- Thật không biết cái hoa khôi của Khoa ở bên trong Trung Y Học Viện này, đã có bao nhiêu cái bị Trần Thanh Đế gây tai họa, mà chúng ta còn không biết.
Các loại mất trật tự.
Đồng dạng, Trần đại thiếu cũng cảm nhận được, các loại hận ý. Nếu như ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Trần đại thiếu đã bị phân thây thành cặn bả.
- Mạnh lão sư...
Lúc này, một gã thanh niên tướng mạo anh tuấn, khí chất bất phàm, khoảng hai mươi hai ba tuổi, bộ dáng là đệ tử cán bộ đã đi tới.
Khi hắn chứng kiến Mạnh Ngưng Tuyết ôm lấy cánh tay Trần Thanh Đế, không lưu dấu vết nhíu mày, ở chỗ sâu trong con ngươi hiện lên một đạo hàn mang.
- Cái này có trò hay để nhìn, người nào không biết, Nguyễn Trình Nghịch một mực đều đang theo đuổi Mạnh Nữ Thần. Hiện tại Mạnh Nữ Thần lại bị Trần Thanh Đế lấy đến tay, Nguyễn Trình Nghịch chắc chắn sẽ không buông tha hắn.
- Đúng vậy a, sự tình Nguyễn Trình Nghịch công khai truy cầu Mạnh Nữ Thần, toàn bộ trường học đều không có người không biết. Hơn nữa, bối cảnh của Nguyễn Trình Nghịch thật không đơn giản.
- Nguyễn Trình Nghịch vô luận bối cảnh, tướng mạo, khí chất đều rất ưu tú, nhưng mà, hắn không có hạ được Mạnh Nữ Thần. Mạnh Nữ Thần ngược lại bị Trần Thanh Đế lấy tới tay, Trần Thanh Đế này cũng quá cường hãn a?
- Cường hãn là cường hãn, bất quá, Nguyễn Trình Nghịch chắc chắn sẽ không buông tha hắn.
...
Chúng đệ tử, toàn bộ cũng bắt đầu thấp giọng nghị luận.
Nguyên một đám đều rất chờ mong, Trần Thanh Đế sẽ có dạng kết cục gì.
Tuy hoa khôi của Khoa trong Trung Y Học Viện không ít. Nhưng cuối cùng là sói nhiều thịt ít, Trần Thanh Đế ngược lại tốt, vậy mà đã liên tục giải quyết ba cái.
Cái thứ ba, vẫn là Nữ Thần Mạnh lão sư của toàn bộ trường học.
Trần Thanh Đế này, thật sự là quá ghê tởm.
Trong lúc vô hình, Trần đại thiếu đã trở thành công địch của những nam đồng bào kia rồi, tất cả nam nhân, đối với hắn đều tràn đầy căm thù.
Nếu như Trần Thanh Đế bị Nguyễn Trình Nghịch nhục nhã, cái kia bọn hắn tuyệt đối sẽ vỗ tay bảo hay.
Hình như là nói cho Nguyễn Trình Nghịch: ta đã có nam nhân, xin ngươi về sau không cần đến quấy rối ta.
- Không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi một chút, một tiết mục khác cô đã suy nghĩ kỹ chưa?
Nguyễn Trình Nghịch mỉm cười, nói ra:
- Ngươi là Trần Thanh Đế, Mạnh lão sư là muốn đem một tiết mục khác, giao cho ngươi ?
Nguyễn Trình Nghịch cũng đã được nghe nói, Trần Thanh Đế ở trường học đoạt lấy hai hoa khôi. Chỉ là hắn như thế nào cũng thật không ngờ, thậm chí ngay cả Mạnh Ngưng Tuyết cũng bị Trần Thanh Đế lấy tới tay.
Bất quá, tuy trong nội tâm Nguyễn Trình Nghịch phẫn nộ, hận không thể giết Trần Thanh Đế, nhưng trên mặt lại không có chút biến hóa nào.
- Ta chính là Trần Thanh Đế, bất quá, một tiết mục khác kia có giao cho ta hay không, liên quan quái gì tới ngươi?
- Mạnh lão sư, cô cũng không nên lấy em làm tấm mộc, xem xét liền thấy rất giả. Hơn nữa, không phải cô đã nói, cô rất thích Nguyễn Trình Nghịch sao? Cần gì phải kích thích hắn như vậy?
Ta... ta lúc nào nói qua, ta thích Nguyễn Trình Nghịch? Trần Thanh Đế, ngươi... ngươi thật sự là rất đáng giận.
Trong nội tâm Mạnh Ngưng Tuyết rất hận, lại sửng sốt một câu cũng nói không nên lời.
- Nguyễn Trình Nghịch, những chuyện hư hỏng giữa ngươi cùng Mạnh lão sư, đừng con mẹ nó kéo lão tử đi vào, không có cái tất yếu kia.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Khuyên ngươi câu này, giải quyết Mạnh Nữ Thần nên dùng thủ đoạn mạnh một chút.
Nói xong, Trần đại thiếu không có làm bất luận dừng lại gì, đã đi ra ngoài.
Con mẹ nó, lại để cho lão tử làm tấm mộc của ngươi, muốn để cho ca ca ta trở thành công địch của toàn bộ trường học? Thực con mẹ nó cho rằng lão tử là người ngu sao?
Lão tử cho ngươi trộm gà không được còn mất nắm gạo, có tên ngu ngốc như Nguyễn Trình Nghịch kia quấn quít lấy ngươi, nhìn ngươi giám thị lão tử như thế nào.
- A, đúng rồi, Nguyễn Trình Nghịch.
Trần Thanh Đế vừa đi vài bước, như là nghĩ tới điều gì nói ra:
- Muốn đem một nữ nhân, nhất là mỹ nữ cấp bậc Nữ Thần lên giường, không nên làm ra phong độ thân sĩ quái gì cả.
- Phải như một viên kẹo da trâu, gắt gao dính chặt. Vô luận là lúc nào, địa điểm gì, đều phải theo sau.
Trần Thanh Đế cười nhạt một tiếng, nói ra:
- Cứ dán chặt lấy, ngay cả lúc ngủ, cũng dính đến cùng một chỗ, như vậy mục đích của ngươi cũng đã đạt được rồi.
- Nữ nhân nha, một khi bị nam nhân thu được lên giường, cái kia còn không phải tùy ý nam nhân khu xử sao?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra:
- Nguyễn Trình Nghịch đồng học, ta rất coi trọng ngươi, cố gắng lên, thu phục Mạnh Nữ Thần lên giường a.
Nguyễn Trình Nghịch không phải người ngu, đương nhiên đã nghe được, trong lời nói của Trần Thanh Đế tràn đầy châm chọc, trào phúng.
Bất quá, hắn cũng không có để ý.
Nguyên lai Trần Thanh Đế chỉ là một tấm mộc, xem ra là ta trách lầm hắn, ta không chỉ không thể trách hắn, còn phải cảm tạ hắn.
Trần Thanh Đế nói rất đúng, phải như một viên kẹo da trâu, gắt gao dán chặt, vô luận lúc nào cũng là như thế.
Chậm rãi, chậm rãi, ở lúc ngủ, cũng dính đến cùng một chỗ.
Chỉ là Nguyễn Trình Nghịch nào biết đâu rằng, Trần đại thiếu chính là muốn lợi dụng loại tâm lý này của hắn, cuốn lấy Mạnh Ngưng Tuyết, hơn nữa đến xò xét Mạnh Ngưng Tuyết.
- Mạnh Ngưng Tuyết, ta ngược lại muốn nhìn ngươi có thể nhịn bao lâu.
Trần Thanh Đế nhíu mày, ở chỗ sâu trong con ngươi, không lưu dấu vết hiện lên một đạo hàn mang.
- Cho rằng như vậy là có thể tránh được ta sao? Không có dễ dàng như vậy.
Trong nội tâm Mạnh Ngưng Tuyết cười lạnh, ủy khuất nói:
- Trần Thanh Đế, đêm qua là tôi không đúng, tôi nghe lời em còn không được sao?
- Đêm qua là tôi không đúng, tôi nghe lời em còn không được sao?
Đêm qua? [
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
-----oo0oo----- Chương 350: Một câu kéo tới thù hận
Nguồn: MT Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Đêm qua ở nơi nào? Cô nam quả nữ, ở trong đêm lại có thể làm gì, làm sao lại không đúng? Không nghe Trần Thanh Đế hay sao? Ngươi nghe Trần Thanh Đế cái gì? Trần Thanh Đế bảo ngươi làm gì?
Một câu nói kia của Mạnh Ngưng Tuyết, tràn đầy mập mờ, tràn ngập thâm ý cùng nội hàm...
Hơn nữa bộ dáng tràn đầy ủy khuất trên mặt Mạnh Ngưng Tuyết kia, bất kể là ai, cũng đều sẽ ý nghĩ kỳ quái, cho rằng Trần Thanh Đế khẳng định bức bách Mạnh Ngưng Tuyết làm gì.
Vẫn là ở đêm qua.
Rất hiển nhiên, Trần Thanh Đế muốn làm sự tình gì đó, bị Mạnh Ngưng Tuyết cự tuyệt. Mà Trần Thanh Đế thì là bởi vậy tức giận, trực tiếp không muốn Mạnh Ngưng Tuyết nữa.
Đúng, con mẹ nó, nhất định chính là như vậy.
Oanh!
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều mất trật tự rồi, lập tức nổ tung.
Nguyễn Trình Nghịch ở một bên, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi, trong hai tròng mắt lóe ra sát ý nồng đậm.
Con mẹ nó, cũng dám lừa gạt lão tử?
Cũng dám đem lão tử trở thành kẻ đần đùa nghịch, còn làm cho lão tử ở trong lòng cảm tạ ngươi.
Cũng dám trào phúng lão tử?
Cũng dám để cho lão tử nhặt người đàn bà dâm đãng của ngươi, chơi nữ nhân lão tử vừa ý.
Trần Thanh Đế, lão tử nhất định phải cho ngươi sống không bằng chết.
Cừu hận.
Cừu hận của Nguyễn Trình Nghịch đối với Trần Thanh Đế, cứ như vậy bị một câu của Mạnh Ngưng Tuyết, kéo lên cao.
Vốn sự tình rất tốt, Nguyễn Trình Nghịch thật đúng là vô cùng cảm tạ Trần Thanh Đế. Bởi vì Trần Thanh Đế dạy hắn một chiêu, để cho hắn cố gắng lên, thu Mạnh Ngưng Tuyết lên giường.
Nguyễn Trình Nghịch cũng cảm giác Trần đại thiếu nói rất có lý: dán, dán, chậm rãi, ởlúc ngủ, cũng dính đến cùng một chỗ.
Một người nam nhân, chỉ cần thu nữ nhân hắn vừa ý lên giường, nữ nhân kia sẽ tùy ý ngươi chơi đùa.
Lời này, thật đúng là lời trong tâm khảm của Nguyễn Trình Nghịch hắn.
Nguyễn Trình Nghịch hắn muốn không phải là những thứ này hay sao?
Nằm mơ, Nguyễn Trình Nghịch cũng mơ tưởng đến lăn giường lớn cùng Mạnh Ngưng Tuyết, đẩy ngã Mạnh Ngưng Tuyết.
Bất quá, Trần đại thiếu cũng tràn đầy thành phần châm chọc. Cái gì đừng làm phong độ thân sĩ, kia không phải là đang giễu cợt Nguyễn Trình Nghịch sao?
Tuy Nguyễn Trình Nghịch hiểu, bất quá, hắn cũng không có để ý.
Thực cho rằng Nguyễn Trình Nghịch hắn muốn làm thân sĩ gì hay sao? Nếu không phải muốn đưa Mạnh Ngưng Tuyết lên giường, hắn không có việc chơi thân sĩ làm quái gì?
Lực hấp dẫn của Mạnh Ngưng Tuyết đối với Nguyễn Trình Nghịch hắn chính xác là không nhỏ, hắn không muốn làm một lần rồi ném đi, hắn muốn kéo thời gian dài. Lúc nào chơi chán rồi, khi đó lại đá văng.
Chỉ là làm một lần, vậy đối với Nguyễn Trình Nghịch mà nói, còn không đơn giản sao? Trực tiếp mạnh bạo, hoặc là hạ dược là được, Bá Vương ngạnh thượng cung cũng thế, Nguyễn Trình Nghịch sớm đã giải quyết rồi. Hắn sao còn có thể chờ tới bây giờ chứ?
Bất quá, làm một lần như vậy, về sau sẽ không có cơ hội làm lại lần nữa.
Có chút nữ nhân, làm một lần rồi ném đi. Bất quá, nữ nhân như Mạnh Ngưng Tuyết, chỉ là làm một lần, Nguyễn Trình Nghịch vẫn là rất không nỡ. Trong lòng Nguyễn Trình Nghịch cũng thừa nhận, hắn cũng không phải người tốt lành gì. Hơn nữa, ở bên trong Trung Y Học Viện, nữ sinh bị hắn lừa gạt tai họa, vậy cũng có không ít.
Tuy Nguyễn Trình Nghịch là sinh viên năm ba, nhưng đã sớm tiến nhập bên trong ngành giải trí.
Hơn nữa, bởi vì bối cảnh của Nguyễn Trình Nghịch, hơn nữa bản thân cũng chính xác là có chút tài hoa, hắn ở bên trong ngành giải trí, coi như là đại danh nhân rồi.
Bằng không thì tiệc tối đón người mới đến của Trung Y Học Viện, như thế nào sẽ để cho Nguyễn Trình Nghịch chủ trì?
Cũng chính bởi vì cái thân phận này, Nguyễn Trình Nghịch mới biết, Mạnh Ngưng Tuyết đem một tiết mục khác của Khoa Văn Nghệ, giao cho Trần Thanh Đế đến phụ trách.
Bởi vì bối cảnh của Nguyễn Trình Nghịch, có rất nhiều nữ minh tinh hai ba tuyến, chủ động truy cầu hắn. Có người thì ái mộ hư vinh, có là muốn mượn hắn Thượng vị.
Đối với những thứ này, Nguyễn Trình Nghịch như thế nào lại không biết?
Ngươi không phải muốn quấn lại sao?
Được rồi, đến bao nhiêu cũng không sao cả, toàn bộ thu.
Đợi cho cướp đi thân thể trong trắng của những nữ nhân kia về sau, những nữ nhân kia, đều không ngoại lệ, tất cả đều bị Nguyễn Trình Nghịch một cước đạp bay.
Chơi nhiều nữ nhân trong ngành giải trí, khiến cho Nguyễn Trình Nghịch thời gian dần qua đối với nữ nhân ngành giải trí đã mất đi hứng thú. Ở hắn xem ra, nữ nhân ở bên trong ngành giải trí, cơ hồ không có mấy cái sạch sẽ.
Kết quả là, Nguyễn Trình Nghịch đem ánh mắt nhắm trúng trên người sinh viên trong trường học.
Ái mộ hư vinh, cơ hồ là thiên tính của nữ nhân.
Cũng chính bởi vì như thế, học sinh nữ bị Nguyễn Trình Nghịch tai họa, quả thực không ít.
Bất quá, Nguyễn Trình Nghịch cũng có tự mình hiểu lấy, có chút học sinh nữ cho dù lớn lên lại xinh đẹp như thế nào, cũng không phải Nguyễn Trình Nghịch hắn có thể động.
Nữ nhân có thể làm cho Nguyễn Trình Nghịch hắn xem vào mắt chính xác là không nhiều lắm, trong đó còn có một bộ phận, hắn không dám động.
Dần dần, đối với đệ tử của Trung Y Học Viện hắn cũng đã mất đi tính thú.
Đúng, chính là tính thú.
Thẳng đến khi Mạnh Ngưng Tuyết xuất hiện, lại để cho Nguyễn Trình Nghịch hưng phấn, phấn khởi rồi. Thời điểm lần đầu tiên chứng kiến Mạnh Ngưng Tuyết, trong lòng Nguyễn Trình Nghịch âm thầm tự nói với mình, nhất định phải đẩy Mạnh Ngưng Tuyết lên giường.
Sau khi trải qua điều tra, bối cảnh của Mạnh Ngưng Tuyết rất đơn giản, kết quả là, Nguyễn Trình Nghịch lập tức triển khai thế công mãnh liệt đối với Mạnh Ngưng Tuyết.
Cuối cùng khiến cho toàn bộ Trung Y Học Viện, không có mấy người không biết.
Hiện tại vừa vặn lại đang làm tiệc tối đón người mới đến, thời điểm Nguyễn Trình Nghịch đạt được thông tri, để cho hắn phụ trách chủ trì, không hề nghĩ ngợi đáp ứng xuống.
Chủ trì?
Đây là một cơ hội cùng thân phận tiếp cận Mạnh Ngưng Tuyết tốt cỡ nào a.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Đối với tiệc tối đón người mới đến, Nguyễn Trình Nghịch rất chăm chú, càng là tìm người thay hắn viết một ca khúc cực kỳ thâm tình. Chính là vì ở ngày 15 tháng 9 hát cho Mạnh Ngưng Tuyết nghe.
Hắn tin tưởng, chuyện lãng mạn như thế, nhất định có thể đả động Mạnh Ngưng Tuyết, cướp đi thân thể của Mạnh Ngưng Tuyết.
Vì ngày nào đó, Nguyễn Trình Nghịch chuẩn bị rất lâu, dụng tâm lương khổ.
Nhưng mà, Nguyễn Trình Nghịch lại không nghĩ rằng, Trần Thanh Đế vậy mà đã đẩy ngã Mạnh Ngưng Tuyết rồi. Đêm qua, bọn hắn giống như còn đã xảy ra mấy thứ gì đó.
Xem bộ dáng, Mạnh Ngưng Tuyết chưa thỏa mãn Trần Thanh Đế, Trần Thanh Đế rất tức giận.
- Ta vừa rồi ở ngoài cửa trường chứng kiến, Mạnh Nữ Thần đi cùng xe với Trần Thanh Đế, vẫn là chiếc Passat màu trắng kia.
- Con mẹ nó, sao ngươi không nói sớm?
- Ta tưởng rằng mình nhìn lầm, ai nghĩ đến, thật là Mạnh Nữ Thần a.
- Con mẹ nó, Mạnh Nữ Thần dễ làm người khác chú ý như thế, như là đom đóm trong bóng tối, ngươi con mẹ nó sao có thể nhìn lầm?
- Ngoại trừ Mạnh Nữ Thần, ai còn có thể giống như nàng? Ngươi con mẹ nó, thật sự là ngu ngốc.
...
Mọi người nghị luận, lại để cho sắc mặt Nguyễn Trình Nghịch càng ngày càng khó coi, hắn đang định tìm Trần Thanh Đế, thình lình phát hiện, sớm đã không có thân ảnh của Trần Thanh Đế.
Trần Thanh Đế ly khai lúc nào, vậy mà không có bất cứ người nào phát hiện.
Không chỉ có như thế, ngay cả Mạnh Nữ Thần, Mạnh Ngưng Tuyết cũng không thấy nữa.
Bọn họ là ly khai như thế nào, ly khai lúc nào, sửng sốt không ai biết rõ.
Một nam một nữ này, là tiêu điểm của mọi người, nhưng mà, cứ như vậy lăng không biến mất rồi.
Thật sự là quỷ dị.
- Trần Thanh Đế, ta quyết sẽ không bỏ qua ngươi.
Nguyễn Trình Nghịch cắn răng mở miệng, vô cùng phẫn nộ.
Bình thường đều là Nguyễn Trình Nghịch hắn đội nón xanh cho người khác, không nghĩ tới hôm nay, lại bị Trần Thanh Đế cắm sừng.
Cái này lại để cho Nguyễn Trình Nghịch hận ý ngập trời.
Một câu của Mạnh Ngưng Tuyết, kéo tới cừu hận cho Trần đại thiếu.
- Con mẹ nó, nữ nhân Mạnh Ngưng Tuyết này, thật sự là quá độc ác.
Trần Thanh Đế thừa dịp loạn, lặng yên ly khai, duỗi tay gạt đi mồ hôi lạnh trên trán.
Loại vật cừu hận này, Trần Thanh Đế cho tới bây giờ còn không sợ, bất quá, cũng không có người nào thích cừu hận cả?
Nhất là loại cừu hận vô duyên vô cớ này.
Cái này khiến cho Trần đại thiếu nhức cả trứng.
Nữ nhân, thực chính là kẻ gây tai hoạ.
Vẫn là cổ nhân có kinh nghiệm a, Trần đại thiếu cũng cảm nhận được hàm nghĩa những lời này thật sâu.
- Trần Thanh Đế.
Đúng lúc này, một thanh âm mừng rỡ đột nhiên vang lên, Trần Thanh Đế nghe xong, dĩ nhiên là một nữ nhân, trái tim bé nhỏ không khỏi nhảy thoáng một phát.
Con mẹ nó, tại sao lại là nữ nhân nữa?
Nhìn lại, là cháu gái của Thái Sơn Bắc Đẩu Trung y giới Mã Quan Thiên, Mã Tình Tình.
Mà ở bên người Mã Tình Tình, còn đi theo một Lữ Bất Phàm, trên mặt treo dáng tươi cười nho nhã, nhưng sắc mặt lại hơi có chút tái nhợt.
- Oa kháo... Lữ Bất Phàm, ngươi xuất viện rồi à? Thương thế tốt không sai biệt lắm a?
Trần Thanh Đế nhíu mày, cười hắc hắc, nói ra:
- Lữ Bất Phàm, ngươi thật sự là mẫu mực đời ta, cua gái cư nhiên tích cực như thế. Lúc này mới vừa ra viện, cũng đã bắt đầu rồi, lợi hại a.
- Trần đại thiếu, vẫn là ngươi lợi hại, ta nghe nói Mạnh Nữ Thần đã bị ngươi cầm xuống rồi hả?
Lữ Bất Phàm nhíu mày, hạ giọng nói:
- Đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi, Mạnh Ngưng Tuyết này thật không đơn giản, coi chừng bị nàng ăn hết.
- Ngươi vậy mà sẽ hảo tâm nói cho ta biết như vậy?
Trần Thanh Đế nhíu mày, vẻ mặt không tin. Hắn đương nhiên biết rõ, Mạnh Ngưng Tuyết không đơn giản, lại thật không ngờ, Lữ Bất Phàm sẽ nhắc nhở hắn.
- Chẳng lẽ ngươi không có phát hiện, phát giác sao?
- Mạnh Ngưng Tuyết này, rất không đơn giản, rất lợi hại.
- A? Ngươi phát hiện cái gì?
Hai mắt Lữ Bất Phàm nhíu lại, nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế.
Lữ Bất Phàm hắn thực sẽ tốt như vậy, nhắc nhở Trần Thanh Đế sao?
Mịa, làm sao có thể?
Chồn chúc tết cho gà, có thể là chuyện tốt gì chứ?
Lữ Bất Phàm nhắc nhở Trần Thanh Đế, là muốn biết, Trần Thanh Đế thay đổi bao nhiêu. Nếu như, Trần đại thiếu thật có thể đủ phát hiện Mạnh Ngưng Tuyết không đơn giản, vậy Trần đại thiếu rất đáng sợ.
Đối với Mạnh Ngưng Tuyết, Lữ Bất Phàm âm thầm điều tra thật lâu, lại cái gì cũng không có điều tra ra được, thân gia rất trong sạch, bối cảnh rất bình thường.
Nhưng mà, ở trong quá trình điều tra, Lữ gia lại đột nhiên nhận được điện báo thần bí, cùng với ba bộ thi thể siêu cấp cao thủ của Lữ gia.
Ba cao thủ này, từng cái đều không bình thường, thậm chí còn mạnh hơn cao thủ bảo hộ Lữ Bất Phàm cùng Lữ Văn.
Từ đó về sau, Lữ gia cao thấp quyết đoán đình chỉ điều tra Mạnh Ngưng Tuyết.
- Lữ Bất Phàm, ngươi đừng nói cho ta, ngươi không có phát hiện.
Trần Thanh Đế hít sâu một hơi nói ra:
- Cái kia ngực, bờ mông, dáng người... con mẹ nó, quả thực là vưu vật trong mộng a.
Trần Thanh Đế một tay ôm lấy Mã Tình Tình vào trong ngực, thản nhiên nói:
- Lữ Bất Phàm còn không có giải quyết em, đã nghĩ tới Mạnh Ngưng Tuyết. Loại nam nhân như hắn này, em vẫn là không nên lăn lộn cùng hắn thì tốt hơn.
- Trần Thanh Đế, ngươi buông Mã Tình Tình ra.
Sắc mặt Lữ Bất Phàm, lập tức trở nên âm trầm. Ở chỗ sâu trong con ngươi của hắn, một đạo sát cơ chợt lóe lên.
- Ngươi đang uy hiếp lão tử sao?
Trần Thanh Đế nhíu mày, tràn đầy khinh thường nói:
- Gia gia của ngươi, lão gia hỏa Lữ Văn kia, lão tử còn không để vào mắt, ngươi tính là cái gì chứ?
- Ngươi...
Lữ Bất Phàm hít sâu một hơi, mỉm cười nói ra:
- Trần đại thiếu, ta nào dám uy hiếp ngươi, thật sự là có chút ít sự tình muốn nói với ngươi.
- Có chuyện gì, có thể trọng yếu hơn chuyện lão tử xem phim cùng Tình muội muội?
Trong lòng Trần Thanh Đế cười lạnh, con mẹ nó, khẳng định không có chuyện tốt lành gì.
- Chẳng lẽ ngươi không muốn biết, sự tình có quan hệ tới Mạnh Ngưng Tuyết sao?
Lữ Bất Phàm mỉm cười, thản nhiên nói:
- Trong tay của ta vừa vặn có một ít tư liệu của Mạnh Ngưng Tuyết.
- Ngươi có tư liệu của Mạnh Ngưng Tuyết?
Trần Thanh Đế nhíu mày, âm thầm liếc nhìn một nơi hẻo lánh xa xa, mặt mũi tràn đầy khinh thường nói:
- Ngươi có thể rõ ràng hơn lão tử sao? Mạnh Ngưng Tuyết toàn thân cao thấp, một điểm nào lão tử không rõ ràng?
- Tình muội muội, chúng ta đi.
Trần Thanh Đế trực tiếp bỏ qua Lữ Bất Phàm, ôm Mã Tình Tình quay người ly khai, lưu lại Lữ Bất Phàm một mặt khó chịu nổi.
- Trần Thanh Đế...
Lữ Bất Phàm nắm chặt hai đấm, trong cơn giận dữ, tỉnh táo ngày xưa không còn tồn tại, khuôn mặt có chút tái nhợt, cũng xuất hiện đỏ ửng.
Lữ Bất Phàm hận không thể giết Trần Thanh Đế.
Mã Tình Tình, đây chính là nữ nhân Lữ Bất Phàm động tâm. Hơn nữa hắn còn thề qua, cả đời chỉ lấy Mã Tình Tình, sẽ không thích những nữ nhân khác.
Những nữ nhân khác, ở trong mắt Lữ Bất Phàm, lại xinh đẹp như thế nào, cũng không thể để cho hắn động tâm.
- Trần Thanh Đế, ta... ta tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi, ngươi chờ cho ta.
Trần Thanh Đế lườm qua nơi hẻo lánh kia, Mạnh Ngưng Tuyết mặt ngọc đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể giết người.
Rời đi ánh mắt của Lữ Bất Phàm cùng Mạnh Ngưng Tuyết, Trần Thanh Đế buông lỏng Mã Tình Tình ra, cười nhạt một tiếng, nói ra:
- Mã Tình Tình, ta giúp ngươi một lần, ngươi cám ơn ta như thế nào đây?
- Ta... ta mời ngươi ăn cơm?
Mã Tình Tình mặt ngọc ửng đỏ, thật sự nàng bị Lữ Bất Phàm quấn phiền rồi, nhìn thấy Trần đại thiếu, mới có thể cảm thấy phi thường mừng rỡ.
Cũng chính bởi vì như thế, Trần đại thiếu ôm nàng trong ngực, Mã Tình Tình cũng không có tức giận.
Trần đại thiếu là đang giúp nàng a.
- Mời ăn cơm vậy thì miễn đi.
Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ, hạ giọng nói ra:
- Mạnh Nữ Thần của trường học chúng ta ngươi nên biết a? Ngươi giúp ta ngăn chặn nàng vài phút là được.
- A...
Mã Tình Tình phát ra một tiếng thét kinh hãi, khiếp sợ nói:
- Ngươi thật sự đem Mạnh lão sư... hiện tại còn muốn đá người ta?
- Đừng nghe những người kia nói bậy, là Mạnh Ngưng Tuyết uống nhầm thuốc, quấn quít lấy ta.
Vẻ mặt Trần Thanh Đế bất đắc dĩ hạ giọng nói:
- Ngươi cũng biết, ta tự do đã quen, chịu không được loại ước thúc này. Hơn nữa, để cho ta vì một thân cây, buông tha cho rừng rậm, cái kia căn bản là không thực tế.
Rơi vào đường cùng, Trần Thanh Đế lại giội nước bẩn trên người mình rồi.
- Ta có thể giúp ngươi, bất quá, ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện mới được.
Trong đôi mắt Mã Tình Tình lóe ra tinh mang, vẻ mặt chờ mong.
- Oa kháo... vừa rồi ca ca ta mới giúp ngươi, giúp ngươi một việc, ngươi lại nói điều kiện cùng ta?
Trần Thanh Đế nhịn không được liếc mắt:
- Tình muội muội, ngươi còn có lương tâm hay không?
- Hừ, ngươi giúp ta, chẳng lẽ không phải giúp chính ngươi?
Mã Tình Tình giảo hoạt cười, nói ra:
- Vừa rồi ngươi hẳn là phát hiện Mạnh Ngưng Tuyết, mới có thể cố ý nói, toàn thân cao thấp Mạnh Ngưng Tuyết...
Nói đến đây, Mã Tình Tình mặt ngọc đỏ bừng không thôi, nói không được nữa.
Ta móa... Mã Tình Tình này cũng quá thông minh đi? Ca ca ta nói một câu như vậy, mời nàng hỗ trợ, nàng thậm chí ngay cả cái này cũng đoán được.
Hoàn toàn chính xác, Trần đại thiếu là giải vây cho Mã Tình Tình không giả, đồng dạng cũng là vì thoát khỏi Mạnh Ngưng Tuyết.
- Nói đi, rốt cuộc là điều kiện gì. Bất quá, ta đầu tiên nói trước, bảo ta tiến vào Khoa Trung y là không thể nào, ngươi cũng đừng hao tâm tổn trí.
Trần Thanh Đế hoàn khố nói:
- Nếu ta đi Khoa Trung y, không biết bao nhiêu mỹ nữ Khoa Văn Nghệ, sẽ rơi lệ cho ta. Ta làm người rất mềm lòng, không đành lòng làm mỹ nữ thương tâm.
- Ngươi... Ngươi chẳng lẽ cứ như vậy không muốn tiến vào Khoa Trung y sao?
Mã Tình Tình vẻ mặt khó hiểu, cùng đáng tiếc nói:
- Ông nội của ta nói ngươi ở Trung y có thiên phú cực tốt, tại sao phải lãng phí thiên phú của mình?
- Ai, không có hứng thú.
Trần Thanh Đế thở dài một tiếng nói ra:
- Nếu để cho ngươi buông tha cho Trung y, tiến vào Khoa Văn Nghệ, ngươi sẽ nguyện ý sao?
- Xem đi, ngươi cũng không muốn.
Nhìn thấy Mã Tình Tình lắc đầu, Trần đại thiếu nhún vai, nói ra:
- Ta người này, cũng không có yêu thích gì, chỉ thích mỹ nữ. Khoa Trung y các ngươi thật sự là không có mỹ nữ gì, so sánh cùng Khoa Văn Nghệ, mỹ nữ khắp nơi, sảng khoái hơn a.
- Ngươi... chẳng lẽ... chẳng lẽ ta... ta không phải mỹ nữ sao?
Mã Tình Tình cắn răng, vô cùng phẫn nộ nói. Nha, ta là đại mỹ nữ a, ngươi lại bỏ qua ta rồi, thật sự là hơi quá đáng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
- Ngươi là đại mỹ nữ không sai, ngay cả Lữ Bất Phàm chỉ giỏi âm người kia cũng động tâm. Bất quá...
Trần Thanh Đế tiếng nói xoay chuyển, nói ra:
- Ngươi sẽ để cho ta cua sao?
- Sẽ, chỉ cần ngươi lựa chọn Khoa Trung y, ta sẽ cho ngươi... cho ngươi truy cầu.
Mã Tình Tình cắn răng, xem ra nha đầu kia đã là bất cứ giá nào rồi.
- Để cho truy cầu thì có làm được cái gì? Nếu có thể đuổi tới tay mới được, ngươi chỉ là vì để cho ta gia nhập Khoa Trung y, mới đáp ứng để cho ta truy cầu. Cua không tới tay, có ý nghĩa gì?
Trần Thanh Đế ngạo nghễ nói:
- Hơn nữa, ta không thể vì một đóa hoa, buông tha cho hoa viên to như vậy a?
- Tình muội muội, ngươi vẫn là đổi điều kiện đi.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra:
- Chỉ cần ngươi không bảo ta tiến vào Khoa Trung y, cái điều kiện gì, ca ca ta cũng đáp ứng ngươi. Ăn cơm, xem phim, hoặc là giải trí gì khác, ca ca ta phụng bồi đến cùng.
Ăn cơm?
Xem phim?
Cái này gọi là điều kiện gì?
Nam sinh muốn mời ta ăn cơm, mời ta xem phim, có thể xếp vòng quanh sân trường.
Nếu như không phải vì Lữ Bất Phàm, ngay cả lão sư cũng có.
- Xem ra ngươi là không có điều kiện gì khác rồi, được rồi, ta vẫn là tự mình giải quyết Mạnh Ngưng Tuyết a.
Trần Thanh Đế thở dài một tiếng, quay người ly khai.
- Cái kia... về sau ta ở Trung y có cái gì không hiểu tìm ngươi, không cho phép ngươi cự tuyệt, không cho phép không nói cho ta.
- Không có vấn đề.
Trần Thanh Đế không hề nghĩ ngợi, thúc giục nói:
- Thấy không, cách nơi này chừng một trăm mét, phải, ở trong rừng trúc kia, Mạnh Ngưng Tuyết trốn ở phía sau, kéo nàng lại vài phút là được.
- Nhất định phải kéo lại, nghĩ hết mọi biện pháp.
Nói xong, Trần đại thiếu quay người rời đi, nhưng trong lòng thầm nghĩ:
- Mạnh Ngưng Tuyết này là đang tê liệt ta sao? Nói cho ta biết, ta có thể đủ phát hiện nàng? Hay là...
- Hay là, nàng thật sự không cách nào giấu diếm được thần thức của ta?
Trong nội tâm Trần Thanh Đế không dám xác định, ở bên trong thần thức của hắn, Mạnh Ngưng Tuyết lộ ra rất cẩn thận, đình chỉ hô hấp, chậm lại tốc độ tim đập.
Nhưng mà, vẫn không có giấu diếm được thần thức của Trần đại thiếu.
Cái này nếu đặt ở thường ngày, Trần Thanh Đế tất nhiên sẽ cho rằng, thần thức của hắn lợi hại hò hét, cho dù ngươi có mạnh hơn nữa, cũng quyết không có thể giấu diếm được thần thức của hắn.
Bất quá, đối mặt nữ nhân thần bí như Mạnh Ngưng Tuyết này, Trần đại thiếu có chút không tự tin rồi.
Cũng có thể nói là, cẩn thận quá mức rồi.
- Con mẹ nó, thật sự là toàn thân nhẹ nhõm a.
Từ Trung Y Học Viện đi ra, Trần Thanh Đế duỗi lưng một cái, cảm giác không bị rình coi, thật sự là tốt rối tinh rối mù.
- Tranh thủ thời gian ly khai nơi đây, Mã Tình Tình kéo Mạnh Ngưng Tuyết không được bao lâu.
Nghĩ vậy, Trần đại thiếu rất nhanh ngăn cản một chiếc taxi, nghênh ngang rời đi.
Cùng lúc đó, bên cạnh khu rừng trúc nhỏ, Mã Tình Tình tới trước mặt Mạnh Ngưng Tuyết, cả hai mắt to nhìn đôi mắt nhỏ, cứ như vậy nhìn xem lẫn nhau, nhìn chằm chằm vào.
- Mã Tình Tình, em đây là muốn làm gì?
Vẻ mặt Mạnh Ngưng Tuyết khó hiểu, ôn nhu nói:
- Em nhìn cô như vậy, chẳng lẽ mặt của cô có vết bẩn sao?
- Là Trần Thanh Đế bảo em ngăn chặn cô, cho nên, Mạnh lão sư vẫn là không nên đi loạn.
Mã Tình Tình trực tiếp nói:
- Trần Thanh Đế cũng nói, hắn sẽ không vì một thân cây như cô, mà buông tha cho một cánh rừng rậm.
- Hắn... hắn thật sự nói như vậy?
Lửa giận trong lòng Mạnh Ngưng Tuyết xông mạnh, cái Trần Thanh Đế chết tiệt này, xem ta về sau thu thập ngươi như thế nào.
- Đúng vậy.
Mã Tình Tình chớp chớp con mắt xinh đẹp nói ra:
- Mạnh lão sư, cô là lão sư, Trần Thanh Đế là đệ tử, các ngươi thật sự không thích hợp.
- Còn có nữa là, nếu như cô thật sự thích Trần Thanh Đế, em khuyên cô vẫn là buông tha thì tốt hơn. Trần Thanh Đế là một củ cải trắng hoa tâm, gặp một cái yêu một cái.
Mã Tình Tình rất là thiện lương nhắc nhở:
- Đương nhiên, nếu như cô không muốn buông tha, cũng đừng có quản nhiều như vậy. Trần Thanh Đế kia rất khát vọng tự do, không muốn bị cô câu thúc.
- Chẳng lẽ ta lại để cho hắn cảm thấy câu thúc sao?
Mạnh Ngưng Tuyết nhíu mày, lẩm bẩm:
- Xem ra, thật là bức hắn quá chặt.
- Cái này được rồi, cô thích nam nhân như Trần Thanh Đế, vốn cũng không phải là chuyện tốt gì. Không muốn mất hắn, vậy hãy cho hắn tự do a.
Mã Tình Tình mỉm cười, nói ra:
- Em nghĩ, Mạnh lão sư không cần để cho em kéo lấy, cũng sẽ không đi tìm Trần Thanh Đế a?
- Ha ha, Mã Tình Tình, thật sự là cám ơn em.
Mạnh Ngưng Tuyết rất là chân thành, nhưng trong lòng thầm nghĩ:
- Trách không được tên Trần Thanh Đế kia, một lòng muốn vứt bỏ ta, nguyên lai là ta bức quá chặt.
Rất hiển nhiên, theo như lời Mã Tình Tình nói, cùng Mạnh Ngưng Tuyết suy nghĩ, là hai chuyện khác nhau.
- Mạnh lão sư, cô nghĩ thông suốt là tốt rồi, chúc cô hạnh phúc. Bất quá... hình như cũng sẽ không có hạnh phúc gì.
Mã Tình Tình lắc đầu, cũng không tiếp tục kéo lấy Mạnh Ngưng Tuyết, quay người đi đến Khoa Trung y.
- Không nghĩ tới Mạnh Ngưng Tuyết ta, lại không bằng một tiểu nha đầu.
Mạnh Ngưng Tuyết lắc đầu, ngay sau đó, lại nhíu mày.
Lấy điện thoại di động ra nhìn tin nhắn, sắc mặt Mạnh Ngưng Tuyết lập tức trở nên nghiêm túc.
Chợt...
Thân thể Mạnh Ngưng Tuyết khẽ động, rất nhanh đã đi ra trường học, hướng một địa phương phi thường vắng vẻ, nhanh chóng mà đi. Giày cao gót cao chừng 15 centimet cao, cũng không có thể ảnh hưởng đến tốc độ của nàng.
- Ngưng Tuyết khấu kiến sư phụ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R