Sa Tử lặng lẽ đứng ra sau đám mèo chó, chuột, rắn, thỏ, thằn lằn bò sát, chim chóc,.. Lúc này tất cả đều kêu lên tạo thành âm thanh quái lạ. Tiếng mèo kêu, chó sủa, chim hót thêm côn trùng bò sát, rắn phát ra âm thanh 'Xịt xì'...đủ loại thanh âm hợp lại làm một khiến người ta phải nhức đầu. Không chỉ có thế, chúng vừa kêu vừa dùng tốc độ nhanh nhất phóng đến tấn công năm người Lâu Sinh đang tính chuồn. Bất quá, cái ngạc nhiên nhất chính là đám động vật này chạy không hệ lộn xộn mà lại rất có quy tắc. Tốc độ nhanh nhất là loài chó Shepherd, chúng vốn là loài cho có họ hàng với loài linh cẩu ở nước Đức. Chúng xông lên giống như những kỵ binh xuất trận, chạy theo đội ngũ, chia làm hai đường nhanh chóng bao vậy lấy năm người Lâu Sinh. Với dáng người to lớn, những con gấu Alaska con giống như những chiếc xe bọc thép hồng hộc lao đến trước mặt năm người. Còn lại động vật có hình thể nhỏ tỷ như loài thằn lằn, bò sát, rắn, thỏ, chuột đều chạy theo sau, giống như bộ binh thường chạy đằng sau xe bọc thép vậy. Động tác linh hoạt, tốc độ cũng không chậm, chủ yếu dựa vào sự khéo léo của bản thân là các loại mèo. Chúng trèo lên, luồn lách trên các đồ nội thất rồi bất ngờ kêu ‘Meo meo’ nhảy chồm lên năm người giống như nhưng con hổ đầy dũng mãnh. Còn những con chim như những những chiếc máy bay B52 cỡ nhỏ, không ngừng gèo thét thả boom như xối vào năm người Lâu Sinh.
Một loạt diễn biến khi mô tả thì có vẻ phức tạp nhưng trên thực tế thì chỉ xảy ra trong nháy mắt. Năm người còn chưa kịp phản ứng kết quả đã bị chó, mèo, thỏ, chuột, rắn, bò sát, chim chóc vây công. Đầu tiên là bị chó Shepherd từ phía trước lẫn phía sau cắn vào đầu gối, không tự chủ được phải quỳ xuống mặt đất. Ngay sau đó là bị lũ mèo nhảy chồm vào mặt, chúng xòe móng ở chân ra, bắt đầu thi triển Vĩnh Xuân Quyền. Đây vốn là một môn võ chủ yếu dùng tốc độ đánh của hai tay, áp sát vào tấn công đối phương, và lũ mèo thực sự đã phát huy cái tinh hoa trong môn võ nổi tiếng của Trung Quốc này đến cực điểm khiến trên khuôn mặt năm người xuất hiện những nét vẽ rồng bay phượng múa đầy sống động, làm bọn họ sung sướng muốn ngất đi. Đúng lúc này, những con gấu Alaska dùng tốc độ nhanh nhất có thể đâm thẳng vào năm người. Trọng lượng của mỗi con gấu này ít nhất cũng bảy tám chục cân, chúng đâm vào năm người như thể chiếc xe máy rồ ga cắm thẳng vào bọn họ. Tất nhiên dưới tác dụng của một lực lớn như vậy, cả năm người đều lập tức ngã rầm xuống đất. Bất quá chỉ ngã thôi còn đỡ, đằng này năm người bọn họ không thể nói là ngã xuống được mà phải nói là bắn xuống đất với một lực lớn làm gẫy vài chiếc xương sườn. Năm người họ đau quá thét lên như lợn bị thọt tiết.
Nhưng ác mộng của năm người Lâu Sinh đến đây vẫn chưa có chấm dứt. Đụng ngã năm người xong lũ gấu Alaska lập đứng tức dựng lên, chùng với đám chó Shepherd nhanh chóng rút ra khỏi Phòng khám thú cưng xếp thành một hàng, chuẩn bị cho đợt tấn công mới. Thấy đám chó Shepherd rút đi, những con chó hớn hở lao vào điên cuồng cắn, khiến trước mắt năm người Lâu Sinh trở thành một mảng tối, từ từ ngất đi. Đối với lũ chó con này mà nói, càng cắn càng sướng răng chứ không có cảm giác bị thống khổ do đau răng chút nào. Chúng cứ thản nhiên cắn đến khi chán lại bò ra sau đám chó Shepherd chờ đợi đến màn vui tiếp theo. Đáng thương cho năm người lại sắp trở thành trò chơi tiêu khiên của đám chó con. Đám mèo biểu diễn Vịnh Xuân Quyền có chút mỏi tay à không mỏi chân, lại thấy đám chó con cũng đã rút ra ngoài chờ đợi. Chúng bèn vui vẻ ngừng lại nối nhau đi ra khỏi Phòng khám thú cưng, xếp đằng sau đám chó con, đôi mắt vẫn nhìn về phía năm người kia, đợi chờ tiến hành trò chơi mới. Khi lũ mèo rút đi năm người Lâu Sinh mới chậm rãi thở phào một hơi. Nhưng ngay lúc bọn họ đang định cố gắng bò dậy thì dằng sau lại truyền đến một cảm giác lạnh sống lưng! Những con rắn mảnh mai ôn nhu quấn quanh cổ chân, cổ tay, thậm chí là cổ họng bọn họ, chúng liên tục thè chiếc lưỡi ra, nhè nhẹ liếm láp vị da người. Loại tiếp xúc thân mật này chẳng những không làm năm người vui vè lên mà ngước lại, họ sợ đến lông tóc dựng ngược lên, không rét mà run.
Lần này năm người thật sự không dám nhúc nhích. Dù sao bọn họ cũng không dám xác định tại liệu lúc mình nhúc nhích có bị những con rắn đang quấn quanh cổ, tay chân bụng thân mật hôn cho phát không. Phải biết rằng lũ rắn mà cắn thì không như lũ chó cắn đâu, bởi không có độc thì còn may chứ có độc thì trời cứu. Năm người nằm yên không dám nhúc nhích, lại tạo điều kiện cho những con nhện lông mềm như nhung, những con thằn lằn da trơn tuột và những con rùa dễ dàng bò tới bò lui trên người. Cái làm cả năm người muốn ngất nhất chính là chúng nó đang rủ nhay từ từ bò xuống quần hướng thẳng đến cái lỗ @#$ để công phá……...Bọn họ quả nhiên khóc không ra nước mắt nghĩ: "Đường đường là một nam tử hán đại trượng phu, mà lại để những con vật nhầy nhụa ấy tới đại phi lễ thế này… Chuyện này mà đồn ra thì còn dám gặp mặt ai đây….!"
Khiến người khác kinh ngạc là đám côn trùng phối hợp rất phối hợp với đám chó mèo, chúng đều tự tránh nhau ra để tránh gây ra cảnh ngộ thương! Còn nhóm chim đảm nhiệm nhiệm vụ rải boom nguyên tử cũng không nhàn rỗi, chúng xếp thành hàng ngũ bay trên không, rải những boom màu xám xuống mặt năm người Lâu Sinh. Cứ thế chỉ trong vài phút mấy người đã được lũ chim tặng miễn phí cho cái mặt nạ dưỡng da màu xám đắt tiền. Chỉ có cái đám chim này làm ẩu quá, rải hết cả lỗ mũi lẫn lỗ mồm của người ta, làm người ta không thể nào lên tiếng kháng nghị được. Mà căn bản cũng tại boom rải ác quá là chỉ cần há mồm cái là được boom thả đầy mồm ngay, hương vị quả thực hết sức khó tả. Sống trong hoàn cảnh được đám thú vật tận tâm chăm sóc như thế này, họ quả thật có tâm tư sướng muốn chết.
Kỳ thật lúc năm người Lâu Sinh đến quấy rối dọa dẫm thì đã có không ít người ở cửa hàng xung quanh chạy ra xem. Chẳng qua là năm người biểu hiện quá mức hung hãn hơn nữa những người vây xem đều là kinh doanh nhỏ trong chợ vì chú sinh ý, không muốn đắc tội với lũ du côn này nên họ chỉ dám đứng ngoài xem mà không dám ra mặt giúp đỡ Phòng khám thú cưng. Bất quá vẫn có người lén gọi điện báo công an. Những người vây quanh tại đây cũng hiểu được phần nào sự việc, năm người Lâu Sinh lưu manh tới làm chuyện bé xé ra to để dọa dẫm chiếm đoạt tài sản. Nhưng tất, không ai nghĩ rằng, mọi chuyện xảy ra tiếp theo không những khác với suy nghĩ của tất cả mọi người mà lại còn diễn ra rất ly kỳ…. Bởi nếu không phải tận mắt nhìn thấy chỉ nghe qua lời nói thì căn bản họ không thể nào tin chuyện này có thể xảy ra. Không đúng! Nói thế chưa chuẩn phải nói là cho dù có thấy cũng không tin chuyện đó đang xảy ra. Ông chủ cửa hàng trà đối diện mắt trợn trừng tràn đầy kinh ngạc hoàn toàn quên mất là đang trâm trà cho người khác, nước trà nóng sớm tràn đầy chén chảy trên mặt bàn. Nhưng mà ông chủ cửa hàng trà không để ý tới chuyện này hoàn toàn, ngây ngốc nhìn Phòng khám thú cứng, thì thảo nói:
- Tôi đây không nằm mơ chứ? Lũ động vật này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao chúng là ào ạt tấn công vào năm người đến gây rối ở Phòng khám thú cưng chứ? Hơn nữa nhìn có vẻ chúng còn phối hợp với nhau, giống như tất cả bọn chúng đã được trải qua một khóa huấn luyện vậy...
Ông chủ cửa hàng bán chó ở ngay bên cạnh cũng khiếp sợ há hốc miệng, đứng ngây ra nhìn cảnh tượng ly kỳ trước nay chưa từng có kia. Lão cứ ngây ra nhìn đến nỗi làm rơi cả mẩu thuốc lá đang hút vào trong túi, khói nhè nhẹ bay lên:
- Mấy con chó tôi nuôi ngày thường đều ngoan hiền sao lại đột nhiên tấn công người chứ? Nhất là con Samoyed Eisenhower, ngày thường đều sợ người lạ mà, nhưng sao bây giờ có bộ dáng phấn khích thế, không có chút sợ hãi gì cả? Cả đám chó con nữa, sao chúng lại thích thú thế kia?
Giống như là chủ cửa hàng bán chó, rất nhiều chủ cửa hàng buôn bán trong chợ cũng có nghi vấn như vậy. Tất cả các động vật ở những cửa hàng xung quanh, từ chó mèo, chim chóc đến chuột, rắn, thằn lằn... đều lao đên Phòng khám thú cưng tấn công năm người Lâu Sinh, làm bọn họ đều trợn mắt há mồm, cố gắng hiểu xem đang có chuyện gì xảy ra. Đứng xem ngoài các chủ cửa hàng ra, còn có những người đi mua sắm hay những người làm thuê, nhưng khác với các ông chủ đang rất kinh ngạc, họ lại mang tâm lý coi náo nhiệt là chính. Vì vậy, vừa coi xem họ vừa dùng điện thoại, camera, máy ảnh để chụp ảnh quay phim lại. Sau đó gửi cho người thân coi hoặc trực tiếp lập các blog, topic trên các forum để chia sẻ chuyện này. Thậm chí có người còn dùng máy tính, nối webcam để cho người khác xem trực tuyến cùng. Thế rồi trên internet, tại các forum hay những trang web tin tức nổi tiếng đã bắt đầu tràn lan những tiêu đề đầy giật gân như “Bách thú quần ẩu côn đồ”, “Động vật cũng điên cuồng”, “ Côn trùng cũng biết giao thông ”….
Lúc mới bắt đầu trên internet chỉ là các tin tức thông thường, cũng không có bao nhiêu người tin, đại bộ phận có thái độ hoài nghi nên chủ thread được nhận rất nhiều loại gạch đá như kiểu“Vớ vẩn”, “Linh tinh, chó nó tin”, “Nó lừa đấy”….Về sau gạch không còn nhưng đá cỡ đại lại bắt đầu gia tăng: “Cái @#$@, lừa đảo à?”, “Chém mà cũng ngu vãi cả @#$@”, “Del mẹ nó thread đi”, “Tự sướng cùng một vừa hai phải thôi”,…. Bất quá những người đứng quay phim hay chụp ảnh, hầu hết đều mang nó post lên internet, nên những tin tức về nó càng lúc càng nhiều rồi ngập tràn trên internet luôn. Dần dần những người không hề tin tưởng vào tin tức mà chỉ những bộ phim hoạt hình mới có cũng đã bắt đầu phải tin bởi lúc này tin tức đó đã trở thành tin hot trên internet rồi. Họ bắt đầu cảm thán:
- Vãi cả @$#@, mấy con vật sao vãi quá vậy? Còn phối hợp tấn công, đánh bọc lót,… Đó toàn là bọn chúng bàn chiến thuật với nhau sao? Tôi đoán có khi nào chúng toàn là mấy con thú bên gánh xiếc đó.
- Tao kinh, chẳng lẽ có một đoàn thợ khiển thú bên cạnh chỉ huy? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Chẳng nhẽ lại do người có siêu năng lực điều khiển? Hay đây là một thí nghiệm dùng để giết người của một tổ chức bị mật nào đó?
- Lever 23, nam, thuộc hệ Ma Pháp Sư, không tiền không tình không nữ nhân, muốn gia nhập tổ chức thí nghiệm… (Biên: vãi cả nghiện game @@ )
- So sánh con mèo trên tấm ảnh với con mèo tam thể lười nhác nhà tôi nuôi, đột nhiên ta cảm thấy nuôi nó thật phí công.
Đương nhiên vẫn còn nhiều người có thái độ hoài nghi khi nhìn thấy ảnh chụp trên internet. Đều coi nó là các tấm ảnh PS (Photoshop), rồi tìm những chỗ sơ hở, tiếp tục châm chọc:
- Tôi tên là Carat, sinh viên chuyên ngành PS đại học Santiago ở Mỹ. Tôi xin lấy con mắt của người trong nghề khẳng định rằng đây đều là ảnh chụp PS! Hơn nữa kỹ thuật PS cực kỳ cùi bắp, cùi đến mức chán chả muốn nói…(Biên: đây là dạng tỏ ra nguy hiểm điển hình)
- Nhìn chỗ này của tấm hình nè! Mọi người có thấy nó bị PS làm biến dạng không? Tiếp chỗ này nhé trên thân con chó tự nhiên lại làm ra một cái đầu mèo. Kỹ thuật PS cùi như vậy mà không biết xấu hổ làm lão nương ta xem tức đến suýt phun máu lên màn hình. Thật là một lũ đẻ non…
- Đứa comment bên trên là nữ sao? Bị đẻ non à ?
- Tao đẻ non? Buồng trứng tao chưa rụng có *** mà đẻ non! Có con mẹ mày đẻ non thì có, không những thế còn bị khó đẻ đến rách @#$#@ mà chết!
Bất quá những nghi ngờ cũng không có tồn tại trong thời gian dài. Theo các video thông tin trên mạng, số lượng nghi ngờ liền không còn chút nào. Thay vào đó là cảm thán và kinh ngạc với một đợt thảo luận sôi nổi. Những người ở huyện Phương Đình thông qua tin tức ở trên internet cũng đổ xô tới chợ chim cá cảnh (Biên: từ giờ mình sẽ đổi lại là chợ Hoa Điểu cho đúng tên) để có thể nhìn thấy chuyện lạ có một không hai này.
Tiếc là mấy người đó còn chưa đến được chợ Hoa Điểu, thì sở công an gần đó nhận được điện thoại báo cũng đã điều người đến khu chợ rồi. Nghe được tiếng còi xe cảnh sát từ xa vọng lại, mấy người vừa gọi điện báo cảnh sát không khỏi hối tiếc :
- Sớm biết như vậy đã không gọi điện báo nguy…Ài… Sao cảnh sát lại đến nhanh như vậy? Muộn chút nữa có phải tố không…
Người trong khu chợ Hoa Điểu đối với việc năm người Lâu Sinh chạy đi vơ vét tài sản hiển nhiên không chút hảo cảm. Trên thực tế khi nhìn thấy bọn chúng bị động vật ngược đãi đến chết đi sống lại như vậy, trong lòng mọi người tuy rằng rất kinh ngạc và khó hiểu nhưng tất nhiên vẫn rất hưng phấn. Bất quá cảnh sát đã sắp tới rồi thì việc này cũng nên kết thúc ở đây thôi. Những người người có vật nuôi của mình tham gia vào cuộc hội đồng quy mô lớn kia liền nhanh chóng tới lùa chúng về nhân lúc cành sát còn chưa đến để tránh gặp phải phiền toái. Chẳng qua, bọn họ còn đang tính tới lùa thì lại xuất hiện một cảnh tượng khác cũng đầy ngạc nhiên không kém. Đó là tất cả những con thú ở trong Phòng khám thú cưng khi nghe thấy tiếng còi cảnh sát lập tức ‘ào ào’ chạy đi. Nguyên nhân ngay lúc có tiếng còi cảnh sát vang lên, bản thân Sa Tử là chị cả của đám động vật trong chợ này, khẽ ngẩng đầu lên, dùng thú ngữ nói với đám thú đang gây sức ép với năm tên côn đồ:
- Cảnh sát đến ! Các huynh đệ lập tức rút lui!
Nghe thấy những lời này của Sa Tử, trên trán Chu Hiểu Xuyên nhất thời toát ra từng giọt mồ hôi lạnh. Hắn thật sự rất muốn hỏi Vũ Hàm một chút, rốt cuộc khi ở nhà nàng thường hay xem những phim gì mà khiến cho Sa Tử bị nhiễm mấy thứ đó vào người, làm ra những hành động như đại ca kiêu hùng của xã hội đen vậy?
Sa Tử không hổ là chị cả, vừa mở miệng hô một cái, đàn thú đang hưng phấn củ hành năm người Lâu Sinh liền không chút do dự, quay đầu hướng thẳng đến cửa hàng mà mình ở phóng về. Chỉ trong nháy mắt đám động vật đã rút sạch khỏi Phòng khám thú cưng. Nói thì dài nhưng thực chất lại rất nhanh, những con thú này chuồn chuồn với tốc độ khủng khiếp, so với vận đông viên chạy một trăm mét chỉ có hơn cũng không có kém. Cũng may là tụi nó không phải là con người, chứ nếu với vận tốc này của chúng mà tham gia chạy cự ly ngắn thì cơ như Usain Bolt cũng chỉ đành bi thương rúc vô góc tường, ngồi xuống tự kỷ ở đó thôi!
Một người xem náo nhiệt đứng khá gần ở cửa Phòng khám thú cưng, bởi vì tránh không kịp nên bị một con chó Kim Mao tông ngã. Nhưng mà hắn ngã chổng xuống cũng không có kêu đau, chỉ há hốc mồm, kinh ngạc nhìn con chó Kim Mao, lầm bầm nói:
- Không phải chứ? Động vật lại có thể hiểu được tiếng còi cảnh sát? Cũng biết trốn cảnh sát? Chúng nó như vậy không phải quá thông minh sao?
Mặc kệ những kẻ đó tò mò, kinh ngac thế nào, khi cảnh sát đến, đàn thú đã chuồn sạch, chỉ còn có Sa Tử là ở lại phòng khám thôi. Về phần năm người Lâu Sinh, hiển nhiên sau khi đám động vật đã bỏ đi, liền vội vàng cố gắng bò dậy. Họ nhìn thấy cảnh sát như nhìn thấy người thân, mặc kệ *** chim dính đầy trên người nhanh chóng nghênh đón mấy cảnh sát đi tới. Bọn chúng lớn tiếng khóc nức nở, nói năng một cách mơ hồ:
- Ô… ô… ô…cảnh sát đại ca…. cảnh sát đại tỷ…các người đến cứu người …
Hiện tại bọn họ đã bị lũ động vật khi dễ cho choáng váng đầu óc rồi, quên mất rằng mình là lưu manh tới đây để dọa dẫm chiến đoạt tài sản nên khi nhìn thấy cảnh sát như nhìn thấy cứu tinh. Đám cảnh sát bị mùi phân chim đầy hôi thối phát từ năm người Lâu Sinh phả thẳng vào mặt, không tự chủ được vội vàng lui lại quát:
- Đừng tới gần, đứng ở đó!.... Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Không đợi Chu Hiểu Xuyên và Lý Vũ Hàm mở miệng nói chuyện, Lâu Sinh liền bước lên đem chuyện xảy ra mô tả sinh động một lần. Hắn kể cường điệu hóa bản thân bọn chúng bị lọt vào vòng vây và bị ‘tra tấn’ thê thảm như thế nào, cuối cùng còn dùng âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở nói:
- Cảnh quan, các người hãy làm chủ thay tôi! Phòng khám thú cưng này lòng dạ hiểm độc, không chỉ có khám làm chết con chó của tôi, còn đem tôi và bạn tôi ra tra tấn thành bộ dạng người không giống người quỷ không giống quỷ …
Lý Vũ Hàm bị lời nói của Lâu Sinh làm cho tức giận cười lạnh nói:
- Hừ! Bọn mày còn dám luận tội người khác, không thấy xấu hổ sao? Chuyện lần này rõ ràng chính là do tụi mày sắp xếp, muốn vu oan giáng họa cho phòng khám của tao, rồi vơ vét tài sản!
- Doạ dẫm vơ vét tài sản? Cô em ơi, cô em gặp qua ai doạ dẫm vơ vét tài sản có bộ dáng như tụi này chưa?
Tên côn đồ nói lầm bầm trừng mắt với Lý Vũ Hàm, chợt lại hướng cảnh sát nói:
- Cảnh quan, tôi cho các người biết, bọn vừa rồi có thể đã điều khiếm động vật trong khu chợ Hoa Điểu vây đánh chúng tôi đó! Các người nãy không được nhìn thấy chuyện đấy thôi... Tôi hoài nghi tất cả động vật ở trong chợ này đều bị bệnh dại! Tôi yêu cầu lập tức đem toàn bộ động vật có trong chợ đi xử lý, để tránh cho nhiều người bị mang vạ..."
Chu Hiểu Xuyên cười lạnh tiếp nhận đề tài:
- Bọn mày rõ ràng trợn mắt nói lươn! Nếu động vật thật sự đều bị bệnh dại thì lúc này tụi mày đã sớm mất mạng chứ đâu có nhẹ nhàng như bây giờ, huống chi trên người đến một vết cắn cũng không có. Tao thấy, rõ ràng chính là bọn mày làm những chuyện quá mức tồi tệ nên đám động vật mới tức mắt, kêu gọi lẫn nhau tới giao huấn bọn mày một trận... Đúng vậy! Từ phương diện này mà xem, quả nhiên bọn mày ngay cả cầm thú cũng không bằng.
Sa Tử đứng ngạo nghễ ở trên quầy liếc mắt nhìn Chu Hiểu Xuyên một cái:
- Con người, sao lời nói của ngươi lại sặc mùi phân biệt chủng tộc thế?
- Mày…
Năm tên côn đồ bị Chu Hiểu Xuyên châm chọc rất tức giận nhưng cũng không có cách nào phản bác được. Bởi vì bọn họ hiểu rõ trên người bọn họ quả thực không có vết cắn nào, cùng lắm chỉ là những vệt đỏ thôi, không thể bị toét máu. Cẩn thận nghĩ lại một chút, chuyện này quả thật có gì đó quái dị. Dù sao, mới ban nãy, lũ động vật tấn công rất đau, vậy mà không có đến một vết căn, một vết cào là sao? Nhưng trên thực tế, năm người Lâu Sinh ngoại trừ bị gẫy mấy chiếc xương sườn và những vết đỏ, vệt đỏ trên người ra, cũng không có thương tổn gì lớn. Kỳ thật sở dĩ sẽ có hiệu quả như vậy đều là do Chu Hiểu Xuyên đã nhắc nhở, phân phó hết rồi. Lúc trước khi để Sa Tử hành động theo kế hoạch, hắn đã phải dặn đi dặn lại Sa Tử nhất định phải ước thúc đám động vật ấy ngàn vạn lần không được lưu trên người năm tên côn đồ kia những vết cào, vết cắn và các vết ngoại thương linh tinh. Để tránh cho về sau không bị băn người Lâu Sinh biện cớ là đám đông vật bị nhiễm bệnh dại hay bệnh gì đó rất nguy hiểm, cần phải khử ngay tức khắc, đảm bảo an toàn cho mọi người trong khu chợ.
- Được rồi, mấy người đừng tiếp tục tranh cãi nữa.
Một nữ cảnh sát dánh người cao gầy, tư thế oai nghiêm đi đến, liếc nhìn năm người Lâu Sinh miệng dính đầy phân chim một cái, nhíu mày, vẫy tay phân phó một cảnh sát khác:
- Tiểu Lưu, em đi mua mấy cái khăn tay, mấy bình nước khoáng cho bọn họ rửa mặt, súc miệng rồi đi hỏi xung quanh xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
- Dạ!
Người được gọi là Tiểu Lưu lên tiếng, xoay người đi ra khỏi Phòng khám thú cưng. Nhưng cũng rất nhanh chóng trở về, trên tay cầm một túi nước và khăn mặt giao cho năm người Lâu Sinh nói:
- Nhanh chóng rửa mặt súc miệng đi.
- Cảm ơn, cảm ơn.
Năm người Lâu Sinh nhận lấy khăn tay và nước, miệng liên tục cảm ơn. Cái cảm giác được tộng đầy phân chim quả thực khó chịu. Vì vậy, sau khi nhận khăn tay và nước khoáng, năm người liền mau chóng rửa mặt súc miệng. Đợi đến khi năm người Lâu Sinh xử lý sạch sẽ chỗ phân chim có trên mặt mình, ánh mắt nữ cảnh sát bỗng sáng lên như hai cái đèn pha. Vốn thần sắc của nàng khá lãnh đạm, nhưng lại đột nhiên hai mắt sáng lên làm mọi người ngạc nhiên. Sau đó, nàng thét lên một tiếng:
- Lâu Văn Huy!
- Ai…
Lâu Sinh theo bản năng quay đầu lên tiếng hỏi. Đến khi nhìn rõ được gương mặt của nữ cảnh sát (DG: Phân chim rơi cả vào mắt nên nhìn hem rõ ), sắc mặt trở nên đại biến, vùng người chạy trốn. Bất quá hắn chạy chưa được bao nhiêu bước đã bị cảnh sát đứng trước cửa quật xuống mắt, khóa tay lại. Bốn đứa bạn hắn cũng không khá hơn là mấy. Biến hóa này xảy ra cực nhanh khiến ba người Chu Hiểu Xuyên và những người xem náo nhiệt ở ngoài đều sửng sốt, không rõ đã xảy ra chuyện gì. Nữ cảnh sát hiên ngang mạnh mẽ bước tới Lâu Sinh, nói ra đáp án giải nghi vấn cho mọi người:
- Năm tên khốn này là tù trốn trại, đã bị phát tin truy nã. Bọn chúng từng đến nhiều nơi quanh huyện Phương Đình chúng ta, dùng chó, mèo bị bệnh nặng đến phòng khám thú y, rồi đợi cho mèo, chó chết để doạ dẫm vơ vét tài sản. Có hơn mười phòng khám bị hại, tổng tài sản lên đến trên mười vạn. Chẳng qua bọn chúng không có chỗ ở cố định, hành tung mơ hồ, thường thì sau khi dọa dẫm vơ vét tài sản là lập tức đổi địa phương cho nên đến giờ mới không thể bắt chúng về quy án. Không nghĩ rằng ngày hôm nay lại gặp năm tên khốn kiếp này…
Nghe xong nữ cảnh sát nói, Hoàng Hiểu Uyển không nhịn được mà bật cười:
- Cái này gọi là lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó thoát! Ha…Ha…Ha…
Hai người Chu Hiểu Xuyên và Lý Vũ Hàm nhìn nhau cười. Rất nhanh, cảnh sát đã lôi cổ năm người Lâu Sinh lên xe, áp giải về đồn.
Đến tận bây giờ, những người thông qua internet biết được tin tức mới tới chợ Hoa Điểu. Tuy rằng họ không được chứng kiến cảnh tượng đám động vật ân cần massage cho năm người kia nhưng cũng kịp nhìn thấy cảnh bọn họ bị áp giải lên xe cảnh sát. Dù lúc trước đám người Lâu Sinh có rửa mặt, súc miệng qua, bất quá quần áo và đầu tóc vẫn dính đầy phân chim. Đó là minh chứng rõ rang cho việc họ mới được lũ chim bôi kem dưỡng da cao cấp cho. Sau khi đám người Lâu Sinh bị áp giải đi, có nhiều người hưng phấn, cũng có nhiều người thất vọng:
- Thì ra những đoạn clip và ảnh trên internet đều có thật! Đáng tiếc là mình đến muộn quá, không được chứng kiến cảnh thần kỳ kia.
Chẳng qua, nỗi thất vọng trong lòng họ rất nhanh bị quẳng sang một xó. Bởi một thứ trong chợ Hoa Điểu, đã hấp dẫn sự chú ý của bọn họ. Một cô gái xinh đẹp ăn mặc khá model, đột nhiên chỉ vào con gấu Alaska ở một cửa hàng gần đó, hưng phấn hét lên:
- Oa, mọi người lại đây xem xem, đây không phải con gấu vừa rồi xông lên đụng ngã mấy người kia sao? Quả nhiên là uy vũ nha! Có ai mang camera không? Mau mau bỏ ra quay nó đi!
Mấy người bạn của cô gái theo hướng tay chỉ đã thấy con gấu Alaska, đồng thời hô lên kinh ngạc, lập tức biến con gấu thành động vật quý hiếm cấp quốc gia, rối rít tiến lên chụp ảnh lưu niệm với nó. Ông chủ cửa hàng bán chó nhìn thấy cảnh này nhất thời đầu óc quay cuồng không hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng chỉ qua vài giây đồng hồ, vẻ lo lắng đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt tươi cười như với được vàng. Bởi vì ngay lúc lão định tiến lên ngăn cản, thì cô gái xinh đẹp và đám bạn đã xấn xổ đến lão hỏi:
- Ông chủ, ông bán con gấu này giá bao nhiêu tiền?
Ông chủ cửa hàng bán chó là người có khả năng buôn bán nên ngay lập tức ý niệm trong đầu đã chuyển sang trạng thái kinh doanh. Vốn lão lỡ mồm nói một câu:
- Câu gấu Alaska này là thú nuôi của nhà tôi, tuyệt đối không thể bán được.
Chợt thấy sắc mặt đầy mất mát của mọi người, lão lại nói tiếp:
- Bất quá, trong nhà tôi còn có mấy con chó đều thông minh uy vũ, nếu các người thích có thể lựa chọn một con mua về. Trừ bỏ con gấu Alaska ngoài này ra, những con vật khác đều được. Ách! Đúng rồi, mấy con chó này lúc này cũng thực hiện những hành động vừa rồi, chúng nó cũng cực kỳ thông minh, chắc chắn quý khách sẽ rất hài lòng…
Những cảnh tương tự như thế này trong mấy ngày tiếp theo, liên tục xảy ra không ngừng bên trong chợ Hoa Điểu. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, các cửa hàng bán thú nuôi bên trong chợ Hoa Điểu đều tăng doanh thu đáng kể, hơn gấp mây lần so với bình thường. Thậm chí, có nhiều người còn đến để hỏi mua đám côn trùng, rắn, thằn lằn liên tục trong nhiều ngày. Khiến mấy chủ hàng trong chợ Hoa Điểu cười toe toét. Đến lúc ngồi chém gió, chủ đề cũng chỉ là:
- Sinh ý tốt như vậy, nếu luôn luôn được như thế không bao giờ tụt thì tốt quá.
Tât nhiên, ngọn nguồn của mọi việc là Phòng khám thú cưng cũng có được danh tiếng không nhỏ. Bởi rất nhiều người cho rằng sở dĩ Phòng khám thú cưng được đám động vật đến bảo hộ là vì ba người làm trong phòng khám đều là những người có tình thương rất lớn cho nên mới được động vật cực kỳ yêu quý. Do vậy, bọn họ rất an tâm mang thú cưng nhà mình đi tới đây khám bệnh, tính đảm bảo sẽ cao hơn là tới những phòng khám lang băm chuyên hút máu kia nhiều. Có được sự tín nhiệm của nhiều người mà đã giúp cho Phòng khám thú cưng cũng tăng sinh ý lên rất nhiều, thậm chí sinh ý còn tăng lên mỗi ngày.
Sau khi làm bản ghi chép hoàn tất tại đồn cảnh sát, Lý Vũ Hàm Cùng Hoàng Hiểu Uyển cùng nhau rời đi, xì xào bàn tán to nhỏ. Chu Hiểu Xuyên hóng hớt len lén lại gần để nghe, hai bà cô này cũng đang nói về chuyện ly kỳ mới phát sinh vừa rồi. Hiển nhiên là tính tò mò trời sinh dành cho phụ nữ cùng với tính hiếu kỳ mãnh liệt có ngay từ trong trứng đang thiêu đốt khiến các nàng không ngừng thắc mắc, kể cả là những vấn đề đơn giản như một cộng một bằng hai. Chu Hiểu Xuyên lặng lẽ đứng cười một bên, cũng không nhào vào góp vui. Hắn đứng đó, nhìn về cái đống phế tải to gần bằng ngón chân cái mà Sa Tử đã bĩnh ra hồi nãy, sau đó ra cầm cái chổi đang treo ở góc tường lên, quét dọn đống hỗn độn của Phòng khám thú cưng. Ngay lúc đó, Lý Vũ Hàm và Hoàng Hiểu Uyển đồng thời quay người lại nhìn về phía hắn, vẻ mặt đầy nghi hoặc nói:
- Uầy! Em hỏi Chu ca này! Đám động vật vừa rồi không phải là anh gọi lại đấy chứ?
- Làm gì có chuyện đó!
Ngay lập tức Chu Hiểu Xuyên bị những lời này của Hoàng Hiểu Uyển làm cho giật mình. Người ta hay bảo rằng trực giác của nữ nhân vô cùng nhạy bén, xem ra những lời này không phải là vô căn cứ. Không biết nguyên nhân vì sao mà Hoàng Hiểu Uyển lại có thể đoán ra được chân tướng sự việc. Nhưng hiển nhiên, với sự việc lần này Chu Hiểu Xuyên tuyệt đối không thừa nhận, có đem hắn đi thiến thì hắn cũng sẽ... thừa nhận. (@Ken: Phải thừa thôi, làm đàn ông mà không có cái đó thì...)Cho nên hắn lắc đầu quầy quậy như lắc trống bỏi(1) mà nói:
- Hiểu Uyển, em đừng đùa quá làm anh sợ, anh đây chỉ là một tay bác sĩ thú y cùi bắp không hơn. Không phải là thuần thú sư, mà có phải là thuần thú sư đi chăng nữa thì cũng không có thần chú nào mà mạnh tới mức hô lên một tiếng là ngay lập tức gọi ra một đống động vật như vậy chứ. Đây không phải là Game Online, bấm nút một cái là học được skill triệu hồi pet đâu em…
- Nhưng tự nhiên có một đám động vật chạy tới giúp đỡ chúng ta, chuyện này thật sự là không liên quan gì tới em hay sao?
Lý Vũ Hàm nhìn Chu Hiểu Xuyên, trong ánh mắt cũng ánh lên những tia ngờ vực không hề che giấu:
- Chị nhớ rằng là, vừa rồi chị muốn kéo dài thời gian đàm phán. Là em đứng ra nói chị cứ yên tâm, tất tần tật từ gạo xay ra bột, hột trồng nên cây đã có em lo. Chỉ một lúc sau đó, đám động vật này liền xuất hiện, Hiểu Xuyên, em phải nói thật cho bọn chị biết, hai chuyện xảy ra trong lúc đó, là 100% không liên quan gì đến em sao?
- Trùng hợp, tuyệt đối là trùng hợp!
Chu Hiểu Xuyên lắc đầu lien tục, mặt khác trong cười khổ lòng âm thầm nghĩ : "Con #$#%^! Trực giác của nữ nhân của thật là kinh khủng. Cứ như suy luận với trực giác của các nàng biểu hiện ra nãy giờ, thì cả mấy thằng thám tử rau rau như Conan hay Kindaichi gì gì đều về vườn đuổi gà hết mà thôi." Ngay lập tức, hắn tập trung tất cả Nơtron thần kinh não vận dụng đến mức tối đa, kinh khủng hơn gấp nhiều lần khi đang tưởng tưởng lúc xen JAV của các em xinh tươi trên khắp đất nước Nhật Bản chỉ để phịa ra một cái lý do, vượt qua cửa ải của các nàng:
- Lời mà em nói với chị hãy yên tâm lúc trước, là vì em nhìn thấy ở bên ngoài có người gọi điện thoại báo công an. Em nhớ là có một đồn công an ở gần đây, chắc công an chạy đến đây cũng không mất nhiều thời gian cho lắm. Mặc dù chúng ta chỉ có ba người, còn đối phương có tới năm, nhưng cứ cố gắng kiên trì, câu giờ chờ công an đến thì cũng có thể mà. Hơn nữa em đường đường là một nam nhân (@Ken: Không tin có thể thử) đến khi gặp nguy hiểm cũng không thể co vòi lại rồi nấp sau lựng phụ nữ như vậy được. Đúng không?
- Sự thật đúng là như vậy sao?
Trên mặt Lý Vũ Hàm và Hoàng Hiểu Uyển vẫn đầy hoài nghi, hoàn toàn không vì câu giải thích của Chu Hiểu Xuyên mà bớt phần nào. Hắn vội vàng gật đầu bổ củi, nói:
- Thật, thật một trăm phần trăm, thật hơn cả vàng mười.
Chẳng qua khi hắn vừa phun câu này ra khỏi miệng, khuôn mặt Hoàng Hiểu Uyển chợt đỏ bừng lên, Lý Vũ Hàm thì liếc mắt trừng hắn một cái nói:
- Em thật xấu xa...
"Xấu xa? Mình xấu xa? Mình làm gì xấu xa chứ?" Chu Hiểu Xuyên mang theo nghi hoặc, sửng sốt đi trở về chỗ cũ, vừa đi vừa mang theo nghi vấn, cuối cùng mới hiểu ra, cười khổ nói:
- Em nói cho hai bà cô hiểu này, các cô đã hiểu sai ý của em rồi. Ý của em là vàng thật, vàng (2) hãm tư kia, bốn triệu vnđ một chỉ đấy ạ. Bộ hai người nghĩ là gì?
Hoàng Hiểu Uyển Lý Vũ Hàm không hẹn mà cùng thoáng hiện lên vẻ xấu hổ lên trên mặt, đỏ ửng cả lên. Hoàng Hiểu Uyển tính cách còn ngây thơ, gần như là khờ dại (chẹp chẹp) không biết mở miệng đối đáp thế nào cho tốt. Lý Vũ Hàm thì vốn gần như là ngự tỷ (2), tuy vẻ mặt xấu hổ nhưng tính cách vẫn như cũ, nhíu mày, trừng mắt quát to:
- Em còn không biết xấu hổ, còn phun ra những lời như vậy nữa. Chúng ta nghĩ như vậy, chẳng phải do em nói năng lập lờ đó sao?
"Ơ? Không phải vậy chứ? Tự mình nghĩ bậy bạ rồi cũng đổ lỗi lên đầu mình?" (@Ken: Đúng là phụ nữ, hết thuốc =)))( Biên: phụ nữ có nhận lỗi đâu, bá đạo đổ lên đầu ta ngay ). Chu Hiểu Xuyên không khỏi sửng sốt, thầm nghĩ trong lòng, nữ nhân này quả thực là bựa vô đối, không thể giảng đạo lý với nữ nhân được. Ánh mắt hắn bỗng phát hiện một thứ phía sau lưng các nàng, đó là Sa Tử đang một bên cười trộm, trong lòng nhất thời nảy sinh ra một chủ ý, liền lớn tiếng nói :
- Theo em nhận thấy thì, cảnh đại náo của đám động vật vừa rồi, quá nửa là do Sa Tử gọi về.
- Sa Tử gọi về?
Lý Vũ Hàm và Hoàng Hiểu Uyển đồng thời đưa mắt hướng về phía Sa Tử, ánh măt to tròn đầy mị hoặc nhìn chằm chằm con mèo đáng thương. Về phía Sa Tử, nó cũng nhìn Chu Hiểu Xuyên với ánh mắt hình viên đạn, meo meo kêu lên:
- Tên khốn kia, ngươi dám bám đứng ta?
Chu Hiểu Xuyên không xem lửa gận của Sa Tử vào đâu, vẻ mặt lợn chết không sợ nước sôi, oang oang nói:
- Hai người cứ cẩn thận suy nghĩ lại tình hình thực thế hồi nãy mà xem. Không phải Sa Tử chính là xếp sòng của tụi nó hay sao? Hơn nữa, nó còn ngầng đầu, ưỡn ngực đi về phía đám động vật. Cái cảnh đó, không phải giống như là nghi thức duyệt binh trước khi chiến đấu hay sao hả? Theo em nhận xét, quá nửa là Sa Tử, chú mèo đáng yêu trung thành này thấy sư tỷ gặp nạn, nóng lòng muốn giúp đỡ chủ nhân, mà bản thân thì lại không thể một chọi năm cho nên mới đem bằng hữu trong chợ Hoa Điểu tập hợp lại đây để giúp đỡ.
- Thật sự là vậy sao?
Lý Vũ Hàm nhìn Sa Tử, vẻ mặt mang theo sự hoài nghi.
- Chuyện này không chừng là thật, giống như những lời Chu ca đã nói.
Hoàng Hiểu Uyển ở phía sau xen vào nói:
- Ở trên internet, hay có những bài viết chứng kiến động vật hay cứu mạng chủ nhân gây cảm động, chuyện này em nghĩ cũng không khó giải thích. Chị Vũ Hàm, em thấy cảm tình của chị cùng với Sa Tử thân thiết như vậy, nói không chừng, thật sự là Sa Tử thấy tình huống khẩn cấp, chị bị người ta ức hiếp, nó có thể gọi về một đống huynh đệ tới, thay chị ra mặt báo thù. Không nghĩ là Sa Tử lại thông minh như vậy, quả thực là hâm mộ chị Vũ Hàm mà, có một con thú cưng đáng yêu như Sa Tử lại còn thông minh nữa. Sau này có cơ hội, nhất định em cũng phải nuôi một con...
Lần này, Hoàng Hiểu Uyển vô tình hát bè, múa minh họa không công cho Chu Hiểu Xuyên, ban cho Chu Hiểu Xuyên một đại ân. Vì vậy, Lý Vũ Hàm đã tin vào lời giải thích của Chu Hiểu Xuyên, kích động nhanh chóng đem Sa Tử đang nằm trên quầy bế lên, một tay xoa vào cái đầu nhỏ nhắn mềm như nhung của nó, rồi híp mặt cười nói:
- Sa Tử nhà chúng ta đã lớn, lại còn biết một lòng giúp đỡ chủ nhân, quả thực không phụ công chị đã nuôi dạy cưng mà. Hầy! Vậy chị quyết định rồi, trong bữa ăn nhẹ tối nay chị sẽ cho cưng ăn món thật ngon, một con cá thượng hạng nhé.
Những lời nói của Lý Vũ Hàm quả thực Sa Tử nghe không hiểu. Nhưng mà mấy từ mấu chốt trong đó như là 'ăn', 'cá' thì nó vẫn hiểu được. Cặp mặt như ngọc bích kia lóe sáng như đèn pha, lập tức hướng Chu Hiểu Xuyên không ngừng hét lớn:
- Tên khốn kia, nhanh nhanh phiên dịch xem, chủ nhân của ta rốt cuộc đang nói cái gì? Ta nghe loáng thoáng cái gì mà cá với chả tôm, cái gì mà ăn nhẹ với ăn nặng là sao? A a... Không được, không được, ta mới nghe vậy mà đã chảy cả dãi ra rồi...
Chu Hiểu Xuyên cười hắc hắc, đi lại bên tai của nó, nhanh chóng đem những lời Lý Vũ Hàm vừa nói thuật lại một lần, rồi khinh thường cười nói:
- Sa Tử, mày còn không biết xấu hổ còn dám trách tao. Không có lời nói kia của tao, mày có thể có được một con cá ngon mà bỏ vào bụng hay sao?
Sa Tử lúc này cười toe toét như hoa dâm bụt, làm gì để ý đến những lời nói của Chu Hiểu Xuyên (@Ken: mèo cười sẽ thế nào? Hic! Nghĩ mãi không ra) ( Biên: Thế này nè ), sau đó sốt sắng nói:
- Này, ngươi nhanh chóng nói cho chủ nhân ta biết, nói nàng mua cá voi cho ta. Trong các loại cá thì ta đây chỉ thích mỗi cá voi mà thôi!
Chu Hiểu Xuyên giống như bị người ta bóp cổ, thiếu điều bị sặc mà chết:
- Cái @#$$ gì thế? Cá voi? Khẩu vị của mày cũng quả thật là sành điệu quá đi. Thứ cá kia ngay cả tao cũng chưa từng được đụng đũa qua đấy...
Cuối cùng, Chu Hiểu Xuyên cũng không đem những lời "bình thường" của Sa Tử thông dịch lại cho Lý Vũ Hàm. Hắn không hy vọng Lý Vũ Hàm sẽ nảy sinh thêm điểm hoài nghi nào nữa. Đối với chuyện này, Sa Tử vô cùng bất mãn, luôn luôn luẩn quẩn theo đuôi phía sau Chu Hiểu Xuyên, không ngừng lèm bèm rằng Chu Hiểu Xuyên là một tên phiên dịch không đủ tiêu chuẩn, chưa có bằng tốt nghiệp, chưa học lớp đạo đức nghề nghiệp... Do không hiểu thú ngữ cho nên, Lý Vũ Hàm cùng Hoàng Hiểu Uyển thấy màn này đều bật cười nói:
- Hiểu xuyên (Chu ca) từ khi nào mà tình cảm của Sa Tử với em( anh) lại tiến triển tốt đẹp như vây?
"Không phải chứ? Cái này mà cũng gọi là tình cảm tốt đẹp sao?" Bị Sa Tử làm cho đau đầu mãi không thôi. Chu Hiểu Xuyên lại không thể bày tỏ cùng ai, chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Sa Tử đang đi phía sau hắn, đột nhiên ngẩng đầu lên nói:
- Bất kể là nói thế nào thì chuyện ngày hôm nay, ta muốn nói cám ơn với ngươi.
- Không cần khách sáo như vậy...
Lời nói của Chu Hiểu Xuyên còn chưa dứt, thần sắc đột nhiên biến đổi, kinh ngạc la to một tiếng.
- Có chuyện gì vậy?
Lý Vũ Hàm và Hoàng Hiểu Uyển đồng thanh hỏi to, sợ Chu Hiểu Xuyên lại một lần nữa lên cơn động kinh té xỉu tại phòng thì khổ.
- Không... Không có việc gì.
Trả lời qua loa cho xong chuyện, Chu Hiểu Xuyên đem chú ý đặt lên cơ thể chính mình. Nguyên nhân là do ngay sau khi Sa Tử vừa mới cám ơn hắn, có một tia năng lượng thần bí tràn vào trong cơ thể hắn. Cùng với tia năng lượng thần bí trước kia dung hợp lại với nhau. Nhưng mà tia năng lượng thần bí này vẫn mỏng manh như nguồn năng lượng cũ, như một sợ tóc, cực kì mỏng manh. Chu Hiểu Xuyên kinh ngạc mãi không thôi, ngay lập tức bế Sa Tử lên, đi vào một góc, nhỏ giọng hỏi:
- Sa Tử, vừa rồi, cỗ lực lượng thần bí kia là mày cho tao hay sao?
Sa Tử cũng không hiểu chuyện gì:
- Năng lượng thần bí gì? Cái gì là năng lượng thần bí?
Chu Hiểu Xuyên liền đem những chuyện thần bí phát sinh trên cơ thể mình giải thích cho Sa Tử nghe qua.
- Ta thật không biết năng lượng thần bí này là cái gì, hay chuyện gì xảy ra cả...
Ngay lúc Chu Hiểu Xuyên còn đang thất vọng, Sa Tử lại nói thêm:
- Nhưng lấy làm lạ chính là, ngay tại lúc ta nói cám ơn ngươi, ta cảm nhận giống như lực lượng trong cơ thể của ta giống như bị rút đi, nhưng mà ta chỉ cần thở mạnh hai cái là khôi phục lại bình thường.
- Hử? Còn có chuyện như vậy sao?
Chu Hiểu Xuyên nhíu mày lại. hắn hoàn toàn không thể nghi ngờ được, bởi hai chuyển xảy ra cùng lúc nhất định là có liên hệ với nhau. Trong đó tất có nguyên do, Chu Hiểu Xuyên nghĩ mãi không ra, mình có thể nhận được năng lượng thần bí ấy không tình huống nào. Vào lúc Chu Hiểu Xuyên đang luẩn quẩn với đống tư duy rối như tô mì tôm của mình, Lý Vũ Hàm đi đến góc tường, cầm cây chổi lau nhà lên, hướng Chu Hiểu Xuyên và Hoàng Hiểu Uyển nói:
- Hôm nay gặp chuyện như vậy, cũng không còn tâm tình tiếp tục buôn bán. Như thế này vậy, chúng ta quét dọn của hàng cho sạch sẽ sau đó đóng cửa nghỉ ngơi.
- Ok!
Có thể về sớm, Chu Hiểu Xuyên và Hoàng Hiểu Uyển đều không hề phàn nàn, hai người cùng với Lý Vũ Hàm quét tước sạch sẽ Phòng khám thú cưng, đem đống hỗn độn lúc trước dọn dẹp sạch sẽ.
******************
(1) Trống bỏi - Trống lắc: Cái trống nhỏ, có cái cán dài xuống dưới, hai bên có hai sợi dây nhỏ cột hột nhựa vào đầu dây, cầm ở hai tay xoa xoa sẽ lắc, đồng thời hai hát nhựa đập vào mặt trống sẽ kêu bum bum.
(2) Vang tiếng trung phát âm là jin.
(3) chị theo hơi hớm có chút quậy phá, giang hồ.