyên, chịu một quyền của Chu Hiểu Xuyên đánh tới.
“Bốp”
Chu Hiểu Xuyên đấm mạnh vào lồng ngực Diêu Thừa, khiến gã hộc máu. Nhưng tay trái của Chu Hiểu Xuyên cũng bị còng vào. Thế là hai người bị còng lại với nhau, cùng với đó cái còng cũng được vòng qua vô – lăng, khiến bọn họ khó lòng có thể hoạt động tốt được vì họ đâu có biết Súc Cốt Công.
- Đấm đau đấy!
Diêu Thừa không quan tâm đến viết thương, liền mượn cơ hội này mà chạy trốn. Không phải gã không nghĩ đến chuyện giết Lâm Thanh Huyên và Chu Hiểu Xuyên nhưng gã hiểu rằng dưới tình hình hiện tại, muốn giết cả hai người không phải là không thể, chỉ là nó tốn rất nhiều thời gian. Một khi cảnh sát khác đuổi đến nơi, thì không những không giết được hai người, mà sẽ phải nhận một kết cục y như Cao Xuyên Hưng. Tất nhiên, gã không thích điều này.
- Đừng cho hắn chạy thoát.
Lâm Thanh Huyên nhận ra Diêu Thừa muốn tẩu thoát, vội vàng hô Chu Hiểu Xuyên, hy vọng hắn có thể cản được Diêu Thừa, còn mình thì đưa tay xuống thắt lưng, lấy chìa khóa còng. Nhưng không đợi Lâm Thanh Huyên lấy được cái chìa khóa thì Diêu Thừa đã vươn tay, tóm lấy các ngón tay của cô.
- A~~~!
Ngón tay truyền đến sự đau đớn làm Lâm Thanh Huyên la lên. Đồng thời cô cũng thấy cánh tay mình trở nên mệt mỏi, dần dần không còn sức lực, Diêu Thừa lấy chìa khóa còng một cách đơn giản.
- Đưa chìa khóa đây.
Chu Hiểu Xuyên thấy thế liền kinh hãi, vội vã đưa tay muốn đoạt lại cái chìa khóa. Bất quá trong cái không gian nhỏ hẹp này, bốn tay còn không chơi lại hai tay của gã nữa là bây giờ mỗi người chỉ còn một tay.
“Xoảng” một tiếng, Diêu Thừa tung mình đạp vỡ kính chắn gió, rồi nhảy ra khỏi khoang lái. Sau đó gã quay mặt lại nhìn đểu hai người Lâm Thanh Huyên và Chu Hiểu Xuyên, nói:
- Muốn cái chìa khóa này đấy hả? Tự túc là hạnh phúc đi!
Chợt hắn vung tay, đáp thẳng cái chìa khóa vào trong cống thoát nước.
- Hai đứa cứ ở trên này mà tâm tình với nhau nhá. Anh đi đây.
- Nếu lần này để gã chạy thoát, e rằng về sau muốn bắt hắn sẽ cực kỳ khó khăn.
Nhìn bóng lưng Diêu Thừa chạy đi, Lâm Thanh Huyên nghiến răng nghiến lợi nói. Bỗng, cô thấy chìa khóa xe vẫn còn, cô liền nảy ra một ý, vội vàng bảo Chu Hiểu Xuyên:
- Mau ngồi vào ghế lái!
- Cái gì?
Chu Hiểu Xuyên lặng đi một chút, không hiểu cô có ý gì. Lâm Thanh Huyên vội giải thích:
- Tôi muốn lái xe đâm vào gã. Anh mau ngồi lên vào ghế tay lái đi, tôi ngồi lên người anh. Bằng không với tư thế của chúng ta hiện giờ, muốn đuổi cũng không dễ dàng. Thậm chí có thể gây lên tai nạn với người dân đi đường.
- Tôi hiểu rồi.
Chu Hiểu Xuyên lên tiếng, nhanh chóng ngồi vào ghế lái. Không đợi hắn ngồi vững, Lâm Thanh Huyên đã ngồi lên đùi hắn, nói :
- Đừng có làm rộn đấy !
Sau đó cô nổ máy, giậm chân ga, tức tốc đuổi theo Diêu Thừa.