Quân Lâm Thiên Hạ Tác giả : Khai Hoang -----oo0oo-----
Chương 501: Đoạt đan kỳ mưu.
Nhóm dịch: Dungnhi
Sưu Tầm by MTQ---4vn
Thu hồi lại kim long thủ trạc, Nhạc Vũ cầm đồ vật, cảm thấy bản lĩnh luyện chế của người này chẳng qua thật tầm thường, toàn bộ phù triện linh trận bên trong, cũng chỉ thuộc trình độ không tới đâu, muốn đem luyện hóa cũng chỉ thật đơn giản.
Duy chỉ có mấy vạn Huyền Thanh Thủy Mẫu bên trong, tuy không bằng Huyền Âm Cự Thủy mà hắn chuẩn bị dùng cho Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết, nhưng cũng xem như là bảo vật tiên thiên chínhu. Đừng xem chỉ là một chiếc khăn gấm, nhưng nếu thả ra liền có thể tương đương với một hồ nước rộng chừng mười mấy vạn thước vuông. Quả nhiên vô cùng thần diệu, thậm chí Nhạc Vũ còn nảy lên chủ ý, đợi đến ngày sau khi tu vi đột phá cảnh giới Nguyên Anh, có đầy đủ pháp lực, có thể đem vật này luyện chế thêm một lần.
Ước chừng ba khắc sau, Nhạc Vũ đã có thể hoàn toàn sử dụng được pháp bảo này. Nhưng hiện tại đã không còn mục tiêu nào thích hợp, những tu sĩ đứng tương đối gần, hiện tại ai cũng đang đề phòng hắn. Duy chỉ có mấy tu sĩ Kim Đan đã sắp vẫn lạc, lúc bịthương nặng đều bỏ chạy về hướng hắn. Hơn phân nửa đã thành công chạy trốn, duy chỉ có hai người vẫn lạc ngay trước mắt hắn, được hắn cứu lại Kim Đan, giới chỉ cũng liền rơi vào trong tay Nhạc Vũ. Chẳng qua hai giới chỉ kia cộng lại cũng chỉ có bảy trăm vạn linh thạch, chỉ tiếc pháp bảo huyền binh đều không lọt được vào mắt hắn.
Nhạc Vũ âm thầm tự giễu, hắn không muốn chủ động xuất thủ cướp đoạt, là vì biết rõ tu hành không dễ dàng, cũng không cáchnào chủ động, bởi vì những người kia không có ân oán gì với mình, thậm chí cũng không vì ích lợi mà hạ thủ độc ác với họ.
Như vậy chỉ cần cứu mạng cho người ta, sau đó lấy vật, như vậy vừa có thể yên tâm thoải mái, vừa không cần gây thêm cường địchcho tông môn.
Bất quá dần dần, theo thời gian trôi qua, những ánh mắt không cóý tốt từ từ tăng thêm nhiều.
Sắc mặt Nhạc Vũ không chút thay đổi, nhưng khóe môi khẽ nhếchlên. Hắn biết lực chấn nhiếp khi hắn cùng Sơ Tam cùng Đằng Huyền thi triển ba loại thần thông giết chết tu sĩ áo lam đã từ từbiến mất.
Hiện tại trong mắt mọi người, hắn phảng phất giống như một đứa bé mang theo bảo bối đầy người, bản thân có trọng bảo nhưng không đủ khả năng tự vệ, cùng bốn quả Vô Cực Thiên Đan kim hệbiến dị, giá trị không kém, nhiều lắm nhìn hắn chỉ cảm thấy có chút nguy hiểm mà thôi.
Nếu không lấy được Vô Cực Thiên Đan, nhưng có thể đoạt được vài món bảo vật trên người hắn, như vậy thu hoạch cũng rất không tệ.
Ngay khi những ánh mắt quét tới kia đang có vẻ như muốn xông qua, Nhạc Vũ lại nhìn vào chút ít Vô Cực Thiên Đan còn trên cành, trong lòng có chút tiếc nuối, loại dược vật này có ích cho tu sĩNguyên Anh, cũng có hiệu quả rèn luyện nguyên thần, bản thân hắn cũng có một chút, có thể cải thiện tác dụng của thể chất kim hệ, chẳng qua hiệu dụng không lớn, những linh quả biến dị kia thực sự rất khó đạt được.
Tuy hắn không có lòng dạ đoạt vật, nhưng nếu đã đi đến nơi này tay không trở về, cuối cùng thật có chút tiếc nuối.
Thật ra muốn lấy được vật này cũng thật dễ dàng, vẫn đề là sau đólàm sao chạy trốn dưới mắt những người kia. Những người kia nhìn qua như đang liều mạng, thật ra đều giữ lại một phần thực lực, chỉxem suốt mấy canh giờ nhưng chỉ có gần ba mươi tu sĩ vẫn lạc liền có thể biết rõ.
Ở trong nháy mắt, trong lòng Nhạc Vũ khẽ động, cảm giác được tin tức từ chỗ Chiến Tuyết truyền đến.
Đã không theo dõi nữa? Xem ra hai người kia đã cảm giác được cógì không đúng, mới một ngày thời gian mà thôi, tên Phong Bạch kia cũng đúng là hồ ly, nếu như vậy nơi này thật không thể tiếp tục ở lâu. Ân, Chiến Tuyết?
Nghĩ tới đây, trên mặt Nhạc Vũ nhất thời lộ vẻ suy tư, cơ hồ lập tức thu hồi Cửu Sách Huyền Hạo Thiêm, từ từ lui về phía sau.
Cử động của hắn làm những người mang ý đồ đều cảm thấy hơi tiếc nuối, nhưng cuối cùng vẫn sợ hãi hắn. Vừa rồi uy thế dễ dàng đánh chết một vị tu sĩ Nguyên Anh, sợ ném chuột vỡ đồ, cũng không ai dám chủ động ra tay, cũng không có người nào đuổi theo, chỉ đứng nhìn Nhạc Vũ xa xa rời đi.
Thối lui ra khỏi đỉnh núi, Nhạc Vũ đi theo hướng đông ước chừng năm mươi dặm, lại xâm nhập vào bên trong Vu trận, mới triệu hoán Chiến Tuyết. Hắn đánh giá nàng từ trên xuống dưới, thấy giờ phút này nàng vẫn hoàn hảo không hề bị thương gì, lộ vẻ chưa từng trải qua chiến đấu, mới cảm thấy yên lòng. Tiếp theo hắn lại cởi Hắc Diệu Vân Chướng Y trên người giao cho nàng.
Chiến Tuyết trao đổi thần niệm với hắn, lần này không cần nói cũng hiểu được suy tính của hắn. Nhạc Vũ chỉ nói một câu “đi lấy một quả Thiên Đan biến dị về”, nàng liền mặc áo vào, hướng đỉnh núi nhanh chóng bay đi.
Nhạc Vũ cũng không hề dừng lại, tiếp tục xâm nhập sâu hơn, ước chừng vài phút sau, khóe môi hắn chợt nhếch lên mừng rỡ. Đúng như trong dự liệu của hắn, Chiến Tuyết cơ hồ không chút nào trở ngại đến gần những quả Vô Cực Thiên Đan kia, đã hái được một linh quả biến dị vào tay.
Sau đó ngay khi Nhạc Vũ bắt đầu kháp thủ ấn điều khiển Huyền Sát Luyện Thi, toàn lực liên thông với Định Minh Châu, nhưng đột nhiên sắc mặt hắn tái nhợt một mảnh. Không phải viên Định Minh Châu mất đi hiệu lực, mà là ý chí của Chiến Tuyết mơ hồ đang kháng cự, không muốn nghe lệnh trở về.
Với tính tình của Chiến Tuyết, giờ phút này tuyệt đối không thểphản bội ta. Rốt cục nàng đang muốn làm gì? Chẳng lẽ còn muốn lấy thêm một quả Vô Cực Thiên Đan khác?
Nhạc Vũ khẩn trương, hắn cơ hồ có thể tưởng tượng bốn bề toàn làđịch nhân, dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng phải vẫn lạc, hắn thực sựcảm thấy tình hình của Chiến Tuyết nguy hiểm thế nào.
Trong lòng hắn nôn nóng, không chút tự chủ lập tức thôi diễn Vu trận chung quanh, lúc này thật không may, hắn ném ra mấy viên linh thạch đều liên tục xúc động vài nơi cấm chế.
Ngay khi Nhạc Vũ vừa lấy lại tinh thần chật vật xử trí, trong thần niệm cảm thấy Chiến Tuyết đã giảm bớt kháng cự. Nhạc Vũ vôcùng mừng rỡ, hai tay lập tức kháp thủ ấn, chỉ tích tắc sau Chiến Tuyết toàn thân bị thương nặng, quần áo gần như vỡ nát từ trong hư không xuyên ra. Trong bàn tay phải vẫn nắm chặt hai linh quảmàu vàng, còn có hai Vô Cực Thiên Đan, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt còn đọng đầy nụ cười.
Nhạc Vũ vừa tức giận lại vừa cảm động. Hắn vội vã xuất ra đạo pháp thủy hệ giúp khôi phục, hỗ trợ Chiến Tuyết khôi phục lại thương thế. Nhưng cũng không lập tức lấy Vô Cực Thiên Đan, chỉvung tay tát mạnh một cái vào mặt Chiến Tuyết.
Theo tiếng vang thanh thúy, vẻ mặt Chiến Tuyết kinh ngạc, sau một lúc lâu mới chợt phản ứng, tay bụm mặt yên lặng nhìn Nhạc Vũ, tựa hồ không biết mình đã làm sai điều gì, hai mắt ướt đẫm nhìn hắn, thật sự vô cùng đáng thương.
Nhạc Vũ thấy thế khẽ thở dài, bất đắc dĩ đành chịu thua, đưa tayvuốt vuốt đầu Chiến Tuyết nói:
Sau này không được lỗ mãng như thế nữa. Nếu còn cãi lệnh của ta, ta sẽ xóa đi linh thức của ngươi! Vật này mặc dù tốt, nhưng không trọng yếu như ngươi.
Chiến Tuyết đầu tiên run rẩy, chỉ cảm thấy giọng nói của Nhạc Vũ vô cùng nghiêm nghị cứng rắn chưa có bao giờ. Ngay sau đó lại như ý thức được điều gì, trong mắt hiện lên một đoàn quang mang,ánh mắt sáng ngời nhìn Nhạc Vũ.
Trong lúc đang nói chuyện, Nhạc Vũ đã nhận lấy bốn quả Vô Cực Thiên Đan, vẫn còn có chút không dám tin.
Vô Cực Thiên Đan kim hệ biến dị có giá trị không kém Nguyên Trílinh quả, khiến cho các chư tông Thần Châu đem hết toàn lực tranh đoạt, cứ dễ dàng như vậy đã đến trong tay mình? Ở dưới bao nhiêuánh mắt chằm chằm, Chiến Tuyết làm sao làm được? Chẳng lẽ thật sự nhờ vào Điên Đảo Thái Hư Lưu Ly Bích công pháp?
Trong lòng Nhạc Vũ chợt tò mò, vừa định hỏi thăm, đột nhiên chỉcảm thấy linh lực trên bầu trời chợt ba động một trận, hắn ngạc nhiên đưa mắt nhìn lên không trung, ngay lập tức ánh mắt liền bịquang mang màu bạc chiếu tới choáng váng chói mắt.
Chỉ thấy ước chừng sáu ngàn thước giữa không trung, một vật thểcó những răng cưa vây tròn chẳng khác gì những lưỡi dao găm đang xoay xoay bay lên, hướng bên này bay tới. Vật thể không ngừng xé rách cấm chế Vu trận trên không trung, tạo ra từng đoàn từng đoàn sáng nổ vang như tiếng pháo. Tựa hồ như muốn toàn lực tránh thoát khỏi phiến không gian này, lại bị một cỗ lực lượng khổng lồ ràng buộc, vì thế không thể thoát thân. Một ít sóng triều linh lực chấn động không dứt, cùng tiếng vang chói tai làm Nhạc Vũ cảm thấy khí huyết dao động, Kim Đan trong cơ thể ba động không ngừng, triều tịch linh lực hỗn loạn đánh sâu vào, xuất hiện thoáng buông lỏng. Ở bên cạnh hắn Chiến Tuyết vốn bị thương không nhẹ, gương mặt càng không chút huyết sắc.
Nhạc Vũ theo bản năng mở ra Băng Diễm Huyền Quang Chướng đem bản thân mình cùng Chiến Tuyết đều bao phủ bên trong. Hai mắt tránh thoát đoàn quang hoa trên bầu trời, tránh khỏi bị thương.
Đây là tiên khí xuất thế bên trong trí nhớ của người nọ! Thật không ngờ thanh thế quá lớn!
Cho tới lúc này Nhạc Vũ mới hiểu rõ vì sao một năm trước lại cóthật nhiều tu sĩ Kim Đan vẫn lạc nơi đây. Dưới uy danh của tiên bảo kinh người như vậy, nếu không có bản lĩnh hơn người, cho dù là tu sĩ Kim Đan cũng khó thể sống sót trong phạm vi trăm dặm. Trước đó hắn còn có chút ảo tưởng đối với tiên bảo kia, nhưng hiện tại hắn đã hoàn toàn không dám có chút ý tưởng nào nữa.
Chỉ là Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn hắn còn chưa thể tùy ý thao túng, bảo vật tiên gia như vậy, tuyệt không phải hắn có thể khống chế.
Trong lòng vừa lướt qua ý nghĩ này, liền nhìn thấy mấy đạo nhân ảnh chợt phá không bay ra, đánh úp về phía đao luân trên bầu trời. Có người từ ngoài mấy trăm dặm, hoặc từ trong tầng mây bay ra, nhắm đao luân màu bạc trên không trung đánh tới. Cấm chế pháp trận trên không trung hoàn toàn không thể ngăn chặn.
Nhưng ngay khi mấy người kia thật khó khăn mới tiến tới gần, đao luân ngân sắc đột nhiên co rụt lại, đảo mắt liền không thấy bóng dáng.
Đây là Đại Thừa tu sĩ!
Thân thể Nhạc Vũ chấn động, âm thầm cảm thấy hoảng sợ. Ngaysau đó chợt cảm thấy kinh hãi, chợt nghĩ nếu bậc chí bảo như vậy rơi vào trong tay những tu sĩ Đại Thừa cảnh kia, trong lòng hắn chợt cảm thấy rét lạnh.
Cho dù ta không lấy được, cũng không cho vật kia rơi vào trong taynhững người khác!
Dù nghĩ như thế, nhưng trong lòng Nhạc Vũ cũng biết mình cũng không khả năng làm được việc này, chỉ đành nghĩ thầm như thế màthôi.
Ngay khi hắn còn đang tính toán kế tiếp nên làm sao hành động, cảkhông gian suốt mấy ngàn dặm cũng đang có vô số người vừa thu hồi ánh mắt quái dị…
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quân Lâm Thiên Hạ Tác giả : Khai Hoang -----oo0oo-----
Chương 502: Tìm kiếm địa phương đột phá.
Nhóm dịch: Dungnhi
Sưu Tầm by MTQ---4vn
Ở phía đông Mãng Hoang cự trạch có mười mấy nhân ảnh đang lơlửng trên bầu trời.
Nơi này ngoài ra còn có thêm mấy trăm tu sĩ Linh Hư cảnh của chưtông, thậm chí có cả Kim Đan cảnh đang tìm tòi chung quanh, song đối với mười mấy người đang đứng lơ lửng trên cao kia lại làm nhưkhông hề nhìn thấy.
Nguyên Dương Đao Luân, theo ghi chép của tông môn, quả nhiên không hề có chút khoa trương.
Một tiếng than khẽ kinh ngạc, ở trước mặt người có mái tóc hoa râm nhưng tướng mạo lại vô cùng trẻ tuổi chính là một màn sáng, bên trong vừa vặn chiếu ra hình ảnh của đao luân ngân sắc đang xoay tròn chung quanh không trung.
Trông thấy cảnh này, không chỉ là tu sĩ có hình dáng thiếu niên kia, dù mười mấy người đứng phía sau hắn đều lộ ra ánh mắt than thở sợ hãi.
Một thanh sam tu sĩ tuổi tác cũng không lớn lắm đang đứng bên cạnh, thấy thế lên tiếng than thở:
Huyền Tĩnh sư huynh, phương pháp Súc Thiên Thấu Ảnh của ngươi càng lúc càng lợi hại! Cho dù là địa phương này cũng không thể che giấu được.
Chuyện nhỏ mà thôi!
Thiếu niên thoáng cười nhẹ, cũng không để ý, vung tay lên nói:
Nếu vật này đã xuất thế, Thiết Ly, ngươi có thể tiến vào. Sau khi đi vào, chú ý không được xung đột với người của Đông Dương cùng Tử Nghiễn, nếu thật sự cần thiết, không được lưu lại hậu hoạn.
Thanh âm hắn vừa rơi xuống, từ sau lưng thiếu niên lóe ra một gãnam tử trẻ tuổi mặt mũi lạnh lùng, trên gò má có vết sẹo dài, yên lặng hướng hai người thi lễ thật sâu, giá ngự huyền binh dưới chân xông vào phiến không gian vặn vẹo trước mặt, sau đó thân ảnh chợt biến mất. Nhìn kỹ hình dáng của huyền binh kia, cơ hồ giống như đúc đao luân ngân sắc bên trong vầng sáng.
Lúc này thanh sam tu sĩ chợt cau mày:
Huyền Tĩnh sư huynh, tính cách cùng lòng dạ độc ác như đồ đệngươi, nếu hắn đi vào, chỉ sợ sẽ chọc họa. Chỉ sợ khi hắn phát điên dù là Đông Dương tông chủ cũng dám giết, ngươi lại yên tâm nhưvậy sao? Lại nói bên trong còn có vài vị tu sĩ Đại Thừa kỳ.
Chỉ cần không đem Nhân Hoàng kia giết chết, thiên hạ này cóchuyện gì chúng ta không gánh nổi.
Thiếu niên kia cười nhẹ một tiếng, không chút nào để ý:
Lại nói tiên bảo kia đã sớm có linh trí, tự biết chọn chủ. Nếu tu vi cao có thể hàng phục, như vậy sư phụ tổ tông của chúng ta năm xưa cũng sẽ không phí hết tâm cơ cũng không sao lấy được, ngược lại còn bị Cửu Cửu thiên kiếp, tọa hóa chuyển thế. Đi tới khu vực trọng yếu, Đại Thừa cảnh như chúng ta căn bản không cách nào tiến vào. Khi hài tử Thiết Ly mới nhập môn, ta từng suy tính qua cho hắn, có được gần chín thành cơ hội đạt được bảo vật này.
Chín thành? Không trách được những năm này sư huynh ưu ái đối với hắn như vậy! Thậm chí không tiếc hao tổn pháp lực bồi dưỡng cho hắn.
Tựa hồ là lần đầu tiên nghe nói về việc này, tay tu sĩ kia khẽ run, trong mắt tràn đầy vẻ phấn chấn:
Chẳng qua tiên bảo kia, lấy tu vi Nguyên Anh của hắn, có thể giángự tiên bảo sao?
Nguyên Dương Đao Luân, tuy bên trong tiên binh là vật yếu nhất, nhưng cũng đã có thiên tiên cảnh giới. Dù cả ta cũng không thể giángự, huống chi là Thiết Ly? Nguyên linh tiên bảo kia cho dù chịu theo hắn đi ra ngoài, cũng chỉ muốn mượn lực lượng tông ta đểchữa trị bản thân mà thôi. Nếu được nó hứa hẹn, ở tông ta bảo hộ ba bốn ngàn năm, đã là hi vọng. Chẳng khác gì lại có thêm một vịTán Tiên bên trong tông môn.
Nói tới đây, thiếu niên tên Huyền Tĩnh khựng lại, tựa hồ trong lòng nghĩ ra điều gì, nói:
Đám Yêu tộc kia cũng đã tới, tựa hồ đang theo dõi ta và ngươi!
Thanh sam tu sĩ nghe vậy nhắm mắt, thần hồn điều tra khắp mọi nơi. Ngay sau đó chợt hừ lạnh một tiếng, sắc mặt vô cùng khó xem.
Đây là thủ đoạn của Yêu tộc, những loài cầm thú như vậy, phần lớn đều dựa vào huyết mạch truyền thừa, không tinh thông trận đạo. Bọn họ vốn không thực lực tranh đoạt của tu sĩ nhân tộc, nếu cóđược động phủ tiền nhân lưu lại, hơn phân nửa sẽ nghe tin tức chạy tới, thủ ngay bên ngoài, nhưng nếu có người đi ra sẽ lập tức xuất thủ tập kích. Đại đa số thời gian sẽ khó đắc thủ, nhưng thỉnh thoảng vẫn có tu sĩ nhân loại đều mất cả người lẫn của.
Thanh sam tu sĩ đối với việc này vốn không thèm để ý, nhưng nếu mục tiêu của những Yêu tộc kia chính là mình, thực sự cảm thấy cóchút không được tự nhiên.
Bên trong thần mộ, tâm tình Nhạc Vũ liên tục kích động, qua thật lâu mới có chút bình tĩnh. Vào lúc này trong tay của hắn tuy cầm hai chí bảo giá trị tới mấy ức linh thạch, nhưng cũng không còn cách nào hấp dẫn được lực chú ý của hắn. Trong đầu hắn chỉ quanh quẩn hình ảnh đao luân ngân sắc cắt rách bầu trời.
Uy thế cơ hồ đem cả bầu trời cắt thành hai nửa, làm hắn thật sựkhó thể lãng quên.
Nếu vì bảo vật kia, không trách cả tu sĩ Đại Thừa cũng phải mạo hiểm đi vào.
Nhạc Vũ thở dài một hơi, thu liễm tâm thần, giờ phút này Chiến Tuyết bị trọng thương, tuy dựa vào vu lực đang làm vết thương khép lại, nhưng ám kình đánh vào trong cơ thể của nàng, hắn cần dùng Ngũ Sắc Thần Quang hóa giải. Nhưng khí huyết bị hao hụt, bao nhiêu tín ngưỡng lực tụ tập được mấy hôm nay phảng phất cũng bị tiêu hao hơn phân nửa. Muốn hoàn toàn khôi phục đến nguyên dạng cũng phải cần chút thời gian.
Trước đó chỉ sợ phải dựa vào lực lượng một mình hắn đối phó với kẻ địch, Chiến Tuyết nhiều lắm chỉ có được phân nửa lực giúp đỡ.
Nếu như trước khi đao luân ngân sắc xuất thế, hắn còn có vài phần lòng tin đối với bản thân mình, nhưng hiện tại hắn đã cảm thấy không dám quá tin tưởng.
Ngũ Sắc Thần Quang cùng Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm tầng thứ tư vẫn còn quá thấp, hôm nay lại phải nhờ vào lực lượng bên ngoài tương trợ mới xong.
Trầm ngâm một thoáng, Nhạc Vũ đưa mắt chuyển qua trên tay. Hai quả Thiên Đan màu vàng dị biến bị hắn trực tiếp bỏ vào trong giới chỉ, còn lại chỉ có hai quả Vô Cực Thiên Đan bình thường.
Tu vi tăng lên quá nhanh cũng không phải là chuyện tốt, bất quáhắn đã phục dụng Nguyên Trí linh quả, đã có thêm được ba mươi năm tích lũy. Nếu thêm được một chút, nghĩ tới cũng không sao, giờ khắc này chính là lúc hắn cần có thêm chiến lực.
Hôm nay đã có đan dược, nhưng nơi tu luyện an toàn lại ở đâu đây?
Nhạc Vũ đưa mắt nhìn chung quanh, chứng kiến xung quanh đều làhình ảnh đồi núi phập phồng, cũng có Vu trận cường hãn, nhưng nghĩ tới những tu sĩ Đại Thừa, liền thấy cấm chế nơi đây cũng không có mấy uy thế, Nhạc Vũ cau mày dời ánh mắt.
Ngay sau đó hắn như có điều suy nghĩ nhìn xuống dưới chân. Nghe đồn đãi từ sau khi Vu Yêu đại chiến thời hồng hoang, tất cả Yêu tộc trên thế gian liền thù hận Vu Thần thấu xương. Thậm chí trước khi hồng hoang vỡ tan, còn giúp tu sĩ nhân loại đối kháng Vu Thần.
Hắn vẫn không hiểu được nguyên nhân, vì sao những Vu Thần thượng cổ phần lớn đều từ Yêu tộc xuất thân, tại sao lại cừu hận lẫn nhau như thế?
Mà nghi vấn đó cho mãi tới khi vào nơi đây, hắn mới thoáng hiểu được một ít.
Những nhân vật cấp bậc Yêu tiên như Mộc tộc, giờ phút này hẳn đang bị phong ấn bên trong những lòng núi, trở thành nơi phát ra linh lực cho Vu trận, bao nhiêu ngày tháng đăng đẵng bị trấn áp, dùng sức lực của họ chống đỡ cho thần quốc, những Vu Thần kia bị căm hận cũng là chuyện đương nhiên.
Hay là có thể mượn lực của những Yêu tiên này?
Nhạc Vũ thử dò xét đánh ra mười mấy viên linh thạch, thừa dịp Vu trận thoáng xuất hiện khe hở, tay ấn xuống mặt đất, đem một tia thần niệm thẩm thấu vào trong lòng núi, đột nhiên sắc mặt tái nhợt, vội vàng chặt đứt thần niệm. Ở bên trong lòng núi, hắn chỉcảm thấy có một cỗ thần trí cuồng loạn không còn chút linh trí nào.
Hắc! Vài ngàn năm phong ấn, cộng thêm căm hận hành hạ vô tận, cũng đủ khiến người phát điên. Bất quá ý nghĩ của ta hẳn là không sai. Đã thuộc thảo mộc, tính tình vốn bình thản nhất, không thểnào không tìm được một ai.
Đợi sau khi cảm giác hôn mê trong thần hồn từ từ biến mất. Nhạc Vũ lại đánh ra mười mấy viên linh thạch, dùng phương pháp độn thổ liên tục đi qua ngọn núi khác. Nhưng sau khi hắn dùng tới hai canh giờ thôi diễn, tạm thời phá vỡ phong ấn, kết quả chỉ toàn làthất vọng.
Ước chừng đi sâu hơn ba trăm dặm, đi tới ngọn núi thứ mười bốn, trong mắt Nhạc Vũ rốt cục lộ ra tia vui mừng. Cuối cùng hắn đã tìm được một Yêu tiên có thể trao đổi. Tuy cảm giác Yêu tiên kia cóchút cuồng loạn, nhưng cũng có thể đáp lại thần niệm của hắn.
Chẳng qua bên trong dấy lên cảm giác thâm trầm vô tận không nhìn thấy giới hạn, lại làm Nhạc Vũ thoáng do dự. Sau đó mới đemý đồ của mình dùng thần niệm xuyên vào bên trong, chỉ sau chốc lát liền có câu trả lời. Hắn đợi thêm một lúc mới lắc đầu thu hồi hồn thức.
Thả ngươi đi ra ngoài? Ta làm gì có bản lĩnh này! Tối đa chỉ tranh thủ cơ hội cho ngươi thoát khỏi nơi đây. Hi vọng sau đó không nên gây thành đại họa, khiến cho ta biến thành công địch của tu chân giới. Người to gan như ta thực sự thế gian ít có. Nhưng nếu được hứa hẹn xem như tìm được địa phương có thể yên tâm phục dụng Vô Cực Thiên Đan.
Nhạc Vũ yên tâm, bắt đầu toàn lực thôi diễn. Lần này hắn không phải tránh khỏi cấm chế mà là toàn diện phân tích. Dùng thời gian nửa ngày, hắn xem như miễn cưỡng hoàn thành.
Sau đó hắn lại đánh ra Cửu Sách Huyền Hạo Thiêm. Không bao lâu đã trải rộng cả núi, lúc này trong lòng Nhạc Vũ khẽ động.
Thảo mộc các loại, bản tính phần lớn đều lương thiện. Nhưng cũng có kẻ như Thương Ngô. Lại nói bị phong ấn mấy vạn năm, tâm lýnhư thế nào thật sự khó hình dung nổi. Tuy nó đã dùng thần hồn thề thốt, nhưng ta cũng không thể không đề phòng, ít nhất không cho nó cơ hội gây hại.
Vừa nảy ra ý nghĩ này, Nhạc Vũ liền ngừng tay, chờ tới khoảng hai canh giờ, mới bắt đầu đánh ra Cửu Sách Huyền Hạo Thiêm, lần này bày trận lại hoàn toàn khác hẳn phương án ban đầu của hắn.
Đợi đến khi tám ngàn bốn trăm Cửu Sách Huyền Hạo Thiêm hoàn toàn bố trí xong xuôi, Vu trận nơi này đã có ba phần rưỡi nằm trong tầm khống chế của hắn. Vẫn là phương pháp bày trận mà hắn am hiểu, nhưng tuy Vu Thần không hiểu nhiều về trận đạo, cũng cóđược thành tựu cao nhất thời hồng hoang chính Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát đại trận đủ sức giết chết Đạo tổ, hắn có thể hiểu được ba thành xem như đã dùng hết toàn lực.
Ngay sau đó, Nhạc Vũ đã tìm được một nơi có vách đá rậm rạp, mở ra một hang động, lại xuất ra Vân Văn Đỉnh cùng một quả Vô Cực Thiên Đan.
Phẩm cấp của Vân Văn Đỉnh tuyệt đối không thể khống chế được linh lực của Vô Cực Thiên Đan, Tiên Thiên Kiền Li Chân Diễm của ta phẩm cấp cũng đã đủ, hỏa lực lại khó có thể kéo dài…
Trong lòng Nhạc Vũ thở dài, nhưng vẫn không chút do dự đem linh quả trong tay ném vào bên trong đỉnh.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quân Lâm Thiên Hạ Tác giả : Khai Hoang -----oo0oo-----
Chương 503: Bí phương phân đan.
Nhóm dịch: Dungnhi
Sưu Tầm by MTQ---4vn
Tiếp theo bắt đầu chế thuốc, một linh quả muốn hòa tan, cần phải có dược liệu có tính chất tương tự, thu nạp dược lực tiết ra từ bên trong.
Nhạc Vũ mở giới chỉ, gương mặt chợt ngẩn ra. Trước kia hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ tranh đoạt linh quả, mặc dù Linh Đài Tông không phải người tới đây tìm hắn, hắn cũng phải cố kỵ Lý Không Liên. Cho nên vừa mới bắt đầu, hắn cũng chưa từng chuẩn bị dược liệu đểphân lưu dược lực của Vô Cực Thiên Đan.
Ý trời đã như thế, Vô Cực Thiên Đan có thể giữ lại sáu thành dược lực cũng đã không tệ! Còn có Lý Không Liên, vì sao còn chưa nhìn thấy bóng dáng của hắn. Mặc dù bản thân hắn không đích thân tới, cũng nên phái người khác đến tìm ta. Chẳng lẽ đã bỏ đi rồi?
Nhạc Vũ chỉ cảm thấy tình hình cực kỳ quái dị, lúc trước còn ở trên đỉnh núi, hắn dùng Cửu Sách Huyền Hạo Thiêm bày ra linh trận, chính là vì đề phòng Lý Không Liên xuất thủ, nếu như vậy có thểtùy lúc dùng cách độn thổ chạy trốn. Chẳng qua không ngờ hành động đó lại trở nên dư thừa.
Chân mày cau chặt lại, Nhạc Vũ cơ hồ theo bản năng cảm giác, LýKhông Liên tuyệt sẽ không dễ dàng bỏ qua. Nhưng ngay sau đó, hắn bắt đầu chuyên tâm nhớ lại, trước kia từng xem qua phương pháp luyện chế Vô Cực Thiên Đan.
Những bí phương kia trước khi Nhạc Vũ đến đây từng xem qua bên trong Tàng Kinh Các của tông môn. Nhưng lúc này vô luận làphương thuốc nào hắn cũng không thể tìm kiếm được toàn bộ. Chỉđành dựa theo thành phần tạo thành bên trong linh dược, thay vào loại dược liệu khác.
Bên trong tài liệu ghi chép lại, xem như là đơn giản. Không có được bộ phận kia, Nhạc Vũ vẫn phải dựa vào sở học của mình để chế tạo ra phương thuốc khác. Tính toán mãi gần năm canh giờ, hắn mới miễn cưỡng gom đủ một lò đan dược.
Sau đó Nhạc Vũ lại cắt cổ tay dùng pháp lực rút ra một bộ phận máu huyết bắt đầu khắc phù văn. Liên tục đánh ra hơn trăm linh thạch, khảm vào bốn vách xung quanh, ngay trung ương kết hợp Vân Văn Đỉnh, tạo thành một tòa Ngũ Hành linh trận ngay trong hang đá.
Cho đến lúc này, hắn mới xuất ra Tiên Thiên Kiền Li Chân Diễm bên trong cơ thể, bắt đầu thiêu đốt bên dưới đỉnh.
Luyện đan không thể so sánh với luyện khí, tuy thời gian không bằng luyện khí, nhưng cần phải biết điều khiển linh lực thật tinh vi. Khi dược liệu bên trong đỉnh hòa tan, lớp vỏ của Vô Cực Thiên Đan được dược vật cùng hỏa lực đồng thời tác dụng, dần dần nứt ra.
Nhạc Vũ cũng không dám chậm trễ, hai tay liên tục đánh ra những pháp ấn thật huyền ảo, bắt đầu nỗ lực áp chế linh lực tràn ra bên trong đỉnh.
Chẳng qua Vân Văn Đỉnh dù dùng luyện chế Cửu Chuyển Trúc CơĐan vẫn có thể chịu đựng nổi, nhưng giờ phút này lại rỉ nước khắp chung quanh. Cho dù có được Ngũ Hành linh trận, cũng khó thểchống đỡ.
Nhạc Vũ hít sâu một hơi, tốc độ kết ấn trong tay bắt đầu thả chậm lại. Chẳng qua mười ngón tay vẽ ra quỹ tích, kết xuất pháp ấn càng làm cho người cảm thấy thật khó khăn vô cùng.
Tử Vân đạo nhân lưu lại Thủy Hỏa Chư Thiên Âm Dương Ngũ Luân Ấn, tổng cộng có một trăm lẻ tám quyết ấn. Phân biệt ra thiên cương địa sát hai giới, có những bộ phận hoàn toàn khác nhau. Địa Sát Bộ có bảy mươi hai ấn môn đơn giản, hiệu năng chỉ có thểmạnh hơn những thủ ấn luyện đan đứng đầu một chút, có lợi cho việc nhập môn.
Tinh hoa chân chính nằm ở Thiên Cương Bộ cuối cùng. Vô luận làthao túng thiên địa linh khí hay vận chuyển pháp lực bên trong cơthể, cũng cực kỳ phức tạp. Chẳng những cần pháp lực bản thân thật hùng hồn, đối với thao tác hồn lực cùng chân khí bản thân chi tiết cũng phải có trình độ tương đối. Nếu học xong toàn bộ thậm chí có thể luyện chế được tiên khí.
Cho đến lúc này, Nhạc Vũ chân chính nắm giữ được hoàn toàn cũng chỉ có ba thủ ấn phía trước mà thôi. Phía sau còn bốn thủ ấn tuy đãhọc xong, nhưng vẫn chưa thể vận dụng tự nhiên. Lần này cũng chỉđành nỗ lực thử nghiệm, về phần những thủ ấn còn lại cho đến nayvẫn chưa thể tìm hiểu.
Chẳng qua dược lực bên trong vẫn còn một bộ phận bị tiết lộ ra bên ngoài, tán lạc khắp nơi. Nhạc Vũ dứt khoát vận dụng pháp lực khẽ hấp, đem phần lớn dược lực phát tán hút vào bên trong cơ thể, không lâu sau, tinh thần hắn chợt chấn động, những mệt mỏi trước kia hoàn toàn biến mất.
Lợi hại! Đây là Thiên Đan có thể giúp cho tu sĩ Nguyên Anh sơ giai tiến tới cảnh giới Nguyên Anh viên mãn sao? Chỉ tiết ra một bộ phận yêu lực đã khiến cho thân thể của ta tăng thêm ba thạch lực, đạt tới gần chín trăm hai mươi thạch. Còn có thần hồn cảm giác thật ấm áp, công pháp chỉ trong chốc lát đã tăng hồn lực lên một phần trăm!
Trong nội tâm Nhạc Vũ vô cùng vui mừng, với cường độ thần hồn hôm nay của hắn, cho dù một phần trăm cũng hơn xa tu sĩ Linh Hưcảnh. Cho dù tăng trưởng một phần ngàn, cũng phải cần thời gian hai tháng khổ tu bồi dưỡng. Hiện tại dược lực bị phát tán, thật ra cũng không phải là chuyện xấu.
Khi hắn hấp thu vào, pháp lực đang tiêu hao điên cuồng gần nhưkhô kiệt cũng đang nhanh chóng khôi phục lại. Xem như đỡ tiêu hao linh đan hắn chuẩn bị sẵn để hồi phục pháp lực trước kia.
Duy nhất làm cho người cảm thấy đau đầu chính là nguyên lực bạo tăng trong cơ thể hắn, cơ hồ đem kinh mạch của hắn làm nứt vỡ, khiến cho hắn phải phân tâm đem tu luyện thành chân khí bản thân. Còn có Vực Ngoại Thiên Ma đã lâu chưa từng tiếp xúc lại tiếp tục ào đến, làm bên trong thần hồn của hắn xuất hiện vô số ảo ảnh.
Nhạc Vũ cười lạnh một tiếng, cũng không sợ tiêu hao huyết khíchân nguyên cùng hao tổn hồn lực, liền dứt khoát khởi động Tam Muội Chân Hỏa, xông vào bên trong thần hồn của mình.
Sau đó Nhạc Vũ đã hoàn toàn rơi vào cảnh giới vong ngã, ý thức cũng chỉ là một mảnh không minh, không biết được thời gian trôi qua bao lâu, cuối cùng khi đan dược ngưng tụ được mười viên, mới từ từ tỉnh lại.
Đúng là Vô Cực Thiên Đan! Không ngờ sau khi bị phân lưu, vẫn hơn xa Long Linh Thiên Đan hay bất kỳ linh đan nào. Nhờ vào lần này, bảy thức Thiên Cương Bộ của Thủy Hỏa Chư Thiên Âm Dương Ngũ Luân Ấn đã luyện tập vô cùng thuần thục.
Vừa thối lui ra khỏi cảnh giới chuyên tâm, trước tiên Nhạc Vũ liền ngửi được mùi thuốc nồng đậm. Về phần Ngũ Hành linh trận đã bịtổn hại từ lâu. Đợi đến khi hắn muốn mở Vân Văn Đỉnh lấy linh đan ra ngoài, liền chỉ thấy một cự đỉnh cao bằng đầu người lại từ từ hóa thành tro bụi.
Đến giai đoạn cuối cùng, việc luyện chế Vô Cực Thiên Đan phải hoàn toàn dựa vào Thủy Hỏa Chư Thiên Âm Dương Ngũ Luân Ấn để ước thúc.
Trong nội tâm Nhạc Vũ thoáng ảm đạm, ngay sau đó lấy ra chín viên linh đan, nhìn vào những viên đan dược màu vàng nhạt ngào ngạt hương thơm đang quay tròn chuyển động trong lòng bàn tayhắn, cơ hồ hắn muốn lập tức nuốt hết vào miệng.
Nhưng nghĩ ngợi chốc lát, Nhạc Vũ triệu hoán Sơ Tam cùng Đằng Huyền tới trước mặt, khi ngửi được hương đan dược, ánh mắt một cầm một xà đều nổi lên quang mang nhìn vào trong tay của hắn.
Nhạc Vũ cũng không lập tức xuất ra linh đan, vẻ mặt chỉ nghiêm túc hỏi:
Hai người các ngươi nguyện ở chỗ này độ kiếp?
Sơ Tam không chút do dự gật đầu, Đằng Huyền chỉ thoáng do dựmới gật đầu.
Nhạc Vũ cũng không để ý tới, Sơ Tam tín nhiệm hắn hoàn toàn, vềphần Đằng Huyền, rốt cục mới theo hắn không lâu, không gần gũi được nhiều nên có điều do dự là lẽ tất nhiên.
Nơi này giảm bớt thực lực của Yêu tộc còn sâu sắc hơn cả tu sĩnhân loại. Nếu gặp phải thiên kiếp, mức độ hung hiểm không thểnghi ngờ càng tăng thêm mấy lần so sánh với địa phương khác.
Thiên kiếp của thần thú vốn cực kỳ lợi hại, chỉ dùng bảy tám phần thực lực ứng đối, chưa chắc Sơ Tam lẫn Đằng Huyền có thể vượt qua.
Có thể đáp ứng xem như lòng tín nhiệm đối với hắn cũng đã không tầm thường.
Khẽ mỉm cười, đầu tiên Nhạc Vũ bố trí một tòa Tụ Linh trận bên trong hang đá, sau đó lấy linh đan đưa cho Sơ Tam cùng Đằng Huyền, lại dùng ba cây lôi châm cẩn thận đâm vào trong cơ thể bọn họ.
Dòng điện nhè nhẹ tản ra, không ngừng kích thích tiềm năng của hai đầu thần thú, thúc giục dược lực hòa tan.
Ngay khi hắn dốc lòng cảm thụ dược lực còn sót lại bên trong cơthể Sơ Tam cùng Đằng Huyền, vẻ mặt nhất thời ngẩn ra.
Mấy ngày nay luyện đan, thân thể ta bị dược lực rò rỉ của Vô Cực Thiên Đan thúc giục, đã tăng trưởng lên ba mươi lăm thạch lực. Dùlà Hỗn Nguyên Ngũ Hành pháp lực bên trong cơ thể cũng đã tràn đầy bên trong kinh mạch. Những điều này ta đều đã biết được, nhưng chuyện xảy ra trong thần hồn là ra sao? Bởi vì thiêu đốt Tam Muội Chân Hỏa, hồn lực của ta chỉ tăng thêm ước chừng nửa thành, nhưng không ngờ tạp chất bên trong đã bị loại bỏ càng thêm tinh thuần, đây lại không phải do cảnh giới không minh mang đến hiệu quả!
Nhạc Vũ thoáng suy ngẫm liền đã hiểu nguyên do. Thần hồn hắn trước kia tuy cường đại vượt xa tu sĩ cùng cấp bậc, cũng từng nhiều lần mượn dược lực cùng hấp thu phân tử lưu lại sau khi Vực Ngoại Thiên Ma tử vong. Vì thế ít nhiều gì cũng khiến cho hồn thức bị rót vào chút ít tạp chất, liên kết thật chặt chẽ với thần hồn, dù chính hắn cũng không cách nào loại bỏ.
Lần này không ngờ tùy ý hao phí không quan tâm tới, thiêu đốt Tam Muội Chân Hỏa tới mấy ngày đêm, không ngờ cũng đã đem thần hồn của mình thiêu đốt qua một lần.
Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy vui mừng, nguyên thần trở nên tinh thuần, cũng chỉ khi nào thành tựu được Nguyên Anh mới có thể mượn được lực lượng thiên địa tiến hành. Không ngờ hiện tại hắn còn nằm trong cảnh giới Kim Đan kỳ cũng đã có thể hoàn thành được một bước này.
Hiểu được nguyên do rõ ràng, Nhạc Vũ cũng không để ý tới việc hoàn thành châm cứu cho Sơ Tam cùng Đằng Huyền, thân hình chợt lóe xuyên ra khỏi hang động.
Vị trí chỗ ở của Chiến Tuyết cách không xa hang động, nơi này là vịtrí trọng yếu Nhạc Vũ bố trí Cửu Sách Huyền Hạo Thiêm đại trận. Đợi đến khi Nhạc Vũ đi tới, chỉ thấy Chiến Tuyết vẫn đang cầm Bạch Đế kiếm đứng yên nơi đó, giúp hắn chủ trì đại trận vận chuyển.
Nhạc Vũ nắm lấy cánh tay Chiến Tuyết, chỉ thấy những sợi to quấn quanh ngân sắc hạch tinh vẫn mỏng manh như cũ, có lẽ tín ngưỡng lực còn chưa hoàn toàn khôi phục, cần có thêm tháng ngày tích lũy, Nhạc Vũ không khỏi cau mày.
Ngay sau đó dò xét xong thương thế trong người Chiến Tuyết, chân mày Nhạc Vũ mới thoáng giãn ra. Người sáng tạo ra Huyền Sát Luyện Thi công pháp, thật không hổ là kỳ tài. Dù cho hiện tại thân thể Chiến Tuyết không còn là sát thi, nhưng vẫn còn thừa hưởng hiệu quả lưu lại. Nhạc Vũ nhớ tới mấy ngày trước, khi mình tiêu trừchân khí dị chủng trong cơ thể nàng, thân thể nàng hầu như muốn hỏng mất. Nhưng giờ phút này xem lại, ngoại trừ khí huyết còn chưa tràn đầy, còn lại cũng đã khôi phục bình thường.
- Nếu là như thế, có thể sử dụng Vô Cực Thiên Đan rồi. Phải đem Huyền Sát Chiến Ma chân khí của Chiến Tuyết tăng lên tới mức độ tầng mười hai. Khi đó mặc dù không dùng Bạch Đế kiếm, cũng đủ đánh một trận với Nguyên Anh tu sĩ sơ kỳ. Ở nơi này pháp lực của tu sĩ Nguyên Anh bị tước nhược tới trình độ ngụy Nguyên Anh, lại không cách nào chính xác khống chế linh lực, không còn khả năng xuyên qua, chỉ mạnh hơn tu sĩ Kim Đan được một chút mà thôi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quân Lâm Thiên Hạ Tác giả : Khai Hoang -----oo0oo-----
Chương 504: Đan luyện dương thần.
Nhóm dịch: Dungnhi
Sưu Tầm by MTQ---4vn
Nỗi lo lắng trong lòng Nhạc Vũ vẫn không biến mất, cho dù hợp lực của hắn cùng Chiến Tuyết có thể thử khiêu chiến Nguyên Anh tu sĩchân chính một phen, vẫn còn cơ hội có thể chiến thắng.
Nhưng nếu như gặp phải Lý Không Liên cùng Phong Bạch, vẫn sẽ bị giết chết lập tức không hề nghi ngờ.
Trừ phi vào lúc này hắn đã độ kiếp thành anh.
Nắm chặt tay, Nhạc Vũ đưa mắt nhìn bốn phía, sau đó hai mắt liền bị phía đông hấp dẫn. Nơi đó có Vu trận che đậy, được Chướng Nhãn Pháp che giấu, rất khó nhìn được tình hình phương xa. Nhưng vẫn có thể cảm nhận được trận trận linh lực ba động truyền đến, hiển nhiên là có người ở bên kia đang mạnh mẽ đột phá, ngược lại phía sau cơ hồ không có chút động tĩnh.
Nhạc Vũ biết vào lúc này người tiến vào nơi đây hoặc đã thối lui, hoặc xâm nhập càng sâu hơn. Diện tích nơi này thật sự quá lớn, cấm chế Vu trận cũng khó thể phá hư, càng đi sâu vào trong, kết cấu lại càng phức tạp, phong ấn yêu ma cũng càng phức tạp, tuyệt không thể thăm dò chỉ trong một hai năm.
Điều này cũng có ý nghĩ nơi đây xem như đã tương đối an toàn, cho dù hắn có gây ra động tĩnh lớn hơn nữa tại đây, nhất thời ngoại trừ những tu sĩ Đại Thừa kỳ, những người khác thật khó chạy tới.
Tuần tra thêm một lúc, đem dược lực của Vô Cực Thiên Đan hoàn toàn phân cách, không ngờ phải dùng suốt năm mươi ngày thời gian.
Vừa cảm khái lần này luyện đan cần thời gian quá lâu, Nhạc Vũ vừa trầm ngâm nói:
Tình hình như thế nào, bọn hắn có tìm đến không?
Hẳn là còn đang tìm chúng ta!
Chiến Tuyết biết Nhạc Vũ đang nhắc tới Phong Bạch cùng đạo nhân lôi thôi, cùng Lý Không Liên mà nàng chưa từng gặp mặt. Không biết nàng lại nghĩ tới điều gì, gò má đỏ bừng cúi đầu nói:
Hai người kia đã đi qua đây hai lần, ta cũng dùng linh trận dẫn dắt bọn hắn rời đi. Nhưng ta xem bọn hắn nhiều nhất chỉ cần hai lần làcó thể nhận ra nơi đây không thích hợp.
Nhạc Vũ thoáng căng thẳng, có chút sầu não. Hắn quan tâm nhất chính là chuyện này, nguyên tưởng rằng sau khi Phong Bạch không tìm được hắn sẽ bỏ đi, thật không nghĩ tới đã cách bao nhiêu ngày tu sĩ đứng đầu Linh Đài Tông này vẫn đang kiên nhẫn tìm kiếm hắn khắp nơi. Phảng phất như đối với hết thảy bảo vật bên trong thần mộ hoàn toàn chưa từng để ý tới.
Càng làm cho người kỳ quái chính là địa điểm tìm kiếm không vào sâu hơn bên trong, mà hết lần này tới lần khác vẫn ở phụ cận nơi này.
Có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi, chưa chắc sẽ tìm tới được.
Tự mình an ủi, Nhạc Vũ không khỏi nhớ tới trận chiến mười mấy ngày trước. Nhớ tới Thanh Loan khổng lồ, chỉ dùng một kích liền đánh tan Băng Diễm Huyền Quang Chướng của hắn, thiếu chút nữa đánh vỡ Tàn Huyền Chung hoàn toàn. Trong lòng hắn nhất thời dâng lên ý niệm bỏ qua việc đề thăng Ngũ Sắc Thần Quang, nhanh chóng bỏ chạy.
Nhưng khi cẩn thận suy nghĩ lại, giờ phút này hắn đã không còn cơhội để hối hận.
Thở nhẹ một hơi, Nhạc Vũ lại triển khai hồn thức bắt đầu dốc toàn lực cảm giác mạch động linh lực chung quanh, trong đầu nhanh chóng thôi diễn Vu trận chung quanh.
Nếu chỉ vì tăng lên Ngũ Sắc Thần Quang, chỉ cần tùy ý tìm một địa phương nào đó là được. Hắn lấy Cửu Sách Huyền Hạo Thiêm bố trílinh trận này, cũng đủ bảo hộ an toàn, không cần Yêu tiên tương trợ.
Nhưng nếu là vì Sơ Tam cùng Đằng Huyền, muốn ở ngay nơi này độ kiếp, chỉ bằng chút bố trí như vậy thật sự xa xa không đủ.
Ngoài việc phải che giấu biên độ linh lực dao động nơi đây để tránh hấp dẫn sự chú ý của quá nhiều người, hơn nữa còn phải bố trí đềphòng những người có lòng dạ khó lường. Động tĩnh của kiếp vân lúc đó nói không chừng cũng sẽ dẫn dắt Phong Bạch tới.
Lúc này chợt nghe câu hỏi của Chiến Tuyết:
Thiếu gia, Tuyết nhi thật sự rất trọng yếu?
Ngươi hỏi chuyện này làm gì?
Nhạc Vũ đang định đánh ra linh thạch hoàn thiện pháp trận, nghe vậy ngạc nhiên nhìn lại, chỉ thấy Chiến Tuyết càng cúi thấp đầu, vùng cằm cơ hồ dán xuống bộ ngực. Trong lòng của hắn chợt ngẩn ra, sau đó cảm thấy buồn cười, tiếp theo như nghĩ ra điều gì, nghiêm nghị nói:
Nơi này không nên dùng vu lực, tốt nhất hạn chế dùng Bạch Đếkiếm.
Chiến Tuyết vốn không dám nhìn thẳng Nhạc Vũ, thanh âm ậm ừ línhí, chợt kinh dị kêu lên:
Thiếu gia thật sự muốn cho thứ kia đi ra ngoài? Chắc là không được đâu, nhiều nhất chúng ta chỉ có thể đem Vu trận bên trên triệt tiêu, rễ của nó còn nằm dưới đại trận, không thể rút ra được!
Nhạc Vũ nghiêm mặt, đánh ra vài viên linh thạch, thế gian có vài loại phương pháp tránh né được hồn thệ, nhưng đó cũng không phải ý muốn của hắn, nếu đã đáp ứng, hắn không muốn vi phạm lời thề.
Về phần lời nói của Chiến Tuyết hắn cũng hiểu biết. Chiến Tuyết thân là Vu Thần, ở chỗ này có thể dọ thám tình hình hơn xa người khác. Nhạc Vũ cũng chỉ có thể dựa vào kiến thức từ Hiên Viên PháTrận Lục để làm ra phán đoán.
Mấy vạn năm trước khi chủ nhân nơi này còn chưa vẫn lạc, chuyện như vậy tự nhiên hắn cũng không cần nghĩ tới. Song hiện nay hắn lại có thể nghĩ biện pháp chế tạo được một cơ hội cho thứ đồ vật bên dưới lòng đất kia. Đến tột cùng có thể thành công hay không, còn phải nhìn tự bản thân nó. Ngoài ra hắn cũng cần phải lưu lại hậu chiêu đề phòng thứ đồ vật đó.
Liên tục đánh ra ba viên linh thạch gia cố pháp trận trọng yếu bên dưới, lúc này trong lòng Nhạc Vũ lại chợt căng thẳng, lần này không cần Chiến Tuyết nhắc nhở hắn liền có thể thông qua đại trận cảm giác được trên một ngọn núi cách đó không xa, Phong Bạch cùng đạo nhân lôi thôi đang đứng nơi đó. Lần này còn có vài khí tức cường đại lẫn xa lạ hòa lẫn, trong lòng hắn nhất thời trống rỗng, lại mang theo vẻ nghi ngờ vạn phần.
Tên Phong Bạch kia làm sao xác định được ta đang ở nơi này? Xem tình hình hắn không cách nào xác định, bất quá hơn phân nửa suyđoán ta cùng Chiến Tuyết ẩn núp ở gần đây mà thôi. Còn có thêm hai Nguyên Anh tu sĩ, đã xảy ra chuyện gì?
Nhạc Vũ chỉ cảm thấy tay chân lạnh như băng, một lúc sau mới cưỡng chế buộc mình tỉnh táo lại, quay đầu hỏi:
Tuyết nhi, bọn hắn tới sớm nhất là lúc nào? Mỗi thời gian đi qua lại cách xa nhau bao lâu?
Vẻ đỏ ửng trên mặt Chiến Tuyết thoáng thối lui, hồi tưởng lại một chút mới đáp:
Sớm nhất là năm mươi ngày trước. Mỗi lần đi qua, lại là hai mươi ngày trước. Khoảng cách khá xa, khoảng tới ba ngọn núi. Lần gần đây nhất cách ba mươi ngày, cơ hồ sắp đến gần bên này.
Hai mươi ngày cùng ba mươi ngày? Một hai lần có thể xem là trùng hợp, liên tục ba lần hơn nữa càng ngày càng gần, vây quanh một tâm điểm, đi vòng quanh sao?
Trong nội tâm Nhạc Vũ lại căng thẳng, đánh ra một pháp ấn, thúc giục pháp trận.
Hắn không cách nào hoàn toàn điều khiển Vu trận nơi này, chỉ cóthể dùng phương thức hướng dẫn cộng thệm ý nguyện của vật dưới lòng đất tiến hành khống chế có hạn độ. Mà giờ khắc này lấy địa khí linh mạch quấy nhiễu Vu trận bên ngọn núi kia, bắt buộc mấy người kia nhiễu qua.
Thật không biết có phải bốn người kia còn chưa hoài nghi bên này hay không, hay Nhạc Vũ khống chế Vu trận làm ra tác dụng, ba phút sau khí tức của Phong Bạch cùng đạo nhân lôi thôi đã biến mất trong hồn thức của Nhạc Vũ.
Tâm tình Nhạc Vũ cũng không hề chuyển biến tốt đẹp hơn, hắn dùng những linh thạch cao phẩm trong giới chỉ đoạt tới phảng phất như không đáng tiền, liên tục đánh vào trong lòng núi.
Đợi tới cuối cùng, khi cả đại trận hoàn thành, Nhạc Vũ suy nghĩ một chút, lấy ra năm thần phù hình dạng như Chu Tước, đặt vào bên trong điểm trọng yếu của phù trận, cùng cả đại trận kết thành một thể.
Ngoại trừ Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn cùng Ngũ Sắc Thần Quang, đây xem như lá bài tẩy cuối cùng cứu mạng hắn.
Ngay sau đó Nhạc Vũ cũng không dám chậm trễ, đi nhanh vào bên trong hang động, sau đó uống vào một viên Vô Cực Thiên Đan, hắn hi vọng có thể kéo dài thêm hơn bốn mươi ngày, nhưng suyđoán bi quan nhất trong vòng mười ngày sẽ bị lộ, vì thế hắn không thể kéo dài hơn được nữa.
Cùng một cảm giác như lúc phục dụng Long Linh Thiên Đan, ngaykhi linh đan vào miệng liền tan, Nhạc Vũ liền cảm có vô số nguyên lực lưu xông vào bên trong kinh mạch, bất quá cho dù là truyền nhập thật ôn hòa, nhưng chỉ trong nháy mắt đã tràn đầy trong thập nhị chính kinh bên trong cơ thể hắn.
Vô Cực Thiên Đan sau khi phân cách, dược hiệu vẫn không kém hơn Long Linh Thiên Đan. Nhớ được lần đó ta phục dụng nửa viên, phải dùng gần một tháng thời gian mới đem dược lực hoàn toàn tiêu hóa. Lần này lại trễ nãi bao lâu? Nhưng dược lực của thuốc tuygia tăng, nhưng kinh mạch của ta hôm nay đã rộng rãi, cũng không thể so sánh như lúc còn ở cảnh giới Linh Hư. Nếu có thể hoàn thành trong thời gian hai mươi ngày, đó là tốt nhất.
Nhạc Vũ trấn định tâm thần, bắt đầu vận chuyển đại chu thiên. Đem nguyên lực nhất nhất luyện hóa thành chân khí. Sau đó đem hết toàn lực ngưng tụ thành từng tổ Ngũ Hành phù triện, để Ngũ Hành Phù Trận tùy ý thu nạp vào.
Cho đến lúc này hắn mới cảm giác lúc trước khi hắn ngưng tụ Ngũ Hành phù triện vô luận phức tạp bao nhiêu hắn cũng có thể nỗ lực làm được. Nhưng nếu như muốn đem hồn lực rót vào bên trong, liền có chút khó khăn, thường thường phải hai lần mới thành công một lần.
May là dược tính của Vô Cực Thiên Đan cũng không kịch liệt, khi nguyên lực tràn đầy có thể sử dụng chân khí bên trong cơ thể tạm thời áp chế dược lực, nhưng không thể tránh né, chỉ phải làm trễnãi thêm chút thời gian.
Trong nội tâm Nhạc Vũ vô cùng nôn nóng, thiếu chút nữa khiến cho Thủy Tâm cảnh bị dao động, liên tục thất bại mấy lần mới tỉnh ngộ, lại trấn định tâm thần lần nữa.
Chỉ trong chốc lát Nhạc Vũ liền cảm thấy toàn thân mình bắt đầu đau đớn như bị ngàn vạn côn trùng cắn xe. Đại lượng vật chất kỳ dịnhư dòng suối thật nhỏ chui vào khắp cơ thể hắn. Khiến cho những tế bào biến hóa kịch liệt, cường độ so sánh với lúc hắn luyện đan thu nạp dược lực có hạn khác nhau một trời một vực.
Sau đó là đến thần hồn cảm giác nóng rực, Nhạc Vũ cảm giác nhưbản thân đang bị thiêu cháy, nhưng theo sát cũng là một cảm giác ấm áp làm người ta sảng khoái. Thần hồn của hắn được dược lực tác dụng, không ngừng lớn mạnh, hơn nữa kết cấu cũng đang biến hóa kỳ dị.
Kỳ quái! Thần hồn của ta vốn là vật cực âm, làm sao giờ phút này lại có thêm mấy phần dương tính? Chẳng lẽ đây chính là Dương Thần?
Thì ra là như vậy! Vô Cực Thiên Đan quả thật không hổ là Thiên Đan. Trừ Nguyên Anh tu sĩ cần kiêm tu ngũ hành, còn lại tăng lên tu vi, tăng cường thể chất, rèn luyện thần hồn, cơ hồ đều chiếu cố toàn diện. Duy nhất không cố kỵ chính là đạo tâm của bản thân người tu chân, còn có căn cơ trưởng thành ngày sau.
Nghĩ tới đây, trong lòng Nhạc Vũ đột nhiên khẽ động, trong nội tâm nhất thời vô cùng kích động.
- Nói không chừng ta có thể sử dụng được ba chiêu giữa trong Quảng Lăng Tuyệt Kiếm rồi!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quân Lâm Thiên Hạ Tác giả : Khai Hoang -----oo0oo-----
Chương 505: Kim Đan đỉnh phong.
Nhóm dịch: Dungnhi
Sưu Tầm by MTQ---4vn
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Nhạc Vũ liền không cách nào kháng cự.
Muốn nắm thiên ý trong tay, thần hồn cường đại, pháp lực mênh mông, phải có thân thể không sợ hãi bị thiên địa pháp tắc cắn trả, toàn bộ không thể thiếu điều kiện nào.
Thần hồn của hắn đã đạt tới Thông Minh cảnh, càng thêm tinh thuần, nếu có thêm dương lực đã không còn kém hơn những tu sĩNguyên Anh.
Ngoài ra thân thể hắn đã đạt tới chín trăm năm mươi thạch, pháp lực vì kiêm tu Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết, cũng đã vượt xa tu sĩ cùng cấp bậc. Hôm nay mượn Vô Cực Thiên Đan giúp đỡ, càng có thể bước lên cao thêm một bậc thang.
Khi đó tình trạng của hắn sợ rằng còn phải hơn ba năm trước, mượn nhờ di lực của Quảng Lăng Tán Nhân lưu lại, thi triển Quảng Lăng Tuyệt Kiếm. Vừa là như thế, vì sao không thể dùng được ba chiêu kế tiếp trong Quảng Lăng Tuyệt Kiếm?
Nhạc Vũ cảm thấy nỗi lo lắng vẫn luôn bao phủ trong nội tâm rốt cục đã giảm bớt, cảm giác như bản thân mình vừa trút được gánh nặng.
Hắn biết rõ giờ phút này địa phương hắn muốn đi cường địch bao phủ như rừng, nhưng hắn chưa bao giờ buông tha ý niệm. Chỉ vìtrong lòng hắn biết được, đây là cách duy nhất hắn có thể mau chóng tăng nhanh tu vi.
Đạo tâm của hắn lại càng không cho phép hắn lùi bước ngay phút này.
Chẳng qua tuy Nhạc Vũ không hề do dự, nhưng hắn cũng không cách nào phủ nhận những kẻ địch kia tuyệt đối không phải một mình hắn có thể chống đỡ. Dù cho trận đạo của hắn cường thịnh bao nhiêu, dù hắn linh mẫn thế nào, sự chênh lệch khổng lồ giữa cảnh giới cũng không thể đền bù.
Chỉ có ba chiêu kế tiếp trong Quảng Lăng Tuyệt Kiếm do Quảng Lăng Tán Nhân lưu lại, chân chính giúp hắn có khả năng đối phóvới những tu sĩ Nguyên Anh kia.
Dù cho sự kháng cự này hắn phải dùng chính thân thể của mình đểtrả giá, hắn cũng có đủ tự tin dùng thanh kiếm của mình chém vỡ hết thảy khó khăn.
Linh Đài Tông Phong Bạch, Lâm Vân cư sĩ? Nếu ngươi thật sự tới, lần này cũng cho ngươi biết lợi hại.
Suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu Nhạc Vũ, chỉ trong nháy mắt hắn liền quay trở lại trạng thái nhập định, bắt đầu tiếp tục ngưng tụ Ngũ Hành phù triện.
Phù trận tầng thứ năm, tổng cộng có sáu trăm hai mươi tổ phùtriện, cộng thêm bốn tầng phía trước, bản thân tăng lên hai mươi tổ, như vậy đã có bảy trăm tổ, ba ngàn năm trăm phù văn.
Trước đây Nhạc Vũ đã sớm hoàn thành được chừng nửa khắc, giờphút này mượn thêm đan lực của Vô Cực Thiên Đan, cơ hồ mỗi khi qua một ngày, liền có thể ngưng tụ ra hai mươi tổ phù triện.
Ngay khi dược lực của Vô Cực Thiên Đan vừa vặn tiêu hao được ba phần năm, Nhạc Vũ liền cảm giác Kim Đan của mình chấn động một trận. Phù trận tầng thứ năm bắt đầu phát triển ra bên ngoài. Mà ở trong đó ba tử phù mơ hồ xuất hiện, đang nằm ở nơi trọng yếu nhất, vây quanh đoàn mây tím cùng Ngũ Hành năng lượng chuyển động, đúng như tình hình khi Nhạc Vũ mượn nhờ lực lượng của Long Tước Phiến thi triển Ngũ Sắc Thần Quang tầng thứ năm.
Duy nhất có chút khác nhau chính là lúc ấy tầng thứ năm chỉ cómột đạo, đi tới tầng thứ bảy mới đạt được ba đạo. Lần này chỉ một lần liền xuất hiện, hơn nữa ba tử phù so với bên trong Long Tước Phiến rõ ràng có chút khác nhau.
Phù Trận tầng thứ năm, thành!
Trong lòng Nhạc Vũ vui mừng, tiếp theo lại cảm thấy nghi ngờ:
Ba tử phù kia là sao vậy? Chẳng lẽ là do mây tím thần bí cùng Ngũ Hành năng lượng tạo ra? Thật không biết tình hình này rốt cục làtốt hay xấu?
Cẩn thận suy nghĩ lại, đoàn mây tím cùng đoàn năng lượng ngũ sắc kể từ sau khi tiến vào bên trong cơ thể hắn, ngoại trừ tùy ý sửa đổi Ngũ Hành Phù Trận ngũ sắc của hắn ra, cũng không tạo ra hậu quảgì không hay, ngược lại mỗi ngày còn không ngừng cải thiện thểchất của hắn.
Duy nhất có một lần tạo ra tình hình khiến thân thể hắn thiếu chút nữa nổ tung, cũng là do hắn tự làm tự chịu, tuy ba đạo tử phù này khiến người ta cảm thấy lo lắng, nhưng nghĩ tới cũng chưa phải làchuyện gì xấu.
Ngưng tụ tâm thần, Nhạc Vũ kết xuất ra mấy tổ Ngũ Hành phùtriện cuối cùng, ngay khi phù sách do pháp lực Hỗn Nguyên Ngũ Hành ngưng tụ mà thành, được cầu trận khổng lồ bên trong đan điền toàn bộ thu nạp, cả Kim Đan nhất thời phát ra một đoàn quang mang mạnh mẽ, điên cuồng hấp thu Hỗn Nguyên Ngũ Hành chân khí còn thừa lại bên trong cơ thể hắn. Đầu tiên thể tích chợt bành trướng thêm mười lần, ngay khi Nhạc Vũ cảm giác đan điền của mình sắp bị nứt vỡ, lại bắt đầu co rụt lại, biến thành tình hình như lúc trước, chẳng qua so sánh với lúc ban đầu lại lớn hơn một chút.
Mà giờ khắc này khí tức cũng đã hoàn toàn bất đồng với trước kia, không cần nội thị Nhạc Vũ cũng cảm giác được bên trong truyền ra lực lượng mãnh liệt đến đáng sợ. Ba đạo tử phù đã hoàn thành ngưng đọng thành thật thể. Pháp lực từ trong Kim Đan phát ra cơhồ mỗi một khắc đều có thể so sánh với một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, phảng phất như vô cùng vô tận, chỉ trong thời gian ngắn liền khiến cho chân khí trong cơ thể hắn lại tràn đầy.
Còn có bên trong đoàn năng lượng ngũ sắc, tràn ra những sợi tơcùng phù văn giờ phút này không ngờ không còn tiếp tục lan tràn ra bên ngoài. Mà lại co rút lại toàn diện, phảng phất như đền bù, cùng Ngũ Hành Phù Trận của bản thân hắn kết hợp thành một thể. Đặc biệt là ba tử phù khổng lồ, mặt ngoài đoàn năng lượng ngũ hành cũng hiện ra ba tử phù đối ứng.
Kế tiếp là thân thể cùng thần hồn biến hóa, thân thể hắn cùng huyết tủy dưới tác dụng của Vô Cực Thiên Đan, đang từng bước tăng cường. Giờ phút này theo Kim Đan lớn mạnh, thân thể Nhạc Vũ phảng phất như bị lực lượng thần bí nào đó dẫn dắt, xương cốt toàn thân cho tới ngũ tạng lục phủ đều phát ra tiếng vang răng rắc bùm bùm liên tiếp, tế bào tan vỡ, sau đó lại cấu tạo lần nữa.
Hồn lực của Nhạc Vũ cũng đang dần lớn mạnh. Kim Đan vừa cứng rắn lại phát sinh ra hấp lực càng cường đại, đưa thần hồn kéo vào bên trong, nơi này hẳn là nơi trọng yếu nhất của phù trận, tạo thành một nam anh nho nhỏ, hình dáng chỉ cỡ hạt đậu, nhưng lại đem đoàn mây tím cùng đoàn năng lượng ngũ sắc hấp thu ngay vịtrí đan điền.
Kỳ lạ nhất chính là cả hai đoàn năng lượng không hề có chút động tĩnh, tùy ý chon am anh nho nhỏ do thần hồn Nhạc Vũ ngưng tụ thành tồn tại. Hơn nữa còn mơ hồ như đang có chút hưng phấn, tràn ra một cỗ linh lực ba động kỳ dị. Khiến cho nhục thể cùng thần hồn của hắn như trôi nổi lên, biến hóa càng thêm kịch liệt.
Kỳ quái! Chẳng lẽ đây là Nguyên Anh của ta sao? Không đúng, chưa gặp được thiên kiếp, cũng chưa có khí tượng long hổ giao hối như tu sĩ Nguyên Anh. Đây cũng giống như lúc còn ở Linh Hư cảnh, còn chưa kết đan đã có được một Ngũ Hành Phù Trận chẳng khác gì Kim Đan. Đây là hình thức ban đầu của Nguyên Anh, nhưng ta lại cảm giác được vật này cường đại mênh mông. Hơn nữa kể từ khi nó ngưng tụ thành, cảm giác như sự liên lạc với thiên địa càng lúc càng mạnh.
Bỏ đi! Không quan tâm tới, việc cấp bách nhất chính là đem Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết tầng thứ sáu luyện thành rồi hãy nói!
Từ bên trong Thủy Hỏa Phù Trận, rút ra một cỗ chân khí, men theo lộ tuyến của công pháp này vận chuyển. Qua không bao lâu, Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết tầng thứ sáu thật lâu chưa tiến vào đã lập tức chạm tới, nhưng sau đó lại không tiếp tục tiến triển.
Nhạc Vũ cũng chưa từng để ý, thao túng dược lực còn thừa lại của Vô Cực Thiên Đan, trực tiếp bắt đầu đánh sâu vào tầng thứ sáu của Ngũ Sắc Thần Quang. Lần này Ngũ Hành phù văn ngưng tụ càng thêm khó khăn, rõ ràng có được nguyên lực mênh mông nhưng mỗi ngày tốc độ ngưng tụ ngũ sắc phù văn của Nhạc Vũ cũng hạ thấp xuống mười tổ.
Sau đó ngay khi thật khó khăn ngưng tụ thành một trăm năm mươi tổ Ngũ Hành phù văn, Nhạc Vũ đột ngột mở mắt, đem dược lực còn lại trong Vô Cực Thiên Đan hoàn toàn bức ra bên ngoài cơ thể.
Giờ khắc này Nhạc Vũ cảm giác thần hồn của mình lại thư sướng chưa từng có trước đó. Bên trong thân thể hắn lại gia tăng lực lượng mạnh mẽ như muốn nổ tung, khiến cho tinh thần hắn vôcùng phấn khởi.
Đây chính là Kim Đan đỉnh phong? Thật thoải mái! Sau khi chân khícô đọng lại, kinh mạch trong người ta có thể dung nạp pháp lực so với lúc trước tăng thêm sáu lần. Cũng có thể khống chế càng nhiều thiên địa linh khí, còn tăng thêm hơn mười hai lần!
Nhạc Vũ đi ra khỏi hang động, xuất ra Phong Nha kiếm tùy ý đảo qua, liền chém đứt một khối núi đá khổng lồ. Sau đó dùng pháp lực hút nhiếp, đem cự thạch nặng hơn hai ngàn thạch cứng rắn nhiếp lên.
Thật dễ dàng, hẳn vẫn còn dư lực. Pháp lực của ta hẳn phải ở ba ngàn thạch. Còn có thân thể, lực lượng phảng phất đã vượt trên một ngàn hai trăm thạch, cơ hồ vượt qua cả Chiến Tuyết sau khi tăng lên thần lực! Đây là lực lượng đặc thù, trước yếu sau mạnh. Chẳng qua chỉ tăng thêm một tầng Ngũ Sắc Thần Quang mà thôi, thực lực lại tăng lên tới gấp đôi có thừa.
Nghĩ tới hiệu quả kinh khủng sau khi thân thể cùng pháp lực kết hợp, Nhạc Vũ chỉ cảm thấy muốn nghẹt thở. Nhưng trong nháy mắt tâm thần hoảng hốt, Nhạc Vũ liền thanh tỉnh lại, nhìn vào bên trong hang động.
Chỉ thấy Đằng Huyền vốn lớn chừng một trượng, lúc này lại co rụt hơn nửa thước, cả người giống như hỏa ngọc. Chiến mào trên đầu cũng càng thêm chói mắt. Chẳng những không có loại cảm giác âm lãnh của loài rắn, ngược lại càng vô cùng ưu mỹ, làm người ta vừa nhìn thấy liền có loại cảm giác uy nghiêm, mơ hồ muốn lên cấp.
Đây cũng là nguyên do Nhạc Vũ cố tình bức hết dược lực của VôCực Thiên Đan còn sót lại bên trong cơ thể, hồi tỉnh sớm hơn. Mấy ngàn năm tích lũy của Đằng Huyền, xem ra còn thâm hậu hơn trong suy nghĩ của hắn. Đối với việc thu nạp dược lực của Vô Cực Thiên Đan cũng hơn xa Sơ Tam.
Kiếp vân sắp đến, hẳn phải sau nửa cảnh giờ, không biết khi đó lại có mấy trọng lôi kiếp?
Tâm niệm vừa động, Nhạc Vũ lấy một đạo pháp lực đem Đằng Huyền nhiếp ra bên ngoài động, đưa tới một mảnh đất bằng phẳng.
Đầu tiên lấy ra một viên linh thạch bên trong giới chỉ, nhưng chỉnháy mắt sau, Nhạc Vũ chợt ngạc nhiên, chỉ thấy viên linh thạch đột nhiên nát bấy trong tay hắn.
Lần này xem ra lực lượng gia tăng quá nhiều, thân thể có chút ít không thể khống chế. Trong cơ thể gia tăng pháp lực, cũng giống như thế, thật khó ước thúc.
Có kinh nghiệm này, Nhạc Vũ cũng liền trở nên cẩn thận hơn, đánh ra vô số linh thạch quanh người Đằng Huyền, vẫn bố trí thành một đại hình Tụ Linh trận. Sau đó lại châm viêm, sau khi toàn bộ lôi châm ngưng đọng lại, đâm vào bên trong cơ thể Đằng Huyền, lại lần nữa kích thích tiềm năng của nó tăng lên.
Cuối cùng, Nhạc Vũ lấy ra một viên Vô Cực Thiên Đan, lần này hắn có chút do dự, ánh mắt thèm muốn nhìn vào trong tay mình.
Chỉ cần dùng thêm một viên mình có thể tiến vào cảnh giới Nguyên Anh! Nhưng không cách nào khống chế được lực lượng, có cường thịnh thêm lại có ích lợi gì?
Nỗ lực chống cự hấp dẫn, Nhạc Vũ khẽ thở dài ném cho Đằng Huyền.
Sau đó không lâu, liền nhìn thấy trên đỉnh núi bắt đầu hội tụ kiếp vân màu vàng rực…
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius