Trở về hoa viên Tiềm Long, Sở Thiên sau khi đi thăm Dương Phi Dương và Chủ Đao Y Sinh về mới lấy lá thư tuyên chiến từ tay Phàm Gian xem qua, rồi để lại vào tay Phàm Gian rồi cười nói:
- Đường Vinh này làm việc gì cũng thật kỳ lạ, vừa tuyên chiến lại vừa đưa tài liệu của kẻ tấn công cho ta.
Phàm Gian gật đầu, lễ phép nói:
- Ông ta là một đối thủ đáng kính trọng.
Sở Thiên khẽ cười, trong thâm tâm cũng thầm thán phục con người đó, chậm rãi nói:
- Ông ta thực sự không hề đơn giản, bất luận là can đảm hay con người đều có vẻ hơn người. Đem theo có vài người mà dám đến Hồng Kông tìm tôi, phải biết rằng trong tay tôi có hàng nghìn anh em, cho dù mũi dao của họ có nhanh đến mức nào cũng không thể giết được hết vòng vây ấy.
Phàm Gian chăm chú nhìn hắn ta, trả lời một cách rõ ràng:
- Thiếu soái cũng là một người rất thẳng thắn, vì vậy không bao giờ làm chuyện đạo chích. Nhưng kẻ ly gián Bạch Vô Hạ lại khiến cho người ta khó hiểu, cô ta vốn dĩ nên ở Tam Giác Vàng phát huy tác dụng của bản thân, tại sao lại phải dẫn hơn 10 tay súng bắn tỉa đi tấn công Đường Môn, khiêu khích gây sự.
Sở Thiên bình thản cười nói:
- Vốn dĩ lúc đầu tôi cũng thấy khó hiểu, hành động của cô ta cũng không có giá trị to lớn gì đối với Tam Giác Vàng, nhưng nghĩ đến Tưởng Thắng Lợi của Hắc đạo Sở tài phán, trong lòng tôi dường như đã hiểu ra điều gì đó, hành động của họ hình như là muốn giết chết Soái quân.
Phàm Gian có chút giật mình bỗng thốt lên:
- Chẳng lẽ?
Sở Thiên đưa tay chặn lại suy đoán của anh ta, điềm tĩnh nói:
- Không nên suy nghĩ quá nhiều, nó sẽ làm cho chúng ta mệt mỏi, hơn nữa Bạch Vô Hạ và những người kia cũng chết rồi, tạm thời Soái quân không còn nguy hiểm gì nữa. Bây giờ đối thủ mà chúng ta phải đối mặt chính là Đường Môn, rốt cuộc thì đêm nay sẽ bắt đầu, hai bang phái sẽ phải khai chiến toàn diện.
Phàm Gian gật đầu nói tiếp:
- Phàm Gian hiểu rồi, Hải Tử bọn họ đã trở về Kinh Thành, mười lăm phút sau có thể mở cuộc họp Soái quân cấp cao.
Sở Thiên vẫy tay nói:
- Được, cậu đi chuẩn bị đi.
Phàm Gian nghe lệnh đi làm.
Nhìn xa ráng chiều buông xuống, hoa viên Tiềm Long ngập tràn trong ánh vàng hoàng hôn, cả ngọn núi màu lá đỏ, tầng tầng lớp lớp, từng trận gió lạnh thổi qua, thấm mát vào tận tâm gan con người.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, khó lắm mới có được một buổi rảnh rỗi, nhưng e rằng đây là giây phút rảnh rỗi cuối cùng. Hắn vặn người, đi về phía phòng khách.
Chưa vào đến phòng khách, tiếng chuông điện thoại vang lên, Sở Thiên có chút bất ngờ liền nhấc máy lên nghe.
Đầu dây bên kia là tiếng của Chu Long Kiếm, trong lòng cười một cách đau khổ, cái lão hồ ly tinh này, vào giờ này còn gọi điện đến chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt đẹp, rồi định thần lại nói:
- Xin chào, Bộ trưởng Chu.
Lần này Chu Long Kiếm không khách khí, ngập ngừng một lúc rồi nói:
- Thiếu soái, nghe nói Đường Môn đã gửi thư khiêu chiến đến Soái quân, đây có lẽ là cuộc chiến kịch liệt trong cả nước, xã hội đen trong nước chắc chắn sẽ loạn tung lên, điều này sẽ dẫn tới sự rối ren trong xã hội, một số kẻ đầu cơ sẽ nhân cơ hội này mà làm mưa làm gió.
Sở Thiên thản nhiên trả lời:
- Ý của Bộ trưởng Chu là?
Giọng điệu Chu Long Kiếm chậm lại nhưng khẩu khí vẫn như trước trả lời rõ ràng:
- Muốn biết phạm vi hoạt động của các cậu, suy cho cùng cũng là trọng trách của tôi, có một số việc mà trong lòng phải biết rõ, để tránh đến lúc làm tổn hại đến tình cảm của mọi nhau. Trung ương tuy chưa có thái độ rõ ràng nhưng không có nghĩa là sẽ không có thái độ gì.
- Nam Bắc giao chiến, không những hai bang phái thiệt hại về người và của, mà tôi Chu Long Kiếm cũng thở không ra hơi. Cuối cùng thì nhiều khu vực sẽ bị chia ra, khó mà có thể khôi phục lại như ban đầu. Quan trọng hơn cả là một khi hai bên chém giết lẫn nhau, tình hình khó mà có thể kiểm soát được, thậm chí còn liên quan đến sự ổn định của xã hội.
- Đậy cũng chính là điều mà Tô lão gia muốn nói đến.
Sở Thiên khẽ cười không chút do dự trả lời:
- Bộ trưởng Chu, vấn đề này Sở Thiên tôi e rằng khó để trả lời, tuyên chiến là do Đường Môn đưa ra, vì thế mức độ tấn công chủ yếu phải xem thái độ của Đường Môn, Soái quân có thể hứa với ông một điều, trước khi bị tấn công chúng tôi chắc chắn sẽ không tấn công, vì vậy về phần tôi ông có thể yên tâm được rồi.
Chu Long Kiếm có chút bất ngờ, trên mặt hiện lên một nụ cười khó hiểu, chậm rãi nói:
- Thiếu Soái trước giờ thích chế ngự kẻ khác, giờ sao lại ngồi im chờ kẻ khác đến khiêu chiến vậy? Ý của tôi không phải là muốn các cậu từ bỏ cuộc chiến, mà là muốn biết rõ các cậu sẽ lựa chọn chiến đấu đến hơi thở cuối cùng hay vẫn còn chút lý tính biết dừng lại?
Sở Thiên thản nhiên nói ra bốn chữ:
- Chiến đấu tới cùng.
Chu Long Kiếm thở vài hơi rồi trả lời một cách đầy ẩn ý:
- Vậy thì tôi biết nên làm gì rồi. Hai bên đã muốn chiến đấu tới cùng thì tôi sẽ để sở cảnh sát các tỉnh giải quyết việc chung, các cậu có trò gì thì dở hết ra đi, cuộc chiến này coi như là cuộc chiến của riêng giới giang hồ.
Sở Thiên cười không dứt, hắn từ trước tới giờ không tin có cuộc chiến của riêng giới giang hồ. Bất cứ sự việc gì cũng có mối liên quan tới nhau. Cuộc chiến giữa Đường Môn và Soái quân không chỉ phải mất vô số anh em để tìm được Bá Vương, đồng thời còn là cuộc đọ sức giữa giới thương nhân và quan trường. Chỉ là hiện tại nhân tố chính trị vẫn chưa thể có ảnh hưởng rõ lắm.
Suy nghĩ một lát, Sở Thiên nửa đùa nửa thật hỏi:
- Bộ trưởng Chu có nhận xét gì về cuộc chiến Nam Bắc này? Hoặc là thái độ của Trung Nam Hải ra sao?
Chu Long Kiếm khẽ than thở một cách thành thật:
- Mặc dù Soái quân không được vững chắc lâu năm như Đường Môn, nhưng bù lại về mưu lược thì lại có Thiếu soái anh thông minh trí tuệ, vì thế cuộc chiến Nam Bắc này chẳng ai có thể biết trước được ai thắng ai thua. Trung ương không cho rằng cuộc chiến của các cậu là đúng, nhưng lại sợ nếu cuộc chiến kéo dài sẽ ảnh hưởng tới tình hình trật tự xã hội.
Sở Thiên hiểu ý của ông ta, thản nhiên trả lời:
- Trận chiến này trong vòng nửa năm sẽ kết thúc.
Chu Long Kiếm gật đầu, còn nói thêm:
- Long Kiếm tôi cũng chỉ là quân cờ của chính phủ hiện tại, sau này khó tránh khỏi phải làm những chuyện không vừa ý với Soái quân, vì thế mong Soái quân lượng thứ.
- Ngườirong giang hồ, thân bất do kỷ, trong quan trường cũng vậy thôi. Dù gì đi nữa tôi cũng chúc cậu thắng ngay trong trận đầu.
- Thắng ngay trong trận đầu?
Sở Thiên có chút giật mình nhưng không nói gì.
Sau khi gác máy, Chu Long Kiếm đứng ngẩn ra nhìn về phía Trường Thành xa xôi, âm thanh chiến tranh như vang dội ngay bên tai. Xét về mặt lý trí, ông ta không hề muốn Đường Môn và Soái quân quyết chiến trong thời kỳ ông ta đương nhiệm, nhưng về mặt cảm tính thì ông ta cũng muốn xem Đường Vinh và Sở Thiên, ai mới là kẻ mạnh.
Lý Thần Châu ngập ngừng đứng bên cạnh, cuối cùng cũng nói:
- Lão gia, ngài nói xem có phải là Đường Môn và Đường Kiến Quốc bị tập kích là do Sở Thiên gây ra hay không?
- Theo sự hiểu biết của tôi về cậu ta thì dường như cậu ta đâu có lỗ mãng đến như vậy. Hơn nữa thà tấn công giết Đường Vinh còn hơn là đi đánh lén ông lão Đường Kiến Quốc đã gần 70 tuổi.
Chu Long Kiếm đứng dậy cười nói:
- Thần Châu, có những việc không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài mà phán xét. Việc có phải là Sở Thiên tấn công hay không không quan trọng, quan trọng là Đường Môn muốn lấy cớ đấy để tuyên chiến. Theo dấu tích thì Đường Môn đã tích cực chuẩn bị cho trận chiến này 6 tháng trước rồi, vụ việc tấn công đúng lúc trở thành cái cớ cho bọn họ.
Lý Thần Châu bừng tỉnh ngộ gật đầu thử hỏi:
- Sở Thiên và Đường Vinh ai sẽ có cơ hội thắng lớn hơn?
Ánh mắt Chu Long Kiếm như dừng lại, không nhắc lại những lời mà đã từng nói với Sở Thiên, nhẹ nhàng trả lời:
- Sở Thiên, con người này anh hùng mưu lược hơn người, không chỉ thông minh mà còn tinh thông binh pháp, trên chiến trường là một mãnh tướng vô địch, mà thủ hạ của hắn ta luôn coi hắn ta như một vị thần, sự trung thành của thủ hạ đối với hắn ta không có gì phải nghi ngờ. Giao chiến với bọn chúng chẳng ai dám nói sẽ thắng.
Lý Thần khẽ thở dài, quả thật là như vậy.
Sau khi gác máy, thời gian cuộc họp của Sở Thiên cũng đến, thế là bước về phía mật thất.
Tổng bộ của Soái Quân ở gần Hắc Long Tower, tên là Kỳ Tích building. Nhưng Sở Thiên rất ít qua đó, tất cả mọi việc hầu như đều diễn ra ở hoa viên Tiềm Long. Vì thế những người thân quen đều gọi hoa viên Tiềm Long là trụ sở nhỏ.
Bước vào mật thất hào hoa rộng rãi, đập vào mắt Sở Thiên đầu tiên chính là cái đầu trọc bóng loáng. Không đợi Sở Thiên nói gì, Quang Tử đã nhảy ra, xoa bóp hai bên vai cho Sở Thiên hét lớn:
- Tam đệ, sao đi đến nơi Tư bản chủ nghĩa lại gầy đi thế này? Có phải nơi đó mạnh quá ăn hiếp cậu?
Sở Thiên dở khóc dở cười, Hải Tử cũng bước tới, cười ha ha rồi vỗ vai Sở Thiên nói:
- Tam đệ, vẫn tốt chứ? Lâu lắm rồi không gặp mà vẫn phong độ như xưa.
Rồi quay sang nhìn Quang Tử cười nói một cách nham hiểm:
- Bị ức hiếp hình như là cậu thì phải? Nghe nói còn bị vào nhà tù tội phạm Trung Sơn.
Quang Tử vốn đang rất tự hào đứng nghênh ngang thì bỗng chốc lại trở nên đau thương, bất đắc dĩ nói:
- Anh chỉ biết lấy điểm yếu của tôi ra nhạo báng tôi? Chẳng phải là do tôi sơ ý trúng phải gian kế của bọn chúng sao, hơn nữa, tôi vào trong nhà giam cũng vẫn rất phát triển, bất luận là giám thị trại giam hay phạm nhân, ai cũng nịnh bợ tôi.
Sở Thiên nhìn hai người anh em kết nghĩa mà thấy ấm lòng, giang hồ tàn khốc, nên tình nghĩa anh em vô cùng quý giá. Vội đưa tay nắm lấy vai của họ nói:
- Không ngờ hai người anh em lại vui tính đến thế, đầu tiên em còn tưởng các anh vì thế mà phát điên. Giờ thấy anh em đều tốt cả em yên tâm rồi.
Sở Thiên vừa nói vừa bước đến gần bàn hội nghị. Hội nghị cấp cao của Soái Quân không đông. Nhiếp Vô Danh và Phong Vô Tình vẫn ở Tam Giác Vàng tập huấn cho quân đội của Sa gia.
Vì thế cuộc họp chỉ có Hải Tử, Quang Tử, Hắc Tiễn, Phương Tình, Phàm Gian và Thống soái của tử sĩ Soái quân Thiên Dưỡng Sinh.
Sở Thiên trong lòng có chút ngậm ngùi, xem ra nhân tài của Soái quân hiếm hoi quá, nhất định phải nhanh chóng bổ sung thêm nhân tài, nếu không đánh vài tháng thì đã bị Đường Vinh tiêu diệt hết, cũng có khi bị nhiều việc vặt làm cho mệt chết.
Sau giây phút hàn huyên ngắn ngủi, giọng nói của Sở Thiên làm mọi người giật mình:
- Tôi muốn trước tiên sẽ thất bại ba trận.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Nếu Sở Thiên nói muốn thắng liên tiếp ba trận thì sẽ chẳng có ai ngạc nhiên. Bởi vì giương cờ chiến thắng đánh liên tiếp 3 trận đẹp, không chỉ thể hiện được thế lực phi thường của Soái quân, mà còn cổ vũ tinh thần chiến đấu của anh em. Nhưng giờ đây Sở Thiên lại nói muốn thua liên tiếp 3 trận, khiến ai cũng không thể tưởng tượng nổi.
Mọi người trầm tư suy nghĩ làm cho không khí yên ắng.
Sở Thiên sớm đã biết được mọi người sẽ phản ứng như này, liền cười sảng khoái nói:
- Mọi người yên tâm, Sở Thiên không bao giờ lấy tính mạng của anh em ra để trêu đùa. Kế hoạch của tôi là lấy cái thất bại nhỏ đổi lấy thắng lợi lớn. Đầu tiên cho Đường Môn thắng vài trận, sau đó mới phản công đánh vào lực lượng mạnh mẽ của chúng, cuối cùng mới dành được chiến thắng toàn diện.
Mọi người mơ hồ nửa hiểu nửa không hiều gật đầu.
Quang Tử có chút thiếu kiên nhẫn, xoa cái đầu trọc bóng loáng nói:
- Tam đệ, cậu trực tiếp giao nhiệm vụ cho chúng tôi đi, cậu nói thế nào chúng tôi làm thế ấy. Quang Tử không tin cậu thì Thần cũng vẫn tin cậu, không lẽ cậu lại bán Soái quân cho Đường Môn? Thua thì thua, thắng thì thắng, chỉ cần tình hình chung yêu cầu, tôi nghe lệnh rồi đi.
Những lời nói nghe tưởng chừng như không có chút kiến thức phổ thông gì nhưng lại giúp cho mọi người hiểu ra được. Thiên hạ của Soái quân có đến 80% đều là nhờ Sở Thiên mang lại, hắn muốn thua liên tiếp 3 trận đương nhiên là phải có dụng ý gì đó, nên sau đó không có ai suy đoán thêm nữa, nhao nhao đòi phân nhiệm vụ. Ai ai cũng biết chỉ tối nay hoặc sáng mai Đường Môn sẽ tấn công.
Sở Thiên thấy vậy cười lớn, rồi chỉ vào bản đồ bắt đầu phân nhiệm vụ.
10h tối Quang Tử và những người khác phi ngay về khu vực phòng thủ đóng giữ.
1h sáng.
Đường Vinh ở tận nơi xa xôi – Thâm Quyến, chỉ vào bản đồ thản nhiên ra lệnh:
- Bắt đầu!
Mệnh lệnh tiến công trong phút chốc đã được truyền đến khắp các anh em trong Đường Môn. Theo kế hoạch đã được sắp sẵn, 800 đệ tử của Đường Môn tấn công vào Soái quân ở Từ Châu. Hành động này khiến Soái quân có chút ngỡ ngàng, anh em trong Soái quân đều cho rằng 800 đệ tử của Đường Môn chỉ đến tìm cái chết, vì ở Từ Châu có đến hơn 2000 người, 800 người có thể tấn công hay sao?
Ở Kinh Thành, sau khi nghe được tin tình báo, Sở Thiên thản nhiên cười khẩy, quay lại nói với Phàm Gian:
- Biết rõ Soái quân ở Từ Châu binh hùng tướng mạnh, Đường Vinh vẫn khua chiêng gõ trống tấn công, rõ ràng là kế dụ địch, điện báo Đường chủ Trịnh phản kích ngay tại chỗ. Nhất định không được đuổi theo tấn công để tránh bị mai phục.
Phàm Gian gật đầu, gọi người thông báo mệnh lệnh.
Giống như dự tính của Sở Thiên, Đường Môn ở bên ngoài Từ Châu cho bao vây mai phục hơn 2000 tinh nhuệ, đợi Soái quân đánh bại 800 đệ tử xong thừa thắng xông lên, đến lúc ấy sẽ cho Soái quân ăn đủ. Để kế hoạch thành công, Đường Vinh thậm chí còn không cho đệ tử biết về việc có mai phục bên ngoài, để cho họ tháo chạy cho giống thật một chút.
Khi Đường Vinh nhận được thông tin Soái quân phản kích tại chỗ, chỉ cười nhẹ mà không hề tỏ ra đau buồn, thản nhiên nói với Khương Trung:
- Bảo toàn bộ anh em ở Từ Châu rút lui, đồng thời cho anh em bao vây bên ngoài tấn công mạnh mẽ vào. Tình thế bắt buộc phải trước trời sáng chiếm được cho ta một nửa giang sơn ở Hàng Châu.
Đây là ván cờ nặng nề của Đường Vinh.
Giang Tích là vùng đất mà mà Soái quân phải tốn công tốn sưc lắm mới có được, đại đa số các nơi đều là nơi thâm căn cố đế, khó mà có thể một sớm một chiều mà tấn công hoặc tiêu tan được. Chỉ có duy nhất Hàng Châu là cái gai khó giữ được bình an, bởi vì nơi ấy từng là giang sơn chắc chắn của Đường Đại Long. Tuy Sở Thiên đã giam lỏng Đường Đại Long và giết hết những thành phần trung thành với ông ta. Nhưng điều ấy cũng không có nghĩa là không có phần tử nào chống đối Soái quân, bọn chúng hoặc là quy phục Soái quân, hoặc là lập thành các bang phái nhỏ. Bình thường thì sóng yên biển lặng vì sợ thế lực mạnh mẽ của Soái quân, nhưng một khi có cơ hội lật đổ, bọn chúng chắc chắn sẽ hợp lại tấn công. Đường Vinh lựa chọn nơi này quả là mưu cao kế hiểm.
Quan trọng hơn cả là trước khi khai chiến, Đường Vinh đã phái người đi lôi kéo những phần tử tàn dư đó, không chỉ tiêu tốn hàng ngàn hàng vạn tiền cơm rượu mà còn hứa hẹn với bọn chúng về một ngày mai tươi đẹp, chỉ cần Đường Môn lấy được Hàng Châu, nhất định sẽ chia cho bọn chúng lợi ích mà bọn chúng đáng được hưởng, ít nhất thì cũng sẽ khôi phục được như thời kỳ của Đường Đại Long.
3h sáng, Hàng Điềm
Các đệ tử Đường Môn chia thành những tốp nhỏ ẩn nấu trong các bang phái, sẽ cùng với cả ngàn người của các bang phái và 2000 người bao vây bên ngoài tấn công. Tiếng kèn hiệu lệnh tiến công của Soái quân cũng bắt đầu vang lên.
Mặc dù Hàng Châu từ xưa tới là cùng đất được kiểm soát bởi một lực lượng hùng hậu, nhưng phải đối mặt với 4000 tên thì có vẻ hơi khó khăn.
Huống hồ còn có thêm những phần tử xấu nổi loạn.
Cũng may mà Sở Thiên cũng sớm dự liệu là Đường Môn sẽ tấn công vào Hàng Châu nên việc ứng phó cũng không đến mức quá luống cuống. Khi Sở Thiên biết ở Hàng Châu có cả giặc trong lẫn giặc ngoài, hắn cười một cách nham hiểm nói:
- Nước cờ này Đường Vinh đi quả thật rất thâm hiểm tàn nhẫn, nhưng lại rất hợp với mong muốn của tôi.
Phàn Gian dè dặt hỏi:
- Bây giờ đánh hay là rút lui?
Sở Thiên cầm tách trà nhấp vài ngụm, ánh mắt nhìn vào Hàng Châu trên bản đồ bình thản nói:
- Tôi đã nói phải thua 3 trận liên tiếp. Đường Vinh đã có một lực lượng lớn mạnh đến vậy ở Hàng Châu rồi, vậy thì chúng ta nhường Hàng Châu cho anh ta. Đồng thời cũng để xem Đường Đại Long có thể có được bao nhiêu người, đợi đến khi phản kích thì xử lý một thể luôn.
Phàn Gian gật đầu, khua tay ra hiệu người truyền lệnh ra ngoài, rồi hỏi dò:
- Thiếu soái, Đường Đại Long luôn là một mối hiểm họa. Lần này Đường Môn tấn công vào Hàng Châu còn có sự tiếp ứng của bao nhiêu phần tử xấu, có thể thấy rằng sự vững chắc của gã, hay là chúng ta xử gã luôn để dập tắt hẳn sự hy vọng của các phần tử nổi loạn?
Sở Thiên khẽ lắc đầu, đặt tách trà lên bàn nói:
- Cậu thực sự cho rằng những phần tử nổi loạn ấy là trung thành với Đường Đại Long? Bọn chúng chỉ là muốn giương cờ khắp nơi gây sự chú ý, muốn nhân cơ hội này mở rộng thêm địa bàn và kiếm thêm chút lời. Nếu giết chết Đương Đại Long thì ngược lại bọn chúng sẽ coi là cái cớ để tạo phản.
- Hãy đợi đi, đợi sau khi Soái Quân rút khỏi Hàng Châu, thì các phần tử nổi loạn sẽ tranh giành quyền lực với Đường Môn, bởi vì lòng tham của bọn chúng không bao giờ là đủ. Đến lúc ấy nói không chừng sẽ có cuộc chiến lớn với Đường Môn. Vì thế chúng ta không phải lo lắng, chỉ cần mượn tay của Đường Môn tiêu diệt bọn chúng là xong luôn.
Phàn Gian bừng tỉnh đại ngộ, không ngờ việc rút lui lại có một dụng ý khác. Ít nhất thì có thể mượn tay Đường Môn nhổ tận gốc bọn nổi loạn này. Hơn nữa cũng không bị người khác nói là mượn tay kẻ khác. Tuy hiện tại bọn chúng vẫn không đoán được ý đồ của Sở Thiên là muốn thất bại liền 3 trận, nhưng thâm tâm luôn cho rằng bên trong là những cao thủ vô cùng lợi hại, nên tâm lý có chút hoang mang lo sợ.
Lúc này, Vương Trung Thiên phụ trách Soái Quân ở Hàng Châu nhận được mệnh lệnh, ban đầu có chút ngỡ ngàng nhưng rồi vẫn kiên quyết chấp hành theo mệnh lệnh. Ra lệnh cho 2000 anh em rút lui một cách có tổ chức về Thượng Hải, bản thân thì dẫn đầu 200 anh em tinh nhuệ cản phía sau, đồng thời còn thực hiện mệnh lệnh mặt dày của Sở Thiên, báo cảnh sát để bảo đảm cho anh em rút lui an toàn.
Cảnh sát đã sớm nhận được thông tin hai bên chiến tranh, và trước khi bị ảnh hưởng thì bọn họ đương nhiên không can thiệp vào, thế là họ ra lệnh bang phái nào làm chủ ở Hàng Châu đều không có vấn đề gì, rốt cuộc thì cũng chẳng có ảnh hưởng gì đến nguồn thu nhập đen của bọn họ, bọn họ để mặc cho Đường Môn và Soái quân tranh đấu lẫn nhau, không cho phép cảnh sát tham gia vào.
Nhưng vào khoảng 4h sáng, cảnh sát nhận được điện báo của quần chúng nhân dân, nói rằng các phần tử đang ùa đến bên gần Tây Hồ, mang theo gươm dao, thuốc nổ, cũng với những vũ khí sát thương có quy mô lớn, hình như đang chuẩn bị cho một hoạt động khủng bố rất kinh khủng. Còn miêu tả rõ số hiệu của các loại vũ khí và diện mạo của các phần tử kích động.
Trước những cấp báo của nhân dân, Cục trưởng đứng ngồi không yên. Nếu thực sự có những hành động đáng sợ đến vậy mà không kịp thời điều tra thì cái ghế của ông ta cũng sẽ không còn nữa. Sau khi suy nghĩ, Cục trưởng ra lệnh cho cảnh sát xuất quân, chỉ trong ít phút, mấy chục chiếc xe cảnh sát hú còi ầm ĩ chạy về phía Tây Hồ.
Trong lúc đó, Vương Trung Thiên dẫn quân vừa đánh vừa rút lui. Phía sau gần 500 đệ tử của Đường Môn bám theo ráo riết. Nếu không phải Vương Trung Thiên thông thạo địa hình nơi đây thì e rằng sớm đã bị đối thủ luộc chín. Mặc dù vậy anh ta vẫn cảm thấy khó khăn cật lực vô cùng, nên cảm thấy cảm kích về việc Sở Thiên lệnh anh ta cho quân rút lui.
Nếu kiên trì cố thủ tại chỗ thì tối nay 2000 anh em sẽ bị đệ tử Đường Môn giết chết. Kẻ địch bên ngoài dũng mãnh là yếu tố quyết định thứ hai, yếu tố khó khăn đầu tiên chính là quân phản động ở bên trong, khả năng sát thương của bọn chúng vô cùng to lớn, vì chúng biết rõ địa hình, cũng biết rõ sự phân bố quân lực của Soái quân. Chúng còn biết mê hoặc lòng người, tất cả những điều đó khiến cho cuộc chiến của Soái quân trở nên vô cùng khó khăn.
Khi rút lui đến bờ Tây Hồ, Vương Trung Thiên giơ con dao lên, gần 2000 anh em đột nhiên dừng lại, cùng nhau đối mặt với bọn quân truy đuổi theo trên cầu Tây Hồ. Đệ tử của Đường Môn thấy Soái quân đột nhiên dừng lại trên cầu lấy làm vô cùng ngạc nhiên, nghĩ rằng xung quanh có mai phục.
Sau khi thám thính xung quanh không có ai, rồi biết được rõ số lượng của đối phương chỉ có khoảng 200 người, bọn chúng lại có đến 500 người, chúng đã có ưu thế về mặt số lượng, hơn nữa trận trước Soái quân vừa thua, bọn chún thừa thắng truy đuổi theo, về mặt khí thế cũng đã hơn Soái quân.
Cho nên kẻ phụ trách Đường Môn đuổi theo cười hả hê, nhưng cũng tức đến tận óc. Soái quân cũng thật quá hống hách, phái có một đám người đến chống lại 500 người, đúng là nhìn người bằng nửa con mắt. Gã ra lệnh toàn bộ dừng không truy đuổi nữa, chuẩn bị thế trận tấn công.
Thấy điệu bộ của đối phương, nhất quyết muốn chiến đầu tới cùng với quân ta, Vương Trung Thiên cười lớn, trúng kế của ta. Không chỉ giúp anh em rút lui một cách yên ổn, cũng là kéo dài thêm chút thời gian đợi cảnh sát tới. Đến lúc đấy bản thân cũng có thể an toàn rút lui.
Các đệ tử Đường Môn giơ cao gươm giáo, thấy Vương Trung Thiên và các anh em bên phía Soái Quân tỏ ra khá ngạo nghễ liền nói:
- Người anh em tên gì, để tiện sau này thắp cho nén nhang.
Vương Trung Thiên khinh thường hừ một tiếng rồi lạnh lùng trả lời:
- Tên còn quan trọng gì đối với người đã chết, muốn chiến thì chiến luôn đi.
Vừa dứt lời, Vương Trung Thiên xông lên, con dao dính đầy máu trong tay hướng về phía quân địch. Đường dao của anh ta đã được sự huấn luyện của Nhiếp Vô Danh và nhiều người khác, nên mạnh mẽ vô cùng, và cũng chỉ có anh ta có tư cách trở thành Đường chủ, vì thế cánh tay vừa đưa ta đã thu lại ngay lập tức.
Không đợi tên đệ tử Đường Môn kịp hiểu có chuyện gì xảy ra thì toàn thân thấy lạnh ngắt, không còn chút sức lực gì liền lăn kềnh ra. Những kẻ đứng gần có thể thấy cổ gã có một vết cứa, dù không sâu những cũng đủ mất mạng.
Đường dao của Vương Trung Thiên đanh chắc như thép, rất nặng nhưng sắc bén. Dưới sự phản chiếu của ánh đèn đường phát ra màu xanh lam. Anh ta ngửa mặt lên trời hét to, tranh thủ vài phút lấy uy thế của Khí Quán Trường Hồng hét lớn:
- Giết!
Chưa dứt lời, anh ta xông lên chém giết Đường Môn, dao trong tay lên xuống như nhảy múa, giống như con rồng lớn giở mình, lúc thì như con rắn phun nọc độc, ánh sáng lưỡi dao lóe lên xung quanh, máu phun ầm ầm. Tiếng thét kêu thảm thiết, anh ta đứng giữa thế trận của Đường Môn mà như chốn không người, coi quân địch xung quanh như cỏ rác, làm cho đội hình hàng trăm người của quân địch loạn tung lên.
Các đệ tử Đường Môn sợ xanh mật, lui hết về phía sau, không dám lại gần lưỡi dao sắc nhọn.
Khi đó khí thế của Soái quân tăng cao, có một vị chủ tướng như vậy thì còn có gì phải sợ nữa, ai ai ý chí chiến đấu sôi sục, la hét xông lên giết chết quân thù.
Cuộc hỗn chiến này tuy không lớn, nhưng người chết như ngả dạ, chỗ nào cũng là tay chân bị đứt lìa. Đệ tử Đường Môn chết gần 50 60 người, trong khi đó Soái Quân chỉ mất 20 anh em. Mặc dù dành được thắng lợi tạm thời, nhưng số lượng ít hơn rất nhiều nên không lâu sau đó đã bị ép trở về.
Hai anh em của Soái quân vung dao chém chết mấy tên Đường Môn thì lao tới gần Vương Trung Thiên hét lớn:
- Đường chủ Vương, hầu hết anh em đều đã rút lui về nơi an toàn, hiện tại số quân địch đuổi theo quá lớn, anh mau rút lui đi, để bọn em chặn phía sau, nhanh đi đi, không thì bị chết hết bây giờ.
Vương Trung Thiên cố dùng thêm chút sức lực cuối cùng chém thêm một số tên xung quanh rồi hét:
- Sống cùng sống, chết cùng chết. Tôi đây không bao giờ vứt bỏ anh em ở lại mà chạy một mình đâu. Cho dù Thiếu soái và các anh em có bắn chết tôi thì tôi cũng không có mặt mũi nào gặp các anh em đã mất. Mà chúng ta sẽ không chết đâu, cảnh sát sắp tới rồi.
Nghe cảnh sát sắp tới, anh em không những không ngạc nhiên sợ hãi mà còn thêm hy vọng sống sót mà chiến đấu.
Kẻ mà vốn căm ghét đến tận xương tủy nay lại trở thành người mà ta muốn gặp nhất. Vẻ mặt của các anh em ánh lên niềm vui sướng, hỏi một cách phấn khích:
- Thật sao? Cảnh sát sẽ xuất quân?
Vương Trung Thiên chưa kịp trả lời thì từ xa vọng tới tiến còi hú của cảnh sát.
Âm thanh chói tai ấy đột nhiên khiến cho hai bang phái tách nhau ra. Đệ tử Đường Môn có chút ngỡ ngàng, đã nói rõ là cho dù có xảy ra chém giết cảnh sát cũng không được can thiệp vào rồi cơ mà. Nhưng giờ lại nghe thấy tiếng còi hú ầm ĩ của cảnh sát, có vẻ như cảnh sát đến rất đông.
Vương Trung Thiên ra hiệu, hơn trăm anh em lùi về phía sau.
Đệ tử Đường Môn thấy vậy định tiến lên truy giết. Vương Trung Thiên đưa dao chặn bọn chúng lại, nói thâm hiểm:
- Chúng mày thật sự không muốn sống nữa sao? Cảnh sát sắp tới nới rồi còn muốn gây chuyện? Mau rút lui đi, nếu để cho cảnh sát nhìn thấy cảnh tượng máu me be bét thế này, cho dù có đút lót bao nhiêu tiền thì bọn nó vẫn xử lý như thường.
Đệ tử Đường Môn sợ cái uy thế của Vương Trung Thiên, và cũng thấy anh ta nói có lý. Để giảm bớt những phiền toái không đáng có, bọn chúng đã rút xuống, một lát sau thì không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa. Vương Trung Thiên cười đắc ý, giơ tay dẫn anh em rút lui.
Vài phút sau Cục trưởng thấy Tây Hồ máu me be bét, nheo mày chửi rủa kẻ điện báo, không chỉ không thấy thành phần khủng bố đâu mà lại còn phải dọn dẹp đống hiện trường này. Đúng là đen như mực.
Trời sáng, toàn bộ Hàng Châu đã thuộc về Đường Môn, nhưng khiến bọn chúng tức giận là chẳng có thứ gì đáng giá. Những khu vực đó có thể luân phiên sử dụng, nhưng ít nhất cũng phải mất hàng tuần mới kiếm được lời.Vì các băng đảng của Soái quân đều tiến hành 3 sạch. Dù gì đi nữa thì Đường Môn cũng dành được thắng lợi.
Sau khi nhận được tin, Đường Vinh đêm ngày mất ngủ liền vươn vai thản nhiên nói:
- Cứ nghĩ rằng Soái quân ở Hàng Châu tài giỏi đến mức nào, ai ngờ chạy hết về Thượng Hải, vô liêm sỉ hơn tôi tưởng. Là do quân ta quá lợi hại hay là do ta đã đánh giá quá cao Sở Thiên?
Khương Trung khẽ cười:
- Sở Thiên còn quá trẻ. Người trẻ tuổi thường nóng vội.
Đường Vinh gật đầu:
- Tôi đi ngủ một giấc đã.
Nghe tin Hàng Châu bị chiếm, Sở Thiên không chút bất an, thậm chí còn ngân nga bài “tàu đánh cá hát đêm” của Đại Hải béo. Ai cũng nhận thấy tâm trạng gã tương đối tốt.
Điều này khiến cho anh em trong phòng họp khẩn cấp có chút khó hiểu. nhưng cũng bị sự vui vẻ của gã làm cho vui lây. Sở Thiên bước từ từ ra ngoài cửa, hít thở vài hơi không khí trong lành, cả thân thể như tươi mới hơn, quay lại nói với Phàm Gian:
- Cậu đi nghỉ chút đi, quy luật của xã hội đen ai cũng biết, ban ngày sẽ không có tấn công. Tôi cũng yên tâm thưởng thức bữa sáng.
Phàm Gian cười rồi đi khỏi.
Sở Thiên vừa ngân nga một đoạn, đang định quay lưng lại thì có một cánh tay mềm mại, ấm áp ôm lấy hắn, đống thời nhẹ nhàng nói:
- Thiếu Soái, bữa sáng chuẩn bị xong rôi, mời anh ăn.
Sở Thiên khẽ cười, quay đầu hôn lên đôi môi hồng thắm của Khả Nhi.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Trong hai tuần lễ kế tiếp, Đường Môn cho thấy lực hiệu triệu cùng năng lực linh hoạt rất lớn. Sử dụng mấy chục đệ tử Đường Môn ở Hàng Châu, Đường Vinh cho họ ra ngoài thu mua các bang phái địa phương để đối phó Soái quân. Đường Môn vốn như bánh sủi cảo chờ người ăn trong mắt mọi người, lại bất ngờ nở hoa.
Không đến nửa tháng, Soái quân ở Ninh Ba cùng Tô Phácbị đệ tử Đường Môn luân phiên công kích, mà Sở Thiên không chỉ có không điều cán bộ trung cao tầng tới tọa trấn, cũng không phái nhân thủ từ Thượng Hải tới trợ giúp, mà để kệ Soái quân hai nơi này tự sanh tự diệt. Sau mười ngày kiên trì, mới hạ lệnh rút lui về Thượng Hải phòng thủ.
Liên tục 3 trận thắng lợi, khiến sĩ khí đệ tử Đường Môn đại chấn, đồng thời sinh ra sự khinh miệt đối với Soái quân. Soái quân tại Tô Hàng Ninh (Tô Châu, Hàng Châu và Ninh Ba) gần tám ngàn người nhưng không làm được gì, bị bọn chúng không tốn sức đánh cho hoa rơi nước chảy, vì vậy tại tiệc chúc mừng bên trên đều giễu cợt Soái quân treo đầu dê bán thịt chó, còn tuyên bố trong vòng mười ngày đánh hạ Thượng Hải.
Ai cũng biết Sở Thiên đã bị Đường Môn đánh cho không ngẩng đầu lên nổi.
Lão đại các bang phái xã hội đen đối với chiến tích kiêu ngạo của Đường Môn không khỏi sinh ra nghi vấn với sức chiến đấu Soái quân, tâm tình không yên. Tại Thâm Quyến, Đường Vinh sau khi thu được chiến báo, nhẹ nhàng lắc đầu, không ngờ Soái quân không chịu nổi một kích. Sở Thiên gan dạ, sáng suốt lại chỉ huy vớ vẩn như thế.
Đường Vinh bưng trà, thản nhiên nói:
- Trời sinh mãnh tướng, cũng không phải chủ soái!
Khương Trung nhìn chiến báo vài lần, sắc mặt vui mừng chỉ ra:
- Thiếu chủ, Sở Thiên tuổi còn trẻ thì có thể có kinh nghiệm gì? Trước kia đều nhờ thân thủ của hắn mà giành thắng lợi. Hắc Long hội bị tiêu diệt là do ảnh hưởng của Trung Ương, nếu Trung Nam Hải không bỏ rơi Hắc Long hội Sở Thiên sao có thể dễ dàng có nửa giang sơn như thế?
- Hiện tại Soái quân cùng Đường Môn khai chiến toàn diện, đối mặt với các tình huống phức tạp trên chiến trường, khả năng điều khiển đại cục của hắn lộ ra sự thiếu thốn. Nếu như nói Hàng Châu bị mất là do Thiếu chủ bố trí tinh vi, tấn công xuất kỳ bất ý, như vậy Từ Châu cùng Ninh Ba bị chúng ta đơn giản nắm bắt liền cho thấy phản ứng sai lầm của hắn khi bị Đường Môn tập trung lực lượng tập kích, không cân nhắc hậu quả mà liều chết. Hắn vì sao không điều nhân lực từ các đường khẩu khác, buông tha hai thậm chí ba bốn đường khẩu, mà củng cố nơi trọng yếu. Cho dù không thể phản kích, ít nhất cũng có thể cố thủ chờ viện quân đến, tới lúc đó dựa trên ưu thế về quân số mà tiến hành phản kích, không phải rất tốt sao?
Đường Vinh gật gật đầu, tán dương:
- Phân tích rất có lý.
Khương Trung cười khiêm tốn, mắt nhìn chằm chằm vào địa đồ tiếp tục bổ sung nói:
- Dựa theo cục diện bây giờ cùng khí thế đôi bên, chúng ta đặt ở Tô Hàng bốn mươi đệ tử Đường Môn, đã đủ càn quét toàn bộ Soái quân Giang Tích rồi. Thật sự chúng ta chính thức nắm trong tay lãnh thổ từ nam tới bắc, ngày tiêu diệt Sở Thiên ở thủ đô cũng không còn xa nữa.
Đường Vinh cười ha hả, vỗ vai Khương Trung nói:
- Tốt, chúng ta dùng nửa năm để quét sạch Soái quân, tôi nghĩ ngày 7 tháng 7 là ngày đặt gạch lên mộ Sở Thiên. Sau đó, Đường Môn sẽ xuất lực tổ chức tang lễ long trọng cho hắn, vừa biểu hiện thực lực Đường Môn cường đại, cũng biểu hiện chúng ta nhân nghĩa, khoan dung.
Khương Trung cung kính gật đầu phụ họa:
- Mong ước của Thiếu chủ sẽ thành!
Liệt Dực vốn trầm mặc, thở dài.
Trong tiểu viện của Chu gia, ánh mặt trời chiếu sáng khắp sân.
Chu Long Kiếm nghe Lý Thần Châu báo cáo, trên mặt hiện lên nụ cười hoài nghi. Ngẩng đầu đặt câu hỏi:
- Nửa tháng này, Sở Thiên thật sự thua ba trận? Tô Hàng đều không làm gì mà bị mất sạch? Không biết tên nhóc này tột cùng là muốn làm cái gì? Chẳng lẽ muốn lấy lui làm tiến dụ địch xâm nhập? Nhưng việc này cũng trả một cái giá quá đắt đi?
Lý Thần Châu nhẹ nhàng thở dài, lắc đầu cười khổ nói:
- Tôi cũng không biết Sở Thiên sao lại thảm bại như thế, với năng lực của hắn có lẽ phải đánh cho Đường Môn răng rơi đầy đất mới phải, ít nhất cũng có thể tiêu diệt đệ tử Đường Môn xâm nhập Hàng Châu, kết quả gần vạn Soái quân bị mấy đệ tử Đường Môn áp đảo. Thật không thể ngờ được………..
Chu Long Kiếm cầm hai hạt lạc, đưa vào miệng nhai sau đó hỏi:
- Không ngờ Đường Môn mạnh mẽ hung hãn như thế, xem ra các lão đầu Trung Nam Hải đã đánh giá thấp thực lực của bọn chúng rồi, vốn là muốn mượn trận chiến này làm suy yếu lực lượng hai bên nhưng tình huống lại phát triển theo chiều hướng này, Đường Môn rất nhanh liền xưng bá giới xã hội đen Thiên Triều. Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn a....
Lý Thần Châu khẽ động, cẩn thận nhìn xung quanh bốn phía, mở miệng hỏi:
- Lão gia, không phải Trung Ương muốn tìm ra bá chủ xã hội đen để giảm bớt tranh chấp, ổn định tình hình phát triển phồn vinh cho Thiên Triều, thuận tiện làm tay sai cho Chính phủ sao? Sao giờ lại biến thành làm suy yếu lực lượng của hai bên.
Chu Long Kiếm cười ha hả, từ chối cho ý kiến nói:
- Bất luận Triều đại nào đều chú ý việc khống chế, cậu thấy việc hai bên giằng co sẽ thúc đẩy làm việc cho Chính phủ hay là ngồi một mình sẽ nghe lời hơn? Đáp án hiển nhiên là vế đầu, tâm tư người đứng đầu phải luôn cân nhắc đến vấn đề thế lực.
Lý Thần Châu bừng tỉnh đại ngộ, trong mắt có vài phần cô đơn cùng bất đắc dĩ, nhàn nhạt nói:
- Không ngờ Sở Thiên vì Chính phủ vào sinh gia tử, hoàn thành nhiệm vụ gần như bất khả thi, thu hoạch lại cũng chỉ là mấy viên kẹo đường mà thôi, xem ra xã hội đen Thiên Triều luôn luôn là quân cờ của Chính phủ, sinh tử không phải của bản thân.
Chu Long Kiếm điềm đạm, đứng dậy vững vàng, nói:
- Trung Ương đối với Sở Thiên đã rất tốt rồi, ít nhất Sở Thiên có cơ hội quyết chiến cùng Đường Môn, phải biết rằng, ở Trung Nam Hải trong lòng không ít nhân vật quan trọng cho rằng, Đường gia mới là danh môn vọng tộc. Đường Môn mới là trời định Hắc đạo tiên phong.
- Đổi thành Hắc bang khác quyết đấu cùng Đường Môn sợ rằng đã sớm bị tiêu diệt.
Lý Thần Châu gật đầu, cười khổ nói:
- Hiện tại chúng ta có thể làm được gì đây?
Trong mắt Chu Long Kiếm hiện lên vẻ giảo hoạt, hạ giọng trả lời:
- Kỳ thật tôi vừa vặn ngược lại, tôi nhìn Đường Môn không vừa mắt, vốn cho là Sở Thiên có năng lực cùng Đường Môn đối kháng, cho nên duy trì cái gọi là giải quyết việc chung, hiện tại tên nhóc kia lại bị đánh cho hoa rơi nước chảy, tôi liền không thể không giúp hắn một chút rồi.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào làn da mịn màng như lụa của Khả Nhi. Nước ấm hơn so với ánh nắng một chút, cô lười biếng nằm trong nước thơm màu lam, đôi chân mảnh khảnh hơi giơ lên khỏi nước một chút, để cho ánh mặt trời vuốt ve gan bàn chân mình, giống như được tay của tình nhân chạm vào.
Còn ngón tay thon dài thật sự của người đàn ông thì đang ôm lấy ngực cô.
Sở Thiên tựa sau chiếc lưng bóng loáng của Khả Nhi, ngực của cô rất lớn, eo rất nhỏ, bụng bằng phẳng không một chút mỡ thừa, chân thon dài bóng loáng, rắn chắc. Sở Thiên cắn tai cô, ôn nhu nói ra:
- Khả Nhi, những ngày này vất vả cho em phải chiếu cố Phi Dương rồi.
Khả Nhi thở gấp, nhẹ nhàng dùng lỗ tai cọ cọ lên mặt Sở Thiên, ôn nhu đáp lại:
- Khả Nhi không vất vả, từ khi Khả Nhi hiến thân cho Thiếu soái ở Thượng Hải, Thiếu soái trong lòng Khả Nhi là bến đỗ cuối cùng, chăm sóc chị Phi Dương có thể giúp anh bớt đi nỗi lo lắng, Khả Nhi sao có thể oán trách?
Sở Thiên cảm động, hôn lên môi cô.
Khả Nhi hạnh phúc rơi vào mê say, đang muốn cuồng nhiệt đáp lại, lại nhớ ra điều gì, mở con mắt mỹ lệ ra, quay đầu lại nói:
- Thiếu soái, Khả Nhi thiếu chút nữa quên chuyện lớn, anh em đã điện sang báo cách đây mấy ngày. Gần đây, tổ Sơn Khẩu đã phái ra mười thành viên Anh Hoa Mạn Thiên, thủ lĩnh là Bốc Xuyên Khốc Tử. Cô ta giỏi về dùng mị hoặc, ám sát, về phần bọn họ tới Thiên Triều làm gì anh ấy cũng không tìm hiểu được, nhưng anh ấy lo bọn họ sẽ đối phó anh, dù sao Thiếu soái cùng tổ Sơn Khẩu kết thù không đội trời chung, cho nên cho anh đi ra ngoài cần phải thật cẩn thận!
Sở Thiên trịnh trọng gật đầu, nhưng có chỗ không hiểu hỏi:
- Hai tay anh dính đầy máu tươi của thành viên tổ Sơn Khẩu. Nhưng bọn chúng làm sao có thể yên tĩnh lâu như vậy mới đi đối phó anh nhỉ? Dựa theo tính cách cùng thủ đoạn của bọn chúng, đúng ra phải tới ám sát anh từ lâu rồi, chỉ khi anh chết dưới đao hoặc gục trước họng súng bọn chúng mới có thể dừng.
Khả Nhi hiểu tình huống này, hai tay quàng vào cổ Sở Thiên cười nói:
- Đáp án rất đơn giản, một thời gian trước tổ Sơn Khẩu cạnh tranh buôn bán vũ phí với tổ chức Rose, kết quả bọn chúng cùng Mafia Nga chém giết đến long trời lở đất, mới đây mời đàm phán ngừng bắn cùng đại ca Mafia Aleksander.
Sở Thiên hiểu ra gật đầu, thì ra tổ Sơn Khẩu rơi vào vũng bùn ở Nga, chẳng trách lâu như vậy không đến tìm mình, hiện tại có cơ hội hít thở đã muốn tiêu diệt mình cho hả giận. Bọn tổ Sơn Khẩu thật đúng là ngu tới cực điểm, xem ra đất Thiên Triều lại chôn không ít thi thể thành viên Anh Hoa Mạn Thiên rồi.
Hoa sen mới nở, Khả Nhi nằm vào ngực Sở Thiên.
Sở Thiên ôm Khả Nhi để cho cô dán chặt vào lồng ngực mình, chậm rãi vuốt ve phần lưng bóng loáng của cô, làn da trắng như tuyết, mềm mại như tơ, chẳng trách Hồ tổng nói hồng nhan là kẻ gây họa lớn nhất.
Ngô Tam Quế vì Trần Viên Viên mà bị bêu danh ngàn đời, đáng giá hay không chỉ có người có mỹ nhân trong ngực mới biết được.
Ở trong lòng Sở Thiên, Khả Nhi thở gấp. Mái tóc đen dán vào người Sở Thiên, cảm nhận bàn tay hắn vuốt ve cơ thể mình. Ánh mắt mê ly, trong giây phút này thế giới chỉ còn một mình người đàn ông này thôi.
Sở Thiên vươn tay, nâng lên lên khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết của Khả Nhi, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp lại chứa chút ưu thương, hơi nghiêng đầu, như chuồn chuồn lướt nước chạm vào bờ môi của cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng tách đôi môi cô ra. Khả Nhi không cách nào không chế xuân tình, cơ thể như trào ra.
Ướt át mà đầy hương thơm.
Vuốt ve an ủi tốn không ít thời gian nhưng Sở Thiên không hề mệt mỏi, ngược lại càng hưng phấn thích thú, khi hắn từ từ leo lên người Khả Nhi, toàn thân hắn đã tràn đầy lực lượng. Khóe miệng Khả Nhi lưu lại nụ cười hạnh phúc.
Yến Khách Đường, Tô gia.
Tô lão gia đứng ở giữa đại sảnh, đứng thẳng như một thân cây.
Ánh đèn nhàn nhạt chiếu vào mặt ông, trên mặt nếp nhăn tựa hồ đã trở nên càng sâu, nhưng mắt ông vẫn rất sắc bén, giống như đồ ra khỏi hộp, đao đã xuất vỏ. Nhưng khi ông nhìn thấy Sở Thiên, ánh mắt lãnh khốc lại trở nên ấm áp. Ông phất tay cười nói
- Đề một chữ.
Tô Dung Dung tiến lên trước vài bước, mở ra giấy Tuyên Thành.
Tô Dung Dung dừng tay, Sở Thiên dựa bàn tật bút, dùng lối chữ “thảo” viết:
- Bại.
Nét chữ cứng cáp, tản ra khí thế vương giả. Ánh mắt Tô lão gia hiện lên vẻ tán thành, khen ngợi:
- Sở Thiên, chữ “Bại” này của cháu không phải bại, mà ngược lại là bại trong thắng.
Sở Thiên cười khẽ, cầm lấy khăn tay Tô Dung Dung đưa, lau sạch lấy hai tay trả lời:
- Ông cười cháu rồi, đối mặt với thế cục biến hóa thất thường, cháu không thể bày mưu tính kế quyết thắng ngoài ngàn dặm. Chỉ có thể phú quý hiểm trung cầu, đi nước cờ hiểm lấy thắng lợi quyết định.
Tô lão gia chắp tay sau lưng, hai mắt lấp lánh thần mang, khiến người ta kinh sợ. Nhưng với Sở Thiên lại không nổi lên một gợn sóng. Ý vị thâm trường cười nói:
- Nếu như suy đoán của ông không sai, liên tiếp đánh bại 3 trận chiến là muốn cho Đường Môn triệu tập trọng binh đến Giang Tích, quyết chiến tại Thượng Hải tiêu diệt đối phương, biến khu vực Giang Tích trở thành nơi không có chiến sự.
Sở Thiên gật đầu thừa nhận, không chút giấu diếm trả lời:
- Mưu kế của quả nhiên không lọt ra khỏi mắt của ông. Ý nghĩa lớn nhất cháu để bại liên tiếp 3 trận là khiến Đường Vinh sinh ra ngạo khí, bởi vì kiêu ngạo thì có sơ sẩy, bất kỳ sơ sẩy nhỏ nào cũng có thể là trí mạng của Đường Môn.
Tô lão gia nhẹ nhàng thở dài, bình tĩnh trả lời:
- Cháu đã làm được! Đường Môn tuyên bố trong vòng nửa tháng sẽ lấy được Thượng Hải, trong vòng nửa năm tiến vào thủ đô. Nếu như Đường Vinh không phải là bởi vì thắng liên tiếp 3 trận dẫn đến kiêu ngạo chủ quan, gã sao có thể nói ra mấy lời khoác lác vớ vẩn như thế? Con người là vậy, chỉ biết nhìn cái lợi trước mắt.
Kỳ thật Đường Vinh cũng không phải loại người chỉ biết nhìn cái lợi trước mắt, chẳng qua là thắng lợi tới quá dễ dàng. Giống như khi đi đánh bạc, thắng liền 3 trận, với bất luận kẻ nào cũng khó khăn khiến gan không lớn lên, cũng không mấy người có thể không tăng thêm tiền đặt cược. Lại không hề biết lần đặt cược lớn này sẽ thất bại toàn bộ.
Sở Thiên vui vẻ, ánh mắt ngắm nhìn cự thạch trong nội đường, chậm rãi nói:
- Không dám gạt ông, cháu còn có tầng dụng ý sâu hơn nữa!
Tô lão gia đi đến bên cạnh bàn trà. Tô Dung Dung đã ngâm trà xong rồi, mời trà Sở Thiên cùng ông nội, vẻ mặt tươi cười, khẽ mở cặp môi đỏ mọng:
- Để Dung Dung suy đoán, anh thua ba trận không chỉ muốn bồi dưỡng ngạo khí của Đường Vinh mà còn muốn có vốn liếng đổi lấy chính trị từ Trung Ương.
Sở Thiên cười mà không nói, trong mắt tỏ vẻ khen ngợi.
Phụ nữ một khi nghiêm túc, tâm tư tinh tế tỉ mỉ vô cùng còn hơn rất nhiều người.
Tô lão gia bưng chén trà lên tay, hơi ngừng lại, ánh mắt cơ trí toát ra hào quang, cười lớn. Tiếng cười mãnh liệt mang hai tầng ý nghĩa. Vì cháu gái thông minh mà kiêu ngạo, lại ủng hộ Sở Thiên nhìn xa trông rộng. Ông tính toán đã đến ý nghĩa việc bại của Sở Thiên, lại không để ý đến khí tức quen thuộc khi đánh cờ.
Chờ tiếng cười Tô lão gia tử ngừng lại, Sở Thiên nâng chén trà lên thưởng thức hai phần, mới bình tĩnh nói:
- Dung Dung nói đúng, thua còn có ý nghĩa quan trọng, khiến cho Trung Nam Hải cảm thấy Sở Thiên năng lực có hạn, trí tuệ đại cục thực tế chưa đủ. Lúc bọn họ lắc đầu, cũng là lúc sinh ra sự đồng tình.
- Đường Môn gặp tập kích, Đường Kiến Quốc trọng thương chưa tỉnh. Nếu như cháu thắng mấy trận đầu, tin chắc không ít người trong Chính phủ sẽ cảm thấy cháu kiêu ngạo, cảm thấy uy nghiên của mình bị khiêu khích. So với việc đắc tội với kẻ địch tiềm ẩn, không bằng thua mấy trận đổi lấy sự đồng tình của họ.
Chưa từng có chuyện chém giết thuần túy là của giang hồ, bao giờ cũng sẽ xoay quanh chính trị. Quân muốn thần chết, thần không thể không chết, đây cũng là việc Sở Thiên không bao giờ quên, nếu muốn lăn lộn được lâu dài nhất định phải để cho Trung Ương thuận mắt, nếu để cho Trung Ương nhìn không thuận mắt, sinh ra phản cảm thì ngày mình bị diệt cũng không còn xa nữa.
Tô lão gia gật gật đầu, nhớ ra điều gì nói:
- Chẳng trách mấy hôm nay gặp mấy lão già kia, mỗi tên đều đối với ông vạn phần khách khí, còn nói có chuyện gì cần giúp đỡ cứ mở miệng, ông còn tưởng rằng bọn họ đều đổi tính rồi, bây giờ nghĩ lại, cảm tình đều là đồng tình với lão Tô ta a.... Cháu rể liên tiếp bại 3 trận lại buôn bán lời không ít tình cảm…
Tô Dung Dung cười khẽ, am hiểu nói:
- Giống như lúc vây lại xem đánh nhau, vô luận trên trận đánh là người tốt hay là người xấu, đối với kẻ yếu luôn sẽ sinh ra vài phần đồng tình, dù là kẻ đó không tâm đụng bị thương những người khác, cũng sẽ dễ dàng đã được tha thứ, ngược lại đối với kẻ mạnh sẽ sinh ra ý chán ghét.
Sở Thiên cười sảng khoái, ngửa đầu uống cạn chén trà, nhàn nhạt nói:
- Bây giờ anh là kẻ yếu. Dù cho anh có trực tiếp đánh tới Thâm Quyến nhổ tổng bộ Đường Môn, tin rằng Trung Ương cũng chỉ biết cảm thấy anh chó cùng rứt giậu cắn loạn người, mà sẽ không phẫn nộ oán trách cái gì hay xử quyết tại chỗ.
Tô lão gia tử gật gật đầu, Sở Thiên xác thực nói đúng điểm quan trọng nhất.
(1): Hồng Tụ Thiêm Hương: Câu này là câu thành ngữ cổ. Nghĩa ban đầu là thi sĩ trong thời gian dùi mài kinh sử có hồng nhan giúp đốt thêm hương. Hiểu ngắn gọn là “Hồng nhan thêm hương”
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Lúc này, hơn 2000 anh em Soái Quân từ Tô Châu cũng vừa rút lui đến Thượng Hải. Đặng và Bát Gia cử người thu xếp ổn thỏa cho anh em theo kế hoạch. Đến lúc này, số mệnh của Soái quân ở Giang Tích cũng đã bị Đường Môn đánh tan tác, số lượng Soái Quân ở Thượng Hải đã lên đến hàng vạn người, thế lực có thể nói là mạnh hơn bao giờ hết. Trong khi đó Đường Môn tuyên bố trong vòng nửa tháng quyết chiến Thượng Hải, Đường Môn cử thêm 2000 quân tinh nhuệ đến Hàng Phó. Đường Môn còn tuyên bố, sau chiến thắng ở Thượng Hải thì Giang Tích sẽ không còn giao chiến tranh nữa. Ai cũng bắt đầu tỏ ra lo lắng, chỉ có duy nhất Sở Thiên vẫn điềm tĩnh.
Sau khi trở về từ Tô gia, Sở Thiên nhìn chằm chằm vào bản đồ Giang Tiệm trên tường. Phàm Gian đã sớm dựa vào tình báo nhận được mà vẽ ký hiệu về số lượng quân Đường Môn và hướng tấn công của bọn chúng trên bản đồ. Nhìn qua một lượt, Sở Thiên khẽ than:
- Đường Vinh đúng là hám cái lợi trước mắt.
- Ông ta vốn dĩ nên để Hàng Phó, Tô Phó và Ninh Ba trở thành một tam giác sắt, rồi từng bước xâm chiếm Soái Quân ở xung quanh, sau đó mới quyết chiến ở Thượng Hải. nhưng theo tình báo nhận được, lưỡi dao của hơn 7000 đệ tử Đường Môn đều đang hướng về Thượng Hải, bọn chúng không thèm để tâm đến Soái quân ở những thành phố nhỏ xung quanh. Đúng là lòng tham quá mức.
Xem xong Sở Thiên thản nhiên hỏi:
- Đường Môn còn cần bao nhiêu thời gian để chuẩn bị cho cuộc chiến?
Phàm Gian bước lên vài bước rồi lễ phép trả lời:
- Ít thì khoảng 5 ngày, nhiều thì 10 ngày.
Sở Thiên cười một cách sơ khanh, vặn lưng nói:
- Đệ tử của Đường Môn ở gần Từ Thảo còn bao nhiêu? Hàng Phó và Từ Phác cách nhau chỉ khoảng 300 km, chắc chắn một nửa số quân điều đến Hàng Châu là từ Từ Châu sang, không thì hành động của Đường Vinh không bao giờ nhanh đến vậy.
Phàn Gian gật đầu không chút do dự, khâm phục thốt lên:
- Thiếu soái anh minh! Đường Môn điều đến Hàng Phó khoảng 3000 quân tinh nhuệ, trong đó có khoảng 1000 quân là từ Từ Châu chuyển sang. Điều khoảng 2000 quân từ các thành phố khác. Vì thế mà số lượng quân của Đường Môn ở Giang Tiệm khoảng 7000 người.
Sở Thiên cười ậm ừ thản nhiên nói:
- Đường Vinh cũng quả là can đảm, có 500 người mà cũng dám cố thủ ở Tô Phó và Ninh Ba, tôi dâng cả hai tay cho ông ta hai thành phố mà còn không biết trân trọng. Phàm Gian, ra lệnh cho anh em đang mai phục ở đó ám sát kẻ cầm đầu của Đường Môn, rồi tìm cách đổ tội cho bang phái địa phương.
Phàm Gian gật đầu, Đường Môn quả thật là cuồng vọng.
Sở Thiên mắt dán vào Hàng Phó hỏi:
- Hiện tại Hàng Thôn có bao nhiêu người?
Phàm Gian nói rành mạch:
- 6000 đệ tử Đường Môn và 2000 phần tử phản động.
Nghe thấy số lượng quân địch nhiều như vậy mà Sở Thiên không chút sợ hãi, còn tự nói một mình:
- 6000 người? Hàng Phác có thể gọi là trông gà hóa cuốc rồi, đến lúc thả lưới rồi. Phàm Gian, cậu nói, nếu tôi đi tóm gọn toàn bộ đệ tử Đường Môn ở Hàng Châu thì có phải Đường Vinh sẽ tức hộc máu mà chết không?
Phàm Gian có chút ngỡ ngàng hỏi lại:
- Tóm gọn toàn bộ?
Nếu không phải được nói ra từ miệng Sở Thiên thì Phàm Gian chắc chắn coi đó là những lời nói điên cuồng. Suy cho cùng thì 6000 người chứ không phải là 6000 con lợn, cho dù có là 6000 con lợn thì cũng cần phải có một lực lượng vô cùng lớn, tập trung hết anh em ở Thượng Hải có lẽ có thể đánh được vài nghìn quân Đường Môn, nhưng muốn tóm gọn thì chỉ có ở trong truyện cổ tích ngàn lẻ một đêm mà thôi.
Sở Thiên gật đầu thản nhiên nói:
- Đúng thế, tóm gọn toàn bộ.
Phàm Gian khẽ cười một cách đau khổ nhưng vẫn trả lời câu hỏi vừa nãy của Sở Thiên:
- Nếu chúng ta tóm gọn được 6000 đệ tử Đường Môn thì không chỉ có Đường Vinh tức hộc máu mà toàn bộ khí thế của đệ tử Đường Môn cũng bị tổn hại nặng nề, sỹ khí sẽ giảm xuống nhanh chóng. Bất luận là cục bộ hay lâu dài thì chúng ta sẽ vẫn chiếm thế chủ động tuyệt đối.
Sở Thiên vặn lưng, nhấc ly café sắp nguội ở trên bàn lên nhấm nháp. Hương thơm nồng nàn của tách café tự nguội như thấm sâu vào trong sự hưng phấn, trở thành một cái gì đó vui tưng bừng hiếm có, Sở Thiên khẽ cười nói:
- Vậy thì tốt rồi, Đường Vinh muốn quyết chiến Thượng Hải thì ta sẽ châm ngòi cuộc chiến ở Hàng Châu, thiêu cháy gã.
Phàm Gian bị sự tự tin của hắn làm cho lây nhiễm liên hỏi:
- Khi nào thì chúng ta tiêu diệt hết quân địch ở Hàng Phó?
Sở Thiên đặt tách trà xuống, ánh mắt như cháy lên thản nhiên nói:
- Trước khi tiêu diệt thì phải làm một việc, đó là để cho anh em Soái quân tấn công giằng co với đệ tử Đường Môn, giết 800 bao vây 800, cho chúng một không gian để sống sót để chúng tiếp tục gọi chi viện.
Phàm Gian cười nói:
- Bao vây đánh quân chi viện.
Sở Thiên vặn lưng, ánh mắt liếc qua Hàng Châu trên bản đồ chậm rãi nói:
- Quân đã điều về Hàng Phó thì Đường Vinh sẽ không gọi trở lại Từ Thôn đâu. Kẻ thành công luôn biết cái đạo được mất mà. Gã đương nhiên sẽ để cho bọn chúng tự sinh thì tự diệt. Tập trung lực lượng tiến đánh Thượng Hải.
Phàm Giam suy nghĩ một lát, đúng là có đạo lý này. Nếu đệ tử Đường Môn ở Từ Châu bị bao vây thì Đường Vinh hoặc là điều quân từ Hàng Châu về, hoặc là tìm chi viện ở các tỉnh khác. Khả năng thứ nhất thì như Sở Thiên đã nói, đại chiến sẽ không rối loạn ở Hàng Phó. Nếu từ những nơi khác chi viện đến thì là ngoài tầm tay với. Đã vậy thì việc gì mà không giết chứ?
Đột nhiên Phàm Gian như nghĩ thông cái gì đó, miệng nở nụ cười trả lời:
- Ý của Thiếu soái có phải là khiến cho Đường Vinh sớm quyết chiến ở Thượng Hải? Gã có thể không thèm quan tâm sự sống chết của đệ tử ở Từ Châu, nhưng trong lòng ít nhất cũng sẽ có chút dày vò, vì thế chắc chắn sẽ sớm tấn công Thượng Hải, sau đó đưa quân về giải cứu bao vây và phản kích?
Sở Thiên cười sảng khoái, thoáng hiện lên sát khí nói:
- Phàm Gian, cậu nói không sai. Nhưng bao vây mà không giết còn có một ý nghĩa sâu xa nữa, đó là để Đường Vinh cảm thấy lực chiến đấu cuả Soái quân đúng là có vấn đề. 2000 người mà không đối phó nổi 800 người, gã tấn công Thượng Hải cón có gì đáng lo lắng sợ hãi nữa đây?
Phàm Gian tự nhủ: Sở Thiên đúng là thần thành rồi.
Sở Thiên đứng dậy, chỉ vào bản đồ bàn bạc kế hoạch với Phàm Gian. Xong việc liền đi ra cửa nói:
- Mọi việc ở đây giao cho cậu tất, bây giờ tôi phải đi gặp một người. Muốn tóm gọn 6000 đệ tử Đường Môn nếu không có con người này sẽ khó khăn lắm đấy.
Phàm Gian sững người, ai mà lại có khả năng phi thường đến thế nhỉ?
Bạch Vân Sơn Trang, Thính Vũ các.
Mặc dù Bạch Vân Sơn Trang đã thuộc sở hữu của Sở Thiên, nhưng hắn ta cũng chỉ qua vài lần, vì vậy hắn cũng không thành thạo lắm cơ cấu và phương hướng nơi đây. Cho đến tận hôm nay đến lần nữa và lưu tâm để ý, mới nhận ra đúng là không hổ danh là nơi đẹp nhất, sang trọng nhất nơi Kinh Thành. Thiết kế mang đặc sắc riêng.
Đèn lồng bay bay, rồng bay liên tiếp! So với kiến trúc phương Nam thì Bạch Vân Sơn Trang rõ ràng là nổi tiếng vì qui mô to lớn, nguy nga tráng lệ, đặc biệt khác hẳn so với hoa viên đơn giản chất phác mộc mạc của phương Nam. Có thể thấy để xây dựng nơi này Châu Long Kiếm đã tốn không ít nhân lực và vật lực.
Sở Thiên bước vào Thính Vũ các thì thấy Đường Đại Long đang thưởng rượu nghe hát. Thính Vũ các là do ba tầng nhà bao quanh tứ phía tạo nên. Khoảng rộng ở giữa khoảng 10 trượng.
Có khoảng 10 phòng. Có sân thượng nơi cửa sổ hướng về phía khu vườn, ngồi trong phòng có thể ngắm toàn cảnh khu vườn.
Gần đây Đường Đại Long có vẻ béo lên, nụ cười cũng trở nên bỉ ổi hơn.
Đối với người ngoài thì có vẻ cuộc sống của một ông hoàng đã làm mất đi ý trí chiến đấu của ông ta, đã nhấn chìm sự nhiệt tình và lý tưởng của anh ta. Đêm đêm rượu nhạc tuy không đủ để ông ta sống trong mơ mơ màng màng nhưng cũng đủ để giết đi cái mạnh mẽ của con người ông ta.
Chỉ có Sở Thiên mới hiểu rõ, Đường Đại Long dù có thế nào thì cũng không thể trở thành phế nhân, chỉ cần cho ông ta cơ hội, ông ta nhất định sẽ làm nên chuyện. Khi nhìn thấy Sở Thiên bước vào, ánh ông ta mắt lóe lên một ngọn lửa, có thể nhận ra ông ta luôn đợi chờ cơ hội để vùng lên.
Do vậy Sở Thiên khẽ cười chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Đường Đại Long, đưa tay rót rượu, thản nhiên nói:
- Long gia, cơ hội vùng dậy của ông đến rồi!
Đường Đại Long sớm đã nhìn thấy Sở Thiên bước vào nhưng dùng nụ cười để chào hỏi, rồi lại nhìn vào người con gái vừa hát vừa nhảy. bây giờ nghe thấy Sở Thiên nói vậy liền điềm tĩnh trả lời:
- Thiếu soái lại cười tôi rồi, Đại Long giờ đã là tù nhân rồi, còn cơ hội gì nữa? Hơn nữa tôi cũng già rồi, mong muốn lớn nhất của Đại Long bây giờ là thưởng thức hết mọi trò vui rồi nhẹ nhàng chết đi.
Sở Thiên cười lớn, rót cho mình một ly rượu, không để ý đến vẻ giả ngây giả ngô của anh ta, nói đầy ẩn ý:
- Tôi và ông đều là những người thẳng thắn, hôm nay tôi đến là muốn bàn với ông một cuộc giao dịch. Nói thẳng vào chủ đề luôn, ở Hàng Châu tôi đào một cái hố, dưới hố có 6000 quân Đường Môn.
- Bây giờ còn thiếu người giúp tôi lấp đất chôn thôi. Mà gốc rễ của ông là ở Hàng Thôn nên tôi nhớ đến ông. Chỉ cần ông giúp tôi lấp đất chôn bọn chúng, thì ông sẽ tự do, hơn nữa tôi sẽ chia cho ông một nửa Hàng Châu. Ân oán giữa tôi và ông tuy khó mà giải quyết được, nhưng ông phải tự hỏi bản thân xem Sở Thiên tôi có phải là người đã nói là làm không?
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Ánh mắt của Sở Thiên chân thành nhưng rất bình thản.
Đường Đại Long khẽ thở dài, đưa tay rót rượu, thản nhiên nói:
- Rõ ràng là mượn đao giết người, từ miệng cậu nói ra lại biến thành cơ hội của Đại Long? Trên đời này biến kẻ thù thành ân nhân chắc chỉ có cậu mà thôi.
Sở Thiên khẽ cười, nâng ly rượu lên nhấm vài ngụm, bình tĩnh nói:
- Kẻ thù hay ân nhân đều không quan trọng, quan trọng là Long gia có thể có được một nửa Hàng Châu. Cho dù hận tôi đến tận xương tủy cũng cần phải xem xét việc vùng lên hay chống đối tôi. Để thành công chịu nhẫn nhục thì có gì đâu. Hơn nữa tôi sẽ cho 3000 anh em Soái quân tiến về Hàng Châu, Long gia chỉ cần châm ngòi thổi gió là đủ.
Đường Đại Long cười lớn, toàn thân như bốc lên ngọn lửa hừng hực, cầm ly rượu uống cạn rồi chậm rãi nói:
- Thiếu soái, vậy một lời đã định. Tôi chôn 6000 đệ tử Đường Môn, cậu chia cho tôi một nửa Hàng Châu. Tôi không phải vì muốn thứ đó mà vùng lên, tôi muốn lá rụng về cội mà thôi.
Sở Thiên gật đầu bằng lòng, rút ra tờ ngân phiếu đặt trước mắt Đường Đại Long, nói một cách rất có thành ý:
- Long gia, từ bây giờ ông được tự do, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về Hàng Châu. 5000 vạn này coi như là phí sinh hoạt, tôi biết 200 triệu của ông đều dùng cho Bạch Vân Sơn Trang này rồi.
Đường Đại Long không từ chối mà nhận luôn, ngày trước coi tiền bạc là thứ cặn bã, giờ đây lại coi cặn bã là một món đồ tốt, ít nhất thì cũng có thể say sưa ở Bạch Vân Sơn Trang. Huống hồ Sở Thiên nói cũng có lý, về Hàng Châu cũng cần phải có phí sinh hoạt. Uy nghi có thể khiến người khác phục tùng, tiền bạc có thể làm cho người ta vui vẻ phục tùng.
Sở Thiên cười đưa tay ra bắt tay, Đường Đại Long đưa bàn tay mập mạp nắm lấy bàn tay Sở Thiên. Kẻ thù xưa giờ thành bạn bè, Sở Thiên không lo ngại Đường Đại Long về Hàng Châu lật mặt đối phó lại với mình. Suy cho cùng lợi ích vẫn là quan trọng nhất. Nếu là Đường Vinh thì sẽ không bao giờ chia cho Đường Đại Long một nửa Hàng Châu.
Bởi vì Khí Quán Trường Hồng của Đường Môn.
Khí Quán Trường Hồng sẽ điên cuồng không chịu chia đều thiên hạ cho kẻ khác.
Uống xong nửa bầu rượu, Sở Thiên rời khỏi Thíng Vũ các. Hắn không hỏi Đường Đại Long khi nào về Hàng Châu, cũng không hỏi ông ta sẽ chôn bọn đệ tử Đường Môn thế nào. Nhưng hắn tin là Đường Đại Long chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, cơ hội đối với những người đang chán nản mà nói thì vô cùng quý giá.
Sở Thiên vừa rời khỏi Thính Vũ các thì bên phòng bên cạnh xuất hiện hai người. Đường Đại Long thấy liền kéo ghế mời ngồi:
- Bộ trưởng Chu, mời ngồi.
Châu Long Kiếm ngồi xuống nhìn Sở Thiên đi khuất thản nhiên nói:
- Không ngờ Sở Thiên đúng là tìm đến cậu, đúng là tốt mẽ dẽ cùi, người trẻ dũng mãnh có thừa nhưng mưu kế thì chưa đủ. Đại Long, hãy nghĩ cách giúp Sở Thiên dọn sạch bọn đệ tử Đường Môn, suy cho cùng đây cũng là cơ hội của cậu.
Đường Đại Long gật đầu trả lời:
- Bộ trưởng Chu yên tâm. Ngày mai tôi sẽ quay về Hàng Châu, tin rằng với danh tiếng và thế lực của Đường Đại Long xưa nay thì triệu tập vài nghìn anh em không phải là vấn đề. Còn về thế lực địa phương thì chưa dám chắc lắm, suy cho cùng người đi trà nguội, e rằng các quan địa phương nhận tiền của Đường Môn rồi quên mất Đại Long cũng nên.
Châu Long Kiếm cười, chỉ vào Lý Thần Châu nói:
- Tôi sẽ cho người hộ tống cậu vào Hàng Châu, trước đó thì Đội trưởng Lý sẽ lấy thân phận người nhà nước để vào Hàng Châu. Cậu ta sẽ nắm bắt được thế lực pháp quyền ở Hàng Châu một cách sớm nhất. Đến lúc đó, hai bên hợp lực cũng đủ để chôn chết Đường Môn.
Đường Đại Long đã hai lần gặp phải lưỡi dao tàn khốc, trên người lão thường rất dễ bắt được sát khí lạnh thấu xương lúc ẩn lúc hiện, lúc có lúc không. Là một kẻ giang hồ lâu năm trải qua bao cuộc chiến đấu dữ dội, lão ta hiểu rõ phải là kẻ giết người thực sự thì mới có đủ khí thế, máu lạnh và sự tàn khốc.
Rõ ràng Chu Long Kiếm đã sớm có dự định cho việc đối phó với Đường Môn ở Hàng Châu, thì mới đưa ra đòn sát thủ như thế. Lão già này đâu nỡ giúp đỡ Sở Thiên không chút tính toán chứ. Đường Đại Long trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng trên mặt không dám biểu lộ, suy đoán lung tung là điều tối kỵ.
Thế là anh ta cười trả lời:
- Tốt quá, có sự phối hợp của Đội trưởng Lý, tôi sẽ càng vững tâm.
Nguyên nhân Chu Long Kiếm âm thầm giúp đỡ Sở Thiên ngoài lý do tính cách nóng nảy của hắn và lợi ích liên quan thì còn có một nguyên nhân quan trọng nữa, đó là lúc đầu ông ta có nhận của Đường gia 1 tỷ 4, khoản tiền lớn này khiến ông ta vui mừng như điên, và cũng khiến ông ta cảm thấy nhục nhã khó nói, luôn cảm giác Đường gia bất diệt, chỉ sợ sẽ có ngày vụ việc này bị bại lộ.
Vì vậy thầy Đường gia thắng lợi liên tiếp, trong lòng ông ta càng khó chịu, quyết định giúp Sở Thiên đánh thắng một trận. Mà điểm tiên quyết của cuộc phản công này là tập trung được một lực lượng hùng hậu ở Hàng Châu. Mấu chốt ở Hàng Châu lại là Đường Đại Long, vì thế ông ta biết chắc rằng Sở Thiên sẽ đến tìm Đường Đại Long. Đêm này là một đên yên tĩnh nhưng không hề bình thường.
Sau khi ra khỏi Bạch Vân Sơn Trang, Lý Thần Châu dẫn 20 cảnh sát đặc công trực tiếp đi về Hàng Châu, trong tay cầm văn kiện với nội dung, gần đây trị an Hàng Châu bất ổn, trung ương cử người về điều tra trấn áp. Hơn nữa, gặp sự cố Lý Thần Châu có thể điều phối lực lượng thi hành pháp.
Tin tức đương nhiên đến tai Đường Vinh, ông ta cười nghĩ rằng trung ương muốn ổn định trật tự trị an của Hàng Châu, suy cho cùng hai bang phái tranh chấp cũng sẽ gây ra ảnh hưởng, vì thế cử người đến chỉ là hình thức. Mà Đường Môn không lâu nữa sẽ quyết chiến Thượng Hải, Hàng Châu vốn dĩ sẽ không bị rối loạn, vì vậy hoàn toàn không để tâm đến việc trung ương phái người tới.
Nghĩ tới đây Đường Vinh quay đầu nói với Khương Trung:
- Để cho anh em ở Hàng Châu yên ổn vài ngày này, đừng để bị bắt lấy điểm yếu rồi hai bên lại khó giải quyết.
Khương Trung gật đầu, gọi điện truyền lệnh cho người phụ trách Đường Môn ở Hàng Châu.
Còn Sở Thiên sau khi biết được thông tin này, nét mặt xuất hiện một nụ cười khó hiểu. Hắn biết việc thua ba trận liên tiếp đã phát huy tác dụng, ít nhất thì việc Lý Thần Châu trấn áp Hàng Châu thì chỉ có lợi mà không hề có hại với bản thân, hơn nữa trong lòng hiểu rõ anh ta nhất định sẽ phối hợp hành động cùng với Đường Đại Long.
Đường Đại Long có sa sút thế nào thì rốt cục vẫn là con chó của Chu Long Kiếm.
Xét theo thái độ cứng rắn của ông ta trước đây, Chu Long Kiếm sẽ không vì Đường Đại Long mà giở mặt với chính bản thân mình, suy cho cùng giá trị của bản thân cao hơn nhiều so với lão ta. Bây giờ tuy có cơ hội cho Đường Đại Long vùng lên, lão hồ ly tinh đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này, vì thế mới cử Lý Thần Châu đi trấn áp Hàng Châu.
Ăn một bữa sáng thịnh soạn, Sở Thiên tranh thủ trêu đùa Khả Nhi. Còn chưa kịp hôn lên đôi môi đỏ mọng thì Phàm Gian bước vào, vội buông tay để Khả Nhi đi ra ngoài, vài giây sau thì Phàm Gian đã đứng trước mặt rồi, lễ phép nói:
- Thiếu soái, Đường Đaị Long đã rời khỏi Kinh Thành rồi.
Sở Thiên gật đầu, cắn nửa quả trứng nói mơ hồ:
- Đi rồi thì tốt.
Nghe thấy Sở Thiên nói một cách bình tĩnh, thái độ của Phàm Gian lại càng khiêm tốn, lễ phép nói:
- Tây Nam điện báo, Oánh Tử Tử đã làm xong 2000 thanh đao, độ cứng gấp 10 lần đao bình thường. Cô ấy đang chờ phương án xử lý, để cho anh em dùng hay mang ra chợ đen bán?
- Ồ, 2000 thanh đao đã làm xong rồi sao?
Mắt Sở Thiên sáng lên, dừng đôi đũa bạc trong tay điềm tĩnh ra lệnh :
- Phàm Gian, lệnh cho Oánh Tử Từ phái người đem 2000 thanh đao về Từ Châu, đêm nay cho anh em dùng số vũ khí đó đi thử độ sắc bén. Nhớ là giết 800 để lại 800.
Phàm Gian gật đầu đáp lại:
- Tuân lệnh!
Đang định đi khỏi thì Phàm Gian lại nhớ ra điều gì đó, trên mặt nở nụ cười ấm áp nói:
- Nhiếp Vô Danh và Phong Vô Tình chiều này trở về Kinh Thành. Sa tiểu thư nói việc huấn luyện ở Tam Giác Vàng về cơ bản là đã hoàn thành. Theo tôi thì có lẽ Sa tiểu thư đã biết việc Soái quân và Đường Môn khai chiến nên lo lắng cho anh, để họ sớm quay về Kinh Thành giúp đỡ anh.
Sở Thiên vừa cầm đũa lên lại đặt xuống, trong lòng xuất hiện nỗi niềm nhớ thương. Nhưng một lát lại trở lại bình tĩnh, chậm rãi nói:
- Bảo bọn họ không cần phải quay trở về Kinh Thành nữa, Nhiếp Vô Danh đi Tô Châu, Phong Vô Tình đi Ninh Ba. Bảo bọn họ liên lạc với anh em mai phục, đêm nay ám sát thủ lĩnh Đường Môn của hai khu vực ấy.
Phàm Gian vội vàng nhận lệnh rồi đi sắp xếp.
12h trưa, Từ Châu.
Hai chiếc xe chở hàng sau khi lấy hàng ở sân bay Từ Châu đi loanh quanh vài vòng rồi chạy vào kho hàng bí mật của Soái quân. Sở Thiên đã cử Hải Tử mang 10 Soái quân cảm tử bay đến Từ Châu phân chia chỉ huy, 2000 anh em cũng đã nghỉ ngơi dưỡng sức xong.
Cửa sau của xe mở ra, bê xuống khoảng 10 cái thùng. Hải Tử ra lệnh cho người bóc niêm phong rồi mở thùng ghỗ ra. Những thanh đao đen sì sì lóe lên ánh sáng lạnh như băng. Anh ta cầm lấy một thanh đao ngắm lên ngắm xuống thấy không có gì khác thường. Suy nghĩ một lát rồi ra lệnh cho thủ hạ cầm một thanh đao bình thường tới.
Hải Tử dùng gấp đôi sức lực chém vào thanh đao bình thường cũng lóe một thứ ánh sáng sắc lạnh, choang một tiếng, hai thanh đao giao nhau kêu lên một tiếng. Tất cả mọi người nghe thấy tiếng vang liền quay lại nhìn, chỉ nhìn thấy trên đất có một nửa thanh đao rơi xuống. Thì ra là thanh đao bình thường đã bị cắt đôi làm hai mảnh. Anh em Soái quân ngỡ ngàng.
Đao tốt! Ánh mắt Hải Tử ánh lên vẻ tán thánh, rồi cười hét to với thủ hạ:
- Lấy thanh đao nhập khẩu từ Đức ra đây thử xem.
Đao của Đức nổi tiếng là vì độ cứng, lưỡi dao không rỉ, chuôi dao làm bằng nhựa chống trơn, cầm trong tay vô cùng thuận tiện, lưỡi dao hình vòng cung rất dễ chém, chém rất có lực, rất phù hợp cho giới giang hồ chém giết sử dụng. Nhưng giá thành vô cùng đắt đỏ, không phải ai cũng được trang bị thanh đao này.
Anh em Soái quân nhanh chóng mang thanh đao của Đức ra thử.
Lại cho hai thanh đao giao nhau, vang lên một tiếng rung động.
Thanh đao của Đức bị đứt làm đôi trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Hải Tử cười một cách sảng khoái, cầm thanh đao múa vài đường, sau đó nhìn chăm chú vào các anh em nói:
- Các anh em, Thiếu soái nói rồi, đêm nay dùng thanh đao huyền thiết này để đi lấy máu bọn Đường Môn, hiện tại số lượng người của chúng ta đang chiếm ưu thế, vũ khí lại càng lợi hại hơn, anh em nói xem có tự tin chắc thắng không?
Anh em Soái quân đồng thanh nói:
- Chắc thắng, chắc thắng!
Hải Tử gật đầu mãn nguyện, nghiêng người, thanh đao huyền thiết chỉ về phía Đường Môn ở Từ Châu.
5h chiều, Tô Châu.
Trong đám người ở sân bay Tô Châu, một người đàn ông đi ra một cách khiêm nhường, rồi bước lên chiếc xe ô tô trị giá hai vạn, rời khỏi sân bay trong làn khói đen sì sì. Có lẽ trong mắt nhiều người, đi chiếc xe thế này, một con người thế này thì chắc chắn sẽ không có có quá nhiều câu chuyện.
Anh ta khiêm nhường ngồi trong xe, vẫn chưa phủi sạch bụi trên quần áo, liền ngẩng đầu nhìn người lái xe, thản nhiên nói:
- Đưa tài liệu cho tôi.
Người lái xe không dám chậm trễ, vội đưa phong bì màu vàng đã niêm phong và lễ phép nói:
- Nhiếp đường chủ, tài liệu về Trần Nam, người phụ trách Đường Môn ở Tô Châu trong này ạ, thuộc hạ đã điều tra rồi, đổ tiếng xấu cho bang Nam Hải là thích hợp nhất, vì tên đó vừa chiếm đoạt chị dâu của bang Nam Hải.
Nhiếp Vô Danh bình tĩnh nhìn và đợi anh ta giải thích.
Người trả lời là thành viên của tổ Tinh Nguyệt, anh ta sớm đã nắm rõ được tình hình, liền nhẹ nhàng nói:
- Có một người con gái xinh đẹp tuyệt trần tên Chi Chi, là người đàn bà của Vương Đại Hồ Tử, bang chủ tiền nhiệm của Nam Hải Bang. Vương Đại Hồ Tử bị Đường Môn mua chuộc, liên kết đối phó với Soái quân ở Tô Châu. Nhưng trong trận chiến không may trúng đạn chết.
- Sau khi Vương Đại Hồ Tử chết, vị trí của gã do người thân tín kế nhiệm, người trong giới xã hội đen truyền nhau rằng Chi Chi là chị dâu của Nam Hải bang, vì thế không ai có ý định hạ Chi Chi, suy cho cùng thì quy luật vẫn là quy luật. Nhưng kẻ khác không dám làm, Trần Nam của Đường Môn thì lại dám làm. gã thích Chi Chi liền cướp cô ta về chỗ của mình.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥