Nếu là đệ tử khác thấy trưởng lão gầm lên như vậy cũng sẽ nơm nớp lo sợ, nhưng Lý Thất Dạ chỉ cười nhạt:
- Trưởng lão đừng nóng, Nam sư đệ đã nói rõ tình huống cụ thể với ta. Nếu như ta thực sự thông qua được khảo hạch, chính là đóng góp to lớn cho môn phái, có công thì phải được thưởng, ta có nói ra điều kiện cũng là bình thường thôi.
- Vậy chờ ngươi qua được khảo hạch hẵng bàn!
Vị trưởng lão này rất khó chịu trước hành vi khiêu khích của Lý Thất Dạ, bực bội gắt lên.
- Cũng được!
Đại trưởng lão chỉ gật đầu một cái, tiếp:
- Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi thông qua được khảo hạch, ngươi có thể lựa chọn bất kỳ loại công pháp nào, ngoại trừ Thiên mệnh bí thuật và công pháp Tiên đế trọng yếu. Ta nghĩ, các vị trưởng lão cũng sẽ không có ý kiến gì.
Sáu vị trưởng lão đưa mắt nhìn nhau trao đổi ý kiến, nếu như Lý Thất Dạ thông qua được thì yêu cầu như vậy cũng không có gì quá đáng, cái chính vẫn là tỷ lệ thành công của tiểu tử này nhỏ đến không tưởng tượng nổi.
- Những điều kiện khác chờ lúc ta thông qua khảo hạch rồi bàn sau.
Lý Thất Dạ cười cười lên nói.
- Còn nữa, có một điều kiện ta phải nói trước để chư vị trưởng lão còn kịp chuẩn bị. Lúc ta đạt tới cảnh giới Uẩn Thể, ta cần một phần Thánh thể cao!
Nghe Lý Thất Dạ đòi hỏi như vậy, cả sáu vị trưởng lão đều biến sắc mặt, một người quát ầm lên:
- Công phu sư tử ngoạm
Lý Thất Dạ làm bộ như không nghe thấy, vẫn từ tốn nói tiếp:
- Trưởng lão, chúng ta đã nói rồi, việc kết được thông gia với Cửu Thánh Yêu Môn là một công lao rất to lớn, Thánh thể cao tuy trân quý nhưng ta vẫn cảm thấy là xứng đáng.
- Hừ, Thánh thể cao là có dễ như vậy sao!
Vị trưởng lão này giọng đầy bất mãn, hừ lạnh một tiếng.
Đại trưởng lão thì liếc Lý Thất Dạ, trầm ngâm nói:
- Nếu như ngươi thành công, nhận được một phần Thánh thể cao cũng không phải quá đáng. Nhưng hiện tại, tông môn không có cách nào đáp ứng được vì chúng ta còn thiếu nhiều linh dược mới có thể luyện thành Thánh thể cao.
Nhìn bộ dạng của Đại trưởng lão, Lý Thất Dạ thầm thở dài, xem ra hắn vẫn còn đánh giá Tẩy Nhan Cổ Phái hiện tại còn cao quá. Môn phái này đã không còn huy hoàng như xưa nữa. Nhớ lại lúc Minh Nhân Tiên Đế thành lập nên Tẩy Nhan Cổ Phái, sở hữu bảo tàng phong phú dường nào, đừng nói là Thánh thể cao, cả Tiên đế cao cũng có.
- Vậy thế này, ta lui một bước, ta muốn có Hoàng thể cao tốt nhất!
Sáu vị trưởng lão lại nhìn nhau trưng cầu ý kiến, cuối cùng, Đại trưởng lão lên tiếng:
- Ta có thể đáp ứng ngươi, nhưng điều kiện vẫn là ngươi có thể thành công.
Lý Thất Dạ mỉm cười nhìn Đại trưởng lão, sau đó đáp:
- Ngoài ra, trước khi đi Cửu Thánh Yêu Môn, ta còn có một yêu cầu nho nhỏ. Không biết khi đến đó sống chết ra sao, ta cần phải học một chút công pháp, và một hai món binh khí phòng thân.
- Cuối cùng, ngươi cũng có chút thông minh, lợi dụng tình thế để mưu lợi cá nhân.
Hùng trưởng lão bực mình lên tiếng.
Đại trưởng lão lại thấy đồng tình, gật đầu đáp:
- Như vậy đi, trong nội đường của tông môn cũng có công pháp và binh khí, ngươi có thể chọn một món. Chư vị trưởng lão thấy sao?
Các trưởng lão tuy không thích cò kè mặc cả với Lý Thất Dạ, nhưng vẫn đồng ý đề nghị của Đại trưởng lão. Bọn họ đều biết tỷ lệ thành công của Lý Thất Dạ gần như bằng không, có cho hắn công pháp và binh khí thì cơ hội cũng chẳng cao hơn được mấy, nhưng thà có còn hơn không, ít nhất cũng tăng thêm một chút hi vọng.
- Chư vị trưởng lão lo lắng quá rồi, ta làm sao dám giở công phu sư tử ngoạm ra được.
Lý Thất Dạ đương nhiên nhìn ra suy nghĩ trong nội tâm của các vị trưởng lão, hắn thản nhiên cười nói:
- Nghe nói tông môn có một môn “Kỳ Môn Đao” có thể học cấp tốc, ta muốn luyện võ kỹ này, đồng thời cần một bộ song đao để phối hợp với nó, không biết có được không?
Lý Thất Dạ nói xong, sáu vị trưởng lão nghe mà trợn tròn mắt, bọn họ vốn tưởng hắn sẽ há miệng đòi hỏi những thứ cao cấp như đế thuật chẳng hạn, nào ngờ hắn lại muốn một môn công pháp như vậy.
- Kỳ Môn Đao ư?
Đại trưởng lão trầm ngâm hỏi lại.
Một vị trưởng lão vội trả lời:
- Cổ huynh, đó là một môn võ kỹ của tông môn ta, chưa đủ thành đạo.
Vị này là người phụ trách phân phối công pháp trong tông môn nên nắm được nhiều thông tin nhất.
Nghe vậy, các trưởng lão khác cảm thấy ngạc nhiên, trong con mắt của tu sĩ mà nói, võ kỹ chưa đủ thành đạo, bất kỳ một công pháp bình thường nào cũng hơn hẳn võ kỹ. Nhưng việc Lý Thất Dạ nhất định chọn võ kỹ “Kỳ Môn Đao” kia lại để cho bọn họ ngơ ngác không hiểu nổi, đúng là phế vật không biết chọn đồ tốt mà.
- Không vấn đề gì! Hoài Nhân, ngươi đem Kỳ Môn Đao đưa tới núi của hắn, đồng thời chọn cho hắn một bộ song đao tốt nhất.
Đối với yêu cầu này của Lý Thất Dạ, Đại trưởng lão nhanh chóng phân phó.
- Ngươi còn có yêu cầu nhỏ nào khác sao?
Thấy Lý Thất Dạ không giở công phu sư tử ngoạm ra, một vị trưởng lão cảm thấy thỏa mãn, hào phóng hỏi.
- Tiểu nhân tạm thời không có.
Lý Thất Dạ ra vẻ khiêm tốn trả lời.
- Tốt, vậy ngươi về chuẩn bị một chút, ba ngày sau lên đường. Sau khi ngươi quay lại sẽ bái tế Tổ sư!
Đại trưởng lão trầm giọng nói.
Tất nhiên, có thể còn sống trở về hay không vẫn là một việc không ai đoán được.
Lý Thất Dạ trở về núi được một lúc thì Nam Hoài Nhân đã đưa bí kíp của “Kỳ Môn Đao” và một bộ song đao rất vừa tay tới.
Hắn nhìn bộ Loan Nguyệt song đao này thấy khá hài lòng. Đao cong hình trăng khuyết, ẩn hiện hàn quang, nhưng đây không phải là vũ khí mà tu sĩ thường dùng. Loại đoản đao được chế tạo riêng cho phàm thể này, dù có sắc đến đâu, được tinh luyện thành bảo khí đi nữa cũng vẫn không lọt được vào được mắt của bất kể tu sĩ nào.
Sau khi Nam Hoài Nhân rời đi, Lý Thất Dạ chậm rãi đọc Kỳ Môn Đao thuật, theo từng chữ từng câu hắn đọc lên, trong đầu cũng theo đó mà hiện lên từng dòng công pháp.
Hồi đó, khi hắn vẫn còn là Âm Nha, tuy đã thành công thoát khỏi khống chế của Tiên Ma Động, nhưng tình trạng không ổn định, đôi lúc vẫn bị Tiên Ma Động ảnh hưởng. Khi cảm thấy tình trạng như vậy, hắn liền phong ấn chính mình, khiến hồn phách chìm vào giấc ngủ say.
Hắn đã trải qua vô vàn năm tháng khổ cực, ở từng thời đại, đi vào những nơi hung hiểm nhất, cũng từng rơi vào tay của rất nhiều cường giả, vượt qua biết bao khó khăn trắc trở. Nhưng cũng chính vì thế mà hắn được tiếp xúc với rất nhiều công pháp, thậm chí còn thấy qua Đế thuật, Tiên pháp.
Vì sợ một ngày nào đó không thể khống chế nổi chính mình, bị triệu hồi về Tiên Ma Động, nên ở mỗi đời hắn đều xóa đi hết những ký ức về công pháp, bí thuật mà đời đó hắn đã học được, tránh việc những bí mật hoặc công pháp kinh thiên động địa đó lọt được vào tay Tiên Ma Động. Tuy nhiên, hắn cùng với Dược Thần và Huyết Tỳ Tiên Đế đã sử dụng đến một thủ đoạn vô cùng thần bí. Cho dù phần ký ức đó đã bị xóa khỏi trí nhớ, thì đến lúc hắn được đọc lại những công pháp đó, thì hết thảy áo nghĩa của nó sẽ lại lần nữa hiện ra trong đầu hắn.
Lúc này, toàn bộ những điểm mấu chốt liên quan đến việc tu luyện Kỳ Môn Đao từ từ xuất hiện trong đầu Lý Thất Dạ.
Cũng phải mất không ít thời gian, Lý Thất Dạ mới hoàn toàn nhớ lại được toàn bộ những ký ức về Kỳ Môn Đao. Hít một hơi dài, cẩn thận so sánh những thứ trong đầu với bí kíp ở trên tay, Lý Thất Dạ chợt phát hiện Kỳ Môn Đao dường như thiếu thiếu gì đó, cảm giác này khiến hắn hơi lo lắng.
Trên thực tế, loại công pháp như Kỳ Môn Đao có thiếu cũng là chuyện bình thường. Dù sao, loại vũ kỹ này chưa đủ để thành đạo, trong mắt các tu sĩ thì võ kỹ này chỉ là chút tài lẻ. Trải qua trăm vạn năm, ở Tẩy Nhan Cổ Phái, e rằng cũng chẳng có mấy người đã từng luyện qua Kỳ Môn Đao.
Khổ sở suy nghĩ một hồi, rốt cuộc Lý Thất Dạ cũng đã lĩnh ngộ được hết thảy áo nghĩa của môn võ kỹ này, hắn khẽ mỉm cười.
Mặc dù Lý Thất Dạ có thể chất, thọ luân và mệnh cung rất tầm thường, không thể so sánh với những thiên tài kia, nhưng cả cuộc đời hắn tiếp xúc qua vô vàn công pháp, bí kíp, thậm chí là những bí pháp tuyệt thế của các đời Tiên Đế, cho nên hắn có những giải thích trong tu luyện, lĩnh ngộ mà không một thiên tài nào có thể so sánh được.
Còn quan trọng hơn nữa, khi còn là Âm Nha hắn đã kinh qua vô số cực khổ, tra tấn, thậm chí từng bị nhốt hơn một vạn năm không thấy ánh mặt trời, cho nên đạo tâm của hắn vô cùng cứng rắn và bền bỉ, không gì có thể lay chuyển được, không có khó khăn nào có thể khiến hắn lùi bước.
Lý Thất Dạ vỗ vỗ lên cuốn Kỳ Môn Đao pháp, than khẽ một tiếng, cũng từ những ký ức liên quan tới môn võ kỹ này, mà hắn nhớ lại được những chuyện liên quan đến nó mà e rằng không một đệ tử nào ở Tẩy Nhan Cổ phái có thể biết được.
Năm tháng đó, khi mà Minh Nhân Tiên Đế còn là một tên tiểu tử đam mê luyện võ đầy nhiệt huyết, chưa tu đạo thực sự, hắn đã tu luyện môn võ kỹ Kỳ Môn Đao này. Về sau, khi Minh Nhân Tiên Đế gánh chịu thiên mệnh, quân lâm Cửu Giới, nghĩ tới những việc khi xưa không khỏi cảm khái trong lòng, bèn đem môn võ kỹ Kỳ Môn Đao đã từng tu luyện lúc còn trẻ ra để trau chuốt lại.
Đương nhiên, loại võ kỹ này không thể nào so sánh được với đế thuật mà Minh Nhân sáng chế ra, càng đừng nói đến Thiên Mệnh bí thuật. Mà bản thân Minh Nhân cũng không hy vọng hậu nhân của mình sẽ tu luyện môn võ kỹ này. Cho nên Kỳ Môn Đao thuật cứ thế nằm trong Tàng kinh các của Tẩy Nhan Cổ phái hàng trăm ngàn năm. Trải qua vô số năm tháng, số lượng đệ tử tu luyện qua loại đao thuật này càng ngày càng ít, càng không nói đến có ai trong số đó có thể thực sự lĩnh ngộ được sự huyền diệu của nó.
Lúc đó, khi thấy Minh Nhân Tiên Đế trau chuốt lại Kỳ Môn Đao thuật này, Lý Thất Dạ từng cười trêu hắn, tuy môn đao thuật này nếu luyện tới đỉnh phong có thể chém được Vương Hầu đi nữa chỉ sợ về sau cũng chẳng có ai muốn luyện nó.
Dù bị Lý Thất Dạ trêu chọc, Minh Nhân Tiên Đế cũng chỉ mỉm cười. Chỉ là không ngờ Lý Thất Dạ năm đó đã dự đoán đúng về số phận của môn võ kỹ này.
Lý Thất Dạ thu hồi lại những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, mỗi tay cầm một đoản đao, bắt đầu luyện Kỳ Môn Đao thuật. Lý Thất Dạ vô cùng nghiêm khắc với bản thân, hắn chậm rãi luyện từng chiêu, từng thức một rất cẩn thận, trăm phần đều cầu hoàn mỹ, không vội vàng, không truy cầu việc luyện thành nhanh chóng.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Andγ★
Từ lúc bắt đầu luyện đao, Lý Thất Dạ cảm thấy thật lạ lẫm, mặc dù trong lòng hắn hiểu rõ hết thảy áo nghĩa của đao thuật, nhưng lúc xuất đao vẫn không cách nào ngừng run rẩy, chưa thể đạt đến yêu cầu cần thiết.
Thế nhưng, Lý Thất Dạ vẫn không nản lòng, một lần lại một lần luyện tập đao thuật, Lý Thất Dạ từ từ trở nên thành thạo theo mỗi lần khổ luyện, chỉ trong một đêm ngắn ngủi, Lý Thất Dạ đã luyện tập được ba trăm lượt, hắn chậm rãi nắm được thuật áo nghĩa này, từ từ, mỗi một lần xuất đao là một lần chính xác.
Tuy rằng bản thân Lý Thất Dạ có hằng hà sa số ký ức và bí mật động trời, thế nhưng đạo tâm kiên định của hắn mách bảo rằng, kiếp này nếu muốn san bằng Tiên Ma Động, thứ cần hắn phải trả giá là sự nỗ lực gấp mười, gấp trăm lần, nếu không, dù cho hắn có nhiều tài nguyên hơn nữa, cũng không thể san bằng Tiên Ma Động thành bình địa, đương thời, không ai có thể hiểu rõ Tiên Ma Động hơn hắn cả.
Trong vòng ba ngày, Lý Thất Dạ không hề bước chân ra khỏi nhà, hắn giam mình trong nội viện chỉ để khổ luyện đao thuật. Hắn phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng, bởi vì Lý Thất Dạ biết rõ, lần này đi Cửu Thánh Yêu Môn e rằng lành ít dữ nhiều.
Ba ngày nháy mắt đã qua, Lý Thất Dạ bắt đầu khởi hành đi Cửu Thánh Yêu môn. Ngoại trừ Nam Hoài Nhân một mực phụ trách truyền tin, đi theo hắn còn có một vị hộ pháp họ Mạc.
Tẩy Nhan Cổ Phái có tổng cộng sáu đại trưởng lão, mười hai hộ pháp, ba mươi sáu đường chủ. Ngày hôm nay, đi tới một đại môn phái tầm cỡ như Cửu Thánh Yêu Môn, cũng chỉ có một vị hộ pháp dẫn đội, thật sự không còn lời gì để diễn tả.
- Chỉ có ba người chúng ta?
Trước lúc xuất phát, Lý Thất Dạ nhìn cái đội ngũ đáng xấu hổ này một chút, mở miệng hỏi.
Mạc hộ pháp dẫn đội vốn tiết kiệm lời nói, ông ta cũng là sư phụ của Nam Hoài Nhân. Nghe Lý Thất Dạ hỏi, Mạc hộ pháp chỉ thoáng liếc nhìn hắn, một câu đều chẳng muốn trả lời.
Ngược lại, Nam Hoài Nhân là một người tinh ranh láu lỉnh, vừa nghe Lý Thất Dạ hỏi, hắn cười khan một cái, mới mở miệng đáp lời:
- Sư huynh, các trưởng lão gần đây đều bận bế quan tu luyện, không có thời gian đi cùng.
Lý Thất Dạ thoáng nhếch môi, lạnh nhạt nói:
- Bế quan tu luyện ư? Chắc là sợ mất mặt chứ gì. Dù sao ta cũng không có cơ hội thông qua khảo hạch, bản thân bọn hắn là trưởng lão, nếu như tự mình xuất hiện, ta thất bại là chuyện nhỏ, bọn hắn mất mặt mớicoi là chuyện lớn, đúng không?
Bị Lý Thất Dạ nói toạc ra, Nam Hoài Nhân không khỏi xấu hổ, nở nụ cười bồi theo hắn. Tuy rằng Lý Thất Dạ nói đúng thì có đúng, nhưng hắn còn chưa có nhập môn tu hành, lại dám đi tham gia khảo hạch của Cửu Thánh Yêu Môn? Đến lúc đó e rằng không chỉ một lần xấu mặt.
Theo trong suy nghĩ của sáu đại trưởng lão, Lý Thất Dạ khẳng định không thể thông qua khảo hạch, đối với bọn hắn, thất bại là chuyện chắc chắn, thế nên đến Cửu Thánh Yêu Môn ngoài việc bị bẽ mặt ra chẳng làm được gì hơn cả.
- Sư huynh quá lo lắng.
Nam Hoài Nhân cười gượng, sau đó nói:
- Cửu Thánh Yêu Môn đối xử với chúng ta không thân mật lắm, thế nên các trưởng lão không muốn xung đột với bọn họ, vì vậy các trưởng lão mới không tham dự việc này.
Lý Thất Dạ cười nhạt đáp lời:
- Cửu Thánh Yêu môn mà thôi, sao đủ thành đạo, xem ra Tẩy Nhan Cổ Phái không còn được như năm đó rồi. Năm đó coi như là Cửu Thánh Đại Hiền còn sống cũng phải đến triều bái Tẩy Nhan Cổ Phái.
Thấy Lý Thất Dạ thả lời ngông cuồng, Mạc hộ pháp chỉ hừ lạnh, lườm Lý Thất Dạ một cái, cũng lười nói chuyện với hắn.
Mà Nam Hoài Nhân chỉ biết cười gượng từ nãy đến giờ, sợ Lý Thất Dạ càng nói càng hung hăng, hắn vội vàng lái sang chuyện khác, giới thiệu với Lý Thất Dạ:
- Sư huynh, đây là sư phụ của ta, là hộ pháp của môn phái.
- Lần đi này kính xin Mạc hộ pháp chăm sóc nhiều hơn.
Lý Thất Dạ cúi đầu, cấp bậc lễ nghĩa đúng mực tự nhiên, ung dung tự tại.
Mạc hộ pháp liếc nhìn Lý Thất Dạ, không muốn nhiều lời, lên tiếng:
- Chúng ta lên đường thôi.
Nói xong ông ta xoay người rời đi. Bản thân Mạc hộ pháp là hộ pháp của Tẩy Nhan Cổ Phái, trên thực tế thì tuổi của ông ta trong các hộ pháp cũng đã khá lớn, đạo hạnh cũng không tồi. Thế nhưng đáng tiếc, Mạc hộ pháp vốn ít nói lại không am hiểu giao tiếp, thế nên địa vị tại Tẩy Nhan Cổ Phái cũng chỉ bình thường, không thể so sánh với các hộ pháp khác. Nếu không thì lần này đến Cửu Thánh Yêu Môn cũng sẽ không do ông ta dẫn đầu.
Giới cao tầng của Tẩy Nhan Cổ Phái đều hiểu rõ, chuyến đi này nhất định sẽ trở thành một tuồng hài kịch, mà Lý Thất Dạ chắc chắn là diễn viên chính trong tuồng kịch đó, thậm chí không cẩn thận sẽ tự rước đến tai họa chết người, chuyến đi lần này nhất định thất bại, thế nên không chỉ sáu đại trưởng lão né tránh, mà ngay cả những hộ pháp khác đều không muốn dẫn đầu, cuối cùng thì chuyện này bị rơi vào trên vai Mạc hộ pháp.
Mạc hộ pháp cũng cho rằng chuyến đi này nhất định chẳng có gì tốt lành thì tâm tình làm sao mà khá lên cho được? Thế nên ông ta càng trầm mặc, nói một câu đều chẳng buồn giải thích.
Mạc hộ pháp mang theo Lý Thất Dạ và Nam Hoài Nhân đi đến đạo đài của Tẩy Nhan Cổ Phái. Đạo đài cực kỳ lớn, ở đó có thể chứa đựng vạn người, vô cùng chấn động, phóng tầm mắt toàn bộ Đại Trung Vực, chỉ sợ không có mấy môn phái truyền thừa có đạo đài lớn như vậy.
Màu xanh đạo đài cổ lão vô cùng, đó là do đạo đài dùng thần thạch quý giá để xây dựng, phía trên có khắc văn tự của Tiên Đế, khí thế hào hùng, sâu không lường được, mỗi một chương văn tự có thể làm phai mờ thời không. Từ đạo đài này liền có thể nhìn ra được căn cơ của Tẩy Nhan Cổ Phái.
Đạo đài này chính là lúc trước Minh Nhân Tiên Đế tự tay chế tạo, nó đã từng được Minh Nhân Tiên Đế dùng để mở đầu cuộc viễn chinh đến các nơi xa xôi, vắt ngang Cửu giới. Loại đạo đài như thế này, phóng tầm mắt ra toàn bộ Đại Trung Vực cũng chỉ có Tiên Môn Đế Thống mới có thể có được.
"Ông ——" một tiếng, vào thời điểm đạo đài bị đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái mở ra, bên trong dựng lên một cái Đạo môn cực lớn. Đạo môn được đánh bóng bằng Thần kim, bên trên có khắc Đế văn vô cùng thâm ảo. Trên Đạo môn có chứa một loạt kẽ hở, những kẽ hở này là dùng để lấy tinh bích lắp vào.
Tinh bích là tinh thạch do thiên địa tinh khí ngưng tụ mà thành, nó có rất nhiều tác dụng, một cái trong đó là dùng để mở ra Đạo môn, vượt qua Không vực. Tinh bích càng nhiều, cấp bậc càng cao thì có thể vượt qua Không vực càng xa.
Đáng tiếc là hiện tại tòa Đạo môn này chỉ vẻn vẹn lắp vài miếng tinh bích cho đủ số lượng, cấp bậc cũng có hạn.
Thấy cảnh này, Lý Thất Dạ khẽ thở dài trong lòng, Tẩy Nhan Cổ Phái thực sự đã xuống dốc rồi, năm đó tòa Đạo môn này không chỉ một lần lắp đầy tinh bích đến từ Tiên thổ mà nó đã từng có thể vượt qua Cửu giới, chỉ cần có tọa độ chính xác, người ta có thể đi bất cứ đâu.
"Đi ——" Mạc hộ pháp mang theo Lý Thất Dạ và Nam Hoài Nhân tiến vào Đạo môn, trong nháy mắt liền bị truyền tống đi nới khác.
Đại Trung Vực rất rộng, rộng đến hàng tỉ dặm, môn phái tu sĩ ở Đại Trung Vực quá nhiều, thậm chí cương quốc cũng có mười mấy cái. Chỉ riêng mấy cái quái vật khổng lồ như cương quốc, thượng quốc, cổ quốc cũng đã rộng nghìn vạn dặm, thậm chí là hơn hàng tỉ dặm.
Cho nên nếu muốn vượt qua cương quốc, trừ khi bản thân là Chân Nhân Thánh Hoàng, nếu không thì cho dù là Hào Hùng, Vương Hầu đều muốn bay một khoảng thời gian rất dài. Huống chi Đại Trung Vực chỉ là một bộ phận của Nhân Hoàng giới mà thôi.
Nhân Hoàng giới còn được xưng là Đế giới hoặc Đế cương, tại nơi rộng lớn này, bắc có Uông Dương, nam có Xích Địa, đông có Bách Thành, tây có Hoang Dã, ở giữa mới là Đại Trung Vực.
Muốn vượt qua cương quốc hoặc là các vực, không thể dựa vào phi hành, phải mượn nhờ Đạo môn kéo dài qua Không vực, đương nhiên, môn phái sở hữu đạo đài có thể kéo dài qua các vực cũng không nhiều, các môn phái như thế, đa phần là chúa tể cương thổ thượng quốc.
Lại "Ông ——" một tiếng, chỉ trong nháy mắt, Lý Thất Dạ ba người liền được truyền tống đến Cửu Thánh Yêu Môn, từ bên trong Đạo môn của Cửu Thánh Yêu Môn đi ra.
Vừa ra khỏi Đạo môn, bất luận là Mạc hộ pháp hay là Lý Thất Dạ đều lập tức cảm nhận được thiên địa tinh khí nồng đậm khó tan, phóng mắt nhìn quanh, rõ ràng là cảnh tượng một phái tiên gia.
Tông thổ của Cửu Thánh Yêu Môn có thể nói là rộng vạn dặm, núi sông hùng tráng, có thác nước treo ngang, có Thần thụ chống trời, càng có điện ngọc cổ kính chìm nổi giữa những đám mây, tại chỗ sâu nhất, càng có từng đạo thần quang ngút trời, không đoán cũng biết, ở nơi đó chắc hẳn là cất giấu từng món kinh thế Thiên Bảo.
Trong Cửu Thánh Yêu môn, có Thọ tinh (quái thú ở trong truyện này) ra vào các động mây, phun ra nuốt vào mây khói, có Thiên thú bay lượn trong chín tầng trời, khí tức hồng hoang cuồn cuộn vân hà.
Đây mới là quang cảnh của môn phái lớn, khí tượng như thế, chẳng trách có thể đứng đầu chấp chưởng cương quốc. Nếu mà đem so với Tẩy Nhan Cổ Phái, thì Tẩy Nhan Cổ Phái càng giống như một lão nhân tuổi xế chiều đang hấp hối. Không thể so sánh.
Thấy quang cảnh hoành tráng như vậy, bất luận là Mạc hộ pháp hay Nam Hoài Nhân cũng thất thần trong giây lát, tuy đây không phải là lần đầu bọn họ đến Cửu Thánh Yêu Môn, nhưng mỗi lần gặp, trong nội tâm bọn họ lại dâng lên một hồi thất vọng. Nhớ năm đó, cho dù là quái vật khổng lồ như Cửu Thánh Yêu Môn đều phải đến triều bái Tẩy Nhan Cổ Phái.
Đáng tiếc, huy hoàng của những năm đó đã không còn, Tẩy Nhan Cổ Phái của ngày hôm nay đã xuống dốc, thậm chí còn cần phụ thuộc vào Cửu Thánh Yêu Môn.
- Nguyên lai là đích thân Mạc huynh tới, Mạc huynh, đã lâu không gặp.
Thời điểm ba người Mạc hộ pháp đi xuống đạo đài, từ phía Cửu Thánh Yêu Môn đã có một lão nhân mang theo một người đệ tử tới đây đón chào.
Chuyện khảo hạch, Tẩy Nhan Cổ Phái đã truyền tin tức cho Cửu Thánh Yêu Môn, thế nên Cửu Thánh Yêu Môn đã sớm có chuẩn bị.
Đón chào chính là một vị đường chủ của Cửu Thánh Yêu Môn, vị đường chủ này họ Phó, khuôn mặt lạnh lùng, vẻ tươi cười trên mặt rất khó thấy, trên người hắn chập chờn bảo quang, trong đôi mắt có hàn mang đang lấp lóe, mỗi một đạo hàn mang giống như thực chất, khiến cho người khác phải sợ hãi.
- Làm phiền Phó huynh rồi, có thể để bản thân Phó huynh đón chào, Mạc mỗ hết sức vinh hạnh.
Vừa thấy Phó đường chủ, Mạc hộ pháp vội vàng cúi đầu đáp lời. Chưa hề phát giác khí thế bản thân mình liền thấp hơn đối phương không ít.
Việc này cũng không khó hiểu, Phó đường chủ mặc dù chỉ là một vị đường chủ, thế nhưng từ bảo quang chập chờn trên người ông ta, cũng có thể nhìn ra người ta đã là Hào Hùng một phương. Thử nghĩ một chút, trong Tẩy Nhan Cổ Phái cũng chỉ có trưởng lão mới được phong làm Hào Hùng, mà người ta chỉ là một vị đường chủ cũng đã có thực lực như vậy.
Mạc hộ pháp nói với Phó đường chủ:
- Phó huynh, lần này chúng ta đến đây là vì chuyện khảo hạch.
Phó đường chủ cố nặn ra ba phần vui vẻ, mang vẻ mặt ngoài cười nhưng trong lòng không cười, nói rằng:
- Việc này trưởng lão đã có phân phó.
Đến đây ông ta liếc nhìn Lý Thất Dạ một cái liền thôi, rồi lại nói tiếp:
- Vị này chính là thủ tịch đại đệ tử của quý phái a.
- Đúng vậy, Lý Thất Dạ chính là thủ tịch đại đệ tử của môn phái chúng ta.
Mạc hộ pháp cười gượng một cái mới đáp lời. Loại người có tư chất giống như Lý Thất Dạ, quả thật không phải chuyện gì đáng kiêu ngạo.
- Chuyện khảo hạch, chỉ là luận bàn hữu nghị thôi mà.
Phó đường chủ vẫn mang vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười, lên tiếng:
- Mạc huynh cũng không cần miễn cưỡng.
Trong mắt của ông ta lúc này, Lý Thất Dạ đơn giản chỉ là con kiến, không hơn không kém.
- Cũng chỉ khảo hạch, sao đủ thành đạo.
Lý Thất Dạ cũng lười nhìn Phó đường chủ, nhàn nhã lên tiếng.
Phó đường chủ hừ lạnh, căn bản là không hề để ý tới Lý Thất Dạ, nói với Mạc hộ pháp:
- Mời Mạc huynh đi theo ta.
Theo ông ta, tranh cãi với một tiểu bối như Lý Thất Dạ là chuyện mất thân phận.
Còn Mạc hộ pháp không nhịn được trợn mắt liếc Lý Thất Dạ.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Andγ★
Phó đường chủ dẫn ba người Mạc hộ pháp tiến vào một gian phòng vừa phải. Theo sắp xếp ở Cửu Thánh Yêu Môn mà nói, một nơi thế này chỉ chuyên dùng để tiếp đãi khách bình thường.
Để bàn chuyện thông gia, Cửu Thánh Yêu Môn lại chỉ phái một vị đường chủ tới để chủ trì. Đã thế, họ lại còn dùng lễ nghi với khách bình thường để tiếp đãi ba người Mạc hộ pháp, từ đó có thể thấy rằng, họ vốn không xem trọng chuyện này.
Sau khi Phó đường chủ thu xếp cho ba người Mạc hộ pháp xong, ông ta chỉ nói thêm vài câu khách khí rồi bỏ đi, thái độ vô cùng lạnh nhạt. Còn Mạc hộ pháp đã chuẩn bị trước tâm lý là sẽ bị xấu mặt từ lúc tiếp nhận chuyện này, cho nên ông ta không chút tức giận mà chỉ có trầm mặc.
Sau đó, vị Phó đường chủ kia vội vàng đi vào một nơi nằm sâu trong Cửu Thánh Yêu Môn, ở cổ điện ông ta diện kiến một vị trưởng lão. Vị này đang ngồi giữa hư không, vầng thần quang sau đầu quay không ngừng, nhập vào xuất ra liên tục, từng sợi xích pháp tắc xuyên qua quanh người, vô cùng thần uy không gì sánh được. Tựa như một đấng Thần Linh.
- Đại đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái thế nào?
Giọng nói của vị trưởng lão này âm vang như tiếng sấm rền, nhưng thứ âm thanh khiến người ta hoảng hốt này chỉ quẩn quanh ở trong cổ điện mà thôi.
Phó đường chủ ở bên ngoài rất là uy phong, còn được phong hiệu là Hào Hùng, nhưng lúc này chỉ biết nơm nớp lo sợ, quỳ nói:
- Bẩm trưởng lão, là một con kiến mà thôi, chỉ là người phàm, một tiểu bối vô tri cuồng vọng không đáng nhắc tới.
- Ta biết rồi, lui xuống đi.
Giọng nói hùng hồn như sấm rền ấy lại vang lên, khiến cho người nghe phải run rẩy, dù có nhắm mắt lại cũng không hết sợ.
Phó đường chủ không dám lỗ mãng, lui xuống một cách cẩn thận. Sau khi rời khỏi đó, cả người ông ta đã ướt đẫm. Ông ta vốn chỉ là một đường chủ, có thể nói là không đủ tư cách để diện kiến trưởng lão, cho dù là Vương hầu đi nữa, phải được trưởng lão cho gọi mới được gặp.
- Chọn một phàm phu tục tử có phàm thể, phàm luân, phàm mệnh để làm thủ tịch đại đệ tử, Tẩy Nhan Cổ Phái không thể cứu được nữa rồi.
Sau khi Phó đường chủ lui ra, vị trưởng lão này dường như còn nói chuyện với một ai đó.
- Tiếc cho đế thuật của Minh Nhân Tiên Đế, thiên mệnh bí thuật của Minh Nhân Tiên Đế trong truyền thuyết có khả năng đang ở chỗ Tẩy Nhan Cổ Phái.
Một âm thanh uy nghiêm mà thần bí vang lên.
Trưởng lão lại tiếp:
- Bẩm Yêu Hoàng bệ hạ, chỉ cần đế thuật của Minh Nhân Tiên Đế còn ở Tẩy Nhan Cổ Phái, chờ một thời gian nữa, chúng ta có thể ra tay đoạt lấy. Hạng phàm phu tục tử của Tẩy Nhan Cổ Phái không xứng với truyền nhân Cửu Thánh Yêu Môn của chúng ta.
Âm thanh thần bí kia không vang lên nữa, vị trưởng lão nọ cũng im lặng. Nếu có người ngoài ở đây, chỉ sợ sẽ thấy vô cùng chấn động. Phải biết rằng, Yêu Hoàng của Cửu Thánh Yêu Môn là một nhân vật cực kỳ đáng sợ.
Truyền thuyết kể lại rằng, Yêu Hoàng có lai lịch rất lớn, Cửu Thánh Yêu Môn ở trong tay hắn càng lúc càng rực rỡ, thống trị quốc gia Cổ Ngưu Cương Quốc vô cùng rộng lớn, không gì có thể lay chuyển nổi. Không chỉ bởi Cửu Thánh Yêu Môn hùng mạnh mà còn có công lao rất lớn của Yêu Hoàng. Khắp Cổ Ngưu Cương Quốc, sợ rằng không một ai dám khiêu chiến với thần uy của hắn.
Sau khi ba người bị dẫn vào gian phòng nhỏ kia, Mạc hộ pháp vẫn đóng cửa ngồi lì trong phòng. Còn tên Nam Hoài Nhân khôn khéo thì không biết đã chạy đi đâu rồi.
Lý Thất Dạ thì từ sau khi vào phòng, đã lập tức khổ luyện Kỳ Môn Đao, không hề lãng phí một giây nào. Hắn hiểu Cửu Thánh Yêu Môn tuyệt đối sẽ không bỏ qua hắn một cách dễ dàng nên phải có chuẩn bị mới được.
Hắn không ngừng khổ luyện đao pháp, hắn muốn từng chiêu từng thức đều phải hoàn mỹ, đạt tới trạng thái đỉnh cao, không thể phạm một chút sơ sót nào.
Lý Thất Dạ luyện hết lần này đến lần khác, quần áo đẫm mồ hôi, từ khô đến ướt rồi lại từ ướt tới khô. Đến khi thần kinh của hắn đều tê dại nhưng vẫn khổ luyện không ngừng.
Đã sống qua đằng đẵng năm tháng, Lý Thất Dạ hiểu rõ hơn ai hết, lĩnh ngộ áo nghĩa là một chuyện, nhưng đạt tới đỉnh cao lại là một chuyện khác. Cho dù là tuyệt thế thiên tài, sớm lĩnh ngộ tiên thuật đi chăng nữa mà không khổ luyện thì e rằng chẳng cách nào có thể vươn tới đỉnh cao.
Sau khi đã trải qua bao nhiêu đọa đày, nếm biết bao nhiêu sóng gió, Lý Thất Dạ đã hình thành tâm tính truy cầu sự hoàn hảo, truy cầu đỉnh cao.
“Vút, vút vút...” Đoản đao rời khỏi tay Lý Thất Dạ, nhẹ nhàng bay lượn như cánh bướm, hai thanh loan đao đan xen vào nhau, uy thế xuất quỷ nhập thần.
Lý Thất Dạ đã luyện chiêu này không biết bao nhiêu lần, nhưng khi hai thanh loan đao bay trở về trong tay hắn, hắn lại khẽ thở dài. Dù hắn đã hiểu rõ áo nghĩa của “Kỳ Môn Đao” nhưng lại không thể đưa nó tới cảnh giới hoàn mỹ. Ví dụ như chiêu vừa rồi trong mắt hắn vẫn còn sai lệch một chút, chưa đạt tới phương vị chuẩn xác.
- Đao pháp tuyệt quá, sư huynh thật là chăm chỉ. Ta thấy thật tự ti khi so với sự cố gắng của huynh.
Đúng lúc này thì Nam Hoài Nhân từ bên ngoài bước vào, bên cạnh còn dẫn theo một thanh niên.
Nam Hoài Nhân thấy Lý Thất Dạ tu luyện chăm chỉ như vậy không khỏi cảm khái, những lời vừa rồi cũng là lời thật lòng. Tuy trước đó, hắn không xem trọng tư chất của Thất Dạ nhưng thấy gã chăm chỉ như thế, cảm tình cũng tăng lên.
- Chỉ là cần cù bù thông minh mà thôi.
Lý Thất Dạ thu hồi đoản đao, dù cơ thể đang nhễ nhại mồ hôi nhưng nhìn vẫn rất bình thản.
Nam Hoài Nhân bật cười:
- Ta sẽ nhớ lời này của sư huynh, cũng sẽ cố gắng nỗ lực.
Nói đoạn, hắn giới thiệu luôn thanh niên đang đứng cạnh cho Lý Thất Dạ:
- Đây là Trương sư huynh của Cửu Thánh Yêu Môn, bạn tốt của ta.
Nam Hoài Nhân có tư chất, nhưng không tính là thiên tài. Có điều hắn khác với sư phụ của mình, Mạc hộ pháp ít nói, không giỏi giao tiếp. Còn tính tính của hắn thì ngược lại, linh hoạt khéo léo, giao du rất rộng.
Hắn là đường sứ của ngoại đường, đã từng thay mặt trưởng lão đưa tin tới Cửu Thánh Yêu Môn vài lần nên cũng quen được không ít bằng hữu. Đương nhiên, những người đó không phải là nhân vật to lớn gì, chỉ là các đệ tử bình thường mà thôi.
Vị đệ tử họ Trương này cũng vậy, nhưng trong con mắt của y, một phàm nhân như Lý Thất Dạ lại không đáng để nhắc tới. Thậm chí, đám đệ tử bình thường ở Cửu Thánh Yêu Môn chẳng ai muốn gặp Lý Thất Dạ lấy một lần. Hắn gật đầu với Thất Dạ chỉ vì nghĩ đến tình cảm với Nam Hoài Nhân. Với hắn, loại võ kỹ mà Thất Dạ đang tu luyện chẳng có nghĩa lý gì.
- Đây là lần đầu sư huynh tới Cửu Thánh Yêu Môn, hay là cùng chúng ta đi loanh quanh một chút, tiện thể làm quen với hoàn cảnh luôn?
Nam Hoài Nhân có ý tốt, mời Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nghe vậy, bất giác nghĩ tới một chuyện, cười đáp lời:
- Được!
Nam Hoài Nhân vội vàng quay qua nói với vị đệ tử họ Trương kia:
- Trương huynh, lần này phải làm phiền huynh dẫn đường rồi.
- Nam huynh khách sáo quá!
Vị đệ tử này đành phải gật đầu đáp lại. Hắn chẳng thèm nhìn Lý Thất Dạ thêm một chút nào nữa, nếu không phải vì nể tình của Nam Hoài Nhân, hắn thật không muốn đi cùng với Lý Thất Dạ.
Thực ra, Cửu Thánh Yêu Môn thân là chủ nhà, vốn phải đưa Lý Thất Dạ đi tham quan các nơi để tận tình hữu nghị. Nhưng môn phái này vốn không để Lý Thất Dạ vào mắt, nên các lễ nghi cơ bản đều bị lược bỏ.
Nếu không phải vì lời hứa năm xưa của Cửu Thánh Đại Hiền thì chỉ sợ rằng Cửu Thánh Yêu Môn hôm nay sẽ không thừa nhận chuyện hôn sự này. Cũng bởi Cửu Thánh Yêu Môn không muốn có quan hệ thông gia với Tẩy Nhan Cổ Phái, muốn xóa bỏ nó nên mới nghĩ ra cách khảo hạch đối với Lý Thất Dạ.
Vị đệ tử họ Trương này dẫn Nam Hoài Nhân và Lý Thất Dạ đi tham quan với tư cách chủ nhà. Đương nhiên, hắn hoàn toàn không trò chuyện gì với Thất Dạ, chỉ thi thoảng đàm thoại với Nam Hoài Nhân, xem Lý Thất Dạ như người vô hình vậy.
Thế nhưng việc họ đi dạo trong sơn đạo của Cửu Thánh Yêu Môn vẫn đưa tới không ít lời đàm tiếu, khiến không ít đệ tử xì xầm bàn tán.
- Kia là thủ tịch đại đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái đó hả?
Phía xa xa, có một gã đệ tử nhìn thấy Lý Thất Dạ chỉ là một người phàm, không khỏi nhíu mày hỏi.
Lại có các đệ tử khác của Cửu Thánh Yêu Môn cười khinh khi, nói:
- Tẩy Nhan Cổ Phái là một môn phái bất nhập lưu, một phàm nhân cũng có thể làm thủ tịch đại đệ tử. Cái ghế thủ tịch này đúng là không đáng giá rồi.
- Phàm nhân mà cũng muốn lấy Lý sư tỷ sao? Đũa mốc đòi chòi mâm son, cũng không tự soi mặt vào nước tiểu xem mình giống cái gì.
Lý Sương Nhan – truyền nhân của Cửu Thánh Yêu Môn không chỉ là tuyệt thế thiên tài mà còn vô cùng xinh đẹp. Không biết được bao nhiêu đệ tử trẻ tuổi của môn phái này đem lòng ái mộ, số thanh niên tuấn kiệt muốn theo đuổi nàng có thể xếp dài từ đông sang tây của Cổ Ngưu Cương Quốc.
- Hừ, hạng phàm phu tục tử mà cũng xứng làm hôn phu của Lý sư tỷ ư? Đúng là người si nói mộng.
Có đệ tử căm giận thốt lên. Thậm chí, còn có người hận không thể xông lên mà nhổ nước miếng vào mặt của Lý Thất Dạ.
Vị đệ tử họ Trương đang dẫn đường kia càng thêm xấu hổ, hắn tất nhiên là thấy được vẻ mặt của đám đồng môn huynh đệ nên đi càng lúc càng nhanh, bỏ lại Lý Thất Dạ phía sau, làm như không có quan hệ gì.
Nhưng Lý Thất Dạ lại bình tĩnh ung dung, bước đi khoan thai, vốn không để bọn người đó trong lòng, chậm rãi ngắm cảnh sông núi trên Cửu Thánh Yêu Môn.
- Sư huynh, huynh phải cẩn thận nhé. Có vô số người theo đuổi truyền nhân của Cửu Thánh Yêu Môn, cẩn thận bọn họ sẽ gây bất lợi cho huynh.
Nam Hoài Nhân thật thà nhỏ giọng nhắc nhở Lý Thất Dạ.
- Chỉ là một người con gái mà thôi, sao phải vậy?
Lý Thất Dạ nhìn Nam Hoài Nhân, bình thản đáp. Hắn đã từng gặp nhiều mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, nên vốn không đặt người gọi là vị hôn thê kia ở trong lòng, đây chẳng qua chỉ là một chuyện không đáng để tâm.
Nghe Lý Thất Dạ nói mà Nam Hoài Nhân giật mình, vội hạ nhỏ giọng:
- Sư huynh, nơi này là Cửu Thánh Yêu Môn, đừng lỗ mãng.
Lý Thất Dạ cười, không nói gì nữa. Cửu Thánh Yêu Môn đã muốn khảo hạch hắn, vậy hắn cũng nên xem xem môn phái này còn bao nhiêu nội tình nữa.
Bất tri bất giác, đám người Lý Thất Dạ đã đi tới đấu trường của Cửu Thánh Yêu Môn, đây là nơi tất cả mọi người trong môn phái đều có thể tới. Ngay lúc bước chân vào đấu trường, lập tức sẽ có cảm giác mình rất nhỏ bé.
Đấu trường cực lớn, một người đứng ở nơi rộng lớn đó sẽ có cảm giác vô cùng trống trải, hệt như con kiến nhỏ đang đứng giữa một vùng đất mênh mông.
Last edited by Andγ★; 08-12-2015 at 09:49 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Andγ★
Đấu trường được làm từ những khối nham thạch đen nhánh, trên mỗi một khối nham thạch đều ẩn hiện từng dòng chữ của các vị Đại Hiền, toát ra một lực lượng vừa thần bí vừa cường đại. Chính lực lượng này đã bao phủ toàn Đấu trường để lúc các tu sĩ chiến đấu không thể phá nát được nơi đây.
- Đấu trường cấp bậc Đại Hiền!
Dù không phải đến đây lần đầu, khí thế cường đại của Đấu trường vẫn làm Nam Hoài Nhân rung động.
Mà vị đệ tử họ Trương kia càng khoe khoang đắc ý:
- Đấu trường này do chính tay Tổ sư của chúng ta chế tạo, nó có thể thừa nhận lực lượng chiến đấu cấp bậc Đại Hiền.
Từ Đấu trường cấp bậc Đại Hiền này, người ta có thể đánh giá được nội tình thâm hậu của Cửu Thánh Yêu Môn, trong mắt rất nhiều môn phái nó là một thứ rất đáng để kiêu ngạo.
- Ở một thời đại xa xưa nào đó, Tẩy Nhan Cổ Phái của ta cũng từng có một Đấu trường…
Nam Hoài Nhân không nhịn được lẩm bẩm, giọng rất nhỏ, rồi bỗng im lặng không nói tiếp nữa.
Đúng ra mà nói, Tẩy Nhan Cổ Phái từng có một Đấu trường còn hơn cấp bậc Đại Hiền này của Cửu Thánh Yêu Môn. Theo truyền thuyết, Đấu trường thậm chí có thể chịu được lực lượng tàn phá kinh khủng của cả Tiên Đế này được Minh Nhân Tiên Đế đem về từ một nơi cực kỳ xa xôi trong tinh không.
Đáng tiếc, không biết về sau xảy ra chuyện gì mà Đấu trường này bị phong bế hoàn toàn, các đời đệ tử của Tẩy Nhan Cổ phái về sau không có ai có thể khai mở được nữa.
- Tứ Tượng Thạch nhân!
Lý Thất Dạ đứng ở bên cạnh nhưng dường như không nghe thấy đoạn đối thoại đó, ánh mắt của hắn lúc này đang tập trung nhìn về bốn tượng đá to lớn ở bốn góc Đấu trường.
Ở mỗi một góc của Đấu trường này đều có một tượng đá vô cùng to lớn, cao cả trăm trượng tựa như người khổng lồ. Mỗi một tượng đá tuy có thần thái khác nhau, nhưng đều rất thật, giống như được tạc nên từ trong tay của danh gia cao thủ, với một thứ đao pháp vô cùng tự nhiên và hoàn mỹ.
Đây là thứ mà Lý Thất Dạ muốn thấy nhất, từ khi Cửu Thánh Đại Hiền tọa hóa, hắn cũng không đến Cửu Thánh Yêu Môn nữa. Thật không ngờ, trải qua vô số năm tháng bốn bức tượng đá vẫn còn đứng đó y nguyên.
Lúc Nam Hoài Nhân và bạn hắn mải nói chuyện phiếm với nhau, không ai để ý tới Lý Thất Dạ. Mãi sau, vị đệ tử họ Trương kia mới thấy bộ dạng của Lý Thất Dạ, cau mày hỏi:
- Cái tên ngu ngốc kia đang làm gì đó?
Nam Hoài Nhân nhìn qua thấy Lý Thất Dạ đang cố bò lên trên tượng đá ở góc phía đông, do thực lực có hạn nên Lý Thất Dạ mấy lần leo lên đều không thành công.
Lúc này đã có rất nhiều đệ tử tụ tập xung quanh Đấu trường, trông thấy Lý Thất Dạ như một tên nhà quê hết sờ mó tượng đá khổng lồ lại lẩm bẩm một mình, tựa như cả đời chưa bao giờ được thấy tượng đá to lớn cỡ vậy. Cảnh tượng ấy khiến cho hầu hết các đệ tử ở đây không chỉ bàn tán to nhỏ với nhau mà còn ồn ào cười đùa chế giễu.
Nam Hoài Nhân thấy xấu hổ vô cùng, bốn pho tượng này không phải là Thánh vật đáng sùng bái gì đó của Cửu Thánh Yêu môn, nên hành động của Lý Thất Dạ khiến Nam Hoài Nhân muốn ngăn cũng không được mà không ngăn cũng không xong.
Đúng lúc đó thì Lý Thất Dạ vẫy tay gọi Nam Hoài Nhân tới khiến hắn không có cách nào từ chối, đành đi về phía Lý Thất Dạ dưới cái nhìn của đông đảo đệ tử nơi đây.
- Tượng đá này cao quá, đưa ta lên trên.
Lý Thất Dạ vô cùng bình tĩnh, phân phó Nam Hoài Nhân.
- Ặc!
Nam Hoài Nhân chỉ thốt lên một tiếng rồi im lặng, hắn thực sự hoài nghi Lý Thất Dạ vốn rất ngu ngốc hoặc không thì thần kinh cũng có vấn đề. Trước mặt đệ tử của Cửu Thánh Yêu Môn mà tên này lại bắt hắn đưa lên trên pho tượng đá này, thực là muốn bôi đen mặt mũi của Tẩy Nhan Cổ Phái mà.
- Ngươi rốt cuộc đưa ta lên trên hay muốn cho mọi người tiếp tục chiêm ngưỡng màn xiếc khỉ của ta?
Lý Thất Dạ ung dung hỏi, tựa như lúc này, hắn mới là người đứng ngoài xem cuộc vui vậy.
Nam Hoài Nhân thực không còn cách nào, đành phải kéo lấy Lý Thất Dạ, nhảy vèo một cái lên trên pho tượng.
Lý Thất Dạ ngồi ở trên bờ vai của tượng đá, an nhàn nhìn về phía xa xa, thu toàn cảnh sông núi vạn dặm vào trong ánh mắt.
Nam Hoài Nhân lại không mặt dày như vậy, đưa Lý Thất Dạ lên trên xong hắn vội vàng nhảy xuống đứng dưới chân tượng. Dù gì cũng là huynh đệ đồng môn, hắn không thể mặc kệ Lý Thất Dạ ngồi trên đó mà bỏ đi, bằng không lỡ tên kia bị sượng mặt rồi gây ra chuyện xấu hổ gì đó khiến Tẩy Nhan Cổ Phái chẳng dám ngẩng mặt lên cũng không chừng.
Vị Trương bằng hữu của Nam Hoài Nhân kia thì không muốn đứng đây một giây nào nữa, lập tức quay người rời đi không một lời từ biệt.
- Hừ, tên đệ tử nhà quê thô lỗ của Tẩy Nhan Cổ phái này thật quá vô lễ!
Có đệ tử của Cửu Thánh Yêu Môn nhìn Lý Thất Dạ đang ngồi trên tượng đá, khinh thường nói.
Lại có đệ tử khác hừ lạnh:
- Hừ, hắn tưởng mình là đại nhân vật nào mà dám lên ngồi trên đó, hắn nên soi mặt vào nước tiểu để xem lại bộ dáng của mình.
Bỏ ngoài tai những xì xào bàn tán đầy bất mãn của đám đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn bên dưới, Lý Thất Dạ vẫn nhàn nhã ngồi trên bờ vai tượng đá, đung đưa chân thoải mái, luôn miệng thì thầm, tựa như đang nói chuyện với pho tượng.
Hành vi điên điên khùng khùng của Lý Thất Dạ khiến cho mọi người ở đây không biết diễn tả cảm xúc phẫn nộ trong lòng mình như thế nào. Thật là một kẻ ngu ngốc không biết trời cao đất dày!
Lòng của Nam Hoài Nhân rối bời, chỉ muốn bỏ đi ngay lập tức, nhưng lại không thể bỏ mặc Lý Thất Dạ ở đây một mình.
Có thể miêu tả tình cảnh của Nam Hoài Nhân lúc này như đang ngồi trên đống lửa vậy, mãi sau, Lý Thất Dạ tựa hồ đã ngồi chán chê, đưa tay vẫy vẫy Nam Hoài Nhân ra hiệu.
Nam Hoài Nhân như trút được gánh nặng, lập tức tung người lên mang Lý Thất Dạ xuống, đồng thời vội vàng khuyên nhủ:
- Sư huynh, trời đang tối dần, hay là chúng ta về nghỉ thôi.
Hắn không dám đưa Lý Thất Dạ đi dạo nữa, có trời mới biết tên này sẽ có những hành động khác người gì nữa.
Nhìn thái độ của Nam Hoài Nhân, Lý Thất Dạ chỉ cười một cái, gật đầu đồng ý.
- Mẹ!
Thấy bộ dáng ấy của Lý Thất Dạ, một đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn không nhịn được, chế giễu:
- Tây Nhan Cổ phái chỉ là một môn phái nhỏ bé tầm thường, con cóc cũng đòi ăn thịt thiên nga. Ta nhổ vào! Một con rùa đen ngu ngốc cũng dám đòi lấy sư tỷ của chúng ta.
Thấy có người khiêu khích, Lý Thất Dạ từ tốn quay lại, nói:
- Lấy sư tỷ của các ngươi ư? Các ngươi tự dát vàng lên mặt à, có là Thiên nữ hay Tiên tử mà muốn gả cho ta cũng phải xem ta có đồng ý hay không nữa kìa, sư tỷ của các ngươi ư? Còn lâu mới đến lượt.
- Mẹ, thằng chán sống…
Vì Lý Sương Nhan được rất nhiều nam đệ tử ái mộ, nên khi nghe Lý Thất Dạ nói như thế, hầu như tất cả đệ tử của Cửu Thánh Yêu Môn ở đây đều giận dữ la hét, nhìn hắn hằm hằm.
- Bình tĩnh, bình tĩnh, mọi người dĩ hòa vi quý!
Cục diện này khiến Nam Hoài Nhân lạnh cả xương sống, lập tức kéo Lý Thất Dạ rời đi, không thể để tên điên này ở đây thêm một khắc nào nữa.
- Bọn chuột nhắt kia, giỏi thì đứng lại!
Đám đệ tử Cửu Thánh Yêu môn ra sức quát tháo ầm ĩ, nếu đám người Lý Thất Dạ không phải là khách của môn phái, chỉ sợ bọn họ đã đuổi theo ầm ầm, rồi xông vào đánh cho Lý Thất Dạ đến tàn phế.
Nam Hoài Nhân lôi Lý Thất Dạ chạy thẳng một mạch về tới tiểu viện của họ. Đến lúc này Nam Hoài Nhân mới dám thở phào nhẹ nhõm. Hắn thật sợ hãi khi nghĩ đến hậu quả từ hành động cuồng vọng tự đại pha chút ngu xuẩn của Lý Thất Dạ.
- Sư huynh, Cửu Thánh Yêu Môn không phải nơi chúng ta có thể chọc giận được, lui một bước trời cao biển rộng, huynh làm ơn nhịn một chút đi.
Nam Hoài Nhân giọng đầy cầu khẩn khuyên can Lý Thất Dạ, không chỉ bởi lo cho Lý Thất Dạ mà hắn cũng khuốn đem bản thân mình nhét vào miệng cọp.
- Nhịn cái gì!
Lý Thất Dạ vô tư cười nói:
- Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn!
Nam Hoài Nhân sững người, trông nom một người như Lý Thất Dạ cũng đồng nghĩa với tự tìm phiền toái cho mình. Lúc này đây, hắn thật cảm thấy hối hận đã nhận nhiệm vụ cùng đi tới Cửu Thánh Yêu Môn.
Đa số các đệ tử trẻ tuổi của Cửu Thánh Yêu Môn đều rất bất mãn với việc quan hệ thông gia này. Lý Sương Nhan chính là tuyệt thế kiều nữ trời sinh đứng ở phía trên cao khiến cho vô số nam đệ tử thầm yêu trộm nhớ. Cho nên ai nấy đều phẫn nộ với khả năng Lý Sương Nhan sẽ được gả cho thủ tịch đại đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái.
Trong mắt bọn họ, Tẩy Nhan Cổ Phái chỉ là một môn phái nhỏ bé trên đà xuống dốc, nào có tư cách đặt quan hệ thông gia với Cửu Thánh Yêu Môn, chưa kể vị thủ tịch đại đệ tử này chỉ là một phế vật.
Tự xem đó là một chuyện đầy nhục nhã, nên có rất nhiều nam đệ tử hận không thể bóp chết Lý Thất Dạ ngay tại chỗ.
Đỗ Viễn Quang chính là một trong số đó. Hắn chỉ là một đệ tử ngoại môn của Cửu Thánh Yêu Môn, nhưng do thiên phú không tệ, nên có nhiều người gọi hắn bằng cái tên Tiểu Thiên Tài. Hắn mới nhập môn được năm năm mà đã đạt tới đỉnh phong của cảnh giới Ích Cung rồi, chỉ cần qua được khảo hạch năm nay, là có thể trở thành đệ tử trọng điểm để bồi dưỡng của Cửu Thánh Yêu Môn.
Đỗ Viễn Quang lại cực kỳ si mê ái mộ Thần nữ Lý Sương Nhan, bởi vì lúc hắn tham dự khảo hạch bái nhập Cửu Thánh Yêu Môn, chính nàng là người chủ trì cuộc trọn lựa đệ tử năm đó.
Khi nhìn thấy Lý Sương Nhan và được nàng tuyển nhập Cửu Thánh Yêu Môn, hắn tự cho rằng nàng cũng có đôi phần yêu thích hắn.
Đỗ Viễn Quang vô cùng tự tin với thiên phú của mình, hắn luôn mong một ngày nào đó có thể trở thành đạo lữ của Lý Sương Nhan, cùng nàng tu đạo.
Giờ bỗng dưng lại lòi ra mối quan hệ thông gia với Tẩy Nhan Cổ Phái, điều này khiến cho Dỗ Viễn Quang dù chưa gặp mặt cũng đã thống hận Lý Thất Dạ vô cùng. Bây giờ, những lời Lý Thất Dạ thốt ra coi thường Lý Sương Nhan kia càng khiến cho Đỗ Viễn Quang cảm thấy lửa giận ngút trời.
- Một phàm nhân phế vật không biết sống chết cũng dám mở miệng huênh hoang, không giáo huấn tên khốn đó một chút, e rằng hắn vẫn còn cuồng vọng không biết trời cao đất dày!
Mắt Đỗ Viễn Quang long lên sòng sọc, toát ra sát ý mãnh liệt, tức tối gầm lên.
Last edited by Andγ★; 08-12-2015 at 09:52 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Andγ★
Sáng sớm ngày thứ hai, Lý Thất Dạ vừa mới tỉnh dậy liền kéo Nam Hoài Nhân đi khắp Cửu Thánh Yêu Môn. Hắn muốn xem thử nơi này còn sót lại chút gì không.
Nam Hoài Nhân trăm lần cũng không muốn đi. Dù Lý Thất Dạ là thằng đần hay kẻ điên, thì trực giác của hắn mách bảo rằng Lý Thất Dạ tuyệt đối sẽ gây hoạ, đi chung với hắn chỉ tổ chuốc phiền phức vào thân.
Chỉ là Lý Thất Dạ đã xoay người đi một mạch, mặc kệ Nam Hoài Nhân có muốn theo hay không, làm hắn đành phải đau khổ bám theo. Lần này đến chủ yếu là để khảo hạch, ngộ nhỡ Lý Thất Dạ gặp chuyện không may trước lúc đó thì hắn khó đường ăn nói.
Nhưng hai người Lý Thất Dạ vừa rời đi không lâu đã bị một đám người bao vây, trong đó có cả Đỗ Viễn Quang, vốn được ca tụng là tiểu thiên tài trong đám đệ tử ngoại môn.
Không chỉ mỗi Đỗ Viễn Quang, còn có thêm mười mấy đệ tử của Cửu Thánh Yêu Môn nữa. Những người này từ lâu đã không vừa mắt với Lý Thất Dạ, nhưng vẫn chưa có dịp giáo huấn hắn. Nay cả bọn có Đỗ Viễn Quang cầm dầu nên liền tình nguyện đi theo dạy dỗ thứ phế vật như Lý Thất Dạ một phen.
- Hóa ra là Đỗ huynh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
Nam Hoài Nhân thấy bọn Đỗ Viễn Quang hùng hổ đi tới không khỏi chột dạ, nhưng hắn vẫn tươi cười chào hỏi.
Đỗ Viễn Quang chỉ thoáng liếc qua Nam Hoài Nhân rồi lạnh lùng nói:
- Nam Hoài Nhân, chỗ này không có việc của ngươi. Tránh sang một bên, bằng không chúng ta xử luôn cả ngươi.
Lời của Đỗ Viễn Quang làm Nam Hoài Nhân biến sắc. Thế nhưng gã vốn là loại người mạnh vì gạo, bạo vì tiền nên vẫn nhịn đươc, bèn khom người, gấp gáp hỏi:
- Đỗ huynh, cuối cùng là chuyện gì vậy?
Đỗ Viễn Quang không buồn liếc hắn, chỉ nhìn Lý Thất Dạ một cách lạnh lẽo, đầy sát ý.
Lý Thất Dạ cũng chỉ lườm lại Đỗ Viễn Quang một cái rồi bước lên, nhàn nhã nói:
- Chó khôn không cản đường, không muốn làm chó thì cút qua một bên!
Hắn vừa nói xong thì Nam Hoài Nhân liền biết là mọi chuyện hỏng bét rồi. Nhất là khi gã thấy ánh mắt như muốn giết người của Đỗ Viễn Quang.
Một tên đệ tử tức giận quát:
- Đồ không biết sống chết! Tẩy Nhan Cổ Phái các ngươi còn không có tư cách để thành một môn phái, lại còn dám nhảy nhót trước Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta, xem ra là chán sống rồi. Làm con sâu cái kiến mà cũng dám vô lễ!
Lý Thất Dạ định đáp lại thì bị Nam Hoài Nhân gấp gáp căn ngăn, hắn nhỏ giọng:
- Thôi bỏ đi sư huynh, đừng để ý tới bọn họ làm gì. Đỗ Viễn Quang là đệ tử ngoại môn được Cửu Thánh Yêu Môn bồi dưỡng trọng điểm, cũng là đồ đệ cuối cùng của Hứa hộ pháp trong Cửu Thánh Yêu Môn. Nếu hắn qua được sát hạch năm nay sẽ lập tức trở thành đệ tử nội môn.
Ý của Nam Hoài Nhân muốn nhắc nhở Lý Thất Dạ rằng, chúng ta không chọc vào nhân vật như Đỗ Viễn Quang nổi đâu, chỗ dựa của hắn là chính Hứa hộ pháp của Cửu Thánh Yêu Môn đó. Phải biết rằng địa vị hộ pháp trong Cửu Thánh Yêu Môn còn cao hơn cả chức trưởng lão ở Tẩy Nhan Cổ Phái.
Mắt Đỗ Viễn Quang loé lên hàn mang. Gã không động thủ, chỉ lạnh lùng nói:
- Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta đứng đầu vương quốc Chấp Cổ Ngưu. Dù Tẩy Nhan Cổ Phái chỉ là một môn phái nhỏ nhưng cũng là khách mời, chúng ta sẽ không tiếp đón chậm trễ. Có điều gần đây huynh đệ chúng ta bị mất một món bảo vật.
Đỗ Viễn Quang nói chậm rãi càng khiến sắc mặt Nam Hoài Nhân thêm tái nhợt. Hắn hốt hoảng:
- Đỗ huynh nói vậy là có ý gì?
Đỗ Viễn Quang liếc mắt:
- Không có ý gì, chỉ là hai ngày nay, ngoài Tây Nhan Cổ Phái các ngươi đến đây làm khách thì không có kẻ lạ nào khác tới.
Đỗ Viễn Quang rõ ràng ám chỉ kẻ trộm chính là người của Tẩy Nhan Cổ Phái. Lời nói này không chỉ ảnh hưởng một người, mà còn liên quan đến danh dự của toàn thể Tẩy Nhan Cổ Phái. Dù là người khéo léo như Nam Hoài Nhân thì nét mặt cũng trở nên cực kì khó coi.
- Đỗ huynh, xin chú ý ngôn từ!
Nham Hoài Nhân vốn muốn giải hoà, nhưng việc đã có quan hệ đến danh dự của môn phái thì gã sẽ không hồ đồ phụ hoạ theo.
Đỗ Viễn Quang tiếp tục kinh thường liếc hai người, nói:
- Chú ý ngôn từ à? Tẩy Nhan Cổ Phái lụn bại, nghèo rớt mùng tơi thì ai dám cam đoan rằng loại trộm gà bắt chó sẽ không trà trộn vào các ngươi chứ? Đại đệ tử đại diện cho các ngươi chỉ là thứ rác rưởi, nói môn phái các ngươi thu nhận trộm cướp làm đệ tử cũng không có gì lạ.
Nam Hoài Nhân giận đến đỏ cả mặt. Đối với một đệ tử có tâm huyết với Tẩy Nhan Cổ Phái như hắn sẽ không cách nào nhịn được việc môn phái mình bị sỉ nhục.
- Đỗ huynh, chúng ta muốn gặp Phó đường chủ của quý môn. Bất luận thế nào, các người cũng phải cho Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta một câu trả lời thỏa đáng.
Việc vốn có liên hệ đến danh dự môn phái, Nam Hoài Nhân tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Đỗ Viễn Quang chỉ cười khẩy một cái rồi tự tin nói:
- Gặp Phó đường chủ? Nam Hoài Nhân, không phải ta không muốn chừa thể diện cho ngươi, nhưng bằng vào ngươi và tên rác rưởi này thì chưa đủ tư cách gặp mặt Phó đường chủ đâu. Hừ, Tẩy Nhan Cổ Phái chỉ là một phái nhỏ, còn đường chủ chúng ta đủ để phong cảnh Hào Hùng. Nếu là trưởng lão của các ngươi đến cầu còn miễn cưỡng có thể. Các ngươi thì còn lâu mới đủ tư cách, đặc biệt là tên rác rưởi này.
- Không sai! Đúng vậy! Tẩy Nhan Cổ Phái tính là gì chứ, còn tên đại đệ tử rác rưởi kia nữa, đều không khác gì bùn nhão. Bọn chúng đứng đây chỉ làm bẩn cửa của Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta thôi.
Đám đệ tử bên người Đỗ Viễn Quang ồn ào cười nói.
Nam Hoài Nhân tức đến run cầm cập. Chuyện này đối với gã, hay đối với Tẩy Nhan Cổ Phái đều vô cùng nhục nhã.
Chỉ có Lý Thất bình tĩnh nhìn Đỗ Viễn Quang rồi ung dung nói:
- Việc này là ý của ngươi cũng được, của đường chủ, hộ pháp các ngươi cũng chẳng sao, không quan trọng. Đỗ tiểu tử, đơn giản là ngươi yêu thích truyền nhân của Cửu Thánh Yêu Môn, hình như là nha đầu tên Lý Nhan Sương. Mặc dù ta chưa từng gặp qua tiên tử trong lòng các ngươi, nhưng các ngươi cũng quá hẹp hòi rồi. Truyền nhân của Cửu Thánh Yêu Môn, Lý Nhan Sương, muốn gả cho ta cũng chỉ là chủ ý đơn phương mà thôi. Bằng vào chút địa vị của Cửu Thánh Yêu Môn, ta cũng sẽ cân nhắc cho nữ thần của các ngươi làm tỳ nữ bên cạnh ta…
- Còn cỡ như ngươi?
Lý Thất Dạ liếc Đỗ Viễn Quang rồi nói tiếp:
- Ngươi ngu lắm, nếu nữ thần của các ngươi có chút thiên phú thì đương nhiên sẽ không để thứ như ngươi vào mắt nàng. Lý Thất Dạ ta đã không để ý đến nàng, nhưng ngươi lại cứ ngu ngốc chạy theo giành giật nữ nhân, vậy còn không đủ tư cách. Tránh sang một bên, tìm chỗ nào mát mẻ mà ngồi đi.
- Thằng súc sinh, ngươi muốn chết, bản toạ sẽ cho ngươi chết!
Đỗ Viễn Quang bị Lý Thất Dạ chọc cho nổi điên quát lên, thần quang sau lưng lẫn bảo kiếm trong tay liền xuất hiện trong nháy mắt.
- Đỗ Viễn Quang, ngươi muốn đánh nhau, ta sẽ phụng bồi.
Thấy Lý Thất Dạ lớn mật như vậy, Nam Hoài Nhân đang ôm cục tức cũng phải thầm hô sảng khoái. Có điều Nam Hoài Nhân cũng biết Lý Thất Dạ chưa từng tu luyện nên lập tức chắn trước người hắn.
- Được, Nam Hoài Nhân, bản toạ xử lý ngươi trước rồi hẵng giết thằng súc sinh này!
Đỗ Viễn Quang giận đến mức hai mắt như phún lửa. Với hắn, Lý Nhan Sương là nữ thần không ai sánh được, Lý Thất Dạ lại sỉ nhục người trong mộng, còn hơn cả việc sỉ nhục hắn. Chẳng trách Đỗ Viễn Quang giận đến nổi điên!
Lý Thất Dạ chậm rãi đẩy Nam Hoài Nhân ra, ung dung nói:
- Hoài Nhân này, đã có người muốn lấy mạng ta thì hãy để tự ta giết hắn. Ngươi đứng xem là được rồi.
- Tốt! Tốt! Tốt lắm!
Đỗ Viễn Quang không giận mà còn cười lớn:
- Đây là chuyện đáng cười nhất ta từng nghe qua. Một tên rác rưởi chỉ biết vài món mèo quào lại lớn tiếng muốn giết tu sĩ ở cảnh giới Ích Cung như ta. Được lắm, bản toạ sẽ cho ngươi cơ hội quyết đấu!
- Ha ha ha …
Những đệ tử khác của Cưu Thánh Yêu Môn cười rộ lên. Cả bọn thấy tội nghiệp Lý Thất Dạ, còn có kẻ cười to, nói:
- Võ kỹ đấu đạo pháp? Tẩy Nhan Cổ Phái các ngươi còn không biết những điều cơ bản nhất, lại dám cuồng vọng, vô tri. Quả thật rất đáng thương!
Lý Thất Dạ cũng lười nhìn bọn chúng, chỉ bình tĩnh nói:
- Cũng được, lần quyết đấu này cho mọi người chứng kiến vậy.
Hắn không nói nhiều liền bước về phía sàn đấu.
- Không thể!
Nam Hoài Nhân bị doạ sợ, vội kéo Lý Thất Dạ lại, nói:
- Sư huynh! Tuyệt đối không thể! Đỗ Viễn Quang đã tới cấp độ Kình Trụ trong cảnh giới Ích Chung! Huynh còn lâu mới là đối thủ của hắn!
- Không sao, Ích Chung thôi chứ có phải Vương Hầu đâu! Mà Vương Hầu trong Cửu Thánh Yêu Môn dám chọc ta không vui thì ta cũng băm thành thịt vụn.
Lý Thất Dạ cười nhạt rồi đẩy Nam Hoài Nhân ra.
Nam Hoài Nhân nhất thời choáng váng. Ý nghĩ đầu tiên của hắn là sư huynh điên rồi. Lý Thất Dạ nhập môn còn chưa được mấy ngày, tâm quyết đạo pháp cơ bản nhất vẫn chưa tu luyện qua. Trong tay hắn cùng lắm chỉ có Kỳ Môn Đao pháp mà thôi.
Một người chỉ tập tành võ kỹ, chưa từng tu luyện đạo pháp vốn không thể khiên chiến tu sĩ. Võ kỹ khác với đạo pháp một trời một vực, huống hồ Đỗ Viễn Quang còn là cao thủ cảnh giới Ích Chung.
- Hừ, thương thay cho kẻ vô tri!
Đỗ Viễn Quang sầm mặt:
- Nếu ngươi muốn chết, bản toạ sẽ toàn thành cho ngươi! Ta cũng không ngại dùng đao mổ trâu giết gà!
- Chỉ một chiêu của sư huynh cũng đủ giết hắn chết rồi!
Mấy đệ tử đi theo Đỗ Viễn Quang phụ họa.
Không chỉ có Đỗ Viễn Quang, các đệ tử của Cửu Thánh Yêu Môn đều nghĩ võ sĩ mà đấu với tu sĩ sao? Chỉ là đi tìm chết! Võ kỹ đối với đạo pháp không khác gì cành liễu trong gió, không làm gì được. Hơn nữa Đỗ Viễn Quang là thiên tài trẻ tuổi đạt đến cảnh giới Ích Chung, dùng một chiêu kiếm để giết loại phế vật như Lý Thất Dạ thì cũng dễ như ăn cháo.
Nam Hoài Nhân vừa hồi phục tinh thần bỗng giật mình. Hắn liền xoay người đi tìm sư phụ Mạc hộ pháp của mình đến để bảo vệ Lý Thất Dạ. Hắn biết rằng nếu Lý Thất Dạ động thủ với Đỗ Viễn Quang, chắc chắn sẽ phải chết.
Last edited by Andγ★; 08-12-2015 at 09:59 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Andγ★