Truyền thuyết kể rằng, thuở xưa có một chàng tiều phu nghèo tên gọi Phong Du. Một hôm, trong lúc lang thang nơi rừng rậm chàng vô tình cứu được một con thú lạ mắc bẫy. Đêm hôm ấy, giữa lúc họ Phong đang say giấc bỗng mơ hồ nhìn thấy một vị thần tiên áo trắng. Ông ta cảm tạ chàng đã cứu sống cả vương quốc Tây Lạc rồi trao cho một tấm thẻ đỏ và một quả cầu trong suốt, dặn dò hễ có mong ước gì chỉ cần viết vào thẻ đỏ, đặt dưới quả cầu, nhất định sẽ được như ý.
“Lời hứa này đáng giá thiên thu, ngày nào họ Phong không cần nữa vật kia sẽ tự về chốn cũ. Vật còn, hẹn ước còn, mong ước của Người là mệnh lệnh của chúng tôi…”
Nhà họ Phong từ đó đời đời kiếp kiếp luôn được vinh hoa phú quý, hạnh phúc dài lâu. Họ gọi những quý nhân phò trợ cho mình là các Tiểu Thần. Tiểu Thần có ba quy tắc lớn:
Một: không làm hại chủ nhân
Hai: giữ bí mật thân phận
Ba: lúc cần rời khỏi, nhất định phải rời khỏi.
…
Một câu chuyện hoang đường, là thật hay hư?
Chuyện này, chỉ có người họ Phong mới biết!
Vậy nhà họ Phong kia đang ở đâu?
Không ai biết...
TIỂU THẦN
Tác giả: Tâm An
CHỦ NHÂN MỚI, THUỘC HẠ MỚI (1)
….
Chuyện xửa chuyện xưa
Bao kẻ đẩy đưa
Ai người thấu tỏ!
Nay tôi kể rõ
Xin hãy lắng nghe
Chuyện rằng:
Ở trong thôn nhỏ
Có kẻ họ Phong
Thật dạ ngay lòng
Làm nghề đốn củi
Sớm hôm thui thủi
Chỉ có một mình
Vì chuyện mưu sinh
Tự mình chăm chỉ
Mải mê suy nghĩ
Lạc lối rừng sâu
Trong dạ âu sầu
Buồn lo không ngớt
Ra tay cứu vớt
Thú lạ bị thương
Mới được dẫn đường
Trở về chốn cũ
Nửa đêm mơ ngủ
Nhìn thấy thần tiên
Cho hắn nắm quyền
Tiểu Thần hầu hạ
“Ước mơ trong dạ
Cứ viết hết ra
Tiểu Thần của ta
Cho ngươi toại ý”
Phong Gia đắc chí
Một bước lên tiên
Hạnh phúc triền miên
Không sao kể xiết
Có ai không biết
Danh tiếng lẫy lừng…
“Bình Nhi, không được đọc bài vè đó nữa!Mau ngủ đi.”
Người thiếu phụ sửa lại chiếc chăn cho con trai, nghiêm giọng nhắc nhở. Cậu bé xụ mặt có vẻ luyến tiếc bài đồng dao còn đang dang dở, cụp mắt xuống len lén nhìn mẹ. Một lúc sau thấy không bị trách mắng nữa, nó mới dám mở miệng ấp úng hỏi nhỏ:
“Mẹ à, bài vè này rất hay sao lại không được đọc hả mẹ?”
Người thiếu phụ âu yếm nhìn con trai, vuốt vuốt mái tóc bờm xờm , véo nhẹ cái lỗ mũi to của nó rồi nói:
“Bây giờ chúng ta sắp chuyển vào đất Phong Gia rồi, không nên tùy tiện đọc những bài đồng dao về họ. Mẹ con ta là người từ nơi khác đến, nếu không cẩn thận sẽ bị người ta bắt lỗi. Bảo Nhi ngoan ngoãn nghe lời, mẹ sẽ dạy con bài khác hay hơn có được không?”
Đứa trẻ gật gật đầu nhưng chợt nghĩ ra điều gì lại lắc tay mẹ định mở miệng hỏi, sau đó suy nghĩ thế nào nó rướn người lên thì thầm vào tai người thiếu phụ:
“Mẹ ơi, Phong Gia là có thật, vậy Tiểu Thần có thật không?”
Người mẹ bật cười ấn cậu con trai nhỏ nằm xuống giường, cốc nhẹ đầu nó:
“Chỉ là truyền thuyết, không có thật đâu con à!”
“Nhưng…trên đời này rõ ràng có thần tiên kia mà, nếu vậy biết đâu Phong Gia quả thật có tiểu Thần đi theo giúp đỡ họ? – đứa trẻ vẫn không chịu thua.
Thiếu phụ nhìn con trai bao dung hỏi:
“Làm sao con biết trên đời này có thần tiên?”
Thấy mẹ có vẻ không tin, cậu bé ra sức giải thích:
“Lúc nãy…lúc nãy mẹ ở dưới bếp, con đã nhìn thấy một luồng ánh sáng xanh rất to bay ngang qua nhà mình vào trong khu rừng kia kìa, con vừa nhìn thấy đã biết ngay đó là thần tiên xuống thăm trần gian chúng ta!”
“Được rồi, thần tiên không muốn bị làm phiền cho nên chuyện hôm nay con sẽ không kể cho ai nghe và cũng không đọc bài vè kia nữa, bây giờ phải đi ngủ có được không? – người mẹ ôn tồn hỏi, nhìn gương mặt ngây thơ tràn đầy vẻ quả quyết của con trai không khỏi mỉm cười.
Đứa trẻ ngoan ngoãn gật đầu, nhắm mắt thoải mái cảm nhận bàn tay mềm mại của mẹ nó đang vỗ về, chẳng mấy chốc đã ngủ say.
….
Trong khu rừng gần đó.
Đêm khuya, bốn bề cây cối chìm trong giấc ngủ bình yên. Thỉnh thoảng một cơn gió đùa nghịch khẽ làm tán lá lay động rồi tất cả nhanh chóng rơi vào tĩnh lặng. Trên trời một mảnh trăng khuyết yếu ớt, kẻ bên dưới toàn thân tỏa ra thứ ánh sáng xanh dịu êm ái như màu trời những ngày quang mây. Ông ta khẽ vuốt bộ râu dài trắng tinh, lặng lẽ nhìn ngắm mọi vật xung quanh.
“Xin lỗi người, con đến muộn!”
Một vị cô nương không biết từ đâu xuất hiện, nhẹ nhàng lên tiếng gọi. Âm thanh ấm áp trong trẻo vang lên giữa bốn bề tĩnh mịch càng thấy thanh tao. Toàn thân nàng ấy cũng lấp lánh một thứ ánh sáng mơ hồ không rõ màu sắc.
Ông lão từ từ xoay người, điềm nhiên trả lời:
“Ta không đợi con, vẫn chưa kịp nhìn cho rõ mọi thứ quanh đây, không cần xin lỗi! – ánh mắt chăm chú quan sát người con gái trước mặt như thể tìm kiếm điều gì, một lúc sau mới gật gù lên tiếng – con đã mang ngọc đến à, tốt lắm! Đã đến lúc ta dạy con cách giữ ngọc ngoài thân trong thời gian dài, không chỉ tạm giấu vài ngày như hiện nay. Sử dụng ngọc thần ở nhân gian là điều cấm kỵ, có thể sinh chuyện rắc rối còn làm pháp lực của nó suy yếu, cho nên con chỉ gọi nó khi nào thật sự cần thiết. Sau đó ta giúp con thu lại khí ở trên thân, hoàn toàn làm một người bình thường. Con có cam tâm làm một người bình thường không?”
Vị cô nương nhẹ gật đầu:
“Dạ biết, không phải là lúc bất đắc dĩ, con tuyệt đối sẽ không dùng đến ngọc. Tất cả mọi chuyện đều dựa vào những gì bản thân đã học tự tìm cách giải quyết.”
Ông lão râu trắng mỉm cười vừa ý:
“Tốt, thật ra với bản lĩnh của con ta cũng không quá lo lắng. Ngay cả dung mạo năm xưa con chọn cũng rất tốt, không xinh đẹp tuyệt thế cũng chẳng hút lấy mắt người, vừa đủ khả ái nhưng không quá nổi bật!”
Cô nương nghe những lời này không hờn không giận trái lại tỏ ý tán thành:
“Người trong nhân thế chỉ nhìn hình dáng bên ngoài, vì một thứ phù du mà âu sầu phiền muộn, cũng vì nó mà gây lắm chuyện bể dâu, họ đã rất vất vả! Con nên triệt để làm một cô nương bình thường trong mắt nhân gian, tránh giúp người thành ra hại người!”
Hai kẻ kỳ lạ trò chuyện giữa đêm khuya, tiếng thanh tiếng trầm hòa vào nhau như một khúc ngạc ngân nga. Mỗi lời đều êm đềm mà nói, dường như từ trong một cõi thanh tịnh hư vô nào thoát ra, không nghe được có chút tâm tư lo toan, hờn giận, oán trách, vướng bận thường thấy của thế nhân.
Vị cô nương nhìn mảnh trăng đã lên đến đỉnh đầu, yên lặng suy nghĩ trong chốc lát, xoay người nhìn lão thần tiên đang ngồi bên cạnh:
“Thượng lão, con nghĩ đã sắp đến lúc phải rời khỏi đây, đến nơi con cần đến! Người còn chuyện gì muốn dặn dò xin cứ nói, sau khi lấy ngọc ra, bắt đầu từ ngày mai con phải hoàn toàn làm một người bình thường, người cũng sẽ không theo định kỳ đến gặp con nữa phải không?”
Thượng lão gật gù, vuốt chòm râu bạc. Bàn tay lướt đến đâu, từ nơi đó bay ra những đốm sáng xanh nhỏ lung linh như những mẩu than li ti bay ra khỏi đống lửa đang cháy. Nhưng thay vì vẻ hừng hực nung nấu đáng sợ của lửa, loại ánh sáng xanh dịu này cho người ta cảm giác êm mát, rất muốn đưa tay chạm vào. Tiểu cô nương kiên nhẫn chờ đợi, không có vẻ gì nôn nóng. Cuối cùng ông lão lên tiếng thật chậm rãi:
“Đúng vậy! Nếu con cảm thấy đã đến lúc thì cứ làm theo ý mình. Khi nào cần hãy gọi ta, ta cũng sẽ tùy tình huống mà đến gặp con. Chuyện dặn dò…ta chỉ muốn nhắc con một việc: phải ghi nhớ cho kỹ, thân phận của chúng ta không thể để họ biết được. Nếu họ nhận ra con thật sự là ai, có thể làm những gì, hậu quả thật không tưởng tượng nổi! Con người nếu chưa dứt được lòng tham, nắm trong tay quyền lực quá lớn sẽ chỉ hại người hại mình!Nhớ kỹ, chúng ta làm vậy cũng là vì họ, nếu thất bại, con vẫn có thể trở về Tây Lạc, nhưng người nhà họ Phong sẽ phải gánh thêm nhiều tai kiếp.”
Con đã hiểu! – nàng ấy khẽ cúi đầu nhận lời răn dạy
“À, vẫn còn một chuyện – ông lão trầm giọng, im lặng nhìn nữ nhi nhỏ bé được mình dẫn dắt, mất một lúc mới nói – cẩn thận với luyến ái của nhân gian kẻo hại người, hại mình!”
Vị cô nương thoáng ngạc nhiên, mở to mắt nhìn người tôn kính trước mặt rồi thở nhẹ, bình thản đáp:
“Luyến ái?! Lão thần tiên, con làm sao có thể rơi vào những chuyện luyến ái này, người biết con sẽ dùng hết tâm sức hoàn thành nhiệm vụ của mình để trở về Tây Lạc, đó mới là nhà của chúng ta! Chỉ có một điều… con vẫn không biết khi nào mới được xem là hoàn thành nhiệm vụ, người có thể chỉ dẫn con không?”
Ông lão cười to, khẽ vỗ nhẹ bờ vai cô như muốn trấn an
“Lúc cần đến thì đến, lúc cần đi thì đi là quy tắc của chúng ta, khi nào đến lúc tự con sẽ cảm nhận được. Giống như hôm nay con tự mình quyết định thời cơ xuất hiện, có một ngày con sẽ biết đến lúc phải rời khỏi. Còn chuyện luyến ái – lão thần tiên dừng lại một chút như muốn chắc chắn lời nói của mình thật sự được ghi nhớ - đã từng có tiểu Thần vướng vào nghiệp duyên không về Tây Lạc nữa, phải tiếp tục sống trong bể khổ của chốn phù du, ta không mong con rơi vào hoàn cảnh tương tự!”
Tiểu cô nương nhìn Thượng lão đầy cảm kích lên tiếng:
“Con đã hiểu! Bây giờ xin người dạy cho con cách giấu ngọc
TIỂU THẦN
Tác giả: Tâm An
CHỦ NHÂN MỚI, THUỘC HẠ MỚI (2)
[JUSTIFY]
Thôn Nhã Y đang vào mùa thu hoạch thảo dược. Trên những cánh đồng xanh ngát một màu, thấp thoáng bóng dáng nam thanh nữ tú trong thôn đang ra sức hái thuốc mang về. Muốn có loại dược liệu tốt nhất, bọn họ không chỉ phải biết gieo trồng, chăm sóc, biết thời điểm nào ra đồng thu hoạch, càng phải biết cách thu hoạch để giữ lại dược tính tốt nhất. Những thứ này đương nhiên không thể tự có, tất cả đều phải học. Học không tốt thì không được động vào cây thuốc, đặc biệt là vào giai đoạn cuối cùng nhận được thành quả này. Cho nên, những người đang ở ngoài đồng chính là những người trẻ tuổi ưu tú nhất của Nhã Y. Nhưng nói vậy vẫn không đúng, bởi vì người ưu tú nhất vừa vượt qua được kỳ thi sát hạch quan trọng, bây giờ không có ở ngoài đồng.
Tại sao?
Vì cô nương ấy hiện đang là đầu đề của một cuộc cãi vã kinh thiên động địa, đã tái diễn suốt mấy ngày không dứt ở trong ngôi nhà nhỏ cách đồng thảo dược của Nhã Y không xa.
Mạc lão bà hơn sáu mươi tuổi vẫn còn tinh anh khỏe mạnh hơn người chính là bà của Mạc Quân Nghi, một trong hai nhân vật đang tranh cãi. Người còn lại không ai khác là Đồng Niên, thường được gọi Niên lão, người tổng quản việc thu hoạch, sơ chế thảo dược của thôn Nhã Y, một trong các sư phụ dạy dỗ tất cả những nam thanh nữ tú đang làm việc ngoài đồng, đương nhiên cũng là sư phụ của cô nương ấy.
“Mạc bà bà, rốt cuộc bà giấu tiểu Nghi đi đâu, hôm nay lại không ra đồng thu hoạch thảo dược?” – Niên lão mặt đỏ tía tai truy hỏi.
“Ta không biết, khi nào Quân Nghi của ta được chấp thuận đến Phong Gia làm thầy thuốc thì ta mới để nó đến giúp ông thu hoạch thảo dược” – Mạc lão bà không hề thua kém, chẳng chút nao núng đáp lời.
Niên lão vẻ mặt khổ sở không biết nói gì, bất đắc dĩ phải lặp lại câu trả lời này đến lần thứ bao nhiêu cũng không rõ.
“Ta đã nói là không thể được!”
“Tại sao lại không thể?”
Mạc bà bà dường như càng không kiên nhẫn, suốt mấy ngày nói tới nói lui thứ nhận được vẫn là câu trả lời này, quả thật cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Nội dung tiếp theo của cuộc tranh cãi quanh đi quẩn lại vẫn là:
“Ta và các trưởng lão đều không đồng ý, Quân Nghi tuy là tư chất hơn người, thông minh sáng dạ, phẩm chất cũng rất tốt nhưng mà tính tình cổ quái, thường hay làm những việc kỳ lạ, nếu đến Phong Gia hành y chỉ e sẽ làm ảnh hưởng tên tuổi Nhã Y chúng ta.”
“Ông nói tiểu Nghi của ta làm những việc kỳ lạ gì chứ”
“Quân Nghi chữa bệnh rất giỏi nhưng khổ nỗi người không bệnh nó cũng muốn chữa, cứ bắt người ta uống những thứ thuốc do nó chế ra, quan trọng nhất là còn tự mình tìm kiếm những loại cây độc mang về.”
“Tiểu Nghi đã nói rất rõ, muốn chữa độc thì phải hiểu rõ độc tính, một số trường hợp còn phải dùng độc trị độc.”
“Những thầy thuốc như chúng ta đâu phải kẻ ở trong giang hồ, biết quá nhiều những thứ độc dược đó làm gì. Ta đã nói nó kỳ lạ như vậy sớm muộn sẽ sinh ra chuyện, lão bà bà đừng chỉ bênh vực cháu mình, phải giúp sư phụ như ta khuyên nhủ nó thì hơn!”
“Lão già lẩm cẩm này, ông chữa bệnh nhiều quá đến mức đầu mình bị hư cũng không nhận ra. Luật lệ trong thôn chúng ta trước giờ không hề thay đổi, người vượt qua kỳ sát hạch chữa bệnh sẽ được chính thức ra ngoài hành y, còn nữa, kẻ nào đứng đầu có thể tự mình chọn nơi tốt nhất muốn đến.Tiểu Nghi của ta muốn đến Phong Gia có gì mà không được.”
“Phong Gia? Lão bà bà muốn cả làng Nhã Y cùng nhau chịu tội? Tiểu Nghi tính tình cổ quái, vốn đã không phù hợp ra ngoài hành y một mình huống chi là đến Phong Gia, nếu các vị chủ nhân bị những hành vi kỳ quái của nó khiến cho tức giận, thử hỏi chúng ta có thể sống được bao lâu.”
“Cái ông lão này, đúng là chết nhát! Phong Gia tuy là chủ nhân nhưng Nhã Y nổi tiếng từ trước đến nay là nơi làm ra thảo dược chất lượng tốt nhất, là nơi sản sinh nhiều thầy thuốc tài đức bậc nhất thiên hạ không ai sánh bằng. Không có chúng ta ai sẽ chăm sóc sức khỏe cho các chủ nhân, họ có giận bao nhiêu cũng phải giơ cao đánh khẽ, không dám tự tay hủy hoại tài sản đáng quý của mình. Hơn nữa, tiểu Nghi nếu không làm họ hài lòng thì thôi, sao có thể gây ra chuyện liên lụy cả làng, con bé xưa nay cư xử chừng mực, thấu hiểu lý lẽ thế nào ông còn chưa rõ hay sao. Nó vẫn được các trưởng lão trong làng đặc cách cho theo đến vùng lân cận thăm bệnh, y thuật không hề thua kém ai.Từ trước đến giờ ông cứ không ngừng khen ngợi, hôm nay đến lúc quan trọng lại quay ngoắt sang chê bai cháu của ta. Sau này tốt nhất đừng đến chỗ ta ăn bánh do tiểu Nghi làm, cũng đừng nhờ nó chọn dược liệu giúp ông, đúng là kẻ vong ơn phụ nghĩa”
“Lão bà này, ta chính là lo cho nó, sợ nó ra ngoài bị ăn hiếp, muốn giữ nó ở lại làng yên ổn làm người kế vị cho ta, làm ra những dược liệu tốt nhất. Bà lại bảo ta vong ân phụ nghĩa cái gì? Đúng là bà già lẩm cẩm không hiểu lý lẽ.”
“Hai người vẫn đang cãi nhau vì chuyện của con?” – tiểu cô nương mặc y phục xanh nhạt, mang theo giỏ thuốc vừa bước vào đã nghe tiếng ồn ào, chỉ biết lắc đầu mỉm cười hỏi han.
“Tiểu Nghi, mấy hôm nay con không ra đồng giúp ta quản bọn trẻ ranh đó, ta thật sự mệt chết! Ngày mai đến giúp sư phụ một tay có được không?” – Niên lão vừa nhìn thấy người đã vui mừng ra mặt.
Tiểu Nghi vui vẻ gật đầu:
“Ngày mai con sẽ đến. Hôm nay tiểu Nghi vốn định ra đồng nhưng bà bà bảo con nghe nói có người nhìn thấy loài nấm đốm xanh kỳ lạ ở trong rừng, muốn con đến xem thử, nhân tiện hái về làm thuốc, chỉ có điều… – nàng ấy khẽ đưa mắt sang Mạc bà bà đang giả vờ không hay không biết bên cạnh – con tìm mãi mà không thấy, đường đi xa nên về trễ. Ngày mai con nhất định đến giúp sư phụ một tay.”
Niên lão gật gù hài lòng, chẳng trách tiểu Nghi này là học trò được ông thương yêu nhất. Tính tình phóng khoáng dễ chịu, hiểu biết lý lẽ, không để bụng oán giận ai, không giống Mạc lão bà nóng nảy chút nào. Nhưng cũng không thể trách, tiểu Nghi là do lão bà kia nhặt được ở bìa rừng cách thôn Nhã Y hơn năm mươi dặm đem về nuôi, khác biệt là điều khó tránh khỏi.
Rút từ trong túi vải thô mang theo một xấp giấy dày chi chít chữ, Niên lão vuốt râu cười cười nói với tiểu Nghi:
“Tiểu Nghi, ta vẫn muốn con ở lại trong thôn, thay ta kế thừa công việc tổng quản về dược liệu của Nhã Y. Nhưng ta biết con muốn ra bên ngoài thử sức, như vậy cũng tốt, đi xa rồi sau này về đây sẽ càng có nhiều trải nghiệm, cho nên vẫn theo thông lệ mang thứ này đến cho con xem. Đây là danh sách một trăm nơi sẽ cần danh y của làng chúng ta đến làm việc, trong các con những ai đạt điểm cao nhất sẽ được chọn trước nơi mình muốn đến, cứ theo thứ tự lần lượt sắp xếp. Tiểu Nghi, con là người được chọn đầu tiên”
“Con muốn đến Phong Gia” – nàng ấy bình thản đáp lời khiến Mạc lão bà rất hài lòng vừa ý còn Niên lão chỉ biết chán nản buông một câu:
“Phong Gia không có trong danh sách này”
“Niên sư phụ, con biết nơi đó không có trong danh sách này nhưng Phong Gia hiện đang cần thầy thuốc mới thay thế, chuyện này đã được ghi rõ trong thông báo ở miếu thờ của làng, theo quy tắc chỉ cần biết được nơi nào đang cần danh y của thôn chúng ta, người đứng đầu kỳ sát hạch cũng có thể tự mình đề xuất muốn đến nơi này.”
Tiểu Nghi lời nói rõ ràng rành mạch, dáng vẻ trầm tĩnh phân trần lý lẽ không chút sơ suất, quả là khiến người ta không biết lời nào từ chối cho đúng. Niên lão chỉ biết vuốt vuốt chòm râu, đành dùng khổ nhục kế tranh thủ cảm thông:
“Tiểu Nghi, ta biết con là người vượt qua kỳ sát hạch tốt nhất, nhưng mà Phong Gia từ trước đến giờ đều có thầy thuốc là nam nhân, hơn nữa còn là những người lớn tuổi nhiều kinh nghiệm. Tuổi con quá nhỏ, lại là nữ nhi, khó lòng làm cho bọn họ tin tưởng, nếu đưa con đến e là sẽ bị người ta cho rằng Nhã Y bất kính. Ngoan ngoãn nghe lời ta, vài ngày nữa Triệu thúc của con sẽ theo Nhị gia Phong Hoan của họ lên đường về phủ, con đừng làm khó ta có được không. Ở đây có rất nhiều nơi tốt, cứ chọn chỗ con thích là được rồi!”
“Cái ông lão này, thật là…
Mạc bà bà vừa muốn tranh cãi đã bị tiểu Nghi ngăn lại, cô nương này kiên quyết đến Phong Gia nhưng bị từ chối vẫn không có chút phản ứng thất vọng hay phiền não, càng không hề tức giận, thậm chí ánh mắt rất thông cảm với Niên lão gật đầu mà nói:
“Con hiểu rồi, con không làm khó người. Chuyện Phong Gia, Niên lão đừng lo nữa!”
Nói xong đã đứng dậy, định mang theo giỏ thuốc đi vào trong
“Tiểu Nghi, con vẫn chưa chọn nơi nào muốn đi kia mà” – Niên lão gọi với theo
“Sư phụ, con đã chọn Phong Gia, nếu lần này không thể đi có lẽ vẫn chưa đến lúc, con sẽ ở lại Nhã y tiếp tục làm việc.”
Nhìn tiểu cô nương khuất sau rèm cửa, Niên lão vui vẻ gật gù
“Con bé này thật là hiểu chuyện, không giống…”
Ông ấy chưa nói hết câu đã nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Mạc lão bà, vội vàng thu lại vật dụng nhanh chóng rời đi.
Còn lại một mình, Mạc lão bà tự lẩm bẩm:
“Tiểu Nghi của ta chưa từng có mong muốn đến nơi nào làm việc, bây giờ lại nhất định chọn Phong Gia, nó sẽ dễ dàng bỏ cuộc như vậy ư? Lão già họ Đồng này còn không chịu nhận mình là ngốc!”
…. [/JUSTIFY]
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cjcmb
TIỂU THẦN
Tác giả: Tâm An
CHỦ NHÂN MỚI, THUỘC HẠ MỚI(3)
Nguồn thienthucac.com
Buổi chiều, những nữ thầy thuốc xinh đẹp thường cùng nhau tụ họp dưới gốc cổ thụ râm mát trò chuyện vui đùa. Người của Nhã Y chỉ mặc loại y phục màu trắng hoặc xanh nhạt. Dáng vẻ bọn họ từ xa, tà áo phấp phới, thanh thoát nhẹ nhàng, tựa như một đàn bướm bay lượn dưới tán cây xanh rì. Khung cảnh dễ khiến lòng người xao xuyến.
“Tiểu Nghi, muội muốn đến Phong Gia?” – một cô nương có vẻ lớn tuổi nhất khẽ lay tay tiểu Nghi, dò hỏi.
“Đúng vậy, Xuyến tỷ. Nhưng muội không được chọn, thật sự đang ngây ngốc không biết nên làm gì!” – tiểu Nghi tươi cười đáp lời.
Người được gọi tên Xuyến tỷ vỗ nhẹ tay nàng ấy khuyên nhủ:
“Tiểu Nghi, nữ nhi chúng ta ở đây làm thầy thuốc đã là một điều khác biệt so với bên ngoài, nếu không phải Nhã Y nổi tiếng là thôn của danh y, e là bọn họ chưa chắc đã tin tưởng để chúng ta trị bệnh. Nhà họ Phong quyền thế lẫy lừng, tiếng tăm vang khắp bốn phương. Đất Phong Gia rộng lớn bao nhiêu, dân chúng đông đúc như thế nào có ai mà không biết. Ngay cả Nhã Y cũng gọi họ là chủ nhân. Muốn làm thầy thuốc của Phong Gia không phải là chuyện dễ dàng, huống chi bọn họ chỉ chọn nam nhân, còn phải là người có nhiều năm hành y. Muội hà tất phải làm khó mình.”
Một tiểu cô nương khác ở bên cạnh lên tiếng xen vào:
“Không phải đâu Xuyến tỷ, tiểu Nghi của chúng ta rất giỏi, còn có thể đứng đầu kỳ sát hạch vừa qua, bọn họ có lý gì lại chê bai chúng ta. Tiểu Nghi, hãy mặc kệ Phong Gia, nên chọn một nơi mà bản thân muội được coi trọng.”
Xuyến tỷ nghe những lời này liền tức giận:
“Tình Như, muội ăn nói lung tung để các trưởng lão trong thôn nghe được nhất định sẽ cho rằng muội bất kính với chủ nhân.”
Trong nhà đã tranh cãi, ra ngoài cũng tranh cãi, Tiểu Nghi cuối cùng không chịu được đành phải vừa cười vừa xua tay:
“Được rồi, mọi người đừng vì chuyện này tranh đấu, chỉ là việc nhỏ của muội thôi mà, vui vẻ mới là quan trọng!”
“Tiểu Nghi, sao muội lúc nào cũng an nhàn đến vậy, cứ hờ hững như không phải chuyện của mình. Còn chưa nói Phong Gia có gì tốt, sao muội nhất quyết muốn đến đó?” – một cô nương khác trách móc.
“Không phải đâu Khánh tỷ, nếu muội có thể đứng đầu kỳ sát hạch như Nghi tỷ, muội cũng sẽ chọn đến Phong Gia. Thất huynh đệ nhà họ Phong đáng ngưỡng mộ ra sao tỷ không biết ư?”
Cô nương trẻ tuổi vừa lên tiếng đột nhiên bước ra phía trước, vẻ mặt tràn đầy yêu mến, si mê, tỏ vẻ am hiểu nói.
“Phong Gia có bảy huynh đệ, mỗi người một vẻ, tài mạo song toàn.
Nhị gia Phong Hoan con người chững chạc, tính tình vui vẻ, ôn hòa khiến cho người ta yêu mến, ở nhà họ Phong làm tổng quản mọi sự vụ.
Tam gia Phong Bình vô cùng chính trực, hào khí ngời ngời, có tài thao lược cầm quân, chịu trách nhiệm đứng đầu tướng sĩ, bảo vệ lãnh thổ.
Tứ gia Phong Cương tính cách chuẩn mực, thiết diện vô tư, hành xử hợp tình hợp lý thường xuyên tuần tra khắp nơi, đảm bảo trên dưới tuân thủ luật lệ.
Ngũ gia Phong Nhàn con người trầm tĩnh, dáng vẻ thanh cao, có trí mưu lược, chịu trách nhiệm vạch ra đối sách chăm lo đời sống dân chúng.
Thất gia Phong An con người phóng khoáng rộng mở, là kẻ thay mặt Phong Gia đi kết tình giao hảo, tìm hiểu các vùng lãnh thổ khác.
Thập gia Phong Ái hào hoa phong nhã, cuốn hút lòng người, chính là kẻ được nữ nhi mong ước gọi tiểu Thập Lang.”
“Vẫn chỉ có sáu người, người thứ bảy đâu?” – ba bốn nữ y cùng nhao nhao.
Nàng ta ra vẻ đắc ý, đưa tay lên miệng thì thầm:
“Người này đứng đầu Phong Gia, quyền lực vô cùng cũng là đại ca của tất cả bọn họ, tên là Phong Ngạo.
Phong Ngạo từ năm mười bốn tuổi đã lên nắm quyền thay cha mẹ mất sớm chăm nom tiểu đệ, cai quản đất đai lãnh thổ. Được sự giúp sức của các thuộc hạ thân tín dưới quyền, Phong Ngạo khiến cho đất đai Phong Gia ngày càng mở rộng, không ngừng được các vùng lân cận xin được thần phục, sát nhập làm một để được sự che chở của nhà họ Phong. Tính tình có chút lãnh đạm, khó đoán, nhưng rất mực thương yêu tiểu đệ. Các huynh đệ khác đều một lòng nghe theo vị đại ca này, không dám sai lời. Phong Ngạo ở trên cao, mắt nhìn xa trăm hướng, tin tức nắm rõ trong lòng bàn tay, phân chia huynh đệ mỗi người một mặt tương thích với khả năng, cùng nhau nắm vững đại cục.”
Sau khi nói xong vẫn chưa thỏa lòng, tiếp tục mơ màng:
“Bọn họ đối với kẻ bên dưới rất coi trọng, đối đãi công bằng, nếu được vào thành Phong Tụ làm thầy thuốc thì còn gì bằng, nhất định sẽ được sung sướng hơn người. Nếu may mắn lọt vào mắt xanh của một trong các huynh đệ họ Phong, quả là không còn gì hối tiếc. Nhà họ Phong có một quy định chỉ lấy thê tử, không lập thiếp. Thật sự là một gia tộc rất chung tình! Bây giờ Nhị gia Phong Hoan vừa đến nhà khách của chúng ta nghỉ ngơi chờ đón thầy thuốc mới trở về, nếu người đó là muội thì hay biết mấy!”
“Bái Châu!”
Bị gọi lớn tiếng, cô nương đang nói giật mình ngẩn ngơ. Tiểu Nghi cười khẽ, vẻ mặt vô cùng ngưỡng mộ ghé tai nàng ấy thầm thì:
“Sau khi nghe muội nói, tỷ quả thật vô cùng khâm phục – dừng lại một chút nhìn bộ dạng hết mực tự hào của người kia, nhẹ nhàng nói tiếp – tỷ khâm phục muội nắm rõ tình hình nhà họ Phong còn hơn cả ghi nhớ công dụng thảo dược, Niên lão biết được chắc chắn sẽ ôm mặt kêu trời.
Ha …ha …ha”
Các y nữ xinh đẹp của Nhã Y cười vang rộn rã, mặc cho Bái Châu đỏ mặt lúng túng phân bua.
….
Ngày hôm sau, tiểu Nghi vừa đến miếu thờ tổ tiên trong thôn đã nhìn thấy Triệu Lương đang ngồi ủ rũ bên bệ cửa, quả thật không nỡ lòng làm ngơ, đành phải ngồi xuống bên cạnh hỏi thăm một câu:
“Triệu thúc, vài ngày nữa người sẽ đến Phong Gia?”
Triệu Lương ảo não gật đầu, chợt nhớ ra điều gì dường như cảm thấy có lỗi quay sang nói:
“Ta nghe con muốn đến đó, xin lỗi con!”
Tiểu Nghi nhìn dáng vẻ người bên cạnh trong lòng muốn cười một tiếng lại không nỡ làm Triệu thúc kia phiền lòng. Muốn đi phải ở, muốn ở phải đi đều là vấn đề nan giải. Nhưng người không được chọn như nàng vẫn còn vui vẻ ở đây, kẻ đã định danh hóa ra sầu não vô cùng. Đương nhiên, người phải an ủi quan tâm kẻ khác lúc này không thể là Triệu thúc kia, tiểu Nghi lắc đầu khẽ nói:
“Đừng lo, con biết tự thu xếp cho mình. Con chỉ quan tâm thúc có muốn đến Phong Gia hay không?”
“Các trưởng lão tuổi cao không muốn ra ngoài, người quá trẻ lại sợ không đủ sức chăm sóc nhà họ Phong, cuối cùng đem ta ra làm kẻ thế mạng. Ta đã ở Nhã Y bao lâu nay, thật sự không hề muốn đến chốn hỗn độn thị phi đó làm việc, huống chi…”
“Huống chi đã đến Phong Gia sẽ phải ở đó rất lâu, e là không thể mỗi ngày đều đến thăm Hà cô cô.” – tiểu Nghi nhanh nhảu tiếp lời, nói xong vội lấy tay che miệng cười có ý trêu chọc.
Triệu Lương đỏ mặt xấu hổ, đành trách mắng một câu:
“Con đã biết rõ lòng ta nghĩ gì, còn cố tình nhắc đến!”
“Triệu thúc, người thật sự muốn ở lại?” – tiểu Nghi nghiêm túc hỏi
Triệu Lương trong lòng tuyệt vọng, chán nản thốt ra một câu:
“Nếu có cách nào đổi lại giữa ta và con, dù có phải giảm một nửa sức khỏe ta cũng cam lòng!”
“Triệu thúc đừng xem nhẹ bản thân. Con sẽ nghĩ cách, được không?” – khẽ vỗ nhẹ vai an ủi người bên cạnh, Mạc Quân Nghi đứng dậy bước vào bên trong.
Một lời như cởi tấm lòng, Triệu Lương mừng rỡ nhìn theo bóng dáng tiểu cô nương đi xa, nhen nhúm một niềm hy vọng mới. Tiểu Nghi tuy còn nhỏ tuổi nhưng tính cách rất đặc biệt. Cô nương này nói được làm được, không tùy tiện buông lời với người khác, lại rất mưu trí, có được một câu “nghĩ cách” đã là chuyện đáng mừng.
……
Vừa gặp vị Triệu thúc kia hôm trước, ngay hôm sau tiểu Nghi đến thẳng nhà khách đặc biệt của thôn Nhã Y xin cầu kiến Nhị gia họ Phong.
Phong Hoan vốn tính tình cởi mở, dễ gần, đối với những thầy thuốc của thôn Nhã Y càng có phần kính trọng rất sẵn lòng tiếp kiến. Nhã Y xưa kia không thuộc về đất Phong Gia, chỉ là một thôn nhỏ tách biệt nằm tiếp giáp với điểm cực nam của lãnh thổ này. Theo lịch sử ghi chép, người ở Nhã Y tinh thông y dược trở thành các bậc danh y nổi tiếng trong thiên hạ từ bốn trăm năm trước. Thôn nhỏ này như hoa lạc giữa rừng gươm, xưa nay thong dong với thế sự, chưa từng phục tùng ai. Cho đến cách đây một trăm năm bọn họ vì chịu ơn của Phong Gia mà đồng ý gọi là chủ nhân, từ đó thầy thuốc đứng đầu ở thành Phong Tụ đều là người của Nhã Y đưa đến. Năm nay, đại phu họ Dương tuổi cũng đã cao, sức lực suy giảm đột ngột xin được phép trở lại quê nhà trước thời hạn đã định. Chăm sóc sức khỏe là khâu quan trọng, dược phòng ở thành Phong Tụ một ngày bỏ trống là chuyện không thể chấp nhận, nếu đại ca Phong Ngạo biết được nhất định sẽ bị trách mắng. Phong Hoan vì vậy phải tự mình một chuyến đến đây tìm người sẵn sàng thay thế.
“Tiểu Nghi xin chào Nhị gia!”
Phong Hoan ngước mắt nhìn, gật đầu đáp lễ. Vị cô nương mặc trên người y phục xanh nhạt quen thuộc ở Nhã Y trông khả ái dễ nhìn, không phải rất xinh đẹp nhưng cung cách có phần khiến người ta chú ý. Nàng ấy khẽ cúi chào, dáng vẻ tôn trọng mà không quỵ lụy, hành lễ với người khác vẫn có nét cao quý, cái này chính là cốt cách của nữ thầy thuốc Nhã Y?
Tiểu Nghi khẽ cười trước ánh mắt chăm chú của Phong Hoan, tự nhiên nói một câu:
“Nhị gia chưa từng trực tiếp đối mặt với nữ thầy thuốc thôn Nhã Y, cảm thấy có chút khác lạ? Ngài đang thắc mắc có phải tất cả bọn họ đều bình thường giống như người đang đứng trước mặt ngài hay không?”
Phong Hoan vì lời nói đơn giản tùy ý cảm thấy có chút thích thú. Cô nương kia giống như nhìn thấu tâm tư người khác, tự nhận mình “bình thường” một cách rất đơn giản, khiêm tốn nhưng không xem nhẹ bản thân, thành thật mà cũng có mấy phần vui đùa.
Nàng ấy lấy lại vẻ điềm đạm, tự xưng tên:
“Tiểu nữ là Mạc Quân Nghi thường gọi tiểu Nghi, thầy thuốc vừa qua sát hạch của thôn Nhã Y”
“Cô nương có việc gì cần gặp ta?” – Phong Hoan trong khi hỏi vẫn từ tốn quan sát người trước mặt.
“Xin hỏi ngài, Phong Gia có nhận nữ thầy thuốc như tôi không?”
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cjcmb
TIỂU THẦN
Tác giả: Tâm An
CHỦ NHÂN MỚI, THUỘC HẠ MỚI(4)
Nguồn: thienthucac.com
[JUSTIFY]
Phong Hoan có chút ngạc nhiên:
“Chuyện này…chẳng phải việc sắp xếp người sẽ đến thay thế Dương thần y ở chỗ chúng ta là do các trưởng lão ở thôn cô nương quyết định hay sao, nên tự mình đến hỏi bọn họ mới phải!”
Nàng ấy không chút bối rối, từ tốn đáp:
“Nhị gia, tiểu Nghi là người đứng đầu trong kỳ sát hạch,theo thông lệ có thể tự mình lựa chọn nơi muốn đến hành y. Lần này tiểu nữ chính là muốn đến Phong Gia nhưng các bậc trưởng lão cho rằng là nữ thầy thuốc, lại còn trẻ tuổi sẽ không làm cho các vị hài lòng nên không thể chấp thuận. Tiểu Nghi vì vậy đến đây xin gặp Nhị gia.”
Mặc dù cảm thấy thích thú trước vị cô nương thẳng thắn, can đảm trước mặt, Phong Hoan vẫn tuân theo quy tắc, khẽ lắc đầu:
“Người quyết định là các trưởng lão, ta vốn không nên cũng không muốn can thiệp vào. Cô tốt nhất nên trở về đi.”
Nàng ấy dường như đoán trước việc này, khẽ cười:
“Họ cũng chỉ là người ở trung gian, tùy theo ý muốn của Phong Gia mà làm việc. Nếu tiểu Nghi cố gắng đến thuyết phục sẽ chỉ làm các trưởng lão thêm khó xử, chi bằng nên đến tận gốc rễ để giải quyết vấn đề. Chỉ cần Phong Gia đồng ý, thôn Nhã Y nhất định sẽ làm theo. Nhị gia, tiểu Nghi vẫn xin hỏi câu lúc nãy: các vị có thể nhận nữ thầy thuốc như tôi không?
Phong Hoan hơi nhíu mày, giả vờ không hài lòng:
“Cô nương đem chuyện khó xử của Nhã Y biến thành lựa chọn của Phong Gia, cũng giúp các người phủi tay hết trách nhiệm. Có phải là lợi mình, hại người quá hay không?”
Tiểu Nghi không chút e sợ lập tức đáp lời:
“Đúng là lợi mình, nhưng chưa hẳn đã hại người. Nhị gia còn chưa biết rõ năng lực của tiểu Nghi làm sao biết được là Phong Gia sẽ lợi hay hại? Tiểu Nghi đã vượt qua kỳ sát hạch khó nhất của Nhã Y, cũng là người đứng đầu cho nên về mặt y thuật có thể tạm thời không bàn đến. Vấn đề còn lại chính là có thể vượt qua hai trở ngại: bản thân là nữ nhi và còn trẻ tuổi ở trong suy nghĩ của Nhị gia hay không?
Phong Hoan hoàn toàn gấp lại các thư từ đang xem dang dở, ngẩng đầu khoanh tay tỏ ý chăm chú lắng nghe người trước mặt:
“Trả lời rất tốt, vậy cô nương nói thử xem, làm sao giải quyết hai gút mắc này!”
Nàng ấy khẽ cười, ung dung giải thích:
“Thứ nhất, tìm thầy thuốc là để chăm sóc sức khỏe, không cần bận tâm đến việc có phải là nữ nhi hay không, quan trọng nhất phải biết làm việc. Thứ hai, hiểu biết hay kinh nghiệm không phải dựa vào tuổi tác, quan trọng nhất là sự trải nghiệm của bản thân, Nhị gia còn trẻ tuổi đã nắm trong tay mọi sự vụ của Phong Gia, nhất định nắm rõ quy tắc này hơn ai hết. Như vậy hai vấn đề trên nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, có thể gọi là gút mắc khó giải cũng có thể nhẹ nhàng cho qua, hoàn toàn tùy thuộc vào việc suy nghĩ cố chấp trong tâm mỗi người lớn đến mức nào.”
Tiểu Nghi nói xong lại im lặng. Nhị gia Phong Hoan ngẫm nghĩ một chút rồi thoải mái rời khỏi chỗ ngồi, bước đến bên cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Thôn Nhã Y bốn phía đều là những cánh đồng thảo dược trải dài ngút tầm mắt, bên trên là bầu trời xanh trong rộng lớn, bên dưới là vẻ tươi mát của lá cây, nhìn thế nào cũng thấy an bình. Trong cơn gió còn nghe thoang thoảng mùi nồng nồng, thơm thơm của cây thuốc. Nắng ở đây vì để giúp bọn họ phơi thảo dược dường như cũng vàng hơn những nơi khác. Quả là cảnh sắc hữu tình!
Một người thong dong ngắm cảnh, một người đứng yên không rời khỏi.Thời gian trôi lặng lẽ, trong phòng không có một tiếng động.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Phong Hoan cũng quay người nhìn vị nữ y họ Mạc. Khuôn mặt điềm tĩnh ung dung, nàng ấy dường như không phải đang cố gắng chờ đợi, trái lại rất thản nhiên nhìn ngắm mọi vật xung quanh.
Phong Hoan khẽ hắng giọng, ôn tồn lên tiếng:
“Xem ra cô rất kiên trì, nếu đã như vậy, ta muốn hỏi cô ba câu, nếu có thể làm ta hài lòng, chuyện này Nhị gia ta sẽ giúp cô thu xếp”
“Đa tạ người, tiểu Nghi xin lắng nghe” – nàng mỉm cười tỏ ý biết ơn. Phong Hoan ngẫm nghĩ một giây, đưa ra câu hỏi đầu tiên
“Thứ nhất, bản thân cô nương xem quy tắc nào là quan trọng nhất khi chữa bệnh?”
Tiểu Nghi không chút ngần ngại đáp lời:
“Rất đơn giản, chữa bệnh là hạ sách!”.
“Chữa bệnh là hạ sách?” – Phong Hoan kinh ngạc không hiểu
“Chữa bệnh là hạ sách, phòng bệnh là thượng sách. Bình thường không chăm sóc sức khỏe, đến lúc mắc bệnh mới vội vã quan tâm, như vậy có ích gì! Không nói bệnh tùy theo may rủi, có thể chữa lành hay không vẫn chưa biết chắc, nhưng lãng phí bao nhiêu thời gian khổ sở vì bệnh tật, chẳng phải đã mất đi bao nhiêu cơ hội để vui vẻ sao. Phần lớn mọi người đợi đến lúc có bệnh, bị hoàn cảnh bắt buộc mới bỏ tâm, bỏ sức tìm thầy tìm thuốc, hao tốn bao nhiêu cũng không màng. Lúc bình thường chỉ cần một chút sức lực, một chút hao phí tự chăm lo cho mình lại tiếc nuối không muốn đưa ra. Nghe rất nghịch lý nhưng cách làm này đã trở thành thói quen, cũng không mấy ai cảm thấy nó kỳ lạ nữa”.
“Được – Phong Nhàn gật gù – nghe rất có lý. Vậy câu hỏi thứ hai là: nguyên tắc cơ bản nhất để phòng bệnh của cô nương là gì?”
“Kiên nhẫn. Người muốn phòng bệnh phải kiên nhẫn, người muốn giúp người ta phòng bệnh càng phải kiên nhẫn.”
“Tại sao?”
“Chính là vì dùng thuốc để chữa bệnh, chữa được hay không, hiệu quả ít hay nhiều cũng có thể nhìn thấy trước mắt. Nhưng phòng bệnh tức là không để bệnh tình phát sinh, đã không phát sinh thì làm gì có thể biết nhiều hay ít. Còn nữa, sức khỏe không phải chỉ là chuyện một ngày, phòng bệnh đương nhiên cũng phải lâu dài. Huống chi mỗi ngày không cần dụng tâm quá nhiều cho nên càng dễ bỏ sót, vì vậy kẻ muốn phòng bệnh phải tự biết hai chữ kiên nhẫn. Kẻ muốn giúp người khác phòng bệnh càng phải kiên nhẫn hơn, không chỉ tự mình hiểu rõ quy tắc càng phải nhẫn nại giải thích cho người khác hiểu – cô nương kia không chút e de, thẳng thắn nhìn người trước mặt cười nhẹ - giống như bây giờ tiểu Nghi đang giải thích cho Nhị gia.
Phong Hoan bị những lời này khiến cho sửng sốt trong thoáng chốc, không nghĩ bản thân lại bị nàng ấy đem ra trêu chọc, nhưng trong lòng không cảm thấy chút tức giận, chỉ cười cười nói:
“Cũng phải, xem ra tiểu Nghi cô nương có rất nhiều suy nghĩ khác biệt. Nếu ta đưa cô về thành Phong Tụ làm thầy thuốc, có lẽ sẽ có những kết quả bất ngờ. Nhưng ta vẫn cảm thấy lo lắng, làm sao có thể chắc chắn cô nương sẽ không làm ta thất vọng? Cô nương trả lời vấn đề này, xem như đã hoàn thành ba câu hỏi của chúng ta”
Lần này, tiểu Nghi trầm tư suy nghĩ một lát, cuối cùng lắc đầu:
“Nhị gia, trên đời này không có chuyện gì là tuyệt đối chắc chắn. Nếu tiểu Nghi hứa với ngài sẽ không làm Nhị gia thất vọng, chẳng qua cũng chỉ là lời nói gió bay mà thôi, có tác dụng gì! Tiểu Nghi chỉ có thể cam đoan sẽ tận lực làm việc, hết lòng vì nhà họ Phong. Về phần Nhị gia, nếu đã muốn thứ mình chưa từng có, đương nhiên phải làm những việc chưa từng làm. Hôm nay người đưa ra quyết định cũng là cho bản thân thử một lần làm điều mới lạ, dù kết quả có như mong đợi hay không cũng là nhận được đáp án, rõ ràng có thu hoạch, tốt hơn mãi mãi không biết bỏ lỡ điều gì. Huống chi thầy thuốc của Nhã Y rất nhiều, nếu người thật sự bị tiểu Nghi làm cho thất vọng, lúc nào cũng có thể đến đây tìm người thay thế.”
“Thôi được – Phong Hoan tươi cười rót một chén trà, không nhìn nữ thầy thuốc kia, thản nhiên buông một câu – ta sẽ suy nghĩ chuyện này, hai hôm nữa cô nương có thể biết kết quả.”
Mạc Quân Nghi không có vẻ gì thất vọng, chỉ cúi người chào rồi nhẹ nhàng cất bước. Nàng ấy chưa ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng người bên trong hỏi với theo:
“Nếu ta vẫn không chấp nhận, cô nương định sẽ làm gì?”
“Nếu không có duyên với Phong Gia, vậy thì cứ đợi lần sau.” – tiểu Nghi khẽ xoay người, cung kính trả lời.
“Đã vất vả đến tận đây nói nhiều lời với ta, cô nương có vẻ rất thản nhiên từ bỏ?”
“Việc cần làm cũng đã làm, mọi thứ còn lại cứ để tùy duyên. Có thể đến Phong Gia là chuyện tốt, ở lại Nhã Y cũng có giá trị, cần gì phải khổ sở bám theo một cách nhìn trước mắt!”
Người nói xong cũng ung dung rời khỏi.
Hai ngày sau, đoàn người của nhà họ Phong chuẩn bị lên đường trở về mang theo nữ thầy thuốc được Nhị gia Phong Hoan chỉ đích danh: Mạc Quân Nghi.
Các trưởng lão ở thôn Nhã Y có phần e ngại, đã muốn nói vài lời can ngăn nhưng Nhị gia này chỉ nói một câu: “Đây là lựa chọn của nhà họ Phong, sẽ không trách tội bất kỳ một ai”. Cho nên, chuyện này xem như đã định.
Người vui vẻ nhất ngoài Mạc bà bà còn có Triệu thúc kia, quả thật giống như từ trong cõi chết sống lại, không ngừng đa tạ tiểu cô nương.
Mọi người đều muốn biết Mạc Quân Nghi đã làm cách nào định được cục diện, nhưng cho đến lúc rời khỏi nàng ấy cũng chỉ cười nhẹ, không nói lời nào.
Mạc lão bà đưa tiễn người thân trong lòng có phần buồn bã, nhưng vừa nghe tiểu Nghi nhờ cậy sư phụ Niên lão ở nhà chăm nom giúp đỡ, thường xuyên sang trò chuyện cùng mình giải khuây đã lại nổi cơn tức giận, lập tức mắng cô nương ấy rảnh rỗi lo chuyện không đâu, chẳng mấy chốc vì một câu này cãi nhau với Niên lão, bao nhiêu phiền muộn cũng tạm thời quên mất.
Tiểu Nghi đem theo một ít vật dụng đơn giản, sau khi từ biệt mọi người đã nhanh chóng lên đường theo đoàn người của Nhị gia trở về thành Phong Tụ.
[/JUSTIFY]
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cjcmb
TIỂU THẦN
Tác giả: Tâm An
CHỦ NHÂN MỚI, THUỘC HẠ MỚI (5)
Nguồn: thienthucac.com
[JUSTIFY]
…..
Thành Phong Tụ do bảy anh em nhà họ Phong làm chủ là thủ phủ của đất Phong Gia, mức độ phồn hoa vào loại hiếm thấy, là nơi khiến cho tất cả những kẻ đứng đầu các lãnh thổ khác phải nghiêng mình kính nể, cũng làm cho bao khách thập phương phải ngưỡng mộ ước ao.
Thành Phong Tụ bắt đầu từ cột mốc đầu tiên phân biệt giữa thủ phủ này với các vùng còn lại cho đến khi vào được nơi ở của bảy anh em nhà họ Phong phải trải qua ba lớp tường thành, phân chia làm ba khu vực rõ rệt. Nhìn từ trên cao chúng chẳng khác nào những vòng tròn trên mặt gỗ cắt xuống từ thân cây to.
Khu vực đầu tiên là nơi trú ngụ của quân bảo vệ thành do Tam gia Phong Bình thường xuyên cai quản. Binh lực Phong Gia hùng hậu lại tinh nhuệ được phân bố khắp nơi trên lãnh thổ mà khu vực này ở thành Phong Tụ chính là đầu não chỉ huy. Kỷ luật nghiêm minh, anh tài vô số, quan hệ giữa chủ tướng và thuộc hạ gắn bó như anh em một nhà. Chủ nhân Phong Ngạo đã từng nói: dùng binh là để bảo vệ bản thân tuyệt đối sẽ không tự mình ra quân chinh phạt nơi khác, nhưng một khi kẻ nào xâm phạm, hắn nhất định sẽ khiến kẻ đó không còn cố hương để trở về. Chỉ cần cảm nhận hào khí ngày ngày luyện binh của bọn họ đủ biết Phong Gia hùng mạnh đến nhường nào, cũng hiểu được tại sao bao nhiêu năm nay bên ngoài khắp nơi phân tranh lại chưa từng dám động đến đất Phong Gia.
Qua khỏi khu vực này, bước vào vòng tường thành thứ hai cũng là khu vực rộng nhất, chính là nơi dân chúng của thành Phong Tụ sinh sống. Bao nhiêu hàng hóa trao đổi mua bán từ khắp nơi đều có mặt ở chốn này. Ngày ngày các cửa tiệm, khách điếm, hàng quán buôn bán sầm uất, người qua kẻ lại không ngừng. Cuộc sống của dân chúng nơi đây không phải sung túc thì cũng đủ ăn đủ mặc, số lượng nghèo khó rất ít, quả là khiến cho người ta mơ ước.
Bước qua cổng thành cuối cùng, thứ nhìn thấy đầu tiên là điện Khán Vân, nơi các huynh đệ Phong Gia bàn bạc đại sự. Nơi này trang nghiêm, cẩn mật, kẻ ra vào đều là thuộc hạ thân tín hàng đầu của huynh đệ PhongGia. Mỗi ngày, các đối sách cai quản lãnh thổ, đời sống dân chúng, tin tức từ bốn phương tám hướng đều được tụ họp tại nơi này, cũng từ đây mà truyền xuống bên dưới. Điện Khán Vân làm trung tâm được nối thẳng đến bảy phủ đệ riêng biệt của bọn họ cùng nơi đặc biệt dành cho khách bao quanh theo hình cánh quạt. Phía sau là khu vực dành cho nhà bếp, dược phòng, chỗ ở của các gia nhân hầu hạ hằng ngày…nằm cạnh một khu vườn cực kỳ rộng lớn tràn đầy hoa thơm cỏ lạ, sâu bên trong vườn còn có một nơi gọi là Thính Phong các, vốn dành cho huynh đệ nhà họ Phong đến nghỉ ngơi vào lúc rảnh rỗi.
Mấy hôm nay, tin tức được các gia nhân ở đây chú ý nhất là việc Nhị gia Phong Hoan trở về từ thôn Nhã Y mang theo nữ thầy thuốc đầu tiên của nhà họ Phong, cũng là nữ y đầu tiên bước qua khỏi cánh cổng cuối cùng của thành Phong Tụ.
Không chỉ có bọn họ, ngay cả những chủ nhân còn lại cũng khó tránh khỏi ngạc nhiên nhưng vì việc công bận rộn vẫn chưa kịp hỏi rõ. Đương nhiên, Thập gia Phong Ái là một ngoại lệ.
“Mạc Quân Nghi, nữ thầy thuốc mới của chúng ta đâu rồi, Thập gia ta muốn gặp cô!”
Tiểu Nghi đang xem xét các dược liệu ở trong dược phòng, số lượng chủng loại quả thật rất đa dạng, đã kiểm tra suốt một ngày vẫn chưa xem hết. Dược liệu ở đây là Nhã Y thường xuyên cung cấp, chất lượng vào loại hàng đầu. Bản thân vốn đang tập trung làm việc lại nghe có người không ngừng kêu réo tên mình, lúc ngước lên nhìn xung quanh đã thấy các gia nhân giúp việc khác ở trong dược phòng khẽ che miệng cười.
“Là ai đang gọi ta?” – tiểu Nghi nhìn Xuân Hảo, nữ tì được nhị gia Phong Hoan giao cho hầu hạ ở bên cạnh nàng ấy.
“Nghi tỷ, là Thập gia của chúng ta. Tỷ mau ra xem, nếu không ngài ấy sẽ không chịu bỏ đi.” - Xuân Hảo cố nén cười, khẽ đáp.
Tiểu Nghi chưa kịp lên tiếng đã lại nghe thấy tiếng la hét chói tai:
“Nữ thầy thuốc, Thập gia đến cho cô xem bệnh, còn không mau ra đây!”
Nhanh chóng bước sang gian nhà trống ở cạnh dược phòng, mắt đã nhìn thấy một nam nhân dáng vẻ tuấn tú thanh nhã, gương mặt có phần thư sinh trắng trẻo đang ngồi vắt chân lên bàn. Người vừa thoáng thấy nàng ấy đã vội vàng ngồi dậy, không thèm nói câu nào lập tức chạy đến bên cạnh, vừa đi vòng quanh vừa mở to mắt nhìn từ trên xuống dưới, rõ ràng không chút khách sáo. Tiểu Nghi im lặng không nói gì, điềm nhiên để mặc cho kẻ kia quan sát, sau một hồi người nọ liền buông một câu than thở:
“Ta còn tưởng mỹ nữ khó gặp, khiến cho Nhị ca phải ngây ngất đến mức đưa về Phong Gia làm thầy thuốc cho mấy huynh đệ ta. Hóa ra chỉ là một cô nương rất bình thường, so với những nữ nhi xinh đẹp nmà ta thường gặp bên ngoài còn có phần kém xa, uổng công Thập gia hôm nay đến đây, còn bỏ mất một buổi thưởng đàn ngắm hoa cùng các bằng hữu!
Ngữ điệu có vẻ thành thật, rõ ràng nghĩ gì nói đó, mặc dù không có bụng dạ xấu nhưng dùng những lời này với một cô nương rõ ràng hoàn toàn không để ý đến việc có thể làm tổn thương người khác. Nữ tì Xuân Hảo bên cạnh từ nãy đến giờ cảm thấy ấm ức cho tiểu Nghi, trong lòng thầm mắng người được mệnh danh tiểu Thập lang kia là kẻ chỉ biết ham thích vẻ đẹp bên ngoài. Nhưng người bị chê bai lại không có chút phản ứng, đợi đến khi Phong Ái phàn nàn xong mới cười nhẹ, an ủi một câu:
“Đã khiến Thập gia phải thất vọng, lần sau muốn không phí công vô ích, người đừng chỉ nghe qua thì vội chạy đến, càng không nên tự mình tưởng tượng trước trong đầu, chỉ cần bình tĩnh một chút, hỏi thăm môt vài gia nhân bên cạnh là có thể biết rõ. Sự thật ở trước mắt, người đừng quá phiền não làm gì chỉ khiến bản thân thêm thiệt thòi, bây giờ gấp rút lên đường có lẽ vẫn có thể cùng các bằng hữu thưởng hoa chăng?”
Tiểu Thập Lang trong lòng kinh ngạc đến mức không nói thành lời, tuy là thuộc hạ của Phong Gia nhưng cô nương ấy có cần nhẫn nhịn đến mức này không, trên mặt thậm chí một chút buồn phiền, oán giận cũng không thấy, ung dung khuyên nhủ như thể người vừa bị chê bai là ai khác. Xuân Hảo bên cạnh còn có chút phản ứng phù hợp hơn.
Tiểu Nghi không bận tâm đến vẻ mặt kỳ lạ của Phong Ái, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế.
“Thập gia, người đến rất đúng lúc, tiểu Nghi còn định đến gặp người!”
“Gặp ta?” – người nọ lại thêm một lần kinh ngạc
Nữ thầy thuốc của Phong Gia rất vui vẻ gật đầu:
“Tiểu Nghi đã nghe Nhị gia nói qua về tinh hình sức khỏe của người. Nhị gia nói người từ nhỏ sức khỏe kém, hàng năm khi thời tiết thay đổi thường bị bệnh kéo dài không khỏi, sức lực cũng không được dẻo dai như người bình thường.”
Phong Ái nghe thấy trong lòng khó chịu, tự lẩm bẩm một mình:“Nhị ca nói nhiều như vậy với cô làm gì”, chợt nhớ ra người này là thầy thuốc mới của nhà họ Phong, nhăn mặt phiền chán nói một câu:
“Cô nương muốn nói gì? Bây giờ ta không bị bệnh, đang rất khỏe mạnh”
Nàng ấy nghiêm nghị lắc đầu:
“Đợi đến lúc bị bệnh thì không còn gì để nói. Tiểu Nghi muốn giúp Thập gia nâng cao sức khỏe, làm cho sức lực được dẻo dai, sau này mỗi năm không cần lo thời tiết thay đổi. Muốn vậy từ nay hàng ngày Thập gia cần uống một số thang thuốc đặc biệt do tiểu Nghi kê đơn, có lẽ một ngày chỉ cần uống năm chén là đủ…”
“Cái gì? Một ngày uống năm chén thuốc? Nếu vậy có khác gì ta đang bị bệnh, nhưng hiện giờ rõ ràng ta đang rất khỏe, tại sao phải dùng thuốc làm gì. Không uống!” – Tiểu Thập Lang lập tức lên tiếng phản đối, bộ dáng có chết cũng không làm theo.
“Không phải, hai chuyện này rất khác nhau. Bị bệnh uống thuốc là lúc cơ thể đã suy yếu, sẽ rất mệt mỏi. Bây giờ Thập gia đang rất khỏe mạnh, gọi là thuốc nhưng thật ra chỉ là chọn một số loại cây cỏ lành tính có thể dùng như thức ăn đem nấu cô đặc lại để nâng cao hiệu quả, khi uống vào lâu ngày sẽ làm thể chất của người tốt hơn. So với thuốc vừa đắng vừa khó ngửi, loại thức uống này có mùi vị dễ chịu hơn rất nhiều, có thể chua nhẹ, ngọt, chát hoặc không có mùi vị gì. Chỉ cần dùng một thời gian người sẽ quen ngay, tiểu Nghi cũng đã nói qua với Nhị gia về việc này, ngài ấy hình như rất tán thành.”
Tiểu Nghi không chút buồn bực, trái lại rất kiên nhẫn giải thích. Nhưng Phong Ái giống như trẻ con, vừa nghe đến thuốc đã sợ xanh mặt, vội vội vàng vàng xua tay
“Ta không uống, ta không uống! Cô nương đừng làm phiền ta!”
Nói xong đã nhanh chóng rời khỏi dược phòng, gấp gáp chẳng khác đang bị kẻ thù đuổi ở sau lưng, khiến cho Xuân Hảo phải che miệng cố nén cười.Tiểu Nghi nhìn theo bóng lưng người đi xa chỉ biết vui vẻ lắc đầu, quay sang nói với Xuân Hảo:
“Thời gian tới chúng ta thường phải nấu thuốc cho Thập gia, em hãy bảo mọi người chuẩn bị thêm một lò nấu thuốc, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến các công việc khác”
Xuân Hảo ngạc nhiên buột miệng hỏi:
“Nghi tỷ, thật sự phải cho Thập gia uống thuốc ư, em còn tưởng…”
“Em nghĩ ta đang đùa, hay nghĩ ta đang dọa Thập gia? – tiểu Nghi đột nhiên dừng lại, ngẫm nghĩ điều gì rồi thành thật nói – thật ra ta có dọa ngài ấy một chút, không đến mức mỗi ngày phải dùng năm chén thuốc, có lẽ chỉ hai hoặc ba chén mà thôi, không ngờ ngài ấy lại sợ đến mức bỏ chạy không dám quay đầu.”
Xuân Hảo ngẩn ra một lúc, cuối cùng phải phá ra cười, tiểu Nghi cũng không ngăn được cười theo. Gió mang âm thanh vui vẻ của họ lan khắp dược phòng.
…..
“Tiểu Nghi, mấy hôm nay cô nương đã quen nơi ở mới chưa? Mọi thứ ở dược phòng như thế nào? Có cần ta sắp xếp gì thêm không?”
Nhị gia Phong Hoan ngồi ở chiếc ghế lớn dáng vẻ rất thoải mái, trước mặt là nữ thầy thuốc mới của Phong Gia. Phong Hoan là tổng quản mọi sự vụ, trực tiếp quản lý dược phòng. Bản thân làm việc cùng nàng ấy chưa lâu nhưng mỗi lần nói chuyện đều có cảm giác rất dễ chịu.
“Nhị gia, cám ơn người quan tâm! Dương lão là tiền bối của tiểu Nghi đương nhiên sắp xếp mọi thứ ở dược phòng rất tốt. Các loại dược liêu không chỉ đầy đủ số lượng, chủng loại, ngay cả việc bảo quản cũng không có gì phải lo lắng . Những người ở dược phòng đều hiểu biết nhiều về thảo dược, tính tình cẩn thận, chăm chỉ rất phù hợp với công việc này. Chỉ có điều nếu muốn thực hiện phương châm phòng bệnh của tiểu Nghi, có lẽ sẽ cần phải chuẩn bị thêm một số thứ.”
“Cô cần gì cứ nói, ta sẽ tùy theo khả năng mà đáp ứng”
“Nhị gia, thật ra điều cần nhất chính là sự ủng hộ của người. Cây cỏ cần thiết không phải khó tìm, muốn nấu thuốc cũng rất đơn giản, nhưng chuyện phòng bệnh không phải chỉ một mình thầy thuốc có thể làm được, còn phải xem người khác có muốn hay không.”
Phong Hoan rót một chén trà, ra hiệu cho tiểu Nghi ngồi xuống
“Ta nghe nói Thập đệ đã đến chỗ cô nương? Đệ ấy có quấy phá gì không? Thập đệ từ nhỏ bị bệnh, rất ghét uống thuốc cho nên đối với các đại phu đến Phong Gia làm việc thường không ưa thích, cô nương đừng chấp nhất đệ ấy.”
Tiểu Nghi vừa nghe nhắc đến trong đầu đã hiện lên hình ảnh vị Thập gia ngang bướng vội vã rời khỏi dược phòng, khẽ bật cười, thấy Phong Hoan ngạc nhiên liền giải thích:
“Ngài ấy không quấy phá, chỉ là nghe đến uống thuốc thì bỏ chạy còn nhanh hơn cả gió cuốn qua thềm.”
Ha…ha..ha – Phong Hoan cười to sảng khoái, chợt nhớ ra một chuyện quan trọng vội quay sang nói với tiểu Nghi – ngày mai có lẽ ta sẽ gọi cô đến điện Khán Vân, đại ca và những huynh đệ khác muốn gặp qua cô nương. Một số chuyện của dược phòng ta cũng cần báo qua cho đại ca Phong Ngạo.
“Nhị gia, tiểu Nghi biết rồi!”
[/JUSTIFY]
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cjcmb