Sau khi xuất viện, Giang Thánh Minh không quay về biệt thự họ Giang. Ông thương lượng với Uông Túc Lỗi, hy vọng có thể được đưa Uông Tố Thu về bên cạnh để ông có thể tự mình chăm sóc bà. Uông Túc Lỗi tuy rằng đồng ý nhưng cũng phải sau khi nghe tác động của hai chị em Giang Nhân Ly và Giang Nhân Mạn.
Giang Nhân Ly cảm thấy mình còn chưa hiểu hết Giang Thánh Minh. Căn biệt thự này đã được bán nhiều năm trước nhưng không một ai biết là Giang Thánh Minh mua. Tâm tư của ông, có lẽ cô còn chưa biết rõ.
Có lẽ bọn họ đều đã hiểu sai về Giang Thánh Minh. Tình cảm của ông đối với Uông Tố Thu không phải là phức tạp, mà chỉ là đến tột cùng là ai có lỗi? Nếu như Uông Tố Thu không quá mạnh mẽ, nếu như bà có thể buông xuôi, có lẽ, đã không trở thành như hôm nay.
Giang Thánh Minh cũng hiểu được, Uông Tố Thu nhất định sẽ không chịu bước chân vào biệt thự Giang gia, vì Bạch Thanh Hà đã ở đó. Cho nên ông đã mua căn nhà này, ở một nơi yên tĩnh để có thể chăm sóc tình yêu trong lòng ông.
Mỗi ngày ông đều nắn bóp chân tay cho bà, nói chuyện với bà, đẩy bà ra ngoài phơi nắng.
Giang Nhân Mạn và Giang Nhân Ly thỉnh thoảng sẽ đến đây thăm bọn họ.
Giang Nhân Ly cảm thấy như vậy cũng tốt tuy rằng trong lòng cô vẫn buồn.
Mạc Tu Lăng đưa cô đến thăm Giang Thánh Minh và Uông Tố Thu, anh nói: “Anh biết em đang nghĩ gì!”
“Hứ? Anh nói xem?”
“Em đang muốn mẹ mãi mãi đừng tỉnh lại, cho dù điều đó là hy vọng mong manh. Nhưng chính vì suy nghĩ như vậy nên em đang tự trách mình.
Cô gật đầu.
Như hiện tại thật tốt. Giang Thánh Minh vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh Uông Tố Thu. Bà sẽ không phải cô đơn nữa. Nếu như bà tỉnh lại, bà sẽ không muốn nhìn thấy Giang Thánh Minh. Tính cách quyết định số phận, điều này quả không sai.
“Thực ra, mọi chuyện đến ngày hôm nay, em cũng không cảm thấy mình là người thắng, cho dù Bạch Thanh Hà chỉ đạt được một căn nhà.”
Mạc Tu Lăng gật đầu: “Vì tất cả mọi thứ đã phải mất nhiều năm nỗ lực trả giá. Cái khác không nói, nhưng mẹ thì mãi mãi không thể tỉnh lại.”
Cô gật đầu: “Bởi vậy mới nói, không có ai thực sự thắng. Bao nhiêu năm như vậy, có được mà mất đi, cũng chẳng có gì khác biệt”
“Có! Ít nhất em cũng không còn cảm thấy khó chịu nữa.”
Cô cười: “Em phát hiện, em thực sự cũng không hiểu rõ anh như vậy.”
“Vậy thì từ từ tìm hiểu!”
Bọn họ cười, nắm tay nhau đi.
Giang Nhân Ly thừa nhận, quan điểm của cô có phần cực đoan. Có một lần vô tình cô đọc được một bài viết trên mạng, đại khái nói rằng có một kiểu phụ nữ, dù lấy bất cứ người đàn ông nào, cũng sẽ hạnh phúc.
Cô cảm thấy độ chân thực của bài viết đó không nhiều lắm nhưng vẫn rất cảm động.
Người phụ nữ này cũng chồng mình đi dự một bữa tiệc. Mọi người nhìn họ đều nói cô gái ấy thật may mắn vì được gả cho anh ta, một người vừa đẹp trai lại vừa giàu có. Nhưng tuyệt đối không ai nói người đàn ông kia hạnh phúc vì lấy được cô gái ấy.
Thực ra, cô gái ấy tuy không phải mỹ nhân, nhưng cô ấy tuyệt đối xinh đẹp và chín chắn.
Hai người bọn họ quen biết khi còn học đại học, sau khi tốt nghiệp không lâu thì kết hôn. Lúc đầu bọn họ không có gì cả, còn phải ở trong một căn hộ thuê. Căn hộ rất nhỏ, nhưng bọn họ đều rất quý trọng, thế nhưng, cảm giác mới mẻ sau khi kết hôn rất nhanh kết thúc, rất nhiều chuyện vụn vặt phát sinh.
Người đàn ông phải ra ngoài làm việc, không còn nói với vợ mình những lời ngon ngọt như trước đây, cũng không có tặng quà cho cô như trước.
Người phụ nữ mang thai, chồng cô ấy về đến nhà cũng không chăm sóc, mà chỉ ngủ. Anh ta quá mệt mỏi, anh ta muốn hơn người. Nhưng vợ anh ta thì nghĩ rất đơn giản. Cô chỉ mong chồng mình có thể ở bên mình. Sau đó mâu thuẫn xảy ra, cô cảm thấy cuộc sống của bọn họ đã thay đổi, cô muốn sống riêng.
Người nhà của cô ta gọi điện trách mắng cô rất nhiều. Cha mẹ cô cho cô đọc một câu chuyện, người phụ nữ dũng cảm cho dù là gả cho một kiến trúc sư hay bất cứ người nào khác cũng sẽ hạnh phúc. Cô ta xem xong liền bừng tỉnh.
Người phụ nữ ấy, mỗi khi chồng cô ta đi làm về, cô ta sẽ chủ động lấy dép, nấu cơm. Cuộc sống chậm rãi trôi qua cũng không có gì buồn tẻ như trong tưởng tượng.
Người đàn ông thành đạt, có tiền có thế, tự nhiên sẽ có hồng nha tri kỷ.
Người phụ nữ đó cũng biết chuyện nhưng cô ấy không tìm chồng mình cãi cọ. Cô chỉ làm tốt những gì mình cần làm, thu xếp chuyện nhà ổn thỏa. Thỉnh thoảng cô ấy sẽ đi làm đẹp, đi học thêm vài thứ để bổ sung kiến thức, cuối tuần cô ấy sẽ lôi kéo chồng mình ra ngoài đi dạo.
Giang Nhân Ly đọc đến đây đã suy nghĩ rất nhiều. Có thể cãi nhau, nhưng người phụ nữ kia rất thông minh. Cô không thể đòi hỏi người đàn ông của mình mãi mãi chỉ yêu mình cô, cô phải tự mình cố gắng. Ai có thế thích một người phụ nữ lớn tuổi suốt ngày chỉ ru rú ở nhà?
Con người phải học cách làm đẹp cho mình, bất luận là học thức hay vẻ ngoài. Chỉ khi bạn sống cho bản thân mình thì người khác mới thích bạn.
Bởi vậy, chuyện cha mẹ mình, cô đem tất cả lỗi lầm đổ lên người Giang Thánh Minh, thực ra Uông Tố Thu cũng có một phần trách nhiệm.
Đây là một quán trà rất bình thường, nhưng vì có hồ sen nên Giang Nhân Đình rất thích nơi này.
Cô ta đã từng có thời gian như những nụ hoa kia, đã từng có năm tháng thanh xuân nhiều mộng đẹp.
Giang Nhân Đình chậm rãi uống trà, nhưng rõ ràng trong lòng cô ta không hề tĩnh tâm.
Cô ta ghen tị với vẻ đẹp của Giang Nhân Ly, cũng ghen tị với sự thông minh của Giang Nhân Ly. Cô ghen tị tất cả những gì Giang Nhân Ly có đều thu hút ánh mắt của người khác. Trước tới giờ cô ta chưa từng nghĩ, sự xuất hiện của Giang Nhân Ly lại trở thành bóng ma của cuộc đời mình.
Lần đầu tiên cô nhận ra tình cảm của Mạc Tu Lăng đặt trên người Giang Nhân Ly chính là lúc hai chị em bọn họ tới Mạc gia học phụ đạo. Chính xác mà nói thì chỉ có Giang Nhân Đình học, còn Giang Nhân Ly lúc ấy chẳng hề thích thú gì với những điều Mạc Tu Lăng giảng, cô cảm thấy phiền phức, rất chán ghét đọc sách. Cho nên lúc Mạc Tu Lăng giảng bài, cô lại làm việc khác, lúc thì sơn móng tay, lúc thì xem các loại khuyên tai.
Giang Nhân Ly lúc chán nản thường thích viết linh tinh lên sách vở, có đôi khi là những suy nghĩ trong lòng, có khi là những câu nói cô thích.
Giang Nhân Đình có lần đã thấy Giang Nhân Ly viết một câu hát: “Chúng ta không sai, chỉ là không đúng lúc”, “Từ khóc lóc vì ghen ghét đến tươi cười vì ước ao, thời gian để lại vết tích gì trên người tôi, chỉ có tôi là rõ nhất”,…
Dù sao Giang Nhân Ly cũng là người có suy nghĩ kỳ quái, cho nên Giang Nhân Đình không để tâm mấy câu đó.
Nhưng một hôm, sau khi học xong ra về, Giang Nhân Đình vì có một bài vẫn chưa hiểu rõ nên quay lại nhà họ Mạc. Cô đứng ngoài cửa, thấy Mạc Tu Lăng đang thu dọn lại sách vở trên bàn. Trên bàn có rất nhiều giấy viết của Giang Nhân Ly. Nhưng anh không ném vào thùng rác, mà ngược lại, anh sắp xếp từng tờ từng tờ một, như là đang cất giữ bảo bối.
Đó là anh Tu Lăng của cô, nhưng anh đang nâng niu những thứ Giang Nhân Ly không cần nữa như bảo bối.
Lòng cô bắt đầu cảm thấy bất công.
Cũng từ lúc ấy, cô bắt đầu chú ý đến từng câu nói, từng việc làm của Mạc Tu Lăng. Lúc nhận ra còn không phát hiện, càng lúc cô càng cảm thấy bất bình. Giang Nhân Ly nói làm đảng viên chẳng có gì tốt, ngay hôm sau Mạc Tu Lăng liền đến văn phòng trường học xin rút tên ra khỏi danh sách vào đảng. Giang Nhân Ly trốn học đi xem người khác chơi bóng rổ, Mạc Tu Lăng lập tức say mê trò thể thao này. Giang Nhân Ly học đi xe đạp để tự mình đến trường, Mạc Tu Lăng cũng ngay lập tức học đi xe đạp bằng được.
Rõ ràng anh giữ thăng bằng rất kém.
Nhưng anh nguyện ý.
Giang Nhân Đình không cam lòng thấy Mạc Tu Lăng như vậy. Nhưng cô cũng hiểu rõ tính cách Mạc Tu Lăng và Giang Nhân Ly. Lúc ấy, Mạc Tu Lăng là đứa trẻ ngoan trong mắt mọi người, tính tình có phần nhút nhát. Còn Giang Nhân Ly, khuyết điểm lớn nhất của cô chính là không cho người khác cơ hội, dù có ai đó làm gì sai, cô cũng không bao giờ chấp nhận bất cứ lý do nào.
Cho nên, Giang Nhân Đình hiểu, chỉ cần khiến cho hai người bọn họ xa nhau một chút, bọn họ nhất định không thể ở bên nhau.
Bởi vậy, Giang Nhân Đình lúc nào cũng quấn quýt lấy Mạc Tu Lăng, Giang Nhân Ly tính cách cao ngạo như vậy đã định trước bọn họ không thể bên nhau.
Nhưng Giang Nhân Đình không ngờ, cuối cùng tất cả mọi thứ đều là công dã tràng. Hóa ra tất cả mọi chuyện cô làm để chống đỡ cũng đều nhắm vào một mục tiêu đã định trước.
Cô nghĩ rất nhiều, nếu năm đó cô không phá hỏng chuyện giữa Tả Dật Phi và Giang Nhân Ly, liệu có thể nào bây giờ Giang Nhân Ly và Mạc Tu Lăng sẽ không thể ở bên nhau hay không? Ý nghĩ sai lầm nên hậu quả nghiêm trọng, cuối cùng cũng đã đánh mất vĩnh viễn.
Đúng vậy, trên thế giới này không thể mua lại được những chuyện đã hối hận.
Cô ta thở dài, nhiều năm qua, hóa ra tất cả nhưng việc cô ta đều đã tan như bong bóng xà phòng.
Thế nhưng cô ta biết mình không sai, chỉ là cô ta không may mắn mà thôi.
Một tách trà đã uống hết. Giống như cô ta với quá khứ đã thoải mái hơn.
Lúc này tiếng bước chân vang lên. Cô ta cười. Đúng vậy, chính là như vậy, rất đúng giờ.
Mạc Tu Lăng ngồi đối diện Giang Nhân Đình. Anh nhìn thấy tách trà đã khô, anh cầm ấm trà lên rót thêm vào tách của cô ta.
Mạc Tu Lăng ngồi đối diện Giang Nhân Đình. Anh nhìn thấy tách trà đã khô, anh cầm ấm trà lên rót thêm vào tách của cô ta.
Giang Nhân Đình nhìn động tác của anh, cảm thấy như đã rất lâu rồi, trong lòng cô ta chưa dễ chịu như vậy: “Anh biết từ khi nào?”
Mạc Tu Lăng chậm rãi đặt ấm trà xuống: “Lúc chúng ta đi đến đại học C. Cô nói cô ở nước ngoài nhiều năm, nhưng cô lại rất quen thuộc đại học C. Hơn nữa còn giới thiệu với tôi cảnh quan ở đó. Một người ở nước ngoài nhiều năm, có thể thay đổi rất nhiều thứ nhưng chưa chắc thói quen đã thay đổi. Lúc ăn cơm, cô thường lau miệng sau đó uống canh, rồi lại lau miệng tiếp. Có lẽ còn nhiều điểm khác nữa!”
Giang Nhân Đình cười. Hóa ra anh sớm đã biết. Cô ta nhắm mắt: “Cho nên nhiều lúc anh cố ý không mang theo em?”
Anh không phủ nhận: “Tôi chỉ muốn khẳng định xem cô muốn làm gì?”
“Em khiến anh rất thất vọng đúng không?”
Đúng không? Anh cũng không rõ. Chỉ là, nhiều lúc nghĩ lại, anh cảm thấy mình không nên quá tốt với Giang Nhân Đình như vậy, khiến cô ấy nảy sinh ham muốn. Nếu như vậy, có lẽ cô ấy sẽ là một cô gái trong sáng nhất, thiện lương nhất. Cô ấy hẳn sẽ được hạnh phúc. Nhưng lúc này mong muốn như vậy cũng vô dụng.
Anh lắc đầu: “Mỗi người đều có một việc muốn làm. Quan điểm khác nhau sẽ dẫn đến nhưng đánh giá khác nhau. Cô có quan điểm của cô, cũng có suy nghĩ của cô. Tôi nghĩ thế nào không quan trọng.”
Chén trà trong tay Giang Nhân Đình khẽ lung lay, một chút trà sánh ra ngoài. Gió vô tình thổi qua, chỉ lưu lại những buồn tủi.
“Dù thế nào, chúng ta cũng không thể quay về như trước kia, đúng không?” Cô ta nhìn Mạc Tu Lăng, trong ánh mắt không hề có sợ hãi hay toan tính nào.
“Có lẽ!”
Giang Nhân Đình uống một ngụm trà, muốn làm cho trái tim đang lạnh giá của mình ấm áp hơn: “Thực ra, em biết là không thể.”
“Cô tiếp theo dự định làm gì? Nếu cần giúp đỡ có thể đến tìm tôi.” Mạc Tu Lăng hiểu rõ, Giang Nhân Đình nhất định sẽ không đến tìm anh.
Giang Nhân Đình cười, không biết là nghĩ gì.
Cô ta thật sự không cam lòng.
“Nếu năm đó thực sự em chết , anh còn có thể an tâm mà sống hạnh phúc như vậy không?”
“Thực ra, cô không phải đã rõ câu trả lời rồi sao? Tôi vốn đã có lựa chọn của mình.” Cuộc sống hiện tại của anh, vốn dĩ là vì sau khi cô ta chết mà có. Câu hỏi này, có quan trọng nữa không?
“Vì sao?” Lần này cô ta thực muốn biết nguyên nhân.
“Vì tôi có thể buông tay để cô ấy đi tìm hạnh phúc, nhưng tôi không thể buông tay để cô ấy đi tìm đau khổ.” Anh đã chứng kiến Giang Nhân Ly lớn lên, anh biết cô kiêu ngạo như chim công. Bao nhiêu năm qua anh vẫn luôn muốn đem bộ lông kiêu ngạo trên người cô nhổ xuống, muốn thấy cô yếu mềm, muốn thấy cô không kiêu hãnh nổi. Thế nhưng, lúc đã thấy được bộ dạng ấy của cô, chính anh là kẻ đau đớn hơn bất cứ ai khác.
Ngày anh chứng kiến cô bị Bạch Thanh Hà đuổi ra khỏi nhà, cô quỳ dưới mưa lớn. Anh đã nghĩ muốn bỏ mặc cô, muốn cho cô tự sinh tự diệt. Anh bất động nhìn cô quỳ dưới mưa rất lâu. Nhưng lúc anh thấy vẻ tuyệt vọng trên mặt cô, anh thực sự không chịu nổi.
Nếu như anh mặc kệ cô, nếu như anh không cần cô, cô biết làm gì bây giờ?
Cho dù anh chỉ có thể cho cô một nơi tránh mưa tránh gió, anh cũng phải làm.
Có lẽ, trên đời này, chỉ có cô mới có thể khiến anh trở nên hèn mọn như vậy. Nhưng như vậy thì sao chứ? Có một người khiến mình tự làm cho bản thân mình hèn mọn, so với cuộc sống bằng phẳng trôi đi, thực sự vẫn còn tốt hơn rất nhiều.
Giang Nhân Đình chán nản nhìn Mạc Tu Lăng. Hóa ra cô đã sớm thua, cô làm nhiều chuyện như vậy hóa ra cũng không có ý nghĩa gì.
“Anh đi đi!” Giang Nhân Đình cuối cùng cũng không chịu nổi đả kích.
Có lẽ đây chính là hình phạt cô ta đáng phải nhận cho sự đố kỵ của mình, thật sự là đã đủ rồi.
Mạc Tu Lăng không thể làm bất cứ cái gì cho cô ta dễ chịu được nữa, như vậy là đủ rồi. Hà tất phải làm gì chứng minh sự thiện lương của mình nữa, hoàn toàn vô dụng.
Anh không thể không thừa nhận là mình có trách nhiệm. Nhưng, nếu đã sai rồi, thì đừng tiếp tục sai lầm thêm nữa.
Anh cảm thấy một chút bất an. Nhưng về nhà thấy Giang Nhân Ly đang chán nản ngồi xem phim thì lo lắng trong nháy mắt tan biến.
“Anh làm em giật cả mình.” Cô oán trách.
Anh đi đến gần mới phát hiện hóa ra cô đang xem phim kinh dị. Thật đúng là lo cuộc đời chưa đủ kích thích.
Cô tắt tivi đi, giọng hậm hực: “Mỗi lần xảy ra chuyện gì kỳ lạ lại bắt đầu hiếu kỳ. Nhưng lúc sự thật bị vạch trần lại cảm thấy chẳng thú vị gì nữa. Cho dù có chuyện ly kỳ đến mức nào cũng chỉ là do con người tạo ra.”
“Em hy vọng sẽ có mấy thứ ma quỷ kia xuất hiện thật sự à?”
“Cũng không tồi mà!” Cô bĩu môi, “Anh hôm nay sao về sớm vậy?”
“Xong việc thì về chứ sao. Em hỏi nhiều vậy?”
“Có mỗi chút anh đã không kiên nhẫn được rồi.”
“Nào có.”
“Có. Có ngày em sẽ mặc kệ anh sống chết không thèm quan tâm, cho anh khóc chết đi.”
Anh bật cười, có điều chắc sẽ không khoa trương đến mức phải khóc như vậy. Cô gần đây ngày càng hẹp hòi, anh cảm thấy bất đắc dĩ, có điều như vậy cũng không tồi.
Anh vừa mở miệng định nói gì nhưng lại nghe thấy chuông điện thoại kêu.
Hóa ra hôm nay là sinh nhật cậu em kết nghĩa của Bạch Sơ Tuấn cho nên cậu ta gọi điện bảo anh ra ngoài. Mạc Tu Lăng vốn định từ chối nhưng Bạch Sơ Tuấn nói đã lâu rồi không tụ tập. Kỳ thực sinh nhật gì đó cũng là cái cớ, tìm một lý do để ra ngoài cho thoải mái tâm trí một chút.
Mạc Tu Lăng tắt điện thoại, liếc nhìn Giang Nhân Ly.
“Anh chỉ cần đừng nói với em là sẽ ra ngoài là được.”
Thế này thật anh chẳng biết nói gì nữa. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, không hề mở miệng.
Sắc mặt Giang Nhân Ly không tốt chút nào: “Thực ra anh có thể đi.”
“Hử?”
Cô cao hứng đứng dậy: “Chỉ cần đưa em theo.”
Mạc Tu Lăng nhìn cô mấy giây rồi ra lệnh: “Đi thay quần áo!:
Cô ném chiếc gối ôm vào người anh, chạy về hướng phòng ngủ. Anh nhìn bộ dạng cô, không khỏi bật cười.
Ngô Thúc Nguyên nhàn nhạt mở miệng: “Tặng thế có gì tốt? Chi bằng giống như sinh nhật 22 tuổi của Tu Lăng, chúng ta mỗi người một phần, mua một sinh viên trong trắng một đêm cho cậu ta…”
Ngô Thúc Nguyên còn chưa nói hết, Lý Khánh Anh đã hung hăng đá cậu ta một cước.
Ngô Thúc Nguyên bị câu hỏi của cô hù dọa, vô cùng bối rối.
Giang Nhân Ly mất hứng, cô mở miệng: “Năm năm trước ngày hai mươi chín tháng bảy, đúng không?”
“Sao… sao em biết?” Ngô Thúc Nguyên hãi hùng.
Thân thể cô run lên. Mạc Tu Lăng ôm lấy cô, quay sang quát Ngô Thúc Nguyên: “Cậu nói đủ chưa?”
Mạc Tu Lăng rất hiếm khi phát giận, anh lúc nào cũng vẻ mặt tao nhã, nhưng lúc này, chỉ một câu nói, mọi người đều nhận ra anh thực sự nổi giận.
Giang Nhân Ly gắt gao nắm chặt tay, huyết quản nổi lên trông thấy rõ.
Anh ôm lấy cô: “Chúng ta về nhà.”
Không ai ngăn cản bọn họ, tất cả dường như xảy ra rất khó tin.
Anh không dám buông tay, anh sợ buông lỏng một chút cô sẽ ngã khuỵu xuống đất. Hiện tại cả người cô đều mềm nhũn. Anh không sợ, chỉ rất lo lắng cho cô. Anh đã sớm có dự cảm bất thường, hóa ra là chuyện này bị bại lộ. Cũng tốt, trên thế giới này không có gì là bí mật mãi được.
Anh lo lắng cho cô, sắc mặt của cô thực sự không tốt.
Doc đường anh lái xe với tốc độ nhanh nhất về nhà, không biết có bị bắn tốc độ không, nhưng anh không quan tâm.
Vừa đến nhà, anh lập tức ôm cô xuống xe, thân thể cô rất lạnh.
Anh kéo chăn đắp lên người cô. Môi cô mấp máy, dường như muốn nói điều gì, anh chờ cô. Nhưng cô vẫn không lên tiếng. Cô nhắm mắt, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Bỗng nhiên, ánh mắt cô sáng lên, tâm tình dường như rất bất ổn.
Anh yên vị ngồi trên giường, chờ cô tĩnh tâm lại.
Hồi lâu, cô vươn tay kéo tay anh: “Hôm đó anh bị bọn họ chuốc rượu say đúng không?”
Anh nhắm mắt: “Không phải, anh rất tỉnh táo.”
Thực ra, nếu đêm đó người trên giường không phải cô, anh nhất định sẽ không ra tay.
♥.•°*”˜˜”*°•.♥
Năm đó anh ở Mỹ, trước ngày sinh nhật, anh bị Hoàng Tư Liên gọi về. Đã rất lâu bọn họ không mừng sinh nhật anh. Ở nước ngoài nhiều năm anh đã sớm tự lập, quen với việc không có người thân bên cạnh, nhưng anh vẫn không muốn phật ý Hoàng Tư Liên.
Đến tối anh bị Lý Khánh Anh lôi ra ngoài. Nhiều năm không gặp mặt, anh biết rõ hai chữ từ chối rất khó nói ra.
Bọn họ vậy mà lại nghĩ ra cái chuyện kỳ quái này. Anh bị bọn họ đẩy vào khách sạn. Anh có uống rượu, nhưng đầu óc hoàn toàn tỉnh táo. Anh vừa vào trong phòng đã nghĩ cách nói thế nào để cô gái kia tự bỏ đi. Nhưng anh giật mình, người con gái nằm trên giường, giống như là đang ngủ.
Anh tới gần, đột nhiên cảm thấy khó tin.
Anh không bao giờ tưởng tượng được cô và anh lại gặp nhau bằng cách này.
Anh đưa tay ra kiểm tra nhiệt độ cơ thể cô, nóng đến mức dọa người. Anh suy nghĩ một hồi, chắc chắn cô bị hãm hại.
Anh vốn đi ra ngoài nhưng đi được vài bước liền dừng lại. Anh nghĩ, nếu như không phải anh, thì nhất định sẽ có người khác. Anh dừng bước.
Anh thừa nhận, anh thực sự muốn thấy cô. Từ sau khi xuất ngoại, đây là lần đầu tiên anh thấy cô. Anh không hỏi thăm về cô, cũng không muốn hỏi. Nhiều khi anh nghĩ cứ như vậy đi, anh cho rằng nếu chưa từng gặp cô, sẽ không có suy nghĩ thời niên thiếu này. Coi tất cả đều là giấc mộng.
Giây phút ấy, anh thừa nhận anh không phải quân tử, anh trở về.
Chính lúc đó, anh đột nhiên cảm thấy có thể đây là lần cuối cùng cô và anh gặp nhau. Có thể cô sẽ chẳng là ai của anh, anh cũng vậy. Chí ít, có thể chiếm đoạt được cô một lần cũng tốt. Huống chi, tình huống lúc này…
Anh có chút căng thẳng, nhưng không thể khống chế được nữa. Anh thậm chí còn kiên nhẫn tháo hết hạt đính tai của cô xuống, từng viên, từng viên. Vẫn là năm lỗ tai, không hề thay đổi. Cô dường như cảm thấy bất an, đưa tay lên kéo tay anh.
Không biết tâm tư mình thế nào, anh tắt đèn.
Anh xé rách quần áo cô, cô cũng không thể phản kháng, có thể là thuốc đã phát huy tác dụng.
Anh nhẹ nhàng hôn lên tai cô, đó là mùi vị của cô. Vị giác của anh nhớ kỹ mùi vị thuộc về cô. Khiến anh biết rõ, người khác không phải cô, anh cũng sẽ không làm vậy với ai khác.
Anh cảm giác được cô đau, mí mắt cô khẽ động, trên mặt cô không ít mồ hôi.
Cứ như vậy, anh mê loạn, nhưng nhất thời, anh bỗng hối hận.
Hôm sau, anh chạy trốn. Nói cách khác, anh thực sự không biết mình dùng thân phận nào để đối mặt với cô. Anh có lẽ quá mức bỉ ổi, ngay cả anh cũng coi thường bản thân mình.
Nhưng, anh không hối hận.
Anh từng nghe qua cô và Tả Dật Phi đang hẹn họ, bọn họ tình cảm rất tốt.
Anh tuyệt vọng, tìm vài người bạn gái. Cũng không phải là vì giải sầu hay tìm người thay thế. Anh không phải người như vậy. Anh thực sự muốn tìm một người phù hợp với mình, thế nào cũng không muốn vì một người mà phá hủy cuộc sống của mình.
Nhưng có lẽ bọn họ đều không thể giúp anh bình tâm.
Vì vậy, anh về nước.
Lúc nghe đám bạn nói chuyện cô đi phá thai. Không hiểu vì sao, anh lại khẳng định chắc chắn là con của mình. Anh nhớ kỹ tất cả mọi thứ của cô. Anh đau lòng, buồn khổ.
Nhưng cuối cùng cha mẹ anh bắt ép anh lấy cô.
Thật là buồn cười. Cô đã có người cô yêu, giữa cô và anh cũng không có bất kỳ ràng buộc nào. Anh nghĩ, chi bằng để cô đi, cho cô được tự do. Cho nên anh giúp cô bỏ trốn khỏi Giang gia. Bởi vì anh biết bản thân không có tư cách giữ cô lại.
Nhưng cô lại trở về.
Cô vĩnh viễn sẽ không hiểu được cảm giác của anh, nếu như cô trốn không thoát, vậy thì anh sẽ giữ cô, và sẽ không bao giờ tình nguyện để cô đi lần nữa.