Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1660: Tằng Tuấn Tài phản bội.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Nếu chủ tịch tỉnh Yến thích đồ ăn đường đường Chu Đông Đông nấu như vậy sao tôi nghe nói Chu Đông Đông đến bây giờ vẫn chỉ là hợp đồng lao động, chưa được vào chính thức?
Diệp Phàm có chút nghi ngờ. Bình thường, Chu Đông Đông đáng lẽ đã được vào chính thức. Nếu được lòng chủ tịch tỉnh Yến thì Chu Đông Đông xin cái gì cũng dễ, chứ không chỉ là hợp đồng lao động.
- Việc này tôi cũng không rõ lắm. Tuy nhiên, Chu Đông Đông thật sự vẫn đang là lao động hợp đồng. Lúc đó nghe nói tôi cũng có kiểm tra qua, cũng thấy ngạc nhiên.
Tằng Tuấn Tài vẻ mặt khó hiểu nói.
- Thôi vậy, chuyện lãnh đạo tôi không quản nữa, anh nói chuyện Thuân Hoa đi.
Diệp Phàm khoát tay áo nói.
- Chủ tịch thành phố, nhà máy dệt Thuận Hoa tôi đã nghiên cứu qua, cũng đã suy nghĩ nhiều. Hơn nữa, mấy hôm nay tôi đã gọi hai bên đến.
Tuy nhiên, căn bản là không có hiệu quả. Những người này, vừa nhìn thấy tiền đã tức giận. Chủ tịch thành phố. Tôi đang ở trong tình trạng kiệt sức, cái gì cũng muốn.
Mấy ngày nay, tôi chạy tới chạy lui, đến Đảng ủy thị trấn Hồng Thư tôi cũng đã đến.
Lãnh đạo nhà máy dệt Thuận Hoa và đại diện cho công nhân viên chức Thuân Hoa tôi cũng đã gặp.
Bị người ta xem thường không nói, nói vẫn không ai nghe. Ngày hôm qua lôi kéo tập trung, tôi phải khuyên mới được.
Nói về những việc này Tằng Tuấn Tài vẻ mặt đau khổ.
- Đảng ủy thị trấn Hồng Thư dám cãi lời anh sao?
Diệp Phàm thấy lạ.
- Bọn họ cũng có nỗi khổ riêng, tôi biết, thật sự là có lý do. Gây rối cũng không phải đường đường bọn họ khơi mào, mà là nhân dân thị trấn Hồng Thư. Quần chúng lưu manh rất nhiều, mà người dân vì chút tiền, đương nhiên cũng ghen ghét. Hơn nữa, bọn họ cũng biết pháp luật không trừng phạt việc này. Dường như cũng có lý. Đây là tồn tại của lịch sử, rất khó giải quyết.
Tằng Tuấn Tài nói.
- Khi đó không có thỏa thuận gì sao? Ví dụ như đất lúc đó chưa trả tiền, sẽ nhận người dân các thôn của Hồng Thư vào nhà máy làm việc…
Diệp Phàm hỏi, cảm giác việc này chắc chắn khó giải quyết.
Nếu không, cũng không làm cho Tằng Tuấn Tài vì mũ mà nghiêng về phía hắn. Thật ra trong lòng Diệp Phàm cảm thấy may mắn. Nhà máy dệt Thuận Hoa vô tình lại giúp hắn một phen.
- Lúc đó chỉ nói miệng, nào có thỏa thuận gì. Hơn nữa, thời đó, có mấy người có thể biết đến hợp đồng là cái gì. Căn bản không nghĩ nhiều như vậy. Thậm chí còn không có khái niệm gì.
Tằng Tuấn Tài cúi đầu có chút ủ rũ.
- Anh Tằng, thật ra hoàn toàn có thể thay đổi suy nghĩ, biết đâu có thể giải quyết.
Diệp Phàm đã có chủ ý trước, vấn đề nhà máy dệt Thuận Hoa hắn đã có tính toán từ trước.
- Chủ tịch thành phố có chủ ý.
Tằng Tuấn Tài thực sự có chút nóng nảy, hắn biết mặc dù là đi theo Diệp Phàm nhưng nếu không giải quyết được vấn đề này thì mấy người Trương Minh Sâm sẽ xì xào.
Mà Diệp Phàm đã nói tất nhiên cũng không muốn sửa lại, y có lẽ sẽ trở thành nơi để hai bên trút giận.
- Không bán, làm nhà máy sống lại thì thế nào?
Diệp phàm thản nhiên nói.
- Không có khả năng, nhà máy đó, sao có thể làm sống lại. Nợ đến mấy chục triệu, máy móc thiết bị lạc hậu, không có kỹ sư giỏi, không có sản phẩm mới, căn bản là không có thuốc nào cứu chữa được.
Ở thành phố nếu muốn làm sống lại một tòa nhà, trừ khi đập vào đó hai trăm triệu. Ngoài ra có cứu sống hay không có trời mới biết. Cách này không phải tôi không nghiên cứu qua, tuy nhiên, nghiên cứu vẫn là nghiên cứu, vẫn cảm thấy đây là con đường chết. Việc này, căn bản là tôi không dám nghĩ đến.
Tằng Tuấn Tài không hề nghĩ ngợi nói thẳng.
- Anh cứ về nghỉ ngơi, việc này sáng mai anh đến văn phòng của tôi. Tôi sẽ có cách. Cứ an tâm ngủ đi.
Diệp Phàm an ủi.
- Vậy đi, tôi đi trước, cảm ơn Chủ tịch thành phố. Tuy nhiên, mặc kệ việc này thế nào, về sau tôi sẽ nghe theo sự chỉ huy của Chủ tịch thành phố. Anh chỉ đông tôi sẽ không đi sang tây.
Tằng Tuấn Tài một lần nữa biểu thị thái độ lập trường.
- Ha ha, hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau phát triển thôi.
Diệp Phàm thản nhiên mỉm cười, đưa Tằng Tuấn Tài ra tận cửa.
Diệp Phàm vừa mắng một tiếng, nâng một chân lên, một hòn đá bị hắn đá bay về phía bụi rậm. Hình như đập trúng một cái gì đánh bụp.
- Người ăn trộm gà trộm chó.
Diệp Phàm mắng một tiếng, không nhìn bỏ đi.
- Đau chết bố, mẹ nó sao lại xui xẻo như vậy.
Không lâu sau một bóng đen chui ra từ bụi rậm. Thoắt một cái trèo tường đi rồi.
Dưới ánh trăng hình như là một người thanh niên. Hắn kêu lên một tiếng:
- Thật xui xẻo, may mắn chỉ đập bên ngoài, nếu đập vào giữa đầu thì chắc chắn không còn là người. Bố làm bao nhiêu chuyện như vậy, thiếu chút nữa đã giết người.
- Cậu làm sao mà mặt đầy máu như vậy?
Chủ nhiệm nhà khách Tỉnh ủy Phạm Nguyệt Thu kinh ngạc nhìn chằm chằm người quản lý căng tin Trường Minh Giang.
- Mau gọi tiểu Lý đến, nếu không thì đau chết mất…
Trường Minh Giang hét lớn.
Tiểu Lý là bác sĩ của nhà khách, chỉ phục vụ lãnh đạo. Không lâu đã chạy đến, băng bó vết thương cho Trường Minh Giang, nói:
- Trưởng phòng Trường, anh bị thương hay là đến bệnh viện kiểm tra một chút. Không biết có ảnh hưởng đến xương không. Hòn đá thật sự là lợi hại, không ngờ vào tận xương.
- Biết rồi, anh đi đi.
Trường Minh Giang đuổi như đuổi ruồi.
- Tự mình đi đường không cẩn thận thành ra vậy còn tỏ vẻ. Mẹ nó, là cái gì.
Người bác sĩ càu nhau đeo túi cứu thương đi rồi.
- Rốt cuộc sao lại thế?
Phạm Nguyệt Thu hỏi.
- Chị hỏi tôi sao lại thế, không phải chị bảo tôi đi nghe ngóng một chút tình hình sao? Chị xem, còn chưa vào đến nơi đã bị trúng một hòn đá như vậy.
Tuy nhiên, tôi thật ra nhìn thấy Tằng Tuấn Tài từ nhà Diệp Phàm đi ra. May mắn không tới gần nghe, nếu ở gần cửa số thì tôi đã xuống địa phủ rồi.
Đúng rồi, tôi phải nhanh chóng báo cho chủ nhiệm Cao một chút.
Trường Minh Giang vội vàng cầm điện thoại gọi cho Trưởng ban thư ký Cao.
- Diệp Phàm thật sự là người giỏi võ đúng không, bằng không, một hòn đá sao có thể làm cậu bị thương như vậy. Hơn nữa, chẳng lẽ hắn phát hiện ra cậu.
Phạm Nguyệt Thu cau mày nói.
- Phát hiện tôi, chắc chắn không thể.
Tra Minh Giang giống như giẫm phải đuôi mèo, lập tức nhảy dựng lên. Tuy nhiên, hắn lập tức kêu lên một tiếng.
- Bị thương rồi còn nhảy, đáng đời.
Phạm Nguyệt Thu tức giận hừ một tiếng.
- Nguyệt Thu, hai chúng ta là ai, cô còn như vậy, không có chút đau lòng nào sao?
Tra Minh Giang vẻ mặt đáng thương nói, giơ tay vuốt mông Phạm Nguyệt Thu.
- Đồ vô dụng, không làm được gì. Bảo anh nghe ngóng một chút cũng không được. Đã như vậy còn bị trúng đá. Ngu xuẩn, đồ vô dụng.
Phạm Nguyệt Thu không nể tình mắng.
- Đồ đàn bà.
Tra Mình Giang tức giận, chỉ vào Phạm Nguyệt Thu mắng.
- Anh dám mắng tôi?
Phạm Nguyệt Thu chỉ vào Tra Minh Giang, sầm mặt xuống. Tra Minh Giang không dài dòng, lập tức câm miệng. Y biết Phạm Nguyệt Thu có hàng trăm cách để trừng trị y.
Tuy là hai người đã mây mưa, nhưng dưới làn váy của Phạm Thu Nguyệt kia cũng không chỉ của mình y. Người đi qua đó cũng không ít lãnh đạo. Bằng không, một nơi màu mỡ như chức chủ nhiệm nhà khách Tỉnh ủy sao có thể đến lượt Phạm Nguyệt Thu.
Tra Minh Giang thầm mắng một câu. Sau khi trở lại phòng bí mật gọi điện thoại cho Trương Minh Sâm.
- Bí thư Phạm, rất lạ, Tằng Tuấn Tài nửa đêm chạy đến tìm Diệp Phàm.
Trưởng ban thư ký Cao Hoa nói qua điện thoại.
- Có gì lạ, không hoàn thành được nhiệm vụ, chắc chắn là đi nhận sai.
Phạm Xa thản nhiên hừ nói.
- Vâng, hẳn là vậy. Nhưng, cứ như vậy thì Tằng Tuấn Tài sẽ bị Diệp Phàm lôi kéo.
Cao Hoa nói.
- Lôi kéo thì lôi kéo, hắn là chủ tịch thành phố, phải có mấy người dưới tay mới đúng. Bằng không, lấy gì để đối kháng Trương Minh Sâm đúng không?
Hơn nữa, nếu Ủy ban nhân dân thành phố bị Trương Minh Sâm khống chế hoàn toàn, chi bằng có một chủ tịch thành phố đến chống lại một chút.
Cậu nghĩ lại xem, hai người bọn họ vật tay sẽ có lợi cho tiến trình dân chủ trong bộ máy chính quyền. Nếu không thì sẽ thành độc đoán.
Đảng ta không cho phép độc đoán. Ngoài ra cũng không có lợi cho quản lý của Đảng và việc triển khai công tác. Hải Đông chúng ta cũng phải đẩy mạnh xây dựng dân chủ, không thể cá nhân độc đoán một tay che trời. Đảng không cho phép chuyện này.
Phạm Xa không ngờ thản nhiên cười nói.
- Ý kiến của Bí thư Phạm rất hay. Cùng là cấp cho Trương Minh Sâm, không bằng chia sẻ cho hai người. Cứ phân hóa quyền lực như vậy, mỗi bên đều phải tìm chỗ dựa bên ngoài. Đến lúc đó chúng ta sẽ là chỗ dựa bên ngoài lớn nhất của bọn họ, ha ha…
Cao Hoa cũng cười thoải mái.
- Tôi lo rằng Diệp Phàm sẽ thua Trương Minh Sâm. Y dù sao cũng xuất thân từ Hải Đông, đã công tác ở Hải Đông mấy chục năm, đã tập hợp được một phe phái.
Cứ thành phố mở hội nghị thường vụ, y thể nào cũng nhảy ra nói vài câu. Năm vừa rồi Trần Khải không chịu thua kém.
Bản thân là chủ tịch thành phố, nhưng Ủy ban nhân dân thành phố lại bị Phó chủ tịch thường trực khống chế. Việc này hoàn toàn đảo lộn trình tự tổ chức. Cái xương cá này quá lớn.
Phạm Xa thản nhiên nói.
- Hừ, con cá Trương Minh Sâm cứng rắn, có thể cứng bằng Bí thư Phạm Xa sao. Y là xương cá, bí thư Phạm vẫn là kim cương. Diệp Phàm nhiều nhất cũng là một cây bông, căn bản không chịu nổi một đòn.
Giọng Cao Hoa khá tự đại, nhưng Phạm Xa nghe cũng cảm thấy dễ chịu, thản nhiên cười nói”
- Cậu nữa, miệng càng ngày càng ngọt.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1661: Chủ tịch thành phố dùng vũ lực đánh người
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Người này gan chó, nghĩ dựa vào Diệp Phàm là y có thể giữ được công tác được phân quản của y.
Trước đây đáng lẽ nên khởi động sớm. Nếu y ngu ngốc như vậy chúng ta cũng nên sớm ra tay.
Biệt Đạo Phong thản nhiên hừ nói.
- Lần này không riêng gì vấn đề lĩnh vực phân công quản lý của y mà tôi muốn lấy mũ trên đầu y.
Trương Minh Sâm lạnh lùng nói. Nghe Tra Minh Giang báo cáo xong, cực kỳ tức giận.
- Được, muốn làm thì làm lớn. Để các đồng chí khác nhìn thấy phản bội chúng ta kết cục như thế nào. Mặc dù là phó chủ tịch thành phố cũng không giữ được chỗ.
Biệt Đạo Phong hừ nói.
8 giờ 30 phút sáng hôm sau.
Tằng Tuấn Tài cầm tài liệu đến phòng làm việc của Diệp Phàm.
Diệp Phàm cẩn thận xem qua tài liệu rồi nhìn Tằng Tuấn Tài nói:
- Anh Tằng, tôi thấy nhà máy dệt Thuận Hòa vẫn có tiềm lực, có thể khai thác. Tuy họ đang nợ ba trăm triệu, nhưng mặt bằng của Thuận Hoa giá trị cũng không nhỏ. Nếu có quyết tâm có thể làm.
- Mặt bằng thật sự có giá trị, ít nhất không dưới năm trăm triệu. Nếu có thể được phép bán trả hết nợ nần, số còn lại vẫn trên hai trăm triệu.
Khoản tiền này ngoài tiền công của nhân viên chức và các chi phí khác, mỗi công nhân viên chức của Thuận Hoa có thể lĩnh được hai ba nghìn nhân dân tệ.
Đối với bọn họ mà nói, đó là số tiền không nhỏ.
Tằng Tuấn Tài nói đến đây nhìn Diệp Phàm một cái nói thêm:
- Tuy nhiên, đất này căn bản không bán được, bán không được thì không có giá trị gì.
- Bán không được thì không cần bán, tôi nói rồi có thể làm sống lại nhà máy.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
Đúng lúc này, điện thoại của Tằng Tuấn Tài vang lên, vừa nhìn mặt y đã biến sắc. Buống điện thoại nói với Diệp Phàm:
- Xảy ra việc lớn, vừa rồi thị trấn Hồng Thư có đến hơn một nghìn người, bọn họ bắt đầu vào nhà máy dệt Thuận Hòa phá đồ. Yêu cầu công nhân viên chức Thuận Hòa rời nhà máy trong mười tiếng. Nếu không, sẽ cưỡng ép mang đi. Người của Thuận Hòa đương nhiên không chịu, hai bên đang tập hợp người, hiện tại đang đánh nhau.
- Đi, đi xem, thật là bừa bãi.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, hai người bước nhanh xuống tầng.
Ở trên xe Diệp Phàm gọi điện thoại cho Cục trưởng cục Công an thành phố An Kỳ, yêu cầu anh ta cử người đến duy trì trật tự. Cục trưởng An vừa nghe, nói là lập tức tự mình đưa người đến.
Xe đến nhà máy dệt Thuận Hoa, thấy cửa nhà máy đã bị người ta phá hỏng. Người đang chen chúc lộn xộn, la hét ầm ĩ. Hơn nữa, bên trong nhà máy hình như cũng đang tiến hành ứng chiến mãnh liệt.
- Làm sao bây giờ, hiện giờ tình hình nguy cấp. Chủ tịch thành phố không thể vào để cục trưởng cục Công an đến rồi tính được.Ở đây đang nhiều người lắm.
Tằng Tuấn Tài vừa thấy tình trạng hỗn loạn, mặt tái đi.
Tình hình này ai vào cũng vô dụng. Những người này, đánh có chừa ai, đâu quan tâm đến anh là lãnh đạo hay không lãnh đạo. Hơn nữa, lãnh đạo có khi bị đánh cho thảm hơn.
- Lãnh đạo đến rồi, chúng ta tìm lãnh đạo nói lý lẽ đi.
Đúng lúc này có người thấy xe của Diệp Phàm hét to.
- Đúng đúng, tìm lãnh đạo thành phố phân xử đi.
Sau đó vài tiếng quát tháo vang lên, một đám người cầm gậy gộc hùng hổ tiến lại.
- Mau lái xe đi.
Tằng Tuấn Tài hét lên với lái xe.
Tuy nhiên, chậm rồi, đã có người chạy đến, vây quanh xe.
- Xuống, xuống đây, chúng tôi cần phân xử.
Người bên ngoài hét lên.
- Không ra ngoài chúng ta đập xe, buộc bọn họ phải ra. Làm lãnh đạo không vì dân đều là cẩu quan. Lãnh đạo khốn khiếp chỉ biết vui chơi hút máu chúng ta.
Một người hét lớn lập tức xe rung lên. Dường như có nguy cơ bị ném đi.
- Muốn làm gì, tất cả dừng tay.
Diệp Phàm vừa thấy không được, có lẽ Cục trưởng An còn chưa đến thì xe này đã hỏng. Cho nên, dùng lực mở cửa xe ra ngoài, lập tức mấy người đứng ở cửa xe bị đẩy ngã xuống đất. Diệp Phàm giành lấy loa sắt trong tay một người dân, nhảy lên nóc xe.
- Dừng tay cái rắm. Trả đất cho chúng tôi, chính là đất của chúng tôi.
Một người trên tay có hình xăm hét lên. Người này cầm gậy đập một cái làm chiếc Audi lung lay.
Diệp Phàm thấy thế, tức giận. Cảm thấy người này hình như là đầu sỏ. Hơn nữa vừa thấy cách ăn mặc của người này, chắc chắn là nhân vật lưu manh. Bước xuống, một cước đá vào y. Bị Diệp Phàm đá một cước, y lập tức lăn vào đống người.
- Lão Đại bị đánh, đánh chết người này.
Đám đông hét lên, lập tức hùng dũng chen lên mấy chục người thanh niên.
Đồng thời cũng có người lui ra ngoài. Diệp Phàm thấy việc này liền hiểu ngay, người tiến lên mới là người gây rối, người lùi ra sau mới là người dân thật sự.
- Hắn là Chủ tịch thành phố Diệp, các anh không thể đánh, dừng tay, dừng tay.
Vu Hữu Hòa và Tằng Tuấn Tài đều nóng nảy, vội xuống xe quát lớn.
- Diệp cái rắm, đánh chết hắn.
Lại có người nào đó kêu to. Một cước đá đến, Vu Hữu Hòa không đề phòng ngã lăn ra. Tằng Tuấn Tài bên cạnh muốn đỡ dậy cũng bị một cước đá, lập tức ngã lên người Vu Hữu Hòa. Hai người lăn tròn.
- Đánh, đánh chết cẩu quan này.
Đám đông hét lớn, côn bổng phần phật hướng về phía Diệp Phàm.
- Đánh Chủ tịch thành phố, các anh sẽ phạm tội.
Giọng Tằng Tuấn Tài lẫn trong đám đông, hai người vừa bị đánh, giọng run rẩy.
- Âm mưu tấn công lãnh đạo nhà nước, nên đánh.
Diệp Phàm rống lên một tiếng, giành lại một cây bổng, đi một đường tròn.
Bụp,bụp…
Một hồi bụp bụp vang lên, hễ bị Diệp Phàm quét ngang đến, tất cả đều lảo đảo. Có mấy người không đứng vững lập tức ngã xuống. Không ngã thì bị gậy của Diệp Phàm quét ngang qua, người cũng ngả nghiêng. Lộ ra một khoảng trống, cảnh tượng rất kỳ lạ, Giống như Diệp Phàm vẽ một vòng kim cô, người ngoài không bước vào được.
- Đánh đi, đánh đi.
Đám đông cũng hét lên, cầm côn bổng lao đến.
- Tới đây.
Diệp Phàm cười lạnh một tiếng, nhấc cây gậy lên xoay tròn, không lâu sau, tiếng bụp bụp lại vang lên một hồi.
Đợi khi âm thanh dừng lại, mấy nghìn người dân lập tức như hóa thạch, không ngờ hai mươi người đều ngã xuống.
Hơn nữa hai mươi người này đều là những người có tiếng tăm ở thị trấn Hồng Thư. Bình thường đánh nhau có thể đánh đến chết. Một đánh hai tuyệt đối không thành vấn đề. Không thể tượng tượng được hôm nay hai mươi người đều bị Chủ tịch thành phố Diệp dùng một gậy đánh ngã.
- Mẹ ơi, Chủ tịch thành phố này cũng có thể đánh nhau à.
Một người trong đám đông nói giọng khâm phục.
- Chắc chắn là xuất thân từ trinh sát rồi. Anh không thấy là rất uy phong sao. Cầm gậy quét một cái toàn bộ đã ngã xuống, thật lợi hai.
Một người khác thở dài không ngừng.
- Tiểu Lâm Tử, mày ngơ ngẩn cái gì, đánh cho bố.
Lúc này người đàn ông có hình xăm hét lên.
- Dám đánh anh Tiến, mọi người hãy đánh hắn.
Người vừa được gọi là Tiểu Lâm Tử không có cách nào, có chút do dự cầm gậy hét lên.
Nhưng, lần này người hưởng ứng cũng không còn nhiều nữa, mãi cũng chỉ mười mấy người.
Hơn nữa, thấy Chủ tịch thành phố Diệp chống gậy giống như thần thánh hạ phàm, đám đông có chút do dự, nhìn Tiểu Lâm Tử, lại nhìn người vừa được gọi là anh Tiến, cả đám không dám liều mạng. Chỉ có điều gậy gộc trong tay cổ vũ, miệng hô, không dám tiến lên.
- Dừng tay, tấn công lãnh đạo Thành ủy, bắt hết lại.
Trên chiếc xe cảnh sát vừa đến, Cục trưởng Cục Công an nhảy xuống vừa thấy tình hình hỗn loạn, bèn quát lớn.
An Kỳ và mấy đồng chí đi theo lập tức đứng tấn ở tư thế bảo vệ Diệp Phàm. Bên kia lập tức mấy chục cảnh sát đi ra, cầm roi điện ngăn mọi người đến.
- Bắt cả lại!.
Cục trưởng An nhìn xuống đất quát, lập tức hiểu. Chắc là bị Chủ tịch thành phố dùng vũ lực, xui xẻo.
- Vâng.
Đội cảnh sát trả lời, đó là sẽ bắt những người đang ngã dưới đất lại. Vừa ra tay, lập tức đám người đang ngồi dưới đất kêu đau. Cảnh sát bình thường điều tra vẫn rất nhẹ nhàng, lúc này, Chủ tịch thành phố ở đây, lại có Cục trưởng giám sát. Cho nên, bọn họ đều muốn tăng sức mạnh.
Không đau mới là lạ!
- Đau, các cậu cũng biết đau, dám tấn công Chủ tịch thành phố, không muốn sống nữa phải không?
Đội cảnh sát ra tay thật sự tàn nhẫn, nhân cơ hội này còn đá mấy đá vào mông bọn chúng.
- Chủ tịch thành phố, nhiều người như vậy, không phải tự phát bình thường. Chắc chắn là có âm mưu tổ chức. Hơn nữa, chắc chắn là người đàn ông có hình xăm này cầm đầu. Tuy nhiên, người này tuyệt đối không thể là người tổ chức, nhiều nhất cũng là người đi đầu thôi.
Cục trưởng An Kỳ ghé tai Diệp Phàm nói.
- Điều tra cho tôi, tra đến cùng. Nếu tra được vua tôi cũng phải lôi ra. Có người cả ngày không làm chuyện gì tốt, đều tìm việc gây sức ép với người khác, sắp đến tết rồi. Vì cái gì, một chút tầm nhìn chung đều không có. Đấu tranh là bình thường nhưng cũng phải tùy trường hợp và thời gian.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, giao việc cho Cục trưởng An, quay sang Vu Hữu Hòa nói:
- Lập tức triệu tập đại diện của thị trấn Hồng Thư, cùng với Thuận Hoa họp. Ai không đến coi như tự động bỏ quyền lợi.
Chợt, Diệp Phàm cầm lấy loa trong tay An Kỳ, nói:
- Tôi là quyền Chủ tịch thành phố Hải Đông Diệp Phàm. Việc tranh cãi giữa hai phía, tôi sẽ tự mình giải quyết. Hai bên cử đại diện đến phòng họp của nhà máy để thảo luận. Nếu ai dám ở đây gây rối, tôi nói bắt hết lại. Tôi chịu hoàn toàn trách nhiệm. Ai không đến dự là tự động từ bỏ quyền lợi, về sau Ủy ban nhân dân thành phố không giải quyết.
Diệp Phàm dùng hòa âm mí thuật nên rất có uy lực. Ban đầu còn có người không muốn đi. Nhưng sau đó Diệp Phàm nói tiếp:
- Tôi đếm đến 10, nếu không đi, coi như là tập trung gây rối, âm mưu tấn công lãnh đạo thành phố, bắt hết lại.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1662: Chủ tịch thành phố gạt người
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
Sau khi nói xong, Diệp Phàm liên đếm 1,2,3…. Đếm đến bảy thì mọi người đã tan gần hết.
Không lâu sau, Vu Hữu Hòa cũng đã sắp xếp xong, Diệp Phàm đi vào phòng họp của nhà máy dệt.
- Chúng ta chào đón Chủ tịch thành phố Diệp phát biểu.
Vu Hữu Hòa đi trước nói, Tằng Tuấn Tài tất nhiên vỗ tay, hơn nữa đại diện cán bộ công nhân viên chức nhà máy dệt đều vỗ tay như sấm.
- Tất cả mọi người ngồi đi.
Diệp Phàm khoát tay nói.
Đợi đến khi tất cả mọi người ngồi xuống. Diệp Phàm nghiêm túc nhìn mọi người một cái nói:
- Sắp đến tết, mọi người ngày nào cũng gây ồn ào, việc lại không giải quyết được. Hơn nữa, làm ầm ĩ như vậy lãnh đạo thành phố không thể an tâm. Tất cả mọi người đều bận, lãnh đạo thành phố cũng có nhiều việc phải làm. Hôm nay ở đây, mọi người có việc gì thì nói ra.
Cả hội trường im lặng một hồi.
Một ông lão đã lớn tuổi đứng lên nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp, tôi là Mã Đông Phong, là Bí thư chi bộ thôn Hồng Thư.
Đương nhiên, lúc đó không gọi là thôn mà gọi là đại đội, tôi là đại đội trưởng. Tôi còn nhớ rõ, xưởng trưởng của Thuận Hoa lúc đó là Hậu Lưu Phong.
Vì mặt bằng, y đến nhà tôi vài lần. Sau đó chúng tôi có tăng lên một chút điều kiện, đó là mặt bằng này có thể cho bọn họ mượn dùng.
Xưởng trưởng Hậu nói Thuận Hoa là nhà máy mới xây dựng, tất cả đều là tiền của nhà nước, huyện cũng không có tiền. Cho nên, tiền kia tạm thời chưa cách nào trả được.
Lúc đó người trong thôn cũng suy xét đến tình hình đặc thù này, cũng đành bỏ sức vì đất nước. Cuối cùng xưởng trưởng Hậu có nói là có thể tuyển thanh niên trong thôn chúng tôi vào nhà máy làm việc. Cho nên, hai bên liền quyết định như vậy. Tạm thời chúng tôi sẽ không đòi tiền của họ, …
- Chủ tịch thành phố Diệp, tôi là Lưu Vân Đông, hiện là người phụ trách nhà máy dệt Thuận Hoa.
Giám đốc nhà máy Lưu đầu tiên chào Diệp Phàm sau đó nói:
- Bí thư chi bộ Mã, chuyện lúc đó tôi cũng đã nghe nguyên giám đốc nói qua.
Lúc đó có thể nói như vậy, đất chúng tôi không trả tiền, mà tuyển người vào làm.
Trên thực tế chúng tôi cũng đã trả tiền.
Bởi vì lúc đó có bao nhiêu người muốn vào nhà máy, nhà máy Thuận Hoa là nhà máy của nhà nước, là doanh nghiệp nhà nước.
Mà người dân thôn Hồng Thư các ông vào làm, một năm sau đều được chuyển vào chính thức. Đều được nhận lương của nhà nước. Hiện giờ thời đại thay đổi, nhà máy khó khăn.
Phải bán nhà máy cũng không liên quan đến đại đội Hồng Thư các ông. Hơn nữa, lúc đó nhà máy cũng đã tiếp nhận đến một nghìn người dân Hồng Thư vào làm.
Chia ra hai trăm hộ, tức là lúc đó tuyển công nhân trên cơ bản mỗi hộ đều có người vào làm công nhân nhà máy. Nhà không có con cái cũng có người thân được chọn vào làm ở nhà máy. Hơn nữa tất cả đều là công nhân viên chính thức.
- Ai bảo, lúc ấy các anh xây dựng nhà máy ở đại đội chúng tôi, tất nhiên phải giải quyết cho thanh niên của đại đội vào làm.
Tuyển người địa phương vào làm cũng thuận tiện. Hơn nữa không phải cấp nhà, các anh vẫn được lời. Nếu tuyển người ngoài đến, các anh còn phải xây dựng nhà ở cho họ có phải không?
Còn nữa, các anh cũng không phải xây dựng căng tin. Lúc đó chúng tôi nói là đất này chỉ cho các anh mượn.
Sau đó, các anh không trả tiền, thôn chúng tôi có người làm ở nhà máy, cũng ngại đến giục. Việc này kéo dài mấy chục năm.
Người thanh niên bên cạnh Mã Đông Phong đứng lên, nói lớn. Người này nhìn dáng có phần giống Mã Đông Phong chắc là hai cha con.
- Mã Hồng Xuân, anh nói có lý chút được không? Nếu các anh không đổi đất để lấy được việc công nhân vào làm chúng tôi sẽ dùng người của thôn Hồng Thư sao, buồn cười.
Lúc đó muốn vào nhà máy của nhà nước, nói thật, có thể giẫm nát cửa nhà tôi. Thanh niên ở đại đội các anh, văn hóa không có, trình độ không có.
Nếu chính thức tuyển thì ít nhất phải tốt nghiệp trung học. Công nhân viên chức thôn Hồng Thư các anh cơ bản là chưa tốt nghiệp tiểu học. Vì đất không cần trả tiền, nhà máy cũng biết.
Hơn nữa, lúc đó không phải là các ông đưa ra điều kiện như vậy sao, nhà máy dệt Thuận Hoa chúng tôi đi đâu không tìm thấy mặt bằng xây dựng nhà máy. Lúc đó, đất đai nơi nơi đều có, không riêng gì đại đội Hồng Thư các ông.
Hơn nữa, nhà máy dệt Thuận Hoa xây dựng trên mảnh đất của các ông nhiều năm như vậy, không cần nói đến cái gì khác.
Ít nhất đường xá đi lại xa, nhà máy cách xa quốc lộ.
Sau đó nhà máy chúng tôi xây dựng nhà trẻ và trường tiểu học, người thôn các ông cũng theo học.
Ngay cả trường trung học Hông Thư, nhà máy Thuận Hoa chúng tôi cũng bỏ nửa tiền. Việc đó nguyên giám đốc đều ghi chép lại.
Hơn nữa, nhà máy chúng tôi được xây dựng, cuộc sống của mọi người thế nào, kinh tế phát triển. Thu nhập cũng tăng lên, làm gì cũng thuận tiện hơn.
Nhà máy của chúng tôi không xây dựng ở chỗ các anh, cũng không biết các anh có thể thành thị trấn Hồng Thư như bây giờ không.
Xường trưởng Lưu tức giận chỉ vào mặt Mã Hồng Xuân, giọng run lên.
- Sao anh không nói nhà máy mang đến ô nhiễm cho thị trấn chúng tôi như thế nào. Hơn nữa, nói về kinh tế đi.
Các anh có thể làm kinh tế phát triển như thế nào, còn phát triển xây dựng thị trấn Hồng Thư, cái rắm. Nhà máy của các anh làm cho mọi thứ không chết cũng sập.
Còn nói là vực dậy kinh tế thị trấn chúng tôi, thật là buồn cười.
Mã Hồng Xuân giọng điệu khá sắc bén, một câu nói ra, xưởng trưởng Lưu không nói được gì, mặt trắng bệch. Chỉ vào Mã Hồng Xuân nghẹn không nói được gì.
Y run cả người, Diệp Phàm thấy thế biết không lên tiếng có lẽ xưởng trưởng Lưu sẽ té xỉu ở đây.
Vội vàng nói:
- Đỡ xưởng trưởng Lưu xuống nghỉ ngơi một chút.
Quay sang chuyện khác Diệp Phàm gõ bàn nói:
- Thật ra hai bên đều có thể lui một bước. Đại đội Hồng Thư trước có thể nói là không phải tham đưa được người vào nhà máy làm việc, nhường đất chắc chắn là không thể đúng không? Không cần nói nhiều với tôi, thiên hạ này không ai tặng không cái gì.
- Đó là đương nhiên, bằng không, chúng tôi đã sớm đuổi họ đi.
Mã Hồng Xuân gật gật đầu.
- Mà Thuận Hoa nếu không tham đất không cần tiền, chắc chắn sẽ không xây nhà máy ở đây có phải không? Hơn nữa, có tuyển một số công nhân tiêu chuẩn thấp, đối với nhà máy mà nói là không có lợi.
Diệp Phàm quay lại hỏi xưởng trưởng Lưu.
- Lúc đó nhà máy Thuận Hoa vừa mới xây dựng, tiền vốn rất ít, không có cách nào. Bằng không, mời chúng tôi cũng không đến đại đội Hồng thư xây dựng nhà máy. Để bây giờ rắc rối, haizz…
Xưởng trưởng Lưu mặt trắng bệch, thở dài.
- Vậy tôi hỏi lão Bí thư chi bộ Mã một câu, ông nói thật lòng. Nhà máy dệt Thuận Hoa ở Hồng Thư nhiều năm như vậy có phải cũng thật sự làm cho kinh tế phát triển?
Còn xây dựng thị trấn. Thuận Hoa là nhà máy lớn, chắc chắn thời kỳ hưng thịnh công nhân viên chức có thể đạt đến ba bốn nghìn người. Người nhà liên quan có lẽ đến hơn mười ngàn người.
Đại đội Hồng Thư lúc đó có lẽ chỉ hơn một ngàn người, Thuận Hoa tạo ra cơ hội phát triển cho các anh là không thể đo đếm. Anh có thừa nhận điểm này không?
Diệp Phàm quay sang hỏi Mã Đông Phong.
- Có thể nhưng bọn họ mang đến cho chúng tôi ô nhiễm, Chủ tịch thành phố Diệp, anh không biết, khắp nơi đều là rác rưởi, đất bị ô nhiễm hoa màu cũng không mọc được. Người đại đội chúng tôi không vào nhà máy thì ăn gì.
Mã Xuân Hồng vừa nói đến đây, Diệp Phàm nghiêm mặt, hừ nói:
- Từ đã, tôi hỏi bí thư chi bộ Mã, hiện nay chúng ta không thảo luận vấn đề ô nhiễm mà là vấn đề xây dựng.
Mã Hồng Xuân thấy thế định cãi, nhưng bố y đã nghiêm mặt nói:
- Nhóc con, câm miệng cho bố. Chủ tịch thành phố đang nói chuyện với bố con chen ngang cái gì.
Mã Hồng Xuân bị bố ngăn lại, mặt đỏ lên, cuối cùng không nói gì, tức giận ngồi xuống.
- Nói thật, Thuận Hoa thật sự mang đến cho chúng tôi không ít ưu đãi. Vừa rồi xưởng trưởng Hậu nói tôi cũng đồng ý.
Thực sự, thị trấn Hồng Thư có thể phát triển như hôm nay, có liên quan rất lớn đến Thuận Hoa. Nhưng, dù là thế, Thuận Hoa cũng phải trả lại đất cho chúng tôi có đúng không?
Thiếu nợ thì trả tiền là hoàn toàn chính xác. Nợ đất của chúng tôi chẳng lẽ không trả. Chủ tịch thành phố, mặc kệ thế nào, đều phải có lý có phải không?
Trên đời vẫn có đạo lý đúng không? Chủ tịch thành phố, dân chúng chúng tôi thế yếu, trước kia không thể đấu cùng quan.
Thuận Hoa dù sao cũng là của nhà nước, dân chúng tôi đấu với nhà nước, đều lo lắng đề phòng. Không có cách nào khác, chúng tôi cũng không thể bị người ta lấy đi không công.
Mặc dù là nhà nước, cũng phải nói có lý đúng không? Chủ tịch thành phố, anh cũng không thể để dân chúng tôi chịu thiệt. Dân chúng rất khổ, hàng ngày quá vất vả, haizz.
Đừng nhìn Mã Đông Phong đã già, ông ta làm bí thư chi bộ mấy chục năm, suy nghĩ không phải như người bình thường nghĩ. Không ngờ dùng bài bi ai, nói rất tình cảm.
Lão già này còn khó đối phó hơn. Diệp Phàm thầm mắng một câu, nói:
- Việc khác không nói, ông cũng thừa nhận, nếu hiện tại nhà máy dệt Thuận Hoa đang phát triển, vẫn tiếp tục sản xuất. Các ông có đến yêu cầu trả lại đất không? Hơn nữa, rất nhiều người của thị trấn Hồng Thư các ông vẫn đang làm việc trong nhà máy đúng không?
Diệp Phàm hỏi ý tức rất sâu sắc.
- Không, lúc trước có nói qua với nguyên giám đốc. Một ngày nhà máy vẫn còn, đại đội không đến đòi đất. Thật ra, lúc ấy cũng sợ lúc ấy cũng sợ người được tuyển vào nhà máy không lâu lại đuổi ra ngoài.
Chuyện như vậy cũng không phải không có, họ xây nhà máy xong muốn đuổi người cũng không có cách nào.
Dân chúng chúng tôi, sao có thể đấu với lãnh đạo nhà máy?
Bí thư chi bộ thuận miệng nói.
- Mã Hồng Xuân, còn có cả Chủ tịch bí thư thị trấn, các anh đều nghe thấy lão bí thư chi bộ không?
Diệp Phàm hỏi đại diện thị trấn Hồng Thư.
- Nghe rồi, tuy nhiên, ba tôi nói chính là một ngày nhà máy vẫn còn hoạt động, chúng tôi sẽ không đến đòi đất về. Tuy nhiên, hiện tại nhà máy đã sắp phá sản, chúng tôi đòi lại đất cũng hoàn toàn chính đáng có phải không?
Mã Hồng Xuân hơi đắc ý nhìn Diệp Phàm một cái.
- Tất cả mọi người đều nghe thấy.
Diệp Phàm đưa mắt nhìn mọi người một cái.
Hỏi
- Đều nghe thấy.
Tất cả mọi người gật đầu.
- Vậy là tốt rồi.
Diệp Phàm gật gật, nhìn đám người bên lão bí thư chi bộ, nghiêm mặt nói:
- Hiện tại tôi nói cho các anh chị biết, nhà máy dệt Thuận Hoa chẳng những không phá sản hơn nữa còn phát triển lớn hơn nữa, rất tốt. Cũng sẽ mang đến cho thị trấn Hồng Thư các anh nhiều khoản thu vào, nhiều cơ hội nghề nghiệp.
- Không có khả năng. Chủ tịch thành phố, chẳng lẽ anh cũng đang nói dối. Không thể nào. Nhà máy sẽ bán, đất này cũng sẽ bán đấu giá. Không phải chúng tôi ngăn cản chắc là đã sớm.
Lão bí thư chi bộ Mã Đông Phong cùng Mã Hồng Xuân đều đứng lên. Vẻ mặt phẫn nộ nhìn Diệp Phàm. Bọn họ cho rằng Diệp Phàm lừa dân.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1663: Thúc đẩy xây dựng Hải Đông
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Hừ, tôi lừa mọi người sao? Làm Chủ tịch thành phố Hải Đông, mọi người cũng biết Ủy ban nhân dân thành phố làm việc ở đâu.
Nếu tôi lừa mọi người, mọi người hoàn toàn có thể phát động mấy nghìn người đến tìm tôi. Hơn nữa, nhà đầu tư cũng đã đến rồi.
Ông ấy chính là giám đốc của tập đoàn Phi Thành Hồng Kông. Tập đoàn Phi Thành Hồng Kông hoạt động trong lĩnh vực dệt may.
Sau khi họ nghe nói đến chuyện của nhà máy dệt Thuận Hoa, lập tức cử đại diện đến tỉnh Nam Phúc chúng ta. Hiện tại hẳn là ông ta đã đến.
Diệp Phàm lấy điện thoại ra nói một hồi rồi quay sáng Tằng Tuấn Tài và giám đốc Lưu Vân Đông nói:
- Lập tức cho nhân viên nhà máy vệ sinh toàn bộ, chuẩn bị đón khách đến làm việc. Hữu Hòa phối hợp với họ cùng nhau làm tốt công tác tiếp đón, tranh thủ giữ khách lại thị trấn Hồng Thư chúng ta.
- Chủ tịch thành phố, chúng tôi cũng đi hỗ trợ. Là chủ nhà của Hồng Thư, có khách đến đầu tư tất nhiên chúng ta rất vui vẻ. Hơn nữa, đón tiếp tốt là việc chúng tôi phải làm.
Lúc này bí thư và chủ tịch thị trấn Hồng Thư Thái Chí Hòa và Lý Minh Sơn vội vàng nói.
Đưa mắt nhìn đám người bí thư chi bộ Mã Đông Phong một cái, Diệp Phàm nói:
- Các ông ngồi xuống đi, nhà máy dệt Thuận Hoa có thể sản xuất trở lại, góp vốn giải quyết việc nhà máy, nhà máy có thể sống dậy, cũng có thể làm cho thị trấn Hồng Thư phát triển. Đối với mọi người mà nói thì đó là một việc tốt. Đương nhiên, chuyện về đất đai tôi không thể để như vậy. Mọi người lui một bước, Thuận Hoa cũng lui một bước, hai bên đều lui một bước.
- Lui như thế nào?
Mã Hồng Xuân hừ nói.
- Cho người đến định giá, đất của nhà máy Thuận Hoa trị giá bao nhiêu tiền, lấy giá này góp vốn với tập đoàn Phi Thành Hồng Kông.
Còn cổ phần của chỗ đất này, bởi vì trước đây nhà máy Thuận Hoa cũng đưa cho thôn các ông nhiều ưu đãi, cũng tuyển vào nhà máy mấy trăm người.
Như thế cũng là có lòng. Hơn nữa, cũng quan tâm đến thôn của mọi người vài chục năm nay. Cho nên, như thế này đi, khối đất này chia làm năm phần, thôn mọi người chiếm một phần, Ủy ban nhân dân thị trấn Hồng Thư chiếm một phần, nhà máy dệt Thuận Hoa giữ hai phần.
Ủy ban nhân dân thành phố giữ một phần. Mọi người đừng nó với tôi đó là đất của thôn mọi người, nếu nói về việc lớn thì đất đai là tài sản quốc gia.
Đất là thuộc quyền của quốc gia có phải không? Còn cổ phần sắp xếp như thế nào, tôi thấy thế này: đưa ra danh sách đại đội Hồng Thư.
Họ là những người cơ bản nhất. Còn phần phân cho thị trấn Hồng Thư, tiền lời về sau sẽ phục vụ cho việc xây dựng Hồng Thư. Ví dụ như xây dựng khu vui chơi giải trí, xây dựng đường phố, mọi người thấy thế nào?
Nói cách khác, nói như lão bí thư chi bộ, một ngày nhà máy không phá sản, mọi người sẽ không đòi lại đất.
Tôi tin rằng, có tập đoàn Phi Thành Hồng Kông đầu tư, nhà máy mãi mãi sẽ không thể phá sản. Nhà máy không phá sản, mọi người có thể được cái gì?
Diệp Phàm đưa ra dẫn chứng và đưa ra điều kiện.
- Việc này, chúng tôi bàn bạc một chút.
Lão bí thư chi bộ tập hợp người trong thôn đến một căn phòng.
Nửa giờ sau, bọn họ tiến vào, đồng ý điều kiện của Diệp Phàm. Bởi vì, bọn họ nghĩ tới nghĩ lui, không có cách nào tốt hơn.
Nếu còn đất, nhà máy không phá sản. Nếu cương quyết đòi, có lẽ sau này không được chia chút tiền nào. Giờ trước mắt được chia tiền vẫn là tốt.
Sau đó, mấy bên ký kết thỏa thuận. Diệp Phàm tự mình tiếp đoàn khảo sát của nhà đầu tư. Thật ra, Tiếu Hào Thăng đến cũng là vì ân tình với Diệp Phàm. Lần trước Diệp Phàm giúp Tiếu Duệ Phong một ân tình, cứu con trai y. Cho nên, nhà họ Tiếu không thể không nhớ ân tình này.
Đương nhiên, người của tập đoàn Phi Thành cũng không phải là ngốc. Có thể kiếm được tiền hay không mắt họ vẫn có thể nhìn rõ, Diệp Phàm cùng giám đốc Tiếu Hào Thăng đi một vòng rồi về phòng khách.
- Chủ tịch thành phố Diệp, bố tôi vẫn rất sùng bái anh.
Tiếu Hào Thăng nhìn Diệp Phàm một cái, thản nhiên cười nói.
- Nói như thế sao được. Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Phi Thành tôi đã gặp mấy năm trước. Lúc đó đã cùng nhau uống rượu. Haizzđã nhiều năm, tất cả mọi người đều bận, gặp mặt cũng khó.
Diệp Phàm tỏ vẻ tiếc nuối, lắc lắc đầu.
- Đúng thế, tất cả mọi người đều bận, vài năm không gặp. Chủ tịch thành phố Diệp từ một cán bộ cấp huyện giờ đã là cán bộ lãnh đạo một thành phố.
Cha tôi có dặn, chỉ cần điều kiện cho phép, tập đoàn Phi Thành chắc chắn sẽ đầu tư. Hơn nữa, vừa rồi tôi cũng đi xem qua một vòng.
Thấy nhà máy khá lớn, thích hợp với việc chúng tôi thiết lập căn cứ dệt may thứ hai ở Nam Phúc là Hải Đông sau cơ sở ở huyện Ngư Dương.
Ban đầu cha tôi tính đến việc mở rộng cơ sở ở Ngư Dương. Tuy nhiên, so với Ngư Dương thì Hải Đông có nhiều ưu thế hơn về vị trí.
Hơn nữa, Hải Đông lại gần Chiết Ninh. Cha tôi vẫn muốn mở rộng thị trường bên Chiết Ninh. Cho nên, thành lập cơ sở thứ hai ở Hải Đông cũng rất tốt.
Tiếu Hào Thăng.
- Tôi tin rằng Hải Đông sẽ đem đến hi vọng cho các anh. Hải Đông cũng sẽ là người bạn tin cậy của các anh.
Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố còn có kế hoạch mới nhất, chuẩn bị xây dựng thành phố Hải Đông hiện đại.
Tiến hành quy hoạch thành phố một lần nữa. Giao thông cũng được quy hoạch lại, tăng chiều rộng, cơ sở hạ tầng khác cũng được nâng cao. Giao thông thuận tiện cũng sẽ đem lại những điều kiện thuận lợi cho Thuận Hoa.
- Cảm ơn, Chủ tịch thành phố Diệp ủng hộ chúng tôi. Tuy nhiên, cha tôi cũng hỏi thăm rồi, còn có một chút lo lắng.
Việc này, có lẽ là chướng ngại lớn nhất đối với việc có đầu tư ở Hải Đông hay không của chúng tôi.
Tiếu Hào Thăng chần chừ một chút nói.
- Mời giám đốc Tiếu nói.
Diệp Phàm khách khí nói.
- Mấy năm trước Hải Đông xuất hiện đại hồng thủy, toàn bộ Hải Đông đều bị ngập. Nghe nói toàn bộ tầng một của các nhà cao tầng đều bị ngập, tầng thứ hai cũng ngập một nửa.
Mà địa bàn của nhà máy dệt Thuận Hoa nói thật là không cao lắm. Nếu thật sự xảy ra ngập, có lẽ máy móc thiết bị đều hỏng hết.
Chúng ta không thể xây các nền nhà cao, làm như vậy thứ nhất trông hình dáng chẳng ra làm sao, thứ hai tốn rất nhiều tiền, thật sự không tiện.
Tiếu Hào Thắng nói.
Xem ra, nhà họ Tiếu cũng chuẩn bị trước khi đến đây. Sau khi Diệp Phàm gọi điện thoại cho Tiếu Phi Thành có lẽ người nhà họ Tiếu đã bí mật cử người đến điểu tra đánh giá. Bằng không hôm nay có đồng ý đến hay không vẫn là vấn đề. Hôm nay đồng ý đến, có lẽ là phần chắc khá lớn.
- Cậu nói điều này tôi cũng chú ý đến. Hôm nay đã gọi người phụ trách phòng lụt đến phòng tôi để bàn về việc này.
Sau đó tôi có hỏi đến các vấn đề liên quan. Cậu nói chính là trận đại hồng thủy năm kia. Con suối của Hải Đông có thông với Minh Giang.
Đê trên sông Minh Giang bị vỡ nên lũ ngược vào Hải Đông gây ra lũ lụt thảm thiết nhất từ trước đến nay cho Hải Đông.
Cậu nói cũng là sự thật, trận đại hồng thủy năm đó cũng làm cho Hải Đông bị tàn phá nặng nề. Sau khi cơn đại hồng thủy qua đi, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố khó trước đã nghĩ cách, cố gắng giải quyết việc này.
Diệp Phàm nói đến đây nhấp một ngụm trà.
Hắn nhìn Tiếu Hào Thắng một cái, lại nói tiếp:
- Thật ra, tôi cũng điều tra qua, suối chảy qua Hải Đông khá rộng.
Lúc đó hẳn gọi là sông Vượng Phu mà không phải là suối. Sau đó phù sa hàng năm tụ lại.
Đất núi và đá tập trung lại.
Hơn nữa, người dân chiếm lòng sông xây nhà nên mới hẹp lại, hiện tại chỉ còn mấy chục mét chiều rộng.
Tuy nhiên, Ủy ban nhân dân thành phố có kế hoạch đó là một lần nữa khai thác phát triển sông Vượng Phu. Cũng chính là mở rộng xây dựng lại, dỡ bỏ toàn bộ các công trình vi phạm quy định xây dựng.
Một lần nữa khơi rộng lòng sông, xây dựng đê, cố sức lấy lại sông Vượng Phu ban đầu. Thứ nhất vì an toàn của nhân dân, thứ hai cũng liên quan đến bộ mặt sạch đẹp của thành phố Hải Đông.
Sau khi trở về cậu hãy nói với chủ tịch hội đồng quản trị Phi Thành một câu, chỉ cần tôi còn ở Hải Đông một ngày, việc xây dựng lòng sông tuyệt đối sẽ không ngừng lại. Các cậu yên tâm đến Hải Đông đầu tư, yên tâm. Tôi là người bạn đáng để các cậu tin tưởng.
- Tôi sẽ truyền đạt chi tiết những gì Chủ tịch thành phố Diệp nói. Chúng tôi cũng tin tưởng Chủ tịch thành phố Diệp là người giữ chữ tín. Sau khi về nhà sẽ nói với cha tình hình này.
Tiếu Hào Thắng nói.
- Tuy nhiên, tôi hi vọng các anh cùng nhà máy Thuận Hoa góp vốn khai thác phát triển, một lần nữa xây dựng nhà máy vững mạnh. Ở đây còn có rất nhiều việc phải làm ví dụ như một lần nữa gọi các công nhân trở về, mời các công nhân kỹ thuật.
Diệp Phàm nói.
- Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Chủ tịch thành phố Diệp anh cũng biết, chúng tôi cần thời gian có phải không?
Tiếu Hào Thắng khéo léo nói nhìn Diệp Phàm một cái còn nói thêm:
- Tuy nhiên, cha tôi vẫn cẩn thận dặn dò, nếu đúng như lời anh nói, có thể khơi thông sông Vượng Phu như ban đầu.
Hoặc có thể khơi thông dòng chảy của sông Vương Phu để có khả năng chống lũ an toàn.
Chúng tôi sẽ nhanh chóng quyết định đầu tư. Đây mới là vấn đề mà cha tôi lo lắng nhất. Vừa rồi tôi có đi qua dòng sông, thấy vấn đề khá khó khăn.
Nếu không mở rộng, gặp lũ lớn, có lẽ chuyện xưa lại tái diễn. Tập đoàn Phi Thành chúng tôi cũng không hi vọng đầu tư mấy trăm triệu cuối cùng hóa thành dòng lũ.
- Được, chậm nhất đến tháng ba sang năm, Ủy ban nhân dân thành phố có phương án quy hoạch. Hơn nữa, nơi quá hẹp sẽ nhanh chóng cho nạo vét mở rộng.
Cậu cũng biết, việc này cũng không có thể làm xong ngay. Cũng phải làm từ từ, so với xây dựng một nhà máy khó khăn hơn. Xây dựng thành thị tới bây giờ vẫn có yêu cầu cao. Gây khó khăn cho bất kỳ chính quyền nào. Việc này liên quan đến nhiều vấn đề.
Tôi hi vọng tập đoàn Phi Thành có thể thông cảm cho khó xử của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Hơn nữa, giải quyết việc lũ lụt này cũng rất ít gặp. Đương nhiên, Ủy ban nhân dân thành phố chúng tôi cũng không coi đây là cái cớ đến thoái thác.
Diệp Phàm nói.
- Tôi sẽ nói lại với cha tôi ý của Chủ tịch thành phố Diệp. Tuy nhiên, tôi vẫn hi vọng Chủ tịch thành phố Diệp có thể nhanh chóng quy hoạch xây dựng lòng sông.
Ít nhất, trước khi tập đoàn Phi Thành đến đầu tư, chúng tôi muốn thấy phương án quy hoạch của
Ủy ban nhân dân thành phố.
Người làm ăn hi vọng nhất là nhìn thấy thành ý của đối phương, chúng tôi đưa ra thành ý, cũng hi vọng Chủ tịch thành phố có thành ý.
Tiếu Hào Thắng không từ bỏ, tiếp tục vấn đề. Xem ra, khả năng nhà họ Tiếu đầu tư là rất lớn. Chướng ngại duy nhất là sông Vượng Phu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1664: Anh kiếm mười triệu tôi kiếm hai mươi triệu
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
Diệp Phàm cũng biết, việc này không vội. Người ta chắc chắn phải tính toán cẩn thận, cuối cùng biết thắng mới có thể hợp tác xây dựng nhà máy.
Hơn nữa, nếu người ta đưa ra điều kiện, điều kiện cũng không phải cao. Thật ra về quy hoạch suối Vượng Phu đã từng có người đưa ra đề xuất với Thành ủy và Ủy ban nhân dân. Sau vì cần số tiền đầu tư quá lớn, nên đã gặp trở ngại.
- Được, tôi tin thành ý của tập đoàn Phi Thành, chậm nhất vào tháng ba sang năm cũng chính là ngày này sang năm, tôi sẽ đưa ra quy hoạch cho các anh.
Diệp Phàm cẩn thận gật đầu, thật ra cũng không có cách nào. Đây chính là điểm mấu chốt để giải quyết vấn đề Thuận Hoa.
Đó thật ra là không có cách nào, Diệp Phàm cũng là bị ép đến đường cùng. Tuy nhiên, tin rằng có Hà Nghi Viễn ở Sở Thủy lợi hỗ trợ, việc này muốn có chút tiền hẳn là không khó khăn. Kỳ thật Hà Nghi Viễn chính là Phó Chủ tịch tỉnh Nam Phúc. Quyền lực lớn, năng lực của y còn lớn hơn nữa.
Đương nhiên, không muốn mất một khách hàng lâu năm như tập đoàn Phi Thành cũng là nguyên nhân mà Diệp Phàm thận trọng.
- Không náo động, thật là đáng tiếc.
Cục trưởng cục Tài chính thành phố Lưu Nhât Tiêu khá tiếc nuối lắc lắc đầu còn vò vò đầu hói.
- Vài tên lưu manh, chung quy không đáng trọng dụng.
Trương Minh Sâm thở dài, nhìn mọi người một cái, vẻ mặt khá mất mát.
- Thằng nhóc này gan không nhỏ, không ngờ dám chen vào hàng ngàn quần chúng đang biểu tình. Chúng ta đang thấy thủ đoạn đầu tiên của hắn.
Lần này sắp xếp riêng hơn một trăm người biểu tình, không thể tưởng tượng được vẫn không có tác dụng. Cục trưởng Cục Công an thành phố An Kỳ, y thật sự đáng ghét.
Tin rằng chỉ cần y không ra tay, thời gian lâu một chút, Diệp Phàm sao có thể đứng vững. Xem ra, phải tìm cơ hội gõ An Kỳ một chút mới được.
Biệt Đỉnh Phong thản nhiên nói.
- Làm Cục trưởng, y không ra tay cũng không được. Nếu thực sự xảy ra việc gì lớn, mũ cục trưởng của y không phải là bay sao. Việc này, hẳn là chuyện trong phạm vi chức trách y phải làm.
Đinh Nghĩa Minh nói.
- Chỉ có thể kéo dài thôi. Chỉ cần anh ra tay thì không có gì để nói. Tôi thấy An Kỳ hiện tại không giống thế, hình như là về phe Diệp Phàm. Người ta mới lên tiếng, liền vội vội vàng vàng tự mình chạy đến, thế là thế nào.
Lưu Nhất Tiêu hừ nói.
- Thôi vậy, đùi ở trên chân y, y muốn làm gì không liên quan đến chúng ta. Vả lại, An Kỳ với chúng ta quan hệ cũng không tốt, chẳng qua chưa đến mức đối lập thôi. Tuy nhiên, người này thật sự có chút đáng ghét, cũng nên tìm cơ hội gõ y một chút. Nếu thật sự không thể dùng, nên bỏ y. Một Cục trưởng bị rút răng, cũng giống gà trống không mao.
Trương Minh Sâm hừ một tiếng khoát tay nhắm mắt thư giãn nói.
- Một người đánh lại mấy chục người, có can đảm.
Trưởng ban thư ký thành ủy Cao Hoa vẻ mặt khâm phục nói.
- Có nhìn thấy sự can đảm của chủ tịch thành phố chúng ta không? Tình hình này, bình thường lãnh đạo đều lui binh, đợi rất nhiều cảnh sát đến mới ra mặt.
Anh xem xem, người ta trẻ tuổi, có tính khí bốc đồng. Hơi chút đã vung tay lên rồi. Hơn nữa, còn nhảy lên xe nói chuyện với mọi người.
Tôi thấy, người ta gọi hắn là Chủ tịch thành phố bạo lực không đúng, hắn cũng không bạo lực. Tôi thấy gọi là Chủ tịch thành phố quyền cước mới đúng.
Phạm Viễn nói cười ha hả.
- Đúng,
Cao Hoa gật đầu không ngừng, nhìn Phạm Xa một cái còn nói thêm
- Nghe nói có tập đoàn Phi Thành muốn hợp tác đầu tư với nhà máy dệt Thuận Hoa.
Là do Diệp Phàm mời đến. Hành động của hắn thật ra rất nhanh. Cách này rất tốt, lập tức trấn an công nhân viên chức Thuận Hoa và người dân thị trấn Hồng Thư.
Nghe nói đã đạt được thỏa thuận, hai bên đều có cổ phần. Mà Ủy ban nhân dân thành phố không ngờ cũng có một phần cổ phần.
Thật lợi hại, Chủ tịch thành phố giúp công ty giải quyết vấn đề, không ngờ còn kiếm được cổ phần. Ủy ban nhân dân thành phố thì thành cổ đông. Nếu mỗi công ty được Ủy ban nhân dân giải quyết khó khăn đều thế thì Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta có thể biến thành công ty.
Bí thư Phạm, việc này có phải trái với nguyên tắc của tổ chức không? Thật sự có chút nghi ngờ.
- Đúng thế, Ủy ban nhân dân thành phố giải quyết khó khăn cho các công ty là việc phải làm. Nếu không, nhà nước cần xây dựng cơ cấu Ủy ban nhân dân làm gì. Bí thư Phạm, có nên có báo cáo về việc này. Một khi là sự thật thì Diệp Phàm có lẽ sẽ uống một bồ tội.
Ngô Sinh Phát có chút đắc ý, y sợ thiên hạ sẽ loạn.
- Mạnh mẽ, mạnh cái gì?
Phạm Viễn nhìn Cao Hoa một cái hừ nói.
- Người ta cũng phải lấy chút cổ phần danh nghĩa để làm của riêng, mà là lấy danh nghĩa của Ủy ban nhân dân thành phố.
Vả lại, đất đại là sở hữu của nhà nước. Ủy ban nhân dân thành phố giữ một phần cũng là bình thường. Chính quyền nhà nước bao nhiêu năm nay có gì đâu.
Hơn nữa, cậu là Phó chủ tịch thành phố có lẽ còn kiếm được chút ưu đãi. Bằng không, chúng ta hoàn toàn có thể thu hồi. Thật ra, tôi thấy mục đích của Diệp Phàm không phải ở một phần cổ phần kia.
- Không ở đấy thì ở đâu?
Cao Hoa không hiểu nhìnPhạm Viễn .
- Quản lý!
Phạm Viễn thản nhiên hừ nói, cầm chiếc bút gõ nhẹ lên bàn làm việc một chút.
- Anh nói là Diệp Phàm muốn khống chế nhà máy dệt Thuận Hoa? Việc này tôi không hiểu lắm. Hắn là chủ tịch thành phố, chuyện phiền toái đã quá nhiều, còn có thời gian rỗi đi lo chuyện kia sao? Hơn nữa, khống chế được một công ty thì có lợi gì, các công ty ở Hải Đông đều do Chủ tịch thành phố quản lý, chẳng lẽ hắn còn lo quyền lực không đủ lớn sao?
Cao Hoa thật sự không hiểu.
- Ha ha, tôi cảm thấy tập đoàn Phi Thành Hồng Kông có phải có điểm gì tốt. Diệp Phàm muốn đạt được mục đích của mình.
Phạm Viễn thản nhiên lắc đầu.
- Lợi hại!
Cao Hoa thở dài một tiếng, nhìn Phạm Viễn nói:
- Ở Thuận Hoa hắn không dám lấy ưu đãi, sợ bị người khác nhìn thấy.
Chuyển hướng sang tìm ưu đãi ở tập đoàn Phi Thành. Công ty người ta ở Hồng Kông, lại chẳng tiện điều tra.
Huống chi, nếu ưu đãi của tập đoàn Phi Thành cho hắn để ở Hồng Kông, về sau mọi chuyện đều dễ giấu diếm.
Tính toán tốt. Bí thư Phạm, chúng ta sau này có lẽ phải theo dõi chặt chẽ nhà máy dệt Thuận Hoa. Nếu phát hiện cái gì, chúng ta cũng xử lý tốt.
- Theo dõi thì phải theo dõi, nhưng trong khoảng thời gian này không cần thiết phải theo dõi sát sao.
Phạm Viễn thản nhiên cười bí hiểm.
Cao Hoa vừa thấy thế liền hiểu ngay, có lẽ nhà máy dệt Thuận Hoa đã có người của Phạm Viễn theo dõi.
Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm triệu tập người phụ trách các bộ phận liên quan đến xây dựng thủy lợi, xây dựng đô thị, vấn đề chống lũ họp với các chuyên gia. Giao cho bọn họ điều tra suối Vượng Phu có thể quy hoạch lại, tiến tới mở rộng dòng chảy không.
- Chủ tịch thành phố, về việc mở rộng suối Vượng Phu chúng tôi đã báo cáo qua. Thành ủy cũng đã thảo luận, cuối cùng vì tốn quá nhiều kinh phí, khó khăn lớn quá nên ngừng lại.
Lúc này Cục trưởng cục Xây dựng thành phố Nhâm Thành Phương nói.
- Quy hoạch khi nào, lúc ấy quy hoạch cần bao nhiêu tiền?
Diệp Phàm nhìn Cục trưởng Nhâm hỏi.
- Tôi có tài liệu ở đây, mời Chủ tịch thành phố xem.
Nhâm Thành Phương lấy tài liệu ra, Diệp Phàm cầm lấy lật xem.
Nhìn Nhâm Thành Phương hỏi:
- Anh nói cụ thể một chút đi, càng cụ thể càng tốt. Con số trong tài liệu này không nhiều lắm tôi xem không hiểu, anh nói cho không khí sôi động một chút.
- Năm 1997, lũ lụt xảy ra, toàn bộ thành phố Hải Đông của chúng ta đều bị ngập Lúc đó làm mấy chục người chết.
Nhìn nước sông phá hủy thành phố, làm chết người, còn có vô số trường học bị phá hủy làm bọn trẻ không thể đến trường.
Nguyên cục trưởng Trịnh Phi đau lòng không ngồi yên, vốn tim của ông ấy không được tốt. Lúc đó phát bệnh.
Sau đó, ông ấy đề cử tôi giữ chức Cục trưởng Cục xây dựng. Nguyên cục trưởng có cẩn thận giao cho tôi, nhất định phải mở rộng suối Vượng Phu, để suối đạt tiêu chuẩn để có thể vượt qua lũ lớn như năm 1997 an toàn.
Cho nên, những năm gần đây, tôi luôn nghĩ cách, dùng hết mọi biện pháp có thể kiếm tiền đầu tư mở rộng, sửa sang suối Vượng Phu.
Tuy nhiên, đến hiện tại đã sáu năm, tôi tuy kiếm được mấy triệu, nghe thì có vẻ là con số không nhỏ.
Nhưng, đối mặt với một con suối chảy dài suốt nội thành, chút tiền đó cũng như muối bỏ biển.
Nói đến đây người Cục trưởng không ngờ có chút nghẹn ngào. Xem ra, thật sự y rất quan tâm đến việc này.
- Mấy triệu không tác dụng gì, ném vào suối Vượng Phu có lẽ cũng không tạo ra chút bọt nào.
Lúc này cục trưởng cục Thủy lợi Trương Hoa Phúc lên tiếng.
- Mấy triệu ném vào đấy cũng vô dụng, nhưng có ném cũng tốt hơn là không ném. Cục trưởng Trương anh là người cầm lái của cục thủy lợi thành phố, những năm gần đây anh ném vào không ít.
Nhâm Thành Phương lạnh lùng nói.
- Cục Thủy lợi chúng tôi làm đều là các công trình lớn, ví dụ như đầu tư trạm phát điện, hồ chứa nước. Những công trình này đều trên trăm triệu, đều là công trình lớn.
Trương Hoa Phúc hơi có vẻ đắc ý nhìn Nhâm Thành Hoa một cái.
Cảm thấy hai người này có mâu thuẫn, Diệp Phàm thầm nghĩ.
- Công trình lớn trên trăm triệu cũng không phải công lao của anh. Đó là do sở Thủy lợi đầu tư. Nếu nói là chính y tranh thủ được, tôi khâm phục anh.
Nhâm Thành Phương không nể nang, công kích.
- Nếu tôi không đi chạy vạy, công trình này sẽ đến Hải Đông chúng ta sao? Buồn cười, thiên hạ này làm gì có chuyện bánh rơi ngoài đường. Chuyện này anh cũng tin sao.
Trương Hoa Phúc cười nhạt.
- Tự mình vẽ lên mặt mình ai chẳng làm được.
Nhâm Thành Phương cười lạnh nói.
- Anh nói gì thế, anh Nhâm, anh…
Trương Hoa Phúc không ngờ gõ nhẹ lên bàn, nhưng lập tức một giọng nói vang lên.
- Đây là hội trường, không phải là chỗ đánh nhau.
Nghe Diệp Phàm nói thế, hai vị đồng chí vội im miệng.
- Nếu các anh nói là mình có năng lực, có khả năng thì như vậy đi, chúng ta lấy mục tiêu là mở rộng suối Vượng Phu. Hai vị cục trưởng vì suối Vượng Phu mà tìm một số các dự án hơặc tiền vốn. Tiền không cần nhiều lắm, mỗi người mười triệu là được.
Diệp Phàm theo đà ép xuống.
- Quá nhiều, chủ tịch thành phố, sao có thể kiếm được. Cục trưởng Trương kiếm được công trình mấy trăm triệu, hẳn là vô cùng dễ… Tôi nhiều nhất cũng chỉ mấy triệu. Như vậy có lẽ không kịp. Không dám nhận lời ở đây. Bằng không, Chủ tịch thành phố sẽ bảo tôi hám công.
Cục trưởng Nhâm Thành Phương vội vàng nói.
- Vậy anh thừa nhận không bằng cục trưởng Trương có phải không?
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Nếu cục trưởng Trương có thể kiếm mười triệu, tôi cũng kiếm mười triệu.
Nhâm Thành Phương bị ép cũng phải nói.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai