- Nhận một thuộc hạ như Chủ tịch Liễu đây thì tôi không có cái tài ấy. Chủ tịch liễu không những là nhà doanh nghiệp. Hơn nữa còn là ủy viên Ủy ban mặt trận Tổ quốc tỉnh. Tính ra còn là lãnh đạo của Diệp Phàm tôi ấy chứ.
Cái này, thành phố Đồng Lĩnh đâu thể là chỗ dừng chân của vị tôn đại thần như Chủ tịch Liễu được?
Diệp Phàm vẻ mặt lạnh nhạt nói.
Tuy nhiên, sau đó vẻ mặt hắn liền nghiêm túc, nhìn cục trưởng Cục Giám sát thành phố Lan Ngư, nói:
- Thời gian không còn sớm nữa rồi, có thể triển khai công tác kiểm tra an toàn rồi.
Chúng ta còn phải đi kiểm tra mấy nơi nữa, gần sang năm mới rồi, công tác an toàn vô cùng quan trọng.
- Yên tâm đi Bí thư Diệp, hôm qua tôi xuống dưới đã điều chỉnh lại bộ máy quản lý trạm phát điện Hồng Cốc rồi.
Hơn nữa, còn phái cả Phó tổng giám đốc Mâu Hùng Phi xuống dưới để tăng cường sức mạnh cho trạm phát điện Hồng Cốc.
Sáng nay đã tiến hành kiểm tra đối với toàn trạm. Về mặt an toàn, tuy không dám bảo đảm 100%, nhưng chắc chắn cũng phải được 99%.
Đến lúc đó, Bí thư Diệp sau khi kiểm tra xong hy vọng sẽ tạo điều kiện để cho trạm phát điện Hồng Cốc được hoạt động lại.
Doanh nghiệp chúng tôi ấy mà, hàng năm nộp thuế không thiếu một đồng. Chúng tôi là những thương nhân làm việc theo luật pháp, trái pháp luật là không làm. Tính ra chúng tôi cũng là người đóng thuế đó chứ.
Liễu Tây Hà nói, ám chỉ Diệp Phàm vi phạm quy định rồi.
- Ha ha, trạm phát điện Hồng Cốc có tuân thủ lật pháp hay không còn phải đợi kết quả kiểm tra đã. Tuy nhiên, trách nhiệm đối với xã hội thì trạm phát điện Hồng Cốc còn làm chưa được thỏa đáng cho lắm. Nước đây là do ông trời cho, nói ra thì cũng là tài sản quốc gia. Hiện tại các ông lại cho rằng nó chỉ là của riêng các ông vậy. Làm như vậy, e rằng cũng không thuận mắt ông trời đâu.
Diệp Phàm nói.
- Tôi chưa bao giờ tin chuyện ông trời cả, mà chỉ tin mỗi bản thân mình thôi. Ông trời có thả bánh xuống cho mình không? Thế gian này, chuyện gì thì cũng phải do mình tranh đấu mới có được.
Lúc nào cũng nghĩ đến bánh từ trên trời rơi xuống thì còn lâu. Người làm ăn nói chuyện làm ăn, thương nhân mà không theo đuổi lợi nhuận thì đâu còn là thương nhân nữa?
Vả lại, Liễu Tây Hà này làm việc thiện cũng không ít rồi.
Đối với sự nghiệp dân sinh, tôi cũng rất sẵn sàng. Quan trọng là sẽ quyên tặng bao nhiêu, có giá trị hay không mà thôi. Cách làm của một số đồng chí, khiến tôi một đồng cũng không muốn móc ra. Bụng ta suy ra bụng người mà. Liễu Tây Hà tôi chẳng lẽ phải dùng khuôn mặt nóng của mình để dán vào cái mông lạnh của ai đó hay sao?
Liễu Tây Hà nói vô cùng khí phách.
- Đúng vậy, sếp Liễu đây cũng là người làm từ thiện nổi tiếng trong tỉnh. Việc quyên tiền ủng hộ thì xuxng phải xem thái độ của một số người ở địa phương đó, có đúng không nào?
Một số người muốn làm cái gì vậy? Bây giờ là xã hội pháp trị rồi. Đâu phải là muốn làm gì là làm được cái đó?
Xã hội tiến bộ, doanh nghiệp là của tư nhân. Đương nhiên cũng phải tôn trọng lợi ích của tư nhân nữa chứ? Anh đâu thể muốn làm gì cũng được?
Pháp luật còn có điều khoản bảo vệ tài sản của cá nhân, không cho xâm phạm đó thôi. Tài sản của chúng tôi mà anh đến sắp xếp lung tung, như thế sẽ thành cái gì?
Lúc này, Chủ tịch tập đoàn Thu Thủy Thái Bình Sinh cũng châm chọc nói. Người này nói “người nào đó” ở đây, đương nhiên là chỉ Diệp Phàm rồi.
- Là phi chính nghĩa đều có công lý, một chút yêu cầu của dân chúng mà cũng không làm được thì doanh nghiệp còn nói công lý với làm từ thiện làm cái gì nữa? Các người không tin ông trời, nhưng Diệp Phàm tôi tin ông trời có mắt đấy.
Diệp Phàm nói đến đây, liền chỉ vào một trong miệng cống nói:
- Dân chúng cần nước , tôi tin rằng ông trời sẽ cho họ được có nước.
Không ngờ, Diệp Phàm vừa nói dứt lời, một âm thanh chói tai truyền đến, làm cho mọi người một phen hết hồn.
- Không được rồi, chẳng lẽ ông trời nổi giận, miệng cống tự vỡ ra không?
Vương Long Đông kêu lên.
- Mọi người khẩn trương lùi lại phía sau, chú ý an toàn.
Bao Nghị vội kêu lớn.
- Nực cười thật, miệng cống của công ty Liễu Tây Hà này lại biết sợ ông trời.
Liễu Tây Hà càn rỡ chỉ vào miệng cống nói.
- Cái đó thì cũng không biết được đâu Chủ tịch Liễu à. Mắt ông trời nhìn thấy nên nổi giận rồi, ha ha.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng, chỉ vào miệng cống nói.
Răng rắc…
Lần này âm thanh vô cùng rõ ràng. Theo tiếng vang, dây xích kéo miệng cống dường như bị chặt đứt. Miệng cống nặng hai ba chục tấn nghiêng sang một bên. Còn nước thì thi nhau ập ra.
- Thấy không, có phải ông trời hiển linh rồi không?
Diệp Phàm lại chỉ vào bên cạnh nói:
- Bên này cũng như thế, chẳng lẽ là ông trời hiểu được lòng tôi, hiểu được lòng của nhân dân Đồng Lĩnh sao?
Lại một tiếng rắc nữa vang lên.
Tiếp theo là một tiếng nổ lớn, lập tức hai dây xích to kéo miệng cống đều bị cắt đứt. Dòng nước bị kìm nén được đà tuôn xuống.
Nửa miệng cống bị vỡ ra, trôi xuống.
Nhìn tiếng nước chảy ầm ầm, vẻ mặt Diệp Phàm bình tĩnh cười. Còn mặt của đám người Liễu Tây Hà thì đen xì chẳng khác nào miếng gan lợn cả.
- Ai mở miệng cống?
Liễu Tây Hà kêu lớn lên.
- Báo cáo Chủ tịch Liễu, không ai động vào miệng cống cả. Nó tự vỡ, à không, hình như làm dây xích bị chặt đứt. Cửa này làm sao mà bị chặt thành hai khúc được, nhất định là vấn đề chất lượng rồi.
Người trung niên giữ đập mặt đều tái nhợt vì sợ, mãi mới nói xong một câu.
Răng rắc một tiếng, nửa miệng cống còn lại cũng không chịu nổi sức nặng nữa nên cũng bị cuốn theo dòng nước. Cái này đương nhiên là có bàn tay Diệp Phàm rồi. Đêm qua hắn dẫn Lý Cường và Vương Triều lén đi vào đập. Hắn dùng phi đao cắt sợi xích đến một mức độ nào đó.
Sáng nay Diệp Phàm chỉ chỉ một chút, nội khí bức ra, mắt thường đương nhiên là không thể nhìn thấy được rồi. Sợi xích đã bị cắt nửa chừng kia sao chịu được nội khí của Diệp Phàm, đương nhiên là bị đứt rồi.
Còn ở giữa cửa cống, Diệp Phàm cũng dùng phi đao để cắt ra một lỗ hổng mà mắt thường khó có thể quan sát được. Lực độ cũng được tính chính xác, sau khi bị nước ập xuống, đương nhiên sẽ bị gãy làm đôi rồi. Hơn nữa, Diệp Phàm cũng tin rằng thủ pháp của mình thì nhà máy sản xuất cống cũng không thể điều tra ra được cái gì.
- Ông trời nổi giận thật rồi.
Diệp Phàm lại giơ tay chỉ vào miệng cống khác nói.
Một âm thanh răng rắc truyền đến, Liễu Tây Hà thật sự sợ tái mặt rồi, lão liền kêu lên:
- Sao lại thế này? Sao lại thế này? Bên trong xảy ra chuyện gì vậy.
- Không xong rồi Chủ tịch Liễu. Cánh cửa này có phải cũng không chịu nổi sức nặng nữa mà sắp nứt ra rồi không?
Mây Hùng Phi cũng xanh mặt nói.
- Khẩn trương mở nốt một miệng cống ra, xả hết nước đi, xả hết.
Liễu Tây Hà lớn tiếng hô, công nhân liền vội vàng đi làm.
Lại một tiếng răng rắc vang lên, một bên xích sắt khác cũng bị chặt đứt. Miệng cống bị nghiêng kia cũng không thể chịu được nữa mà cũng bị cuốn theo dòng nước.
- Mọi người khẩn trương lui ra đi, tôi e rằng đập lớn này sẽ sụp mất. Mau chạy đi.
Bao Nghị chỉ huy công an sắp xếp mọi người nhanh chóng lui sang một bên núi cạnh đập lớn.
Còn mấy camera của đài truyền hình thì được dịp mà quay rồi.
- Thấy chưa, nói quá về độ an toàn rồi. Chủ tịch Liễu, hôm qua ông còn nói đã tiến hành kiểm tra toàn bộ rồi, còn yêu cầu UBND thành phố Đồng Lĩnh chúng tôi đứng ra một bên để trạm điện vận hành.
Với tình hình này, đừng nói đến việc vận hành nữa. Phải niêm phong toàn bộ lại để kiểm tra, tết nhất đến rồi, nếu xảy ra vấn đề an toàn gì thì e rằng ông không thoát khỏi liên quan đâu.
Đồng chí Liễu Tây Hà, tôi thận trọng yêu cầu trạm phát điện Hồng Cốc của các ông phải lập tức niêm phong. Để UBND thành phố tiến hành kiểm tra.
Khi chưa có thông báo gì thì không được làm bất cứ việc gì. Nếu không trách nhiệm toàn bộ sẽ do ông chịu.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Mày…
Liễu Tây Hà tức giận đến nỗi miệng run lên, cả người ngồi sụp xuống, Mâu Hùng Phi vội đỡ lấy ông ta.
- Bí thư Diệp, không xong rồi.
Mấy phút sau, Mễ Nguyệt đứng bên cạnh cúp điện thoại xong nói.
- Có chuyện gì vậy?
Diệp Phàm mày đều bị dựng lên
- Vừa nhận được điện thoại của Chủ tịch thành phố Ngọc, nói là hai trong ba đập ngăn nước ở Hồng Cốc Trại đều bị lũ lụt làm hỏng rồi. Còn lại một cái thì cũng không chịu được sức phá. Cái này là để giữ nước cho nhân dân qua tết đấy.
Mễ Nguyệt nói.
- Tổn thất nhiều không?
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
- Có tổn thất về người và tài sản khác không? Quan trọng là dân chúng ở Hồng Cốc Trại, có ai bị lũ cuốn đi hoặc bị thương gì không?
- Nhân viên thì không rõ tình hình, nếu như có người bị lũ cuốn đi thì cũng chưa thể điều tra ra được. Cái này, chỉ còn cách đợi Chủ tịch thành phố Ngọc điều tra mới rõ được.
Tuy nhiên tổn thất về tài sản thì cũng tương đối lớn. Ba con đập của chúng ta cũng mất đến cả chục triệu đấy.
Cái này còn chưa tính đến công sức của dân chúng nữa.
Cụ thể phải đợi bên phía Chủ tịch thành phố Ngọc thống kê.
Mễ Nguyệt nói.
- Bảo Chủ tịch thành phố Ngọc điều tra rõ ràng rồi báo lại cho tôi.
Diệp Phàm khẽ hừ nói, sau đó trầm măch liếc nghìn Liễu Tây Hà một cái.
- Các người cứ thống kê đi, toàn bộ tổn thất công ty chúng tôi sẽ bồi thường.
Liễu Tây Hà vẻ mặt khó chịu nói, sau đó quay sang Mâu Hùng Phi nói:
- Lập tức điều tra tình hình an toàn của đập lớn, gọi người của nhà máy cống đến xử lý. Yêu cầu bọn họ bồi thường mọi tổn thất của chúng ta. Thật là, miệng cống lại kém chất lượng như vậy.
Sau đó, Liễu Tây Hà nói với Diệp Phàm:
- Tôi hơi mệt, công ty lại bận nữa. Việc ben này tôi để cho Trạm trưởng Mâu toàn quyền xử lý. Tôi đi trước đây.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của batalong
- Vâng, Chủ tịch Liễu đi thong thả nhé. Việc bên này tối sẽ bố trí các ngành liên quan giải quyết.
Diệp Phàm vẻ mặt thân thiết, đích thân đưa Liễu Tây Hà tới chiếc Mercedes Benz, còn ân cần mở cửa cho ông ta nữa.
- Phó Chủ tịch thành phố Kiều, chuyện bên đập lớn anh phối hợp với Phó chủ tịch thành phố Ngọc toàn quyền xử lý. Việc kiểm tra hôm nay dừng tại đây. Tình hình thế nào thì phải báo cho tôi và Chủ tịch thành phố Khổng biết nhé.
Diệp Phàm nói với Kiều Hà. Đương nhiên, Kiều Hà đối với thành phố Đồng Lĩnh mà nói thì chỉ là một người mới, dù sao cũng phải để cho ông ta một cơ hội để xuất hiện rồi.
Mà 3 con đập chứa nước dưới Hồng Cốc Trại kia thực ra chỉ là làm ‘giả vờ’ mà thôi. Bởi vì nó được xây bởi xi măng chất lượng thấp, đương nhiên đây chỉ là cớ để Diệp Phàm đòi tiền bồi thường từ trạm phát điện Hồng Cốc mà thôi.
Lúc xây dựng, Tam Thúc công và hiệu trưởng Mã còn tỏ ra lo lắng liệu 2 con đập này có được hay không. Ngọc Xuân Phong giải thích là cuối năm rồi, không kịp nữa, cứ làm như vậy trước đã, ăn tết xong rồi sửa.
Cho nên, chỉ có một con đập là làm bằng vật liệu thật, đây chính là con đập dùng để chứa nước dùng.
Lượng nước con đập này dự trữ được cũng không sợ bị khô hạn nữa rồi.
- Ha ha, sảng khoái quá…
Lúc nghỉ trưa, trong phòng số 1 của Diệp Phàm có Vương Long Đông, Bao Nghị, Vương Triều, Mễ Nguyệt và Lý Cường. Vương Triều nhếch miệng nói, tỏ ra vô cùng sung sướng.
- Các anh không phát hiện sắc mặt của Chủ tịch Liễu à, tôi khó có thể dùng ngôn từ để hình dung được.
Mễ Nguyệt cười nói.
Sau đó, ánh mắt Mễ Nguyệt tỏ ra khâm phục nói:
- Cũng có chút kỳ lạ nhỉ, ba con đập của Bí thư Diệp thiết kế, như tính trước được sức nước sẽ chảy ra vậy.
- Tôi thay thế được Gia Cát Khổng Minh rồi.
Diệp Phàm mỉm cười nói.
- Tôi cũng cảm thấy buồn bực, Bí thư Diệp, anh không biết là dân chúng bên ngoài nói anh thế nào đâu.
Bao Nghị cũng có chút nghi ngờ, không giải thích được nói.
- Nói như thế nào?
Diệp Phàm cũng cảm thấy kỳ lạ nói.
- Dân chúng nói, Bí thư Diệp là thần tiên hạ phàm, một lòng vì dân, đến trời đất cũng phải cảm động. Cho nên cử một vị thần xuống để khiến cho cống nước bị hỏng. Dân chúng Hồng Cốc Trại còn giết một con bò nói là thay mặt Bí thư Diệp tế trời nữa đấy.
Bao Nghị vui vẻ nói.
- Tế trời à, cũng thú vị đấy nhỉ.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Thần tiên hạ phàm, đúng là có chút giống thật.
Vương Long Đông nhìn Diệp Phàm với vẻ kỳ lạ nói.
- Tôi cũng cảm thấy tôi giống như thần tiên hạ phàm thật. Chỉ chỉ tay một cái là miệng cống mở ra ngay. Cái này không phải giống như vừng ơi mở cửa ra sao. Nếu như vậy thật thì cũng tốt, Diệp Phàm tôi không phải biến thành thần tiên sao?
Diệp Phàm cười nói.
Vương Triều nhìn hắn một cái, dựng ngón tay lên, Diệp Phàm nhìn thấy cũng không giận, biết rằng trong lòng tên này đang ‘khinh bỉ’mình. Bởi vì chuyện này đến cả Bao Nghị và Mễ Nguyệt cũng không biết, đương nhiên có cảm giác mơ hồ.
Diệp Phàm không phải không tin tưởng bọn họ, mà là vì kỹ thuật phi đao quả thật quá mơ hồ. Hai người mà biết thì không coi Diệp Phàm là thần thánh mới là lạ.
Buổi tối, trời cũng thật ‘đẹp’, lại mưa một trận rõ to.
Tuy nhiên, Diệp Phàm, Lý Cường và Vương Triều thì lại kêu trời. Bởi vì mưa to, người ta được nghỉ trong nhà, còn mình thì phải mặc áo mưa đi làm núi lở đất.
Cũng may mà sức khỏe của ba người tốt, chỉ thoáng một cái đã làm cho tảng đá bảy tám tấn lăn xuống giữa đường.
Lập tức, đường liền bị lở một mảng lớn.
Ba người cùng làm một hồi, đến khi chia cắt được con đường quốc lộ nhỏ đi đến trạm phát điện Hồng Cốc rồi mới trở về.
- Vừa nãy tảng đá kia lớn quá, con đường cũng bị hỏng nặng rồi. Nếu không có mấy tháng thì bọn họ đừng có mơ là làm xong.
Ngồi vào trong xe thay quần áo, Vương Triều cười tủm tỉm nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Tôi có cảm giác mình sắp biến thành ‘nhà’ âm mưu rồi.
- Vì dân vì nước, âm mưu một chút thì có làm sao?
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Đáng tiếc không thể dùng thuốc nổ, bằng không đỡ công hơn nhiều. Vả lại sức phá còn lớn hơn thế này.
Vương Triều còn cảm thấy tiếc nuối, lắc đầu nói.
- Đủ rồi, chúng ta làm như vậy, mục địch chỉ là ngăn cản bọn họ tạm thời cắt nước, chứ không phải cố ý phá hoại trạm phát điện Hồng Cốc như vậy. Đây không phải là ý của Diệp Phàm tôi, chỉ cần cho tôi mấy tháng, một khi chuyện ở trạm phát điện Hồng Cốc được làm sáng tỏ, thì không cần phải thế này nữa.
Diệp Phàm hừ nói.
- Không sao, có anh em chúng ta thì có chuyện gì mà không làm được cơ chứ.
Vương Triều hừ nói, nhìn Diệp Phàm một cái, hỏi:
- Anh Diệp, việc ăn tết xong đi Lào giải quyết Tam Độc giáo đã thu xếp xong chưa?
- Nhân lực thì cũng tương đối rồi, tôi, cậu, Thiên Thông và Vương Nhân Bàng cũng đi. Tồn Quân nói là cũng muốn đi, còn Bao Nghị thì còn đang lưỡng lự, còn có cả Lý Cường nữa.
Đây hợp lại cũng kha khá rồi, lại còn thêm Tổ A cử người phối hợp nữa. Một Tam Độc giáo mà chúng ta không giải quyết được nữa thì cũng quá là vô dụng rồi. Tuy nhiên, mọi người cũng phải chuẩn bị kỹ lưỡng một chút. Dù sao, Tam Độc giáo kia cũng rất lợi hại. Tính mạng của các anh em mới là quan trọng nhất, hoàn thành nhiệm vụ chỉ là thứ hai mà thôi.
Diệp phàm nói.
- Đáng tiếc là Thiên Thông không đột phá lên được thập đẳng, nếu không thì sức mạnh của chúng ta càng tăng thêm một chút. Người này nghe nói cửu đẳng cũng đã nhiều năm rồi, mà sao không đột phá lên được thập đẳng nhỉ.
Vương Triều nói.
- Cậu thử nghĩ chút đi. Nếu như thập đẳng mà dễ dàng đột phá như vậy thì tất cả đều đạt được thập đẳng tôi. Trên đời này, có thể đột phá lên được thập thẳng thì tuyệt đối có thể được gọi là thiên tài trong giời Quốc thuật.
Lý Cường lái xe, nhưng cũng nói xen vào một câu.
- Cũng phải, tôi liều chết mà đến giờ còn chưa được thất đẳng, đúng là khó khăn thật.
Vương Triều thở dài nói.
- Đừng lo lắng, cảnh giới nhất định sẽ tăng thôi.
Diệp Phàm động viên Vương Triều nói.
Sáng ngày hôm sau.
Người giữ đập Cốc Khê báo cáo chuyện con đường quốc lộ bị hỏng báo cáo lên Trạm trưởng trạm phát điện Hồng Cốc Mâu Hùng Phi, người này thiếu chút nữa thì đập bàn đập ghế rồi.
Nhà dột lại còn gặp mưa dầm, chẳng lẽ ông trời nổi giận thật sao? Sao lại có chuyện này chứ.
Trạm trưởng Mâu nhìn ra bên ngoài, phát hiện trời hửng nắng, không khỏi có chút uể oải nói.
- Có khả năng là do con người làm không?
Trạm trưởng Mâu quay sang hỏi Phó trạm trưởng Tống Tiền.
- Tôi đích thân đi xem rồi, không có khả năng là do người làm. Người chứ đâu phải thần thánh mà tảng đá to như thế cũng làm rơi xuống được. Không có khả năng đó đâu.
Tống Tiền nói.
- Xem ra không phải là đối thủ của chúng ta làm rồi.
Trạm trưởng Mâu gật đầu nói.
- Trạm trưởng, làm thế nào bây giờ? Đường không thông, lại sắp tết rồi, làm sao tìm được người để sửa chứ? Đến lúc đó, cho dù miệng cống thép làm xong rồi nhưng cũng không vận hành được.
Phó trạm Tống cau mày nói.
- Đúng là khó thật, Chủ tịch Liễu trước khi đi có dặn, trong 10 ngày phải lắp đặt lại miệng cống.
Chúng ta không thể để cho Diệp Phàm giễu cợt được. Muốn nước của trạm phát điện Hồng Cốc chúng ta ư, phải để cho Diệp Phàm đến dập đầu xuống mới được.
Trạm trưởng Mâu thiếu chút nữa cắn răng nói.
- Đáng tiếc là trời không phù hộ, đừng nói là 10 ngày mà cả tháng cũng không thể làm được. Gần sang năm mới rồi, kiếm ai mà làm chứ.
Trạm phó Tống thở dài nói.
- Tôi vừa xin chỉ thị của Chủ tịch Liễu rồi. Ông ấy nói rằng, nhiều nhất trong một tháng, nhất định phải lắp đặt xong miệng cống để ngăn nước lại. Nói là nếu gấp thì có tăng gấp bốn gấp năm lần tiền công. Sếp Liễu lần này là quyết đấu với Diệp Phàm đây.
Trạm trưởng Mâu nói.
- Tôi đi liên lạc một chút, thời buổi này, có tiền thì sai khiến quỷ cũng được.
Tống tiền nói.
Tuyết rơi nhiều, thoáng cái là đã cuối năm rồi. Đồng chí Tiểu Thiên tuy không kiếm được cái cửa hiệu mặt tiền, nhưng cũng được Tổ A cho 50 vạn tiền thưởng tết, trong lòng gã vẫn rất mừng rỡ.
Chỉ có điều, gần sang năm mới rồi, Diệp Phàm còn phải dẫn cán bộ đi khắp nơi chúc tết những người khó khăn, đội ngũ bảo vệ…thể hiện tinh thần của nhà nước.
Buổi lễ tất niên cũng bắt đầu rồi, nhưng Diệp Phàm không có phúc hưởng thụ, hắn đang phát tiền lì xì. Thuận đường đi đến thăm cảnh sát giao thông và công nhân nhà máy điện đang làm nhiệm vụ.
Sáng mùng 1, Diệp Phàm mới vội vàng về quê. Đương nhiên, đi cùng Diệp Phàm còn có bà xã là Kiều đại tiểu thư. Buổi chiều, Diệp Phàm cùng với Kiều Viên Viên cũng lái xe đi đến đập Thiên Thủy.
Tuy nhiên, khi đi đến Cung cũ, Diệp Phàm có chút ngẩn người.
Bởi vì, hắn phát hiện mãi đất trống trước Cung cũ có rất nhiều người.
Đang muốn hỏi có chuyện gì thì Kiều Viên Viên hỏi:
- Diệp Phàm, anh xem hôm nay liệu có phải có hoạt động gì không Nghe nói năm mới các thôn dân sẽ tổ chức lễ mời Mã Tổ nương nương trở về, Có thể còn tổ chức ở Cung cũ ba ngày liền.
- Anh cũng không rõ lắm, chắc là thế thật, nếu không sao lại nhiều người như vậy chứ?
Diệp Phàm cười nói, sau đó lái xe đến gần.
Vừa mới dừng xe xuống, không ngờ phát hiện Lý Tuyên Thạch đang cười tủm nhìn mình. Đang muốn chào hỏi một chút thì bỗng nhiên, rầm rầm…
Tiếng pháo vang lên rầm rầm…
- Chủ tịch thị trấn Diệp của chúng ta đã trở lại.( Diệp Phàm trước kia làm Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền, dân chúng ở đây nên dân chúng ở đây vẫn gọi Diệp Phàm như vậy – DG)
Không biết một người nào trong đó hô lớn một câu.
Sau đó ai nấy đều vây chặt lấy Diệp Phàm và Kiều Viên Viên. Thấy những người dân thật thà chất phác vây lấy mình như vậy, khiến cho Kiều Viên Viên không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.
- Chủ tịch thị trấn Diệp, vị này chắc là phu nhân có đúng không
Lý Tuyên Thạch nhìn Kiều đại tiểu thư cười nói.
- Ha ha, cứ xem là như thế đi.
Diệp Phàm cười nói. Dù sao có một người vợ xinh đẹp đứng bên cạnh như vậy thì đương nhiên cũng cảm thấy mát mặt rồi.
- Chủ tịch thị trấn Diệp, ‘xem như’ ở đây là có ý gì thế? Chẳng lẽ chưa phải sao?
Không ngờ Lý Ngưu lỗ mãng xen vào một câu.
- Thằng nhóc này nói cái gì đấy, ‘xem như’ ở đây có ý ‘chính là’ đó…chính là…
Lý Tuyên Thạch thốt ra. Tuy nhiên không giải thích được rõ ràng, khiến cho mọi người được một trận cười vang.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của batalong
- Chú, cũng tại chú giải thích không rõ ràng mà, có đúng không?
Lý Ngưu bắt lấy nhước điểm, cười to.
- Thằng nhóc này, mày thì biết cái gì, ‘xem như’ ý ở đây là đúng rồi.
Vẻ mặt ‘già nua’ của Lý Tuyên Thạch cũng đỏ lên.
“‘Xem như’ thì ai mà không hiểu chứ, chú cũng giải thích đâu có rõ ràng gì”
Lý Ngưu nói thầm trong bụng. Thấy Lý Tuyên Thạch giơ tay lên, liền chạy đến chỗ Diệp Phàm.
- Thật ra còn chưa kết hôn, chúng tôi cũng đã đăng ký rồi. Được rồi, đừng có nói chuyện này nữa. Tuyên Thạch, hôm nay mọi người vui vẻ chứ.
Diệp Phàm đi lên bắt tay mọi người.
- Được được, đập Thiên Thủy này cũng phát đạt. Đám trẻ con đi học không mất tiền, cho đến tận trung học. Đều là do công ty của thôn bỏ tiền ra.
Lý Tuyên Thạch cười nói, trông bộ rất đắc ý.
- Thế cũng mừng cho mọi người.
Diệp Phàm cười nói.
- Chủ tịch thị trấn Diệp, đây là đùi dê tôi tự ướp. Lúc về cậu nhớ mang đi nhé, cái này để lâu cũng không sợ hỏng đâu, treo lên bếp ăn dần.
Lúc này có một ông cụ bê một cái rổ đến nói. Một lúc sau, trước mặt Diệp Phàm xếp cả một đống rổ, nào là chân lợn rừng, chim trĩ, rau dại đều có.
Diệp Phàm đẩy lại cũng không xong.
- Yên tâm, cái này để tôi thu cho. Đến lúc cậu đi thì tôi sẽ chuyển đến tận Cổ Xuyên cho.
Lý Tuyên Thạch cười nói, sau đó cùng với Diệp Phàm đi vào Cung cũ.
Nhìn thấy trong đại sảnh có đặt một nồi lớn, mùi thơm của mấy món ăn thôn quê bay ngào ngạt. Còn mẹ nuôi Diệp Kim Liên thì chất một đống củi dưới nồi, còn Diệp Hào thì dùng một chiếc muôi lớn đảo miếng thịt trong nồi.
Ngửi thấy mùi thơm quen thuộc này, Diệp Phàm lại ngẩng đầu lên nhìn căn phòng trước đây mà Diệp Nhược Mộng ở, đôi mắt hắn đã ướt từ lúc nào.
- Phàm Tử, con mau ngồi xuống đi, đây là Viên Viên đúng không, mau ngồi đi con.
Mẹ nuôi đứng lên, định đi ra đằng sau múc nước.
- Mẹ nuôi, hôm nay mẹ ngồi đi, để cho Viên Viên múc nước cho mẹ rửa mặt.
Diệp Phàm liền ngăn mẹ nuôi lại rồi nhấn vai bà ngồi xuống.
- Không nên không nên, tuyệt đối không được. Phàm Tử à, một người vợ xinh đẹp thế này con phải chăm sóc chu đáo chứ, sao để làm việc nặng như vậy được.
Diệp Kim Liên vội xua tay nói.
- Mẹ nuôi, mẹ cứ để con làm.
Kiều Viên Viên vội nói, định đi ra sau lấy nước.
- Không nên, không nên.
Diệp Kim Liên có chút nóng nảy rồi.
- Mẹ nuôi, mẹ để cho Viên Viên lấy nước cho mẹ đi. Trước kia đều là mẹ lấy cho con, hôm nay con dâu của mẹ về đây rồi, mẹ để cho cô ấy làm đi.
Diệp Phàm lại nhấn vai Diệp Kim Liên xuống.
- Mẹ, để cho em dâu đi đi.
Diệp Hào đứng bên cạnh cũng nói xen vào một câu.
- Vậy…được…được…thật là ngại quá…
Diệp Kim Liên hai mắt cũng ướt từ lúc nào, bà cũng không cử động nữa.
Kiều Viên Viên rất cẩn thận, không ngờ tự mình lấy nước cho Diệp Kim Liên rửa mặt. Đôi mắt Diệp Kiem Liên đã rớm lệ. Diệp Phàm biết, là bà nhớ đến Diệp Nhược Mộng rồi.
Không lâu sau, Bí thư Khu ủy Lâm Tuyền Đoàn Hải tới rồi.
- Đoàn Hải, nghe nói khu Lâm Tuyền đã được xác định là khu hành chính cấp Cục trưởng. Đây chẳng phải là các cậu đã thoát khỏi quản hạt của Ngư Dương rồi sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Không đâu.
Đoàn Hải lắc đầu nói.
- Không ư?
Diệp Phàm có chút khó hiểu nhìn Đoàn Hải.
- Vẫn thuộc quản hạt cuẩ Ngư Dương, hơn nữa Bí thư Thị ủy Ngư Dương Ngọc Nhã Chi hiệ là Ủy viên Thường vụ Thành ủy Mặc Hương. Cô ấy là cán bộ cấp phó giám đốc sở, quản lý cấp cục trưởng như tôi cũng là chuyện bình thường mà.
Đoàn Hải cười nói.
- Thì ra là thế, tuy nhiên, hiện tại cậu cũng là một trong những ủy viên Thường vụ Thị ủy Ngư Dương. Hơn nữa còn nắm trong tay khu Lâm Tuyền, cũng không tệ rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Cũng không tệ lắm, tất cả là nhờ Bí thư Diệp cả.
Đoàn Hải cảm kích nói, sau đó đứng dậy, giơ chén rượu lên rất cung kính.
- Cứ ngồi đi, chúng ta từng là đồng nghiệp, không nên khách khí như vậy.
Diệp Phàm kéo tay Đoàn Hải ngồi xuống. Hỏi:
- Chủ tịch thị trấn Tạ Đoan hiện giờ làm việc ở đâu?
- Ông ấy à, haiz, Tạ gia hiện tại rất xui xẻo.
Đoàn Hải thở dài.
- Làm sao vậy?
Diệp Phàm hỏi. Trong lòng mơ hồ đau nhói. Bởi vì hắn nghĩ đến Phương Nghê Muội, người từng cùng hắn thân mật vài lần.
Tuy vài năm rồi không gặp, nhưng không thể quên được. Hơn nữa, hình ảnh tinh khiết của Phương Nghê Muội mãi ở trong lòng Diệp Phàm mà không thể xóa nhòa được.
- Tạ Cường năm kia bị trúng gió, hiện giơ vẫn phải nằm trên giường. Tạ Cường thì như thế, còn người của Tạ gia ở tỉnh cũng về hưu gần hết.
Trên đời này là như thế đấy, người vừa lui trà đã nguội lạnh rồi. Tạ Đoan vốn là Bí thư Đảng ủy xã phía dưới.
Nhưng vì tầng trên của Tạ gia bị mất quyền lực. Tạ Đoan cho tới nay cũng không được đề bạt. Hiện giờ cũng đã ba lăm ba sáu rồi, đến chức Bí thư Đảng ủy xã cũng bị người khác ngồi mất rồi, hiện tại ở phòng Thủy sản, thị xã Ngư Dương đảm nhiệm chức trưởng phòng.
Mà ở Ngư Dương này thì làm gì có thủy sản gì chứ, phòng Thủy sản kia căn bản chỉ là một chiếc thùng rỗng mà thôi. Năm trước có người đề nghị xóa bỏ hoặc xáp nhập vào đơn vị khác.
Tuy nhiên, Bí thư Ngọc không đồng ý. Chỉ có điều cơ bản không cấp tiền cho phòng Thủy sản này.
Nghe nói khi có cấp trên xuống kiểm tra công việc, Tạ Đoan không khỏi ngượng chín mặt, bởi vì không có tiền mà dẫn người ta đến chỗ ăn tử tế. Kết quả là Cục Thủy sản thành phố cũng có ý kiến với anh ta.
Cho rằng anh ta đang cố ý giả nghèo giả khổ. Người có tiền thì lúc nào cũng nhìn vào cái túi tiền của mình để suy đoán mà. Tạ Đoan khổ sở trong lòng, nhưng cũng chẳng có biện pháp gì.
Đoàn Hải thở dài nói.
- Chẳng lẽ không đi tranh thủ kiếm chút tiền.
Diệp Phàm hỏi, cảm thấy Tạ Đoan này cũng có chút vô dụng rồi. Phương Nghê Muội đi theo anh ta thì cũng khổ thôi.
- Tranh thủ rồi chứ, nhưng Bí thư Diệp cũng biết đấy. Ở Ngư Dương bốn gia tộc Ngọc, Tiếu, Tạ, Phí là mạnh nhất.
Bốn gia tộc này tranh đấu ngầm với nhau, sau Tạ gia gặp xui xẻo rồi. Ba gia tộc còn lại đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội để xuống tay dìm Tạ gia cho chết hẳn.
Hơn nữa, Tạ Cường lại bị trúng gió như vậy. Trụ cột của Tạ gia bị gục ngã như vậy, mà ở trên lại không có ai nâng đỡ, cho nên đương nhiên Tạ gia bị suy hẳn rồi.
Ở thành phố có nhiều người biết rằng bốn gia tộc này tranh đấu với nhau, hơn nữa còn có tin đồn rằng người của Tạ gia trên tỉnh đắc tội một vị lãnh đạo quyền to.
Cho nên, khi Tạ Đoan đi xin tiền, cũng có những người phụ trách đồng tình, muốn cấp cho một ít đấy, nhưng lại sợ ba gia tộc kia, rồi lãnh đạo trên tỉnh không bằng lòng cho nên không dám.
Như vậy hình thành một vòng tuần hoàn ác tính, kết quả là không có ai dám giúp đỡ người của Tạ gia.
Đoàn Hải nói.
Đối với việc tầng trên của Tạ gia bị ngã, thì trong lòng Diệp Phàm cũng biết rõ. Và người khiến cho tầng cao của Tạ gia bị ngã gục chính là hắn.
Lúc trước trong quân đội có người của Tạ gia được đề nghị phong hàm thiếu tướng nhưng cũng bị Diệp Phàm phá hỏng. Còn lão già đảm nhiệm chức Phó ban thư ký trên tỉnh bởi vậy cũng bị thất sủng mà cho về hưu sớm. Cho nên, Tạ gia toàn bộ bị sụp đổ.
Cái này gọi là Thắng cực tất suy…
Tạ gia thịnhb hay suy thì Diệp Phàm cũng chẳng quan tâm làm gì, chỉ có điều Phương Nghê Muội mà sống khổ quá thì Diệp Phàm cũng có chút hổ thẹn trong lòng.
- Giám đốc lâm trường Cảnh Dương đã lên Phòng Lâm nghiệp thị xã chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Chưa, cái này nghe nói cũng có biến cố thì phải.
Đoàn Hải lắc đầu nói.
Buổi tối, Diệp Phàm không có việc gì làm. Kiều Viên Viên ở nhà nói chuyện cùng với Diệp Kim Liên. Còn Diệp Phàm thì đi ra mộ của Diệp Nhược Mộng.
- Nhược Mộng à, anh đến thăm em đây.
Đôi mắt Diệp Phàm đỏ hoe, lệ đã rơi từ lúc nào rồi.
- Nhược Mộng, anh chỉ ân hận là lúc đó không có cách nào để cứu em. Nhược Mộng, em ở Thiên quốc vẫn khỏe chứ.
Diệp Phàm ấp úng, sau đó uống cạn một bát rượu đầy.
Diệp Phàm khóc, hắn ôm đầu mình, Lý Tuyên Thạch và Đoàn Hả hai mắt cũng đỏ hoe, đứng ở đằng xa hút thuốc.
Một lúc sau, Diệp Phàm nhổ sạch sẽ những cây cỏ dại trên mộ Diệp Nhược Mộng. Sau đó Lý Tuyên Thạch và Đoàn Hải lái xe đưa hắn đến lâm trường Cảnh Dương.
Chiếc bàn uống trà trong phòng Trịnh Khinh vượng được chuyển vào giữa mấy người vừa ngồi vừa đứng, ông ta đang chơi bài với cấp dưới của mình.
Sau vài năm gặp lại Giám đốc lâm trường Cảnh Dương Trịnh Khinh Vượng, Diệp Phàm quả thật không dám nhận. Trịnh Khinh Vượng nhiều nhất năm nay mới ngoài bốn mươi, làm sao trông lại già nua như vậy, tóc trên đầu cũng bạc đi không ít rồi.
Trước kia trông ông ta giống như một nho sinh, còn lúc này đây lại xuề xòa ngồi đánh bài với cấp dưới. Miệng thì hô một cách thô tục: “Chín cơ này, cho mày chết, dám ăn của bố mày à”. Cái này, đúng là hắn không thể tin được đây chính là Giám đốc lâm trường Trịnh của mấy năm về trước.
Còn cô nhân tình nhiều năm của Trịnh Khinh Vượng là Phương Lan Hinh cũng đang đứng bên cạnh ông ta. Nghe nói Phương Lan Hinh đã ly hôn, Trịnh Khinh Vượng cũng vậy. Cho nên bây giờ bọn họ thoải mái mà được ở bên nhau.
- Cậu tìm ai?
Lúc này một người không đánh bài nhìn Diệp Phàm đang đứng giữa cửa, hỏi.
Nghe thấy anh ta hỏi vậy, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên. Lúc này, một người từng biết Diệp Phàm liền thốt lên:
- Là Chủ tịch thị trấn Diệp đến.
- Đừng gọi bậy, làm sao mà vẫn là Chủ tịch thị trấn Diệp được, hiện giờ…
Trịnh Khinh Vượng buông quân bài lơ khơ xuống, nói.
Tuy nhiên rất lâu rồi ông không liên lạc với Diệp Phàm rồi. Cũng không biết hiện tại Diệp Phàm đã đảm nhiệm chức vụ gì rồi. Cho nên nhất thời không biết gọi thế nào.
- Ha ha, Giám đốc Trịnh, cứ gọi là Chủ tịch thị trấn Diệp cho thân thiết,
Diệp Phàm chủ động đưa tay ra bắt trước.
- Vâng vâng.
Trịnh Khinh Vượng gật đầu, đưa tay ra bắt chặt lấy tay Diệp Phàm.
- Bí thư Diệp hiện tại đã là Bí thư Thành ủy Đồng Lĩnh rồi.
Đoàn Hải đứng bên cạnh giới thiệu. Tự nhiên, ai nấy đều nhìn hắn với vẻ hâm mộ, chen chút gì đó ghen tị nữa.
Những người khác sau khi chào hỏi Diệp Phàm xong cũng biết ý mà lui ra ngoài. Trịnh Khinh Vượng kêu người chuẩn bị một chai rượu và chú đồ nhắm, mấy người cùng ngồi xuống nói chuyện.
- Giám đốc Trịnh, tôi thấy ông cũng ở đây thời gian khá dài rồi. Cũng nên trở về thị xã công tác rồi.
Diệp Phàm nói.
- Muốn, muốn chứ, nhưng khó…
Trịnh Khinh Vượng lắc đầu cười chua xót, sau đó cầm chén rượu lên một hơi uống sạch.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của batalong
- Bí thư Diệp, chuyện trước giờ có người muốn tóm Trịnh Khinh Vượng. Tuy nói chuyện lần đó chẳng có liên quan gì đến Trịnh Khinh Vượng, nhưng có người nói Trịnh Khinh Vượng là Giám đốc lâm trường, cho nên bắt buộc phải chịu trách nhiệm. Vì vậy, mấy năm nay chẳng có tốt đẹp gì. Đáng tiếc là cuối cùng việc này thất bại rồi.
Phương Lan Hinh đứng bên cạnh vừa rót rượu, vừa nói.
- Chuyện này, ngày mai ông đi cùng tôi đến tìm Bí thư Tạ một chút nhé.
Diệp Phàm nói.
- Chẳng có tác dụng gì đâu.
Không ngờ Trịnh Khinh Vượng lắc đầu nói.
- Sao có thể được, Bí thư Tạ là nhân vật số 1 của Thị ủy. Lời nói của ông ấy mà không có tác dụng mới là lạ đấy.
Lý Thuyên Thạch nói xen vào một câu.
- Haiz, việc này phức tạp lắm. Tuyên Thạch à, cậu không hiểu được chuyện chốn quan trường đây. Bí thư Tạ tuy nói là nhân vật số 1 thật đấy, nhưng ông ấy cũng phải làm cân bằng các mối quan hệ chứ. Hơn nữa, bên Bí thư Tạ quan hệ của tôi cũng không được tốt lắm.
Trịnh Khinh Vượng thở dài nói, sau đó lại uống cạn một chén rượu đầy.
- Đừng có uống nữa, dạ dày của anh sắp thủng rồi đấy.
Phương Lan Hinh giành lại chai rượu nói.
- Lan Hinh, em cứ để cho anh uống với Bí thư Diệp đi, hôm nay anh vui. Uống chết cũng không việc gì, không sao đâu.
Trịnh Khinh Vượng nói, Phương Lan Hinh nhìn nhìn một chút rồi bất đắc dĩ trả lại chai rượu cho ông ta.
- Có biết ai nói những chuyện đó không?
Diệp Phàm hừ nói. Bà xã hiện tại của Trịnh Khinh Vượng là Phương Lan Hinh, mà Phương Lan Hinh là chị gái của Phương Nghê Muội.
Thêm vào việc trước đây Trịnh Khinh Vượng cũng từng giúp đỡ Diệp Phàm, cho nên cũng muốn kéo ônng ta dậy. Huống hồ, Trịnh Khinh Vượng vững lên rồi thì cũng có thể chăm sóc được cho Phương Nghê Muội.
- Chẳng giấu gì Bí thư Diệp, Chủ tịch thành phố đương nhiệm là Cổ Phi Hùng. Mà một trong những kwr chủ mưu trong vụ lâm trường Cảnh Dương rước đây là Mã Chiếm Khôi không ngờ cũng có chút thân thích với ông ta. Đương nhiên cũng là họ hàng xa rồi. Nhưng người ta hiện giờ làm chủ tịch thành phố Mặc Hương, có cách gì chứ. Hiện giờ vẫn còn để cái ghế giám đốc lâm trường cho mình thì cũng đã là khai ân rồi. Chuyện này, Bí thư Tạ cũng có chút khó xử. Dù sao Bí thư Tạ là nhân vật số hai. Huống hồ nghe nói còn được nhân vật số 1 Tỉnh ủy đề bạt xuống dưới nữa.
Trịnh Khinh Vượng nói với giọng có chút men say.
Diệp Phàm nghe xong cũng cảm thấy kỳ lạ, bởi vì Tạ Quốc Trung lúc đó cũng là do Phí Mãn Thiên đề bạt lên. Giờ lại thế này. Chẳng lẽ Tạ Quốc Trung vẫn chưa được vào guồng máy của Phí Mãn Thiên hay sao? Như vậy thì có thể giải thích tại sao Tạ Quốc Trung băn khoăn rồi.
Không chừng Tạ Quốc Trung đang lo lắng rằng cái ghế này mình ngồi còn chưa nóng mông, thì không chừng Cổ Phi Hùng đã được Phí Mãn Thiên điều đến thay thế mình rồi. Mình chỉ là một người ngồi tạm thời mà thôi.
- Vậy ý muốn nói là cửa chỗ Chủ tịch Cổ có thể qua được sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Cũng không chắc, trong lòng Bí thư Tạ nghĩ gì tôi cũng không dám võ đoán.
Trịnh Khinh Vượng lắc đầu nói.
- Ngày mai tôi cũng muốn lên thành phố, tiện cũng có thể đến nói chuyện với Bí thư Tạ xem thế nào.
Diệp Phàm nói, thực ra hắn cũng có chút ngượng ngùng khi đối mặt với Tạ Quốc Trung.
Lần trước người t giúp mình một vụ lớn, nhưng việc mình đồng ý với ông ta cuối cùng lại bị Kiều Viễn Sơn làm hỏng mất. Tuy nhiên, lần này Diệp Phàm sau khi gặp Phong Thanh Lục xong thì trong lòng cũng có chút so đo. Nghe nói đoàn khảo sát của Phong Thanh Lục ở bộ Tài chính cũng xuống tỉnh Nam Phúc.
Hơn nữa, còn đến thành phố Mặc Hương. Bên huyện Cổ Xuyên cũng có đến hơn ngàn mẫu đất ruộng tương đối xấu, càn phải cải tạo. Đối với quê hương của mình, Diệp Phàm đương nhiên cũng quan tâm. Hơn nữa còn có thể trả món nợ ân tình này cho Tạ Quốc Trung, coi như một mũi tên mà trúng hai đích.
Hôm qua Diệp Phàm về nhà không lâu, tân Bí thư Huyện ủy Cổ Xuyên là Dương Thần cũng đến chơi, Dương Thần cũng mịt mờ đề cập qua chuyện này rồi. Diệp Phàm lúc đó tuy chưa thể hiện thái độ nhưng thực ra cũng lưu tâm chuyện này rồi. Hơn nữa, Phong Thanh Lục cũng đã đồng ý rằng nhất định sẽ cho huyện Cổ Xuyên một khoản tiền. Cái này, đương nhiên là nể mặt Diệp Phàm rồi.
Trở về Cung cũ, Diệp Phàm mở điện thoại ra gọi cho em trai Diệp Tử Kỳ. Bảo cậu ta liên hệ với một vài người, ngày mai Diệp Phàm muốn mời khách ở thành phố Mặc Hương. Sau đó hắn cũng gọi điện cho con trai của Phí Mãn Thiên là Phí Hướng Phi, nói thẳng việc này ra. Phí Hướng Phi đồng ý ngày mai đến. Cậu ta trả lời rất nhanh gọn, nhưng trong lòng Diệp Phàm vẫn chưa yên.
Bởi vì, chuyện mà Phí Hướng Phi muốn làm còn khó hơn việc này nhiều. Cậu ta mốn đến Bộ Tổng tham mưu công tác. Chuyện này cho đến bây giờ vẫn chưa 'hoạt động' được chút nào. Nếu như Phí Hướng Phi muốn một chỗ khác 'dễ thở' hơn thì còn dễ nói, đằng này lại muốn một vị trí ở Bộ Tổng tham mưu.
Cái này, dù Diệp Phàm từng ở Bộ Tổng tham mưu 'treo tên' công tác qua, nhưng vẫn còn thấy khó. Mà việc của Trương Cường còn chưa sắp xếp xong, tất cả những việc này không khỏi khiến cho hắn cảm thấy đau đầu.
Mới có 5 giờ sáng, trời vẫn còn mờ mịt, Diệp Phàm đã chạy một vòng quanh con đường nhỏ của đập Thiên Thủy rồi. Tuy nhiên bỗng nhiên cảm thấy ở sau đống củi bên cạnh Cung cũ có động tĩnh gì đó. Hắn liền bật người qua phía sau đống củi.
Quả nhiên phát hiện một bóng người. Hắn khiến cho người đó sợ đến mức chân tay run rẩy.
Diệp Phàm xác định đó là phụ nữ, hắn giơ tay ra đỡ một chút. Người phụ nữ này hình như sợ quá, người mềm nhũn nằm trong lòng Diệp Phàm.
- Là Nghê Muội thật sao?
Diệp Phàm cúi đầu xuống nhìn kỹ.
Phương Nghê Muội mặc một chiếc áo khoác màu hồng, bên trong là một chiếc áo len hoa đỏ. Bên dưới là chiếc quần màu đen. . . .
Khiến cho Diệp Phàm không khỏi cảm thấy ngẩn người, bời vì lúc xuống thôn công tác, trên chiếc xe ba bánh cô cũng mặc bộ quần áo như vậy. Hơn nữa, trên chiếc xe ba bánh đó, nhân lúc đêm khuya, Diệp Phàm và cô đã làm chuyện ấy. Đó là lần đầu tiên của cô, cho nên cả đời này hắn không bao giờ quên được.
- Xin lỗi. . . em. . . em
Phương Nghê Muội đỏ mặt, vội giãy ra khỏi lòng Diệp Phàm.
- Lâu lắm rồi không gặp. . . .
Diệp Phàm thở dài nói, bởi vì một Phương Nghê Muội thuần khiết trước kia giờ đã trở thành một người phụ nữ thành thục rồi. Vẫn với vẻ quyễn rũ như thế, nhưng trông cô cũng già đi đôi chút.
Phương Nghê Muội cũng tầm tuổi với Diệp Phàm, giờ cũng sắp ba mươi rồi, khóe mắt ít nhiều đã xuất hiện vết chân chim.
Xem ra, mấy năm này cuộc sống của cô không được như ý lắm. Có lẽ chuyện của Khổng gia cũng làm cho cô phải suy nghĩ nhiều.
- Em đi đây.
Phương Nghê Muội nhìn Diệp Phàm một cái, sau đó vộ chạy đi.
- Nghê Muội à, lâu lắm rồi không gặp, vào trong Cung cũ uống chén trà nói chuyện đã.
Diệp Phàm nói.
- Thôi, không tiện đâu.
Phương Nghê Muội lắc đầu rồi chạy đi tiếp. Tuy nhiên Diệp Phàm vội chạy đuổi theo cô.
- Chúng ta cùng đi dạo một chút nhé.
Diệp Phàm nói. Lúc này trong Cung cũ mọi người vẫn đang ngủ, đúng là không tiện thật. Hai người cứ đi như vậy mà chẳng ai nói câu nào.
- Có phải là vì chuyện của Tạ Đoan không?
Diệp Phàm đột nhiên hỏi.
- Không phải, lau rồi không gặp anh, em chỉ muốn đến xem thế nào thôi, không có ý khác đâu.
Phương Nghê Muội nói.
- Chuyện của em anh biết hết rồi.
Diệp Phàm nói.
- Em thật sự phải đi rồi, xe của anh rể đang đỗ đằng kia, em đi đây.
Phương Nghê Muội lần này chạy rất nhanh, không lâu sau thì rẽ dang một đường khác. Thấy xe của Trịnh Khinh Vượng đỗ ở đó nên hắn cũng không đuổi theo nữa. Trịnh Khinh Vượng gật đầu với Diệp Phàm. Chiếc xe từ từ chạy đi mất. . .
- Haizz, Nghê Muội à. . .
Diệp Phàm nhìn theo chiếc xe, không khỏi thở dài.
Em ngốc ạ, khó khăn lắm anh ấy mới về được một lần. Hơn nữa hiện tại nghe nói anh ấy rất có năng lượng. Trên tỉnh cũng quen biết rất nhiều. Giúp đỡ Tạ Đoan anh ấy chỉ nói một câu là xong, chẳng lẽ em muốn sống với Tạ Đoan cả đời như vậy sao?
Em nhìn xem, tối qua có phải lại bị Tạ Đoan đánh không? Lưng sưng hết lên rồi đây này. Nếu như công việc của chồng em mà tốt lên thì nó đâu có lôi em ra để trút giận như thế? Nếu như không được nữa thì bỏ quách đi, em còn tiếc làm gì?
Phương Lan Hinh vuốt vuốt lưng em gái, nói.
- Không phải, em đập vào cánh cửa đấy. Chẳng lẽ em lại để cho Tạ Đoan bắt nạt hay sao? Tuy nhiên, trong nhà có nhiều việc, anh ấy cũng buồn.
Phương Nghê Muội nói, Phương Lan Hinh căn bản không tin lời cô nói.
- Haiz, em đúng là ngốc, bao nhiêu cơ hội mà không dám mở miệng. Lần sau em muốn gặp được anh ấy cũng khó.
Phương Lan Hinh ra bộ tiếc rẻ nói.
- Được rồi Lan Hinh, việc này Nghê Muội làm đúng đó.
Trịnh Khinh Vượng nói.
- Còn đúng nữa sao, có mà ngốc thì có ấy. Cơ hội tốt như vậy mà không biết dùng.
Phương Lan Hinh đáp trả.
- Em thì biết cái gì, liên quan đến chuyện của Tạ Đoan hôm qua không phải chúng ta cũng nói cho cậu ấy rồi hay sao? Sáng nay tuy Nghê Muội không nói lời nào, nhưng Diệp Phàm cũng là người nhớ ân tình cũ. Chuyện này có lẽ cậu ấy cũng đã biết rồi. Em cứ đợi mà xem, mấy tháng nữa thôi là Tạ Đoan sẽ có chuyện vui thôi.
Trịnh Khinh Vượng nhìn hai người một cái, tiếp tục nói.
- Có những việc không cần thiết phải nói thẳng ra mà người ta vẫn biết. Người có thể giúp được mình thì chắc chắn cũng không phải người hàm hồ. Việc của Tạ Đoan đối với chúng ta là khó, nhưng đối với Diệp Phàm thì chẳng là cái gì, chỉ nói một câu là giải quyết xong.
Diệp Phàm và Bí thư Tạ có quan hệ rất tốt, chỉ tiếc là việc của anh bị Chủ tịch Cổ gác lại rồi. Tuy nhiên Bí thư Diệp kêu anh chiều nay cùng đi lên tỉnh một chuyến, có lẽ cậu ấy có lòng muốn giúp mình rồi.
Bất kể là có thành công hay không, thì Trịnh Khinh Vượng này cả đời sẽ không hối hận vì có người bạn như vậy.
- Chị, Diệp Phàm là người tốt.
Phương Nghê Muội nói.
- Người tốt cũng có thể thay đổi, mấy năm không gặp rồi, ai biết được trong lòng người ta nghĩ gì? Em ấy à, lúc đầu nên tìm một cơ hội để mời anh ấy đến nhà nghỉ nói chuyện mới phải.
Phương Lan Hinh nói.
- Chị, chị nói cái gì đấy.
Phương Nghê Muội sắc mặt đỏ hồng, trộm nhìn anh rể Trịnh Khinh Vượng một cái.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của batalong
- Đừng nhìn anh rể em, em với Diệp Phàm lẽ nào không có chuyện gì? Muốn giấu diếm ai? Việc này anh rể em sớm đoán được rồi. Bọn chị đều là người từng trải, chuyện gì có thể giấu diếm được bọn chị.
Phương Lan Hinh tức giận hừ nói.
- Không nói với chị nữa, toàn nói linh tinh.
Phương Nghê Muội tức giận quay sang chỗ khác không thèm nhìn chị mình.
- Nghê Muội, chị cũng chỉ muốn tốt cho em thôi. Dù sao cũng có quan hệ rồi, chi bằng chiều nay ba chúng ta cùng đi thành phố.
Tối tìm cơ hội hẹn Diệp Phàm ra tâm sự. Xa cách còn hơn tân hôn, đến lúc đó Diệp Phàm không thể không nhớ đến quá khứ tươi đẹp đúng không nào?
Em cũng đừng có thẹn thùng nữa, bây giờ không phải lúc để xấu hổ. Con người mà, da mặt phải dày một chút.
Cái này, cũng không phải là bảo em đi bán thân, chỉ ôn lại mộng cũ thôi.
Đàn ông, ai cũng vậy cả.
Được thoải mái một chút thì chuyện gì cũng có thể giúp em.
Phương Lan Hinh vẫn chưa từ bỏ ý định.
- Chị, chị còn nói nữa em xuống xe.
Phương Nghê Muội tức giận, trừng mắt nhìn chị.
- Được rồi, Lan Hinh, hai người các em đừng nói nữa. Việc này, anh thấy Nghê Muội cũng có chỗ khó xử.
Kỳ thực, em đừng cho rằng cứ hẹn người ta đến khách sạn là có thể giải quyết được mọi vấn đề. Kỳ thực, chỉ cần Nghê Muội kín đáo thể hiện, chỉ là nói chuyện với cậu ấy một chút thôi.
Chỉ như vậy cũng có thể làm cậu ấy nhớ lại kỷ niệm cũ. Diệp Phàm giờ đã khác xưa, chức vị cậu ta cao hơn tầm mắt dĩ nhiên cũng rộng hơn.
Nhìn người nhìn việc, trình độ thưởng thức con người cũng cao hơn. Trước kia chúng ta ở xó xỉnh Lâm Tuyền, có lẽ cảm thấy Nghê Muội cũng không tệ, giờ người ta loại phụ nữ nào mà chả gặp qua đúng không nào?
Trịnh Khinh Vượng nói tới đây thì bị Phương Lan Hinh trách móc ngắt lời nói,
- Anh nói em gái em vừa già vừa xấu đúng không? Trịnh Khinh Vượng, có phải anh bắt đầu chán em rồi đúng không? So với em gái em còn già, còn xấu hơn đấy.
- Haizz, em nói cái gì vậy. Đây là hai chuyện khác nhau, ý của anh không phải nói là Nghê Muội không được, mà là tầm nhìn của người ta cao hơn rồi.
Em với em gái đều không già, mới đầu 30, vẫn còn thướt tha, không có điểm nào là không được cả. Anh nghĩ Diệp Phàm vẫn đặt Nghệ Muội trong lòng, chuyện Tạ Đoan anh đoán 80% sẽ thành công.
Em nhìn xem, Trịnh Khinh Vượng anh mắt có mù không? Hơn nữa, chuyện hôm qua Diệp Phàm chịu ra tay giúp anh, anh đoán, chuyện này, coi như anh nợ cậu ta một ân tình.
Nhưng, trong chuyện này chủ yếu cũng nhờ vào Nghê Muội.
Trịnh Khinh Vượng khuyên nhủ.
- Hừ, đến lúc đó chuyện không thành, anh đi giúp Nghê Muội giàn xếp nhé?
Phương Lan Hinh tức giận hừ nói.
- Cô em nào là tình nhân trước đây của anh?
Không thể ngờ Diệp Phàm vừa bước đến gần cung cũ đã nghe thấy giọng nói truyền đến từ phía cửa, ngẩng đầu nhìn lên, còn không phải Kiều đại tiểu thư với đôi mắt quyến rũ như tơ, còn vương chút hờn ghen kia sao.
- Không phải, trước kia có cùng công tác ở thị trấn. Lúc đó anh là Chủ tịch thị trấn, cô ấy là Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính. Chẳng qua gần đây chồng cô ấy gặp chút xui xẻo.
Cô ấy còn là em vợ của Giám đốc lâm trường Cảnh Dương. Việc này, ắt hẳn là cô ấy được nghe nói sau khi chúng ta gặp Giám đốc Trịnh ngày hôm qua xong.
Cho nên, muốn đến nhờ anh giúp đỡ.
Diệp Phàm vận dụng bản lĩnh biên chuyện, hơn nữa mặt không đỏ, tim không đập nhanh.
- Giúp đỡ mà sao sáng sớm tinh mơ đã đến, còn trốn bên đống củi, lén la lén lút. Cô ta hoàn toàn có thể cùng Giám đốc Trịnh đến cung cũ nhờ anh mà.
Kiều đại tiểu thư không dễ lừa, bĩu môi hừ nói.
- Em lại đoán linh tinh rồi, chắc là sợ em gặp sẽ hiểu lầm. Hơn nữa, anh ăn cơm xong đã đi nên người ta sợ không gặp được chúng ta, thành ra hơi sốt ruột, đúng không nào?
Diệp Phàm vội bao biện, trong lòng có chút xấu hổ.
- Thật sao?
Kiều đại tiểu thử hơi nháy mắt, không hỏi thêm nữa.
- Về nhà mẹ nuôi ăn sáng đi, mẹ nuôi chuẩn bị xong rồi.
Nháy mắt, Kiều đại tiểu thư lại dịu dàng cắn vào cánh tay Diệp Phàm, giống như con cừu non ngoan ngoãn dựa vào lòng Diệp Phàm đi về phía cung cũ.
Trong lòng Diệp Phàm không khỏi thở dài, thầm nhủ đây mới là người phụ nữ cao tay nhất. Rõ ràng biết chuyện này 80% là Diệp Phàm bịa, nhưng vẫn giả bộ hiểu rõ không tìm hiểu căn nguyên.
Những phụ nữ tìm hiểu tường tận là loại ngu ngốc nhất. Những chuyện như thế này cô cứ bám lấy thì được ích gì, ngược lại còn khiến đàn ông cảm thấy chán ghét.
Còn Kiều đại tiểu thư biết nóng lạnh vừa phải. Việc này nếu cô cứ giả ngu mãi cũng không được. Như vậy sẽ làm cho đàn ông cảm thấy cô dễ bị bắt nạt, dễ bị lừa, sau này sẽ không thèm kiêng nể nữa.
Bởi vậy, chỉ dò hỏi qua để chứng tỏ cô biết chuyện nhưng không đào sâu vào vấn đề này.
Ngược lại lại khiến cho đàn ông trong lòng có cảm giác nợ cô, do đó càng thêm yêu thương cô. Cái này có lẽ là một tiểu xảo giữ chồng sáng suốt của phụ nữ.
Ba giờ chiều, Diệp Phàm tới thành phố Mặc Hương.
Đầu tiên Diệp Phàm muốn đi thăm hỏi lãnh đạo cũ Lý Hồng Dương.
Lý Hồng Dương thật sự đúng là Tiểu cường đánh mãi không chết, từ Bí thư huyện ủy Ngư Dương đến một Cục trưởng một cục chẳng ra gì ở thành phố, giờ lại Đông sơn tái khởi, ngồi lên ngai vàng Phó Chủ tịch thường trực thành phố.
- Lãnh đạo cũ, càng ngày càng nhanh nhẹn đấy!
Vừa thấy Lý Hồng Dương, Diệp Phàm ha hả cười.
- Già rồi, già rồi, sao so được với thanh niên các cậu.
Lý Hồng Dương là nở nụ cười, xem ra,tất năm nay tâm tình ông cũng không tệ.
Hai người ngồi xuống, Lý Hồng Dương tự mình pha trà.
- Lãnh đạo cũ, Bộ trưởng Phong của Bộ tài chính có đi qua Cổ Xuyên, tình hình cụ thể thế nào?
Diệp Phàm quyết định thăm dò ngọn nguồn. Bộ trưởng Phong xuống, Lý Hồng Dương là Phó Chủ tịch thường trực thành phố nhất định sẽ đích thân đi cùng.
- Có phải đồng chí Dương Thần của Cổ Xuyên tìm cậu không?
Lý Hồng Dương hỏi.
- Vâng, tối qua Bí thư Dương có tới nhà tôi. Lúc nói chuyện có nhắc đến đoàn người của Bộ trưởng Phong.
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Ừ, Bộ trưởng Phong có ghé qua mấy chỗ trong tỉnh Nam Phúc, chẳng hạn địa khu Tam Dương, địa khu Nam Lĩnh đều đi qua, cuối cùng đến thành phố Mặc Hương chúng ta.
Lúc đó thành phố suy xét tổng hợp các phương diện đã chọn xã Đồng Ngư huyện Cổ Xuyên. Vấn đề ruộng đồng ở đó tương đối nghiêm trọng, đất đai phong hóa nghiêm trọng, lại lẫn rất nhiều đá.
Hơn nữa diện tích ruộng cũng không lớn, căn bản đều khai khẩn đất núi. Cho nên, sản lượng không cao.
Tuy nhiên, đoàn người của Bộ trửng Trương sau khi xem xong chẳng bày tỏ thái độ gì cả. Chúng tôi đoán không chừng trong lòng họ có suy nghĩ gì đó, Bí thư Tạ và Chủ tịch thành phố có nói bóng nói gió mấy lần.
Tuy nhiên, hiệu quả không được lý tưởng. Bộ trưởng Phong vẫn kín miệng, căn bản không lộ chút tin tức hữu dụng nào.
Haizz, đáng tiếc Chủ tịch tỉnh Tề đã đến Tấn Lĩnh rồi. Bộ trưởng Phong có chút thân thích với Chủ tịch tỉnh Tề. Sau này mở Hội nghị tổng hợp, đề xuất khoản tiền cải tạo đồng ruộng huyện Cổ Xuyên chắc hẳn sẽ có đất mà diễn.
Cho nên, ở thành phố đang rầu rĩ đây. Nhưng, Bí thư Tạ và Chủ tịch thành phố Cổ đều đồng ý không quản nữa, sang năm thành phố sẽ cấp ít tiền cho hạng mục cải tạo ruộng đất xã Đồng Ngư huyện Cổ Xuyên.
Chẳng qua, thành phố cũng có chỗ khó xử, chỉ có thể tiến hành từng mảng, muốn giải quyết hoàn toàn vấn đề cải tạo đất ruộng xã Đồng Ngư là không thể.
Lý Hồng Dương có chút buồn bực nói.
- Xã Đồng Ngư tôi cũng có tới, tuy nhiên, lúc ấy còn trẻ, căn bản cũng không chú ý tới vấn đề cải tạo ruộng đất.
Hình như đó là một xã có tình trạng kinh tế kém nhất huyện Cổ Xuyên. Hơn nữa còn là nơi cách xa Cổ Xuyên nhất.
Núi rất cao, nền tảng công nghiệp rất yếu. Nông dân chủ yếu sống dựa vào đất vườn.
Đáng tiếc là đất ở đó không màu mỡ, thực sự khổ cho nông dân nơi đó rồi. Đảng và nhà nước cần chú ý đến đời sống nhân dân, tìm cách cải thiện cuộc sống của bọn họ.
Đương nhiên là trong lòng càn bộ chính phủ cũng rất sốt ruột, Đáng tiếc có những chuyện chỉ sốt ruột thôi không được. Vẫn gặp phải vài hạn chế.
Diệp Phàm thở dài.
- Cậu có thể còn chưa biết, người dân Cổ Xuyên đang bàn tán về cậu đấy.
Không ngờ đột nhiên Lý Hồng Dương tung ra một câu, hơn nữa, vẻ mặt như cười như không.
- Bàn tán về tôi, lãnh đạo cũ, có ý gì vậy? Diệp Phàm tôi có làm gì ảnh hưởng đến nhân dân Cổ Xuyên đâu?
Diệp Phàm không hiểu chuyện gì xảy ra, gãi gãi đầu, vẻ mặt mơ hồ nhìn Lý Hồng Dương.
- Haha, nhưng, tôi cũng cảm thấy hơi có lý.
Hồng Dương còn thừa nước đục thả câu, thấy Diệp Phàm nhấp xong ngụm trà, mới cười nói:
- Cậu xem xem, nói về những nơi cậu từng công tác đi. Thị trấn Lâm Tuyền gần đây đã trở thành khu hành chính cấp Cục trưởng rồi.
Trước đây huyện Ngư Dương dứng cuối toàn tỉnh, giờ đã ngóc đầu lên thành thành phố Ngư Dương, kinh tế và các phương diện khác đều xếp trước huyện Cổ Xuyên.
Nơi xa hơn một chút, chẳng hạn như Ma Xuyên cũng đổi từ huyện sang thành phố. Giờ, thành phố Ma Xuyên thành một thành phố lớn nổi tiếng của tỉnh Nam Phúc, là một trong những mã lực lớn nhất kéo nền kinh tế của thành phố Đức Bình.
Còn Khu Hồng Liên Thủy Châu phát triển cũng không tệ. những nơi này đều có sức lực của cậu, tên tuổi của cậu cũng tương đối vang dội.
Người dân Cổ Xuyên đều nói, Diệp Phàm cậu ăn cơm Cổ Xuyên, uống nước Cổ Xuyên lớn lên, nhưng cậu đã vì Cổ Xuyên làm chút gì chưa?
Huyện Cổ Xuyên vẫn là huyện Cổ Xuyên, mà chỉ tiêu xếp hạng trong toàn tỉnh của huyện Cổ Xuyên cũng không tăng, ngược lại còn bị huyện Ngư Dương và Ma Xuyên ép xuống, càng ngày càng tụt về phía sau rồi.
Diệp Phàm, đó là quê hương cậu , là nơi những người nuôi dưỡng cậu sống đấy.
- Cái này, nghĩ lại đúng là tôi có lỗi với người dân Cổ Xuyên. Tôi chưa làm được gì lớn cho họ. Tuy nhiên, cái này, trừ phi tôi quay lại nhậm chức Bí thư huyện ủy Cổ Xuyên, bằng không thì chẳng thể làm gì được.
Diệp Phàm có chút buồn bực, hơi lắc đầu. Trong lòng có chút áy náy.
- Haha, trở về làm quan huyện đương nhiên là không thể. Hiện tại cậu là Bí thư thành ủy Thành phố Đồng Lĩnh. Tuy nhiên, có vài chuyện cậu có thể duỗi tay tới đấy.
Lý Hồng Dương dẫn dắt Diệp Phàm, làm Diệp Phàm không biết nên khóc hay cười.
- Tôi làm gì có khả năng đó, hướng chi hiện tại tôi ở Thành phố Đồng Lĩnh. Nơi đó ở Tỉnh Tấn Lĩnh thì cũng được, nhưng nếu so với Mặc Hương thì chẳng thể nào bằng.
Dù sao chúng tôi cũng là mảnh đất ven biển phía Nam tổ quốc. Là một nơi phát đạt ở phương Nam, nhưng so ra kinh tế phương Nam vẫn kém phương Bắc vài bậc.
Diệp Phàm tôi dù có muốn duỗi tay sang cổ Xuyên cũng không tới đúng không nào?
Diệp Phàm giả ngu, dĩ nhiên đang đợi Lý Hồng Dương tự đề cập đến việc cải tạo đất ruộng.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của batalong