Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 561: Thánh Vực kỳ lạ
Dịch: Darth Athox
Biên tập: monsoon
Nguồn: TTV
"Quái lạ? Có gì quái lạ?" Đường Thiên tò mò hỏi.
"Năng lượng tại Thánh Vực đậm đặc hơn ở Thiên Lộ nhiều. Thế nhưng rất kỳ lạ là vật liệu tại đây lại không có hồn. Tại Thiên Lộ, chỉ cần thứ gì hơi có năng lượng đều rất dễ sinh ra hồn. Tuy có rất nhiều võ hồn cấp tấp, thế nhưng võ hồn là thứ thường thấy nhất. Bí bảo có võ hồn, võ giả có võ hồn, ngay cả những chất liệu cấp cao cũng ẩn chứa mảnh vỡ võ hồn. Nhưng mọi tứ tại đây ta đều không thấy được võ hồn."
Giọng Tiểu Nhị đầy vẻ non nớt, thế nhưng Đường Thiên lại cực kỳ kinh ngạc, gã lẩm bẩm: "Sao lại không có võ hồn?"
"Ví dụ như Hồng Mao Tủy Căn, năng lượng ẩn chứa trong đó cực kỳ tinh khiết, rất khó gặp tại Thiên Lộ. Trước đây chúng ta vẫn nói năng lượng sinh hồn, tại nơi năng lượng nồng đậm rất dễ sinh thành võ hồn. Thế nhưng trong Thánh Vực lại không như vậy, trong Hồng Mao Tủy Căn không hề có võ hồn, ngay mảnh vỡ cũng không. Hơn nữa càng kỳ lạ hơn là bên trong nó ẩn chứa kiếm ý. Trước nay ta chưa từng nghe nói có loại thực vật nào lại ẩn chứa kiếm ý."
"Nghe thật thú vị." Đường Thiên hai mắt bừng sáng, gã đột nhiên nghĩ tới một vấn đề: "Vậy chúng ta chuyển những thứ này tới Thiên Lộ chẳng phải kiếm bộn rồi sao?"
Tiểu Nhị im lặng nhìn Đường Thiên.
Đường Thiên để ý thấy ánh mắt Tiểu Nhị có vẻ khác thường, vẻ mặt kỳ quái: "Tiểu Nhị, ngươi nhìn ta thế là sao?"
Giọng nói của Tiểu Nhị đầy tức giận: "Thiên Huệ của ngươi đâu? Lý tưởng của ngươi đâu? Hành trình của ngươi đâu? Sao ngươi chỉ nghĩ tới tinh tệ? Dã tâm đâu? Ánh mắt đầu? Cách cục đâu? Ngươi là thương nhân sao? Xin ngươi! Giờ ngươi là chúa tể một phương! Cả ngày nghĩ chuyện thấp kém như vậy, toe đuổi mấy thứ vớ vẩn này, đúng là chẳng ra gì!"
Đường Thiên vẻ mặt vô tội: "Chẳng lẽ ngươi không thấy kiếm tiền là một chuyện rất lợi hại sao?"
Tiểu Nhị hoàn toàn không biết nói gì. Được rồi, mình lại đi thảo luận vấn đề thâm ảo như vậy với gã ngốc, đầu óc mình bị thần kinh mới đúng.
Cuối cùng Tiểu Nhị bất đắc dĩ nói: "Chẳng lẽ ngươi không lo chuyện người lùn xanh ư?"
"Lo láng?" Đường Thiên nhếch miệng mỉm cười, hàm răng trắng bóng nhe nanh như dã thú, một khí tức hung hãn khát máu ập tới: "Ta đang lo không tìm được bọn chúng!"
Tiểu Nhị kinh hãi.
Đường Thiên đứng dậy bỏ đi chỉ để lại một bóng lưng túc sát.
Trên thục tế không riêng gì Tiểu Nhị phát hiện sự khác biệt của Thánh Vực cùng Thiên Lộ, Binh vốn cẩn thận chu đáo cũng nhanh chóng nhận ra điểm lạ. Có điều đối tượng nghiên cứu của Binh là thôn dân, để bố trí phòng tuyến tốt hơn, hắn cần hiểu rõ thực lực của thôn dân hơn.
"Thế nào?" Đường Thiên hỏi Binh.
Binh sắc mặt trầm ngưng: "Không tốt như tưởng tượng. Người nơi này tuy là Thánh giả trời sinh, thé nhưng bọn họ không có hồn vực."
"Không có hồn vực?" Đường Thiên giật mình, không có hồn vực thì làm sao trở thành Thánh giả?
"Ừm, hồn vực của chúng ta do võ hồn hóa thành, có thể khiến năng lượng điều động vận chuyển thoát ly ràng buộc của kinh mạch, do đó có thể trực tiếp mô phỏng pháp tắc thiên địa. Thế nhưng bọn họ căn bản không có kinh mạch. Thân thể bọn họ như một cái lọ chứa khổng lồ, có thể trực tiếp chứa đựng năng lượng. Bọn họ được ính ra như vậy, liên kết với năng lượng hơn xa võ giả Thiên Lộ. Bọn họ căn bản không cần kinh mạch hấp thu luyện hóa năng lượng, phương thức vận dụng năng lượng của bọn họ chính là phương thức của Thánh giả."
Binh chú ý thấy ánh mắt kinh ngạc của Đường Thiên, cười khổ nói: "Rất quái dị, nhưng sự thật là vậy, ta kiểm tra thân thể bọn họ, tất cả đều như vậy. Thế nhưng Thánh giả của bọn họ yếu hơn Thánh giả chúng ta rất nhiều."
"Vì sao?" Đường Thiên lại ngạc nhiên.
Binh giải thích: "Bọn họ vừa sinh ra là có thể trực tiếp điều động năng lượng. BỌn họ không cần lo lắng số lượng năng lượng, hơn nữa bọn họ trời sinh có thể chứa đựng rất nhiều năng lượng, bổ sung cũng rất thuận tiện, điều này khiến bọn họ căn bản không cần cân nhắc vấn đề hiệu suất năng lượng. Đòn tấn công của họ có hiệu suất sử dụng năng lượng cực thấp. Mà hồn thuật của chúng ta là do võ kỹ phát triển tầng tầng lên, chúng ta am hiểu sử dụng lượng năng lượng không nhiều nhưng thu được kết quả thỏa mãn. Nhưng bọn họ lại là lãng phí năng lượng, trước giờ ta chưa từng thấy võ giả có tỉ lệ sử dụng năng lượng thấp tới vậy."
Đường Thiên há hốc mồm, hiện tượng này của Thánh Vực hoàn toàn lật đổ kiến thức thông thường của gã.
"Vì thế tốt nhất ngươi không nên hy vọng gì vào sức chiến đấu của họ." Binh bất đắc dĩ nói.
"Tình hình không tệ đến thế chứ? Tốt xấu gì người ta cũng là Thánh giả." Đường Thiên bị kết luận của binh làm cho giật mình, gã đang trông cậy vào mọi người để phản công quay người giết vào lam triều, lật đổ hoàng tuyền.
Binh thấy vẻ mặt của Đường Thiên, rốt cuộc vui vẻ: "Ha ha, dọa ngươi đó. Những người này tuy công kích quá lãng phí, thế nhưng khống chế năng lượng lại như bản năng, toàn thân như một thùng năng lượng, chẳng khác nào chuẩn bị sẵn cho danh tướng tuyệt thế như ta."
"Các ngươi định giết về hư không thật à?" Tiểu Nhị nhẹ nhàng tiến lại: "Chẳng lẽ các ngươi cho rằng chỉ bằng thực lực mấy người chúng ta có thể chống lại toàn bộ quần thể người lùn xanh?"
Lời này của Tiểu Nhị là nói với Binh, gã ngốc vốn là kẻ thần kinh, chuyện hoang đường hơn nữa cũng dám làm, thế nhưng Binh là một võ tướng xuất sắc, trong thời khắc mấu chốt luôn rất bình tĩnh.
"Đương nhiên!" Đường Thiên dâng trào chiến ý: "Ta và Hạc, Tiểu Húc Húc có khế ước võ hồn, bọn họ không chết! Bọn họ chắc chắn đang chờ chúng ta tới cứu bọn họ!"
Giọng điệu của gã như chém đinh chặt sắt.
Tiểu Nhị nhìn Thiên Không Hổ.
Trầm ngâm trong chốc lát, âm thanh trầm trầm lại vang lên từ trong Thiên Không Hổ: "Một vạn năm trước, ta rời khỏi chiến hữu của mình, bọn họ tử trận nhưng ta vẫn sống. Ta hối hận vô số năm tháng, ta tự nói với mình, tuyệt đối không thể phạm phải sai lầm như năm xưa."
"Cho dù chết?" Tiểu Nhị nhướng mày.
Tiếng cười của Binh vang lên từ trong Thiên Không Hổ: "Ta là võ tướng, không ngôi mộ nào thích hợp hơn chiến trường. Có người sống, có kẻ chết, có người thắng lợi, có kẻ thất bại, ngươi vẫn là ngươi, vì sao sinh ra, vì sao chết đi, tất cả trong lòng."
"Thật sự. . . Thật bó tay." Tiểu Nhị lạnh lùng nhìn hai gã ngốc này, y lười cả khuyên bảo, dẫu sao quyền chủ đạo cũng không trên tay mình.
"Nếu đối phó với người lùn xanh." Tiểu Nhị lấy ra một món đồ, ném cho Đường Thiên: "Loại vũ khí này tiện tay hơn."
Đường Thiên nhận lấy, một sợi xích to bằng cánh tay, hai đầu sợi xích là hai quả cầu đồng thau phủ kín gai nhọn.
"Đồ tốt!"
Đường Thiên hai mắt bừng sáng, tung sợi xích ra sợi xích dài tới mười mét, quả cầu đồng to bằng cái thớt, cực kỳ nặng nề. Cứ ba tấc lại đan xen một thanh đoản kín, vung ra lít nhít như con rết. Hung khí như vậy chỉ nhìn cũng đủ khiến người ta kinh hãi.
"Lười đặt tên, cứ gọi là Chùy Rết đi. Chùy đồng là bí bảo chòm Sơn Án, cấp bạc, Toái Sơn Chùy. Đồ thường thôi, ưu điểm duy nhất là nặng. Những đoản kiếm này thì chòm sao gì cũng có, cấp bậc đều rất thấp, thuộc tính bất đồng. Ta cảm thấy binh khí như vậy rất hợp đẻ đối phó với người lùn xanh. Chùy Rết này cần sức mạnh rất lớn, thế nhưng ta tin chút sức trâu đó ngươi vẫn có."
Tiểu Nhị giọng điệu lạnh nhạt giới thiệu.
Đường Thiên lại cực kỳ vui mừng, không thể không nói binh khí này quả thật thích hợp để đối phó người lùn xanh. Số lượng người lùn xanh rất nhiều, đầu óc kém, phòng ngự năng lượng tương đối cao, thế nhưng thân thể yếu đuối.
Về phần sức mạnh, Đường Thiên cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng, dùng mãi không hết.
Giờ gã chỉ hận không thể lao vọt vào đám người xanh, đại sát tứ phương.
"Quả là hun khí." Binh không khỏi than thở, người lùn xanh hình thể nhỏ gầy, giáp hồn máy khổng lồ như vậy ngược lại hóa thành nắm đấm đanh kiến. Mà Chùy Rết này quả thật như một cái lược, có thể tưởng tượng một khi triển khai chắc chắn sẽ trở hành mưa máu bão thịt.
Hắn bỗng như có phát giác, quay mặt sang, trong tầm mắt, lam triều đã lướt qua đường cảnh giới.
"Chuẩn bị chiến đấu!"
Hắn cao giọng quát một tiếng, bay lên trời.
Thôn dân bên dưới rối loạn, bọn họ được sắp đặt trên nóc, trên tường đất, chằng chịt khắp nơi, mỗi vị trí đều được sắp đặt tỉ mỉ. Đáng tiếc những thôn dân này đều là người mới, có điều may là bọn họ tuy không phải chiến sĩ xuất sắc nhưng đại đa số đều là thợ săn hợp lệ.
Thương Châu địa thế hẻo lánh, mà thôn Hồng Thảo càng hẻo lánh, hoàn cảnh sinh tồn ác liệt, thôn dân đại đa số dùng săn bắt hái lượm mưu sinh
"Chú ý vị trí của mình, không nên rời khỏi vị trí."
Binh liếc mắt nhìn lam triều phía xa, kẻ địch đã tiến vào phạm vi hai mơi dặm xung quanh họ. Tuy các thôn dân cố sức khắc chế, thế nhưng Binh vẫn có thể thấy được vẻ sợ hãi trong mắt bọn họ.
Binh hiểu rõ tân binh, nói thật lòng, trong chiến tranh cường độ này, tân binh không có không gian sinh tồn. Thế nhưng trên tay giờ chỉ có những lá bài này, hắn không có lựa chọn.
Viễn chiến trở thành lựa chọn duy nhất.
Một khi bị người lùn xanh áp sát, những thôn dân này chắc chắn sẽ tan vỡ.
Trong Thiên Không Hổ, Binh âm thầm lắc đầu, từ khi theo Đườn thần kinh, hình như mình chưa đánh được trận nào sảng khoái, lần nào cũng cực kỳ uất ức.
Tân binh tân binh tân binh, lần nào cũng là tân binh, chẳng lẽ vì trước đây mình là giáo quan tân binh? Lần này còn bết bát hơn, tân binh ít ra còn hoàn thành huấn luyện thường này, những thôn dân này ngay kiến thức cơ bản nhất cũng không biết.
Lúc nào mình mới có thể suất lĩnh một đại quân vô địch, giết khắp bốn phương. . .
Nhớ năm xưa. . .
Được rồi, nhớ với chả nhung, nên thực tế một chút, không đúng, làm hồn tướng cũng phải thực tế một chút.
Nhìn lam triều phía xa, Binh hít sâu một hơi, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, nâng cánh tay hét lớn: "Nhớ những gì ta vừa nói chứ? Nào, chúng ta thử một lần!"
"Chuẩn bị!"
Binh ra lệnh.
Thôn dân được bố trí tại các góc nhanh chóng sáng rực lên, màu sắc bất đồng. Chỉ thấp khắp các nơi trong thôn trang, từng chùm sáng dồn dập tỏa ra.
Sóng năng lượng mãnh liệt khiến Đường Thiên không khỏi liếc mắt nhìn sang.
Cho dù những thôn dân này không có hồn vực nhưng sóng năng lượng cường đại như vậy vẫn khiến người ta kinh hãi. Bàn về cường độ năng lượng, Thánh giả Thiên Lộ có thúc ngựa cũng không đuổi kịp.
"Tốt lắm, tốt lắm, đúng vậy! Chú ý khống chế năng lượng phát ra, phải đều đặn, rất dễ dàng!" Binh lớn tiếng cổ vũ những tay mơ nà, nói tiếp: "Chú ý khẩu lệnh của ta."
"Một hai. . . Ba!"
Mỗi chùm sáng lại có một cột sáng bay ra, hướng về phía Thiên Không Hổ trên không trung. Nhìn từ trên trời xuống, hơn trăm cột sáng màu sắc khác nhau đồng thời tụ tập trên người Thiên Không Hổ. Cảnh tượng cực kỳ đồ sộ.
Ngay khi năng lượng tiếp cận, Binh đột nhiên biến sắc!
Không tốt! Chơi lớn rồi!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của acquyden
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 562: Chiến thuật ếch nhảy
Dịch: Darth Athox
Biên tập: monsoon
Nguồn: TTV
Khống chế năng lượng là kỹ năng mà bất cứ võ tướng nào cũng phải học tập và nắm giữ, trong đó đương nhiên có phân chia cao thấp. Võ tướng hiện giờ đại đa số học tập trong học viện, Binh lại không như vậy, sống trong thời chiến tranh loạn lạc khốc liệt nhất, năng lực khống chế của hắn vượt xa các võ tướng bình thường.
Độ khó khi khống chế năng lượng giáp máy lại càng cao, khống chế cả ngàn bộ giáp, cho dù trong thời của hắn cũng là trình độ cực cao.
Binh cực kỳ tự tin vào khả năng khống chế năng lượng của mình, 146 thôn dân? Chút người đó có là gì?
Khi năng lượng tụ tập lại, Binh vốn đầy tự tin lập tức ý thư được không ổn.
Số lượng năng lượng kinh người khiến hắn cảm thấy mình như đặt thân trong một biển rộng mênh mông mãnh liệt, thậm chí cảm giác mờ mịt không biết r tay từ đâu. Trong lòng hắn thầm căng thẳng, vốn kinh nghiệm chu đáo, hắn biết tình hình nguy hiểm rồi.
Khống chế năng lượng, nhưng khi năng lượng vượt qua một hạn mức nhất định cũng không cách nào khống chế. Hắn vạn lần không ngờ năng lượng những thôn dân này phát ra lại kinh khủng tới vậy!
Quả không hổ danh thùng năng lượng hình người.
Võ hồn của Thiên Không Hổ sáng rực lên chói mắt, đây là đặc điểm khi nó vận chuyển toàn lực. Mà Binh lúc này cũng vứt bỏ mọi tạp niệm, tập trung tất cả tâm thần, như vô số xúc tua đưa vào trong biển năng lượng mãnh liệt này.
"Tiểu quỷ, nếu nhóc phát hiện khống chế thất bại thì cứ ném nó đi!"
Lời của A Tín đột nhiên lóe len trong đầu như tia chớp.
Đúng rồi, ném đi!
Con mắt Binh đột nhiên sáng rực lên, Thiên Không Hổ tâm ý tương thông cùng hắn, đột nhiên sáng rực lên, chùm sáng năng lượng bao quanh Thiên Không Hổ chậm rãi chuyển động.
Viu viu viu. . .
Chùm sáng chuyển động càng lúc càn nhanh, từng vệt lửa chói mắt bùng lên, năng lượng xoay tròn cao tốc tạo thành đốm lửa.
Vệt lửa vờn quanh kén ánh sáng như con thoi.
Đùng!
Tiếng nổ trầm trầm như tiếng trống khiến lòng người giật thót. Kén ánh sáng xoay tròn cao tốc như đạn pháo rời nòng, kéo theo một vệt sáng dài, hóa thành một đường vòng cung tao nhã, bay về phía bầy người lùn xanh chi chít nơi chân trời.
Tất cả thôn dân đều rướn cổ, ánh mắt dính chặt vào cuối vệt sáng chói mắt kia.
Số lượng người lùn xanh quả thật quá nhiều, tuy Binh quả thật đã mất khống chế, thế nhưng vẫn rơi vào đại dương xanh lam quỷ dị kia.
Ầm!
Một quả cầu lửa đỏ rực bùng lên, như vầng mặt trời nuốt trọn vô số người lùn xanh. Sóng khí kinh người như cơn lốc quét ngang toàn trường, những người lùn xanh may mắn không bị quả cầu lửa thôn phệ bị sóng khí đảo qua, va vào nhau như dã thú, vô số thân thể nhỏ bé bị hất bay, máu tươi bay khắp nơi.
Đất rung núi chuyển, cảnh tượng như ngày tận thế!
Tất cả mọi người đều choáng váng trước cảnh tượng này ngay cả chính Binh cũng há hốc mồm chứ đừng nói những thôn dân khác, ai nấy mắt chữ a mồm chữ o, vẻ mặt ngơ ngác.
Một đám mây hình nấm cực kỳ bắt mắt khiến cả lam triều mãnh liệt như trúng phép định thân, ngưng bặt trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Giữa biển màu xanh lam đó xuất hiện một cái hố tròn cháy đen khổng lồ, diện tích so được với toàn bộ thôn trang.
Lấy hố tròn cháy đen đó làm trung tâm, phạm vi vài dặm xung quanh là vô số thi thể màu lam như bặt lúa, những người lùn xanh này đều bị sóng chấn động phá vỡ nội tạng mà chết.
Uy lực cường đại đó chấn nhiếp cả Đường Thiên, gã ngây dại, đột nhiên hoan hô: "Chú già Binh, làm tốt lắm!"
Tiếng hoan hô của đường thiên cũng kéo tâm thần mọi người trở lại, ánh mắt các thôn dân nhìn Binh lập tức trở nên bất đồng.
"Đương nhiên rồi!" Binh đương đương tự đắc: "Đây là phong thái danh tướng!"
Trong Thiên Không Hổ, Binh âm thầm lau mồ hôi lạnh, thầm nghĩ, vừa rồi thật nguy hiểm.
Có điều một đòn kinh thiên động địa vừa rồi cũng khiến các thôn dây gây dựng lên tự tin rất lớn, ít nhất vẻ sợ hãi trên gương mặt bọn họ cũng tan đi phân nửa. Với tân binh, thắng lợi là liều thuốc bổ tốt nhất, có thể ổn định tâm thần, khiến bọn họ thích ứng với chiến trường.
"Được rồi, chúng ta tiếp tục! Lại như vừa nãy." Binh không quên bổ sung: "Cường độ giảm bớt một nửa! Nhớ kỹ là giảm bớt một nửa đấy!"
Rất nhanh chóng, từng chùm sáng bùng lên, từng cột sáng truyền vào Thiên Không Hổ.
Năng lượng bớt đi một nửa, khả năng khống chế của Binh lập tức bộc lộ, một viên đạn ánh sáng lớn cỡ nửa người lại vẽ một đường vòng cung duyên dáng, bay về phía đám người lùn xanh.
Người lùn xanh rối loạn, vụ nổ vừa rồi đã làm chúng choáng váng.
Đạn ánh sáng càng lúc càng gần, người lùn xanh bên dưới ra sức bỏ trốn khắp bốn phía, thế nhưng chúng ngàn vạn lần không ngờ, đạn ánh sáng còn trên đầu chúng năm trượng đã nổ tung!
Ầm!
Quả cầu lửa đỏ rực lại bùng lên, vụ nổ ngay giữa không trung, hiệu quả càng thêm xuất sắc, sóng xung kích quét ngang bốn phương, như bẻ gãy cành khô.
Chỉ một đòn, Binh lập tức nhận ra sóng xung kích ảnh hưởng lên người lùn xanh còn mạnh hơn bản thân vụ nổ.
Người lùn xanh công kích cường hãn, động tác nhanh nhẹn linh hoạt, phòng ngự năng lượng cũng mạnh, nhưng thân thể yếu đuối, sóng xung kích cường độ không lớn cũng có thể tạo thành thương tôn trí mạng cho bọn chúng. Đã tìm ra nhược điểm, đương nhiên có phương án sát thương hữu hiệu.
Người lùn xanh như bừng tỉnh giấc chiêm bao, âm thanh sắc nhọn vang lên từ phía sau, đại dương màu xanh như bừng tỉnh, chúng bắt đầu giang chân, lao về phía thôn trang như thủy triều.
Khí thế lam triều ập tới khiến người người tuyệt vọng, nếu không phải thắng lợi vừa rồi khiến bọn họ tin tưởng Binh hơn đôi chút, bọn họ đã sớm tan vỡ, xoay người bỏ trốn.
"Này, Mãnh Nam, phòng tuyến bên trong giao cho ngươi!"
Giọng điệu Binh mang theo vẻ trêu chọc nói với Đường Thiên, Tiểu Nhị sắc mặt đen thui, cái tên này khiến y cũng xấu hổ thay. . .
Đường Thiên nắm Chùy Rết, nhảy xuống tường đất, không buồn quay đầu lại nói: "Giao cho ta!"
"Đúng là đầy chí khí!" Trong Thiên Không Hổ, Binh lặng lẽ nói, hắn lại cao giọng cổ vũ thôn dân: "Làm tốt lắm, cứ như vậy, chúng ta làm lại lần nữa nào! Chuẩn bị. . ."
Thiên Không Hổ trên bầu trời lại sáng lên, lần này nó bắn ra ba viên đạn ánh sáng. Mỗi viên đạn đều nhỏ hơn một chút, ba viên bay tới khoảng không bên trên lam triều, ầm ầm nổ tung.
"Tiếp tục nào!"
Tiếng hô của Binh lại vang lên, Đường Thiên không bồn quay đầu lại, kéo Chùy Rết, phóng thẳng về phía lam triều trước mặt.
Người lùn xanh nhu thủy triều, vô số hương mặt tam giác âm lãnh hiếu sát, làn da màu xanh quỷ dị lay động trong tầm mắt gã, cảnh sắc hai bên nhanh chóng lướt qua, trong lòng Binh lại bình tinh dị thường.
Hạc, Tiểu Húc Húc, Tỉnh Hào đại ca, mọi người nhất định phải kiên trì!
Ta chắc chắn sẽ tới cứu mọi người!
Chắc chắn!
Con mắt Đường Thiên bỗng hiện lên màu máu, chiến ý trong cơ thể như một quầng lửa rừng rực cháy.
Không ai ngăn được ta!
Tiếng hét ầm ầm nổ tung trong lòng gã,, Đường Thiên như con gấu nổi điên, gầm lên lao thẳng về phía lam triều.
Tiểu Vũ ráng sức bò lên bức tường đất, vừa vặn thấy cảnh tượng này, cậu bé như bị sét đánh. Lam triều vô bờ bến như cơn hồng thủy ầm ầm quét tới, Mãnh Nam đại ca gào thét xung phong, bóng dáng cô đơn tịch liêu, như không biết tự lượng sức mình.
Thế nhưng không biết vì sao Tiểu Vũ bỗng có cảm giác khốc liệt tới cực điểm, rất nhiều năm sau cậu cũng không thể quên cảnh tượng này.
Song phương đều dốc sức lao tới!
Trong chớp mắt, ngay khi sắp va chạm, Đường Thiên bỗng rung Chùy Rết, Chùy Rết dài hơn mười mét hóa thành một quầng gió xoáy, bóng dáng Đường Thiên hoàn toàn bị bao phủ trong cơn lốc này.
Người ngã ngựa đổ, máu thịt be bét, như bẻ càn khô.
Chùy đồng nặng nề xẹt qua không khí, làm vang lên những tiếng rít trầm trầm, những lướt kiêm buộc ở xiềng xích cũng cắt ngang không trung, tiếng động cao vút sắc bén, hai âm thanh tuyệt đối bất đồng đó hòa hợp, thanh thế cự kỳ kinh người.
Đường Thiên hoàn toàn vứt bỏ hồn thuật, gã dùng đấu pháp thân thể thuần túy, đấu pháp thô bạo đó ngay cả Huyết Thánh cũng ít khi dùng tới, nhưng hiệu quả lúc này lại tốt tới kỳ lạ.
Thân thể Người lùn xanh gầy yếu, trước công kích cuồng bạo đó chẳng khác nào miếng bánh quy giòn, vô lực ngăn cản.
Đường Thiên căn bản không cần lo lắng vấn đề ngộ thương. Chùy Rết nặng nề trên tay gã lại cực kỳ nhẹ nhàng, Huyết Lô không ngừng cường hóa thân thể gã, khiến thân thể gã càng lúc càng cường đại hơn so sới trước kia.
Gã không những không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại thân thể ấm áp, như sức mạnh đang ngủ say dần dần thức tỉnh. Nếu lúc này chú ý kỹ da dẻ của gã chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên, làn da gã đen kịt như mực, hiện lên màu kim loại.
Huyết Lô hấp thu hắc kim, truyền vào mỗi vị trí trên thân thẻ Đường Thiên, thế nhưng đại đa số không bị hấp thu. Lúc này Đường Thiên hết ức chăm chú, mỗi phần lực lượng đều được gã điều động, hắc kim lắng đọng trong người cũng trở nên sinh động.
Chùy đồng nặng nề mang theo khí lưu cũng đủ khiến thân thể người lùn xanh tan nát, mà những thanh đoàn kiếm buộc vào kia, chỉ cầm khẽ chạm vào sẽ cắt đứt rời thân thể.
Bản năng chiến đấu của Đường Thiên cự kỳ cường hãn, mà một khi lâm vào khổ chiến, Đường Thiên càng chăm chú, bản năng chiến đấu càng thêm đáng sợ.
Bầy người lùn xanh này yếu hơn bầy bọn họ gặp ở biển ánh lam nhiều, hơn nữa mũi mâu đen trong tay bọn chúng yếu hơn cành cây băng lam, có thể nói chẳng khác gì cây tăm.
Đường Thiên nhanh chóng phát hiện mình lao thẳng như vậy thật ra hiệu suất không cao, đặc biệt là uy lực những thành đoản kiếm kia không phát huy được.
Đầu óc xoay chuyển, một ý tưởng cổ quái xuất hiện trong đầu gã.
Đường Thiên bỗng nhảy bật lên, gã như con ếch đột nhiên nhảy cao năm trượng. Nhìn người lùn xanh chi chít ben dưới, gã nhếch miệng mỉm cười, múa Chùy Rết trong tay thành một đoàn bóng mờ.
Người lùn xanh trong khu vực này hoàn toàn không ngờ Đường Thiên lại đột nhiên xuất hiện, khi những vệt bóng mờ kia chụp xuống, bọn chúng thậm chí không có cả cơ hội bỏ chạy.
Trong phạm vi bao phủ của Chùy Rết, nơi này chẳng khác nào máy xay thịt, máu thịt be bét, đoàn kiếm chi chít như răng lược quét qua khu này.
Ầm!
Máu thị bay khắp bốn phía, thân thể đám người lùn xanh đồng thời bùng nổ, không còn một người lùn xanh nào còn đứng. Tình cảnh tanh máu khiến ai nấy chứng kiến sắc mặt tái nhợt.
Người lùn xanh xung quanh cũng choáng váng, không đợi bọn chúng phản ứng lại, Đường Thiên lại nhảy lên.
Gã như tia chớp hạ xuống một điểm đầy người lùn xanh khác, lại một cơn mưa máu.
Binh đứng xa xa quan sát Đường Thiên, khi gã thấy đấu pháp cổ quái đó của Đường Thiên, không khỏi bật thốt lên: "Chiến thuật ếch nhảy!"
Vẻ mặt Binh như gặp quỷ.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của acquyden
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 563: Tiểu Nhị và Mầm Mầm
Dịch: Darth Athox
Biên tập: monsoon
Nguồn: TTV
Chiến thuật ếch nhảy không phải loại chiến thuật thường dùng, trên thực tế, điều kiện sử dụng của nó rất hà khắc, cần thỏa mãn rất nhiều hạng mục. Cho dù khi còn ở binh đoàn Nam Thập Tự, Binh cũng không mấy khi dùng đến. Mà vì đây là chiến thuật ngoài lối thường nên Binh cũng không dạy cho Đường Thiên.
Cho nên khi Binh thấy Đường Thiên vô sự tự thông sử dụng chiến thuật ếch nhảy, hơn nữa hiệu quả còn cực kỳ xuất sắc, vẻ mặt hắn như gặp quỷ.
Bản năng chiến đấu thật đáng sợ.
Binh thu hồi tâm thần, hắn cao giọng hô: "Tiếp nào!"
Vẻ căng thẳng trên mặt các thôn dân cũng tan đi không ít, hơn nữa số lần phối hợp nhiều lên, mọi người cũng nhanh chóng lĩnh ngộ được bí quyết trong đó. Những thôn dân này từ nhỏ đã giao thiệp cùng năng lượng, tự nhiên vận dụng năng lượng thành thạo, hơn nữa thể chất bọn họ rất đặc biệt, cũng giúp họ có thêm ưu thế khi điều động năng lượng.
Khắc phục tâm lý sợ hãi, biểu hiện của họ lập tức khiến Binh vui mừng.
Năng lượng mọi người phát ra cực kỳ bình quân, cũng cực kỳ chính xác, với võ tướng am hiểu khống chế năng lượng, binh lính như vậy có thể khiến thực lực gia tăng tới vài cấp.
Binh hiện tại chính là như vậy.
Hắn mang theo một đám nông thôn dân dã, đánh lam triều đáng sợ túi bụi.
Quả thật là đánh đập túi bụi.
Mà theo phối hợp ăn ý dần, khoảng cách giữa mỗi lần công kích thu nhỏ, dần hình thành cục diện nghiêng hẳn một bên như vậy.
Công kích liên tục, Binh đã tìm ra phương thức hữu hiệu nhất đối phó với người lùn xanh. Mỗi đợt bắn hắn chia ra tám viên đạn ánh sáng, uy lực mỗi viên đạn nhỏ hơn rất nhiều, thế nhưng tám viên đạn có thể bao chùm một khoảng không dài chừng 500m, rộng 100m.
Với lam triều nhìn không thấy cuối, mỗi lần công kích đều không mấy ảnh hưởng, thế nhưng Binh luôn khống chế khu vực nổ ở chính giữa lam triều.
Vài lần liền người lùn xanh bị Binh chặn ngang cắt đứt Binh thấy rất rõ, chút hỏa lực đó chẳng bõ bẽn gì với lam triều, thế nhưng lợi dụng tốt có thể chặt đứt liên hệ trước sau.
Còn ở phía trước có con ếch tàn bạo Đường Thiên không ngừng nhảy tới nhảy lui, mỗi lần nhảy đều để lại một khu vực trống trải hình tròn.
Chỉ chớp mắt, tiền quan không được bổ sung trợ giúp lập tức thủng trăm ngàn lỗ, hoàn toàn thay đổi.
Mà không ai chú ý tới Tiểu Nhị mang theo Mầm Mầm lại lướt đi trong đại quân, tìm bóng dáng thủ lĩnh kẻ địch.
Mầm Mầm nói, đội ngũ khổng lồ như vậy chắc chắn có thủ lĩnh.
Tiểu Nhị Thuần Di xuất quỷ nhập thần. Mỗi lần xuất hiện đều tạo thành rối loạn. Thế nhưng không đợi người lùn xanh xung quanh phản ứng lại, bọn họ đã biến mất không còn tăm hơi.
"Ở đâu?" Tiểu Nhị cố kiềm nén trái tim xao động của mình.
Mình lại đi tin Mầm Mầm…
Được rồi, khi Tiểu Nhị chuẩn bị xuất kích, Mầm Mầm không biết chui ở đâu ra, ánh mắt tội nghiệp khiến Tiểu Nhị không cách nào từ chối. Được rồi, ai bảo thằng nhóc này cứu mình một mạng..
Tiểu Nhị cắn răng, mang theo Mầm Mầm.
Sau đó Mầm Mầm y y a a một hồi, nói có thể tìm được thủ lĩnh người lùn xanh, thế mà mình cũng ngơ ngơ ngác ngác, tin nó.
Sao ta lại thành thế này. . .
Tiểu Nhị thầm hối hận không thôi, y dám chắc dây thần kinh nào của mình bị rối rồi nên mới hồ đồ theo tên nhóc Mầm Mầm này. So sánh ra, chiêu chiến thuật ếch nhay trông rất có trình độ của cái gã mình hay kêu là ngốc kia khiến Tiểu Nhị bỗng có cảm giác trí thông minh của mình bị diệt sạch trong chớp mắt.
Ngục Hải Kiếm trên tay mình giờ còn chưa ra được chiêu nào. . .
Rốt cuộc đầu óc ta hồ đồ tới mức nào đây.
Cũng may năng lượng ở đây cực kỳ đậm đặc, y Thuần Di thoải mái mà không cần lo lắng vấn đề năng lượng.
Đột nhiên Mầm Mầm kích động y y a a về phía trước không ngừng, sắc mặt Tiểu Nhị ngờ vực: "Ngươi chắc chắn chứ? Lần này không lừa ta đấy chú?"
Tình hình như vậy y đã gặp vài lần, liên tục vồ hụt khiến y không thể không hoài nghi.
Mầm Mầm kiên quyết gật đầu liên tục, còn lấy tay ra dấu trên đầu, dáng vẻ như "nếu lần này còn sai ta tự vẫn tạ tội". . .
Được rồi, cả cái trò này cũng dùng mấy lần rồi, dẫu sao mình cũng đã lên thuyền giặc, Tiểu Nhị bất đắc dĩ dĩ nghĩ, thân hình nhanh chóng biến mất theo hướng Mầm Mầm chỉ.
Khi Tiểu Nhị xuất hiện trở lại, con mắt y đột nhiên co rút. Người lùn xanh xung quanh rõ ràng mạnh hơn đám pháo hôi xung quanh, khí thế đột ngột mạnh hơn khiến áp ực của y gia tăng.
Gần như trong chớp mắt, Tiểu Nhị vào thế chuẩn bị đối địch.
Thế nhưng kẻ địch phát giác con nhanh hơn tưởng tượng của y, hoàn toàn không có vẻ trì độn của nhưng người lùn xanh trước đó.
Tiếng thét vang lên chói tai.
Người lùn xanh xung quanh cầm mâu gỗ, điên cuồng lao về phía Tiểu Nhị, động tác của chúng cực kỳ nhanh nhẹn.
Nhưng không đợi Tiểu Nhị phản ứng lại, Mầm Mầm, y y a a một tiếng, lao thẳng về phía đám người lùn xanh. Tiểu Nhị chỉ thấy mắt hoa lên, đã mất đi bóng dáng Mầm Mầm, khóe mắt y giật giật, tốc độ thạt nhanh!
Tốc độ bầy người lùn xanh trong mắt Mầm Mầm đã không chậm, nhưng so với Mầm Mầm vẫn không cùng một trình độ. Mầm Mầm chỉ để lại một tàn ảnh nhàn nhạt rồi lập tức biến mất không còn tăm hơi.
Phốc phốc phốc!
Tiểu Nhị ngạc nhiên phát hiện đầu người lùn xanh trước mặt điên cuồng tấn công về phía hắn đột nhiên nổ tung như quả dưa hấu, Tiểu Nhị mơ hồ thấy được một cái bóng mờ như làn khói nhẹ lóe lên rồi biến mất.
Mầm Mầm… lại lợi hại như vậy!
Con ngươi Tiểu Nhị suýt nữa rơi xuống đất.
Mầm Mầm cực kỳ linh hoạt, lượn tới lượn lui, nếu nói Đường Thiên như một con ếch tàn bạo, Mầm Mầm lại như một con sóc linh hoạt nhẹ nhàng. Cái đầu nó còn nhỏ hơn người lùn xanh, khiến nó tới lui càng thêm thong dong.
Mầm Mầm lập tức xuất hiện trên vai một người lùn xanh, nắm đấm nhỏ đánh lên đầu người lùn xanh này, ầm, đầu tên người lùn xanh nổ tung, vô số dịch xanh bắn tung khắp nơi.
Khóe mắt Tiểu Nhị giật giật, thật hung bạo! Y bỗng nhớ lại, Mầm Mầm đã từng học Thôn Quang Thiết Quyền, nắm đấm nó tuy nhỏ nhưng cực kỳ cứng rắn.
Dịch xanh chưa kịp bắn ra, Mầm Mầm đã nhảy tới vai một người lùn xanh khác, như quả đạn pháo.
Ầm ầm ầm!
Người lùn xanh trong tầm mắt Tiểu Nhị dồn dập nổ đầu.
Với Tiểu Nhị, tình thế trước mắt không thể nói là tanh máu nhưng vẫn khiến y cực kỳ rung động. Thực lực mà Mầm Mầm bộc lột vượt quá tưởng tượng của y.
Đột nhiên, một tiếng y a vang lên.
Theo âm thanh, lúc này Tiểu Nhị mới chú ý thấy một bầy người lùn xanh đang hốt hoảng lui lại phía sau. Chuyện này lập tức khiến Tiểu Nhị chú ý, thực lực người lùn xanh không mạnh, thế nhưng hung hãn không sợ chết, từ đầu đến giờ Tiểu Nhị chưa từng thấy chúng trốn tránh.
Đám người lùn xanh này có biểu hiện lạ, khiến Tiểu Nhị lập tức ý thức được, tóm được cá lớn rồi!
Y lập tức lao thẳng tới.
Gã ngốc kia có lợi hại đến đâu cũng không thể dùng sức một người giết chết hết đám pháo hôi người lùn xanh kia. Đây mới là nguyên nhân căn bản khiến Tiểu Nhị đồng ý với đề nghị của Mầm Mầm, bắt giặc phải bắt vua trước, đây là biện pháp tốt nhất để đối phó với chiến thuật biển người!
Tiểu Nhị nhanh chóng khóa mặt một người lùn xanh trông có vẻ già nua nhất trong bầy.
Rất ít người lùn xanh có dung mạo già cả, chúng như đúc từ cùng một khuôn, người lùn xanh già nua này xem ra là một đại nhân.
Kiếm Ngục Hải trên tay ung dung giải quyết vài người lùn xanh nhào tới, Tiểu Nhị tiếp tục truy kích. Không có cành cây băng lam uy hiếp, thực lực người lùn xanh không hề đáng kể chút nào.
Nhưng đúng lúc này, bảy tám mũi lao bắn về phía Tiểu Nhị.
Mũi lao đen thui cũng được chế tạo bằng cành cây, Tiểu Nhị chẳng biết là gì. Trên mũi lao đen kịt như có một luồng ba động nhàn nhạt khiến tâm thần Tiểu Nhị rung động.
Gần như không hề nghĩ ngợi, thân hình y rung khẽ như quỷ mị, lướt sát qua những mũi lao mà không đón đỡ.
Ngay khi lướt qua những mũi lao này, luồng ba động rõ rệt khiến Tiểu Nhị âm thầm sợ hãi. Y gần như dám khẳng định, mũi lao màu đen cực kỳ nguy hiểm.
Cảm giác coi thường vừa rồi lập tức tan sạch, Thánh Vực có quá nhiều nguy hiểm trí mạng mà mình không biết.
Kiếm Ngục Hải rung rung trong tay, sóng khí vô hình tỏa ra, không có sóng năng lượng, chỉ có lưỡi kiếm không khí do thân kiếm phá không hình thành.
Tiểu Nhị tuy không làm được như Tỉnh Hào, kiếm xuất pháp tắc, thế nhưng dẫu sao y cũng là một kiếm khách đường hoàng, kiếm pháp của y thậm chí còn xuất sắc hơn Hạc. Đã biết khả năng phòng ngự năng lượng của người lùn xanh rất xuất sắc nhưng phòng ngự lực lượng lại rất tệ, y đương nhiên có biện pháp của ình
Phốc phốc phốc!
Y lướt qua vài người lùn xanh, máu xanh yêu dị bắn ra, khác với Mầm Mầm chỉ thích đánh nổ đầu, mỗi kiếm y đâm ra đều là vi trí trí mạng, thế nhưng không có kiếm nào tương đồng.
Thế nhưng,Mầm Mầm nhanh hơn y, Mầm Mầm giẫm lên vai người lùn xanh bay lượn, hình thể của nó bé nhỏ, tốc độ nhanh như chớp giật, hững mũi lao đen muốn đâm trúng nó cũng cực kỳ khó khăn.
Gương mặt nhỏ bé của Mầm Mầm cực kỳ hưng phấn, người lùn xanh già nua cách nó càng lúc càng gần.
Nếu có thể bắt được thủ lĩnh của đối phương, vậy chắc chắn là công lao cực lớn, chủ nhân nhất định sẽ khen thưởng mình!
Trước mắt Mầm Mầm hiện lên vô số món ăn ngon, nước miếng chảy dài. . .
Ka ka ka. . .
Nó âm thầm hoan hô, dùng sức giẫm mạnh lên vai người lùn xanh dưới chân, thân hình như điện nhào về phía đối phương.
Viu!
Một điểm đen nhỏ bắn tới, à một mũi mau đen kịt đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt nó. Đối phương như con rắn độc ẩn nấp tỏng bóng tối chờ thời cơ đánh một đòn trí mạng, mà thời cơ lần này đã bị hắn nắm bắt được!
Thật âm hiểm. . .
Con mắt nho nỏ của Mầm Mầm trợn tròn, một mâu này của đối phương súc thế đã lâu, nhanh như chớp giật, Mầm Mầm không kịp phản ứng lại, trơ mắt nhìn thân thể mình va về phía mũi mâu của đối phương.
Tiểu Nhị cách đó không xa biến sắc, tay chân lạnh lẽo, không. . .
Người lùn xanh vừa phóng mâu lộ vẻ vui mừng như điên, bóng dáng xuất quỷ nhập thần nhanh như chớp giật của Mầm Mầm đã khiến hắn sợ hãi. Hắn vừa hộ tống thủ lĩnh lui lại phía sau vừa âm thầm mưu tính. Hắn đang chờ cơ hội tốt nhất, hắn biết mình chỉ có một cơ hội xuất thủ, nếu đánh không trúng, vậy chắc chắn không có cơ hội thứ hai.
Rốt cuộc cơ hội cũng đến!
Chết đi!
Hắn cực kỳ tự tin, vô số trận chiến trước đây chứng minh, chỉ cần kẻ địch bị mũi mâu của hắn đâm trúng, chưa từng có người sống.
Thế nhưng cảnh tượng tiếp theo diễn ra lại khiến sắc mặt vui mừng của hắn cứng lại.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của acquyden
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 564: Thạch Dũng
Dịch: Darth Athox
Biên tập: monsoon
Nguồn: TTV
Mũi mâu đâm trúng bụng Mầm Mầm.
Một mâu này mưu đồ đã lâu, mười phần lực lượng, mũi mâu sắc bén lập tức đâm vào cái bụng thịt tròn vo của Mầm Mầm, thế nhưng cảm giác từ mũi thương lại thật xa lạ.
Đợi đã. . . Đây là. . .
Đùng!
Một tiếng vang trầm trầm, Mầm Mầm tròn vo như quả bóng da cực kỳ co giãn, bị côn gỗ chọc vào một cái. Sức mạnh cường đại bùng phát, vẻ sợ hãi trên mặt Mầm Mầm còn chưa rút, nó chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên.
Viu!
Mầm Mầm hóa thành một điểm đen nhỏ, càng bay càng cao.
Này này này. . .
Người lùn xanh này vẻ mặt ngơ ngác nhìn điểm đen biến mất trên bầu trời, một mâu vừa rồi hắn đã dùng hết tất cả sức lực, không ngờ không đam thủng được bụng của vật nhỏ đó. . .
Này này này. . . Đó còn là bụng ư. . . Thứ nhỏ nhỏ kia là quái vật gì?
Gương mặt Tiểu Nhị vốn đầy sát ý cũng hóa thành quái lạ, một mâu vừa rồiy đã chứng kiến. Vốn tưởng rằng Mầm Mầm bị xuyên thủng, nào ngờ ngay da cũng không đâm rách, hơn nữa. . .
Tiểu Nhị liếc mắt nhìn chấm đen nhỏ bay vèo ra phía xa, cảm thấy buồn cười khó tả, đứa nhóc này chắc tới thế giới là vì chọc cười quá. . .
Nụ cười trên khóe miệng chỉ lóe lên rồi vụt tắt, ánh mắt y lại khóa chặt người lùn xanh già nua kia, Mầm Mầm dùng đường vòng cung mỹ lệ của mình chứng minh cho dù tìm được mục tiêu cũng không dễ đắc thủ.
Có điều, bằng chút thực lực đó mà muốn ngăn cản mình? Nằm mơ ư!
Con mắt Tiểu Nhị lạnh đi, thân hình đột nhiên biến mất, Thuần Di!
Một khắc sau, y xuất hiện phía sau người lùn xanh vừa đâm một mâu lúc nãy. Người lùn xanh kia thực lực bất phàm, nhận ra nguy hiểm, mũi mâu đen rung động, thân theo mâu đi, đột nhiên đâm về phía Tiểu Nhị ở đằng sau.
Keng!
Mũi kiếm và mũi mâu không chút hoa mỹ đánh thẳng vào nhau, đốm lửa lóe lên, Tiểu Nhị vẫn không nhúc nhích, khóe miệng cười khẩy, người lùn xanh trong lòng bỗng phát lạnh, thầm kêu không ổn, ngực bỗng đau nhức, sắc mặt hắn ngẩn ngơ, cúi đầu nhìn lại, một mũi kiếm màu đen nhô ra từ trong lồng ngực.
Mũi kiếm đột nhiên biến mất, hắn chỉ cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút sạch, ngã thẳng xuống, mất đi ý thức.
Nhanh quá!
Vẻ mặt Tiểu Nhị không hề nhẹ nhõm như thường, vừa rồi khi kiếm Ngục Hải chạm vào mũi mâu đen, một luồng hắc khí quỷ dị truyền từ mũi mâu vào kiếm Ngục Hải, Hư Không Ám Viêm lại không thể luyện hóa nó, cũng may lúc này trên kiếm Ngục Hải ngoại trừ Hư Không Ám Viêm còn Phệ Hồn Diễm quấn quanh.
Phệ Hồn Diễm sặc sỡ như ngửi được mùi thức ăn ngon, lập tức nhào tới.
Tâm thần Tiểu Nhị tập trung cao độ, Thánh Vực quả thật quái lạ!
Từ tin tức y thu được, Thánh Vực tuy năng lượng dồi dào kinh người, thế nhưng hầu như không có hồn. Có thể khiến Phệ Hồn Diễm hứng thú như vậy, sợi khí đen kia rốt cuộc là gì?
Có điều, giờ không phải lúc nghĩ những chuyện này, phải bắt được gã kia lại đã!
Ánh mắt Tiểu Nhị lóe lên vẻ tàn khốc!
Thân hình lại biến mất.
Đoàn người Thạch Dũng toàn lực phi hành, gương mặt ai nấy phủ kín vẻ lo lắng. Không ai ngờ lần lam triều này lại bạo phát mãnh liệt như vậy, chỉ vài ngày ngắn ngủi đã có vài thôn trang bị lam triều nhấn chìm.
Thương Châu là một châu nhỏ, sao Hồng Thảo càng là một tinh cầu nhỏ tới mức không thể nhỏ hơn, toàn bộ tinh cầu nhân khẩu chỉ khoáng sáu vạn, phân bố rất phân tán. Sao Hồng Thảo chỉ có một tòa thành thị duy nhất, thành Bảo Quang.
Tiếng là thành thị, nhưng so với những tinh cầu khác chẳng qua chỉ là một trấn nhỏ.
Sao Hồng Thảo quả thật quá cằn cỗi, ngoại trừ một số vật liệu cấp thấp, không có thứ gì, không thế lực nào buồn để tâm tới nơi này chứ đừng nói tới chiếm lĩnh. Ngay trộm cướp cũng chẳng lọt mắt, có thể thấy nó nghèo đói tới mức nào.
Thạch Dũng là người của hương đoàn Bảo Quang, được coi là lực lượng vũ trang duy nhất tại sao Hồng Thảo, ngày thường đảm nhiệm giữ gìn trị an, thi thoảng nhận chút nhiệm vụ, kiếm chút tiền tiêu dùng. Bảo Quang đoàn là hương đoàn cấp thấp nhất, thực lực cực kỳ thấp kém, thế nhưng toàn bộ đoàn đội đều là người địa phương, trước nay luôn quan tâm tới việc bảo vệ quê hương.
Thạch Dũng là tiểu đội trưởng của hương đoàn Bảo Quang, ra ngoài lang bạt đã hai năm, tuy vì thực lực không đủ phải về quê, thế nhưng trong hương đoàn Bảo Quang vẫn là một cao thủ.
"Đội trưởng Thạch, lần này tệ đến vậy sao?" Một đội viên không nhịn được hỏi, sắc mặt vẫn đầy sợ hãi.
"Ừ." Thạch Dũng đáp, trầm giọng nói: "Không riêng gì sao Hồng Thảo chúng ta, Hạ châu cũng bùng phát lam triều, hơn nữa còn là mấy tinh cầu cùng bùng phát. Thương châu chỉ mình sao Hồng Thảo chúng ta bị, hai tinh cầu khác không sao."
"Không thể nào, sao chúng ta lại xui xẻo như vậy!" Gương mặt các đội viên lộ vẻ đau khổ.
"Không sao, cùng lắm thì đến lúc đó tổ chức mọi người cùng triệt hồi về Thanh Cốc hoặc Huệ Lý." Thạch Dũng thở dài: "Hạ châu lần này sợ rằng thảm rồi, bọn họ có ba tình cầu bùng phát lam triều, sợ rằng nguy hiểm."
Quan hệ giữa Hạ châu và Thương châu ác liệt, phân tranh rất nhiều, thực lực Hạ châu cường đại hơn Thương châu nhiều, những năm vừa qua bọn Thạch Dũng ăn không ít quả đắng từ phía Hạc hâu. Thế nhưng lúc này, nghe xong tin dữ, không ai có tâm tình cười trên đau khổ của người khác.
Mỗi lần lam triều bạo phát đều là máu chảy thành sông, những châu lớn còn đỡ, tổ chức thỏa đáng thường vẫn chống cự được lam triều. Thế nhưng với những châu nhỏ lại là tai ương ngập đầu.
Lần này lam triều bạo phát không chút dấu hiệu, hơn nữa khí thế cực kỳ hung hãn.
Với chút thực lực này của hương đoàn Bảo Quang, ngay nhét kẽ răng cho bầy người lùn xanh cũng chẳng đủ, đừng nói gì tới ngăn cản lam triều.
"Chúng ta chỉ cố hết sức thôi, còn lại đành nghe mệnh trời. Cố gắng báo tin cho mọi người, chạy được thêm người nào hay người nấy vậy." Thạch Dũng than thở.
Những đội viên khác sửng sốt, vội vàng tập trung lắng nghe.
"Hình như là tiếng nổ!"
"Phía trước là thôn Hồng Thảo, chẳng lẽ. . ."
Mọi người biến sắc, Thạch Dũng cũng biến sắc, khẽ quát một tiếng: "Đi xem xem!"
Bọn họ nhanh chóng thấy thôn Hồng Thảo, sau đó bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.
Một người máy khổng lồ lơ lửng trên bầu trời thôn Hồng Thảo. Vô số cột tháng từ khắp các góc thôn trang tụ tập lên thân người máy, năng lượng đậm đặc bao phủ quanh người nó, hình thành một vòng sáng chói mắt. Cho dù đứng rất xa, bọn họ vẫn có thể cảm nhận được một luồng uy thế đáng sợ, thô bạo tuyệt luân, tựa như chiến thần!
Người máy khổng lồ vung tay, một loạt đạn ánh sáng kéo thành một cái đuôi sáng dài bay về phía xa.
Tiếng nổ ầm ầm nhanh chóng vang lên.
Thật cường đại!
Thạch Dũng trợn tròn hai mắt, thực lực người máy khổng lồ này khiến hắn sùng bái. Hắn từng ra ngoài lang bạt, chứng kiến những tướng lĩnh cấp bậc cao. Thế nhưng không ai đủ thực lực để sánh với vị chiến thần này!
Theo từng viên đạn ánh sáng bắn ra, ánh sáng xung quanh người máy khổng lồ cũng ảm đạm đi nhiều, Thạch Dũng chứng kiến càng rõ ràng, sắc mặt hắn không khỏi biến đổi tiếp.
Đại nhân vật!
Hắn cũng từng thấy người máy khổng lồ, nhưng trước mặt người máy xanh thẳm như một tác phẩm nghệ thuật này, những gì hắn từng chứng kiến chẳng khác gì một đống đồ hộp xấu xí.
Hắn không thể tưởng tượng nổi, một vị đại nhân ra sao mới có tư cách sở hữu vật cưỡi là người máy khổng lồ hao mỹ như vậy.
"Làm tốt lắm, lại nào!"
"Duy trì nhịp điệu vừa rồi."
Giọng nói của vị đại nhân kia vọng từ xa lại, khiến Thạch Dũng như bừng tỉnh giấc chiêm bao, lúc này hắn mới chú ý thấy đầu những chùm sáng kia rõ ràng là thôn dân thôn Hồng Thảo!
Không thể nào. . .
Thạch Dũng cảm giác mọi kiến thức thông thường của hắn hoàn toàn bị lật đổ, những thôn dân quê mùa này sao có thể kết trận? Đây là ảo giác. . . Chắc chắn là ảo giác. . .
Chờ đã!
Nơi này đang có chiến tranh. . .
Thạch Dũng giật mình, đối phương khiến hắn quá chấn động tới mức quên cả chuyện quan trọng nhất. Lam triều! Giờ khả năng có chiến đấu nhất chính là lam triều! Chẳng lẽ thôn Hồng Thảo gặp phải lam triều?
Thạch Dũng hít sâu một hơi, cố gắng tự trấn định, quát khẽ một tiếng: "Chúng ta qua xem sao!"
Đội viên xung quanh hắn ai nấy sắc mặt trắng bệch, hai chân như nhũn ra. Thạch Dũng thấy vậy cũng không buồn quản bọn họ, dốc dũng khí áp sát thôn Hồng Thảo!
Thế nhưng con đường hắn lựa chọn lại không phải trực tiếp tiến vào thôn mà là đi vòng qua bên cạnh thôn.
Ngay khi tiếp cận thôn Hồng Thảo, hắn cảm giác vị đại nhân trong người máy khổng lồ như liếc nhìn hắn một cái. Thân thể Thạch Dũng cứng đờ, đầu óc trống rỗng.
Mười giây sau hắn mới khôi phục tinh thần, trong lòng ngơ ngác.
Chỉ một ánh mắt cũng kinh khủng áp bách tới vậy. . .
Thạch Dũng gian nan nuốt nước miếng, hắn không dám ngẩng đầu lên nhìn người máy khổng lồ trên bầu trời, cẩn thận từng chút một đi vòng qua bên cạnh thôn Hồng Thảo. Để phòng ngừa tạo thành hiểu lầm, hắn đứng cách thôn Hồng Thảo một quãng xa.
Sau đó cảnh tượng trước mắt khiến tay chân hắn lạnh buốt, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.
Lam triều!
Đại dương xanh lam nhìn không thấy cuối khiến người người tuyệt vọng, thực lực cá nhân trước số lượng khổng lồ đó chỉ bé nhỏ như hạt cát giữa sa mạc.
Hắn thiếu chút nữa quay đầu bỏ chạy, lam triều mãnh liệt như vậy, thành Bảo Quang tuyệt đối không chống cự nổi.
Trốn!
Trong đầu Thạch Dũng chỉ có một chữ này, nhưng sát theo đó, cảm giác xấu hổ mãnh liệt ập tới, người khác còn đang chiến đấu với lam triều, mà ý nghĩ đầu tiên của mình lại chỉ có trốn. . . Thật quá mất mặt!
Thạch Dũng nhắm mắt lại, hít sâu vài hơi, khôi phục tinh thần, sau đó hắn mở mắt ra, quan sát toàn bộ chiến trường.
Hắn muốn nhìn xem người khác làm sao đối phó với lam triều, không khéo có thể dùng cách này bảo vệ thành Bảo Quang. Bảo vệ quê hương là nhiệm vụ căn bản nhất của hương đoàn Bảo Quang, nếu không chống cự lại gì cứ thế bỏ trốn, sau này làm sao nhìn mặt mọi người?
Hắn quan sát tỉ mỉ.
Thế nhưng khi ánh mắt hắn hạ xuống bóng người trong lam triều, không khỏi hít một hơi lạnh.
Một kẻ thật hung tàn!
Lưu tinh chùy nặng nề vô cùng, trên tay người này lại nhẹ như món đồ chơi, từng thanh đoàn kiếm trên sợi xích như chiếc máy xay thịt. Phương thức chiến đấu của người này lại càng kfy quái, chỉ nhảy từng cái một như con ếch, mỗi lần hạ xuống lại một trường gió tanh mưa máu.
Không người lùn xanh nào áp sát nổi gã, những mũi lao đen thui bắn tới dày dặc như mưa, thế nhưng trước cơn gió xoáy xay thịt lại yếu ớt như cành củi khô, lập tức bể nát.
Chỗ nào hắn đi qua, người ngã ngựa đổ, hoàn toàn không còn sự sống.
Đại quân phía trước của người lùn xanh bị người này quấy thua liểng xiểng, thủng trăm ngàn lỗ. Tiếng nổ ầm ầm không dứt bên tai nhu lời chú giải thích hợp nhất, nam tử như dã thú kia như lao vào chỗ không người.
Thật cường đại. . .
Thạch Dũng ngây ra như phỗng.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của acquyden
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 565: Bắt vua
Dịch: Darth Athox
Biên tập: monsoon
Nguồn: TTV
Chòm Đại Hùng.
Hàn Băng Ngưng lau mồ hôi, nghỉ ngơi khoảng mười phút rồi lại bắt đầu một lượt tu luyện mới. Sylar liên tục khiến thể lực nàng tiêu hao gần như tới cực hạn, thế nhưng nàng cắn răng kiên trì, kiếm chiêu không hề rối loạn.
Hô hấp ngày càng gấp rút, khi nàng sắp không kiên trì nổi, đột nhiên một luồng hơi ấm dâng lên từ trong cơ thể, luồng hơi ấm này cực kỳ nhỏ bé, thế nhưng lại khiến Hàn Băng Ngưng cảm thấy phấn chấn.
Rầm, nàng ngã thẳng ra ngoài.
Nàng vô lực bò dậy, mặc cho bản thân nằm trên mặt đất, cảm thụ mồ hôi lướt qua gò má, cảm thụ hơi thở nặng nề của chính bản thân mình, nàng kinh ngạc nhìn trần nhà.
Tuy thiên phú của ta rất bình thường nhưng không thể để bóng lưng ngươi càng lúc càng xa được.
Nhớ lại sợi ấm áp vừa rồi, gương mặt vốn đầy mồ hôi bỗng nở một nụ cười ấm áp.
Nửa giờ sau, nàng gắng gượng đứng dậy, bước vào tắm rửa, thay một bộ quần áo, mọi mệt mỏi đều quét sạch, tới phòng ăn. Để trợ giúp mọi người an tâm tu luyện, nơi này có phòng ăn chuyên môn. Đồ ăn trong phòng ăn càng được chế biến tỉ mỉ, có thể điều trị thân thể.
Amaury, Lương Thu cùng Tư Mã Hương Sơn, ba người đã sớm đợi nàng ở đó, bốn người tới từ cùng một nơi, cực kỳ tín nhiệm lẫn nhau.
Gương mặt Amaury gần như chôn trong núi đồ ăn, thức ăn của hắn nhiều hơn người khác nhiều, ăn như lang như hổ, Lương Thu cười nhẹ với Hàn Băng Ngưng.
Hàn Băng Ngưng bưng bàn ăn đi tới trước bàn, ngồi xuống, không nói một lời ăn hai cái, đột nhiên mở miệng: "Ta tìm ra vài thứ."
Tư Mã Hương Sơn sửng sốt, động tác của Lương Thu cũng dừng lại, đặt đũa xuống, Amaury ngẩng đầu dậy từ thau cơm, chẳng buồn để ý tới cơm nước đính đầy mặt.
"Ngươi thành công rồi?"
Ba người đồng thanh hỏi.
Bốn người bọn họ cũng tham gia loại trừ năng lượng, giờ đã đi theo con đường thân thể không năng lượng. Thân thể không năng lượng phần nhiều là dùng năng lượng kích thích thân thể của Đường Thiên. Chình là dùng năng lượng kích thích thể chất không năng lượng, tăng cười hiệu ứng bài xích năng lượng của thể chất không năng lượng.
Bốn người thường cùng nhau thảo luận, kết quả có một ngày, Tư Mã Hương Sơn nhiều chủ ý kỳ quái nhất đột nhiên đưa ra một suy đoán to gan lớn mật: thể chất không năng lượng bản thân đã có năng lực đặc bệt.
Ý tưởng của tư mã hương sơn rất bình thường, hầu như tất cả các huyết mạch đều có năng lực đặc biệt.
Mà thể chất không năng lượng tuy có hiệu ứng bài xích năng lượng, cường hóa thân thể, thế nhưng so với huyết mạch, những khả năng này lại không coi là năng lực đặc biệt.
Ý tưởng của Tư Mã Hương Sơn lại khác, hắn cảm thấy bản chất của thể chất không năng lượng và các huyết mạch khác không khác nhau, nó chắc chắn có một loại năng lực đặc biệt nào đó, chỉ có điều chưa được khám phá. Cũng như huyết mạch có thức tỉnh, rất có thể thể chất không năng lượng cũng cần phương thức thức tỉnh đặc biệt.
Ý tưởng của Tư Mã Hương Sơn khiến mọi người đều hưng phấn, ý nghĩ của Đường Thiên giờ là phương hướng nghiên cứu chủ yếu của Thánh bộ.
Con đường kia dẫu sao cũng có rất nhiều Thánh giả đang nghiên cứu, mọi người tập trung nghiên cứu chuyện này một chút cũng không tổn thất gì. Những ngày vừa qua bốn người đều suy nghĩ theo hướng này, mỗi ngày khi ăn cơm là thời gian thảo luận cố định của bốn người.
Tiến triển rất ít nhưng mọi người không nhụt chí, bọn họ biết đây chỉ là một ý tưởng của mình thôi.
Thật ra trong thâm tâm, mọi người đều coi trọng Hàn Băng Ngưng. Khí chất bốn người bất đồng, Amaury dũng hãn đứng đầu, Tư Mã Hương Sơn nhiều mưu ma chước quỷ, Lương Thu chững chạc, còn Hàn Băng Ngưng lòng tĩnh lặng nhất, là người dễ có phát hiện nhất.
Nhưng nghe nói tới Hàn Băng Ngưng thật sự có phát hiện vẫn khiến bọn họ kích động không thôi.
"Là một loại năng lực rất kỳ quái, các ngươi xem."
Hàn Băng Ngưng lấy đũa làm kiếm, sắc mặt nghiêm túc, một ngọn lửa màu xám lặng lẽ lan tràn dọc chiếc đũa.
Mọi người trợn mắt ngoác mồm.
Cảnh sắc vĩnh viễn bất biến, hoang vu tịch liêu, âm thanh sát phạt cổ đại như không thể di dời, chỉ bi thương vang vọng trong gió.
Một nhánh đội ngũ chậm rãi tiến bước.
Ngoại trừ thiếu nữ đi đầu mặc một bộ quân trang màu xanh thẫm cực kỳ bắt mắt, những người khác đều là một màu xám xịt.
Chiến đấu liên tục khiến mọi người đều hơi uể oải, đội ngũ lặng lẽ tiến bước.
Cuối cùng đoàn người dừng lại trên một dòng sông lớn màu đỏ sậm, sông lớn cuồn cuộn, sóng máu lăn tăn, mặt sông rộng rãi khiến người ta có cảm giác chìm trong biển máu.
Nếu nói chiến trường cổ là một thế giới màu xám, như vậy lấy biển máu làm biên giới, một bên khác lại là thế giới màu đen. Mặt đất màu đen, không nhìn thấy phần cuối, cực kỳ âm u khủng bố.
"Qua con sông này, đi qua vùng đất hoang Phần Tẫn là tới." Tiểu Nhị khoát tay lên trán nhìn về phía xa.
"Đúng vậy đúng vậy, đến Thánh Vực, đổi trang phục của Tiểu Nhiên nhà chúng ta thành tiên nữ." Giọng cợt nhả của A Tín lại vang lên.
Tiểu Nhị liếc mắt nhìn A Tín.
Sau chuyện lần trước, A Tín như biến thành người khác, tuy hắn vẫn cợt nhả như trước, thế nhưng Tiểu Nhiên lại nhạy cảm cảm nhận được sự bất đồng. Là con mắt, đôi mắt A Tín không phủ kín sương mù như trước, mà sáng rực như ánh sao, lại vừa như ngọn lửa đang chậm rãi bừng cháy.
"Ngươi có tiền không?" Tiểu Nhiên đưa mắt nhìn sang.
A Tín sửng sốt, lúc này nên là một chân bay tới chứ? Hay là dùng thanh đại kiếm to như ván cửa đánh bay mình đi? Cô ả này đổi tính rồi à?
A ha ha ha ha, sư tử cái đổi tính hóa cừu? Không ngờ mình lại nghĩ vậy, chắc chắn là đầu bị cửa kẹp rồi, hay là do mấy trận chiến trước quá mức cực khổ. . .
Ầm!
Đại kiếm ván cửa đập lại, A Tín bay thẳng ra ngoài lúc này mới thở phào một hơi, thế này mới là bình thường. . .
Dọc đường cùng đi, hầu như ngày ngày đều có chiến đấu, đại quân hồn tướng mà bọn họ thu nạp cũng không ngừng co lại. Quy mô hiện tại chỉ bằng một phần tư lúc trước, có thể thấy dọc đường khốc liệt ra sao.
Có điều cũng may, tuy rằng chỉ còn lại một phần tư thế nhưng thực lực những hồn tướng này lại tiến bộ rất lớn.
Chiến lợi phẩm chính là chất dinh dưỡng tốt nhất cho bọn họ.
Thiên Huệ ngưng mắt nhìn bên kia bờ sông, đôi mắt mỹ lệ tỏa ánh sáng chói lọi như ánh mặt trời khiến người ta khó lòng nhìn thẳng. Trên vùng đất hoang Phần Tẫn kia chiến tranh sẽ chỉ tàn khốc hơn, thế nhưng nàng không hề sợ sệt, sắc mặt nghiêm nghị: "Qua sông!"
A Tín và Tiểu Nhiên cùng thu lại vẻ đùa bỡn, trong lòng thầm rùng mình, cùng đáp lời: "Rõ!"
Thánh Điện.
"Gần đây hành động của chòm Đại Hùng rất kỳ lạ, bọn chúng đang củng cố thành Tam Hồn, chúng ta phải chú ý hành động của chúng." Một trưởng lão đầu trọc trầm giọng nói.
"Kỳ lạ lắm sao?" Một trưởng lão khác phản bác: "Thành Tam Hồn vốn là trụ sở của chúng, tuy giờ chòm Thiên Lô cũng trong tay chúng, thế nhưng thành Tam Hồn tại hồn khu, đi lại với chòm Thiên Bình cũng càng thuận tiện, bọn chúng có quan hệ hợp tác mà."
"Vậy vì sao bọn chúng lại chiếm lĩnh sao Vũ An?" Trưởng lão đầu trọc chất vấn: "Nơi đó có gì đáng chiếm lĩnh? Còn tuyên bố quyền sở hữu? Bọn chúng thậm chí không tiếc phái binh đoàn đi, trong những hành động này chắc chắn có chuyện. . ."
Lần này ngay đại trưởng lão chủ trì hội nghị cũng không nhịn nổi ngắt lời hắn: "Có thể hắn nhớ tình xưa, có thể hắn muốn chiếu cố mộ của mẹ mình, có thể hắn muốn chiếu cố hiệu trưởng trước đây của mình, có thể phái binh đoàn tới khiến Đường Thiên cảm thấy càng vẻ vang. Được rồi, có rất nhiều khả năng, nhưng chuyện này có gì lạ? Áo gấm hồi hương mà thôi."
Các trưởng lão dồn dập gật đầu.
Đem cố hương nhét vào chòm Đại Hùng, cái này có gì là lạ? Hùng Vương có làm chuyện kỳ quái hơn cũng không coi là kỳ quái.
Trưởng lão đầu trọc mặt đỏ tới mang tai, hắn còn muốn dùng lý lẽ biện luận.
Đại trưởng lão giơ tay ngăn cản: "Có thể ngươi đúng! Thế nhưng chúng ta không đủ sức đối phó với hai chòm sao Hoàng Đạo, thậm chí là ba, lúc này đi trêu chọc con gấu kia không có lý giá. Ta tin ngươi cũng đồng ý với câu này."
Trưởng lão đầu trọc tức giận ngồi xuống, không nói một lời. Không sai! Cho dù Đường Thiên có gì lạ tại sao Vũ An thì đã sao?
Chẳng lẽ lúc này lại tuyên chiến với chòm Đại Hùng?
Đại trưởng lão hài lòng nói: "Giờ chúng ta thảo luận vấn đề chòm Sư Tử một chút. Ta cho rằng chúng ta không thể tùy ý để chiến cuộc tiếp diễn như vậy. Ta đề nghị tuyên bố lệnh tổng động viên toàn điện!"
Lệnh tổng động viên toàn điện!
Toàn trường xôn xao, tiếng ghế đổ ầm ầm, vài trưởng lão đứng phắt dậy, phần nhiều trưởng lão sắc mặt ngây ngốc. Lệnh động viên toàn điện, trong lịch sử Thánh Điện, số lần lệnh này xuất hiện đếm trên đầu ngón tay. Lần xuất hiện trước phải truy ngược hai mươi năm trong quá khứ.
Đại trưởng lão lại như không nhìn thấy cả hội trường rối loạn, hắn tiếp tục nói.
"Trận chiến tranh này đã kéo dài quá lâu, chúng ta không nên giữ lại nữa. Đừng quên mục đích tồn tại của Thánh Điện chúng ta, thời gian đang càng lúc càng gần. Thù hận giữa chúng ta và chòm sao Hoàng Đạo là không thể hóa giải. Bọn họ không động thủ chẳng qua chỉ vì hai mươi năm trước chúng ta đánh bại bọn họ, bọn họ vẫn còn sợ hãi chúng ta, vẫn còn ảo tưởng về chúng ta. Nếu chúng ta tùy ý để chiến cuộc tiếp tục giằng co, tới lúc đó các chòm sao càng lúc càng bớt kiêng kỵ. Đến lúc đó chúng sẽ như sài lang điên cuồng gặm chúng ta tới chẳng còn xương thừa canh cặn, kế hoạch chinh phục Thiên Lộ sẽ hoàn toàn phá sản."
"Vào lúc này, thương vong không còn bất cứ ý nghĩa gì."
"Chúng ta chỉ cần thắng lợi!"
"Chỉ có thắng lợi trận này, chúng ta mới có thể chò đến lúc đại quân tới trợ giúp, mà trước khi đại quân đến, chúng ta chỉ có thể chiến đấu một mình."
"Các vị, chúng ta đã định trước sẽ là công địch của toàn bộ Thiên Lộ, Thiên Lộ cùng Thánh Vực chỉ có thể có một người thắng."
Ánh mắt đại trưởng lão chậm rãi đảo qua toàn trường, ánh mắt sắc bén không người dám nhìn thẳng.
Tiếng rối loạn biến mất, toàn trường tĩnh mịch.
Chiến trường hỗn loạn, người lùn xanh già nua trong sự yểm hộ của nhiều hộ vệ đang hốt hoảng lui lại. Người lùn xanh cầm mâu đen vừa bị giết cũng khiến chúng cảm giác được nguy hiểm.
Đáng tiếc, chúng lại gặp phải Tiểu Nhị, Tiểu Nhị biết Thuần Di.
Khi thân hình các hộ vệ đan xen, con ngươi Tiểu Nhị đột nhiên co rụt lại, trống rỗng!
Thân hình y biến mất, tiếp đó lại xuất hiện quỷ mị bên cạnh người lùn xanh già nua, nơi đó có một không gian rất nhỏ, vừa khéo chứa được Tiểu Nhị.
Không ai chú ý tới chỗ trống đó.
Trong lúc những người lùn xanh còn chưa kịp khôi phục tinh thần, thanh kiếm của Tiểu Nhị đã gác lên cổ người lùn xanh già nua, một tay khác nắm lấy nó, đồng thời biến mất, Thuần Di.
Một khắc sau, Tiểu Nhị nhấc theo người lùn xanh già nua xuất hiện trên bầu trời.
Bên dưới cực kỳ hỗn loạn, đám người lùn xanh xung quanh đều kinh hãi biến sắc, tới khi một kẻ thấy Tiểu Nhị cùng thủ lĩnh trên tay y, kêu khóc một tiếng, nằm lăn ra mặt đất.
Càng lúc càng nhiều người chú ý tới Tiểu Nhị cùng lão già trên bầu trời, tiếng kêu rên không dứt, dồn dập nằm lăn trên mặt đất.
Cả chiến trường khổng lồ vang vọng tiếng kêu rên, sau đó là tĩnh mịch.
Đường Thiên giết chóc hứng khởi đột nhiên phát hiện người lùn xanh xung quanh đều không hề chống cự, bất giác ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tiểu Nhị nắm thủ lĩnh đối phương trên bầu trời, sửng sốt một chút rồi lộ vẻ vui mừng.
Mầm Mầm bò dậy từ một hố sâu hoắm, mặt mày xám xịt, gương mặt nung núc thịt phẫn nộ, nó xoa bụng nhỏ, khi thấy Tiểu Nhị đắc thủ trên bầu trời lại quên cả đau đớn, y y a a quơ quơ nắm tay.
Thôn trang xa xa cũng vang lên tiếng hoan hô rung trời.
Thạch Dũng quan chiến gần như không tin nổi vào mắt mình, bọn họ . . thắng lợi?
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden