[JUSTIFY]
Kể từ ngày hôm đó, tiểu Nghi hoàn toàn không đến chỗ của Thích Lan, chỉ liên tục ở tại dược phòng làm việc, ban đêm còn thường xuyên thức rất khuya. Tình trạng kéo dài suốt năm ngày. Tam gia Phong Bình vẫn cho người thường xuyên đến thăm dò tin tức nhưng tuyệt đối không dám hối thúc nữ thầy thuốc của Phong Gia, trái lại còn lo lắng cô nương này đang cố gắng quá sức. Phong Bình hoàn toàn không ngờ đến ngày thứ sáu, nữ tỳ Xuân Hảo ở bên cạnh tiểu Nghi lại chạy đến phủ của mình báo tin vui: tiểu Nghi đã tìm ra cách chữa trị độc tính còn lại trong cơ thể Thích Lan.
Không cần chờ đợi, Phong Bình lập tức đến dược phòng đón nữ thần y của Phong Gia đến chỗ người bệnh.
Tiểu Nghi sau khi bắt mạch liền cho Thích Lan dùng một viên thuốc nhỏ. Thuốc vừa nuốt xuống không bao lâu, Thích Lan đột nhiên cả người đau đớn quằn quại khiến Tam gia hoảng hốt sợ hãi, trong lòng nóng như lửa suýt nữa đã hỏi tội tiểu Nghi. Cô nương ấy trái lại vô cùng phấn khởi thông báo: đan dược kia chẳng qua là thuốc thử, sau khi thử xong đã xác định được tình trạng của Thích Lan. Bệnh đã rõ, thuốc tất nhiên sẽ có. Hy vọng khỏi bệnh rất lớn, không những vậy, kết quả có thể nhìn thấy chỉ trong một khoảng thời gian cực kỳ nhanh chóng: bảy ngày.
Thầy thuốc mới của Phong Gia tính toán nếu dùng phương thuốc nàng ấy vừa tự mình tìm ra, trong bảy ngày sẽ có khả năng chữa khỏi căn bệnh nan y kéo dài suốt ba năm. Cả Thích Lan và Phong Nhàn đều vì tin tức này ngây ngốc cả người, nữ tỳ Tĩnh Thu vui sướng đến mức khóc òa. Chỉ có tiểu Nghi điềm tĩnh tươi cười, tinh thần không chút xao động, rõ ràng kết quả đã nắm phần lớn trong tay.
Dược phòng nhanh chóng tuân theo hướng dẫn của tiểu Nghi chuẩn bị thuốc, ngày ngày vào ra tất bật không dám ngơi tay. Mỗi ngày ba lần, tiểu Nghi vì muốn theo dõi tiến triển của Thích Lan hoàn toàn không ngại vất vả tự mình mang thuốc đến, cũng tự mình cho nàng ấy dùng thuốc. Tĩnh Thu ở bên cạnh thường xuyên giúp đỡ. Riêng Tam gia Phong Bình theo lời dặn dò, để tránh nóng lòng hỏng việc, trong mấy ngày này tạm thời tránh mặt.
Hôm nay đã là ngày thứ ba theo thời hạn bảy ngày. Tiểu Nghi cẩn thận đổ thuốc ra chén, hơi khói bốc lên nghi ngút, nhìn Thích Lan ở bên giường đang chờ đợi cười thật tươi:
“Rất may đường từ dược phòng đến đây không xa, thuốc vẫn còn nóng.
Thích Lan nhìn tiểu Nghi ái ngại:
“Mỗi ngày muội đều phải mấy lần chạy tới chạy lui, thật vất vả”
“Cũng không có cách nào, dược phòng của Phong Gia có đủ các loại dược liệu muội cần, nấu thuốc dễ dàng lại có người giúp sức. Muội sợ trong quá trình nấu xảy ra sơ suất, cũng sợ tỷ không uống được thuốc đầy đủ nên đành phải chịu khó một chút. Dù sao cũng chỉ có bảy ngày, tỷ đừng lo lắng.”
Đặt chén thuốc trên bàn, tiểu Nghi đến ngồi bên cạnh Thích Lan, vỗ nhẹ bàn tay trấn an:
“Sức khỏe của tỷ trong ba ngày này nhìn bên ngoài vẫn chưa có gì khởi sắc. Thật ra thuốc đang dần dần phát huy tác dụng, theo muội tính toán kể từ ngày thứ năm chúng ta có thể nhìn thấy sự thay đổi rõ rệt. Quan trọng nhất là những ngày này phải uống thuốc đều đặn, không được bỏ dù chỉ một lần, nếu không nhất định sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả chữa bệnh. Tĩnh Thu hôm nay được muội bảo ra ngoài mua một ít vật dụng có lẽ chưa thể về ngay. Nhưng muội có đem theo Xuân Hảo, lát nữa uống thuốc xong, muội ấy sẽ hầu hạ tỷ.”
Thích Lan cảm động:
“Đa tạ muội, tỷ nhất định sẽ cố gắng không phụ công sức của muội!”
Tiểu Nghi mang chén thuốc đến bên giường, đột nhiên bên ngoài có tiếng Xuân Hảo gọi to gấp gáp:
“Nghi tỷ, tỷ mau ra ngoài này, có người từ dược phòng của chúng ta đến báo dược liệu dùng để nấu thuốc chiều nay xảy ra chút vấn đề. Bọn họ không biết làm cách nào phải tìm đến tỷ hỏi ý kiến.”
“Dược liệu sao lại xảy ra vấn đề?”
Tin tức vừa đến khiến Tiểu Nghi có phần lo lắng, quá trình điều trị cho Thích Lan không thể gián đoạn, nếu dược liệu không ổn làm sao có thể nấu thuốc cho buổi chiều.
Thích Lan nhìn thấy nàng ấy trong lòng bất an lại không nỡ bỏ đi, đẩy nhẹ cánh tay tiểu Nghi khẽ nói:
“Muội mau đi giải quyết vấn đề, thuốc này ta có thể tự uống”
Quả thật không có cách nào khác, tiểu Nghi trao chén thuốc lại cho Thích Lan dặn dò phải uống hết, hứa rằng sau khi chỉ dẫn người ở dược phòng sẽ nhanh chóng quay lại. Nói xong vội vàng ra ngoài đi theo Xuân Hảo.
Người vừa đi khuất, Thích Lan khẽ cựa mình. Thân thể vẫn còn đau nhức, tay chân cũng chỉ có vài phần sức lực. Nhưng tiểu Nghi đã hứa, những chuyện này sẽ chẳng mấy chốc thay đổi, trong bốn ngày nữa bệnh tình có thể hoàn toàn biến mất. Quan trọng nhất là dùng thuốc đầy đủ!
Người bệnh nhìn chén thuốc trên tay khẽ sóng sánh, bất giác thở dài.
Nàng ấy đưa chân xuống giường xỏ hài, gắng gượng từng bước tiến đến chỗ bình hoa đặt nơi góc phòng.
Chỗ này rất khuất, không ai để ý. Bình hoa từ lâu cũng không dùng đến. Bên ngoài tĩnh lặng, không có âm thanh.
Chén thuốc trên tay vẫn còn ấm nóng, người nấu ra nó đã dùng biết bao tâm sức, quả thật trong lòng có chút không nỡ, bàn tay còn giữ chặt không buông!
Nhưng cuối cùng vẫn dứt khoát nghiêng chén, đổ thuốc vào bình!
Đúng lúc ấy, cửa phòng vang lên một tiếng, cô nương kia không biết đã đứng đó tự lúc nào, người tựa vào mép cửa, tà áo xanh nhẹ nhàng bay bay. Ánh mắt dừng lại nơi chén thuốc chỉ còn hơn nửa:
“Sao tỷ lại đổ thuốc?”
Lời này không ẩn chứa sự ngạc nhiên, trái lại người hỏi có phần điềm tĩnh như nhìn thấy sự viêc vốn sẽ phải nhìn thấy, chỉ đơn giản muốn biết lý do tại sao nó lại xảy ra. Thích Lan đứng lặng bàng hoàng.
Cả hai người giữ nguyên tư thế trong một lúc.Thích Lan hết nhìn chén thuốc lại nhìn tiểu Nghi, thâm tâm không biết đã có bao nhiêu mâu thuẫn giằng xé. Cuối cùng, bàn tay vẫn chậm rãi đổ phần thuốc còn lại vào bình, bước đến chiếc bàn giữa phòng, nàng ấy mệt nhọc ngồi xuống ghế, ánh mắt lảng tránh nhìn về nơi khác, lạnh lùng nói:
“Thuốc uống vào vốn không có tác dụng, mỗi lần uống thuốc của muội sau vài canh giờ ta đều liên tục nôn mửa, quả thật rất khổ sở, chỉ là không muốn cho muội biết nên đã cố tình che giấu. Căn bệnh này căn bản không thể chữa được, ta đã chấp nhận chuyện này, muội không cần phải nhọc lòng!”
Người bệnh có thể buông xuôi nhưng thầy thuốc một khi đã nhìn thấy cơ hội, cho dù là thứ ánh sáng mong manh mơ hồ nhất cũng quyết nắm lấy. Tiểu Nghi bước đến bên bàn, lời lẽ thành khẩn ra sức khuyên nhủ:
“Chữa bệnh nhất định phải kiên nhẫn, bệnh của Thích Lan tỷ vẫn còn hy vọng, chẳng phải muội đã nói nếu dùng phương thuốc này, bảy ngày sau tỷ sẽ có khả năng khỏi bệnh?”
“Muội tuyệt đối chắc chắn sẽ chữa khỏi?”
“Trên đời này không có chuyện tuyệt đối, nhưng hy vọng rất lớn.”
Thích Lan không hề hồi tâm chuyển ý, trái lại vì những lời này tỏ vẻ tức giận:
“Hy vọng? Có khả năng? Nếu muội dự tính sai thì sao, phương thuốc này làm sao chắc chắn có hiệu quả? Những thầy thuốc trước kia không phải chưa từng hứa hẹn, kết quả vẫn là thất bại. Muội đến từ thôn Nhã Y, Dương đại phu kia không phải cũng đến từ Nhã Y sao? Muội lấy gì tự cho y thuật của mình cao hơn bậc tiền bối? Tại sao ta phải chịu đựng hết thứ thuốc này đến thứ thuốc khác để rồi thất vọng? Ta không muốn ôm loại hy vọng hão huyền này nữa. Ta bây giờ cũng rất tốt.”
Tiểu Nghi khẳng định dứt khoát:
“Muội xin hứa đây tuyệt đối không phải là hy vọng hão huyền, dù lần này có thất bại, chỉ cần tỷ tin tưởng nhất định sẽ có một ngày tỷ có thể khỏe mạnh như xưa, cưỡi trên lưng ngựa, bay nhảy khắp nơi, không cần dựa vào người khác!”
Nhưng mặc kệ tiểu Nghi có dùng bao nhiêu thành ý, bao nhiêu cam kết, bệnh nhân không chút nương tình chỉ tay ra phía cửa:
“Ta đã không còn muốn cố gắng, không còn muốn chờ đợi! Xin tiểu Nghi cô nương cứ về đi, đừng đến đây nữa!”
“Thích Lan tỷ thật sự chấp nhận cả đời này phải ở trong nhà không nhìn thấy ánh mặt trời sao?” Tiểu Nghi chưa chịu từ bỏ, tiếp tục chạy đến trước mặt người kia, hy vọng khơi dậy khát khao khỏi bệnh của cô nương ấy
“Ta cảm thấy bây giờ cũng không phải quá tệ, ta không muốn Tam gia vì ta phải chạy ngược chạy xuôi tìm thầy thuốc, ta càng không muốn huynh ấy thất vọng hết lần này đến lần khác. Mọi chuyện nên chấm dứt ở đây thì hơn.”
“Tỷ thật sự không thể tin tưởng muội?” tiểu Nghi thở dài thất vọng
“Phải, ta không tin muội có thể chữa khỏi bệnh, mau về đi!”
Thích Lan dùng lời tuyệt tình, trong tâm cho rằng bản thân thật sự đã khiến nữ thầy thuốc vì bị từ chối mà khó chịu, vì bị hoài nghi mà thất vọng, sẽ rất nhanh chóng rời khỏi. không bao giờ muốn quay trở lại. Nhưng Thích Lan nghìn lần vạn lần không nghĩ đến tiểu Nghi không hề nhúc nhích, mắt chăm chăm nhìn mình như muốn soi thấu tận tâm can.
“Xem ra không phải là muội không thể chữa, chẳng qua bản thân người bệnh như tỷ một lòng không muốn khỏi mà thôi”
“Tiểu Nghi cô nương muốn nói gì? Sao ta lại không muốn mình khỏi bệnh, nhưng căn bản là không thể nào” Thích Lan bị lời nói của nàng ấy làm cho sửng sốt, không thể tưởng tượng nữ thầy thuốc kia sẽ dùng lời lẽ này, lập tức lên tiếng phản đối.
Tiểu Nghi cười nhẹ:
“Một người đã từng phiêu bạt khắp nơi trên lưng ngựa, cảm giác tự do hào sảng này làm sao có thể dễ dàng quên đi. Bàn chân đã từng dạo qua những chốn nào, mắt đã nhìn thấy những cảnh đẹp gì bản thân Thích Lan tỷ vẫn còn rất luyến tiếc. Lúc nãy khi muội nhắc đến những chuyện này, mắt của tỷ trong phút chốc đã trở nên rạng rỡ.
Bệnh nhân lâu ngày đương nhiên sẽ có nhiều nỗi sợ hãi, dễ tuyệt vọng nhưng một khi thầy thuốc như tiểu Nghi muội đã cam đoan giúp họ cải thiện trạng thái sức khỏe, còn đưa ra thời hạn ngắn ngủi bảy ngày, trước lúc thời hạn đưa ra kết thúc làm sao có thể dễ dàng từ bỏ niềm hy vọng đáng quý này nhanh chóng đến như vậy? Trừ phi…”
Nữ thầy thuốc của nhà họ Phong bình thản nhìn người trước mặt, nói ra đáp án trong lòng:
“Trừ phi bệnh nhân không phải vì hy vọng mơ hồ mà từ bỏ, trái lại luôn e ngại bản thân thật sự hết bệnh nên mới từ chối tiếp tục điều trị.”
“Cô nương đừng tưởng mình là thầy thuốc thì có thể tùy ý nói xằng bậy, xin hãy về cho!”, Thích Lan tức giận.
Tiểu Nghi tựa như không hay không biết, chậm rãi dạo quanh phòng, từ tốn trò chuyện không biết là đang nói với người kia hay nói với chính mình.
“Bệnh nhân sao lại sợ mình khỏe mạnh, điều này rất kỳ lạ? Lúc nãy khi nhắc đến việc không cần dựa vào người khác, thần sắc của Thích Lan tỷ đã thoáng chút lo âu, cho nên tiểu Nghi chợt nghĩ …việc tỷ tỷ lo sợ chính là không còn lý do để dựa vào người khác, có phải không?”
Thích Lan giận dữ, liên tục lắc đầu:
“Không đúng! Ta chưa từng nghĩ đến những chuyện này. Cô nương nói bậy!”
Tiểu Nghi không chịu buông tha, hôm nay nhất định buộc người này đối mặt với vấn đề:
“Chất độc trong cơ thể tỷ còn lại rất ít, về mặt lâu dài có thể phát sinh chút ảnh hưởng nhưng tuyệt đối không có khả năng gây ra những triệu chứng hiện nay. Lý do duy nhất tất cả các đại phu, kể cả Dương lão từ Nhã Y của muội không thể chữa khỏi bệnh tình của tỷ bởi vì nó phát xuất từ tâm. Tỷ căn bản chưa từng muốn khỏi bệnh, mong muốn của tỷ chính là mãi mãi có lý do để được Tam gia chăm sóc. Ước nguyện này không ngừng khắc sâu trong tâm trí tỷ, cuối cùng khiến cho bản thân sinh ra căn bệnh nan y không ai có thể chữa khỏi. Nếu tỷ giả vờ bệnh, chắc chắn đã không thể qua khỏi mắt của Dương lão nhưng tỷ vốn không hề giả vờ, tỷ thật sự mắc bệnh, vấn đề chính là bệnh trên thân thể tỷ bắt nguồn từ tâm tư, ngoài tỷ ra không ai có thể chữa lành.”
“Không đúng!” Thích Lan trước sau cương quyết phủ nhận.
“Tỷ không thừa nhận là chuyện rất bình thường, bởi vì từ trước đến nay tỷ luôn biết rõ trong tâm mình muốn gì, nhưng lại mơ mơ hồ hồ cố ý lảng tránh. Đúng lúc các đại phu khác không thể nhìn rõ nguyên nhân, vô tình đã cho tỷ thêm cái cớ tự huyễn hoặc chính mình, đem tất cả mọi thứ đổ lên chất độc của cây Vô dạ. Nếu muội không đưa ra lời cam kết bảy ngày, cũng không ngừng nhắc đi nhắc lại bệnh này sẽ khỏi, ép tỷ đối mặt với nỗi lo sợ của bản thân đến mức hôm nay tự tay đổ thuốc, có lẽ mãi mãi Thích Lan tỷ cũng không chịu đối mặt với sự thật này.”
Thích Lan mở to mắt, hoàn toàn sửng sốt trước những gì đang nghe thấy:
“Muội lừa ta, lừa Tam gia? Mọi thứ đều là do muội sắp đặt?”
Tiểu Nghi không chút lảng tránh, gật đầu thừa nhận:
“Phải, muội không tìm ra thuốc. Muội chỉ muốn đánh lừa tỷ và mọi người, gạt bỏ lý do mà tỷ sử dụng để che mắt bản thân. Một khi đại phu có thể chữa lành bệnh xuất hiện, tâm tư của tỷ sẽ lập tức náo động, cũng sẽ hoàn toàn bộc lộ mong muốn duy trì tình trạng bệnh tật này. Tam gia không có mặt, Tĩnh Thu ra ngoài, Xuân Hảo báo tin cũng là do muội cố tình thu xếp. Nếu tỷ thật sự không muốn khỏi bệnh, bảy ngày này nhất định sẽ tìm cách phá hỏng quá trình điều trị cho nên muội đã tự mình cho tỷ cơ hội, khi nãy không ngừng tranh cãi cùng tỷ…tất cả đều vì một mục đích: giúp muội xác minh nghi ngờ trong lòng, cũng là buộc tỷ đối diện sự thật. Tỷ không phải vì tuyệt vọng mà từ bỏ, tỷ vì Tam gia mà muốn từ bỏ.”
Dừng lại một lát để người bên cạnh có thể trấn tĩnh tinh thần, tiểu Nghi tiếp tục khuyên lơn:
“Thích Lan tỷ, dù tình cảm của tỷ đối với Tam gia lớn đến mức nào cũng không cần vì lý do này mà đối xử tệ bạc với bản thân.”
“Ra ngoài! Ta bảo cô nương ra ngoài, đừng ở đây nói những lời kỳ quái này. Tất cả là do cô nương tự mình đoán mò, không phải là sự thật. Đem tất cả những thứ thuốc này về đi ta không cần.”
Chén thuốc, vật dụng trên bàn đều bị Thích Lan ném xuống đất không thương tiếc.
Tiểu Nghi lẳng lặng nhìn những thứ vỡ nát trên mặt đất, lập tức xoay người rời khỏi phòng, trước khi bước qua cánh cửa chỉ ngoái đầu nói một câu:
“Chữa tâm bệnh phải do tự thân, không thể cưỡng cầu. Nếu tỷ đã nhất quyết, tiểu Nghi sẽ không ép.” [/JUSTIFY]
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cjcmb
[JUSTIFY]
…
Buổi chiều trở về từ chỗ Thích Lan, tiểu Nghi chậm rãi đi đến dược phòng. Thân thể làm việc vất vả không mệt mỏi, hôm nay vì những chuyện phức tạp của lòng người đột nhiên cảm thấy rã rời. Chân hờ hững bước qua hành lang nơi sân phơi thuốc, mắt đã nhìn thấy những người ở dược phòng vẫn đang làm việc khẩn trương không chút lơ là.
“Xuân Hảo, muội bảo mọi người dành thời gian chuẩn bị những thứ thuốc khác, loại dược liệu này hiện giờ không cần nữa, chúng ta có thể thu xếp sau.” – tiểu Nghi dặn dò nữ tỳ ở bên cạnh.
“Nhưng Nghi tỷ, thứ này không phải mấy ngày tới Thích Lan cô nương sẽ dùng sao – ánh mắt Xuân Hảo đột nhiên lóe sáng, ngập ngừng hỏi – Nghi tỷ, lúc nãy tỷ bảo muội nói những lời đó để Thích Lan cô nương nghe thấy…có phải đã xảy ra việc gì?”
Tiểu Nghi không muốn nữ tỳ trung thành phải gặp rắc rối, vội chặn lời:
“Xuân Hảo, đừng bận tâm nữa. Thuốc này không cần dùng, cũng không cần chữa bệnh.”
“Sao lại không chữa bệnh?” – tiếng nam nhân đanh thép vang lên ở phía sau.
Tam gia Phong Bình hôm nay tìm đến dược phòng là vì mong muốn biết được tiến triển bệnh tình của Thích Lan. Trước khi đi, bản thân đã luôn tự nhủ không được nóng vội, tránh làm phiền lòng nữ thần y của Phong Gia. Thời gian bảy ngày chưa qua một nửa, Phong Bình chỉ hy vọng có được vài câu báo bình an đơn giản để yên lòng, quả thật không dám tin những gì vừa nghe.
Tiểu Nghi biết trước khó tránh một trận trời nổi phong ba, chỉ khẽ cúi người chào:
“Tam gia!”
Phong Bình tính tình thẳng thắn, không muốn quanh co:
“Ta hỏi cô nương, tại sao không tiếp tục chữa bệnh cho Thích Lan.”
Tiểu Nghi im lặng không nói, trong lòng âm thầm cân nhắc nặng nhẹ. Phong Bình e sợ chưa hiểu rõ chuyện đã làm càn, vẫn nén lòng chờ đợi, cuối cùng nghe nữ y trước mặt bình thản đáp lời:
“Tam gia, bệnh của cô nương ấy không thể chữa khỏi”
“Không đúng, vừa mấy hôm trước cô nương còn bảo là hy vọng chữa lành rất cao, tại sao bây giờ lại trở thành bệnh không thể cứu chữa, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”
Tướng quân Phong Gia nổi tiếng kỷ luật nghiêm minh, dáng vẻ khi nổi cơn thịnh nộ quả thật vô cùng đáng sợ, Xuân Hảo cùng với tất cả những người có mặt xung quanh sớm đã quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu, trong lòng đều vì tiểu Nghi lo lắng không yên.. Trái lại nữ thầy thuốc kia chỉ khẽ cười, trả lời không chút ngần ngại
“Tam gia, không có chuyện gì, chỉ là hôm nay sau khi chẩn bệnh tiểu Nghi nhận thấy căn bệnh của Thích Lan cô nương vốn không có cách nào điều trị, để tránh lãng phí thuốc và thời gian mọi chuyện nên chấm dứt ở đây, cô nương ấy cũng đã biết và chấp nhận, cho nên người không cần phải lo.”
“Cô đã nói với muội ấy là không có cách nào chữa bệnh còn bảo ta không cần phải lo? Thích Lan bây giờ như thế nào?” – Phong Bình hét lớn, phẫn nộ dường như lên đến cực điểm.
“Ngài nên tự mình đến thăm thì tốt hơn nhưng nếu tiểu Nghi đoán khônglầm, sẽ không có điều gì đáng ngại” – nàng ấy thanh tĩnh như không, đối đáp bình thường.
“Tiểu Nghi, cô đúng là rất quá đáng!”
“Vù” một tiếng, Phong Bình xuất ra khí lực kinh người nơi bàn tay hướng thẳng vào những kệ phơi thuốc của dược phòng, thoáng chốc tất cả đã hoàn toàn đổ sập, có cái còn gãy nát. Không thể ra tay với nữ nhi yếu đuối, chỉ có cách này tạm thời trút giận!
“Tam đệ, đệ làm gì vậy?”, Nhị gia Phong Hoan như mưa giữa ngày nắng hạn, vừa xuất hiện đã khiến những người có mặt khẽ thở phào. Vị cứu tinh nhìn Tam gia Phong Bình cả người như nổi lửa, lại nhìn sang thầy thuốc tiểu Nghi đang bị đóng băng, mặc cho người khác quấy phá hoàn toàn không có chút phản kháng, nghiêm giọng ra lệnh:
“Hai người theo ta đến gặp đại ca”
….
Tại điện Khán Vân
“Ở dược phòng trước mặt bao nhiêu người, đệ mất hết bình tĩnh cuối cùng là vì chuyện gì” – Phong Ngạo nhìn vị tam đệ vẫn chưa hết cơn phẫn nộ, nhíu mày hỏi
“Huynh hỏi cô nương ấy đi!” – Phong Bình không tự trả lời, đưa mắt oán hận nhìn sang người bên cạnh.
Phong Ngạo trong lòng có chút ngạc nhiên, không nói nữ thầy thuốc của nhà họ Phong đang chữa bệnh cho Thích Lan mà tam đệ kia rất quý trọng, với tính cách trầm tĩnh, hiểu biết lý lẽ của nàng ấy, làm sao có thể chọc giận người khác đến mức này. Hắn khẽ liếc mắt sang chỗ Phong Hoan, thấy nhị đệ kia cũng chỉ lắc đầu bất lực đành gọi:
“Tiểu Nghi?”
Nữ y từ lúc bước vào hoàn toàn không nói lời nào, cũng không có ý định biện bạch hay giải thích. Dáng vẻ sẵn sàng chấp nhận mọi chuyện, tùy ý người khác định tội. Nhưng Tam gia Phong Bình không muốn trình bày, vị chủ nhân trước mặt vẫn đang chăm chú chờ đợi, cuối cùng tiểu Nghi đành hồi đáp một lời đơn giản cho xong:
“Bệnh của Thích Lan cô nương không thể chữa khỏi, cho nên tiểu Nghi cảm thấy nên tập trung điều người của dược phòng lo chuẩn bị các loại thuốc khác.”
Phong Bình sức chịu đựng đã vượt giới hạn, cũng không để ý đến sự hiện diện của hai huynh trưởng, xoay người mặt đối mặt với tiểu Nghi, bàn tay trước nay không rời đao kiếm nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn siết chặt giơ lên cao:
“Không chữa được? Cô vẫn dám nói những lời này? Bản thân là thầy thuốc của Phong Gia, nếu không có bản lĩnh thực hiện những thứ tự mình hứa hẹn thì còn mặt mũi nào ở lại dược phòng? Tay của cô không dùng để chế thuốc thì có tác dụng gì với Phong Gia?”
Tiểu Nghi bị nắm lấy tay đột ngột chỉ kịp kêu lên một tiếng “Tam gia…” đã cảm thấy đau đớn đến kinh người, miệng vô thức mím chặt chịu đựng. Vốn không ngờ để cho Phong Bình nghe thấy, bệnh tình của Thích Lan một khi chưa tìm ra cách giải quyết, nếu như để lộ ra ngoài chỉ càng gây thêm sóng gió, sẽ càng có thêm nhiều người bị tổn thương, thượng sách lúc này chính là im lặng, nhẫn nại vượt qua trận truy hỏi này.
“Cô nương cho người khác hy vọng rồi thản nhiên cướp mất, ta và Thích Lan đã trông đợi như thế nào, muội ấy đã rất cố gắng, kết quả chỉ nhận lại mấy lời hờ hững này thôi? Cô có lương tâm, có chút tình cảm nào không?”
Nhị gia nhìn thấy tướng quân của nhà họ Phong hoàn toàn không chút lưu tình, giữ chặt tay tiểu Nghi nhất quyết không buông, vội vàng lên tiếng:
“Tam đệ, bình tĩnh lại”
Lời còn chưa thoát hết ra khỏi đầu lưỡi trong chớp mắt đã thấy Phong Ngạo vút người rời khỏi ghế, nhẹ nhàng tách tay tiểu Nghi ra khỏi Phong Bình, trừng mắt nhìn tiểu đệ này lạnh lùng ra lệnh:
“Đệ đứng sang một bên, nóng giận sẽ giải quyết được chuyện gì?”
Phong Bình không dám trái lời, miễn cưỡng đứng yên. Mắt Phong Ngạo lướt sang bàn tay của nữ thầy thuốc nhưng cô nương ấy đã nhanh chóng lui người ra xa, hai tay đặt ở phía sau cúi đầu tỏ vẻ thủ lễ, nhưng cánh tay phải vừa bị nắm chặt rõ ràng khẽ run, nhất định đang rất đau đớn. Sắc mặt trái lại không hề có chút biến chuyển, vẫn là dáng vẻ thản nhiên đón nhận, ung dung đến mức không thể khuấy động. Đột nhiên trong lòng có cảm giác khó chịu dâng trào, hắn âm thầm nén lại hơi thở trong người không muốn kẻ khác phát hiện tâm trạng có chút thay đổi, từ tốn xoay người trở lại ghế ngồi, vừa hỏi:
“Tiểu Nghi, quả thật không có cách nào thay đổi tình trạng của Thích Lan?”
“Chủ nhân, theo những gì tiểu Nghi nhìn thấy hiện giờ thì không có cách nào” – nàng ấy đúng như dự đoán, không e sợ chuyện lúc nãy đã lập tức đáp lời, tuy nhiên hắn có thể nghe ra trong câu dường như có vài phần hàm ý sâu xa, lại dò hỏi:
“Như Tam đệ đã nói, bản thân không có đủ năng lực thì không nên ở lại dược phòng, cô nghĩ ta nên làm gì?”
“Tùy ý người quyết định trách phạt, tiểu Nghi là kẻ làm sai không dám có ý kiến”, vẫn là thái độ bình thản khiến người ta phải nao núng, kỳ lạ là khóe miệng hắn không như ý muốn lại vô tình khẽ nâng cao, chỉ là sự xê dịch nhỏ đến mức ngoài hắn tự mình cảm nhận, căn bản không ai có thể nhìn ra. Tiểu Nghi bị kẹt chính giữa, nếu hắn không mở đường sẽ làm cách nào thoát thân.
“Tốt, vậy ta lại hỏi cô…bệnh nhân là thân không chữa được hay tâm không chữa được?”
Nữ thầy thuốc của nhà họ Phong vì câu hỏi này, lần đầu tiên từ khi bước vào điện Khán Vân dùng ánh mắt trong veo nhìn về phía hắn, dù chỉ trong thoáng chốc cũng đủ để Phong Ngạo nắm lấy chút tâm tư, đưa ra thêm một lời nhắc nhở:
“Vì bệnh nhân, tiểu Nghi cô nương hãy nói một lời khách quan, chi tiết bệnh tình ta cũng không muốn hỏi quá nhiều!”
Tiểu Nghi cúi đầu suy nghĩ trong thoáng chốc, rõ ràng đã vì ai đó mà cân nhắc, cuối cùng ngẩng đầu đưa ra kết luận:
“Thân tâm nối liền, tâm không lối thoát thì thân cũng vô phương.”
Nhị gia và Tam gia nhà họ Phong ở bên cạnh mơ mơ hồ hồ không rõ chuyện gì đang xảy ra, Phong Bình nóng ruột đã muốn lên tiếng gặng hỏi lại bị ánh mắt của Phong Ngạo chặn lời.
“Ta từng nghe cô nói một câu chuyện gì cũng không thể hoàn toàn tuyệt đối, dù cả bầu trời toàn một màu đen thì nhất định cũng phải sót lại một tia sáng. Cho nên – Phong Ngạo dừng lại trong chốc lát, rõ ràng rất muốn nữ thầy thuốc kia nghe kỹ những lời hắn sắp nói ra – nếu chúng ta chấp nhận mọi biện pháp có thể, tùy ý cô nương hành sự, tuyệt đối sẽ không can thiệp thì liệu có chút tia sáng nào còn lại không?”
Tiểu Nghi một lần nữa nhìn hắn, xem ra đã nghe thấy rất rõ, càng có thể hiểu thấu ý tứ trao quyền mà hắn gửi gắm. Cuối cùng, nàng ấy nhìn sang Phong Bình gật đầu:
“Còn một cách”
Không để Phong Bình kịp hết bàng hoàng đã nói tiếp:
“Nhưng có một số quy tắc nhất định phải tuân theo, chuyện này còn tùy Tam gia có đồng ý hay không. Nếu ngài đồng ý thì có thể xem là còn hy vọng, nếu không thì tiểu Nghi đành chịu phạt đã thất hứa.”
Phong Bình không cần suy nghĩ, lập tức gật đầu quả quyết:
“Chỉ cần chữa được bệnh của Thích Lan ta đều đồng ý”
Tiểu Nghi lắc đầu:
“Đừng vội, ngài hãy nghe quy tắc trước đã!
Thứ nhất, trừ phi tiểu Nghi mở lời Tam gia không được đến thăm cô nương ấy, cũng không được cho người dò hỏi tình hình.”
“Chuyện này…tại sao phải làm như vậy?”, Phong Bình tỏ vẻ không hiểu, tiểu Nghi cũng chỉ lắc đầu.
“Có những chuyện thầy thuốc chỉ có thể đưa ra yêu cầu, căn bản không thể giải thích.”
Tam gia mặc dù vẫn còn đôi chút miễn cưỡng, trả lời dứt khoát:
“Ta đồng ý.”
Tiểu Nghi có phần yên tâm, lập tức nêu rõ hai điều kiện còn lại:
“Được, quy tắc thứ hai: tiểu Nghi và Xuân Hảo trong thời gian chữa bệnh sẽ trực tiếp chăm sóc cô nương ấy. Tất cả những người khác đều không được ở lại, kể cả Tĩnh Thu. Quy tắc thứ ba, có một số thứ phải nhờ Tam gia trợ giúp, hy vọng người chỉ cần làm theo không cần thắc mắc, cụ thể là việc gì sau này sẽ từ từ thông báo.”
“Ta đồng ý tất cả, vậy bao lâu muội ấy có thể bình phục?”
Tiểu Nghi nhìn thấy ánh mắt lại một lần nữa tràn trề hy vọng của Phong Bình, cảm thấy cần phải cảnh báo người này nên cẩn thận với những mong đợi của chính mình. Bản thân nàng ấy trong lúc khó khăn chẳng qua nghĩ ra một cách khả thi, vẫn chưa chắc chắn sẽ đạt thành công.
“Ngài chỉ đang nắm lấy một tia sáng nhỏ nhoi thì đừng vội mong nhìn thấy trời bừng sáng, tiểu Nghi chỉ có thể nói sẽ vì nỗ lực của Tam gia mà không từ bỏ bệnh nhân này.”
“Tam đệ, tiểu Nghi sẽ không tùy tiện làm những việc không nên làm, đệ cứ yên tâm!” - Phong Hoan trấn an, đưa mắt nhìn tiểu Nghi ra vẻ ngầm ủng hộ, tiểu cô nương gật đầu cảm kích rồi quay sang chủ nhân Phong Gia:
“Tiểu Nghi cần phải sắp xếp mọi chuyện trước khi chuyển đến chỗ của Thích Lan tỷ, xin phép cáo lui trước”
Phong Ngạo phất tay ra hiệu cho phép, lúc lướt ngang qua chỗ Phong Bình tiểu Nghi chợt nghe người này khẽ hỏi:
“Tiểu Nghi, lúc nãy ta nóng giận đã hơi nặng tay, cô không sao chứ?”
Nàng ấy không ngần ngại nhìn thẳng tướng quân nhà họ Phong, muốn để cho người đối diện cảm nhận thần sắc thanh thản của chính mình, nhẹ nhàng trả lời:
“Đa tạ Tam gia quan tâm, tiểu Nghi không có việc gì! Tôi là thầy thuốc, sẽ biết lo cho chính mình.”
…..
[/JUSTIFY]
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cjcmb
[JUSTIFY]
Ba quy tắc được đặt ra, tiểu Nghi và Xuân Hảo cũng theo đó sắp xếp mọi thứ, chuẩn bị đến chỗ Thích Lan lưu lại. Những người ở dược phòng đã bao nhiêu năm làm việc tại thành Phong Tụ, nắm rõ nguyên tắc căn bản chính là không nên thắc mắc quá nhiều việc của chủ nhân. Cho nên bọn họ chưa từng hỏi qua vì sao chữa bệnh bảy ngày trở thành không rõ thời gian, lẳng lặng nghe theo sự dặn dò của tiểu Nghi phải đảm bảo mọi việc nơi này trôi chảy trong khi cô nương ấy vắng mặt.
Chuyện ở dược phòng thật ra rất dễ thu xếp, trái lại Thập gia Phong Ái khiến cho tiểu Nghi đau đầu. Từ lúc bắt đầu chữa bệnh cho Thích Lan, người này cũng rất hiểu chuyện, vì Tam ca của y không dám đến làm phiền, thỉnh thoảng nhân lúc tiểu Nghi trở về dược phòng mới đến hỏi chuyện. Nhưng bây giờ nàng ấy chuẩn bị dọn hẳn đến chỗ của Thích Lan, Thập gia kia đột nhiên trở nên rất phiền phức, những ngày gần đây không ngừng đến dược phòng than thở trước mặt tiểu Nghi:
“Tiểu Nghi, cô nhất định phải chuyển đến chỗ của Thích Lan sao? Ta biết cô cần phải chữa bệnh nhưng rốt cuộc là chữa bằng cách nào mà phải đến tận đó, lại chỉ có cô và Xuân Hảo, không để lại bất kỳ người nào? Trước đây đã nói chỉ cần bảy ngày, hơn nữa cô vẫn thường đi đi về về giữa hai nơi, có chuyện gì xảy ra đến mức phải thay đổi? Sau này ta muốn tìm người hỏi han về cây quý thì biết tìm ai bây giờ? Dạo này ta không thích ra ngoài nữa, những trò vui cũng đã nhàm rồi, ta thật sự sắp buồn chán đến chết mất. Liệu ta có thể thỉnh thoảng đến chỗ các người để trò chuyện không? ”
Mỗi lần, tiểu Nghi đều phải cười bất đắc dĩ dùng lời khuyên can:
“Thập gia, nơi chăm sóc người bệnh không phải là chỗ để ngài giải khuây. Bệnh của Thích Lan cần yên tĩnh tuyệt đối để hồi phục, ngay cả Tam gia cũng không thể đến thăm nếu để cho Thập gia người đến chẳng phải đã uổng phí công sức sao. Khi nào Thập gia có việc gấp cần hỏi cứ cho người mang thư đến, tiểu Nghi sẽ nhanh chóng trả lời cho Thập gia.
Người kia không biết nói gì, cũng không dám ngang ngược làm càn ảnh hưởng chuyện lớn của Tam ca, chỉ có thể miễn cưỡng than oán:
“Trực tiếp trao đổi và viết thư trả lời vốn là hai chuyện rất khác nhau!” – người nói xong lại làm ra dáng vẻ thất vọng lững thững rời khỏi dược phòng. Mấy ngày liên tục, mỗi lần đến đều như vậy, khiến tiểu Nghi bối rối không biết nên làm thế nào cho phải.
Hôm nay vừa nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, nàng ấy suýt nữa đã buông một tiếng thở dài, rất may người bước vào lại là Nhị gia Phong Hoan.
“Nhị gia! Người đến có việc gì?” tiểu Nghi vừa vui mừng lên tiếng đã nhìn thấy Phong Hoan đưa ra trước mặt một lọ nhỏ màu trắng, đoán chừng có lẽ là thuốc dùng để bôi.
“Thầy thuốc giỏi cũng cần thuốc tốt, đại ca bảo ta đem cho cô thứ này xem như thay Tam đệ chuộc lỗi!” – Phong Hoan cười hiền hòa
“Loại thuốc quý như vậy người nên giữ bên cạnh để dùng, tiểu Nghi tự sẽ có cách. Huống chi tay cũng chỉ hơi đỏ một chút, không có gì đáng ngại”
Phong Hoan dứt khoát lắc đầu, không chấp nhận từ chối:
“Huynh đệ chúng ta đều là người luyện võ, sức lực có bao nhiêu còn không biết hay sao. tam đệ lại là tướng quân, khi nóng giận không kiềm chế ra tay càng mạnh. Mau cầm lấy, đại ca không muốn thuộc hạ ở thành Phong Tụ bị bạc đãi, còn ta cũng không muốn cô bị đau nhiều ngày.”
Tiểu Nghi đưa tay trân trọng đón lấy, không quên nghiêng người bày tỏ cảm kích
“Đa tạ Nhị gia, xin thay tiểu Nghi…”
Phong Hoan nhăn mặt không muốn nghe lời khách sáo:
“Được rồi, với ta không cần đa lễ nhiều như vậy, đại ca đương nhiên cũng biết cô sẽ cảm kích huynh ấy.”
Tiểu Nghi nghe nhắc đến vị chủ nhân khó tính của thành Phong Tụ, lại nhìn lọ thuốc trong tay bất giác cười khẽ:
“Ngài ấy có thể không hoàn toàn tin tưởng nhưng vẫn đối xử tốt với kẻ bên dưới, cũng là một điều không dễ dàng.”
Phong Hoan đột ngột giật mình, ngạc nhiên hỏi:
“Cô nương đã nghe được gì? Đại ca…”
“Không phải nghe thấy mà là cảm thấy! Nhị gia dù không rõ ràng vẫn chọn tin tưởng, tuân theo cảm giác của bản thân. Chủ nhân tính cách so với người rất khác biệt, đối với ngài ấy mọi thứ đều phải nắm chắc trong tay, không thể sơ suất. Tâm tư xa cách cũng không có gì lạ! Nhị gia rất hiểu chủ nhân, nhất định cũng có thể cảm nhận được!” Tiểu Nghi lắc lắc đầu cười, thản nhiên nói rõ suy nghĩ trong lòng dường như hoàn toàn không vì chuyện này bận tâm.
“Đúng là bằng hữu tốt. Có thể nói chuyện thẳng thắn như vậy quả là hiếm thấy. Tiểu Nghi, đừng lo! Ta nghĩ sẽ đến lúc đại ca vứt bỏ tâm tư này.” Phong Hoan sảng khoái cười, cảm thấy càng thêm quý trọng nữ y tính tình phóng khoáng. Trước mắt cô nương ấy, dù là chuyện trời long đất lở hay việc khiến cho kẻ khác phải dụng tâm phiền não, tất cả đều có thể nhẹ nhàng lướt qua bàn tay, không đáng lưu giữ.
“Tiểu Nghi tốt nhất nên làm tròn phận sự của mình, những chuyện còn lại cứ để tự nhiên mà đến.”
Trong lòng biết rõ đang bị kẻ khác đem lòng nghi ngại vẫn cười rất vui vẻ, rất thật lòng. Phong Hoan đột nhiên phát hiện:
Cao cao giữa không trung, bụi trần không thể chạm
Thong dong nhìn sự biến, muôn thuở mãi an nhàn
Chính là khí chất của cô nương ấy!
Bản thân cảm thấy muốn cùng người này trò chuyện thêm rất nhiều lời.
“Được, cô sắp phải đến chỗ của Thích Lan, ta nhân dịp tối hôm nay mời cô đến phủ của ta dùng thử trà ngon cống phẩm.”
“Cung kính không bằng tuân mệnh.” – tiểu Nghi tinh quái đáp lời, hai người lại cùng cười vang.
…
“Tỷ đừng đợi nữa, tam gia sẽ không đến đâu!”
Thích Lan chán ghét đưa mắt nhìn người vừa nói, tiểu Nghi trái lại không chút để ý đang ngồi tự mình thưởng thức trà ngon, phong thái an nhàn thong thả. Kẻ nhìn người khác đau vẫn bình thản đến vậy, sao có thể là thầy thuốc của Phong Gia? Bản thân nhất quyết dặn lòng không để ý đến cái gai này, Thích Lan lại chăm chú hướng ra phía cửa.
“Ngài ấy cũng sẽ không cho người đến tìm hiểu tin tức của tỷ. Tỷ nên từ bỏ chờ đợi, nằm ở trong phòng tĩnh dưỡng, đừng vất vả chạy ra đây.”
Thích Lan quả thật không thể nhịn được nữa:
“Tiểu Nghi, ban đầu ta còn tưởng một nữ thầy thuốc thì nhất định lòng dạ lương thiện, hóa ra cô rất nhẫn tâm.”
Người kia tiếp tục rót trà vào chén, mũi khẽ ngửi hương thơm lan tỏa nhè nhẹ, gật gù tán thành:
“Phải, có lẽ hơi nhẫn tâm, nhưng so với tiểu Nghi, tỷ còn nhẫn tâm với chính mình hơn nhiều.”
Là nữ tướng vốn quen ở trên lưng ngựa không thích nói chuyện vòng vo, Thích Lan vứt chiếc chăn nhỏ giữ ấm trên người sang một bên, gượng mình đứng dậy khỏi chiếc ghế tựa bằng gỗ mun đen tuyền, lê từng bước nặng nhọc đến chỗ bàn trà quyết tâm cùng cô nương kia nói rõ mọi chuyện. Tiểu Nghi khẽ liếc mắt nhìn rồi lấy ra một chiếc tách nhỏ, rót trà chờ đợi, hoàn toàn không có ý định giúp đỡ. Thích Lan mím môi nén giận, hiện nay trong ngôi nhà nhỏ ngoài nữ thầy thuốc kia và nữ tỳ Xuân Hảo thân tín, hoàn toàn không có một ai khác bên cạnh. Ngay cả Tĩnh Thu cũng bị đưa đi rồi. Bản thân đã từng cùng Tam gia Phong Bình trải qua dạn dày sương gió, sao có thể dễ dàng khuất phục lên tiếng nhờ vả, tự mình gắng sức cuối cùng cũng ngồi xuống chiếc ghế trước mặt người kia.
“Chuyện của ta tại sao cô nhất định phải xen vào. Mấy ngày nay ngoại trừ thức ăn nước uống, cho Xuân Hảo chăm sóc ta những khi cần thiết, cô vốn hoàn toàn không dùng đến thuốc thang gì. Ta đã nói căn bệnh này thật sự vô phương chữa trị, y thuật cô không đủ giỏi thì đừng đổ tội cho bản thân ta không muốn chữa lành. Cô nương lừa gạt Tam gia, xua đuổi Tĩnh Thu, tự mình đến đây theo dõi suốt mấy ngày vẫn chưa đủ? Thân thể ta như thế này còn chưa nhìn rõ? Sớm muộn Tam gia sẽ biết chuyện, cô rốt cuộc muốn giam lỏng ta đến khi nào? Ta hoàn toàn không thể khống chế được thân thể làm sao có thể giả vờ bệnh tật, trước đây ta uống thuốc của cô nương quả thật không ngừng nôn mửa cũng là tự nhiên, không phải ta cố ý.”
Tiểu Nghi đẩy chén trà về phía Thích Lan, tiếp tục gật đầu đồng ý:
“Muội đương nhiên biết rõ - nhìn người trước mặt hoang mang vô định, lại cười cười - lần trước đã nói, nếu tỷ giả vờ bệnh làm sao có thể qua mắt Dương lão. Chẳng qua thân thể luôn nương theo tâm, vì bản thân tỷ mong muốn duy trì tình trạng này nên thân thể từ trong vô thức sinh ra bệnh tật, chối bỏ thuốc thang. Việc giam lỏng đến khi nào còn phải xem tỷ bao giờ có thể thừa nhận chuyện này.” – nói xong đã rời khỏi bàn đến bên cạnh chậu hoa nhỏ đặt ở góc phòng, khẽ khàng tưới lên cành lá mềm mại của nó một ít nước.
Thích Lan khổ sở nhìn theo lắc đầu:
“Ta rốt cuộc vì cái gì phải có suy nghĩ điên cuồng hành hạ bản thân chứ?”
Tiểu Nghi ngừng tay, xoay người, ánh mắt trở nên sáng lấp lánh vui vẻ:
“Đã hỏi đúng trọng tâm!”
Nói xong chậm rãi quay trở lại bàn, mặt đối mặt nhìn sâu vào mắt Thích Lan:
“Tỷ làm vậy vì tỷ tin rằng trở nên yếu đuối, dựa dẫm vào người khác sẽ làm cho tỷ được yêu thương. Chuyện này có lẽ bắt đầu từ thời thơ ấu của tỷ” ánh mắt Thích Lan mở to kinh ngạc, giật mình muốn đứng bật dậy khỏi ghế đã bị tiểu Nghi nắm chặt tay giữ lại, tiếp tục câu chuyện dang dở.
“Lúc nhỏ Thích Lan tỷ cùng với cả nhà lưu lạc đến đất Phong Gia, sau đó cha mẹ tỷ vì gia cảnh quá mức nghèo khó không thể nuôi nấng tất cả con cái, buộc lòng phải bán bớt đi một người. Nghe nói trong số các anh chị em, Lan tỷ bản năng mạnh mẽ, tính tình cứng rắn nhất, nên đã được chọn bán cho nhà Thích Phương. Vị tướng quân họ Thích này luôn mong muốn có một người con nối nghiệp bản thân, không may thê tử mất sớm không muốn đi thêm bước nữa vì vậy đã chọn nhận nghĩa tử. Thích Lan tỷ về với ngài ấy đương nhiên ăn sung mặc sướng, chỉ có điều ngài ấy đối xử với tỷ rất nghiêm khắc, từ trước đến giờ đều không muốn tỷ bộc lộ sự yếu đuối của nữ nhi. Ngài ấy muốn tỷ kiên cường, mạnh mẽ, độc lập như một nam nhân cho nên ít khi nào dành cho tỷ sự ân cần chăm sóc.
Thích tướng quân mất đi, tỷ một mình bước vào hàng ngũ binh tướng của nhà họ Phong, ở bên cạnh Tam gia Phong Bình sát cánh chiến đấu. Hai người gắn bó sâu sắc, tỷ chẳng khác nào cánh tay phải của ngài ấy, đi cùng đi ngồi cùng ngồi, chỉ có điều…
Tiểu Nghi đột ngột im bặt, lặng lẽ quan sát những giọt nước mắt trong veo bắt đầu rơi xuống trên má Thích Lan, nhẫn nại chờ đợi.
“Chỉ có điều huynh ấy mãi mãi vẫn không thể xem ta như một nữ nhi bình thường, không thể quan tâm đến ta như những người con gái khác. Các cô nương chẳng qua chỉ bị trầy xước cũng đáng bận lòng, nhưng ta dù có đổ máu cũng không phải quá lo lắng, bởi vì ta là một nữ tướng. Bọn họ lúc nào cũng dịu dàng yếu đuối, cần được bảo bọc chở che. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, chẳng phải nam nhân đều chỉ thích nữ nhi nhu nhược dựa dẫm đó sao. Ta luôn ở bên cạnh ngài ấy nhưng lại cảm thấy xa xôi mơ hồ, ta càng lúc càng lo sợ một ngày nào đó Tam gia sẽ sánh đôi cùng một cô nương khác. Cha mẹ đã bán ta đi vì ta là đứa con có tính cách mạnh mẽ nhất trong nhà, nghĩa phụ vì muốn ta trở thành một nữ tướng cứng rắn mà chưa từng cho ta cảm giác ấm áp quan tâm. Tam gia cũng sẽ giống như họ, không thể yêu thương ta, không thể chăm sóc, cuối cùng huynh ấy cũng sẽ rời bỏ!” [/JUSTIFY]
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cjcmb
[JUSTIFY]
Tiếng nói ai oán bi thương của Thích Lan bày tỏ tâm tư sâu kín che giấu bao năm, tuy rằng khiến cho thầy thuốc tiểu Nghi có phần yên tâm nhưng lại không khỏi đau lòng thương xót.
“Tỷ luôn bị ám ảnh nỗi sợ bị cha mẹ bỏ rơi lúc còn nhỏ, tỷ càng muốn thoát khỏi hình ảnh kiên cường, mạnh mẽ của bản thân, khao khát giống như những nữ nhi bình thường. Sự việc năm đó đối với tỷ là cơ hội không thể bỏ lỡ phải không?”
Thích Lan mím môi lẳng lặng gật đầu
“Đúng, năm đó ta cùng Tam gia đến vùng biên giới thị sát quân tình, đánh đuổi thổ phỉ, vì đỡ kiếm cho huynh ấy không may bị thương. Tuy rằng vết thương này để lại cho ta rất nhiều đau đớn nhưng trái lại cho bản thân ta một cơ hội thoát khỏi chính mình. Ta không cần làm một cô nương dũng cảm nữa. Ban đầu ta rất khổ sở, rất muốn thoát khỏi căn bệnh này, nhưng càng ngày nó càng khiến cho ta luyến tiếc. Ta luyến tiếc được Tam gia quan tâm, được người yêu thương chăm sóc. Ta cảm thấy rất mãn nguyện, cũng rất hạnh phúc. Không biết từ lúc nào ta đã mơ mơ hồ hồ muốn mình mãi mãi ở trong tình trạng này.Ta quả thật đã nghĩ sẵn sàng chấp nhận chịu đựng nó suốt đời còn hơn trở lại làm một người khỏe mạnh cô độc.”
Tiểu Nghi nắm chặt bàn tay lạnh giá, rồi tự mình đứng dậy mang chiếc chăn nhỏ đến, bao quanh đôi vai đang run rẩy, bất giác thở dài:
“Vì vậy mà tỷ không muốn muội chữa lành bệnh?”
“Tam gia vì vết thương này rất lo lắng, ngay cả thầy thuốc của Phong Gia cũng đưa đến đây chẩn bệnh. Lúc đầu Dương lão nói rằng chất độc Vô Dạ ngấm vào cơ thể quá lâu không thể một lúc hóa giải hoàn toàn, việc chữa trị cần phải kéo dài. Tam gia từ đó lúc nào không bận việc quân cũng ở bên cạnh, động viên ta, chăm sóc ta. Cảm giác ấm áp hạnh phúc chưa từng nhận được, nó còn vượt hơn những nỗi đau đớn phải chịu hàng ngày. Ta vô tình ở trong đau khổ tìm thấy nơi an trú cho trái tim mình.”
Thích Lan nhìn tiểu Nghi qua đôi mắt nhòa lệ, thổn thức
“Có lẽ muội đã nói đúng, bệnh tình của ta sau một thời gian được Dương lão điều trị, tuy rằng chất độc lưu lại cơ thể rất ít, không nguy hại đến tính mạng. Nhưng sức khỏe của ta trái lại trở nên suy yếu, thường xuyên cần có người bên cạnh chăm sóc. Dương lão không ngừng truy tìm nguyên nhân, thử mọi loại thuốc nhưng rốt cuộc vẫn đành bó tay. Tam gia thất vọng, bản thân ta không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng sâu thẳm trong lòng, ta lại vì việc ấy cảm thấy mừng vui.
Thời gian tiếp theo Tam gia bắt đầu truy tìm danh y từ khắp mọi nơi, hy vọng may mắn tìm ra người có thể giúp ta bình phục. Dương lão của Nhã Y còn không thể chữa khỏi, những đại phu khác có thể làm gì. Bọn họ đối với bệnh của ta đều rất mơ hồ, khi kê đơn thuốc cũng chỉ cầu may, hoàn toàn không dám mang đến bất kỳ hy vọng nào. Lúc đầu ta vì liên tục dùng thuốc, cảm thấy nản lòng tuyệt vọng, nhưng càng lúc sự bất lực của họ lại càng làm ta an tâm. Nhưng Tam gia không hề mong muốn điều này, huynh ấy mong ta được khỏe mạnh vì vậy ta luôn sẵn lòng chấp nhận mọi thầy thuốc mới mà huynh ấy tìm đến, dùng mọi phương pháp huynh ấy muốn thử. Ta luôn tự nhủ căn bệnh này thật sự không thể hồi phục, bù lại ta sẽ mãi mãi được Tam gia yêu thương. Cho đến khi tiểu Nghi muội xuất hiện!”
Tiểu Nghi siết nhẹ đôi vai Thích Lan:
“Muội khác với họ, có thể đem lại hy vọng cho Tam gia nhưng trái lại cũng có thể chấm dứt giấc mơ của tỷ.”
Thích Lan cười khổ:
“Phải, muội có thể cười bản thân ta khờ khạo nhưng Thích Lan này vẫn không hối tiếc. Bây giờ nếu phải chọn lựa, ta vẫn thà làm một kẻ bệnh tật được sống bên cạnh người mình yêu thương. ”
Tiểu Nghi im lặng bước ra hiên nhà, nhìn những khóm hoa dại màu xanh biếc mọc đầy ngoài sân. Chúng rất tươi tốt, có lẽ đã được ai đó chăm sóc nâng niu, nhưng người con gái ở trong nhà có bao nhiêu lần thật sự nhìn ngắm chúng. Trong lòng tiểu Nghi thầm than “Lan tỷ, e rằng tỷ vẫn không biết cái giá mà tỷ phải trả đắt như thế nào, đáng tiếc nhất chính là tỷ căn bản không cần phải trả cái giá đó.”
….
Sau buổi nói chuyện ngày hôm ấy, tiểu Nghi và Thích Lan vẫn không thay đổi. Một người lặng lẽ, một người thản nhiên. Tuy rằng không ai nói ra ngoài miệng nhưng mỗi người vẫn giữ lập trường của mình. Thầy thuốc muốn chữa, bệnh nhân không muốn khỏi. Tình thế giằng co dai dẳng này không biết khi nào có thể chấm dứt. Cứ năm ngày tiểu Nghi lại dành một buổi trở về dược phòng xem xét mọi việc, ngoài ra hoàn toàn không hề tiết lộ bất cứ chuyện gì cho những người khác biết, cũng không một ai dám hỏi. Chỉ riêng nữ tỳ Xuân Hảo là người trực tiếp bên cạnh chứng kiến mọi việc, trong lòng chứa đựng vô vàn nghi vấn.
“Nghi tỷ”
Nghe tiếng Xuân Hảo gọi, tiểu nghi đang ngồi ở hiên nhà khẽ nghiêng đầu, nhìn thấy dáng vẻ loay hoay nửa muốn nửa không của cô nương này liền bật cười, vẫy tay:
“Xuân Hảo, lại đây. Có phải muốn hỏi ta việc gì không?”
Xuân Hảo vui vẻ chạy đến gần ngồi bên cạnh, nhưng phải ngập ngừng mãi mới nói:
“Nghi tỷ, từ khi chúng ta đến đều không làm gì, ngay cả nấu thuốc cũng không. Bệnh tình của Thích Lan cô nương phải làm như thế nào?”
Tiểu Nghi nhặt một chiếc lá vàng dưới gốc chậu hoa nhỏ, giơ lên cao xem:
“Muội nhìn đi, lá vàng sớm muộn gì cũng phải rụng xuống, làm sao cưỡng cầu ở lại trên cây. Bệnh nhân đã không muốn chữa, chúng ta có cố gắng cũng ích gì. Việc duy nhất có thể làm là chờ đợi, đến khi người ta hồi tâm chuyển ý. Muội nhìn xem, buổi sáng hôm nay trời đẹp biết mấy, chúng ta lại ở trước hiên nhà nhàn nhã ngắm cảnh thiên nhiên. Sao không tận hưởng giây phút chờ đợi tốt đẹp này, bình thường ở dược phòng muội cũng không có nhiều thời gian nghỉ ngơi kia mà.”
Xuân Hảo bắt chước tiểu Nghi, hít một hơi thật sâu luồng khí mát lành, trong lòng có mấy phần dễ chịu, chợt nghĩ ra điều gì vội nói:
“Nghi tỷ, chúng ta đưa Thích Lan cô nương ra ngoài này cùng ngắm cảnh đi.”
Tiểu Nghi lắc đầu không tán thành, lạnh lùng nói:
“Muội biết rõ tỷ ấy ra ngoài sẽ bị khó chịu, chúng ta tốt nhất vẫn nên tự mình tận hưởng thì hơn.”
Xuân Hảo cảm thấy có chút không đúng, e dè nói:
“Nhưng…chẳng phải bệnh của Thích Lan cô nương là…biết đâu ra ngoài cô nương ấy sẽ…hồi tâm chuyển ý!”
Tiểu Nghi vỗ nhẹ trán nữ tỳ, nhăn mũi:
“Nếu có thể dễ thay đổi như vậy, chúng ta nhất định đã không ở đây. Hôm trước tỷ ấy cũng đã nói bản thân không hề hối hận – tiểu Nghi đột ngột thở dài – người thường xuyên phiêu bạt trên lưng ngựa, suốt mấy năm nay phải nhốt mình trong nhà chắc chắn là rất buồn. Đáng tiếc, tỷ ấy cố gắng đến như vậy nhưng lòng của Tam gia vẫn hướng về người khác, cố chấp không màng bản thân giữ lấy, cuối cùng đổi lại chỉ là một chút thương xót của người ta.”
“Tiểu Nghi, muội nói gì?”
Hai người giật mình quay đầu đã nhìn thấy Thích Lan ở đó từ bao giờ, gương mặt xanh xao dường như đông cứng lại, ánh mắt thảng thốt nhìn đăm đăm.
Tiểu Nghi trở lại chăm chút cho chậu hoa nhỏ, Xuân Hảo vẫn còn ngơ ngác vội cúi đầu.
“Làm ơn!”
Thích Lan run run khẽ gọi.
“Tiểu Nghi, làm ơn…”
Nữ y nhà họ Phong vốn muốn lảng tránh, nhưng không chịu được cuối cùng đành phải xoay người, nhỏ giọng nói:
“Tam gia…thật ra ngài ấy trong lòng đã có một hồng nhan khác. Bởi vì bệnh tình của tỷ nên đã phải che giấu.”
Thích Lan hoảng hốt liên tục lắc đầu:
“Không thể nào, ta không tin! Cô nương đang nói dối, làm sao cô biết được Tam gia…không thể nào…tình cảm của huynh ấy ta cảm nhận rất rõ ràng.”
Tiểu Nghi bất đắc dĩ lắc đầu:
“Phải, đúng là có tình cảm, nhưng là tình cảm gì tỷ thật ra có hiểu rõ hay không, ngài ấy đã từng bảy tỏ với tỷ chưa? Tỷ đừng quên, bao lâu nay chưa từng có ai nhìn ra thâm tâm của tỷ, nếu đã vậy, mọi người không hề biết đến chuyện của Tam gia có gì là lạ? Nhưng thầy thuốc như muội có thể nhìn thấy lòng tỷ, cho nên cũng có thể thấy được lòng của Tam gia. Tỷ suy nghĩ thử…suốt bao năm qua, ngoài việc ở đây chờ ngài ấy tỷ đã bao giờ ra khỏi khoảng sân này chưa, bên ngoài xảy ra những gì tỷ làm sao có thể tự cho rằng mình hoàn toàn nắm rõ!”
Người đang nghe vẫn còn ngây dại, ánh mắt vô hồn. Tiểu Nghi mặc kệ Xuân Hảo níu tay dáng vẻ nài nỉ đừng tiếp tục, tàn nhẫn nói lời cuối cùng:
“Chỉ nghe chi bằng tận mắt nhìn thấy thì hơn?”
Vì một lời này, hai ngày sau Thích Lan lần đầu tiên đã ra khỏi ngôi nhà nhỏ ấy.
Bọn họ ba người ở trên xe ngựa. Thầy thuốc, bệnh nhân, nữ tỳ, không nói một lời. Xuân Hảo đưa mắt lén nhìn Thích Lan tay run run cố gắng kiềm chế xúc động, lại nhìn sang tiểu Nghi lạnh nhạt bên cạnh, đành cúi đầu cố gắng không gây ra tiếng ồn.
Xe ngựa chạy về hướng nam đi khoảng hơn ba trăm dặm thì dừng lại bên ngoài một khu rừng trúc. Bốn phía một màu xanh ngắt, ngoài tiếng lá trúc rì rào theo cơn gió, mơ hồ dường như đâu đây văng vẳng tiếng đàn.
Tiểu Nghi đi phía trước, Xuân Hảo dìu Thích Lan theo sau. Bọn họ từ ở bìa rừng theo con đường mòn trải đầy lá trúc đi sâu vào bên trong, tiếng đàn dìu dặt du dương càng lúc càng rõ ràng, cuối cùng một mái đình cong vút dần hiện ra trước mắt.
Một cô nương yêu kiều thanh thoát đang ngồi gảy đàn, từng ngón nhẹ nhàng tung bay tạo ra thứ âm thanh huyền ảo say mê, tà áo tím thẫm khẽ lay động theo cơn gió phơ phất như hòa theo tiếng nhạc, vài lọn tóc lòa xòa rơi trên bờ má hồng hồng diễm lệ. Ánh mắt ngọt ngào hướng về phía vị nam nhân đang ngồi lặng im thưởng thức. Dưới ánh nắng chiều dìu dịu, trong đình cảnh sắc đẹp tươi. Những người bên trong không hề hay biết có ba kẻ ẩn mình nơi rừng trúc đang lặng lẽ đứng nhìn. [/JUSTIFY]
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cjcmb
[JUSTIFY]
Khi tiếng đàn dứt, vị nam tử gật gù tán thưởng, rời khỏi chỗ ngồi của mình đến bên cạnh người gảy đàn, ân cần chìa tay cho cô nương ấy. Nàng mỉm cười e thẹn, đặt bàn tay mềm mại gảy nên mộng khúc du dương vào lòng bàn tay cứng cáp của người nọ. Bọn họ nắm tay cùng thong dong ngồi xuống bên chiếc bàn con con, không rõ đang nói những gì, chỉ thấy vị nam nhân kia mặt mày rạng rỡ, ánh mắt cũng tỏa ra ý cười tràn ngập đưa tay trân trọng đón lấy một lọn tóc nhỏ mà cô nương kia trao tặng, cẩn thận cất vào trong chiếc túi thơm mang theo bên người, trân quý tựa như bảo vật.
“Tam gia…” – Thích Lan ngẩn người khẽ gọi, bàn chân chôn chặt trên mặt đất. Xuân Hảo lo lắng nhìn tiểu Nghi. Thầy thuốc của Phong Gia không nói gì, chỉ lẳng lặng ra hiệu trở về. Thích Lan níu chặt tay Xuân Hảo, mắt nhìn chăm chăm về hướng ngôi đình nhỏ ngắm cảnh, không muốn rời khỏi.
“Tỷ muốn ở đây đến lúc nào, đợi đến khi họ phát hiện sẽ càng khó xử! Đừng làm khó Tam gia.” – tiểu Nghi khẽ nhắc nhở. Cả người Thích Lan giống như bị đóng băng, mất một lúc lâu mới chầm chậm gật đầu, khó khăn nương người dựa theo Xuân Hảo quay lại con đường đã đến lúc nãy. Hơi thở dồn dập ngắt quãng vì xúc động, nhưng mắt khô khốc không rơi một giọt lệ nào.
Xe ngựa đưa bọn họ quay trở về. Lần này tiểu Nghi trái lại chủ động lên tiếng trước:
“Tam gia vốn bận rộn công vụ lại phải thường xuyên đến thăm tỷ, hai người họ thỉnh thoảng mới gặp nhau, thời gian này vì không đến chỗ của tỷ nên mới có nhiều cơ hội cùng trò chuyện – im lặng nhìn Thích Lan không còn một chút khí lực lại tiếp tục nói – Cô nương dịu dàng, đàn hay hát giỏi kia tên là Thu Phân, là một kỳ nữ Tam gia gặp gỡ cách đây một năm. Hai người họ ngoài việc thường hay ngồi uống trà ở rừng trúc này hoàn toàn không gặp gỡ ở nơi nào khác, chính là vì không muốn để ai phát hiện, khiến cho tỷ đau lòng, nếu không phải muội vì bệnh tình của tỷ không ngừng tìm hiểu mọi thứ xung quanh hai người, có lẽ cũng không phát hiện ra. Tam gia vì tỷ, quả thật đã rất vất vả!”
Xuân Hảo bứt rứt vò vò tà áo trong tay, muốn lên tiếng ngăn tiểu Nghi đừng nói nữa. Nữ thầy thuốc này bình thường chẳng phải rất biết thông cảm sao, hôm nay trong lúc một người con gái đang chịu cảnh thân tâm đều đau đớn lại liên tục nói những lời khó nghe đến vậy.
Thích Lan cười, cười đến mức làm người ta cảm thấy bi ai. Bao lâu nay Phong Bình vẫn ở bên cạnh quan tâm chăm sóc, hết lòng lo lắng nhưng vẫn chưa một lần trực tiếp bày tỏ tâm ý, hóa ra tất cả chỉ là bản thân tự đa tình, lấy mơ làm thật mà thôi?
“Ta tự biến mình thành như thế này rốt cuộc vẫn không thể níu giữ huynh ấy, cuối cùng người mà Tam gia yêu thương lại là một nữ nhi khác, tiểu Nghi cô xem có đáng cười lắm không?! – cười xong lại ngẩn người – Thu Phân kia đúng là rất dịu dàng, rất đáng yêu… so với một kẻ bị bệnh suốt ngày chỉ ở trong phòng như ta quả là đã làm cho huynh ấy vui vẻ hơn nhiều.”
Tiểu Nghi rời chỗ đến ngồi bên cạnh Thích Lan, chăm chú nhìn bàn tay gầy gầy trắng bệch, dùng tay mình xoa xoa muốn làm cho nó ấm lại, khẽ nói:
“Tỷ không cần lo, Tam gia là người trọng tình nghĩa, ngài ấy sẽ không vì tình cảm này mà bỏ rơi tỷ. Nếu tỷ không khỏi bệnh Tam gia cũng sẽ chăm sóc tỷ suốt đời. Hãy quên chuyện đã thấy ngày hôm nay.”
Thích Lan đột ngột nắm chặt tay tiểu Nghi, chua xót hỏi:
“Nếu người huynh ấy yêu là cô nương đó, vậy với tỷ là cái gì?”
Tiểu Nghi nhìn vào đôi mắt tha thiết của người con gái si tình, bất đắc dĩ trả lời:
“Có lẽ…là hối lỗi, thương tiếc, quan tâm, trách nhiệm. Muội cũng không chắc”
Thích Lan buông thõng đôi tay, ánh mắt như lạc vào nơi vô định mơ hồ nào đó, không rõ là đang thắc mắc hay thất vọng, lẳng lặng nói một câu:
“Chỉ có vậy thôi sao?”
Tiểu Nghi lắc đầu:
“Tỷ nên tự hỏi chính mình, không nên hỏi muội. Tỷ rốt cuộc cảm nhận được gì ở ngài ấy?”
“Trước đây ta từng nghĩ đã biết, bây giờ…ta rất mơ hồ, ta không biết!” – Thích Lan cũng ngây ngốc lắc đầu, tự cười mỉa mai chính mình.
Tiểu Nghi bước sang phía đối diện, vén chiếc rèm cửa để cho không khí lành lạnh của buổi hoàng hôn ùa vào trong xe xua đi cảm giác ngột ngạt khó thở, mắt nhìn những khung cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ, hỏi thật chậm:
“Trước đây khi tỷ là một nữ tướng mạnh mẽ vẫn luôn cảm thấy sợ hãi lỡ mất mối nhân duyên này, bây giờ tỷ trở thành một cô nương yếu đuối, dựa dẫm vào người khác, cũng luôn có Tam gia ở bên cạnh, dù tình cảm của ngài ấy là gì tỷ cũng có thể vui vẻ yên lòng, cần gì làm khó bản thân, suy nghĩ quá nhiều?”
“Còn Tam gia thì sao? Muội nghĩ… huynh ấy có vui không?”
Câu hỏi trong lòng Thích Lan không kịp dồn nén đã tuột ra khỏi miệng, vừa nói xong lại khẽ giật mình, bởi vì bản thân cô nương ấy sợ hãi nghe thấy câu trả lời.
Tiểu Nghi không quay đầu, cũng không màng đến tâm trạng của Thích Lan, chỉ đơn giản nói:
“Bề ngoài nhất định vui, bên trong quả thật khó đoán.”
Mọi thứ chìm vào yên lặng trong chốc lát.
“Có phải muội muốn khuyên ta buông tay hay không?” – người lên tiếng rõ ràng đang run rẩy. Tiểu Nghi dường như có thể cảm thấy trái tim Thích Lan đang vỡ vụn ra từng mảnh theo mỗi từ vừa nói, nàng ấy cố gắng đáp lại thật nhỏ, giống như hy vọng hồi đáp của chính mình lướt qua như cơn gió thoảng, sẽ không làm cô nương tội nghiệp thêm đau.
“Chuyện này phải tùy ở tỷ, tỷ nên tự mình quyết định. Tỷ đã hy sinh quá nhiều, có thể buông xuống không?”
“Ta luôn muốn Tam gia ở bên cạnh, nhưng bây giờ ta phát hiện bản thân ta tham lam nhiều hơn điều đó, thứ ta muốn không chỉ là người mà còn là tấm lòng. Chẳng lẽ ta không là gì khác ngoài một gánh nặng của huynh ấy sao?” – giọng nói chưa hết run rẩy nhưng vẫn chứa đựng sự cương quyết.
“Thật ra… chuyện tỷ là gánh nặng hay không không quan trọng, vì ngài ấy sẵn lòng gánh vác, chỉ sợ là…” – tiểu Nghi bỏ lửng nửa câu, không muốn nói tiếp.
“Ta là gánh nặng huynh ấy sẵn lòng gánh vác! Nhưng chỉ sợ gánh nặng huynh ấy mong muốn gánh vác chính là Thu Phân kia!”
Thích Lan lại cười, tiếng cười khô khốc đơn độc vang lên để lại cảm giác day dứt vọng mãi trong lòng người nghe. Tiểu Nghi bước lại gần bên cô nương ấy, cúi người, nhẹ nhàng mở từng ngón tay thuôn dài đang nắm chặt.
“Lan tỷ, hai người ở cạnh nhau, một người phải níu giữ người còn lại bằng trách nhiệm và sự bù đắp là một chuyện rất đáng buồn, bởi vì bất kỳ ai trên thế gian này cũng xứng đáng được yêu thương bằng cả trái tim, nếu tỷ dám buông xuống, tự nhiên sẽ có một cánh cửa mới.”
Ba người trong xe, vô thức đều cùng nhìn vào bàn tay đang mở rộng. Thích Lan khẽ thì thầm:
“Tiểu Nghi, chúng ta về thôi.”
…
Bên ngoài trời đã khuya. Thích Lan ngồi lặng im bên mép giường, lắng nghe tiếng gió lao xao lướt qua những khóm cây bên ngoài cửa sổ, nhắm mắt nghĩ đến tiếng thổi vù vù bên tai mỗi khi lướt băng băng trên lưng ngựa. Gạt bỏ chiếc chăn ấm, xỏ chân vào hài, người con gái từ tốn tiến đến nơi treo thanh bảo kiếm đã từng theo suốt bên mình. Bàn tay nhẹ nhàng lướt trên vỏ kiếm, cái cảm giác quen thuộc ngày nào vẫn còn phảng phất đâu đây. Ánh sáng trắng lành lạnh, lưỡi kiếm sắc bén nhắc nhở về những ngày phiêu bạt khắp chốn đại ngàn. Còn nhớ bản thân đã từng cùng ai kia lướt qua cánh đồng hoa dại xanh biếc, hy vọng có một ngày được trở lại nơi ấy…Nhưng những ký ức đẹp đẽ này mãi mãi không thể rõ ràng bằng hình ảnh ngày hôm đó: khi người con gái trao tặng lọn tóc thề ước cho Tam gia, người ấy đã vui cười hạnh phúc đến mức nào. Nụ cười chính mình vẫn luôn mong đợi nhìn thấy mỗi ngày, không ngờ có một lúc vì nhìn thấy nó mà thương tâm.
Nàng khẽ đưa mắt quan sát hết một lượt bốn phía xung quanh, chợt nhận ra hình như có vài nơi mình vẫn còn chưa xem cho kỹ, bây giờ nhìn lại cảm thấy có vài phần lạ lẫm. Trong đầu bỗng nghĩ đến nữ thầy thuốc gọi là tiểu Nghi kia đã từng nói với bản thân “tỷ suốt ngày chỉ biết chờ đợi Tam gia đến, đặt hết mọi thứ lên người Ngài ấy, căn bản không hề biết sống thật sự là gì” bỗng khẽ bật cười. Quả thật bản thân bao nhiêu năm qua đã quên mất rất nhiều thứ, quên cách để nhìn, quên cách để nghe, tâm tư toàn bộ đều đặt vào một điểm. Bây giờ cũng không biết chính mình nên sống vì cái gì?
Bỗng nhiên chợt thèm không khí trong lành của trời đất, Thích Lan lần theo bức vách đến bên cửa sổ, mở toang ra cho cái lạnh của không khí ướt đẫm sương đêm ùa vào, nhìn ánh trăng mờ mờ trên đỉnh đầu, hít một hơi thật sâu thứ mùi phảng phất của mọi thứ xung quanh, chầm chậm rút kiếm ra khỏi vỏ.
“Tỷ muốn từ bỏ sinh mạng?”
Thích Lan giật mình, tiểu Nghi không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau, mắt nhìn không chớp vào thanh kiếm lạnh lẽo đang nằm trên tay nàng ấy, bỗng nhiên nhớ lại cái ngày đổ thuốc bị cô nương kia bắt gặp tình cảnh cũng giống như thế này, đột nhiên có chút buồn cười cho bản thân. Còn tự cho mình là nữ tướng dày dạn trên sa trường, lại không qua nổi ánh mắt một nữ thầy thuốc Phong Gia. [/JUSTIFY]
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cjcmb