Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Chương 10: Thái bình sát đạo (thượng)
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Thư viện do các đệ tử thay nhau quét dọn. Mỗi nhóm mỗi lần cử ra hai người, tổng cộng tám người làm trong ba ngày. Sau đó đổi người khác.
Tôn Lập đi ra ngoài, người gọi không thấy, chỉ có Lục Đại Thông đứng trong sân, lo lắng nhìn, gã gật đầu định đi, LụcĐại Thông kéo lại.
"Tôn Lập, nén nhịn đi."
Tôn Lập bất ngờ: "Hả? Sao hả?"
Lục Đại Thông định nói lại thôi, sau cùng bảo: "Dù gì chúng ta cũng là nhóm chữ Đinh, chỗ nào cũng phải nhẫn nhịn người khác. Quét dọn kiểu này cũng không mệt gì, tốt nhấtđừng xung đột với họ, họ bảo làm gì cứ làm, ai bảo chúng ta tư chất không tốt, bị phân vào nhóm chữ Đinh, ai..."
Dạo này ba nhóm Giáp - Ất - Bính vì được môn phái rót nguồn lực, tốc độ các đệ tử tu hành hơn xa nhóm chữĐinh. Nhất là nhóm chữ Giáp, nghe nói có người đã đột phá Phàm nhân cảnh đệ nhất tằng.
Các đệ tử cách nhau về địa vị ngày càng lớn.
Tôn Lập thoáng hiểu ra, gật đầu: "Đa tạ."
Vào Tố Bão sơn đến nay, gã thấy đủ kiểu không công bằng, Lục Đại Thông nói tuy không rõ nhưng gã doán được, nếu thế thì nên làm gì?
...
Thư viện không có lớp học vào buổi chiều, muốn hỏi gì phảiđi tìm giảng tập. Vì thế đây là lúc quét dọn.
Nhóm chữ Đinh trừ Tôn Lập còn một nữ hài tử tên Tô Tiểu Mai cùng tới quét dọn.
Trong số đệ tử lần này không ít nữ hài, chiếm gần một nửa, Tô Tiểu Mai tên thế nào người thế, gầy nhỏ, luôn tỏ ra e dè.
Tôn Lập lên lớp mất tập trung, giảng tập giảng ở trên, bọn La Hoàn giảng trong óc. Cả nhóm chữ Đinh, gã chỉ có ấn tượng với Lục Đại Thông và Giang Sĩ Ngọc.
Tô Tiểu Mai nhận ra gã, thấy gã thì vội vẫy tay: "Tôn Lập, ở đây."
Tôn Lập hơi bất ngờ: "Cô nương quen mỗ?"
Tô Tiểu Mai mỉm cưởi, cúi đầu e thẹn: "Cả nhóm có ai không biết ngươi."
Tôn Lập càng ngẩn người: "Vì sao, mỗ nổi danh thế nào?"
Tô Tiểu Mai nhìn gã, lại cúi nhanh đầu: "Chuyện đó... các giảng tập đều cho là các hạ coi thường họ."
Tôn Lập đại khái hiểu ra, giảng tập hiểu lầm gã cũng có lý, dù gì cũng "tiếng ác đồn xa".
Gã nhìn Tô Tiểu Mai, cảm nhận nữ hài này hổ thẹn thì phải? Gã vỗ trán, lẽ nào học sinh hư lại được nữ sinh có hảo cảm hơn? Thế là sao? Vấn đề là gã oan uổng...
"Hai ngươi chưa làm đã định lười? Nhóm chữ Đinh đều thếhả?"
Người của ba nhóm kia ở xa, thấy thế thì bất mãn.
Tô Tiểu Mai giật mình: "Chúng ta làm mau, không thì họ giận đấy."
Tôn Lập nhíu mày, không nói gì, theo Tô Tiểu Mai đi tới.
Sáu người khác đi cùng nhau, năm nam một nữ, Tôn Lập không quen ai. Nữ hài đó trông cũng khá, có dáng dấp mỹnhân.
Đệ tử đứng đầu có thêu chữ "Giáp" trên áo, hiển nhiên đến từ nhóm chữ Giáp, tư chất không tệ, hếch cằm nhìn Tôn Lập: "Ngươi là Tôn Lập, hắc hắc!"
Tôn Lập ngạc nhiên, lại nhìn Tô Tiểu Mai, nữ hài mỉm cười.
Tôn Lập lắc đầu: "Ta đúng là nổi danh..."
"Hì!" Nữ hài bật cười, đệ tử đó ngẩn người, gằn giọng: "Không biết xấu hổ! Ngươi tưởng hay lắm hả? Mỗi vị giảng tập nhắc đến ngươi đều coi là điển hình xấu, coi là không thể bồi dưỡng được, ngươi còn thấy quang vinh hả?"
Tôn Lập sầm mặt, đối phương tựa hồ ăn chắc gã, thậm chí không cho cả cơ hội trò chuyện.
"Đón lấy!"
Một cái chổi cán gỗ ném tới, Tôn Lập đón lấy.
"Các ngươi biết làm gì rồi chứ? Không cần ta phí lời." Đệ tửđứng đầu nói xong, phất tay: "Chúng ta đi."
Tô Tiểu Mai vội gật đầu: "Biết chứ, mọi việc bọn ta làm hết."
"Thế còn được."
Sáu người định đi. Chát! Một cái chổi chặn ngay trước mặt.
Tôn Lập giơ chổi lên: "Ta không hiểu!"
Đệ tử đứng đầu cười lạnh: "Không hiểu? Được, ta giải thích vậy, nhưng việc vớ vẩn này do những kẻ vớ vẩn làm! Nhóm chữ Đinh đều là rác rưởi, ngoan ngoãn làm đi, không thì sẽ biết tay!"
Tôn Lập lắc đầu, nhịn được sao?
Gã phẩy chổi, bụi cuốn vào đệ tử đó.
Y theo ý thức lùi lại, một ngọn cước đá vào bụng gã.
"A!"
Đệ tử đứng đầu rống lên thêm thảm, ngọn cước của Tôn Lập rất mạnh, y lùi mấy bước, ôm bụng thụp xuống.
"Đánh cho ta!"
Trong năm người còn lại, nữ hài hiển nhiên sợ hãi, bốn namđệ tử không hề do dự bổ tới! Tất cả chỉ tu hành Thiên hà quyết cơ bản nhất, thời gian quá ngắn, nhưng thế cũng bằng cao thủ thế tục võ lâm khổ tu mười năm nội lực!
Bốn người lao tới, quyền đầu rít gió vù vù, nếu bị vây lại, Tôn Lập khó tránh nếm đòn no nê!
Tô Tiểu Mai sợ hãi ré lên: "A! Tôn Lập chạy mau..."
Tôn Lập không chạy, lao tới va chạm vào một người, épđối thủ xuống dưới, mặc kệ ba người kia đấm đá, tóm chặt lấy đối thủ!
Từng ngọn quyền giáng lên mặt y!
Tóm tóc y dộng xuống đất!
"Cốp..." Thanh âm vang liên tục, chạm xuống đất là đỏ máu!
"A -" Đệ tử đó kêu lên thảm thiết, ba người kia bị chấn trụ, không biết nên làm gì, dù sao cũng mới chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi đầu.
"Ngu xuẩn! Mau tóm lấy y, để y đánh tiếp, Tiểu Lôi xongđời ngay!" Đệ tử đứng đầu ôm bụng không đứng lên được.
Ba đệ tử như tỉnh ngủ, định kéo Tôn Lập ra nhưng tựa hồ sức gã vô cùng, nhất thời không kéo được.
Tôn Lập như phát điên, dộng đầu đối phương xuống đất, máu đọng thành vũng thì gã mới ném đối thủ đã ngất xỉuđi.
Gã xoay người đập vào người khác, sau lưng dính tiếp mấyđòn.
Dù đúc bằng sắt cũng không lại, mắt gã tóe hoa cà hoa cải nhưng vẫn hung hãn dùng tay quặp cổ một đối thủ, gầm vang ném đi, rồi mặc kệ hai người sau lưng đánh mình thếnào cũng liên tục tung quyền vào mặt người đó.
Mặt đối thủ máu thịt bầy nhầy, quyền đầu Tôn Lập cũng nát toét, lộ cả xương!
Mỗi quyền giáng xuống là tóe máu, Tô Tiểu Mai nhìn mà đầu óc trống rỗng vì sợ hãi.
"Cốp!"
Gáy Tôn Lập trúng đòn, mắt tóe hoa cà, suýt ngất đi.
Ấn đường huyệt tràn ra tinh quang, Tôn Lập tỉnh táo hơn nhưng sau gáy vẫn đau nhói như nứt ra, chật vật quay lại, nữ đệ tử vốn sợ hãi đứng một bên giơ một tảng đá bằng đầu người lên, tảng đá có dính máu!
Độc ác thật!
Nữ đệ tử mỹ lệ đó thoáng tỏ vẻ đắc ý, thấy Tôn Lập chưa ngất đi thì có phần kinh hoảng, lùi lại mấy bước: "Hai người mau xông lên!"
Hai đệ tử nhận ra Tôn Lập đã kiệt quệ, không hề khách khí tung cước.
"Đừng!" Tô Tiểu Mai ré lên, nhưng không ngăn được hai đệtử hung ác.
Không khí chợt nóng lên, hồng quang lóe sáng. "Ầm”, hỏa quang ngập trời bao lấy tất cả.
"Vù!"
Hỏa điểu chừng sáu thước từ trong đám lửa bay lên, liếc chúng nhân.
Hỏa điểu cúi đầu mổ, kể cả Tô Tiểu Mai, đều thấy sức mạnh hùng hậu giáng xuống ngực.
Những ai còn đứng đều hộc lên ngã xuống.
Hỏa điểu từ trên cao nhìn xuống, hỏa chi lực tung hoành, mặt đất nứt nẻ.
Một người chắp tay sau lưng, cơ nhục như cương thạch, ngẩng đầu từ từ đi tới, vết thương hình con rết trên mặt rung động theo mí mắt hấp háy, hung ác như thế không phải Sùng Bá thì là ai?
Sùng Bá cười lạnh, vết thương hình con rết như động cảtrăm chân!
"Muốn đánh nhau cứ tìm ta! Ta phụng bồi hết!"
Tô Tiểu Mai lấy dũng khí: "Giáo tập, chúng bắt nạt bọn đệtử..."
"Ngậm miệng!" Sùng Bá gầm lên, hỏa lãng xô tới Tô Tiểu Mai, suýt thiêu rụi cả tóc và lông mày.
Tô Tiểu Mai giật mình, không dám nói gì nữa, ấm ức mím môi, gần bật khóc.
Tôn Lập lắc lắc đầu, còn choáng váng, may mà Ấn đường huyệt liên tục tràn tinh quang, gã càng lúc càng thấy đỡ.
Sùng Bá chợt hướng ánh nhìn băng lãnh vào đệ tử đứng đầu vốn đang cười lạnh đắc ý.
Sùng Bá lão tới tóm cổ áo y, hơi lạnh từ kẽ răng phun vào mặt y: "Ngươi cười cái gì? Ta nói buồn cười lắm sao?"
"Không, không!" Đệ tử đứng đầu giải thích.
"Thế thì vì sao!" Sùng Bá gầm lên, vết thương hình con rết uốn éo.
Đệ tử đứng đầu sợ đờ người: "Đệ, đệ, tử..."
Sùng Bá tóm cổ y ném xuống đất đánh bịch, mặt đất có thêm vết máu!
"Ai tham gia đánh nhau, phạt mười điểm!"
Sùng Bá gầm lên: "Hiện tại, ai chưa chết cút ngay!"
Điểm này là điểm thưởng, nếu ai đạt được thì sẽ khấu trừđi, nếu không có... sau nhập môn thất khảo thì có khảnăng bị quét đi!
Tôn Lập đứng lên vẫy tay với Tô Tiểu Mai: "Đi thôi."
Tô Tiểu Mai chảy nước mặt định đỡ, gã xua tay cười: "Không cần." Toàn thân đầy máu nhưng vẫn vững vàng như cây thương, từng bước rời thư viện.
Tô Tiểu Mai theo sau, hai thân ảnh một cao một thấp khuất bóng.
Sùng Bá đứng nguyên, đôi mày rậm nhíu lại, vết thương hình con rết, bất động...
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Chương 11: Thái bình sát đạo (hạ)
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Tôn Lập ở ngoài sân, từ chối Tô Tiểu Mai chăm sóc, quay vào nhà.
Giọng La Hoàn vang trong óc, không hề hạ giọng: "Mau vận công!"
Tôn Lập xếp bằng, vận chuyển Phàm gian nhất thế thiên công pháp, tinh lực đầy trời rải xuống, chảy vào thân thểgã.
Tinh thần chi lực nhu hòa dẻo dai, nhanh chóng chữa lành thân thể gã, hơi mát lan tỏa, gã thấy dễ chịu hơn nhiều.
Nửa đêm, gã từ từ thu công pháp, mở mắt nhổ trọc khí có máu tanh ra, vết thương khỏi hẳn.
Tôn Lập phẫn nộ vô cùng, nén lửa giận hỏi: "Tiểu tử xử lý sai không?"
Võ Diệu đáp: "Tình huống đó, ngươi làm tốt lắm rồi."
Tôn Lập phẫn hận: "Ngực tiểu tử có cơn giận như núi lở, khó dẹp yên!"
Võ Diệu đồng ý: "Thế mới đúng, nếu ngươi lúc nào cũng cân nhắc thiệt hơn như lão đầu tám chục tuổi thì không xứng với “Tinh hà chân giải”!"
Tôn Lập lại hỏi: "Có cách gì dẹp yên cơn giận không?"
"Hữu."
"Thái bình sát đạo!"
"Muốn có thái bình, phải chém giết!"
"Lòng hướng về thái bình thế đạo mới không bị sát ý ngập tràn tâm trí, nhập ma si cuồng!"
Võ Diệu giải thích đoạn bảo: "Xem đi!"
Tôn Lập nhận ra trữ vật giới chỉ hơi động, ba tiểu thạch nhân bay ra.
Gã vẫn mang theo ba thạch nhân, có trữ vật giới chỉ thì đểvào trong. Hiện tại tự động bay ra, đáp xuống bàn, thạch nhân ở giữa bất động, bách tí thạch nhân nhặt một cọng đũa lên diễn luyện.
Tiểu thạch nhân diễn luyện thì sát khí ràn rạt, màn đen bao bọc nhưng vẫn nhìn rõ từng động tác.
Cái đũa vung lên, vô hình chi khí phun trào, mặt bàn hằn ngang hằn dọc!
Diễn luyện một lượt là cái bàn rung rinh, sát khí thấu nhập vào bản thể, ba thạch nhân ncùng bay lên, quay về trữ vật giới chỉ, Tôn Lập nhớ lại "Thái bình sát đạo", vô tình đặt tay lên bàn.
"Cách!"
Cái bàn nát thành từng mảnh!
Tôn Lập ngạc nhiên, La Hoàn trong óc tỏ vẻ nóng tính: "Hiểu chưa?"
Tôn Lập thật thà: "Còn thiếu một chút..."
Võ Diệu bất mãn với La Hoàn: "Ta đã bảo dùng cách của ta, hà tất mất công? Tiểu tử nhớ kỹ này..."
Tôn Lập ấm ức: nhớ cái gì?
Vừa dứt lời, sát ý từ óc dấy lên, nhấn chìm ý thức gã!
Phảng phất xong ra từ núi xương biển xác!
Phảng phất từ dòng sông máu tanh tiến lên!
Phảng phất từ ức vạn hung hồn lao ra!
Ác niệm giằng xé, nỗi sợ hãi tan tành, trong lòng ta có sát ý ngút trời, như sông như biển, ở giữa là hòn đảo thanh tịnh,đấy mới là chốn về...
Sát ý tan nhanh, giọng Võ Diệu lại vang lên: "Lần này hiểu chưa?"
Tôn Lập gật đầu: "Hiểu!"
"Được." Võ Diệu nói: "Ngươi chắc cũng hiểu, ngươi muốnđược tu đạo trong thái bình nhưng chúng không cho. Ngươi muốn thì phải ra tay."
Tôn Lập gật đầu: "Tiểu tử hiểu."
Đoạn gã nói: "Thái bình sát đạo, chỉ là tiểu đạo."
La Hoàn không ngờ gã nói thế, hồi lâu Võ Diệu cười vang: "Ha ha ha! Dạy được, ta quả nhiên không nhìn nhầm!"
Sát phạt chi đạo, bất quá là tiểu đạo.
Tu hành chi đạo, mới là đại đạo.
Không có tiểu đạo đi cùng, đại đạo cũng không thể đếnđích.
Tôn Lập lén ra ngoài, nhân lúc đêm, chui vào rừng như vượn thiêng, thoáng sau sát ý bạo phát!
...
Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi đứng trên ngọn cổ thụ, trong rừng phía dưới, thiếu niên như lang sói, lòng bền như thép, sát khí ràn rạt, mỗi côn đều có sát khí ngưng thành vô số phi châm,đâm thủng lá cây chung quanh.
"Tôn Lập..." Nàng lẩm bẩm cái tên này, tròng mắt như lam bảo thạch thoáng ánh lên khác lạ.
...
Tôn Lập nhìn sáu người, chỉ một ngày mà thương thế đã lành, không rõ vì bản thân tu vi không tệ hay dùng đơn dược.
Đệ tử đứng đầu nhóm chữ Giáp bước lên cười tàn nhẫn: "Tôn Lập, ngươi chết chắc rồi! Hôm qua sơ ý bị ngươi đánh, hôm nay không có nữa đâu!"
Y phất tay: "Tất cả xông lên, đánh chết một phế vật nhóm chữ Đinh, các giáo tập tuyệt không hi sinh đệ tử có tiền đồ như chúng ta để đền mạng cho y!"
Sáu người không sợ gì, cùng lao lên.
Nữ hài độc ác hôm qua dùng đá nhọn đập Tôn Lập lại tránh sang bên, mắt đảo lia lịa, không biết định giở trò gì.
Tô Tiểu Mai đứng sau lưng Tôn Lập, nghiến răng lấy dũng khí, gào to: "Các ngươi bắt nạt người khác, ta mách Sùng Bá giáo tập!"
Không ai để ý, năm nam đệ tử tỏ vẻ tàn nhẫn, hôm qua đại bại trọng thương là sỉ nhục lớn, không giết được Tôn Lập khó mà nguôi giận!
Tôn Lập cười vang: "Được! Được! Được!"
Đoạn không nói được ở đâu, đá vào cái chổi, một đầu chổi nát bét văng đi, Tôn Lập vẩy tay, nắm lấy cán chổi chỉ ra, ba người trước mắt hoa mắt.
Chát chát chát!
Cùng lãnh một côn.
Máu mũi phun trào, cả ba ngẩn người, hai người sau lưng lao tới, Tôn Lập lao theo côn, côn ảnh vô biên nổ tung, như bão táp cuốn năm nam đệ tử vào.
"A!"
Tiếng kêu thảm vang không ngớt, mộc côn trong tay Tôn Lập quả thật hung khí không có mặt, dù mắt mũi hay lưng ngực, có mục tiêu là giáng xuống.
Hom qua họ còn lưỡng bại câu thương với gã nhưng hôm nay chưa kịp chạm vào vạt áo thì đã có bốn người bị đánh gãy sườn, người còn lại gãy chân.
Nữ đệ tử vốn đứng ngoài lén đến sau lưng Tôn Lập. Bàn tayđẹp đẽ giấu trong ống tay áo rát ra đoản đao lấp lánh hàn quang!
Nữ đệ tử thoáng tỏ vẻ ác độc, rút đao dốc toàn lực đâm vào lưng Tôn Lập.
Năm nam đệ tử đã thụ thương, như diễn luyện vô số lần, cùng bổ vào Tôn Lập. Chỉ cần nắm được tứ chi của gã là Tôn Lập mất mạng!
Ngọn côn như từ thiên ngoại vòng về, không có dấu tích gì!
Cây bổng vốn chỉ nhanh và độc chợt biến đổi trong nhát cônđó, sát ý vô cùng vô tận như hỏa sơn bị dồn nén mấy vạn năm phun ra, không thể ngăn nổi.
Nữ đệ tử đó chỉ thấy mộc bổng chợt giáng lên đoản đao, sát ý ngập trời, cây đao bách luyện tinh cương không chịu nổi nát vụn, mảnh thép bay tơi tả, mỗi mảnh đều phản chiếu đôi mắt sắc lẹm của Tôn Lập.
Vô số đôi mắt nhìn nữ đệ tử đó, có đôi mắt trào phúng, cóđôi mắt khinh miệt, thương hại kẻ yếu...
"Ầm!"
Sát ý bùng nổ, nữ đệ tử đó văng đi bảy trượng, năm nam đệtử bị sát ý quét vào, ngực như bị dùi gõ, loạng choạng lùi bảy, tám bước, bịt miệng, lúc mở tay ra thì lòng tay đỏ thẫm!
Tôn Lập đứng thẳng, lãnh ngạo như băng. Mộc bổng trong tay nát vụn, rơi xuống.
Sát ý khắp trời từ từ thu vào thể nội, gã vẫy tay với Tô Tiểu Mai đang hoảng sợ, cười bảo: "Đi nào."
Không cần quét nữa, Tô Tiểu Mai theo sau gã, hai chiếc bóng một cao một thấp rời thư viện, tịch dương chiếu hờ, kéo dài bóng người, lắc lư cạnh chân mấy đệ tử nhóm chữGiáp khiến họ run lên, lùi lại.
Sùng Bá đứng trong vạt rừng ngoài xa, đứng đã lâu rồi, chứng kiến từ đầu đến cuối trận giao chiến.
Vết thương hình con rết đỏ lên.
Sùng Dần như u linh xuất hiện cạnh một cây cổ thụ gần đó, nằm ngửa trên cành, cầm một hồ rượu màu xanh, vừa uống vừa hỏi: "Thế nào, ngứa tay hả?"
Tư thái này khác hẳn lúc bình thường dạy dỗ đệ tử.
Vết thương của Sùng Bá lại động đậy, nghiến răng khiến tai y gồ lên, nói: "Không dùng pháp thuật, linh nguyên, chỉbằng kỹ xảo, ta không phải đối thủ."
Sùng Dần cười, nốc một ngụm rượu, lau mép bằng tay áo: "Ta cũng thấy thế."
Sùng Bá thở dài, gương mặt khiến người ta thoáng nét ôn hòa hiếm có: "Đáng tiếc, chỉ là tiểu đạo. Hài tử này tư chất quá tệ, cả đời vô duyên với đại đạo..."
Sùng Dần vừa uống rượu vừa nói: "Ngươi còn giấu một câu."
Sùng Bá cười, có thêm mấy phần ngạo khí: "Tiểu đạo cũng có thể thành đại tài!"
Sùng Dần biến sắc: "Ngươi định để y thành thủ sơn nhân?!"
Sùng Bá nhướng mày: "Không được sao? Cùng lắm cũng nối tiếp ta."
Sùng Dần gật đầu, nhìn y: "Ngươi định đỡ lưng cho y?"
Sùng Bá mỉm cười, vết thương hình con rết hựu rung lên, nắm tay kêu canh cách: "Không chỉ chống lưng cho y, ta còn mang y ra thao luyện, hắc hắc!"
Sùng Dần lắc đầu: "Tên điên này..."
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Chương 12: Thất tử thủ ô (thượng)
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Chiến tranh đổi lấy hòa bình.
Sau lần đó, không ai dám chạm vào Tôn Lập, gã có được hoàn cảnh tu luyện thái bình như mong ước.
Sáu đệ tử bị gã đánh bại, bị sát ý xâm nhập ý thức, thấy gã là vòng tránh, nghiêm trọng nhất là nữ đệ tử đó, thấy gã là nhợt nhạt mặt mày, nắm chặt mười ngón tay.
Sự tình đồn ra, không mang lại danh tiếng gì hay ho mà gã trở thành "Ác đồ bảng" đệ nhất nhân trong các đệ tử ở thư viện.
Các đệ tử có lẽ hiểu chậm hơn nhưng sau mấy ngày đều thông: Tôn Lập thiện chiến thì sao? Cùng lắm giữ được cục diện hiện tại, tạm thời không bị ai bắt nạt.
Dù là nữ đệ tử sợ gã cũng hiểu chỉ nửa năm một năm nữa, khác biệt về thiên tư sẽ thể hiện ra, càng lúc càng rõ.
Tôn Lập thiện chiến hơn nữa thì lúc đó giáng một đạo pháp thuật là y xong đời.
Bất quá hiện tại, tất cả tạm thời ẩn nhẫn.
...
Tôn Lập dạo này nhận ra tu hành tiến bộ vững vàng, tinh quang trong Ấn đường huyệt càng lúc càng sáng, thể nội linh nguyên vận hành đã như ngón tay cái.
Tại thế tục võ lâm chi trung, như thế tuyệt đối là siêu phàm nhưng tại Tố Bão sơn, Tôn Lập biết mình miễn cưỡng được coi là trung bình.
Gã tuy chưa so với ai nhưng xem ra suy đoán không sai.
Gã tu hành nhanh hay chậm, hai kẻ trong óc chưa từng nhận xét.
Hơn mười ngày qua đi, các đệ tử nhập môn đầy tháng, đều khẩn trương hẳn, từ nhóm chữ Giáp đến nhóm chữ Đinh đều chuẩn bị dự kỳ thi đầu trong nhập môn thất khảo.
Trong thời gian này, thiên chi kiêu tử Bảo lưu tuệ căn Điền Anh Đông đột phá cảnh giới thành công, bằng pháp quyết cơ sở “Thiên hà quyết” đạt tới "Phàm nhân cảnh", tu hành hai mươi mốt ngày đã thoát ly Dung nhân cảnh, trở thành người có tốc độ tu hành nhanh nhất trong số các đệ tử mới nhập môn của Tố Bão sơn!
Tần Thiên Trảm không kém gì, dưới áp lực, chỉ sau một ngày cũng thành công phá quan, tấn thăng Phàm nhân cảnh.
Hai người này vốn là hi vọng của Tố Bão sơn, đủ nguồn lực dồn vào, có thành tích này không lạ nhưng vẫn khiến cả Tố Bão sơn phấn chấn.
Vân vân chúng sinh chỉ là dung nhân, đạt Phàm nhân cảnh mới tính là bắt đầu tu hành. Vượt qua Phàm nhân cảnh vàoĐạo nhân cảnh mới được coi là tu sĩ thật sự.
Phàm nhân, Đạo nhân, Hiền nhân, Chân nhân, Chí nhân, Thánh nhân, Tiên nhân - thất đại cảnh giới, mỗi cảnh giới có bảy tầng.
Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm đều Phàm nhân cảnh đệnhất trọng. Đột phá trước khi diễn ra nhập môn thất khảo có lợi lớn với cả hai.
Gần như mọi tân đệ tử đều hâm mộ, bàn luận về thành tựu của lưỡng vị thiên tài, Tôn Lập vẫn vùi đầu khổ tu - thành tựu của người khác không liên quan đến gã, hơn nữa đạiđạo dằng dặc, chỉ là tạm thời đi trước, có gì mà phải ghen tị?
Tần Thiên Trảm đột phá xong, năm ngày liền thư viện không có thêm ai. Nhưng tích rồi thì bùng phát, ngày thứ sau có bađệ tử tư chất bất ngang nhau của nhóm chữ Giáp cùng đột phá Phàm nhân cảnh!
Mấy ngày sau đó liên tục có đệ tử đột phá, tổng cộng chín người đạt Phàm nhân cảnh trước khi nhập môn thất khảo diễn ra.
Có đến tám người thuộc nhóm chữ Giáp, chỉ một thuộc nhóm chữ Ất.
Nhóm chữ Giáp mỗi tháng một viên Cửu khí đơn, mười khối linh thạch, đệ tử nhóm chữ Ất một viên Cửu khí đơn, tám khối linh thạch. Chín người đột phá này tiêu hao không chỉthế.
Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm không tính, sư tôn cả hai ngầm cấp đơn dược và linh thạch chỉ e hơn tất cả các đệ tửkhác cộng lại.
Những đệ tử nhóm chữ Giáp đột phá đều có bối cảnh, trước khi nhập sơn môn thì gia tộc đã chuẩn bị cho nhiều linh thạch. Cả vị đệ tử nhóm chữ Ất đó cũng quan hệ mật thiết với Sùng Trọng, không biết thỏa thuận gì mà Sùng Trọng cho y ba viên Cửu khí đơn!
Quả nhiên tại tu chân giới, thiên tài cũng cần nguồn lực vô cùng vô tận mới mong thành cường giả.
Trong lúc các đệ tử khác hồi hộp đến mức ganh tị thì nhập môn thất khảo sau cùng cũng diễn ra.
Người ra tay đầu tiên là chế khí giảng tập.
Đệ tử bốn nhóm được tập trung tại giáo thất đầu tiên, chếkhí giảng tập vào là phất tay, quyển thi bang tung rơi xuống trước mặt mỗi người!
Tôn Lập ngậm bút lông, gã hiểu hết đề bài nhưng đấy đều là Võ Diệu dạy, ít nhất một nửa khác với đáp án của chế khí giáo tập.
Võ Diệu bực mình: "Chả trách tu chân giới hiện tại có tỷ lệchế khí luyện đơn thành công tệ thế, thường thức cơ bản cũng sai thì sao luyện chế được pháp khí tốt?"
Tôn Lập đành mặt dày. Gã không sao hiểu được chế khí giảng tập sẽ giảng cho mình thế nào nên cứ theo những gì mình biết mà đáp.
Gã làm cũng nhanh, xong đầu tiên trong các đệ tử. Tôn Lập thậm chí không buồn kiểm tra, đứng lên: "Giao quyển!"
Tất cả kinh ngạc, lúc ngoái nhìn là gã thì như đều hiểu, cắm cúi làm tiếp.
Tôn Lập ra ngoài, chế khí giáo tập cầm lên xem một tuần trà thì ném đi: "Đúng là vô dụng!"
Các đệ tử cười thầm.
Sau chừng một bữa cơm, Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm gần như cùng đứng dậy: "Giao quyển!"
Cả hai ngẩn người, nhìn nhau, mắt như tóe sét.
Chế khí giáo tập cười cười: "À, đưa lên đây."
Y xem xong thì gật gù khen: "Khác nhau một trời một vực!"
Tất nhiên là so sánh với Tôn Lập.
Tiếp đó là thi phù lục, Tôn Lập vẫn thế.
Thành tích hai môn của gã rất tệ, xếp ngoài vị trí một trăm.
Các đệ tử nhóm chữ Đinh không kém qua ở hai môn này, vì tuyệt đại bộ phận là tri thức cơ sở, chỉ cần học thuộc là qua, chỉ có mấy câu cuối thử khả năng hiểu biết và phát triển của đệ tử mới có thêm thành tích.
Trong số các đệ tử, cả học thuộc tri thức cũng sai quá nửa chỉ có "Ác đồ bảng" đệ nhất nhân Tôn Lập.
Sùng Trọng đã nói rõ thi đơn đạo là trồng một nhánh Thất tửthủ ô. Lớp đệ tử nào cũng thế, chỉ là y chọn hạt giống cho từng nhóm có khác nhau, ba nhóm kia về tiên thiên thượng đã hơn hẳn nhóm chữ Đinh.
Sùng Trọng bảo tất cả mang Thất tử thủ ô đến cho y nhận xét trực tiếp.
Tôn Lập ôm chậu ra ngoài thì gặp bọn Lục Đại Thông.
Túc Lan từ khi vào nhóm chữ Bính là thần xuất quỷ một, luôn tránh mặt ba người kia, hô many không hiểu sao lại đi cùng Lục Đại Thông và Giang Sĩ Ngọc.
Ai nấy bưng chậu của mình, Thất tử thủ ô của Lục Đại Thông và Túc Lan tươi tốt, cao bằng nửa thân người, lá xanh mướt, như đế vương phỉ thúy điêu khắc thành.
Giang Sĩ Ngọc không vui, hiện mọi phương y đều kém Túc Lan, thậm chí bồi dưỡng Thất tử thủ ô cũng thua.
Túc Lan nhìn Thất tử thủ ô của Tôn Lập, đã thấp gân lá lạiđen thì nhíu mày, giáo huấn: "Tôn Lập, ngươi bỏ mặc hết thế là không nên."
"Bốn chúng ta khi xưa cùng nhập môn, tư chất đều tệ, nhưng ngươi thấy người khác, cả Lục Đại Thông, đều mười phần nỗ lực, xem Thất tử thủ ô của Đại Thông rồi xem lại của ngươi, chúng ta có được cơ duyên này không dễ, ngươi không muốn sau bảy tháng bị Tố Bão sơn đuổi đi chứ?"
Giang Sĩ Ngọc nhíu mày, không chịu được kiểu Túc Lan tực coi mình là lão đại: "Sao ngươi biết Tôn Lập không dụng tâm? Hơn nữa người ta thế nào thì đến lượt ngươi giáo huấn hả?"
"Y dụng tâm?" Túc Lan cười lạnh: "Y dụng tâm thì hai môn trước đã không đứng bét?"
Giang Sĩ Ngọc nhất thời gian không thể phản bác, chỉ muốn thấy Tôn Lập cãi cọ với Túc Lan nhưng không ngờ Tôn Lập lại im lặng nhìn Túc Lan, toét miệng cười.
Dáng vẻ đó khiến Túc Lan điên tiết, y vốn cho rằng mình nói thế là nâng đã. Tôn Lập không nhận, quả thật không thuốc nào chữa được.
Y nổi giận thì không nói nữa, cả bốn im lặng đến thư viện.
Không ít đệ tử tới nơi, xếp hàng tại Diễn võ trường. Đến sơm thì lấy Thất tử thủ ô cho Sùng Trọng kiểm tra. Thi kiểu này không thể gian dối.
Bọn Tôn Lập đứng cuối hàng. Lục Đại Thông đứng trước Tôn Lập, tỏ ra nóng ruột.
Nhìn quanh, Thất tử thủ ô của Lục Đại Thông chỉ được coi là khá, may mắn có thể lọt vào mười vị trí dẫn đầu, không cần cao quá, chỉ cần thứ mười là y nở mặt nở mày rồi.
Lục Đại Thông liên tục ngoái hỏi Tôn Lập: "Tôn Lập, ngươi thấy Thất tử thủ ô ra sao? Tính xem xếp thứ mấy? Ta sợ mình tính thì không khách quan..."
Tôn Lập cười khổ: "Sao được, ta nói cũng vô dụng."
Lục Đại Thông thở dài: "Cũng phải."
Nhưng thoáng sau, y lại hỏi Tôn Lập: "Liệu ta có lọt vào mười người đứng đầu không? Nếu được liệu có được chuyển lên nhóm chữ Bính..."
Lục Đại Thông tư chất không cao, định phát triển theo hướngđơn đạo, vì thế lần trồng Thất tử thủ ô này y dốc không ít công sức.
Đội ngũ càng lúc càng ngắn, chợt có tiếng xôn xao, Lục Đại Thông rụt cổ nói nhỏ với Tôn Lập: "Đến lượt Tần Thiên Trảm."
Tôn Lập hiểu ý.
Tần Thiên Trảm đặt chậu lên bàn Sùng Trọng, hơi cúi người: "Xin giảng tập nhận xét."
Không chỉ thủ hạ của y chú ý mà phe Điền Anh Đông cũng thế.
Sùng Trọng mỉm cười, thái độ hòa ái: "Được, đợi chút."
Y vuốt lên méo chậu, nhổ cả rễ và đất Thất tử thủ ô đoạn bắt pháp quyết, thủy hành linh nguyên ngưng tụ thành một dòng nhỏ, cẩn thận thổi tan bùn đất.
Các đệ tử không khỏi ghen tị: đấy là đãi ngộ với Tần Thiên Trảm cùng Điền Anh Đông? Những người trước toàn là gạt nhanh bùn đất cho xong.
Dọn sạch sẽ, rễ Thất tử thủ ô lộ ra, đệ tử thông thường sau một tháng trồng được rễ cỡ nắm tay là khá lắm rồi, còn của Tần Thiên Trảm đã mọc thân thể và tứ chi, chỉ là phần đầu hơi nhỏ.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Chương 13: Thất tử thủ ô (hạ)
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Tần Thiên Trảm đắc ý, Sùng Trọng gật đầu cực kỳ mãn ý: "Tuyệt đối là thượng phẩm!"
"Được!" Thủ hạ của Tần Thiên Trảm hoan hô, vỗ tay vang vang.
Bân trái bày một cái bàn dài, lác đác có sáu nhánh Thất tửthủ ô đã thành nhân hình. Đương nhiên không sánh được với Tần Thiên Trảm.
Sùng Trọng trịnh trọng đặt nhánh của Tần Thiên Trảm lênđầu tiên.
Sùng Trọng sẽ chọn ra mười nhánh tốt nhất rồi xác định thứtự. Còn lại vì không có điểm thường, tùy tiện cho điểm, tương lai dễ xếp hạng là xong.
Tần Thiên Trảm mỉm cười lui sang bên, không đi mà đợi thành tích của Điền Anh Đông.
Y không phải đợi lâu đã đến lượt Điền Anh Đông. Cũng như trước, Sùng Trọng cẩn thận lấy Thất tử thủ ô ra, chúng nhân hít hơi lạnh, không kém gì nhánh của Tần Thiên Trảm!
Sùng Trọng cũng khó xử, thật ra thì ai đệ nhất?
Tần Thiên Trảm cùng Điền Anh Đông nhìn nhau, như tóe lửa.
Sùng Trọng nghiến răng, đưa ra cách không đắc tội ai: "Việc này rất khó quyết, vậy thì dùng cách ngốc nhất nhưng công bằng nhất: đếm rễ."
Đếm rễ là cách ngốc nhất để đánh giá kiểu linh dược thủ ô, nhân sâm, nhưng quả thật công bằng hơn cả. Rễ càng nhiều, phẩm chất càng cao.
Liên quan đến công bằng, Sùng Trọng đành tự đếm.
Mất nửa canh giờ mới đếm xong, Sùng Trọng ngẩng lên,Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm khẩn trương nhìn y.
Sùng Trọng nhìn trời: "Điền Anh Đông thắng."
Thủ hạ của Điền Anh Đông hoan hô, Điền Anh Đông như trútđược gánh nặng, Tần Thiên Trảm hầm hừ đi mất.
Bên kia ai nấy nịnh nọt Điền Anh Đông, bên này vẫn tiếp tục kiểm tra. Sùng Trọng đặt nhánh của Điền Anh Đông lên trước Tần Thiên Trảm, vẫy tay với các đệ tử phía sau: "Tiếp tục, đừng lãng phí thời gian."
Mấy chục người tiếp theo không có gì xuất sắc, Sùng Trọng xem rất nhanh, chỉ bằng kinh nghiệm cho điểm.
Sắp đến Lục Đại Thông, y lại khẩn trương. Mười vị trí dẫn dầu chỉ còn lại hai.
Rồi cũng đến Lục Đại Thông, y bưng chậu lên, cung kính nói: "Xin giảng tập nhận xét."
Sùng Trọng thấy y phục y thêu chữ "Đinh" thì lãnh đạm gậtđầu. Nhưng khi nhìn vào Thất tử thủ ô thì hơi ngẩn người, nhìn thêm một lần rồi mới cầm lên nhận xét.
Đoạn gật gù: "Miễn cưỡng tính là thượng phẩm."
Lục Đại Thông còn không dám tin: "Có vào được nhóm mười vị trí đầu tiên không?"
Sùng Trọng gật đầu: "Có thể."
Lục Đại Thông hớn hở: "Đa tạ, đa tạ!"
Sùng Trọng mỉm cười, đặt Thất tử thủ ô của y vào cuối.
Tôn Lập nhìn qua, mấy nhánh Thất tử thủ ô xếp trước kém hẳn của Lục Đại Thông nhưng y lại xếp cuối.
Lục Đại Thông không để tâm, quay về ôm chặt Tôn Lập: "Ha ha ha, Tôn Lập, ta thành công rồi, có thể lọt vào, ha ha ha!"
"Được rồi, đừng tốn thời gian nữa." Sùng Trọng nhíu mày giục.
Lục Đại Thông vội tránh ra: "Vâng..."
Tôn Lập bước lên, Sùng Trọng bất mãn đích lẩm bẩm: "Lại thêm một kẻ làm lãng phí thời gian..."
Các đệ tử khác hớn hở, Thất tử thủ ô của gã thấp hơn những nhánh khác, so với của Lục Đại Thông lại càng tệ.
Sùng Trọng thuận tay kéo nhánh của Tôn Lập ra, định cho yđiểm thấp nhất.
Tôn Lập lặng lẽ thu chậu vào trữ vật giới chỉ, bí mật trong chậu không bị phát hiện.
Rũ hết đất, rễ Thất tử thủ ô lộ ra, Sùng Trọng tùy ý liếc là không rời mắt được!
Rễ Thất tử thủ ô này cỡ nắm tay, đã thành nhân hình, thân và tứ chi, đầu óc đủ cả, so với Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm cũng không kém!
Các đệ tử vốn ồn ào cũng nhận ra có chuyện quỷ dị, giọng nhỏ dần, ai nấy nhìn Thất tử thủ ô trong tay Sùng Trọng.
"Tôn Lập trồng ra đó hả?"
"Không thể nào, y làm gì có bản lĩnh trồng được linh dược cỡ này?"
"Nhưng lấy từ chậu của y mà..."
Sùng Trọng nhăn nhó: "Tôn Lập, ngươi trồng hả?"
Tôn Lập hơi bực, chém đinh chặt sắt: "Vâng!"
Sùng Trọng nhìn các đệ tử, nếu có ai đứng ra bảo Thất tửthủ ô của mình bị Tôn Lập lấy, tất y cũng tin.
Nhưng không ai đứng ra.
Sùng Trọng tuy không muốn chấp nhận nhưng đành thừa nhận do Tôn Lập trồng ra. Nhưng đệ tử luon lơ đãng, không biết gì này sao lại trồng được Thất tử thủ ô tốt thế này?
Y do dự một lúc rồi miễn cưỡng gật đầu: "Cũng coi là thượng phẩm."
Nghĩ đoạn y đặt nhánh của Tôn Lập vào sau của Tần Thiên Trảm, đứng thứ ba.
Đệ tử hít hơi lạnh, đủ loại ánh mắt ghen tị đổ vào Tôn Lập.
Tôn Lập vẫn bình tĩnh, đứng thứ ba là vượt xa dự liệu, vốn gã chỉ cần không bét là được.
Đệ tử trông khó coi nhất là Túc Lan.
Y vừa "dạy dỗ" Tôn Lập, không ngờ Tôn Lập thành công, y tự biết Thất tử thủ ô của gã đích xác hơn mình nhiều, mặt liền nóng bừng như bị cả trăm mũi kim châm vào.
Sùng Trọng phất tay, hiển nhiên không muốn Tôn Lập nổi danh nên bảo gã lui mau.
Tôn Lập không có gì lưu luyến, đi xuống ngay, Túc Lan bước lên.
Thấy áo Túc Lan thêu chữ "Bính", sắc mặt Sùng Trọng dễ coi hơn, lấy Thất tử thủ ô ra, quả nhiên không tệ, y gật đầu nhìn lên bàn.
Đặt nhánh của Tôn Lập lên là đủ mười, nhưng nhánh của Túc Lan cũng không tệ, trong khi Lục Đại Thông nát lòng, Sùng Trọng không hề do dự lấy nhánh Thất tử thủ ô của y khỏi bàn, thay nhánh của Túc Lan vào!
"Nhưng..." Lục Đại Thông kêu được nửa câu, bị Sùng Trọng lừ mắt thì nuốt lại.
Ít nhất có ba nhánh Thất tử thủ ô phía trước không bằng của Lục Đại Thông nhưng y lại bị xếp cuối.
Nhánh của Túc Lan cũng không hơn nhưng vẫn được xếp trên.
Tại trường còn mấy chục đệ tử, mắt đều sáng lên, ai cũng nhận ra đúng sai nhưng không ai nói hộ Lục Đại Thông một câu.
Lục Đại Thông chưa vui đã buồn, nghiến răng, nước mắt lưng tròng.
Tôn Lập ấm ức như muốn nổ tung lồng ngực.
"Sùng Trọng giảng tập, ai làm gì có trời soi xét! Không cần nói đến luân hồi, báo ứng sẽ tới thôi!"
Sùng Trọng tức giận: "Ngươi bảo ta thiên vị?!"
Tôn Lập hầm hừ: "Giảng tập tự hiểu!"
Sùng Trọng tức giận vỗ nát bàn: "Không biết trời cao đất dày..."
Tôn Lập nổi giận, định cãi thì bị hai cánh tay kéo lại, ngoái nhìn thì là Lục Đại Thông đang ấm ức: "Tôn Lập, thôi đi,đành chấp nhận thôi? Ai bảo chúng ta thuộc nhóm chữĐinh?"
Tôn Lập gầm lên: "Ngươi để người ta bắt nạt thế hả!?"
Lục Đại Thông vội quỳ xuống: "Tôn Lập, đa tạ, gây chuyện thì chúng ta thiệt thôi, ngươi không sợ nhưng ta sợ, đừng liên lụy ta, thôi đi..."
Tôn Lập cảm giác như chậu nước lạnh hắt vào đầu, hất tay Lục Đại Thông ra, bước đi.
"Sẽ có ngày các ngươi biết rằng đệ tử nhóm chữ Đinh cũng có thể nở mặt nở mày!"
...
Đơn đạo thi xong, Điền Anh Đông đứng đầu, Tần Thiên Trảm theo sau. Kết quả này ai cũng đoán ra nhưng Ác đồ bảngđệ nhất nhân Tôn Lập đứng thứ ba thì tất cả đều bàn tán, không ai ngờ hai môn trước đứng bét mà môn này gã lại có thành tích đó.
Kỳ thi kết thúc, Sùng Trọng lấy mười nhánh Thất tử thủ ôđứng đầu đi.
Y đến một ngọn núi ở hậu sơn, đổi thái độ ngông cuồng như lúc tại thư viện thành nịnh nọt, hỏi một đệ tử: "Sùng Sơn sư huynh vẫn khỏe chứ?"
Sùng Sơn gật đầu: "Vẫn thế."
Sùng Trọng lấy mười nhánh Thất tử thủ ô ra: "Sư huynh, nghe nói sư thúc lão nhân gia sắp luyện đơn, Thất tử thủ ô này đều là thượng phẩm, không rõ sư thúc dùng được hay không."
Sùng Sơn có vẻ dễ coi hơn: "Hay lắm, sư phụ lão nhân gia sắp dùng tới, để lại đi, sư đệ có lòng quá."
Nhận được câu khen vu vơ, Sùng Trọng cười như hoa nở: "Ha ha ha, đâu có đâu có, sư thúc sử dụng được là vinh hạnh của sư đệ, không dám phiền sư huynh tu luyện, cái này... Phiền sư huynh hỏi han sư thúc hộ. Hắc hắc!"
Sùng Sơn trợn mắt: "Yên tâm, ta sẽ nói rõi với sư phụ là sưđệ hiếu kính."
Sùng Trọng hớn hở: "Đa tạ sư huynh, đa tạ sư huynh..."
Y liên tục vái dài, cáo từ lui đi.
Mười nhánh Thất tử thủ ô tốt nhất được y đem đi lo lót. Sùng Trọng có chút thành tựu về đơn, không thì không nhận nhiệm vụ của môn phái, dạy đệ tử mới nhập môn đơn đạo.
Chỉ là bản lĩnh như y chỉ dạy được đệ tử mới nhập môn.
Đơn đạo đại sư thật sự của Tố Bão sơn là Vọng Thanh đạo nhân mà Sùng Trọng muốn gặp nhưng không được Dù thân truyền đệ tử Sùng Sơn thì đẳng cấp cũng hơn Sùng Trọng nhiều.
Mười nhánh Thất tử thủ ô này đời nào lọt vào pháp nhãn Vọng Thanh đạo nhân? Đều bị Sùng Sơn tham ô.
Sùng Sơn đang chuẩn bị luyện "Cửu khí đơn", đang thiếu Thất tử thủ ô. Mười nhánh bị y nghiền nát, cho vào nguyên liệu.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Chương 14: Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Đơn hỏa đỏ rực, Sùng Sơn cho các nguyên liệu vào, sau cùng mười nhánh Thất tử thủ ô cũng ném luôn, đơn lô nổ vang, lửa bốc rừng rực, phun qua khe hở.
Sùng Sơn hớn hở: đấy là biểu hiện của nguyên liệu phẩm chất thượng thừa.
Y thầm nhủ Sùng Trọng không ra gì nhưng mười nhánh Thất tử thủ ô tạm được, trong số dược tài thông thường có thể coi là thượng phẩm.
Y đnag vui vẻ, không ngờ đơn hỏa không tắt, dược tài phẩm chất thượng thừa cho vào lẽ ra đơn hỏa bốc xong sẽ tắt đi, nhưng lần này đơn hỏa càng đốt càng vượng, đơn lôđỏ lừ trong nháy mắt. Sùng Sơn thấy không khống chế được thì luống cuống. Mấy pháp quyết được thi triển là đơn lô không giảm đi, càng lúc càng vượng, Sùng Sơn sợ hãi, không hề do dự bỏ chạy.
"Oành!"
Đơn lô nổ tung, Sùng Sơn chạy ra, vẫn bị sóng khí thổi tung mười mấy trượng, rớt mạnh xuống đất.
"Sao hả!"
Vọng Thanh đạo nhân chắp tay sau lưng, xanh lét mặt màyđi ra, y đang lúc luyện đơn quan trọng, vì không yên tĩnh nên cả lò đơn dược trân quý bị hủy, dĩ nhiên không vui vẻ gì.
Sùng Sơn bò lên quỳ: "Sư tôn! Đồ nhi, đồ nhi vô năng..."
Vọng Thanh đạo nhân tất nhiên nhận ra: "Nổ lò? Luyện đơn dược gì?"
Sùng Sơn đỏ mặt run giọng: "Cửu, Cửu khí đơn..."
Vọng Thanh nổi giận đá y: "Phế vật! Theo bản tọa tu hành mấy chục năm mà luyện Cửu khí đơn cơ bản nhất cũng nổ lò, cút ngay, bản tọa không có đệ tử phế vật như thế, bản tọa không mất mặt hơn được!"
"Sư tôn thứ tội, sư tôn cho đệ tử cơ hội nữa đi..." Sùng Sơn khóc to dập đầu, bị đuổi thì sau này y không còn cơ hội thăng tiến tại Tố Bão sơn nữa. Thân truyền đệ tử và nội môn đệ tử cách nhau một trời một vực.
"Ngậm miệng! Không cút, bản tọa bổ chết ngươi!" Nhớ đến cả lò nguyên liệu trân quý vừa nổ, Vọng Thanh đạo nhân nhỏ máu trong lòng, càng thêm giận.
Sùng Sơn biết tính sư phụ, vái ba cái rồi quay đi.
Mới được hai bước, Vọng Thanh đạo nhân chợt hít hít: "Đợiđã!"
Sùng Sơn ngẩn người, Vọng Thanh đạo nhân nhíu mày đi vào đơn thất bị nổ tan, hai ngón tay nhúm một chút bột lên ngửi, biến sắc: "Dùng nguyên liệu gì luyện Cửu khí đơn?"
Sùng Sơn không hiểu sao sư tôn hỏi thế nhưng vẫn đápđúng như thật.
Vọng Thanh đạo nhân sầm mặt: "Thất tử thủ ô ở đâu? Có phải ăn trộm trong kho của bản tọa?"
Sùng Sơn giật mình, quỳ phịch xuống: "Đệ tử vạn lần không dám! Mười nhánh Thất tử thủ ô là của Sùng Trọng sư đệđưa tới, của đệ tử mới nhập môn trồng trong nhập môn thất khảo. Y vốn hiếu kính sư tôn nhưng đồ nhi nghĩ Thất tử thủ ô này dù là thượng phẩm, song không thể lọt vào pháp nhãn của người nên đệ tử mới sử dụng..."
"Đánh rắm!" Vọng Thanh đạo nhân mắng: "Nhập môn thất khảo? Đệ tử mới? Năm xưa ngươi nhập môn trồng được bách niên Thất tử thủ ô?!"
Sùng Sơn tròn mắt: "Bách niên... sao thế được!"
Y hiểu ra: "Bách niên, chả trách đệ tử bị nổ lò, hóa ra Thất tử thủ ô đó không tầm thường, Sùng Trọng hại đệ tử!"
Sắc mặt Vọng Thanh đạo nhân dễ coi hơn, thầm nhủ Sùng Trọng tìm bách niên Thất tử thủ ô lấy lòng bản tọa, nhưng không dám nói rõ, đáng tiếc, để tên đồ đệ ngu xuẩn này lãng phí.
Bách niên Thất tử thủ ô, tuyệt đối là dược tài trân quý không phải cứ muốn là có. Vọng Thanh đạo nhân tới nay chỉđược thấy hai lần.
Trong núi trong rừng vốn cực nhiều linh dược nhưng vấn đềlà không phải cứ chui vào là tìm được linh dược. Dù khu rừng đó có linh dược, cũng không phải tìm là thấy?
Nên bách niên linh dược bày trước mặt, dù tu sĩ cỡ Vọng Thanh cũng trở mặt tranh giành. Nếu thiên niên thì mất mạng cũng không lạ.
Thất tử thủ ô chỉ cần nửa năm là chín, trồng trong chậu của Tố Bão sơn chỉ một tháng đã chín.
Vọng Thanh đạo nhân bình thường cũng chỉ dùng Thất tửthủ ô hai, ba mươi năm. Bách niên Thất tử thủ ô bị mất, Vọng Thanh đạo nhân cơ hồ nhỏ máu, sắc mặt mới giãn ra lại sầm xuống, trừng mắt với đồ đệ: "Còn không cút mau!"
Y đã định sẽ gọi Sùng Trọng hỏi xem bách niên Thất tử thủ ô có được từ đâu, còn nữa không...
...
Tôn Lập có bảy điểm thưởng để đổi, không cần tới khí nhập môn thất khảo kết thúc.
Nói trắng ra, điểm thưởng cũng như điểm nhiệm vụ, không khác gì bạc trắng ở dưới núi, có thể mua đồ của môn phái.
Lúc mở sơn môn, mỗi đệ tử được phát ngọc bài do tiền bối trưởng lão luyện chế, phong ấn khí tức của đệ tử đó, không thể làm giả. Trong đó có ghi lại điểm thưởng.
Được điểm lại có thể đổi đồ, La Hoàn giục Tôn Lập đi xemđổi được gì.
La Hoàn có nhiều pháp môn nhưng nguồn lực hiện tại không thể thực hiện.
Tôn Lập bị Sùng Bá phạt mười điểm, lẽ ra có thể đem trừnhưng La Hoàn không hề do dự bảo hoàn, đi đổi đồ đã.
Có nguồn lực, tương lai thi cử không thành vấn đề, mườiđiểm này sẽ lấy lại được.
Chỗ đổi là "Thương lan đường", đệ tử phụ trách là nội mônđệ tử, Vọng khí chi thuật khá có tạo nghệ, nhìn là nhận ra Tôn Lập tư chất tầm thường, tu vi không cao. Tám điểm trong ngọc bài tức là đứng thứ ba ở một môn, y nhìn kiểu gì cũng không thấy Tôn Lập đạt được thành tích đó.
Nhưng ngọc bài ghi lại thì không thể giả, tuy không hiểu nhưng vẫn chỉ lần màn sáng trên tường: "Xem đi, chọn xong gọi ta."
Trên màn sáng là điểm đổi cho mỗi loại.
Có pháp bảo, linh đơn, linh thú, nguyên liệu, giá đương nhiên khác nhau.
La Hoàn bực mình: "Môn phái hạng bét này keo kiệt quá, tám điểm không đổi được gì."
Linh thạch, linh ngọc cấp thấp nhất cũng mỗi điểm một khối, Tôn Lập chỉ đổi được tám khối là cùng.
Kỳ thực đối với đệ tử mới nhập môn, một khối linh thạch đủ dùng nửa năm, dù nội môn đệ tử, tám khối linh thạch cũng là món lớn, không ít đệ tử làm nhiệm vụ cả năm cũng chưa chắc kiếm được như thế. Trong mắt bọn La Hoàn, tám khối linh thạch cấp thấp nhất thật không đáng gì.
Võ Diệu bực mình: "La Hoàn ngươi đừng than thở, mau nghĩxem nên đổi gì."
La Hoàn châm chước một lúc rồi bảo Tôn Lập: "Ta có cách khiến tiến độ tu hành của ngươi nhanh hơn nhưng tiêu hao linh thạch cũng nhiều."
"Lắm lời thế? Đại đạo là quan trọng nhất! Chọn đi!" Võ Diệuđợi được cơ hội nhất mắng.
La Hoàn đạo: "Ngũ hành thuộc tính linh thạch, mỗi loại một khối, đê cấp linh ngọc hai khối... À, điểm còn lại đểm xem..."
Màn sáng có hàng chữ ánh vào óc Tôn Lập, La Hoàn hớn hở: "Nó đấy!"
"Nó?" Tôn Lập do dự, thứ đó cần một điểm quý giá, nhưng chỉ là hạt Mặc ngọc thảo!
Sùng Trọng sẽ phát hạt, Tôn Lập không hiểu vì sao lãng phí một điểm thưởng quý giá chỉ để đổi một hạt giống.
La Hoàn bảo: "Nghe lời ta đi, đổi nó."
"Được."
Tôn Lập cầm ngọc bài, đổi theo lời La Hoàn. Trước khi đi,đệ tử Thương Lan đường cũng lấy làm lạ, hạt Mặc ngọc thảo do một đệ tử đi chấp hành nhiệm vụ vô tình lấy được, cảđơn đạo đại sư Vọng Thanh đạo trưởng cũng không làm cách nào cho nảy mầm được, gã lấy đi làm gì?
...
Tôn Lập về phòng, La Hoàn thận trọng: "Tôn Lập, đóng cửa lại."
Tôn Lập làm theo, cài cả chốt cửa.
La Hoàn không hiểu dùng cách gì, trong óc gã hiện lên hình ảnh. Tôn Lập nhíu mày: "Đây là... trận pháp?"
La Hoàn bó tay: "Đây là Tụ linh trận duy nhất ngươi có thểkhắc họa hiện tại. Thành công thì tốc độ tu hành sẽ tăng cao."
Tôn Lập có biết Tụ linh trận, bất quá theo lời đồn ở Tố Bão sơn, hiệu quả không có gì, chỉ khiến thiên địa linh khí quanh mình dày hơn một chút, tốc độ tu hành vẫn trông vào bản nhân tu sĩ.
La Hoàn biết gã nghĩ gì, cấm cảu: "Đừng so Tụ linh trận của môn phái hạng bét này với của ta! Không hiểu nổi tu chân giới hiện tại thế nào nữa, trận pháp hiệu quả rác rưởi đến cực điểm mà cũng gọi là Tụ linh trận?"
"Theo lời ta, khắc Tụ linh trận, rồi ngươi sẽ hiểu."
Tôn Lập hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý.
Lần trước chỉ sáu nét bổ sung trận pháp của chậu sành đủ khiến gã kiệt sức, lần này là trận pháp hoàn chỉnh, nhiệm vụ càng khó khăn.
Tôn Lập đếm được ba mươi sáu đạo trận pháp, tuy hiện tại tu vi đại tăng nhưng cũng là một quá trình vô cùng vất vả.
Theo La Hoàn chỉ dẫn, Tôn Lập bắt đầu khắc trận pháp, quảnhiên như dự đoán, chỉ ba đạo là gã mệt nhũn người, nghỉmột chốc rồi đả tọa vận chuyển "Phàm gian nhất thế thiên", khôi phục thực lực rồi mới khắc tiếp.
Lặp đi lặp lại, Tôn Lập kiệt lực mới hoàn thành Tụ linh trậnđơn giản nhất theo lời La Hoàn.
Nghỉ thêm một chốc, lại được La Hoàn chỉ dẫn, khảm ngũ hành linh thạch, linh ngọc vào trận pháp kết điểm đoạn bình tĩnh, xếp bằng trong trận pháp, thoáng chút mong chờ.
Trận pháp từ từ sáng lên, Tôn Lập vận chuyển công pháp, cảm thụ rõ chu thiên tinh lực càng lúc càng dày, lúc đầu lại như gió mơn qua, rồi từng đạo trượt trên da. Tiếp đó là từng bát cháo đặc tắm lên gã.
Tôn Lập giật mình, Tụ linh trận đích hiệu quả quá kinh nhân!
"Thu nhiếp tâm thần, toàn lực vận công!"
La Hoàn quát, Tôn Lập vội tĩnh tâm tồn thần, toàn lực vận chuyển "Phàm gian nhất thế thiên". Gã nhanh chóng cảm tạLa Hoàn vì sau khi y nhắc, chu thiên tinh lực dày đặc trong Tụ linh trận chợt điên cuồng chui vào lỗ chân lông.
Đột nhiên có nhiều chu thiên tinh lực dồn về, kinh mạch của Tôn Lập suýt không chịu nổi, đành điên cuồng vận chuyển công pháp, hút chu thiên tinh lực về mi tâm Ấn đường huyệt, thần hóa huyệt vị.
Chu thiên tinh lực càng lúc càng nhiều, chảy vào thể nội càng lúc càng nhanh, Tôn Lập bị ép đến mức rũ bỏ hết, toàn tâm vận chuyển công pháp.
Tôn Lập thống khổ vô cùng, tứ chi sắp bị kéo tan.
Lúc này mà không chịu được, toàn thân kinh mạch sẽ tan nát, kiếp này đừng mong tu hành nữa!
Tôn Lập không cần ai nhắc nhở cũng hiểu được lợi hại, nghiến răng vận chuyển công pháp. Tuy tốc độ chu thiên tinh lực chảy vào Ấn đường huyệt chậm lại nhưng liên tục từ kinh mạch dồn ra.
Tinh thần phải cố gượng, tiêu hao vô cùng.
Thân thể phải cố gượng, thống khổ vô biên!
Tôn Lập cũng không tin mình có thể kiên trì được. Nhưng ý niệm cố chấp trong lòng gã tuyệt đối không cho phép từ bỏ, thêm chút nữa là thành công!
Không biết bao lâu sau, quang mang Tụ linh trận càng lúc càng nhạt, chu thiên tinh lực càng lúc càng mỏng. Sau cùng Tụ linh trận lóe quang mang tắt đi, một đạo linh hỏa từ dưới chân gã cháy lên, thiêu rụi trận pháp, mặt đất cháy đen, không có dấu tích gì của trận pháp.
Chu thiên tinh lực y vẫn chảy vào, nhưng gã ứng phó dễdàng.
Tia sau cùng chảy vào Ấn đường huyệt, huyệt vị này sáng lên như sáo trời, huyệt đạo đã triệt để bị thần hóa!
Thể nội gã có khí thế phát ra, như bàn tay vô hình chạm lên cửa, khung cửa rung lên, một chốc sau mới yên lặng lại.
Tôn Lập mở mắt, há miệng phun ngân sắc tinh mang, từ lúc này, gã đã thoát khỏi Dung nhân cảnh giới, tiến vào Phàm nhân cảnh.
Đại đạo dằng dặc mới mở ra một khe cho gã!
Đạt đệ nhất trọng, gã lại gần tiêu chuẩn Phàm nhân cảnh đệtam trọng của Tố Bão sơn hơn.
Tôn Lập là đệ tử trong lớp này đạt Phàm nhân cảnh, nhưng gian khổ có ai bì được?
Tư chất của gã kém, nguồn lực cũng kém xa chín đệ tử kia. Chỉ có nhờ bản thân có được bảy điểm thưởng để đổi bảy khối linh thạch. Trừ ra không còn ngoại lực tương trợ.
Nếu bảo trong một tháng gã đột phá đến Phàm nhân cảnh, cả Tố Bão sơn, hay cả tu chân giới đều không ai tin.
“Tinh hà chân giải” thiên hạ đệ nhất.
Phàm gian nhất thế thiên, cơ sở xưng hùng.
La Hoàn Tụ linh trận quán tuyệt thiên hạ.
Tôn Lập, đạo tâm vô địch, nghị lực vô song!
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.