 |
|

09-06-2011, 08:28 AM
|
 |
Cuộc Sống Có Gì Vui Không?
|
|
Tham gia: May 2010
Äến từ: đâu còn lâu má»›i nói
Bà i gởi: 10,221
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 6 giá»
Thanks: 3,838
Thanked 170,654 Times in 8,347 Posts
|
|
Trần Duyên
Tác Giả: Yên Vũ Giang Nam
Chương 12: Äau thương. (2+3)
Äả tá»±: Phong Lưu – Lương SÆ¡n Bạc
Dịch: Thanh Thanh
Nguồn: Sưu tầm
Chúng đệ tá» Thanh Khư Cung không biết được Ä‘iá»u biến bên trong, bá»n há» chỉ thấy thân thể máºp mạp cá»§a Äạo Tịnh bay lên trá»i, trong mÅ©i bắn ra hai dòng máu, nhìn mà giáºt mình láºp tức kêu loạn.
Thiếu niên trong cái hố kia đã đứng lên, trong đôi mắt hắn có má»™t ngá»n lá»a mà u tÃm lưu chuyển, nhìn chằm chằm và o Äạo Tịnh.
"Äây... Äây không phải là Ngâm Phong hay sao?" Có má»™t tiểu đạo sÄ© kêu lên.
"Quả nhiên là hắn! Ngâm Phong đánh Äạo Tịnh sư thúc bị thương!"
"Nói báºy! Ngâm Phong má»›i nháºp đạo mấy năm thì sao có thể đánh Äạo Tịnh sư thúc bị thương..."
Äại biến phát sinh, đám đệ tá» cá»§a Thanh Khư Cung vốn không bình tÄ©nh nay loạn thà nh má»™t Ä‘oà n. Thiêu niên kia bị tiếng ồn à o hấp dẫn, xoay ngưá»i nhìn và o đám đệ tá». Hà n ý theo chân hắn tá»a rag, gió tá»± động thổi tá»›i, sát khà tá»± nhiên khuếch tán ra xung quanh.
Äám đệ tá» Thanh Khư Cung Ä‘ang ầm Ä© bá»—ng nhiên ngáºm miệng, trong khoảnh khắc nÆ¡i nà y hoà n toà n yên tÄ©nh, chỉ còn lại má»™t tiếng động, đó chÃnh là thân thể khổng lồ cá»§a Äạo Tịnh rÆ¡i ầm ầm xuống đất.
Thiếu niên kia cháºm rãi quét mắt nhìn toà n trưá»ng, ánh mắt di chuyển tá»›i chá»— nà o thì đám đệ tá» Thanh Khư Cung giống như bị chùy lá»›n đánh trúng, sắc mặt tái nhợt, hốt hoảng lui vá» phÃa sau. Có mấy ngưá»i lá gan quá nhá», hai chân má»m nhÅ©n, ngồi phịch xuống đất.
Äệ tá» Thanh Khư Cung thấy váºy thì như nước thá»§y triá»u lui vá» phÃa sau, tránh xa thiếu niên nà y. Có mấy tên đệ tá» trẻ tuổi sợ hãi tá»™t đỉnh, muốn di chuyển cÅ©ng không được, hai chân không còn sức mà đà o tẩu, dưới tình thế cáp bách đột nhiên khóc lá»›n.
Thiếu niên nhìn xung quanh má»™t vòng, nhẹ nhà ng há mồm, phun ra má»™t đám mây tÃa nhà n nhạt. sau đó nói như má»™t tiếng than thở: "Hóa ra, nÆ¡i nà y là trần thế phà m gian..."
Hắn nhấc chân lên Ä‘i tá»›i trước mặt mấy đệ tá» không thể nhúc nhÃch, ôn nhu há»i: "Váºy thì... ta là ai?"
Khoảng cách gần như váºy, mấy ngưá»i nà y vốn là ngưá»i nhát gan, lúc nà y bị sát cÆ¡ cá»§a hắn xâm nháºp và o ngưá»i, sá»± tá»›i mức đầu cổ choáng váng, khóc thà nh má»™t đám.
Duy chỉ có má»™t ngưá»i có lá gan hÆ¡i lá»›n, chỉ và o hắn nói:
"Ngươi, ngươi, ngươi là Ngâm…. Ngâm Phong! Äừng mà , đừng mà !"
Lúc nà y bên cạnh đột nhiên truyá»n đến hét lá»›n má»™t Tiếng: "Yêu nghiệt to gan, dám tá»›i Thanh Khư Cung dương oai, lại còn đả thương Äạo Tịnh sư huynh cá»§a ta! Vá»›i má»™t chút đạo hạnh cá»§a ngươi, mà dám coi nÆ¡i nà y như chốn không ngưá»i hay sao? Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nà o là Thanh Khư chân pháp!"
Thiếu niên quay đầu nhìn lại thì thấy má»™t trung niên đạo sÄ© đứng bên cạnh Äạo Tịnh Ä‘ang chỉ và o mình quát mắng. Äạo sÄ© kia bình thưá»ng có giao tình rất tốt vá»›i Äạo Tịnh, nay thấy Äạo Tịnh mặt và ng như giấy, máu mùi chảy dà i ngã xuống đất không dáºy nổi, trong lúc nhất thá»i vừa sợ vừa giáºn, tay trái láºp tức dá»±ng thẳng là m kiếm, cấp tốc niệm chú.
Äạo pháp cá»§a hắn thâm háºu, má»›i vung tay lên thì trên ngón tay đã xuất hiện má»™t đạo thất sắc quang hoa phiêu phù trên không trung, ngưng tụ thà nh từng quỹ tÃch hoa lệ. Trong khoảnh khắc, má»™t tòa phép tráºn sắp hình thà nh.
Thiếu niên nhướng mà y, hướng đạo sÄ© kia liếc mắt, chắp tay không nói. Äạo nhãn chỉ má»›i chạm và o ánh mắt cá»§a thiếu niên, thì chú ngữ đột nhiên gián Ä‘oạn, sau đó phun ra má»™t ngụm máu. Hắn “A†lên má»™t tiếng, dồn tất cả sức lá»±c phát động đạo pháp trong cÆ¡ thể.
Thiếu niên kia đợi cho hắn thi triển hoà n toà n rồi mới mở miệng quát một tiếng: "Phá!"
Trong tÃch tắc nà y, có má»™t luồng gió thổi qua, cuốn mất thất sắc quang hoa cá»§a đạo sÄ© kia. Äạo sÄ© kia ngây ngưá»i, nheo con mắt nhìn theo. Lúc nà y má»›i tin rằng thất sắc quang hoa do mình khổ công táºp hợp thà nh đã bị thiếu niên nà y quát má»™t tiếng cuốn Ä‘i sạch sẽ!
Hắn cố gắng tá»± trấn định tinh thần, lôi ra má»™t tá» phù chú. Tay trái cầm phù, tay phải bắt quyết, chân há»a tá»± sinh đốt lên tá» chú phù kia.
Nhưng hắn đâu có ngỠtới, thiếu niên kia cũng chỉ quát một tiếng "Phá!", phù chú đâ vốn bị đốt thà nh một hòa cầu, nay tiêu tán không còn dấu vết.
Äạo nhân quả nhiên đạo pháp sâu xa, liên tiếp lôi ra đủ loại đạo thuáºt, toà n là những pháp quyết cao thâm mà đệ tá» bình thưá»ng cá»§a Thanh Khư Cung khó nhìn thấy. Nhưng cho dù hắn thi triển ra sao thì thiếu niên kia vẫn bình thản đứng đó, quát má»™t tiếng “Pháâ€, đạo pháp hoà n toà n biến mất.
"Ngâm Phong, ngươi xuất thân từ Thanh Khư Cung, sao lại bất kÃnh vá»›i sư trưởng?" Tiếng nói nà y từ xa truyá»n tá»›i, sát khà ở trong sân láºp tức bị xua tan. Khi tiếng nói quanh quẩn đó biến mất, má»™t vị chân nhân cÅ©ng đồng thá»i xuất hiện, ngưá»i nà y chừng trên dưới 50 tuổi, tiên phong đạo cốt, khắp ngưá»i toà n là linh khÃ.
Äạo sÄ© kia hướng Ngâm Phong quát lá»›n: "Nghiệt đồ, còn không mau bái kiến Hư Huyá»n Chân Nhân? !"
Thiếu niên kia vẫn chắp tay đứng thẳng như cÅ©, nhà n nhạt nói: "Ta chỉ bái hai thứ, má»™t là thiên địa, hai là đại đạo. NÆ¡i trần thế ô trá»c nà y, ngươi chỉ là ngưá»i phà m, há lại xứng đáng để ta bái hay sao?"
Äạo nhân kia tức giáºn đến run cả ngưá»i, chỉ và o thiếu niên, nhất thá»i nói không ra lá»i. Äạo hạnh cá»§a thiếu niên nà y rõ rà ng là thấp nhưng không hiểu tại sao đạo pháp cá»§a hắn lại tà môn, chẳng cần là m gì. Chỉ má»™t chữ '"Phá" đã đánh tan không biết bao nhiêu đạo pháp cá»§a mình. Hắn muốn liá»u mạng, váºy có Ãch gì chăng?
Hư Huyá»n Chân Nhân nhìn thiếu niên kia chốc lát, bá»—ng nhiên mỉm cưá»i, vuốt râu nói:
"Bần đạo đạo hiệu Hư Huyá»n, là chấp chưởng môn há»™ cá»§a Thanh Khư Cung. Vốn là ngươi phải cúi đầu, nhưng mà ngươi nếu đã không muốn, cÅ©ng được. Ta dẫn ngươi tá»›i Thượng Hoà ng Bảo Äiện, bái kiến lịch đại tổ sư các Ä‘á»i."
Dứt lá»i, Hư Huyá»n Chân Nhân phất ống tay áo má»™t cái, xuất hiện bên cạnh thiếu niên kia, cầm tay cá»§a hắn kéo vá» chá»— cung và ng Ä‘iện ngá»c.
Thiếu niên kia hoà n toà n không có sức phản kháng.
Lúc Ä‘i qua bên ngưá»i đạo nhân, Hư Huyá»n Chân Nhân bá»—ng nhiên dừng chân, nói: "Äạo Minh, đạo hạnh cá»§a Ngâm Phong đâu có thâm háºu như ngươi, đạo pháp cá»§a ngươi bị phá, thá»±c chất là do đạo tâm ngươi bất ổn. Sau khi xong chuyện nÆ¡i đây, ngươi hãy Ä‘em công việc giao lại cho ngưá»i khác rồi đến Huyá»n BÃch động ở háºu sÆ¡n diện bÃch ba tháng, ở nÆ¡i đó tu tâm chà đi!"
Äạo Minh mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, cuống quÃt quỳ xuống đáp ứng. Cho tá»›i khi Hư Huyá»n Chân Nhân Ä‘i xa má»›i dám đứng dáºy.
Lúc nà y trên Tây Huyá»n SÆ¡n, trá»i má»›i rÆ¡i tuyết lá»›n.
Ká»· Nhược Trần chắp tay nhìn ra ngoà i cá»a sổ, nhìn tuyết lá»›n loạn bay thì cảm thấy huyết khà dâng lên, không khá»i tâm phiá»n ý loạn.
Tim cá»§a hắn lúc nà y khó mà bình tÄ©nh lại được. Hắn lo lắng Ä‘i lại trước bà n, lấy mai rùa và chùy ngá»c, định bói toán chuyện cá»§a tương lai. Nhưng khi hắn Ä‘áºp má»™t chùy và o mai rùa thì mai rùa lại nứt ra, vết rạn giăng như tÆ¡ nhện, thể hiện sá»± đại hung.
Ká»· Nhược Trần nhìn thấy váºy chỉ mỉm cưá»i, vẫn lÆ¡ đễnh bởi vì hắn biết khi hắn gieo quẻ nà y quái tượng sẽ như váºy. Hắn lại phân vân má»™t chút bá»—ng nhiên nụ cưá»i trên môi cứng lại.
Từ những chá»— rạn nứt cá»§a mai rùa, máu tươi tuôn ra ồ ạt. Máu chảy cà ng lúc cà ng nhiá»u, là m cho mai rùa đỠngòm, tháºm chà trên bà n còn Ä‘á»ng lại má»™t vÅ©ng máu.
Một quẻ nà y, không những đại hung mà còn có đổ máu.
Ká»· Nhược Trần hai mắt nhắm lại, đứng yên bất động. Sau má»™t lúc hắn mói phun ra má»™t hÆ¡i trá»c khÃ, từ từ má» mắt. Giá» nà y khắc nà y, trong mắt cá»§a hắn đã hiện lên sá»± Ä‘au khổ.
Hắn Ä‘em những miếng mai rùa còn lại tiện tay Ä‘áºp má»™t ngá»c chùy, mai rùa vẫn nứt ra, máu chảy lênh láng. Chỉ trong chốc lát. hai tay hắn đã nhuá»™m đầy máu tươi.
Hắn giÆ¡ má»™t ngón tay lên, má»™t ngá»n lá»a theo đó mà sinh ra, đốt sạch chá»— mai rùa. Sau đó lại vá»— má»™t chưởng và o ngá»c chùy. Giải Ly quyết theo tâm mà sinh, hóa ngá»c chùy thà nh hư vô.
Sau khi dá»n dẹp sạch sẽ, hắn cảm thấy trong phòng sáng hÆ¡n không Ãt, nhưng mà hai tay vẫn nhuá»™m đầy máu tươi, không chịu tản Ä‘i.
Hắn đưa tay lên trước mắt, nhẹ nhà ng dùng đầu lưỡi nếm thá», cẩn tháºn tháºn ngẫm nghÄ©.
-------------------
"Ngâm Phong, ngươi xem, trên công án có hai bức tranh, bức thứ nhất là tổ sư khai cung Lâm Hóa Huyá»n thượng nhân. Vị còn lại là ngưá»i đã thà nh đại đạo Thanh Linh Chân Nhân. Lúc Thanh Linh Chân Nhân vÅ© hóa phi thăng, có để lại tiên quyển bảo khÃ. Thanh Khư Cung từ đó vá» sau hưng thịnh, được gá»i là chÃnh đạo đại phái, cÅ©ng vì nguyên do như váºy, ta má»›i tôn Thanh Linh Chân Nhân lên là m tổ sư."
Hư Huyá»n Chân Nhân vừa và o Thượng Hoà ng Bảo Äiện đã kéo Ngâm Phong tá»›i trước đại Ä‘iện, nhìn và o hai bức tranh nói.
Thượng Hoà ng Bảo Äiện nà y mặc dù là nÆ¡i Thanh Khư Cung cung phụng các lịch đại tổ sư nhưng trông cÅ©ng không to, nhìn bá» ngoà i trông có vẻ tầm thưá»ng, kiến trúc cÅ©ng có vẻ cổ xưa, các cá»™t trụ bên hà nh lang nhẵn bóng, nhìn qua cùng biết nó tồn tại lâu lắm rồi.
Kỳ thá»±c Thượng Hoà ng Bảo Äiện là do lúc Lâm Hóa Huyá»n sáng láºp Thanh Khư Cung xây dá»±ng, trải qua hÆ¡n ngà n năm nên vẻ ngoà i má»›i thay đổi, háºu nhân vá» sau không sá»a chữa, ý nói là không quên ân đức cá»§a các vị tiên sư.
Trên vách bảo Ä‘iện có treo hai bức tranh, má»™t ngưá»i là trung niên đạo sÄ© mặt mÅ©i hiá»n là nh, ngưá»i còn lại đứng trên má»™t đám mây, giống như chân nhân thÃch cuá»™c sống an nhà n, ngao du sÆ¡n thá»§y.
Bút pháp cá»§a ngưá»i vẽ rất sinh động, tiên khà quấn quanh thân ngưá»i trong tranh, hai bên Thượng Hoà ng Bảo Äiện có bảy tám bức tượng và ng, bên dưới tượng có má»™t tấm thẻ bà i bằng đồng xanh, trên đó có khắc tên và sá»± tÃch cá»§a ngưá»i đó. Xem ra đây toà n là những chân nhân có thà nh tá»±u ở Thanh Khư Cung.
Khi Ngâm Phong nhìn thây hai bức há»a thì lông mà y nhÃu lại, thần sắc có vẻ nghi hoặc. Hắn lắc đầu, lần thứ hai ngẩng nhìn hai bức há»a tượng thì ngưng thần quan sát.
Hư Huyá»n Chân Nhân cÅ©ng không giục, đứng má»™t bên yên tÄ©nh đợi. Thấy trên mặt Ngâm Phong hiện lên đủ các loại thần sắc kỳ quái, không hiểu, nghi hoặc, băn khoăn....
Cho tá»›i khi Ngâm Phong thống khổ nhÃu hai hà ng lông mà y, hắn má»›i cháºm rãi nói: "Ngâm Phong, ngươi có thể nháºn ra cái gì không?"
Hai hà ng lông mà y kiếm cá»§a Ngâm Phong nhăn lại, Ä‘uôi lông mà y cong như vầng trăng khuyết, trông như ngưá»i nhìn thấy tuyết rÆ¡i đầu mùa.
Lúc nà y nghe được Hư Huyá»n Chân Nhân há»i, hai hà ng lông mà y cá»§a Ngâm Phong nhÃu cà ng chặt, chần chá» nói:
" Thanh Linh Chân Nhân... hình như ta đã gặp ở nơi nà o đó, thế nhưng... thế nhưng ta nghĩ không ra."
Trong khi hắn đang nói bỗng nhiên giơ tay ôm đầu, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Äau đớn tá»›i cÅ©ng nhanh, Ä‘i cÅ©ng nhanh. Ngâm Phong lắc đầu, bá» qua chuyện suy nghÄ©. Tất cả ký ức cá»§a hắn giống như Ä‘ang ở trên trá»i cao, chuyện trước đây đã quên sạch sẽ, hoà n toà n không còn lại cái gì.
Hư Huyá»n Chân Nhân thấy váºy, đôi mi dà i hÆ¡i giáºt giáºt. Mặt như nước lặng, hoà n toà n không có ba động.
Hắn vuốt râu dà i, êm tai khuyên nhủ:
"Ngâm Phong, cho dù kiếp trước ngươi có nhân duyên gì thì Ä‘á»i nà y ngươi cÅ©ng được sinh ra ở Thanh Khư Cung, lá»›n lên á» Thanh Khư Cung. Äạo hạnh cÅ©ng ở đây mà có, đồng thá»i lại còn biết hai vị tổ sư. Nhân kiếp trước, quả kiếp nà y. Ngươi mặc dù không bái chúng sinh phà m tục nhưng có câu uổng nước nhá»› nguồn, hai vị tổ sư có đáng cho ngươi cúi đầu hay không?"
Ngâm Phong suy tư trong chốc lát, rốt cục gáºt đầu, hướng hai bức tranh xá má»™t cái.
Hư Huyá»n Chân Nhân lúc nà y má»›i giãn đôi mi, ha hả cưá»i nói: "Vốn Thanh Khư Cung rất coi trá»ng quy cá»§ cá»§a tồ tông, cho dù là ai cÅ©ng không thể không tuân theo lá»… nghÄ©a cấp báºc. Nhưng mà chỉ có ngươi là ngoại lệ, nếu như đã lạy tổ sư, thì ngươi cÅ©ng coi như đệ tá» tái thế cá»§a Thanh Linh Chân Nhân. Từ nay vá» sau ở Thanh Khư Cung, ngươi không cần quỳ lạy bất cứ ai, bao gồm cả ta. Bất cứ nÆ¡i nà o ở Thanh Khư Cung, ngươi cùng có thể đến."
Ngâm Phong ngỡ ngà ng gáºt đầu.
Hư Huyá»n Chân Nhân lại từ trong lòng lấy ra bốn cuốn sách sách cổ, giao cho Ngâm Phong, nói:
"Äây là bốn quyển Thượng Hoà ng Kim Lục do Thanh Linh Chân Nhân trước khi phi thăng lưu lại. Ngươi cùng Thanh Linh Chân Nhân có duyên, váºy thì cầm lấy nghiên cứu, nếu như có nghi vấn gì có thể tá»›i tìm ta. Hiện giá» ngươi cứ ở lại đây, kiếp nạn thiên lôi nà y cá»§a ngươi không nhá». Chuyện cá»§a ngươi ta cÅ©ng phải báo lại cho các vị chân nhân khác má»™t chút. Ta Ä‘i an bà i, lát nữa sê tá»›i gặp ngươi."
Dứt lá»i, Hư Huyá»n Chân Nhân láºp tức Ä‘i rag ngoà i.
Ngâm Phong cầm bốn quyển Thượng Hoà ng Kim Lục trân quý vô cùng trong tay nhưng hắn không thèm nhìn tới.
Hắn đứng lặng má»™t mình trong đại Ä‘iện, suy nghÄ© trong lòng như nước thá»§y triá»u cuồn cuá»™n dâng lên, hắn lặp Ä‘i lặp lại:
"Nhân kiếp trước, quả kiếp nà y... Nhân kiếp trước, quả kiếp nà y... Nhân duyên..."
Tách!
Má»™t giá»t Thá»§y Châu trong suốt yên lặng rÆ¡i xuống, là m cho viên thanh ngá»c lát ná»n vỡ tan. Ngâm Phong sợ hãi cả kinh cúi xuống nhìn mặt đất, trong lúc nhất thá»i không hiểu vì sao.
Qua má»™t lúc, lại có má»™t giá»t thá»§y châu rÆ¡i xuống.
Ngâm Phong đưa tay lau mặt, hóa ra trên mặt hắn lệ đã nhòa từ lâu.
"Chuyện nà y là sao? Là sao?" Trong tim hắn kinh hãi, đồng thá»i lại rối bá»i. Thế nhưng cà ng suy nghÄ© hắn lại cảm thấy Ä‘au đầu không chịu nổi, hắn cố nén Ä‘au đớn nhưng thần thức vẫn trống rá»—ng, hắn nghiến răng cố công tìm tòi.
Sau má»™t lát, Ngâm Phong không chịu nổi nữa ngã xuống đất, mặt và ng như giấy, mồ hôi thấm đẫm y phục nhưng vẫn chẳng thu hoạch được gì, hắn ngá»a đầu nhìn trần nhà thanh lệ tùy ý cứ chảy ra thá»§y châu liên tiếp rÆ¡i xuống.
Chuyện cÅ© trước kia... lẽ nà o... cứ như váºy mà rá»i xa hắn?
-----------------------
"Sư tỷ, muội tới rồi."
Dưới ánh trăng, Hà m Yên nhẹ nhà ng nói má»™t tiếng, đưa tay đẩy cánh cá»a gá»— Ä‘i và o trong phòng, căn phòng nà y rá»™ng nhưng đơn sÆ¡.
Nghe thấy Hà m Yên gá»i, thiếu nữ từ từ xoay ngưá»i lại. Hóa ra nà ng là Hoà i Tố. Hoà i Tố tuổi Ä‘ang giữa thá»i thanh xuân, dung mạo vóc ngưá»i Ä‘á»u tuyệt mỹ, cÅ©ng vì chuyện Ká»· Nhược Trần lao và o phòng tắm mà đuôi lông mà y, khóe mắt cá»§a nà ng có chút cương nghị, lại thêm và i phần đáng yêu. Nhìn thấy Hà m Yên đến, trên mặt nà ng hiện lên sá»± vui mừng, tiến lên nghênh đón.
Trong tay Hà m Yên có mang theo một cái hộp nhỠđựng thức ăn. Nà ng đặt lên chiếc bà n rồi lấy ra ba cái đĩa, một vò rượu mạnh rồi nói:
"Sư tá»·. Tất cả Ä‘á»u do Hà m Yên là m, tá»· thá» xem sao."
Hoà i Tố không đáp lá»i, cầm bầu rượu lên ngá»a đầu má»™t hÆ¡i uống cạn, sau đó má»›i thở dà i má»™t hÆ¡i than thở: "Tháºt là thoải mái!"
Hà m Yên lặng lẽ đứng má»™t bên, đợi Hoà i Tố uống xong, má»›i nói: "Sư tá»·, sắp tuế khảo rồi, trong vòng ná»a tháng nữa muá»™i sợ không tá»›i thăm tá»· được. Tá»·... phải bảo trá»ng mình."
Hoà i Tố nghe váºy, thân thể khẽ run lẻn, sau đó má»›i nói: "Tháºt nhanh, đã là tháng mưá»i má»™t. Hóa ra... ta đã ở nÆ¡i nà y hÆ¡n ná»a năm. Aiz, khi mình á» Hà n Lá»™ Äiện diện bÃch thanh tu thì những tá»· muá»™i trước kia chẳng có ai tá»›i thăm. Chúng ta vốn chẳng có nhiá»u tình cảm, váºy mà muá»™i lại tá»›i thăm ta nhiá»u nhất."
Hà m Yên nhợt nhạt cưá»i, nói: "Äiá»u nà y cùng trách không được. Hai con hổ trông coi Hà n Lá»™ Äiện không cho ngưá»i lạ và o, nên những tá»· muá»™i khác đương nhiên là không và o được. Khi muá»™i còn nhỠđã từng cùng chúng nó chÆ¡i đùa cho nên má»›i và o được đây!"
Hà m Yên ngừng lại một chút, do dụ bất định, qua một hồi lâu mới than nhẹ một tiếng, nói:
"Sư tỷ, muội có một câu, không biết có nên nói hay không."
Hoà i Tố ngẩn rag, cưá»i nói: "Hà m Yên, tá»· vốn đã là ngưá»i chịu tá»™i, muá»™i nhiá»u lần trá»™m tá»›i thăm tá»·, phần tình nghÄ©a nà y thì có gì mà không nói được?"
Hà m Yên than thở:
"Kỳ thá»±c Ngá»c Huyá»n sư tổ luôn lo lắng hết lòng cho Äan Nguyên cung. Nghe nói Ká»· Nhược Trần có thân pháºn đặc thù, lần nà y đúng là bị ngưá»i khác hãm hại tháºt. Ngá»c Huyá»n sư tổ cÅ©ng có ná»—i khổ trong lòng. Tá»· cần gì phải kiên trì ở lại nÆ¡i nà y chịu khổ cÆ¡ chứ? Sư tá»·, muá»™i nghe nói trước đây tá»· không uống rượu. Nhưng bây giá» thì sao? Tá»· uống hết má»™t vò rượu cÅ©ng không vui."
|

09-06-2011, 08:09 PM
|
 |
Cuộc Sống Có Gì Vui Không?
|
|
Tham gia: May 2010
Äến từ: đâu còn lâu má»›i nói
Bà i gởi: 10,221
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 6 giá»
Thanks: 3,838
Thanked 170,654 Times in 8,347 Posts
|
|
Trần Duyên
Tác Giả: Yên Vũ Giang Nam
Chương 12: Äau thương. (4)
Äả tá»±: Phong Lưu – Lương SÆ¡n Bạc
Dịch: Thanh Thanh
Nguồn: Sưu tầm
Hoà i Tố lặng lẽ trong chốc lát, cắn răng nói:
"Có ná»—i khổ trong lòng? Tình hình lúc đầu, hắn đâu có giống như bị hãm hại? Mà cho dù Ká»· Nhược Trần bị ngưá»i ta hãm hại nhưng ta đã mất hết thuần khiết rồi, biết nói vá»›i ai đây? Sư tổ vì chấn hưng Äan Nguyên cung, không từ bất cứ việc xấu nà o. Chỉ tiếc cho Hoà i Tố ta là má»™t nữ tá» phà m tục, không cách nà o cống hiến để chấn hưng Äan Nguyên cung. Lệnh cá»§a Ngá»c Huyá»n sư tổ, thứ cho ta không là m được!"
Hà m Yên kinh ngạc, đôi mắt đầy gợn sóng nhìn Hoà i Tố, há»i: "Ngá»c Huyá»n sư tổ bảo tá»· là m cái gì?"
Hoà i Tố lặng lẽ không đáp, ôm bầu rượu ngá»a đẩu định uống, nhưng mà bầu rượu đã trống không, chẳng còn giá»t nà o nữa cả. Nà ng tiện tay ném bầu rượu ra ngoà i cá»a sổ, đứng thẳng lên nhìn ra ngoà i đó, giống như Ä‘ang nhìn ánh trăng như nước.
Hà m Yên đợi má»™t lát, dịu dà ng đứng dáºy, gá»i má»™t tiếng: "Sư tá»·..."
Hoà i Tố u oán thở dà i má»™t hÆ¡i má»›i từ trong má»™ng tỉnh lại. Ãnh trăng như nước chiếu và o trên da thịt như tÆ¡ kia, giống như Ä‘ang sinh ra má»™t tầng khói nhẹ. Nữ tá» như tranh, ánh trăng như lụa má»ng, thá»±c sá»± rất mê ly, lại cà ng thêm phần kinh tâm động phách.
"Hà m Yên, sư tỷ có đẹp không?"
Hà m Yên cục kỳ kinh ngạc, có chút không biết là m sao đà nh nói: "Sư tỷ đương nhiên là cực kỳ xinh đẹp..."
Hoà i Tố nhẹ nhà ng vá»— thân hình cá»§a mình, u oán than thở: "Cổ nhân có nói, hồng nhan gây tai há»a, hóa ra không sai chút nà o. Nữ tá» xinh đẹp trên thế gian nà y, cÅ©ng là má»™t việc sai lầm. Chẳng cần biết sư tổ có lệnh gì, nói má»™t câu thôi là ta là m không được."
Hà m Yên nghe xong, lặng lẽ không nói gì.
Hoà i Tố đột nhiên há»i: "Hà m Yên, tá»· nghe nói muá»™i vá»›i Ká»· Nhược Trần đã cùng nghe giảng, váºy thì muá»™i biết đạo hạnh cá»§a hắn ra sao chứ?"
Hà m Yên đáp:
"Tuế khảo năm ngoái, hắn mới và o Thái Thanh Chân Thánh cảnh."
Hoà i Tố buồn bã cưá»i, nói: "Rất tốt! Váºy thì năm nay ta tá»± há»§y hai tầng đạo hạnh, ở tuế khảo giết hắn là được rồi."
Hà m Yên thất kinh, vá»™i la lên: "Sư tá»·, tuyệt đổi không thể! Hôm nay đã má»™t năm trôi qua, mặc dù theo lẽ thưá»ng thì đạo hạnh cá»§a hắn không cách nà o tăng thêm má»™t tầng. Nhưng dù sao hắn cÅ©ng đồng thá»i thụ nghiệp tám vị chân nhân, khác hẳn vá»›i đệ tá» bình thưá»ng, tiến cảnh trước tuế khảo cÅ©ng chẳng phải là chuyện lạ gì. Nếu mà như váºy, thì sư tá»· chẳng phải là đã uống phà tâm tư rồi hay sao? Huống hồ..."
Hoà i Tố thấy Hà m Yên do dá»±, cưá»i khổ má»™t tiếng nói: "Có cái gì, muá»™i cứ nói thẳng Ä‘i, không sao đâu."
Hà m Yên mới nói:
"Lúc Ká»· Nhược Trần nháºp đạo, thiên phú không hiện. Thế nhưng tá»›i hiện nay hắn đã 3 lần Ä‘oạt vị trà đệ nhất tuế khảo, tiến bá»™ nhanh chóng vô cùng, năm sau vượt năm trước. Äạo pháp cá»§a hắn biến ảo Ä‘a Ä‘oan, có thá»§ Ä‘oạn khắc chế cung ta. Sư tá»·... cho dù tá»· có giết chết hắn cÅ©ng chưa chắc đã đạt được mục Ä‘Ãch. Huống chỉ tá»· đột nhiên tá»± há»§y đạo hạnh, các vị chân nhân sao không nghi ngá» cho được. Việc nà y vạn lần không thể!"
Hoà i Tố Ä‘au khổ cưá»i, nói: "Ta hiểu rồi, xem ra ta có tá»± há»§y đạo hạnh cÅ©ng không phải là đối thá»§ cá»§a hắn. Nếu mà như váºy, thì ta nên chá» hắn từ từ Ä‘uổi theo. Cho tá»›i khi bước chân và o Huyá»n Thánh Cảnh má»›i có cÆ¡ há»™i má»™t chưá»ng đánh chết hắn?"
Hà m Yên lại than thở: "Sư tá»·... cho dù tá»· có thá»±c sá»± giết chết hắn, nhưng có các vị chân nhân ở bên cạnh xem, thu hồn phách kéo dà i tÃnh mạng cho hắn, chẳng nhẽ việc nà y lại khó ư?"
Hoà i Tố kinh ngạc đứng thẳng, nước mắt đã rơi xuống nhưng mà nà ng không nhặn thấy. mếu máo nói:
"Váºy... ta nên là m cái gì bây giá»?"
Hà m Yên muốn nói gì đó lại thôi. Một lúc lâu mới nhẹ nhà ng thở dà i, nói: "Việc nà y nên là m thế nà o, Hà m Yên cũng chỉ là một nữ tỠphà m trần, muội cũng không biết là m thế nà o cho phải cả."
Tuyết rÆ¡i đúng mấy ngà y liá»n, trá»i rét Ä‘áºm. Chỉ 3 ngà y nữa là tuế khảo má»—i năm má»™t lần cá»§a Äạo Äức tông lại tá»›i.
Lúc nà y Ká»· Nhược Trần đã chuẩn bị xong sách lược ứng chiến trong tuế khảo, các pháp bảo tương ứng cÅ©ng chuẩn bị xong, phân loại chỉnh tỠđặt ở trên bà n. Äan dược, phù chú cần sá» dụng cÅ©ng đã chuẩn bị đẩy đủ từ ná»a tháng trước.
Năm ngoái khi hắn má»›i bước chân và o Thái Thanh Chân Thánh cảnh, hắn cáºy và o thá»§ Ä‘oạn biến ảo Ä‘a Ä‘oan cá»§a mình để Ä‘oạt được vị trà đệ nhất. Năm nay hắn đã dùng Giải Ly quyết nhiá»u lần. chỉ cách đột phá Chân Thánh cảnh má»™t khoảng cách nhá».
Nhưng dù thế nà o Ä‘i nữa, Ká»· Nhược Trần hôm nay chân nguyên thâm háºu, khác xa vá»›i năm ngoái, chuyện Ä‘oạt đệ nhất chắc cÅ©ng không cần phải lo lắng.
Hiện giá» vạn sá»± đã chuẩn bị xong, ngoà i việc đả tá»a thanh tu thì đã chẳng còn việc gì để là m. Trong khoảng thá»i gian nà y, trong tim hắn có vô số phiá»n toái, bất an nhưng mà từ ngà y bói quẻ thấy máu thì Ká»· Nhược Trần đã Ä‘em toà n bá»™ què bá»i phân giải. Hiện giá» má»›i dùng tá»›i phân ná»a để bồi bổ nguyên khà bản thân.
Hắn mặc dù không bói toán nhưng đối vá»›i nhân quả, luân hồi vẫn luôn lưu tâm. Sau khi hắn tìm các đạo tạng Ä‘iển tịch Ä‘á»c má»™t lần, Ká»· Nhược Trần vẫn mù tịt chẳng có manh mối gì vá» TrÃch Tiên cả. Lúc đó hắn má»›i biết, hóa ra đạo nhân quả luân hồi còn tối nghÄ©a khó hiểu hÆ¡n so vá»›i Tam Thanh Chân Quyết.
Ká»· Nhược Trần đứng ở trước cá»a sổ nhìn tuyết lá»›n bay toán loạn ngoà i trá»i mà trong lòng Ä‘ang có ngà n vạn suy nghÄ© đầu, óc váºn khởi như chong chóng.
Không biết tại sao hắn lại nhá»› tá»›i năm mình còn ở Long Môn khách sạn, nhá»› tá»›i những tráºn cãi nhau giữa chưá»ng quỹ và chưá»ng quỹ phu nhân.
Ngà y ấy việc kinh doanh rất ảm đạm, có khi cả ngà y chẳng có con dê béo nà o tá»›i cá»a, mặt cá»§a chưá»ng quỹ phu nhân cùng Ä‘en sạm Ä‘i. Lúc cÆ¡m tối, khách **** như bị bao phá»§ mây Ä‘en, ẩn chứa việc sắp bùng nổ sấm sét.
Ká»· Nhược Trần lúc đó tuồi còn quá nhá», sợ đến mức câm như hến, chỉ cúi đầu ăn cÆ¡m, rất sợ ánh mắt cá»§a chưá»ng quỹ phu nhân, sợ ngưá»i Ä‘em tráºn cuồng phong bạo vÅ© nà y đổ lên ngưá»i mình.
CÅ©ng may chưá»ng quỹ phu nhân chỉ trá»i mắng tiên, pháºt má»™t hồi, đột nhiên chuyển hướng đổ lên đầu chưá»ng quỹ. Nà ng má»›i mỡ miệng, thì giống như chuông lá»›n đồng thá»i vang lên, tuy rằng có khó nghe nhưng mà thanh âm thá»±c sá»± là quá lá»›n, chấn động cả đồ váºt trên bốn vách tưá»ng, chén đĩa nhảy loạn xạ.
Ká»· Nhược Trần choáng đầu hoa mắt, chỉ nghe nà ng quở trách chưởng quỹ: "Cái tên vô dụng chết tiệt nà y! Trá»i sinh số khổ đã đà nh, qua mưá»i năm lại có má»™t lần đại kiếp nạn. Chỉ còn có năm năm nữa thôi là có thể nhìn thấv Quá»· Môn quan rồi. Năm xưa lão nương phong tình vạn chá»§ng, ngưá»i tá»›i cá»a là m mối không má»™t trăm cùng có tám mươi. Không biết mắt có mù hay không lại coi trá»ng ông? Thế nên bây giá» má»›i phải cùng ông chui rúc trong cái tổ **** nÆ¡i hoang dã, chỉ duy nhất có má»™t tiểu nhị là nhặt được, gặp năm mùa mà ng thất bát thì ngay cả cÆ¡m cÅ©ng không có mà ăn!"
Chưá»ng quỹ tâm tình không tốt lắm, lại có mấy chén rượu. Rượu và o thì gan lá»›n, láºp tức cố sức vá»— bà n má»™t cái, cả giáºn nói:
"Ta tuy rằng mưá»i năm má»™t kiếp, thế nhưng má»—i lần chỉ thấy quán há»§y chứ ngưá»i không vong. Äây chẳng phải là váºn đại phú đại quý, váºn may và o đầu thì là cái gì? Hừ hừ! Nói tá»›i năm đó ư? Năm đó bà đương nhiên là phong tình vạn chá»§ng! Bà Ỡthôn Hà Äông rống má»™t tiếng, thì á» thôn Hà Tây mưá»i há»™ thì có tá»›i chÃn bá» chạy không còn má»™t ai!"
Chưá»ng quỹ phu nhân giáºn tÃm mặt, cao giá»ng quát má»™t tiếng:
"Trương Vạn Tà i! Giá»i cho cái gan chó! Hôm nay không phải ông chết, thì ta sống!" (ta thấy cÅ©ng rứa mà , ông đó chết thì bà đó sống chứ còn gì nữa…)
Tiếng quát chưa dứt thì má»™t cái quạt to bằng bà n tay mang theo ác phong kéo tá»›i Ä‘áºp lên trên mặt cá»§a chưởng quỹ!
Chưởng quỹ động tác cực nhanh, nắm lấy đĩa bánh bao chắn trước mặt.
Ká»· Nhược Trần cÅ©ng nhanh nhạy, thấy tình cảnh nà y đã nhiá»u, cho nên nhanh như chá»›p trốn xuống dưới bà n.
Hắn ở bên dưới chỉ thấy chưá»ng quỹ và chưá»ng quỹ phu nhân bốn chân đá đấm có công có phòng, trên đầu mình thì những tiếng binh binh bốp bốp, loảng xoảng vang lên không ngừng, chẳng biết là lại có bao nhiêu chén đĩa gặp tai ương đây.
NghÄ© đến đây, Ká»· Nhược Trần nhịn không được mỉm cưá»i. Hắn bồng nhiên cả kinh, trong lòng cẩn tháºn ngẫm nghÄ©, hà n ý đột nhiên nảy sinh. Ngà y đại kiếp nạn mưá»i năm má»™t lần cÅ©ng chÃnh là ngà y chưá»ng quỹ lên núi!
Nhá»› lại chuyện xưa, Ká»· Nhược Trần không khá»i buồn bã. Xem ra phu phụ chưá»ng quỹ đã không thể tránh được đại kiếp nạn quán mất ngưá»i vong.
Ká»· Nhược Trần ngóng nhìn tuyết bay đầy trá»i, gió mạnh gà o thét bên tai. Hắn hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu, mặc cho hà n ý ở ngá»±c khuếch tán ra xung quanh.
Cho dù là phúc hay há»a, Ä‘iá»u nên tá»›i cÅ©ng sẽ tá»›i. Quái tượng mặc dù có bói nhiá»u hÆ¡n nữa thì kết quả cÅ©ng chỉ là vô dụng.
Hắn bỗng nhiên một tiếng huýt dà i một tiếng!
Tuế khảo năm nay, Ká»· Nhược Trần không cần pháp khÃ, chẳng động tá»›i phù chú mà vẻn vẹn má»™t bá»™ thanh sam, má»™t thanh má»™c kiếm, bị thương 38 chá»—, bách chiến bách thắng.
|
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a Lôi Äế
|
|

09-06-2011, 08:10 PM
|
 |
Cuộc Sống Có Gì Vui Không?
|
|
Tham gia: May 2010
Äến từ: đâu còn lâu má»›i nói
Bà i gởi: 10,221
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 6 giá»
Thanks: 3,838
Thanked 170,654 Times in 8,347 Posts
|
|
Trần Duyên
Tác Giả: Yên Vũ Giang Nam
Chương 13 Giai nhân. (1+2+3)
Äả tá»±: Phong Lưu – Lương SÆ¡n Bạc
Dịch: Thanh Thanh
Nguồn: Sưu tầm
Tuế khảo lại qua, có nhà vui, có nhà buồn, năm nay cũng không ngoại lệ.
Cảnh Tiêu Chân Nhân vừa vui vừa giáºn. Giáºn là vì năm nay suýt chút nữa bại trong tay đối thá»§ là Huyá»n Minh cung, thiếu chút nữa thì mất vị trà thứ hai.
Mừng là vì Trương Ân Ân. Cho dù kiếm kỹ đạo pháp, tu vi chân nguyên Ä‘á»u tiến nhanh, sau khi xếp hạng thì tăng hÆ¡n 36 báºc. Äiá»u nà y là m cho Cảnh Tiêu chân nhân rạng rỡ, đắc ý má»™t hồi.
Nhưng mà Trương Ân Ân lại chẳng có chút vui mừng nà o, mặt mà y nghiêm nghị. Tuế khảo vừa kết thúc đã nhốt mình ở trong phòng, ai cũng không gặp.
Cảnh Tiêu Chân Nhân phái nha hoà n đệ tá» Ä‘i dò há»i toà n bị nà ng đánh bay ra ngoà i.
Phu phụ Cảnh Tiêu chân nhân vô cùng kinh ngạc, tá»± mình tá»›i an á»§i nữ nhi. Nói là việc bại bá»i Ká»· Nhược Trần là chuyện bình thưá»ng, mặc dù thua có chút oan uổng, nhưng mà vị trà thứ hai hay thứ ba cÅ©ng giống nhau.
Huống chi, các vị chân nhân Ä‘á»u hiểu. Trong cảnh giá»›i nà y, Trương Ân Ân chỉ kém có Ká»· Nhược Trần mà thôi.
Phu phụ Cảnh Tiêu chân nhân an á»§i lại có tác dụng ngược lại. Trương Ân Ân vừa nghe tá»›i tên Ká»· Nhược Trần thì lại vô cùng khác thưá»ng.
Hiện giá» tuổi cá»§a Trương Ân Ân cÅ©ng lá»›n hÆ¡n trước, tu vi tăng tiến không Ãt, nên không còn chuyện ... không hà i lòng thì Ä‘áºp đồ như trước kia. Nà ng ngồi im không nói, ngay cả cÆ¡m tối cÅ©ng không muốn ăn.
Vợ chồng Cảnh Tiêu chân nhân vô cùng bất đắc dÄ©, nhưng do vô cùng hiểu tÃnh khà con gái mình, biết là an á»§i không xong, chỉ có cách để cho nà ng má»™t thá»i gian phát tiết hết toà n bá»™ sá»± tức giáºn. Do váºy, há» phân phó nha hoà n hầu hạ tiểu thư rồi rá»i Ä‘i.
Má»—i khi tá»›i thá»i gian cuối năm cÅ© đầu năm má»›i, các vị chân nhân Ä‘á»u vô cùng báºn rá»™n, trong các mạch ai nấy cùng tấp náºp đón khách rồi tiá»…n đưa.
Việc thăm há»i cuối năm vô cùng phiá»n phức, các môn phái toà n chá»n lúc nà y tá»›i thăm cho nên công việc cứ ùn ùn kéo tá»›i. CÅ©ng may là môn hạ cá»§a Äạo Äức tông rất nhiá»u, đệ tá» lại đông đảo cho nên việc tiếp khách, tặng lá»… cÅ©ng không có gì đáng ngại.
Bát mạch chân nhân thân pháºn cá»±c kỳ tôn quý, tiếp toà n là chưởng mòn các phái, tiếp nháºn đủ má»i lá»… nghi phiá»n phức, nhưng mà là m nhiá»u thà nh quen, chẳng ai phiá»n hà gì cả.
Ngà y 20 tháng giêng, vợ chồng Cảnh Tiêu chân nhân định tá»›i Vân Trung cư đáp lá»…. Cố ý tá»›i há»i xem Äạo Äức tông có muốn Ä‘i cùng hay không.
Không ngoà i dá»± liệu cá»§a há», Äạo Äức tông lúc nà y tức giáºn còn chưa hết, láºp tức cá»± tuyệt.
Cảnh Tiêu chân nhân cÅ©ng không miá»…n cưá»ng, cầm tay Hoà ng Tinh Lam mang theo tám gã đệ tá», trước có ngưá»i dẫn đưá»ng, sau có ngưá»i Ä‘oạn háºu, trái có ngưá»i Ä‘eo kiếm, phải có ngưá»i cầm hương, thanh thế vô cùng, cháºm rãi tiến tá»›i Vân Trung cư.
Vân Trung Cư nằm ở Tây Nam cá»§a vùng đất Thục, xây trên đỉnh Tuyết SÆ¡n. Nhìn xuống đại giang sóng lá»›n, nÆ¡i nà y vô cùng cao, vá»±c lại sâu vạn trượng, sông ngòi ngang dá»c, chim chóc khó bay qua, hoang vu không có ngưá»i á».
Hai tông cách nhau vô cùng xa, đưá»ng xá lại nhiá»u khó khăn. Tuy Cảnh Tiêu Chân Nhân đạo hạnh sâu xa, lại có nhiá»u pháp khà há»— trợ ngá»± phong phi hà nh nhưng muốn tá»›i cÅ©ng phải mất chừng ná»a tháng. Trong khi đó, hắn lại không muốn mất uy phong, phô trương thanh thế Ä‘i thà nh phái Ä‘oà n cho nên cháºm lại cà ng cháºm.
Cảnh Tiêu Chân Nhân chân trước vừa má»›i bước ra khói núi, Trương Ân Ân chân sau cÅ©ng ra khá»i phòng.
Äầu tiên nà ng chạy tá»›i chá»— ở cá»§a Cảnh Tiêu chân nhân, đánh bay toà n bá»™ nha hoà n ra khá»i viện, sau đó bắt đầu lục tung má»i thứ, cẩn tháºn tìm kiếm.
Äạo Äức tông xưa nay thái bình, chỉ duy nhất khi Ká»· Nhược Trần lên núi má»›i có án trá»™m cắp. Mà sá»± thá»±c thì là m gì có đạo chÃch nà o lá»›n gan mò tá»›i chá»— Cảnh Tiêu chân nhân?
Chá»— ở cá»§a Cảnh Tiêu chân nhân đương nhiên là có cÆ¡ quan nhưng mà cÆ¡ quan cÅ©ng chỉ phòng ngừa ngưá»i ngoà i, là m gì có chuyện phòng cả con gái cá»§a mình.
Trương Ân Ân không mất bao nhiêu công sức đã tìm thấy thứ mình muốn. Nà ng láºp tức cất kỹ trong ngưá»i, thu tháºp qua loa má»™t chút, gá»i nha hoà n và o trong, ra lệnh cho các nà ng phục hồi nguyên dạng, nếu như có má»™t tý sai lệch nà o, sẽ đánh gãy hai chân rồi nghênh ngang bá» Ä‘i.
Mà n đêm má»›i buông xuống, thuyá»n nguyệt lại lên. Sau khi Trương Ân Ân ăn no, lại uống mấy giá»t Trữ Tâm Äịnh Thần Äan, nhưng mà trái tim cá»§a nà ng vẫn Ä‘áºp liên tục, dưá»ng như có Ä‘iá»u gì đó bất an.
Nà ng lại lấy ra má»™t vò rượu mạnh, má»™t hÆ¡i uống ná»a bình, trong nháy mắt đỠbừng cả mặt, lá»a nóng quanh thân. Tâm tình vốn khẩn trương cùng bình tÄ©nh lại không Ãt.
Nà ng thấy sắc trá»i đã tối, rốt cục cắn răng má»™t cái, tung ngưá»i bay ra khá»i viện.
"Ân Ân!"
PhÃa sau đột nhiên vang lên má»™t tiếng gá»i. Thanh âm mặc dù không lá»›n nhưng tâm tình Trương Ân Ân Ä‘ang kÃch động, nên hoảng sợ vô cùng.
Nà ng quay đầu lại nhìn thì thấy dưới má»™t gốc cây cổ thụ ngoà i cá»a viện có Minh Vân Ä‘ang đứng. Hai ngưá»i mặc dù Ä‘á»u là môn hạ cá»§a Thái Tuyá»n cung nhưng mà bình thưá»ng ai nấy Ä‘á»u báºn rá»™n, chẳng gặp nhau được mấy lần.
Lúc nà y Minh Vân bà máºt đứng đó nhưng mà nhuệ khà sắc bén từ trong cÆ¡ thể tuôn ra, thân hình giống như má»™t thanh lợi kiếm đã tuốt khói vá», kiếm khà là m tán cây rung động không ngừng.
Trương Ân Ân nhìn thấy, biết là Minh Vân đạo hạnh lại tăng tiến. Chân nguyên lúc nà y đã trà n cả ra ngoà i, dị tượng báºc nà y, chÃnh là dấu hiệu sắp sá»a đột phá Tam Thanh Chân Quyết.
Äáng tiếc nà y lúc nà y nà ng chẳng có hứng thú gì vá»›i việc Minh Vân tăng tiến chân nguyên, thở dà i má»™t hÆ¡i, bình phục tâm tình má»™t chút, không kiên nhẫn nói: "Minh Vân sư huynh, tại sao huynh lại ở chá»— nà y, là m muá»™i giáºt cả mình!"
Minh Vân cau mà y nói: "Ân Ân. Cảnh Tiêu sư tổ không có ở nhà , sao muá»™i lại uống trá»™m nhiá»u rượu như váºy? Muá»™i nhìn muá»™i Ä‘i, hÆ¡i rượu như váºy, chẳng lẽ không sợ sư tổ vá» trách phạt hay sao?"
"Chúng ta là ngưá»i tu đạo, uống má»™t chút rượu cÅ©ng không say, chẳng mất lý trÃ, váºy thì có cái gì phải sợ?"
Trương Ân Ân không cho là đúng, bĩu môi nói.
Thấy ánh mắt cá»§a Minh Vân có chút không đồng tình, nà ng định nói lá»i cáo từ, nhưng đột nhiên nghÄ© ra cái gì đó, nhãn châu xoay chuyển, nói:
"ÄÆ°á»£c rồi, Minh Vân sư huynh, phụ thân trước khi Ä‘i có giao cho muá»™i má»™t việc, muá»™i sợ rằng má»™t mình không là m nổi, huynh Ä‘i cùng muá»™i chứ!"
Minh Vân ngẩn ra, thầm nghÄ© chuyện mà sư tổ giao cho Trương Ân Ân chắc chắn không phải đại sá»± gì, mình có Ä‘i theo cÅ©ng không sao? HÆ¡n nữa tuế khảo vừa má»›i qua, trên Thái Tuyá»n Phong cÅ©ng chẳng xảy ra chuyện gì đâu!
Äêm nay hắn tá»›i đây chÃnh là muốn nói ra suy nghÄ© cá»§a mình. Lúc nà y thấy váºy thì do dá»± má»™t chút, má»›i nói:
"Ân Ân, kỳ thực ta..."
Trong lòng Ân Ân Ä‘ang có chuyện khác, lông mà y nhÃu lại nói:
"Có chuyện gì trở vỠrồi hãy nói. Huynh trước tiên đi theo muội đã!"
Nà ng bay vá» phÃa đông cá»§a Thái Tuyá»n cung, chẳng cần quan tâm xem Minh Vân định nói cái gì.
Sau má»™t lát, Trương Ân Ân đã chạy tá»›i má»™t thiên Ä‘iện hẻo lánh nằm táºn cùng ở phÃa đông cá»§a Thái Tuyá»n phong. Minh Vân láºp tức kinh hãi, bước lên phÃa trước gá»i Trương Ân Ân, nói:
"Trấn Tâm Äiện là cấm địa cá»§a tông ta, chúng ta không thể tiến thêm được!"
Trương Ân Ân không để ý tá»›i Minh Vân, trá»±c tiếp hướng Trấn Tâm Äiện phóng Ä‘i. Khi tá»›i trước tế Ä‘iện, bá»—ng nhiên trong không trung có hai đạo lôi quang hiện lên, sau đó hai thanh cổ trống xuất hiện trước mặt, chắn ngang lối Ä‘i cá»§a nà ng.
Cho đến lúc nà y, thân ảnh cá»§a hai ngưá»i mặc khải giáp mà u Ä‘en má»›i hiện lên, má»™t giáp sÄ© trong đó nói:
"Ân Ân tiểu thư, nÆ¡i đây là cấm địa cá»§a tông ta, không có lệnh cá»§a chân nhân thì không ai được phép Ä‘i và o. Má»i Ân Ân tiểu thư trở vá» Ä‘i!"
Trương Ân Ân hừ má»™t tiếng, lấy má»™t khối ngá»c bà i rag, nhìn hai giáp sÄ© rồi lạnh lùng nói:
"Äây là lệnh phù cá»§a phụ thân ta. Thấy phù như thấy ngưá»i tá»›i, trước khi Ä‘i cha ta có dặn dò ta và o trong Trấn Tâm Äiện là m việc. Bây giá» ta có thể tiến và o chưa?"
Hai gã giáp sÄ© nhìn nhau, thá»±c sá»± là không biết có tháºt là Cảnh Tiêu chân nhân giao lệnh phù cho Trương Ân Ân xưa nay vốn ngang ngược hay không.
Thế nhưng ngá»c bà i nà y Ä‘Ãch thá»±c là tÃn váºt cá»§a Cảnh Tiêu chân nhân, trên ngá»c bà i có nguyên khà cá»§a Cảnh Tiêu chân nhân lưu lại, muốn là m giả cÅ©ng không được.
Lúc nà y má»™t gã giáp sÄ© há»i:
"Xin há»i Ân Ân tiểu thư, Cảnh Tiêu Chân Nhân dặn dò ngưá»i tiến nháºp Trần Tâm Äiện là vì chuyện gì váºy?"
Trương Ân Ân cưá»i lạnh má»™t tiếng, nói:
"Cha ta bảo ta tiến và o trong Trấn Tâm Äiện, đương nhiên là có bà máºt lá»›n. Ngươi há»i câu đó, không thấy là không thá»a đáng hay sao."
Giáp sÄ© mặt Ä‘en kia nhất thá»i nói không ra lá»i. Trương Ân Ân nói không sai, câu nà y vốn hắn không nên há»i thế nhưng cứ như váºy mà cho Trương Ân Ân và o trong Ä‘iện thì đúng là có chút không thÃch hợp.
Trương Ân Ân cÅ©ng không vá»™i, chỉ vầng trăng đã lên cao, lạnh nhạt nói: "Cách thá»i gian mà cha ta giao cho ta chỉ còn má»™t chút thá»i gian. Các ngươi tá»± mình nghÄ© Ä‘i. Nếu như ngay cả lệnh phù cá»§a phụ thân ta cÅ©ng không đủ sức nặng, váºy thì các ngươi đặt ta và o tình thế khó xá» rồi. Váºy được rồi, chá» khi cha ta trở vá», các ngươi tá»± mình tá»›i trước mặt ngưá»i giải thÃch Ä‘i!"
Hai giáp sÄ© nà y tu đạo từ nhá», tá»›i nay đã hÆ¡n 30 năm. Công lá»±c sâu xa cho nên má»›i được trấn giữ ở nÆ¡i trá»ng địa như Trấn Tâm Äiện nà y.
Chỉ là bá»n há» chưa bao giá» ra khôi Äạo Äức tông, phương diện đối nhân xá» thế cÅ©ng không được linh nhạy cho lắm.
Huống chi danh khà cá»§a Cảnh Tiêu chân nhân lại vô cùng lá»›n, bản thân lại có liên quan tá»›i nhiá»u việc trong Trấn Tâm Äiện. Nếu như là m trá»… nải thì tá»™i danh đúng là không nhá».
Hai giáp sÄ© kia thấy Minh Vân tá»›i cùng Trương Ân Ân lại tin tưá»ng thèm ba phần. Minh Vân tuy tuổi còn trẻ nhưng mà là đệ tá» kiệt xuất nhất trong các thế hệ cá»§a Thái Tuyá»n phong, là m việc trầm ổn, vô cùng được Cánh Tiêu chân nhân yêu thÃch, hoà n toà n khác hẳn vá»›i Trương Ân Ân.
Hai vị giáp sÄ© nhìn vầng trăng má»™t chút, cuối cùng mỠđưá»ng. Trương Ân Ân hừ má»™t tiếng, hướng Minh Vân nói:
"Minh Vân sư huynh canh giữ chá»— nà y. Trước khi muá»™i ra thì ngoại trừ bát mạch chân nhân Ä‘Ãch thân tá»›i, ai cÅ©ng không cho và o!"
Minh Vân má» hồ nháºn thấy có gì không đúng, nhưng mà lại sợ mất lòng nà ng, nên cau mà y nói:
"Ân Ân, huynh theo muội cùng và o."
Trương Ân Ân lắc đầu nói:
"Việc nà y không phải trò đùa, cha muội bảo muội một mình và o trong, huynh ở lại chỗ nà y đi."
Dứt lá»i, Trương Ân Ân đã tá»›i trước cá»a Ä‘iện rồi lấy ra má»™t cái chìa khóa bằng thanh đồng tra và o trong ổ khóa, Ä‘i và o trong rồi tiện tay đóng cá»a lại.
Thấy Trương Ân Ân mở cá»a khóa đồng trên cá»a Ä‘iện, hai gã giáp sÄ© Ä‘á»u thở phà o má»™t hÆ¡i. á»” khóa nà y không phải khóa thưá»ng, nó có tên là Äoạn Nhạc Cà n Khôn tá»a, thá»§y há»a bất xâm, Ä‘ao kiếm khó Ä‘oạn. Trong thiên địa chỉ có chìa khóa má»›i mở được. Nếu như Trương Ân Ân có chìa khóa thì đương nhiên việc nà y là tháºt.
Trong Trấn Tâm Äiện, âm phong thổi không ngừng, Ä‘em vô số hÆ¡i nước Ä‘áºp và o mặt, so vá»›i ngoà i Ä‘iện quả thá»±c là hai thế giá»›i khác biệt. Trong Ä‘iện hoang vắng, chẳng có bà n ghế gì cả, chỉ thấy toà n là đá xanh. Nói tá»›i cÅ©ng kỳ quái, cái Ä‘iện nà y tuy rằng đã lâu không tu sá»a, trông thì cÅ© nát vô cùng thế nhưng cá»±c kỳ ngăn nắp sạch sẽ, chẳng có má»™t hạt bụi trần.
Trương Ân Ân đứng giữa Ä‘iện, sắc mặt dần dần trắng bệch, mái tóc tung ra bay loạn xạ. Xưa nay nà ng vốn không sợ trá»i không sợ đất nhưng lúc nà y muốn quay đầu bá» chạy.
Hai tay nà ng nắm chặt, nghiến răng run rẩy không ngừng, vất vả lắm mới áp chế được sự sợ hãi trong lòng. Sau một lát, Trương Ân Ân cuối cùng cũng trấn định lại được.
Trong Ä‘iện không khà trầm lặng, không nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang, không gặp mạng nhện, chẳng có ná»a Ä‘iểm sá»± sống nà o. Cả tòa Trấn Tâm Äiện giống như má»™t tỠđịa cá»±c kỳ u tÄ©nh.
Trương Ân Ân nhìn ánh trăng ngoà i cá»a sổ, niệm mấy lần khẩu quyết, trong lòng tÃnh toán phương vị, Ä‘i qua từng hòn đá xanh. Trong chóp mắt nà ng đã Ä‘i ba vòng trong Ä‘iện, bước qua 103 khối đá xanh, cuối cùng dừng lại trên má»™t tảng đá. Äá»™t nhiên sương mù phun ra, trong Ä‘iện chẳng có má»™t bóng ngưá»i.
Trong lúc nghi hoặc, Trương Ân Ân phát hiện mình Ä‘ang đứng giữa má»™t cái hà nh lang. Trên hà nh lang đã có nhiá»u rêu xanh, trên đám rêu xanh nà y còn phát ra huỳnh quang, chứng tá» nÆ¡i nà y đã lâu không có ngưá»i tá»›i.
Trương Ân Ân ngá»c dung ảm đạm, trái tim lại Ä‘áºp liên hồi. Nà ng cố tình muốn dùng chân há»a chiếu sáng nhưng mà lại sợ lá»a sẽ hấp dẫn quái váºt tá»›i cho nên láºp tức rút kiếm cầm trong tay, lại lấy phù chú, hướng tá»›i phÃa trước hà nh lang phi tá»›i.
Grà o!
Äá»™t nhiên có má»™t tiếng thú rống từ đầu hà nh lang truyá»n tá»›i, tiếng gầm cuồn cuá»™n giống như sóng dữ cuá»™n trà o, bốn vách rung động, gạch ngói Ä‘á»u rÆ¡i cả xuống.
Trương Ân Ân trong lúc nhất thá»i chỉ cảm thấy tiếng gầm nà y như lôi Ä‘iện sóng dữ, hai tai như Ä‘iếc đặc, thân thể như muốn bay lên! Nà ng láºp tức cúi đầu khom lưng, xuất kiếm ngạnh kháng lại cuồng phong do thú rống, mái tóc nà ng bay tán loạn, miá»…n cưỡng má»›i đứng lại được.
Tiếng gầm nà y đã dứt.
Má»›i chỉ trong chốc lát mà mồ hôi lạnh đã thấm đẫm quần áo cá»§a Trương Ân Ân. Nà ng đứng tại chá»— cắn môi. Trong lúc nhất thá»i do dá»± bất định, không biết là nên tiếp tục Ä‘i tá»›i hay là trở vá».
Thế nhưng phÃa sau nà ng hiện giá» cÅ©ng chỉ còn lại má»™t hà nh lang vô táºn. Trương Ân Ân cắn răng má»™t cái rồi bước vá» phÃa trước.
Äi được chừng hÆ¡n 30 trượng, hà nh lang chợt ngoặt, phÃa trước sáng rá»±c. Có má»™t cái phòng ước chừng 10 trượng hiện lên. Trên nóc phòng toà n là lưới sắt, các đầu có xÃch sắt cá»™t lại. hà ng rà o đá được xây bằng hắc thạch, trông giống như má»™t nhà tù.
Trong nhà tù vô cùng vắng vẻ, không giưá»ng không chiếu, có má»™t nữ tá» Ä‘ang đứng giữa căn phòng.
Mớ tóc đen của nà ng ta không buộc mà thoải mái tuôn chảy, quần áo nà ng trắng toát. trên thân chẳng nhìn thấy bất cứ một thứ gì khác.
Nà ng cứ dịu dà ng đứng đó. Trông vóc dáng ngưá»i có muôn và n quyến rÅ©, vạn chá»§ng phong lưu yên lặng tá»± sinh. Sá»± hấp dẫn như thấm và o trong phá»§ tạng ngưá»i nhìn.
Tóc nà ng, gáy nà ng, lưng nà ng, chân nà ng, chẳng có chá»— nà o là chá»— không hoà n mỹ, thân hình ẩn hiện những đưá»ng cong lả lướt. Kẻ khác chỉ nhìn thôi thì tâm trạng cÅ©ng pháºp phồng.
Trương Ân Ân tuy cÅ©ng là con gái nhưng khi nhìn thấy ngưá»i nà y cÅ©ng phải ngây ngưá»i, nà ng cảm thấy trong trá»i đất lúc nà y chẳng có tuyết rÆ¡i cÅ©ng chẳng có tiếng động, giống như má»™t cánh đồng tuyết vạn dặm, có má»™t nữ tá» Ä‘ang đứng.
Trong lúc mÆ¡ hồ, hình như là có tiếng trống vang lên. Trương Ân Ân cẩn tháºn lắng nghe má»›i nháºn ra đó chẳng phải là tiếng trống gì cả mà là tiếng tim Ä‘áºp cá»§a mình.
Sau má»™t lúc im lặng, nữ tá» kia xoay ngưá»i lại, giống như xuân vá», tuyết nở hoa!
"Ngươi tới đây tìm ta ư?"
Nà ng kia cưá»i há»i. Tiếng nói trong như ngá»c.
Trương Ân Ân miệng khô khốc, trong lúc nhất thá»i nói không ra lá»i, má»™t lúc lâu sau má»›i nói:
"Äúng."
Nữ tá» kia có đôi mắt như thu nguyệt, ôn nhu nhìn Trương Ân Ân, đánh giá trên dưới nà ng má»™t lần, trong miệng lẩm bẩm cái gì đó mà ngưá»i ngoà i nghe không hiểu, sau má»™t lúc má»›i nhoẻn miệng cưá»i, nói:
"Äúng là má»™t nữ hà i tá» tháºt giá»i. Còn Ãt tuổi như váºy mà dám má»™t mình xâm nháºp và o Trần Tâm Äiện, không bị dá»a chết khiếp thì đúng là má»™t tiểu hà i tá» không biết trá»i cao đất dà y. A, tiểu hà i tá» kia, ngươi là đệ tá» yêu mến hay nữ nhi bảo bối cá»§a vị chân nhân chưởng mạch nà o? Trá»™m trưởng bối và o cấm địa, sau khi ra khá»i đây sẽ bị trách phạt... chắc là sẽ không nhỠđâu."
Những lá»i cá»§a nữ tá» nà y chẳng há» kÃch thÃch tÃnh ngang ngược vô lý cá»§a Trương Ân Ân mà là m cho hai má cá»§a Trương Ân Ân đỠlên, tâm tình thoải mái hÆ¡n nhiá»u.
Trương Ân Ân nhìn nữ tá» kia, tâm tình cà ng không ổn định, miệng lưá»i khô khốc, cố gắng lắm má»›i quay đầu nhìn sang má»™t bèn.
Nhưng mà nà ng láºp tức nghÄ© rằng mình là m váºy sẽ mát khà thế nên vẫn mạnh miệng:
"Ngươi chẳng qua chỉ là yêu váºt bị Äạo Äức tông ta bắt được, lại còn dám nói báºy như váºy! Ta... Ta đương nhiên là phụng mệnh đến đây, là m gì có chuyện trá»™m và o cấm địa cÆ¡ chứ?"
Nà ng mặc dù mạnh miệng nhưng mà ánh mắt không dám nhìn nữ tỠkia.
Nữ tá» kia cưá»i nhẹ, nói:
"Tiểu nhân nhi thiếu kiên nhẫn, nếu như ngươi đã và o trá»™m tuyệt địa Trần Tâm Ä‘iện nà y thì tất có Ä‘iá»u cầu xin. Ngươi muốn cái gì, không ngại thì nói ta nghe má»™t chút."
Thanh âm cá»§a nà ng giống như châu ngá»c, ôn nhu thoải mái. Toà n thân xương cốt cá»§a Trương Ân Ân như được giãn ra, tóc dà i tung bay theo gió, thân thể chẳng còn chút khà lá»±c nà o. Nà ng đỠmặt tá»›i mang tai, chẳng còn chút trấn định nà o nữa.
Trương Ân Ân hô hấp dồn dáºp, hữu khà vô lá»±c nói:
"Ta nghe nói yêu hồ đắc đạo... Không, hồ... có bản lĩnh đặc thù, có thể là m cho nam tỠtrong thiên hạ..."
Nữ tá» kia cưá»i nhẹ má»™t tiếng, tiếng cưá»i như tiếng suối róc rách là m cho hai chân Trương Ân Ân má»m nhÅ©n ra, đứng không nổi suýt nữa thì ngã xuống đất.
Nữ tá» kia cưá»i và i tiếng, rồi ôn nhu nói:
"Hóa ra ngươi vì cái nà y, váºy thì ngẩng đầu lên, nhìn ta!"
Trương Ân Ân ngẩng đẩu lên nhìn và o đôi mắt sáng như sao cá»§a nữ tá», trong giây lát, nà ng chỉ cảm thấy trong đầu nổ “Ầm†má»™t tiếng, thần trà láºp tức rÆ¡i và o trong há»—n loạn, chẳng còn nháºn rõ được cái gì. Trước mắt nà ng, vạn vặt như nứt rag, rá»±c rỡ biến ảo, hoa mỹ vô cùng.
Trong quang ảnh rá»±c rỠđó có má»™t thân ảnh tiêu Ä‘iá»u Ä‘i tá»›i chá»— mình, thanh sam khắp nÆ¡i bị rách, trên ngưá»i toà n vết máu, thanh sam như biến thà nh huyá»n sam (áo Ä‘á»).
Tình cảnh nà y chi diễn ra trong một lát rồi biến mất.
Trương Ân Ân phục hồi tinh thần lại, cảm thấy thân hình mình má»m nhÅ©n rag, mồ hôi chảy như nước, khà lá»±c như bị mất hết tưởng chừng như sắp ngất Ä‘i.
Thấy tình cảnh nà y, nữ tỠkia u oán thở dà i một hơi rồi nói:
"Ngươi có thiên tư tuyệt hảo, tâm địa lại hồn nhiên trắng như tá» giấy, chưa trải qua cái gì gá»i là phong sương gió rét, không hiểu háºn và si tình cá»§a ngưá»i trong thiên hạ. Sá»± lo lắng trong lòng cá»§a ngươi hôm nay mÆ¡ hồ còn có oán khÃ, chứng tá» trong lòng từ lâu đã có hình bóng má»™t ngưá»i. Ngươi lại hướng ta cầu đạo mê hoặc nam tá» thiên hạ, váºy thì cÅ©ng là chuyện thưá»ng tình mà thôi."
Trương Ân Ân lúc nà y mặt mũi ừng hồng, phi một tiếng, nói:
"Toà n là nói báºy, không giống như ngươi nghÄ© đâu. Ta không muốn câu dẫn nam nhân. Ta chỉ là ...chỉ là ..."
Nà ng nói hai từ chỉ là ná»a ngà y, cuối cùng má»›i thấp giá»ng than thở:
"Là có má»™t ngưá»i, ta nằm mÆ¡ cÅ©ng mÆ¡ thấy hắn, mong má»i gặp hắn má»™t lần cÅ©ng tốt. Nhưng mà đạo hạnh cá»§a hắn tinh tiến quá nhanh. Nếu như chỉ dá»±a và o Tam Thanh Chân Quyết. Ta sẽ vÄ©nh viá»…n không cách nà o thắng được hắn. Thế nhưng cho dù thế nà o Ä‘i nữa, ta...cÅ©ng muốn thắng hắn má»™t lần. Nghe nói yêu hồ Ä‘á»u có bà thuáºt bất truyá»n, có thể mê hoặc được nam tá» thiên hạ, ta muốn biết thuáºt ấy thế nà o, có thể thắng hắn được má»™t lần hay không?"
Nà ng kia láºt tay, cháºm rãi than thở:
"Tiểu nhân nhi ngươi còn chưa hiểu được sá»± Ä‘á»i thì là m sao có thể cảm thấy được hung hiểm trong chữ tình nà y cÆ¡ chứ? Nam tá» thiên hạ, ngưá»i nà o chẳng thay lòng đổi dạ, là đồ băng lãnh vô tình? Ngươi thắng hắn má»™t lần nhưng nếu thất bại thì sẽ trá»n Ä‘á»i không thể sống cùng hắn, tá»™i gì phải chịu khổ như váºy?"
Trương Ân Ân cả kinh, suy nghÄ© ná»a ngà y vẫn tá»± mạnh miệng biện há»™:
"Ta là ngưá»i tu đạo, là m gì có tình yêu, chỉ là trong lòng ta không phục, nhất định phải tìm thá»§ Ä‘oạn lợi hại thắng hắn má»™t lần."
Nữ tá» kia thở dà i, cÅ©ng không vạch trần Trương Ân Ân nữa mà chỉ nhẹ giá»ng nói: "Nếu như ta giả tiếng thú rống cÅ©ng không dá»a được ngươi Ä‘i, chứng tá» tâm ý cá»§a ngươi đã quyết. Mà thôi, dù sao cÅ©ng chỉ vì Äắc Ká»· tiá»n triá»u, mà hồ tá»™c chúng ta cÅ©ng không thoát khá»i danh tiếng mê hoặc thiên hạ. Váºy thì chẳng cần phải để ý tá»›i chuyện nhá» nÆ¡i nà y? Chỉ là ngươi muốn bà thuáºt mê hoặc nam tá» thiên hạ cá»§a tá»™c ta thì thà nh ý vẫn còn Ãt."
Trương Ân Ân cắn môi nói:
"Váºy thì thà nh ý như thế nà o má»›i tÃnh là đủ?"
Nữ tỠkia lạnh nhạt nói: "Hà ng rà o của ta không khóa, chỉ cần ngươi mở nó, đi tới trước mặt ta là được."
Trương Ân Ân lấy là m kinh hãi. Nà ng tuy rằng không biết trá»i cao đất rá»™ng, cÅ©ng biết yêu hồ bị giam trong Ä‘iện nà y đã có đạo hạnh ngà n năm, cho dù là 10 Trương Ân Ân cÅ©ng có thể nuốt hết.
Nữ tá» kia đứng ở trong nhà chẳng Ä‘i má»™t bước, hiển nhiên là bị thá»§ Ä‘oạn lợi hại cấm chế. Nếu như mình tùy tiện Ä‘i tá»›i trước mặt nà ng, chẳng phải là đưa dê và o miệng cá»p hay sao?
Ngay khi Trương Ân Ân do dá»±, thân hình Ká»· Nhược Trần trong tuế khảo lại hiện lên trong tâm trà nà ng, quanh thân Ká»· Nhược Trần sát khà tá»a ra, bình tÄ©nh cầm kiếm Ä‘i tá»›i. Trong mắt cá»§a nà ng, thanh sam cá»§a hắn đột nhiên lại nhiá»…m máu, trong lòng không khá»i lạnh băng.
Äôi mắt cá»§a hắn vẫn thản nhiên, há» hững. Tuy rằng nhìn thấy Trương Ân Ân nhưng vẫn Ä‘au khổ không vui, giống như chẳng có quan hệ gì tá»›i hắn cả.
Äôi mắt như váºy cÅ©ng đủ khiến cho lòng Trương Ân Ân run sợ, má»™c kiếm Ä‘ang cầm trong tay suýt nữa thì rÆ¡i xuống.
NghÄ© tá»›i đây, Trương Ân Ân bước tá»›i hà ng rà o, giáºt lưới sắt rồi Ä‘i tói trước mặt nữ tá» kia.
Nữ tá» kia thá» dà i má»™t tiếng, dùng đôi bà n tay như ngá»c xoa khuôn mặt Trương Ân Ân, đầu ngón tay cá»§a nà ng lạnh như băng di chuyển trên mặt cá»§a Trương Ân Ân. Cảm giác lạnh lẽo là m cho Trương Ân Ân cảm thấy thoải mái, trong lòng cảm thấy mê say.
Chẳng biết từ lúc nà o nữ tá» kia đã thu tay vá». Hai mắt mê ly giống như có thể nhìn xuyên qua thiên sÆ¡n vạn thá»§y, rÆ¡i và o má»™t nÆ¡i xa xôi không biết tên. Hồi lâu nà ng má»›i u oán thở dà i há»i:
"Ngươi tên là gì, là đệ tỠcủa ai?"
"Trương Ân Ân, gia phụ là Trương Cảnh Tiêu, hiện nay chấp chưởng Thái Tuyá»n cung."
Nữ tá» kia hÆ¡i nhÃu mi, nói:
"Trương Cảnh Tiêu... sao ta lại chưa từng nghe qua tên ngưá»i nà y?"
Nà ng chợt cưá»i khổ má»™t tiếng, nói:
"Ta tháºt ngốc! Ta ở trong Trần Tâm Äiện đã hÆ¡n 500 năm rồi, ngưá»i chấp chưởng Thái Tuyá»n Phong cÅ©ng đã thay đổi qua mấy Ä‘á»i."
Dứt lá»i, nữ tá» kia lại lâm và o trầm tư. Dưá»ng như trong lòng có rất nhiá»u chuyện, cuối cùng đôi môi nà ng mở ra, nhẹ nhà ng cất tiếng hát:
"Phương bắc có giai nhân, tuyệt thế mà cô đơn, một cái nhìn nghiêng nước, một cái nhìn nghiêng thà nh. Thà rằng chẳng nghiêng thà nh, thà rằng chẳng nghiêng nước? Tâm nguyện giai nhân khó hoà n thà nh..."
|
Äã có 2 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a Lôi Äế
|
|

10-06-2011, 08:39 AM
|
 |
Cuộc Sống Có Gì Vui Không?
|
|
Tham gia: May 2010
Äến từ: đâu còn lâu má»›i nói
Bà i gởi: 10,221
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 6 giá»
Thanks: 3,838
Thanked 170,654 Times in 8,347 Posts
|
|
Trần Duyên
Tác Giả: Yên Vũ Giang Nam
Chương 13: Giai nhân. (4+5)
Äả tá»±: Phong Lưu – Lương SÆ¡n Bạc
Dịch: Thanh Thanh
Nguồn: Sưu tầm
Thanh âm cá»§a nữ tá» nà y trong như ngá»c, hoà n toà n có thể có là tiếng cá»§a trá»i. Bà i bát nà y Trương Ân Ân cÅ©ng đã nghe qua, nó vốn có ý than thở, lại ẩn chứa hung hiểm cá»§a phồn hoa thịnh thế.
Thế nhưng khi nữ tá» kia ca lên lại tang thương vô cùng, ẩn chứa vô táºn tình cảm. Tiếng câu cuối cùng giống như lá»i than thở, dư âm quanh quẩn mãi không dứt.
Trương Ân Ân nghe bà i hát mà ngây dại.
Äợi dư âm tan hết Ä‘i, nữ tá» kia má»›i nói:
"Ân Ân, ngươi thiên sinh lệ chất, căn bản vô cùng tốt, nếu như có được bà thuáºt cá»§a tá»™c ta thì chỉ cần có thá»i gian là sẽ được khuynh quốc khuynh thà nh. Thế nhưng cÅ©ng có má»™t ngà y, cho dù ngươi có được dung mạo tuyệt thế cÅ©ng là ngà y ngươi rước lấy há»a và o thân. Ngươi phải nhá»› kỹ lá»i ta nói hôm nay. Khi nà o lòng cá»§a ngươi dao động, thì phải nhá»› tá»›i cảnh ngá»™ cá»§a ta lúc nà y, tá»± cảnh tỉnh lấy mình."
Trong khi nói chuyện, cảnh tượng trong nhà tù bá»—ng nhiên thay đổi. Vốn nhà tù Ä‘ang sạch sẽ liá»n trở nên âm trầm đáng sợ. Bốn vách tưá»ng Ä‘á»u được xây thà nh từ cá»± nham, Ä‘en sì.
Nữ tá» kia quần áo trắng như tuyết, phÃa sau cá» chÃn chiếc Ä‘uôi cáo mỹ lệ Ä‘ang má» rá»™ng như hình quạt bị chÃn chiếc cương Ä‘inh đóng và o trên vách!
ChÃn chiếc cương Ä‘inh nà y đóng và o tưá»ng, lưu lại chÃn vết Ä‘en, chạy dá»c xuống
bên dưới.
"Chuyện nà y..."
Trương Ân Ân nhất thá»i im lặng, nà ng giá» má»›i hiểu được tại sao nữ tá» kia lại đứng im tại chá»— không nhúc nhÃch.
Trong nháy mắt cảnh tượng trong phòng tù lại khôi phục nguyên trạng, nữ tỠkia vẫn đang đứng thẳng, xinh đẹp vô cùng.
Nà ng nói:
"Ân Ân, sau nà y cứ cách bảy ngà y thì ngươi lại tá»›i Trần Tâm Äiện má»™t lần, ta sẽ truyá»n thụ cho ngươi Thiên Hồ Bà Thuáºt, dạy ngươi đạo khống chế nhân tâm."
Trương Ân Ân cả kinh nói:
"Cách bảy ngà y lại tá»›i má»™t lần? Äiá»u nà y sao có thể? Äây là ta gạt phụ thân tiến và o đó thôi"
Nữ tá» kia cưá»i nhạt má»™t tiếng, nói:
"Không sao, ngươi chỉ cần nói vá»›i cha ngươi, là ta truyá»n thụ đạo thuáºt, hắn sẽ không cản trở ngươi và o Trấn Tâm Äiện nà y. Thá»i gian không còn sá»›m nữa, ta sẽ đưa ngươi vá» trước."
Dứt lá»i, trước mặt Ân Ân sương mù bay trắng xóa, hÆ¡i nước ngáºp trà n. Äợi khi sương mù tan hết, Trương Ân Ân đã đứng ở giữa Trần Tâm Äiện.
Nà ng kinh ngạc đứng thẳng, tâm loạn như ma. Cho tá»›i khi ánh trăng ngả vá» tây má»›i than nhẹ má»™t tiếng, rá»i khá»i Trấn Tâm Äiện cô tịch nà y.
Năm nay, Trương Ân Ân vừa tròn 16 tuổi.
---------------------------
"Nhược Trần sư huynh!" Có má»™t tiếng gá»i từ phÃa sau truyá»n tá»›i, là m cho Ká»· Nhược Trần Ä‘ang Ä‘á»c sách giáºt mình.
Hắn nhìn ra ngoà i cá»a sổ, trăng sáng đã lên cao, ánh sáng đầy trá»i, tâm trạng hắn trở nên kỳ quái, không biết giá» nà y còn có ai tá»›i đây bái phá»ng.
Hắn đẩy cá»a phòng rag thì thấy trong đình viện có má»™t công tá» Ä‘ang đứng. Hắn mặc má»™t bá»™ trưá»ng sam mà u trắng, mặt mà y như tranh vẽ, phiêu dáºt như tiên, như bạc như hoa, khó mà miêu tả hết được.
Ngoà i ra, hắn còn băng cÆ¡ như tuyết sương, nói không hết sá»± thanh nhã và phong lưu, tiêu sái anh tuấn, chÃnh là ngưá»i Ká»· Nhược Trần đã gặp má»™t lần - Thượng Thu Thá»§y.
Ká»· Nhược Trần thầm nghÄ© mình má»›i gặp Thượng Thu Thá»§y má»™t lần, huống chi thá»i gian cÅ©ng cách cả má»™t năm rồi, tại sao hắn lại chạy tá»›i cá»a là m gì?
Tuy nói rằng lần trước ba ngưá»i nâng cốc trò chuyện vá»›i nhau, cưá»i cưá»i nói nói chá»§ khách Ä‘á»u vui mừng thế nhưng trong đó còn có má»™t loại cảm giác vi diệu, là m cho ngưá»i ta khó chịu. NghÄ© đến mà như có cái gì đó nghẹn ở cổ há»ng.
Mặc dù trong lòng Ká»· Nhược Trần suy nghÄ© như thế nhưng trên mặt vẫn nở nụ cưá»i, nhiệt tình gá»i lá»›n:
"Hóa ra là Thu Thá»§y sư huynh! Tá»›i đây, mau và o ngồi! Tại sao hôm nay Thu Thá»§y sư huynh lại rảnh rá»—i tá»›i táºn Thái Thưá»ng phong chÆ¡i cÆ¡ chứ?"
Thượng Thu Thá»§y cÅ©ng không chối tá», theo Ká»· Nhược Trần và o thư phòng.
Thân hình hắn còn chưa dừng nhưng cổ tay áo đã phất, má»™t cái bình sứ cổ cao chừng hai xÃch đã có ở trong tay.
Hắn thuáºn tay Ä‘em bình sứ đặt xuống bà n, bình sứ nà y còn chưa giải phong ấn nhưng mà đã có má»™t mùi rượu thÆ¡m lừng tiết ra.
Khi mùi thÆ¡m lạ lùng nà y xông và o mÅ©i, Ká»· Nhược Trần đã cảm thấy mùi rượu nà y thÆ¡m như hương trầm. Vị đạo cá»±c kỳ cổ quái, không giống rượu tầm thưá»ng chút nà o.
Bình sứ men đặt xuống, Thượng Thu Thuy đã đặt tay và o, cưá»i nói:
"Äệ vá»›i Nhược Trần sư huynh má»›i chỉ gặp má»™t lần mà cÅ©ng đã là chuyện cá»§a má»™t năm trước đây, tối tay cầm rượu đăng môn, Nhược Trần sư huynh ở trong lòng nhất định là đang mắng đệ tháºm tệ."
Ká»· Nhược Trần không nghÄ© tá»›i Thượng Thu Thá»§y lại có thể nói toạc ra tâm sá»± cá»§a hắn, may là da mặt cá»§a hắn dà y hÆ¡n cả tưá»ng đồng, chỉ hÆ¡i đỠlên má»™t chút.
Thế nhưng khi ánh mắt cá»§a hắn nhìn và o đôi tay cá»§a Thượng Thu Thá»§y thì nhất thá»i cảm thấy ngưá»i nà y ngón tay như ngá»c, dáng ngưá»i phiêu dáºt tuấn lãng, cổ hắn liá»n khô khốc, toà n thân như có kiến bò, cá»±c kỳ không được tá»± nhiên, trong lòng chỉ muốn tiá»…n khách cho xong việc.
Thượng Thu Thá»§y là má»™t trong nhưng đệ tá» trẻ tuổi trá»ng yếu, không thể vô cá»› mà đắc tá»™i, vá» tình vá» lý, Ká»· Nhược Trần chẳng có lý do gì mà đuổi khách cả.
Ngay khi Ká»· Nhược Trần Ä‘ang suy nghÄ©, Thượng Thu Thá»§y đã kéo má»™t chiếc ghế, nhẹ nhà ng ngồi và o ghế cá»§a mình, mỉm cưá»i nói:
"Tiểu đệ tối nay mạo muá»™i đến đây quấy rối Nhược Trần sư huynh tháºt ra là có ba việc. Việc thứ nhất là chúc mừng Nhược Trần sư huynh tiến cảnh thần tốc, Ä‘oạt được chức đệ nhất cá»§a bốn năm liá»n. Nói vá» chiến tÃch tuế khảo đã ngang bằng vá»›i CÆ¡ Băng Tiên rồi."
Kỷ Nhược Trần vội và ng khiêm tốn nói:
"Thu Thá»§y sư huynh quá khen. Tuế khảo chỉ là cái hư danh, sá»± thá»±c thì ta đảm đương không nổi. Ta nghe nói sư huynh năm nay lá»±c áp Minh Vân cùng Lý Huyá»n Chân, lại Ä‘oạt đầu bảng, đây má»›i là việc đáng mừng."
Thượng Thu Thá»§y nhẹ nhà ng cưá»i, đối vá»›i sư khÃch lệ cá»§a Ká»· Nhược Trần thì hắn cÅ©ng không chối từ, nói:
"Ãp đảo được hai ngưá»i bá»n há» vốn chỉ là chuyện nước chảy thà nh sông, nguyên nhân trong chuyện nà y lát nữa Nhược Trần sư huynh sẽ biết. Bây giá» nói vá» chuyện thứ hai trước. Vốn Nhược Trần sư huynh Ä‘oạt đệ nhất tuế khảo ta cÅ©ng chẳng có lý do gì mà tá»›i nhà quấy rầy, nhưng lại nghe nói Ká»· Nhược Trần sư huynh trong lần tuế khảo nà y không dùng ngoại váºt, máu nhuá»™m ngoại bà o, khà thế mạnh mẽ như quyết chiến sa trưá»ng! Hà o khà bá»±c nà y, trên thế gian nà y không có nhiá»u lắm, trong tay cá»§a ta có má»™t lá» hảo tá»u, há»a hầu (thá»i gian á»§) má»›i trá»ng, cố ý mang tá»›i cùng Nhược Trần sư huynh nâng cốc ngắm trăng."
Ká»· Nhược Trần mặc dù không uống rượu nhưng mùi vị nà y quả thá»±c là có chút cổ quái, khi nghe váºy thì hÆ¡i động lòng.
Hắn hôm nay mặc trưá»ng bà o mà u trắng, trên có hình hoa văn hình đám mây, sóng mắt dịu dà ng, hình như có vô hạn nhu tình. Bà n tay cầm bình sứ kia trắng như tuyết, sáng như ngá»c. má»m như tÆ¡, năm ngón tay thon dà i, tuyệt mỹ không thua gì má»™t nữ tá» khuynh thà nh.
Ká»· Nhược Trần cà ng nhìn thì lại cà ng cảm thấy kinh hãi. Nếu như ngồi đối diện vá»›i hắn là má»™t nữ tá», cảm giác kinh diá»…m cùng chỉ là chuyện bình thưá»ng, nhưng mà ngưá»i nà y lại là Thượng Thu Thá»§y!
Ká»· Nhược Trần chỉ cảm thây gió trong thư phòng dưá»ng như ngưng Ä‘á»ng lại, muốn thở cÅ©ng phải dùng khà lá»±c tháºt lá»›n.
Hắn bá»—ng nhiên nhá»› lại lúc đầu Lý Huyá»n Chân muốn dẫn hắn Ä‘i gặp ngưá»i nà y, cho tá»›i khi nâng cốc thì Lý Huyá»n Chân má»›i như trút được gánh nặng trong lòng. Trong lòng Ká»· Nhược Trần mÆ¡ hồ có cảm giác nà o đó không ồn.
Cái ý niệm nà y là m ngưá»i khác khó có thể tin được, cho dù Ká»· Nhược Trần kiến thức rá»™ng rãi, tâm tÃnh lạnh lùng cương nghị thì lúc nà y cÅ©ng không dám tiếp tục nghÄ© sâu thêm. à niệm nà y má»›i hiện lên hắn đã lặp tức chặt đứt, nhanh chóng Ä‘uổi ra ngoà i, giống như đụng phải tấm thiết bảng váºy.
Thượng Thu Thủy là m như không biết cảm giác của Kỷ Nhược Trần. Hắn lấy hai chén rượu lớn, một chén đặt trước mặt Kỷ Nhược Trần.
Kỷ Nhược Trần vữa nhìn tư thế nà y, mới hiểu được là mình không cách nà o đuổi được ý nghĩ nà y, cho nên tốt nhất thoải mái mà uống.
Uống xong chén rượu nà y, cảm giác nóng bá»ng như lá»a bốc lên nhưng mà không há» có cảm giác Ä‘au đớn, ngược lại, nó là m cho lục phá»§ ngÅ© tạng trở nên thoải mái.
Sau đó có má»™t mùi hương bắt đầu tản ra, chạy dá»c theo tứ chỉ bách hải. Ká»· Nhược Trần chỉ cảm thấy trong đầu như nổ "Ầm" má»™t tiếng, toà n bá»™ tinh thần đã bị mùi thÆ¡m lạ lùng nà y bao phá»§.
Mùi rượi cổ quái nà y nếu cẩn tháºn cảm nháºn thì dưá»ng như nó được hình thà nh từ hÆ¡n trăm loại hương há»—n hợp, thiên biến vạn hóa, không có Ä‘iểm cuối cùng, có thể gá»i nó là phản phác quy chân.
Ká»· Nhược Trần nhắm mắt má»™t lúc lâu má»›i phun ra má»™t ngụm tá»u khÃ, giương mắt nói:
"Thu Thủy sư huynh, rượu nà y..."
Thượng Thu Thá»§y cưá»i nói:
"Äây chÃnh là rượu được cất thà nh từ cây nho dị chá»§ng ở Tây Huyá»n SÆ¡n. Trước khi chưng cất phải Ä‘em nó phÆ¡i nắng bảy lần, lại trá»™n vá»›i nhiá»u hương liệu rồi á»§ ba năm má»›i thà nh công, kết tinh thà nh má»™t lá» duy nhất mà thôi. Chỉ là thá»i gian cá»§a nó quá ngắn nên mùi rượu có hạn chế. Chá»— tốt duy nhất là uống rượu nà y nóng hÆ¡n bình thưá»ng rất nhiá»u, phải uống thả cá»a má»›i thưởng thức được mùi vị cá»§a nó."
Äá»™ rượu cá»±c kỳ lợi hại. Ká»· Nhược Trần má»›i uống má»™t chén mà trong chốc lát mình đã có cảm giác say say, hai má nóng rá»±c, những sá»± Ä‘au buồn trong lòng tÃch lÅ©y bao nhiêu lâu, nhân dịp nà y đánh cho nó biến mất vô tung vô ảnh.
Tâm tình nặng ná» bị gỡ bá», đương nhiên là uống rượu phải thoải mái. Huống chỉ Thượng Thu Thá»§y là má»™t tay chế rượu lợi hại, tu đạo chi sÄ© không giống ngưá»i thưá»ng, đâu có bị má»™t vò rượu là m say được. Hai ngưá»i ta nâng ngươi chúc, chỉ trong má»™t chốc đã uống sạch bình rượu nho nà y rồi.
Thượng Thu Thá»§y lúc nà y hai gò má như lá»a, sóng mắt như nước, dưới đèn nhìn lại, da thịt như ngá»c, thá»±c là đoan chÃnh thanh nhã vô song.
Hắn thở dà i một tiếng, nói:
"Tháºt là thoải mái! Äi! Nhược Trần sư huynh, thừa dịp lúc nà y hứng thú Ä‘ang cao, ta dẫn huynh Ä‘i gặp má»™t ngưá»i, đây chÃnh là chuyện thứ ba cá»§a đêm nay."
Thượng Thu Thá»§y dứt lá»i, chẳng thèm để ý xem Ká»· Nhược Trần có đồng ý hay không, láºp tức cầm lấy cánh tay cá»§a hắn, lôi hắn chạv như bay.
Khi chạm và o bà n tay cá»§a Thượng Thu Thá»§y, hắn như bị Ä‘iện giáºt, theo bản năng rụt lại. Nhưng mà thá»§ pháp cá»§a Thượng Thu Thá»§y nhanh như Ä‘iện, hoà n toà n không cho hắn phản kháng, giÆ¡ ra là tóm được.
Äừng nhìn Thượng Thu Thá»§y bá» ngoà i ngưng lệ nhu nhược, nhưng mà khà thế trên ngưá»i hắn sắc bén vô cùng. Lá»±c đạo trên tay nà y Ká»· Nhược Trần không thể có được, áp chế Ká»· Nhược Trần tá»›i mức không có sức phản kháng, đà nh mặc cho Thượng Thu Thúy kéo Ä‘i.
Nếu như nháºn xét kỹ, thì bà n tay cá»§a Thượng Thu Thá»§y cÅ©ng băng lãnh giống như bà n tay cá»§a Hà m Yên. Ká»· Nhược Trần bị Thượng Thu Thúy kéo Ä‘i, tâm thần nhá»™n nhạo, khổ não vô biên.
Trên đưá»ng Ä‘i nà y, Ká»· Nhược Trần mượn cá»› bảo Thượng Thu Thá»§y bá» tay, cước trình tá»± nhiên là cháºm lại.
Thượng Thu Thá»§y nhẹ nhà ng cưá»i, nói: "Nhược Trần sư huynh, thá»i gian đã không còn sá»›m. Nếu chúng ta không Ä‘i nhanh thì sẽ không gặp được ngưá»i kia." Nói xong, hắn lại tóm lấy tay cá»§a Ká»· Nhược Trần, tăng lá»±c bay Ä‘i
Hai ngưá»i Ä‘i qua Tác Kiá»u, lại vòng quanh Thái Thượng Äạo Äức Cung ná»a vòng, rồi lại Ä‘i qua Tác Kiá»u cá»§a Thưá»ng Dương cung. Bởi vì Tá» Vi Chân Nhân bế quan lâu năm, môn hạ để tá» Ãt á»i, cho nên Thưá»ng Dương cung có vẻ cô quạnh.
Thượng Thu Thá»§y kéo Ká»· Nhược Trần bay qua vô số phòng ốc, chạy thẳng tá»›i háºu sÆ¡n vắng vẻ, cho tá»›i khi leo lên má»™t ngá»n núi nhá» thì hắn má»›i đứng lại.
Ká»· Nhược Trần chợt thấy bầu không khà trở nên trầm trá»ng, gió đêm chỉ nhè nhẹ thổi.
Hắn nghi ngá» nhìn Thượng Thu Thá»§y thì thấy ngưá»i nà y đã thu hồi nụ cưá»i, ngá»c diện lạnh như sương, thần tình ngưng trá»ng cá»±c kỳ, giống như biến đổi thà nh má»™t ngưá»i khác.
Ká»· Nhược Trần cảm thấy kinh ngạc, theo ánh mắt cá»§a Thượng Thu Thá»§y nhìn lại thì thấy ở sưá»n núi xa xa có má»™t căn nhà gá»—, tuy rằng đơn sÆ¡ nhưng dá»±a và o núi mở ra cho nên khà thế tá»± nhiên mà có.
Giống như biết được nghi vấn trong lòng Ká»· Nhược Trần, Thượng Thu Thá»§y cháºm rãi nói:
"Nhược Trần sư huynh, đó chÃnh là chá»— ở cá»§a CÆ¡ Băng Tiên."
Ká»· Nhược Trần ngạc nhiên, căn nhà gá»— kia thô ráp đơn sÆ¡, trông chỉ có khoảng má»™t gian, cho dù chá»— ở cá»§a đệ tá» tầm thưá»ng cÅ©ng lá»›n hÆ¡n thế nà y và i lần. Trên nhà gá»— có má»™t tấm biển đồng, mÆ¡ hồ có thể nháºn ra hai chữ "Băng Tâm".
Căn nhà gỗ như thế nà y lại là chỗ ở của Cơ Băng Tiên hay sao? Hơn nữa đêm hôm khuya khoắt, Thượng Thu Thủy kéo mình chạy tới chỗ ở của Cơ Băng Tiên là m cái gì?
Lúc nà y bên tai Ká»· Nhược Trần bá»—ng nhiên vang lên má»™t tiếng rÃt giống như tiếng hô hấp cá»§a... cá»± thú. Hắn kinh ngạc quay đấu thì thấy Thượng Thu Thá»§y hai mắt khép há», Ä‘ang tá»± hÃt má»™t thÆ¡i tháºt sâu rồi lại nhè nhẹ thở ra.
Äiá»u tức má»™t lúc, Thượng Thu Thá»§y lấy ra má»™t cái búa nhò mà u Ä‘en giÆ¡ lên trước gió. Trong nháy mắt nó đã biến thà nh má»™t cái búa có chuôi dà i hÆ¡n 4 xÃch. Mặt búa rá»™ng như má»™t cái ô lá»›n! Búa lá»›n hình thà nh trên không trung, vô thà nh vô tức bổ và o nham thạch cứng rắn, sâu tá»›i hÆ¡n hai xÃch (1 xÃch= 1/3 mét), má»›i dừng lại được.
Búa lá»›n Ä‘en kịt, mÆ¡ hồ có thể nháºn ra những ám văn trên lưỡi và thân, hiển nhiên là bên trong có chứa Ä‘iá»u huyá»n diệu. Cái búa nà y hình dáng cổ xưa, cán búa trông như má»™t cái miệng bát, nhìn và o thế bổ xuống thôi cÅ©ng Ä‘oán được nó nặng chừng trăm cân.
Năm ngón tay phải cá»§a Thượng Thu Thá»§y mở ra như lan, nhẹ nhà ng cầm lầy cán búa. Dưới ánh trăng, bà n tay trắng cá»§a hắn đối láºp hoà n toà n vá»›i cán búa mà u Ä‘en.
Hắn từ từ nói:
"Cái phủ nà y đã có từ 800 năm trước, nặng 880 cân, hung lệ độc ác vô cùng, sắc bén không gì không phá nổi, có tên là Vong Tình."
Khi tuế khảo trong Äạo Äức tông, đại Ä‘a số đệ tá» Ä‘á»u lấy má»™c kiếm đối địch. Äây là lần đầu tiên Ká»· Nhược Trần nhìn thấy binh khà ác hiểm như váºy, nhịn không được ngạc nhiên nói:
"Thu Thủy sư huynh, đây là ..."
Thượng Thu Thá»§y cưá»i má»™t tiếng, nói:
"Láºp tức sẽ biết liá»n!"
Chẳng thấy Thượng Thu Thúy cố sức chút nà o mà chiếc búa lá»›n đã tách khói cá»± nham, nhẹ nhà ng giống như là không trá»ng lượng, hắn lại lấy vòng tay cá»§a mình ra, ném xuống mặt đất, nhất thá»i gió lá»›n bốc lên bốn phÃa, là m cho tóc hắn bay cuồn cuá»™n như cá»!
Dưới sá»± ngạc nhiên cá»§a Ká»· Nhược Trần, Thượng Thu Thúy dáng ngưá»i mảnh khảnh, giÆ¡ cao búa lá»›n, lao tá»›i nhà gá»— như má»™t đạo sấm sét, sau đó má»™t cước đá văng cá»a phòng, xông và o bên trong!
|
Äã có 3 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a Lôi Äế
|
|

10-06-2011, 06:34 PM
|
 |
Cuộc Sống Có Gì Vui Không?
|
|
Tham gia: May 2010
Äến từ: đâu còn lâu má»›i nói
Bà i gởi: 10,221
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 6 giá»
Thanks: 3,838
Thanked 170,654 Times in 8,347 Posts
|
|
Trần Duyên
Tác Giả: Yên Vũ Giang Nam
Chương 13: Giai nhân. (6)
Äả tá»±: Phong Lưu – Lương SÆ¡n Bạc
Dịch: Thanh Thanh
Nguồn: Sưu tầm
Cá»a gá»— rung chuyển, kêu lên những tiếng chói tai. Vốn nó bị đá tung ra, thì nay lại tụ động đóng lại.
Trong khoảng khắc nhà gá»— mở cá»a, Ká»· Nhược Trần chỉ cảm thấy nó Ä‘en kịt, chẳng nhìn rõ tình hình bên trong là như thế nà o. Lúc Thượng Thu Thá»§y nhảy và o trong phòng, ở cá»a sổ lại có má»™t đạo quang mang hiện lên không má»™t tiếng động.
Ở trong vách núi, dưới ánh trăng có một căn nhà gỗ đứng đó, cô tịch và lặng lẽ.
Nếu như không phải có vết bổ sâu của đại phủ, mùi hương nhà n nhạt của Thượng Thu Thủy theo gió đi tới thì Kỷ Nhược Trần có lẽ đã hoà i nghi hình như mình đang là m mơ.
Thá»i gian khoảng má»™t nén hương trôi qua, gian nhà gá»— vẫn im lặng đứng đó, an tÄ©nh vô cùng.
Ká»· Nhược Trần nhịn không nổi nữa, chạy tá»›i căn nhà gá»—, trong lòng hắn lo lắng cho an nguy cá»§a Thượng Thu Thá»§y. Huống chi khi Thượng Thu Thá»§y Ä‘i và o trong căn nhà gá»— vá»›i khà thế quyết liệt như váºy, hoà n toà n không giống như bản tÃnh cá»§a hắn trước đây, giống như...
Giống như má»™t thiếu nữ tuyệt sắc Ä‘ang đối mặt vá»›i thiên quân vạn mã, nếu như không chạy trốn thì sẽ bị chết tráºn. Äây chÃnh là loại khà thế cương liệt và tuyệt vá»ng!
Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên tinh táo lại, từ trong lòng hắn có hà n ý là m cho hắn thất kinh. Thượng Thu Thủy nà y vô cùng cổ quái, quanh thân hắn luôn có áp lực là m cho hắn phải nghĩ ngợi lung tung.
Trong lúc hắn còn Ä‘ang nghÄ© ngợi thì dưá»ng như có má»™t là n gió nhẹ thổi qua. Ká»· Nhược Trần dừng bước chăm chú nhìn và o luồng gió đó, hình như có ngưá»i có gì đó Ä‘ang thở!
Ká»· Nhược Trần cháºm rãi xoay ngưá»i lại.
Cách đó mấy trượng có má»™t chiếc búa Ä‘ang cắm và o đá tá»›i ná»a, chẳng phải là Vong Tình thì là cái gì!
Cái đại phá»§ nà y giống như bay tá»›i từ trong cõi u minh. Khi Ká»· Nhược Trần bước qua, mấy cá»ng tóc vô tình bị cắt đứt mà hắn chẳng có cảm giác gì!
Phá»§ ở đây, váºy thì ngưá»i ở đâu?
Két má»™t tiếng, cánh cá»a lại mở ra lần thứ hai, dưá»ng như lại có má»™t là n gió nữa nhẹ nhà ng thổi qua, rÆ¡i xuống chân cá»§a Ká»· Nhược Trần.
Cánh cá»a gá»— lại khép lại, trong khoảng thá»i gian cá»a mở, Ká»· Nhược Trần vẫn cảm thấy bên trong hoà n toà n Ä‘en đặc.
Kỷ Nhược Trần nhìn căn nhà gỗ một chút rồi lại nhìn Thượng Thu Thủy nằm dưới chân mình, thân hình hắn không có vết thương, nhưng cũng không đứng lên nổi, hắn cảm thấy da đầu mình tê dại, trong lòng lạnh buốt.
Thượng Thu Thá»§y miá»…n cưỡng cưá»i cưá»i, hướng Ká»· Nhược Trần vươn tay, nói:
"Nhược Trần huynh, mau kéo ta lên... Ai nha!"
Ká»· Nhược Trần vừa thấy Thượng Thu Thá»§y đưa tay, đã biết thương thế cá»§a hắn nặng tá»›i mức không đứng dáºy nổi, vì váºy má»›i cắn răng cầm tay Thượng Thu Thá»§y kéo hắn lên.
Thế nhưng khi hắn nghe thây Thượng Thu Thá»§y gá»i mình là Nhược Trần huynh thay vì Nhược Trần sư huynh, chỉ thiếu Ä‘i má»™t từ thôi nhưng hà m nghÄ©a lại khác nhau vô cùng.
Thượng Thu Thá»§y bị trá»ng thương, trung khà không đủ, thanh âm dưá»ng như nghe được mà cÅ©ng như nghe không được, chỉ má»™t câu kéo lên thôi mà cảm thây ôn nhu vô cùng, giống như là rên rỉ.
Kỷ Nhược Trần sợ hãi, cánh tay bỗng nhiên run lên, thiếu chút nữa thì hất Thượng Thu Thúy ngã xuống đất.
Ká»· Nhược Trần cả kinh, vá»™i và ng kéo lại, đỡ Thượng Thu Thá»§y lên. Lúc nà y hắn không cho phép hắn do dá»±, đà nh cắn răng má»™t cái, thở sâu rồi lại nhá»› lại lúc còn nhá» mình cô độc trong cánh đồng tuyết, đối mặt vá»›i độc lang, trong thá»i khắc sinh tá», đà nh phải nắm lấy thắt lưng cá»§a Thượng Thu Thá»§y kéo lên.
Thượng Thu Thủy ho khan mấy tiếng, lại chỉ hướng đại phủ, không còn sức lực, nói:
"Nhược Trần huynh, Vong Tình..."
Kỷ Nhược Trần nhìn cái búa 880 cân mà trên mặt hiện lên vẻ khó khăn, nói:
"Cái pháp bảo nà y quá nặng, huynh tự thu nó vỠtrước đi."
Thượng Thu Thá»§y cưá»i khổ nói:
"Chân nguyên của ta đã hao tổn hết, còn sức đâu mà là m?"
Ká»· Nhược Trần không còn cách nà o khác, đà nh phải nắm lấy cán búa, hÃt má»™t hÆ¡i, váºn khởi chân nguyên, má»™t tay cầm Vong Tình nhấc lên.
Khi hắn mới cầm Vong Tình và o trong tay, đã cảm nhặn được đồ vặt nặng 880 cân có vị gì, trong tay hắn đã có cảm giác đau đớn, thế mới biết, chẳng dễ dà ng gì để trở thà nh cao đồ của Bắc Cực cung.
Ká»· Nhược Trần không muốn kinh động tá»›i các đệ tá» cá»§a Thưá»ng Dương cung, má»™t tay đỡ Thượng Thu Thá»§y, má»™t tay kéo Vong Tình vòng qua nÆ¡i nà y, Ä‘i vá» hướng Tác Kiá»u.
Äi được má»™t quãng đưá»ng, Ká»· Nhược Trần má»›i há»i:
"Thu Thủy sư huynh, đó là ..."
"Luáºn bà n."
"Luáºn bà n? Luáºn bà n sao lại bị thương nặng như váºy? Huynh có thù riêng vá»›i CÆ¡ Băng Tiên phải không?"
Thượng Thu Thá»§y khẽ cưá»i nói: "Băng Tiên là hảo tá»· muá»™i cá»§a ta, sao ta lại có cừu oán vá»›i nà ng ấy được chứ? Kỳ thá»±c Băng Tiên hạ thá»§ vô cùng có chừng má»±c... A, thương thế cá»§a ta như thế nà y, là có khác vá»›i khi luáºn bà n vá»›i các đệ tá» trong cung. Chá»— khác đó là ta tìm huynh ấy liá»u mạng, nhưng nà ng ấy đánh ta chỉ là luáºn bà n..."
Ká»· Nhược Trần cảm thấy buồn cưá»i.
Thượng Thu Thá»§y ho khan và i tiếng, lại nói: "Nhược Trần sư huynh, cho dù như thế nà o thì huynh cÅ©ng nên gặp CÆ¡ Băng Tiên má»™t lần, có cùng nà ng giao thá»§ trong chốc lát nhưng mà huynh sẽ tuyệt đối không hối háºn."
Kỷ Nhược Trần kinh ngạc nói:
"Nà ng ấy rất khó gặp ư?"
"Băng Tiên không khách khà vá»›i ngưá»i khác, trong lúc tuế khảo bình thưá»ng má»›i gặp nà ng ấy má»™t lần, muốn gặp được hai lần thì tốc độ tu luyện phải Ä‘uổi theo được tốc độ tu luyện cá»§a nà ng ấy, việc nà y ai có thể là m được? Nhưng mà Nhược Trần sư huynh không cần nản lòng, ta có má»™t biện pháp tốt có thể là m cho huynh trong má»™t thá»i gian ngắn gặp được nà ng ấy."
Thượng Thu Thủy hơi thở như lan nói.
Ká»· Nhược Trần là hạng ngưá»i thông minh, láºp tức hừ má»™t tiếng, sắc mặt hết sức khó coi, nói:
"Không phải là liá»u mạng giống như huynh đấy chứ?"
"Nhược Trần sư huynh quả nhiên thông minh!"
"...Chuyện nà y... không cần."
"Nhược Trần sư huynh không cần lo lắng, Băng Tiên là ngưá»i có chừng má»±c, bị nà ng ấy đánh không chết được đâu..."
"Không cần!"
Thượng Thu Thá»§y thở dà i má»™t tiếng, nói: "Ta còn tưá»ng rằng Nhược Trần sư huynh má»™t thân hà o dÅ©ng, khác hẳn Lý Huyá»n Chân, nhưng mà ai ngá» cùng là đồ nhát gan như nhau! Trước kia ta cùng vá»›i Lý Huyá»n Chân đồng thá»i tìm CÆ¡ Băng Tiên luáºn bà n, thế nhưng má»™t năm trước Lý Huyá»n Chân bị đánh cho sợ, không muốn tiếp tục nên từ đó không bao giá»...bước chân và o chá»— cá»§a CÆ¡ Băng Tiên má»™t bước, cho nên năm nay hắn không còn là đối thá»§ cá»§a ta trong kỳ tuế khảo nữa. Äây chÃnh là ý cá»§a ta, thắng hai ngưá»i bá»n há» chỉ là chuyện nước chảy thà nh sông."
Kỷ Nhược Trần ngạc nhiên nói:
"Nói như váºy, Thu Thá»§y sư huynh thưá»ng hay tìm CÆ¡ Băng Tiên 'Luáºn bà n'?"
"Cháºm thì ba tháng, lâu thì ná»a năm, chắc chắn ta sẽ xông và o căn phòng đó má»™t lần."
Lúc nà y Kỷ Nhược Trần mới cảm giác được chân nguyên của Thượng Thu Thuy yếu ớt cực kỳ, thân thể lạnh lẽo, quần áo hoà n toà n bị mồ hôi lạnh là m cho ướt đẫm, thân hình thỉnh thoảng run nhè nhẹ, hiển nhiên là đau đớn vô cùng.
Ká»· Nhược Trần không khá»i có chút bá»™i phục, nói:
"Hóa ra Thu Thá»§y sư huynh cÅ©ng là ngưá»i cương liệt, thảo nà o mà tu vi lại tiến nhanh như váºy. Chiến bại như nước lÅ©, nhưng..."
Hắn nói được phân ná»a đã bị Thượng Thu Thá»§y cắt ngang:
"Sai rồi, là khi bại khi thắng..."
"A? Chuyện nà y... dưá»ng như có chút khác biệt?"
"ÄÆ°Æ¡ng nhiên là khác biệt!"
"Khác biệt ở chỗ nà o?"
"Khà thế khác nhau!"
|
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a Lôi Äế
|
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
***********, ãèäðîìåòöåíòð, àíèìàöèÿ, çàêàç, chanduyen, çíàìåíèòîñòè, dau pha thuong khung, dinh cap luu manh, doc truyen tran duyen, ebook trần duyên, hoang tran duyen, ïåäàãîãè÷åñêèõ, ïîäðîñòêîâîå, ïðîñòèòóòêè, lạc vương phi - 4vn, luongson tran duyen, luongsonbac tran duyen, ñàëîí, ñóáàðó, ñóìêè, òàíöû, òåõíèêà, òèïîãðàôèÿ, öèôðîãðàä, tac gia yen vu giang nam, tam cuu nhan duyenyên, tien hiep tran duyen 4vn, tr?n duyên 4vn, trâ?n duyên 4vn, tran duyej, tran duyen, tran duyen 4vn, tran duyen 4vn eu, tran duyen convert, tran duyen loi viet, tran duyen luong son bac, tran duyen luongsonbac, tran duyen prc, tran duyen tien hiep, tran duyen truyen dich, tran duyn, tranduyen, tranduyen.com, trần duyên 4vn, trần duyên 4vn.eu, trần duyên, trần duyên - 4vn, trần duyên 4vn, trần duyên convert, trần duyên full, trần duyên tuchangioi, trần duyên yên vŨ, trần duyên yên vÅ©, trần duyen 4vn, truyện trần duyên, truyen dich tran duyen, truyen tran duyen, uyen vu gian nam, yên vÅ© giang nam, yên vũ giang nam, yến vÅ© giang nam, yeen vu giang nam, yen vu giang na, yen vu giang nam, yenvugiangnam, yyên vÅ© giang nam  |
| |