Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1914: Diệp Phàm ngồi ở vị trí số 1.
Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
- Việc đó tôi và Giám đốc Lam cũng luôn suy nghĩ. Nói như nhà máy đường, không có nhân tài kỹ thuật cao thì mặc dù có công nghệ tốt cũng không thể sản xuất ra các sản phẩm tốt được.
Cho dù sản xuất ra cũng không đủ tiêu chuẩn để xuất khẩu ra nước ngoài. Cho nên, chúng tôi đã bàn đến “Vũ nguyệt tiểu khu”. Đây là tiểu khu nơi tập đoàn Vinh Quang mời những nhà thiết kế nổi tiếng trong nước xây dựng.
Một tiểu khu dân cư sinh thái xét trên góc độ nhân tinh hoá. Khi chúng ta thông báo tuyển dụng có đề ra chỉ tuyển người đạt yêu cầu của chúng ta, đồng ý làm việc vì nhà máy đường. Thì trước tiên chúng ta phải cho họ mượn một căn nhà để ở.
Nếu ba năm sau có thể có cống hiến lớn, thì căn nhà này có thể thưởng cho họ. Từ một nhà máy đến một thành phố tôi luôn luôn suy nghĩ, để thu hút nhân tài đầu tiên chúng ta cần điều kiện gì.
Nếu không, chỉ với quy mô hiện tại của thành phố Đông Cống, những nhân tài ở các địa khu phát triển khác chắc chắn không đồng ý đến đây làm việc.
Hơn nữa, giao lưu nhân tài cũng kéo theo các nhà đầu tư. Thường thường một số nhân tài phải nhất định có các công ty đi theo.
Kỹ thuật, kinh nghiệm công tác của họ đều có thể ảnh hưởng đến một hoặc nhiều công ty. Hơn nữa, nhằm vào sự phát triển của nhà máy đường, chúng ta cũng chuẩn bị hợp tác với bên trường kỹ thuật. Xây dựng trường cao đẳng chuyên về công nghệ sản xuất chế biến đường, đào tạo nhân lực chất lượng cao cho nhà máy đường.
Chỉ có nguồn nhân lực chất lượng cao mới có thể sản xuất ra sản phẩm chất lượng cao, từ đó sinh ra lợi nhuận lớn.
Hơn nữa, tôi thấy, chúng ta cũng không thể chỉ tập trung cho một nhà máy đường. Hễ là công ty nào cần nguồn nhân lực thì chúng ta sẽ phải điều tra nghiên cứu, hợp tác giáo dục với các địa phương có kinh tế phát triển.
Có thể nhờ họ đào tạo cho chúng ta nguồn nhân lực mà chúng ta cần. Đó chính là hiệu ứng Domino.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, tầm nhìn các cậu rất tinh tường. Hiện giờ rất nhiều cán bộ không có được tầm nhìn xa, nói thật ra là thiển cận. Hễ cần đầu tư lớn, dự án dài hạn là họ không muốn làm. Dùng một câu để mô tả họ chính là “chúng ta chỉ ngồi đây vài năm là đi, sao phải làm để người khác thu hoạch”.
Thật ra, chính vì sợ thành quả bị người khác hái mất. Tư tưởng này là không được, nếu mỗi cán bộ đều có tư tưởng này thì đất nước chúng ta, xã hội chúng ta sao có thể phát triển được…
Phó Quốc Vân nói.
Sau khi tới thành phố Đông Cống, tiến hành nghi lễ cắt băng long trọng ở nhà máy đường xong thì ăn cơm chiều. Nghỉ ngơi nửa tiếng, khoảng bảy giờ tối, Phó Quốc Vân được Y Cao Vân và Diệp Phàm dẫn vào căn tin Thành ủy.
Chỗ này cũng mới được sửa lại từ một hội trường. Nhà ăn cũ đã được phá bỏ. Cán bộ cấp cục trở lên đều theo trình tự ngồi vào ghế.
Người chủ trì chính là các lãnh đạo tỉnh liên quan và Diệp Phàm cùng Y Cao Vân,bao gồm cả trưởng ban thư ký Thành ủy…
Những đồng chí khác của thành phố Đông Cống đều ngồi ở hai bên. Lãnh đạo nhà máy đường mới cũng ngồi phía dưới.
Buổi tối là cuộc họp với cán bộ cấp Cục trở lên. Diệp Phàm và Y Cao Vân đều tưởng Bí thư Tỉnh ủy muốn nói chuyện. Cũng không để ý. Mà Vi Lý Quốc đã được nhân viên đẩy xe lăn đến.
Trên đài chủ tịch cũng có vị trí của ông ta. Ngay cạnh Bí thư Phó có một vị trí trống.
Đây là do thư ký Lôi Hoa của Bí thư tìm trưởng ban thư ký Thành ủy dặn dò. Lúc đó Lý Tinh Tinh nghe xong cũng hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không dám lên tiếng hỏi, chỉ làm theo.
Nhưng, sau khi Y Cao Vân nghe Lý Tinh Tinh nói lại xong, trong lòng liền cân nhắc. Có lẽ cả buổi chiều Y Cao Vân đều nghĩ đến vấn đề này. Thậm chí lão nghĩ, có phải vị trí đó là muốn dành cho Vi Lý Quốc một lần nữa trở lại cương vị công tác.
Đầu tiên là Lý Tinh Tinh đại diện thành ủy và Ủy ban nhân dân phát biểu giới thiệu đại biểu. Sau đó Y Cao Vân và Diệp Phàm lần lượt phát biểu.
Tiếp theo là phó chủ tịch thường trực tỉnh Trịnh Đông Thăng cùng Bí thư Đảng – quần chúng Tằng Cửu ThiênCửu Thiên phát biểu. Cuối cùng tất nhiên là bí thư Tỉnh ủy Phó Quốc Vân phát biểu.
Sau khi Lý Tinh Tinh xướng tên Phó Quốc Vân xong, tất cả các đồng chí có mặt đều vỗ tay nhiệt liệt. Một lúc lâu sau mới yên ắng lại. Mọi người đều nghiêm túc ngồi thẳng lưng chuẩn bị nghe Bí thư phát biểu.
- Các đồng chí, hôm nay đến thành phố Đông Cống, tôi thật sự rất vui.
Đầu tiên Phó Quốc Vân nói một câu, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nhìn mọi người một cái, nói tiếp:
- Thành phố Đông Cống đang trong thời kỳ phát triển, lấy phát triển là nhiệm vụ hàng đầu. Mỗi đảng viên, cán bộ, nhân viên đều phải….
Phó Quốc Vân cũng không nói nhiều, nhưng qua giọng nói tất cả mọi người đều nghe thấy sự hài lòng.
Tuy nhiên, Bí thư Đảng- quần chúng ngồi ở đó cảm thấy mất tự nhiên. Sau khi Phó Quốc Vân nói xong Tằng Cửu ThiênCửu Thiên không ngờ nhíu mày. Hơn nữa còn liếc nhìn Y Cao Vân.
Tất cả mọi người đều nghĩ Phó Quốc Vân nói xong rồi, lại một trận vỗ tay như sấm dậy. Thật lâu sau, Phó Quốc Vân giơ tay ra hiệu dừng lại, tiếng vỗ tay mới lắng xuống.
- Cuối cùng, là đồng chí Thiết Hậu Sơn của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tuyên bố quyết định bổ nhiệm nhân sự.
Phó Quốc Vân nói xong những lời này thì nhìn sang phía Thiết Hậu Sơn.
Diệp Phàm vừa nghe, thầm nói tốc độ của lão Phó quả không chậm. Mới mấy giờ trước hắn vừa nói chuyện cho Lam Tồn Quân vào ủy viên thường vụ Thành ủy, không ngờ hiện giờ đã có quyết định nhậm chức. Nhưng thật ra đó là nói ít làm nhiều.
Tạm không bàn đến điều Diệp Phàm thầm nghĩ, khi Thiết Hậu Sơn đứng lên phía bục phát biểu, nhìn mọi người một cái, cầm quyết định bổ nhiệm bắt đầu đọc:
- Qua thảo luận của Tỉnh ủy, trưng cầu ý kiến của Bí thư Thành ủy Vi Lý Quốc.
Đồng chí Lý Quốc đã đề xuất xin từ chức vì bệnh nặng. Hơn nữa, đã đề cử với Tỉnh ủy Chủ tịch thành phố Đông Cống Diệp Phàm làm quyền chủ trì công tác của Thành ủy Đông Cống.
Sau khi Tỉnh ủy thảo luận, đã thống nhất phê chuẩn đơn xin từ chức của đồng chí Vi Lý Quốc, và đồng ý với đề xuất của đồng chí Vi Lý Quốc để đồng chí Diệp Phàm đảm nhận quyền chủ trì công tác của Thành ủy Đông Cống.
Hơn nữa, Tỉnh ủy Tây Lâm xem xét đến việc xây dựng thành phố Đông Cống mới bắt đầu, không thể thiếu sự quan tâm của Chủ tịch thành phố như đồng chí Diệp Phàm.
Cho nên, đồng chí Diệp Phàm vẫn kiêm nhiệm chức Chủ tịch thành phố….
Thiết Hậu Sơn đọc từng chữ xong, các đồng chí phía dưới đều giật mình, tất cả vẻ mặt kinh ngạc nhìn Diệp Phàm.
Trong chốc lát lại nhìn Y Cao Vân. Còn Y Cao Vân vẻ mặt đang cười, nhưng nụ cười kia rất chua xót. Mà Tằng Cửu ThiênCửu Thiên cũng ngồi trơ như tượng, cố gắng giữ bình tĩnh.
Thật ra, trong lòng Tằng Cửu ThiênCửu Thiên đang phẫn nộ thở dài. Đêm qua Tỉnh ủy họp hội ý ban bí thư bàn vấn đề chọn ứng viên quyền chủ trì công tác của thành ủy Đông Cống.
Tằng Cửu Thiên đã đề cử Y Cao Vân. Hơn nữa, thao thao bất tuyệt liệt kê thành tích của Y Cao Vân.
Tuy nhiên, Chủ tịch tỉnh Chúc lại đề xuất Diệp Phàm. Bắt đầu từ thành tích 3 tỷ đó. Lập tức đã ép Tằng Cửu Thiên đến mức không thở nổi.
Phó Quốc Vân cũng đồng ý. Nếu Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh đã đồng ý hết, thì Tằng Cửu Thiên chỉ biết kêu trời. Mặc dù bị đâm cho đầu rơi máu chảy cũng không chống lại trời được. Mà một vị khác là Phó bí thư Chung Thiên Thạch tất nhiên cũng gật đầu.
Hơn nữa, vì để ổn định thái độ tư tưởng. Tất cả mọi người đều đồng ý không bàn thêm nữa. Cho nên, Tằng Cửu Thiên tự cảm thấy hổ thẹn với Y Cao Vân.
Cho nên sáng nay mới biểu hiện nhiệt tình như vậy. Cho người ngoài một cảm giác chính là Tằng Cửu Thiên tôi luôn quan tâm đến anh.
Lúc này Y Cao Vân thực sự thấy hết sức phẫn nộ. Tuy trong lòng nghĩ thế nhưng khi đồng chí Thiết Hậu Sơn nói xong mọi người vỗ tay, Y Cao Vân cũng chua xót vỗ tay theo. Đương nhiên, vỗ tay căn bản không phát ra âm thanh- làm qua loa co có thôi.
Người thì sung sướng người lại sầu.
Giống như Lam Tồn Quân, Cam Thủy Hưng, Y Thanh Liên thì thầm vui vẻ. Mà Lan Lập Quyền, Đới Trung Cường thì đều như mơ như thực hết cả.
Mấy người nhìn nhau, quả thực không thể tiêu hóa được quyết định bổ nhiệm lớn này. Bởi vì rất bất ngờ và rất kỳ lạ.
Có thể nói, chính Diệp Phàm cũng không hề nghĩ đến. Còn các cán bộ Đông Cống cũng giống như đang mơ.
Không thể tưởng tượng được trong mấy tiếng giang sơn đã đổi chủ. Vị trí nhân vật số một của thành phố Đông Cống không ngờ rơi vào tay một thanh niên từ nơi khác đến.
Đúng lúc này, một cảnh tượng làm người ta ngạc nhiên thán phục đã xảy ra. Trước mắt mọi người, chỉ thấy lão bí thư Vi chống gậy, run rẩy đứng lên, chỉ vào vị trí của mình, nhìn Diệp Phàm nói:
- Bí thư Diệp, cậu lại đây ngồi, đây mới là vị trí của cậu.
- Lão Vi, tôi ngồi ở đây được rồi.
Diệp Phàm vội vàng từ chối, trong lòng lập tức cảm thấy có phần bi tráng thê lương.
Biết ý của Vi Lý Quốc khi giao Đông Cống cho mình. Người này đến khi sắp chết vẫn không quên thành phố Đông Cống.
- Không được, cậu nhất định phải ngồi ở đây. Tôi già rồi, cũng nên nghỉ ngơi. Chẳng lẽ cậu còn không muốn cho người bệnh sắp chết như tôi nghỉ ngơi sao.
Thái độ của Vi Lý Quốc rất kiên quyết, hai mắt nhìn Diệp Phàm. Hơn nữa nói rất xúc động, làm rất nhiều cán bộ khẽ lau nước mắt.
- Lão Vi…
Giọng Diệp Phàm có chút nghẹn ngào. Hắn thật sự xúc động chứ cũng không phải giả vờ gì cả. Hắn bước nhanh đến, nhẹ nhàng đỡ Vi Lý Quốc nói:
- Lão Vi, anh cứ ngồi xuống, tôi ngồi sau anh là được.
- Không được, cậu ngồi, ngồi đi. Ngồi vị trí này, đây là nơi cậu phải ngồi.
Vi Lý Quốc nóng nảy, giọng gần như hét lên.
- Tôi ngồi đây, lão Vi.
Diệp Phàm không do dự nữa, tự mình ngồi xuống. Mà Vi Lý Quốc cũng chống gậy dựa vào ghế của Diệp Phàm.
Ông ta xúc động nói:
- Vi Lý Quốc tôi ánh mắt không mù đâu. Diệp Phàm ngồi ở đây tuyệt đối tốt hơn nhiều so với tôi. Diệp Phàm đến Đông Cống mới mấy tháng, mọi chuyện cậu ấy làm mọi người đã thấy. Như tòa nhà Lô thị ba mươi tầng. Sân vận động Đông Cống. Cải cách nhà máy đường Dương Xuân, hồi sinh tập đoàn Vinh Quang…
- Đã nhìn thấy.
Cán bộ phía dưới đồng thanh đáp.
- Thấy là tốt rồi, một đồng chí có năng lực như vậy chẳng lẽ không nên ngồi vào vị trí này?
Vi Lý Quốc hỏi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1915: Như ngồi trên đống lửa.
Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
- Nên ạ, đồng chí Diệp Phàm là người thích hợp nhất.
Lam Tồn Quân hét lớn, kéo theo một số đông đảo cán bộ.
- Tốt lắm, ông lão như tôi cũng nên chào cảm ơn mà lui về nghỉ rồi. Tôi cũng mệt rồi, tất cả mọi chuyện của Đông Cống nay đều giao cho Bí thư Diệp, giao cho Bí thư Diệp….
Vi Lý Quốc lặp lại mấy chữ cuối này mấy lần rồi cả người đột nhiên mềm nhũn, ngã xuống tại chỗ.
Diệp Phàm vội vàng đỡ Vi Lý Quốc và cả Phó Quốc Vân, Tằng Cửu Thiên bên cạnh đều chạy lại đỡ lấy Bí thư Vi. Nhưng động tác của Diệp Phàm nhanh hơn, hắn một tay ôm lấy Vi Lý Quốc, vội vàng đưa tay ra kiểm tra.
Lập tức trên đài chủ tịch rối lên.
- Gọi xe cứu thương nhanh.
Phó Quốc Vân hét lên, Tằng Cửu Thiên và Trịnh Đông Thăng cũng hét lên.
- Lão Bí thư đã đi rồi.
Giọng Diệp Phàm khàn khàn, kéo tay từ ngực Vi Lý Quốc trở về. Bởi vì, trái tim của Vi Lý Quốc đã ngừng đập.
- Đồng chí Lý Quốc, đồng chí Lý Quốc…
Bí thư Phó giọng cũng đầy đau thương. Cả hội trường giống như tràn ngập không khí đau thương tang tóc.
Không lâu sau, xe cứu thương đã đến. Tuy nhiên, thầy thuốc kiểm tra tại chỗ xong cũng chứng nhận đồng chí Vi Lý Quốc đã ra đi. Người bí thư một lòng vì đảng vì dân đã ra đi ngay tại hội trường.
- Toàn thể các đồng chí đứng dậy, một phút mặc niệm bắt đầu.
Lúc này giọng Lý Tinh Tinh vang lên trên loa. Căn bản là không cần cô phải nói, tất cả mọi người đều đứng dậy.
Trong đoàn lãnh đạo thăm hỏi gia đình Bí thư Vi, Bí thư Phó đã cẩn thận dặn dò Diệp Phàm:
- Lo chuyện hậu sự của đồng chí Lý Quốc cho tốt. Còn nữa, nếu người nhà có yêu cầu gì hợp lý thì cho phép đáp ứng. Ngoài ra, còn phải tuyên truyền mạnh mẽ tinh thần của đồng chí Vi Lý Quốc trong toàn bộ các đảng viên.
Đoàn người của tỉnh đã ra về ngay trong đêm.
Diệp Phàm dặn Lý Tinh Tinh thành lập một ủy ban chuyên lo chuyện đám tang, giải quyết việc hậu sự của đồng chí Vi Lý Quốc.
Sau đó Diệp Phàm gọi phu nhân của đồng chí Vi Lý Quốc, Lan Mai Lâm ra hỏi riêng:
- Gần đây lão Vi có phải là đã làm gì kiêng kỵ không? Không phải là thầy thuốc nói ông ấy còn có một năm thời gian nữa sao? Thuốc tôi cho ông ấy không uống sao?
- Ôi, lão Vi nói là phải đứng dậy một lần nữa để tiếp tục làm việc. Muốn xây dựng Đông Cống cho thật tốt. Cho nên gần đây đã dùng đến châm cứu trị liệu.
Tuy nhiên, người ta cũng nói, làm như vậy thời gian sống sẽ ngắn lại. Bởi vì châm cứu là kích hoạt tiềm lực của con người, nhưng lại làm ngắn đi thời gian sống của người ta.
Chỉ có điều lão Vi cố ý như thế, hơn nữa cũng không để tôi can ngăn. Không có cách nào đâu, cả đời lão Vi, chính là để lo lắng cho Đông Cống.
Đông Cống chính là sinh mệnh của ông ấy. Nếu tôi ngăn cản thì ông ấy càng vội vàng hơn. Đã như vậy thì tôi còn biết làm thế nào.
Với tính tình bướng bỉnh của ông ấy, dù cho tôi ngăn cản ông ấy cũng âm thầm tự làm. Ôi…
Lan Mai Lâm vừa nói vừa khóc. Bà lấy từ trong phòng ra một quyển sổ tay đưa cho Diệp Phàm nói:
- Lão Vi có dặn tặng cho cậu quyển sổ tay này. Bên trong đều là một số ý tưởng công tác cả đời của lão Vi.
Diệp Phàm cầm quyển sổ tay, cảm giác nặng hơn đến ngàn vạn lần. Lại hỏi Lan Mai Lâm có yêu cầu gì không. Lan Mai Lâm lắc đầu nói:
- Những yêu cầu khác đều không có, các cậu không cần làm gì vì chúng tôi. Tuy nhiên, đêm qua khi ngủ lão Vi có nói đùa với tôi một câu. Nói là nếu ông ấy mất đi có thể được chôn cất ở nghĩa trang liệt sĩ như liệt sĩ thì tốt. Tôi còn cười mắng ông ấy là hồ đồ, ông không phải là liệt sĩ sao có thể được như thế. Ôi, tôi biết, việc này là không thể mà.
- Việc này cứ giao cho tôi, tôi nhất định sẽ làm cho lão Vi được yên nghỉ ở nghĩa trang liệt sĩ thành phố Đông Cống.
Diệp Phàm đứng lên, vẻ mặt kiên quyết nói.
- Đây là tâm nguyện của cả nhà chúng tôi. Cả đời lão Vi không làm ra thành tích gì lớn, nhưng ông ấy vẫn hi vọng làm ra thành tích lớn, sống oanh liệt giống như các liệt sĩ…
Lan Mai Lâm khóc thút thít nói.
- Ai bảo ông ấy không làm ra thành tích lớn, cả đời ông ấy vì đảng vì dân. Sống vì nhân dân thành phố Đông Cống. Đây là thành tích lớn nhất. Ông ấy là tấm gương cho Diệp Phàm tôi học tập, là tấm gương cho toàn thể cán bộ Đông Cống.
Diệp Phàm xúc động nói.
Buổi sáng ngày hôm sau, Trưởng ban thư ký Thành ủy Lý Tinh Tinh đến xin chỉ thị xem có phải sửa lại văn phòng không.
- Không cần.
Diệp Phàm khoát tay áo, nghĩ một chút nói:
- Cô lập tức thông báo cho các ủy viên thường vụ tổ chức một cuộc họp.
Chín giờ sáng, Diệp Phàm thay mặt Bí thư Thành ủy Đông Cống chủ trì hội nghị thường vụ đầu tiên.
Trước mắt hội nghị thường vụ Đông Cống chỉ có mười ủy viên. Sau khi Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tuyên bố quyết định Diệp Phàm lên chủ trì công tác của Thành ủy xong, Diệp Phàm tự hiểu rằng việc xét cho Lam Tồn Quân vào ban thường vụ thật sự là đã thất bại. Phó Quốc Vân đã hoàn thành một “yêu cầu” duy nhất của hắn.
Yêu cầu này so với yêu cầu đưa Lam Tồn Quân vào thường vụ còn quan trọng hơn. Diệp Phàm hiển nhiên cũng chẳng thể nói gì.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cảm giác ngồi trên chiếc ghế mà Vi Lý Quốc và Y Cao Vân đã từng ngồi không được tự nhiên. Cảm giác dưới ghế giống như có một ngọn núi lửa đang hoạt động, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Đến hiện giờ, trong hội nghị thường vụ nhiều nhất hắn cũng chỉ có ba phiếu. Là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Cam Thủy Hưng, Trưởng ban tuyên giáo Y Thanh Liên.
Mà Y Cao Vân vẫn còn đến bốn phiếu. Gồm Bí thư Đảng ủy công an Lan Lập Quyền, Bí thư Thành ủy Dương Xuân Đới Trung Cường cùng Trưởng ban Thư ký Lý Tinh Tinh.
Người mới đến nhận chức có Phó bí thư chủ quản Ủy ban Kỷ luật Thái Phi và Phó chủ tịch thường trực thành phố Quách Tắc Quân hiển nhiên là do Bí thư Phó sắp xếp.
Tuy nhiên, trước khác nay khác. Trước kia, Thái Phi có lẽ là đến vì vị trí Bí thư Thành ủy Đông Cống.
Lúc đó có lẽ Phó Quốc Vân cũng có ý này. Hiện giờ, Bí thư Phó lại giao vị trí này cho mình.
Thì Thái Phi không thể không suy nghĩ. Nếu nói Bí thư Phó đã dặn dò Thái Phi ủng hộ công tác của mình có lẽ là không có khả năng.
Nhất mã về nhất mã. Mặc dù là Phó Quốc Vân thì ông ta cũng sẽ không muốn thấy Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống đều do mình nắm giữ.
Quyền lực quá lớn dễ dàng tạo thành sự sa đọa hủ bại. Dân chủ tập trung chính là một trong những chính sách của đảng. Cho nên, vừa để mình quyền chủ trì công tác của Thành ủy Đông Cống lại để Thái Phi và Quách Tắc Quân liên kết đối kháng với mình.
Có lẽ chính là thủ đoạn của Phó Quốc Vân. Nói khó nghe hơn thì chính là cần duy trì sự cân bằng, đây là cách mà các lãnh đạo hay dùng.
Trong thể chế này nếu có một người được độc quyền thì sẽ thành người kiêu ngạo ngông cuồng. Thứ nhất sẽ dễ phạm sai lầm, thứ hai là dần dần thoát khỏi tầm mắt của lãnh đạo đã đề bạt mình. Cho nên, lãnh đạo thích trò cân bằng quyền lực này cũng hoàn toàn có lý.
Duy nhất còn một đồng chí Diệp Phàm có thể tranh thủ, anh ta chính là tư lệnh phân quân khu Tiền Đào Quốc. Nhưng đến hiện giờ Diệp Phàm cũng chưa tiếp xúc với anh tanhiều. Muốn anh ta ủng hộ công tác của mình thì cũng khá khó.
Nghe nói người này luôn thích một mình, rất ít khi muốn tham gia cùng lãnh đạo địa phương. Hơn nữa, Tiền Đào Quốc một mình đến Đông Cống nhậm chức.
Người nhà và con cái cũng không ở đây. Cho nên, muốn lấy lòng người nhà và con anh ta cũng không thể.
Một mình anh ta tay không xuống đây, lại ở trong hệ thống quân đội, quân đội là một hệ thống độc lập. Bề ngoài thì quân khu là cấp dưới của Đảng ủy địa phương nhưng Đảng ủy địa phương có lúc nào được tham gia vào chuyện của quân khu đâu.
Thói đời như vậy tuy nói đã thoát khỏi cái thời súng ống gậy tre nhưng quân đội vẫn mạnh mẽ hơn chính quyền.
Giống như tại một số nước, vài ngày lại xảy ra một cuộc chính biến. Khi tìm nguyên nhân thì đều là vì lãnh đạo đất nước không có quyền khống chế quân đội.
Còn thể chế của chính phủ Trung Quốc thì khá là tốt, khống chế quân đội từ trên xuống dưới, Bổ nhiệm sư trưởng trong quân đội đều phải qua quân ủy, Chủ tịch nước tự mình ký tên. Đây là biện pháp hạn chế quyền lực rất có hiệu quả.
Cho nên, đối với tư lệnh Tiền Đào Quốc, chính quyền làm sao có thể nắm được anh ta. Người này là một khúc xương cứng. Nếu gặm tốt thì Vi Lý Quốc và Y Cao Vân trước kia đã kéo anh ta về phe mình rồi.
Bởi vậy, hiện giờ Y Cao Vân vẫn đang chiếm ưu thế. Phía sau lại có sự liên kết của Thái Phi. Diệp Phàm có lấy quyền chủ trì công tác của Thành ủy cũng không thể làm gì được
Không làm được thì quyền chủ trì của hắn cũng thành cục sắt gỉ. Nói khó nghe hơn thì hắn chính là một con rối thôi. Nhưng Diệp Phàm vẫn ngập tràn tin tưởng.
Hôm nay các ủy viên thường vụ đến rất nhanh, đông đủ và đúng giờ.
Ghi biên bản chính là Phó Chủ nhiệm Giang Khải. Người này vẫn rất vất vả giúp việc cho Diệp Phàm.
Hôm nay cuối cùng đã hết khổ, khi nhận được thông báo của Lý Tinh Tinh, gọi anh ta đến phòng họp thành ủy ghi biên bản, Giang Khải rất kích động.
Tuy nói chỉ là ghi biên bản mà cũng không phải là người tham gia hội nghị thường vụ. Nhưng Giang Khải biết, có một ngày gần đây…
“Chỉ cần ông chủ Diệp không ngã. Chính mình một ngày nào đó sẽ được ra mặt. Hôm nay là người ghi biên bản, có lẽ mấy tháng nữa ông chủ Diệp cao hứng, sẽ đẩy Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố đi.
Thì không phải là mình được thăng chức sao. Giờ kiêm Phó trưởng ban thư ký Thành ủy, sau này mục tiêu của Giang Khải chính là Trưởng ban thư ký Thành ủy.” Vừa nghĩ đến những điều này trong lòng Giang Khải đã nóng như lửa đốt.
“Mà Phó trưởng ban thư ký Thành ủy, Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Vệ Diêu Thông cạnh bên lúc này thầm nghĩ chỉ muốn đập đầu vào tường chuộc tội. Y không ngừng hối hận, hối hận trước đây y mù quáng nên mới sai lầm đi theo sai chủ.
Vốn y định dựa vào Y Cao Vân, hi vọng có thể thăng tiến một chút. Không thể tưởng tượng được thiên hạ thay đổi bất thường. Bí thư Tỉnh ủy Phó Quốc Vân xuống đây một vòng, Đông Cống đã thay đổi thành nhà họ Diệp.
Vệ Diêu Thông khóc không ra nước mắt.
Huống chi, Giang Khải lại nắm cơ hội này đả kích người khác. Anh ta nhìn Vệ Diêu Thông một cái, gác điện thoại xong vẻ mặt khó xử nói:
- Chủ nhiệm Vệ, ngại quá, công việc anh giao có lẽ tôi phải chậm một chút.
- Ồ, có việc thì cứ để đấy đi.
Vệ Diêu Thông trong lòng thấm mắng đồ chó. Nhưng biết người này hiện tại là thân tín của ông chủ Diệp, không thể trêu vào. Chủ nhiệm Vệ đành mỉm cười.
Trong lòng Giang Khải rất thoải mái. Trước kia chưa từng thấy Chủ nhiệm Vệ cười với mình. Hôm nay thì khác, ngay cả Lý Tinh Tinh khi gọi điện thoại cũng đã lịch sự hơn.
- Vậy phiền Chủ nhiệm Vệ. Trưởng ban thư ký nói tôi phải là người ghi biên bản, thật sự là vất vả. Đã lâu không viết chữ, lại còn phải ghi chép.
Giang Khải vẻ mặt cố ý đau khổ thở dài.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1916: Sát nhập Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.
Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
“Cậu khoe khoang thì cứ khoe khoang đi. Ghi biên bản thì ghi biên bản đi cái đồ con cháu cụ rùa.” Vệ Diêu thông muốn giơ tay bợp cho y một cái.
Nhưng, vẫn nhẫn nhịn, mỉm cười nói:
- Chủ nhiệm Giang, đây là lãnh đạo coi trọng cậu thôi. Yên tâm, về sau có việc gì cứ nói với ông anh này một tiếng là được. Cậu cứ đi bận việc của cậu.
- Vậy…xin cảm ơn.
Giang Khải cười cười rồi xoay người bước ra khỏi văn phòng. Thầm nói, lão mà cũng dám xưng là ông anh sao. Lúc nào lại thân thiết như vậy nhỉ.
- Chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng.
Nhìn theo bóng của Giang Khải Vệ Diêu Thông hung hăng mắng vốn một câu.
- Đến đông đủ rồi, bắt đầu họp thôi.
Diệp Phàm nói rồi nhìn khắp lượt mọi người một cái.
- Hôm nay tập trung mọi người lại đây để bàn về vấn đề quy hoạch xây dựng trụ sở Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.
- Không phải đã khởi công sao? Sao còn quy hoạch lại lần nữa.
Thái Phi không ngờ là người lên tiếng đầu tiên. Hôm qua ngoài Y Cao Vân cực kỳ mất mát thì người thứ hai cũng phẫn nộ và mất mát không thua anh ta chính là Thái Phi.
“Vốn nghĩ Bí thư Phó cho mình đến Đông Cống để chuẩn bị tiếp nhận chức Bí thư Thành ủy. Ai ngờ một người trẻ tuổi như vậy từ Hải Đông đến lại đoạt ngai vàng của mình.”
Thái Phi cảm thấy lửa giận chực trào ra khỏi cổ. Đêm qua về nhà đã đập vỡ năm sáu cái bát. Làm cho bà xã phải luôn tay dọn dẹp. Sáng nay phải đi chợ sớm không thì trưa không có bát ăn cơm.
Tuy nhiên, ngày hôm qua Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Thiết Hậu Sơn đọc quyết định bổ nhiệm xong, Phó Quốc Vân cũng không tỏ một chút thái độ nào đối với anh ta.
Thái Phi cũng muốn tìm cơ hội báo cáo tình hình công tác của mình với Bí thư Phó, tuy nhiên căn bản là không có cơ hội.
Phó Quốc Vân là bí thư Tỉnh ủy. Khó khăn lắm mới có cơ hội đến thành phố Đông Cống. Không nói đến các đồng chí vây xung quanh, chính là các đồng chí ở tỉnh may mắn được đi cùng cũng không bỏ qua cơ hội ở gần gũi Bí thư Tỉnh ủy.
Cho nên, sao có thể đến lượt Thái Phi.
Hơn nữa, ngày hôm qua Bí thư dùng phần lớn thời gian nói chuyện phiếm với Diệp Phàm. Thái Phi thiếu chút nữa tức giận đánh vỡ cả chiếc bình ngũ vị.
Thái phi cũng đã hỏi thăm qua một số quan hệ ở tỉnh, tại sao lại có sự thay đổi này.
Nhưng cuối cùng cũng không hỏi thăm được gì. Chỉ biết là Diệp Phàm được Chủ tịch Chúc đề cử. Hơn nữa còn được Vi Lý Quốc ủng hộ.
Thái Phi cũng suy tư không ít. Cho rằng Chủ tịch Chúc đã có giao dịch gì đó với Phó Quốc Vân. Có lẽ là vì “việc lớn” khác nên Phó Quốc Vân tạm thời phải từ bỏ anh ta.
Nếu không phải thái độ của Phó Quốc Vân thì Thái Phi quyết định đối đầu với Diệp Phàm một phen. “Đừng tưởng rằng ở tỉnh tuyên bố xong thì cậu chính thức là nhân vật số một của Đông Cống. Còn phải xem cậu có bản lĩnh ngồi chắc ở vị trí này không.
Đến lúc đó chính cậu không có năng lực, không khống chế được tình hình Đông Cống. Cấp trên cũng không giúp nổi cậu.
Cuối cùng chỉ là người không có khả năng. Ngay cả Chủ tịch Chúc cũng không thích người vô dụng như vậy.”
Thật ra, đêm qua khi về nhà Y Cao Vân cũng đã hỏi Tằng Cửu Thiên. Câu trả lời của Tằng Cửu Thiên cũng không khác gì lắm. Nói Diệp Phàm là do Chủ tịch Chúc đề xuất. Mà thái độ của Phó Quốc Vân không rõ ràng. Còn nguyên nhân cụ thể thì Tằng Cửu Thiên cũng không biết.
- Sao hôm nay Bí thư lại thể hiện thân thiết với Diệp Phàm như vậy?
Y Cao Vân không kìm nổi hỏi.
- Thể hiện cho có thôi.
Tằng Cửu Thiên hừ một tiếng, nhìn Y Cao Vân một cái rồi nói tiếp:
- Cao Vân, ông nghĩ lại xem. Mặc kệ Diệp Phàm là ai đề cử, số phận hắn là do Tỉnh ủy Tây Lâm chúng ta quyết định.
Hắn luôn là viên tướng tài của Bí thư Phó có đúng không nào? Phó Quốc Vân tỏ một chút thái độ, có lẽ cũng là muốn lấy lòng Diệp Phàm một chút.
Thứ hai, cũng để các cán bộ Đông Cống nhìn vào đấy, Thể hiện Bí thư Tỉnh ủy quan tâm đến cấp dưới. Vả lại Cao Vân, không phải là tôi nói ông.
Trong khoảng thời gian này ông xem, Diệp Phàm người ta làm ra thành tích oanh liệt, còn ông thì làm ra cái quái gì. Như nhà máy đường Dương Xuân và tập đoàn Vinh Quang vốn là hai cục diện rối rắm.
Đáng buồn là người ta lại có thể biến đồ bỏ thành của quý. Hiện tại lại thành ra phát đạt. Hơn nữa việc xây dựng Trung tâm thành phố Đông Cống cũng làm tốt lắm.
Giống như thần tiên khắp nơi đều đến giúp đỡ. Ông xem xem, tận Thủy Châu còn chạy đến để giúp đỡ xây dựng sân vận đông. Chủ tịch thành phố Tân Môn cũng đến. Đây chứng minh cái gì nào, người ta có quan hệ sâu, chỗ dựa vững chắc, triển vọng rộng mở. Mạng lưới quan hệ ổn và dày.
- Đó là việc Chủ tịch thành phố phải làm. Tôi lúc đó là quyền chủ trì công tác của Thành ủy, là quản lý việc Đảng. Cũng không thể ra mặt vung tay múa chân có phải không. Nếu làm như vậy các anh sẽ phê bình tôi can thiệp vào công tác của chính quyền có phải không.
Y Cao Vân cảm thấy mình bị oan.
- Thôi vậy, Diệp Phàm chỉ là quyền chủ trì công tác của Thành ủy. Cấp trên cũng không có nói là hắn nhận chức Bí thư.
Đừng nhìn thực quyền là giống nhau, chỉ là chữ đầu không giống. Nhưng trong việc nhân sự của Đảng, lại hoàn toàn khác biệt.
Nếu Diệp Phàm là Quyền Bí thư Thành ủy, thì sau này hắn tám phần có thể thuận lợi thăng chức. Nhưng còn quyền chủ trì công tác Thành ủy thì không nhất định đã rơi vào tay hắn.
Sau này, để ông thăng chức thẳng chứ không cần phải tạm quyền nữa. Tôi nghĩ việc này là Phó Quốc Vân tạm thời chơi đùa một chút. Chỉ là vờ đáp ứng để đối phó với Chúc Nham Phong thôi.
Cao Vân, sau này ông vẫn có cơ hội. Trong công việc cứ cố gắng thì nhất định sẽ có cơ hội.
Tằng Cửu Thiên nói đến đây, vỗ vỗ vai Y Cao Vân mà không nói gì thêm nữa.
- Vậy tôi đây không cần khách khí nữa.
Y Cao Vân hừ một tiếng.
- Ha ha, vẫn phải chú ý đoàn kết.
Tằng Cửu Thiên thản nhiên cười xoay người đi.
- Khởi công, đó không thể gọi là khởi công, chỉ là khởi động. Bây giờ còn đang trong giai đoạn giải phóng mặt bằng. Tuy nhiên, hiện giờ tôi có một ý tưởng mới. Muốn nói để các đồng chí thảo luận một chút.
Diệp Phàm nói.
- Ý tưởng mới của bí thư Diệp chắc chắn là tốt rồi. Chúng tôi hoan nghênh chỉ thị của Bí thư Diệp.
Lúc này Cam Thủy Hưng có cơ hội để cổ vũ Diệp Phàm bèn vỗ tay đầu tiên.
Trưởng ban tuyên giáo Y Thanh Liên và Giang Khải cũng vội vàng vỗ tay. Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện, tiếng vỗ tay trong phòng hội nghị cũng không lớn lắm.
Có lẽ ngoài Cam Thủy Hưng, Y Thanh Liên và Giang Khải thì các đồng chí khác chỉ là làm qua loa thôi. Vỗ tay đều không ra tiếng.
Diệp Phàm cũng không buồn, bình tĩnh nhìn mọi người một cái, giơ tay ra hiệu dừng, đợi tiếng vỗ tay ngừng hẳn.
Hắn lập tức vẻ mặt đau buồn, chỉ thiếu chút nữa là đôi mắt đã đỏ hoe, giọng đầy xúc động nói:
- Thưa các đồng chí, lão Bí thư Vi của chúng ta một lòng vì công việc, vì đảng vì nhân dân mà phục vụ. Ông ấy làm việc nhiều đến mức bị ung thư. Ông ấy đã đi rồi. Tuy nhiên, trước khi đi ông ấy vẫn hi vọng chúng ta có thể xây dựng trung tâm thành phố Đông Cống thật tốt. Ông ấy nói, không muốn người ngoài coi thành phố cấp 3 như chúng ta là một thị trấn nhỏ ở phía nam. Chúng ta ngồi ở đây đều không thấy vinh dự gì.
Nói đến đây Diệp Phàm phát hiện mọi người cũng đang đồng cảm. Xem ra chiêu bài bi lụy này còn có chút cuốn hút.
Sau đó hắn nói tiếp:
- Chúng ta có một trọng trách lớn trên vai, lão Bí thư vẫn đang dõi theo chúng ta ở trên trời.
Cho nên chúng ta phải hết sức tiết kiệm chi tiêu, tính toán tỉ mỉ. Dành tiền để xây dựng các công trình và cơ sở hạ tầng.
Chúng ta không xây dựng cơ sở hạ tầng, đường điện nước tốt thì nhà đầu tư sao có thể đến Đông Cống.
Cho nên, tôi cho rằng, hoàn toàn có thể hợp nhất tòa nhà Thành ủy và Ủy ban nhân dân vào một chỗ. Như vậy khu đất trống kia có thể xây dựng cái khác.
Ví dụ như có thể bán đấu giá, tiền có được dùng để xây dựng công viên. Để nhân dân có thể vui chơi, hoặc dùng để xây dựng cơ sở hạ tầng như đường dây tải điện chẳng hạn. Dù sao lợi ích cũng sẽ lớn hơn.
- Như vậy được sao?
Y Cao Vân lạnh lùng lên tiếng.
- Sao lại không được?
Diệp Phàm thản nhiên nhìn Y Cao Vân một cái hỏi.
- Tòa nhà Thành ủy Đông Cống và tòa nhà Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống hiện giờ cũng được xây cùng một chỗ. Lúc đó đã suy xét đến phát triển kinh tế địa phương mà xây như vậy.
Dù sao, tòa nhà Thành ủy ở các nơi cũng gần như thế. Nếu sát nhập lại, như là tòa nhà Thành ủy đến tòa nhà Ủy ban nhân dân đi.
Thì bên tòa nhà Thành ủy sẽ vắng vẻ. Không ai đến văn phòng Thành ủy, cơ sở hạ tầng cũng sẽ bị hư hỏng dần.
Đến lúc đó, sẽ thành trở ngại cho việc xây dựng trung tâm thành phố Đông Cống. Làm cho đô thị phát triển không cân bằng. Làm sao có thể phát triển thành phố.
Y Cao Vân cũng có cái lý của riêng mình.
Hiện giờ mở rộng nội thành cũng rất nhiều vấn đề, ví dụ như thành phố chuẩn bị mở rộng nhưng dân không muốn ra sống ở phía đông nên chung cư xây dựng xong cũng không ai ở thì sao có thể đạt được mục tiêu mở rộng.
Cuối cùng, chính quyền đã nghĩ ra một cách. Ví dụ như đem một số phòng chuyên môn như Cục Công an, trường trung học và bệnh viện ra đó.
Ha ha, người không đi chữa bệnh sao, không muốn đến trường cũng phải đến, có việc báo công an cũng phải đến phía đông. Đến lúc đó mọi người tất nhiên cũng tự có xu thế di dời.
- Ha ha, tôi đã cho người điều tra qua, căn bản là không ảnh hưởng. Hơn nữa, sự thật thì địa điểm của Ủy ban nhân dân thành phố quá lớn, lớn hơn địa điểm của Thành ủy.
Sát nhập vào cùng một chỗ là việc hoàn toàn có thể. Hơn nữa, mặc dù là sát nhập nhưng cũng không phải trong cùng một tòa nhà, hoàn toàn sẽ có khoảng không riêng.
Ví dụ như một bên phía bắc một bên phía nam cách nhau khoảng một trăm mét. Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta theo kiến trúc dân tộc Choang.
Có năm phần kinh phí là do thành phố Thủy Châu quyên tặng. Cho nên, hợp lại chắc chắn sẽ lớn hơn một chút.
Mà địa điểm xây dựng tòa nhà Thành ủy có vị trí cũng rất phù hợpđể xây dựng công viên.
Diệp Phàm nói.
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1917: Bỉ ổi.
Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
- Đúng rồi, đúng rồi. Bí thư Diệp, tòa nhà Thành ủy không phải là sát với Ngũ Long sơn sao. Nếu muốn mở một công viên thì có thể xây dựng và khai thác nó cùng lúc với Ngũ long sơn.
Lúc này Trưởng ban tổ chức cán bộ Cam Thủy Hưng lên tiếng.
- Đúng vậy, Ngũ long sơn là cảnh đẹp hàng đầu Đông Cống chúng ta. Nhưng chỉ là do chính quyền không có năng lực khai thác phát triển thôi. Giống như Ngũ long sơn thì “Ngũ long vọng nguyệt”, “Tiên Hầu Thâu Đào”, “Mai khê toan vũ” cảnh sắc đều rất đẹp. Hơn nữa cũng khá có danh tiếng ở đia phương.
Không ngờ Trưởng ban thư ký mải nói ra lời chân thật đếnquên hết mọi chuyện
Làm hại Y Cao Vân phải trừng mắt nhìn cô. Lý Tinh Tinh vừa thấy ánh mắt của Y Cao Vân thì chu mồm lè lưỡi cuối cùng không dám nói nữa.
- Ừ, nếu có thể xây dựng trên mảnh đất trụ sở của Thành ủy một khu cảnh quan mở kết hợp giữa nhà khách Thành ủy và nghiệp đoàn khách sạn thì tốt biết mấy.
Đi chơi khu Ngũ Long sơn chúng ta không thu vé vào cửa. Chủ yếu là làm lợi cho dân. Tuy nhiên, nghỉ lại buổi tối cần phải thu tiền phòng trọ đúng không nào?
Như vậy, vừa làm đẹp cho Đông Cống, Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta cũng kiếm được một khoản tiền. Tại sao không làm? Hơn nữa, lãnh đạo cấp trên có xuống muốn ở lại đây thì cũng có thể đến Ngũ Long sơn leo núi. Đương nhiên, bên trong khách sạn còn có thể tạo nên những phòng chuyên dụng cho việc chiêu đãi.
Lúc này Y Thanh Liên cũng mạnh miệng đề nghị.
- Thành phố Đông Cống chúng ta đến cái công viên để đi dạo cũng không có, thật sự rất xẩu hổ. Mấy đứa con của tôi đến đây nghỉ ngơi đều nói không thích.
Ban đầu muốn đưa chúng nó đến đây ở, tuy nhiên, sau lại gác lại. Nếu thật sự xây dựng khu Ngũ Long Sơn mở rộng ra thành công viên. Tiền Đào Quốc tôi đồng ý cung cấp máy xúc và thiết bị quân dụng. Ngoài ra, phân quân khu cũng có mấy đơn vị bộ đội, có thể hỗ trợ. Về nhân lực cũng xin sẵn sàng.
Không thể tưởng tượng được đề nghị này đã làm xúc động lòng người. Ngay đến cả người chưa bao giờ lên tiếng như tư lệnh Tiền Đào Quốc cũng đã lên tiếng, thật sự là một dấu hiệu tốt.
- Tư lệnh Tiền hỗ trợ thật hào phóng. Diệp Phàm tôi thay mặt Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố có lời cảm ơn.
Diệp Phàm vội vàng nói vậy, nhanh chóng muốn quyết định ngay việc này. Cho dù là Tiền Đào Quốc sau này muốn đổi ý cũng không cho y cơ hội đó.
- Đều là đồng chí với nhau, có chăng là nên thế. Tôi cũng là một phần tử của thành phố Đông Cống. thành phố Đông Cống đẹp lên, tôi cũng được vinh dự đúng không nào?
Tiền Đào Quốc nói.
Đề nghị của Diệp Phàm, mười ủy viên thường vụ dưới sự tác động của Cam Thủy Hưng và Y Thanh Liên. Cộng thêm sự phụ họa của Tiền Đào Quốc và Lý Tinh Tinh.
Đã có năm vị đồng ý phương án này. Bên kia chỉ còn lại năm phiếu. Cho dù có toàn bộ phản đối thì cũng chỉ đạt tỷ lệ năm mươi năm mươi. Đương nhiên, không quá bán thì phương án này vẫn không thể thông qua.
Còn phải ném ra một viên đạn bọc đường. Diệp Phàm thầm hừ một tiếng nói:
- Như vậy đi, nếu việc khai thác phát triển Ngũ long sơn thật sự có thể tiến hành, tôi thấy người có thể đảm nhiệm tổng chỉ đạo việc khai thác phát triển kia chính là Phó Chủ tịch thành phố Quách Tắc Quân. Gần đây tôi phụ trách công tác nhà máy đường, bận nhiều việc, việc này cứ giao cho Phó Chủ tịch thành phố Quách.
- Việc này sao mà tôi làm được chứ?
Quách Tắc Quân hơi do dự nói.
- Đừng khiêm tốn, Phó chủ tịch Quách. Nghe nói trước đây anh xuất thân từ ngành xây dựng đô thị. Nếu làm khai thác phát triển thì anh có kinh nghiệm, với việc xây dựng thành thị anh lại càng hiểu biết nhiều hơn.
Cam Thủy Hưng nói. Biết Diệp Phàm muốn làm gì, lão Cam liền ủng hộ không cần lý do.
Các anh chắc không hiểu được. Khi còn đảm nhiệm Cục trưởng cục Du lịch, phó Chủ tịch Quách của chúng ta vẫn hằng mong muốn xây dựng một khu du lịch. Đến hiện giờ vẫn chưa thực hiện được. Tôi hi vọng Phó chủ tịch Quách có thể đem địa điểm của Tòa nhà Thành ủy xây dựng thành một khách sạn thật sự.
Diệp Phàm một lần nữa nặng tay như hạ lệnh.
- Vậy thì… tôi sẽ nhận nhiệm vụ này. Ngại quá, đến lúc đó làm không tốt thì các đồng chí cũng đừng chê cười tôi.
Quách Tắc quân còn chút ngại ngùng nhưng cũng đã đồng ý rồi.
Thật ra, hắn đã định nói ra từ trước. Phải biết rằng, muốn mở một khu kinh tế mới về du lịch thì tiền phải từ Ủy ban nhân dân cấp.
Chỗ đó rất béo bở. Hơn nữa, còn để nhà khách và khách sạn cùng một chỗ. Nếu làm tốt, lãnh đạo cấp trên đến ở chắc chắn sẽ nhớ tên mình. Nếu làm cho lãnh đạo thoải mái, thì việc mình có thể được đề bạt cũng không phải không có hi vọng.
Đồng chí Quách Tắc Quân cũng không thể không động lòng. Diệp Phàm hiển nhiên cũng biết điều này nên mới tung ra một viên đường lớn. Tin rằng lão Quách sẽ tiếc rẻ nếu buông tay.
Còn Quách Tắc Quân và Thái Phi, Diệp Phàm tin rằng, giữa hai người họ chỉ là liên minh về lợi ích. Đứng trước lợi ích, Quách Tắc Quân tuyệt đối sẽ lựa chọn lợi ích. Hơn nữa, mối lợi này rất lớn. Quan hệ đồng minh không thể so sánh được.
Quả là như thế thật.
- Tốt tốt. Hôm nay chúng ta hãy quyết định việc này. Thành lập Tổ chuyên trách chỉ đạo xây dựng công viên Ngũ Long sơn.
Do đồng chí Quách Tắc Quân đảm nhiệm tổng chỉ đạo. Khu Ngũ Long sơn còn bao gồm cả tòa nhà Thành ủy, cho nên đồng chí Lý Tinh Tinh chắc chắn cũng phải tham gia.
Đồng chí Lý Tinh Tinh đảm nhiệm chức phó tổng chỉ đạo thường trực. Phối hợp giải quyết việc liên quan giữa Thành ủy và ban chỉ đạo.
Ủy ban nhân dân thành phố cũng cử Giang Khải đảm nhiệm Phó tổng chỉ đạo, phụ trách tài chính…
Diệp Phàm thuận miệng quyết định.
Y Cao Vân và Thái Phi thoáng nhìn nhau, bất đắc dĩ chấp nhận. Bởi vì, thế cục đã mất, có phản đối cũng vô dụng.
Tuy nhiên, trong lòng Quách Tắc Quân lại thầm mắng Diệp Phàm “chơi xấu’’ mình. Không ngờ đã giao chức tổng chỉ đạo cho mình lại cử Giang Khải phụ trách mặt tài chính. Đây không phải là đặt một hạt cát trong mắt mình sao.
Diệp Phàm nhìn Quách Tắc Quân một cái, thản nhiên mỉm cười. Thầm nói, về sau muốn tham chú mày cũng phải chú ý, đừng làm quá lớn.
Tối hôm đó, tâm trạng Lý Tinh Tinh không thể nào tốt lên được. Không thể ngờ được hôm nay không cẩn thận lúc vui lên lại bỗng ủng hộ đề nghị của Diệp Phàm.
Hơn nữa, vừa rồi khi rời khỏi phòng họp ánh mắt Y Cao Vân cực kỳ khinh bỉ. Lý Tinh Tinh biết trong lòng Y Cao Vân đã có suy nghĩ của ông ta về mình, ông ta rất khó chịu.
Tuy nhiên, Lý Tinh Tinh ngẫm nghĩ một chút lại có ý chờ mong. Trước kia quan hệ với Y Cao Vân cũng chỉ là hữu nghị. Cũng không thật sự về phe Y Cao Vân.
Đúng lúc này điện thoại Lý Tinh Tinh vang lên, giọng em trai Lý Hướng Phong khá thất vọng:
- Chị, chuyện đề bạt của em lại thất bại rồi.
- Thất bại, sao lại thế? Không phải mọi chuyện đều đang tốt sao?
Lý Tinh Tinh vừa nghi hoặc trong lòng lập tức trầm giọng xuống, vội vàng hỏi. Em trai sau khi tốt nghiệp đại học, cô đã phải mất rất nhiều công sức mới giúp cậu ta vào văn phòng Tỉnh ủy công tác.
Không thể tưởng tượng được công tác đã nhiều năm như vậy vẫn không được đề bạt. Đến bây giờ vẫn chỉ là một thư ký của văn phòng Tỉnh ủy. cũng không phải là thư ký riêng cho lãnh đạo mà chỉ là thư ký của văn phòng Tỉnh ủy.
Đương nhiên, những thư ký của văn phòng Tỉnh ủy này chỉ mong có ngày lãnh đạo nhìn đến mình, trở thành thư ký chuyên trách cho lãnh đạo.
Như vậy thì đã một bước lên trời. Ví dụ thư ký chuyên trách cho Phó chủ tịch thường trực tỉnh. Anh ta đi theo ổng mấy năm rồi được về địa phương đảm nhiệm Chủ tịch huyện hoặc Bí thư huyện ủy là không có vấn đề gì. Thăng tiến nhanh hơn các đồng chí khác rất nhiều. Đây cũng là một con đường tắt để thăng quan.
Em trai cô lúc trước cũng có quyết định này. Nhưng Đông Cống cũng quá hẻo lánh và lạc hậu. Thanh niên đều hướng đến cuộc sống ở thành phố không muốn trở về cũng là một nguyên nhân.
Lúc đó Lý Tinh Tinh cũng muốn em trai có thể được một vị lãnh đạo tỉnh nào đó chọn làm thư ký. Chính cô cũng có thể được thơm lây.
Không thể tưởng tượng được em trai cô rất không gặp may. Vài năm sau chẳng những không có vị lãnh đạo nào mời làm thư ký chuyên trách.
Mà cấp bậc cũng không tiến lên. Đến bây giờ cũng chỉ là nhân viên quèn. Lý Tinh Tinh tuy rằng ở thành phố Đông Cống có chút năng lực. Nhưng ở văn phòng Tỉnh ủy thì Lý Tinh Tinh không có cửa gì.
- Ban đầu Trưởng phòng Trương ở văn phòng Tỉnh ủy nói là được. Nhưng sau đó lại nói có chút phức tạp.
Lý Hướng Phong nói.
- Có phiền toái gì. Hôm đó tôi đã đến thăm hỏi gia đình trưởng phòng Trương rồi mà. Ông ta cũng trả lời rõ ràng là cậu đã công tác năm năm, cũng đã đến lúc nên đề bạt. Hơn nữa, điều kiện đề bạt của cậu đều tốt.
Lý Tinh Tinh hừ nói.
Trưởng phòng Trương chính là Trưởng phòng thư ký Tỉnh ủy Trương Chính Kiều. Cũng là lãnh đạo trực tiếp của Lý Hướng Phong.
- Trưởng phòng Trương nói là việc này ông ấy đã nói chuyện với trưởng phòng nhân sự Kiều. Hơn nữa, cũng đã đề cử em.
Tuy nhiên, cạnh tranh với em có mấy người. Như Lôi Kim của phòng tổng hợp. Nhưng thực lực của mấy người đó cũng không bằng em.
Mà trưởng phòng Trương nói phiền toái thì em cũng đã hỏi ông ấy. Ông ấy không tiện nói. Tuy nhiên ông ấy có ám chỉ hình như có vị lãnh đạo nhắc trước là ông ấy có người thân muốn đi lên. Cho nên, chuyện của em đã thất bại.
Lý Hướng Phong phẫn nộ nói.
- Em không hỏi trưởng phòng Trương sao? Chẳng lẽ không có cách nào khác sao?
Lý Tinh Tinh cũng có chút nóng nảy. Nếu lúc này em trai mất đi cơ hội thì sau 30 tuổi càng khó được đề bạt.
- Em mời trưởng phòng Trương uống rượu. Khi uống nhiều ông ấy có nói một câu. Nói là chị cậu gần quan được ban lộc, sao không đi tìm “nước gần” mà lại đến tìm ông ấy.
Lý Hướng Phong nói.
- Sao lại nói đến tôi. “nước gần”, tôi có “nước gần” nào nhỉ…
Lý Tinh Tinh thì thầm vài câu suy nghĩ.
- Chị, em đã đoán ra rồi.
Lý Hướng Phong nói.
- Nói mau, dông dài cái gì nữa? Lúc này rồi mà vẫn chưa hết tật dông dài.
Lý Tinh Tinh tức giận hừ nói.
- Thành phố Đông Cống không phải có đồng chí Thái Phi được điều từ Tỉnh ủy về sao? Trước kia vẫn là phó chủ nhiệm phòng nhân sự. Hơn nữa, em nghe nói Bí thư Thái còn được Bí thư Phó rất yêu quý.
Lý Hướng Phong nói.
- Cậu vòng vo một hồi như vậy có phải muốn tôi van xin Thái Phi hộ đúng không?
Lý Tinh Tinh bừng tỉnh ngộ.
Có lẽ ban đầu chuyện này cũng không có gì phiền toái. Phiền toái chỉ là do con người tạo nên thôi.
Người này có thể là đồng chí Thái Phi mới được điều đến. Người này đơn giản là muốn mình chủ động tiếp cận anh ta.
Lửa giận tràn ngập trong lòng Lý Tinh Tinh. Thầm nói, Thái Phi anh muốn lôi kéo tôi cũng không cần phải dùng thủ đoạn này làm khó dễ em tôi. Thật là bỉ ổi…
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1918: Phí Thanh Sơn có chuyện.
Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
Lý Tinh Tinh tuy là phụ nữ, nhưng tính cách mạnh mẽ.
Bị Thái Phi cho một đòn, hơn nữa lại nhớ đến ánh mắt khinh thường của Y Cao Vân. Trong nháy mắt Lý Tinh Tinh đưa ra một quyết định thay đổi cực lớn.
Miệng cô cứ liên tục lẩm bẩm:
- Là các anh ép tôi, tôi chỉ có một người em trai.
Nói xong lời này, Lý Tinh Tinh xuống tầng, gọi taxi đi.
Diệp Phàm cảm thấy thời tiết hôm nay rất tốt. Trời cao trăng sáng. Xe vừa dừng lại trước cửa thì nhận được điện thoại của Trưởng ban thư ký Thành ủy Lý Tinh Tinh mời mình đến Hồi dương các ăn thịt dê chính cống của Tân Cương.
Diệp Phàm tất nhiên là đồng ý. Đây là Lý Tinh Tinh ra tín hiệu với mình. Cho nên, hắn không chút do dự, quay người lái xe thẳng đến Hồi dương các.
Xe vừa dừng ở Hồi dương các thì phát hiện một cô gái mặc váy đứng ở bãi cổ. Diệp Phàm hơi ngạc nhiên vì thường ngày Lý Tinh Tinh đều mặc âu phục, rất ít khi thấy cô mặc váy. Vẻ mặt Lý Tinh Tinh bình thường nhưng dáng người cao ráo. Hiện giờ lại mặc váy nên vẫn có chút thú vị.
Hai người mỉm cười bắt tay.
- Tôi thật ra mới đến đây lần đầu tiên. Nghe nói rất nổi tiếng. Từ đồ gia vị đến thịt dê đều là sản phẩm chính cống Tân Cương.
Diệp Phàm nhìn tòa nhà ba tầng mang đậm phong cách xây dựng Tân Cương cười nói.
- Vâng, ông chủ mất rất nhiều công sức. Dê cũng được vận chuyển từ Tân Cương đến. Đầu bếp và nhân viên phục vụ đều là người Tân Cương. Canh thịt dê, thịt dê thui, thịt dê nướng,… toàn là những món ăn nổi tiếng của Hồi dương các. Cả những món này cũng được nấu theo phong cách Tân Cương. Người Đông Cống chúng ta thích nơi này, chính là thích cái hương vị lẳng lơ của loài dê.
Lý Tinh Tinh cười nói cùng Diệp Phàm bước vào phòng.
- Bí thư Lý, có thể đem đồ ăn lên chưa ạ?
Lúc này một người dáng vẻ người Tân Cương cung kính đi lên cười nói.
Người này nhìn Diệp Phàm hơi sửng sốt xong lập tức cơ mặt co giật vài cái. Diệp Phàm hiểu, có lẽ người này nhận ra mình nên kinh ngạc.
- Ông chủ Mục, hôm nay tự ông xuống bếp đi. Nếu canh không ngon tôi sẽ giận đó.
Giọng Lý Tinh Tinh lúc này như giọng đàn ông. Bởi vì Lý Tinh Tinh là “quản gia” của một thành phố. Bình thường chiêu đãi khách đều do cô chủ trì.
Thật ra cô khá quen thuộc với người quản lý nhà hàng khách sạn. Giám đốc khách sạn hoặc quản lý nhà hàng nào không muốn nịnh bợ một thần tài. Trong một năm một thành phố cấp 3 cũng có thể có được nhiều hay ít tiền mặt gì đó.
- Đương nhiên, Trưởng ban thư ký tự đã mình đến, tôi cũng sẽ tự mình cầm đao ra trận, đảm bảo khiến cô hài lòng.
Ông chủ Mục trong mắt hiện lên chút đắc ý, quay nhìn Diệp Phàm một cái.
- Ông chủ Mục là người Tân Cương?
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Đúng vậy, thịt dê nhà họ Mục chúng tôi là hạng nhất ở Tân Cương. Nếu lãnh đạo không tin có thể đến Ô Lỗ Mộc Tề(Urumsi) tìm hiểu. Chắc chắn có một nhà gọi là Hồi dương các. Đương nhiên nhà chúng tôi ở Ô Lỗ Mộc Tề lớn hơn Hồi dương các ở đây rất nhiều. Nếu nói theo tiêu chuẩn thì Hồi dương các của chúng tôi ở đó chỉ có thể xếp tiêu chuẩn bốn sao…
Ông chủ Mục bắt đầu khoe khoang.
- Tốt lắm, ông chủ Mục. Sau này gặp thì ông gọi anh ấy là Diệp Phàm là được. Ông nhanh mang lên đi, chúng tôi đang chờ để nhấm nháp.
Lý Tinh Tinh khoát tay xua ông chủ Mục ra, hai người sau đó đi vào phòng riêng.
Trà sữa được mang lên, hai người vừa nhấm nháp chút trà sữa vừa nói chuyện.
Sau khi uống xong một ly trà.
Lý Tinh Tinh nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Bí thư Diệp, chúng ta không phải là người làm ăn nhưng hôm nay tôi muốn trao đổi mua bán một chút.
- Hóa ra là như vậy, có mua bán là có lợi nhuận.
Diệp phàm cười nói, hắn cũng không nghĩ Lý Tinh Tinh sẽ nói trắng ra như thế. Thật sự cô ta đã khiến Diệp Phàm hơi ngạc nhiên.
- Em trai tôi Lý Hương Phong đang làm ở phòng thư ký của văn phòng Tỉnh ủy…
Lý Tinh Tinh không chút do dự nói chuyện của em trai ra.
- Một chức phó phòng có thể làm khó cô sao?
Diệp Phàm nói.
- Lần này thật sự là làm khó tôi. Việc này tôi đã liên hệ. Tuy nhiên, gần đây nghe nói có chút thay đổi. Tôi đã suy nghĩ, việc này chắc chắn có người muốn gây khó dễ. Tuy nhiên, có lẽ sức ảnh hưởng so với Phó Chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy cũng không kém gì. Anh nói một chút xem, đối địch với nhân vật như thế Lý Tinh Tinh tôi tự nhận là bất lực.
Lý Tinh Tinh nói đầy ám chỉ.
- Ồ…
Diệp Phàm gật gật đầu, suy nghĩ một chút. Nếu quả thật là một phó Chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy gây khó dễ thì chuyện đề bạt thật sự là phiền phức. Hơn nữa, văn phòng Tỉnh ủy có phó chủ nhiệm là do Phó trưởng ban thư ký kiêm nhiệm.
Cho nên, việc này mặc dù là đối với hắn cũng không dễ dàng làm được. Vả lại, văn phòng Tỉnh ủy Tây Lâm hắn cũng không quen biết ai. Muốn giải quyết việc này, ít nhất phải tìm một người cấp bậc cao một chút.
Ít nhất phải là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy. Mà Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Lâm Hồng, người này lại là phụ nữ, mình lại chưa gặp bao giờ. Đương nhiên cũng không phải hoàn toàn không có cách.
Chỉ cần nói với Trương Vệ Thanh của văn phòng Trung ương một tiếng. Để anh ta nói với Lâm Hồng giải quyết chuyện này. Chỉ có điều, vì một chức phó phòng mà nhờ đến Trương Vệ Thanh, Diệp Phàm có cảm giác như đại pháo đánh muỗi- không có lời lãi gì ở đây.
- Chi bằng bảo Hướng Phong về Đông Cống. Tôi sắp xếp cho cậu ấy công tác tại văn phòng Thành ủy thì sao? Đến lúc đó không cần nói đến chức phó phòng, hai năm nữa lên Trưởng phòng cũng không thành vấn đề.
Diệp Phàm nói.
- Nó ngang bướng không chịu về, trước kia tôi đã nói với nó.
Lý Tinh Tinh từ chối đề nghị của Diệp Phàm.
Cô nhìn Diệp Phàm một cái, nói tiếp:
- Tôi chỉ có một đứa em trai như vậy, nếu tôi không thể giúp nó thì ai có thể giúp nó. Kể cả về nhà cũng bị cha mẹ cằn nhằn đến chết mất.
Lý Tinh Tinh nhíu mày.
Việc này rõ ràng luôn đi, nếu anh chịu cố gắng thì sau này tôi sẽ ủng hộ công tác của anh.
- Ha ha, để tôi hỏi trước xem sao đã.
Diệp Phàm cười nói, cầm điện thoại gọi luôn. Nếu muốn thu phục Lý Tinh Tinh thì làm ngay việc “show hàng” mới được.
Thoạt tiên là ân cần hỏi thăm:
- Thứ trưởng Thiết, hôm qua anh cũng không chịu ở lại, tôi còn muốn uống với anh vài chén.
- Là cậu Diệp à. Tôi muốn ở lại, chỉ có điều công việc bận quá. Có rất nhiều việc phải làm, không thể rời đi được. Nếu không lần sau cậu lên tỉnh, tôi mời cậu được không?
Phó trưởng ban thường trực Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Thiết Hậu Sơn cười ha hả nói, thật ra đã xuất chiêu “đổi khách thành chủ”.
Ngày hôm qua Phó Quốc Vân vô cùng thân thiết với Diệp Phàm khiến Thiết Hậu Sơn thiếu chút nữa tức nổ con mắt. Vốn tưởng Chủ tịch Chúc ra sức ủng hộ Diệp Phàm, không thể ngờ bí thư Phó Quốc Vân cũng nhiệt tình với Diệp Phàm như thế.
Việc này khiến Thiết Hậu Sơn luôn suy nghĩ lý do vì sao. Nhưng lão Thiết buồn bực cả ngày cũng không nghĩ ra được tại sao. Tuy không nghĩ ra là tại sao nhưng Thiết Hậu Sơn cũng vẫn tỏ thái độ thân mật với Diệp Phàm.
Cuối cùng Thiết Hậu Sơn kết luận luôn một lý do, đó là nhà họ Kiều đã đánh tiếng với Bí thư Phó. Bởi vì lần trước Kiều Hoành Sơn ra tay giúp bạn tốt Y Định Giang chính là do Diệp Phàm trực tiếp làm. Thiết Hậu Sơn tin rằng Diệp Phàm chắc chắn có quan hệ với nhà họ Kiều ở Bắc Kinh. Lần này thái độ của Phó Quốc Vân thay đổi lớn càng củng cố cho niềm tin đó của lão Thiết.
- Trưởng ban Hậu Sơn mời khách đương nhiên là tôi phải tới rồi. Không ăn hết không về.
Diệp Phàm cố ý đùa.
Những câu này tất nhiên là cố ý nói để Lý Tinh Tinh nghe. Diệp Phàm còn sợ Lý Tinh Tinh không biết Thiết Hậu Sơn là ai, cuối cùng còn nói rõ Trưởng ban Hậu Sơn.
Quả nhiên, nghe nói Thiết Hậu Sơn muốn mời Diệp Phàm ăn cơm, Lý Tinh Tinh không khỏi chớp mắt vài cái.
- Tốt lắm, ông em đến tỉnh thành chỉ cần gọi điện thoại cho tôi là được.
Thiết Hậu Sơn nói.
- Được.
Diệp Phàm trả lời rồi dừng một chút mới nói tiếp:
- Trưởng ban Hậu Sơn, lần trước nói chuyện phiếm với anh hình như anh có nói bạn thân của anh đang làm Giám đốc sở nhân sự tỉnh có cần một thư ký. Không biết Giám đốc Cổ đã tìm được người thích hợp chưa?
- Vẫn chưa tìm được, cậu cũng biết, làm lãnh đạo rất coi trọng thư ký. Thư ký chẳng khác nào bà xã. Nếu gặp phải thư ký không biết gì không phải là tự tìm phiền toái sao. Cho nên, lão Cổ vẫn đang tìm. Thư ký tìm quá là khó đi.
Thiết Hậu Sơn không ngờ thở dài.
Diệp Phàm thầm nhủ, thư ký là một phần của lãnh đạo, lãnh đạo không quan tâm có được không.
Thiết Hậu Sơn hỏi:
- Sao thế, cậu đã chọn được người thích hợp có phải không?
- Thích hợp hay không tôi không rõ. Tuy nhiên, thực ra có một người là Lý Hướng Phong, hiện tại đang công tác tại phòng thư ký văn phòng Tỉnh ủy. Tốt nghiệp đại học sư phạm ngành ngôn ngữ Trung…
Diệp Phàm nói qua về Lý Hướng Phong.
- Cậu Diệp, việc này tôi nói không tính được. Phải hai người họ gặp nhau mới được. Như vậy đi, chúng ta chọn thời gian gặp nhau, đến suối nước nóng Dũng Sơn ngâm nước nóng nhé.
Thiết Hậu Sơn nói.
- Cứ như thế đi anh Sơn.
Nếu Thiết Hậu Sơn đã mấy lần gọi mình là cậu Diệp. Diệp Phàm cũng không tiếc gì gọi một tiếng anh Sơn.
- Tốt lắm, cậu cứ chọn thời gian, tôi nói với lão ấy một tiếng.
Thiết Hậu Sơn cười nói, nghĩ một chút
- Như vậy đi, nếu giám đốc Cổ không hài lòng với Lý Hướng Phong, tôi nghĩ, nếu cậu không chê Ban tổ chức cán bộ chúng tôi thì tôi có thể chuyển cậu ta đến chỗ tôi.
- Đúng là anh Sơn nghĩ quá chu đáo. Tôi thay mặt Hướng Phong cảm ơn anh.
Diệp Phàm nói, sau khi gác điện thoại liền nói qua với Lý Tinh Tinh.
Trong chuyện này Thiết Hậu Sơn có vẻ rất chủ động, cũng không hỏi quan hệ giữa Diệp Phàm và Lý Hướng Phong. Tất nhiên, hai bên đều hiểu nên không cần nói ra.
Về đến nhà không lâu, Phí Nhất Độ gọi điện thoại đến hỏi:
- Đại ca, bác cả muốn hỏi anh một chút, luận võ với nhà Hoành Đoạn lui lại mấy tháng có được không?
- Lui lại, sao lại lui lại?
Diệp Phàm kinh ngạc cảm thấy có khả năng có thay đổi liền hỏi.
- Việc này là do nhà họ Đoạn đề xuất. Bọn họ lấy lý do là bà nội mới qua đời. Tuy nhiên, chúng tôi đã điều tra qua.
Thật sự là có chuyện đó. Nhưng, hiện giờ cách thời gian luận võ cũng còn gần một tháng. Sao phải đổi ngày. Một tháng lo hậu sự cũng có thể đúng không?
Sau đó qua điều tra mới biết, nhà Hoành Đoạn đang luyện tập một loại võ công bí mật. Gọi là 'Brokeback Mountain (một bộ phim nổi tiếng về đồng tính luyến ái nam)' …
Nghe nói món võ công này người công lực đạt đến bát đẳng mới có thể luyện tập. Đây cũng không phải của nhà Hoành Đoạn mà vốn làcủa nhà “Cửu điền tử (Hisada)”.
Hisada ngại gia quy nên cả đời giấu biệt. Đến chết mới chịu đem ra.
Phí Nhất Độ nói.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♎ Sói Ngây Thơ