Sau khi Lạc Ngưng Tuyết đi rồi, Trương Hằng tiếp tục quan sát tỷ thí trên dài. Đấu pháp tiếp theo đều cực kỳ phần khích, thực lực mỗi một tu sĩ lên dài đều rất mạnh mẽ, thậm chí liên tiếp có tu sĩ Luyện Khí đại viên mãn lên dài.
Mặc dù ở trong mắt Trương Hằng, thực lực những tu sĩ này biểu hiện ra còn không tạo thành uy hiếp gì đối với hắn. nhưng hắn cũng không bởi vậy mà xem thường bọn họ.
Ai biết giờ này bọn họ bày ra có phải là toàn bộ thực lực hay không, ở Tu Tiên giới hung hiểm vạn phần này. tu sĩ nào không muốn để lại con át chủ bài cho mình?
Ngay khi Trương Hằng hết sức chăm chú quan sát đấu pháp trên dài. tầng mây điên cuồng quay cuồng ở Phương xa rốt cục cuộc khiến phần đông tu sĩ ở Thiên Linh Phong chú ý.
- Ngươi xem. bên kia là chuyện gì xảy ra?
- Không phải là có yêu thú cường đại nào chuẩn bị tập kích Phương Vân Sơn chứ?
- Có lẽ là dị trạng đo pháp thuật bậc cao nào sinh ra.
Lực chú ý của Trương Hằng cùng bị hấp dẫn, theo bản năng hắn nhìn về bầu trời phương xa.
Chỉ thấy bầu trời xa xa gió lốc quay cuồng dữ đội. một vùng mây lớn bị gió mạnh thối không ngừng quay cuồng, giống như sóng gió cuồn cuộn không ngừng.
Dưới loại cảnh tượng này. mặt trời ở phía chân trời cũng tạm thời từ biệt Phương Vân Sơn trốn vào sau nhiều tầng mây đen.
Thiên địa cũng lập tức trở nên u ám.
Ô Lăng cũng đi tới bên cạnh Trương Hằng, mắt nhìn dị tượng phương xa, khẽ nói với Trương Hằng:
- Người của Độc Thiên Bảo tới rồi!
Độc Thiên Bảo? Trong lòng Trương Hằng sinh ra một vẻ nghi hoặc. Người của Độc Thiên Bảo tới đây, vì sao lại sinh ra dị tượng như thế chứ? Mà làm sao Ô Lăng lại kết luận như vậy?
Theo thời gian trôi qua, bầu trời phương xa xuất hiện một điểm đen. trong mắt chúng tu sĩ thể tích điểm đen này không ngừng lớn dần. dường như không hề có xu thế ngừng lại. không ngừng khiêu chiến cực hạn của chúng tu sĩ.
Từ điểm đen ban đầu sau đó lớn bằng tảng đá. sau nữa lại biến lớn như một gian phòng...
- Thật lớn a!
Một tu sĩ của Phương Vân Sơn kinh hô.
Trương Hằng cũng lộ vẻ kinh ngạc nhìn vật thể khổng lồ không ngừng trôi về phía trước.
Tự thi triển cho mình một cái Linh Nhãn Thuật, Trương Hằng càng thêm rõ ràng thấy được hình thái của vật thể khổng lồ này.
Từ xa nhìn lại đó là một con thuyền, một con thuyền có thể nói là khổng lồ. Nó mang theo gió mạnh ào ào, quấy động tầng mây chung quanh khiến linh khí trong thiên địa cùng trở nên rung chuyển không yên.
Chiếc thuyền lớn khổng lồ này dài đến bốn năm mươi trượng, rộng chừng hơn hai chục trượng, toàn thân màu tím thầm, trên thân lưu chuyển hào quang màu tím.
Trên đỉnh con thuyền này có cắm một chiếc cờ lớn. phía trên có ba chữ Độc Thiên Bảo như rồng bay phượng múa, hết sức bắt mắt.
- Đây là Tử Nguyệt Phương Chu của Độc Thiên Bảo, là một kiện Pháp bảo phi hành dạng cỡ lớn có thể chở nhiều người.
Ô Lăng đứng ở bên cạnh Trương Hằng giải thích cho hắn. trong giọng nói có vài phần nhớ lại.
Tử Nguyệt Phương Chu rất nhanh bay tới bên cạnh Thiên Linh Phong. Hình thể to lớn giống như một tòa thành loại nhỏ lơ lửng.
ở trước mặt nó, chúng tu sĩ đều có một loại ảo giác con kiến đối mặt với cự thú thời tiền sử.
Trương Hằng cũng đang âm thầm đánh giá, Không biết một chiếc thuyền khổng lồ như vậy có thể chứa được bao nhiều người?
Rốt cục khi bay tới trên không Thiết Lĩnh Phong. Tử Nguyệt Phương Chu ngừng lại. bóng của nó bao trùm một vùng đỉnh núi thật lớn.
Vút! Vút! Vút!
Mấy chục tên tu sĩ từ bên trong Tử Nguyệt Phương Chu bay ra. mỗi người đều cưỡi Linh khí trung phẩm. trên người tản ra khí tức sắc bén, chỉ chốc lát hình thành một đội ngũ chỉnh tề ở không trung.
Quả nhiên là người của Độc Thiên Bảo, Trương Hằng vừa nhìn thấy đội ngũ tu sĩ chỉnh tề này liền nhớ tới lần trước sau khi chém giết La Sơn bát ác gặp phải một đội tuần tra của Độc Thiên Bảo.
Cận thận quan sát đội ngũ mấy chục người này, Trương Hằng rất nhanh phát hiện ra thanh niên áo trắng Đỗ Bằng từng gặp lần trước.
Đỗ Bằng đứng ở khá cao phía trước đội ngũ, vẫn là vẻ mặt lãnh đạm như trước, thân mặc Linh khí phòng ngự, chân đạp Linh khí thượng phẩm, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Ngay khi đội mấy chục tu sĩ của Độc Thiên Bảo xếp thành đội hình xong xuôi. Tử Nguyệt Phương Chu trên bầu trời kêu rung lên, hào quang màu tím trên thân lại lóe lên.
Thần quang trong mắt Ô Lăng ngưng tụ thành một điểm, mắt không chớp nhìn chằm chăm vào Tử Nguyệt Phương Chu trên bầu trời
- Ha ha ha...
Một trung niên tuấn lãng mặc áo tím (tử y) từ trong Tử Nguyệt Phương Chu lơ lửng bay ra.
Hắn thò tay khẽ ngoắc, Tử Nguyệt Phương Chu khảng lồ trên không trung thu nhỏ lại với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Sau thời gian vài hô hấp, Tử Nguyệt Phương Chu Nguyên bán có thể so với cự thú thời tiền sử liền hóa thành lớn bằng bàn tay, sau đó được trung niên áo tím này thu vào túi trữ vật.
Chúng tu sĩ không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh. Thần thông trung niên áo tím này bày ra thật sự dáng sợ. chắc là Tử Nguyệt Phương Chu khổng lồ này cũng do hắn khống chế.
Sau khi làm xong mọi chuyện ánh mắt trung niên áo tím lạnh, lẽo ác liệt đảo qua phần đông chúng tu sĩ bậc thấp ở phía dưới. Ánh mắt đó giống như đang nhìn con kiến.
Theo ánh mắt hắn, một cỗ uy áp tuyệt cường buông xuống khắp cả Thiên Linh Phong, Không khí chung quanh dường như đều đọng lại trong khoảnh khắc này.
Yên lặng như tờ!
Phịch! Phịch! Phịch!
Dưới cỗ linh áp phảng phất như thiên uy này, rất nhiều tu sĩ của ba phái Phương Vân Sơn kìm lòng không đậu quỳ rạp xuống đất.
Giờ phút này Trương Hằng cũng gặp phải áp bách như thực chất, dường như có một cỗ lực lượng vô hình đang bức hắn phải thân phục.
Đầu gối hơi hơi khuỵu xuống, mồ hôi lớn bằng hạt đậu toát ra trên trán. Trương Hằng nghiến chặt răng, phảng phất phải chịu đựng tảng đá ngàn cân đè lên người.
Luyện Hư Linh Khí trong cơ thể xao động không yên lưu chuyển, Hư Không Hỏa Diễm trong thức hải cũng khẽ kêu lên, phát ra một cỗ dũng khí không chịu thua.
Tuyệt đối không thể chịu thua! Trên người Trương Hằng dần dần dâng lên một cỗ đấu chí, thân hình hơi đứng thẳng, vững vàng đứng trên mặt đất.
Cuối cùng, Trương Hằng vẫn ổn định được thân hình dưới cỗ linh áp bức bách này.
Rất nhanh, cỗ uy áp khủng bố kinh người kia cũng hư không biến mất. trung niên áo tím trên bầu trời cũng không biết tung tích. Nhưng phần đông tu sĩ trên đỉnh núi dường như trải qua một đoạn thời gian cực dài.
Tất cả mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trương Hằng cùng cảm giác toàn thân vô lực, ánh mắt không khỏi đảo chung quanh.
Vừa nhìn không khỏi hoảng sợ nhảy dựng.
Mấy ngàn đệ tử của Phương Vân Sơn giờ phút này đều mềm nhũn ngã trên mặt đất. Chỉ có không đến mười mấy người còn có thể miễn cưỡng kiên trì đứng thẳng.
Khóe miệng của Ô Lăng bên cạnh treo một nụ cười lạnh thản nhiên, thấy Trương Hằng cũng có thể kiên trì dưới cỗ linh áp này, tán thưởng gật gật đầu.
Những người có thể kiên trì được tuyệt đối là người nổi bật trong cùng cấp bậc. Trương Hằng chú ý nhìn qua những người còn có thể miễn cưỡng đứng thăng và ghi nhớ kỹ tên bọn họ.
Trong số những người này có rất nhiều người hắn biết. Có Vũ Văn Lâm, Lý Hoành, Triệu Thụy, Lạc Ngưng Tuyết, Lý phong tử, Lăng Phi Dương, Vương Viên...
Trong số này, ra ngoài Ý liệu của Trương Hằng chính là Vương Viên.
Một tu sĩ Luyện Khí trung kỳ có thể kiên trì dưới loại uy áp này, người này tuyệt đối không đơn giản.
Trương Hằng không biết, tu vi của hắn mặt ngoài cùng chỉ là Luyện Khí tiền kỳ. có thể kiên trì được lại càng thêm khó tin ở trong mắt những người khác, quả thật hắn chính là quái vật.
- Người vừa rồi là ai?
Trương Hằng nhẹ giọng hỏi Ô Lăng bên cạnh.
Ô Lăng ngầm đánh mắt cho Trương Hằng, ra vẻ không biết đứng ở một bên.
Trương Hằng lập tức hiểu được, trung niên áo tím vừa rồi nhất định là kẻ thực lực kinh người, nói không chừng nhất cử nhất động mỗi một hành động nhỏ của đám người mình đều dưới sự giám sát của đối phương.
Phía trên bầu trời, bên cạnh Pháp bảo đám mây đột nhiên có thêm một người - Chính là trung niên áo tím vừa Mới từ trong Tử Nguyệt Phương Chu bay ra.
Mười mấy người trong trạng thái ẩn thân ở trên trời đều không dám thở mạnh nhìn trung niên áo tím trước mắt, ngay cả Nam Minh luôn luôn cuồng vọng đều Chỉ có thể đứng yên trên Pháp bảo đám mây, không dám nhiều lời.
- Vị tiền bối này có phải là tu sĩ tới từ Độc Thiên Bảo?
Vẻ sợ hãi trên mặt Tôn Lâm rất nhanh rút đi, đôi lại là vẻ tươi cười cung kính.
Ánh mắt của trung niên áo tím tuấn lãng giống như hàn băng vạn năm, lần lượt đảo qua tất cả mọi người, giọng điệu ngang tàng nói:
- Bản tôn chính là tổ sư Độc Ma Tông - Khương Vũ Thạch!
Độc Ma Tông! Thần sắc mọi người khẽ biến.
- Thì ra là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ Khương Vũ Thạch được xưng Vô Cực Độc Ma. Ha ha.
Người lên tiếng là Nam Minh trầm mặc hồi lâu ở một bên, trong giọng nói còn mang theo Ý khinh miệt thản nhiên.
- Ngươi là ai? cũng dám vô lễ trước mặt bản tôn?
Ánh mắt lạnh băng của Vô Cực Độc Ma giống như một con rắn độc nhìn chằm chằm vào Nam Minh ở phía trên Pháp bảo đám mây.
- Từ khi nào mà xúc tua của Độc Ma Tông vươn tới phạm vi thế lực của Bích Tuyết Tương Vân Tông rồi?
Nam Minh hừ lạnh, một tiếng, sát khí chợt lóe lên trong hai mắt. không chút nhượng bộ nhìn thẳng vào tu sĩ Nguyên Anh Kỳ trước mặt.
Tất cả mọi người đều không nghĩ tới Nam Minh này cũng đám đối đầu không khoan nhượng với tu sĩ Nguyên Anh Kỳ. Trong lòng chúng tu sĩ Bích Tuyết Tương Vân Tông không khỏi sợ hãi trong lòng, ngay cả tu sĩ Kết Đan Kỳ Tôn Lâm đều lo lắng không thôi.
Chỉ có Mộ Tuyền bên cạnh Nam Minh là bộ dạng lạnh lùng như trước, dường như Cho dù trời sập xuống cũng không liên quan đến nàng.
Ra ngoài Ý liệu chính là sau khi Vô Cực Độc Ma này nghe xong lời của Nam Minh, không ngờ không hề nổi giận mà là híp mắt lại cận thận quan sát Nam Minh trước mắt.
Ước chừng qua một hô hấp. Vô Cực Độc Ma cất tiếng cười to:
- Ha ha ha. Ta nói làm sao một tu sĩ Luyện Khí Kỳ cũng dám kiêu ngạo trước mặt bản tôn, thì ra là một lão quỷ Nguyên Anh KỲ. Xin hỏi danh hiệu các hạ?
Trên mặt “Nam Minh” mang theo ý khinh miệt như trước:
- Ta là trường lão của Bích Tuyết Tương Vân Tông: Thiên Lao Lai thượng nhân!
Vừa nghe danh hiệu “Nam Minh” này báo ra, thần sắc Vô Cực Độc Ma hơi đổi. dường như nghe nói qua danh hiệu của Thiên Lai thượng nhân, trong mắt hơi lóe lên một tia kinh ngạc:
- Chẳng lẽ ngươi không sợ bản tôn diệt trừ tất cả mọi người của quý phái ở đây sao?
“Nam Minh” cười lạnh nói:
- Ngươi sẽ không ngu xuẩn đến mức cho rằng bản thân ta còn ở lại Bích Tuyết Tương Vân Tông chứ? Băng vào tu vi Nguyên Anh tiền kỳ của ngươi, ta chỉ cần trả một cái giá nhỏ là có thể đuổi tới đây và chém giết ngươi. Sau đó. Độc Thiên Bảo không có tu sĩ Nguyên Anh Kỳ tọa trấn cũng sẽ bị ta tiêu diệt.
- Được được, xem như ngươi lợi hại... Thực lực của Độc Ma Tông ta không hùng hậu như Bích Tuyết Tương Vân Tông, nhưng là tin tưởng quý phái cũng Chỉ có một vị trường lão ngươi là biết bí mật của động phủ nếu không ngươi cũng không chỉ dẫn vẻn vẹn hơn mười người tới đây. Không bằng hai ta hợp tác cùng mưu động phủ này. về phần những người này...
Lúc nói tới đây. ánh mắt Vô Cực Độc Ma âm độc đảo qua bốn vị tu sĩ Kết Đan của Phương Vân Sơn một cái.
Đám người Âu Dương lập tức cảm giác không ổn. sợ hãi Vô Cực Độc Ma này hạ độc thủ với bọn họ. mỗi người đều làm tốt tư thế chuẩn bị ra tay.
- Không thể.
“Nam Minh” ngăn cản:
- Ngươi cho rằng bằng vào sức một mình ngươi có thể một lần giết hết gần vạn đệ tử của cá Phương Vân Sơn này sao? Cách ngày động phủ mở ra còn có một năm. bí mật này không thể khiến càng nhiều người biết, nếu không sẽ sinh ra càng nhiều biến cố.
-Vậy được rồi...
Vô Cực Độc Ma trầm ngâm một lát rồi đồng ý.
Vạn nhất Phương Vân Sơn này ôm tâm tư cá chết lưới rách, tiết lộ bí mật của Huyết Sát động phủ ra ngoài. Đến lúc đó. những người này ai cùng dừng muôn chiếm được lợi ích gì.
Ánh mắt “Nam Minh” dừng ở trên người bốn vị tu sĩ Kết Đan của Phương Vân Sơn. vẻ mặt lạnh nhạt:
- Hạ lệnh cho đệ tử của các ngươi, phong tỏa Phương Vân Sơn trong vòng một năm. không được tùy ý ra ngoài. Đương nhiên, nếu đệ tử của Phương Vân Sơn các ngươi có thể đoạt được bảo vật trong động phủ. chúng ta cũng sẽ không ra tay cướp đoạt.
- Dạ dạ đạ...
Có thể có được kết quả này. bốn vị tu sĩ Kết Đan KỲ của Phương Vân Sơn tự nhiên là vừa lòng. Ai lại muốn rơi vào kết quả ngọc đá cùng vỡ tan?
Ánh mắt xẹt qua Đại Hội Phương Vân đan cử hành trên đỉnh núi. trong mắt “Nam Minh” mang theo vài tia châm chọc cùng khinh miệt. Với thực lực cùng tố chất đám tu sĩ này, trong động phủ chỉ sợ e rằng Chỉ có thể làm nhân vật hy sinh.
Mà thực lực bốn mươi đệ tử Vô Cực Độc Ma mang tới tuy rằng yếu hơn Bích Tuyết Tương Vân Tông vài phần nhưng là hơn ở phần đông, có thể sẽ sinh ra uy hiếp đối với kế hoạch của hắn.
VÔ Cực ĐỘC Ma cũng đồng dạng đánh giá tu sĩ trè tuổi đến từ Bích Tuyết Tương Vân Tông. thần sắc cũng dần trở nên ngưng trọng.
Tuy rằng bốn mươi tu sĩ đến từ Độc Thiên Bảo. thực lực cường đại hơn nhiều so với ba phái Phương Vân Sơn. nhưng là số lượng đệ tử đỉnh cùng cấp lại kém hơn Bích Tuyết Tương Vân Tông một ít.
Theo tin tức nhận được, sau khi tiến vào Huyết Sát động phu. một trăm tu sĩ tiến vào động phủ về sau cũng không xuất hiện tại cùng một chỗ mà là truyền tống tùy cơ!
Một cái động phủ to lớn, hai tu sĩ có thể truyền tống đến cùng một chỗ, xác suất này cực thấp.
Như vậy, tác dụng của đệ tử thực lực đỉnh cấp lại càng lớn hơn.
Trong lòng Vô Cực Độc Ma cùng “Nam Minh” đều có tính toán riêng, ngược lại cùng không đặt năm chục tên đệ tử của Phương Vân Sơn kia ở trong mắt.
Bất kể là công pháp tu hành hay là Pháp bảo trong tay. Phương Vân Sơn cùng hai môn phái khác đều kém khá xa.
Cứ nói ngay mười người bọn Nam Minh, gần như trong tay mỗi người đều có được Linh khí phòng ngự. sử dụng Linh khí công kích phần lớn đều là Linh khí thượng phẩm. Hơn nữa thực lực đều ở vào khoảng Luyện Khí đại viên mãn. công pháp tu luyện cùng cao cấp hơn rất nhiều.
So với bọn họ. đệ tử của ba phái Phương Vân Sơn hoàn toàn thành kẻ ăn mày.
ở dưới loại chênh lệch này. nếu để tu sĩ của Phương Vân Sơn cùng đám người này gặp nhau, muốn thương tổn đến đám người Nam Minh có được Linh khí phòng ngự là gần như không có khả năng. Cho dù may mắn chiếm được bảo vật nào đó trong động phủ, cũng sẽ bị đối phương tiêu diệt dễ dàng.
Trong lòng tu sĩ Kết Đan Kỳ của ba phái Phương Vân Sơn âm thầm kêu khổ. Dưới loại tình huống này. cho dù đám bọn họ có thể ăn đến một chút xương cá cũng đã xem như không tồi rồi.
- Được rồi, ta đi trước.
“Nam Minh” lại nhìn Vô Cực Độc Ma một cái, sau đó nhắm mắt lại.
Qua một hồi lâu, Nam Minh chậm rãi mỡ hai mắt ra, trong mắt cùng không có một chút nghi hoặc nào, xem ra hắn cũng hiểu chuyện vừa xảy ra.
Những tu sĩ khác ở đây đều thầm than không thôi. Thần thông của tu sĩ Nguyên Anh Kỳ quả nhiên rất cao. không biết cách nơi đây bao xa, không ngờ có thể mượn thân thể của tu sĩ bậc thấp để thi triển phụ thân đại pháp.
Có thể tận mắt nhìn thấy phụ thân đại pháp trong truyền thuyết. tu sĩ ở đây coi như tăng trưởng một chút kiến thức. Lòng sợ hãi đối với lão quái Nguyên Anh Kỳ vô hình trung lại tăng vài phần.
Vô Cực Độc Ma đảo qua Đại Hội Phương Vân còn đang cử hành trên đỉnh núi vài Lần. Hắn tự nhiên là không hể hứng thú với đấu pháp trình độ này. ra lệnh cho chúng tổ sư của ba phái Phương Vân Sơn:
- An bài cho những đệ tử ta mang tới nơi này một chút, về phần nơi ở của bản tôn, các ngươi không cần xen vào. Mặt khác, chuyện phong tỏa Phương Vân Sơn. các ngươi cùng phải nhanh làm cho tốt.
- Đệ tử quý tổng nhất định sẽ được an bài thỏa dáng. Từ hôm nay trở đi Phương Vân Sơn cũng sẽ hoàn toàn phong tỏa. chắc tổ sư hai phái khác cũng sẽ phối hợp...
Khưu Vân Hạc của Tiên Vân Tông rất chủ động nhận việc này.
- Vậy rất tốt.
Vô Cực Độc Ma vừa lòng gật gật đầu. ánh mắt hắn cuối cùng nhìn thoáng qua trên người Âu Dương Thiên Đức. sau đó thân hình xẹt qua một đạo tử quang trong hư không, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Sau khi thấy lão quái Nguyên Anh Kỳ này rời đi. Mấy người nơi đây đều thở dài nhẹ nhõm một hơi. Thật lâu sau. Tôn Lâm dùng bí thuật truyền âm với Nam Minh:
- Sư tôn tới đây cùng chúng ta tới đây từ lúc nào. không phải người còn ở lại trong tổng môn sao?
Ánh mắt âm u lạnh lẽo của Nam Minh dừng ở Tôn Lâm. trong mắt mang theo vài phần ngưng trọng, cũng không truyền âm đáp lời Tôn Lâm nhưng đáp án đã rất rõ ràng.
- Độc Thiên Bảo dĩ nhiên thành địa bàn của Độc Ma Tông từ khi nào? Lần trước tìm chúng ta đàm phán còn là một tu sĩ Kết Đan KỲ.
Trường lão Tĩnh Phong của Tiên Vân Tông không kìm nổi đưa ra nghi vấn của mình.
Người ở đây, trừ Âu Dương Thiên Đức cùng một số ít người, những người khác đều sinh, ra nghi ngờ như vậy.
Màn đêm buông xuống, ở một sơn động bí mật cách Thiết Lĩnh Phong của Phong Hành Môn chừng hơn một trăm dặm.
Trong sơn động tối đen. mơ hồ có thể nhìn thấy bóng của hai người.
- Ô sư đệ. không cần bố trí cấm chế sao?
Trương Hằng có chút do dự hỏi.
Ô Lăng lạnh nhạt nói:
- Không cần, làm vậy chăng khác nào khéo quá hóa vụng. Một nơi bí mật như này rất khó bị người phát hiện.
- Trung niên áo tím kia rốt cục là ai? Không ngờ có thần thông kinh người như vậy!
Giọng điệu Trương Hằng kinh nghi chưa bình tĩnh hỏi. trong đầu nhớ lại tình cảnh ban ngày.
Ô Lăng nói:
- Người này vừa lúc ta biết, hắn chính là tổ sư duy nhất của Độc Ma Tông, xưng là Vô Cực Độc Ma. Là một lão quái Nguyên Anh Kỳ.
- Nguyên Anh Kỳ?
Tuy rằng sớm có đoán trước nhưng khi Trương Hằng chân chính nghe được ba chữ “Nguyên Anh Kỳ”, vẫn cảm thấy khiếp sợ như trước.
- Nhưng là Độc Thiên Bảo bị Độc Ma Tông chiếm lĩnh từ khi nào nhi?
Trương Hằng hỏi.
Ô Lăng ngẩng đầu nhìn đỉnh động tối đen như mực. giọng lạnh, nhạt nói:
- Còn nhớ lúc trước ta nói với ngươi. Đường Phương Chu chết như thế nào không?
Trương Hằng bừng Tinh đại ngộ:
- Hắn là bị độc chết... Như vậy là, mấy trăm năm trước Độc Thiên Bảo cũng đă bị Độc Ma T ông khống chế?
Ô Lăng gật đầu:
- Không sai. Mấy trăm năm trước, sau khi Tử Cực tán nhân chết, thế lực Độc Ma Tông cũng bắt đầu tiến hành tằm ăn rỗi Độc Thiên Bảo...
- Hừ. Nhớ lại ngày trước lúc Tử Cực tán nhân còn sống. Vô Cực Độc Ma kia còn là một tu sĩ Kết Đan KỲ. Lúc đó Độc Ma Tông đối với Độc Thiên Bảo không phải cung kính có thừa sao?
Trong giọng nói Ô Lăng mang theo vài phần trào phúng.
Trương Hằng có chút lo lắng nói:
- Có lão quái Nguyên Anh KỲ Vô Cực Độc Ma này ở đây. cho dù chúng ta có thể lấy được bảo tàng trong động phủ, chỉ sợ cũng sẽ bị bọn họ đoạt đi. Hơn nữa, nói không chừng vị lão quái kia của Bích Tuyết Tương Vân Tông lúc đó cũng sẽ chạy tới tham gia náo nhiệt.
Ô Lăng tự tin cười nói:
- Điều này ngươi có thể yên tâm. Chỉ cần chúng ta có thể thành công lấy được bảo vật trong động phủ. vậy không cần phải lo lắng sẽ bị những lão quái Nguyên Anh Kỳ kia cướp lấy.
Trương Hằng ngạc nhiên vui mừng nói:
- Chẳng lẽ ngươi có biện pháp gì?
Ô Lăng lạnh, nhạt cười, trong sơn động tối đen. đưa ra hai ngón tay giơ lên với Trương Hằng.
- Ngươi dĩ nhiên lại có tới hai biện pháp?
Điều này hoàn toàn ra năm ngoài dự đoán trước của Trương Hằng.
- Rốt cục sư đệ có biện pháp nào có thể làm chúng ta tránh được lão quái Nguyên Anh Kỳ nhìn trộm?
Trương Hằng dựa lưng vào sơn động, trên mặt có chút ngạc nhiên, trong lòng càng ngày càng bội phục Ô Lăng.
Ô Lăng khẽ thở ra một hơi. suy nghĩ giây lát Mới hỏi:
- Ngươi hiểu biết bao nhiều về Huyết Sát Thần Đế này?
- Huyết Sật Thần Đế?
Trương Hằng không nghĩ tới Ô Lăng lại hỏi tới một vấn đề dường như không liên quan gì. nhưng vẫn đáp lời:
- Hiểu biết của ta với hắn cũng không nhiều. Chi biết là hắn là một vị đại thần thông mười vạn năm trước, tu vi bễ nghễ một giới, đánh khắp thiên hạ không địch thủ cơ hồ phá hủy văn minh tu chân của cả Đông Vân đại lục. Không biết Nguyên nhân vì sao. không ngờ hắn lại để lại chín động phu ở Tam Tinh Vực này. khởi dậy lòng mơ ước của vô số tu sĩ.
Sau khi Ô Lăng nghe xong, cũng không phủ định lời nói của Trương Hằng, giọng điệu hơi trầm thấp:
- Ngươi biết đến chỉ là một bộ phận những sự tích của hắn khi còn sống...
- Lịch sử tu chân mười vạn năm. có bao nhiều chân tướng bị chôn vùi trong dòng nước lũ? Ta cũng từ trong rất nhiều sách cổ cũ nát tìm được một ít tự thuật những sự tích của Huyết Sát Thần Đế khi còn sống, cũng theo một ít đấu vết để lại này làm rất nhiều phần tích đối với tính cách của Huyết Sát Thần Đế này. Huyết Sát Thần Đế hắn không chỉ là một vị đại thần thông thực lực kinh thiên, đồng thời hắn còn là một đại trí giả nhìn xa trông rộng.
- Theo ta thấy, cuộc đời Huyết Sát Thần Đế tuyệt đối là huy hoàng, vận khí của hắn cũng là cực tốt. Lúc tuổi trẻ được truyền thừa tài nghệ ở trong một động phủ thần bí lưu lại từ thời kỳ thượng cổ. Trong mấy ngàn năm sau đó. hắn tiếu ngạo thương khung, bễ nghễ thiên hạ. quét ngang lục địa, trong nhất giới gần như khó có thể tìm được địch thủ trong giới này. Hơn nữa. hắn làm việc thường thường có thể đoán trước một bước hướng phát triển của sự tình, cũng từng hóa giải vài lần đại kiếp nạn của Tu Tiên Giới...
Trên mặt Ô Lăng còn mang theo vài tia hướng tới cùng vẻ kính phục, hận mình không được sinh ra vào cùng thời đại của Huyết Sát Thần Đế.
Trương Hằng hơi có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Huyết Sát Thần Đế huyết tẩy thiên hạ. giết người như ma trong mắt mình lại có thể được Ô Lăng đánh giá như thế.
Tuy nhiên, lịch sử mười vạn năm, “Chân tưởng” cũng vị tất là thật.
- Ngươi nói. đại thần thông nhìn xa trông rộng như Huyết Sát Thần Đế. chẳng lẽ còn vô duyên vô cớ lưu lại chín động phủ ở Tam Tinh Vực? Ta dám Khẳng định, nơi này còn ẩn chứa huyền cơ gì. hoặc là nơi này có bí mật gì đó không thể cho ai biết.
Trương Hằng yên lặng không nói gì. nhưng vẫn rất tán thành lời của Ô Lăng. Hắn cũng không tin Huyết Sát Thần Đế kia lại phát bệnh thân kinh, vô duyên vô cớ lưu lại chín động phủ ở Tam Tinh Vực.
- Nơi động phủ ở Phương Vân Sơn này là Huyết Sát Thần Đế lưu lại. đây là không cần nghi ngờ. Nhưng là từ thu hoạch của Phương Vân Sơn sau bốn Lần tiến vào động phủ cho thấy cũng không có được đến thứ mà Huyết Sát Thần Đế chân chính lưu lại.
- Mỗi một lần tiến vào Huyết Sát Thần Đế đều là một ít tu sĩ Luyện Khí Kỳ thực lực thấp kém. Ngươi nghĩ xem. sau khi những tu sĩ bậc thấp này chiếm được bảo vật trong động phú. bọn họ sẽ có năng lực tự bảo vệ mình sao?
Trương Hằng gật đầu:
- Có đám tu sĩ bậc cao kia nhìn chằm chằm ở cửa động phủ. đám tu sĩ bậc thấp lấy được bảo vật cho dù ra động phủ cùng Chỉ có thể ngoan ngoãn giao ra.
Ô Lăng cười nhạt:
- Đúng vậy. Nếu như vậy Huyết Sát Thần Đế tiêu hao tâm Huyết thành lập một nơi động phủ còn có Ý nghĩa gì? Vì sao Chỉ có thể cho tu sĩ dưới Trúc Cơ Kỳ tiến vào?
- Chân chính đạt được Y bát của Huyết Sát Thần Đế chỉ là người có duyên trải qua đủ loại khảo nghiệm, hơn nữa được Huyết Sát Thần Đế tán thành. Ngươi cho rằng lúc trước Huyết Sát Thần Đế không suy nghĩ cho những tu sĩ bậc thấp lấy được bảo vật này sao?
Trương Hằng càng nghe càng cảm thấy có đạo lý. sắc mặt vui mừng nói:
- Như vậy, Huyết Sát Thần Đế có thể đoán trước được kết quả ngày hôm nay? Nhưng là hắn muốn thông qua cách nào để bảo hộ những tu sĩ bậc thấp lấy được bảo vật chứ?
Nụ cười nơi khóe miệng Ô Lăng càng sáng lạn, nói với Trương Hằng:
- Nói thêm cho ngươi một tin tức. Mỗi một lần chúng tu sĩ tiến vào động phủ đều sẽ bị tùy cơ truyền tống đến vị trí nào đó trong động phủ một tháng sau lại sẽ bị truyền tống ra.
- Truyền tống?
Ánh mắt Trương Hằng sáng lên:
- Nói như vậy, nếu chiếm được bảo vật chân chính đo Huyết Sát Thần Đế lưu lại là có thể thông qua cách nào đó truyền tống đến một địa phương an toàn?
Ô Lăng gật đầu nói:
- Nếu Huyết Sát Thần Đế nắm giữ loại năng lực có thể tùy ý truyền tống tu sĩ này. cũng rất có thể dùng phương thức này để bảo hộ người có duyên lấy được bảo vật.
Trương Hằng vui mừng, không nghĩ tới chuyện mình đang lo lắng liền được Ô Lăng giải quyết như vậy. đồng thời hắn kính nể không thôi trí tuệ cao siêu của Ô Lăng. Chính hắn là một trạch nam đến từ địa cầu, so sánh với đối phương quả thật là kém rất xa.
Hoàn hảo May là Trương Hằng cảm giác Ô Lăng này đối với mình dường như không có ác ý đối với mình, cũng không biết giữa hắn cùng với mình có quan hệ gì không muốn người biết.
Trầm tư một lát, Trương Hằng đột nhiên lại nói:
- Phỏng đoán của ngươi rất có đạo lý. nhưng phỏng đoán dù sao cũng là phỏng đoán, vị tất đã gần với chân tưởng sự thật. Chỉ vẻn vẹn mấy trăm năm. bí mật Phương Vân Sơn có được động phủ liền bị tiết lộ. Mà lịch sử tu chân mười vạn năm lại sẽ phát sinh không biết bao nhiều nhân tố không thể đoán trước. Huyết Sát Thần Đế rốt cục là một người như thế nào. đây đều là phỏng đoán của ngươi mà thôi. Ngộ nhỡ. nếu là ngộ nhỡ như phỏng đoán của ngươi là sai lầm. vậy chúng ta chẳng phải là không may?
- Thế cho nên ta còn có cách thứ hai bình yên vô sự.
Trên mặt Ô Lăng tràn đầy tươi cười quỷ dị.
Lúc này Trương Hằng mới nhớ ra vừa rồi Ô Lăng đưa ra hai ngón tay.
- Ngươi còn con bài chưa lật nào sao?
Trương Hằng tò mò hỏi.
Ô Lăng cười hắc hắc:
- Bí mật này tạm thời không thể nói với ngươi. Nếu phòng phỏng đoán của ta không chính xác, con bài chưa lật này sẽ để cho ngươi biết.
Trương Hằng có chút buồn bực nhìn hắn một cái. nhưng cũng không có biện pháp gì. Người này quả thật là thần bí tới cực điểm. mà lại thủ đoạn rất nhiều, chỉ nên là bạn không thể là địch.
- Mặt khác, ta còn có một chuyện muốn cảnh báo ngươi một chút.
Ô Lăng vẻ mặt trang nghiêm nói.
Trương Hằng vội vàng thu liễm tâm thần nói:
- Chuyện gì. mời nói.
Ô Lăng nói:
- Độc Ma Tông này đích xác có vài loại độc dược cực kỳ lợi hại hoặc độc trùng gì đó, những thứ này cực kỳ khó chơi. Năm đó Đường Phương Chu chính là bị trúng chiêu này khiến cho Nguyên thần trúng độc mà suy kiệt, cuối cùng cũng Chỉ có thể nuốt hận mà chết.
- Không biết sư đệ có biện pháp nào đối phó với mấy thứ này?
Trương Hằng mặt không đổi sắc hỏi.
Khóe miệng Ô Lăng treo một tia cười, nói:
- Chỉ có hai chữ: Cận thận!
Trương Hằng hơi có chút thất vọng, vốn tưởng rằng Ô Lăng sẽ lấy ra giải được gì đó. nhưng không thể không thừa nhận lời của Ô Lăng rất có đạo Lý.
Tuy nhiên, Trương Hằng tin tưởng về mặt phòng ngự độc vật vừa hay là điểm mạnh của hắn. Hắn tu luyện Biến Thái Công vốn có thể chất siêu cường bách độc bất xâm. Lần trước trúng chiêu của Lạc Ngưng Tuyết. đó cũng là bởi vì đối phương thi triển không phải là độc dược mê hương bình thường mà là một loại thần thông thiên phú. Nhưng dù vậy cũng khó có thể tạo thành uy hiếp trí mạng đối với Trương Hằng.
- ở đây ta có một số giải dược và thuốc bột có thể khắc chế độc vật của Độc Ma Tông.
Không ngờ Ô Lăng lấy ra một cái bình sứ cùng một bao thuốc bột màu lam từ trong túi trữ vật.
Trương Hằng bĩu môi, hơi chút buồn bực nhận lấy hai thứ này, cảm giác Ô Lăng này và Âu Dương lão tổ kia giống nhau, đều thích khoe mẽ.
- Cận thận Mới là trọng yếu nhất, những giải dược này vị tất có thể chưa chắc có tác dụng.
Ô Lăng không quên nhắc nhở.
Trương Hằng hơi sửng sốt. lúc này Mới hiểu được dụng ý của Ô Lăng. Đối phương cùng là muốn nói cho mình không nên ỷ lại quá nhiều vào những vật ngoài thân này. cận thận Mới là thứ nhất.
Sau khi ném mấy thứ này vào túi trữ vật, Trương Hằng mới nói:
- Nơi này cách Đoạn Nhai Sơn hơi xa. ta vẫn nên về sớm một chút thì hơn tránh cho Âu Dương Thiên Đức hoài nghi.
Ô Lăng ha ha cười:
- Ngươi yên tâm, giờ phút này chỉ sợ Âu Dương Thiên Đức không có thời gian tới quản ngươi.
Trương Hằng quái dị hỏi:
- Vì sao?
- Điều này muốn trách cùng Chỉ có thể trách Âu Dương Thiên Đức tu luyện Tử Cực Huyễn Ma Công...
Trong nụ cười của Ô Lăng còn mang theo vài tia âm lãnh.
Nhìn đến loại biểu tình này của Ô Lăng. Trương Hằng cảm giác chỉ sợ Âu Dương Thiên Đức này thật sự gặp phải phiên toái lớn gì rồi.
Mà Phương Vân Sơn này có thể tạo thành uy hiếp Đối với Âu Dương Thiên Đức còn có ai vào đây chứ?
Đáp án tự nhiên là rõ ràng...
Toàn bộ ba phái Phương Vân Sơn đều ở trong một bầu không khí áp lực mưa gió muốn tới. Bóng ma của lão quái Nguyên Anh Kỳ bao trùm cả khu vực này khiến cao tầng Phương Vân Sơn kinh hãi run gan vỡ mật.
Mặt ngoài Trương Hằng chẳng qua là một tu sĩ Luyện Khí Kỳ bình thường đến tột cùng, cho dù trời sập xuống cũng sẽ không đến phiên hắn phải lo. Hắn phải làm chỉ vẻn vẹn là không ngừng tăng thực lực.
Trong phòng luyện công. Hư Không Hỏa Diễm vô hình vô chất mắt thường nhìn không thấy treo lơ lửng trong không trung. Trương Hằng rất nhanh lấy ra một kiện Linh khí hạ phẩm lấy được từ nơi “La Sơn bát ác”.
Đối với Trương Hằng mà nói. một kiện Linh khí hạ phẩm ở trong tay hắn cũng không tính là rất dáng giá.
“Phốc” ngọn lửa màu bạc từ Hư Không Hỏa Diễm bùng lên. rơi xuống kiện Linh khí hạ phẩm này.
Trong mắt Trương Hằng, Linh khí hạ phẩm này thu nhỏ với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, phát ra tiếng “Xèo xèo” liên tiếp.
Chỉ chốc lát, một kiện Linh khí cứ thế biến mất trước mặt Trương Hằng. Tuy rằng không phải dùng bản thể của Hư Không Hỏa Diễm để “Luyện hóa”, nhưng là tốc độ này cũng quả thật đủ khủng bố.
Mà đan điền trong cơ thể Trương Hằng lại có thêm một hạt màu bạc. hạt màu bạc này rất nhanh bị dung nhập vào quang đoàn màu bạc ở trung tâm đan điền, sau đó chuyển ra một cỗ Luyện Hư Linh Khí tương đối mới. bắt đầu không ngừng rèn luyện thân thể cùng thần thức của Trương Hằng.
Vỗ túi trữ vật, Trương Hằng lại lấy ra một kiện Linh khí hạ phẩm tốt nhất còn sót lại. cũng chính là ô Linh Kiếm làm bạn với hắn một đoạn thời gian.
Hơi trầm ngâm một lát. Trương Hằng khống chế Hư Không Hỏa Diễm lơ lửng ở một bên, thu hồi ngọn lửa màu bạc.
Lần này hắn tính dùng bản thể của Hư Không Hỏa Diễm luyện hóa. xem hiệu quả có gì khác nhau.
Sau khi được lệnh của Trương Hằng, Hư Không Hỏa Diễm vui sướng bổ nhào lên ô Linh Kiếm.
Trong không khí truyền đến một cỗ dao động vô cùng đặc thù.
Vô thanh vô tức, ô Linh Kiếm vốn đang ở một bên cứ như vậy biến mất khỏi trước mặt Trương Hằng.
Cũng may loại hiện tượng này Trương Hằng không phải nhìn thấy lần đầu tiên, hắn thoáng cảm thụ trạng huống trong cơ thể một chút.
Kết quá Trương Hằng phát hiện trong cơ thể chi chiếm được một số hạt màu bạc. đại khái chỉ khoảng một nửa kiện Linh khí vừa luyện hóa.
Lại dùng thần thức quan sát Hư Không Hỏa Diễm ở một bên dường như ýui mừng không thôi, phát hiện không ngờ nó hơi lớn hơn một chút.
Trương Hằng giật mình, Nguyên lai Hư Không Hỏa Diễm thông qua loại này để làm lớn mạnh bản thân. Một nửa tinh túy của kiện Linh khí kia có thể là bị nó ăn mất.
Tuy nhiên như vậy bên cạnh Trương Hằng tương đương với nuôi một “Cục cưng”. Hắn tu luyện cần luyện hóa ngoại vật, “Cục cưng” này đồng dạng cũng cần.
Trương Hằng cân nhắc một hồi, vẫn quyết định trước đề cao thực lực của mình rồi tính tiếp. Hư Không Hỏa Diễm này hiện tại thật biến thái, hoàn toàn là muốn ai biến mất. Kẻ đó liền biến mất. Trương Hằng tin tưởng, bất kể người nào đối mặt nó cũng không thoải mái, trước hết cứ mặc kệ nó là hơn.
Nghĩ đến đây. Trương Hằng lại từ trong túi trữ vật lấy ra Thiết Lĩnh Quáng Mẫu còn lại.
“Phốc” ngọn lửa màu bạc bắt đầu thiêu đốt ở phía trên Thiết Lĩnh Quáng Mẫu.
Tuy nhiên phẩm chất của Thiết Lĩnh Quáng Mẫu này rõ ràng cao cấp hơn Linh khí bình thường rất nhiều. Dưới ngọn lửa bạc thiêu đốt. thể tích Tuy giảm bớt nhưng là tốc đọ độ không nhanh như lúc trước.
Dù sao Thiết Lĩnh Quáng Mẫu này là một trong những tài liệu luyện chế Pháp bảo. bình thường cần Tam muội chân hỏa của tu sĩ Kết Đan Kỳ Mới có thể chân chính hòa tan.
Thời gian ước chừng nửa nén hương qua đi. khối Thiết Lĩnh Quáng Mẫu này đã biến mất trước mặt Trương Hằng, hắn cũng thu hồi ngọn lửa bạc.
Lúc này đan điền trong cơ thể Trương Hằng đã ngưng tụ rất nhiều hạt màu bạc.
Đột nhiên, một loại dự cảm dâng lên trong đầu Trương Hằng.
Muốn thăng cấp rồi!
Trương Hằng vội vàng thu hồi Hư Không Hỏa Diễm vào thần thức hải. khoanh chân trên bồ đoàn bắt đầu vận chuyển hạt màu bạc nơi đan điền.
Ở sâu trong đan điền, quang đoàn màu bạc không ngừng xoay tròn như trước, chung quanh nó có một tảng lớn hạt màu bạc dày đặc không ngừng xoay tròn quanh quang đoàn màu bạc.
Đống hạt màu bạc trong vận động tốc độ cao. từng chút dung nhập vào quang đoàn màu bạc khiến nó không ngừng phát sinh chất biến.
Vào giờ khắc này, Trương Hằng ngưng thần giám sát hết thảy, không đám có chút thả lòng.
Rốt cục, cho tới một lúc tất cả hạt màu bạc đều dung nhập vào quang đoàn màu bạc.
Lúc này quang đoàn màu bạc lại yên lặng ở sâu trong đan điền không chút động đậy.
Trương Hằng không dám thở mạnh nhìn chăm chú tình huống trong đan điền. Hắn biết đây chẳng qua là yên lặng trước cơn bão táp.
Một canh giờ, hai canh giờ... Một ngày một đêm.
Rắc- Một tiếng vỡ tan im lìm truyền tới linh hồn của Trương Hằng.
Chỉ thấy quang đoàn màu bạc nơi đan điền trong khoảnh khắc tan rã, lập tức lại biến thành vô số điểm sáng bạc, chạy khắp toàn thân Trương Hằng.
Trong gian phòng luyện công không tính là quá rộng rãi này, vô số điểm sáng bạc bao phủ toàn bộ thân thể Trương Hằng, không ngừng lưu chuyển và thẩm thấu bên trong và ngoài cơ thể hắn. Chỉ có thể nhìn thấy thân hình mông lung không rõ của hắn.
Những điểm sáng màu bạc này không nhanh không chậm rót vào ngũ tạng lục phủ của Trương Hằng, thậm chí ngay cả bên trong đại não của hắn cũng không bỏ qua.
Biến Thái Công cường hóa không chỉ là da dẻ, xương cốt, khí quan ngay cả những bộ phận khá tổ chức não cùng mắt yếu ớt tổ chức não cùng mắt... đều không bỏ sót.
Nói cách khác, Trương Hằng tu luyện Biến Thái Công, về mặt thân thể phòng ngự không có bất kỳ sơ hở gì về mặt phòng ngự thân thể.
Nghe nói ở thế tục giới cũng có rất nhiều phương pháp rèn luyện thân thể. nhưng bao giờ cũng lưu lại một sơ hở cho người tu luyện, cũng chính thường gọi là “Tráo môn”. (Tử huyệt của những môn ngoại công luyện thể: Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam...)
Cứ như vậy, theo thời gian trôi qua, điểm sáng màu bạc chậm rãi rót vào trong cơ thể Trương Hằng. Những điểm sáng màu bạc trong thân thể hắn cũng dần biến mất.
Mà đúng vào lúc này, trong tứ chi bách hải của Trương Hằng lại lưu chuyện một cỗ Luyện Hư Linh Khí hoàn toàn mới. hắn rõ ràng cảm giác cỗ Luyện Hư Linh Khí này cường đại hơn trước rất nhiều.
Theo sau, số Luyện Hư Linh Khí này lại bắt đầu ngưng tụ tại đan điền, bắt đầu hình thành một quang đoàn màu bạc mới.
Quang đoàn màu bạc này cũng càng thêm ngưng luyện và thật thể hóa, làm cho người ta có một loại cảm giác càng thêm dày nặng.
Vào giờ khắc này, Trương Hằng rốt cục hiểu được mỗi một Lần Biến Thái Công thăng cấp chính là một lần phá rồi sau đó lập.
Không biết công pháp này từ tầng thứ nhất đến tầng thứ hai sẽ phát sinh biến hóa gì. nhưng điều này không phải trước mắt Trương Hằng có thể biết được, trừ khi có thể có kỳ ngộ.
Nếu vận khí tốt, hắn liên tục thăng mấy cấp đều có khả năng, nếu như vậy khí không tốt thì không biết phải đánh cướp bao nhiều lần mới có thể làm cho công pháp của mình tiến bộ.
Lại khoanh chân củng cố vài ngày, Trương Hằng Mới mở hai mắt. thần thức hơi đảo ra phía ngoài, phát hiện phạm vi hai trăm thước đều trong tầm khống chế của mình.
Trương Hằng vui mừng. Thần thức hắn giờ phút này còn hơn tu sĩ Trúc Cở trung kỳ một bậc.
Tu vi đạt tới cảnh giới tiểu thành. Trương Hằng rốt cục cuộc lại bước một bước trên con đường lên tới đỉnh cao.
Trương Hằng tin tưởng, theo từng bước từng bước của mình, sẽ có một ngày không cần phải ăn nói khép nép trước mặt bất kỳ người nào...
Lại quan sát trong túi trữ vật một hồi, Trương Hằng đột nhiên phát hiện mảnh vỡ không rõ chất liệu lần trước mua được ở Độc Thiên Bảo lần trước.
Hắn vội vàng lấy ra nhìn.
Mảnh vỡ này toàn thân màu đỏ sậm, lớn chừng bàn tay, cầm trong tay cùng không có biểu hiện dị thưởng gì, chỉ khi thần thức chạm đến mới có thể gặp phải một cỗ lực cản.
Giờ phút này thần thức của Trương Hằng cường đại hơn lúc trước rất nhiều, lúc chạm đến mảnh vỡ kia, không ngờ lực cản lại mạnh hơn lần trước vài Lần.
Thứ này hoàn toàn là gặp mạnh càng mạnh, không biết có tác dụng gì.
Dù sao cũng là một mảnh vỡ, Trương Hằng cắn răng một cái, tế ra Hư Không Hỏa Diễm.
Lập tức một ngọn lửa màu bạc rơi xuống phía trên mảnh vỡ màu đỏ sậm này.
Ngân diễm lẳng lặng thiêu đốt trên mảnh vỡ. Ra ngoài ý muốn của Trương Hằng chính là thể tích mảnh vỡ này không chút giảm bớt, mà trong cơ thể hắn lại có thêm một ít hạt màu bạc.
Thời gian từng chút trôi qua, mảnh vỡ màu đỏ sậm không chút biến hóa, ngược lại tu vi của Trương Hằng ngược lại tăng lên không ít.
- Đây rốt cục là thứ gì?
Trương Hằng không khỏi bị khởi dậy hứng thú, lòng thầm nghĩ chẳng lẽ trong thứ này ẩn chứa thiên địa tinh túy vô cùng vô tận?
Tiếc nuối duy nhất chính là tốc độ luyện hóa cũng không quá nhanh, Với tốc độ trước mắt, muốn đạt tới cảnh giới Đại thành của Biến Thái Công tầng một phỏng chừng phải mất gân hai năm.
“Lão tử không tin không thu phục được ngươi!” Trương Hằng khống chế ngân diễm không ngừng thiêu đốt.
Thời gian từ từ trôi qua. tu vi của Trương Hằng cũng thong thả gia tăng.
Một ngày, hai ngày, ba ngày... Nửa tháng...
- Con mẹ nó!
Trương Hằng rốt cục không kiên nhẫn. Trải qua nửa tháng “Luyện hóa”, thực lực của hắn gia tăng không nhỏ, nhưng là thể tích của mảnh vỡ này lại vẫn không thay đổi. Đây vốn là một chuyện dáng vui mừng nhưng lòng tự trọng của Trương Hằng gặp phải đả kích.
- Lão tử tiếp tục một lần nữa xem sao!
Trương Hằng kêu gào một câu, lại thu hồi ngân diễm, lấy tay nâng Hư Không Hỏa Diễm, mắt nhìn mảnh vỡ này một cái:
- Ngươi biến mất cho lão tử đi...
Nói xong câu đó, Trương Hằng lập tức khống chế Hư Không Hỏa Diễm nhào lên mảnh vỡ. Hắn tin tưởng trước ngọn lửa biến thái này, bất kỳ vật gì đều sẽ hóa thành hư không.
Mặt khác, Trương Hằng cảm giác bên trong mảnh vỡ này dường như ẩn chứa thiên địa tinh túy vô cùng vô tận. Chẳng qua là bị Giới hạn đẳng cấp của Hư Không Hỏa Diễm hiện tại, tốc độ hấp thu của ngân diễm mới rất thong thả.
Dưới Ý niệm của Trương Hằng, Hư Không Hỏa Diễm cũng không lập tức đánh về phía mảnh vỡ thần bí kia, mà phi thường do dự lượn lờ bên cạnh Trương Hằng.
- Làm sao vậy?
Trương Hằng có chút kinh ngạc nhìn Hư Không Hỏa Diễm. Tuy rằng ngọn lửa này không nhìn thấy bằng mắt thường nhưng bởi vì giờ phút này Trương Hằng cùng với nó tâm niệm tương thông, cho nên có thể dễ dàng nhìn thấy nó.
Hư Không Hỏa Diễm lắc lư không ngừng bên cạnh Trương Hằng. tuy rằng hiện ra bộ dạng nóng lòng muốn thử đối với mảnh vỡ thần bí trước mắt. nhưng dường như khá cố kỳ mảnh vỡ này.
Ngay khi Trương Hằng không biết làm sao, đột nhiên từ trong mảnh vỡ thần bí này phát ra một thanh âm:
- Nếu như ngươi muốn chết, vậy để cho nó đến thôn phệ ta!
- Người nào?
Trương Hằng chấn động, nhưng ánh mắt rất nhanh liền rơi xuống phía trên mảnh vỡ thần bí này.
- Là... Là ngươi đang nói chuyện?
Trương Hằng không thể tin nổi nhìn mảnh vỡ thần bí này.
- Đương nhiên là ta. Chẳng lẽ nơi này còn có người khác sao?
Mảnh vỡ thần bí có chút không kiên nhẫn nói.
Trương hằng có chút buồn bực liếc mắt nhìn ngọn lửa một cái. Mảnh vỡ thần bí này thật đúng là coi mình là ‘'Người”.
- Ngươi vừa mới nói là ý gì? Vì sao không thể cho nó thôn phệ ngươi?
Hoàn hảo tố chất tâm Lý của Trương Hằng coi như mạnh, lập tức nghĩ đến lời nói vừa rồi của mảnh vỡ thần bí.
Mảnh vỡ thần bí phát ra một tiếng cười lạnh:
- Nếu ngươi cho nó thôn phệ ta. sẽ khiến cho nó không tiêu hóa được, ngươi cùng sẽ bị vỡ bụng chết...
Trương Hằng suy tư một hồi. mới nói với mảnh vỡ này:
- Ngươi rốt cục là thứ gì vậy?
Vừa nghe lời này, mảnh vỡ thần bí có chút phẫn nộ nói:
- Ta cảnh cáo ngươi, ta không phải là đồ vật...
- Được rồi, ta thừa nhận ngươi không phải đồ vật, Vậy ngươi nói xem, ngươi rốt cục là thứ gì?
Trương Hằng cố nén ý cười nơi đáy lòng, giọng điệu mang theo vài phần trêu cợt nói.
Mảnh vỡ thần bí lại phát ra một tràng rít gào, giận dữ hét lên với Trương Hằng:
- Ngươi đám trêu chọc ta?
Trương Hằng không nóng không giận, cận thận quan sát mảnh vỡ thần bí này vài lần. lòng đã tin tưởng. Trí lực của vật này đích xác không cao, hẳn là rất dễ dàng bị lừa dối.
Vừa nghĩ đến đây, Trương Hằng lại hăng hái tinh thần.
Khẽ ho vài tiếng, Trương Hằng ra vẻ nghiêm nghị nói:
- Một mảnh vỡ tàn phá. ngươi có tư cách gì kiêu ngạo trước mặt ta. Ngươi có tin ta sẽ cho ngọn lửa này ăn sạch ngươi hay không...
Mảnh vỡ thần bí hơi sửng sốt, lập tức cười lạnh nói:
- Tuy rằng nó có Bất Diệt Ấn Ký, sau khi thôn phệ ta, nó sẽ không tiêu tan. Nhưng là ngươi Khẳng định sẽ bị vỡ bụng chết.
Trong lúc nhất thời Trương Hằng cũng không hiểu Bất Diệt Ấn Ký theo như lời nó là vật gì. nhưng là điều này cũng không cản trở hắn lừa dối mảnh vỡ nho nhỏ này.
- Ha ha ha...
Trương Hằng lộ vẻ khinh miệt cất tiếng cười to:
- Hư Không Hỏa Diễm này chính là do ta khống chế. ta có thể cho nó đem độc thôn phệ ngươi. Như vậy. ta sẽ không bị bất kỳ liên lụy nào.
Nói đến đây, Trương Hằng lại khống chế Hư Không Hỏa Diễm này đánh về phía mảnh VỠ, bộ dạng nhất định phải thôn phệ mảnh vỡ này.
Hư Không Hỏa Diễm dường như cũng có thể hiểu được ý tưởng của Trương Hằng, rất phối hợp bay về phía mảnh vỡ thần bí.
- Ngươi... Tên ngu ngốc nhà ngươi... Không nên làm chuyện ngu ngốc này. Dừng lại, mau dừng lại!
Mảnh vỡ thần bí giận dữ hét.
Trương Hằng làm như vậy cũng là vì hù dọa thứ này. Hắn căn bản không thể khống chế số lượng chuyển hóa Tinh túy khi Hư Không Hỏa Diễm thôn phệ. cũng càng không thể cho Hư Không Hỏa Diễm đem độc đi thôn phệ vật gì.
Thậm chí Trương Hằng có một loại cảm giác giữa mình và Hư Không Hỏa Diễm có một loại quan hệ vô cùng đặc thù. Nếu hắn cường đại, ngọn lửa này cũng cường đại theo, nếu hắn nhỏ yếu. năng lực ngọn lửa này cùng bị suy yếu. Loại quan hệ này cũng không phải đơn thuần là khống chế cùng bị khống chế.
- Muốn ngừng cùng có thể. như vậy ngươi nhất định phải nói ra lai lịch của ngươi.
Trương Hằng lấy tay nâng Hư Không Hỏa Diễm, bàn tay di động lên xuống. Hư Không Hỏa Diễm cũng theo đó nhảy múa vui sướng, dường như một đứa bé bướng bỉnh.
Mảnh vỡ thần bí chìm vào trầm mặc hoàn toàn, dường như không muốn tiếp tục giao tiếp với Trương Hằng.
- Giả chết?
Trương Hằng cười lạnh, một tiếng, nói với Hư Không Hỏa Diễm trong tay:
- Mảnh vỡ này coi như bữa tối của ngươi đi. Một mình ngươi ăn đủ rồi. không cần chia xẻ với ta...
Hư Không Hỏa Diễm lập tức truyền đến một Cỗ tinh thần dao động cho Trương Hằng. sau đó lại nhào về phía mảnh vỡ thần bí.
Trương Hằng hơi sửng sốt, hắn cảm giác Hư Không Hỏa Diễm này dường như thật sự có loại linh tính nào đó.
- Không nên... Ta nói. mau dừng lại!
Mảnh vỡ thần bí lớn tiếng câu xin tha thứ.
Vừa nghe lời ấy. Trương Hằng còn chưa lên tiếng thì Hư Không Hỏa Diễm đã “Tự chủ trương" dừng lại, sau đó bay trở về trong lòng bàn tay Trương Hằng.
“Ặc! Thứ quý này còn rất thông minh!” Trương Hằng rất vừa lòng biểu hiện của Hư Không Hỏa Diễm.
- Được, vậy ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Nếu ngươi dám gạt ta, hừ hừ!
Khóe miệng Trương Hằng treo một nụ cười quỷ dị.
Vút! Hư Không Hỏa Diễm rất phối hợp bay đến trước mặt mảnh vỡ thần bí. lộ ra bộ dạng đói khát khó nhịn.
- Ta nói... Ta nói. Ngươi dừng cho nó tới gần ta.
Mảnh vỡ thần bí sợ hãi nói.
Trương Hằng cười hắc hắc, duỗi tay ra, Hư Không Hỏa Diễm lại về lòng bàn tay hắn cùng đợi câu tiếp theo của mảnh vỡ thần bí.
Ước chừng vài hô hấp. mảnh vỡ thần bí mới than nhỏ:
- KỲ thật, ta cũng không phải là một mảnh vỡ bình thường...
- ít nói nhảm, nói trọng điểm.
Trương Hằng thật không còn lời nào với thứ này. Ngươi đương nhiên không phải là mảnh vỡ bình thường. Mảnh vỡ bình thường có thể nói chuyện sao?
- Được được, ta nói...
Mảnh vỡ thần bí này sinh, ra một loại cảm giác vô lực đối với Trương Hằng, vội vàng nói:
- Ta cùng không biết nhiều về quá khứ của ta, nhưng ta lại biết mình từng là một bộ phận của một thế Giới. Ta còn nhớ rất rõ ràng, ta từng có tên là Tinh Huyễn Giới!
- Thế giới? Còn là Tinh Huyễn Giới?
Trương Hằng gắt gao nhìn chằm chằm mảnh vỡ thần bí này. dường như có chút không tin lời nó nói.
- Ta thật sự không lừa ngươi. Thế giới Nguyên lai của ta bởi vì nguyên nhân nào đó bị đánh thành vài mảnh, mà ta chính là một mảnh trong số đó. Chuẩn xác mà nói. ta là một bộ phận của thế Giới kia.
Trương Hằng trầm mặc giây lát. trong đầu không ngừng suy nghĩ.
Nếu mảnh vỡ thần bí này không lừa hắn nó chính là một bộ phận của một thế giới nào đó. Hoặc là nói. chính là một thế Giới tàn phá.
Một thế giới là một khái niệm như thế nào? Trong lòng Trương Hằng khiếp sợ.
Thế Giới hiện tại của Trương Hằng lớn bao nhiều, chính hắn cũng không rõ ràng lắm. Nhưng là hắn biết Tam Tinh Vực nơi mình hiện tại ở trong toàn bộ Đông Vân đại lục Chỉ có thể xem như một khối lớn bằng hạt vừng, ở trên sách cổ có ghi lại tin tức có liên quan đến ngoại đại lục.
Đột nhiên trong lòng Trương Hằng nhảy dựng. Nếu vừa rồi mình để Hư Không Hỏa Diễm thôn phệ mảnh vỡ này. vậy chăng phải là có thể đạt được một phần tinh túy ẩn chứa trong thế giới tàn phá kia?
Nếu như vậy, Biến Thái Công của mình sẽ từ tầng một thăng tới tầng thứ N hay là sẽ bị vỡ bụng chết?
Chắc rằng khả năng thứ hai là lớn nhất, Trương Hằng lập tức toát mồ hôi lạnh, ướt sũng quần áo.
Chỉ cần đi sai một bước, hắn sẽ xong đời!
Hít một hơi thật sâu, Trương Hằng lại hỏi:
- Ngươi thật sự là một thế giới? Làm sao ngươi có thể chứng minh điểm này?
Mảnh vỡ thần bí lại trầm mặc một hồi. Mới nói:
- Cái gọi là một hoa một cỏ đều có thể là một thế Giới. Ngươi có thể dùng ngân diễm kia không ngừng luyện hóa ta. Với tốc độ hiện tại của ngươi, Cho dù ngươi luyện hóa mấy vạn năm cũng Chỉ có thể hấp thu không đến một phần ức vạn tinh túy của ta.
Trương Hằng vừa nghe lời ấy không khỏi thất kinh. Con mẹ nó, quả nhiên cường đại. Mấy vạn năm mới có thể hấp thu không đến một phần ức vạn.
- Được, lão tử tạm thời tin tưởng. Nếu ngươi đã là một thế Giới tàn phá. vậy ngươi nói tiếp xem. ngươi còn có thể mang đến ưu đãi gì cho ta? Tỷ như có thể lấy ra một ít thiên tài địa bảo từ trong thế giới kia của ngươi hay không?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Trương Hằng sáng lên. Nếu quả thật có thể như vậy. tu vi của hắn sẽ tăng lên như ngồi tên lửa.
Mặc dù là một thế giới tàn phá. nhưng chắc rằng thiên địa Tinh túy ẩn chứa trong đó Khẳng định là khủng bố tới cực điểm.
- Đó là không có khả năng, trừ khi ngươi có thể tìm được mấy mảnh vỡ khác.
Lời nói của mảnh vỡ thần bí cắt đứt Trương Hằng đang YY (rút gọn của “ý dâm”, chỉ thông qua huyễn tưởng để giải phóng tâm tình, có chút Ý tứ Tinh thần AQ - biên: nghĩa đơn giản là tự sướng).
- Vậy ngươi nói xem. mấy mảnh vỡ khác ở đầu?
Trương Hằng không khỏi lên tiếng hỏi. thầm nghĩ chỉ cần kiếm đủ mấy mảnh vỡ khác, chẳng phải hắn có thể sớ hữu thiên tài địa bảo của một thể giới. Đến lúc đó. chăng phải là muốn luyện hóa Như thế nào thì luyện hóa sao?
Mảnh vỡ thần bí do dự một hồi Mới nói:
- Theo như cảm ứng giữa chúng ta, trong đó có hai mảnh vỡ ở thế giới này. còn có một mảnh không trong thế giới này.
Trương Hằng vừa nghe lời ấy. không khỏi trở nên buồn bực. Không nghĩ tới không ngờ còn một mảnh vỡ không ở thế giới này!
Không ở thế Giới này. vậy thì ở đâu?
Nếu muốn vượt Giới đi tìm mảnh vỡ. Trương Hằng ngay cả nghĩ cùng không đám nghĩ.
Sau khi buồn bực hồi lâu, Trương Hằng nhặt mảnh vỡ này lên, ném xuống dưới chân hung hăng giẫm N lần. lúc này mới giải phóng được buồn bực trong lòng.
Sau khi giẫm đạp xong. Trương Hằng lại YY nói:
- Xem lão tử trâu bò bao nhiều, toàn bộ thế giới đều bị lão tử giẫm nát dưới chân...
Mảnh vỡ thần bí hảo tâm nhắc nhở:
- Không phải toàn bộ thế giới, là một phần tư thế giới.
- Cút con mẹ ngươi đi!
Trương Hằng lại dùng chân hung hăng giậm mấy lần. theo sau lại khống chế ngọn lửa màu bạc tiếp tục thiêu đốt mảnh vỡ này.
Cảm giác được một đoàn hạt màu bạc sinh, ra trong đan điền của mình trong lòng Trương Hằng mới thư thái một chút, nhìn mảnh vỡ bị ngọn lửa bạc thiêu đốt. vè sảng khoái nói:
- Nói tiếp xem. ngươi còn có thể mang ưu đãi gì cho ta?
Mảnh vỡ thần bí:
- …!!!