Tin Lý Thất Dạ khiêu chiến Đỗ Viễn Quang được cố ý tung ra ngoài, chẳng mấy chốc đã truyền tới tai đệ tử khắp Cửu Thánh Yêu Môn.
Ở Cửu Thánh Yêu Môn, Đỗ Viễn Quang cũng có chút tiếng tăm, mới nhập môn năm năm đã đạt tới cảnh giới Ích Cung nên được gọi là tiểu thiên tài. Tư chất như vậy nếu ở Tẩy Nhan Cổ Phái thì có thể coi là đại thiên tài.
Dù là sư huynh, sư tỷ nhập môn trước nghe được tin này cũng kinh ngạc thốt lên:
- Khiêu chiến Đỗ Viễn Quang?
- Đỗ Viễn Quang chính là thân truyền đệ tử của Hứa hộ pháp. Dù thể chất Kim Lang của hắn mới chỉ đạt tới Hậu thiên nhưng cũng thuộc loại hung hãn. Tên thủ tịch đại đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái này đã tới cảnh giới gì?
Có vài sư huynh sư tỷ mới xuất quan chưa nghe chuyện về Lý Thất Dạ nên khó tránh khỏi tò mò.
- Hà, Thắng sư huynh quá lo rồi! Tẩy Nhan Cổ Phái chỉ là môn phái tầm thường không có cao thủ, thủ tịch đại đệ tử cũng chỉ là một tên phế vật. Phàm luân, phàm thể, phàm mệnh. Hắn bái nhập Tẩy Nhan Cổ Phái còn chưa được hai ngày. Nghe nói hắn chỉ luyện võ kỹ mà thôi, ngay cả đạo pháp cơ bản nhất cũng chưa luyện qua.
Có đệ tử vừa cười vừa trả lời.
Nghe thấy thế, đám sư huynh sư tỷ chưa biết gì về Lý Thất Dạ càng cảm thấy khó hiểu. Một võ giả khiêu chiến tu sĩ? Chán sống chắc!
- Đúng là nghé con không sợ hổ, buồn thay!
Có sư huynh nghe vậy lắc lắc đầu, chẳng còn hứng thú muốn xem nữa. Chuyện chẳng có gì thú vị cả, Đỗ Viễn Quang chỉ cần một kiếm là có thể giải quyết xong mọi việc.
Một vài tên đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn cùng tuổi với Đỗ Viễn Quang thì lại háo hức, vừa cười vừa nói:
- Đi xem Đỗ sư huynh thịt gà thôi. Người của Tẩy Nhan Cổ Phái không biết sống chết, một đám quê mùa mà cũng dám khiêu khích Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta. Đúng là muốn chết đây mà!
Tin này không hiểu sao cũng truyền đến tai vài vị đường chủ, hộ pháp, có người lắc đầu nói:
- Thật là hồ đồ.
Có hộ pháp lại nghĩ khác, lạnh nhạt nói:
- Nói không chừng chuyện này là chuyện tốt. Giết một tên phế vật cũng chẳng phải chuyện gì hay ho nhưng tiểu bối Tẩy Nhan Cổ Phái ngu ngốc dám khiêu khích Cửu Thánh Yêu Môn đó chính là muốn làm nhục chúng ta. Dù chúng ta làm lớn chuyện thì bọn chúng cũng phải đến chuộc người bồi tội.
Lời này khiến vài hộ pháp, đường chủ nhíu mày, Tẩy Nhan Cổ Phái tuy xuống dốc nhưng nó chính là Tiên Môn Đế Thống. Tương truyền Tẩy Nhan Cổ Phái còn nắm giữ tiên pháp đế công, truyền thừa của Minh Nhân Tiên Đế, không biết có bao nhiêu người thèm thuồng nhìn chằm chằm như hổ đói.
Cửu Thánh Yêu Môn hiện nay chỉ cần hộ pháp xuất thủ cũng đủ để đoạt đế thuật từ tay Tẩy Nhan Cổ Phái. Chỉ có điều Yêu Hoàng của Cửu Thánh Yêu Môn chưa bao giờ bày tỏ thái độ về chuyện này, trưởng lão trong môn cũng giữ im lặng. Nếu không chỉ cần Yêu Hoàng ra lệnh, ngay lập tức sẽ có người động thủ cướp lấy đế thuật ngay, đừng nói đến chuyện hỏi han lôi thôi.
Ngay khi cao tầng Cửu Thánh Yêu Môn còn đang suy tư thì Lý Thất Dạ đã đứng trên Đấu trường. Có không ít đệ tử trẻ tuổi của Cửu Thánh Yêu Môn xúm lại hò hét góp vui.
Đối với đám đệ tử trẻ tuổi Cửu Thánh Yêu Môn mà nói thì việc giết tên phế vật Lý Thất Dạ là chuyện chẳng có gì hay ho. Chẳng qua bọn họ hiếu kì muốn biết Đỗ Viễn Quang sẽ hành hạ Lý Thất Dạ kiểu nào thôi.
Khi Đỗ Viễn Quang bước vào Đấu trường, có đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn hét to:
- Đỗ sư huynh, một kiếm chém rớt đầu hắn.
Có tên đệ tử khác la lên:
- Một kiếm thì lợi cho hắn quá. Dám nhục mạ Lý sư tỷ, vũ nhục Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta, nhất định phải xẻo từng miếng thịt trên người hắn.
Những người ái mộ Lý Nhan Sương nghe những Lý Thất Dạ nói chỉ hận không thể chém hắn thành vạn mảnh.
- Xúc phạm người của Cửu Thánh Yêu Môn ta tất phải chết. Đỗ sư đệ, đừng vội giết hắn, trước hãy chém tay chân của hắn, bắt Tẩy Nhan Cổ Phái đến chuộc người. Để cho cả Đại Trung Vực, thậm chí cả Đế Cương đều biết, đối địch với Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta sẽ có kết cục thảm hại thế nào.
Một sư huynh khác mở miệng nói.
Chỉ trong chốc lát, đệ tử của Cửu Thánh Yêu Môn kêu gào ầm ĩ, trong mắt bọn chúng, Lý Thất Dạ chẳng qua chỉ là cá nằm trên thớt, tuỳ ý mặc cho Đỗ Viễn Quang chém giết.
Giữa Đấu trường, Lý Thất Dạ thoáng nhìn Đỗ Viễn Quang rồi nói:
- Đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn các ngươi chỉ được mẽ ngoài hả? Chỉ giỏi võ mồm thôi sao?
- Súc sinh ngu ngốc, chỉ cần một kiếm ta sẽ khiến ngươi đầu lìa khỏi xác.
Mặt Đỗ Viễn Quang lạnh tanh, nhếch miệng nói.
Lý Thất Dạ cũng chẳng để ý, thản nhiên đáp lời:
- Muốn đánh thì nhanh lên, lãng phí thời gian quá!
Đỗ Viễn Quang bị Lý Thất Dạ xúc phạm thì giận run, hắn đường đường là tiểu thiên tài vậy mà hôm nay lại bị một võ giả khinh thường? Trong cơn cuồng nộ, một kiếm phá không đánh tới. Kiếm nhanh như chớp, sắc bén bá đạo đâm thẳng vào tim Lý Thất Dạ. Kiếm này mang theo sự phẫn nộ vô tận của Đỗ Viễn Quang.
Lý Thất Dạ không lùi mà tiến, bước lên một bước, đao ở tay trái như linh xà uốn lượn, chớp mắt đã đánh trượt trường kiếm qua một bên.
Chỉ nghe phập một tiếng, hoa lửa bắn ra tung toé, kiếm của Đỗ Viễn Quang dù không đâm trúng tim Lý Thất Dạ nhưng cũng đã xuyên qua vai trái hắn.
- Giun dế...
Đỗ Viễn Quang nhếch mép cười, ngay sau đó hắn kinh ngạc phát hiện khi kiếm của mình đâm vào vai trái Lý Thất Dạ thì tay phải đối phương chợt động. Trong chớp mắt, ngay cả Đỗ Viễn Quang cũng không thể nào thấy đao trên tay Lý Thất Dạ đã chém ra như thế nào.
- Tốt...
Một đao này quá nhanh, huyền ảo không gì sánh được, không thể nào nhìn ra đường đao. Mà đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn khi nhìn thấy kiếm của Đỗ Viễn Quang đâm trúng Lý Thất Dạ thì la hét um xùm.
Đúng lúc này, máu từ cổ họng của Đỗ Viễn Quang trào ra, cả người hắn đổ về phía sau. Lý Thất Dạ vô cùng tàn nhẫn, chỉ trong tích tắc hai thanh kỳ môn đao đã rời tay bay tới.
- Kiếm hạ lưu nhân...
Vào lúc trường kiếm Đỗ Viễn Quang đâm thủng vai trái Lý Thất Dạ, Nam Hoài Nhân cùng Mạc hộ pháp rốt cuộc cũng chạy tới. Mạc hộ pháp từ xa thấy vai trái Lý Thất Dạ bị đâm thủng thì vội quát to một tiếng.
"Phập... Phập..." Nhưng đã quá muộn. Trong tích tắc thân thể Đỗ Viễn Quang ngã xuống, hai thanh đoản đao giao nhau đầy huyền ảo, nháy mắt đã xuyên qua cơ thể Đỗ Viễn Quang. Đến khi Đỗ Viễn Quang ập xuống đất, cả người hắn đã bị cắt thành năm khối, máu tươi lênh láng...
- Hạ thủ lưu tình...
Mạc hộ pháp chạy tới muốn cứu người, nhưng vừa đến nơi thì tất cả đã im bặt.
Đôi mắt Đỗ Viễn Quang trợn trừng, đến lúc chết hắn cũng không biết mình đã chết thế nào. Làm sao hắn có thể biết Kỳ Môn Đao của Lý Thất Dạ chính là đao pháp mà Minh Nhân Tiên Đế truyền lại, dù Minh Nhân Tiên Đế chỉ tiện tay chau chuốt lại cũng đáng sợ không gì sánh kịp. Vũ kỹ của Tiên Đế được mài rũa đáng sợ đến bậc nào? Dù không thể sánh với Đế thuật, thì cũng không phải thứ mà các đạo pháp tầm thường khác có thể sánh được.
Đáng sợ hơn, Lý Thất Dạ còn nắm rõ sự huyền ảo của bộ đao pháp này. Từ vạn cổ đến nay, ngoại trừ Minh Nhân Tiên Đế, cũng chỉ có Lý Thất Dạ mới hiểu thấu tới mức đó. Phải biết rằng nếu tu luyện đao pháp này đến cảnh giới lư hỏa thuần thanh thì có thể chém cả Vương Hầu.
Đỗ Viễn Quang lâm trận khinh thường, làm sao có thể tránh nổi đao pháp huyền ảo vô song bậc này. Một đao trí mạng, đây là kết quả mà Lý Thất Dạ phải đổi bằng một kiếm xuyên vai.
Trong phút chốc, toàn trường lặng ngắt như tờ, không còn bất cứ tiếng cười nói nào, tất cả vẫn đang sững sờ.
Nam Hoài Nhân há hốc mồm, hắn chạy tới chính là muốn cứu Lý Thất Dạ. Nhưng ngay cả hắn cũng không thể ngờ, Lý Thất Dạ lại chỉ bằng một đao đã phanh thây Đỗ Viễn Quang. Vũ kỹ giết tu sĩ, đây là chuyện không thể, trừ phi Lý Thất Dạ là cao thủ. Nhưng Lý Thất Dạ không phải là cao thủ, nên chuyện này không có khả năng xảy ra.
Lúc này Lý Thất Dạ đang từ từ rút thần kiếm ra khỏi vai. Tiếng mũi kiếm mài vào xương vô cùng chói tai vậy mà Lý Thất Dạ không nhíu mày lấy một cái. Bởi đau đớn hơn nữa hắn cũng đã trải qua rồi, chút nhức nhối này nào có sá gì.
Thần kiếm rút ra, tiên huyết phún trào, Lý Thất Dạ tiện tay ném thanh kiếm đi rồi bước ra ngoài, thoáng nhìn mọi người, tiếc nuối nói:
- Xem ra đao pháp của ta còn thiếu chút hỏa hầu, phải đổi một kiếm lấy chút giáo huấn.
Nam Hoài Nhân há hốc mồm, một lúc lâu sau vẫn không thể khép lại được làm hắn sái cả quai hàm. Một đao phanh thây Đỗ Viễn Quang mà còn tiếc nuối, đây là chuyện quái quỉ gì vậy? Chuyện này, chuyện này quả thực quá sức tưởng tượng của hắn.
Về phía các đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn xung quanh, tất cả đều chết lặng, nhất thời chưa thể hoàn hồn. Đỗ Viễn Quang trong đám đệ tử chính là tiểu thiên tài, chính là cao thủ cảnh giới Ích Cung vậy mà lại bị đối phương một đao phanh thây. Cảnh tượng kích thích ấy khiến bọn họ không có cách nào bình tĩnh được.
Mãi một lúc sau, Mạc hộ pháp là người đầu tiên tỉnh lại. Hắn lập tức xuất thủ cầm máu cho Lý Thất Dạ, sau đó trầm giọng nói:
- Chúng ta đi.
Nói xong ôn ta kéo Lý Thất Dạ xoay người rời đi.
Nam Hoài Nhân bình tĩnh lại, cũng không dám ở lâu, lập tức nối gót sư phụ.
Mạc hộ pháp mang theo Lý Thất Dạ chạy về tới tiểu viện, vừa tới nơi không nói không rằng ngồi đờ ra. Lúc này ông ta chẳng còn tâm trí mà nghĩ xem Lý Thất Dạ đã giết Đỗ Viễn Quang như thế nào, ông ta đang vì chuyện giết chết đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn mà cảm thấy lo lắng, đây chính là đại họa.
Nam Hoài Nhân hoàn hồn lập tức rắc kim sang dược rồi băng bó kỹ vết thương cho Lý Thất Dạ.
- Điều này, điều này không thể nào. Kỳ Môn Đao chỉ là võ kỹ phổ thông, sao có thể giết chết cao thủ cảnh giới Ích Cung?
Lúc băng bó cho Lý Thất Dạ, Nam Hoài Nhân vẫn chưa thôi nghĩ về chuyện đó.
Thực tế trước đây Nam Hoài Nhân đã từng xem qua Kỳ Môn Đao nhưng thấy đây chẳng qua chỉ là võ kỹ nên hắn chẳng thèm luyện.
- Chỉ bởi vì ngươi không hiểu được thôi.
Lý Thất Dạ nằm trên ghế, hài lòng khẽ nói. Đương nhiên, hiện tại Kỳ Môn Đao của Tẩy Nhan Cổ Phái vẫn còn khiếm khuyết, đao pháp hoàn chỉnh cùng tất cả ý nghĩa sâu xa vẫn đang ở trong đầu hắn.
Nếu là trước đây Lý Thất Dạ nói vậy, Nam Hoài Nhân nhất định cho rằng hắn bị điên, chỉ nói lung tung cho sướng mồm.
Last edited by Andγ★; 08-12-2015 at 10:00 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Andγ★
Chương 11: Là ta ương ngạnh, ta ngang ngược (Thượng)
Biên: Andγ★
Dịch & Nguồn: Sưu Tầm
Nam Hoài Nhân tuy rằng không phải là thiên tài, nhưng cũng có tư chất, nếu không hắn cũng không thể trở thành một đường sứ. Hắn đã từng đọc qua “Kỳ Môn đao”, trong mắt hắn, loại đao thuật này chẳng qua chỉ là một loại võ kỹ bình thường, thế nhưng ngày hôm nay, chiêu thức này nằm trong tay Lý Thất Dạ lại có lực lượng kinh khủng.
Lý Thất Dạ nói vậy khiến Nam Hoài Nhân cũng không thể tin hoàn toàn, nhưng lại được tận mắt chứng kiến, hắn nhịn không được hỏi:
- Võ kỹ có mạnh thế nào cũng không thể sánh được với đạo pháp, võ kỹ chẳng qua là một nhánh của nó mà thôi.
Thật ra đến tận giờ, hắn vẫn chưa hoàn toàn tin Lý Thất Dạ có thể dùng Kỳ Môn Đao giết chết được tu sĩ có cảnh giới như Đỗ Viễn quang. Nhưng rõ ràng rằng, hắn đã tận mắt chứng kiến sự việc!
Chuyện Nam Hoài Nhân không tin, Lý Thất Dạ cũng không giải thích thêm điều gì, nói một cách từ tốn:
- Cái này còn phải xem là võ kỹ và đạo pháp của ai!
Nam Hoài Nhân đương nhiên không thể biết, mặc dù Kỳ Môn đao thuật sinh ra ở thế giới bình thường, nhưng về sau đã được Minh Nhân Tiên Đế chỉnh sửa. Nên dù loại đao kỹ này không thể so sánh với Đế thuật nhưng sẽ dư sức đối phó với các loại đạo pháp bình thường khác.
Nam Hoài Nhân kinh ngạc, nếu lúc trước hắn cho rằng Lý Thất Dạ vô tri cuồng vọng thì bây giờ, khi cân nhắc lại, thấy Lý Thất Dạ vốn không phải loại người như vậy, hành động lơ đãng kia đủ để nói rõ hắn đã tính toán từ trước, nắm chắc thắng lợi trong tay.
Nam Hoài Nhân nhìn Lý Thất Dạ một cách kỳ quái, bản thân hắn vốn là loại người mạnh vì gạo, bạo vì tiền, tinh ranh khôn khéo, có một chút khả năng nhìn sắc mặt mà đoán tâm tư người khác. Nhưng một Lý Thất Dạ trước mắt chỉ mới mười ba tuổi này, lại khiến hắn nhất thời nhìn không thấu.
Mười ba tuổi, số tuổi này ở Tẩy Nhan cổ phái chẳng qua là đệ tử mới nhập môn không bao lâu, thường sẽ dễ bị xúc động. Nhưng Lý Thất Dạ lại mang đến cho người khác thứ cảm giác thâm sâu như biển lớn, trầm tĩnh như nước lặng, rất khó diễn tả thành lời.
Vài ngày trước, Lý Thất Dạ còn cầm Tẩy Nhan cổ lệnh yêu sách trở thành thủ tịch đại đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái, chỉ riêng việc hắn có Phàm mệnh, Phàm luân, Phàm thể, đừng nói là sáu đại trưởng lão, ngay cả Nam Hoài Nhân cũng nghĩ rằng Lý Thất Dạ không có tiền đồ.
Lúc mới tiếp xúc, hắn thậm chí còn cảm thấy Lý Thất Dạ như có bệnh tâm thần, còn thêm cả tính tình cuồng vọng tự đại, vô tri vô úy. Nhưng mấy ngày nay tiếp xúc với Lý Thất Dạ, hiện giờ hắn mới hiểu những chuyện hắn xem là cuồng vọng vô tri thì lại là điều đương nhiên đối với Lý Thất Dạ!
Lúc Nam Hoài Nhân còn đang kinh ngạc khó hiểu, thì sư phụ của hắn, Mạc hộ pháp lại đang phiền muộn không nói được thành lời, giết đệ tử của Cửu Thánh Yêu Môn, lại là Đỗ Viễn Quang rất được Hứa hộ pháp coi trọng, chuyện này nhất định sẽ đưa đến tai họa ngập đầu cho Tẩy Nhan Cổ Phái!
- Họa lớn rồi!
Mạc hộ pháp vô sách vô kế, nói:
- Chuyện khảo hạch coi như thôi đi, chúng ta trở về tông môn!
Lúc này, ba người bọn họ ở Cửu Thánh Yêu Môn nhưng cũng chẳng khác gì đang ở trong đầm rồng hang hổ!
Ba người bọn họ vốn không có cách chống lại loại quái vật khổng lồ giống như Cửu Thánh Yêu Môn, lúc này trong đầu Mạc hộ pháp chỉ có một ý nghĩ duy nhất là: trốn! Trốn khỏi Cửu Thánh Yêu Môn, chạy về Tẩy Nhan Cổ Phái.
- Chỉ là việc nhỏ, sao phải chạy.
Lý Thất Dạ với tư cách là đương sự thì lại bình chân như vại, nằm dài trên ghế, chậm rãi nói:
- Đối với ra, không có nơi nào an toàn hơn Cửu Thánh Yêu Môn cả.
Mạc hộ pháp trợn mắt nhìn Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ cuồng vọng vô tri như vậy khiến hắn muốn tát mấy cái, nhưng mà tai vạ sắp đến, hắn chẳng còn tâm tình hứng thú gì để giáo huấn Lý Thất Dạ cả!
- Ngươi thì biết cái gì!
Ngay cả loại người kiệm lời như Mạc hộ pháp cũng nhịn không nổi mà mắng:
- Ngươi nghĩ mình may mắn giết được Đỗ Viễn Quang là thành vô địch thiên hạ rồi hả! Ngươi chưa biết được sự cường đại của Cửu Thánh Yêu môn đâu! Đừng nói đến trưởng lão, Yêu Hoàng, chỉ cần một vị hộ pháp thôi đã đủ sức đối kháng với sáu đại trưởng lão của chúng ta! Cửu Thánh Yêu Môn muốn giết chúng ta còn dễ hơn bóp chết một con kiến!
Lời này cũng chỉ nói lên tình hình thực tế, sáu đại trưởng lão của Tẩy Nhan Cổ Phái nếu như đặt ở trong thượng quốc chỉ là nhân vật được phong Hào Hùng, tương đương với hộ pháp của Cửu Thánh Yêu Môn mà thôi. Chứ chưa nói tới trưởng lão của bọn hắn. Còn Yêu Hoàng của Cửu Thánh Yêu Môn ư, hắn là người đã sáng tạo ra kỳ tích không gì sánh được trong ba vạn năm qua! Theo truyền thuyết, thực lực của Luân Nhật Yêu Hoàng sâu không lường được!
- Mạc hộ pháp không cần sợ.
Lý Thất Dạ bình thản nói:
- Chỉ là Cửu Thánh Yêu Môn mà thôi, nếu đang ở bên ngoài có lẽ ta sẽ hơi lo lắng một chút, nhưng bây giờ thì ngược lại, để xem ai bóp chết ai! Hào Hùng Vương Hầu, sao đủ thành đạo!
Lý Thất Dạ nói chuyện ngông cuồng, làm cho Mạc hộ pháp cực kỳ tức giận, sáu đại trưởng lão của Tẩy Nhan cổ phái cũng chỉ được phong làm Hào Hùng mà bây giờ lại có một tên nhóc con vừa bái nhập môn hạ, không biết gì về đạo pháp cũng dám nói Hào Hùng Vương Hầu sao đủ thành đạo.
- Ngươi...
Mạc hộ pháp rất muốn tát cho thằng nhó này một tát.
Đúng lúc đó, có âm thanh vang lên bên ngoài! Nam Hoài Nhân biến sắc, vội vàng lao ra xem xét nhưng lại chạy về rất nhânh, thất thanh nói: "Không tốt, tiểu viện đã bị đệ tử của Cửu Thánh Yêu Môn phong tỏa!"
Mạc hộ pháp cũng biến sắc theo, nhanh chóng đứng lên, vừa lúc có mấy người đi vào, dẫn đầu là vị Phó đường chủ kia, vẻ mặt lúc này của hắn vô cùng khó coi.
- Phó huynh, chuyện này chỉ là chút hiểu lầm mà thôi.
Nhìn thấy Phó đường chủ mang bộ mặt lạnh lùng đi đến, Mạc hộ pháp biết rõ chạy trời không khỏi nắng rồi, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt đưa chân mà nghênh đón.
- Hiểu lầm? Vậy thì hãy giải thích cho Từ sư điệt của chúng ta đi!
Phó đường chủ khẽ hừ lạnh, nghiêng người qua, một thanh niên bước ra bên cạnh hắn.
Người thanh niên này mặc áo màu vàng kim, trên thân lập lòe huyết khí, sau đầu tỏa ra ánh sáng vàng mờ ảo, người này chỉ mới hai mươi tuổi nhưng khí tức kinh người.
Vừa thấy hắn, Mạc hộ pháp không khỏi rùng mình, thanh niên trước mắt chỉ sợ đã đạt đến cảnh giới Chân Mệnh! Trẻ như vậy mà đã tới cảnh giới này, đúng thật khó lường, nhớ năm đó, hắn phải mất năm sáu mươi năm mới được như vậy!
- Đây chính là Từ Huy sư điệt, đại đệ tử của Hứa hộ pháp! Đỗ Viễn Quang sắp sửa bái nhập môn hạ của Hứa hộ pháp mà bây giờ lại chết thảm, Từ sư điệt muốn đòi lại công bằng!
Phó đường chủ lạnh lùng nói.
Từ Huy vừa đứng dậy, đồng tử đã phát ra kim mang lập lòe, khí thế kinh người, giống như một thanh kiếm vừa tuốt khỏi vỏ, khí tức rất bạo ngược, như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Từ Huy đương nhiên mạnh hơn Đỗ Viễn Quang rất nhiều, cho dù hắn chưa được xem là thiên tài tuyệt thế nhưng trong Cửu Thánh Yêu Môn cũng là một đệ tử rất có thành tựu, đã có thể tự mình đảm đương sự vụ.
- Giết người phải đền mạng, nợ máu thì trả bằng máu, chuyện này không cần nói nhiều!
Từ Huy nói lạnh băng, ánh mắt như một con hung thú, nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, tưởng như muốn xé nát Lý Thất Dạ thành nhiều mảnh.
Mạc hộ pháp vội vàng hòa giải:
- Từ đạo hữu, trong chuyện này là có hiểu lầm, đệ tử của tông môn ta không phải cố ý muốn giết Đỗ hiền chất, chỉ là do nhất thời bất cẩn.
- Giết người thì đền mạng!
Từ Huy uy nghiêm nói:
- Không thương lượng gì cả, Tẩy Nhan Cổ Phái các ngươi lập tức giao ra tội phạm, đừng tiếp tục phạm sai lầm. Nếu không thì là do Tẩy Nhan cổ phái các ngươi tự tìm đường chết, cẩn thận đưa tới họa diệt môn!
Từ Huy chẳng qua chỉ là một đệ tử đời thứ ba mà thôi, Mạc hộ pháp dù gì cũng là cùng cấp bậc với Phó đường chủ. Luận chức vị thì lại cùng cấp với sư phụ của hắn là Hứa hộ pháp, vậy mà chỉ một đệ tử đời thứ ba cũng dám hùng hổ hăm dọa.
Thêm nữa, Mạc hộ pháp thân là hộ pháp của môn phái, đương nhiên không thể để cho đệ tử trong môn phái bị người khác xâu xé! Vì vậy, hắn đổi sắc mặt, trầm giọng nói:
- Từ sư điệt, đúng hay sai còn cần phải xét xử công bằng.
- Xét xử?
Từ Huy cười lạnh lẽo:
- Ở Cửu Thánh Yêu Môn không có xét xử, dám giết đệ tử của Cửu Thánh Yêu Môn chỉ có thể dùng cái chết tạ tội!
- Khó trách ——
Ngay lúc đó, Lý Thất Dạ chậm rãi đứng lên, ung dung bước ra, liếc Từ Huy một cái:
- Khó trách Cửu Thánh Yêu môn chướng khí mù mịt, nguyên lại là bởi loại người ngu xuẩn như ngươi!
Lý Thất Dạ vừa nói xong, cả Nam Hoài Nhân và Mạc hộ pháp lập tức nghẹn lời, Nam Hoài Nhân không ngừng gào thét trong lòng, lão tổ tông của ta ơi, ngươi nói ít một hai câu thì chết à, ngươi chỉ thẳng vào mặt Từ Huy chửi hắn ngu xuẩn chẳng phải là đổ dầu vào lửa sao?
- Chỉ riêng lời nói vừa rồi của ngươi cũng đủ để cho ngươi chết một ngàn lần!
Từ Huy giận ngút trời, sát ý dâng lên, chưa nói xong chộp một tay tới Lý Thất Dạ!
Bản thân Mạc hộ pháp là hộ pháp của Tẩy Nhan Cổ Phái, đương nhiên không thể để cho Từ Huy lộng hành được, hắn bước một bước dài, vươn một tay giữ chặt lấy bàn tay của Từ Huy.
- Mạc hộ pháp, ngươi đừng tiếp tục sai phạm!
Lúc này, Phó đường chủ đứng một bên lạnh lùng nói, toàn thân hắn lấp lóe hào quang, tiến lên một bước, ngăn lại Mạc hộ pháp, khí tức của hắn ép cho Mạc hộ pháp thở không nổi.
Mạc hộ pháp biến sắc, thực lực của Phó đường chủ được phong Hào Hùng này, mạnh hơn hắn nhiều lắm, trừ phi là có trưởng lão ra tay, nếu không Tẩy Nhan Cổ Phái bọn họ, không có một đường lui nào.
- Phó đường chủ, chẳng lẽ đây là đạo đãi khách của Cửu Thánh Yêu Môn các ngươi hay sao?
Mạc hộ pháp không có khả năng nhượng bộ! Mặc kê Mạc hộ pháp bình thường là người như thế nào, nhưng ít nhất lúc đứng trước mặt địch nhân, hắn tuyệt đối là một ngươi ưa bao che khuyết điểm!
Phó đường chủ lạnh lùng:
- Nếu như ngươi giao ra tội phạm, ngươi vẫn là khách quý của Cửu Thánh Yêu Môn! Còn nếu Mạc hộ pháp tự cho rằng Tẩy Nhan Cổ Phái các ngươi đủ sức làm địch thủ của Cửu Thánh Yêu Môn, dám tiếp tục bao che tội phạm thì chỉ e không chỉ bản thân Mạc hộ pháp ngươi khó toàn mạng, mà ngay cả Tẩy Nhan Cổ Phái cũng sẽ gặp họa diệt môn!"
- Họa diệt môn?
Lý Thất Dạ bị gạt sang một bên ngay lúc này cười nhạt, nói:
- Cửu Thánh Yêu môn quá tự đại rồi, nếu phải diệt môn, cũng là Cửu Thánh Yêu Môn các ngươi!
Mạc hộ pháp và Nam Hoài Nhân nhịn không nổi trợn mắt trừng Lý Thất Dạ, họa chết người ập tới rồi mà hắn còn ở đó ăn nói ngông cuồng.
Last edited by Andγ★; 08-12-2015 at 10:03 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Andγ★
Một người chỉ vừa mới tới Cửu Thánh Yêu Môn chưa được vài ngày đã mở miệng đòi diệt môn phái của người ta, đúng là điên rồ. Nam Hoài Nhân vừa rồi còn cảm thấy Lý Thất Dạ có chút cao thâm khó lường, nhưng lúc này, hắn lại thấy y thật cuồng vọng vô tri khiến người ta tức lộn ruột.
Lý Thất Dạ vốn chẳng muốn nhìn Phó đường chủ và Từ Huy thêm chút nào nữa, bước ra ngoài, tựa như đang đi dạo giữa chốn không người, nói:
- Không cần biết hiện tại ai là chủ nhân của Cửu Thánh Yêu Môn. Yêu Hoàng cũng được mà Chân Nhân cũng thế. Các ngươi muốn quy củ thì cứ theo quy củ, không muốn theo thì không theo, ta đều tiếp hết. Hôm nay, ở đây, ta sẽ đồ sát Cửu Thánh Yêu Môn, tiễn các ngươi xuống gặp lão đầu gà.
- Giỏi! Giỏi! Thật hay cho một thằng nhóc vô tri. Nay bổn tọa trước sẽ rút gân, sau sẽ lột da ngươi xem ngươi diệt Cửu Thánh Yêu Môn của ta bằng cách nào.
Từ Huy giận quá hóa cười, đây là chuyện buồn cười nhất trong đời hắn từng nghe. Loại người cuồng vọng và vô tri đến thế này cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Lúc này đây, Mạc hộ pháp với Nam Hoài Nhân đều vô cùng xấu hổ, hận không thể tự đào lỗ mà chui xuống. Lý Thất Dạ chưa từng luyện qua thứ đạo pháp nào, lại dám cao giọng đòi diệt Cửu Thánh Yêu Môn, thế này đúng là quá ngu xuẩn rồi. Hiện nay, Cửu Thánh Yêu Môn là một môn phái cực hùng mạnh ở Đại Trung Vực, nắm giữ cả một Cương Quốc rộng lớn, có mấy người có thể đồ sát bọn họ đây?
Lý Thất Dạ không quan tâm gì đến những lời Từ Huy nói, cũng chẳng thèm liếc nhìn hắn, cứ thế ung dung bước ra ngoài. Từ Huy tức đến ói máu vì sự ngông cuồng của Lý Thất Dạ, phẫn nộ quát lên:
- Súc sinh! Chết đi!
Vừa dứt lời, kiếm của hắn cũng vừa chém về phía Lý Thất Dạ.
- Dừng tay!
Đúng lúc này, một giọng nói hùng hồn như tiếng sấm vang lên giữa trời không của Cửu Thánh Yêu Môn, uy nghiêm đến vô cùng. Tiếng sấm rền vang khiến cho lòng người không thể nào chống cự.
Âm thanh ấy, dù là Từ Huy hay Phó đường chủ cũng không kìm được lòng mình mà run lên, chân tay mềm nhũn.
- Đại trưởng lão.
Phó đường chủ nghe thấy tiếng nói, sợ run cả người. Không ngờ loại chuyện nhỏ nhặt này cũng có thể kinh động đến chỗ của trưởng lão.
- Quyết đấu công bằng, bị giết, chỉ có thể tự trách bản thân học nghệ không thông.
Giọng nói của trưởng lão Cửu Thánh Yêu Môn ầm vang trên bầu trời.
Sự việc này khiến rất nhiều đệ tử, thậm chí là hộ pháp, đường chủ thuộc cao tầng của Cửu Thánh Yêu Môn đều phải chấn động. Việc nhỏ như vậy, lại có thể kinh động trưởng lão, đúng là không bình thường.
Mạc hộ pháp và Nam Hoài Nhân cũng run rẩy trong lòng. Đây chính là Đại trưởng lão của Cửu Thánh Yêu Môn. Theo truyền thuyết thì vị này là một Chân Nhân. Mấy năm gần đây, Tẩy Nhan Cổ Phái không ngừng qua lại với môn phái này, thậm chí ngay cả chưởng môn cũng đích thân tới bái phỏng Cửu Thánh Yêu Môn.
Chỉ là trưởng lão của Tẩy Nhan Cổ Phái khó có thể gặp được các trưởng lão của Cửu Thánh Yêu Môn, chứ đừng nói tới Đại trưởng lão hay là Luân Nhật Yêu Hoàng.
Chuyện ngày hôm nay lại có thể đánh động tới Vân trưởng lão, thủ tịch Đại trưởng lão. Chắc chắn có mang hàm nghĩa khác.
- Quan hệ thông gia giữa Cửu Thánh Yêu Môn và Tẩy Nhan Cổ Phái chính là môn quy.
Đại trưởng lão không nhắc một lời tới chuyện của Đỗ Viễn Quang, âm thanh cuồn cuộn như sấm động ấy lại vang lên:
- Có điều, hôn nhân đại sự không phải là trò đùa. Tẩy Nhan Cổ Phái muốn lấy truyền nhân của Cửu Thánh Yêu Môn, cũng phải chứng tỏ bản thân đủ thực lực mới được!
Nghe xong lời của Đại trưởng lão, Lý Thất Dạ bình thản nói:
- Cuối cùng, Cửu Thánh Yêu Môn cũng có người dám ra mặt chịu trách nhiệm. Tất nhiên, nếu các ngươi tuân theo quy củ thì ta cũng sẽ làm theo quy củ. Không phải là muốn kiểm tra ta sao? Được, ta tiếp nhận. Chọn ngày không bằng gặp ngày, tiến hành hôm nay luôn đi. Có lấy truyền nhân của Cửu Thánh Yêu Môn hay không là việc của ta, nhưng ai dám khinh thường ta thì ta phải dạy dỗ hắn một chút mới được.
Nói xong, hắn liền đi ra ngoài.
Lý Thất Dạ ăn nói kiêu ngạo như vậy, ngay cả Mạc hộ pháp và Nam Hoài Nhân đều muốn quỳ xuống mà lạy hắn đừng có mặt dày khoác lác nữa, cứ tiếp tục như thế thì da mặt có dày mấy cũng rách mất. Hai người bọn hắn đều hận không thể đào cái lỗ mà chui xuống. Quá mất mặt.
Đến lúc này, hai người đều cảm thấy hết sức ân hận vì đã tiếp nhận việc này. Khó khăn lắm mới được Đại trưởng lão ra mặt hòa giải trận phong ba mang tên Đỗ Viễn Quang. Đổi lại là người khác thì đã nhân cơ hội này mà leo xuống, từ chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, tạo mối quan hệ tốt với Cửu Thánh Yêu Môn rồi, cho dù không lấy được Lý Sương Nhan cũng không sao.
Đằng này Lý Thất Dạ lại còn mặt dày đòi giáo huấn người ta, đúng là không tự lượng sức. Cả Mạc hộ pháp lẫn Nam Hoài Nhân đều cảm thấy Lý Thất Dạ quá sức cuồng ngạo.
- Vậy chọn hôm nay!
Sau khi Đại trưởng lão truyền xong lời vàng ý ngọc đó thì không còn bất kỳ âm thanh nào vang lên nữa.
Từ Huy giận run người. Lý Thất Dạ hống hách ngang ngược, kiêu căng ngạo mạn như vậy. Hắn hận không thể chém chết Lý Thất Dạ. Dám khiêu khích, xem thường hắn, hắn hận không thể chặt tay chặt chân của Lý Thất Dạ khiến cho y sống không bằng chết. Nhưng hắn không dám kháng lại phân phó của Đại trưởng lão.
- Bổn tọa chờ ngươi! Nhất định sẽ làm cho ngươi muốn chết không được, muốn sống cũng không xong.
Từ Huy căm giận nói rồi dẫn người rời đi.
- Đúng là không biết trời cao đất dày.
Sau khi Phó đường chủ dẫn người bỏ đi, Mạc hộ pháp nói gì cũng không cho Lý Thất Dạ ra ngoài nữa. Lúc này, ông ta cũng chẳng quản thân phận hộ pháp gì, cứ thế túm lấy Lý Thất Dạ lôi về.
- Mạc hộ pháp, thật phải lo sợ đến thế sao?
Lý Thất Dạ sau khi bất đắc dĩ bị lôi về nội viện, liền đẩy hai tay của Mạc hộ pháp ra, hỏi.
Mạc hộ pháp giận run, trừng mắt nhìn Lý Thất Dạ, hận không thể đập cho hắn một trận, nhưng vì đợt khảo hạch tiếp sau đây đành phải nén nhịn xuống, tức giận nói:
- Đồ ngu ngốc. Ngươi đúng là tự tìm đường chết. Có muốn tự sát đi nữa cũng đừng có kéo Tẩy Nhan Cổ Phái xuống chôn cùng.
- Mạc hộ pháp nghiêm trọng hóa lên rồi, chỉ là một việc nhỏ mà thôi.
Lý Thất Dạ bình thản trả lời, hắn vốn coi chuyện vừa rồi chăng to tát gì.
Mạc hộ pháp không kìm nén nổi nữa, run rẩy nói:
- Ngươi... Ngươi... Ngươi...
Ông ta “ngươi” một hồi lâu, nghẹn không thốt ra lời. Đây là bị Lý Thất Dạ làm cho tức đến không thở nổi nữa.
Nam Hoài Nhân cũng không nói được gì. Hắn thấy rằng Lý Thất Dạ bị điên rồi, ngông cuồng đến mức này đúng là hết thuốc chữa. Chỉ muốn tới tát cho Lý Thất Dạ một cái. Hắn ai oán nói:
- Sư huynh à, ngươi có biết hiện nay Cửu Thánh Yêu Môn mạnh tới mức nào không? Không ít hộ pháp của bọn hắn đều có tư cách để phong Vương Hầu. Chứ đừng nói là trưởng lão với Luân Nhật Yêu Hoàng. Luân Nhật Yêu Hoàng chỉ dùng một tay thôi cũng đã đủ hóa kiếp Tẩy Nhan Cổ Phái của chúng ta đó.
- Vừa rồi lúc Đại trưởng lão của người ta lên tiếng hóa giải chuyện Đỗ Viễn Quang thì đáng lẽ ngươi nên nương theo đó mà leo xuống. Cưới được công chúa của Cửu Thánh Yêu Môn hay không chỉ là chuyện nhỏ, nếu có thể xây dựng quan hệ với trưởng lão của họ thì không chỉ tốt cho bản thân ngươi mà ngay cả Tẩy Nhan Cổ Phái cũng được lợi. Ngươi cũng có thể nhờ chuyện này mà lập được công lớn.
Nam Hoài Nhân khôn khéo phân tích lợi hại trong đó cho Lý Thất Dạ.
- Thì sao? Chuyện đã vậy rồi! Với lại ta cũng thích dùng nắm đấm để giải quyết hơn.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói.
Tất nhiên, Lý Thất Dạ không thể nói ra bí mật của hắn được. Nếu như Cửu Thánh Yêu Môn không tuân theo quy củ để làm việc, hắn sẽ nhân cơ hội này để khơi mào nội tình bên trong của Cửu Thánh Yêu Môn. Tuy rằng năm đó hắn đã đồng ý với Cửu Thánh Đại Hiền nhưng nếu đời sau của y lại không biết người biết ta, Lý Thất Dạ cũng sẽ vui lòng thanh trừ giùm. Cũng nhân đó mượn luôn nội tình của Cửu Thánh Yêu Môn luôn.
Nam Hoài Nhân khinh khi liếc Lý Thất Dạ, không muốn nói tiếp, cảm giác như là đàn gảy tai trâu. Lý Thất Dạ vô dụng, đần như vậy hắn cũng không muốn xen vào nữa, chỉ tốn nước miếng mà thôi.
Nam Hoài Nhân thầm khinh trong lòng, chỉ bằng một chút võ kỹ của ngươi? Cho dù có thể may mắn giết được Đỗ Viễn Quang thì cũng chẳng có nghĩa lý gì so với Cửu Thánh Yêu Môn cả. Chỉ dựa vào một chút thực lực lại dám ăn nói cuồng vọng, thích dùng nắm đấm để giải quyết?
Nam Hoài Nhân cho rằng sau khi Lý Thất Dạ may mắn giết được Đỗ Viễn Quang thì đã trở nên tự tin vô đối, tự cho mình là thiên hạ vô địch mất rồi.
Mạc hộ pháp cũng giận đến nghẹn lời, cuối cùng chỉ nói một cách oán giận:
- Ngươi lo mà quy quy củ củ tiến hành khảo hạch, nếu lại còn nháo sự, ngươi, ngươi cũng không cần quay về Tẩy Nhan Cổ Phái nữa. Đến lúc đó, ai không không cứu nổi ngươi.
- Cửu Thánh Yêu Môn mà còn không an toàn thì những nơi khác cũng chẳng an toàn.
Lý Thất Dạ ung dung cười nói.
Mạc hộ pháp tức hộc máu, ông ta cũng giống như Nam Hoài Nhân không muốn nói nữa, chẳng khác gì nước đổ đầu vịt. Kẻ ngu ngốc này nếu không bị giáo huấn thì không biết trời cao đất dày là gì.
Cả Mạc hộ pháp và Nam Hoài Nhân đều cùng một tâm trạng tức điên người. Lần khảo hạch này được cử hành ở một trong các tòa chủ phong. Bên phía Cửu Thánh Yêu Môn thậm chí không có lấy một vị trưởng lão, hai người chủ trì đều là hộ pháp. Một là Hứa hộ pháp, sư phụ của Từ Huy. Một là thủ tịch Đại hộ pháp Úc Hà, vị hộ pháp mạnh nhất của Cửu Thánh Yêu Môn.
Từng vầng hào quang nhập vào xuất ra quanh người của Hứa hộ pháp, nhìn giống như bản thân hắn được tạo ra từ thần kim. Đại hộ pháp thì còn đáng sợ hơn, khí tức Vương Hầu toát ra mạnh mẽ, khí huyết cuồn cuộn. Đây tuyệt đối là một Vương Hầu vô cùng cường đại, đạt tới cấp bậc này, chỉ khẽ trở tay là có thể hô mưa gọi gió.
Trọng tài bên Cửu Thánh Yêu Môn là Hứa hộ pháp và Úc Đại hộ pháp, còn phía Tẩy Nhan Cổ Phái là Mạc hộ pháp.
Lúc này, ở trên tòa chủ phong, có vô số đệ tử trẻ tuổi đến xem náo nhiệt, đứng vây thành ba vòng, chật cứng như nêm, một con ruồi cũng khó mà bay lọt.
Hai phái kết thông gia, đương nhiên nhóm người phản đối nhiều nhất là các nam đệ tử trẻ tuổi, nên âm thanh của bọn họ cũng là lớn nhất. Lý Sương Nhan là nữ thần trong lòng bọn họ, là công chúa của Cửu Thánh Yêu Môn.
Một môn phái nho nhỏ như Tẩy Nhan vốn không có tư cách để làm thông gia với họ, càng không nói tới hạng phàm nhân có phàm thể, phàm luân, phàm mệnh như là Lý Thất Dạ. Loại người này, ngay cả xách dép cho công chúa của Cửu Thánh Yêu Môn cũng không xứng.
Last edited by Andγ★; 08-12-2015 at 10:05 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Andγ★
Lúc này đây, cả một đám đệ tử trẻ tuổi của Cửu Thánh Yêu Môn tụ lại cùng nhau, hào khí sôi sục, không biết bao nhiêu người dấy lên lửa giận ngập lòng. Đặc biệt là lúc thấy Lý Thất Dạ xuất hiện, đôi mắt của họ tựa như có thể phun lửa.
- Làm thịt hắn, dám đến Cửu Thánh Yêu Môn càn quấy! Đúng là cái đồ không biết sống chết!
Có đệ tử hét lớn.
Lại có đệ tử lạnh lùng nói:
- Chỉ giết thôi thì dễ dàng cho hắn quá, chặt tay chân của hắn, dùng đầu hắn làm đèn trời để đốt! Làm nhục Cửu Thánh Yêu Môn, chết vạn lần cũng không đủ!
- Dùng đầu hắn làm đèn trời? Quá nhân từ rồi! Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta cai quản Cổ Ngưu cương quốc, oai chấn cả Trung Vực. Chỉ là một con kiến mà cũng dám to mồm khoác lác, làm nhục công chúa của chúng ta! Phải nhốt hắn ở trên Phóng Ưng nhai, để chim ưng mổ một trăm năm, để hắn phải chịu trăm năm cực hình, dùng máu tươi của hắn để nhuộm đỏ Phóng Ưng nhai!
Tiếp đó có đệ tử giận dữ hét.
- Không chỉ giết thằng súc sanh này, chúng ta phải diệt luôn Tẩy Nhan Cổ Phái!
Lại có thêm đệ tử khác gào lên điên cuồng.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, mà tiếng hô giết vang trời, một đám người đầy phẫn nộ, thậm chí có đệ tử hận không thể xông lên xé nát Lý Thất Dạ. Hắn mở miệng làm nhục công chúa của bọn họ, thậm chí tuyên bố muốn tiêu diệt Cửu Thánh Yêu Môn, điều này đã khiến họ đã coi hắn như tử địch, hận không thể đem hắn băm thành muôn mảnh. Họ muốn cho người trong thiên hạ hiểu, thần uy của Cửu Thánh Yêu Môn là không thể khinh nhờn.
Mặc kệ là Mạc hộ pháp hay là Nam Hoài Nhân đều không khỏi sợ đến run cầm cập. E rằng chỉ cần hộ pháp của Cửu Thánh Yêu Môn hô một tiếng, Lý Thất Dạ chắc chắn sẽ bị đệ tử của Cửu Thánh Yêu Môn xông vào xé cho một mảnh vụn cũng không còn.
Tiếng hô giết rung trời, lửa giận của đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn như muốn nhấn chìm cả nơi này. Thế nhưng Lý Thất Dạ lại hoàn toàn không quan tâm, hắn cất bước thản nhiên, dáng đi khoan thai tựa như đang dạo chơi giữa chốn không người, vô cùng cao ngạo, hết sức cuồng vọng.
Mặc dù Mạc hộ pháp và Nam Hoài Nhân đều cho rằng Lý Thất Dạ bị bức trở thành tên điên rồi, đã vô tri cuồng ngạo đến mức hết thuốc chữa. Nhưng vào thời điểm này, sự dũng cảm của Lý Thất Dạ kiến bọn họ có phần khâm phục. Dưới tình cảnh như biển gầm cuộn sóng, đối mặt với sự phẫn nộ của vô số đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn như vậy, nếu là người khác, e là đã bị dọa xỉu rồi, đừng nói tới việc có thể ung dung như hắn.
“Hmm...” Vừa lúc đó, thủ tịch đại hộ pháp Úc Hà ho khan một tiếng. Tiếng ho nhẹ nhàng của hắn hệt như thần lôi nổ tung, lập tức ép nhỏ tiếng hô chém giết ở phía dưới. Khí tức Vương Hầu cuồn cuộn đè xuống làm cho mọi người thấy cực kỳ khó thở.
Thủ tịch hộ pháp lên tiếng, môn hạ đệ tử không dám chống đối, tất cả đều trở nên im lặng. Nhưng vẫn có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ. Nếu ánh mắt cũng có thể giết người thì Lý Thất Dạ đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Lúc này, đôi mắt Hứa hộ pháp tựa như đao kiếm sắc lạnh, nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, âm trầm nói:
- Nếu ngươi có thể thông qua lần khảo hạch này thì hai phái sẽ kết thành thông gia đúng như lời tổ huấn. Nếu như không thể thông qua, hoặc bị mất mạng, vậy chỉ có thể trách ngươi học nghệ không tinh.
Hiển nhiên, Hứa hộ pháp rất bất mãn với Lý Thất Dạ. Thân là hộ pháp, hắn không thể ra tay với Lý Thất Dạ. Nhưng, nếu như có thể, hắn không ngại nghiền chết con kiến ngu si cuồng vọng này.
Lý Thất Dạ hào sảng ngồi lên ghế, sau đó chậm rãi quay sang nhìn Hứa hộ pháp mỉm cười, lắc lắc đầu, đáp lời:
- Chỉ có thể nói, Cửu Thánh Yêu Môn đã không bằng lúc trước. Năm đó, Cửu Thánh Đại Hiền hứa hẹn như vậy vì cái gì? Năm đó, Cửu Thánh Yêu Môn và Tẩy Nhan Cổ Phái kết thành thông gia là vì cái gì? Năm đó, Tẩy Nhan Cổ Phái được thiên hạ triều bái, thu phục Cửu giới. Đơn giản là Cửu Thánh Yêu Môn các ngươi muốn nhận được sự che chở của Tẩy Nhan Cổ Phái, tìm kiếm chỗ dựa để phát triển mà thôi.
Lý Thất Dạ chẳng muốn tìm hiểu lại mấy câu chuyện vớ vẩn năm đó, bởi vì lúc ấy tình trạng của hắn không hoàn toàn ổn định. Hồi đó, việc Cửu Thánh Yêu Môn có ý định kết thành thông gia với Tẩy Nhan Cổ Phái cũng không hoàn toàn là ý tứ của Cửu Thánh Đại Hiền và Minh Nhân Tiên Đế, mà là do đệ tử của hai phái tự chủ trương.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ liếc nhìn Hứa hộ pháp, nói tiếp:
- Hiện nay thời đại bất đồng, cho nên các ngươi đã không còn muốn thừa nhận hứa hẹn năm đó. Xem ra, đời này của các ngươi đã không bằng đời trước.
"Hừ --- "
Hứa hộ pháp gắt nhẹ, lạnh giọng:
- Chính ngươi cũng nói, thời thế đổi thay. Nếu nói về một đời không bằng một đời, thì câu nói đó phải dành cho Tẩy Nhan Cổ Phái các ngươi mới đúng. Hôm nay Cửu Thánh Yêu Môn thống trị cương quốc, Đế Thống thượng quốc muốn kết làm thông gia với chúng ta đâu phải chỉ có một hai nơi. Phế vật như ngươi mà cũng xứng đáng với công chúa của Cửu Thánh Yêu Môn sao.
Mặc dù Hứa hộ pháp làm nhục Tẩy Nhan Cổ Phái ngay trước mặt các đệ tử, Mạc hộ pháp và Nam Hoài Nhân nghe thấy không thoải mái trong lòng, thế nhưng bên mình yếu thế, hơn nữa lời của Hứa hộ pháp cũng là sự thật. Đúng là Tẩy Nhan Cổ Phái hôm nay đã không thể so được với Cửu Thánh Yêu Môn.
- Chuyện quá khứ hãy để cho nó qua đi, hơn thua miệng lưỡi cũng không thay đổi được gì.
Thủ tịch đại hộ pháp Úc Hà lên tiếng:
- Cửu Thánh Yêu Môn của chúng ta cho Tẩy Nhan Cổ Phái một cơ hội chính là vì lời hứa năm đó. Nếu ngươi sợ thì bây giờ có thể rời đi. Cửu Thánh Yêu Môn ta không làm khó ngươi, lời hứa năm đó cũng hết hiệu lực!
- Ta đã đến đây thì tất nhiên phải khiêu chiến rồi.
Lý Thất Dạ khoan thai nói:
- Chẳng hay các người muốn khảo hạch như thế nào? Cứ việc nói, ta đây tiếp hết!
- Đúng là không biết trời cao đất rộng!
Hứa hộ pháp hừ lạnh. Đám đệ tử của Cửu Thánh Yêu Môn ở đằng xa thì càng thêm giận dữ, nhìn Lý Thất Dạ hằm hằm.
- Phế vật chỉ biết tu luyện võ kỹ, lại dám khoác lác không biết thẹn, cái thứ không biết sống chết!
Có đệ tử căm giận bất bình, nếu không phải có hộ pháp ở đây, họ đã không nhịn nổi mà xông vào đánh chết Lý Thất Dạ rồi.
- Đạo hạnh của ngươi quá thấp, nên điện hạ đã ban cho ngươi một cơ hội. Trận đầu thi văn, trận thứ hai thi võ. Còn trận thứ ba...
Thủ tịch đại hộ pháp lên tiếng.
- Hai trận đủ rồi!
Lý Thất Dạ ngắt lời Úc Hà, nói:
- Thi văn thế nào, thi võ thế nào. Nói nghe thử xem.
- Làm càn
Lý Thất Dạ lại hung hăng càn quấy như vậy. Hứa hộ pháp quát lớn, khí thế như sóng cả cuồn cuộn nghiền ép về phía Lý Thất Dạ.
- Thế nào, chưa khảo thi đã muốn động thủ rồi sao?
Đôi mắt Lý Thất Dạ híp lại, nhìn chằm chằm vào Hứa hộ pháp.
Đúng lúc này, thủ tịch đại hộ pháp Úc Hà kho khan một tiếng, cắt đứt khí tức của Hứa hộ pháp. Điều này làm cho Hứa hộ pháp càng Lý Thất Dạ một cách hằn học. Hắn chỉ cần một ngón tay cũng có thể dí chết cái thằng nhãi “ếch ngồi đáy giếng” này, từ trước đến nay, chưa từng có lũ sâu bọ nào dám làm trò trước mặt hắn như thế.
- Thi văn rất đơn giản, đi vào rừng Loạn Tâm, người đi xa nhất là kẻ chiến thắng. Còn thi võ thì còn đơn giản hơn nữa, đơn đấu quyết thắng thua. Có ba trận khảo hạch, chỉ cần ngươi thắng hai là hai phái có thể kết thành thông gia.
Ánh mắt Úc Hà lóe sáng kinh người, chậm rãi lên tiếng.
- Được, rất thoải mái, khảo hạch thì khảo hạch.
Lý Thất Dạ không khách khí, đứng lên nói:
- Văn cũng được, võ cũng tốt, để ta thử xem công chúa của các người có bao nhiêu bản lĩnh.
"Xì ----" Từ Huy khinh thường nói:
- Chỉ bằng ngươi? Còn chưa đủ tư cách để Lý sư tỷ ra tay! Đuổi loại vô dụng như ngươi, chỉ ta là đủ.
Úc Hà khẽ gật đầu:
- Nghe nói ngươi gia nhập Tẩy Nhan Cổ Phái chưa lâu. Cho nên Cửu Thánh Yêu Môn ta không muốn ức hiếp ngươi. Nếu điện hạ tự mình xuất thủ thì e rằng ngươi cũng không có cơ hội ra sân đâu. Ở Cửu Thánh Yêu Môn, luận thiên phú, điện hạ là số một. Luận thực lực một đời tuổi trẻ, đại đệ tử Lãnh sư điệt là số một. Nếu để hai người bọn họ tới khảo hạch ngươi, e là ngươi thua cũng không phục. Từ sư điệt có tư chất trung bình trong Cửu Thánh Yêu Môn, dựa vào thực lực của hắn để đánh giá thủ tịch đại đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái, cũng không làm nhục thân phận của ngươi.
Cửu Thánh Yêu Môn không phái ra đệ tử mạnh nhất để thử thách, nghĩa là đã cho Tẩy Nhan Cửu Phái một tia hi vọng. Nếu đại đệ tử mạnh nhất Cửu Thánh Yêu Môn hoặc Lý Sương Nhan tự mình xuất thủ. Đừng nói thủ tịch đại đệ tử, sợ rằng trưởng lão, thậm chí cả chưởng môn của Tẩy Nhan Cổ Phái cũng phải thua không thể nghi ngờ.
Lý Thất Dạ chẳng buồn liếc Từ Huy lấy một cái, chỉ nhìn Úc Hà rồi nghiêm nghị gật đầu:
- Nói như vậy, Cửu Thánh Yêu Môn các ngươi vẫn còn chút hi vọng. Tuy các người thất hứa nhưng ít ra vẫn còn có thể diện, ít nhất vẫn giữ được một chút phong độ. Cũng được, các người nhường ta một bước, ta cũng sẽ nhường các người một trượng, miễn cho các ngươi sau này lại nói ta ức hiếp Cửu Thánh Yêu Môn.
Lý Thất Dạ lại xuất khẩu cuồng ngôn, làm cho Mạc hộ pháp và Nam Hoài Nhân thẹn đỏ cả mặt, chỉ hận không thể đào một cái hố để chui xuống đất. Họ chỉ muốn van xin Lý Thất Dạ, Lý đại gia, người bớt khoác lác hai câu thì cũng đâu có chết.
- Ngốc nghếch đến mức này, cũng thật là đáng thương.
Lúc này, đám đệ tử của Cửu Thánh Yêu Môn thật sự là vừa tức vừa buồn cười.
Cũng có người cười nhạt, cất lời:
- Tẩy Nhan Cổ Phái không chỉ suy tàn, mà còn bị điên nữa, cho một kẻ tâm thần làm thủ tịch đại đệ tử, hắc hắc, đây là Tiên Môn Đế Thống gì chứ? Quả là làm mất mặt mười tám đời tổ tông.
Rất nhiều đệ tử vốn đang giận dữ, lúc này cũng không khỏi bật cười. Lý Thất Dạ mù quáng tự đại như vậy, đây không chỉ là ngu si, phải gọi là bị điên mới đúng.
Đám đệ tử của Cửu Thánh Yêu Môn cười nhạo làm cho Mạc hộ pháp và Nam Hoài Nhân không ngốc đầu lên nổi, thậm chí không dám ngẩng mặt nhìn người.
Hứa hộ pháp mếch mép cười lạnh, giun dế lại ngu si bực này, đúng là rất đáng buồn. Nhân vật như Úc Hà đã trải qua quá nhiều sóng gió, nhưng lúc này hắn nhìn Lý Thất Dạ lại có cảm giác như đang thấy một tên quái thai dị dạng. Hắn không thể nào hiểu nổi sao lại có một kẻ ngu ngốc đến tình trạng như vậy. Thậm chí ngay cả phế vật rác rưởi nhất cũng khó có thể ngu đến mức đó.
Chẳng lẽ Lý Thất Dạ kia không biết đến sự cường đại của Cửu Thánh Yêu Môn? Hay là hắn không có khái niệm về thực lực? Điều này làm cho Úc Hà không nhịn được phải bật cười, hôm nay đúng là đã gặp được một kẻ ngu si cực phẩm rồi.
Úc Hà vất vả lắm mới định thần lại được, ho khan một tiếng:
- Vậy thi văn trước đi. Đi vào rừng Loạn Tâm, người nào đi được xa hơn, là người chiến thắng.
Thấy khảo hạch bắt đầu, mọi người không khỏi di chuyển tới rừng Loạn Tâm. Chỉ trong một khắc, vô số đệ tử của Cửu Thánh Yêu Môn đã vây kín ngoài rừng.
Last edited by Andγ★; 08-12-2015 at 10:07 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Andγ★
- Hừ, đi vào rừng Loạn Tâm? Gã vô dụng của Tẩy Nhan Cổ Phái có thể làm được gì chứ?
Bên ngoài rừng Loạn Tâm, đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn đang cười nhạo.
Lại có kẻ phụ họa:
- Lần khảo hạch trước, Từ sư huynh từng đi tới tầng năm rừng Loạn Tâm. Bây giờ hắn đã đạt tới cảnh giới Chân Mệnh, chuẩn bị lĩnh ngộ cảnh giới Hoa Cái. Đạo hạnh và đạo tâm đều mạnh hơn xưa rất nhiều, theo ta nghĩ, đi tới tầng bảy là không thành vấn đề.
Cảnh giới của tu sĩ từ thấp tới cao là: Khấu Cung, Thác Cương, Uẩn Thể, Bích Cung, Tráng Thọ, Chân Mệnh, Hoa Cái, Niết Dục, Thiên Nguyên, Dục Thần...
Đạt đến cảnh giới vô địch, tiếp nhận thiên mệnh, sẽ là Tiên Đế.
Thế gian không có Tiên thì lấy đâu ra đế vương thống trị chư tiên. Nhưng nhân gian có một câu như vậy: Mệnh là của ta, không phải do trời!
Thiên mệnh chủ yếu trói buộc, kiềm hãm thần tiên. Thế nên khi tu sĩ đạt đến đỉnh phong thì theo đuổi của họ chính là khống chế thiên mệnh, tự mình thừa nhận thiên mệnh, thực sự đạt đến cảnh giới mệnh là của ta, không phải do trời.
Chỉ có tiên nhân mới có thể khống chế thiên mệnh, mà đế vương lại trường sinh. Cho nên, Tiên Đế chính là tiên nhân sống lâu muôn tuổi chấp chưởng thiên mệnh. Tiên Đế có trường sinh bất tử hay không, cho tới tận bây giờ vẫn là một bí ẩn.
Một thời đại chỉ có một thiên mệnh. Một thời đại chỉ có một người có thể trở thành Tiên đế.
Lúc này, hầu hết các đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn đang tụ tập bên ngoài rừng Loạn Tâm và bàn luận về chuyện này. Trong mắt họ, Lý Thất Dạ không phải đối thủ ngang tài trong trận cuộc thi này.
- Một kẻ tu võ kỹ ngay cả đạo tâm cũng không có, lấy gì đi vào rừng Loạn Tâm.
Có người tỏ ra khinh thường nói.
Rừng Loạn Tâm là nơi Cửu Thánh Yêu Môn kiểm tra thiên phú, tuệ căn, đạo tâm của môn hạ đệ tử. Ở nơi này, điều quan trọng nhất là đạo tâm.
Nơi này rất rộng lớn, có tổng cộng mười bốn tầng, bề ngoài chẳng khác rừng cây thông thường là mấy. Có điều rừng Loạn Tâm này là do Cửu Thánh Đại Hiền, thủy tổ của Cửu Thánh Yêu Môn tự tay tạo ra.
Nếu có người xâm nhập, rừng Loạn Tâm sẽ sinh ra ảo cảnh giống y như thật. Ngay cả tuệ nhãn cũng không phá được ảo cảnh, trừ phi ngươi hùng mạnh hơn cả Cửu Thánh Đại Hiền năm xưa, bằng không thì huyễn cảnh ở nơi này chính là sự thực.
Ví dụ, khi đi vào rừng Loạn Tâm, ngươi có thể sinh ra ảo giác đang ở trong biển lửa. Ngoài ra, ngươi còn cảm thấy bản thân như thực sự chìm trong biển lửa, toàn thân bị lửa thiêu cháy, có thể cảm nhận đau đớn rất rõ ràng, càng đi vào sâu, loại thống khổ này càng mãnh liệt.
Đương nhiên, ngươi có thể thi triển công pháp để chống lại loại thống khổ này, cũng có thể sử dụng tuyệt thế công pháp để ngăn cản biển lửa hừng hực. Có điều, nó không thể giúp ngươi đi xuyên qua rừng Loạn Tâm. Chỉ có người mạnh hơn Cửu Thánh Đại Hiền mới có thể sử dụng công pháp ngăn trở toàn bộ ảo cảnh, trực tiếp đi xuyên qua.
- Nhãi con ngu ngốc, mau vào đi!
Bên ngoài rừng Loạn Tâm, Từ Huy cười nhạt, khinh thường Lý Thất Dạ. Hắn rất tin tưởng vào thi văn và tự tin bản thân có thể xông vào tầng tám của rừng Loạn Tâm mà không có vấn đề gì.
Lý Thất Dạ nhìn rừng Loạn Tâm, khẽ mỉm cười. Năm xưa lão đầu gà tự tay tạo ra rừng Loạn Tâm, đúng là địa phương khảo nghiệm đạo tâm của mọi người.
- Ta hả?
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Rừng Loạn Tâm không có ý nghĩa gì với ta. Nếu ta đi vào thì e rằng ngay cả cơ hội thi đấu ngươi cũng không có. Ngươi đi trước đi, để tránh sau này nói ta không cho ngươi cơ hội.
Lý Thất Dạ lại xuất khẩu cuồng ngôn, làm cho Mạc hộ pháp và Nam Hoài Nhân hận run cả người, chỉ hận không thể khóa cái miệng hắn lại. Ngươi khoác lác ít đi vài câu thì sẽ chết à? Lúc nào cũng nổ.
- Đồ ngu!
Hứa hộ pháp lạnh lùng nói:
- Loại phế vật ngay cả đạo tâm cũng không biết là gì mà cứ bốc phét không biết ngượng!
Từ Huy giận đến run rẩy, một phế vật phàm thể mà dám khinh thường hắn như vậy. Hắn giận quá hóa cười, nói:
- Được, được, khẩu khí lớn lắm! Ta phải xem xem ngươi có thể đi được mấy tầng!
- Mấy tầng? Thật vô nghĩa, xuyên qua mười bốn tầng cũng không phải chuyện gì to tát.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Cho nên ta mới chịu để ngươi vào trước, để cho ngươi đỡ bị đả kích!
"Hừ!" Lý Thất Dạ ngạo mạn như vậy làm cho rất nhiều đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn không thể chịu nổi, có đệ tử lạnh lùng nói:
- Người của Tẩy Nhan Cổ Phái đều không biết xấu hổ như vậy sao? Nói khoác mà không đỏ mặt!
Mạc hộ pháp và Nam Hoài Nhân đều không biết giấu mặt vào đâu, bọn họ rất muốn bỏ Lý Thất Dạ lại. Đây đúng là càng nói càng luyên thuyên chẳng ra thể thống gì. Bọn họ hiểu rất rõ rừng Loạn Tâm của Cửu Thánh Yêu Môn, có thể đi tới tầng bảy đã là giỏi lắm rồi. Đệ tử trẻ tuổi đi vào tầng bảy cần có đạo tâm kiên định, hoặc là đạo hạnh cực kỳ cao.
Thủ tịch đại hộ pháp Úc Hà không khỏi lắc lắc đầu, sao Tẩy Nhan Cổ Phái lại thu loại cực phẩm này làm thủ tịch đại đệ tử. Xuyên qua mười bốn tầng rừng Loạn Tâm? Dễ như vậy sao? Ngay cả hắn cũng không có thực lực xuyên qua mười bốn tầng rừng Loạn Tâm.
- Mười bốn tầng?
Từ Huy không nhịn được cười phá lên, cười nhạo Lý Thất Dạ:
- Ngươi có thể xuyên qua mười bốn tầng, ta gọi ngươi một tiếng cha!
- Ta không có thằng con bất hiếu như ngươi!
Lý Thất Dạ nhìn Từ Huy rồi ung dung nói.
Từ Huy lỡ lời, bị Lý Thất Dạ chiếm tiện nghi, lập tức nổi khùng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, nói:
- Tốt, ngươi đã xuất khẩu cuồng ngôn như vậy, có dám đánh cuộc với ta một ván hay không?
- Đánh cuộc? Đánh cuộc cái gì?
Lý Thất Dạ cười cười, hỏi lại.
Từ Huy cười lạnh, âm hiểm nói:
- Nếu ngươi có thể xuyên qua mười bốn tầng, ta tự động nhận thua! Nếu ngươi không làm được thì quỳ xuống chui qua háng ta!
Từ Huy đánh cuộc như vậy làm cho Mạc hộ pháp và Nam Hoài Nhân không khỏi tái mặt. Đây không phải là khảo hạch, đây là mượn cớ làm nhục Lý Thất Dạ, cũng là làm nhục Tẩy Nhan Cổ Phái. Nhưng bọn hắn chỉ có thể lắc lắc đầu, đây là Lý Thất Dạ tự chuốc lấy nhục.
- Nếu ta xuyên qua mười bốn tầng thì sao? Ngươi sẽ bò qua háng ta phải không?
Lý Thất Dạ thoáng nhìn rồi bình thản cười nói.
“Ngươi!!!” Từ Huy bị Lý Thất Dạ khích tướng như vậy, sắc mặt đỏ lên giận dữ.
- Nếu ngươi có thể xuyên qua mười bốn tầng! Hắn sẽ quỳ xuống bò qua háng ngươi. Ngươi làm không được thì chui qua háng hắn!
Lúc này, Hứa hộ pháp lạnh lùng lên tiếng. Lý Thất Dạ giết chết Đỗ Viễn Quang, hắn hận không thể tự tay bóp chết Lý Thất Dạ. Lúc này không giết được Lý Thất Dạ thì làm nhục hắn một phen cũng được.
Lý Thất Dạ quay ra nhìn Hứa hộ pháp, sau đó nghiêm túc gật gật đầu, nói:
- Được, các ngươi muốn đánh cuộc như vậy, ta đồng ý là được!
- Từ sư huynh, làm nhục hắn, đánh cuộc với hắn đi!
Đệ tử của Cửu Thánh Yêu Môn kêu gào ở bên ngoài.
Từ Huy âm lãnh nhìn Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói: “Ta chờ ngươi quỳ xuống bò qua háng ta!” Nói xong liền xoay người dời đi, bước vào rừng Loạn Tâm.
- Lần này Tẩy Nhan Cổ Phái mất hết mặt mũi rồi, thủ tịch đại đệ tử của bọn hắn phải bò qua háng Từ sư huynh! Hắc hắc!
Đệ tử của Cửu Thánh Yêu Môn cười quái dị.
Mạc hộ pháp và Nam Hoài Nhân đều quay mặt ra chỗ khác, chẳng muốn nhìn nữa. Lý Thất Dạ có thể thắng được Từ Huy thì đó đã là một kỳ tích rồi. Xuyên qua mười bốn tầng rừng Loạn Tâm? Đó là chuyện hoang đường! Bọn họ hận không thể rời đi ngay lúc này. Nếu Lý Thất Dạ thực sự quỳ bò qua háng Từ Huy thì Tẩy Nhan Cổ Phái đúng là mất hết mặt mũi rồi.
Lúc này, Mạc hộ pháp bỗng thấy hận Lý Thất Dạ, hận không thể giáo huấn hắn một trận.
Từ Huy đạp một bước vào rừng Loạn Tâm, phía trước lập tức tối sầm lại. Hắn đã đặt chân vào quỷ vực, một vùng đất rộng vạn dặm, quỷ khí ngút trời, vô số bộ xương vang tiếng lách cách, có thi thể leo lên từ trong đất mùn.
Từ Huy hít một hơi thật dài, vận chuyển công pháp, thủ vững đạo tâm, không màng tới quỷ vực, từ từ đi vào bên trong.
- Tầng thứ nhất!
Bên ngoài, tất cả mọi người nhìn không chớp mắt vào Từ Huy ở trong rừng Loạn Tâm. Không có gì trở ngại, Từ Huy đã xuyên qua tầng thứ nhất rất nhanh.
"Tầng thứ hai… tầng thứ ba…" Từ Huy thực sự không tệ, đạo hạnh và đạo tâm đều rất xuất sắc. Hắn xuyên qua ba tầng đầu bằng tốc độ rất nhanh.
Đến tầng thứ tư, tốc độ bắt đầu chậm lại, bởi vì Bạch Cốt Hung Quỷ của Quỷ Vực bắt đầu tấn công hắn. Lúc đầu hắn còn có thể bỏ qua, nhưng bị bẻ nát tay mấy lần làm hắn đau đớn rú lên thê thảm, thân thể tự động phản kháng theo bản năng.
"Ra!" Lúc đến tầng thứ năm, Từ Huy hoàn toàn sa vào quỷ vực. Hắn gầm lên một tiếng, tế ra bảo vật, thần kiếm xông thẳng lên trời, miệng phun ra chân khí, chân khí rủ xuống từng đạo pháp tắc, quét sạch bốn phía.
Sau đầu Từ Huy hiện ra Thọ Luân, khí huyết trùm trời, thi triển pháp tắc vô song, không ngừng chém giết mà tiến lên.
- Từ sư huynh đã tu luyện Đại Hiền Mệnh Công - Liệt Đồ Kiếm Quyết!
Trông thấy Từ Huy dùng công pháp mạnh mẽ vô bì giết qua tầng thứ năm rừng Loạn Tâm, có đệ tử của Cửu Thánh Yêu Môn vừa hâm mộ vừa giật mình.
Công pháp mà có Thọ pháp mệnh công thì nhiều khi còn hơn cả Thể thuật! Mệnh Công lấy sát phạt làm chủ, nhất là công pháp cấp bậc Đại Hiền do Cửu Thánh Đại Hiền lưu lại thì càng hùng mạnh.
Lý Thất Dạ khe khẽ lắc đầu khi nhìn Từ Huy giết qua tầng thứ năm. Rừng Loạn Tâm, đã là Loạn Tâm rồi lại dùng công pháp chém giết để xông qua thì làm sao có thể. Năm đó Cửu Thánh Đại Hiền tạo ra rừng Loạn Tâm, mục đích là để ma luyện đạo tâm của môn hạ đệ tử.
- Tầng thứ bảy.
Từ Huy giết tới tầng thứ bảy, bản lĩnh này làm cho vô số đệ tử phải kính sợ.
Ngay cả Hứa hộ pháp cũng cảm thấy hài lòng. Từ Huy là đệ tử của hắn, là niềm kiêu ngạo của hắn. Mặc dù thiên phú của Từ Huy thua xa công chúa Lý Sương Nhan, đạo hạnh cũng thua xa đại đệ tử Lãnh Thừa Phong. Nhưng hắn đạt được trình độ như ngày hôm nay, kẻ làm sư phụ đã rất hài lòng.
"Ầm!"Từ Huy vừa giết vào tầng bảy không bao lâu, rốt cuộc không kiên trì được nữa, không chịu được uy lực của rừng Loạn Tâm, thoáng cái đã bị rừng Loạn Tâm đẩy ra ngoài.
- Chỉ thiếu một chút!
Từ Huy bị rừng Loạn Tâm đẩy ra, một lúc sau mới hồi phục lại tinh thần. Hắn không nhịn được gào lên một tiếng. Hắn cảm thấy bản thân có thể bước vào tầng tám, không ngờ chỉ đến được tầng bảy. Hắn vẫn còn đánh giá thấp uy lực của rừng Loạn Tâm.
Last edited by Andγ★; 08-12-2015 at 10:09 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Andγ★