Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1794: Người thanh niên này thật không đơn giản.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Ha ha, vậy sáng cửa thứ hai đi. Chúng tôi không có thời gian để chơi với các người trò chơi này.
Lam Tồn Quân cười khan nói, làm cho tổng quản Trần Tùng tức giận, trợn mắt hừ nói:
- Vậy xin mời.
Mấy người lại từ trong đi ra, không lâu sau thì đến bên cạnh một cái hồ nhỏ nhân tạo. Chiều rộng của cái hồ này khoảng hai trăm mét vuông.
Nước trong hồ trong veo, có thể nhìn thấy những hòn đá cuội dưới đáy hồ, và cả đàn cá vàng đang bơi lội tung tăng, hai bên cạnh rất nhiều hoa sen, cảnh tượng khiến người ta vô cùng thoải mái.
- Mọi người nhìn xem, trong lòng hồ có một con đường, Con đường này chính là những miếng gỗ dải, đương nhên cứ cách khoảng bảy chục phân mới dải một miếng.
Tôi đã kiếm tra, mỗi miếng gỗ này chỉ chịu được trọng lượng khoảng mười lăm cân.
Trần Tùng chỉ vào lòng hồ, nói đến đây, cố ý dừng lại một chút, nhìn mọi người một cái rồi mới nói tiếp:
- Với thân thủ như của các vị, giẫm một cái khả năng sẽ bị chìm xuống đáy hồ.
Đến lúc đó bị ướt hết thì đừng trách tôi không nhắc nhở. Điều kiện thử thách ở đây chính là không để làm chân mình bị ướt, ướt rồi thì không còn đủ tư cách để tham gia thử thách nữa.
Trung Quốc chúng ta là một nước rộng lớn, người luyện công tuy không nhiều lắm, nhưng có những cao thủ Khinh Thân Đề Túng Thuật rất lợi hại. Vừa rồi, cửa thứ nhất chính là tỷ thí về trọng lực và lực khống chế, bây giờ sẽ tỷ thí khinh thân và sự linh hoạt của cơ thể. Các vị, xin mời.
- Có phải vẫn giống như lúc trước, chỉ cần hai đại diện không?
Lam Tồn Quân hỏi.
- Không phải, lần này yêu cầu tất cả đều phải lên. Nếu không qua thì sẽ mất tư cách tham gia cửa thứ ba. Đương nhiên, có thể tự nhiên hồi phủ.
- Chỉ yêu cầu toàn bộ đều qua, chứ không yêu cầu chúng tôi phải dùng một biện pháp cụ thể nào đó, có đúng không?
Diệp Phàm điềm tĩnh hỏi.
- Đương nhiên, cậu không thể mượn bên ngoài, ví dụ như dùng một đầu gỗ nào đó để chống đỡ…
Trần Tùng nói.
- Vậy được, vẫn là Nhân Bàng mở đầu trước.
Diệp Phàm cười cười nói. Phỏng chừng, Vương Nhân Bàng có thể làm được.
- Được!
Vương Nhân Bàng cười gượng một tiếng, vận khí một cái rồi lao về phía miếng gỗ, chân vừa chạm vào lập tức đã ‘mượn lực’ để nhảy sang miếng gỗ thứ hai. Không lâu sau thì đã sang tới đầu bên kia một cách nhẹ nhàng. Lúc này vẻ mặt gã thoải mái, ngồi ở phía bờ bên kia.
Tuy nhiên, Trần Tùng vẻ mặt cũng rất bình tĩnh nhìn Diệp Phamg. Bởi vì Trần Tùng biết, chỉ có cao thủ bát đẳng mới có năng lực như vậy. Trần Tùng không tin, sáu người còn lại, tất cả đều là cao thủ bát đẳng, như vậy thì quá nghịch thiên.
- Lão Lang, anh tiếp tục đi.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Được…
Lang Phá Thiên ngân dài câu nói, sau đó bay người lên, vượt qua những tấm gỗ một cách nhẹ nhàng, không lâu sau thì cũng đã đứng sang bờ bên kia. Tự nhiên, Trần Tùng lại được một trận kinh ngạc, bụng nghĩ nhóm người này thật không đơn giản, ít nhất là có ba cao thủ bát đẳng, hơn nữa, toàn là trẻ tuổi cả. Cao thủ từ đâu ra mà nhiều vậy chứ!
- Ha ha.
Diệp Phàm thản nhiên cười cười, cũng đã nhìn ra được cái gì rồi. Thò chân xuống nhấn nhấn thử một chút, sau đó quay lại bờ, nhìn đám Trần Khiếu Thiên một cái, hô lớn:
- Tất cả đều lên.
Diệp Phàm nói xong, hai cánh tay bỗng mở ra 180 độ, giống như đôi cánh chim ưng. Chỉ nhìn thấy bóng người lay động, Lam Tồn Quân, Trần Khiếu Thiên, Trần Quân và Phí Nhất Độ cũng bật người lên.
Vài tiếng động nhẹ vang lên, mỗi bên cánh tay vừa vặn hai người. Diệp Phàm giang rộng tay, thân mình bật về phía miếng gỗ, rất vững vàng, không lâu sau đã đi đến bờ bên kia.
Bộ dáng nhìn vô cùng quỷ dị, tuy nhiên Trần Tùng đã sớm bị “hóa đá” rồi. Bởi vì trọng lượng của bốn người kia ít nhất cũng phải gần ba trăm cân, lại thêm trọng lượng của cơ thể mình nữa, tổng cộng cũng phải gần bốn trăm cân.
Nhưng người thanh niên này vẫn có thể lướt qua những miếng gỗ kia một cách dễ ràng. Trần Tùng thầm lo lắng cho đại sư Trần Vô Ba. Vị Diệp tiên sinh này ít nhất cũng là cao thủ bát đẳng đỉnh bậc.
- Cửa thứ ba không cần phải so nữa, vào đi.
Đột nhiên, phía trước truyền đến một giọng nói.
- Sư thúc, cuối cùng sư thúc cũng chịu lộ diện.
Trần Khiếu Thiên nhất thời có chút kích động hét to một tiếng.
- Là Khiếu Thiên à, vào đi. Ta cũng chờ đến thời khắc này lâu lắm rồi. Haiz, mấy chục năm rồi.
Xuyên qua rừng cây, bên trong cũng chẳng có gì ngoài một cái sân luyện tập, có khoảng chục người đang xếp làm hai hàng.
Thái sư Trần Vô Ba ngồi giữa, vị này là đại sư nổi tiếng của Trung Quốc, lúc này ông mở đôi mắt sáng ngời nhìn Diệp Phàm, chứ không phải nhìn Trần Khiếu Thiên.
- Người thanh niên, cậu họ Diệp, có thể nói cho ta biết tên đầy đủ được không?
Trần Vô Ba đã biết, người này mới là người lợi hại nhất.
- Diệp Phàm.
Diệp Phàm nói ngắn gọn hai chữ, nhìn Trần Vô Ba một cái, nói:
- Trần đại sư, chấn thương của ông đã khỏi chưa?
- Khỏi rồi, cảm ơn cậu đã hỏi thăm.
Trần Vô Ba liếc mắt nhìn Trần Khiếu Thiên một cái, nói:
- Khiếu Thiên, năm đó một chút ân oán giữa ta và sư phụ của cháu thực sự khiến ta vướng bận trong lòng. Mấy năm nay, ta đều đi tìm tung tích của cháu, nhưng không thấy. Hôm nay cháu đã đến đây rồi, ta nhận sự thách đấu của cháu, còn về cậu Diệp Phàm này, hình như không phải họ Trần thì phải…
Ý của Trần Vô Ba là Diệp Phàm chỉ là người ngoài, không được dại diện cho Trần Khiếu Thiên tỷ thí. Ông già này cũng thật nham hiểm, liếc mắt một cái là nhìn ra được cơ hội rồi.
- Diệp tiên sinh là chủ công của cháu, sư thúc, sư thúc nói xem anh ấy có thể dại diện cháu.
Trần Khiếu Thiên nói thẳng thừng, tuy nhiên không ngờ Trần Vô Ba lại gật gật đầu, nhíu mày, đột nhiên quát lớn:
- Người nhà họ Trần sao lại mất nghĩa khí như vậy chứ?
- Cháu đã rời khỏi nhà họ Trần, không còn là người của nhà họ Trần nữa. Cháu bái ai làm chủ công, chắc không liên can gì tới sư thúc chứ? Nếu chú sợ thì hãy trả lại di vật của sư phụ cho cháu, sau đó đến trước mộ của sư phụ cháu nói ba tiếng xin lỗi là được.
Trần Khiếu Thiên cũng không phải kẻ ngốc, trước khi nói đã suy nghĩ kỹ càng rồi.
Đương nhiên, mấy năm trước, Trần Khiếu Thiên đích xác được Diệp Phàm thu nhận. Hơn nữa cho tới nay, Trần Khiếu Thiên vẫn luôn luôn tôn kính Diệp Phàm. Tuy nói Diệp Phàm không cho gã gọi mình là chủ công, nhưng trong lòng Trần Khiếu Thiên, Diệp Phàm chính là chủ công.
- Diệp tiên sinh, là như vậy thật sao?
Trần Vô Ba hừ một tiếng, sắc mặt cũng có chút thay đổi.
- Đúng vậy. Năm đó khi thu nhận Khiếu Thiên, tôi mới có thân thủ lục đẳng. Lúc đó anh ta bị thương, nên tôi đã thu nhận. Tuy vậy nhưng tình cảm của chúng tôi rất tốt.
Diệp Phàm nói, hắn phát hiện trong khóe mắt của Trần Khiếu Thiên ngấn nước. Biết rằng gã đang cảm động, mình nói những lời đó đã cho Trần Khiếu Thiên thể diện lớn.
- Chủ công tiên sinh, Khiếu Thiên sẽ mãi là thủ hạ của tiên sinh, đến chết cũng không thay đổi.
Trần Khiếu Thiên miệng run run nói, sau đó còn quỳ xuống. Trần Quân thấy vậy cũng quỳ xuống. Diệp Phàm liền đỡ gã đứng lên, tuy nhiên Trần Khiếu Thiên vẫn không chịu đứng.
- Được, tôi nhận.
Diệp Phàm nói, sau đó đỡ hai cha con Trần Khiếu Thiên vậy.
- Đàn ông của Trần gia chúng ta thật giỏi…
Trần Vô Ba tức giận nói mỉa một câu. Lúc này ông không thể ngồi được nữa, đứng dậy quay sang cô gái xinh đẹp đang đứng bên cạnh nói:
- Trần Yến, đem vật đó đến đây.
Trần Yến gật đầu xoay người đi, không lâu sau cầm một chiếc hộp làm bằng gỗ hương đến. Trần Vô Ba sau khi nhận lấy liền đưa cho Trần Khiếu Thiên, nói:
- Đây, xem đi. Có thể sẽ có chút hư…
Trần Khiếu Thiên tay run run mở chiếc hộp ra, bên trong chỉ là một hòn đá màu đỏ. Có chút giống với kê huyết thạch. Diệp Phàm dùng đôi mắt chim ưng quan sát, phát hiện hình như trên viên đá này có hoa văn.
- Đúng vậy, chính là nó. Năm đó sư phụ nhặt được một viên kê huyết thạch, cũng chẳng có điểm gì đặc biệt, nhưng sư phụ vẫn luôn cầm trong tay. Tuy nói đó là vật bình thường, nhưng là thứ sư phụ thích. Trước khi sư phụ mất còn muốn tôi cầm đến. Hôm nay tôi tin là nó lại trở về với tôi thật rồi.
Trần Khiếu Thiên xúc động nói. Đôi mắt lúc này đã rưng rưng…
- Mời trả lại cho tôi.
Trần Vô Ba nói.
Trần Khiếu Thiên tuy không muốn nhưng vẫn trả lại cho Trần Vô Ba, bởi vì hiện tại nó đang thuộc về ông ta. Tuy nhiên, Trần Khiếu Thiên hung hang trừng mắt nhìn Trần Vô Ba như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
- Yên tâm đi lão Trần, hôm nay tôi nhất định sẽ lấy lại viên đá cho ông.
Diệp Phàm nói, khí phách mười phần. Hắn nhìn Trần Vô Ba một câu, nói tiếp:
- Còn thêm một điều kiện nữa là ‘bí thuật’ của Trần gia các người, thế nào? Tuy nhiên, tôi cũng nói rõ rằng tôi cũng chẳng ham hố gì bí thuật đó, mà là muốn dùng nó để trị bệnh một chút mà thôi.
- Trên đời này chẳng có gì là chắc chắn cả, người thanh niên, đừng có khua môi múa mép nữa.
Lúc này, đột nhiên truyền đến một tiếng cười chói tai, không lâu sau một bà già mặc bộ đồ màu xanh đến.
Tuy nói nhìn có vẻ như trên 50 tuổi rồi, nhưng trông vóc dáng vẫn còn khá ‘chuẩn’, hơn nữa trên người phát ra một khí thế rất đặc biệt.
Tuy nhiên, khi Vương Nhân Bàng nhìn thấy bên cạnh bà già còn có một cô gái nữa thì liền kêu ‘Á’ một tiếng.
- Sao vậy, hai người quen nhau à?
Diệp Phàm quay sang hỏi Vương Nhân Bàng.
- Chính là Lạc Phi Trúc ở Thiên Nguyệt am.
Vương Nhân Bàng cố ý nhấn giọng. Diệp Phàm quay sang nhìn, quả nhiên phát hiện cô gái đúng là có khuôn mặt rỗ như quả mít, lại còn có cặp răng nanh nữa chứ.
- Anh Bàng, em đến tìm anh đây.
Lạc Phi Trúc thân mật nháy mắt với Vương Nhân Bàng, còn cười cười, hai chiếc răng nanh lại được dịp lộ ra.
- Đừng đừng, chuyện của chúng ta đã xong lâu rồi.
Vương Nhân Bàng có chút cuống lên rồi.
- Cậu chính là Vương Nhân Bàng?
Bà già bên cạnh Lạc Phi Trúc đột nhiên hỏi.
- Chính là tôi, bà già, có gì chỉ bảo?
Vương Nhân Bàng có chút bốc hỏa nói. Bởi vì bà già này có ý châm chọc mình. Vương Nhân Bàng đương nhiên là không ‘tha’ rồi.
- Vả vào miệng.
Bà già tức giận hừ nói. Vương Nhân Bà nghe thất vậy liền vụt sang bên cạnh.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1795: Đại sư cũng lộ áo ba lỗ.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
Phát hiện người đàn bà đó vừa ra một chưởng, trong nháy mắt đã tới ngay trước mặt. Hơn nữa, bàn tay lập tức múa may trên không trung rất lợi hại, trong lúc múa may, Vương Nhân Bàng nhìn thấy hai mươi đôi bàn tay chuyển động trước mặt mình. Anh ta kinh hoàng, vội vàng né hết bên phải rồi lại tránh bên trái.
Nhưng, còn phía dưới.
Một tiếng bạt tai nhẹ bẫng vang lên, người đàn bà lên tiếng rằng:
- Không dạy cậu, thì cậu lại cứ nghĩ rằng trên đời này chỉ có mình là nhất hả? Lạc Phiêu Phiêu ta lâu lắm rồi không xuất hiện, nhưng không ngờ lại bị một tiểu bối không thiếu hiểu biết gọi là “bà già”, cậu nói rõ cho ta xem, ta già ở chỗ nào, hôm nay mà không nói ra được, ta sẽ rút xương cậu ra đấy.
Diệp Phàm vừa nghe thấy, lập tức cảm thấy đầu mình kêu ong ong. Trong lòng nghĩ bụng:
-“Phiền toái rồi đây, mụ đàn bà này là Lạc Phiêu Phiêu, chả có nhẽ đó chính là người đàn bà với biệt danh “tàng lang ác cẩu” Lạc Phiêu Phiêu trong 6 vị Hoa Hạ”.
Thế thì đúng là có chút cao giá rồi, những người như thế này là cùng đẳng cấp với sư bá “tọa địa lão hổ Phí Thanh Sơn, vu sơn thủy tiên Mai Thiên Tuyết” rồi. Tới ngày hôm nay, thì chắc là ai cũng là cao thủ cấp 9 rồi. Thêm vào cả Trần Vô Ba cũng cấp 9, thì cuộc tỉ thí hôm nay thua là cái chắc.
Còn về phần Vương Nhân Bàng và Trần Khiếu Thiên, có vẻ như đều đã nghĩ ra cái gì rồi. Sau khi lặng người đi một lúc, thì ai nấy đều mang bộ mặt tăm tối.
Vương Nhân Bàng càng giận dữ hơn, sờ hai bên má tới một hồi lậu, tính nóng này của thằng nhãi này lại bùng phát rồi, giơ một chân lên đạp về phía Lạc Phiêu Phiêu.
- Ức hiếp con gái của ta, lại còn dám hành hung, hôm nay, Lạc Phiêu Phiêu ta sẽ cho cậu biết thế nào gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Lạc Phiêu Phiêu hừ giọng nói, chốc lát, hai tay đột nhiên xoắn vào lấy nhau. Trông giống như một cú đấm trời giáng xông thẳng vào hướng chân Vương Nhân Bàng.
Vương Nhân bàng không đứng vững nổi, liền lùi xuống 5 bước chân lớn. Cảm giác hoa hoa trước mắt,….
Tiếng của 5 cái bạt tai thoảng qua rất nhanh, tất nhiên là đồng chí Vương Nhân Bàng đã bị ăn vài phát bạt tai rồi. Nhưng Lạc Phiêu Phiêu có vẻ như vẫn còn biết giơ cao đánh khẽ, Vương Nhân Bàng chỉ có cảm giác đau mà thôi, nhưng vẫn không hề có đổ máu.
- Mẹ, nhẹ tay chút thôi, đừng đánh anh Bàng mạnh tay quá?
Lạc Phi Trúc đau lòng kêu lên.
Nhưng, trong tai Nhân Bàng tự nhiên lại muốn ói ra.
- Gọi một tiếng mẹ vợ thì ta sẽ tha cho cậu.
Lạc Phiêu Phiêu quay người rõ nhanh, tới phía sau người Vương Nhân Bàng, giơ một chân lên đá, lập tức Vương Nhân Bàng ngã nhào ra như một con chó gặm bùn, bị Lạc Phiêu Phiêu đạp một chân rõ mạnh vào lưng.
- Dừng tay, trên đời này chỉ có ép mua ép bán, làm gì có chuyện ép người ta cưới con gái bà. Huống hồ, cô con gái này của bà, nói thực là, diện mạo này, tôi thực sự không dám khen nửa lời!
Diệp Phàm hét lớn, giơ một chân lên đá Lạc Phiêu Phiêu.
- Này chàng trai trẻ, đối thủ của cậu là tôi, chả phải là thích đi gây chuyện hộ Trần Khiếu Thiên hay sao? Tới đây xem nào, có bản lĩnh gì thì trổ tài xem nào! Trần Vô Ba xoay người, bóng dáng đã bám theo sát Diệp Phàm rồi. Xuất một chưởng ra, xông thẳng vào mặt của Diệp Phàm.
Một tiếng động vang trời, hai bên đều phải lùi lại 3 bước lớn.
- Còn có chút sức nặng, thảo nào lại có gan tới thách thức Trần Vô Ba tôi.
Trần Vô Ba thản nhiên hừ giọng nói, thật quá lạc hậu.
Mặc dù anh ta nghi ngờ Diệp Phàm là cao thủ cấp 9, nhưng, Trần Vô Ba tin là, dựa vào bản lĩnh thâm hậu của mình, Diệp Phàm nhiều nhất cũng chỉ vừa mới lên cấp 9, quyết không đánh nổi mình. Còn đối với nội lực thâm hậu của mình, lão Trần vô cùng tự tin.
Trần Vô Ba lạnh lùng nói, hai tay đột nhiên đưa ra phía trước, với tốc độ quá nhanh. Cho dù mắt Diệp Phàm có là mắt chim ưng đi nữa, thì cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng, Diệp lão đại vì có mắt chim ưng, nên tránh cũng rất nhanh. Cả người né sang một bên, một chưởng của Trần Vô Ba áp sát người. Nhưng Diệp lão đại sớm đã chuyển người ra sau lưng Trần Vô Ba. Diệp lão đại nắm được cơ hội ngàn năm, đẩy mông thật mạnh ra phía bên, đâm thẳng vào người của Trần Vô Ba.
Một tiếng động nhỏ, Trần Vô Ba không hề đề phòng với tốc độ chuyển người nhanh như cắt của Diệp Phàm. Trở tay không kịp, nên phần người dưới bị mông Diệp Phàm đâm một cái mạnh về phía trước.
Diệp lão đại đương nhiên sẽ không từ bỏ cơ hội tốt này, lấy sức cả thân, đá một cái thật mạnh vào mông của Trần Vô Ba.
Một tiếng bụp rõ mạnh vang lên, như xé toác bầu không khí. Trong không trung, phát ra thứ âm thanh sát sát kì lạ. Nhưng, Trần Vô Ba suy cho cùng cũng vẫn là Trần Vô Ba.
Chỉ nhìn thấy anh ta đột nhiên nhấc chân lên, dùng lực….
Đầu trên chân dưới lộn ngược cả lên, hơn nữa, toàn thân thu lại thành một dụng cụ đựng bóng, lăn ngược lại từ phía đầu của Diệp lão đại rồi lăn tới thân thủ của Diệp Phàm.
Nhưng, mặc dù là đã né đi rồi, chỉ là, Trần đại sự trông rất nhếch nhác. Tới cả mớ tóc dài cũng bị Diệp Phàm dùng tay cạo qua một lượt, chôc lát đã thoáng hơn. Trần đại sư đội trên đầu cái tổ chim, trông rất ngầu.
Trước mắt đệ tử thì lôi thôi như vậy, Trần đại sư cảm thấy rất mất mặt. Giọng lạnh lùng, hai mắt tỏ vẻ tức giận, hai tay Trần đại sư vòng qua, dùng cái giá đẩy tay đẩy ra phía bên sau của Diệp Phàm.
Đây là chiêu mà Trần Vô Ba giỏi nhất, thái cực thôi thủ.
Đừng xem thường sức mạnh vô phong từ đôi bàn tay, trông như là đang biểu diễn. Nhưng, Diệp Phàm biết rằng, sức mạnh vô phong đó lại ẩn chứa nội khí mạnh mẽ 10 năm khổ luyện của Trần đại sư. Chính vì thế, Diệp lão đại không hề có chút khinh suất.
Sau một tiếng vang lớn.
Cả người mở ra, Khai Bi Thủ của Lô gia kết hợp với Lâm Âm Chỉ của Phí gia, thêm cả công lực Diệp gia do Diệp Phàm tự sáng tạo ra, Diệp gia công hòa hợp được cả ba với nhau sẽ có thể chắn được thôi thủ của Trần Vô Ba.
Không hề có chút âm thanh nào, lại xảy ra chuyện kì lạ rồi. Tay của Diệp Phàm nắm chặt lấy tay của Trần Vô Ba. Diệp lão đại trong lúc kinh ngạc liền lui người lại.
Nhưng, cảm giác trên đôi bàn tay của Trần đại sư hình như có một lực hút. Kì thực, bàn tay của Trần đại sư không thể có lực hút được.
Chỉ là nội khí của anh ta phát ra, dẫn tới việc hình thành một lực hút đầy ma lực. Thêm vào đó, là sự kì lạ của thái cực thôi thủ, chính vì thế, đã dính chặt lấy tay của Diệp Phàm.
Diệp Phàm rõ nhất rằng, nếu muốn đọ nội khí với Trần Vô Ba, thì chắc chắn sẽ thua. Suy cho cùng, thì gừng càng già càng cay, cái này, là kinh nghiệm được tích lũy một thời gian dài, không phải là thứ muốn có ngay là được.
Sau khi hai bên giằng co vài phút, Diệp chủ cảm thấy nội khí như thủy triều dâng ào lên, khắp người, có một cảm giảm hư thoát. Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì khi nội khí bị tiêu hao hết thì cũng là lúc Trần Vô Ba bị dìm xuống.
Trần Khiếu Thiên ở bên cạnh là người hiểu rõ nhất uy lực của thái cực thôi thủ. Nhất thời căng thẳng tới nỗi mà mồ hôi chảy đầm đìa trên trán.
Trần Quân cũng vậy, nhưng Lang Phá Thiên và Lam Tồn Quân thì đều nín thở, nhìn chằm chằm vào 4 cái tay dính chặt vào nhau đó.
Nhưng, vẫn vọng tới một âm thanh hài hòa. Chỉ nghe thấy Vương Nhân Bàng chửi rằng:
- Bà lão, bà đừng kiêu ngạo như vậy, có giỏi thì bỏ tôi ra, chúng ta đấy lại ba trăm hiệp nữa. Mẹ kiếp, dẫm đạp ông đây, thì uy phong cái nỗi gì cơ chứ!
- Một hiệp còn không địch lại nỗi, làm sao mà địch nổi 300 hiệp, cậu định lừa đứa trẻ 3 tuổi hả? Này cậu nhóc, vẫn không thành thực, không ngờ lại dám mắng nhiếc nữa.
Giọng lạnh lùng của Lạc Phiêu Phiêu vọng lại mang theo vài tiếng động nữa, đồng chí Vương Nhân Bàng rất thảm, không ngờ lại bị Lạc Phiêu Phiêu đã cho mấy phát vào mông. Chắc hẳn, sau khi anh chàng Nhân Bàng về nhà, thì cái mông đó chưa chắc là đã ngồi nổi.
Thảm quá!
- Bà lão chết tiệt này, bà đợi đấy.
Vương Nhân Bàng mồm mép chua ngoa, lại bắt đầu chửi đổng.
- Nếu lại chửi nữa, có tin là bà đây cho cậu thành công công không.
Lạc Phiêu Phiêu tức giận, vừa ngoắc chân lên, Vương Nhân Bàng đã lại bị lộn một vòng, mặt hướng về phía Lạc Phiêu Phiêu. Nhưng Lạc Phiêu Phiêu được xưng là “Tàng lang ác cẩu” Chắc chắn là có tính tà ác. Bà ta dùng một chân đạp lên Vương Nhân Bàng như thể là đạp lên cái gậy nào đó vậy.
Vương Nhân Bàng quả này thật đúng là không dám chửi nữa rồi, nếu mà làm Lạc Phiêu Phiêu nổi giận thật, thì là muốn mình trở thành công công rồi, tới lúc đó thì không sống nổi rồi.
- Phá!
Từ phía xa vọng lại tiếng giọng ồm ồm của Diệp lão đại.
Sau tiếng nổ lớn, Diệp lão đại gắng gượng dùng hết sức mạnh toàn thân để tháo gỡ được tình trạng dính chặt đấy, cuối cùng thì cùng thoát thân ra được. Nhưng, cái giá phải trả là hai bàn tay của Trần Vô Ba đẩy cả người bay ra phía sau như đạn bay vậy.
Một tiếng bẹp
Diệp lão đại bay đập phải một bãi đất, nên bụi mù bay khắp trời.
- Được đấy!
Diệp lão đại tức giận, cổ tay hơi động, chiếc chuông sao băng đột nhiên phi theo, bám theo Trần Vô Ba như một con rắn nhỏ.
- Hừ!
Trần Vô Ba lạnh lùng nói, hai tay múa may trên không một hồi. Khí thế mạnh mẽ bị kéo lại qua chỗ cái chuông sao băng bởi thái cực thôi thủ.
Điều kì lạ là, chiếc chuông sao băng đấy đúng là bị kéo lại thật. Trong chốc lát, đầu chuông đã nằm gọn trong tay của Trần Vô Ba, mỗi bên giành lấy một đầu. Trong nháy mắt, đã bị dính chặt vào nhau, Diệp lão đại đột nhiên cười nham hiểm.
Tiểu Lý Đao vụt qua rồi lao tới Trần Vô Ba, mà hai quả Lạc Bảo Tiền cũng xoay tròn quanh, cắt qua phía sau người Trần Vô Ba mà không hề phát ra chút âm thanh nào.
- Liễu Diệp đao!
Trần Vô Ba bỗng nhiên trừng hai con mắt, dường như nghĩ ra cái gì đó, bởi vì, Liễu Diệp phi đao là dấu hiệu đặc trưng của đảo Hồng Diệp ở Phí gia trang, những nhân vật đẳng cấp đại sư như Trần Vô Ba sẽ biết được loại phi đao này.
Tự nhiên nghĩ tới trên người nhà họ Phí, so với Phí gia trang thì, Trần Vô Ba, tất nhiên có chút e sợ.
Bởi vì, nghe nói Phí gia có một tọa địa lão hổ nào đó đã quay trở về. Nghe nói còn đột phá ra một giai đoạn công lực cực đáng sợ. Diệp Phàm có thể dùng loại đao này, vậy chắc chắn phải có quan hệ mật thiết với nhà họ Phí, chắc hẳn là đệ tử được cưng nhất của Phí gia trang.
Nhưng, Trần Vô Ba vẫn hơi chuyển mình, vụt qua. Nhưng không hề bỏ chiếc chuông sao băng đang kéo ra khỏi tay. Có điều là, tuy đồng chí lão Trần đã né được hai chiếc phi đao, nhưng lại không lường được hai quả Lạc Bảo Tiền ở phía sau lưng.
Một âm thanh chói tai phát ra.
Trần Khiếu Thiên vui mừng phát hiện ra rằng, chiếc áo choàng sau lưng Trần Vô ba lại bị cắt hai lỗ rõ sâu, sâu tới cả phần da thịt.
Hình như, còn lờ mờ xuất hiện có vệt máu. Diệp lão đại khá là thâm hiểm, hai quả Lạc Bảo Tiền ấy không những làm rách cả áo, mà còn còn xoẹt một vòng ở sau lưng áo người đó.
Ngay lập tức, khi Lạc Bảo Tiền rời ra, thì một mảnh áo cũng bị rời theo. Lúc đó, đằng sau lưng Trần Vô Ba lộ ra một cái áo ba lỗ tròn thật kì lạ. Cái này, có vẽ như là có người dùng compa vẽ một đường tròn trên lưng ông ta rồi cắt ra vậy.
- Thằng nhãi này được đấy!
Trần đại sư giận dữ, chuyện này thực sự mất mặt qúa đi mất. Mặt lão ta đỏ ửng lên!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1796: Người đẹp và dã thú.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
Lão già đó kéo mạnh tay, cứ vặn rồi lại quăng, Diệp Phàm khó giữ chặt được. Cả người giống như một mảnh giấy bị chiếc chuông sao băng lôi cho bay tận ra xa cách đó 70, 80 mét, đâm sầm vào một cái cây rồi mới lăn xuống đất. Cả người đập mạnh xuống nên bị vùi ở dưới đất sâu tầm nửa thước. Trần Quân và vài người nữa vội chạy tới kéo hắn lên.
Lần này coi như hòa rồi.
- Sư thúc, sau lưng chú có thể dùng làm bia đỡ đạn đấy.
Trần Khiếu Thiên nói mà không nể nang gì, giọng quang quác ra.
- Cầm đi!
Trần Vô Ba mặt tối sầm, vừa kéo chiếc chuông sao băng xong liền cầm cái hộp đặt trên bàn ném cho Trần Khiếu Thiên, cái này, nhằm ám chỉ bản thân ông ta đã nhận thua rồi. Tất nhiên, Trần đại sư không bao giờ muốn mất mặt, nên sẽ không thừa nhận đâu.
Quay người, lại bảo Trần Yến cầm một quyển vở nhỏ ném cho Diệp Phàm, chắc hẳn đó là thuật tẩy não.
- Sư phụ, đệ tử cuối cùng cũng đã lấy lại được vật mà người yêu quý.
Trần Khiếu Thiên đang cầm chiếc hộp bỗng nhiên nâng hai tay lên cao, rồi quỳ xuống đất, nước mặt tuôn trào.
- Lạc tiền bối, hi vọng bà giơ cao đánh khẽ, tha cho người anh em Vương Nhân Bàng.
Diệp Phàm, được Lam Tồn Quân
Lang Phá Thiên và vài anh em nữa đỡ dậy xong liền ra chỗ Lạc Phiêu Phiêu, nói.
- Muốn ta đây tha cho cũng không khó, một là Vương Nhân Bàng gọi ta một tiếng mẹ vợ, hai là, nếu cậu có thể thắng bà già này, thì Lạc Phiêu Phiêu ta sẽ không quan tâm tới chuyện của các cậu nữa.
Đương nhiên, chỉ hạn định thời gian trong 1 tiếng đồng hồ. Ta có thể để cậu nghỉ ngơi trong vòng 10 phút.
Nếu không thì, cậu lại bảo Lạc Phiêu Phiêu ta thừa nước đục thả câu.
Lạc Phiêu Phiêu rất độc ác, và rất mặt dày.
Lúc này, Diệp Phàm sức cùng lực kiệt, tới đứng cũng không vững, phải nhờ người khác đỡ, cho dù là nghỉ ngơi tới 10 ngày, cũng không thể hồi phục ngay lại được. Làm sao còn có sức lực để chiến đấu tiếp nữa?
- Lạc tiền bối, bà làm vậy là khiến tôi khó xử rồi? Bà thấy đấy, bộ dạng tôi thế này còn đứng nổi nữa sao? Bà là tiền bối, cũng không nên làm vậy chứ.
Diệp Phàm lắc đầu, nói.
- Người ta gọi ta là tàng lang ác cẩu, nếu đã được đặt cho cái ác danh này rồi, thì Lạc Phiêu Phiêu ta cũng không để ý tới. Trên đời này chỉ có đạo lí người thắng là kẻ mạnh, là bá đạo. Kẻ thua, thì có nổi danh tới đâu, cũng chỉ là loại tỏ vẻ chính nghĩa, có tác dụng quái gì chứ? Không phải chó má!
Lạc Phiêu Phiêu chưa từng học qua hậu hắc học, nhưng bà ta sớm đã có thể lĩnh hội được. Vì thế mà quyết không nhẹ tay.
Nhưng, sau khi Lạc Phiêu Phiêu chứng kiến Liễu diệp đao của Diệp Phàm, thì thái độ đã tốt hơn rồi. Nếu không, với tính cách của bà ta, thì sớm đã trừng trị đồng chí tiểu Diệp rồi. Làm gì có cái chuyện tiểu bối ngồi lí luận với bà ta. Lạc Phiêu Phiêu từ trước nay là người không hề biết tới chữ “đạo lý”.
- Đánh thôi!
Diệp Phàm nổi giận, dùng tay đẩy tay của Trần Quân ra, Diệp lão đại ngồi rầm một cái xuống đất, để nghỉ ngơi.
Hắn đang chuẩn bị quyết đấu một trận.
Theo đồng chí tiểu Diệp phỏng đoán, thì Lạc Phiêu Phiêu cùng lắm cũng chỉ là mới lên cửu đẳng, về độ dày dặn trong công lực, thì chắc là không bằng Trần Vô Ba.
Nếu có đóng góp cho phi đao và Lạc Bảo Tiền, thì có khi lại có chút hi vọng thắng. Chỉ là, hi vọng này dường như là bằng không.
- Nhưng, đấu với Lạc Phiêu Phiêu chính là không màng tới sự sống cái chết rồi. Tới lúc đó, có xảy ra chuyện gì, thì đừng cho là Lạc Phiêu Phiêu ta lòng lang dạ sói.
Lạc Phiêu Phiêu liếc mắt nhìn Diệp Phàm, hừ giọng nói.
- Người anh em đừng có mà như vậy, Vương Nhân Bàng ta nhận rồi.
Vừa nghe Lạc Phiêu Phiêu nói vậy, Vương Nhận Bàng cũng không thể nín nhịn nổi.
Chuyện này, nếu Diệp Phàm đấu tiếp, nếu đúng như lời của Lạc Phiêu Phiêu nói thì quả thật là nguy hiểm tới tính mạng. Vương Nhân Bàng đương nhiên không muốn nhìn thấy chuyện như thế này xảy ra nữa.
- Không sao, chỉ có anh hùng chết trận, không có loại nhát cáy chuyên né tránh! Đại trương phu có nề hà chi. Làm sao có thể bị một bà già ép bắt lấy vợ, với cái thái độ phủi tay kiên quyết như vậy, bắt đầu nhắm mắt, bắt đầu ngồi xuống.
- Hừ! Ác cẩu vẫn chính là ác cẩu.
Đột nhiên, có một giọng nói lạnh lùng dễ nghe của một cô gái truyền tới rất rõ.
- Ai vậy?
Lạc Phiêu Phiêu tức giận, bật dậy, đảo mắt tứ phía để nhìn.
- Hãy ăn một roi của ta.
Hét lớn theo hướng phát ra tiếng nói đó, từ một cái cây lớn các đó trăm mét, hạ đất một dáng người màu đỏ.
Dáng người đó như một cái bóng, trên mặt chùm khăn đỏ, toàn thân cũng mặc bộ quần áo lụa màu đỏ. Bóng đỏ đó dùng chiếc roi trên tay vắt lên cây rồi phi xuống dưới. Thân thủ quả thật nhẹ nhàng. Hơn nữa, trông khá phóng khoáng, như thiên nữ hạ phàm vậy. Động tác ấy của cô ta, cảnh sát vũ trang cũng có thể làm được, chỉ là, không được đẹp mắt như vậy thôi.
- Tỏ vẻ bí hiểm là có thể dọa người được ư, hãy nếm một roi của ta đây. Bà già cả đời này không sợ ư.
Lạc Phiêu Phiêu tức giận, một chân đá phắt đồng chí Vương Nhân Bàng xa tới mấy mét, Nhân Bàng lại lăn tròn 7200, khiến cho cả đầu lẫn mặt toàn là đất, nhưng, trên đầu sớm đã thành tổ chim rồi.
Anh chàng này, hôm nay coi như là bị ác cẩu Lạc Phiêu Phiêu ức hiếp cho tới cùng rồi. Gã, với ánh mắt giết người cứ nhìn chằm chằm vào lưng của ác cẩu, không biết là đang nghĩ gì nữa.
Lạc Phiêu Phiêu dậm thật mạnh chân xuống đất, rồi vung lên cao hơn 2 mét, trong không trung vụt bay qua chỗ cô gái áo đỏ ấy, để công kích.
Một âm thanh chói tai vang lên.
Lạc Phiêu Phiêu rút từ thắt lưng một chiếc roi màu đen đậm, vút lên không một đường cong hoàn hảo.
Roi của hai bên lần đầu tiên xoắn lấy nhau trên không, chạm vào nhau rồi vút qua. Hai chiếc roi một đen một đỏ giống như những con rắn nhỏ nhảy múa trên không trung, trông rất đẹp mắt.
Nhưng, việc vung vẩy chiếc roi đó trên không mang tới thứ âm thanh thực sự khiến người ta sợ hãi. Bầu không khí trên không trung như bị xé toác ra, phát ra những tiếng run rẩy như kiểu không khí đang nổ tung ra vậy.
May mà có mặt ở hiện trường lúc đó đều là những người nội công thâm hậu, nếu là người bình thường, thì chắc phải sợ tới vãi ra quần mất.
Nào có dám xem.
Bóng người Lạc Phiêu Phiêu không lả lướt như bóng đỏ ấy, nhưng, Lạc Phiêu Phiêu càng chú ý tới việc đáng chắc, đóng chắc. Mỗi lần vọt roi lại thể hiện được sức mạnh tới phát sợ. Chiếc roi màu đen kèm theo thứ tạp âm chói tai, khiến cho người ta có cảm giác tai họa giáng xuống đầu vậy.
Nhưng, thân pháp của bóng đỏ đó nhẹ nhàng, linh hoạt, mỗi khi chiếc roi đen sắp vụt tới thì lại có thể nhẹ nhàng né tránh.
Hơn nữa, cứ chốc chốc lại vung chiếc roi đỏ lên trời, để tạo một vệt máu trên không trung, hai người đấu cho tới lúc kịch liệt nhất, thì chỉ nhìn thấy roi và tiếng động, tới cả bóng người cũng không thấy đâu. Váy bay khắp nơi, khiến cho người ta có cảm giác như trong mộng một cách hoang đường.
- Chả có nhẽ là cô ta.
Diệp Phàm trong lòng thầm nghĩ, cảm giác rằng cái bóng ấy càng ngày càng bí hiểm.
Cho tới lúc này cũng xuất hiện mấy lần, một lần là gặp qua ở Bát Quái Môn, lần thứ hai thì chắc là ở Thủy Châu khi hắn bị thương, đã có một bóng đỏ xuất hiện cứu giúp. Còn một lần nữa là lần trước khi hắn và Trinh Dao ở với nhau, cô gái đó còn nói:
- Trời xui đất khiến.
- Cô ta rốt cuộc là ai cơ chứ?
Trong lòng Diệp Phàm đắn đo suy nghĩ, vì, bộ mặt của bóng đỏ đó vẫn còn che mạng đỏ, nên nhìn không hề rõ.
Cho dù Diệp Phàm có sử dụng đôi mắt chim ưng, kèm thêm cả sự phỏng đoán về khí phách, cũng không thể nhìn rõ bộ mặt của bóng đỏ ấy. Chỉ là cảm giác là khuôn mặt đó tương đối đẹp. Nhưng, trong sự dò xét của đôi mắt chim ưng đó của Diệp lão đại, cảm giác thấy trên người bóng đỏ đó cái khí phách thể hiện ra mang hơi hướng của tính cách nhu mì.
Mà trong khi đó khí phách của Lạc Phiêu Phiêu lại là tính mạnh mẽ, và độc ác. Bóng đỏ ấy dùng thuật dĩ nhu khắc cương. Hai luồng khi phách đan xen nhau trên không, lúc hợp lúc tan. Diệp lão đại cảm nhận được điều đó.
Nên cảm thấy vô cùng hứng thú.
- Còn mười roi nữa, bà sẽ phải thua cuộc!
Bóng đỏ ấy lại một lần nữa hừ giọng nói chiếc roi ngày càng nhanh hơn, nó giống như cái bóng mờ ảo ngợp trời, cứ hướng vào phía của Lạc Phiêu Phiêu. Mà khí phách được toát ra, chốc lát lại mạnh hơn rất nhiều, khí phách ấy càng ngày càng rõ ràng, và rất đẹp.
Đúng là 10 roi, áo váy của Lạc Phiêu Phiêu bị chạm đúng vào roi, ngay lập tức, nửa phần ống tay áo bay lên không trung.
- Cô là cô ta đúng không?
Lạc Phiêu Phiêu dừng lại, vẻ mặt ngạc nhiên, nói với bóng đỏ ấy. Bà ta dường như đã nghĩ ra được cái gì đó, nhưng, vẫn còn chút nghi ngờ.
- Ta là ai liên quan gì tới bà, quan trọng là bà không thể thừa nước đục thả câu để công kích anh ta.
Bóng đỏ chỉ thẳng vào Diệp Phàm rồi nói.
- Cậu ta là gì của cô? Cô không thể là cô ta. Nhưng, tại sao cô lại phải bảo vệ cậu ta ?
Lạc Phiêu Phiêu mặt mũi tím tái hừ giọng nói.
- Không liên quan tới bà!
Bóng đỏ ấy lại hừ giọng nói, chỉ thẳng vào mặt Lạc Phiêu Phiêu rồi nói:
- Nếu không đi, thì lượt roi tiếp theo sẽ hướng vào ngực và bụng bà đó. Chả phải bà luôn tự xưng là tàng lang ác cẩu hay sao, vậy hãy để mọi người nhìn bộ ngực của mùa xuân vô hạn ấy xem nhỉ? Roi tiếp theo sẽ là ở mông! Mông của ác cẩu chắc phải gợi cảm lắm đây, haha…..
Bóng đó cười một cách điên cuồng.
- Cô! Một đôi gian phu dâm phụ!
Lạc Phiêu Phiêu tức tới nỗi hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, kêu ken két, chỉ vào bóng đỏ mà nghẹn ngào không nói nổi. Vài giây sau, hô lớn:
- Chúng ta đi!
Điều kì lạ là bóng đỏ ấy nghe tới gian phu dâm phụ, thì lại không hề tức giận, cũng không lên tiếng, điều này đúng là khiến mọi người có mặt ở đó cảm thấy khó hiểu. Cứ chốc lại xem bóng đỏ ấy, chốc lại quay sang phía Diệp lão đại. Cảm giác hai người bọn họ đúng là có gian díu với nhau.
Diệp lão đại chỉ có thể cười thầm một cách đầy đau khổ.
Lạc Phiêu Phiêu nói xong, kéo con gái Lạc Phi Trúc lê từng bước lớn rồi mất hút. Nhưng, giọng nói của Lạc Phi Trúc vẫn còn vọng lại từ phía xa rằng:
- Con muốn đi với anh Nhân Bàng, con muốn đi với anh Nhân Bàng.
- Anh Nhân Bàng, người ta rất nhớ thương anh đấy, anh cũng phải thể hiện một chút đi chứ, haha!
Trần Quân cười gượng một tiếng.
- Nhớ cái đầu cậu ấy, cậu đi mà thử xem.
Vương Nhân Bàng chả vui vẻ gì, phản pháo lại Trần Quân.
Trần Quân vội né, lại sợ thằng cha này tức giận vớ vẩn rồi trút hết lên người mình, lúc đó thì đúng là thảm họa.
- Tiền bối, tới đại sảnh uống trà được chứ?
Trần Vô Ba tỏ vẻ lễ phép, chắp tay với bóng đỏ ấy.
- Đừng gọi tôi là tiền bối, tôi không lớn hơn anh đâu.
Bóng đỏ hừ giọng nói, nhìn Diệp Phàm một cái, rồi nói:
- Tìm người khiêu chiến cũng phải có thực lực mới được, không có thực lực bị đánh ra nông nỗi này, tôi rất hoài nghi trí khôn của anh đấy! Thật khiến người ta thất vọng, hừ!
Sau khi nói xong, bóng đỏ vút qua, rút ra cây roi móc lên trên cây cao hơn 10 mét, vừa kéo, lập tức bóng đỏ động nhẹ, nhịp nhàng vài phát rồi biến mất, lúc đó chỉ còn lại Diệp Phàm với bộ mặt cười khổ sở, và một Trần Vô Ba đang rất nghiêm túc.
Còn có các đệ tử Kinh Trần Môn với một đống những tin đồn thổi. Vì, từ trong lời lẽ trước khi đi của bóng đỏ ấy, đều tỏ ra rất thân thiết với Diệp tiên sinh. Nếu nói hai bọn họ không gian díu, thì đúng là không thể nào.
- Đi thôi!
Diệp Phàm hừ giọng nói, quay người cầm đầu, đi mất
- Đại ca, cô ta là ai vậy? Có vẻ như rất tốt với anh thì phải.
Đồng chí Trần Quân vẻ mặt lóe lên nụ cười đểu, hỏi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1797: Thuyết phục nhà họ Lam nhập bọn
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Cậu hỏi tôi thì tôi hỏi ai? Thằng nhóc này, không được nói lung tung, nếu để cho cô ấy nghe thấy, haha, cậu ấy phải cân nhắc cho kĩ ấy. Tới lúc đó, đừng gọi tôi cứu mạng nhé, tôi sẽ không quan tâm đâu.
Diệp Phàm hừ giọng nói.
- Đừng, em vẫn còn muốn giữ lấy cái mạng này.
Trần Quân rụt ngay cổ lại, nhìn xung quanh như thằng trộm, lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm.
- Có vẻ như, tới cả anh Diệp cũng không biết nhỉ?
Lang Phá Thiên thản nhiên cười nói.
- Haizz, lão Lang, đúng là bị cậu đoán trúng rồi. Bóng đỏ ấy tôi gặp qua mấy lần, nhưng chưa nhìn thấy diện mạo thật sự.
Diệp Phàm có chút buồn bực, xua tay.
- Không phải anh nằm mơ làm gì người ta ấy chứ?
Lam Tồn Quân cười phá lên.
- Lão thái bà rồi, Diệp Phàm tôi cho dù có không biết thưởng thức cũng không tới mức như vậy chư?
Diệp lão đại hừ giọng nói, nhìn Vương Nhân Bàng, rồi quay sang nói:
- Anh Nhân Bàng, hôm nay sống rồi!
- Thôi đi, Vương Nhân Bàng tôi coi như gặp phải vận đen 8 đời. Không ngờ lại bảo tôi đi cưới một cô em xấu hoắc, răng thì như răng hổ. Nhìn thôi mà đã muốn nôn, càng đừng nói là lấy về ngày ngày ôm ấp, đúng thật là ghê tởm. Nhưng, hôm nay thật ảo, nếu không phải vị tiền bối bóng đỏ ấy tới, thì ông đây đúng thật là đen đủi. Nếu ta phải cưới cô Lạc Phi Trúc đó, thì không bằng tìm miếng đậu phụ tự giải quyết cho xong.
Vương Nhân Bàng vẫn còn chút hoảng.
- Không sao, lấy được cô vợ xấu coi như là lấy được một bảo vậy đó, trước đây vợ của Gia Cát Lượng Hoàng thị cũng rất xấu, nhưng người ta có tài mà! Chưa chắc cái cô Lạc Phi Trúc ấy lại rất có tại ấy chứ. Anh Nhân Bàng, cưới người vợ như vậy chả phải như cưới một bảo vật hay sao? Khi đó, anh đi tới đâu cũng rất oai, trong nhà luôn có ngọn cờ hồng lo liệu chuyện gia đình rồi.
Lam Tồn Quân vui tới nỗi, phải cười phá lên.
- Cậu, còn cười, xem tôi trừng trị cậu ra sao.
Vương Nhân Bàng có chút tức giận, mắt trừng lên nhìn Tồn Quân, còn nắn nắn nắm tay.
- Thôi rồi, không nói nữa.
Lam Tồn Quân nhìn Diệp Phàm.
- Đồng chí tiểu Lam, nghe nói dạo này sống cũng không tốt hả?
Vương Nhân Bàng bắt đầu công kích lại.
- Làm gì có chuyện em sống không tốt, không thể nào.
Lam Tồn Quân ưỡn ngực, giờ vờ rất có khí thế.
- Đừng giấu nữa, hôm nay anh Diệp đã nhận rồi?
Vương Nhân Bàng cười gượng, rồi nói:
- Anh Diệp, cũng bảo là thuận theo tự nhiên.
Vì, vừa nãy Diệp Phàm bất chấp việc bị trọng thương, vươn mình ra, đấu với Lạc Phiêu Phiêu, bảo vệ anh em, tấm lòng này, Vương Nhân Bàng không nói ra, nhưng sẽ luôn khắc cốt ghi tâm.
- Haizz!
Lam Tồn Quân dường như bị nói trúng chuyện trong lòng, có chút buồn bực, thở dài.
- Đúng thật là vậy, có chuyện gì thì Lam lão đệ nói ra cho anh em xem mấy ông thợ giày này có giúp được gì không nào?
Diệp Phàm vẻ mặt quan tâm hỏi.
- Chuyện này, nói thế nào đây nhỉ?
Lam Tồn Quân nghĩ một hồi, nói:
- Để thích ứng với việc nước ta gia nhập WTO, thị trường Trung Quốc đã hợp nhất với thị trường toàn cầu, rất khó để tiếp tục phân chia nghiêm ngặt giữa nội thương và ngoại thương.
Hội nghị thứ nhất trong cuộc họp hội đồng đại biểu nhân dân toàn quốc lần thứ 10 đã quyết định, căn cứ vào phương án cải cách Chính phủ do hội đồng đại biểu nhân dân lần thứ 10 phê chuẩn và thông báo về thiết lập cơ cấu của Chính phủ”.
Hợp nhất Ủy ban kinh tế thương mại chuyên phụ trách ngành thương mại và Bộ hợp tác kinh tế đối ngoại thành “Bộ thương mại”. Thống nhất cùng phụ trách mọi sự kiện kinh tế thương mại trong và ngoài nước. Bộ thương mại là ngành được hợp nhất để tiếp quản thương mại trong nước và hợp tác kinh tế quốc tế.
Chính bởi vì như vậy nên mới hợp hai ngành vào làm một. Làm như vậy, vị trí chức quan này sẽ khẩn trương hơn hẳn, một cái hố mà biết bao cây củ cải đang chờ đợi.
Lam Tồn Quân chua xót nói.
- Nếu tôi nhớ không lầm thì chức vụ ban đầu của người anh em là Phó vụ trưởng chuyên phụ trách về xuất nhập khẩu của bộ hợp tác kinh tế đối ngoại đúng không?
Diệp Phàm nói.
- Ừ, đúng vậy. Lúc đầu là Phó vụ trưởng của Bộ hợp tác kinh tế đối ngoại. Nhưng sau khi hợp nhất với Ủy ban kinh tế thương mại, thành lập nên Bộ thương mại, thì Phó vụ trưởng như tôi chỉ có thể hưởng đãi ngộ như một Phó giám đốc sở thôi.
Lam Tồn Quân nói.
- Làm sao có thể như vậy được, có nói gì đi nữa, thì mặc dù hai cơ quan hợp nhất. Nhưng cũng nên có thêm nhiều chức vụ mới cho bên này chứ? Nước chúng ta, mặc dù là đông dân, nhưng cũng chưa từng thiếu vị trí nào cả? Vả lại với gia thế của nhà họ Lam, thì chắc chân cái chức Phó vụ trưởng nhằm nhò gì chứ?
Trần Quân có chút không hiểu nổi, chớp mắt hỏi.
- Người anh em có chút chuyện, mình không tự quyết được. Mặc dù gia thế nhà tôi tạm ổn, nhưng đó chỉ là ở Tân Môn thôi. Nếu khi tới Bắc Kinh rồi, thì có vẻ bước vào hạng hai còn khó nữa là.
Mà, sau khi thành lập Bộ thương mại, biết bao nhiêu là chuyện phức tạp. Kẻ tranh giành vị trí chức vụ quá nhìeu, mọi người đều ngang ngửa nhau, bát tiên quá hải, mỗi người đều có cái giỏi của mình mà.
Trong số những Vụ trwongr kia, có mấy người hiện giờ chỉ mong vớt vát được cái chức Phó Vụ trưởng. Cậu nói xem, chức Vụ trưởng chính vốn dĩ không hề nhiều, cạnh tranh đã khốc liệt như vậy, chứ đừng nói là chức Phó.
Tình hình trong nước của nước ta không phải cậu không biết, một chính thường là phải kèm theo 4, 5 chức Phó nữa.
Thậm chí nhiều khi được một chức phó rồi.
Trên danh nghĩ thì là để giúp việc cho chức Chính, nhưng thực tế chỉ là để bày mà thôi. Nhưng, tới cả cái vị trí Phó vụ trưởng cũng cạnh tranh rất ác.
Vì, Phó vụ trưởng quá nhiều. Hai cơ quan hợp nhất, một ví trí, thì phỏng chừng cũng phải hơn mười chức Phó. Mà khoảng thời gian này, trong nhà cũng có chút chuyện, nên không nhúng tay vào được.
Lam Tồn Quân nói.
- Vậy hiện giờ cậu làm chức gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Vớ vẩn thôi, cả ngày làm việc vặt, được hưởng đãi ngộ như Phó giám đốc sở, thực sự thì, chả làm cái việc quái gì cả.
Lam Tồn Quân có chút căm giận.
- Lão đệ, cậu không nói thật rồi. Chắc hẳn trong việc này còn có chút mắc mớ gì đang khó gỡ đúng không?
Diệp Phàm nhìn Lam Tồn Quân một cái, rồi hỏi.
Hắn không tin là dựa vào thế lực của Lam Tồn Quân, mà lại không giành được một chức Phó vụ trưởng của Bộ thương mại. Mọi nơi trên nước Trung Quốc cũng không thể có chuyện thế lực mạnh tới nỗi khiến cho người ta sợ hãi được chứ?
Haizz! Lam Tồn Quân lắc đầu, quay người nói:
- Chắc các anh không hiểu ông Phó bộ trưởng thường vụ Bộ thương mại mới thành lập – ông Đinh Chí Trung rồi.
- Đinh Chí Trung có phải là nguyên Phó chủ tịch thường vụ thành phố Tân Môn không?
Vừa bước vào, Lang Phá Thiên đã buột mồm nói.
- Đúng vậy, chính là ông ta.
Lam Tồn Quân gật đầu.
- Bố cậu làm Chủ tịch thành phố ở thành phố Tân Môn, có mâu thuẫn với Đinh Chí Trung, chuyện này, chắc chỉ là chuyện công việc bình thường thôi chứ.
Diệp Phàm nói.
- Chuyện thì bình thường những lại có lúc trở nên không bình thường.
Vương Nhân Bàng lạnh lùng hừ giọng nói, nhìn Lam Tồn Quân một cái rồi nói:
- Chắc ông ta chắn đường thăng tiến của cậu chứ gì.
- Anh Nhân Bàng, tôi hiện không muốn thăng tiến gì nữa, chỉ cần giữ được cái chức này là được rồi.
Lam Tồn Quân nói.
- Lưu Chấn là Phó bộ trưởng Bộ hợp tác kinh tế đối ngoại. Hiện giờ đang nhậm chức ở đâu vậy?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- À, anh ta, không ở Bộ thương mại nữa rồi. Người ta lợi hại lắm, giờ lên cao rồi. Hình như là Phó chủ nhiệm đảm nhiệm Ủy ban Kế hoạch phát triển.
Lam Tồn Quân có chút ghen tị, đáp.
- Không ngờ đồng chí Lưu này không nổi cho lắm, mà leo cao thế, chắc phải đi ép cậu ta khai ra mất.
Diệp Phàm cười nói, nhìn Lam Tồn Quân một cái, rồi nói:
- Cậu có muốn vớt vát cái chức vị này không?
- Anh Diệp à, anh có phải muốn cười chê người anh em như tôi không đấy, ai mà chả muốn chức vị, dù gì thì cũng tốt chán so với cái hão?
Lam Tồn Quân nói.
- Haha, Anh Diệp hỏi như vậy, chắc chắn là có ý định gì rồi đúng không?
Lang Phá Thiên thản nhiên cười, thằng cha này biết cười đấy, nhưng mà rất ít khi.
- Ngồi ngồi đi, mọi người đều ngồi xuống cả đi, uống hết cốc rượu vang xong rồi nói.
Diệp Phàm cười nói, bảo mọi người ngồi xuống. Lát sau, quản gia Hồng Diệp Bảo đem chai rượu vang đã mở tới.
- Việc này, nói thực là ở Bộ thương mại tôi chỉ quen có một người. Các đồng chí khác, tôi chẳng biết ai cả, ai cũng không quen. Nhưng, muốn có được một cái chức, thì chắc chắn phải bắt tay với Đinh Chí Trung. Đối phương cũng rắn phết, không dễ dàng gì đâu!
Diệp Phàm thản nhiên cười, đương nhiên là có dự định cả rồi, nghe nói Lam gia ở Tân Môn tự lập thành một hệ, không hề theo phe phái của nhà chính trị gia nào. Chính vì thế, lại là đối tượng có thể tranh giành được, nhưng Lam Tồn Quân lại là mục tiêu tranh giành của Diệp lão đại.
- Diệp lão đại, anh toàn nói chuyện vô nghĩa gì thế?
Nếu mà dễ bắt tay thì Lam gia đã sớm làm rồi, chẳng đợi tới lượt cậu đâu?
Lang Phá Thiên giễu cợt nói.
- Bố tôi ở Bộ thương mại cũng không nhúng tay vào nổi.
Lam Tồn Quân gật đầu.
- Cậu nói xem, Phó chủ nhiệm văn phòng trung ương có thể nhúng tay vào được hay không?
Diệp Phàm cười một cách bí hiểm.
- Anh Diệp muốn nói tới Phó chủ nhiệm Trương à?
Lang Phá Thiên cười nói.
- Tuyệt đối có tác dụng.
Lam Tồn Quân nói.
- Thế thì tốt.
Diệp Phàm cười nói, lúc đó rút điện thoại ra gọi cho Trương Vệ Thanh, nói:
- Anh Trương à, dạo này thế nào?
- Vẫn ổn, nhưng, bận lắm. Chuyện trong chuyện ngoài, chả có ngày nào được nghỉ ngơi cả. Chuyện này, chuyện phục vụ lãnh đạo là chuyện lớn, không dễ làm đâu.
Trương Vệ Thanh cười nói, hỏi:
- Lạ thật, cậu rất ít khi gọi điện cho tôi. Tôi cứ nghĩ cậu tới Đông Hải thì quên mất tiêu tôi rồi cơ đây. Đến Bắc Kinh rồi chứ?
- Anh Trương tính toán tài quá, đúng vậy, em vừa mới tới.
Diệp Phàm cười nói.
- Ở Diệp Hồng Bảo à?
Trương Vệ Thanh cười hỏi.
Diệp Phàm ừ một tiếng.
- Hay là, lão đệ, ra ngoài đi, chúng ta đi uống vài chén?
Trương Vệ Thanh nói.
- Ra ngoài, chả có ý gì. Em hiện giờ đang ở nhà tiếp vài vị khách. Nếu không ngại thì anh cũng tới làm vai ly?
Diệp Phàm đưa ra lời mời.
- Tôi qua ngay đây.
Trương Vệ Thanh liền đồng ý ngay, vì, Trương Vệ Thanh biết rõ là, chuyện này, người đang nói chuyện điện thoại với mình chính là con rể tương lai của Kiều gia, rất có trọng lượng.
Vậy là được.
Lát sau, Trương Vệ Thanh tới Hồng Diệp Bảo.
Khi phát hiện ra Thiết Chiêm Hùng và vài người nữa cũng có mặt, anh ta cũng chào hỏi từng người một.
- Anh Trương, giới thiệu với anh vài người bạn.
Diệp Phàm cười, chỉ vào Lam Tồn Quân nói:
- Lam Tồn Quân giờ đang nhậm chức ở Bộ thương mại.
Xin chào, chủ nhiệm Trương.
- Lam Tồn Quân đưa tay ra trước, chào hỏi nhiệt tình.
- Xin chào.
Trương Vệ Thanh thản nhiên bắt tay.
- Tồn Quân là người Lam gia ở Tân Môn, và là con trai Chủ tịch thành phố Tân môn đương nhiệm.
Diệp Phàm cố tăng thêm sức nặng cho Lam Tồn Quân.
Hai bên giới thiệu nhau, rồi dần dà trở nên quen hơn trên bàn rượu. Tất nhiên, Diệp Phàm chỉ là gợi mở đường, còn kết quả ra sao, còn phải xem Lam Tồn Quân tự mình tranh giành ra sao. Tin là Lam Tồn Quân sẽ nhớ tấm lòng này. Mọi người đều là người thông minh mà.
Đêm xuống, có hai người ngồi trong phòng. Diệp Phàm và Trần Khiếu Thiên. Nhưng trên bàn lại để cái hộp lấy về từ chỗ của Trần Vô Ba!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1798: Chuyên cơ không thể tùy tiện cho mượn được.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Hòn đá này là do sư phụ năm đó đổi được từ trong tay của đệ tử Hoa Sơn, khi đó sư phụ chỉ cảm thấy tảng đá này hợp với ông ấy, chứ không hề có ý nghĩ gì khác, cũng có thể, đó vốn chỉ là một hòn đá màu máu đỏ bình thường mà thôi.
Trần Khiếu Thiên nói.
- Chưa chắc đâu.
Diệp Phàm lắc đầu, ngắm nghía hòn đá màu máu đỏ đó. Mở to đôi mắt chim ưng, dùng hết nội lực để quan sát thật kĩ lần nữa.
Phát hiện ra rằng hòn đá màu máu đỏ đó trông bề ngoài thì là một lớp màu máu đỏ. Nhưng sức mạnh của đôi mắt chim ưng rung lên, quan sát lần nữa, thì lại thấy một vài manh mối không hề bình thường. Luôn cảm thấy trong đó có một luồng sức mạnh đang lay động.
Một hồi lâu sau đó, Diệp Phàm đặt hòn đá xuống, nói:
- Trần Vô Ba cầm nó đi đã mấy chục năm rồi, chắc cách gì cũng thử qua rồi. Gồm cả tia hồng ngoại này, tia cực tím này, siêu scan b, q vân vân… Những cái này chúng ta không cần thiết phải làm. Hòn đá này, có thể là một giao kèo. Nhưng, chúng ta có nhiều thời gian nên có thể từ từ nghiên cứu. Trần lão, ông hãy về trước đi, rảnh thì tôi sẽ cân nhắc.
- Không cần đâu, hòn đá này tôi tặng anh.
Trần Khiếu Thiên xua tay.
- Đây là vật cưng của sư phụ ông, sau này có phát hiện ra được bí mật thì vẫn phải chôn nó xuống mộ.
Diệp Phàm từ chối.
- Không sao đâu, năm đó sư phụ chỉ bảo tôi là nhất định phải lấy nó về. Chả nhẽ trong hòn đá này lại có bí mật gì đó thật sao. Tôi già thế này rồi, có bí mật cũng chả có ích gì. Tốt nhất là đưa cho chủ công vậy, chủ công công lực thâm hậu, lại có năng lực đặc biệt. Cũng có thể sẽ sớm khám phá được bí mật, cũng khiến tôi vui hơn.
Trần Khiếu Thiên lắc đầu, thái độ kiên quyết, Diệp Phàm bất đắc dĩ, đành nhận lấy.
Đúng hai giờ đêm, Diệp lão đại vừa tỉnh cơn ngủ gật. Lúc đó, điện thoại reo lên. Vừa nhìn qua, không ngờ lại là số của Lan Điền Trúc .
Muộn thế này rồi mà vẫn còn điện tới, chắc là nhớ ông đây à, Diệp lão đại trong lòng tự đắc, nhấc máy lên, nhưng chưa mở lời, từ đầu dây bên kia vang lên giọng nói sụt sịt của Lan Điền Trúc :
- Diệp Phàm, anh mau lên, cứu chúng em với.
- Cứu các em, chuyện gì thế?
Diệp lão đại ngạc nhiên, nhảy ra khỏi giường.
- Không kịp rồi, em đang ngấm ngầm điều tra ở khu mỏ đồng Hoành Đạt của thành phố Thanh Ngưu với Phó chủ biên nhật báo Đông Hải – ông Trương Quang Minh. Kết quả là bị phát hiện, hiện giờ, bọn bảo kê cho khu mỏ đang xông ra.
Đang tìm kiếm chúng em khắp núi. Phóng viên Trương vừa nãy vì cứu em, mà bị cái gậy sắt đánh vào đầu, cả đầu toàn là máu.
- Nhanh lên, nhanh tới cứu người!
Lan Điền Trúc khóc thút thít.
- Đừng vội, mau báo vị trí chính xác đi.
Diệp Phàm bình tĩnh, hỏi.
- Em cũng không rõ lắm, chắc là dãy núi mỏ đồng Hoành Đạt. Hiện giờ, chúng em đang trốn trong một cái hố nhỏ dưới một cây đại thụ.
Lan Điền Trúc nói giọng run rẩy, trong giọng nói cô ấy chứa đầy nỗi sợ hãi và vô vọng.
- Các em phải tìm cách trốn thoát, đừng lên tiếng, anh lập tức cho người qua đó.
Diệp Phàm nói, cúp máy rồi lại gọi ngay cho An Kỳ, nói:
- Lập tức phái thân cận của cậu ở Cục công an thành phố Thanh Ngưu kèm theo cả vài người tin tưởng được tới Mỏ đồng Hoành đạt.
An Kỳ đi làm việc này, Diệp Phàm nghĩ một hồi, cảm thấy không yên tâm. Vì Trương Minh Quang là một phóng viên lấy được cả tài liệu tham khảo nội bộ, chắc hẳn trong đầu Chủ tịch Đường có ấn tượng rất sâu sắc về người này.
Nếu Trương Minh Quang xảy ra chuyện, có vẻ như, giới chính trị ở Đông Hải sẽ xảy ra động mất. Vì thế, lập tức hắn lại nhấc máy gọi cho Tư lệnh Nguyễn của Phân khu quân đội Đông Hải, giải thích chuyện này. Tư lệnh Nguyễn nói là sẽ lập tức phái đoàn qua đó tìm kiếm.
Lát sau, Trinh Dao cũng khóc gọi Diệp Phàm mau tới cứu chị Lan. Diệp Phàm an ủi một hồi, rồi cúp máy, cảm thấy chuyện này nghiêm trọng rồi đây.
Lập tức nhấc máy gọi cho Kiều Hoành Sơn, mượn ông ta một chiếc chuyên cơ quân dụng cỡ nhỏ. Tất nhiên,
Tất cả chi phi đều là do Diệp lão đại bỏ ra.
- Chuyện gì mà vội thế, chuyên cơ này không thể cho mượn tùy tiện được. Diệp Phàm, cậu hiện giờ bị cắt chức trong quân đội rồi, nhưng đầu chính phủ kia lại bị ngừng chức. Nếu theo như người xưa nói, thì là kẻ có tội, trong thời khắc quan trọng này, không thể tùy tiện tới. Mọi người đều chăm chăm dõi theo cậu, nếu có chút động tĩnh không cần thiết nào, mà bị người khác nắm đằng chuôi thì rắc rối to đó. Thời điểm then chốt này, cậu cần phải thật sự điềm tĩnh, hết sức cẩn thận.
Kiều Hoành Sơn vội chau mày khuyên bảo.
- Không phải chuyện của cháu, hai phóng viên bị người của xã hội đen truy sát. Cháu phải vội quay về để giải quyết việc này, nếu không thì, sẽ xảy ra chuyện lớn.
Diệp Phàm nói.
- Chuyện này, cậu càng không thể tham gia vào. Dám truy sát cả phóng viên, chắc không có lai lịch gì tốt đẹp đâu.
Chuyện này, cậu báo cho Cục công an Đông Hải biết là được rồi.
Kiều Hoành Sơn nói, tỏ vẻ có chút lạnh lùng.
- Bác cả à, rốt cuộc bác có cho cháu mượn không đây, nếu không cho thì cháu nghĩ cách khác vậy.
Diệp lão đại tức giận.
Hét lên với Kiều Hoành Sơn.
- Hét cái khỉ gì ! Hâm à ! Là cậu mượn tôi hay là tôi mượn cậu đây, mượn hẳn chuyên cơ mà còn lên giọng như vậy hả.
Chuyện này, không phải thương lượng. Hơn nữa, tôi khuyên cậu, đừng có từ chuốc phiền toái vào thân. Chuyện mượn chuyên cơ, cậu không phải nói nữa.
Kiều Hoành Sơn tức giận, dập máy cái rầm.
- Tệ thật!
Diệp Phàm ngầm chửi một câu, kiên quyết gọi cho Lý Khiếu Phong, giải thích nhanh gọn với Lý lão chuyện này.
- Cậu lập tức tơi sân bay quân dụng, tôi sẽ sắp xếp cho.
Lý Khiếu Phong nói ngay, dễ tính hơn Kiều Hoành Sơn nhiều.
Diệp Phàm cùng đoàn người lập tức chạy thẳng tới sân bay.
Sau ba tiếng thì tới Thủy Châu, lát sau đã ngồi lên xe phi thẳng tới Hải Đông.
Cùng lúc đó, ở núi Ngô Công của thành phố Thanh Ngưu đang xảy ra một cuộc truy sát và phản truy sát.
Phó cục trưởng Công an thành phố Thanh Ngưu – đông chí Cổ Hải, đem theo năm đông chí cảnh sát nữa, tới núi Ngô Công nhanh nhất có thể. Lát sau, phân khu quân đội của thành phố lái mấy chiếc xe tải quân dụng, đi thẳng lên núi Ngô Công.
Diệp Phàm cùng vài người nữa đi được mười mấy dặm theo hướng Đông Hải, thì An Kỳ gọi điện tới, nói:
- Chủ tịch thành phố, thật xin lỗi.
Trong điện thoại, im lặng một hồi lâu.
- Chuyện gì vậy?
Diệp Phàm vội hỏi.
- Nhân lực của chúng tôi quá ít, may mà Tư lệnh Nguyễn phái kịp binh lính tới. Dưới sự giúp đỡ của bọn họ, chúng tôi đã tìm thấy người.
Nhưng, phóng viên Trương Minh Quang vì mất quá nhiều máu, nên đã mất. Phóng viên báo tỉnh Lan Điền Trúc vì cứu phóng viên Trương, đã bạt mạng cõng anh ta đi trốn khắp nơi. Sau đó, bị phát hiện, trên lưng bị chém một nhát dao. Hiện giờ đang được cấp cứu ở bệnh viện.
An Kỳ hạ giọng nói.
- Bọn người của Hoành Đạt bắt được chưa?
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Đã bắt được rồi, Tư lệnh Nguyễn đã trợ giúp để bắt người. Nhưng, Phó chủ tịch thành phố Trương Minh Sâm yêu cầu chúng tôi phải giữ lấy đại cục. Tất cả phải xuất từ đại cục phát triển của Đông Hải, tình hình cần được khống chế trong phạm vi Hải Đông. Nhưng trong đám người của Hoành Đạt, lần này đã bắt được tên ra tay là được rồi. Không nên bắt vô cớ hết cả lũ, không được làm náo loạn việc sản xuất bình thường của ngành đồng Hoành Đạt. Và yêu cầu chúng tôi giữ kín mọi tin tức, tuyệt đối không được truyền ra ngoài. Bí thư Pham sau khi biết được tình hình cũng ra mệnh lệnh chết, nói rằng ai mà truyền ra ngoài, thì sẽ bị mất chức.
An Kỳ nói.
- Trong tay bí thư Trương không có bằng chứng ư?
Diệp Phàm hỏi.
- Có đó!
An Kỳ đáp.
- Chứng cứ ở trong tay ai?
Diệp Phàm hỏi.
- Trong tay Phó cục trưởng Khang Phúc Hưng, nhưng, Phó cục trưởng thường vụ cục Công an thành phố - đồng chí Triệu Sơn cũng biết chuyện này, luôn ép Khang Phúc Hưng giao mọi tài liệu ra.
An Kỳ nói.
- Cậu là Phó Bí thư thường vụ chính pháp thành phố Đông Hải, cục trưởng cục Công an thành phố Đông Hải.
Diệp Phàm lạnh lùng nói, đây là đang cảnh cáo An Kỳ, cậu là cục trưởng, chuyện này cậu làm chủ, hà tất phải nghe lời của một Phó cục trưởng thường vụ như Triệu Sơn?
- Một giờ trước thì là vậy, còn giờ, thì tôi không phải nữa rồi.
An Kỳ ấm ức nói.
- Chả nhẽ cậu bị cắt chức rồi, làm sao chỉ vừa mới mấy tiếng, mà đã đêm khuya rồi cơ mà?
Diệp lão đại tức giận, giọng gắt lên.
- Ừm, một giờ trước, Bí thư Phạm và Quyền Chủ tịch thành phố - đồng chí Trương Minh Sâm tạm thời ra lệnh.
- Cắt chức cục trưởng cục Công an Hải Đông, Phó bí thư chính pháp của tôi. Thôi chức để kiểm điểm, viết bản kiểm điểm.
An Kỳ tức giận nói.
- Trước tiên hãy bảo vệ Phó cục trưởng Khang, nhất định phải lấy được chứng cớ.
Diệp Phàm nói.
- Tôi đã chỉ thị Cổ Hải đi làm rồi, tôi đã tới thành phố Thanh Ngưu, đang liên hệ được với đồng chí Khang Phúc Hưng.
An Kỳ nói, nghĩ một hồi, rồi lại nói:
- Nhưng, thành phố Thanh Ngưu hiện giờ phát triển rất nhanh, ngưu quỷ xà thần đều xuất hiện cả.
Lão Khang không biết là đã trốn đi đâu rồi, ngành đồng Hoành Đạt đã tiêu tốn biết bao nhiêu tiền, mời biết bao nhiêu người.
Phỏng chừng cũng đang tìm anh ông ta khắp nơi.
Nhưng Cục công an thành phố Thanh Ngưu kì thực cũng đang ngấm ngầm tìm anh ta. Nói với cảnh sát là vì bảo vệ đồng chí Khang Phúc Hưng, nhưng thực tế chắc chắn không phải vậy.
Hơn nữa, đây không chỉ là hai lực lượng, phàm là những lực lượng có móc nối quan hệ với ngành đồng Hoành Đạt trong phạm vi thành phố Thanh Ngưu đều có người tỏa ra đi tìm.
Hiện giờ, tôi lại bị cách chức, bên cạnh chỉ có ba cảnh sát hình sự đi theo. Triệu Sơn tạm thời tiếp quản chức vụ của tôi, lực lượng của Cục công an thành phố đều bị ông ta khống chế, không cho mang theo. Nhưng binh lính của Tư lệnh Nguyễn mục tiêu quá lớn, không dễ ra tay.
- Thiết Hải, đem vài thân cận cùng tôi tới thành phố Đông hải, phải nhanh đấy, lập tức.
Diệp Phàm gọi điện cho Triệu Thiết Hải – phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự sở Công an tỉnh. Triệu Thiết Hải chẳng nói chẳng rằng, đồng ý ngay lập tức.
Diệp Phàm lại gọi cho Phạm Cương ở cục An ninh Quốc gia thành phố Đông Hải, yêu cầu anh ta trong khoảng thời gian ngắn nhất phải tìm được đồng chí Khang Phúc Hưng ở cục Công an thành phố Thanh Ngưu, và, bảo vệ ông ta, lấy được tài liệu về tay.
Bên này, Diệp Phàm lại gọi cho Tư lệnh Nguyễn. Yêu cầu anh ta phái người tới bệnh viện, bảo vệ cho phóng viên Lan Điền Trúc.
Thời điểm then chốt này, Lan Điền Trúc rất có khả năng sẽ trở thành mục tiêu công kích của Hoành Đạt. Triệu Thiết Hải đem theo 8 cảnh sát hình sự tới, hai chiếc xe cùng Diệp Phàm phi thẳng tới Đông Hải.
Lúc Diệp Phàm cùng đoàn người vội tới Đông Hải thì đã là bảy giờ sáng.
Trước tiên Diệp Phàm tới bệnh viện số 1 của Đông Hải, chạy thẳng tới phòng bệnh của Lan Điền Trúc. Phát hiện ra rằng lối đi nhỏ có một thiếu tá và vài anh lính. Nhưng, điều kì lạ là phía bên ngoài nhóm quân binh ấy, lại có rất nhiều cảnh sát.
Diệp Phàm muốn vào nhưng lại bị một cảnh sát thanh tra mặt đầy mụn trứng cá chặn lại.
- Đồng chí, bên trong đã bị phong tỏa, không thể vào được, mời đi từ bên phía kia.
Cảnh sát thanh tra cấp 2 ấy mặt đầy nghiêm túc, chỉ theo hướng đường thông phía bên kia, nói.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai