Phong Ngự
Tác giả: Lại Điểu -----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 61 : Lam Tinh
Dịch giả : andylai606
Biên tập : vnhero
Nguồn: bachngocsach.com
"Lam sư tỷ, ngươi thử nói xem bên trong rốt cuộc có bảo vật gì chứ?"
Bọn họ đang đứng bên ngoài tiểu cốc, chính là nơi trú thân trước đây của Hàn băng thú, lúc này Đường Thanh nhịn không được hưng phấn mới hỏi, nguyên do là mặc dù từ trước đến giờ hắn đã nhiều lần đi theo bọn Khúc Vân để săn bắt Linh thú, thậm chí Linh thú cấp bốn hắn cũng đã từng tham gia diệt sát qua, nhưng hầu hết đều do hai ba tiểu đội săn thú cùng hợp tác với nhau. Do đó nhân thủ cũng hơn chục người, tất nhiên thu hoạch được rất lớn, rồi sau khi phân chia ra thì mọi người đều có thu hoạch kha khá. Nhưng hôm nay lại khác, lực lượng bọn họ chỉ gồm bốn người mà có thể tiêu diệt được một con Hàn băng thú cấp bốn thế này, trừ Lam Lăng dẫn đầu ra thì còn lại ba người, ít nhất mỗi người cũng được hơn hai trăm viên Ngũ Hành thạch.
Hơn nữa lúc này nếu như phát hiện ra bên trong tiểu cốc còn có thêm bảo vật nữa, thì có thể nói chuyến đi săn này quả thật có thu hoạch ngoài mong đợi!
"Chuyện này rất khó nói, tuy nhiên ta dám khẳng định nó rất có giá trị, bằng không thì Hàn Băng thú cấp bốn kia sẽ không chiếm chỗ này biến thành địa bàn của nó như vậy!" Lam Lăng đứng bên cạnh vừa cảnh giác nhìn chung quanh, vừa trả lời nhỏ tiếng.
"Đi!" Lúc này Tuyết Vân điêu đang ở trên trời cao liền xoay vài vòng làm ám hiệu, rốt cuộc Lam Lăng cũng xác định trong tiểu cốc này không còn con Linh thú nào nữa, lập tức nàng dẫn đám người Phong Nhược tiến vào một cách dè dặt.
"Mọi người hãy đi theo đội hình cánh quạt mà tiến vào, không ai được cách xa nhau quá mười trượng, phải chú ý dưới chân và chung quanh, nếu tìm thấy Linh dược thì phải thu thập ngay, tuy nhiên cần cẩn thận độc trùng ở gần đó, rất có khả năng nhiều loại độc trùng cộng sinh cùng Hàn Băng thú!"
Đám người Phong Nhược tiến lên với tốc độ rất chậm, bọn họ vừa đi vừa thu thập các loại Linh dược, bởi vì trong sơn cốc này đã từ lâu không có người xuất hiện, nên có rất nhiều Linh dược đều trên mười năm tuổi trở lên, thậm chí có loại đạt tới mấy chục năm nữa. Vì thế cho dù là không phải Linh dược quý hiếm đi nữa, nhưng nếu đem bán ở phiên chợ Thiên Đãng Sơn cũng có thể thu được một mớ Ngũ Hành thạch.
Sau khi bọn họ tiến vào trung tâm sơn cốc, thì lúc này trên tay mỗi người đều thu thập ít nhất hơn chục gốc Linh dược rồi.
"Nhìn kìa! Đó là cái gì?" Lúc này Bành Việt đang đi bên cánh trái thốt nhiên kêu lên đầy vẻ ngạc nhiên, bọn người Phong Nhược đều nhìn theo hướng của hắn mà không khỏi vô cùng kinh ngạc.
Chỉ thấy ngay mấy gốc cây thật lớn, có một khối đá màu lam ước chừng nửa trượng đang lẳng lặng nằm yên ở đó, tuy nhiên đó cũng chưa phải là nguyên nhân khiến cho đám người Phong Nhược phải kinh ngạc, mà chính là khối đá màu lam kia tựa hồ là bị con gì đó gặm qua!
"Đúng rồi! Đây chính là nguyên nhân khiến Hàn băng thú lấy nơi này làm hang ổ của nó!" Lam Lăng thốt nhiên lên tiếng.
"Ồ, chẳng lẽ Hàn Băng thú kia lấy khối đá này làm thức ăn hằng ngày sao?" Đường Thanh với vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
"Tại sao lại không thể? Nếu như ta đoán không sai, đây chính là một khối Lam tinh khoáng thạch, chính là tài liệu cao cấp dùng để luyện kiếm, đồng thời bên trong nó có khả năng chứa đựng một lượng lớn linh khí có thuộc tính băng, cho nên có thể lý giải được tại sao Hàn Băng thú kia lại muốn ăn khối đá này. Thật ra thì cũng là chuyện bình thường, bởi vì đại đa số Linh thú trong Tu Tiên Giới đều có thói quen này, ngươi không thấy phi hành tọa kỵ của ngươi cũng có nhu cầu ăn Ngũ Hành thạch đấy chứ? Cũng vì thói quen đó, nên đôi khi người tu đạo có thể nhặt được Ngũ Hành thạch trong thi thể Linh thú đấy, chỉ có điều tỉ lệ này quá thấp mà thôi" Lam Lăng giải thích khá nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng ai cũng có thể cảm nhận được sự phấn khích trong lời nói của nàng.
"Oa! Rèn Kiếm ư, Lam sư tỷ, một khối đá lớn như vậy, tỷ nghĩ xem có thể tạo ra bao nhiêu thanh Kiếm chứ! Hay là chúng ta đừng bán đi, cứ mỗi người rèn một thanh Tam phẩm Kiếm khí là được!" Đường Thanh vừa nghe thấy hết sức vui mừng, hiện tại mặc dù hắn đang có một thanh Nhị phẩm kiếm khí, nhưng rõ ràng trên căn bản không thể nào so sánh được với thanh Tam phẩm Kiếm khí cả.
"Ngươi biết rèn kiếm sao?" Lam Lăng không thèm quay đầu lại hỏi luôn.
"Ách, ta… không biết!" Đường Thanh ngượng ngùng rụt đầu lại không dám lên tiếng nữa, bởi vì muốn rèn một thanh Tam phẩm Kiếm khí thật không dễ dàng chút nào, thậm chí ngay cả việc rèn một thanh Nhị Phẩm Kiếm khí thì trong bọn họ ở đây, không ai có khả năng làm được cả, nếu không thì cũng đâu cần phải mua lại từ Cổ Kiếm Môn.
"Khối Lam tinh này ta nghĩ có thể rèn ra hai thanh Tam phẩm Kiếm khí, đáng tiếc chúng ta không ai biết rèn cả, cho nên chỉ có thể bán đi mà thôi, hoặc cao lắm là mời đệ tử Cổ Kiếm Môn đến rèn hộ, nhưng nếu như vậy cũng chỉ có thể lấy được một thanh mà thôi!" Lam Lăng tỏ vẻ than thở liền nói.
Phong Nhược đứng bên cạnh nãy giờ, trải qua một phen do dự thật lâu mới nói ra: “Lam sư tỷ, chuyện này có thể để từ từ tính được không? Ta nghĩ có lẽ có biện pháp xử lý tốt hơn!"
"Hả? Ngươi nói sao?" Lam Lăng hơi bất ngờ liền trừng mắt nhìn Phong Nhược, bởi lẽ ngay cả nàng cũng không có cách xử lý khối Lam tinh này, chẳng lẽ Phong Nhược có thể giải quyết sao?
"Hắc hắc, ta chỉ nói là nên để khối Lam tinh này lại vài năm rồi hẵng đem ra bán, không biết chừng đến lúc đó tự chúng ta cũng có thể rèn ra được Tam phẩm Kiếm khí thì sao!" Đương nhiên Phong Nhược không có khả năng rèn được, nhưng hắn chợt nhớ tới Minh Khê, nếu nàng có thể chế tạo ra đôi giày còn tốt hơn cả Lăng Vân chiến ngoa, vậy thì biết đâu nàng cũng có khả năng rèn được Tam phẩm Kiếm khí thì sao.
"Ừ, cũng được! Vậy chúng ta giữ lại Khối Lam tinh này trong thời gian năm năm đi, dù sao cũng chẳng có bị mất giá đâu mà lo, nếu như ngươi có biện pháp rèn ra Tam phẩm Kiếm khí, như vậy sẽ lấy một thanh trong đó ra cho ngươi xem như trả công, còn một thanh khác thì..." Lam Lăng chợt ngó sang Đường Thanh và Bành Việt rồi nói tiếp, "Hai người các ngươi chỉ cần ai có thể đột phá Luyện Khí hậu kỳ trước, thì thanh Tam phẩm Kiếm khí còn lại sẽ thuộc về người đó, rõ chứ?"
"Rõ rồi!" Đường Thanh và Bành Việt đồng thời ưỡn ngực ra hét lớn, Tam phẩm Kiếm khí a! Chính là đồ tốt đấy, cho dù là sau này có đột phá Trúc Cơ kỳ đi nữa, cũng có thể dùng nó mà thi triển Ngự Kiếm Thuật.
"Tốt lắm! Phong Nhược, trước hết ngươi cứ thu giữ lại khối Lam tinh này đi! Nhưng nhớ kỹ, ngươi chỉ có năm năm thời gian thôi đấy, nếu sau thời gian đó vẫn không nghĩ ra biện pháp xử lý, vậy xem như ngươi không có phần trong đó!" Lam Lăng nhìn Phong Nhược lộ vẻ cổ quái gì đó, lúc này mới nói.
Sau khi Phong Nhược đem khối Lam tinh nặng hơn ba nghìn cân thu vào trong Thắt lưng trữ vật, lúc này mọi người lại tiếp tục tỏa ra thu thập Linh dược, cho đến khi không tìm thấy gì nữa trong toàn bộ sơn cốc, cả bọn mới giải phong ấn phi hành tọa kỵ mà theo đường cũ quay về Tuyệt Cốc ở Thiên Đãng Sơn.
Vì phiên chợ ở Thiên Đãng Sơn còn ba tháng nữa mới tổ chức, vì vậy Lam Lăng quyết định giữ lại những tài liệu thu được trên thân thể Hàn Băng thú, vì những thứ này tương lai có thể kiếm được người mua ra giá cao, còn Linh dược thì đem bán cho đệ tử tam đại môn phái trên Thiên Đãng Sơn, để đổi lấy chút ít Ngũ Hành thạch cần dùng hàng ngày.
Trong khoảng thời gian này, điều quan trọng nhất đối với bọn họ vẫn là tu luyện, mặc dù không có Linh Mộc hỗ trợ, nhưng cả bọn không vì vậy mà bỏ phế tu luyện, chỉ là khó khăn khi tu luyện bị tăng lên gấp bội mà thôi!
Tuy vậy Đường Thanh và Bành Việt cũng không oán thán chút nào, vì cả ngày bọn họ đều vùi đầu vào tu luyện, nên hằng ngày rất ít thấy bóng dáng.
Riêng Phong Nhược thì do nhờ có Mộc Linh thạch, nên việc tu luyện của hắn dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng không vì thế mà trong những ngày này hắn lại nhàn nhã vui chơi, bởi vì hắn phải bận rộn thu thập các tia lãnh quang từ gốc cây Linh mộc chết héo kia!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Goncopius
Phong Ngự
Tác giả: Lại Điểu -----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 62 : Khô mộc trùng sinh
Dịch giả : andylai606
Biên tập : vnhero
Nguồn: bachngocsach.com
Trước đây Phong Nhược cũng từng dùng chuôi Thanh Phong Kiếm khí này thu thập qua một tia lãnh quang, đáng tiếc một điều là mặc cho hắn quan sát như thế nào, cho dù có đưa vào bên trong thanh kiếm đó bao nhiêu pháp lực để kiểm tra đi nữa, cũng không phát hiện ra hiện tượng lạ nào cả.
Sau cùng Phong Nhược cũng suy đoán là tia lãnh quang kia không cách nào cắn nuốt được tinh hoa trong Thanh Phong Kiếm khí, dù sao thì tia lãnh quang này chỉ hấp thu thuộc tính Mộc mà thôi, nói không chừng đã bị … chết đói trong đó rồi cũng nên.
Vì nghĩ như thế nên Phong Nhược không còn cố kỵ điều gì nữa, hắn cứ đợi cho đến khi mầm cây trong Mộc Linh Thạch hồi phục trở lại, liền tiếp tục đi thu thập thêm một tia lãnh quang, trải qua một thời gian thì cho đến lúc này hắn đã thu gom được hơn mười tia lãnh quang.
Vào sáng sớm một ngày kia, khi Phong Nhược đang ngồi tu luyện trong phòng, đột nhiên hắn chợt nghe âm thanh Đường Thanh la lên đầy kinh ngạc bên ngoài viện phòng.
"Chuyện gì xảy ra vậy? mới sáng sớm mà Đường Thanh ngươi kêu la cái gì thế?" Lam Lăng cất tiếng giận dữ quát, mặc dù người tu đạo rất ít khi ngủ, nhưng nếu đang nhập định mà bị người khác đánh thức thì cũng cực kỳ khó chịu.
Nhưng Đường Thanh dường như không để ý tới mà vẫn lớn giọng: "Lam sư tỷ, Phong Nhược, Bành Việt, Minh Khê, các ngươi mau đến xem! Thật là kỳ tích! Cây Linh mộc này tự dưng lại sống lại rồi!"
Nghe Đường Thanh nói như vậy, tất cả mọi người đều nhao nhao lao ra khỏi gian phòng, ngay cả người suốt ngày nhốt mình trong phòng như sư thúc Diệp Hoằng cũng bước ra xem.
"Cái gì sống lại chứ? Đường Thanh ngươi không phải lại bị yêu nữ ám nữa đấy à?" Bành Việt vừa xem qua thân cây vốn vẫn trụi lủi như trước, vừa cười lớn nói.
"Ngươi mới bị yêu nữ ám thì có! Các ngươi đến đây xem đi, ta thấy đã có một cái chồi non đây này!" Đường Thanh chỉ vào một góc khuất nằm trên thân cây Linh mộc rồi hét lên.
Đám người Phong Nhược liền nhìn thật kỹ, quả nhiên có một chồi non vừa mới nhú lên, mặc dù gốc Linh mộc này mới nhìn sơ qua vẫn thấy còn khô héo như trước, nhưng chỉ cần xuất hiện ra một chồi non này thôi, lập tức bầu không khí xung quanh không còn cảm giác trầm lặng như xưa nữa.
"Oa! Thật tốt quá, cây Linh mộc thật sự sống lại rồi!" Lam Lăng nhịn không được mà hoan hô lên tiếng, đồng thời vẻ mặt của Đường Thanh và Bành Việt cũng rất phấn khởi, vì thời gian tu luyện gần đây quá cực khổ đi, nếu không có Linh mộc trợ giúp hấp thu Linh khí thì bọn họ cơ hồ phải tốn gấp đôi công sức mới đạt được chút ít tiến bộ, nổi cực khổ này quả thật không cần phải nói!
"Bành Việt, nhanh nào! Ngươi hãy đi tìm tên chủ viện này, ta muốn kéo dài kỳ hạn cho thuê lên mười năm!" Lam Lăng là người phản ứng trước hết.
"Còn thuê gì nữa chứ? Trực tiếp mua luôn không phải đơn giản hơn sao, nhưng quan trọng nhất là không được để chủ viện biết gốc Linh mộc này đã sống lại!" Lúc này Phong Nhược với vẻ mặt bình tĩnh nói, quả thật phát sinh hiện tại sớm hơn dự kiến của hắn, tất nhiên khi gốc Linh mộc này không còn bị những tia lãnh quang đó cắn nuốt đi Mộc linh khí nữa, chỉ cần chung quanh có số lượng Linh khí dồi dào thì sớm muộn gì gốc Linh mộc đó cũng có thể sống lại được.
Tuy nhiên chuyện tốt như vậy không nên để người khác nhảy vào hưởng thay, tốt nhất là nhân cơ hội này mua luôn khuôn viên này, còn nếu không thì qua một thời gian nữa, khi gốc Linh Mộc hoàn toàn khôi phục lại, e rằng chủ viện sẽ tìm cách lấy lại ngay.
"Ý hay lắm! Mua cái sân viện này luôn đi, Bành Việt, Đường Thanh, hai người các ngươi miệng lưỡi trơn tru, các ngươi đi làm việc này đi, nhớ kỹ là không nên để người ta nhìn thấy sơ hở đấy!" Nghe Phong Nhược nhắc nhở, Lam Lăng lập tức ra lệnh.
"A! Lam sư tỷ, chúng ta làm gì có miệng lưỡi trơn tru chứ, cái chuyện này Phong Nhược hắn am hiểu nhất đấy, không bằng bằng để hắn làm đi!" Đường Thanh phẫn nộ kháng nghị.
"Hắc hắc! Ta còn phải vắt hết óc để chuẩn bị rèn Tam phẩm Kiếm khí đây! Thế nào đây? Các ngươi không muốn à?" Phong Nhược đưa ra lý do hợp tình hợp lý, nên Đường Thanh và Bành Việt vừa nghe nói như thế đành ủ rủ rời đi, quả nhiên lý do rèn kiếm khí mà gần đây Phong Nhược thường vịn vào nhất chính là tử huyệt của bọn họ, căn bản không cách nào phản kháng được.
"Ha ha! Phong Nhược ngươi rèn Tam phẩm Kiếm khí sao?" Lúc này lão sư thúc Diệp Hoằng đang chú tâm quan sát Linh mộc chịu không nổi mà đột nhiên thốt ra, thương thế của lão đã dứt rồi nhưng nguyên khí bị tổn thương không có cách nào chữa trị được, vì thế khí thế hiên ngang khi xưa của lão giờ đã biết mất, hiện tại nhìn hình dạng Viện trưởng đã trở thành một lão già tóc bạc, có lẽ đại nạn lão cũng sắp đến rồi.
Cũng chính vì vậy, tất cả các sự việc gần đây đều do Lam Lăng phụ trách, trừ những lúc truyền thụ Thanh Vân quyết cho đám người Phong Nhược ra thì thủy chung lão vẫn luôn ở trong phòng, hiển nhiên đối với trận bại chiến trong tay Điền Mộ năm xưa, lão vẫn luôn canh cánh mãi trong lòng.
Lúc này ùừa nghe Diệp Hoằng hỏi đến, Phong Nhược vội vàng cung kính đáp: "Khải bẩm Viện chủ, ta đâu thể rèn được Kiếm khí a, chẳng qua đang nghĩ tới một biện pháp, có thể sẽ tìm một vị cao nhân để hỗ trợ rèn miễn phí a!"
"Rèn miễn phí?" Nghe Phong Nhược nói thế, Diệp Hoằng cùng Lam Lăng đều không khỏi sửng sốt, chỉ có Minh Khê đang đứng bên cạnh hung hăng trừng mắt nhìn hắn, bởi vì ám chỉ cao nhân rèn miễn phí đó đúng là nàng.
Diệp Hoằng cười ha hả một tiếng nhưng không nói gì nữa, lập tức xoay người trở về gian phòng của mình, nhưng Lam Lăng thì đâu chịu bỏ qua cho Phong Nhược, nàng giả bộ nghiêm nét mặt hỏi: "Nói! Rốt cục là có chuyện gì xảy ra?"
Tuy nhiên Phong Nhược đâu có dễ dàng mắc mưu như vậy, hắn nhẹ nhàng nói: "Lam sư tỷ, không phải ban đầu chúng ta đã nói rồi sao, ta có thời gian năm năm cho nên việc nghĩ biện pháp xử lý như thế nào là chuyện của ta!"
"Hừ! Ngươi không nên đắc ý quá sớm, nếu như đến lúc đó ngươi không thể thực hiện được, hãy nghĩ đến hậu quả đi !" Lam Lăng dứ dứ hai bàn tay trước mặt Phong Nhược bộ dạng như uy hiếp.
"Lam Lăng, chúng ta không nên quản hắn làm gì, cứ để cho hắn tạm thời thắng thế đi!" Minh Khê lại dùng ánh mắt nghiêm trọng ngụ ý cảnh cáo Phong Nhược lần nữa, rồi nắm tay Lam Lăng kéo đi.
"Hô! Áp lực thật đúng là lớn quá đi!" Nhìn bóng dáng Lam Lăng và Minh Khê đi mất, Phong Nhược không khỏi thở dài một cái, lập tức ánh mắt hắn lại rơi xuống gốc Linh mộc kia.
"Hình như có gì đó không đúng a! Những tia lãnh quang này nếu như chui vào trong Thanh Phong kiếm thì không có lý nào lại chẳng có chút động tỉnh nào, đừng bảo là bọn chút thật sự chết đói trong đó ấy chứ?"
Phong Nhược rờ cằm suy ngẫm, theo trực giác của hắn, những tia lãnh quang này vô cùng cường hãn, không dễ dàng gì chúng bị chết đói, vậy thì tại sao chúng lại biến mất được chứ?
Vì suy nghĩ như thế, nên Phong Nhược "Roét..." một tiếng rút ra Thanh Phong Kiếm, sau đó lại nhìn kỹ thanh kiếm này lần nữa, rõ ràng thanh kiếm này trông vẫn như lúc đầu vậy, toàn thân có một tầng lam quang nhàn nhạt bao phủ, khi ánh mặt trời chiếu xuống làm nó lóe lên những gợn sóng màu lam, mà nếu như truyền Pháp lực vào thì quầng lam quang này sẽ nhanh chóng bành trướng ra và xoay quanh thân kiếm, cho tới khi đạt đến cực điểm thì nó sẽ lao ra khỏi thân kiếm mà hình thành nên Băng Sương Kiếm khí rồi phá không bay đi. Với pháp lực hiện tại của Phong Nhược thì có thể thi triển liên tục sáu lần Băng Sương Kiếm khí này, đồng thời cự ly công kích có thể đạt tới năm trượng!
Quả thật bên trong thanh kiếm này không thấy chút bóng dáng của các tia Lãnh quang đó!
"Chẳng lẽ bọn nó thật sự bị chết đói hết rồi sao?" Phong Nhược tưởng tượng như thế, bỗng nhiên trong lòng chợt động, lập tức lấy ra một viên Ngũ Hành thạch thuộc tính mộc do lúc trước đổi được từ Lam Lăng, hắn trực tiếp dùng pháp lực kích hoạt viên thạch này.
"Có đúng hay không tức khắc sẽ biết ngay!" Phong Nhược vừa tự nhủ vừa nhìn quầng sáng đang bao quanh những sợi linh khí màu xanh, đồng thời hắn cẩn thận gí Thanh Phong Kiếm vào quầng ánh sáng đó!
Không có gì xảy ra, quầng sáng chứa những sợi linh khí màu xanh giống như giọt nước được thả vào bể vậy, ngay cả một chút động đậy cũng không có. Bởi vì chuôi Thanh Phong Kiếm đã được Phong Nhược dùng Ngũ Hành thạch cường hóa rất nhiều lần, nên trừ phi hắn sử dụng thêm Ngũ Hành thạch hạ phẩm, nếu không cho dù có cường hóa bao nhiêu viên Ngũ Hành thạch cấp thấp đi nữa cũng sẽ không có bất cứ biến hóa gì xảy ra.
Tuy nhiên Phong Nhược không phải quan tâm chuyện này, chủ yếu của hắn chỉ muốn biết là ở mấy tia lãnh quang nằm bên trong Thanh Phong Kiếm đó có rục rịch gì không mà thôi.
Hít sâu một hơi, Phong Nhược chậm rãi đem pháp lực truyền thẳng vào trong Thanh Phong Kiếm, cũng giống như trước, vô số lam quang bắt đầu nhanh chóng xoay tròn quanh thân kiếm, nhưng rất nhanh bất ngờ xảy ra, dường như luồng lam quang này đang bị lực lượng nào đó khống chế, lập tức chạy dọc theo thân kiếm mà cắn trả lại Phong Nhược!
Vô cùng kinh hãi, tức thời Phong Nhược đem luồng Băng Sương Kiếm khí phóng thẳng ra ngoài, sau đó hắn liền nhìn thấy một tia lam quang nhàn nhạt cứ thế lao theo ra ngoài hơn hai mươi trượng, trực tiếp đem Như Sơn trận pháp mà Lam Lăng đã bố trí trước đây … phá hủy hoàn toàn!
"Phong Nhược! Ngươi lại làm trò quỷ gì vậy?!" Âm thanh giận dữ của Lam Lăng lại vang lên, vừa nghe tiếng động lập tức nàng lao ra khỏi gian phòng phía sau, lúc này mới phát hiện toàn bộ Như Sơn trận pháp bao quanh viện phòng này đã bị phá nát!
"Phong Nhược...! Ngươi tức khắc đi chết liền cho ta … lão nương ta … nếu không giết ngươi, … thề không làm người!"
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Goncopius
Phong Ngự
Tác giả: Lại Điểu -----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 63 : Tiên Thiên Mộc Sát
Dịch giả : andylai606
Biên tập : vnhero
Nguồn: bachngocsach.com
Gốc Linh mộc trong sân càng ngày càng thay đổi, công việc mỗi sáng sớm của Đường Thanh và Bành Việt là thay nhau đếm tỉ mỉ từng chồi non xanh ngắt, từng phiến lá mọc ra trên thân cây, tuy gốc Linh mộc này hiện tại còn chưa tỏa ra linh khí, nhưng mọi người đều có cảm giác toàn bộ viện phòng như đã bừng lên sinh cơ.
Còn riêng Phong Nhược do rốt cuộc đã khiến cho Lam Lăng hết sức giận dữ, hậu quả là hắn bị buộc phải gác đêm một tháng, đồng thời còn bị trừ đi ba mươi viên Ngũ Hành thạch nhờ kiếm được trong chuyến đi săn Hàn Băng thú lần trước để lập lại Như sơn trận pháp. Nhưng tệ hại hơn cả là hắn phải trở thành tấm bia sống cho mọi người luyện tập, “Phải như vậy chứ!”, Lúc này nhìn mặt Đường Thanh có vẻ hả hê lắm, ai bảo hắn có đôi giày chiến cực phẩm làm chi?
Nhưng cũng còn một việc không được như ý, chính là chủ nhân của viện phòng cuối cùng cũng không chịu bán, cho dù đích thân Lam Lăng ra mặt cũng chỉ có thể miễn cưỡng đem thuê dài thời hạn cho thuê lên mười năm mà thôi. Nghe nói lão nhân đó có người cháu đang tu luyện tại Ngọc Dương Môn, cái viện phòng này chính là lão ta muốn giữ lại cho người đó.
Đối với chuyện này quả thật Lam Lăng và mấy người Đường Thanh cũng không có chút oán thán gì cả, dù sao thì gốc Linh mộc kia cũng do người ta gieo xuống mà, mặc dù hiện tại nó đã chết héo rồi nay hồi sinh sống lại, nhưng nói đúng ra thì bọn họ cũng chưa tốn kém gì quá lớn cả.
Thế nhưng, đối với Phong Nhược thì lại khác, hắn rất tức giận và hắn đã hạ quyết tâm, đến khi nào hết hạn cho thuê nếu đối phương cho gia hạn tiếp thì thôi, còn nếu không... hừ hừ!!! Hắn sẽ phóng thích các tia lãnh quang nằm trong Thanh Phong Kiếm để đưa chúng trở lại gốc linh mộc đó.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất là Phong Nhược phải thu thập đầy đủ các tia lãnh quang trong các gốc Linh mộc chết héo trước đã, trải qua lần thử nghiệm đầu tiên đó, hắn phát hiện các tia lãnh quang này hết sức bá đạo, chúng có thể thao túng linh khí bên trong Thanh Phong Kiếm mà cắn trả ngược lại hắn, ấy vậy mà luồng công kích đó sắc bén vô cùng, cự ly công kích có thể đạt xa đến hai mươi trượng! Quả thật rất khó lường.
Tuy nhiên điều phiền toái nhất chính là mỗi lần hắn phóng thích tia lãnh quang ra thì phải tiêu hao một viên Ngũ Hành thạch thuộc tính mộc, có thể nói rằng nó cực kỳ phiền toái. Hơn nữa Phong Nhược cũng hết sức lo lắng khi các tia lãnh quang này ngày càng mạnh hơn, rồi có một ngày nào đó bọn chúng sẽ lại cắn trả chính mình, sự tình này quả thật không nên để nó xảy ra được.
Bất đắc dĩ Phong Nhược đành phải lấy cớ muốn tăng thêm kiến thức nên đi hỏi thăm Diệp Hoằng, dù sao ký ức của Minh Khê vẫn chưa khôi phục, đồng thời hắn cũng không muốn bộc lộ những sự tình có liên quan đến các tia lãnh quang kia, mà Diệp Hoàng nọ tốt xấu gì cũng đã sống hơn ba trăm năm rồi, tất nhiên có thể biết được rất nhiều quái sự.
"À, Viện chủ, người có biết lý do tại sao gốc Linh mộc đang chết héo kia lại có thể hồi sinh được không?"
Ở bên trong phòng của Diệp Hoằng, Phong Nhược đang quỳ gối lắng nghe rồi bỗng hỏi, nguyên lai những ngày vừa qua đều do một tay Diệp Hoằng truyền thụ nền tảng Tu Tiên Thuật cho bọn hắn, mặt khác nếu có khó khăn gì trong qua trình tu luyện cũng đều do lão chỉ điểm, nói cách khác nếu chỉ dựa vào mỗi Lam Lăng thôi thì căn bản là không được.
"Sự tình này ta cũng cảm thấy rất khó hiểu, bởi vì trong Tu Tiên Giới hằng năm đều có rất nhiều gốc Linh mộc bị chết héo, nhưng vẫn chưa có một gốc nào có thể sống lại được!' Diệp Hoằng có chút cảm thán nói, ánh mắt hướng ra của sổ nhìn về gốc Linh mộc bây giờ đã đâm ra nhiều nhánh con, trong mắt lão không dấu được vẻ băn khoăn, dường như lão đã suy ngẫm vấn đề này rất lâu rồi thì phải.
"Vậy là Viện Chủ biết rõ nguyên nhân trong đó sao?" Phong Nhược vẫn ngồi yên tiếp tục hỏi, hắn dĩ nhiên là biết lí do tại sao gốc linh mộc kia lại hồi sinh nhưng lại không biết tia lãnh quang kia rốt cục là thứ gì?
"Ừm, nguyên nhân thì có rất nhiều, ví dụ như là biến hóa của thiên địa nguyên khí, nếu linh khí ở một chỗ nào đó bỗng dưng giảm bớt đi, như vậy cho dù là ngươi có chăm chỉ tưới nước bón phân đến mấy, thì gốc linh mộc ở xung quanh đó cũng sẽ chết khô toàn bộ, nhưng tình huống này rất ít khi xảy ra, ngược lại nguyên nhân thứ hai lại thường xuất hiện nhiều hơn, đó là các loài thiên địch của Linh mộc!" Diệp Hoằng vân vê chòm râu ở cằm với ánh mắt suy tư nói.
"Thiên địch, là các loại côn trùng nhỏ bé kia sao?" Hai mắt Phong Nhược lập tức tỏa sáng, vội vàng hỏi.
"Ha Ha, các loại côn trùng kia ư? Không phải, ngươi cho rằng Linh mộc này lại giống với các loại hoa màu mà phàm nhân gieo trồng kia sao?" Diệp Hoằng cười ha hả nói tiếp, "Loại Linh mộc này hấp thu và phóng ra linh khí tinh thuần, đối với người tu đạo chúng ta cùng với các loài vật khác mà nói đều rất có ích, cho nên dù là loài côn trùng nhỏ bé đi nữa cũng không muốn gây thương tổn đến chúng, nhưng trong truyền thuyết còn có một loài đặc biệt, loài này không phải vật chết, cũng không phải vật sống, chúng không có hình dạng nào cũng không có mùi vị gì cả, nhưng lại thích nhất là cắn nuốt Mộc linh khí, nhất là các cây Linh mộc. Một khi gốc cây nào bị nó quấn lấy rồi, thì y như rằng gốc Linh mộc đó khẳng định phải chết mà không thể nghi ngờ gì nữa, nó có tên là Tiên Thiên Mộc Sát!"
"Tiên Thiên Mộc Sát!" Nội tâm của Phong Nhược khẽ chấn động, hắn lập tức hiểu ra tia lãnh quang ấy rốt cục là thứ gì rồi, trách sao hắn luôn có cảm giác nó có bộ dạng hung tàn thô bạo đến thế.
"Có biện pháp nào có thể khắc chế Tiên thiên mộc sát này không?"
"Ha Ha, muốn khắc chế ư?” Diệp Hoằng lắc đầu, "Không có cách nào cả, trên thực tế kể cả những cao nhân trong Tu Tiên Giới cũng không thể làm gì được loại Tiên Thiên Mộc Sát này, bởi vì nó đi vô ảnh về vô hình, cho dù ngươi có bản lãnh cao cường tới cỡ nào đi nữa, cũng không thể phát giác sự tồn tại của nó chứ đừng nói đến tìm biện pháp đối phó?"
"Thông thường trong một môn phái tu tiên nếu gặp tình trạng Linh mộc chết héo như vậy, thì chỉ có thể phỏng đoán là có Tiên Thiên Mộc Sát tồn tại ở nơi đó, biện pháp tốt nhất là nhanh chóng trồng xung quanh gốc Linh mộc kia nhiều cây Linh mộc khác, làm như vậy thì Tiên Thiên Mộc Sát sẽ chỉ ở loanh quanh các gốc Linh mộc này, cho dù là cây khô héo chết đi thì bọn chúng cũng không rời đi cho đến lúc hoàn toàn bị biến mất. Tuy nhiên, ngàn vạn lần cũng không được tiếp tục trồng Linh mộc ở nơi đó, nếu không càng ngày sẽ càng sinh ra nhiều Tiên Thiên Mộc Sát nữa! Thậm chí cũng không được ra sức diệt trừ các gốc Linh mộc đã chết héo này!"
"Oa...! Lợi hại đến thế sao, nói như vậy chẳng phải Tiên Thiên Mộc Sát này là vô địch thiên hạ rồi à!" Phong Nhược kinh ngạc nói, hắn không nghĩ tới các tia lãnh quang kia lại có danh tiếng to tác đến như vậy, nếu không phải nhờ mình có viên Mộc Linh Thạch kia, chắc có lẽ đến bóng dáng của nó cũng không thể phát hiện ra được.
"Ha Ha! Thiên hạ vô địch, tiểu tử ngươi sao lại có suy nghĩ cổ quái như vậy chứ, kỳ thật Tiên Thiên Mộc Sát trong Tu Tiên Giới này được xem là một loại dịch bệnh rất khó đề phòng, còn về biện pháp khắc chế không hẳn là không có, nếu có thể tìm được Thiên Kim Sát, đương nhiên lúc đó có thể chế ngự được Tiên Thiên Mộc Sát này! Tuy nhiên Thiên Kim Sát kia cũng chỉ có trong truyền thuyết mà thôi, đến tận bây giờ vẫn chưa có ai tìm ra được nó!"
Diệp Hoằng nói đến đây bỗng hơi nghi hoặc rồi nói: "Chỗ này cũng là chỗ ta nghi ngờ đây, gốc Linh mộc kia lúc trước chết héo đi khẳng định là có liên quan tới Tiên Thiên Mộc Sát, nhưng hiện nay không ngờ lại hồi sinh thế này, không lẽ cũng có quan hệ tới Thiên Kim Sát kia nữa sao?"
Nghe suy đoán của Diệp Hoằng, Phong Nhược chỉ sợ suýt chút nữa đã nhịn không được mà đổ mồ hôi ra rồi, sức suy đoán của lão già này thật là ghê gớm! Dù sao thì lão vẫn chưa thể đoán ra chân tướng của sự việc được.
Phong Nhược lại hỏi thêm Diệp Hoẳng một số vấn đề về phương diện bốn loại trận pháp rồi sau đó cáo lui, cho tới lúc này hắn đã hoàn toàn khẳng định, mấy tia lãnh quang kia chắc chắn chính là Tiên Thiên Mộc Sát, tuy nhiên không phải nó bị Thiên Kim Sát bức ra mà là bị viên Mộc Linh Thạch của mình hấp dẫn bay ra.
"Chậc chậc! xem ra viên Mộc Linh Thạch của mình quả thật không đơn giản chút nào!"
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Goncopius
Phong Ngự
Tác giả: Lại Điểu -----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 64 : Pháp thuật
Dịch giả : andylai606
Biên tập : vnhero
Nguồn: Sưu Tầm
"Phong Nhược! Mau đến nạp mạng đi!"
Tại một khoảng sân nhỏ ở phía sau rừng cây, hiện tại Phong Nhược đang lười biếng tựa lưng vào một cây đại thụ, hắn mỉm cười khi nhìn mấy người Đường Thanh đang ở cách cả gần sáu mươi trượng.
Đây là sân luyện công mà Lam lăng ra lệnh cho mấy người bọn họ bày ra, lúc này đây Đường Thanh đang học Hỏa cầu pháp thuật, còn bia ngắm dĩ nhiên là người có tốc độ nhanh nhất ở đây, chính là Phong Nhược.
"Đường Thanh, ngươi không cần phải hét to lên như thế, nên tập trung ngưng tụ pháp lực, không được làm quá nhanh, vì như vậy Hỏa cầu sẽ không được ổn định, và cũng không được làm quá chậm, vì làm thế căn bản sẽ không thể hình thành ra được hỏa cầu đâu. Một khi đạt đến mức độ nhất định phải lập tức phóng ra, nhưng trước khi phóng ra ngươi phải tập trung vào vị trí của đối thủ!"
Trong tay Lam Lăng cũng đang cầm một cành cây giống lúc trước, nàng vừa gõ đầu Đường Thanh vừa nói, còn Bành Việt thì đến lúc này đã khá thành thạo Hỏa cầu pháp thuật rồi, về điều đó thì rõ ràng lúc diệt sát Hàn Băng Thú cấp bốn đã từng chừng kiến qua, còn Lam Lăng thì cũng đã sớm học xong Thủy long pháp thuật rồi, vì vậy ngoại trừ Phong Nhược chưa đủ tư cách do tu vi chưa tới, thì nay chỉ còn lại mỗi Đường Thanh mà thôi.
Nhầm giúp tăng thực lực chỉnh thể của toàn đội săn bát linh thú, cho nên mới có một cảnh hoành tráng như hiện tại.
Bộ dạng của Đường Thanh đã sớm tơi tả, đối với những câu giáo huấn của Lam Lăng hắn không dám phản bác nửa lời, cho nên đương nhiên hắn trút giận hết lên đầu của Phong Nhược.
"Phong Nhược! ngươi đến đây nạp mạng cho ta nào!"
Vừa mới ngưng tụ lại pháp lực, Đường Thanh lại ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng nữa, hai tay múa may trước ngực, đồng thời bước chân chậm rãi chuyển động, thủy chung hắn vẫn duy trì hình dạng vòng tròn, lúc này trong không khí dẩn dẩn hiện ra một ngọn lửa, sau đó tựa như được lực lượng vô hình nào đó dẫn dắt, mà bát đầu hình thành nên một hỏa cầu!
Nhưng ngay lúc này, không biết rủi ro ở chỗ nào mà hỏa cầu vốn đang dẩn hình thành thì bỗng nghe "Phanh" một tiếng lập tức bay tứ tán ra bốn phía, tuy hỏa cầu này chưa chính thức hình thành nhưng uy lực không phải là nhỏ, dù cho Đường Thanh đã mặc bộ trang phục Tuyết Tằm nhưng cũng bị cỗ lực lượng đó bắn cho lăn lộn mấy vòng, đến khi hắn bò trở dậy được thì cả mặt mũi đã bị cháy nắm đen, trông bộ dáng như mới vừa chui ra từ trong hẩm lửa vậy!
"Ha ha ha...!" Phong Nhược đang ở đằng xa vừa nhìn thấy màn biểu diễn hoành tráng như vậy, lập tức cười ngã nghiêng đến nổi muốn đau bụng luôn! Không ngờ có chuyện thú vị đến thế nữa chứ?
"Cười cái gì!, Bành Việt qua đây đi, còn Đường Thanh thì qua bên kia tiếp tục lĩnh ngộ đi, hôm nay nếu ngươi vẫn không phóng ra thành công một hỏa cầu nào thì đêm nay đừng mong được ăn cơm đấy!" Lam Lăng thở dài tức giận đánh Đường Thanh một gậy, rồi đuổi hắn sang một bên.
"Lam sư tỷ, ta đã đạt tỷ lệ phóng thích thành công cả mười lần trên mười rồi mà, chẳng lẽ cũng phải luyện tập nữa hay sao?" Bành Việt lúc này cầu khẩn nói, quả là hắn không có cách nào khác, bởi vì hắn và Phong Nhược đã từng đối luyện nhiều lẩn, trước sau đã hao phí hơn chục quả Hỏa cầu, nhưng không ngờ cả chéo áo của Phong Nhược cũng không chạm được lần nào, nổi bức xúc này làm sao hắn chịu nổi chứ, hắn cũng không muốn tên Phong Nhược càn rỡ này lại có cơ hội tiếp tục cười to nữa.
"Ngươi nói gì đó! Lại viện cớ gì nữa đây!" Lam Lăng trừng mát, "Hiện tại ngươi không lo tập luyện cho thuần thục, chẳng lẽ đợi đến lúc ra ngoài luyện tập với... thú sao? Làm đi! Nếu ngươi có thể đánh trúng Phong Nhược một lần thôi, lập tức ngươi vượt qua bài kiểm tra này!"
"A, ý ta không phải như vậy..." Bành Việt thật sự là khóc không ra nước mắt mà, nếu hắn có cơ hội đánh trúng tên quỷ Phong Nhược này thì tội gì phải khó xử đến như vậy.
"Nơi đây nào phải chiến trường, liệu trên chiến trường đó ngươi còn có cơ hội cò kè mặc cả như vậy sao? Tiến lên đi nào! Ta hạn định cho ngươi từ nay đến chuyến đi săn kế tiếp phải phóng ra được liên tục hai quả Hỏa cầu đấy!" Lam lăng không chút khách khí liền ra lệnh.
Kỳ thật không phải chỉ mỗi Bành Việt mà ngay cả Thủy long pháp thuật của nàng cũng không cách nào đánh trúng được Phong Nhược, thiệt là bó tay mà! Do Phong Nhược hắn có Thanh Loan Thủ Trạc lại thêm đồi giày chiến siêu cấp kia nữa khiến cho tốc độ của hắn trở nên cực nhanh, còn chưa tính tới sức phán đoán của hắn cực kỳ nhanh nhạy nữa, cho nên ngay cả những pháp thuật có tính năng tự động rượt theo cũng không mấy hiệu quả đối với hắn!
"Hừ! Đáng giận thật, biết vậy hồi đó không nên giao cho hắn Thanh Loan Thủ Trạc kia!" Lam Lăng buồn bực thầm nghĩ, nhưng công việc huấn luyện vẫn phải được tiếp tục, bởi nàng rất rõ trong Tu Tiên Giới này nếu không có thực lực, thì chỉ còn cách đưa mặt ra cho người khác tùy ý lăng nhục mà thôi.
"Ẩm!" Bành Việt lại một lần nữa tạo ra một hỏa cầu, nhưng lúc này hắn lại tiến đến rất gần Phong Nhược, khoảng cách chỉ cỡ ba trượng mà thôi, tay hắn bát đầu vung hỏa cầu ra, cuối cùng cũng đánh trúng Phong Nhược.
"Hắc! Không tệ lắm, Bành Việt!" Mặc dù Phong Nhược trước đó hơi bị phân tâm, nhưng đây cũng là lần đầu tiên Bành Việt đánh trúng hắn, cho nên Phong Nhược cũng rất bội phục.
Lại nói Bành Việt đối với Hỏa cầu pháp thuật vốn đã rất thành thạo rồi, nếu Phong Nhược chỉ đứng yên một chỗ thì ít ra hắn cũng có bảy thành cơ hội đánh trúng, kết quả này cũng là do hắn bị bắt ép tập luyện quá mức nên mới được như vậy.
Lúc này nhân dịp hai người Bành Việt và Đường Thanh đang bận phục hồi pháp lực, bỗng nhiên thân ảnh Phong Nhược khẽ động lên xuống vài cái, hắn đã vượt qua cự ly sáu mươi trượng mà tiến đến bên cạnh Lam Lăng rồi, quả thật với tốc độ cỡ này luôn làm cho Bành Việt và Đường Thanh cực kỳ hâm mộ, nếu chẳng phải do đánh không lại Phong Nhược thì có lẽ bọn hắn đã cưỡng ép đoạt giày từ lâu rồi.
"Ngươi đến đây làm gì, chuẩn bị tiếp Thủy long pháp thuật của ta đi!" Lam Lăng tức giận nhìn xoi mói Phong Nhược.
"Hắc hác ! Lam tỷ, ta cũng muốn học pháp thuật nữa!" Phong Nhược mỗi điểm nụ cười nói.
"Không được, hiện tại tu vi ngươi chỉ mới Luyện Khí sơ kỳ mà thôi, căn bản không thể nào học được pháp thuật, ít nhất phải chờ tới khi ngươi đạt đến Luyện Khí trung kì mới được!" Lam Lăng không chút nghỉ ngợi mà thẳng thừng cự tuyệt.
Bởi vì pháp thuật trong Tu Tiên Giới, ngoài Ngự Kiếm thuật ra tất cả những thứ còn lại đều có lực công kích cực mạnh, nhưng cũng chính vì thế muốn tu luyện nó cũng khó khăn vô cùng.
ở cấp độ Luyện Khí kỳ, tu giả cũng chỉ có thể luyện tập vài loại pháp thuật căn bản mà thôi, chẳng hạn như Đường Thanh và Bành Việt tập Hỏa cầu pháp thuật còn Lam Lăng luyện Thủy long pháp thuật vậy.
Cho đến khi đạt đến Trúc Cơ kỳ,lúc đó pháp lực đã tăng lên nhiều thì bọn họ mới có thể học tập thêm các loại pháp thuật cấp hai, chẳng hạn như Hỏa cầu pháp thuật khi tiến cấp lên sẽ thành Hỏa hải pháp thuật, loại pháp thuật này tạo nên biển lửa cháy rực liên tục trong mấy ngày liền.
Trên thực tế, rất ít người có thể đồng thời tu luyện được hai loại pháp thuật bất đồng, bởi vì trên chiến trường pháp lực của một người là có hạn, cho nên nếu đã như thế thì tại sao không tập trung vào tu luyện một loại pháp thuật nhất định, nếu như có thể tiến cấp một loại pháp thuật riêng lẽ đó lên đến cực hạn, thì chỉ cần một chiêu thôi cũng có thể gây ra uy lực hủy thiên diệt địa!
Vi lý do đó, chỉ nên chọn một loại pháp thuật để tu luyện mà thôi, cho nên những tu giả khi mới bắt đầu tu luyện đều lựa chọn cho mình một đường lối luyện tập rất kỹ lưỡng.Trong tất cả các loại pháp thuật thì pháp thuật hệ hỏa thiên về công kích, có uy lực cực mạnh, yếu hơn là pháp thuật hệ thổ chỉ có thể phòng ngự, ngoài ra pháp thuật hệ mộc Thanh Ti Triền có tác dụng trói buộc, còn pháp thuật hệ thủy thì có uy lực nhỉnh hơn một chút, riêng pháp thuật hệ kim có tính xuyên thấu mạnh nhất, nhưng cũng là loại khó tu luyện nhất.
Vi vậy Lam Lăng mới cự tuyệt Phong Nhược, một phần là vì tu vi của hắn chưa đủ, nhưng cũng không kém phần quan trọng chính là hi vọng hắn có thể chọn lựa thật kỹ một loại pháp thuật thích hợp nhất để tu luyện.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Goncopius
Phong Ngự
Tác giả: Lại Điểu -----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 65 : Lại gặp gian thương
Dịch giả : andylai606
Biên tập : vnhero
Nguồn: Sưu Tầm
Vừa nghe Lam Lăng giải thích xong, Phong Nhược mới hiểu thật sự mình hơi nóng vội, mặc dù có viên Mộc Linh Thạch nên pháp lực trong cơ thể hắn tinh thuần hơn so với Đường Thanh và Bành Việt, nhưng như thế cũng chưa đủ để tu luyện pháp thuật, vì nó vừa đòi hỏi tiêu hao rất nhiều pháp lực, lại vừa rất khó luyện.
"Đợi sau khi ngươi tiến cấp lên Luyện Khí trung kỳ, tới lúc đó trước hết ta sẽ cho ngươi luyện tập pháp thuật hệ kim, loại đó có uy lực xuyên thấu cực mạnh, nếu không thành công thì ta đề nghị ngươi nên luyện Thuẫn Tường pháp thuật, vì loại này hỗ trợ cực kỳ thích hợp cho tiểu đội săn bắt linh thú của chúng ta.
Lam Lăng vừa nói đến đây thì ánh mắt thoáng liếc qua Phong Nhược, chợt khóe miệng nàng nở một nụ cười gian ác rồi tươi cười nói: "Hãy tiếp Thủy Long pháp thuật của ta nè!"
"Ây da!" Do không kịp chuẩn bị nên Phong Nhược bị dính đòn, pháp thuật này có dạng đầu rắn to cỡ chén bát, thân dài khoảng hai trượng, lập tức toàn thân hắn bị bắn ra xa mấy trượng, từ trên xuống dưới ướt chèm nhẹp.
"Lam tỷ, ngươi..." Phong Nhược dở khóc dở cười tay chỉ Lam Lăng, sao lại thế này chứ? Dù sao nàng cũng là sư tỷ mà!
"Ta, ta cái gì? Không phải ta đã cảnh báo ngươi trước rồi sao! Tài nghệ không bằng người thì oán trách ai chứ, thôi được rồi, trở về ăn cơm thôi!" Sau khi đánh lén thành công, dường như tâm trạng Lam Lăng vô cùng khoan khoái, nên nàng hô vang một tiếng mặt mày tươi tỉnh mà vô tư rời đi.
"Ai! Đúng là gặp người khó hiểu thật! Phong Nhược lại lên tiếng thở dài lần nữa.
Phiên chợ Thiên Đãng Sơn cứ ba tháng tổ chức một lần rốt cuộc cũng đến, bọn người Phong Nhược chờ đợi từ lâu nên cũng đã sớm tập trung, bọn họ kiếm được một gian hàng chỉ để lại Minh Khê và Diệp Hoằng ở nhà mà thôi.
Sở dĩ phải thuê một quầy hàng chính là vì muốn bán những tài liệu thu được trên thi thể Hàn Băng Thú với giá tốt nhất, bởi lẽ hôm nay không chỉ có vô số tu sĩ thuộc Liên Minh Tu Tiên Nhạn Bắc tập trung lại, mà ngẫu nhiên cũng sẽ có không ít người tới trực tiếp những thương hội lớn để mua hàng, nếu như có thể gặp được loại khách hàng này, chắc chắn là sẽ có hời to.
Phiên chợ Thiên Đãng Sơn vốn không hạn chế quầy hàng nào cả, cũng không có thu bất kì loại phí nào, hơn nữa trên đỉnh núi lại vô cùng rộng lớn, nên chỉ cần không phát sinh gây ra chuyện thì làm gì cũng được.
Tuy nhiên cho dù bọn bốn người Phong Nhược đến đây từ rất sớm nhưng cũng không chiếm được chỗ tốt nhất ở khu vực trung tâm, bởi vì nơi đó đã sớm được đệ tử các môn phái tu tiên dành chỗ trước, cho nên bọn hắn đành phải chạy đến khu vực sát biên mà chiếm lấy một vị trí.
Do còn hơi sớm nên trên đỉnh Thiên Đãng Sơn hiện tại, trừ các đệ tử mấy môn phái tu tiên ra thì cũng chẳng có mấy người, nên Lam Lăng dựa vào thân phận sư tỷ giao nhiệm vụ trông coi quầy hàng cho ba người Phong Nhược, còn nàng ta thì hào hứng đi dạo chung quanh.
Việc trông coi quầy hàng quả là vô cùng buồn chán, nhất là những khi vắng khách như thế này, cho nên chỉ trong chốc lát Đường Thanh và Bành Việt mượn cớ mà lần lượt bỏ trốn mất tiêu, giờ chỉ còn lại mình một mình Phong Nhược mang dáng vẻ cười khổ không ngớt.
Đương nhiên vấn đề này Phong Nhược cũng không quan tâm lắm, dù thế nào thì tuổi tác của hắn cũng lớn hơn bọn Đường Thanh mấy tuổi, nên hắn không còn tâm tính ham vui như thế nữa, và quan trọng hơn hết chính là trong túi hắn chẳng còn viên Ngũ Hành thạch nào trong tay, cho dù muốn đi dạo cũng đàh phải bó tay.
Phỏng chừng trước mắt cũng không bán được thứ nào cả, cho nên Phong Nhược thu gom lại vài loại vật liệu trân quý, mà chỉ để lại da Hàn Băng Thú trên quầy, sau đó hắn khoanh chân ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.
"Này! Tiểu sư đệ, lại là ngươi à?" Một lúc sau, nghe như có âm thanh quen thuộc vang lên, Phong Nhược mới mở mắt ra xem, lập tức hắn thấy phiền lòng dễ sợ, nguyên lai chính là nữ gian thương mà hắn đã gặp ở phiên chợ Thiên Đãng Sơn lần trước.
"Hừ" Phong Nhược hừ nhẹ trong mũi, rồi dứt khoát tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, theo hắn đối với loại gian thương này thì phương pháp ứng phó tốt nhất là không hay không biết gì cả.
"Này! Ngươi làm cái quái gì vậy! Chẳng lẽ ngươi không muốn bán mấy miếng da thú nhăn nheo này sao? Chậc chậc! Thật đáng thương! Có lẽ ngươi ở trong môn phái chắc hay bị người khác khi dễ lắm? Cho nên mỗi lần bán vật phẩm cũng đều bết bát như vậy sao! Thôi được, sư tỷ ta là người tốt, nên ta sẽ mua mấy miếng da nhỏ này, giá là một viên Ngũ Hành thạch cấp thấp, ngươi thấy thế nào?"
"Ngươi sao không đi cướp luôn đi!" Phong Nhược rốt cuộc không không nổi nữa mà lập tức trừng to mắt ra nổi giận nói:"Đây là da Hàn Băng Thú cấp bốn đấy, ngươi muốn một viên Ngũ Hành thạch cho một miếng à, vậy ngươi bán cho ta đi, có bao nhiêu ta lấy bấy nhiêu!"
Thấy Phong Nhược nổi giận nên cuối cùng cô gái kia cũng nhịn không được khom người cười ha hả, cả nữa ngày sau nàng ta mới vất vả nén cười lại được, rồi ngồi xuống trước mặt Phong Nhược, nàng ranh mãnh mở trừng hai mắt: "Thế đấy, rốt cục ngươi cũng chịu mở mắt nhìn ta rồi, người ta thường nói nếu làm việc không trái với lương tâm thì đâu có sợ quỷ ám. Này tiểu sư đệ, chẳng lẽ ngươi vẫn không hiểu sao?"
"Ai là tiểu sư đệ của ngươi!" Phong Nhược rất bực mình quay đầu qua hướng khác, đương nhiên hắn không muốn đấu võ mồm với cô ả, nhất là trong tình huống không có cửa thắng như thế này.
"Hì hì!" Tu vi ta là Luyện Khí hậu kì, nên đương nhiên đáng làm sư tỷ ngươi rồi! Này, hãy bàn chuyện làm ăn đi, ngươi có còn ... tơ nhện Ngân Giáp lần trước không? Nếu có, ta sẽ mua giá cao cho!" Cô gái kia với vẻ mặt lấm lét như trộm cướp liền hỏi thế, ắt hẳn do lần trước khi Phong Nhược bán tơ nhện Ngân Giáp cho nàng có lẽ lúc đó nàng đã kiếm được lãi to.
"Không có!" Phong Nhược nói dứt khoát, thật sự chẳng phải hắn không muốn bán, mà là hắn cần Ngân Giáp tơ nhện kia để dành lại cho bản thân mình sử dụng về sau, như thế làm sao bán ra được!
"À, Thật không?" Nàng ta nghiêng đầu đánh giá Phong Nhược vài lượt rồi mới nói: "Tiểu sư đệ, ngươi nói dối rồi, vậy đây là cái gì?
Nói đến đây, nàng ta mỉm cười mà gỡ xuống một đoạn tơ nhện rất ngắn từ tấm da thú, đây là đoạn tơ nhện còn lưu lại khi lúc đó Ngân Giáp Thiên Thù bắn ra để giữ chân Hàn Băng Thú, Phong Nhược nghĩ rằng mình đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, nhưng không ngờ cô gái này lại có cặp mắt tinh minh đến thế, chỉ thoáng chốc đã phát hiện ra được.
Nhìn đoạn tơ nhện ngắn sáng óng ánh này, Phong Nhược cũng sửng sốt một chút, nhưng hắn lập tức nghiêm sắc mặt đồng thời khuôn mặt lộ vẻ cứng rắn nói: "Không có".
Nghe Phong Nhược cự tuyệt như vậy nhưng nàng ta chỉ lơ đễnh rồi đôi đảo mắt nhìn quanh một vòng, rồi sau đó cười hì hì xong bày ra một quầy hàng ngay bên cạnh gian hàng của Phong Nhược, tuy nhiên đồ vật nàng ta trưng ra chính là một bộ trang phục Lăng Vân, ngoại trừ còn thiếu Lăng Vân Chiến Ngoa ra, thì ba kiện kia đều đầy đủ.
Phát giác được ánh mắt của Phong Nhược, nàng ta liền tủm tỉm cười nói: Tiểu sư đệ, đây là bộ trang phục Lăng Vân của Diệu Âm Môn rất hiếm thấy đó, hơn nữa theo ta được biết ngay lúc này trên khắp toàn bộ Thiên Đãng Sơn, thì bộ của ta chính là bộ duy nhất, nếu như ngươi muốn ta sẽ nhượng lại ngươi chín phần ưu đãi!".
"Hừ! Không cần!" Phong Nhược tiếp tục quay đầu đi, dĩ nhiên hắn rất muốn bộ bộ trang phục Lăng Vân này, đáng tiếc là hắn không có Ngũ Hành thạch, còn nếu dùng tơ nhện của Ngân Giáp để trao đổi, hắn dám cam đoan chắc chắn là sẽ bị ả ta chém đến tận xương cốt cũng không chừa.
Ngay lúc Phong Nhược cùng cô gái nọ đang phân cao thấp, thì Lam Lăng với bộ dáng vẫn chưa thỏa mãn được liền dẫn hai tên Đường Thanh và Bành Việt cùng trở về, hiển nhiên là hai tên này đã bị Lam Lăng mắng một trận vì tội trốn việc.
"Ồ? Phong Nhược, ngươi bán hết tài liệu rồi sao?" Mắt thấy trước mặt Phong Nhược chỉ còn lại da Hàn Băng Thú, Lam Lăng liền kinh ngạc hỏi thăm, nhưng không đợi Phong Nhược giải thích, ánh mắt Lam Lăng liền bị hấp dẫn bởi bộ bộ trang phục Lăng Vân mà cô gái kia bày ra ở bên cạnh.
"Oa! Tiểu muội muội, ngươi là đệ tử Diệu Âm Môn ư? Bộ bộ trang phục Lăng Vân này bán như thế nào?"
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius