Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1859: Không muốn cũng phải quản
Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
-Có cách gì đâu chứ, có gánh không nổi cũng vẫn phải gánh thôi.
Y Cao Vân hơi cau mày.
-Chúng ta có thể lấy danh nghĩa hội nghị thường vụ Thành ủy Đông Cống đề xuất quan điểm này lên lãnh đạo Ủy ban nhân dân tỉnh, yêu cầu Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh nhận lại nhà máy đường Dương Xuân hay không.
Theo tình hình điều tra sơ bộ, nhà máy đường Dương Xuân về cơ bản là không cầm cự được bao lâu nữa.
Thực sự đến lúc nhà máy phá sản thì Đông Cống ta phải ăn nói thế nào với mấy ngàn hộ công nhân viên chức?
Chưa tính những chuyện khác, nghe nói nhà máy đường Dương Xuân còn thiếu nợ mấy trăm triệu, lại thêm trợ cấp cho công nhân viên chức thất nghiệp, sắp xếp công việc cho hàng ngàn người, vô vàn chuyện phiền toái đó sẽ đổ hết lên đầu chúng ta. Đông Cống ta ắt không gánh nổi!
Diệp Phàm thở dài.
-Lấy danh nghĩa Thành ủy Đông Cống?
Y Cao Vân nhắc lại một câu, càng cau mày suy nghĩ, trầm ngâm một lát rồi bảo:
-Việc này chỉ e là không ổn. Trước đây chuyện nhà máy đường Dương Xuân Đông Cống cũng từng đem ra bàn thảo với Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh, kết quả thế nào, rốt cuộc gánh hàng rong cũ nát này vẫn cứ nằm trên vai chúng ta. Chúng ta hơi đâu mà lấy trứng chọi đá, mấy ông trên tỉnh đều là quan lớn cả.
-Chẳng lẽ cứ ngồi chờ vận rủi ập xuống đầu?
Diệp Phàm liếc nhìn Y Cao Vân hỏi vặn lại.
-Bằng không, thử hỏi còn có cách gì?"
Y Cao Vân xua xua hai tay ra vẻ bất lực.
-Tất nhiên nhà máy đường Dương Xuân vẫn thuộc quyền quản lý trực tiếp của Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống nên các anh có quyền lên tiếng . Nếu các anh muốn đề xuất quan điểm thì cứ lên tỉnh. Còn nếu bảo Thành ủy trực tiếp đề xuất thì sẽ không được danh chính ngôn thuận cho lắm.
- Ý của Bí thư Y là lấy danh nghĩa Ủy ban nhân dân thành phố đề đạt ý kiến lên Ủy ban Kinh tế Thương mại?
Diệp Phàm trong bụng thầm mắng thằng cha này vừa gặp chuyện đã nghĩ cách né tránh. Hơn nữa, lại còn muốn đổ vấy cho mình đứng mũi chịu sào.
-Tôi không có nói thế, bản thân anh hãy tự xem xét mà xử lý lấy.
Y Cao Vân thản nhiên.
-Được, vậy cứ lấy danh nghĩa Ủy ban nhân dân thành phố đề xuất kiến nghị lên Ủy ban nhân dân tỉnh vậy.
Diệp Phàm ra bộ cắn răng chấp nhận.
-Chuyện này thì tôi không có ý kiến.
Y Cao Vân gật gù thỏa ý.
“Lão có ý kiến thì đi gặp quỷ mà trình bày.”
Diệp Phàm trong bụng rủa thầm khinh bỉ.
Chẳng lâu sau thì thấy Bí thư Thành ủy Dương Xuân Mang Trung Cường và Phó Chủ tịch thị xã chuyên trách quản lý công nghiệp Trần Tân Lễ, cùng Phó Chủ tịch thường trực Lam Tồn Quân ba người cùng đến.
-Chúng ta qua gian ngoài uống trà và thảo luận một chút vấn đề này nhé.
Y Cao Vân nói xong đứng lên dẫn mấy người ra ngồi tại một phòng khách nhỏ ở gian ngoài. Viên thư ký rót trà xong xuôi thì cầm lấy một cuốn sổ, chầu chực sắn trong tư thế chuẩn bị ghi biên bản.
Bởi vì đây cũng là một cuộc hội ý chuyên môn nhỏ về ban lãnh đạo nhà máy đường Dương Xuân. Cả Phó bí thư kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Lôi Chí Đỉnh cũng đã y hẹn mà tới.
Mấy người người họ ổn định chỗ ngồi xong thì dùng qua một tuần trà.
-Chúng ta bắt đầu, Triệu thanh, cậu hãy ghi chép tường tận vào. Lần này chúng ta mở một cuộc hội ý chuyên môn thảo luận về chuyện nhà máy đường Dương Xuân. Chủ tịch Diệp, anh hãy sơ qua trước đôi chút về chuyện này.
-Y Cao Vân quay qua bảo khẽ thư ký Triệu thanh :
Nghiêm túc kiểu này thì xem ra là họp chính thức thật đấy.
Diệp Phàm nhẹ nhàng buông chén trà xuống, liếc nhìn Mang Trung Cường mà rằng:
-Đồng chí Trung Cường!
Chắc anh rất tường tận về nhà máy đường Dương Xuân?
-Đương nhiên, tôi cũng đang đau đầu đây? Gần đây càng lúc càng rộ lên tin đồn nhà máy đường Dương Xuân sắp phá sản.
Vừa khéo Chủ tịch Diệp mấy ngày trước có ghé qua nhà máy đường Dương Xuân. Một số quần chúng liền cho rằng nhà máy đường sẽ chẳng mấy chốc là sập, vì ngay cả Chủ tịch thành phố cũng xuống tìm hiểu tình hình, xử lý công việc nội bộ nhà máy. Bằng không, tân Chủ tịch thành phố Đông Cống chưa ai thấy mặt, hôm nay sao lại đường đột đến đây? Dù gì thì ai nấy cũng sẽ thấy lo ngại, mấy ngày qua có rất nhiều người tới tìm cán bộ nhà máy, sắp chen chúc đến hỏng cả cửa văn phòng tôi rồi.
Mang Trung Cường xót xa thuật lại tình hình.
-Bọn họ sao lại đi tìm anh?
Diệp Phàm thấy hơi ngạc nhiên.
-Ai nấy đều yêu cầu chuyển công tác hết sức vô lý . . .
Mang Trung Cường đáp.
-Chuyển công tác, là sao ta, chẳng lẽ muốn chuyền công tác từ nhà máy đường về địa phương?
Lam Tồn Quân cũng ngạc nhiên hỏi.
-Đúng vậy, ý nguyện của họ đúng là thế. Họ bảo thành phố điều họ đi thay mặt quản lý nhà máy đường Dương Xuân. Họ chính là người giơ đầu chịu báng, một khi nhà máy đóng cửa thì họ còn biết đi đấu. Cho nên, họ đều mong được chuyển công tác đến Dương Xuân. Cho dù chức vụ có bị đánh tụt một bậc họ cũng cam tâm. Một đám từ chủ nhiệm phân xưởng, chủ nhiệm các phòng, ngay cả phó quản đốc xưởng …. đều chen chúc bên ngoài văn phòng của tôi, thư ký đến rót trà cũng không kịp.
Mang Trung Cường than thở.
-Anh cứ giải thích rõ ràng cho họ là được, nhà máy đường Dương Xuân tuy là do người bên Đông Cống ta quản lý, nhưng về quyền điều động thuyên chuyển nhân sự thì đều do Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh quyết định. Muốn thuyên chuyển thì bảo họ đến Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh mà cầu chứ sao lại đến tìm anh. Làm ăn vớ vẩn thật!
Y Cao Vân tức khí chửi om sòm.
-Tôi nói rồi nhưng bọn họ vẫn không chịu đi. Hơn nữa, vẫn cứ chây ì ra bắt tôi phải giải quyết chuyện này.
Bí thư Y, anh bảo xem, một cán bộ cấp Phó giám đốc sở như tôi có thể giải quyết vấn đề này cho họ hay sao?
Đừng coi khinh mấy bố chủ nhiệm phòng này, cả đám đều là cán bộ cấp Cục trưởng. Hơn nữa lại có rất nhiều thế lực đỡ đầu.
Nhà máy đường Dương Xuân tuy quân số chỉ sáu bảy ngàn người đổ lại nhưng chỉ tính riêng cán bộ cấp phó phòng trở lên đã không dưới hai trăm rồi.
Mà trong đó cán bộ cấp Cục trưởng cũng chiếm đến mấy chục, như chủ nhiệm phân xưởng, người phụ trách các tiểu phân xưởng, cùng với đó là chủ nhiệm các phòng ban, chủ nhiệm đầu ra đầu vào, số lượng rất rất nhiều, cũng không dưới mấy chục, đều là cán bộ cấp Phó cục trưởng cả.
Còn cán bộ cấp Phó giám đốc sở cũng không phải là ít, cũng có đến hai mươi người đổ lại, đông đến mức dọa được người ta. Cho nên làm sao mà chuyển công tác cho họ hết được.
Hơn nữa, tôi nào có quyền hành gì mà đi làm mấy chuyện này. Mà dù là cấp trên cho tôi quyền hạn này đi nữa, một Dương Xuân nho nhỏ sao có thể nuốt trôi được nhiều cán bộ cấp Phó giám đốc sở như vậy?
Mang Trung Cường chun mặt lại kêu khổ.
-Tầm hai chục người, theo lý mà nói phó quản đốc xưởng mới là cán bộ cấp Phó giám đốc sở. Hơn nữa, trong một doanh nghiệp nhà nước thì cái cấp bậc Phó giám đốc sở cũng vốn chỉ là đặt ra cho có. Sao tự nhiên số lượng lại gia tăng đột biến như vậy?
Diệp Phàm vờ ra vẻ ngạc nhiên vội hỏi lại.
Thực ra, bộ mặt thật của nhà máy đường Dương Xuân Diệp Phàm sớm đã hiểu thấu. Nhưng gì đang diễn ra trong giờ phút này chỉ là một bộ phận nằm trong kế hoạch lớn của hắn mà thôi.
-Chủ tịch Diệp, anh mới đến đây nên chắc chưa được rõ. Các cán bộ chống đối hay không biết dùng vào việc gì đều được Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh nhồi nhét vào nhà máy đường Dương Xuân.
Chỉ tính phó quản đốc xưởng thôi cũng có đến bảy tám người, số Phó Bí thư Đảng ủy cũng không ít hơn con số đó, lại còn trợ lý Bí thư, trợ lý quản đốc xưởng gì đó nữa.
Ngay cả chủ nhiệm phân xưởng lớn một chút cũng hưởng đãi ngộ như một Phó giám đốc sở, còn như chủ tịch Công Đoàn, phó chủ nhiệm thì còn nhiều vô số kể.
Vốn dĩ một nhà máy đường thì không thể nào có chức vụ chủ tịch Mặt trận Tổ quốc được, đây là chức vụ mà chỉ cơ cấu chính thức của chính quyền nhà nước Trung Quốc mới có, ấy vậy mà nhà máy đường Dương Xuân còn có nữa là, hơn nữa là do một cán bộ cấp Phó giám đốc sở đảm nhiệm.
Người ta còn đường hoàng bảo rằng nhà máy đường là đơn vị cấp giám đốc sở, đứng chung cấp bậc với Đông Cống ta. Ngay cả xã, thị trấn cũng đều có chủ tịch Mặt trận Tổ quốc thì nhà máy đường, một đơn vị cấp giám đốc sở sao lại không thể có, các anh xem, có nực cười hay không nào.
Cho nên, tính chung quy lại thì nhà máy đường có đến gần ba mươi cán bộ cấp sở.
So với Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố ta thì quả là hơi khập khiễng….
Y nhìn Diệp Phàm một cái rồi tiếp:
-Các anh nói xem, một ngày bị mấy chục cán bộ cấp sở, hơn trăm cán bộ cấp cục cộng thêm mấy trăm cán bộ cấp phòng vây quanh, ngày hôm đó sẽ như thế nào đây? Ngay cả nhà vệ sinh cũng đâu còn là xứ sở yên bình.
Tôi sắp bị bọn họ làm phiền đến chết rồi. Cứ cái kiểu này, phạt không được mắng cũng không xong, anh mà hơi nặng lời một tẹo, người ta liền hè nhau lại trút giận ngay.
Trách thằng quản lý thay người ta là tôi đây đã đảm đương công việc không tốt, không dẫn dắt được tập thể nhà máy đường Dương Xuân chuyển lỗ thành lãi. Trách thằng quản lý này không có trách nhiệm, chẳng mấy khi thấy vác cái mặt đến nhà máy, về cơ bản là đã khoanh tay mặc kệ. Có kẻ thậm chí còn mạnh miệng chỉ trích tôi đã không làm tròn trách nhiệm vân vân và vân vân.
Đây đều là những việc thối tha gắp lửa bỏ tay người, tôi quản lý nhà máy đường Dương Xuân chỉ là chuyện trên danh nghĩa, đã khi nào tôi quản thúc họ chứ. Hơn nữa, hàng năm Dương Xuân đều phải trích ra khoản tiền hai mươi triệu bù lỗ cho bọn họ.
Lại nói đến thằng cha Bí thư Lý Khê Mãn kia, mỗi lần nhìn thấy tôi lỗ mũi cứ hếch ngược lên tận trời. Người ta là cán bộ cấp Giám đốc sở, tôi chỉ ở cấp bậc Phó giám đốc sở. Nghiễm nhiên, y mới là lãnh đạo, tôi là lính của y. Đít lộn lên đầu rồi có phải hay không? Bảo tôi đi làm người quản lý, là chân đứng mũi chịu sào giải quyết sự cố còn đúng hơn nhiều?
- Ừm, đúng là rất phiền toái. Tuy nhiên, sau khi trở về đó anh nhất định phải kiên nhẫn giải thích cho họ hiểu. Rằng cái gì mà nhà máy đường sắp phá sản kia tất cả đều chỉ là lời đồn, trên thành phố đang nghĩ cách điều chỉnh cơ cấu sản xuất thêm một lần nữa, cố gắng vực dậy nhà máy đường.
Lúc này, Y Cao Vân nói.
Người này đương nhiên cũng có chút lo lắng là công nhân nhà máy đường sẽ làm ầm ĩ. Mấy ngàn công nhân, cộng thêm người nhà chính là ngàn vạn nhân mã .
Một khi họ mà gây rối thì rất đáng để lưu tâm. Y Cao Vân vẫn luôn trông mong cái ngày Vi Lý Quốc tìm về với đất để y có thể quang minh chính đại tiếp nhiệm chức vụ Bí thư Thành ủy Đông Cống. Đang lúc mấu chốt này mà xảy ra đại sự là điều Y Cao Vân không muốn thấy nhất.
Thật đáng lo ngại!
Tôi thấy lửa không thể gói bằng giấy, cái kim trong bọc sẽ có ngày lòi ra thôi . . .
Diệp Phàm bỗng nhiên xen vào một câu.
-Cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra…., Chủ tịch Diệp, những lời này của anh tôi không rõ cho lắm.
Y Cao Vân nhìn chằm chằm Diệp Phàm hỏi.
-Bí thư Mang, tôi nói có đúng không?
Diệp Phàm quay sang phía Mang Trung Cường hỏi ngược lại.
-Bí thư Y, tôi cũng cho rằng việc này không thể giấu được ai mãi. Tôi đã cho người điều tra nhà máy đường từ sớm rồi, vốn không đủ để gán nợ, nếu kết toán lại, có đem hết những thứ có chút ít giá trị như nhà xưởng, thiết bị gì đó bán sạch để gán nợ thì e rằng vẫn còn thiếu hơn trăm triệu nợ bên ngoài.
Một cái nhà máy nát đến độ như vậy thì còn cách gì có thể duy trì được nữa. Thà đau ngắn còn hơn đau dài, phải hạ quyết tâm dứt khoát đóng cửa nhà máy vậy.
Gánh nặng trên lưng chúng ta giống như mỗi năm đều mất đi một phần xương thịt vậy!
Mang Trung Cường thật sự chống đỡ không nổi nữa, đã sớm muốn buông xuôi bỏ cuộc rồi.
Chuyện này với lão Đới mà nói đã gấp như lửa thiêu đến đít rồi, hắn cũng không kịp suy xét đến cảm nhận của Y Cao Vân, sếp phó phụ trách công tác Thành ủy như thế nào nữa.
-Chịu không nổi cũng phải cố, các đồng chí, các anh cứ thử ngẫm xem xử lý ra sao với mấy ngàn người thất nghiệp?
Vừa rồi tôi đã cùng Chủ tịch Diệp thảo luận qua về vấn đề này.
Hiện tại ổn định lòng người mới là chuyện trọng yếu nhất. Bằng không, sẽ xuất hiện vấn đề lớn ở đây. Không riêng gì tôi, các vị ngồi đây cũng không một ai thoát được.
Nhất là anh đấy, đồng chí Mang Trung Cường, anh là lãnh đạo nắm quyền quản lý. Một khi xảy ra chuyện, anh thử nghĩ mà xem, lãnh đạo trên tỉnh đầu tiên chắc chắn là đem anh ra trảm.
Còn cả Chủ tịch Diệp, Chủ tịch Lam nữa, các anh là hai nhân vật hàng đầu của Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống. Nhà máy đường Dương Xuân này nói trắng ra là chuyện của Ủy ban nhân dân thành phố các anh.
Một Bí thư đảng ủy như tôi chỉ là quá ngứa mắt rồi nên mới muốn cùng các anh gánh vác. Bằng không, hừm!
Sắc mặt Y Cao Vân nghiêm túc đến dễ sợ, thậm chí có chút lạnh lùng chú mục vào Mang Trung Cường như đang có ý cảnh cáo. Xem ra, lão họ Y này thực sự đã hơi sốt tiết lên rồi. ! .
----------oOo----------
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1860: Diệp Phàm tung hỏa mù
Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
-Bí thư Y, nhà máy đường Dương Xuân qui mô lớn quá. Một thị xã nho nhỏ như Dương Xuân chúng tôi chịu sao cho thấu gánh nặng này. Nếu nhà máy mà đổ thật, cục diện rối rắm không có mấy trăm triệu thì đừng bàn tới chuyện vãn hồi. Đến lúc đó, Dương Xuân sẽ là nơi đầu tiên không được yên ổn.
Kể từ năm nay, thu chi tài chính của Dương Xuân tăng trưởng ổn định, tổng thu tài chính sáu tháng đầu năm đạt tới hơn tám mươi triệu. Tăng 16. 5% so với năm ngoái, trong đó nguồn thu tài chính từ các cấp địa phương hơn năm mươi triệu, nhẩm tính sơ sơ cũng đã tăng đến 25. 4%, tổng chi tài chính cũng đạt mức hai trăm triệu, tăng 28. 2% so với năm ngoái. Mà cốt yếu nhất ở đây chính là ngân sách chi ra, mấy năm qua đều do nhà máy đường Dương Xuân mà ra cả.
Năm ngoái cấp hơn ba mươi triệu, trong khi tổng thu tài chính một năm của thị xã chúng tôi chỉ là ba cái trăm triệu không hơn. Tức là một phần tư số đó là nhét vào cái tàu há mồm nhà máy đường Dương Xuân này.
Còn Đông Cống chỉ trợ cấp mười triệu, ít hơn nhiều so với chúng tôi. Thị xã Dương Xuân vốn trực thuộc thành phố Đông Cống còn nhà máy đường Dương Xuân cũng là do tỉnh quyết định cho Đông Cống quản lý thay.
Đới Trung Cường cũng thâm cay không kém, cứ dung dăng dung dẻ, không ngờ lại muốn cho Diệp Phàm “dính phốt”. Diệp Phàm trong bụng cười thầm, “ông mày đang đợi chính miệng mày nói ra những lời này đây”.
Tuy vậy, Diệp Phàm vẫn giữ được thái độ nghiêm túc:
-Đồng chí Trung Cường, nói như vậy là không có được. Nhà máy đường Dương Xuân chẳng phải do bên anh quản lý đó sao, đây là chuyện do thường vụ Thành ủy quyết định chứ nào có thuộc thẩm quyền của Ủy ban nhân dân? Với lại, toàn bộ nguồn thu ngân sách của Đông Cống cũng chỉ xấp xỉ có 1 tỷ mà thôi.
Địa bàn, phạm vi quản lý của thành phố lại rộng. Những chỗ cần dùng tiền thì nhiều lắm, chúng tôi cũng biết các anh rất vất vả, riêng điểm này thì toàn thể cán bộ thành phố này đều rõ như ban ngày.
Hy vọng anh có thể vượt qua khó khăn, loại trừ hết mọi rào cản. Mau chóng đưa nhà máy đường Dương Xuân đi vào quỹ đạo. Còn về chuyện trợ cấp, Ủy ban nhân dân thành phố hôm nay sẽ suy xét lại, cứ tạm như vậy nhé.
Tôi xin trích một triệu từ quỹ Chủ tịch thành phố để các anh tạm thời giải quyết vấn đề tâm tình bất ổn của cán bộ công nhân viên chức nhà máy đường Dương Xuân.
Phải loại trừ các nhân tố gây bất lợi, giống như Bí thư Y đã nói vậy, tất cả vì sự ổn định đã. Đương nhiên, cũng phải dựa trên cơ sở đẩy nhanh hơn nữa các bước cải cách nhà máy đường, mau chóng vực dậy nhà máy.
Đây mới là biện pháp giải quyết hữu hiệu triệt để. Nhà máy đường là vấn đề khó khăn, làm thế nào để vượt khó mới là xuất phát điểm tốt nhất hiện nay. Đồng chí Trung Cường, hy vọng sau khi anh trở về hãy cân nhắc kỹ vấn đề này, sau đó gắng nỗ lực hơn để giúp nhà máy đường vượt khó.
-Một triệu, khoản tiền lớn quá nhỉ?
Đới Trung Cường thiếu chút nữa đã quay đít mà đi rồi, trong bụng y thầm nghĩ “tổ cha mà chúng mày đổ vấy cái nhà máy nát này cho ông, giờ lại còn phê bình ông mày chưa chịu ra sức”.
-Đồng chí Trung Cường, ở đâu ra thái độ kiểu này vậy? Một triệu là một triệu chứ sao, nếu anh chê ít thì thôi đừng có lấy nữa.
Diệp Phàm nghiêm mặt lại răn lại Đới Trung Cường.
-Một triệu đâu có ít chứ, Dương Xuân các anh một năm tài khóa thu về có suýt soát năm trăm triệu chứ mấy. Một triệu tức là tương đương với khoảng 1%. Đây là ưu tiên cho Dương Xuân các anh rồi, đổi lại nếu là huyện Thanh Châu, khoản tiền một triệu này tương đương với một phần ba mươi tổng thu tài chính cả năm của họ đấy.
Lam Tồn Quân cũng ở một bên chõ mõm vào “hát bè”.
-Không phải xẻo thịt các anh đương nhiên không thấy xót rồi, hơn nữa, chuyện vực dậy nhà máy đường Dương Xuân, Đới Trung Cường tôi quả thật đã hết cách. Tôi xin tự nhận là đã hoàn toàn bó tay. Cái nhà máy xơ mướp này rốt cuộc là tôi quản lý không nổi nữa.
Nói đến đây, Đới Trung Cường quay sang nhìn Diệp Phàm và Lam Tồn Quân mà rằng:
-Ấy thế nhưng vừa rồi nghe Chủ tịch Diệp nói đến chuyện vực dậy nhà máy đường, tôi thoạt nghĩ, cái nhà máy đường này có thể cải tử hoàn sinh trong tay Chủ tịch Diệp không chừng. Tôi tin tưởng vào năng lực của Chủ tịch Diệp và Phó chủ tịch Lam, nếu thật sự được vậy, sao các anh lại không tiếp nhận lại quyền quản lý nhà máy chứ. Đới Trung Cường tôi tự nguyện thay mặt thị xã chi luôn một lần cho các anh 30 triệu coi như chi phí trợ cấp quyết toán một lần để vực dậy nhà máy.
-Ba mươi triệu, Đồng chí Trung Cường, anh đào đâu ra vậy, nhiều quá đấy?
Lúc này, Y Cao Vân nhìn Đới Trung Cường thắc mắc.
Ưng nhãn của Diệp Phàm đã sớm phát hiện, hai người này đang diễn trò nghi kỵ lẫn nhau. Khả năng lớn là họ đã sớm sắp đặt đâu vào đó, muốn đem quyền quản lý nhà máy đường Dương Xuân, một củ khoai lang nóng phỏng tay trực tiếp giao lại cho hắn. Còn Diệp Phàm trong bụng cũng cười thầm, chính hắn và Lam Tồn Quân cũng đã thương lượng kỹ lắm.
Chính là kế tung hỏa mù, trước hết là khiến Đới Trung Cường chịu nhả ra một khoản tiền.
Sau đó giành quyền quản lý nhà máy đường Dương Xuân về tay thành phố.
Tiếp nữa là đập vào đó khoản tiền sáu mươi triệu từ quỹ Chủ tịch thành phố. Về sau tất nhiên là đòi nợ từ tập đoàn Vinh Quang, một khi nắm trong tay số tiền vài trắm triệu kia, lại được Tổ đặc nhiệm A chuyển giao công nghệ, tin rằng triển vọng của nhà máy đường Dương Xuân sẽ rất sáng sủa.
Vả lại, Diệp Phàm còn có một kế hoạch lớn hơn nữa. Bước đầu tiên sẽ đem nhà máy đường Dương Xuân về với thành phố, sau đó tác động lên phía tỉnh để nhà máy đường Dương Xuân hoàn toàn thuộc về phạm vi quản lý của Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống. Hoàn toàn thoát ly khỏi mối quan hệ với Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh, tin rằng Đới Trung Cường sẽ tuyệt đối không ý kiến gì.
Còn Ủy ban Kinh tế Thương mại phỏng chừng cũng đã sớm muốn buông, chỉ có điều lúc ấy Thành ủy Đông Cống không chịu tiếp nhận nên mới thành "Quản lý thay". Nếu bản thân Đông Cống muốn nhận cái cục diện rối rắm này về, chắc rằng các lãnh đạo Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh sẽ không keo kiệt đến nỗi vắt cổ chày ra nước.
Nếu lại kiếm thêm được vài chục triệu tiền trợ cấp thì còn gì hay hơn. Để thực hiện kế hoạch này, mấy ngày nay Diệp Phàm đã âm thầm tiến hành công tác chuẩn bị. Giờ phút này rốt cuộc cũng thấy được sự hiệu quả, Đới Trung Cường đã sốt ruột đến mức khó chịu nổi nên mới tự nôn ra ba mươi triệu tiền trợ cấp.
-Hết cách rồi Bí thư Y à, chúng ta không đủ sức mà vẫn phải chịu gánh nặng này. Chỉ cần Chủ tịch Diệp gật đầu đồng ý, số tiền ba mươi triệu này tôi có thể chuyển vào tài khoản của Ủy ban nhân dân thành phố ngay lập tức, hay chuyển thẳng vào quỹ Chủ tịch thành phố cũng chẳng sao.
Đới Trung Cường liếc nhìn Diệp Phàm rồi tiếp:
-Tuy nhiên, cũng cần phải nói rõ, ba mươi triệu này sẽ gửi vào tài khoản do ai đứng tên, cũng như nhà máy đường Dương Xuân này là do ai phụ trách.
Sau khi số tiền ba mươi triệu này rót xuống, từ nay về sau, nhà máy đường Dương Xuân này không liên quan gì đến chúng tôi nữa.
Hơn nữa, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố phải hạ phát văn kiện chính thức thừa nhận việc này. Tôi sợ về sau sẽ phát sinh chuyện gì không rõ ràng, anh em ruột cũng phải tiền bạc phân minh phải không nào?
Đới Trung Cường thấy Diệp Phàm và Lam Tồn Quân không lên tiếng liền ra chiều khích lệ.
-Đồng chí Diệp Phàm, anh xem xem thế nào? Nhà máy đường Dương Xuân này vốn là do bên Dương Xuân quản lý, Đông Cống chúng ta đích xác là không được tường tận cho lắm. Một thị xã làm thế nào mà chịu đựng nổi, bọn họ nai lưng ra gồng gánh vài năm nay rồi, Y Cao Vân tôi cũng thấy có chút không nỡ.
Y Cao Vân bên cạnh cũng xen vào góp vui.
Còn Phó bí thư Thành ủy đồng chí Lôi Chí Đỉnh thì không nói một lời nào, cứ thế trơ ra như tượng.
Lại còn mắt lim dim như bắt đầu "thiền" đến nơi.
-Việc này lúc trước là do thường vụ Thành ủy ban hành quyết định, lại được Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh phê duyệt. Hơn nữa, tôi là Chủ tịch thành phố Đông Cống, đâu có rảnh mà đi quản lý nhà máy đường Dương Xuân. Cái này...
Diệp Phàm cố ý làm bộ khó xử, tạo cho Đới Trung Cường và Y Cao Vân cảm giác như hắn về căn bản là không dám nhận mà chỉ ba phải nước đôi cho sướng miệng mà thôi.
-Hừm, không năng lực thì chớ có kêu ca. Chủ tịch Diệp, Phó chủ tịch Lam, các anh cũng bất tất phải trách Đới Trung Cường tôi không tôn trọng lãnh đạo gì gì đó.
Ban nãy các anh còn ăn nói hùng hồn là phải vực dậy nhà máy đường Dương Xuân. Bây giờ đi vào bàn chuyện thực tế thì lập tức câm như hến.
Thực tình, tôi rất hoài nghi những gì các anh nói vừa rồi hoàn toàn là bốc phét. Một thị xã như này mà còn cáng đáng được lâu như thế, chẳng lẽ đường đường là Đông Cống lại gánh không nổi?
Đới Trung Cường dường như đã bất chấp tất cả, lạnh lùng quyết bức cho đến cùng, trên mặt y tràn ngập sự ngạo mạn và khinh thường.
-Đồng chí Trung Cường, phải chú ý thái độ một chút.
Y Cao Vân nghiêm mặt ra chiều khuyên nhủ nhưng Diệp Phàm có thể khẳng định lão này trăm phần trăm là đang đóng kịch.
-Nếu đã vậy…hay là quyền quản lý nhà máy đường Dương Xuân cứ giao lại cho Thành ủy được chăng?
Diệp Phàm cố ý vờ hỏi Y Cao Vân.
-Đồng chí Diệp Phàm, Thành ủy nhận về để làm cái gì chứ? Quyền điều chỉnh nhân sự của nhà máy đường Dương Xuân vẫn ở trong tay Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh. Mà thượng nghiệp vụ quản lý cụ thể của nhà máy lại do Ủy ban nhân dân thành phố các anh đảm trách, Thành ủy chúng tôi nhận về để nhân sự không quản nổi, mà nghiệp vụ cũng lại không có khả năng. Thế là hoàn toàn bất cập trong phân công chức năng giữa Đảng uỷ và chính quyền.
Y Cao Vân quả nhiên một mực cự tuyệt mà không cần suy tính dây dưa gì thêm nữa, cũng đã tính chuyện ép Diệp Phàm.
-Nếu Bí thư Y đã nói thế, Ủy ban nhân dân thành phố có thể thay mặt quản lý nhà máy đường Dương Xuân. Nhưng những năm trước đây Dương Xuân hàng năm đều phải trợ cấp cho nhà máy đường hai ba mươi triệu, nếu là trợ cấp một lần duy nhất, ba mươi triệu này có phải …?
Diệp Phàm hết nhìn Y Cao Vân lại nhìn Đới Trung Cường mà bắt đầu ngã giá tự nhiên như không.
-Chủ tịch Diệp, nhà máy này sao có thể thu hồi được, đó là chuyện được thường vụ Thành ủy Đông Cống quyết định. Chúng ta mạo muội thu hồi, có thể sẽ bị dèm pha. Hơn nữa, cả hai ta đều phải lo cho cả thành phố, làm sao có thời giờ đi quản lý nhà máy đường?
Lúc này, Lam Tồn Quân mặt đã tối sầm mà vội vàng cự cãi. Hơn nữa, đồng chí tiểu Lam này cũng rất biết diễn, sắc mặt y lúc này chả khác gì Bao công, bộ dạng vô cùng giận dữ.
-Đồng chí Tồn Quân, anh là từ bên Thương mại xuống đây. Về lĩnh vực kinh tế thương mại hẳn là chúng tôi khó có ai bì kịp.
Nếu để anh đi quản lý nhà máy đường Dương Xuân, tin rằng có thể tạo lập nên kỳ tích. Có đôi lúc, không cần quá bận tâm đến cách nhìn của người khác.
Nếu anh lo đây là quyết định của thường vụ Thành ủy mà sợ bị dèm pha, tôi có thể thay mặt Thành ủy Đông Cống bày tỏ sự ủng hộ với quyết định của Ủy ban nhân dân thành phố cho thu hồi quyền quản lý nhà máy đường Dương Xuân.
Phải thông báo bằng văn kiện chính thức cũng đúng, ta thấy cứ như vậy đi, sáng mai sẽ mở hội nghị thường vụ Thành ủy, thảo luận vấn đề quản lý nhà máy đường Dương Xuân?
Y Cao Vân ra vẻ đang trưng cầu ý kiến của Lam Tồn Quân, nhưng thật ra là đang bức bách Diệp Phàm phải gật đầu.
-Nếu thật sự muốn thu hồi quyền quản lý về tay Ủy ban nhân dân thành phố thì việc thường vụ Thành ủy thảo luận thông qua là bắt buộc. Tuy nhiên, vấn đề bồi thường sẽ hơi khó giải quyết.
Nhà máy đường Dương Xuân trong tay bí thư Đới thực sự đã trở thành một cục diện hết sức rối rắm, Ủy ban nhân dân thành phố chúng tôi chẳng khác nào sẽ tiếp nhận mớ bòng bong này.
Một khi nhà máy đường thật sự không cầm cự được nữa mà phải giải thể, thì cũng phải chuẩn bị sẵn sàng trước cho việc xử lý “hậu sự”. Đến lúc đó thì to chuyện thật rồi.
Có lẽ Ủy ban nhân dân thành phố từ nay về sau sẽ chịu thêm trên lưng một gánh nặng mấy trăm triệu. Mà nếu Dương Xuân đã muốn rảnh tay thì phải quyết đoán hơn chứ.
Phó bí thư Chí Đỉnh, anh xem tôi nói vậy có lý hay không?
Diệp Phàm chẳng dại gì mà không đem việc này ra hỏi Phó bí thư Thành ủy Lôi Chí Đỉnh. “Lão già này, nếu đã là người làm chứng thì cũng phải trả cái giá của người làm chứng. Không thể bỏ qua cho lão được”.
-Không có tám mươi triệu tiền trợ cấp thì tôi kiên quyết phản đối việc thành phố tiếp nhận nhà máy đường Dương Xuân. Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống thu hồi một mớ hỗn độn như vậy, ắt sẽ gặp phải “sóng to gió cả”. Dương Xuân nếu đã quyết buông tay, thì cũng nên trả cái giá nhất định phải không? Bằng không, vẫn cứ để Dương Xuân quản lý là tốt hơn. Tin rằng không cần đến ba năm bọn họ đã phải trả cái giá tám mươi triệu đó rồi.
Lam Tồn Quân mặt trầm xuống quả quyết.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1861: Diệp, Lam liên thủ ép họ Đới
Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
-Tám mươi triệu, Phó chủ tịch Lam, con số này mà anh cũng dám đưa ra sao. . Tổng thu tài chính của thành phố Dương Xuân trong một năm cũng chỉ xấp xỉ ba bốn trăm triệu. Các anh đòi mượn đi tám mươi triệu, tức là một nửa, liệu các anh có định để cho Dương Xuân chúng tôi sống nữa hay không?
- Đới Trung Cường như con mèo bỗng nhiên bị người ta giẫm phải đuôi, sém chút nữa là nhảy dựng lên trên ghế sô pha.
-Nếu không chịu chi thì chúng tôi đành tiếp quản luôn vậy?
Lam Tồn Quân lạnh lùng bồi thêm, mặt không một chút rúng động.
-Đồng chí Tồn Quân, có một số việc có thể thương lượng giải quyết mà!
Lúc này, lão già Lôi Chí Phong mới bắt đầu trổ tài ba phải.
-Bí thư Lôi, kia rõ ràng là bắt Ủy ban nhân dân thành phố bù lỗ thất thoát đến vài trăm triệu, việc này thử hỏi còn thương lượng cái gì nữa?
Người ta đem gánh nặng to đùng như vậy gán lên lưng chúng ta, không đáp lễ chút thù lao nho nhỏ thì đâu có được?
Lam Tồn Quân vẻ mặt đã dịu đi đôi chút.
-Chúng tôi không có tiền, bảo chịu nợ thay thì cũng được thôi nhưng nhiều nhất cũng chỉ năm mươi triệu là cùng, tuyệt đối không thể vượt quá.
Hơn nữa, nhà máy đường Dương Xuân vốn dĩ là chuyện của Ủy ban nhân dân thành phố. Cho dù sau này nhà máy có đổ bể đi nữa, chẳng lẽ Ủy ban nhân dân thành phố có thể trơ mắt làm ngơ. Nếu các anh mặc kệ thật, tôi cũng không quản nữa.
Đới Trung Cường thấy Diệp Phàm không hé răng, nhất thời cũng sốt ruột đến nóng nảy, phút chốc y bỗng dưng giở thói bàng quan.
-Ha ha, đây nghiễm nhiên là chuyện trên tỉnh tán thành quyết định của Thành ủy bổ nhiệm các anh lên tiếp nhiệm quản lý. Lúc ấy thấy anh cũng không đề xuất ý kiến gì khác, nay bỗng dưng lại muốn khoanh tay mặc kệ, Lam Tồn Quân tôi rất muốn xem xem anh mặc kệ kiều gì được?
Lam Tồn Quân tỏ ra không e ngại gì thái dộ cù nhầy của họ Đới.
-Như vậy đi, quyết định là năm mươi triệu. Đồng chí Tồn Quân cũng không phải nhiều lời thêm nữa.
Y Cao Vân bắt đầu điều đình giữa hai bên.
-Cái này...
Trên mặt Lam Tồn Quân lộ rõ vẻ khó xử.
-Thôi vậy, Phó chủ tịch Lam, cứ quyết là năm mươi triệu đi. Nhà máy đường Dương Xuân có nói gì thì cũng là do Ủy ban nhân dân thành phố đảm trách, bát canh này dù có nóng đến phỏng tay cũng không thể vất đi.
Đã thế tuy nói nhà máy đường Dương Xuân là do Ủy ban Kinh tế Thương mại quản lý, nhưng đa số công nhân, viên chức cho đến cán bộ nhà máy đường lại là công đan Đông Cống chúng ta.
Không nói chuyện ai sắm vai quản lý nữa. Vả lại, tôi cũng tin tưởng rằng Phó chủ tịch Lam có thể đem lại cho nhà máy đường Dương Xuân một bộ mặt mới.
Nếu nguyên Bí thư Đảng ủy của nhà máy đường Lý Khê Mãn đã được thuyên chuyển lên ban nhân sự tỉnh. Như vậy tức là đồng nghĩa với việc nhà máy đường Dương Xuân còn thiếu một Bí thư Đảng ủy phải không nào.
Ta nhận thấy, đồng chí Tồn Quân có thể gánh vác thêm trọng trách trên cương vị Bí thư Đảng ủy nhà máy đường Dương Xuân.
Diệp Phàm tranh thủ cơ hội bắt đầu việc tranh đoạt quyền lực.
-Chủ tịch Diệp, đây là chính miệng anh nói đấy nhé. Chúng tôi quyết chi ra năm mươi triệu. Dương Xuân có cháy ngân khố cũng phải gom đủ con số đó cho các anh. Nhưng tạm thời chúng tôi quả thật không có đủ tiền mặt, như vậy đi, chúng ta thương lượng một chút. Bên tôi đưa trước mười triệu, chỗ bốn mươi triệu còn lại sẽ chia ra trong vòng hai năm. Cứ cuối mỗi năm sẽ cấp đủ hai mươi triệu, anh thấy thế nào?
Đới Trung Cường tiếc rẻ đến đứt ruột, khóe miệng co giật liền mấy cái nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ thoải mái lắm.
Rũ bỏ được gánh nặng này, trong lòng Đới Trung Cường vui không kể xiết. Tuy phải chi tiền, nhưng cứ coi như là của đi thay người. Hơn nữa, cũng chỉ vì nhà máy đường Dương Xuân lâu nay luôn là vấn đề làm họ Đới nhức đầu nhất.
Hắn vẫn một lòng muốn tạo nên chút thành tích nổi trội ở cái đất Dương Xuân này. Nhưng cũng vì gánh nợ trầm trọng của nhà máy đường Dương Xuân, tổng thu tài chính trong năm của Dương Xuân có đến một phần tư là để bù cho chỗ thất thoát này.
Hơn nữa, mấy ngàn công nhân cán bộ thường xuyên sẽ gây sức ép bằng vô số vụ việc đến là phiền toái. Quẳng được gánh nặng này, y thấy nhẹ cả người.
Đới Trung Cường tin rằng chỉ cần cho y quãng thời gian ngắn ngủi hai năm thôi, y có thể giúp Dương Xuân phát triển ngày một vượt xa Đông Cống. Hơn nữa, sẽ ngẩng cao đầu mà tiến vào tp 10 thị xã trong toàn tỉnh. Có được những cơ sở này, sau này có muốn được cất nhắc, đề bạt cũng sẽ thêm phần chắc chắn. Hiện tại tuy việc đề bạt là hệ trọng nhất, nhưng anh không có lấy một chút nổi trội thì bảo người ta căn cứ vào cái gì mà nói giúp cho.
-Các anh không có tiền, ha ha ha.
Diệp Phàm đột nhiên cười cười quỷ dị khiến Đới Trung Cường hơi chột dạ.
-Nghe nói tháng trước Ủy ban nhân dân thành phố Dương Xuân đã đem bán một khối bất động sản thuộc quyền sở hữu, cũng chính mảnh đất tựa lưng vào triền núi kia. Mảnh đất đó vốn là chuẩn bị để xây nhà tập thể, sau đó chính sách có chút thay đổi, hiện tại ngoại trừ các cán bộ có đủ chỉ tiêu về cấp bậc, vấn đề nhà ở đa số đều phải tự thân lo liệu. Chủ tịch Diệp, nghe đâu bán với cái giá hai trăm triệu. Dương Xuân vừa khéo lại là thị xã trực thuộc của Đông Cống, phải chăng cũng nên nộp lên trên một ít coi như bổ sung ngân sách thành phố.
Lam Tồn Quân phối hợp Diệp Phàm “song ca hợp xướng” khiến Đới Trung Cường xém chút nữa là tức đến vẹo cả lỗ mũi.
-Đó là tiền của Ủy ban nhân dân thành phố chúng tôi sao? Tuy chúng tôi trực thuộc Ủy ban nhân dân thành phố quản hạt nhưng cũng không thể trong túi đơn vị cấp dưới có chút đồ gì là các anh đều dòm dỏ được?
Đới Trung Cường tức đến đỏ mặt tía tai.
-Thôi vậy, không cần nộp lên trên nữa. Nhưng ngân sách năm nay ngân sách từ Ủy ban nhân dân thành phố cấp xuống cho Dương Xuân tất sẽ ít đi đôi chút. Dương Xuân vì cấp trên Đông Cống mà gánh vác một phần cũng là chuyện phải chăng hợp lẽ?
Diệp Phàm càng mạnh tay, hắn tuy biến chiêu nhưng mục đích vẫn cứ là đòi tiền người ta cho kỳ được.
-Như vậy sao được?
Đới Trung Cường không kịp nghĩ ngợi gì, vội vàng phản đối.
-Không đúng sao? Bí thư Đới, nội quy thể chế như vậy mà chẳng lẽ anh cũng không hiểu hay sao?
Diệp Phàm chỉ hỏi lại một câu khiến Đới Trung Cường chỉ biết câm lặng, y quay sang nhìn Y Cao Vân như con thú bị thương đang cầu cứu.
Còn về phần Lôi Chí Đỉnh, Đới Trung Cường biết không thể trông cậy gì hơn nên căn bản là không thèm nhìn đến lão già này.
Đồng chí tiểu Đới này cũng là bị Diệp Lam, hai chánh phó Chủ tịch thành phố ép cho đến độ muốn nhảy lầu.
-Đồng chí Diệp Phàm, tôi thấy Dương Xuân họ cũng không dễ dàng gì. Mấy năm nay bọn họ đã giúp Ủy ban nhân dân thành phố giải quyết nhà máy đường Dương Xuân, một khối vấn đề lớn như vậy cũng thực đã khó cho người ta lắm lắm, tôi thấy chi bằng cứ như vậy đi, bọn họ sẽ thanh toán trước cho ủy ban nhân dân thành phố khoản trợ cấp năm mươi triệu của nhà máy đường Dương Xuân bằng khoản tiền bán đất.
Y Cao Vân lại bắt đầu dụng chiêu giật gấu vá vai.
-Vậy cũng được thôi!
Thấy Y Cao Vân lên tiếng, Đới Trung Cường bất đắc dĩ cũng phải gật đầu, y liếc nhìn Diệp Phàm mà rằng:
-Khoản tiền này tôi sẽ lập tức chuyển qua sau khi chính thức quyết định tại hội nghị thường vụ thành phố. Nhưng không rõ là khoản tiền này là chuyển tới quỹ Chủ tịch thành phố hay sở Tài chính thành phố?
Đương nhiên, thoạt tiên tôi cũng đã nói rõ, khoản tiền này chỉ dùng để cải tổ tái thiết nhà máy đường Dương Xuân. Nếu được dùng vào việc nào khác, Đới Trung Cường này sẽ không ngán việc làm ầm ĩ lên tận Tỉnh ủy đâu.
Đới Trung Cường bỗng dưng kiên quyết hẳn lên.
Hắn là y đang ép Diệp Phàm tiếp nhận nhà máy đường Dương Xuân. Bởi vì, tối qua y đã cùng Y Cao Vân sớm thương lượng kỹ càng lắm. Nhà máy đường Dương Xuân rõ ràng là không xong đến nơi, mà trên tỉnh lại cứ mặc kệ.
Ai tiếp nhận cái cục diện rối rắm này thì kẻ đó khẳng định là gặp xui xẻo. Một khi nhà xưởng đóng cửa, mấy ngàn công nhân mất việc thì sẽ rắc rối to.
Đến lúc đó, ai làm phụ trách thì khẳng định xui xẻo là cái chắc. Mất mũ ô sa mới chỉ là chuyện nhỏ. Đới Y hai người đơn giản chỉ là muốn đẩy Diệp Phàm vào cái bẫy do bọn họ đã thiết kế sẵn mà thôi.
Diệp Phàm thoáng suy luận qua là đã biết tỏng.
-Lần này tiếp quản nhà máy đường Dương Xuân, tôi nghĩ nhất định sẽ kéo theo vô khối chuyện lớn nhỏ. Tôi muốn đề bạt đồng chí Lam Tồn Quân kiêm nhiệm vị trí Bí thư Đảng ủy nhà máy đường Dương Xuân. Mà sau khi tiếp quản, nhà máy đường Dương Xuân sẽ do Ủy ban nhân dân thành phố trực tiếp quản hạt. Để đổi mới một cách toàn diện, khoản tiền năm mươi triệu này trước mắt sẽ chuyển đến quỹ Chủ tịch thành phố, hai đồng chí Bí thư Y Lôi các anh xem xem như thế có được hay không?
Diệp Phàm cất tiếng hỏi.
-Xem ra, Chủ tịch Diệp của chúng ta rất tích cực lo liệu. Tốt lắm! Y Cao Vân tôi rất kết những cán bộ quyết đoán như thế. Đồng ý!
Y Cao Vân mặt mày giãn hẳn ra, nhìn Diệp Phàm cười cười mà rằng:
-Còn về vị trí Bí thư Đảng ủy nhà máy đường Dương Xuân, thiết nghĩ, đó là một chức vụ cấp giám đốc sở, không phải Đông Cống ta có thể quyết định được. Giả như Thành ủy Đông Cống có quyền hạn này, Thành ủy cũng phải suy xét thật kỹ càng.
“Bố chỉ cần mày nói ra những lời này” Diệp Phàm thầm cười khẩy trong bụng, hắn nói:
-Vậy được, nếu Bí thư Y đã ủng hộ công tác của Ủy ban nhân dân thành phố, ủng hộ tôi cũng như phó chủ tịch Tồn Quân như vậy, chúng tôi cứ một mực từ chối thì quả thật là không phải. Việc này cứ thế mà quyết, Bí thư Lôi, Phó chủ tịch Lam thấy thế nào?
-Vậy được thôi.
Lam Tồn Quân vờ như bị người ta ép buộc mà gật đầu. Y liếc qua Diệp Phàm một cái rồi bỗng nhiên nói thêm:
-Ấy thế nhưng tôi nắm giữ ấn soái thật không bằng để Chủ tịch Diệp đích thân xuất trận. Như vậy đi, nếu thật sự muốn vực dậy nhà máy đường Dương Xuân, chức Bí thư Đảng ủy nhà máy tốt hơn hết vẫn là để Chủ tịch Diệp đảm nhiệm. Còn tôi sẽ sắm vai trợ thủ. . . .
Những lời này của Lam Tồn Quân càng tạo cho đám Y Cao Vân cảm giác có người đang thoái thác trách nhiệm.
Y Cao Vân và Đới Trung Cường tự nhiên là thầm đánh trống mở cờ trong bụng.
-Ha ha ha
Diệp Phàm bỗng cười to sảng khoái mà rằng:
-Thật sự một ngày nào đó, nhà máy đường Dương Xuân tiến hành cải cách cổ phần hóa, tôi sẽ lên làm Chủ tịch Hội đồng quản trị, anh thì đảm nhiệm Bí thư Đảng ủy. Đến lúc đó, mong là sẽ được hội nghị thường vụ Thành ủy thông qua.
-Tôi sẽ xem xét.
Y Cao Vân thận trọng gật đầu.
-Nếu Chủ tịch Diệp và Phó chủ tịch Lam đều tin tưởng sắt đá như vậy, tôi cũng xin ủng hộ các anh hết mình.
Phó Bí thư Lôi cũng giống như bị cuốn hút mà lần đầu tiên nói ra một câu kiên quyết đến thế.
Đới Trung Cường bỗng dưng có chút nghi hoặc nhìn quét qua Diệp Phàm và Lam Tồn Quân mà rằng:
-Tôi cũng hy vọng nhà máy đường Dương Xuân có thể thay đổi diện mạo, tôi ủng hộ quyết định của các anh.
Cũng cần phải nói thêm, Y Cao Vân rắp tâm nhanh chóng đẩy mục tiêu vào vũng bùn giăng sẵn. Ngay sáng hôm sau liền triệu tập hội nghị thường vụ, thảo luận về việc chuyển giao quyền quản hạt nhà máy đường Dương Xuân từ tay thành phố Dương Xuân cho Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống trực tiếp quản lý.
Hội nghị thường vụ thông qua hết sức thuận lợi, những ai đang ngồi đều hiểu rằng đó là một vũng bùn, tự nhiên, ai cũng không muốn can thiệp vào chuyện này cả. Nếu Chủ tịch Diệp và Phó chủ tịch Lam đã có lòng tự chui vào bẫy thì mọi người sẽ hết lòng “vun vén tác thành cho”.
Còn Đới Trung Cường cắn răng tiếc đứt ruột ra lệnh đem năm mươi triệu chuyển vào quỹ Chủ tịch thành phố cho Diệp Phàm.
Tuy nhiên, y đã cẩn thận ghi chép các điều khoản vào trong biên bản hội nghị Thành ủy. Tin rằng Diệp Phàm có hoành tráng đến mấy cũng không dám tham ô khoản tiền này.
Còn về chức vụ Bí thư Đảng ủy nhà máy đường thì Y Cao Vân vẫn một mực xua tay bảo là việc này phải được Ủy ban Kinh tế Thương mại quyết định sau đó mới thảo luận việc có cho phép đề cử hay không. Diệp Phàm cũng tạm thời dừng tay, tự biết rằng không nên tiến hành gấp gáp quá.
Chiều hôm đó, Diệp Phàm mở hội nghị các ban ngành của Ủy ban nhân dân thành phố. Trước tiên là bàn một số tình hình sau đó mới đề xuất ra việc này.
-E là không ổn, làm như vậy các lãnh đạo trên Ủy ban nhân dân tỉnh có cho rằng Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta có ý đối đầu với họ hay không. Chuyện trước kia đã quyết định rồi mà chúng ta lại muốn lật lại, thì hơi có vẻ cố tình kiếm chuyện.
Phó Chủ tịch thành phố Lưu Chuyển Kim liền nhảy ra phản đối đầu tiên.
-Đúng vậy, đúng vậy, mấy năm trước vì việc này mà đã làm ầm ĩ hết cả lên. Kết quả vẫn là bị trên tỉnh ém nhẹm hết cả. Giờ lại lôi chuyện cũ ra nhất định sẽ làm người ta chán ghét.
Y Tiền Sâm cũng hấp tấp tán thành.
-Lẽ nào chúng ta không tự nhận thức được là đến lúc nhà máy mà phá sản, tôi chỉ nói là nếu thôi đấy.
Cục diện rối như tơ vò này các vị có thể chịu đựng được sao?
Lam Tồn Quân nhìn hai người kia rồi lạnh lùng hừ một tiếng.
-Chúng ta chỉ có thể tự đối mặt với chuyện xui xẻo, bằng không, thử hỏi có cách gì cơ chứ? Chẳng lẽ thật sự là vén tay áo lên tính sổ với Ủy ban nhân dân tỉnh. Trong lòng các vị lãnh đạo ngồi đây chắc cũng hiểu, chắc là không có chuyện bị ẩm IC đúng không?
Lưu Chuyển Kim nhìn hết mọi người một lượt, bụng muốn lấy sức mạnh của thể chế ra ép Diệp Phàm.
----------oOo----------
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1862: Đấu khẩu bên ngoài phòng họp Tỉnh ủy
Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
-Tôi đã bàn bạc qua với Bí thư Y rồi, và cũng đã được đồng chí Đới Trung Cường đồng ý trao quyền quản lý trực tiếp nhà máy đường Dương Xuân cho Ủy ban nhân dân thành phố. Việc này cũng đã được hội nghị thường vụ thành phố thảo luận thông qua, văn kiện đã bắt đầu được đóng dấu rồi.
Nghe Diệp Phàm nói vậy, Lưu Chuyển Kim đành ngậm miệng lại, rốt cục không dám nhắc lại việc này nữa. Vậy là sự việc được hội nghị Ủy ban nhân dân thành phố thông qua rất thuận lợi.
Đương nhiên, tâm tư của các đồng chí đang ngồi ở đây Diệp Phàm đều hiểu cả. Đơn giản các thành viên trong thể chế đều có chút lo lắng là sự việc ồn ào liên quan đến Ủy ban nhân dân tỉnh lần này có ảnh hưởng đến cách nhìn của lãnh đạo tỉnh với bản thân họ hay không.
Có điều chuyện đã do Thành ủy quyết định ai nấy cũng không tiện hỏi nhiều, đành phải chấp nhận thôi. Hơn nữa, Diệp Phàm là kẻ khởi xướng nên nếu Tỉnh ủy có không hài lòng thì cũng sẽ xử hắn trước.
Hai ngày sau, lúc sáng sớm Diệp Phàm ngồi xe thẳng đến khu Tây Quế trên tỉnh.
Vừa đặt chân đến địa hạt tỉnh thành thấy đã hai giờ rồi, Diệp Phàm vội đến mức cơm không kịp ăn, mặt cũng không kịp rửa, tóc tai cũng vì ngồi xe mà đều vểnh ngược lên, hắn cũng chẳng kịp màng đến sửa sang hình tượng gì nữa, vác bộ dạng phong trần mệt mỏi trực tiếp đến Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh tìm gặp chủ nhiệm Lưu Thạch đã rồi tính.
Tuy gấp gáp là vậy mà hắn vẫn không khỏi bị hố nặng. Chánh văn phòng Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh, đồng chí Trương Kỳ báo với Diệp Phàm là Chủ nhiệm Lưu qua bên văn phòng Tỉnh ủy mở một hội nghị lớn, lại bảo Diệp Phàm ngày mai hẵng đến.
Nhưng Diệp Phàm tự thấy thời gian không đợi một ai, chuyện Lý Khê Mãn vẫn chưa giải quyết dứt điểm. Vậy là hắn quả quyết đến thẳng văn phòng Tỉnh ủy.
Nhưng khi hắn vừa tới chỗ lối đi thì bị hai gã nhân viên công tác mặt cứng đơ ngăn lại. Sau khi Diệp Phàm chìa thẻ công tác ra thì hai vị đồng chí trẻ tuổi hơi sửng sốt sau đó bèn đồng ý để đồng chí Diệp Phàm chờ ở chỗ lối đi. Anh chàng lưng đeo ba lô bự, kiếm một cái ghế đẩu ra ngồi ở đấy như ông “môn thần(canh cửa)”.
Chừng đến 3 rưỡi chiều hội nghị tạm nghỉ, cửa phòng họp liền mở ra. Đông đảo các đồng chí lục tục đi ra, một đám tuy đều âu phục đóng bộ từ trên xuống dưới nhưng về cơ bản các đồng chí nam khi đi ra đều đói khát như mới thoát khỏi trại giam, tiếng ai nấy móc túi lấy thuốc nghe rào rào,
Tìm cái bật lửa, hì hụi châm châm hút hút, sau đó chạy ra chỗ hành lang rộng rãi bên cạnh nuốt sương nhả khói nói chuyện phiếm, đánh rắm bừa ồn ào náo nhiệt hết cả lên.
Vì chưa gặp được Chủ nhiệm Lưu của Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh nên Diệp Phàm may mắn mượn được album ảnh các vị lãnh đạo có tiếng của tỉnh từ phòng lưu trữ hồ sơ Tỉnh ủy.
Nhưng là ảnh chụp buổi tối, hơn nữa ảnh chụp cũng không hẳn là giống với tướng mạo người thật. Quần áo kiểu tóc mà thay đổi nữa thì lại càng khác xa.
Thế cho nên Diệp Phàm mới đứng lên, hướng ánh mắt thăm dò lướt khắp đám người đang nuốt sương nhả khói kia. Bỗng đôi mắt ưng cảu Diệp Phàm phát hiện ra phó Chủ tịch thành phố phụ trách mảng công nghiệp Trần Tân lễ, còn có Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Giang Khải, hai vị đồng chí theo mình lên đây đang cắp theo cái túi da, đứng trước mặt các trưởng lão Tỉnh ủy mà giống y như nàng dâu kém sắc ra giáp mặt cha mẹ chồng, căn bản là không hề dám ngẩng đầu lên.
Hai người đều đang cúi đầu tự ngắm nghía hai cái mũi chân, đương nhiên là cũng không dám ngồi rồi. “Thế này mà muốn lãnh đạo nhìn thấy mới thực là tài, bố mày còn biết đứng chứ hai cái thằng này lại ngồi thu lu ở lối đi thế kia”.
Ấy thế nhưng mà, Diệp Phàm còn phát hiện, thân thể hai người này có vẻ hơi co rút lại, chắc hẳn là đang căng thẳng lắm đây.
Khung cảnh này, hai người kia chắc chỉ mới thấy lần đầu, không hồi hộp mới là lạ. Diệp Phàm thì trái lại tâm trạng thật sự rất bình thản.
Bởi vì, những khung cảnh hoành tráng hơn nữa hắn cũng đã thấy qua. Hội nghị Tỉnh ủy mở rộng kiểu này đơn giản chỉ là mấy ông trợ lý Chủ tịch tỉnh rồi Phó chủ tịch tỉnh rồi thì Chủ tịch tỉnh cùng lắm là Bí thư Tỉnh ủy chứ mấy. Sao có thể dọa nổi Diệp Phàm, kẻ “gan sắt” mà ngay cả các ủy viên thường vụ trung ương hắn cũng đã được gặp mấy người rồi.
-Ơ, sao anh lại ở đây?
Khi Diệp Phàm đang ra sức sử ưng nhãn để phân biệt gần hai mươi vị đồng chí kia, sau lưng bỗng vang lên một giọng nói vừa có vẻ kinh ngạc lại pha lẫn chút thanh âm quen thuộc.
-Chào anh, chủ tịch tỉnh!
Diệp Phàm xoay người gọn ghẽ, cung kính cất tiếng chào Chủ tịch tỉnh Chúc Nham Đỉnh, trong lòng thầm hoan hỉ vì cứu tinh đã đến rất đúng lúc.
-Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, tính đến nay anh mới xuống đó có vài ngày, thế mà lại không ở Đông Cống , chạy lên tỉnh để làm gì vậy?
Chúc Nham Đỉnh vốn không thích các đồng chí không có việc gì cũng chạy loạn hết cả lên.
Lão liếc nhìn Diệp, mặt cau lại hỏi rất nghiêm túc. Vừa nghe Chúc Nham Đỉnh cất tiếng hỏi, đám người đang nuốt sương nhả khói tại hành lang tất cả đều hướng ánh mắt về phía đồng chí Diệp Phàm.
Còn Trần Tân lễ và Giang Khải thì chân cẳng đã sớm run lên vì hoảng sợ, chỉ đứng im thin thít bên cạnh Diệp Phàm.
-Tôi muốn tìm chủ nhiệm Lưu Thạch của Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh để giải quyết chuyện nhà máy đường Dương Xuân.
Diệp Phàm trình bày vắn tắt sự việc.
-Nhà máy đường Dương Xuân?
Chủ tịch Chúc hơi trầm ngâm như đang suy nghĩ. Tuy ông là Chủ tịch tỉnh, và nhà máy đường Dương Xuân cũng là một doanh nghiệp nhà nước cấp sở. Nhưng vì các nhà máy cũ nát này vốn không có chút tiếng tăm gì nên Chủ tịch Chúc không thể nào nhớ ra được.
-Nhà máy đường Dương Xuân làm sao?
Lúc này một đồng chí mắt đeo kính, mặt hơi gầy bèn dập tàn thuốc trong tay bước đến hỏi Diệp Phàm.
-Tập thể Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống chúng tôi sau khi thảo luận, cảm thấy không thể tiếp diễn tình trạng “quản lý thay” nữa. Cho nên, muốn đề nghị Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh thu hồi lại quyền quản lý nhà máy đường Dương Xuân nằm ở khu vực giao giới giữa thị xã Dương Xuân và quận Giang Viễn của thành phố Đông Cống.
Diệp Phàm liếc nhìn người nọ là biết ngay đây chính là Chủ nhiệm Lưu Thạch nhưng hắn vẫn làm bộ không biết mặt Chủ nhiệm Lưu.
-Vớ vẩn, lần trước không phải đã quyết rồi sao? Nhà máy đường Dương Xuân giao cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống các cậu quản lý thay. Chẳng lẽ một đô thị cấp 3 như Đông Cống các cậu mà không đủ năng lực quản lý một nhà máy hay sao?
Hơn nữa, quyết định này lúc ấy là do Ủy ban nhân dân tỉnh ban hành. Anh bạn trẻ này, không nên hơi một tí thì lôi Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống ra đây.
Việc này, các ngươi phải thận trọng và thận trọng hơn nữa. Chuyện do lãnh đạo cấp trên quyết định mà nay các cậu lại muốn sửa là sửa, vậy lãnh đạo còn đóng vai trò gì ở đây nữa?
Đây là vấn đề gì, anh bạn trẻ này, anh đã nghĩ tới chưa, đây là một vấn đề rất nghiêm trọng!
Lưu Thạch hiển nhiên đã biết ba người đám Diệp Phàm lên đây là có ý đồ gì, đây gọi là cả vú lấp miệng em, giọng điệu phải có tính giáo huấn một chút, mặt phải làm ra vẻ nghiêm khắc, một đòn mà dọa cho ba người bọn Diệp Phàm sợ mà phải quay về.
-Đó là chuyện quyết định đã năm năm trước, hiện tại, chúng tôi thật sự là không quản lý nổi nữa. Ủy ban nhân dân thành phố mỗi năm phải bù vào đó năm sáu chục triệu, với nguồn thu ngân sách eo hẹp của Đông Cống chúng tôi, có đến gần 10% là đổ vào nhà máy đường Dương Xuân, đơn vị vốn trực thuộc Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh quản lý. Thành phố Đông Cống chúng tôi thật sự là không chịu nổi gánh nặng này nữa. Ngay Bí thư Thành ủy Dương Xuân đồng chí Đới Trung Cường, người đang trực tiếp quản lý nhà máy đường Dương Xuân cũng sắp khóc không ra hơi. Mỗi năm phải trợ cấp nhiều tiền của đến thế, một Đông Cống nho nhỏ làm sao mà chịu thấu!
Vẻ mặt Diệp Phàm bi thương như sắp rơi lệ đến nơi, nhưng thật ra thì hắn chỉ đang diễn nốt vai bi kịch của mình mà thôi.
-Anh xem xem các anh đã làm gì, trước đây khi nhà máy đường Dương Xuân phát triển cường thịnh, một năm tạo ra lợi nhuận lên tới mấy trăm triệu.
Chỉ tính riêng thu ngân sách mỗi năm các anh đều có thể từ nhà máy đường Dương Xuân thu về mấy trăm triệu. Lúc đó sao không thấy kêu là không muốn quản lý thay, giờ thì hay rồi, một nhà máy đáng mơ ước như vậy lại bị các anh làm ra thế này, thế mà lại dám mở miệng nói muốn trả lại.
Nếu Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống luôn mềm nắn rắn buông, không đảm đương nổi trách nhiệm tối thiểu như vậy thì tôi thấy việc các anh có năng lực quản lý Đông Cống cho ra trò hay không, Lưu Thạch tôi cảm thấy rất đáng nghi ngại đó.
Chủ nhiệm Lưu Thạch quả là thâm nho, chưa gì đã đánh Diệp Phàm một đòn phủ đầu chớp nhoáng.
Đám đông Phó chủ tịch tỉnh phó Bí thư ham náo nhiệt bên cạnh cũng đều lim dim con mắt, cảm giác sướng tai thú vị phải biết. Cũng có người ngầm khâm phục anh chàng trẻ tuổi, không ngờ lại có gan ở đây mà nói chuyện hợp tình hợp lý.
Bình thường cấp dưới mà gặp tình huống kiểu này thì đa phần đều đã bối rối câu nọ xọ câu kia rồi.
-Đúng vậy, chuyện này lúc đó tôi cũng có chứng kiến quyết định quyền quản lý nhà máy đường Dương Xuân về tay Đông Cống, khi đó trên tỉnh còn trích ra ba mươi triệu xem như trợ cấp chi phí quản lý cho Đông Cống.
Mà lúc ấy bên Đông Cống cũng không phát biểu ý kiến gì. Ôi, không thể ngờ được mới có năm năm thôi mà nhà máy lại “phát triển” thành nông nỗi này.
Các đồng chí ở Đông Cống , rốt cuộc đã làm gì vậy?
Lúc này, một lão già mập mạp ngôn từ sắc bén đứng bên trái Lưu Thạch liền lên tiếng phê bình thành phố Đông Cống. Diệp Phàm biết người này chính là Phó chủ tịch tỉnh quản lý công nghiệp đã tại vị lâu năm, lão đồng chí Y Kiệt Minh.
Lão này giỏi đâm bị thóc chọc bị gạo, đem suy tàn mà nói tuốt thành "phát triển" tự nhiên là đang châm chọc Diệp Phàm cũng như toàn thể các đồng chí của Đông Cống.
Theo Bí thư Thành ủy Đông Cống Vi Lý Quốc thì Y Kiệt Minh và Lý Khê Mãn của nhà máy đường Dương Xuân quan hệ rất thân thiết.
Người này không hề nhắc tới sai lầm của Lý Khê Mãn tự nhiên là muốn nói giúp cho họ Lý. Đem hết trách nhiệm đổ vấy cho Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống, đơn vị vốn dĩ chẳng liên quan mấy.
-Ồ, còn có chuyện này sao? Một nhà máy với quy mô lớn như vậy, lợi nhuận thời điểm cao nhất lên tới vài trăm triệu, nay không ngờ lại làm ăn thua lỗ, mỗi năm còn phải trợ cấp mấy chục triệu? Đây là chuyện cần nghiêm túc xem xét.
-Lúc này, Chủ tịch Chúc liếc nhìn Diệp Phàm một cái, ông cảm thấy người này trong tình thế như vậy mà vẫn điềm tĩnh đến thế, nhất định là đã sớm có tính toán. Đồng chí Chúc cũng không khỏi hiếu kỳ, chỉ khẽ đằng hắng một tiếng.
-Chủ nhiệm Lưu, anh nói thời kỳ hoàng kim của nhà máy đường Dương Xuân là sự việc xảy ra từ trước khi Đông Cống chúng tôi tiếp nhận quyền quản lý. Sau đó tình hình đã thay đổi, mỗi năm đều phải bù lỗ mấy chục triệu. Ấy thế là lập tức chuyển sang cho Đông Cống quản lý thay. Chủ tịch Chúc, tôi chỉ là có sao nói vậy.
Những lời này của Diệp Phàm rất sâu cay, vạch trần nốt tấm bình phong cuối cùng của Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh, khiến bản chất của tổ chức này lộ rõ ngay giữa thanh thiên bạch nhật.
-Cậu nói bậy, lại có chuyện này sao? Bản thân không làm nổi lại đi đổ vấy cho Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh à.
Trợ lý của Lưu Thạch xem ra rất tức giận, giọng điệu nặng nề phê luôn một câu rồi quay sang phía Chủ tịch Chúc :
-Thưa Chủ tịch tỉnh, ta thấy việc này phải xử lý thật nghiêm. Cứ mặc bọn họ tự do càn quấy thì còn làm ăn gì nữa.
-Đúng vậy, việc này cần xử lý ngay.
Phó chủ tịch Y một bên cũng ủng hộ ra mặt. Thấy cả hai lão này cùng nhau liên thủ hướng mũi dùi công kích về phía Diệp Phàm, các cán bộ tỉnh đứng đó đều nhìn hắn với ánh mắt đôi phần thương hại.
Một anh lãnh đạo địa phương, sao mà chống nổi hai vị quan tỉnh. Xem ra, có lạc quan đến mấy thì kết cục vẫn là xử phạt kỷ luật Đảng. Có điều, xem thái độ của hai người này thì e rằng cái mũ ô sa của anh cán bộ trẻ cũng không có gì bảo đảm.
Còn Trần Tân lễ và Giang Khải thì đều đang thầm kêu khổ, hối hận đến mức muốn đâm đâu vào tường. Họ tự trách mình hà cớ gì lại cùng Diệp Phàm lên đây để đắc tội với lãnh đạo tỉnh.
Thế này có khác gì đi tự tự chứ, hai người thật sự không nghĩ tới chuyện đồng chí Chủ tịch Diệp Phàm lại to gan lớn mật đến thế này. ! .
----------oOo----------
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1863: Chủ tịch tỉnh nổi giận
Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
“Ai ngờ lại dám đi đối đầu với hai vị lãnh đạo cấp tỉnh. Giờ người ta sượng mặt lên đài rồi thì còn xơ mú được cái gì ngon lành nữa chứ. Làm hai vị đồng chí đi theo cũng gặp vạ lây.
Mà Trần Tân Lễ bạo gan bảo khẽ Diệp Phàm:
-Chủ tịch Diệp, hay là chúng ta về luôn cho xong. Chuyện nhà máy đường Dương Xuân chúng ta sẽ tự giải quyết thôi vậy.
Còn Chủ nhiệm Giang Khải cũng làm mặt chờ đợi đến đáng thương mà nhìn Diệp Phàm.
“Vô tích sự”, Diệp Phàm thầm cười lạnh một tiếng. Hắn bỗng phát hiện cả Phó chủ tịch Y lẫn Chủ nhiệm Lưu Thạch khóe miệng khi không đều bỗng nhếch lên một nụ cười nhợt nhạt.
-Xử lý thì cũng được thôi nhưng trước hết cũng cần điều tra rõ ràng rồi mới tiến hành được. Bằng không, Diệp Phàm tôi không phục đâu!
Diệp Phàm không thèm để ý tới Trần Tân Lễ, lời lẽ đầy khí khái, hai mắt ánh lên hào khí của chính nghĩa hướng về phía Chủ tịch Chúc.
-Còn dám mạnh miệng, Chủ tịch Chúc, tôi thấy một sô đồng chí đầu óc có phải là có vấn đề hay không. Đầu óc có vấn cũng là biểu hiện của vấn đề nảy sinh về mặt tư tưởng. Mà tư tưởng đã có vấn đề thì can hệ vô cùng lớn, không thông suốt về tư tưởng thì xem ra muốn làm tốt công tác cũng rất khó khăn.
Lưu Thạch ra vẻ nghiêm túc ton hót luôn một tràng với Chủ tịch Chúc.
-Thế này đi, đến giờ họp rồi. Đợi lát nữa sau khi họp xong chúng ta cho tìm những thành phần có trách nhiệm tương quan đến đây, cả lão Y, lão Lưu cũng ở lại luôn.
Mấy người chúng ta phải bàn bạc cho thật kỹ càng. Nhưng đã nên xử lý như thế nào thì nhất định phải nghiêm túc mà làm. Đúng là không ra thể thống gì, nhà máy đường Dương Xuân là một nhà máy quy mô lớn, không thể cứ qua loa cho xong chuyện như vậy được.
Đương nhiên, tìm ra phương án giải quyết vấn đề mới là điều quan trọng nhất.
Phát ngôn của Chủ tịch Chúc xem như đã định, tuy vậy, Diệp Phàm phát hiện, Phó chủ tịch Y và Chủ nhiệm Lưu Thạch đều hơi nghệch mặt ra.
Sau đó tất cả các lãnh đạo nuốt sương nhả khói khi bước qua đều khẽ liếc nhìn dò xét Diệp Phàm trong chốc lát.
Trong quãng thời gian một tiếng đồng hồ hội nghị diễn ra sau đó, Diệp Phàm cú một mực bình thản ngồi đợi trên ghế.
Kỳ lạ là ngay cả hai nhân viên bảo vệ cũng bỗng dưng khách khí hơn hẳn với hắn. Hơn nữa, một người còn cử nhân viên tiếp đãi riêng bưng đến cho Diệp Phàm một chén trà ngon.
-Cảm ơn anh!
Diệp Phàm tỏ ra lịch thiệp.
-Anh bạn khá là cứng cỏi đấy!
Lời khen đi cùng một ngón tay cái giơ lên thể hiện sự khâm phục từ đối phương với Diệp Phàm.
-Ha ha, cái này thì vẫn chưa chắc đâu.
Vị đồng chí kia lắc lắc đầu rồi quay lại với nhiệm vụ canh gác .
Về phần Trần Tân Lễ và Giang Khải hai đồng chí này sắc mặt sớm đã vàng khè như da mặt bỗng bị chế thành thịt khô Tứ Xuyên đem hong trước gió, xám xịt ngồi trên ghế im phăng phắc.
Còn đồng chí Trần Tân Lễ cũng thi thoảng ẩn trong ánh mắt mịt mờ lộ ra ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống Diệp Phàm. Tuy nhiên, cái uy dám chống đối lãnh đạo của Diệp Phàm cũng không phải là thứ mà đồng chí Trần này dám mạo phạm. Y đành phải thở phì phì ngồi đấy mà hờn dỗi .
Người đầu tiên đi ra chính là phó Bí thư Tỉnh ủy đồng chí Phó Quốc Vân, kế đó là đám người dẫn đầu bởi Chủ tịch tỉnh Chúc Nham Đỉnh. Phó Quốc Vân cũng không thèm nhìn mấy viên thư ký chỗ hành lang, trong đó bao gồm cả Diệp Phàm lấy một cái mà phớt lờ bước đi thẳng.
Lúc này, Thư ký của Chủ tịch Chúc là Tống Lâm đến cạnh Diệp Phàm bảo nhỏ:
-Chủ tịch Chúc bảo cậu cùng đi ăn bữa cơm rau dưa rồi lại bàn chuyện xử lý nhà máy đường Dương Xuân.
-Cảm ơn anh!
Diệp Phàm gật gật đầu, kêu lên Trần Tân Lễ và Giang Khải ba người theo Tống Lâm đến nhà khách Tỉnh ủy. Tống Lâm cũng khá chu đáo, xếp ba người bọn Diệp Phàm vào một góc phòng tương đối sáng sủa.
Một bàn này ngồi mười người, Diệp Phàm sau khi nghe ngóng, mới biết tất cả ở đây đều là thư ký của các lãnh đạo.
Thật ra lại là một dịp tốt để kết giao.
Tuy nhiên vì chuyện lúc trước của Diệp Phàm với Phó chủ tịch Đỉnh Y và Trợ lý Lưu phỏng chừng mấy cha thư ký này đều đã hay biết. Cho nên, Diệp Phàm muốn bắt chuyện làm quen, nhưng đám thư ký kia không ngờ đều chỉ lạnh nhạt gật gật đầu chứ không thèm bắt chuyện.
“Bố mày thành ôn thần rồi hay sao” Diệp Phàm trong lòng hừ một tiếng, hắn phát hiện Trần Tân Lễ và Giang Khải hai người thật ra có vẻ tương đối kích động.
Bởi vì, có thể vào đây ăn cơm đều là những cán bộ có cấp bậc đáng kể. Ít nhất, thế nào thì cũng không tới phiên hai người bọn họ.
Cho nên, hai vị đồng chí đều chăm chú ra vẻ đứng đắn trên bàn ăn. Vậy là chỉ có mỗi Diệp Phàm là nhìn ra thái độ của đám người kia, trong bụng hắn chửi thầm “Bọn thư ký chó má đi dòm đít chủ. Để chốc nữa nếu Chủ tịch Chúc mà không xử lý tao thì xem chúng bay có ngã ngữa mà toét mắt kiếng ra không”.
Đúng lúc này, Bí thư Phó Quốc Vân lần lượt đến từng bàn mời rượu. Đây cũng là thói quen của các lãnh đạo, hễ là có dịp gặp gỡ như này, các lãnh đạo đều sẽ cầm sẵn một chén rượu, sau đó đến mỗi bàn lại nhấp một ngụm. Thường thường đều là người ta một ly còn lãnh đạo chỉ ý tứ nhấp môi một chút. Một chén rượu có thể đánh xong tuốt mấy bàn. Tỏ ra là lãnh đạo quan tâm cấp dưới, và cấp dưới cũng thấy vui là được.
-Các cậu đã vất vả nhiều rồi.
Phó Bí thư khổ người vừa phải nhưng khi mặc âu phục lại toát ra khí thế của một ông quan to. Giờ phút này có vẻ rất hiền hoà, mỉm cười an ủi mọi người.
Bởi vì, bàn của Diệp Phàm chỉ có Trần Tân Lễ là tuổi tác có lớn hơn đôi chút, các thư ký khác với Diệp Phàm thì cũng có vẻ chưa quá hăm bảy hăm tám tuổi.
Cho nên, phó Bí thư xưng hô là “các cậu” nghe lại có vẻ thân thiết. Tự nhiên ai nấy đều đứng dậy, giơ một ly vang đỏ với vẻ mặt cung kính, hơi khom mình, mặt tươi như hoa nhìn phó Bí thư.
-Không hề gì, không vất vả, phó Bí thư mới đáng gọi là vất vả.
Mấy vị đang ngồi gần như là mười miệng một lời đồng thanh thốt lên câu đó.
-Ha ha ha
Phó Quốc Vân cười vang mấy tiếng, hắn liếc qua mọi người một lượt rồi hỏi:
-Vị nào là đồng chí Diệp Phàm tới từ Hải Đông?
-Là tôi…
Diệp Phàm hơi sửng sốt trong chốc lát rồi sau đó vội vàng thốt lên.
-Cậu từ Hải Đông xa xôi mà lặn lội đến tận thành phố Đông Cống chúng tôi, cũng thiệt thòi cho cậu rồi. Tuy nhiên, cậu phải chuẩn bị sẵn sàng tinh thần quyết chiến.
Phó Quốc Vân từ tốn khuyên.
-Tôi sớm đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Diệp Phàm tỏ ra rất tự tin.
-Tốt, tốt, tốt lắm!
Phó Quốc Vân khen liền ba tiếng rồi xoay người qua bàn khác.
Khiến cho ai nấy trên bàn đều không hiểu ra sao cả.
Tuy nhiên, khi ngồi xuống, Diệp Phàm phát hiện, ánh mắt của đồng chí Trần Tân Lễ nhìn mình đã có chút đổi khác, Giang Khải thì thái độ lại càng thay đổi rõ rệt.
Còn đám thư ký của Phó chủ tịch, phó Bí thư kia đều chìa danh thiếp ra, nhiệt tình giới thiệu bản thân.
Chỉ trong chốc lát, chỉ vì ba tiếng khen tốt của đồng chí Phó Quốc Vân mà ai ngờ Diệp Phàm lại trở thành “hàng hót” trong bàn tiệc này, sự thay đổi quá nhanh chóng này khiến Diệp Phàm không biết nên khóc hay nên cười.
Người ta nói bể dâu chốc lát nhưng thế này thì hơi nhanh quá. Dùng sự thay đổi trong nháy mắt để hình dung tâm tính con người trong chốn quan trường biến đổi ra sao thì e là vẫn chưa thấm tháp vào đâu.
Một câu nói của Lãnh đạo có thể tâng bốc người ta lên mây, nhưng có khi cũng chỉ là một câu thôi cũng có thể đì anh xuống mười tám tầng Địa ngục.
Sau bữa cơm chiều, ba người vào một phòng khách nhở im lặng ngồi chờ, không lâu sau, Chủ tịch Chúc, Phó chủ tịch Y, Trợ lý Lưu, còn có vài vị đồng chí Diệp Phàm không biết mặt, đều theo sau Chủ tịch Chúc tiến vào.
-Được rồi, chúng ta dùng chút thời gian dôi ra sau giờ làm việc để giải quyết chuyện nhà máy đường Dương Xuân.
Vì vậy, sẽ không có chỗ cho những chuyện dông dài tốn hơi, trực tiếp vào đề luôn. Họp hành đến nửa ngày trời, chúng ta ai cũng đã mệt mỏi rồi.
Chủ tịch Chúc vừa đặt mông xuống ghế đã trực tiếp lên tiếng luôn. Ông liếc nhìn Diệp Phàm bảo:
-Đồng chí nào từ địa phương lên sẽ được ưu tiên nói chuyện trước, bọn họ đến đây một lần cũng chẳng dễ dàng gì.
-Vị này chính là Phó Chủ tịch thành phố phân quản mảng công nghiệp của Đông Cống chúng tôi, Đồng chí Trần Tân Lễ, trước hết xin để anh ấy đem chuyện nhà máy đường Dương Xuân kể lại tỉ mỉ cho các vị lãnh đạo nghe. Bên tôi còn mang theo ít tài liệu, mời các vị lãnh đạo xem qua trước.
Diệp Phàm nói xong, ra hiệu cho Giang Khải phát tài liệu.
Đồng chí Giang Khải chân sợ run lập cập, luống ca luống cuống nhưng cuối cùng cũng đem tài liệu phân phát tới tay từng vị lãnh đạo.
Nhất thời, phòng tiếp khách trở nên im ắng, chỉ vang lên tiếng lật giở tài liệu nghe loạt soạt.
Nửa tiếng sau tài liệu đã được xem xong, các vị lãnh đạo vẻ mặt chẳng ai giống ai, nhưng đại đa số vẫn là trên mặt không có chút thay đổi.
Chỉ có Chủ tịch Chúc là có hơi nhíu mày.
Ông liếc nhìn Lưu Thạch, hỏi:
-Tình hình thực tế có giống như trong bản tài liệu này?
-Cái này, tôi cũng không được rõ cho lắm. Mấy năm gần đây đều là quán triệt tình hình từ ban quản lý nhà máy đường Dương Xuân. Tuy nhiên, tôi cũng nghe bọn họ báo cáo qua đôi lần. Hình như, tình hình đại khái đúng là như thế thật.
Đồng chí Lưu Thạch bị cái nhìn sắc lẹm của Chủ tịch Chúc lướt qua, không dám nói dối nữa, đành phải thành thật gật đầu thừa nhận.
Một doanh nghiệp nhà nước với tận năm sáu ngàn lao động. Một nhà máy ở thòi điểm lợi nhuận tốt nhất hàng năm lên đến hai trăm triệu, sao lại đến nước phải đóng cửa giải thể hả?
Nguồn vốn không đủ để gán nợ, còn gánh số nợ hàng trăm triệu ở bên ngoài, một cục diện rối rắm như canh hẹ là vậy, thành phố Đông Cống làm sao mà gồng gánh cho nổi?
Lúc trước, khi xây dựng nhà máy là do nhà nước xuất tiền, nay thì nực cười thay, có khác gì phận mẹ ghẻ con chồng. Thưa các đồng chí, các anh đã thử nghĩ tới chưa, mấy ngàn người không có cơm ăn, bọn họ bây giờ sẽ phải làm sao?
Dù cho bọn họ không gây rối, Chúc Nham Đỉnh tôi cũng không trơ mắt mà nhìn thế được. Việc này, không giải quyết không được, hôm nay ngay tại đây, việc này mà giải quyết không xong thì ai còn muốn ngủ ngáy gì nữa chứ?
Chủ tịch Chúc tức khí, thiếu chút nữa là thét rống cả lên. Thanh âm đó, tuyệt sẽ chẳng kém cạnh Tề mãn Thiên của tỉnh Nam Phúc là bao. Ngay cả Diệp Phàm cũng cảm giác màng nhĩ bị chấn động vang lên nghe ong ong.
-Việc này, Chủ tịch Chúc, anh cũng hiểu được mà. Trước kia chế độ không giống với hiện nay. Ngay lúc đó theo thể chế thì nhà máy này đích xác là do Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh bắt tay xây dựng nên.
Mà lúc đó địa khu Đông Cống cũng tài trợ 20% tài chính. Xem như là tỉnh và địa phương chung tay xây dựng, thật sự lúc đó Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh cũng không có đủ tiền của để tiến hành.
Còn số tiền xây nên nhà máy này tuyệt đại bộ phận đều là do Trung ương cấp. Lúc ấy gặp được cơ hội, cho nên, để hưởng ứng lời kêu gọi Trung ương, phát triển kinh tế địa phương, kêu gọi đồng bào các vùng dân tộc thiểu số xa xôi, vùng giải phóng cách mạng trước đây đi lên làm giàu.
Nên tỉnh mới quyết định xây dựng nhà máy đường Dương Xuân. Căn cứ vào tình hình thực tế của địa khu Đông Cống, khi nhà máy mới xây dựng quả thật là cũng làm ăn phát đạt một thời gian.
Có điều, ai nấy ngồi đây đều rõ. Trước kia là thời kinh tế bao cấp, đường sản xuất ra đều có người dùng, thậm chí lúc đó, thị trường đường còn cung không đủ cầu. Còn phải thương lượng lót tay mới có đường mà nhập chui. . .
Ngoại đường.
Nay đã khác xưa, nền kinh tế bao cấp chuyển hướng sang kinh tế thị trường, nhược điểm của doanh nghiệp nhà nước hiển hiện.
Tư tưởng ỷ lại của bọn họ đã hại chúng ta. Mới khiến cho nhà máy lâm vào tình cảnh này. Có điều, gần năm năm lại đây quyền quản lý nằm trong tay Đông Cống.
Nguyên nhân cụ thể dẫn đến nông nỗi này cũng là do lãnh đạo nắm quyền quản lý phía Đông Cống.
Lưu Thạch sau khi nói hiện trạng, vẫn không quên đem trách nhiệm đùn đẩy sang phía Đông Cống.
-Hiện tại nói vậy cũng ích gì chứ? Đề xuất biện pháp giải quyết vấn đề xem nào! Đồng chí Diệp Phàm, cậu có ý kiến gì không?
Chủ tịch Chúc trực tiếp hỏi với giọng điệu như đang thẩm án. ! .
----------oOo----------
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ