Phong Ngự
Tác giả: Lại Điểu -----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 91 : Ngũ hành Pháp khí
Dịch giả : One_God
biên dịch & Biên tập:vnhero
Nguồn: bachngocsach.com
"Ách... Đa tạ sư tỷ, vậy ta sẽ đi theo xem sao!" Phong Nhược nói ra có phần bực bội, song trong lòng hắn lại cực kỳ tò mò. Tiểu đội săn bắt của Tân Nguyệt rốt cuộc mạnh ở chỗ nào mà lại tự tin đến vậy?
Lúc này, Lam Lăng và Tân Nguyệt vừa cười nói thoải mái, vừa vơ vét hai ba thanh ngọc giản nhiệm vụ.
"Ừ! Không tệ, thù lao của nhiệm vụ lần này là một chiếc nhẫn Địa Thứ. Đến khi nào hoàn thành nhiệm vụ này trở về, Lam sư muội hẳn sẽ có được Ngũ Lôi Pháp Giới rồi!"
"Oa... Ngũ Lôi Pháp Giới... Đa tạ Tân sư tỷ!" Lam Lăng có vẻ kích động, hiển nhiên Ngũ Lôi Pháp Giới này dường như rất lợi hại.
Phong Nhược đứng kế bên tuy rằng nghe được nhưng lại như lọt vào sương mù mà không hiểu gì ráo. Song Tân Nguyệt lập tức quay sang cười với hắn rồi giải thích: "Tiểu sư đệ, không cần phải mơ màng đến thế, Ngũ Lôi Pháp Giới này chỉ là cái tên do chúng ta tự đặt mà thôi. Thứ này cực kỳ uy phong, trong Tu Tiên giới thì tên gốc là Ngũ Hành Pháp Giới đấy. Cứ nhìn tên sẽ đoán được nghĩa, nếu thu thập đủ năm loại có thuộc tính khác nhau, sau đó dùng một viên Ngũ Hành thạch trung phẩm để cường hóa thì sẽ hợp thành một bộ Pháp Giới trung phẩm, giống như thế này này!".
Nói đến đây, Tân Nguyệt vươn ngọc thủ thon dài huơ huơ trước mặt Phong Nhược, nhưng rất nhanh đã thu trở về.
Tuy không thấy rõ bộ Ngũ Hành Pháp Giới đó ra sao, nhưng Phong Nhược đã thật sự quá kinh ngạc. Bởi vì nó dùng Ngũ Hành thạch trung phẩm để cường hóa, không cần nghĩ ngợi nhiều cũng đoán được uy lực ra sao!
Tân Nguyệt lại tiếp tục giới thiệu: "Uy lực của Ngũ Lôi Pháp Giới cực lớn! Một khi thi triển sẽ sinh ra công kích mang năm loại thuộc tính khác nhau, phân biệt ra hỏa diễm, băng trùy, địa thứ, đằng mạn và kim thương. Có thể nói, nếu luận về lực công kích thì nó thậm chí còn ngang bằng với thượng phẩm Pháp khí đấy. Một khi trúng chiêu chắc chắn phải chết, nên mới không được phép dùng trong tỷ thí. Song cái giá phải trả khi thi triển nó là khá cao, đồng nghĩa với việc tiêu hao hết một lượng lớn pháp lực trong cơ thể, nếu bên cạnh không có đồng bạn hỗ trợ thì không nên thi triển".
Tuy nghe được lời giải thích của Tân Nguyệt, nhưng nghi hoặc trong lòng Phong Nhược vẫn còn như cũ, cho nên mới nhịn không được liền hỏi: "Vậy à, đa tạ Tân sư tỷ đã giải thích cho biết! Song ta vẫn chưa hiểu rõ vì sao uy lực của Pháp giới trung phẩm này lại có thể so sánh được với Pháp khí thượng phẩm?"
"Hì hì! Lam sư muội, sư đệ này của muội có phải là người tu đạo hay không vậy? Sao cái gì cũng đều không hiểu thế?" Tân Nguyệt cười hì hì, cũng không kiên nhẫn đợi trả lời nữa, nên tiếp tục giải thích cho xong với Phong Nhược: "Đầu tiên ngươi phải hiểu rõ một điều, loại Pháp khí thứ nhất trong Tu Tiên giới thường có hai thuộc tính, loại này hết sức tầm thường, uy lực cũng có chút khả quan. Còn loại thứ hai chính là Ngũ hành Pháp khí, nói cho đơn giản một chút đó chính là loại Pháp khí đã được cường hóa bằng Ngũ Hành thạch, loại Pháp khí này không chỉ hàm chứa uy lực vốn có mà còn được gia tăng nhờ uy lực của Ngũ Hành thạch nữa, chẳng hạn như Ngũ Lôi Pháp Giới hoặc là một bộ Ngũ hành Pháp khí cấp thấp nào đó!"
"Đổi lại, các loại Pháp khí phổ thông cũng có thể dùng Ngũ Hành thạch để cường hóa thành Ngũ hành Pháp khí. Thế nhưng phải dùng Ngũ Hành thạch cao cấp mới được. Ngũ Hành thạch có đẳng cấp càng cao thì uy lực của Ngũ hành Pháp khí sẽ càng mạnh, đạo lý này cũng giống như đối với việc cường hóa kiếm khí, cường hóa trang phục hay trận pháp đều như nhau! Hiện tại ngươi rõ chưa?"
"À! Hình như cũng có hiểu đôi chút!" Phong Nhược gãi gãi đầu rồi nói.
"Cái gì mà hình như, căn bản ngươi vẫn còn chưa hiểu gì, mà thôi bỏ đi! Bây giờ hãy quay lại với chuyện chính, hiện tại ngươi cũng không biết thứ nào mới được gọi là Ngũ hành Pháp khí, thế thì cứ chậm rãi tìm hiểu đi. Chừng nào ngươi đột phá đến Trúc Cơ kỳ rồi tiến vào Ngũ Hành giới, sau đó thu thập được một viên Ngũ Hành thạch trung phẩm cái đã, lúc nào về tới thì sư tỷ ta đây sẽ giúp ngươi cường hóa thành Ngũ hành Pháp khí!" Tân Nguyệt lắc đầu cười cười, rồi tiếp tục xem xét đám ngọc giản nhiệm vụ màu đỏ.
"Ngũ Hành thạch trung phẩm? Ngũ Lôi Pháp Giới?" Phong Nhược theo sát phía sau hai nàng, trong lòng lại âm thầm suy nghĩ. Hiện tại hắn mơ hồ đoán được vì sao tiểu đội săn bắt của Tân Nguyệt lại có can đảm tiếp nhận những ngọc giản nhiệm vụ màu đỏ kia. Có lẽ là dựa vào Ngũ Lôi Pháp Giới hay những thứ đại loại như thế. Theo những gì nghe qua thì dường như thứ này có uy lực to lớn, trong nháy mắt có thể diệt sát linh thú cấp bốn chỉ là việc hết sức dễ dàng. Thậm chí có lỡ đụng phải linh thú cấp năm đi nữa, phỏng chừng cũng không có vấn đề gì quá lớn.
Tuy nhiên điều khiến Phong Nhược cảm thấy hứng thú nhất là Ngũ Lôi Pháp Giới lại do năm bộ pháp giới hạ phẩm thông thường kết hợp thành, điều này quả thực ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Trong lúc vô thức, Phong Nhược khẽ sờ trúng giới chỉ nơi tay, hắn liền suy nghĩ một hồi rồi mãi một lúc sau mới hỏi nhỏ Lam Lăng: "Lam sư tỷ, nếu giới chỉ có thể hợp lại, vậy thủ trạc có được không?"
"Ý ngươi là Thanh Loan thủ trạc?" Lam Lăng nhìn Phong Nhược với vẻ cổ quái một hồi rồi nhanh chóng lắc đầu nói: "Không được! Thanh Loan thủ trạc thuộc về Pháp khí phòng ngự, chỉ có thể cường hóa chứ không thể hợp thành. Muốn tiến hành hợp thành chỉ có thể dùng Pháp khí công kích mà thôi. Hơn nữa điều kiện cần để hợp thành cũng rất nghiêm khắc, phải dùng năm bộ Pháp khí công kích có thuộc tính khác nhau mới được! Song ngươi cũng đừng nghĩ năm bộ Pháp khí đó là điều gì quá mức khoa trương, trên thực tế Pháp khí phòng ngự lại rất khan hiếm, không tin thì ngươi có thể xem thử thù lao của đống ngọc giản màu đỏ này đi. Toàn bộ đều là Pháp khí công kích, có bộ Pháp khí phòng ngự nào đâu? Mấy thứ đó may ra chỉ có thể xuất hiện trong những thanh ngọc giản nhiệm vụ màu đen mà thôi, chưa kể tới phải rất lâu mới may mắn thấy một lần, hơn nữa phẩm chất so ra còn kém xa Thanh Loan thủ trạc của ngươi đấy!"
Vừa nghe Lam Lăng nói xong, Phong Nhược mới bắt đầu hồi tưởng lại, rồi hắn xem qua ngay những thanh ngọc giản nhiệm vụ màu đỏ kia, quả nhiên không có Pháp khí nào tương tự như Thanh Loan thủ trạc, tất cả đều là các loại Phù triện hay Pháp khí công kích hạ phẩm mà thôi.
"Xem ra Mặc Ngọc giới chỉ có thể tăng phân nửa lực lượng lại là thứ có giá trị nhất!" Phong Nhược âm thầm ngẫm nghĩ. Bởi vì dựa theo lời nói của Lam Lăng thì cho dù là người tu đạo có tu vi Trúc Cơ Kỳ cũng chưa chắc phân biệt được phẩm chất loại này.
"Đáng tiếc Thanh Loan thủ trạc đã bị hư tổn, cũng không biết có thể tu bổ lại hay không?" Phong Nhược do dự một lúc nhưng cũng không đem việc này nhắc với Lam Lăng. Có người nói dùng Ngũ Hành thạch có thể chữa trị Pháp khí bị hư tổn, nhưng phỏng chừng phải dùng tới Ngũ Hành thạch cấp cao mới được, nếu hắn muốn có Ngũ Hành thạch cao cấp thì buộc phải đột phá tu vi lên Trúc Cơ kỳ đi rồi nói tiếp.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đó, hai người Lam Lăng và Tân Nguyệt đã lựa chọn được khoảng tám chín thanh ngọc giản nhiệm vụ. Sau đó, Tân Nguyệt mới tỉ mỉ xem xét lại lần nữa, đến khi chắc chắn không có vấn đề gì mới lấy yêu bài thân phận ra, rồi lướt nhẹ qua mấy thanh ngọc giản nhiệm vụ đó, tức thời toàn bộ ngọc giản đều trở nên ảm đạm.
"Được rồi! Lần này chọn bấy nhiêu nhiêu!" Tân Nguyệt nhẹ nhàng phủi phủi hai tay, lập tức mang theo đám người Lam Lăng và Phong Nhược rời khỏi Chấp Sự Tả Điện.
Ba người đứng đợi ở quảng trường bên ngoài một hồi, thì có ba nữ tử đi đến từ hướng Tử Huyên Viện. Dẫn đầu là một nữ tử mặc y phục màu xanh, mặt mày thanh tú, mái tóc xõa bung lã lướt bay theo gió, từ xa nhìn lại tựa như một bức tranh phong cảnh thanh nhã, tuyệt đẹp của tự nhiên. Song trong hình ảnh điềm tĩnh ấy lại cảm nhận được một cảm giác cao ngạo khó nói nên lời, khiến người khác không thể đến gần.
Còn phía sau là một cặp thiếu nữ, tuổi tác cũng không kém Lam Lăng là bao. Cả hai đều mặc áo lụa xanh lam, quần dài vàng nhạt, bước đi vô cùng êm ả, toát ra một cảm giác nhanh nhẹn và không kém phần hiếu động.
"Thu sư tỷ!" Nhìn thấy ba người nọ, Lam Lăng và Tân Nguyệt đều vội vã cúi đầu chào hỏi.
Tuy nhiên nữ tử được gọi là Thu sư tỷ chỉ hơi gật đầu, xem như đã chào lại rồi, rồi chỉ thoáng trong chốc lát, đôi mắt bình tĩnh đến lạ kỳ đó trực tiếp quét nhanh qua người Phong Nhược.
"Hắn là ai vậy?"
"À... Thu sư tỷ, hắn là người ta mang theo cùng ấy mà!" Tân Nguyệt lúc này nhanh chóng đáp lời.
Thu sư tỷ nhìn Phong Nhược một lúc, trên mặt không lộ chút biểu tình. Tuy không hề nói thêm bất cứ điều gì nhưng lại gây ra một áp lực vô hình, với định lực như Phong Nhược đây cũng nhịn không được mà phải chột dạ. Kiểu chột dạ này không phải do vị Thu sư tỷ này là một mỹ nữ tuyệt đẹp, mà cảm giác giống như hắn là một con kiến hôi nhỏ bé đang đối mặt với một con chim khổng tước vậy, vì thế khiến hắn tự cảm thấy bản thân mình bỗng chốc trở nên cực kỳ hèn mọn.
"Bái kiến Thu sư tỷ!" Tuy chỉ mới đối diện với nữ nhân này trong chốc lát, nhưng Phong Nhược đành phải chấp nhận mình buông tay bại trận, bởi vì nữ nhân này quả thực đang sở hữu một nguồn vốn đáng để kiêu ngạo. Cặp ánh mắt đó cực kỳ tự tin, không hề có bất cứ chuyển biến nào, thủy chung vẫn vô cùng bình tĩnh, tựa như đang nhìn vào khoảng hư vô vậy, dường như không ai có thể kiên trì thật lâu dưới ánh mắt này!
"Xuất phát!" Vị Thu sư tỷ nọ căn bản không muốn đáp lại lời chào của Phong Nhược, mà chỉ thản nhiên phân phó một câu, nhất thời tất cả mọi người đều nhịn không được đồng loạt thở phào nhẹ nhỏm.
Tuy nhiên cả Tân Nguyệt và Lam Lăng cũng không giới thiệu Thu sư tỷ cùng hai thiếu nữ kia với Phong Nhược, chỉ đơn giản nháy mắt với hắn rồi phóng xuất ra phi hành tọa kỵ.
Bất chợt lúc này nhìn thấy phi hành tọa kỵ của các nàng, Phong Nhược cảm thấy thực sự mất mặt. Hắn còn vốn cho rằng Kên kên cấp ba của mình tuy chưa phải đỉnh cấp nhưng cũng không đến nỗi tệ chút nào, thế nhưng so với đám người Thu sư tỷ này thì chẳng đáng là cái gì.
Phi hành tọa kỵ của Thu sư tỷ phi thường xinh đẹp, là một loài chim lớn nằm ngoài tầm hiểu biết của Phong Nhược. Lông vũ trên thân nó có màu sắc rực rỡ, nhất là phần lông đuôi lại càng sặc sỡ lóa mắt, phảng phất giống như một quầng sáng đỏ chói mọc lên từ phía chân trời vậy.
Điều ấy cũng chưa tính là gì, con đại điểu đó có lẽ cũng thuộc đám linh thú cấp ba thôi, nhưng không hiểu sao con Kên kên cấp ba của Phong Nhược lại run rẩy khi nhìn thấy con đại điểu kia nữa, thiếu chút nữa đã không thể đứng dậy được, thực sự khiến hắn mất mặt hết biết.
Phi hành tọa kỵ của ba người nhóm Tân Nguyệt cũng không hề tầm thường, còn Lam Lăng cũng phóng xuất ra một con đại điểu màu thiên thanh, xem ra dường như tốt hơn cả đại điêu màu bạc lúc trước, chí ít ra cũng không e ngại con phi hành tọa kỵ kia của Thu sư tỷ.
Chờ cho đám người Thu sư tỷ bay xa khoảng hơn trăm trượng, lúc này Phong Nhược mới điều khiển Kên kên cấp ba liều mạng đuổi theo sau. Hắn cũng không còn cách nào khác, dù sao cũng là do phẩm giai không tương xứng mà. Tuy rằng đều là linh thú cấp ba, thế nhưng có linh thú trời sinh ra đã có chiến lực mạnh mẽ rồi, nếu so sánh kỹ thì rõ ràng Kên kên thuộc tầng chót.
"Hừ ! Nữ nhân quái dị này! Có gì mà đắc ý chứ ? Chờ xem có ngày lão tử thuần phục được con thanh điểu kia đi, rồi ta sẽ quay lại kéo cái dáng vẻ bệ vệ của ngươi xuống đất!" Trong lòng Phong Nhược không phục mới thầm nghĩ một chập, tuy hắn chưa thuần phục được con thanh điểu kia, thế nhưng nếu luận vẻ oai vệ thì chắc chắn phải hơn con chim lòe loẹt kia rồi
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Phong Ngự
Tác giả: Lại Điểu -----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 92 : Ô xà
Dịch giả : One_God
biên dịch & Biên tập:vnhero
Nguồn: bachngocsach.com
Đám người Phong Nhược đều hướng về phía Tây mà bay đi, rất nhanh đã rời khỏi phạm vi Tiếp Thiên Phong. Song vì khu vực Nhạn Nam nơi nơi đều trùng điệp những ngọn núi cao ngất ngưỡng khiến Phong Nhược nhìn nơi nào cũng thấy giống như nhau.
Tốc độ phi hành tọa kỵ của đám người Thu sư tỷ đang cưỡi quả thực rất nhanh, Phong Nhược cố hết sức đuổi theo phía sau nhưng vẫn bị bỏ lại một khoảng khá xa, lúc này đã cách hơn năm trăm trượng rồi. Mới đầu hắn còn lo lắng mình bị bỏ rơi, thế nhưng sau một lúc phi hành thì hắn phát hiện ra rằng, dường như đám người Thu sư tỷ không muốn hắn đến quá gần các nàng, thế nên bọn họ cứ một mực duy trì cự ly năm trăm trượng này.
Đối với mọi chuyện Phong Nhược xem như không thấy, chỉ đơn giản cười khẩy một cái. Nếu không phải có Lam Lăng cùng Tân Nguyệt thì hắn đã sớm phủi đít bỏ đi rồi, cái mụ này tưởng là tất cả mọi người trong thiên hạ đều dễ dàng chiều theo ý mụ sao?
Đã biết bản thân mình không bị bỏ rơi, nên Phong Nhược để Kên kên cấp ba tự bay theo phía sau bọn họ, còn hắn thì hết nhìn Đông lại ngó Tây, thưởng thức cảnh đẹp xung quanh.
Cứ như vậy suốt cả ngày trời, cảnh vật phía trước bỗng nhiên thay đổi. Không còn núi rừng liên miên, cũng chẳng thấy vực sâu hun hút nữa mà thay vào đó là một vùng toàn là nước mênh mông vô tận.
"Chẳng lẽ đây chính là Thanh Lam hồ?" Phong Nhược cực kỳ kinh ngạc, thầm nghĩ. Hắn xuất thân từ khu vực Nhạn Bắc nên từ nhỏ đến lớn nào có dịp nhìn thấy sông lớn hồ rộng thế này, hôm nay được thấy một hồ nước rộng lớn mênh mông như vậy khiến hắn cực kỳ hứng thú và tò mò.
Song mặt hồ Thanh Lam cũng không phải dập dờn màu ngọc bích như tên gọi mà có màu xanh đen, trên mặt nước còn bốc lên một tầng sương mù màu xám khiến người khác nhìn thấy ắt phải sinh lòng chán ghét, nhất là Thanh Lam hồ này lúc nào cũng có những luồng gió lạnh thổi qua, nếu là người nhát gan thể nào cũng bị dọa cho hoảng sợ.
Đám người Thu sư tỷ không trực tiếp bay đến trên mặt hồ mà dừng lại cách bờ hồ hơn mười dặm, Phong Nhược cũng thu hồi Kên kên lại. Bởi vì địa phương nơi đây khiến hắn có cảm giác quỷ dị nên không dám để Kên kên ở lâu trên mặt đất, tuy nó được gọi là tọa kỵ chiến đấu nhưng kỳ thật ở trên đất bằng thì một con linh thú cấp hai thuộc tính thổ cũng có thể diệt sát nó dễ dàng.
Đám người Tân Nguyệt, Lam Lăng cũng đều phong ấn lại tọa kỵ phi hành của mình, chỉ có đại điểu sặc sỡ của Thu sư tỷ vẫn còn được thả rông ở ngoài.
Dù rằng khoảng cách tới mặt hồ còn tới mấy dặm nhưng mùi tanh hôi vẫn như cũ, khiến mọi người buồn nôn không dứt. Trên mặt đất không có nhiều cây cỏ cho lắm, khắp nơi đều mọc một loại thực vật chuyên sống dưới nước trông như rêu xanh, chỉ cần dậm trúng một cái lập tức nát bét khiến hắn cảm giác buồn nôn.
Đối với điểm này, Phong Nhược rất bội phục Lam Lăng cùng Tân Nguyệt, các nàng lại có đủ can đảm để đến nơi đây, quả thực rất kiên cường!
"Tân Nguyệt, ngươi cùng Lam Lăng dẫn dụ Ô xà rời hang, Tiểu Song chuẩn bị thi triển Ngũ Lôi Pháp Giới. Nhớ kỹ, không được đánh trượt, phải một kích chí mạng! Phỉ Nhi, ngươi đứng bên cạnh tiếp ứng, nếu Ô xà không chết thì ngươi phải thi triển thêm một đòn cuối cùng mà kết liễu nó!"
Thu sư tỷ nhanh chóng phân phó hết thảy, hiển nhiên đối với việc săn giết Ô xà nọ đã nắm rõ trong lòng bàn tay! Song ngay lúc vừa phân phó xong nàng ta bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt không chút biểu tình nhìn chằm chằm Phong Nhược.
"Ngươi lập tức lui ra sau năm trăm trượng, ai cho phép ngươi tiến lên đây? Nếu còn dám chạy lung tung thì tự gánh lấy hậu quả!"
Nữ nhân họ Thu kia quát Phong Nhược một trận, mới đầu hắn còn bị dọa cho hết hồn nhưng lửa giận trong lòng lập tức bốc cao vạn trượng, nữ nhân này thật quá đáng!
Bắt gặp ánh mắt Lam Lăng như đang liếc nhìn mình, hắn mới cật lực áp chế lửa giận trong lòng, rồi xoay người lui lại đằng sau. Mặc kệ mọi chuyện ra sao, dù cho hắn có bị ủy khuất đi nữa nhưng không thể làm Lam Lăng khó xử được.
Chậm rãi thối lui đến hơn năm trăm trượng, lửa giận trong lòng Phong Nhược cũng tắt ngóm đi. Bởi vì có tức giận thì cũng vô dụng, ngược lại càng khiến nữ nhân kia khinh thường mình hơn, thật ra phương pháp giải hận duy nhất chính là phải đập tan cái vẻ cao ngạo kia đã!
"Hắc hắc...! mà thôi hãy quên đi, hơi đâu để ý đến cái thứ nữ nhân lãnh nhách kia, với cái tính tình đó chắc chắn sau này ả không có cửa lấy chồng được đâu!" Phong Nhược lắc đầu lằm bầm nguyền rủa một chặp, hắn cũng chẳng thừa hơi sức đâu mà để ý đến chuyện nhảm nhí này.
Nghĩ thông suốt hết thảy nên tâm tình Phong Nhược cũng dần trở nên thoải mái, hắn bắt đầu quan sát hành động của Lam Lăng cùng Tân Nguyệt, Ô xà gì gì đó tuy hắn không biết rõ nhưng đoán chắc là linh thú cấp bốn.
Cũng bởi vì khoảng cách khá xa nên Phong Nhược không có cách nào nhìn rõ ràng được tình hình phía trước, đợi đến khi Lam Lăng cùng Tân Nguyệt đều đồng loạt lùi ra sau thì hắn mới thấy được một con rắn thật to từ dưới đất phóng lên. Tuy trên lưng con rắn nọ có hai chiếc cánh bằng thịt nhưng nó không thể bay được, chỉ lâu lâu mới nhờ chúng mà lướt đi một đoạn, tuy vậy tốc độ của nó cực nhanh không gì sánh bằng, chỉ trong nháy mắt đã sắp đuổi kịp hai người Lam Lăng và Tân Nguyệt rồi.
Ngay trong lúc Phong Nhược còn đang lo lắng thì bỗng nhiên phía trên đỉnh đầu Ô xà nọ xuất hiện liên tiếp hai luồng sáng, bất chợt từ bốn phương tám hướng xuất hiện thêm mấy luồng công kích nhanh như tia chớp!
Con Ô xà nọ căn bản chưa kịp tránh né thì đã bị đánh trúng, sau đó nó miễn cưỡng giãy dụa một lúc, rồi hoàn toàn xụi lơ!
"Ồ ! Lẽ nào đây chính là uy lực của Ngũ Lôi Pháp Giới?" Phong Nhược có vẻ không mấy tin tưởng nên hắn mới lẩm bẩm thì thào một lúc. Tuy rằng đã lùi ra xa hơn năm trăm trượng, nhưng hắn vẫn có thể thấy rõ ngay đúng lúc hai luồng ánh sáng nọ chạm vào Ô xà, tựa như luồng ánh sáng đó trói chặt Ô xà lại, vì thế Ô xà mới bị hạn chế hành động. Sau đó, một cột đá to lớn từ lòng đất phóng lên xuyên thủng thân thể của Ô xà, cuối cùng mới đến hỏa diễm, băng trùy đánh thẳng lên đầu nó.
Về phần hai luồng ánh sáng đó là thứ gì thì hắn chẳng cách nào thấy rõ, không biết là Kim thương hay Đằng mạn nữa!
Trầm mặc một lúc lâu Phong Nhược mới lắc đầu, căn cứ vào những gì hắn vừa quan sát được thì phạm vi công kích của Ngũ Lôi Pháp Giới nằm trong khoảng hai mươi trượng gì đó. Trong phạm vi này, với tốc độ hiện nay của hắn thì không cách nào trốn thoát kịp, trừ phi hắn có thể khiến tốc độ bạo tăng gấp đôi!
"Xem ra trong Tu Tiên Giới này ẩn chứa nguy hiểm trùng trùng, bản thân mình dù có Mộc Linh Thạch và Mộc Sát Kiếm trợ giúp một tay cũng chẳng thấm thía gì, nói không chừng còn có khi chết bất đắc kỳ tử mà không biết tại sao nữa ấy chứ!"
Âm thầm cảm thán một hồi, Phong Nhược liền hạ quyết tâm lần này trở về cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa cũng phải đột phá tu vi lên Luyện khí hậu kỳ mới được. Ngũ Lôi Pháp Giới tạm thời còn chưa đủ tư cách chạm vào, song cũng nên khai phá thêm tác dụng của đôi Giày chiến dưới chân cái đã. Mặt khác, lực công kích của Mộc Sát Kiếm Khí cũng hơi yếu, ngay cả bộ Tuyết Tằm cũng không cách nào chém đứt, xem ra lúc trở về cần phải tiếp tục thu thập thêm Tiên Thiên Mộc Sát thôi!
Trong lúc Phong Nhược đang âm thầm suy tư thì đám người Lam Lăng và Tân Nguyệt phía xa đã xử lý xong Ô xà nọ, sau đó tiếp tục tìm kiếm sục sạo xung quanh. Tuy không biết rốt cuộc các nàng ngoài nhiệm vụ giết chết Ô xà đó ra có còn nhận thêm một nhiệm vụ tương tự nào nữa không, song Phong Nhược cũng mặc kệ. Thông qua tình hình hiện tại hắn đã biết được tiểu đội săn bắt này tuy rằng đều toàn là nữ nhân, nhưng thực lực ai nấy cũng khủng như nhau, vì thế hắn cũng không cần phải lo lắng dư thừa, nói đúng ra là hiện tại hắn cũng chẳng có đủ tư cách để lo tới.
Không muốn lại ăn xui xẻo với Thu sư tỷ nữa nên Phong Nhược lập tức lấy ra sáu viên Ngũ Hành thạch, rồi dựa theo những phương vị nhất định trên mặt đất mà bố trí, sau đó liền kết ấn, đọc khẩu quyết, chỉ cần mười mấy nhịp thở đã bố trí xong một trận pháp đơn giản.
Tuy nhiên chẳng qua đây cũng chỉ là hành động nhất thời buồn chán của Phong Nhược mà thôi, thật ra hắn cũng chả dám ngồi nhập định ngay chỗ mà linh thú đi qua lại như đi chợ thế này, với lại pháp lực trong cơ thể hắn cũng chẳng tiêu hao bao nhiêu, trận pháp này nhìn có vẻ như vững chắc nhưng dù sao đây cũng chỉ là trận pháp cơ bản, chỉ cần một con linh thú cấp hai tùy tiện bước qua cũng có thể phá vỡ.
Kỳ thực không phải Phong Nhược chưa từng nghĩ đến tu tập các loại trận pháp có đẳng cấp cao hơn, nhưng vấn đề đầu tiên trước khi được tu tập là phải có đủ điểm cống hiến của môn phái, sau đó mới đổi lấy khẩu quyết và cách thức bố trí. Về điểm cống hiến thì có thể tích lũy từ từ sau khi hoàn thành các loại nhiệm vụ, nhưng quan trọng hơn là trận pháp càng cao thì phải sử dụng Ngũ Hành thạch cấp cao hơn, điều này Phong Nhược thật sự không có cách nào khả thi cả!
Huống chi cho đến nay Phong Nhược cũng không cho rằng trận pháp có nhiều tác dụng lắm. Sở dĩ hắn có thể học được Như Sơn trận pháp, Phong hành trận pháp, Thanh Dương trận pháp và Hồi Xuân trận pháp chính là nhờ vào hứng thú mà thôi.
Nếu như có thể, Phong Nhược cũng muốn thăng cấp pháp thuật Thanh Ti Triền lên Thập Trượng Thanh Ti luôn!
Vừa vận hành xong một vòng Thanh Mộc Linh Quyết, Phong Nhược lắc lắc đầu. Tập quán của hắn cho đến nay chính là hấp thụ linh khí của Mộc Linh Thạch, bây giờ quay sang hấp thu thiên địa linh khí thì lại có phần không quen, hơn nữa hiệu quả thu được cũng kém đến mức chán nản.
Ngay lúc Phong Nhược còn đang ngẩn người thì bỗng nhiên Như Sơn trận pháp do hắn bố trí bị lay động kịch liệt, sau đó tức khắc bị phá vỡ!
"Không xong! Có linh thú!" Phong Nhược không cần biết thứ gì đang ẩn núp sau lưng mà lập tức lăn nhanh về phía trước. Tức khắc ngay khi Phong Nhược vừa lăn đi thì nơi hắn vừa ngồi lúc nãy đã được thay thế bằng một con rắn cực lớn!
"Là Ô xà! Đáng ghét!" Phong Nhược chỉ hận bản thân mình quá đen đủi. Sở dĩ hắn yên tâm ngồi một đống nơi đây, là do thông thường rất nhiều linh thú đều có bản năng bảo vệ lãnh địa, ở gần đây chỉ có mỗi con Ô xà mới bị giết vừa rồi thôi, theo quy luật thì trong khoảng thời gian ngắn ắt hẳn sẽ không có linh thú hay Ô xà nào khác tới đây chiếm giữ nữa, thế nhưng không ai ngờ hắn lại gặp phải!
Không chút nghĩ ngợi, Phong Nhược liền phóng xuất đầu Ngân Giáp Thiên Thù và Kên kên cấp ba ra, kế đó liền lui nhanh về phía sau. Bởi vì khoảng cách giữa hắn và Ô xà thực sự quá gần, chỉ cần cái miệng của con thú kia mở ra chắc có thể nuốt trọn được nguyên một con trâu!
"Vèo!" Không ngoài dự liệu, Ngân Giáp Thiên Thù vừa bị con Ô xà kia quét đuôi trúng phải, lập liền văng sang một bên. Về phần Kên kên cấp ba căn bản không thể công kích tới gần Ô xà được, nó chỉ có thể bay lượn trên cao mà kêu quàng quạc om sòm khiến cho Phong Nhược phải dở khóc dở cười!
Song cũng may còn có Ngân Giáp Thiên Thù tranh thủ được cho hắn chút thời gian. Vì thế Phong Nhược phóng một hơi ra xa hơn tám chín trượng, rồi hắn lập tức phóng xuất ra hai sợi Thanh Ti Triền. Có lẽ cũng do thân thể ô xà quá lớn nên hai sợ Thanh Ti Triền đó liền phát huy được tác dụng, tức khắc thân thể to xác của Ô xà bị cuốn lấy thật chặt.
Phong Nhược vừa tranh thủ thêm được chút thời gian, lập tức tiếp tục lùi về phía sau, hắn lui lại cũng vừa thi triển ra Thuẫn Tường pháp thuật. Thật ra hắn cũng chẳng còn cách nào khác, đâu ai biết được Ô xà cấp bốn kia có thần thông kinh khủng gì, nếu chỉ dựa vào bộ trang phục Lăng Vân mà phòng ngự thì có vẻ khinh thường nó quá. Hơn nữa mới vừa rồi còn chứng kiến tốc độ cực kì mau lẹ kia, thì hắn đã bị dập tắt đi ý định chạy thẳng đến đám người Lam Lăng vốn đang ở xa cả nghìn trượng kia.
Được lắm! Ô xà nọ cũng không có khả năng nhanh chóng thoát khỏi hai sợi dây leo đang quấn chặt lấy nó, nên nó cũng chỉ có thể nổi hung giãy dụa tại chỗ mà thôi. Lúc này Ngân Giáp Thiên Thù ở gần đó tất nhiên không bỏ qua cơ hội ngon ăn thế này, nó lập tức há mồn phun ra từng chùm tơ nhện liên tiếp để buộc chặt con Ô xà đó lại.
Ngay trong lúc ấy, Thuẫn tường pháp thuật của Phong Nhược rốt cuộc cũng hoàn thành, chỉ thấy lóe lên một luồng ánh sáng màu vàng, nhất thời phạm vi chung quanh hắn đồng thời xuất hiện ba tấm thuẫn màu vàng đất, hơn nữa còn đồng loạt xoay tròn xung quanh người hắn.
Nhìn thấy Thuẫn Tường pháp thuật đã hiệu nghiệm, tức thời trong lòng Phong Nhược tĩnh táo hơn không ít, hắn bèn rút ngay thanh kiếm trên lưng, rồi lao thẳng vào con Ô xà.
Lúc này Ô xà vừa nhìn thấy Phong Nhược quay lại đã lập tức rít dài một hồi, đồng thời chiếc miệng khổng lồ mở toang phun ra hơn mười cây thủy tiễn, song ngay lúc đám thủy tiễn này sắp đến gần người hắn thì lập tức bị ba tấm chắn màu vàng đất đang xoay tròn kia hất sang một bên.
"A ha ha...! Quả nhiên không tệ!" Phong Nhược thấy thế cũng mừng rỡ. Từ trước đến nay, tuy hắn có thi triển ra Thuẫn Tường pháp thuật thế nhưng chưa bao giờ trải nghiệm qua khả năng phòng ngự của nó, hiện tại xem ra mức độ phòng ngự của nó có lẽ còn lợi hại hơn so với bộ trang phục Lăng Vân nữa.
Mà điều làm cho hắn mừng như mở cờ trong bụng chính là thời gian duy trì Thuẫn Tường pháp thuật, lúc trước tuy nằm trong khoảng thời gian uống xong chén trà, nhưng khi đó tốc độ di chuyển sẽ bị giảm xuống phân nửa. Thế nhưng hôm nay, con Ô xà kia bị Ngân Giáp Thiên Thù trợ giúp ngăn cản, nên lúc này con rắn đó chẳng khác nào làm bia sống cho hắn muốn chém muốn giết tùy ý!
"Yeeee... ! Đi chết đi đồ chết bằm!"
Phong Nhược hét lớn một tiếng, trong lòng hết sức tin tưởng mà giơ cao thanh kiếm cấp ba đang cầm trong tay chém loạn xạ!
Bởi vì nhờ có Mặc Ngọc giới chỉ giúp tăng thêm phân nửa lực lượng, nên Phong Nhược không cần dùng tới Băng Sương kiếm khí cũng có thể phá vỡ phòng ngự của con Ô xà.
Mà trái lại con rắn đó đang há miệng cắn tiếp thì vẫn bị ba tấm khiên kia đón đỡ, thậm chí cả một chiếc răng nanh của nó cũng bị chấn gãy! Về phần những mũi thủy tiễn thì vẫn vô dụng, nhất là thân thể đang bị tơ nhện cuốn chặt lấy chính là điều nó cảm thấy khó chịu nhất!
Nhưng chỉ trong chốc lát đó, Phong nhược đã chém hơn mười nhát kiếm lên thân Ô xà, nhất thời một đám máu màu lam phún ào ào ra, có thể thấy con rắn nọ sắp sửa không còn khí lực giãy dụa nữa rồi!
Thấy tình hình đã khả quan trở lại, con Kên kên cấp ba đang bay vòng vèo trên cao kia cũng sà xuống đầu Ô xà, nhất thời ra đòn nào là mỏ mổ chân quào loạn xạ cả lên, Phong Nhược thấy thế tức giận chửi ầm lên, tên này nhát gan quá đi!
Cho đến lúc con rắn dài hơn hai mươi trượng đó hoàn toàn xụi lơ thì Phong Nhược mới thở phào một hơi, kế tiếp hắn giơ chân lên đá bay con Kên kên vốn đậu trên đầu Ô xà đang kêu quàng quạc kia.
"Ngân Giáp, lần này công lao của ngươi lớn nhất, do đó toàn bộ tinh huyết đều thuộc về ngươi!" Trước tiên Phong Nhược cho Ngân Giáp Thiên Thù hấp thụ tinh huyết của Ô xà. Bởi vì trong tay hắn cũng không có dụng cụ nào chứa đựng được, hơn nữa hắn cũng không muốn đem con Ô xà này ra cống hiến cho kẻ khác, nên rốt cuộc mang lại lợi ích cho Ngân Giáp Thiên Thù!
Sau đó, Phong Nhược cắt một miếng thịt Ô xà cực lớn ném cho Kên kên, rồi mới bắt đầu xăn tay áo xẻ thịt Ô xà!
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Phong Ngự
Tác giả: Lại Điểu -----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 93 : Quả mật Ô xà
Dịch giả : One_God
biên dịch & Biên tập:vnhero
Nguồn: bachngocsach.com
Đến khi Phong Nhược cùng Lam Lăng ôm bó củi khô đốt xong hai đống lửa lớn, thì mới thấy bốn người Thu sư tỷ điều khiển phi hành tọa kỵ hạ dần xuống. Song trên mặt các nàng có vẻ tái nhợt, hiển nhiên là do tiêu hao pháp lực quá độ.
"Thu sư tỷ đã về rồi à! Cơm tối đã chuẩn bị xong hết rồi!" Lam Lăng vội vàng đứng lên bắt chuyện. Mà Phong Nhược đang ngồi một bên cố gắng rúc đầu lại thật nhanh. Tuy hắn ngồi ở chỗ hơi khó thấy nhưng hắn chẳng trông mong ai thấy hắn. Bởi vì ngoại trừ Tân Nguyệt có liếc mắt nhìn hắn cổ quái một cái, thì những người còn lại chẳng ai nói năng gì.
"Ồ! Lam Lăng, Chính Phản Như Sơn trận pháp này người bố trí không tệ nha! Lại có thể dung hợp cùng thiên địa linh khí xung quanh, hơn nữa lựa chọn địa thế cũng vậy. Ta nghĩ nếu như không gặp bất kỳ công kích nào của linh thú thì thời gian duy trì trận pháp cũng phải hơn nửa tháng. Có thể bố trí trận pháp kín kẽ thế này thì so ra không kém Mạc Ngôn sư huynh rồi!"
Lúc này Thu sư tỷ xem xét qua Chính Phản Như Sơn trận pháp vài lần xong bỗng nhiên khen ngợi vài câu.
"Nhìn qua rất tốt! Nhất là khí cơ cảm ứng đối với thiên địa nguyên khí không hề có chút tỳ vết nào, xét về điểm này chưa chắc Mạc Ngôn sư huynh có thể sánh bằng!” Tân Nguyệt liếc nhanh qua Phong Nhược đang ru rú một góc, suy nghĩ một lúc rồi nói.
Nghe được lời tán thưởng của Thu sư tỷ cùng Tân Nguyệt, Lam Lăng có hơi sửng sốt. Tại phương diện tu luyện thì mình còn có thiên phú, chứ về trận pháp thì nào có thành tựu lớn như vậy. Vừa rồi nàng định phân trần nhưng bắt gặp Phong Nhược cố tình nháy mắt, nên cũng chỉ có thể mặt dày nhận đại.
Đợi cho bốn người Thu sư tỷ tiến nhập vào trung tâm trận pháp nghỉ ngơi, Lam Lăng mới nhích lại gần Phong Nhược thấp giọng oán hận: "Tại sao ngươi lại không muốn ta nói ra sự thật? Chuyện thế này ta làm sao được, mà ta cũng không nghĩ ngươi lại có bản lĩnh bố trí trận pháp cao đến vậy!"
"Hắc ! Không phải đệ muốn giấu diếm làm gì, nhưng do không muốn đối mặt cũng nữ nhân kia mà thôi, cho dù ả có khích lệ hay biểu dương thì cả người đệ cũng đều rất khó chịu!" Phong Nhược vừa nói vừa làm bộ dáng sởn cả gai ốc.
"Gọi là Thu sư tỷ ! Ngươi lại quên lời ta rồi!" Lam Lăng có vẻ dở khóc dở cười, liền mắng: "Nếu sớm biết như vậy ta đã chẳng mang ngươi theo rồi! Ngày mai nếu ngươi không thích thì cứ ở lại chỗ này, trông coi chỗ trú thân này đi!"
"Ừ, cầu còn không được!" Phong Nhược gật đầu thật mạnh.
"Ngươi chiếm tiện nghi mà còn ra vẻ! Biết ở Hạ Tam Viện có bao nhiều người muốn cùng nàng ra ngoài săn bắt linh thú không? Nàng ta là đệ nhất mỹ nữ của Hạ Tam Viện chúng ta đấy! Bao nhiêu người cầu không được, còn ngươi thì có bộ dạng như đang chịu ủy khuất lắm vậy. Được rồi, buổi tối cẩn thận chút đi, có chuyện gì thì báo động cho chúng ta!" Lam Lăng đảo cặp mắt trắng dã liếc Phong Nhược một cái, lúc này nàng mới xách túi gạo thơm lên rồi đi vào trung tâm Chính Phản Như Sơn trận pháp.
Nhìn bóng lưng của Lam Lăng dần dần đi xa, bóng lưng ấy lúc nào cũng khiến cho người ta cảm thấy thoải mái, Phong Nhược lúc này mới vô thức cười ha ha vài tiếng.
"Tiểu nha đầu này càng ngày càng thích càm ràm rồi!"
Đi đến gần và ném mấy cây củi khô vào đống lửa, Phong Nhược tiện thể liếc mắt nhìn khung cảnh xung quanh. Chính Phản Như Sơn trận pháp bao phủ một vùng, được phủ bởi một vầng ánh sáng màu vàng như ánh nến, ở trong đêm đen có cảm giác cực kì ấm áp.
"Nhìn ngươi như có tâm sự nhỉ ? Hôm nay Thu sư tỷ chỉ trích, ngươi cảm thấy rất ủy khuất phải không?"
Không biết tự lúc nào Tân Nguyệt lại xuất hiện bên cạnh đống lửa.
Phong Nhược ngẩng đầu liếc nhìn Tân Nguyệt một cái, nhưng sau đó chỉ cười cười rồi thêm củi cho lửa cháy lớn hơn một chút, xong đâu đó mới nói: "Tân sư tỷ sao không tranh thủ khôi phục pháp lực đi, hay muốn gác đêm giúp ta?"
"Đêm còn dài tất nhiên đủ thời gian khôi phục pháp lực. Nhất là ở gần hồ lớn, Hắc Thủy Linh Quyết vận chuyển rất nhanh!" Tân Nguyệt chần chừ một chút rồi ngồi xuống chỗ cách Phong Nhược không xa, chính là nơi trước đó Lam Lăng đã ngồi.
Phong Nhược nhíu nhíu mày nhưng cũng không nói gì.
Không khí trầm mặc chỉ duy trì trong chốc lát, Tân Nguyệt mở miệng nói: "Mấy tháng sau Thu sư tỷ sẽ quay lại Hạ Tam Viện. Nàng ấy cũng không tệ, chỉ có hơi kiêu căng một chút mà thôi. Song khi nàng rời đi thì chỉnh thể thực lực của tiểu đội sẽ yếu đi rất nhiều, ta muốn hỏi ngươi có thích tham gia hay không?"
"Ta ?" Phong Nhược sửng sốt: "Cái này hình như là chuyện không tưởng a! Thực lực của ta quả thực rất yếu, trong lúc hành động chắc chắn liên lụy các người, huống chi ta đang định bế quan một đoạn thời gian."
"Liên lụy đến chúng ta? Là ngươi sao?" Tân Nguyệt tươi cười: "Không liên quan gì cả! Bế quan cũng là chuyện hết sức bình thường. Kỳ thực, ta đã muốn hỏi ý kiến ngươi lâu rồi, cũng không muốn ngươi gia nhập tiểu đội săn bắn khác đâu!"
"Nếu tỷ nói như vậy đương nhiên không có vấn đề, song thực lực của ta quả thực chỉ có thể làm lâu la tiểu tốt mà thôi, Tân sư tỷ không nên trông chờ quá nhiều vào ta!" Phong Nhược cười nói. Như thế cũng tốt, mình cũng cần phải ra ngoài săn bắt linh thú để hoàn thành các loại nhiệm vụ, thuận tiện cũng chiếu cố Lam Lăng một chút.
"Làm lâu la cũng được à! Ta cũng đang cần một chân chạy việc đây! Chỉ cần ngươi có thể bố trí Chính Phản Như Sơn trận pháp như hôm nay, thì ta trả thù lao gấp hai lần!"
"A! Quả nhiên không thể gạt được đôi mắt tinh tường của Tân sư tỷ rồi!" Phong Nhược cũng không giật mình mấy. Tân Nguyệt cùng Lam Lăng chơi với nhau rất thân nên chắc chắn biết rõ khả năng bày trận của Lam Lăng, có thể đoán ra hôm nay mình bày trận là chuyện bình thường.
Tân Nguyệt lắc đầu, cảm thán nói: "Phong Nhược, nếu như ta nói, trình độ bày trận pháp của ngươi đã vượt qua rất nhiều sư phụ sư huynh Trúc Cơ kỳ thì ngươi có tin không?"
"Hả?" Phong Nhược ngẩn ra, trong lòng cảm thấy có điều cổ quái. Nói thật ra chính hắn cũng không biết phải đánh giá khả năng bày trận của mình ra sao.
"Ngươi tuy không tin nhưng sự thực chính là như vậy, hầu hết người tu đạo đều có thể bố trí trận pháp, thế nhưng có thể khiến cả tòa trận pháp tương hợp với thiên địa nguyên khí là hai chuyện khác nhau! Nói khoa trương một chút, có thể bố trí nên khí cơ cảm ứng thì trong hàng đệ tử dưới Trúc Cơ kỳ ngươi chính là người thứ nhất!"
Tân Nguyệt nói đến đây thì đôi mắt thanh tú của nàng nhìn chằm chằm vào Phong Nhược, trong ánh mắt có một loại nồng nhiệt rất kỳ quái.
"Ặc ! Tân sư tỷ, ta nghĩ trong này nhất định có hiểu lầm. Nếu như bố trí trận pháp lại một lần nữa, ta khẳng định không làm được tốt như thế này, thực đó. Chắc tỷ hiểu lầm rồi!" Phong Nhược vội rã nhích thân mình về sau. Hắn thừa nhận mình có hứng thú với trận pháp, thậm chí có thể tự đắc nhưng không đến mức tự đại cho rằng toàn bộ đệ tử Trúc Cơ kỳ trong Trấn Thiên Tông không ai sánh bằng mình. Nghĩ như vậy có vẻ cường điệu hóa chính mình quá mức rồi!
"Thôi được, cứ như vậy đi! Ta có thanh ngọc giản này, ngươi cầm lấy đi! Bên trong là một vài điều tâm tắc của các bậc tiền bối trong việc bố trí trận pháp, có lẽ sẽ có tác dụng đôi chút với ngươi!"
Tân Nguyệt cũng không nói thêm gì, nàng đứng dậy cất bước rời đi. Nhưng lời nàng nói lúc nãy vẫn khiến cho Phong Nhược suy nghĩ mông lung, tim đập thình thịch. Bỗng nhiên, Tân Nguyệt xoay phắt người lại, cười nói với hắn: "Mặc kệ có chuyện gì ngươi cũng là tay sai của ta, cái này ta quyết định rồi!"
"Éc !" Nghe nàng ta nói như thế, Phong Nhược chỉ có thể trừng mắt há mồm ngây ngốc tại chỗ. Hắn nào còn suy ngẫm được chuyện gì nữa!
"Khí cơ cảm ứng ư?"
Phong Nhược khoanh hai tay đứng ở chỗ cao nhất trên núi. Phía chân trời xa xa, mặt trời đỏ hồng đang từ từ nhô lên. Ánh sáng mặt trời chiếu rọi khắp nơi trên mặt hồ Thanh Lam, xua tan đi rất nhiều sương mù và cả bầu không khí âm u kia.
Trời vừa sáng, đám người Lam Lăng, Tân Nguyệt đã cùng nhau rời khỏi doanh địa, các nàng lại tiếp tục tìm kiếm và săn bắt Ô xà cấp bốn, có lẽ phần thưởng cho việc tìm được mật rắn rất hậu hĩnh nên Thu sư tỷ mới quyết tâm tìm cho bằng được.
Song Phong Nhược cũng không phải hết chuyện làm mà đem quả mật mình kiếm được đưa ra, dù cho ả có là đệ nhất mỹ nữ của Hạ Tam Viện đi chăng nữa. Nếu có thể, hắn thực sự muốn đem túi mật này cùng quay về Trấn Thiên Tông giao trả nhiệm vụ, không biết lúc ấy nữ nhân kiêu ngạo kia có tức chết hay không?
Đương nhiên loại ý nghĩ nham hiểm này cũng chỉ là ý nghĩ thoáng qua của Phong Nhược mà thôi, hắn cũng còn chưa có rảnh rỗi đến như vậy. Chỉ là, nếu đến cuối mà Thu sư tỷ quả thực không thể săn bắt thành công con Thư xà nào thì hắn có thể tính toán một chút với nữ nhân này.
Hiện tại, Phong Nhược dồn toàn bộ tinh thần tập trung nghiên cứu khối ngọc giản mà Tân Nguyệt đưa cho hắn tối qua, bên trong nó có rất nhiều nội dung rườm rà, cũng rất rắc rối và khó hiểu.
Đêm qua hắn tốn cả nửa đêm xem xét mà chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, tứ chi tê dại, thiếu chút nữa đã điên lên rồi! Cuối cùng hắn cũng hiểu ra một điều, thì ra các vị tiền bối cao thủ về trận pháp mà Tân Nguyệt nói đều có thói quen dùng các loại khí cụ để khắc trận pháp, cái đó so sánh với hắn dùng tâm niệm khắc trận pháp là hai chuyện khác nhau!
Phải biết rằng Phong Nhược đã từng tiếp thu được nhiều kiến thức phức tạp, nhưng khi xem xét thông tin trong ngọc giản vẫn còn cảm thấy váng đầu óc thì những lý luận ấy kinh khủng thế nào? Lúc trước, hắn được Diệp Hoằng truyền cho khẩu quyết bày bố trận pháp mà thôi, còn lại đều do hắn tự mình tìm hiểu. Thế nên toàn bộ quá trình học tập nọ đều nhờ hắn có hứng thú là chính, nếu như đụng vào vấn đề nào không thể giải quyết, hắn tức khắc vứt sang một bên!
Cho nên, khối ngọc giản bay giờ chẳng khác nào độc dược đối với Phong Nhược! Nếu như không phải nghe nói trong đó còn có thứ giá trị như ghi chép nhiều loại trận pháp trung cấp thì hắn đã sớm vứt đi rồi.
Nhưng mà hiện tại Phong Nhược cũng không có Ngũ Hành thạch hạ phẩm hay trung phẩm, vì vậy cũng không có hứng thú thử nghiệm.
"Phù ! Xem ra mình không có cách nào để đạt được cảnh giới như trong ngọc giản ghi lại rồi!" Phong Nhược cười một cách thoải mái, bên trong ngọc giản miêu tả về khí cơ cảm ứng rất huyền diệu. Thậm chí có nói, nếu như đạt được trình độ nào đó thì đến trận pháp đoán trước thiên đạo cũng có thể bố trí!
Nhưng vấn đề then chốt là Phong Nhược không cách nào tham khảo từ ngọc giản được cái gì. Bởi bì hắn có thói quen dùng tâm niệm khắc trận pháp, làm thế có thể rút ngắn thời gian bày trận, với lại không cần đống khí cụ vướng tay vướng chân nữa.
Hơn nữa, hôm qua khi Phong Nhược bố trí Chính Phản Như Sơn trận pháp cũng không có ý nghĩ phức tạp như vậy. Hắn chỉ không muốn khi trận pháp vận chuyển sẽ xung đột với thiên địa nguyên khí mà thôi. Mà cái đấy cũng không gọi là khí cơ cảm ứng! Hắn tu luyện Thanh Mộc Linh Quyết cùng Hắc Thủy Linh Quyết, có lẽ là hai bí quyết dung hợp lại thành Tiên Thiên Mộc Sát, có thể cảm ứng thiên địa nguyên khí di chuyển mà thôi.
Nếu như nói đây là khí cơ cảm ứng, so với miêu tả của ngọc giản thì khác nhau một trời một vực!
Thế nhưng, Phong Nhược lại cảm thấy có gì đó rất kỳ quái. Đó là ngay lúc bố trí thành công Chính Phản Như Sơn trận pháp, hắn đứng nơi mắt trận có thể cảm nhận một loại cảm giác rất huyền diệu, rất thoải mái, thậm chí có thể tùy ý khiến trận pháp vận chuyển nhanh hơn. Nếu không phải hắn thanh tỉnh lại rồi dời mắt trận ra ngoài thì không chừng năng lượng của mấy viên Ngũ Hành thạch tiêu hao hết chỉ trong nửa khắc!
"Xem ra, có cơ hội thì mình kiếm đủ sáu mươi tư viên Ngũ Hành thạch thổ thuộc tính rồi lại thí nghiệm một phen. Xem xem rốt cuộc nó có hiệu quả gì!".
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Phong Ngự
Tác giả: Lại Điểu -----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 94 : Khí cơ cảm ứng
Dịch giả : One_God
biên dịch & Biên tập:vnhero
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Đến khi Phong Nhược cùng Lam Lăng ôm bó củi khô đốt xong hai đống lửa lớn, thì mới thấy bốn người Thu sư tỷ điều khiển phi hành tọa kỵ hạ dần xuống. Song trên mặt các nàng có vẻ tái nhợt, hiển nhiên là do tiêu hao pháp lực quá độ.
"Thu sư tỷ đã về rồi à! Cơm tối đã chuẩn bị xong hết rồi!" Lam Lăng vội vàng đứng lên bắt chuyện. Mà Phong Nhược đang ngồi một bên cố gắng rúc đầu lại thật nhanh. Tuy hắn ngồi ở chỗ hơi khó thấy nhưng hắn chẳng trông mong ai thấy hắn. Bởi vì ngoại trừ Tân Nguyệt có liếc mắt nhìn hắn cổ quái một cái, thì những người còn lại chẳng ai nói năng gì.
"Ồ! Lam Lăng, Chính Phản Như Sơn trận pháp này người bố trí không tệ nha! Lại có thể dung hợp cùng thiên địa linh khí xung quanh, hơn nữa lựa chọn địa thế cũng vậy. Ta nghĩ nếu như không gặp bất kỳ công kích nào của linh thú thì thời gian duy trì trận pháp cũng phải hơn nửa tháng. Có thể bố trí trận pháp kín kẽ thế này thì so ra không kém Mạc Ngôn sư huynh rồi!"
Lúc này Thu sư tỷ xem xét qua Chính Phản Như Sơn trận pháp vài lần xong bỗng nhiên khen ngợi vài câu.
"Nhìn qua rất tốt! Nhất là khí cơ cảm ứng đối với thiên địa nguyên khí không hề có chút tỳ vết nào, xét về điểm này chưa chắc Mạc Ngôn sư huynh có thể sánh bằng!” Tân Nguyệt liếc nhanh qua Phong Nhược đang ru rú một góc, suy nghĩ một lúc rồi nói.
Nghe được lời tán thưởng của Thu sư tỷ cùng Tân Nguyệt, Lam Lăng có hơi sửng sốt. Tại phương diện tu luyện thì mình còn có thiên phú, chứ về trận pháp thì nào có thành tựu lớn như vậy. Vừa rồi nàng định phân trần nhưng bắt gặp Phong Nhược cố tình nháy mắt, nên cũng chỉ có thể mặt dày nhận đại.
Đợi cho bốn người Thu sư tỷ tiến nhập vào trung tâm trận pháp nghỉ ngơi, Lam Lăng mới nhích lại gần Phong Nhược thấp giọng oán hận: "Tại sao ngươi lại không muốn ta nói ra sự thật? Chuyện thế này ta làm sao được, mà ta cũng không nghĩ ngươi lại có bản lĩnh bố trí trận pháp cao đến vậy!"
"Hắc ! Không phải đệ muốn giấu diếm làm gì, nhưng do không muốn đối mặt cũng nữ nhân kia mà thôi, cho dù ả có khích lệ hay biểu dương thì cả người đệ cũng đều rất khó chịu!" Phong Nhược vừa nói vừa làm bộ dáng sởn cả gai ốc.
"Gọi là Thu sư tỷ ! Ngươi lại quên lời ta rồi!" Lam Lăng có vẻ dở khóc dở cười, liền mắng: "Nếu sớm biết như vậy ta đã chẳng mang ngươi theo rồi! Ngày mai nếu ngươi không thích thì cứ ở lại chỗ này, trông coi chỗ trú thân này đi!"
"Ừ, cầu còn không được!" Phong Nhược gật đầu thật mạnh.
"Ngươi chiếm tiện nghi mà còn ra vẻ! Biết ở Hạ Tam Viện có bao nhiều người muốn cùng nàng ra ngoài săn bắt linh thú không? Nàng ta là đệ nhất mỹ nữ của Hạ Tam Viện chúng ta đấy! Bao nhiêu người cầu không được, còn ngươi thì có bộ dạng như đang chịu ủy khuất lắm vậy. Được rồi, buổi tối cẩn thận chút đi, có chuyện gì thì báo động cho chúng ta!" Lam Lăng đảo cặp mắt trắng dã liếc Phong Nhược một cái, lúc này nàng mới xách túi gạo thơm lên rồi đi vào trung tâm Chính Phản Như Sơn trận pháp.
Nhìn bóng lưng của Lam Lăng dần dần đi xa, bóng lưng ấy lúc nào cũng khiến cho người ta cảm thấy thoải mái, Phong Nhược lúc này mới vô thức cười ha ha vài tiếng.
"Tiểu nha đầu này càng ngày càng thích càm ràm rồi!"
Đi đến gần và ném mấy cây củi khô vào đống lửa, Phong Nhược tiện thể liếc mắt nhìn khung cảnh xung quanh. Chính Phản Như Sơn trận pháp bao phủ một vùng, được phủ bởi một vầng ánh sáng màu vàng như ánh nến, ở trong đêm đen có cảm giác cực kì ấm áp.
"Nhìn ngươi như có tâm sự nhỉ ? Hôm nay Thu sư tỷ chỉ trích, ngươi cảm thấy rất ủy khuất phải không?"
Không biết tự lúc nào Tân Nguyệt lại xuất hiện bên cạnh đống lửa.
Phong Nhược ngẩng đầu liếc nhìn Tân Nguyệt một cái, nhưng sau đó chỉ cười cười rồi thêm củi cho lửa cháy lớn hơn một chút, xong đâu đó mới nói: "Tân sư tỷ sao không tranh thủ khôi phục pháp lực đi, hay muốn gác đêm giúp ta?"
"Đêm còn dài tất nhiên đủ thời gian khôi phục pháp lực. Nhất là ở gần hồ lớn, Hắc Thủy Linh Quyết vận chuyển rất nhanh!" Tân Nguyệt chần chừ một chút rồi ngồi xuống chỗ cách Phong Nhược không xa, chính là nơi trước đó Lam Lăng đã ngồi.
Phong Nhược nhíu nhíu mày nhưng cũng không nói gì.
Không khí trầm mặc chỉ duy trì trong chốc lát, Tân Nguyệt mở miệng nói: "Mấy tháng sau Thu sư tỷ sẽ quay lại Hạ Tam Viện. Nàng ấy cũng không tệ, chỉ có hơi kiêu căng một chút mà thôi. Song khi nàng rời đi thì chỉnh thể thực lực của tiểu đội sẽ yếu đi rất nhiều, ta muốn hỏi ngươi có thích tham gia hay không?"
"Ta ?" Phong Nhược sửng sốt: "Cái này hình như là chuyện không tưởng a! Thực lực của ta quả thực rất yếu, trong lúc hành động chắc chắn liên lụy các người, huống chi ta đang định bế quan một đoạn thời gian."
"Liên lụy đến chúng ta? Là ngươi sao?" Tân Nguyệt tươi cười: "Không liên quan gì cả! Bế quan cũng là chuyện hết sức bình thường. Kỳ thực, ta đã muốn hỏi ý kiến ngươi lâu rồi, cũng không muốn ngươi gia nhập tiểu đội săn bắn khác đâu!"
"Nếu tỷ nói như vậy đương nhiên không có vấn đề, song thực lực của ta quả thực chỉ có thể làm lâu la tiểu tốt mà thôi, Tân sư tỷ không nên trông chờ quá nhiều vào ta!" Phong Nhược cười nói. Như thế cũng tốt, mình cũng cần phải ra ngoài săn bắt linh thú để hoàn thành các loại nhiệm vụ, thuận tiện cũng chiếu cố Lam Lăng một chút.
"Làm lâu la cũng được à! Ta cũng đang cần một chân chạy việc đây! Chỉ cần ngươi có thể bố trí Chính Phản Như Sơn trận pháp như hôm nay, thì ta trả thù lao gấp hai lần!"
"A! Quả nhiên không thể gạt được đôi mắt tinh tường của Tân sư tỷ rồi!" Phong Nhược cũng không giật mình mấy. Tân Nguyệt cùng Lam Lăng chơi với nhau rất thân nên chắc chắn biết rõ khả năng bày trận của Lam Lăng, có thể đoán ra hôm nay mình bày trận là chuyện bình thường.
Tân Nguyệt lắc đầu, cảm thán nói: "Phong Nhược, nếu như ta nói, trình độ bày trận pháp của ngươi đã vượt qua rất nhiều sư phụ sư huynh Trúc Cơ kỳ thì ngươi có tin không?"
"Hả?" Phong Nhược ngẩn ra, trong lòng cảm thấy có điều cổ quái. Nói thật ra chính hắn cũng không biết phải đánh giá khả năng bày trận của mình ra sao.
"Ngươi tuy không tin nhưng sự thực chính là như vậy, hầu hết người tu đạo đều có thể bố trí trận pháp, thế nhưng có thể khiến cả tòa trận pháp tương hợp với thiên địa nguyên khí là hai chuyện khác nhau! Nói khoa trương một chút, có thể bố trí nên khí cơ cảm ứng thì trong hàng đệ tử dưới Trúc Cơ kỳ ngươi chính là người thứ nhất!"
Tân Nguyệt nói đến đây thì đôi mắt thanh tú của nàng nhìn chằm chằm vào Phong Nhược, trong ánh mắt có một loại nồng nhiệt rất kỳ quái.
"Ặc ! Tân sư tỷ, ta nghĩ trong này nhất định có hiểu lầm. Nếu như bố trí trận pháp lại một lần nữa, ta khẳng định không làm được tốt như thế này, thực đó. Chắc tỷ hiểu lầm rồi!" Phong Nhược vội rã nhích thân mình về sau. Hắn thừa nhận mình có hứng thú với trận pháp, thậm chí có thể tự đắc nhưng không đến mức tự đại cho rằng toàn bộ đệ tử Trúc Cơ kỳ trong Trấn Thiên Tông không ai sánh bằng mình. Nghĩ như vậy có vẻ cường điệu hóa chính mình quá mức rồi!
"Thôi được, cứ như vậy đi! Ta có thanh ngọc giản này, ngươi cầm lấy đi! Bên trong là một vài điều tâm tắc của các bậc tiền bối trong việc bố trí trận pháp, có lẽ sẽ có tác dụng đôi chút với ngươi!"
Tân Nguyệt cũng không nói thêm gì, nàng đứng dậy cất bước rời đi. Nhưng lời nàng nói lúc nãy vẫn khiến cho Phong Nhược suy nghĩ mông lung, tim đập thình thịch. Bỗng nhiên, Tân Nguyệt xoay phắt người lại, cười nói với hắn: "Mặc kệ có chuyện gì ngươi cũng là tay sai của ta, cái này ta quyết định rồi!"
"Éc !" Nghe nàng ta nói như thế, Phong Nhược chỉ có thể trừng mắt há mồm ngây ngốc tại chỗ. Hắn nào còn suy ngẫm được chuyện gì nữa!
"Khí cơ cảm ứng ư?"
Phong Nhược khoanh hai tay đứng ở chỗ cao nhất trên núi. Phía chân trời xa xa, mặt trời đỏ hồng đang từ từ nhô lên. Ánh sáng mặt trời chiếu rọi khắp nơi trên mặt hồ Thanh Lam, xua tan đi rất nhiều sương mù và cả bầu không khí âm u kia.
Trời vừa sáng, đám người Lam Lăng, Tân Nguyệt đã cùng nhau rời khỏi doanh địa, các nàng lại tiếp tục tìm kiếm và săn bắt Ô xà cấp bốn, có lẽ phần thưởng cho việc tìm được mật rắn rất hậu hĩnh nên Thu sư tỷ mới quyết tâm tìm cho bằng được.
Song Phong Nhược cũng không phải hết chuyện làm mà đem quả mật mình kiếm được đưa ra, dù cho ả có là đệ nhất mỹ nữ của Hạ Tam Viện đi chăng nữa. Nếu có thể, hắn thực sự muốn đem túi mật này cùng quay về Trấn Thiên Tông giao trả nhiệm vụ, không biết lúc ấy nữ nhân kiêu ngạo kia có tức chết hay không?
Đương nhiên loại ý nghĩ nham hiểm này cũng chỉ là ý nghĩ thoáng qua của Phong Nhược mà thôi, hắn cũng còn chưa có rảnh rỗi đến như vậy. Chỉ là, nếu đến cuối mà Thu sư tỷ quả thực không thể săn bắt thành công con Thư xà nào thì hắn có thể tính toán một chút với nữ nhân này.
Hiện tại, Phong Nhược dồn toàn bộ tinh thần tập trung nghiên cứu khối ngọc giản mà Tân Nguyệt đưa cho hắn tối qua, bên trong nó có rất nhiều nội dung rườm rà, cũng rất rắc rối và khó hiểu.
Đêm qua hắn tốn cả nửa đêm xem xét mà chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, tứ chi tê dại, thiếu chút nữa đã điên lên rồi! Cuối cùng hắn cũng hiểu ra một điều, thì ra các vị tiền bối cao thủ về trận pháp mà Tân Nguyệt nói đều có thói quen dùng các loại khí cụ để khắc trận pháp, cái đó so sánh với hắn dùng tâm niệm khắc trận pháp là hai chuyện khác nhau!
Phải biết rằng Phong Nhược đã từng tiếp thu được nhiều kiến thức phức tạp, nhưng khi xem xét thông tin trong ngọc giản vẫn còn cảm thấy váng đầu óc thì những lý luận ấy kinh khủng thế nào? Lúc trước, hắn được Diệp Hoằng truyền cho khẩu quyết bày bố trận pháp mà thôi, còn lại đều do hắn tự mình tìm hiểu. Thế nên toàn bộ quá trình học tập nọ đều nhờ hắn có hứng thú là chính, nếu như đụng vào vấn đề nào không thể giải quyết, hắn tức khắc vứt sang một bên!
Cho nên, khối ngọc giản bay giờ chẳng khác nào độc dược đối với Phong Nhược! Nếu như không phải nghe nói trong đó còn có thứ giá trị như ghi chép nhiều loại trận pháp trung cấp thì hắn đã sớm vứt đi rồi.
Nhưng mà hiện tại Phong Nhược cũng không có Ngũ Hành thạch hạ phẩm hay trung phẩm, vì vậy cũng không có hứng thú thử nghiệm.
"Phù ! Xem ra mình không có cách nào để đạt được cảnh giới như trong ngọc giản ghi lại rồi!" Phong Nhược cười một cách thoải mái, bên trong ngọc giản miêu tả về khí cơ cảm ứng rất huyền diệu. Thậm chí có nói, nếu như đạt được trình độ nào đó thì đến trận pháp đoán trước thiên đạo cũng có thể bố trí!
Nhưng vấn đề then chốt là Phong Nhược không cách nào tham khảo từ ngọc giản được cái gì. Bởi bì hắn có thói quen dùng tâm niệm khắc trận pháp, làm thế có thể rút ngắn thời gian bày trận, với lại không cần đống khí cụ vướng tay vướng chân nữa.
Hơn nữa, hôm qua khi Phong Nhược bố trí Chính Phản Như Sơn trận pháp cũng không có ý nghĩ phức tạp như vậy. Hắn chỉ không muốn khi trận pháp vận chuyển sẽ xung đột với thiên địa nguyên khí mà thôi. Mà cái đấy cũng không gọi là khí cơ cảm ứng! Hắn tu luyện Thanh Mộc Linh Quyết cùng Hắc Thủy Linh Quyết, có lẽ là hai bí quyết dung hợp lại thành Tiên Thiên Mộc Sát, có thể cảm ứng thiên địa nguyên khí di chuyển mà thôi.
Nếu như nói đây là khí cơ cảm ứng, so với miêu tả của ngọc giản thì khác nhau một trời một vực!
Thế nhưng, Phong Nhược lại cảm thấy có gì đó rất kỳ quái. Đó là ngay lúc bố trí thành công Chính Phản Như Sơn trận pháp, hắn đứng nơi mắt trận có thể cảm nhận một loại cảm giác rất huyền diệu, rất thoải mái, thậm chí có thể tùy ý khiến trận pháp vận chuyển nhanh hơn. Nếu không phải hắn thanh tỉnh lại rồi dời mắt trận ra ngoài thì không chừng năng lượng của mấy viên Ngũ Hành thạch tiêu hao hết chỉ trong nửa khắc!
"Xem ra, có cơ hội thì mình kiếm đủ sáu mươi tư viên Ngũ Hành thạch thổ thuộc tính rồi lại thí nghiệm một phen. Xem xem rốt cuộc nó có hiệu quả gì!".
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Phong Ngự
Tác giả: Lại Điểu -----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 95 : Ngự Kiếm Thuật khiếm khuyết
Dịch giả : One_God
biên dịch & Biên tập:vnhero
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Sự tình phát triển đúng như những gì Phong Nhược đã đoán trước. Đám người Thu sư tỷ tìm kiếm suốt ba ngày, săn bắn tất cả mười bảy con Ô xà nhưng khổ nỗi tất cả đều là con đực. Thậm chí, Tiểu Song vì thấy vậy mà cố gắng nên dẫn đến trọng thương.
Cuối cùng Thu sư tỷ không còn cách nào khác, đành từ bỏ nhiệm vụ trắc trở này mà không cam lòng chút nào. Sau đó tranh thủ hoàn thành qua loa mấy nhiệm vụ đơn giản của những người còn lại, rồi nhanh chóng trở về Trấn Thiên Tông, bởi vì theo qui định thì đợt tỷ thí sắp diễn ra.
Song đối với Phong Nhược thì đây quả là một tin tức không tệ. Ngay lúc hai người Lam Lăng và Tân Nguyệt cáo biệt, hắn tự mình đi đến Chấp sự Tả điện. Nhiều ngày qua hắn từ chỗ Lam Lăng đã tìm hiểu rõ ràng nhiệm vụ mà Thu sư tỷ muốn làm là gì. Hơn nữa thời gian để làm nhiệm vụ này là năm ngày, sau năm ngày thì người khác có thể tiếp tục nhận, mà hiện tại vừa vặn là ngày thứ năm.
Lúc này đây, Phong Nhược đang cố gắng xem xét những thanh ngọc giản nhiệm vụ màu đỏ. Tuy rằng số lượng chúng so với ngọc giản nhiệm vụ màu vàng ít hơn nhiều, nhưng cũng có đến hơn mấy ngàn cái, nếu xem qua một lần từ đầu đến cuối cũng cần thời gian rất lâu.
Song Phong Nhược cũng không vội ! Hắn dám khẳng định nhiệm vụ Thu sư tỷ tiếp nhận với ngọc giản nhiệm vụ màu đỏ hắn nhận không giống nhau, nếu không thì với nhãn lực của Thu sư tỷ chắc chắn sẽ không động tâm đến thế.
Hơn nửa canh giờ trôi qua, rốt cục Phong Nhược cũng tìm ra một thanh ngọc giản ghi rõ nhiệm vụ.
"Cần quả mật của Ô xà. Điều kiện là không tổn hại, không vấy máu, không vấy bẩn. Thù lao chính là Ngự Kiếm thuật sơ cấp khiếm khuyết, Đột Tự quyết! Thời gian còn lại hai mươi lăm ngày!"
"Ngự Kiếm thuật sơ cấp!" Phong Nhược chỉ cảm thấy trong đầu bỗng 'ầm" nổ vang một tiếng, dù cho hắn luôn luôn trấn định thì bây giờ cũng phải chấn động kịch liệt. Hắn thực sự không nghĩ đến phần thưởng cho quả mật của Ô xà lại là Ngự Kiếm thuật sơ cấp đó! Phải biết rằng Ngự Kiếm thuật phải đạt tới tu vi Trúc Cơ kỳ mới được tu tập! Đây mới là thần thông công kích chân chính của người tu đạo!
Song loại nhiệm vụ tưởng như đơn giản thế này lại thật sự rất khó gặp được, chỉ cần xem lúc nãy hắn tìm gần hết hai nghìn thanh ngọc giản màu đỏ mà không hề thấy thù lao như thế là biết rõ, có lẽ nhiệm vụ này do một người có thực lực mạnh mẽ lười vận động mới ban ra nhiệm vụ cấp này.
"Ngự Kiếm thuật sơ cấp! A ha ha! Trách sao ả Thu sư tỷ kia cứ đi săn giết nhiều Ô xà như thế!" Phong Nhược hít sâu một hơi dằn lại cảm giác đang kích động. Lúc sau mới lấy ra Yêu bài thân phận của mình áp lên trên ngọc giản, cho đến khi hồng quang biến mất rồi xuất hiện một trạng thái biểu trưng cho việc hắn đã hoàn thành nhiệm vụ.
Lúc này, ngọc giản màu đỏ chấn động rung rung, nhanh chóng chuyển sang màu xám tro. Đợi chừng nửa khắc trong tay Phong Nhược xuất hiện một con Phong hành chỉ hạc, sau đó nó xoay hai vòng rồi hướng bên ngoài bay đi.
Phong Nhược sửng sốt một lúc rồi nhanh chóng đuổi theo, hắn nghĩ thầm "người ra nhiệm vụ này quả nhiên là người tu đạo có thân phận!".
Tốc độ phi hành của con hạc nọ tương đối chậm, Phong Nhược chỉ tàn tàn đi bộ theo sau, tuy nhiên phương hướng con hạc bay đến lại là Hạ Tam Viện. Điều này khiến hắn cảm thấy hơi khó khăn một chút, bởi vì muốn đến được Hạ Tam Viện phải xuyên qua con rắn to đùng trước cửa viện!
Thế nhưng chỉ trong chốc lát Phong Nhược liền an tâm, bởi vì con hạc nọ tựa hồ có ấn ký nên cự mãng thật lớn kia không hề nhảy ra chào đón hắn.
Vừa đi qua chỗ được coi là ranh giới giữa Hạ Tam Viện và đệ tử ngoại môn thì nhiệt độ không khí nhất thời giảm xuống rất nhiều. Phong Nhược vừa mới bước tới gần trăm bước thì thấy trên mặt đất đã đóng một lớp tuyết mỏng, hơn nữa còn cực kỳ lạnh lẽo. Với thể chất hiện tại của hắn cũng không thể chịu đựng lâu, chỉ có thể âm thầm vận hành pháp lực để chống đỡ.
Hắn càng đi về phía trước thì lớp tuyết đóng càng ngày càng dày, bầu trời cũng có vô số bông tuyết trong suốt lấp lánh tung bay. Những bông tuyết này hoàn toàn khác biệt với bông tuyết ở phàm tục, mỗi bông tuyết đều có khá giống với lông ngỗng, hơn nữa còn tinh xảo không gì sánh bằng. Chúng có rơi vào trong tay cũng không hề tan biến đi, mà còn lạnh thấu xương. Phong Nhược đoán chừng chỉ cần một bông tuyết như thế này thôi, cũng có thể khiến cho phàm nhân đống thành băng rồi.
"Quỷ dị quá đi !" Phong Nhược nhịn không được vừa lạnh run vừa âm thầm suy nghĩ. May mà mình không có cưỡi phi hành tọa kỵ, bằng không cứ bay dưới tiết trời này thế nào cũng thê thảm lắm đây!
Phong Nhược dựa theo Phong hành chỉ hạc mà bước đi lảo đảo về phía trước hơn nghìn trượng. Đến khi gặp được một ngôi đình bằng ngói mới dừng lại, song lúc này hắn đã bị rét đến da tái môi tím, cả người cứ run rẩy lập cập! Không có cách nào cả, mỗi một bước tiến về trước lại càng lạnh hơn một chút, lúc này hắn đã vận hành toàn bộ pháp lực mà vẫn không ăn thua gì!
Mà điều càng khiến Phong Nhược tuyệt vọng chính là khoảng cách từ chỗ hắn đến đỉnh Thiên Phong còn rất xa! Phỏng chừng khi đứng được ở chỗ đó, hắn sẽ lập tức bị đóng cứng cho xem!
Còn trên tòa đài bằng phẳng đó lại không có phòng ốc gì cả, chỉ có một quầng ngân quang bao bọc, tất nhiên còn có những bông tuyết tựa như bầy linh điệp tung bay đầy trời nữa, nếu như không có cái lạnh thấu xương này quả thực nơi đây đúng là phong cảnh tuyệt đẹp.
Phong hành chỉ hạc chỉ dừng lại ở tòa đài bằng phẳng đó một lúc rồi nhanh chóng "vèo" một tiếng, hóa thành một luồng bạch quang tan biến đi, để lại một mình Phong Nhược đang run cầm cập!
"Người đâu? Sao lại không có ai hết vậy? Không phải mình bị người ta lừa rồi chứ?" Phong Nhược ngồi bệt trên sàn đá gọi tới gọi lui, ánh mắt đảo xung quanh tìm kiếm, đáng tiếc căn bản không hề có người nào cả!
Ngay lúc Phong Nhược nhiễm lạnh nên "hắt xì" thì có một bóng trắng từ trên đỉnh núi lăng không bay đến, ngay dưới chân bóng trắng rõ ràng có một luồng ánh sáng màu tím!
Chỉ trong thời gian vài nhịp thở, luồng ánh sáng tím nọ đã vọt tới trước mặt Phong Nhược, kế tiếp lóe sáng lên rồi hóa thành một thanh kiếm có hình dạng cổ xưa rơi vào sau lưng bóng trắng nọ.
"Ồ? Nhiệm vụ mật rắn là ngươi nhận sao?" Thân người màu trắng đứng vững vàng trên đất, khí định thần nhàn, bộ trang phục màu trắng rất hợp với khung cảnh khắp trời đầy tuyết cực kỳ xuất trần, làm tôn lên dung mạo anh tuấn. Nếu như có nữ nhân ở đây, chắc chắn nàng ta sẽ thốt lên "Ôi sao đẹp trai thế!"
"Bẩm ... bẩm ... đúng ... đúng.. đúng vậy! Thứ nọ ... nọ ... nọ ..." Phong Nhược cố gắng khống chế thân thể đang run cầm cập, nhưng vẫn không nói nên lời, rốt cuộc hắn chỉ biết lắp ba lắp bắp một hồi!
Nam tử anh tuấn kia thấy vậy liền nhíu mày, tay phải nhanh như chớp ném ngay ra một viên đan dược vào miệng Phong Nhược, nhất thời một luồng hơi ấm cấp tốc vận hành trong thân thể hắn. Chỉ sau vài lần hô hấp khí lạnh rét lúc trước đã bị khu trừ, mà hắn rốt cuộc cũng khôi phục lại như bình thường.
"Ôi ! Đa tạ sư thúc ! Nhiệm vụ quả mật Ô xà chính do đệ tử tiếp nhận!"
"Quả mật Ô xà đâu ?" Nam tử nọ có vẻ gấp gáp hỏi.
Nghe nói như thế, Phong Nhược không dám tiếp tục dài dòng nữa, lập tức lấy mật rắn từ Thắt lưng trữ vật đưa ra.
"Ồ ? Phẩm chất thật không tệ !" Nam tử kia lần thứ hai ngạc nhiên. Hắn trực tiếp lấy ra một thanh ngọc giản màu xanh da trời ném cho Phong Nhược, sau đó suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Ô xà này do ngươi tự tay giết chết à?"
"Khải bẩm sư thúc, hoàn toàn chính xác !"
"Hoàn toàn chính xác ? Ắt hẳn do vận khí của ngươi quá tốt!" Nam tử kia nhíu mày rồi không nói gì nữa, phất tay bảo Phong Nhược hãy rời đi.
Tuy nhiên hắn nào dám tự tiện rời đi chứ, đường về phía dưới còn có con mãng xà cực to ngăn trở, nên hắn vội vàng nói: "Khải bẩm sư thúc, xuống núi .... con... cự ... cự mãng kia làm sao?"
"Không cần quan tâm đến nó, cự mãng kia chỉ là một thứ bài trí mà thôi!" Nói xong câu đó, nam tử đó cũng không còn hứng thú nói chuyện tiếp với Phong Nhược nữa, hai tay hắn liền bắt quyết lập tức thanh kiếm sau lưng nhất thời bay vút đi, mang hắn trở lại đỉnh Thiên Phong.
"Chậc chậc! Lẽ nào đây chính là ngự kiếm phi hành trong truyền thuyết sao?" Hai mắt Phong Nhược tỏa sáng mà miệng không ngừng lẩm bẩm, nhưng sau cùng hắn phải lập tức rùng mình một cái!
"Không hay! Hiệu quả tránh rét của linh dược sắp dứt rồi!" Phong Nhược vội vàng ném thanh ngọc giản trong tay vào Thắt lưng trữ vật rồi chạy như bay xuống núi, hắn thực sự không muốn thưởng thức thêm cảm giác bị đông cứng như thế nào!
"Sao lại thế này! Ta chỉ mới nghỉ ngơi một canh giờ thôi, nhiệm vụ này sao lại có người hoàn thành được chứ! Đáng ghét! Tức chết mất thôi!"
Ngay lúc Phong Nhược còn đang cố gắng chạy trốn rét lạnh thì bên trong Chấp sự Tả điện vang lên thanh âm vô cùng phẫn nộ, nhưng đúng là tiếng của ả Thu sư tỷ kiêu ngạo không ai bằng kia!
"Cạch... rẽng..." Tức khắc thanh ngọc giản chứa thông tin nhiệm vụ lập tức bị ném nát bấy!
"Rốt cuộc là tên hỗn đản nào nhận thưởng nhiệm vụ này? Đừng để lão nương biết được, bằng không ta sẽ cho ngươi biết tay!" Thu sư tỷ kiểm tra ngọc giản sớm đã tức giận đến bốc lửa, ánh mắt long lên như loài sói dữ!
"Thu sư tỷ, xung quanh có nhiều người đang nhìn kìa!" Lúc này, Tân Nguyệt ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở. Dù sao nàng cũng là mỹ nữ có sức hấp dẫn nhất nhất Hạ Tam Viện, thế nhưng nếu ở trước mặt người khác mà khóc la om sòm thì mất hình tượng quá đi.
Những lời Tân Nguyệt vừa nói quả nhiên hữu hiệu, Thu sư tỷ lập tức ổn định lại tâm trạng. Ả vung tay áo lên rồi vội vàng rời đi, chỉ để lại Tân Nguyệt đang bối rối không biết thế nào. Đối với sự nổi giận của Thu sư tỷ nàng có thể hiểu rõ được, bởi vì phần thưởng của nhiệm vụ này quả thật rất lớn, có thể nói nếu đặt nhiệm vụ này vào chỗ nhiệm vụ cao cấp màu đen thì cũng hoàn toàn đủ tư cách!
"Kỳ quái? Là ai lại có thể cùng lúc săn bắt được Thư xà mà thời gian trả nhiệm vụ lại vừa vặn đến thế?" Tân Nguyệt lẩm bẩm một hồi, trong đầu nàng bỗng nhiên hiện lên một bóng người nhưng lập tức lắc đầu. "Không có khả năng, tu vi của hắn mới đạt Luyện Khí trung kỳ thôi mà. Hơn nữa cũng chỉ có một người thì làm sao dễ dàng diệt được con Ô xà cấp bốn đó chứ? Có lẽ không cần nghĩ thêm nữa, vì chỉ cần những mũi thủy tiễn có phạm vi công kích từ xa e rằng hắn cũng khó lòng tránh được, hơn nữa pháp lực của hắn cũng không có dấu hiệu tổn hao khi nào đâu".
Tân Nguyệt có cảm giác đau đầu, chỉ đành vỗ vỗ cái trán mình. Nàng cũng chỉ có thể rời đi với tâm trạng trầm trọng mà thôi, thứ chuyện quỷ dị này nàng cũng không có cách nào phán đoán nỗi.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius