Chu Tiểu Xuyên đưa tay chỉ về phía phòng của Trương Đại Gia hỏi:
- Anh không vào đó thăm bác sao?
Trương Lân Khải lắc đầu cười khổ nói:
- Không, sáng nay anh đã qua thăm lão gia tử rồi. Huống chi, Ngải Gia cũng sắp tới rồi, anh sợ sau khi gặp mặt sẽ khiến nó không vui.
Lời nói của Trương Lân Khải vừa dứt, trong hành lang vang lên một loạt tiếng bước chân. Ngay sau đó, Trương Ngải Gia xuất hiện trước mặt hai người, khuôn mặt vô cùng băng sương lãnh đạm. Nàng nhìn lướt qua người Chu Hiểu Xuyên sau đó liền nhìn sang Trương Lân Khải, vốn ánh mắt của nàng lạnh như băng lúc này có nhiều thêm vài phần lửa giận.
- Cái này…cái này đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay …
Hai người bốn mắt nhìn nhau, tạo nên bầu không khí vô cùng khó xử, Chu Hiểu Xuyên nhỏ giọng thầm than. Cuối cùng Trương Lân Khái phá vỡ sự im lặng, hơi cười nói:
- Ngải Gia, con đến rồi à, cha đang chuẩn bị rời đi…
Trương Ngải Gia vẫn biểu tình lạnh lùng, nói:
- Ông rời đi vậy là tốt nhất, nơi đây không chào đón người như ông.
- Haizz
Trương Lân Khải mấp máy miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng là nghẹn lại nơi cổ họng, không nói ra lời, chỉ đành ngượng ngùng cười khổ nói:
- Được rồi, cha sẽ đi ngay bây giờ.
Y hướng về Chu Hiểu Xuyên gật gật đầu rồi xoay người đi xuống phía dưới lầu. Đợi sau khi Trương Lân Khải rời đi, lúc này Trương Ngải Gia mới đem ánh mắt lạnh như băng nhìn sang Chu Hiểu Xuyên, sau đó hừ lạnh một tiếng, nói:
- Sau này anh tốt nhất là không nên lui tới với hạng người này nữa, nếu không sớm muộn gì cũng bị hắn dạy hư…À, đúng rồi, tôi suýt chút nữa quên mất, anh cũng không phải là cái hạng gì tốt đẹp, cá mè một lứa cả.
Rõ ràng nàng vẫn còn nhớ, đêm qua Chu Hiểu Xuyên nói ngực nàng là thật, thực sự không phải thêm đệm ngực.
- Ầy
Chu Hiểu Xuyên gãi gãi đầu, cười khổ nói:
- Kỳ thật, tôi thật sự là một người tốt.
Trương Ngải Gia hừ lạnh một tiếng, nói:
- Tin anh được mới là lạ đó.
Trong lúc Chu Hiểu Xuyên đang cân nhắc có nên giải thích một hai câu với Trương Ngải Gia hay không, thì một âm thanh rét lạnh khiến người ta phải dựng đứng lông tóc từ trên vai nàng truyền ra:
- Ngươi quả là một nhân loại đáng giận, đừng có đứng đó mà dây dưa với chủ nhân của ta, nếu không ta sẽ cắn nát lỗ mũi của ngươi.
Chu Hiểu Xuyên lúc này mới chú ý thấy ở trên vai Trương Ngải Gia còn có một con tiểu xà màu xanh quấn trên đó. Lúc này con tiểu xà đang nhìn hắn há miệng nhe lanh, để lộ ra bên trong miệng những chiếc răng sắc nhọn. Chu Hiểu Xuyên thân là bác sĩ thú y, chỉ cần liếc mắt một cái là biết con tiểu xà này là loại rắn có độc tính cực mạnh, được mang cái tên Trúc Diệp Thanh Xà. Nhìn tư thế bảo vệ chủ nhân của nó như vậy thì chắc chắn hơn phân nửa là từ nhỏ đã được Trương Ngải Gia nuôi dưỡng. Mặc dù ở chợ Hoa Điểu tại huyện Phương Đình có cửa hàng chuyên kinh doanh bò sát làm sủng vậy, nhưng đa số bán ra vẫn là những con thằn lằn tính cách hiền lành với một số ít rắn không có độc, còn với loại Trúc Diệp Thanh Xà có tính công kích cùng với độc tố mạnh như vậy thì quả thật rất hiếm có muốn người nuôi. Từ điểm này cũng có thể thấy được, tính cách của Trương Ngải Gia vô cùng đặc biệt, không giống với người thường. Đồng thời cũng có thể thấy được sự cảnh giác của nàng đối với những người xung quanh vô cùng lớn. Chu Hiểu Xuyên nhịn không được cảm thán trong lòng một tiếng: “ Xem ra, việc Trương Đại Gia nhờ cũng không dễ làm...”
Trương Ngải Gia không biết trong lòng Chu Hiểu Xuyên đang suy nghĩ cái gì, còn tưởng rằng hắn bị việc mình nuôi Trúc Diệp Thanh Xa là sủng vật hù cho sợ hãi, lập tức trên mặt xuất hiện một tia cười lanh:
- Chẳng phải ngươi là bác sỹ thú y sao? Sao nào lại bị một con tiểu xà hù sợ chứ, thật đúng là vô dụng mà.
Nói xong nàng đưa tay vỗ nhẹ cái đầu nhỏ của con tiểu xà đang quấn trên vai, không thèm để ý tới Chu Hiểu Xuyên, cất bước tiến vào phòng của Trương Đại Gia. Mà từ đầu đến cuối, con Trúc Diệp Thanh Xà luôn trừng đôi mắt màu vàng của nó nhìn Chu Hiểu Xuyên. Điều này làm cho Chu Tiểu Xuyên cười khổ không thôi, cũng là nhịn không được mà than:
- Xem ra con vẹt vằn hồ của Trương Đại gia quả này khốn đốn rồi. Bất quá, điều này cũng không quan trọng, điều quan trọng bây giờ là làm sao có thể tiếp cận được với nữ nhân này đây, làm sao có thể hoàn thành việc Trương Đại Gia nhờ giúp?
- Việc này thì có gì là khó? Phải biết rằng dù thành lũy có chắc chắn đến đâu thì cũng có thể công phá từ bên trong.
Âm thanh của lão Quy đột nhiên vang lên, ngay sau đó nó xuất hiện trên bả vai Chu Hiểu Xuyên. Chu Hiểu Xuyên kinh ngạc nói:
- Mày không phải đang ở trong phòng sao? Sao giờ lại xuất hiện trên người tao?
- Từ khi ngươi rời khỏi căn hộ bên cạnh ta đã ở trên lưng ngươi rồi. Sao? Ngươi không có cảm nhận được gì à?
Lão Quy giơ bốn móng vuốt của mình lên, vẻ mặt đắc ý nói.
- Ý của mày là tao bị làm đầy tớ cõng mày nửa ngày mà không biết đó à?
Chu Hiểu Xuyên nhất thời hình dung ra bộ dạng của mình khi cõng con rùa già này trên lưng, nhất thời sắc mặt sa sầm lại, nhưng trong lòng thầm kêu may mắn: “ May thay là đám người Trương Đại Gia không có chú ý tới điểm này, không thì mất hết mặt mũi rồi” Dừng lại một chút, hắn túm Ô Quy trên đầu vai xuống, cầm ở trong tay, nhíu mày hỏi:
- Câu nói vừa rồi của mày là có ý gì? Lẽ nào là muốn tao bắt đầu từ hành động Thanh Diệp Trúc Xà kia?
- Đúng vậy, mặc dù tính cách của con Thanh Diệp Trúc Xà kia không được tốt, nhưng nó dù sao cũng là một loại động vật bình thường, không giống như nhân loại các ngươi lục đục với nhau, chỉ cần tìm hiểu xem nó yêu thích Nếu ngươi có thể lôi kéo được nó làm nội ứng trợ giúp, thì ta tin tưởng việc ngươi thu phục được mĩ nữ băng sương kia chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Lão Quy vừa trả lời hắn, vừa cố gắng dãy dụa thoát khỏi tay hắn, đồng thời còn không quên hét lên:
- Ai da!Ngươi không thể thả ta xuống được sao? Ngươi cứ nắm ta như vậy khiến cho ta cảm giác như đang bị lăng nhục…(Biên: vãi rùa)
Chu Hiểu Xuyên thốt lên mắng:
- Lăng nhục mày á? Mày cho tao là cầm thú chắc, sẽ xuống tay với cả rùa, hơn nữa lại còn là một con rùa già?
Bất quá hắn vẫn thả lão Ô Quy xuống mặt đất, đồng thời tán thưởng một câu:
- May mà mày là con rùa có đầu óc, khá hữu dụng, không tao đã làm lẩu mày rồi.
Lão Ô Quy ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nói:
- Điều đó là đương nhiên, ta chính là một quy quân sư trí lực vô cùng cao minh đấy!
Chu Hiểu Xuyên “Phì” một tiếng phá lên cười nói:
- Mày vừa nói gì? quân sư rùa?
Lão Quy đối với phản ứng kịch liệt của Chu Hiểu Xuyên tỏ ra vô cùng khó hiểu, chớp chớp đôi mắt lớn như hạt đậu xanh nhìn hắn, vẻ mặt mê mang nói:
- Nhân loại các ngươi không phải có cái danh từ ‘ quân sư quạt mo’ sao? Ta đây là rùa không phải chó, đương nhiên phải gọi là quy quân sư. Làm sao? Tên này có vấn đề gì à?
- Không…Không thành vấn đề.
Chu Hiểu Xuyên thật sự không biết làm thế nào để giải thích với lão Quy, chỉ có thể cố nén cười trả lời
Rạng sáng ngày hôm sau, sau khi chuẩn bị đầy đủ, Chu Hiểu Xuyên đi tới phòng khám.
Không lâu sau, Hoàng Hiểu Uyển cũng tới, hai người cùng quét dọn, vệ sinh lại phòng khám. Một lúc sau đó, Lý Vũ Hàm cũng mang theo Sa Tử đến. Nhìn thấy Sa Tử, Chu Hiểu Xuyên lập tức buông cái chổi xuống, bỏ ngay việc đang làm, nhanh chóng chạy đến bế nó lên chạy ra khỏi phòng khám, nhưng vẫn không quên ngoái đầu lại nói với Lý Vũ Hàm:
- Sư tỷ, em mượn Sa Tử một lúc, cứ yên tâm, sẽ quay lại ngay thôi, không lâu đâu.
Tuy rằng rất tò mò muốn biết Chu Hiểu Xuyên muốn Sa Tử hỗ trợ việc gì, nhưng Lý Vũ Hàm cũng không ngăn cản hoặc hỏi han. Ngược lại, Sa Tử đối với viếc Chu Hiểu Xuyên đột ngột ôm nó chạy như bay thì rất là bất mãn, vừa dùng sức giãy dụa, rồi meo meo chửi bới um sùm:
- Tên bệnh kia, ngươi đang làm cái gì đấy, nhanh chóng thả ta xuống. Ta là nữ vương Sa Tử chứ không phải là thú cưng, càng không phải là đồ chơi, làm sao ngươi có thể ôm ta trong tư thế bất nhã như vậy được hả?
- Được rồi, đừng có lộn xộn. Mày nhìn xem, đây là cái gì?
Sau khi ra khỏi phòng khám, Chu Hiểu Xuyên đưa tay vào trong túi quần, sau đó xòe tay ra, cầm một miếng cá khô quơ quơ trước mũi của Sa Tử.
Cặp mắt như ngọc bích của Sa Tử lập tức sáng như sao, kích động hô lên:
- Cá khô? Lại còn là vị ta thích ăn nhất?
Nhưng rất nhanh nó liền bình tĩnh trở lại, đem ánh mắt thèm thuồng đang dán trên miếng cá khô nhìn vào mặt Chu Hiểu Xuyên dò hỏi:
- Nhân loại, ngươi đột nhiên xun xoe nịnh nọt ta, có mục đích gì? Muốn ta giúp ngươi chuyện gì phải không? Nhưng ta nói trước, nếu việc có nguy hại đến chủ nhân của ta thì ta sẽ không làm đâu đó.
- Yên tâm đi, tao muốn mày giúp tao chuyện này, tuyệt đối không nguy hại đến chủ nhân của mày.
Chu Hiểu Xuyên cam đoan nói, sau đó đưa ngay miếng cá khô nhét vào trong miệng của Sa Tử rồi nói:
- Tao chỉ muốn mày cho tao biết xem, sở thích của chủ nhân mày là gì? Mày cũng biết rồi đấy, thứ sáu tuần này chính là sinh nhật của cô ấy, tao muốn tặng cô ấy một món quà làm cô ấy vui, để quên đi những phiền muộn trước mắt.
Cắn vài phát cơ bản, miếng cá khô đã không còn tung tích, Sa Tử xem như chưa có chuyện gì, liếm mép nói:
- Ta còn tưởng ngươi muốn ta hỗ trợ chuyện gì, hóa ra là chuyện này, ầy dà, này, ta hỏi nhé, có phải là ngươi thích chủ nhân của ta hay không?
Chu Hiểu Xuyên vốn giật mình, sau đó vội vàng phủ nhận:
- Thích chủ nhân của mày? Chuyện này làm sao có thể!
Nhưng mà cơ bản là Sa Tử không để cho Chu Hiểu Xuyên có cơ hổi phản bác, cứ như lưu thủy hành vân mà nói:
- Thật ra, nếu ngươi có thể trở thành bạn trai của chủ nhân của ta thì đúng là chuyện tốt. Ít nhất, so với cái tên nhân loại không thích động vật kia thì tốt hơn nhiều, ngươi có thể hiểu được thú ngữ, nghe hiểu được ta đang nói cái gì. Sẽ không nghĩ ta muốn ăn trái cây khi ta nói ta muốn ăn cá, không đem ta đi dạo khi ta nói ta muốn đi ngủ...
Chu Hiểu Xuyên nhịn không được, lắc đầu cười khổ:
- Ngươi nghĩ tao làm nghề chăn nuôi sao? Mà tao cũng chẳng quan tâm mày nghĩ tao là cái gì. Giờ tao hỏi mày một câu: Rốt cuộc là có giúp tao hay không?
Sa Tử đáp:
- Muốn ta giúp cũng không có gì khó khăn, nhưng mà ta có một yêu cầu.
Chu Hiểu Xuyên vội hỏi:
- Yêu cầu gì?
Sa Tử nói:
- Từ nay về sau, mỗi ngày đều phải cung cấp cho ta một miếng cá khô.
Chu Hiểu Xuyên nhịn không được bật cười:
- Tưởng rằng yêu cầu gì lớn, hóa ra là cái này. Không thành vấn đề, tao đồng ý.
Có Sa Tử ở đây làm tiểu gián điệp, Chu Hiểu Xuyên nhanh chóng nắm tất cả mọi loại sở thích của Lý Vũ Hàm trong tay. Hắn còn cẩn thận, sợ quên cho nên móc ngay trong túi ra một quyển sổ nhỏ ra, ghi chép không sót một chữ nào. Sau khi xong việc, Chu Hiểu Xuyên đếm lại cũng phải hơn chục điều, tỉ mỉ chi tiết không thiếu thứ gì. Nào là thích ăn gì, uống gì, nghe gì, thậm chí là du lịch ở đâu hay tuýp người lý tưởng đều không thiếu.
Xem ra con Sa Tử này đúng là vì lợi mà bán đứng chủ nhân. Nhìn bản ghi chép sở thích dài dằng dặc, Chu Hiểu Xuyên nhất thời lâm vào mê mang, không biết chọn gì cho đúng. Chỉ còn cách đem nó cất vào trong túi quần, chờ sau khi về nhà, cùng với vị đệ nhất tán gái Lão Quy lên phương án, bàn bạc kỹ lưỡng rồi tuyển chọn ra phương án tối ưu. (DG: !? Hình như mấy chương kia là lão phương mà, biên xem lại xem. Biên: biên chính thọt rồi, ta làm thay tạm không biết gì đâu)(HD: không có lão Phương đâu cưng :220:)
- Cám ơn nhé, mày cứ yên tâm, tao đã đáp ứng thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời. Từ ngày mai trở đi, mỗi ngày tao sẽ cho mày một miếng cá khô.
Chu Hiểu Xuyên cười nói đưa tay xoa xoa trên đầu của Sa Tử hai cái, sau đó xoay người trở về phòng khám thú cưng. Có khi bởi vì mới cùng với Sa Tử nói nhiều, hoặc là do khí trời oi bức, sau khi trở lại phòng khám thú cưng, việc đầu tiên Chu Hiểu Xuyên làm chính là chạy lại chỗ uống nước, rót một cốc. Cùng lúc đó, Sa Tử chạy tới bên chân của hắn, ngửa đầu lên nói:
- Này, nhân loại!
Có lẽ là Sa Tử nhìn hắn thuận mắt, hoặc cũng có lẽ là mong muốn Chu Hiểu Xuyên trở thành "Nam chủ nhân" cho nên Sa Tử xưng hô đã không thêm cái đuôi 'ngu ngốc' vào nữa. Chu Hiểu Xuyên vừa uống nước, vừa cúi đầu nhìn nó, nhỏ giọng hỏi:
- Sao? Còn việc gì nữa?
Sa Tử liếm mép, vẻ mặt hèn mọn nói:
- Ngày mai ngươi có thể đem cá khô đổi thành cá tươi hoặc là tôm không? Lâu lắm rồi ta chưa được ăn tôm hay cá tươi rồi.
Chu Hiểu Xuyên cự tuyệt không chút do dự yêu cầu của Sa Tử, nói:
- Không được, tao mà đáp ứng cá tôm tươi như lời mày nói thì cô chủ mày chẳng giết tao chứ đùa à?
Sa Tử vội vàng nói:
- Này tên kia, đừng vội cự tuyệt nhanh như vậy. Như thế này đi, nếu ngươi chịu lập giao dịch với ta, chỉ cần ngày mai ngươi mang cho ta một mẻ cá tôm, như vậy ta sẽ cho ngươi biết màu quần lót yêu thích của cô chủ ta.
- Phụt!
Những lời này của Sa Tử nằm ngoài dự liệu của Chu Hiểu Xuyên, làm cho hắn nhịn không được, miếng nước vừa mới ngậm vào trong miệng ngay lập tức bị phun ra. Đáng thương cho Hoàng Hiểu Uyển, nàng đang cầm cái tách cafe có in nhật vật hoạt hình, định lại nơi này để rót cafe thì bị Chu Hiểu Xuyên không hề báo trước phun toàn bộ nước vào mặt, ướt hết cả nửa người. Biến cố thình lình xảy ra, ba người trong phòng khám thú cưng nhất thời ngẩn cả người ra. Sau vài giây, Chu Hiểu Xuyên mới phục hồi tinh thần lại, rối rít giải thích, rồi lấy cái khăn lau lau nước trên mặt Hoàng Hiểu Uyển. May mà tính cách của Hoàng Hiểu Uyển vốn nhẹ nhàng, ôn nhu, nếu đổi lại là người khác thì đã chống nạnh lên, phồng mang trợn mắt chửi cho Chu Hiểu Xuyên hoa mắt chóng mặt từ lâu rồi. Lý Vũ Hàm cũng bước tới, nhíu mày nói:
- Chu Hiểu Xuyên, anh làm cái gì vậy? Cậu nhìn xem, bắn lên mặt của tiểu Uyển còn chưa tính, đã vậy còn làm ướt hết cả áo em ấy rồi. (DG: Bắn cái gì đây a)(HD: bắn cái gì được thì bắn)
Không thể không nói những lời của Lý Vũ Hàm làm cho người ta dễ hiểu lầm lắm nha!
Ở phía sau, Chu Hiểu Xuyên không có tâm tư cân nhắc xem nhưng lời Lý Vũ Hàm vừa nói có đúng không, đương nhiên cũng không dám nói thật lý do ra, chỉ đành lấp liếm:
- Xin lỗi em, tại anh khát nước quá, uống vội hụm nước lớn nên mới bị sặc, kết quả là…
Hoàng Hiểu Uyển tính cách hiền lành nên không hề phản bác, lại còn nói tốt hộ Hiểu Xuyên nữa:
- Không có việc gì đâu chị, tại em đến gần anh ấy quá quá. Chị Vũ Hàm, dù sao cũng không phải là do anh Xuyên cố ý mà.
- Được rồi, em đừng dùng khan tay lau, đi gội đầu luôn đi.
Lý Vũ Hàm vừa nói, vừa lôi Hoàng Hiểu Uyển đi rửa mặt. Lúc đi qua Chu Hiểu Xuyên còn lườm một cái, lầm bầm nói:
- Lần sau em uống nước tốt nhất nên cách xa mọi người ra để tránh xảy ra việc tương tự!
Đối với chuyện này, Chu Hiểu Xuyên chỉ đánh cười khổ mà thôi, trong long cũng thầm ai oán: “Oan quá! Mình thật sự oan hơn cả Thị Kính mà…”
Sa Tử nhảy từ trên bàn xuống bên cạnh Chu Hiểu Xuyên, nói:
- Thế nào, nhân loại? Ngươi muốn biết màu quần lót mà chủ nhân ta thích không?
Chu Hiểu Xuyên tức giận trừng mắt nhìn nó:
- Mày không biết xấu hổ à? Vừa rồi đều do mày hại tao đó, may mà Hoàng Hiểu Uyển không có trách ta.
Sa tử than thở nói:
- Sao ta phải xoắn nhỉ? Chỉ tại tâm lý ngươi kém qua thôi!
Chu Hiểu Xuyên không thèm dây dưa với Sa Tử nữa, đánh mắt nhìn Lý Vũ Hàm đang giúp Hoàng Hiểu Uyển gội đầu, vội nói nhỏ:
- Này Sa Tử! Mày có thể chụp được ảnh không?
- Được, ta có thể!
Sa Tử gật đầu nói:
- Ta có thể chụp lúc chủ nhân ngủ, lúc chủ nhân tắm, …. Chỉ cần ngày mai ngươi cho ta một mẻ tôm cá thì tối nay ta sẽ chụp ảnh cho ngươi! (DG: ước gì mình cũng có con mèo như thế này)
Vì để có được một mẻ tôm cá, Sa Tử đã bắt đầu tiến sâu vào con đường gián điệp. Bất quá nó lại nghĩ, chỉ cần có nó hỗ trợ thì kiểu gì Chu Hiểu Xuyên Cũng sẽ trở thành bạn trai của Lý Vũ Hàm. Thế cho nên nó làm việc càng không cảm thấy mình đang phản chủ chút nào, thậm chí nó còn cảm thấy nó làm việc đó sẽ mang tới một hạnh phúc tốt đẹp cho chủ nhân mình.
“Chuẩn, chính xác, đúng là như thế. Ta mà một con mèo vĩ đại, vì hạnh phúc của chủ nhân sẽ dồn hết sức mình!” Sa Tử quơ quơ chân trước, trong long nói với mình như vậy. Chu Hiểu Xuyên nhìn vẻ mặt đầy ma giáo của Sa Tử, nghi ngờ hỏi:
- Vậy mày tính chụp ảnh như thế nào?
Sa Tử vênh mặt lên nói:
- Làm thế nào để chụp ảnh ấy à? Dễ ợt! Không phải chỉ mở cameras ra, rồi nhất nút chụp sao? Có gì khó nào? Nói thật cho ngươi biết, ta đã sớm học chụp ảnh rồi, chỉ là ta có hơi lười một chút thoai. Hê hê, ngươi muốn giao dịch không?
Vẻ mặt Chu Hiểu Xuyên trở nên chính nghĩa nói, xúc động nói:
- Mày nghĩ tao là hạng người nào chứ? Những chuyện kiểu rình mò trộm như thế này thì làm sao ta có thể đáp ứng được?
Sa Tử nghe vậy không khỏi vỗ cùng thất vọng, nhưng câu tiếp theo của Chu Hiểu Xuyên lại làm nó trợn trắng mắt lên. Hắn dung âm thanh bé như muỗi yêu, thì thầm nói:
- Nhưng… chụp có nét không?
- Nhân loại các ngươi quả là tham lam.
Sa Tử than thở một câu rồi mới đáp lại:
- Nếu ngày mai ngươi đưa cá tươi hoặc tôm tươi đến cho ta thì ta sẽ chụp cho ngươi ảnh nét căng luôn.
- Thành giao!
Lúc này, Chu Hiểu Xuyên không chút do dự chìa ngón tay út ra, ngoắc với ngón chân nhỏ xíu của Sa Tử coi như thành hiệp định. Còn về phần Lý Vũ Hàm vẫn đang hì hục giúp Hoàng Hiểu Uyển gội đầu mà vẫn không hay biết mình đã bị chính con thú cưng mà mình nuôi bán rẻ rồi.
Bình thường thì sinh ý vào ngày thứ hai luôn không bằng ngày chủ nhật. Bất quá có lẽ là do cái độ hot của những video kia chưa hết nên sinh ý vào ngày hôm nay còn vượt qua cả ngày hôm qua, làm cả ba người Chu Hiểu Uyển, Lý Vũ Hàm, Hoàng Hiểu Uyển bận túi bụi, hận không thể mọc ra vài cái tay với vài cáu đầu nữa. Sinh ý của Phòng khám thú cưng cứ thế tăng đến chóng mặt khiến các phòng khám khác phải hâm mộ lẫn ghen tị. Để rồi bắt đầu đã rộ lên những lời đồn không tốt về Phòng khám thú cưng, đương nhiên ba người làm trong phòng khám không hề thích nhưng lời đồn này rồi. Những ngày này, Chu Hiểu Xuyên là người làm việc nặng nhất đến mức thở không ra hơi, nhưng hắn lại có thu hoạch không nhỏ đó là hắn tích lũy thêm được một dòng năng lượng thần bí. Dòng năng lượng thần bí này là do Chu Hiểu Xuyên phẫu thuật thành công cho một con mèo cái bị khó sinh. Và đây cũng chính là dòng năng lượng thứ tư mà hắn đã nhận được. Sau khi nó dung hợp vào người Chu Hiểu Xuyên thì đã tăng từ lớn bằng một sợi tóc to lên bằng một sợi chỉ. Không chỉ có thế nó còn mờ mờ hiện lên màu trắng nữa. Năng lượng thần bí càng lúc càng hiện rõ màu sắc của nó lên thì thân thể Chu Hiểu Xuyên cũng đồng thời được cải thiện thêm! Tuy rằng Chu Hiểu Xuyên còn không dám xác định rôt cuộc năng lượng thần bí này sẽ cải tạo than thể mình thành ra cái dạng gì, nhưng hắn cảm thấy năng lượng thần bí này sẽ mang đến điều có lợi cho cơ thể hắn mà không có chút hại nào! Dấu hiệu mà Chu Hiểu Xuyên thấy rõ nhất chính là việc hắn làm việc quần quật cả ngày mà không có chút mệt nhọc rã rời, mà ngược lại hắn dần dần thuần thục hơn, cơ thể bớt mệt mỏi hơn trước, đôi lúc là không có chút mệt nào. Biến hóa của Chu Hiểu Xuyên làm hai người Lý Vũ Hàm và Hoàng Hiểu Uyển không khỏi đoán mò nói:
- Hiểu Xuyên (Chu ca) hôm nay uống dopping à? Bằng không sao lại sung dữ vậy, chả thấy có gì là mệt mỏi gì cả?
Chu Hiểu Xuyên đang đắm chìm vào suy nghĩ về dòng năng lượng thần bí nên cũng không có biết được suy đoán của hai người kia, nếu không thì không rõ hắn sẽ quýnh lên như thế nào nữa. Bận rộn ở Phòng khám thú cưng cả ngày, vừa về đến nhà, Chu Hiểu Xuyên liền vác quyển sổ nhật ký nhỏ đặt lên mặt bàn bắt đầu ghi chép, không đợi hắn nhớ đến chuyện mua chuộc kia, Lão Quy vốn đang chơi đùa trên mặt bàn liền bò đến, rướn cổ lên nói:
- Ngươi được lắm, chỉ trong một thời gian ngắn đã dụ dỗ được Sa Tử rồi. Có nó làm nội gián chỗ Lý Vũ Hàm thì còn gì bằng nữa.
- Mày biết chữ à?
Chu Hiểu Xuyên có chút kinh ngạc. Lão Quy mất hứng, trừng mắt nhìn hắn, hừ hừ nói:
- Ngươi nghĩ ta tinh thông cầm kỳ thi họa lại có thể không biết chữ sao? Nếu ta mà không biết chứ thì nghiên cứu thư pháp bằng mắt à?
Chu Hiểu Xuyên vẫn cho rằng con rùa già này nói tinh thông cầm kỳ thi họa chỉ là đang chém gió thôi, nhưng xem ra hiện tại thì không phải như vậy, có lẽ là sự thật. Hắn cũng không dây dưa nhiều với sự tình trước mắt, mà mở miệng nói luôn:
- Ngươi đã biết chữ vậy tao cũng bớt việc, mày tự chăm sóc mình trước đi, ta đi uống hụm nước. Thời tiết này thật nóng chết người ta mà.
Nói xong liền cất bước quay đi. Ngửa cổ uống một cốc nước lạnh lớn, một niềm hạnh phúc khó tả lan tỏa khắp cả cơ thể hắn. Lúc Chu Hiểu Xuyên uống nước, Lão Quy cũng đem mấy chục điều mà Lý Vũ Hàm yêu thích xem qua một lượt. Trở lại bên cạnh bàn, Chu Hiểu Xuyên hỏi:
- Thế nào? Có cảm tưởng gì không?
Con rùa ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói:
- Ngươi viết chữ này thật sự là quá khó xem, y chang như giun bò, gà bới vậy. Ta khuyên ngươi bớt chút thời gian luyện chữ đi, có ta một bên chỉ dạy, ta tin chắc ngươi sẽ tiến bộ rất nhanh.
- Ai hỏi mày về chữ viết của tao? Điều tao muốn hỏi là: những thứ mà Lý Vũ Hàm yêu thích cơ mà. Mày có ý tưởng gì hay về quà sinh tặng cho chị ấy hay không?
Sắc mặt Chu Hiểu Xuyên xám xịt, bị một con rùa đen phê bình chữ viết xấu, quả thực có chút mất mặt. Nếu chuyện này mà bị mọi người biết được, chắc Chu Hiểu Xuyên sẽ bị gán cho cái tội 'Làm mất danh dự và bộ mặt' của loài người. Vừa nói chuyện, Chu Hiểu Xuyên cũng không quên đem những điều hắn ghi chép trong quyển nhật ký cất đi. Đương nhiên hắn cũng nhỏ giọng giải thích một hai câu:
- Tao đây tuy rằng viết không bằng thư pháp gia, nhưng cũng không quá tệ. Năm đó, thời gian học đại học, toàn bộ trong ban tao thì tao là người viết chữ đẹp nhất, vào miệng của mày rồi thì trở thành một kẻ chữ như gà bới, không đáng một đồng là sao?
Đối với lý giải của Chu Hiểu Xuyên, Lão Quy nhắm mắt làm ngơ, chỉ trả lời câu hỏi lúc nãy của hắn đưa ra:
- Được rồi, tổng hợp lại những sở thích của Lý Vũ Hàm lại, có thể tìm ra một món quà sinh nhật rất thú vị đấy.
Rõ ràng trong phòng cũng chỉ có một mình Chu Hiểu Xuyên, nhưng lão rùa già vẫn phải cẩn thận thì thầm. Xem ra, quân sư lợi lại nhất là lúc hiến kế, đều đến bên tai chủ công mà thì thà thì thầm nói những điều cơ mật. Không phải trong TV đều hay diễn như vậy hay sao?
Rơi vào đường cùng, Chu Hiểu Xuyên cũng chỉ có thể làm vừa lòng lão rùa già, đưa tai đến gần miệng nó, nghe nó nói một đống mật ngữ. Sau khi nghe lão rùa giảng giải xong, Chu Hiểu Xuyên nhíu mày, có chút chần chờ nói:
- Mày xác định cách này có thể thành công? Quà sinh nhật như vậy có thể làm chị ấy vui vẻ, giúp nàng tạm thời quên đi phiền não?
Lão Quy có chút bất mãn nói:
- Ngươi tin ta một chút có được không hả? Bất kể những gì ta nói ra đều là trí tuệ trăm ngàn năm được đúc kết lại. Ta đã là quân sư thì ngươi phải tin tưởng ta chứ. Hoài nghi là thế nào hả?
Chu Hiểu Xuyên nhíu mày lại, hắn nghi hoặc nói:
- Tao thấy phương pháp của mày có một nhân tố mấu chốt quyết định đến thành bại, đó là Piano. Nhưng vấn đề ở đây là tao không biết đánh đàn dương cầm mà.
Vẻ mặt Lão Quy ung dung nói:
- Có vấn đề gì đâu? Không biết thì học rồi sẽ biết!
- Học? Mày nói dễ nghe quá!
Chu Hiểu Xuyên cười khổ lắc đầu:
- Thứ bảy (thứ sáu mà???) là sinh nhật Vũ Hàm. Ta không tin vài ngày như vậy thì có thể học được cách chơi Piano. Cho dù là Beethoven sống lại cũng không thể học nhanh như vậy được.
Vẻ mặt lão rùa già mười phần tin tưởng nói:
- Nói cho ngươi biết, tuy rằng chỉ có vài ngày, không có cách nào dạy cho ngươi chơi Piano tới trình độ siêu cao thủ, nhưng dùng để lừa mấy tiểu cô nương thì có thể được. Chưa kể ngươi chỉ cần luyện tập một bài thôi, ta tin tưởng có một thiên tài tinh thông cầm kỳ thi họa đủ kiểu như ta ở đây dốc lòng dạy bảo, tin chắc ngươi sẽ đạt được thành công một cách nhanh chóng.
Thấy lão Quy tin tưởng như vậy, Chu Hiểu Xuyên cũng bị tuyết phục. Nhưng trong đầu của hắn vẫn còn một vân đề:
- Piano ở đâu ra? Không có đàn thì làm sao luyện tập được. Không khoa trương tới mức đi mua một cái đem về tập chứ? Mà số tiền ít ỏi của tao đang gửi ở ngân hàng sợ chỉ mua được vài cái phím đàn mà thôi.
Lão Quy nở nụ cười, làm ra biểu tình ‘Ngươi cùi vãi' nói:
- Cần gì phải mua đàn. Ta biết bây giờ có rất nhiều dịch vụ cho thuê đàn dương cầm mà, ngươi hãy đến thuê một cái về tập luyện là được. Ngươi đừng nói là tiền đi thuê cũng không có nhé? Nếu nói vậy thì ta cũng vô phương giúp đỡ. Ai bảo chiều hôm qua ngươi ra vẻ thanh cao, không cầm tiền của người đàn ông trung niên kia. Cứ nhận đi, cứ mang tiến tới cho ngân hàng giúp ngươi giữ chứ ngươi có phải cầm trong người đâu mà sợ.
- Tao giúp đỡ bác ấy không phải vì tiền mà là vì không muốn ông cụ ấy tuổi đã già con phải rơi lệ vì con vì cháu. Tao sống ở đời, mục tiêu của tao vốn rất đơn giản, tao có thể là kẻ không có chí lớn, nhưng tao hiểu được, làm người vẫn phải biết đến đạo nghĩa, biết tình người với nhau như thế nào.
Nói xong một câu như vậy, Chu Hiểu Xuyên làm ra bộ mặt hiên ngang lẫm liệt, nhưng trong lòng thì của thực có chút hối hận: "Hôm qua nếu da mặt ta dày một tí, nhận hai tấm chi phiếu kia thì tốt quá rồi. Ở trong hai tấm chi phiếu ấy có tới mười vạn, như vậy có thể nhanh chóng để dành tiền mua nhà, đưa bố mẹ từ quê lên, rời nơi cực khổ ấy, sớm hưởng phúc tuổi già rồi." (Biên: Tại lão kia gạ có 1 lần ấy chứ )
Sau khi trầm mặc một lát, Chu Hiểu Xuyên đem suy nghĩ lung tung trong lòng xóa bỏ, cất tiếng nói:
- Đi ra bên ngoài thuê đàn, cũng có thể chấp nhận được. Nhân lúc còn sớm, chúng ta ra ngoài đi dạo xem, có chỗ nào có thể thuê được đàn hay không!
- Ta với ngươi cùng đi đi, ngươi xem ta là sủng vật cũng được. Ở trong phòng này suốt ngày, bốn mắt nhìn nhau, làm ta buồn chán đến chết.
Nghe Chu Hiểu Xuyên định ra ngoài, Lão Quy vội vàng đưa ra yêu sách.
Chu Hiểu Xuyên cũng không từ chối, gật đầu đáp ứng nói:
- Cũng được, mày đi chung với tao, dù sao mấy chuyện mua văn chương giấy tờ cùng với chọn đàn cần phải nhờ tới 'Quy sĩ chuyên nghiệp' như mày tư vấn chứ tao có biết cái vẹo gì đâu.
- Thật tốt quá.
Lão Quy hoan hô một tiếng, vội vàng men theo cánh tay, bò lên đầu Chu Hiểu Xuyên.
- Ây, từ từ...
Chu hiểu xuyên đột nhiên nhớ lại một chuyện, vội quay đầu lại nhìn lão rùa già, hồ nghi hỏi:
- Theo ta được biết cầm, kỳ, thi, họa, thì cầm đó là chỉ đàn cổ đúng không? Nhưng sao mày muốn lại tư vấn cho tao chơi Piano chứ?
Lão Quy cười khan hai tiếng, trả lời:
- Có gì đâu, cái đấy cũng là đàn, đều là đàn cả, có gì khác nhau đâu chứ!
Chu Hiểu Xuyên trợn trắng hai mắt:
- Không khác gì nhau? Vậy hòa thượng và ni cô cũng là không khác gì nhau hay sao hả?
Lão Quy làm ra bộ suy nghĩ nói:
- Còn phải hỏi, ni cô cùng hòa thượng quả thật là không khác gì nhau đâu. Bọn họ đều là người xuất gia, đầu bóng lộn, nhưng đều không sát sinh và hay phóng sinh rùa mà.
....
Gương mặt Chu Hiểu Xuyên lần thứ hai xám xịt, thật không biết phải nói cái gì.
Rốt cục Lão Quy cũng không thể đạt được nguyện vọng được đi ra ngoài của mình. Bởi vì ngay lúc Chu Hiểu Xuyên mở cửa, Trương Đại Gia ở phòng bên cũng thò đầu ra, cười dài, nói:
- Tiểu Chu. Bác đang đợi cháu đấy, nhanh qua đây ăn cơm tối với bác. Hôm nay Ngả Gia tự mình xuống bếp đấy nhé. Tài năng nấu ăn của con bé thì không chê vào đâu được.
- Bác à. Cháu còn có chuyện phải đi làm…
Chu Hiểu Xuyên còn chưa nói hết câu, Trương Đại Gia đã kéo tay hắn đi vào trong phòng, một bên tội nghiệp nói:
- Ai nha, có việc gì thì cũng phải ăn cơm cái đã, đi đâu mà vội. Nếu gấp thì bác bảo Ngả Gia giúp cháu một tay là xong chứ gì.
Vì để giúp cháu gái mình thoát ra khỏi bóng ma tâm lý, Trương Đại Gia đã dốc hết sức tạo cơ hội kéo Hiểu Xuyên và Ngẩ Gia lại gần nhau. Chu Hiểu Xuyên cũng thật sự không nỡ lòng mà từ chối một lão nhân đáng thương, hắn chỉ đành bất đắc dĩ theo Trương Đại Gia vào trong nhà. May mắn là bữa cơm này cũng không tốn thời gian lắm, đợi xong bữa cơm thì đi mua giấy bút với đi thuê đàn Piano chắc cũng không quá trễ. Khi hắn vừa bước vào trong nhà liền thấy trên bàn đã bày biện khá nhiều món ăn. Tuy rằng bàn đồ ăn này toàn những món đơn giản nhưng lại được chế biến cùng với Trân Châu hoàn cho nên tỏa ra mùi thơm vô cùng hấp dẫn, làm người ta chảy nước miếng không thôi, rraast muốn ngồi liền vào bàn mà thưởng thức. Chỉ vào mấy món ăn trên bàn, Trương Đại Gia kiêu ngạo khoe khoang:
- Thế nào? Cháu gái ta nấu ăn không tệ chứ hả? Đầu bếp khách sạn năm sao cũng đâu có giỏi bằng con bé đâu.
- Đích xác rất xuất sắc.
Chu Hiểu Xuyên nghe giọng điệu đầy tự hào của lão nhân thì hắn cũng chẳng keo kiệt một câu khen ngợi. Hai người đang nói chuyện đâu đâu thì Trương Ngả Gia đeo một cái tạp dề màu xanh, bưng đĩa cải bắp ngâm dấm đường đi lên. Cô nhìn thấy Chu Hiêu Xuyên không khỏi bất ngờ, chợt nhiú mày hỏi:
- Anh qua đây làm gì?
Chu Hiểu Xuyên còn chưa kịp mở miệng phân bua thì Trương Đại Gia đã nói trước:
- Là ông mời Tiểu Chu đến. Ông thấy hai người chúng ta ăn có chút buồn tẻ nên mời Tiểu Chu đến góp vui.
Sắc mặt Trương Ngả Gia liền âm trầm. Cô hừ lạnh nói:
- Cháu chỉ chuẩn bị cho hai người ăn thôi. Hắn đâu có phần.
Dùng đầu gối cũng nghĩ ra được cô nàng này đúng là có tình cảm “sâu sắc”đối với Chu Hiểu Xuyên. Sắc mặt Trương Đại Gia trở nên khó coi:
- Ông đã dặn cháu trước rồi mà. Ngày hôm nay ông có bằng hữu qua chơi, sao cháu không làm thêm nhiều đồ ăn một chút chứ?
Chu Hiểu Xuyên biết là Trương Ngả Gia nhìn hắn vốn ngứa mắt, muốn tiễn khách rồi. Nhưng Hiểu Xuyên hắn là người có tính cách ngang ngạnh trời sinh. Nếu Trương Ngả Gia cầu xin hắn đi cho khuất mắt xem chừng hắn còn đáp ứng nhưng cô nàng lại dùng thủ đoạn này mà trục khách thì đã chọc vào cơn bướng của hắn rồi. Hắn cũng không thèm nhìn sắc mặt của Trương Ngả Gia mà quay lại cười với Trương Đại Gia, nói:
- Không sao đâu bác ạ. Vừa may là cháu cũng mới mua chút nguyên liệu nấu ăn, cháu có thể mang qua đây góp chung.
Trương Ngả Gia lạnh giọng nói:
- Anh mang qua đây tôi cũng đâu thừa hơi mà làm.
Trương Đại Gia có chút tức giận, quát cháu:
- Ngả Gia, có chuyện gì đấy? Tiểu Chu dù gì cũng đã cứu ông một mạng. Cháu không thể nể mặt ông mà khách khí một chút hả?
Trương Ngả Gia mặc dù không có ý tranh luận cùng ông nhưng cô nàng vẫn lầm bầm một câu:
- Mình không thèm khách khí với cái đồ sắc lang.
Chu Hiểu Xuyên nghe được cô bất mãn nói như vậy không khỏi cười khổ trong lòng, thầm nghĩ: “Cô gái này đúng là thù dai.”
Bất quá hắn cũng không muốn rơi xuống thế hạ phong trước Ngả Gia, liền cười xuề xòa nói:
- Tôi cũng không phiền cô phải xuống bếp. Trương lão có thể cho cháu mượn bếp một lúc được không ạ?
Trương Đại Gia vội vàng gật đầu.
- Anh mà cũng biết nấu nướng sao?
Vẻ mặt Trương Ngả Gia đầy hoài nghi. Cô không ngại ngần mà châm chọc đối thủ. Chu Hiểu Xuyên cũng không có tâm trạng mà đôi co với cô nàng, hờ hững nói một câu:
- Chờ tôi nấu xong rồi nếm thử, xem trù nghệ ai hơn đây?
Hắn liền chạy về phòng mình lấy nguyên liệu mới mua về chưa kịp nấu. Sau đó ôm đống nguyên liệu chạy vào phòng bếp nhà Trương Đại Gia, xắn tay áo lên, cầm lấy dụng cụ làm bếp bắt đầu chiến đấu. Chu Hiểu Xuyên cũng thật lành nghề, không lâu sau hắn đã xuất hiện. Mặt vênh lên đắc ý, tay bưng vài món bày lên bàn.
- Ái chà chà! Thật là thơm ngào ngạt. Bác thật không nghĩ là Tiểu Chu có cả tài nấu nướng nữa đấy. Nếu biết như vậy thì bác cũng không phải tự tay vào bếp nữa rồi. Để bác nếm thử trù nghệ của Tiểu Chu nào.
Trương Đại Gia cầm đũa gắp một miếng cà xào mỡ đưa vào miệng. Nhai mấy miếng thưởng thức hương vị sau đó kinh ngạc nói:
- Ồ! Món này bác ăn thấy mùi vị có chút quen thuộc?
Chu Hiểu Xuyên cởi tạp dề xuống rồi để một bên, hắn nói:
- Đồ ăn hàng ngày thôi mà bác. Hương vị mà không quen thuộc mới là kỳ quái đó.
Trương Ngả Gia vốn chẳng thèm so bì với mấy món mà Chu Hiểu Xuyên làm nhưng mà khi nghe được ông nói như vậy, không kìm được tò mò nàng gắp thử một miếng. Sau khi nhai thử mấy miếng, hai mắt của cô chợt sáng lên, ẩn chứa cả kinh ngạc lẫn kích động. Trương Ngả Gia phản ứng như vậy không phải vì Chu Hiểu Xuyên nấu được món mỹ vị gì. Gia cảnh cô khá giả như vậy thì có món gì mà chưa nếm qua? Sở dĩ làm cô bất ngờ chính là vì mấy món vừa rồi có hương vị rất giống như những món ăn mà năm xưa mẹ cô hay nấu. Chí ít thì cũng có bảy tám phần tương tự. Từ ngày mẹ cô qua đời, Trương Ngả Gia cũng chỉ được ăn bữa cơm mẹ nấu trong mơ mà thôi. Cô ngàn vạn lần cũng không ngờ rằng ngay tại nơi này mà cái tên Chu Hiểu Xuyên đáng ghét kia lại có thể làm ra hương vị món ăn mẹ cô làm mà cô hay nằm mơ. Trong khoảnh khắc, trăm loại tâm tình ùa vào trong lòng Ngả Gia. Mới vừa rồi cô còn trêu chọc khả năng nấu nường của Chu Hiểu Xuyên vậy mà bây giờ cô không nhịn được lệ nóng tràn ra, hai hàng nước mắt trong suốt tí tách rơi. Nhìn thấy một màn này, Chu Hiểu Xuyên không khỏi ngẩn tò te. “Mới vừa nãy còn hổ báo lắm cơ mà sao bây giờ lại mê man rồi?” Hắn dò hỏi:
- Cô làm sao vậy? Đồ ăn tôi làm mặc dù cực kỳ ngon nhưng cũng không đến mức ngon phát khóc như vậy chứ?
- Ngu ngốc!
Trương Ngả Gia trừng mắt liếc Chu Hiểu Xuyên một cái. Cô cầm lấy khăn lau đi nước mắt, không thèm để ý cái tên sắc lang bên cạnh nữa mà ngấu nghiến xử lý mấy món hắn vừa mang ra. Có lẽ vì mấy món vừa rồi mà Chu Hiểu Xuyên làm có chút “hương vị của mẹ” mà Ngả Gia mới không thèm đôi co với hắn, so với lúc trước đúng là chuyển biến tốt lên không ít. Chí ít cũng không còn lạnh lùng nữa, nhất là cái liếc mắt vừa rồi hàm chứa bao nhiêu là phong tình vạn chủng. Trương Đại Gia ha ha cười. Hiển nhiên ông rất hài lòng với biểu hiện của Chu Hiểu Xuyên. Ông xoay người lấy ra một chai rượu giấu kỹ trong tủ quần áo, cười cười nói:
- Tiểu Chu. Hôm nay bác rất vui. Hai bác cháu uống một chút nhé. Đây là rượu Mao Thai tốt nhất đó, tiểu tử ngươi may mắn lắm đấy.
Ngả Gia đang mải miết diệt mồi bỗng ngẩng đầu lên nói:
- Ông nội mới vừa bình phục không được uống rượu.
Nụ cười trên mặt Trương Đại Gia chợt cứng lại. Ông ngây người mất vài giây đồng hồ. Sau đó cười lấy lòng nói:
- Gì kia chứ? Rượu này từ gạo mà ra, ta đây uống rượu cũng là ăn cơm. Uống vài chén thì cơ thể còn nhanh hồi phục hơn ấy chứ…Được rồi, được rồi, ông chỉ uống một chén thôi. Được chưa? Lâu lắm nay ông mới vui như vậy, cháu đừng có phá ngang như vậy mà.
Trương Ngả Gia suy nghĩ một lúc, cuối cùng cô cũng xuống thang: