Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
-----oo0oo-----
Chương 52: Ngươi cũng xứng (thượng)?
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Cả Cự Lộc thành, trong lúc nhất thời ngọa hổ tàng long, mạch nước ngầm mãnh liệt khởi động.
Đông Phương điện!
Đại điện mở rộng ra, Miêu Miêu cuộn tròn nằm trên ghế nhỏ mà ngủ, trong đại điện có đặt một cái bàn nhỏ, Diêm Xuyên đang cùng một nữ tử tóc ngắn uống trà trò chuyện.
Nữ tử tóc ngắn, một thân y phục quý giá, hai đầu lông mày thoáng hiện ra một cổ anh khí bén nhọn.
Chính là Hoàng đã từ biệt mấy năm.
- Lúc mới vừa đến, ta xem qua, bao quanh ngoài Đông Phương điện, kiếm khí quanh quẩn, là ngươi bố trí trận pháp?
Hoàng uống trà thản nhiên nói.
- Thiên Thụ đại hội đã gần tới, Hư cảnh tu giả tụ tập càng ngày càng nhiều, phải phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, cũng chỉ có ngươi có nhãn lực, lại có thể nhìn ra trận pháp bên ngoài!
Diêm Xuyên nhấp trà, cười nhạt nói.
- Ta tới đã ba ngày, phía ngoài phát ra tin đồn, ngươi muốn tranh đoạt Phong Thần Sách?
Hoàng trầm giọng hỏi.
- Không sai? Còn ngươi thì sao?
Diêm Xuyên hiếu kỳ nói.
- Ta muốn Thiên Sách .
Hoàng trầm giọng nói.
- A?
Diêm Xuyên ngoài ý muốn nói.
- Đao của ta, có thể cảm nhận được kiếm của ngươi, nói rõ kiếm của ngươi cũng đã ngưng tụ ra Kiếm Linh?
Hoàng nhìn về phía Ngọc Đế Kiếm đeo ở sau lưng Diêm Xuyên.
- Không sai!
- Nếu Kiếm Linh ra đời, vậy thì không còn năm trong hàng ngũ cửu phẩm rồi, xem ra mấy năm nay, ngươi cũng có kỳ ngộ a!
Hoàng gật đầu thở dài nói.
- Chuyện năm đó của Phụ thân ngươi, tra thế nào rồi?
Diêm Xuyên hỏi.
- Có chút đầu mối rồi!
Hoàng lắc đầu, không muốn nhiều lời.
- Một ít tư liệu của hơn sáu nghìn năm trước, ta đã sửa sang lại một lần, đợi chút nữa sẽ đưa cho ngươi, về phần có hữu dụng hay không, một mình ngươi xem đi!
Diêm Xuyên hít sâu một cái nói.
- Đa tạ!
Hoàng gật đầu. Trong mắt hơi nhu hòa.
Lần này đến đây, chuyện chủ yếu chính là vì để cho Diêm Xuyên giúp mình thu thập một ít tư liệu, dù sao Diêm Xuyên cũng đã ở Cự Lộc thành khoảng hai năm. Tư liệu về lịch sử thì khẳng định là Cự Lộc thành có nhiều nhất.
Không nghĩ tới, Diêm Xuyên đã sớm chuẩn bị tốt rồi!
Hoàng không thích nhiều lời, lẳng lặng uống trà.
- Ngươi tranh đoạt Thiên Sách, là vì khai tông lập phái?
Diêm Xuyên hỏi.
- Không sai biệt lắm, bất quá ta không thích xây dựng, dựng lên tông môn, thu mười hai môn đồ, hoàn thành nguyện vọng của phụ thân là đủ rồi!
Hoàng thản nhiên nói.
- Mười hai môn đồ? Có thể học tập với Đao Ma, không biết là nguyện vọng của bao nhiêu đao tu a!
Diêm Xuyên cười nói.
Hoàng vẫn như cũ, sắc mặt nhàn nhạt, tiếp tục uống trà.
Diêm Xuyên biết, đây không phải là Hoàng xem thường mình, mà là tính cách của bản thân nàng quyết định, hơn nữa, cho đến hôm nay, Diêm Xuyên cũng chưa thấy Hoàng cười một lần nào.
Tron lúc hai người uống trà, đột nhiên, mây mù ngoại giới đung đưa một trận.
- Thánh nữ tới!
Ngoài điện truyền đến thanh âm hưng phấn của Thanh Long.
Thanh Long, Bạch Long nhất thời chạy về phía quảng trường.
- Ồ!?
Diêm Xuyên giật mình. Giẫm chân đứng lên, hơn nữa cũng hướng ra ngoài điện mà đi.
Hoàng nhìn Diêm Xuyên một chút, trong mắt không có bất mãn, bản thân mình cũng là loại tính cách này. Cũng không cần quá khách sáo.
Diêm Xuyên đi ra đại điện.
Trên Quảng trường, mười thân ảnh rơi xuống.
Mặc Vũ Hề, Chu Tước, Huyền Vũ, Văn Nhược tiên sinh, Cổ Nguyệt Thánh tử, còn có năm khuôn mặt xa lạ.
Cổ Nguyệt Thánh tử? Trong mắt Diêm Xuyên hiện lên một tia ngoài ý muốn. Tại sao hắn lại tới đây?
- Ừ!
Mặc Vũ Hề gật đầu, quay lại nhìn về phía Diêm Xuyên.
Thấy Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề nhẹ nhàng cười một tiếng, nụ cười này, giống như là bao hàm vô tận tư niệm vậy.
Mặc dù không giải thích được vì sao Cổ Nguyệt Thánh tử lại đến, nhưng Diêm Xuyên nhìn về phía Mặc Vũ Hề, vẫn nở nụ cười tràn đầy tín nhiệm. Nụ cười này, để cho trong mắt Mặc Vũ Hề hiện lên một tia cảm động, chậm rãi đi tới.
- Meo meo, Mặc tỷ tỷ tới?
Chẳng biết lúc nào Miêu Miêu đã tỉnh lại, nhất thời chạy tới nơi này.
- Miêu Miêu?
Trong mắt Mặc Vũ Hề cũng tràn đầy vui mừng.
Lật tay một cái, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một màu phiến đá nhỏ bảy màu, phiến đá nhỏ rất nhỏ, nhưng lộ ra một cổ năng lượng khí tức cường đại.
- Meo meo?
Ánh mắt Miêu Miêu nhất thời thành hình trái tim.
- Đây là tiên thạch mảnh nhỏ mà ta vô tình lấy được, không biết ngươi thích không?
Mặc Vũ Hề cười nói.
- Meo meo, thích, thật tốt quá, thật tốt quá, Mặc tỷ tỷ xinh đẹp nhất rồi!
Nhất thời, miệng Miêu Miêu giống như được bôi mỡ vậy.
- Tiên thạch mảnh nhỏ? Vũ Hề Thánh nữ, đây là tiên vật mà Thánh chủ ban thưởng xuống, ngươi lại đem cho một con tiểu miêu?
Cổ Nguyệt Thánh tử trầm giọng nói.
- Mèo cái con em ngươi a, ngươi mới là mèo! Meo meo!
Miêu Miêu nhất thời tức giận nói.
- Nghiệt súc, ngươi nói cái gì?
Một cường giả râu rậm đứng phía sau Cổ Nguyệt Thánh tử đột nhiên trừng mắt, một cổ khí tức cường đại phun mạnh mà ra.
Mặc Vũ Hề trầm mặt xuống, lấy tay vung lên, một cổ khí thế cường đại đem khí tức cường giả kia toàn bộ trùng kích mà đẩy ra.
- Thường Tam, nơi này không có phần nói chuyện của ngươi!
Mặc Vũ Hề trừng mắt nói.
Tên râu rậm được gọi là Thường Tam trừng mắt, nhìn Mặc Vũ Hề một chút, hít sâu một cái nói:
- Dạ!
Lại xoay người, Mặc Vũ Hề nhìn về phía Cổ Nguyệt Thánh tử nói:
- Cổ Nguyệt Thánh tử, tiên thạch mảnh nhỏ là của ta, xử trí như thế nào, còn chưa tới phiên ngươi tới nói, còn có, Miêu Miêu không phải là mèo, là hổ!
- Meo meo!
Miêu Miêu nhất thời vênh váo tự đắc nói.
- Hổ? A!
Cổ Nguyệt Thánh tử không có tức giận, ngược lại lộ ra một nụ cười khó có thể nắm bắt.
- Diêm công tử, đã lâu không gặp!
Văn Nhược tiên sinh cười nói.
- Văn Nhược tiên sinh, đợi ngài đã lâu!
Diêm Xuyên cũng cười nói.
- Diêm Xuyên, lần này mời Văn Nhược tiên sinh trở về là có chút chuyện!
Mặc Vũ Hề hít sâu một cái nói.
- A?
Thực ra, Diêm Xuyên thấy Cổ Nguyệt Thánh tử, cũng biết chuyện không có đơn giản như vậy.
- Ta mời Văn Nhược tiên sinh tới hỗ trợ, nhưng mà, không biết như thế nào, lại để cho Mão Nhật Đạo Quân biết được!
Mặc Vũ Hề nói.
- Ồ!?
Diêm Xuyên cau mày nói.
Mão Nhật Đạo Quân? Tại sao lại là hắn?
- Không sai, sau khi cha ta biết được chuyện này, quyết định giúp ngươi một chút, phái ra bốn người mạnh nhất về cầm kỳ thư họa trong Đại Chiêu thánh địa ta, Văn Nhược phụ trách về Họa, vị này là Cầm Vương, vị này là Kỳ Vương, vị này là Thư Vương. Cũng là cha ta phái tới giúp ngươi! Ngươi nên cảm tạ cha ta!
Cổ Nguyệt Thánh tử thản nhiên nói.
- Gặp qua Diêm công tử!
Phía sau Cổ Nguyệt Thánh tử, đi ra ba cái nho bào nam tử, ngạo khí nhìn về phía Diêm Xuyên, Cầm Vương, Kỳ Vương, Thư Vương?
Cầm Vương? Kỳ Vương? Thư Vương? Diêm Xuyên nhìn ba người một chút, trong mắt lộ ra một tia khinh thường, nếu nói đầy bình thì bất động mà nửa bình thì sẽ dao động, ba người khuất thân làm thủ hạ người ta, lại cũng dám tự xưng là vương giả trong các lĩnh vực?
Mấy tên này tự nhiên lại bị Diêm Xuyên coi thường một cái.
- Ha ha..., không cần, có Văn Nhược tiên sinh là đủ! Cầm kỳ thư, ta cũng đã có chuẩn bị rồi!
Diêm Xuyên lắc đầu cười nói.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
-----oo0oo-----
Chương 53: Ngươi cũng xứng (hạ)?
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
- A? Ngươi có chuẩn bị? Không biết là người phương nào? Có thể so sánh với mấy người Cầm Vương hay không?
Cổ Nguyệt Thánh tử khẽ nhíu mày nói.
Thấy ánh mắt chợt lóe rồi biến mất của Cổ Nguyệt Thánh tử, Diêm Xuyên nhất thời cảm nhận được trong chuyện này có điểm không tầm thường, Mão Nhật Đạo Quân phái người tới giúp mình? Mình và Mão Nhật Đạo Quân căn bản không quen không biết, khẳng định trong đó có mưu đồ khác.
- Ha hả, ngươi thấy thì sẽ biết!
Diêm Xuyên bất động thanh sắc cười nói.
- Vương tiên sinh, có người hoài nghi tài đánh đàn của ngươi!
Diêm Xuyên cười nói.
Đang khi nói chuyện, đại môn Thiên Điện ầm ầm mở ra.
Vương Chu đạp bước mà ra, đi về phía Diêm Xuyên.
- Là ngươi?
Trong mắt Cổ Nguyệt Thánh tử trở nên lạnh lẽo.
- Cổ Nguyệt Thánh tử, biệt lai vô dạng a! Không biết người nào là Cầm Vương? Tài đánh đàn có thể vượt qua tại hạ, tại hạ cũng muốn lãnh giáo một phen!
Vương Chu cười nói.
Cầm Vương đứng đối diện, trên mặt nhất thời lộ ra một tia lúng túng.
- Ha ha ha, nguyên lai là ngươi? Lần trước ta và ngươi đấu đàn một cuộc, chẳng lẽ lại có tiến bộ? Vương Chu rất mong đợi a!
Vương Chu nhất thời cười nói.
Cầm Vương hít sâu một cái, khe khẽ thở dài nói:
- Thánh tử, tại hạ không địch lại Vương Chu!
Cổ Nguyệt Thánh tử trong mắt chớp động một trận. Nhưng trên mặt vẫn biểu hiện vô cùng thản nhiên nói:
- Không nghĩ tới, Diêm Xuyên? Ngươi cũng thật có thủ đoạn, lại có thể mời được Vương Chu!
- Mão Nhật Đạo Quân ưu ái, Diêm Xuyên tâm lĩnh! Không biết Cổ Nguyệt Thánh tử, lần này đến Cự Lộc thành, là muốn nói chuyện gì?
Diêm Xuyên cười nói.
Giờ khắc này, Diêm Xuyên đã không hề phải cẩn thận như ngày xưa nữa, mà là phi thường thản nhiên mà đối mặt Cổ Nguyệt Thánh tử, thậm chí trên giọng điệu, còn có một loại cảm giác trên cao nhìn xuống, Cổ Nguyệt Thánh tử có cảm giác rất khó chịu.
Một tên như kiến hôi ở trước mắt mình, lại không có kính sợ đối với mình?
Kính sợ? Đối với một người mấy lần muốn giết mình, Diêm Xuyên sao lại kính sợ hắn chứ?
Mặc Vũ Hề mở miệng nói:
- Lần này, trừ Văn Nhược tiên sinh, Cầm Vương, Kỳ Vương, Thư Vương, còn điều tới hai huynh đệ Thường Tam, Thường Tứ, hiệp trợ Cổ Nguyệt Thánh tử, tranh đoạt Thiên Sách!
- Tranh đoạt Thiên Sách?
Diêm Xuyên đột nhiên nhíu hai mắt lại.
Mão Nhật Đạo Quân tranh đoạt Thiên Sách làm gì? Thường Tam, Thường Tứ? Còn có Cầm Vương, Kỳ Vương, Thư Vương? Chẳng lẽ là còn muốn đoạt Phong Thần Sách của ta?
Mặc dù không biết Mão Nhật Đạo Quân muốn cái gì, nhưng trong nháy mắt Diêm Xuyên đã trở nên cảnh giác.
- Lần này, ta muốn phụ trách tranh đoạt Thiên Sách, nhưng Phong Thần Sách cũng không thể đối đãi bình thường được, còn có mười ngày, hết thảy phải nghe ta an bài!
Cổ Nguyệt Thánh tử thản nhiên nói.
Cổ Nguyệt Thánh tử vừa mở miệng, Thanh Long, Bạch Long, Vương Chu, Dịch Phong đều trầm mặt xuống.
Mặc Vũ Hề chân mày cau lại, hiển nhiên không nghĩ tới Cổ Nguyệt Thánh tử bá đạo như thế, mới vừa gặp, đã muốn đoạt quyền? Tranh đoạt Phong Thần Sách, đây chính là chuyện tình của Diêm Xuyên, Cổ Nguyệt Thánh tử muốn nhúng tay?
- Meo meo!
Miêu Miêu nhất thời trừng mắt, hiển nhiên khó chịu Cổ Nguyệt Thánh tử.
- Ngươi?
Diêm Xuyên lộ ra một tia cười lạnh.
- Không sai, ta đã tham gia Thiên Thụ đại hội, rất nhiều lưu trình ta đều rõ ràng nhất, đối với cường giả tứ phương, ta tự có phương pháp ứng đối, ta tới an bài, ngươi chỉ cần nghe ta là được!
Cổ Nguyệt Thánh tử trầm giọng nói.
Thường Tam, Thường Tứ, Cầm Vương, Kỳ Vương, Thư Vương, đều gật đầu. Giống như là đương nhiên vậy.
- Ngươi tính là cái gì?
Diêm Xuyên ánh mắt lạnh lẽo nói.
Ngươi tính là cái gì?
Diêm Xuyên nói xong, đám người Thường Tam giống như là còn không có phục hồi tinh thần lại. Diêm Xuyên đối với Thánh tử nói - Ngươi tính là cái gì?
Quảng trường Đông Phương điện, đột nhiên yên tĩnh.
Ban đầu, Mặc Vũ Hề đối với Cổ Nguyệt Thánh tử tức giận, đảo mắt bởi vì một câu nói của Diêm Xuyên mà thoải mái không thôi, trong mắt hiện lên một tia kiên định, cùng theo Diêm Xuyên mà lạnh lùng nhìn về phía Cổ Nguyệt Thánh tử.
Không khí trên quảng trường, nhất thời trở nên ngưng trọng cực kỳ.
- Ngươi mới vừa nói cái gì?
Trong mắt Cổ Nguyệt Thánh tử đã trở nên lạnh lẽo.
Diêm Xuyên lại dám khiêu khích uy nghiêm của mình? Một khí cảnh mà thôi, muốn tìm cái chết?
- Meo meo, Diêm Xuyên nói, ngươi tính là cái gì!
Miêu Miêu nhảy đến trên bả vai Diêm Xuyên, hướng về phía Cổ Nguyệt Thánh tử giương nanh múa vuốt nói.
- Ồ!?
Cổ Nguyệt Thánh tử trừng mắt, hàm dưỡng có tốt hơn nữa, giờ phút này cũng có chút đè nén không được.
- Bảo ta nghe lời ngươi? Ngươi cũng xứng?
Diêm Xuyên lạnh lùng nói thêm một lần nữa.
…
Ngươi cũng xứng?
Trong mắt Văn Nhược tiên sinh nhất thời hiện lên một tia kinh ngạc.
Thường Tam, Thường Tứ, Cầm Vương, Kỳ Vương, Thư Vương không khỏi lộ vẻ không thể tin, nói giỡn? Tiểu tử này không muốn sống? Lại dám nói chuyện như vậy với Cổ Nguyệt Thánh tử? Thậm chí ánh mắt bốn người nhìn Diêm Xuyên, đều tựa như nhìn người chết rồi vậy.
Trong mắt Cổ Nguyệt Thánh tử hàn quang vừa hiện, một cổ khí thế cường đại hướng Diêm Xuyên áp bách mà tới.
Một mà tiếp khiêu khích của mình uy nghiêm?
Khí thế khổng lồ đột nhiên thả ra, từ dưới chân Cổ Nguyệt Thánh tử, sàn nhà đột nhiên bị áp mà ken két vỡ ra, hơn nữa vỡ vụn hướng về phía Diêm Xuyên.
Khí tức Trung Hư Cảnh cực kỳ cường đại, hung hăng áp chế về phía Diêm Xuyên.
Mặc Vũ Hề thấy vậy, nhất thời sắc mặt trầm xuống.
- Cổ Nguyệt, ngươi dám!
Mặc Vũ Hề trừng mắt, một cổ khí thế cường đại phát ra chặn lại.
Khí thế của Mặc Vũ Hề là một loại trạng thái hữu hình, giống như là một cái bóng Hắc phượng hoàng khổng lồ vọt tới Cổ Nguyệt Thánh tử.
- Oanh!
Hai cổ khí thế đột nhiên chạm vào nhau, Cổ Nguyệt Thánh tử liền biến sắc, lạnh lùng nhìn Mặc Vũ Hề một cái.
- Mặc Vũ Hề, ngươi nghĩ làm trái lệnh của Mão Nhật Đạo Quân?
Cổ Nguyệt Thánh tử nghiêm túc nói.
- Hừ, Mão Nhật Đạo Quân cũng không nói với ta cái gì!
Mặc Vũ Hề lạnh lùng nói.
Diêm Xuyên nhẹ nhàng kéo tay Mặc Vũ Hề.
Mặc Vũ Hề quay đầu nghi ngờ.
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười, đem Mặc Vũ Hề lôi tới đây, kéo về phía sau nói:
- Ta nói hắn không xứng, tự có đạo lý của ta, ngươi đứng xem là được!
Nụ cười của Diêm Xuyên, giống như là nắng sớm chiếu xuống trên mặt tuyết vậy, rực rỡ vô cùng, nhìn thấy thế, Mặc Vũ Hề không tự chủ gật đầu, trong mắt lại hiện lên một tia tò mò.
Tại sao Diêm Xuyên lại tự tin lớn như thế?
Ở trong mắt Mặc Vũ Hề, tu vi Diêm Xuyên đột nhiên tăng mạnh, khí cảnh đệ ngũ trọng, nhưng cuối cùng chẳng qua là khí cảnh a.
Mặc dù có chút lo lắng, nhưng vẫn là gật đầu nhượng xuất cho Diêm Xuyên.
Đem Miêu Miêu đưa cho Mặc Vũ Hề, Diêm Xuyên quay đầu nhìn về phía Cổ Nguyệt Thánh tử.
Bước ra một bước, Diêm Xuyên đem đám người Dịch Phong, Vương Chu, Mặc Vũ Hề toàn bộ chắn phía sau.
Một người, lạnh lùng nhìn về phía Cổ Nguyệt, một người đối mặt Cổ Nguyệt.
Phía sau mấy người Dịch Phong lo lắng mà sùng kính nhìn về phía Diêm Xuyên, hơn nữa cùng chung mối thù nhìn về phía Cổ Nguyệt.
Chỉ có Vương Chu, hai mắt nhíu lại, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
-----oo0oo-----
Chương 54: Ngọc Đế Kiếm trận.
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Bởi vì Vương Chu từ trên người Diêm Xuyên nhìn thấy được một loại phong phạm của vương giả. Là phong phạm - Nhất phu đương quan, vạn phu mạc địch. Đây là một loại mị lực mà chỉ có bậc lãnh tụ mới có, không phải là khí thế, không phải là lực lượng, chính là một loại cảm giác.
Vương Chu đã từng nhìn thấy từ trên người Yêu Thiên Thương. Bây giờ lại có thể thấy trên người Diêm Xuyên.
Mị lực đặc biệt là phải căn cứ vào tự tin cực lớn mới có thể có.
Trong lòng Vương Chu hiện lên một tia lo lắng, hắn muốn vì Yêu Thiên Thương mà tiến cử Diêm Xuyên, nhưng tên Diêm Xuyên này thật có thể chịu khuất thân dưới người sao?
Diêm Xuyên giẫm chân mà ra, lạnh lùng nhìn về phía Cổ Nguyệt.
Cổ Nguyệt thấy Diêm Xuyên kéo ra Mặc Vũ Hề, trong mắt liền hiện lên một tia kinh ngạc.
Khí cảnh? Nho nhỏ khí cảnh, cũng dám chống đối mình?
- Nơi đây, không hoan nghênh ngươi, trừ Văn Nhược tiên sinh, mang theo người của ngươi, cút ra khỏi Đông Phương điện!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết?
Thường Tam lần nữa nổi giận nói.
- Ồ!?
Diêm Xuyên trong mắt lạnh lẽo, một cổ lệ khí lạnh như băng từ hai mắt bắn ra.
Thường Tam đang nghênh hướng Diêm Xuyên, đột nhiên một rùng mình một cái, thật giống như bị ánh mắt Diêm Xuyên làm cho thân thể băng lạnh.
- Diêm Xuyên, giờ phút này cũng không phải ngươi, chuyện mà cha ta đích thân nhắn nhũ, ngươi nghe thì nghe, không nghe cũng phải nghe!
Cổ Nguyệt Thánh tử nhất thời lạnh lùng nói.
Vừa nói, khí thế trên người Cổ Nguyệt Thánh tử lần nữa hướng về phía Diêm Xuyên ép xuống.
Trên mặt đất, ban đầu sàn nhà đã rạn nứt, giờ phút này càng thêm vỡ vụn hoàn toàn.
Ken két ken két
Giống như áp bách thực chất, Cổ Nguyệt Thánh tử muốn cấp cho Diêm Xuyên một lần dạy dỗ cả đời khó quên.
- Roẹt…keng!
Ngọc Đế Kiếm đeo sau lưng Diêm Xuyên, đột nhiên vang lên một tiếng kiếm minh.
- Hưu!
Ngọc Đế Kiếm đột nhiên tự mình bay ra. Kiếm chỉ về Cổ Nguyệt Thánh tử, đột nhiên một đạo kiếm khí màu đen khổng lồ hiện ra, hung hăng chém về phía Cổ Nguyệt Thánh tử.
- Ồ!?
Cổ Nguyệt Thánh tử liền biến sắc, một chưởng phách về phía kiếm khí.
- Oanh!
Kiếm chưởng chạm vào nhau. Ngọc Đế Kiếm đột nhiên phóng lên trời cao.
Vững vàng đứng ở trong hư không, giống như là lơ lửng trong không trung.
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Ngọc Đế Kiếm giữa không trung, bao gồm Cổ Nguyệt, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
- Ông!
Ngọc Đế Kiếm đột nhiên rung lên một tiếng.
Mây trắng bốn phía trong Đông Phương điện phù đảo, đột nhiên toát ra hàng vạn hàng nghìn kiếm khí, kiếm khí như mưa sa mà ra, cuồn cuộn mà đến, hạo hạo đãng đãng. Đầy trời đều là bóng kiếm.
- Ùng ùng!
Trong lúc nhất thời, đảo mắt Đông Phương điện đã bị kiếm khí bao phủ, xa xa nhìn lại, giống như là một trận phong bạo khổng lồ đem Đông Phương điện bao vây lại vậy.
Vô số tu giả ngửa đầu nhìn trời, kinh ngạc nhìn về phía Đông Phương điện.
- Ùng ùng!
Bên trong quảng trường Đông Phương điện, cũng là vô số kiếm khí hạo hạo đãng đãng, bốn phía Diêm Xuyên, bốn phía Mặc Vũ Hề, bốn phía Cổ Nguyệt, đều là kiếm khí cuồn cuộn.
Kiếm khí vô tận, mũi kiếm hướng về phía Diêm Xuyên, giống như là ở đối với Diêm Xuyên triều bái vậy.
Vô tận kiếm khí hướng về phía Diêm Xuyên mà triều bái, đột nhiên đồng loạt hướng về Cổ Nguyệt.
- Thứ gì?
Cổ Nguyệt sắc mặt âm trầm nói.
- Oanh!
Kiếm khí như phong bạo, từ bốn phương tám hướng bắn tới, bắn thẳng về Cổ Nguyệt Thánh mà lao đến.
- Muốn chết!
Cổ Nguyệt thét lên, khởi động một cổ khí tường khổng lồ.
- Oanh, oanh, oanh, oanh!
Vạn đạo kiếm khí màu trắng, trong nháy mắt đâm vào khí tường của Thánh tử, từng đợt từng đợt không biết mệt mỏi.
Trên đại địa, đột nhiên toát ra mười chuôi trường kiếm đen nhánh, giống như Ngọc Đế Kiếm, trong nháy mắt đâm rách khí tường, trực tiếp đâm thẳng vào Cổ Nguyệt Thánh tử.
- Oanh!
Cổ Nguyệt Thánh tử một chưởng chụp ra, cùng mười chuôi hắc kiếm chạm vào nhau, trong nháy mắt, lực lượng khổng lồ đem Cổ Nguyệt Thánh tử đụng cho bay lên trời cao.
- Roẹt...! Roẹt...!Roẹt...! ... ... ...
Kiếm khí màu trắng chớp mắt lại biến thành kiếm khí màu đen, trong lúc nhất thời, bốn phía Đông Phương điện, xuất hiện hàng tỉ Ngọc Đế Kiếm, hàng tỉ Ngọc Đế Kiếm hướng về phía Cổ Nguyệt Thánh tử, mang theo Thị Huyết Sát Lục.
- VÈO..! VÈO..! VÈO..! ... ... ...
Tốc độ khủng khiếp, lực đạo khổng lồ, một lần lại một lần, giống như ngàn đao tùng xẻo giống nhau, cắt vào khí tường của Cổ Nguyệt Thánh tử.
- Không, khốn kiếp, làm sao có thể!
Cổ Nguyệt Thánh tử cuồng luống cuống sợ hãi kêu lên.
Khí tường cấp Trung Hư Chi Cảnh, cư nhiên bị kiếm khí ngàn đao tùng xẻo cắt vỡ rồi? Hơn nữa Ngọc Đế Kiếm này chỉ mới có bộ dạng bóng kiếm mà thôi, lại càng giống như châu chấu, cách mình càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Cổ Nguyệt Thánh tử lật tay lấy ra một thanh trường kiếm, nhất thời kích phát hàng vạn hàng nghìn kiếm khí hướng Ngọc Đế kiếm khí vọt tới.
Ngọc Đế kiếm khí căn bản không thua gì kiếm khí của Cổ Nguyệt Thánh tử.
- Ùng ùng!
Từng đợt này đến đợt khác, Ngọc Đế kiếm khí hung hăng ăn mòn Cổ Nguyệt Thánh tử, đảo mắt đã đến mặt.
- A!
Cổ Nguyệt Thánh tử chưa từng kinh qua hiểm cảnh như ngày hôm nay? Trong lúc gào thét, khí thế quanh thân giống như nổ lớn mà phát ra.
- Oanh!
Đại lượng Ngọc Đế kiếm khí bị áp bức mà phun ra đi ra ngoài. Nhưng mà, kiếm khí nhiều như châu chấu, trong nháy mắt lại bức đến trước người Cổ Nguyệt Thánh tử.
- VÈO.. Thử thử thử thử!
Đại lượng mảnh y phục bay tán loạn, chỉ trong nháy mắt, Cổ Nguyệt Thánh tử tóc tai tán loạn, y phục lại càng nát như tương rồi.
- Oanh!
Hàng vạn hàng nghìn kiếm khí nhất thời thối lui ngoài, cách Cổ Nguyệt Thánh tử khoảng mười trượng, từng đạo kiếm khí chiếu thẳng vào Cổ Nguyệt Thánh tử.
Đứng ở trong hư không, bộ dạng Cổ Nguyệt Thánh tử đặc biệt chật vật. Kiếm khí đứng xếp hàng, giống như là quân đội vậy, lạnh như băng chỉa thẳng vào Cổ Nguyệt Thánh tử.
- Làm sao có thể?
Thường Tam, Thường Tứ cả kinh kêu lên.
Diêm Xuyên chỉ có đứng chắp tay, Cổ Nguyệt Thánh tử đã chật vật không chịu nổi rồi?
Cổ Nguyệt Thánh tử tóc tai bù xù, nhìn Diêm Xuyên một chút, bộ dáng đều là không tin, đồng thời nhìn một chút Ngọc Đế Kiếm kiếm khí đen nhánh bốn phía.
- Kiếm trận? Ngươi lại có thể bố trí kiếm trận? Làm sao có thể, kiếm của ngươi có Kiếm Linh rồi?
Cổ Nguyệt Thánh tử sợ hãi kêu lên, nhìn chằm chằm về phía Diêm Xuyên.
- Ngươi cũng biết kiếm trận?
Diêm Xuyên thản nhiên nói.
- Không thể nào, Kiếm Linh làm sao có thể nghe lời ngươi nói? Kiếm trận?
Cổ Nguyệt Thánh tử vẫn còn có chút không tin.
- Ngọc Đế, đuổi khách!
Diêm Xuyên ra lệnh một tiếng nói.
- Ông!
Ở trong phong bạo kiếm khí khổng lồ, đột nhiên vang lên một tiếng kiếm minh, giống như là hiệu lệnh hàng vạn hàng nghìn kiếm khí.
- Ùng ùng!
Vô tận kiếm khí cuồn cuộn hướng về Cổ Nguyệt Thánh tử mà lao đi, giống như là sông lớn chạy chồm, trút xuống mà đến.
- Ùng ùng!
Cổ Nguyệt Thánh tử từng đợt ngăn cản, nhưng kiếm trận này uy lực quá lớn, đảo mắt đã đem Cổ Nguyệt Thánh tử đánh bay đi ra ngoài, chớp mắt đã bức hắn ra khỏi Đông Phương điện.
- Chư vị, còn muốn ta mời các ngươi sao?
Diêm Xuyên lạnh lùng nhìn về phía đám người Thường Tam.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
-----oo0oo-----
Chương 55: Tư Mã Vân Thiên.
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Nhất thời, Thường Tam, Thường Tứ nội tâm một trận cuồng loạn, khí cảnh? Người này là khí cảnh sao?
- Đi!
Thường Tam quát lên.
- Oanh!
Ở dưới sự bức bách của hàng vạn hàng nghìn kiếm khí, năm người nhất thời cũng bị bức ra kiếm trận.
- Ùng ùng!
Đông Phương điện tràn đầy kiếm khí vờn quanh. bốn người Cổ Nguyệt Thánh tử bị buộc vội vã mà ra. Chật vật không chịu nổi, sau khi một đám đi ra ngoài, vẫn có cảm giác như đang nằm mơ vậy.
- Ông!
Hàng vạn hàng nghìn kiếm khí đột nhiên nổ tung mà ra, trong nháy mắt phát tán bốn phía biến mất không thấy.
Giữa không trung, Ngọc Đế Kiếm chân chính bay múa một hồi, đảo mắt đến bên Diêm Xuyên, tự mình bay vào trong bao kiếm phía sau lưng Diêm Xuyên, giống như là cho tới bây giờ vẫn không có đi ra ngoài vậy.
- Có Kiếm Linh? Là Tiên Kiếm? Tiên Kiếm bày trận? Khó trách!
Thường Tam sắc mặt khó coi nói.
- Diêm Xuyên sao lại may mắn như thế chứ, lại nhận được một thanh Tiên Kiếm? Như thế Tiên Kiếm vừa ra, kiếm trận ngăn cản, Trung Hư Chi Cảnh, cũng không cách nào đả thương hắn!
Thường Tứ sắc mặt phức tạp nói.
- Chưa chắc, chỉ cần có pháp bảo tốt, thì cũng có thể phá vỡ kiếm trận. Đáng tiếc... !
Thường Tam sắc mặt quấn quýt nói.
Cổ Nguyệt Thánh tử đứng ở không trung, lạnh lùng nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Diêm Xuyên, năm đó không có giết ngươi, là sai lầm lớn nhất trong đời ta!
Cổ Nguyệt Thánh tử giọng nói rét lạnh gào thét.
Diêm Xuyên nhìn về phía Cổ Nguyệt Thánh tử khinh thường nói:
- Đạo Quân Chi Tử, lại không có lấy một pháp bảo ra hồn? A!
Một từ A này của Diêm Xuyên truyền vào trong tai Cổ Nguyệt, chói tai vô cùng. Pháp bảo? Pháp bảo của mình, lại không có cái nào có thể sánh được với hắc kiếm kia?
Đạo Quân Chi Tử? Nghĩ đến đại bảo trong tay những tên Đạo Quân Chi Tử khác, trong lòng Cổ Nguyệt Thánh tử không hiểu mà oán hận lên người cha mình, nếu là cha có thể ban cho mình một pháp bảo, làm sao sẽ phải nhịu nhục ngày hôm nay?
- Đông Phương điện không hoan nghênh ngươi, chờ ngươi có thể phá Ngọc Đế Kiếm trận của ta, ngươi lại đến sao!
Diêm Xuyên thản nhiên nói.
- Ngọc Đế Kiếm trận? Ngươi chờ!
Cổ Nguyệt Thánh tử mang theo một cổ oán hận nói.
- Đi!
Trong nháy mắt, Cổ Nguyệt Thánh tử bay về phía xa. Năm tên cường giả theo sát phía sau, đảo mắt đi theo Cổ Nguyệt Thánh tử xấu hổ và giận dữ mà rời đi.
- Ngọc Đế Kiếm? Lúc nào lại trở nên lợi hại như thế rồi?
Mặc Vũ Hề kinh ngạc nhìn hắc kiếm đeo sau lưng Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên quay đầu, khẽ mĩm cười nói:
- Nào có đơn giản như vậy, ở bốn phía, ta đã sớm bố trí trận pháp, để phòng ngừa Hư Cảnh xâm phạm, nguyên tưởng rằng sẽ không dùng đến rồi, không nghĩ tới hôm nay lại phải dùng tới.
- Thì ra là như vậy!
Một bên Văn Nhược tiên sinh thở dài nói.
…
- Mới vừa tới?
Diêm Xuyên nhìn về phía Mặc Vũ Hề.
- Ở trong thư ngươi đã nói đến nơi này, chúng ta tự nhiên chạy thẳng tới mà thôi, mới vừa tới!
Mặc Vũ Hề gật đầu.
- Diêm công tử, kiếm trận vừa rồi, thật là lợi hại!
Chu Tước hưng phấn nói.
Lúc này, Hoàng mới từ trong Đông Phương điện đi ra.
Bỗng nhiên Hoàng xuất hiện, mọi người hơi ngoài ý muốn, cùng nhau nhìn về phía Hoàng.
- Là nàng?
Chu Tước, Huyền Vũ cũng biến sắc, còn nhớ rõ lần trước, Hoàng rất hung hãn.
- Ngọc Đế Kiếm trận? Đáng tiếc tu vi của ngươi hôm nay quá thấp, nếu không căn bản không cần trận pháp phụ trợ!
Hoàng thản nhiên nói.
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười, không có phản bác.
- Ách?
Chu Tước, Huyền Vũ đám người lộ ra vẻ cổ quái.
- Ta nghỉ ngơi ở đâu?
Hoàng thản nhiên nói.
- Dịch Phong, mang Hoàng qua Thiên điện!
Diêm Xuyên nhìn về phía Dịch Phong.
- Dạ!
Dịch Phong gật đầu.
Mặc Vũ Hề ngoài ý muốn nhìn nhìn Hoàng, cuối cùng cái gì cũng không còn hỏi.
Văn Nhược tiên sinh hơi có tò mò nhìn nhìn Hoàng.
- Văn Nhược tiên sinh, mời vào điện!
Diêm Xuyên cười nói.
- Tốt!
Văn Nhược gật đầu.
Diêm Xuyên cùng Mặc Vũ Hề nhìn nhau cười một tiếng, không có khách sáo, cùng đi hướng Đông Phương điện.
Vương Chu vẻ mặt phức tạp nhìn nhìn Diêm Xuyên, lắc đầu, cũng trở về chỗ của mình bên phía Thiên điện.
Thanh Long, Bạch Long, Chu Tước, Huyền Vũ ở ngoài đại điện chờ đợi.
- Meo meo, Mặc tỷ tỷ, tiên thạch mảnh nhỏ này, ngươi còn có nữa không?
Miêu Miêu nhỏ giọng đối với Mặc Vũ Hề nói.
- Miêu Miêu, quá tham rồi đó!
Diêm Xuyên nghiêm mặt nói.
- Meo meo, ta chỉ là hỏi thôi, lại không nói là muốn!
Miêu Miêu nhất thời ủy khuất nói.
- Còn có một khối, nhưng không có ở đây, nếu ngươi thích, sau này ta sẽ lấy tới cho ngươi!
Mặc Vũ Hề nói.
- Meo meo, Mặc tỷ tỷ tốt nhất!
Miêu Miêu nhất thời trong mắt trần đầy tinh quang.
- Những năm này, ở Cự Lộc thành, đại khái ta cũng biết một ít sự tích của Văn Nhược tiên sinh, Văn Nhược tiên sinh có thể tới giúp ta, Diêm Xuyên cảm kích vô tận!
Diêm Xuyên cười nói.
- Diêm công tử quá khen, ta chỉ là một kẻ bỏ đi bị trục xuất thư viện mà thôi!
Văn Nhược khổ sở nói.
- Kẻ bỏ đi? Ha hả, ta lại cảm thấy Văn Nhược tiên sinh là người thẳng thắn! Không tiếc rời đi Cự Lộc thư viện, đi tới Đại Chiêu thánh địa!
Diêm Xuyên hít sâu một cái, thở dài nói.
Văn Nhược khẽ cười khổ một trận, nói:
- Chuyện này, không đề cập tới nữa, Diêm công tử, hai năm trước ở Cự Lộc thành, văn đấu quần nho, có thể nói là oanh động thiên hạ, tại phía xa trăm vạn dặm, ta cũng có thể cảm nhận được vẻ này ngất trời mạch văn.
- A? Tin tức này là truyền đi nhanh như vậy?
Diêm Xuyên ngoài ý muốn nói.
- Thiên Thụ đại hội bắt đầu, Cự Lộc thành đã trở thành tiêu điểm của cả đông phương, bất kỳ đại sự gì, cũng sẽ truyền ra thiên hạ, trăm thiên cẩm tú văn hay xuất hiện, Diêm công tử đã danh động thiên hạ!
Văn Nhược tiên sinh khẳng định nói.
- Danh động thiên hạ? Ha hả, Văn Nhược tiên sinh khen trật rồi!
Diêm Xuyên lắc đầu cười nói.
- Bất quá!
Văn Nhược tiên sinh nhíu mày.
- Làm sao?
- Diêm công tử tốt nhất không nên vì Văn đấu kia mà coi thường Tư Mã Vân Thiên! Đám đệ tử kia của hắn cũng không thể đại biểu Tư Mã Vân Thiên.
Văn Nhược tiên sinh trịnh trọng nói.
- A?
- Diêm công tử, ngươi cảm thấy tranh của tại hạ như thế nào?
Văn Nhược hỏi.
- Mặc dù không có xem qua tranh của ngươi, nhưng Cự Lộc thư viện cũng có rất nhiều tài liệu đã nói đến, tranh của Văn Nhược tiên sinh, độc nhất vô nhị, một bức được vẽ ra, cảm thiên động địa! Tái họa thế gian!
Diêm Xuyên ngưng trọng nói.
- Đúng vậy, lúc gia phụ còn tại thế, cũng cực kỳ sùng bái Văn Nhược tiên sinh, nói là Văn Nhược tiên sinh chính là vì tranh mà sinh!
Mặc Vũ Hề gật đầu.
Văn Nhược khẽ cười khổ một trận nói:
- Có lẽ Thánh nữ cùng Diêm công tử còn không biết được, tại hạ học vẽ từ Khải Mông lão sư, cũng chính là Tư Mã Vân Thiên!
- A?
Diêm Xuyên hai mắt nhíu lại.
Đây là Diêm Xuyên lần đầu tiên biết được.
- Tư Mã Vân Thiên, mấy trăm năm không gặp hắn, hắn thật sự là một thiên tài, Cầm kỳ thư họa, không gì không giỏi. Lần này nếu không có Diêm công tử tới tranh đoạt, ta khẳng định hắn nhất định có thể nhận được Phong Thần Sách!
Văn Nhược khẳng định nói.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥