"Vâng, thưa Linh Sư đại nhân. Vãn bối là Mục Minh Châu, Mục gia thành Quảng Lăng, đây là Tiếp Dẫn Bài của vãn bối, mời đại nhân kiểm tra." Mục Minh Châu nghe vậy, vội vàng dùng hai tay dâng lên một khối thiết bài ngăm đen tỏa sáng.
"A, ngươi là người nhà của Mục Sư tỷ! Tuy nhiên ta cũng không phải là Linh Sư, chỉ là một gã Linh Đồ mà thôi. Mặt thật của Linh Sư há có thể để một phàm nhân chưa mở ra Linh Đồ dễ dàng nhìn thấy như thế." Nam tử áo đen nói, khuôn mặt lạnh như băng buông lỏng xuống đôi chút, tay vẫy xuống phía dưới.
"Vù" một tiếng.
Thiết bài trong tay thiếu nữ áo tím bay vút lên trời, sau đó vững vàng rơi vào lòng bàn tay nam tử.
Sau đó vị Sứ giả tiếp dẫn này một tay bấm niệm pháp quyết, một ngón tay xuất hiện từng điểm sáng màu đen điểm nhẹ vào thiết bài.
"Phốc" một tiếng, thiết bài khẽ run lên, sau đó từ mặt ngoài phun ra một màn sáng mờ mịt.
Trong màn sáng, hình ảnh một thiếu nữ áo tím khác như ẩn như hiện, ngoại trừ quần áo và trang sức có hơi khác một chút, ngũ quan thần thái giống nhau như đúc, chỉ là thoạt nhìn tuổi nhỏ hơn một phần mà thôi.
"Ừ, đúng là ngươi rồi. Ngươi có thể đứng sang bên kia." Nam tử áo đen chỉ nhìn lướt qua, sau đó liền gật gật đầu nói.
Mục Minh Châu nghe vậy, hết sức cao hứng đồng ý, đi về phía trung tâm bình đài.
"Vãn … vãn bối Cao Trùng, bái kiến sứ giả đại nhân!" Tên thiếu niên cao lớn kia cũng móc từ trong lòng ra một khối thiết bài ý hệt như thế, hai tay nâng lên, có chút gấp gáp nói.
"Cao Trùng ... ngươi chính là một trong ba gã đệ tử tán tu tham gia nghi thức Khai Linh lần này. Tốt lắm, nói không chừng ngươi sẽ trở thành sư đệ đồng môn của ta, xem qua Tiếp Dẫn Bài của ngươi một chút nào." Trên mặt nam tử áo đen nặn ra một nụ cười hiếm thấy, hòa khí muôn phần nói.
Cũng là một chiêu tương tự như vậy, nam tử bấm niệm pháp quyết thi pháp một phen.
Cao Trùng đương nhiên không có vấn đề gì cả, nhanh chóng vượt qua kiểm tra.
"Bạch Thông Thiên, Bạch gia, mời đại nhân kiểm tra thực hư của Tiếp Dẫn Bài!" Liễu Minh hít sâu một hơi, cũng dâng vật trong tay lên.
Giờ phút này trong lòng hắn có chút khẩn trương, nhưng trên mặt lại không thể nào phát hiện ra chút khác thường nào.
Lúc này, nam tử áo đen không thèm nhìn Liễu Minh lấy một cái, không nói một lời thu lấy Tiếp Dẫn Bài.
Cũng là một màn sáng màu trắng từ trên lệnh bài cuốn ra, một Bạch Thông Thiên khác trông rất sống động xuất hiện.
Ánh mắt Liễu Minh nhìn thoáng qua hình ảnh phía trên, trong lòng có chút nhảy dựng lên.
Chân dung đích thực của vị ‘Bạch Thông Thiên’ kia giống hắn đến tám chin phần mười, nhưng gã đó mặc một bộ quần áo màu trắng, hơn nữa thần thái mơ hồ hiện lên một chút bạo ngước kiêu ngạo, chỉ có điểm ấy là hơi chút khác hắn mà thôi.
"Ồ!"
Hai mắt nam tử áo đen đánh giá chân dung ‘Bạch Thông Thiên’, sau đó lại liếc nhìn Liễu Minh phía dưới, trên mặt hiện lên chút kinh ngạc.
Trong lòng Liễu Minh trầm xuống, vòng đồng trên cổ tay bất giác chớp lóe vài cái, nhưng cuối cùng vẫn nằm yên không động đậy.
"Mới vẻn vẹn một năm mà ngươi cũng thay đổi không ít. Xem ra một năm qua ngươi cũng chuẩn bị cho việc Khai Linh không ít hả? Tính tình ngỗ ngược trước kia cũng bỏ đi khá nhiều rồi đấy." Nam tử áo đen chậm rãi nói.
Liễu Minh nghe thế, trong lòng liền thở dài một hơi, vội vàng khom người trả lời :
"Vãn bối tự biết tư chất bình thường, cũng chỉ có thể thông qua khổ công luyện tập để tranh thủ cơ hội Khai Linh lần này mà thôi.”
"Ha ha, chuyện khai mở Linh Hải cũng không phải là cứ chịu khổ mà có thể vượt qua, thôi được rồi, hiện giờ có nói cho các ngươi những điều này cũng chỉ là vô dụng, sau này tự nhiên biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra. Toàn bộ các ngươi hãy tìm một chỗ ngồi xuống, ta lập tức phải đi tới địa điểm kế tiếp." Nam tử áo đen cười ha hả một tiếng nói hai câu, nhưng cũng không nhiều lời liền phân phó xuống.
Những thiếu nam thiếu nữ khác nghe vậy, nhao nhao ngồi xuống ngay tại chỗ.
Ba người Liễu Minh thấy vậy cũng tức thì tìm một nơi trong bình đài ngồi xuống.
Không biết có phải vì nguyên nhân cùng một địa điểm tiếp dẫn hay không, ba người theo bản năng không tách nhau ra, mà lại giống những người khác tự động ngồi lại với nhau.
Tuy nhiên ba người cũng chỉ quay mặt nhìn nhau, không ai mở miệng nói chuyện trước.
Đúng lúc này, nam tử áo đen trong không trung lật tay lấy ra một mâm tròn màu xám trắng, thân hình nhoáng lên một cái liền bay lên trời, chui thẳng vào màn sáng giữa không trung không thấy bóng dáng.
Sau một khắc, những pho tượng ở bốn phía kia trong một hồi âm thanh ‘ông ông’ lại dâng lên từng đoàn ánh sáng dịu nhẹ, sau một tiếng vang thật lớn, bình đài lập tức dùng một lực quán tính cực lớn bay về một phương hướng khác.
Không ít thiếu nam thiếu nữ ngồi không vững tức thì ngã dũi ngã dụi.
Thiếu nữ áo tím đằng trước Liễu Minh không cảnh giác, thân thể mềm mại trông như sắp ngã sấp xuống, may mà thiếu niên cao lớn bên cạnh nhanh tay nhanh mắt, đột nhiên khẽ động, một phát túm được cánh tay thiếu nữ, kéo nàng ngồi vững lại.
"Đa tạ Cao đại ca!" Mục Minh Châu sau khi ngồi vững lần nữa, sắc mặt hiện lên nét đỏ ửng, nói với thiếu niên cao lớn một câu.
"Không có … không có gì, chỉ là tiện tay mà thôi." Cao Trùng nghe thiếu nữ cảm ơn, tay chân có vài phần luống cuống đáp.
Thiếu nữ áo tím cười cười với thiếu niên cao lớn, sau đó liền quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Minh.
Liễu Minh tức thì tỏ vẻ cười mà không phải cười.
Từ đầu đến cuối, hắn đều ngồi rất vững vàng, rõ ràng có thể kéo tay thiếu nữ lại, nhưng căn bản không có ý định ra tay giúp đỡ.
Đương nhiên, bây giờ ấn tượng của Mục Minh Châu về hắn lại xấu thêm một chút.
Song lúc này, Liễu Minh lại dời mắt khỏi hai người, nhìn về phía một pho tượng màu xám trắng cách hắn không xa.
Hính dáng pho tượng này vô cùng kỳ lạ, giống như khỉ mà không phải khỉ, giống như dơi mà không phải dơi, trông như là một con khỉ trên lưng bỗng mọc ra một đôi cánh dơi vậy, lộ vẻ cực kỳ hung ác, bất tri bất giác gây cho người ta một cảm giác lành lạnh.
"Hừ, tiểu thế gia đúng là tiểu thế gia, thậm chí ngay cả loại quỷ vật bình thường nhất như Dạ Du Quỷ mà cũng chưa từng trông thấy." Mục Minh Châu thấy vậy, quăng ra một câu, dùng giọng điệu mỉa mai nói.
"A, Mục tiểu thư biết rõ đây là loại quỷ vật gì sao?" Trong lòng Liễu Minh lập tức xuất hiện chút hứng thú, quay đầu hỏi.
Thiếu niên cao lớn một bên cũng trợn tròn mắt lên.
Mục Minh Châu vốn dĩ không muốn nói thêm câu gì với Liễu Minh, nhưng vừa thấy sắc mặt của thiếu niên cao lớn, lại nghĩ lời căn dặn của ‘Tam thúc công’, ý nghĩ trong lòng thay đổi, tươi cười nói:
"Nếu như Cao đại ca cũng muốn biết, vậy tiểu muội phải bêu xấu một phen rồi. Dạ Du Quỷ còn gọi là Quỷ Dạ Xoa, một trong một trăm lẻ tám quỷ vật thường thấy nhất trong Bách Quỷ Dạ Hành Đồ, ngoại trừ có thể phi hành, trên thực tế lại không có nhiều năng lực …"
Mục Minh Châu không hổ là thiên kim Mục gia, tuy rằng vẫn chưa là đệ tử Man Quỷ Tông, nhưng lại rất am hiểu về Quỷ vật, chẳng những nói tất tần tật về đặc điểm của Dạ Du Quỷ, mà còn nói ra tất cả lai lịch của những pho tượng quỷ vật xung quanh, khiến cho những thiếu nam thiếu nữ gần đó không khỏi quay đầu sang nghe.
"Hừ, hiểu rõ những loại quỷ vật cấp thấp này có gì tài giỏi. Đợi đến khi chúng ta thực sự có thể tiến vào Thượng Môn, tối thiểu cũng phải thuần phục được một đầu Quỷ Tướng cấp Lệ Quỷ, mới không uổng công học tập thuật Khu Quỷ." Một thiếu niên có dáng người cao gầy, để một mái tóc dài màu nâu, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, nói.
"Khẩu khí của ngươi cũng không nhỏ. Theo ta được biết, cho dù là Linh Đồ trong Man Quỷ Tông, hơn phân nửa cũng không thể sự dụng tốt một vài quỷ vật cấp thấp, chỉ có một số ít đệ tử mới có thể sử dụng một hai con Quỷ vật hung hãn mà thôi. Mà hung quỷ cấp bậc Quỷ Tướng, ngay cả những đại nhân Linh Sư, chỉ sợ cũng không có bao nhiêu người có khả năng sử dụng." Mục Minh Châu lườm thiếu niên tóc nâu, không khách khí nói.
"Người khác làm không được, không có nghĩa là Lôi Thần ta cũng không làm được." Thiếu niên tóc nâu nghe vậy, cười ngạo nghễ nói.
"Lôi Thần? Ngươi là con cháu Lôi gia!" Mục Minh Châu nghe xong tính danh của đối phương, mặt sắc lập tức thay đổi.
Những thiếu nam thiếu nữ sau khi nghe xong tên gọi của thiếu niên tóc nâu, cũng hít vào một hơi khí lạnh, cả đám đều đồng loạt lộ ra vẻ sợ hãi.
Nếu nói Bạch gia xem như là thế gia bậc nhất tại địa phương, thế nhưng Lôi gia lại là quái vật khổng lồ đủ để xếp vào hàng ngũ ba thế gia đứng đầu của Đại Huyền quốc, con cháu Lôi gia trở thành Linh Đồ Thượng môn phải đến mấy chục, thậm chí trong Thượng môn, Lôi gia còn có cấp bậc Linh Sư trong truyền thuyết nữa.
"Cho dù ngươi là con cháu Lôi gia, lời nói ngông cuồng như vậy vẫn phải chờ sau khi người vượt qua nghi thức Khai Linh đã." Trong lòng Mục Minh Châu thầm giật mình, nhưng với sự kiêu ngạo xuất phát từ nội tâm, vẫn không muốn làm mất mặt nhà mình.
Nhưng lúc này, Lôi Thần căn bản không nói thêm gì nữa, liếc nhìn thiếu niên cao lớn bên cạnh thiếu nữ, sau đó liền cười ha hả quay người rời đi.
Từ đầu đến cuối, gã đều không thèm nhìn tới Liễu Minh bên cạnh hai người.
Liễu Minh ngồi yên lặng dưới đất, dường như không nhìn thấy một màn vừa xảy ra trước mắt.
Trên Hung đảo, tất cả mọi người đều mong muốn mình càng không gây chú ý càng tốt, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể sống lâu thêm một chút.
Một vài gia hỏa mới tới tự thấy thực lực hơn người, muốn làm náo động một phen, phần lớn đều không sống quá một năm.
Mặc dù bên ngoài không giống Hung đảo, nhưng Liễu Minh cũng không thay đổi suy nghĩ của mình.
Lúc này, Mục Minh Châu và Cao Trùng rõ ràng thân quen hơn một chút, hai người rất hào hứng nói chuyện với nhau, cũng thỉnh thoảng vang lên tiếng cười dịu dàng của thiếu nữ, không biết là vô tình hay cố ý mà ngăn cách Liễu Minh với hai người.
Liễu Minh căn bản không quan tâm hai người đang làm chuyện gì, sau khi tinh thần tập trung lần nữa, liền tiếp tục tu luyện ngay tại chỗ.
Trong bảy tám ngày còn lại, bình đài cực lớn hầu như cứ mỗi nửa ngày sẽ dừng lại tại một nơi, ít thì ba bốn người, nhiều thì mười mấy thiếu nam thiếu nữ từ phía dưới sẽ được tiếp dẫn lên trên.
Khi bình đài chật ních khoảng ba bốn trăm người, hầu như không thể tiếp nhận thêm người nào nữa, nam tử áo đen cuối cùng mới không tiếp tục tiếp dẫn thêm người mới nữa, khống chế đám mây đen bay liền một mạch.
Nửa tháng sau, sau khi đám mây đen cực lớn bay qua mấy dãy núi trập trùng, cuối cùng mới đi tới phía trên một khu rừng rậm đen nhánh, sau đó tiếp tục bay thẳng về phía sâu trong khu rừng.
Sau khi bay một mạch hơn trăm dặm về phía trước, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện vài chục sơn mạch khổng lồ trùng trùng điệp điệp ở cùng một chỗ.
Từ một phía khác của bầu trời truyền đến tiếng ‘ầm ầm’, một đoàn mây đen rất lớn cũng đang bay về phía những sơn mạch khổng lồ kia.
Một lát sau, hai đoàn mây đen một trước một sau bay tới gần sơn mạch, sau đó cũng chậm rãi hạ xuống dưới chân một ngọn núi trong đó.
"Đi xuống đi, đã tới sơn môn bổn tông."
Khi bình đài vừa mới vững vàng hạ xuống mặt đất, mây đen và màn sáng bao phủ phía trên bọn hắn lập tức tan biến đi, nam tử áo đen bỗng nhiên xuất hiện trên không trung phân phó một tiếng.
Phần lớn thiếu nam thiếu nữ đều cực kỳ vui mừng, lập tức từ trên bình đài nhảy xuống.
Liễu Minh ngừng chân ở chỗ ngoài rìa bình đài, hai mắt nhíu lại cẩn thận đánh giá khung cảnh bốn phía xung quanh.
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của PhongCaCa
Chỉ thấy bình đài hạ xuống trên một bãi cỏ xanh mơn mởn, cách bãi cỏ không xa là một rừng cây khá thưa thớt, trong đó thấp thoáng có thể thấy được từng ngôi nhà bằng đá được sắp xếp một cách trật tự.
Liễu Minh nhìn những ngôi nhà bằng đá kia vài lần, sau đó lại dời mắt về phía bên kia bãi cỏ.
Chỉ thấy chỗ cách xa bọn hắn vài chục trượng có một bình đài độc nhất vô nhị khác, cũng có rất nhiều thiếu nam thiếu nữ từ trên đó đi tới.
"Đi xuống đi, ngươi còn muốn ở đây đến bao giờ hả!" Từ sau lưng Liễu Minh vang lên một giọng nói đầy vẻ không kiên nhẫn, hắn liền quay đầu lại nhìn, đúng là nam tử áo đen đang đanh mặt lại thúc giục.
Lúc này tám chín phần mười số người trên bình đài đã đi xuống, chỉ còn hắn vẫn đang ngừng chân đứng bất động, đích xác có chút khiến người ta chú ý.
Liễu Minh hơi cúi đầu xin lỗi một tiếng, sau đó cũng rảo bước đi theo đám người phía trước, lúc này hắn mới ngẩng đầu nhìn ngọn núi khổng lồ không xa.
Chỉ thấy ngọn núi này cao chót vót, nửa phần dưới là chi chit chằng chịt những tòa kiến trúc kiểu dáng khác nhau, một con đường núi vừa thô vừa to trông giống như một con rắn khổng lồ, uốn lượn bao quanh, nối thẳng lên ngọn núi.
Phần trên ngọn núi thẳng tắp trong mây, bị từng đám mây mù trắng xóa che khuất, không tài nào nhìn rõ bất cứ thứ gì bên trong.
Lại có từng đám từng đám mây màu xám tro ở phía trên ngọn núi bay lên hạ xuống, đa số đều có một hoặc vài người có quần áo và trang sức khác nhau ngồi trên đó, già có trẻ có, nam có nữ có, chỉ có điều họ bay quá cao, căn bản không cách nào nhìn rõ khuôn mặt.
Những người này hiển nhiên đều là Linh Đồ Man Quỷ Tông bình thường như nam tử áo đen kia vậy, khi bọn họ bay ngang qua phía trên bãi cỏ, có người tò mò quan sát phía dưới, có người lại không thèm liếc lấy một cái, trực tiếp cưỡi mây bay qua, điều này làm cho đám thiếu nam thiếu nữ phía dưới rất hưng phấn, nhao nhao bàn luận.
Có vài người thậm chí không tự chủ được, tương tương ra cuộc sống như Thần Tiên sau khi mình trở thành Linh Đồ.
Đúng lúc này nam tử áo đen cũng đi xuống khỏi bình đài, thấy đám nhóc con phía dưới đang lộn xộn, không chút khách khí giáo huấn :
"Nơi này là Man Quỷ Tông, không phải như ở nhà các người. Tất cả câm miệng, xếp thành hàng đi theo ta."
Vị Sứ giả tiếp dẫn này vừa nói xong liền đi nhanh về phía con đường nhỏ dẫn tới khu nhà đá, mấy trăm thiếu nam thiếu nữ sau một chốc hỗn loạn, cũng miễn cưỡng xếp thành mấy hàng đi theo.
Phía bình đài bên kia cũng có một nữ tử khoác áo choàng màu trắng cưỡi mây bay ra, mang theo một đám thiếu nam thiếu nữ khác dọc theo một con đường nhỏ khác tiến vào trong rừng cây.
Một lát sau, hai đội ngũ gặp nhau giữa một ngã ba trong rừng.
Hầu như không cần người ra lệnh, hai đội ngũ vô cùng tự nhiên hợp lại với nhau, sau đó rất nhanh đã ra khỏi rừng cây, đi tới trước một dãy nhà đá trống trải.
Lúc này, đã có hơn mười nam nữ mặc trang phục và trang sức màu xanh lục giống nhau, cung kính đứng chờ ở đó.
“Ta và Tuần sư muội đã dẫn người tới, các ngươi tách bọn chúng ra rồi sắp xếp một chút đi. Nửa tháng nữa mới tiến hành nghi thức Khai Linh, trong thời gian này bọn chúng có thể đi dạo ở khu vực sườn núi xung quanh, nhưng nghiêm cấm rời khỏi khu vực này, người vi phạm lập tức hủy bỏ tư cách tham gia nghi thức Khai Linh." Nam tử áo đen nhìn hơn mười nam nữ này, sau đó lạnh lùng ra lệnh.
"Vâng! Trương sư huynh, Tuần sư tỷ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ xử lý chuyện này ổn thỏa." Một đại hán tướng mạo hung ác trong đó tiến lên một bước, kính cẩn trả lời.
"Ừ, Phương Hùng sư đệ làm chuyện này thì ta cũng an tâm rồi. Ta và sư muội sẽ lập tức đi tới Chấp Sự Đường nhận lệnh." Nam tử áo đen gật gật đầu, sắc mặt hơi hòa hoãn một chút, nói.
Sau đó nam tử áo đen và nữ tử mặc áo choàng màu trắng kia, trong miệng lẩm bẩm bấm niệm pháp quyết, dưới bàn chân xuất hiện một đám mây màu xám tro, sau một hồi run rẩy liền bay về phía ngọn núi.
"Tốt rồi, các ngươi cũng đã nghe rồi đấy, sau này phải ở tạm đây trong nửa tháng. Trong thời gian này không được bước ra khỏi rừng cây một bước, vạn nhất ta phát hiện có kẻ nào không nghe lời, tự tiện chạy ra khỏi phạm vi cho phép, lần đầu tiên chịu phạt mười roi rắn, lần thứ hai ba mươi roi, lần thứ ba thì hủy thẳng tư cách Khai Linh." Đại hán tên Phương Hùng đợi sau khi nam tử áo đen đi khỏi, thân hình vốn hơi cong xuống lập tức đứng thẳng lên, nhìn thẳng vào đám thiếu nam thiếu nữ, không khách khí nói.
"Sao, vừa rồi sứ giả đại nhân không phải nói rằng có thể đi dạo trong khu vực xung quanh ư, sao giờ đã thành không được rời khỏi rừng cây rồi. Chúng ta tới đây là để tham gia nghi thức Khai Linh, không phải là ngồi tù." Vừa nghe xong lời này đã có người không phục kêu lên.
"Tiểu tử, ngươi nói cái gì!"
Sắc mặt đại hán trầm xuống, một tay vươn ra nắm vào không khí một cái, lúc này một gã thiếu niên nhìn như khỏe mạnh phía trước, lập tức bị một luồng sức mạnh vô hình kéo đi, loạng choạng mấy cái đã lao ra khỏi đám người, ngã chúi xuống đất, mặt mũi bầm dập.
Sau khi thiếu niên này đứng dậy được, trong tay đã xuất hiện thêm một cây đao ngắn tầm nửa xích, hai mắt giận dữ nhìn đại hán phía đối diện, nhưng gã cũng biết thực lực song phương là một trời một vực, không dám thực sự lao tới.
"Nói thật cho các ngươi biết, mười mấy năm trước, những người chúng ta cũng giống như các ngươi thôi, cũng đều là đệ tử tham gia nghi thức Khai Linh, chỉ có điều không thành công nên mới ở chỗ này khổ dịch. Các ngươi đừng nhìn hiện giờ có bảy tám trăm người, nhưng trên thực tế chỉ cần mười người trong số các ngươi có thể trở thành Linh Đồ đã là không tệ rồi. Hơn nữa trong nghi thức Khai Linh, tối thiểu phải hai phần ba số người sẽ bị cắn trả mà chết, những người còn lại thì trở thành ngoại môn đệ tử bình thường như chúng ta. Cho nên mới nói, tất cả đều cho bổn đại gia thu thập những thiếu gia tiểu thư nông nổi các ngươi. Nếu có người dám can đảm không nghe lời, chúng ta sẽ có thể xuất thủ không lưu tình. Mà lời nói của Trương sư huynh trước khi đi, cũng chỉ là một câu có tính hình thức mà thôi. Diện tích sườn núi này lớn như vậy, sao có thể để nhiều người xông loạn được, chúng ta chỉ có từng này người, đâu có ba đầu sáu tay mà chăm sóc cho từng người một. Ngoài ra còn nói thêm cho các ngươi biết một chút, tu vi thấp nhất trong số chúng ta cũng là Luyện Khí Sĩ cao cấp, ta càng là Luyện Khí Sĩ đỉnh cấp, nếu có người không phục cứ tìm tới chỗ ta mà luận bàn. Chỉ cần có thể tấn công được nhiều hơn ta, các ngươi muốn làm chuyện gì, bổn đại gia chắc chắn sẽ không nói nửa chữ ‘không’." Phương Hùng nhìn đám thiếu nam thiếu nữ, mặt lộ vẻ dữ tợn nói.
Đám thiếu nam thiếu nữ nghe xong lời này, sự hưng phấn ban đầu lập tức không cánh mà bay, một vài kẻ tính tình nhút nhát, mặt mũi thậm chí còn lộ vẻ sợ hãi.
Đối phương là Luyện Khí Sĩ đỉnh cấp, điều này làm cho một đám thiếu nam thiếu nữ Luyện Khí Sĩ sơ cấp, thấp không thể thấp hơn, sao dám há miệng tranh cãi cùng đối phương.
Liễu Minh nghe thấy đối phương đe dọa như vậy, trên mặt chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào, nhưng lúc nghe đến chữ ‘Luyện Khí Sĩ đỉnh cấp’, trong lòng lúc này mới hơi kinh hãi.
Vị Phương Hùng này xem chừng cũng không quá ba mươi tuổi, song lại có được thực lực kinh người như vậy, xem ra mặc dù không trở thành Linh Đồ, chỉ cần có thể còn sống ở Man Quỷ Tông cũng co kha năng có được thực lực mạnh mẽ mà mình cần.
Mình nhất định phải sống sót vượt qua nghi thức Khai Linh lần này.
"Bây giờ đã nghe xong rồi, ngay lập tức sẽ phân phối phòng ở, ai được gọi đến tên thì bước ra." Phương Hùng thấy mình chỉ nói vài câu mà đám thiếu nam thiếu nữ trước mắt đã kinh hãi như vậy, sắc mặt tỏ vẻ hài lòng.
Đương nhiên trong số đó cũng có vài tên có bối cảnh không tầm thương vẫn tỏ vẻ chẳng thèm để ý!
Nhưng điều đó cũng chẳng hề hấn gì tới đại hán cả.
Chỉ cần đại đa số tuân theo sự quản thúc là được rồi.
Bọn gã cũng không muốn chọc vào những thiếu nam thiếu nữ có thân phận đặc thù này.
Dù chưa nói đến thế lực sau lưng bọn họ thì tỷ lệ thông qua nghi thức Khai Linh cũng cao hơn nhiều so với những người khác.
Lúc này, một nữ đệ tử ngoại môn hơn ba mươi tuổi đi ra, khẽ đảo tay lấy ra một quyển sách mỏng màu vàng nhạt, bắt đầu không nhanh không chậm đọc tên.
Chỉ trong chốc lát, đã có hơn trăm người bước ra, sau đó được nàng dẫn tới một dãy nhà đã.
Cũng như vậy, mỗi một đệ tử ngoại môn đều dẫn theo một đám thiếu nam thiếu nữ, trong nháy mắt trong sân chỉ còn lại đám cuối cùng, đại khái chừng bảy tám chục người.
Đám Liễu Minh, Cao Trùng, Mục Minh Châu, Lôi Thần không ngờ đều ở trong đó.
"Không cần chọn nữa, toàn bộ các ngươi đi theo ta, ta sẽ tự mình sắp xếp các ngươi." Phương Hùng quét mắt qua đám người còn lại, khoát tay chặn lại, vô cùng quyết đoán nói.
Vài tên đệ tử ngoại môn khác thấy vậy, tất cả đều lộ ra vẻ mặt ‘chẳng có gì quan trọng’, tự động tản ra.
Mà đám thiếu nam thiếu nữ sau khi nghe xong đại hán hung thần ác sát này muốn đích thân sắp xếp bọn họ, sắc mặt gần nửa đều trắng bệch cả ra.
Phương Hùng thấy thế không hỏi cũng không quản, quay người đi về phía một dãy nhà đá.
Một tiếng cười lạnh "Hắc hắc" vang lên, một thiếu niên bỗng nhiên từ trong đám người bước nhanh lên phía trước đội ngũ.
Đúng là Lôi Thần, con cháu Lôi gia kia.
Những người khác thấy vậy, lúc này mới can đảm lên, như ong vỡ tổ đi theo.
Liễu Minh tức thì không chút hoang mang, thoải mái đi trong đó, không chớp mắt lấy một cái.
Sau khi đám thiếu nam thiếu nữ đi xa, không trung đằng sau một cây đại thụ gần đó bỗng khẽ chấn động, đột ngột hiện ra hai bóng người đứng kề vai nhau.
Một người có sắc mặt hơi vàng, mặc nho bào, một cây mộc trâm xuyên qua búi tóc trên đầu, hai tay để sau lưng, một người để tóc xõa, ngực trần chân đất, bên hông treo một cái hồ lô đỏ thắm cực lớn.
"Sư đệ thấy sao, trong đám con cháu thế gia này có hạt giống tốt không?" Người mặc nho bào nhìn đám thiếu nam thiếu nữ phía xa, đột nhiên hỏi người bên cạnh một câu.
"Hừ, Khuê sư huynh không phải biết rồi hay sao mà còn cố tình hỏi ta. Không trải qua nghi thức Khai Linh, hiện giờ sao có thể nhìn ra cái gì được. Những năm qua không phải mỗi chi nhánh đều chỉ bắt đầu chọn người sau nghi thức Khai Linh sao, vì sao lần này sư huynh lại đến xem những con cháu thế gia này sớm như vậy? Nếu muốn chọn sớm thì chẳng phải sư huynh cũng có thể lựa từ đám đệ tử có Linh Mạch mà bổn môn bồi dưỡng ư?" Nam tử tóc dài có một gương mặt béo tròn trông rất buồn cười, sau khi nghe xong lời này liền lầm bầm nói.
"Ngươi cũng không phải không biết tình cảnh của bản nhánh, những đệ tử được đoán là có chín Linh Mạch trở lên đã bị những nhánh khác chọn trước từ lâu rồi, chúng ta làm sao có thể đoạt lại đây. Nếu thực sự muốn chọn lựa mấy hat giông tốt, chỉ có thể tìm trong đám đệ tử thế gia này thôi. Hơn nữa nghe nói lần này còn có đệ tử tán tu tham gia, cẩn thận quan sát một chút, nói không chừng có chút thu hoạch đấy." Nho sinh chậm rãi nói.
"Sư huynh mặc dù nói rất có lý, nhưng chỉ với tí thời gian ấy thì có thể nhìn ra cái gì được. Đợi đến khi vừa có kết quả của nghi thức Khai Linh, chỉ sợ những chi nhánh kia lại sẽ tranh đoạt như ong vỡ tổ cho mà xem." Tóc dài nam tử nhướng mày nói.
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của PhongCaCa
"Hừ, chúng ta đã không tranh chấp đệ tử có Linh Mạch bổn môn bồi dưỡng với bọn hắn rồi, nếu như vẫn muốn tranh giành đám con cháu thế gia này, vậy thì đừng trách vi huynh không khách khí. Bản nhánh tuy rằng xuống dốc nhiều năm, nhưng cũng không phải để cho người thực sự cưỡi đầu cưỡi cổ." Sắc mặt nam tử mặc nho bào trầm xuống trả lời.
"Nếu sư huynh đã quyết, tiểu đệ và Chung sư muội nhất định sẽ hết sức ủng hộ. Nhánh chúng ta cũng chỉ còn lại ba Linh Sư, đương nhiên phải cùng tiến cùng lùi rồi." Nam tử tóc dài suy nghĩ một lát, sau đó rút cuộc quyết định nói.
Nhưng gã vừa mới nói xong lời này, đột nhiên biến sắc, ho khan kịch liệt một hồi, vội vàng tháo hồ lô màu đỏ thắm bên hông xuống, mở nắp ra, ngửa đầu uống vào mấy ngụm chất lỏng màu xanh biếc.
Một mùi rượu nồng nặc lan ra, không ngờ trong hồ lô kia lại là một loại rượu mạnh không biết tên nào đó.
Sau khi mấy ngụm rượu mạnh vào trong bụng, sắc mặt nam tử tóc dài mới tốt hơn một chút.
"Chu sư đệ không sao chứ! Không biết hàn khí trong cơ thể ngươi nhiều năm như vậy cuối cùng là bệnh gì, nếu chỉ dùng rượu thuốc để ứng phó thì chỉ trị được phần ngọn, không thể trị được tận gốc." Nho sinh thấy vậy, lo lắng nói.
"Khuê sư huynh yên tâm, ta chỉ phải kịp thời dùng Tam Dương Tửu này là có thể khống chế hàn khí phát tác, không cần quá mức quan tâm." Nam tử tóc dài cười cười trả lời, dường như không hề để hàn khí đó ở trong lòng.
"Đều tại vi huynh, năm đó biết rõ ngươi vừa mới tiến cấp Linh Sư, đáng ra phải để sư đệ củng cố cảnh giới trong thời gian dài hơn một chút, nhưng lại để ngươi đi Mộng Yểm Nhai kia. Nếu không, nói không chừng sư đệ sẽ không phải chịu đựng hàn khí như vậy." Nho sinh nói với vẻ đầy tiếc nuối.
"Chuyện đó không thể trách sư huynh được, năm đó là do ta chủ động xin đi. Dù sao lúc ấy sư huynh đang tu luyện đến thời điểm mấu chốt, không thể nào rời khỏi tông môn nửa bước, mà Chung sư muội lại đang ở vào tình thế cực kỳ nguy cấp, căn bản không cách nào trì hoãn thêm nữa." Nam tử tóc dài lắc đầu nói.
"Đợi sau khi nghi thức Khai Linh lần này kết thúc, ta sẽ đi cầu xin sư thúc lần nữa, nhất định phải xin thêm mấy viên Thuần Dương đan. Đan này tuy không thể trị hết hàn khí, nhưng tối thiểu cũng có thể giảm chút đau đớn cho sư đệ." Nho sinh nghiêm túc nói.
"Được rồi, sư thúc hiện tại đang bế quan sinh tử, mấy lần trước quấy rầy đã khiến cho mấy nhánh khác có rất nhiều ý kiến, nếu chúng ta lại đi thêm lần nữa thì bọn họ thực sự sẽ nắm được nhược điểm của chúng ta." Nam tử tóc dài cười khổ.
"Ngươi không cần phải xen vào chuyện này. Nếu bọn họ thật sự muốn kiếm chuyện, ta ắt có biện pháp đối phó." Nho sinh hừ lạnh một tiếng, nói.
Nam tử tóc dài sau khi do dự một chút, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.
Hai người này nói chuyện với nhau thêm vài câu nữa sau cây cổ thụ, sau đó lần nữa biến mất sau một màn sương mù nhàn nhạt.
Lúc này, đám thiếu nam thiếu nữ kia đã đi tới trước một dãy nhà đá mới được xây dựng không lâu, sau khi đại hán tiện tay chỉ một cái, tất cả nhao nhao tiến vào trong.
Liễu Minh khẽ đẩy một cánh cửa làm bằng gỗ mộc hương còn mới, một gian phòng dài rộng tầm ba bốn trượng xuất hiện trước mắt hắn.
Một cái bàn gỗ xanh, một vài cái ghế cũng làm bằng loại gỗ tương tự, một cái giường đá xám trắng dài hơn một trượng, phủ lên phía trên là một tấm chăn mỏng, ngoài ra không còn bất cứ vật nào nữa.
Liễu Minh thấy căn phòng chỉ có từng ấy đồ vật, hắn chẳng những không tỏ vẻ thất vọng, trái lại lại khẽ thở dài một tiếng, sau đó bước vài bước ngồi xuống giường đá.
Bài trí đơn giản trong nhà đá khiến cho hắn bất giác hồi tưởng lại thời gian sinh sống khó khăn trên Hung đảo, tinh thần không khỏi có chút hoảng hốt.
Không biết bao lâu sau, hắn mới phục hồi lại tinh thần một lần nữa, sau một phen suy tính liền bắt đầu cẩn thận kiểm tra mọi ngóc ngách và tất cả những đồ dùng bày biện trong nhà, khi thấy tất cả chỉ là vật bình thường, không có bất cứ điều gì khác lạ, mới chính thức gỡ tảng đá treo nặng trong lòng xuống, nằm thẳng cẳng lên giường, bắt đầu yên lặng hồi tưởng lại một chuyện.
Năm đó, bởi vì cha hắn mang trọng tội mà hắn bị quan phủ trực tiếp bắt lại rồi đưa thẳng đến Hung đảo, tuy chuyện đó đã xảy ra nhiều năm, nhưng hắn vẫn nhớ rõ rất nhiều chi tiết.
Lúc chuyện đó xảy ra, trừ hắn và cha mình, trong nhà cũng chỉ có vài người hầu mà thôi.
Về phần mẹ của hắn, từ khi hắn biết hiểu chuyện thì chưa từng gặp một lần, nghe nói trước kia lúc sinh hắn, mẹ hắn vì khó sinh nên đã qua đời.
Về phần những thân thích bằng hữu khác, lại càng chưa từng nghe cha nhắc tới.
Nhưng hắn lại nghe kể từ miệng những người khác, năm đó cha hắn mang hắn lúc đó vẫn còn là trẻ nhỏ, từ một nơi khác tới. Về phần trước kia hắn sống ở nơi nào, không ai biết cả.
Cha vô cùng nghiêm khắc, từ lúc hắn mới biết chuyện đã bắt đầu dạy chữ, bắt hắn đọc sách, cũng làm cho hắn học thuộc lòng một ít sách cổ điển tịch.
Một buổi tối trước khi cha bị bắt mấy ngày, cha hắn bắt hắn lúc đó mới chỉ là đứa bé mấy tuổi, dốc sức liều mạng học thuộc lòng vị trí của một chỗ cực kỳ bí ẩn nào đó, sau khi căn dặn hắn không được nói cho người thứ ba mới chịu thôi.
Vài ngày sau, cha hắn bị Sai Nha tràn vào trong nhà bắn lại, hắn thì lập tức bị đưa tới Hung đảo.
Chắc hẳn những Sai Nha kia nghĩ rằng không thể moi được tin tức tốt xấu gì từ miệng một đứa nhỏ mới có mấy tuổi đầu.
Lúc này khi hắn nghĩ tới mình vẫn luôn luôn ghi nhớ vị trí bí ẩn kia trong lòng, không nhịn được mà cười khổ một hồi.
Khi hắn còn bé, hoàn toàn không biết ý nghĩa của địa danh kia như thế nào, nhưng đến hôm nay, hắn đã biết chỗ đó cũng không kém đầm rồng hang ổ là bao.
Nếu như không có thực lực mà đi tới chỗ đó, nói là tự sát cũng chẳng phải quá đáng.
Năm ấy cha nghiêm túc bắt hắn ghi nhớ địa điểm bí ẩn kia, nhất định nơi đó có ẩn chứa bí mật cực kỳ trọng đại, hơn nữa tám chín phần mười có liên quan đến việc cha bị giết trong ngục.
Sau đó vậy mà cha hắn bị gán tội danh ‘đại bất kính’, khẳng định kẻ trực tiếp đẩy cha tới chỗ chết cũng là người rất có thế lực, thủ đoạn dò xét bình thường chỉ sợ là vô dụng, thậm chí có khả năng đánh rắn động cỏ, dẫn tới họa sát thân.
Nhưng thù giết cha làm sao có thể không báo?
Liễu Minh nghĩ tới đây, trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo mà tuổi này không nên có.
Trước đây hắn không có cách nào báo thù, nhưng hiện tại chỉ cần có thể trở thành Linh Đồ, hoặc là còn sống vượt qua nghi thức Khai Linh, đợi sau khi thực lực tăng mạnh lại tiến vào nơi đó, chắc hẳn sẽ không phải là chuyện quá khó.
Những vừa nghĩ tới lời nam tử áo đen nói về tỷ lệ con cháu thế gia vượt qua Khai Linh cực thấp, cho dù hắn luôn luôn tự tin vào bản thân, trong lòng cũng không khỏi trầm xuống.
Quá trình cụ thể có liên quan đến nghi thức Khai Linh, hắn đương nhiên đã hỏi kỹ hai người Quan lão đại trên đường đi tới đây.
Đáng tiếc hai người chỉ là tôi tớ cao cấp của Bạch gia, cũng không biết nhiều lắm về chuyện đó, chỉ biết là thông qua nghi thức này có thể dùng ngoại lực cường hóa Linh Mạch chưa vững chắc trong cơ thể, nghi thức cũng mượn nhờ lực lượng trong người ngưng tụ ra Linh Hải - điểm khác nhau lớn nhất giữa Linh Đồ và Luyện Khí Sĩ.
Chỉ sau khi có được Linh Hải, Linh Đồ mới có thể chính thức chuyển hóa một chút Nguyên lực thành Pháp lực, tốc độ tu luyện Nguyên lực so với trước kia là một trời một vực, căn bản không phải Luyện Khí Sĩ bình thường có thể tưởng tượng được.
Linh Hải này thần bí muôn phần, hai người Quan lão đại không biết tí gì về chuyện này, điều này làm cho Liễu Minh có chút không biết làm sao.
Được rồi, việc hắn có thể làm lúc này chỉ là gấp rút tu luyện thuật khống Nguyên mà thôi.
Tuy hắn không biết thuật này thành thục hơn một chút có thể trợ giúp ngược lại tới nghi thức Khai Linh hay không, nhưng bây giờ việc hắn có thể làm cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Hơn nữa mình có được năng lực đó, tuy rằng thời gian còn lại không nhiều lắm, nhưng chắc chắn sẽ có chút hiệu quả.
Liễu Minh vừa nghĩ tới mình có thiên phú đặc thù, khóe miệng không khỏi nhếch lên mỉm cười.
Năng lực này cũng không phải hắn bẩm sinh đã có, mà do năm đó trong nhà xảy ra biến đổi như vậy, công thêm sau khi hắn tận mắt nhìn thấy chuyện giết chóc máu tanh trên Hung đảo mới phát bệnh nặng một trận, sau khi khỏi mới đột nhiên phát hiện ra mình có loại thiên phú cổ quái này.
Năng lực này làm cho hắn có thể mạnh mẽ chia ý thức của mình ra làm hai phần, trong cùng một thời gian, một nửa có thể chỉ huy thân thể, một nửa ý thức còn lại có thể suy nghĩ bất cứ chuyện gì.
Mà năng lực này của hắn có điểm khác biệt rất lớn với thiên phú ‘nhất tâm nhị dụng’ trong truyền thuyết kia.
Sau khi ý thức của hắn phân thành hai, mỗi phần ý thức chỉ cần trải qua sự rèn luyện nhất định vẫn có thể dần dần lớn mạnh, hơn nữa còn có thể để cho một nửa ý thức hoạt động, một nửa còn lại ở vào trạng thái ngủ đông.
Mà ‘nhất tâm nhị dụng’ bình thường căn bản sẽ không xuất hiện loại tình huống này.
Lúc hắn phát hiện ra mấy điểm dị thường, cũng đã cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm những người khác ở trên Hung đảo, cộng thêm sau khi đọc qua một ít điển tịch có liên quan trên đảo, sau đó mấy năm mới khẳng định là mình có loại năng lực này, hẳn là một loại ‘nhất tâm nhị dụng’ biến dị cường hóa.
Về phần loại biến dị này rút cuộc là thứ gì, có hậu hoạn gì hay không, đây cũng không phải chuyện mà Liễu Minh có thể biết được.
Sau khi có được thiên phú, hắn đương nhiên sẽ không lãng phí, trải qua những năm không biết là vô tình hay cố ý rèn luyện, làm cho Tinh Thần lực đã có tốc độ tăng trưởng kinh người, dường như là gấp đôi người bình thường.
Nếu không phải như thế, lúc trước dưới tình huống bị rất nhiều Bộ Khoái và Hắc Hổ Vệ đuổi giết, hắn cũng không có khả năng kiên trì trong một thời gian dài như vậy.
Lúc trước hắn cũng không triển khai toàn bộ năng lực thiên phú trước mặt Quan lão đại và Cốc lão tam, đã để cho hai nửa ý thức thay phiên nhau nghỉ ngơi, năng lực của hắn cũng không phải chỉ có chút ít đơn giản như vậy.
Thời gian ở trên Hung đảo, chỉ cần hắn nguyện ý, thậm chí có thể liên tục năm sáu ngày đêm không ngừng tu luyện nghiên cứu bí kỹ nào đó, sau đó chỉ cần ngủ say một giấc, tinh thần lại có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Nói một cách chính xác, thời gian hắn tu luyện dường như gấp mấy lần người bình thường trở lên.
Đây cũng là nguyên nhân căn bản vì sao hắn nhỏ tuổi như vậy đã có thể nắm giữ nhiều bí kỹ thiên môn ở trên Hung đảo như vậy.
Liễu Minh hồi tưởng tới đây, hai mắt nhắm lại một lát, sau đó liền ngồi thẳng dậy, hít sâu một hơi bắt đầu tu luyện trên giường đá.
Đối với hắn, nghỉ ngơi thật sự là một chuyện xa xỉ.
Vì vậy hơn mười ngày kế tiếp, ngoại trừ thời gian bắt buộc phải ăn cơm, hầu như Liễu Minh không bước khỏi nhà một bước, ngày đêm không ngừng tu luyện thuật khống Nguyên.
Vốn dĩ việc thúc giục Hổ Giảo Hoàn còn có chút miễn cưỡng, dưới sự tu luyện không ngừng nghỉ, chỉ trong hơn mười ngày ngắn ngủi mà liên hệ giữa hắn và Phù Khí này đã mạnh thêm một chút.
Trong thời gian này, những thiếu nam thiếu nữ khác, có một vài người đóng cửa trong nhà đã không ra giống Liễu Minh, có một vài người lại đi dạo khắp nơi trong rừng cây, còn có một đám thì tụ tập cùng huynh đệ, không biết mỗi ngày bàn luận rôm rả chuyện gì.
Mà đám đệ tử ngoại môn Phương Hùng dường như không trông thấy việc này, chỉ cần không đi ra khỏi phạm vi rừng cây, gã cũng chẳng quản đám thiếu nam thiếu nữ làm trò gì.
Cứ như vậy, ngày cử hành nghi thức Khai Linh cuối cùng đã tới.
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của PhongCaCa
Liễu Minh đang ngồi xếp bằng trong nhà đá, chợt nghe tiếng nam tử áo đen :
"Tất cả mọi người ra ngoài, ngày hôm nay sẽ cử hành nghi thức Khai Linh, ta sẽ dẫn các ngươi đến Hối Linh Đài để cử hành nghi thức."
Giọng nói kia không lớn, nhưng lại quanh quẩn trong nhà đá không ngớt, khiến cho Liễu Minh nghe được hết sức rõ ràng.
Liễu Minh hít sâu một hơi, bước xuống khỏi giường đá, đẩy cửa đi ra ngoài.
Chỉ thấy rất nhiều thiếu nam thiếu nữ đang chen nhau đi tới con đường nhỏ kia, mà xuyên qua khe hở giữa cây rừng có thể thấp thoáng thấy được hai bình đài màu xám trắng vẫn đang yên tĩnh nằm trên bãi cỏ.
Nam tử áo đen gọi là ‘Trương sư huynh’ và nữ tử khoác áo choàng trắng ‘Tuần sư tỷ’ kia đang đứng trên một đám mây màu xám lơ lửng trên không trung phía trên bình đài.
Còn hơn mười đệ tử ngoại môn đám Phương Hùng thì cung kính đứng khoanh tay ở xung quanh, nào có chút dáng vẻ hung ác như khi đứng trước đám người Liễu Minh.
Đám thiếu nam thiếu nữ thấy tràng cảnh trước mắt, trong lòng cũng không khỏi nghiêm túc thêm vài phần, tất cả đều đi chậm lại, tự động bước vào trong bình đài.
Đợi sau khi người cuối cùng bước lên bình đài, nam tử áo đen mới quét mắt nhìn xuống phía dưới một lần, thấy số người không giảm đi, mới gật đầu lật tay lấy ra một mâm tròn, một tay gã bấm niệm pháp quyết, miệng thì lẩm nhẩm đọc pháp quyết.
Mâm tròn lập tức tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt!
Sau một khắc, ‘phốc’ một tiếng, linh văn chi chit trên mặt ngoài bình đài bỗng sáng bừng lên, một quầng sáng trắng dịu nhẹ giống như lúc trước xuất hiện bao phủ toàn bộ bình đài.
Những pho tượng Quỷ vật bốn phía bình run lên, đua nhau há miệng phun ra từng cỗ khí đen nồng đậm.
Những đoàn khí đen này cuồn cuộn chuyển động phía dưới, trong nháy mắt liền trở thành một đám mây đen bao trọn cả bình đài và màn sáng vào trong.
Sau khi âm thanh "ông ông" vừa vang lên, hai bình đài dần dần bay lên trời, chậm rãi bay về phía ngọn núi khổng lồ cách đó không xa.
Liễu Minh đứng cạnh một pho tượng, thản nhiên nhìn mặt ngoài bình đài chớp động linh quang, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Cách chỗ hắn đứng không xa là hai người Mục Minh Châu và Cao Trùng đang thấp giọng nói chuyện với nhau.
Mới chỉ hơn mười ngày không gặp, đôi nam nữ này ngày càng thân mật tự nhiên hơn.
Mà ở trung tâm bình đài, Lôi Thần đang ngạo nghễ đứng đó, không biết là vô tình hay cố ý mà ba mươi mấy tên con cháu thế gia đứng túm tụm vây quanh gã.
Ở những chỗ khác, cũng có hoặc bảy tám người, hoặc mười người lấy một người nào đó làm trung tâm tụ tập lại một chỗ.
Trong mấy ngày nay, những thiếu nam thiếu nữ này đúng là đã tự phát tạo thành không ít đoàn thể nhỏ.
Xem ra khá nhiều người tự thấy tỷ lệ bản thân vượt qua nghi thức Khai Linh không lớn, bèn gửi gắm hy vọng trên người những kẻ có hi vọng trở thành Linh Đồ. Như vậy vạn nhất bọn họ trở thành đệ tử ngoại môn của Man Quỷ Tông, sau này cũng có thể tìm được chỗ dựa.
Cách làm như vậy của những con cháu thế gia này chắc hẳn là được trưởng bối trong tộc dặn dò kỹ lưỡng, thậm chí ngay cả mục tiêu để phụ thuộc chỉ e cũng đã được ngắm kỹ rồi.
Nếu không bọn chúng cũng sẽ không tụ tập thành đoàn một cách nhanh chóng như thế được.
Xung quanh Cao Trùng, Mục Minh Châu cũng có năm sáu thiếu nam thiếu nữ khác, thiếu niên cao lớn so với hơn mười ngày trước, trên mặt rõ ràng nhiều thêm một phần tự tin.
Xem ra cũng có không ít người nhìn trúng tiền đồ của vị đệ tử tán tu này.
Mà hai người Mục Minh Châu và Cao Trùng, từ khi lên bình đài, cũng không có ý định bắt chuyện với Liễu Minh, ‘đồng bạn’ cùng một chỗ tiếp dẫn lúc trước.
Liễu Minh càng sẽ không chủ động mở miệng với bọn họ, chỉ có dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt quan sát mọi chuyện.
Bình đài được mây đen bao phủ, đám người Liễu Minh đương nhiên không thể nào thấy được tình cảnh bên ngoài, nhưng chỉ sau thời gian dùng hết một bữa cơm, bình đài dưới chân khẽ run lên, trong màn sáng lại vang lên giọng nói của nam tử áo đen :
"Đã tới Hối Linh Đài, các ngươi có thể đi xuống được rồi."
Vừa dứt lời, mây đen bên ngoài cuộn lên rồi tan đi, cùng lúc đó màn sáng cũng lóe lên rồi biến mất.
Liễu Minh ngẩng đầu nhìn qua một vòng bên ngoài bình đài, kết quả là không khỏi hít sâu vào một hơi khí lạnh.
Chỉ thấy bọn hắn bỗng nhiên xuất hiện trong một quảng trường hình tròn cực rộng, dọc theo quảng trường là từng lớp từng lớp đài cao hình tròn, bên trên có chi chít chằng chịt người ngồi, số lượng phải lên tới bốn năm nghìn người, cũng mơ hồ truyền đến từng hồi tiếng ồn ào.
Trong những người này chỉ có một phần nhỏ là Linh Đồ chân chính, những người khác thì là đệ tử ngoại môn đi theo bên người những Linh Đồ Man Quỷ Tông này, trông như là tùy tùng bình thường vậy.
Trong những đài cao hình tròn kia có một khu vực cao hơn những nơi khác rất nhiều, phía trên có bảy tám bóng người được những quầng sáng nhàn nhạt đăc biêt bao bọc.
Bọn họ đứng sát cạnh nhau, cũng đang thấp giọng trò chuyện gì đó.
Trong quảng trường có trên trăm đệ tử ngoại môn Man Quỷ Tông mặc áo xanh lục, từng người từng người một tay nâng bát một tay cầm bút, vẽ lên mặt đất từng phù văn màu bạc uốn lượn vừa thô vừa to.
Bầu trời phía trên không bọn hắn thì có bảy tám Linh Đồ cưỡi mây, bay vòng vòng phía trên như đang sửa chữa và kiểm tra cái gì đó.
Những linh văn này hòa vào nhau, nhìn từ phía trên có thể thấy được một đồ án màu bạc cực lớn đang dần hình thành.
Đồ án này được vô số linh văn màu bạc vừa thô vừa to đan vào nhau, chồng lên nhau, phảng phất như hình thành những văn tự màu bạc cổ quái, làm cho người ta chỉ cần nhìn trong chốc lát liền có cảm giác đau đầu hoa mắt.
Liễu Minh chỉ tập trung nhìn vào mấy chữ viết quái dị trong đồ án mấy lần, sau đó cũng không dám nhìn nhiều, vội vàng thu ánh mắt lại.
Đám thiếu nam thiếu nữ dưới sự thúc giục liên hồi vội vàng đua nhau đi xuống khỏi bình đài, có chút luống cuống tay chân đứng ở rìa đồ án màu bạc.
Đúng lúc này, trên bầu trời vang lên tiếng nổ ầm ầm, bỗng nhiên có ba đám mây đen từ trên trời hạ xuống.
Sau khi mấy đen tản đi, một đám thiếu nam thiếu nữ khác mặc quần áo và trang sức của đệ tử ngoài môn chỉnh tề từ trong ba đám mây đen trên bình đài đi ra.
Đám thiếu nam thiếu nữ này hoàn toàn khác so với loại con cháu thế gia, sắc mặt mỗi người đều trầm tĩnh, trên người còn có một loại khí tức âm lãnh như ẩn như hiện, bọn họ vừa mới đi xuống khỏi bình đài đã lập tức không một tiếng động xếp thành mấy hàng.
Đám con cháu thế gia bên này lập tức ồn ào một trận.
Lúc này ai cũng biết, nhóm người đối diện này chính là đệ tử có Linh Mạch do Man Quỷ Tông tự mình bồi dưỡng.
Nếu như nói mỗi trăm người con cháu thế gia mới có thể có một người trở thành Linh Đồ, thì đệ tử có Linh Mạch do Thượng môn đích thân bồi dưỡng, hầu như cứ mười người lại có một người thành công mở ra Linh Hải.
Tỷ lệ thành công cơ hồ gấp hơn mười lần đám con cháu thế gia.
Cũng khó trách mỗi một lần Thượng Môn cử hành nghi thức Khai Linh đều tàn nhẫn làm thịt những thế gia Luyện Khí coi tiền như rác kia, còn đối với đệ tử bọn họ bồi dưỡng thì hoàn toàn không để trong lòng.
Liễu Minh nhìn thiếu nam thiếu nữ phía đối diện, con ngươi cũng không khỏi co rụt lại.
Riêng phần trầm ổn của đệ tử có Linh của Mạch Man Quỷ Tông, đã không phải con cháu thế gia bình thường có thể so sánh được rồi. Hơn nữa trên người đối phương phát ra một loại khí tức rất quen thuộc với Liễu Minh, chắc hẳn những người này đã phải chịu một loại tu luyện đặc thù nào đó, có lẽ đã chứng kiến không ít cảnh máu tanh a.
Lúc này, đồ án màu bạc trong quảng trường cuối cùng đã được hoàn thành, những đệ tử ngoại môn kia tức thì tự động thối lui khỏi quảng trường.
Nhưng vài tên Linh Đồ Man Quỷ Tông vẫn ở nguyên tại chỗ, mỗi người lấy ra từ trong người vài viên Tinh Thạch trong suốt cỡ nắm đấm, nhanh chóng đặt vào trong những lỗ khảm đã được chuẩn bị tốt ở từng bộ vị quan trọng của đồ án, ước chừng có gần trăm khối.
Sau khi những Linh Đồ này làm xong lại bay lên cao kiểm tra kỹ càng một lần nữa.
Lúc này, trên khu vực đài cao nhất, một bóng người trong quầng sáng màu đỏ nhạt, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng rồi mở miệng:
"Chư vị sư đệ sư muội, nghe nói đám đệ tử có Linh Mạch này được bồi dưỡng không tệ, trong đó quả thực có vài hạt giống rất tốt. Hình như Sở sư đệ và Lâm sư muội còn vì một người trong đó cãi vã một trận thì phải, không biết chuyện đó có thật không?"
"Chưởng môn sư huynh, huynh phải làm chủ cho muội! Ta là người phát hiện ra đệ tử kia trước, Sở sư huynh vậy mà không nói lý lẽ liền mạnh mẽ đá ngang, dụ dỗ uy hiếp người đệ tử kia vào chi của bọn hắn." Một bóng người thon thả trong quầng sáng màu trắng nghe xong lời này, có chút giận dữ nói.
Người trong quầng sáng màu đỏ nói chuyện đầu tiên kia, không ngờ lại chính là đương kim môn chủ Man Quỷ Tông.
"Lâm sư muội, lời này của ngươi không đúng rồi. Trong nhóm đệ tử này tổng cộng mới có mấy hạt giống tốt như vậy, cho dù chia một chi một người cũng không đủ, chi Quỷ Vũ các ngươi làm như vậy là thui chột đi một hạt giống tốt, đứa nhỏ Già Lam này phải vào chi Âm Sát của chúng ta mới là chính xác." Một bóng người cao lớn khác được bao bọc trong quầng sáng màu xanh lục bên cạnh, tức thì ha hả cười nói, dường như không tức giận chút nào.
"Hừ, trong tám chi Man Quỷ Tông chúng ta chỉ có chi chúng ta mới có công pháp thích hợp nhất để nữ tử tu luyện, các ngươi cướp Già Lam đi, chẳng phải làm uổng phí nhân tài hay sao, hoàn toàn không có lợi cho sự phát triển lớn mạnh của bổn môn." Lâm sư muội nghe thế, không khách khí phản bác, cũng thuận tay chụp cho đối phương cái mũ to đùng.
" Chuyện này không cần Lâm sư muội quan tâm, ta sẽ nhường cho Băng sư muội tự mình thu nàng làm đệ tử chỉ dạy. Ha ha, công pháp Băng sư muội tu luyện cũng vừa vặn thích hợp cho nữ tử tu luyện, chắc chắn sẽ không làm chậm trễ việc tu luyện của đứa nhỏ này đâu." Sở sư đệ cười ha ha, nói.
"Ngươi ..."
"Được rồi, không cần cãi nhau nữa. Việc này còn phải đợi sau khi đệ tử này thực sự khai mở Linh Hải, cho dù có được Linh thể kinh người, nếu như không mở được Linh Hải thì cuối cùng cũng chỉ là vô dụng mà thôi." Môn chủ Man Quỷ Tông khoát tay ngắt lời, chậm rãi nói.
Nghe xong câu nói của ‘chưởng môn sư huynh’, Sở sư đệ và Lâm sư muội cũng không tiếp tục tranh luận, chỉ vó thể vâng dạ một tiếng rồi không nói gì nữa.
"Đúng rồi, Khuê sư đệ, chi Cửu Anh các ngươi còn chưa chọn xong đệ tử. Nếu như ra tay chậm chễ thì chỉ e sẽ tay không mà về đấy." Môn chủ Man Quỷ Tông quay đầu, hỏi một người được bao bọc trong quầng sáng màu xám mờ.
"Đa tạ chưởng môn nhắc nhở. Lần này trong hàng đệ tử Linh Mạch chỉ có vài tên có Linh thể, chi chúng ta tuyệt đối sẽ không tranh đoạt, chỉ cần có thể tùy tiện chọn lựa mấy người trong hàng con cháu thế gia kia là được rồi." Bóng người trong quầng sáng màu xám nghe vậy, hơi khom người trả lời.
Nghe giọng nói, không ngờ đúng là nho sinh đã từng xuất hiện một lần trong rừng cây ở sườn núi.
"Con cháu thế gia sao? Chẳng lẽ lần này trong hàng con cháu thế gia có hạt giống tốt xuất hiện, không biết người mà Khuê sư huynh nhìn trúng là ai, cũng phải để cho mấy người chúng ta nhìn một chút chứ." Vị ‘Sở sư đệ’ kia nghe vậy khẽ ồ lên một tiếng, tựa như có vài phần hứng thú hỏi.
"Sư huynh ta cũng vì không có cách nào mới đi chọn đệ tử trong số con cháu thế gia, nào có hạt giống gì quá tốt đâu." Khuê sư huynh thản nhiên trả lời.
"Ha ha, Khuê sư huynh vẫn luôn có tên là ‘quỷ tính toán’, mấy người chúng ta cũng không quá tin lời đó đâu. Khuê sư huynh rút cuộc nhìn trúng tên con cháu thế gia nào vậy, chẳng lẽ sau khi nói ra còn sợ chúng ta thực sự sẽ tranh với sư huynh hay sao?” Lâm sư đệ khẽ cười một tiếng, sau đó nói.
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
"Nếu Lâm sư đệ đã nói như vậy, Khuê mỗ nói ra cũng không sao. Ta cũng tin tưởng mấy vị sư đệ yêu tài như mạng, cũng không đi tranh đoạt con cháu thế gia với chi Cửu Anh chúng ta, nếu không chẳng phải là da mặt cực kỳ dày sao!" Nho sinh suy nghĩ một chút, sau đó dùng giọng điệu mỉa mai nói.
Lời này vừa nói ra, đám Sở sư đệ không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Tuy rằng chi Cửu Anh xuống dốc đã lâu, nhưng đối phương nói thẳng ra như vậy, đương nhiên khiến cho bọn họ có cảm giác bị người làm mất mặt.
"Khuê sư đệ yên tâm, cho dù ngươi nói ra đệ tử mà ngươi nhìn trúng, nếu như bọn chúng tranh đoạt với người thì đã có ta làm chủ. Lần này bất luận trong đám con cháu thế gia xuất hiện nhân tài nào, đều để chi các ngươi chọn trước." Môn chủ Man Quỷ Tông tựa hồ cũng cảm thấy hơi thẹn với chi Cửu Anh, lúc này liền nghiêm nghị nói.
"Đa tạ chưởng môn sư huynh!" Nho sinh nghe vậy vui vẻ, chắp tay cảm ơn môn chủ Man Quỷ Tông.
Những người khác thấy vậy, có chút ngơ ngác nhìn nhau.
"Kỳ thật trong đám con cháu thế gia lần này, Khuê mỗ cũng là ải tử bạt tướng, chỉ là nhìn trúng vài tên đệ tử hơi có tiềm lực mà thôi, có thể thật sự vượt qua nghi thức Khai Linh hay không vẫn còn khó nói, tuyệt không thể so sánh với đệ tử Linh Mạch bổn môn mà bọn Lâm sư muội tranh đoạt. Ta và Chu sư đệ đã tiếp xúc qua với ba gã đệ tử tán tu đó, theo phán đoán ban đầu thì tên đệ tử tên gọi Cao Trùng kia có tỷ lệ không nhỏ là Cửu Linh Mạch, mà một gã đệ tử tán tu khác tên gọi Vu Thành lại có được thiên phú Linh Mục, có thể tu luyện thuật Quỷ Cưu của chi chúng ta, nếu thực như vậy thì thuật Cưu Mục của bổn môn lại có hy vọng thấy ánh mặt trời rồi. Một gã đệ tử tán tu cuối cùng, tư chất bình thường, nhưng khi hắn còn nhỏ đã từng ăn một cây Hủ Độc Linh Thảo, Nguyên lực trong cơ thể trời sinh có tính chất ăn mòn kỳ độc, nếu có thể vượt qua nghi thức Khai Linh, có lẽ sẽ có chuyện vui bất ngờ đấy. Về phần những con cháu thế gia khác, ta cũng đã gặp gỡ vài tên, nhưng cũng chỉ có một gã tên gọi Lôi Thần, con cháu Lôi gia là đáng chú ý. Tên đệ tử này cũng có tỷ lệ nhất định là Cửu Linh Mạch, chắc hẳn gã cũng được kế thừa không ít từ loại huyết mạch đặc thù kia của Lôi gia." Nho sinh nói ra từng phán đoán của mình, chắc hẳn đám Sở sư đệ cũng có chút động tâm, nhưng lời nói vừa rồi của môn chủ Man Quỷ Tông khiến bọn họ không tiện mở miệng nói gì nữa.
"Khuê sư huynh, tiểu tử Lôi Thần là cháu ruột của ta, chỉ sợ không thể làm môn hạ chi Cửu Anh rồi, đệ vốn có ý định tự mình dạy dỗ hắn." Một bóng người từ trước tới giờ không nói gì, bỗng nhiên trầm giọng nói.
"Ta cũng đoán được ngươi sẽ nói như thế, cho nên ta cũng chỉ thoáng quan sát Lôi Thần một chút, cũng không thật sự ra mặt tiếp xúc với gã." Nho sinh nghe vậy không cảm thấy kỳ quái chút nào, trái lại trên mặt còn lộ ra vẻ tiếc hận, khẽ thở dài một hơi.
"Đa tạ Khuê sư huynh thông cảm!" Loại sư đệ hơi có chút áy náy nói.
"Nói như vậy thì Khuê sư đệ định dùng ba danh ngạch quy định để chọn ba đệ tử tán tu này sao?" Tên Sở sư đệ kia lại không nhịn được ngắt lời nói. "Đúng thế. Thế nào, chẳng lẽ sư đệ muốn thay đổi ý định, muốn đổi đệ tử Linh Mạch bổn môn với ta hay sao?" Nho sinh cười nhạt một tiếng nói.
"Hặc hặc, nếu sư huynh đã chọn trúng, sư đệ ta sẽ không đi tranh đoạt đâu." Sở sư đệ ngáp một cái, vội vàng đáp lời.
Tuy ba gã đệ tử tán tu kia rất khá, nhưng so với mấy tên đệ tử bọn họ nhìn trúng thì tư chất rõ ràng còn kém hơn một bậc, sao hắn có thể chịu thiệt đi trao đổi cho được. "Tốt rồi, chỉ cần ba tên đệ tử tán tu này có thể Khai Linh thành công lập tức gia nhập chi Cửu Anh. Ta cũng hy vọng chi Cửu Anh có thể trọng chấn hùng phong, chỉ khi tám chi chúng ta đồng tâm hiệp lực mới có thể phát triển Man Quỷ Tông ngày càng mạnh mẽ hơn." Môn chủ Man Quỷ Tông thấy vậy, hơi ngừng lại một chút rồi nói.
Những người khác nghe thấy lời này, có người khẽ gật đầu, có kẻ lại thờ ơ. Trong lòng môn chủ Man Quỷ Tông hơi khó chịu, đang muốn nói thêm điều gì thì đúng lúc này, một gã đệ tử Linh Đồ cưỡi một đám mây màu xám trắng từ quảng trường bay tới, dừng lại từ xa khom người nói :
"Bẩm báo chưởng môn, đại trận Hối Linh đã được chuẩn bị xong, lúc nào cũng có thể khởi động."
"Nếu đã chuẩn bị thỏa đáng, vậy hãy khởi động đi." Môn chủ Man Quỷ Tông nghe vậy, không cần suy nghĩ nói.
"Vâng, chưởng môn!" Người đệ tử này khom người nhận lệnh, quay người bay trở lại.
Cùng lúc đó, Liễu Minh ở trong đám con cháu thế gia, đang không ngừng quan sát một thiếu nữ trong đám đệ tử Linh Mạch Man Quỷ Tông phía đối diện.
Kỳ thật không phải chỉ một mình hắn, mà đã sớm có vô số ánh mắt không ngừng quét qua người thiếu nữ.
Thậm chí trong số đệ tử Man Quỷ Tông cũng có không ít người, cách một đoạn thời gian lại nhìn trộm về phía thiếu nữ.
Dung mạo thiếu nữ Man Quỷ Tông này thực sự quá mức kinh người.
Trông chỉ chừng mười ba mười bốn tuổi, lại có cái mũi vừa cao vừa thon, đôi môi đỏ mọng, da trắng như tuyết, một mái tóc đen nhánh xõa xuống hai vai, hai mắt to đen óng ánh chớp chớp, từ người thiếu nữ này tỏa ra một sức hút không thể nói ra được, nhất cử nhất động khiến cho người ta có cảm giác tim đập chân run.
Dường như thiếu nữ đã quen với việc bị người khác nhìn chăm chú, mặc cho nhiều ánh mắt tập trung trên người mình như vậy, nhưng mặt vẫn mỉm cười, không hề có biểu hiện phật lòng.
Liễu Minh nhìn thiếu nữ một lúc lâu, sau đó mới đột nhiên cắn đầu lưỡi một cái, miễn cưỡng thu lại ánh mắt khỏi gương mặt kia, đồng thời thầm kêu một tiếng : "Thật là lợi hại!"
Chẳng lẽ đây chính là Mị thể trời sinh trong truyền thuyết! Nàng này tuổi còn nhỏ như vậy đã khiến cho người ta không cách nào tự kiềm chế, nếu lớn hơn mấy tuổi nữa chẳng phải là càng thêm hại nước hại dân sao?!
Nhưng điều khiến cho hắn thầm cảm thấy quỷ dị là chắc chắn đối phương phải đi cùng đội ngũ lúc nãy, nhưng vì sao lúc trước không ai phát hiện ra nàng, lẽ nào một lúc sau mới bỗng nhiên xuất hiện một thiếu nữ cực kỳ yêu mỵ như vậy?
Điều càng làm cho hắn phát lạnh chính là không riêng gì những thiếu nam kia nhìn trộm nàng ta, thậm chí còn có một vài thiếu nữ nhìn về phía nàng này với ánh mắt đầy vẻ hâm mộ.
Nàng này thật sự rất tà môn, vẫn nên tránh xa một chút là hơn.
Trong lòng Liễu Minh nhanh chóng có quyết định.
Những người khác không có định lực tốt giống Liễu Minh, ban đầu còn có chút lén lén lút lút nhìn qua, sau khi phát hiện thiếu nữ căn bản không thèm để ý, lập tức lá gan lớn hơn, ánh mắt nhìn nàng ta ngày càng lộ liễu.
Không biết bao lâu sau, lông mày thiếu nữ rút cuộc cũng nhíu lại, đôi mắt quét về đám con cháu thế gia bên này.
Tất cả thiếu niên chạm phải ánh mắt kia, đua nhau mặt đỏ tới tận mang tai cúi đầu xuống, nhưng vẫn có vài tên thiếu niên như Lôi Thần tự kiềm chế được, trái lại còn dùng ánh mắt càng thêm nóng bỏng nghênh đón.
Khi ánh mắt thiếu nữ quét qua người Liễu Minh, phát hiện ra người kia không giống như những người khác nhìn về phía mình, mà đang nhìn về phía pháp trận trong quảng trường, ánh mắt hơi dừng lại, dường như có một chút bất ngờ, nhưng ngay sau đó lại không thèm để ý lướt đi.
"Ầm ầm", một tiếng động thật lớn vang lên!
Một cột sáng màu trắng sữa đột nhiên từ trong pháp trận màu bạc phóng lên trời, hoàn toàn không nhìn thấy phần cuối.
Toàn bộ những Tinh Thạch trong suốt được khảm nạm trong quảng trường cũng đồng loạt sáng lên ánh sáng màu trắng chói mắt, đồng thời cả pháp trận cũng bắt đầu phát ra tiếng động trầm thấp, từng đạo linh văn màu bạc chợt sáng chợt tối lấp lóe không ngừng.
Hầu như cùng một lúc, Liễu Minh bỗng nhiên cảm thấy không khí bốn phía ngưng tụ lại, dường như không khí xung quanh bỗng nhiên xuất hiện thêm một thứ gì đó.
Hắn chần chừ một chút, sau đó liền hít sâu một hơi, toàn thân lập tức cảm thấy tràn ngập một cảm giác tươi mới, khiến cho tinh thần hắn cũng bị chấn động.
Kinh biến lớn như thế cuối cùng cũng đánh thức những thiếu nam thiếu nữ đang trầm mê bởi mỵ lực của thiếu nữ Man Quỷ Tông, tất cả đều tỏ vẻ giật mình nhìn về phía pháp trận màu bạc trong quảng trường. Cùng lúc đó, trên đài cao cực lớn, môn chủ Man Quỷ Tông sau khi chứng kiến pháp trận cực lớn được khởi động, lúc này mới phân phó những người khác một tiếng.
"Lôi sư đệ, cứ dựa theo thương lượng trước kia, nghi thức do ngươi chủ trì, các sư đệ sư muội khác tiến hành phối hợp. Nghi thức Khai Linh là đại sự kế tục của bổn môn, các sư đệ sư muội ngàn vạn lần không được qua loa."
"Vâng." Đám người nho sinh nghe vậy, trong lòng đều rùng mình một cái, khom người đồng ý.
Rất nhiều thiếu nam thiếu nữ lập tức nhận ra thân phận những bóng người trên đài cao kia rõ ràng không phải chuyện đùa, đột nhiên phần lớn những bóng người đó bay lên trời, dưới chân không có gì cả, giống như đang cưỡi gió bay thẳng tới quảng trường. Đám con cháu thế gia xôn xao một trận.
Đệ tử Linh Mạch Man Quỷ Tông phía đối diện, khi những bóng người kia bay tới gần, lại đột nhiên đồng thời nửa quỳ trên mặt đất, trăm miệng hô vang:
"Tham kiến chư vị sư thúc!"
"Các ngươi đứng lên đi. Lát nữa nghe chúng ta phân phó, tất cả mọi người chia làm từng đoàn trăm người lần lượt tiến vào trong đại trận Hối Linh. Hắc hắc, tiến vào trong đó, sinh tử tự mình quyết định. Nếu mở ra Linh Hải, như vậy Tiên Phàm hai giới! Hiện giờ ta hỏi lại một lần nữa, có người nào không muốn mạo hiểm, nguyện ý rời khỏi đây không?" Một bóng người nói ra với giọng trầm thấp, đúng là vị Lôi sư đệ lúc trước luôn trầm mặc trên đài cao.
Khi nghe xong lời này, không quản là đệ tử Man Quỷ Tông hay là những con cháu thế gia kia đều không mở miệng.
Đã đến bước này, đương nhiên không có kẻ nào ngu xuẩn đến mức rút lui.
"Tốt, rất tốt!" Lôi sư đệ ở trên không trung nói liên tục hai câu tốt, sau đó liền ngẩng đầu không nói gì nữa.
Liễu Minh trong đám người phía dưới, dùng ánh mắt hiếu kỳ đánh giá mấy người trên bầu trời. Hiện tại mặc dù hắn đã dùng toàn lực nhưng cũng căn bản không cách nào thấy rõ hình dáng được bao bọc trong quầng sáng của những người này, trong lòng không khỏi có chút chán nản.
Nhưng khi hắn vô thức nhìn về phía đệ tử Linh Mạch Man Quỷ Tông, không ngờ lại không thấy thiếu nữ yêu mị kia đâu cả, thậm chí ngay cả vị trí trước kia của nàng ta cũng không nhớ rõ nữa.
Liễu Minh cũng xem như là kẻ to gan lớn mật, thấy một màn như vậy cũng không khỏi phát lạnh sau lưng, có cảm giác như ban ngày gặp ma.
Trong đám con cháu thế gia bên này dường như cũng có người phát hiện ra chuyện thiếu nữ yêu mỵ không thấy đâu nữa, lập tức lại xôn xao một trận, trên mặt không ít người lộ vẻ không thể tin được. Trên đài cao, chưởng môn Man Quỷ Tông thấy vậy, ánh mắt quét qua khuôn mặt một thiếu nữ có chút thanh tú trong đám đệ tử Linh Mạch Man Quỷ Tông, sau đó bỗng nhiên cười cười nói với vị Lâm sư muội ở lại bên cạnh mà không ra chủ trì pháp trận :
"Mộng Yểm Thể của Già Lam quả nhiên kinh người, chưa mở ra Linh Hải đã có khả năng như vậy, say này khi trở thành Linh Đồ, không biết sẽ phát ra uy lực đến mức nào nữa."
"Hừ, nếu không phải như thế, ta sao lại đi tranh giành đứa nhỏ này với Sở sư huynh. Tiếc thật, linh thể này mặc dù hiếm có, nhưng cũng làm cho chủ nhân linh thể tu luyện cực kỳ khó khăn. Mà Mộng Yểm Thể khi đối mặt với đối thủ có tu vi cảnh giới áp chế bản thân, lại không có quá nhiều ưu thế." Lâm sư muội hừ một tiếng, sau đó có chút không cam lòng nói.
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden