Có vết xe đổ bị chắt ngón tay, Lữ Hải thế nào cũng không dám lừa dối Diệp Thu, cuống quít nói: "Bởi vì Trầm Nhi Lập mua chuộc tôi, hắn bảo tôi không công bố di chúc ra ngoài."
Kết quả này cũng là suy đoán của Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng, Diệp Thu hỏi tiếp: "Cái chết của Trầm lão gia tử có quan hệ gì với ông? Nếu mà Trầm Nhi Lập biết trong tay ông có di chúc, vì sao lại để ở đây?"
"Tôi xin thề..... tôi lấy nhân cách ra thề......"
"Đừng nói chuyện nhân cách với tôi, ông không đủ tư cách." Diệp Thu không khách khí cắt lời hắn.
"Tôi lấy danh dự của lão bà ra thề, Trầm lão gia tử mất không quan hệ gì đến tôi. Đây là chuyện nội bộ Trầm gia, rút cuộc có uẩn khúc gì... tôi không biết. Xin các người tin tưởng tôi. Về phần di chúc sao lại trong tay tôi, bởi vì lòng tham của tôi a, tôi muốn kiếm thêm tiền từ Trầm Nhi Lập, nhưng hiện tại hắn không có tiền, nói đợi đến khi thừa kế gia sản... sẽ đưa thêm, đến lúc đó tôi trả di chúc cho hắn." Lữ Hải vẻ mặt cầu xin, gấp gáp nói, con dao dính máu trong tay Diệp Thu khiến hắn khiếp đảm..
Trầm Mặc Nùng nhìn di chúc trong tay, long trăm mối cảm xúc, gia gia trước khi chết còn vất vả vì sự phồn thịnh của Trầm gia, thế mà những người ông muốn bảo vệ lại chẳng ai cảm kích.
Đối với bọn họ tốt, bọn họ nghĩ là đương nhiên, còn không tốt bọn họ chửi là chó má, một đám súc vật.
"Diệp Thu, buông hắn ra trước đi." Trầm Mặc Nùng nói: "Lần này, ông có đồng ý chứng minh bản di chúc này là hợp pháp hay không?"
"Đồng ý, vô cùng nguyện ý, xin hỏi...... tôi có thể đến bệnh viện được chưa?"
"Đương nhiên." Diệp Thu nhét con dao vào tay Lữ Hải, nói: "Lần sau gọt hoa quả cẩn thận vào, đừng để đứt tay như vậy nữa. Thân thể là do cha mẹ ban cho, không thể tự phá hỏng, đó là bất hiếu."
"Tôi biết, tôi biết." Lữ Hải gật đầu như gà mổ thóc.
Trầm lão gia tử ở Tô Hàng đức cao vọng trọng, lại có giao tình khắp nơi, ngày an táng còn có bốn nhà Liên, Bối, Hàn, Quách cùng vô số người nổi danh trong giới thương nhân tham gia, trong lúc này toàn Tô Hàng đều oanh động.
Cực thịnh sẽ cực suy, Trầm lão gai tử qua đời, quan hệ do lão thành lập lúc sinh thời cũng biến mất, lão cũng không có quan hệ gì với con cháu của những người cùng vai vế với lão, mà con cháu họ sau này càng không nể mặt mũi Trầm gia, Trầm gia không có nhân vật nào đáng coi trọng, đó cũng là dự liệu của mọi người.
Lễ an táng của Trầm lão gia tử ngày thứ hai, hội nghị Trầm gia lại họp lần hai, khởi xướng là cháu gái của Trầm lão gia tử, Trầm Mặc Nùng. Hơn nữa để biểu thị cho sự trang trọng lần này, hội nghị Trầm gia sẽ tới lão trạch để cử hành.
"Nhi Hiền, Mặc Nùng rút cuộc là mời bọn ta tới đây làm gì?" Một lão nhân râu bạc, trên mặt lốm đốm tàn nhan nói.
"Nhị thúc, Mặc Nùng mời mọi người đến, cũng không biết nó có chuyện gì."Trầm Nhi Hiền xin lỗi trưởng bối đứng bên cạnh, một bên âm thầm trách con gái không nói với mình, vô luận thế nào mình cũng đứng về phía nó, vậy mà luôn bị nó làm cho bị động.
"Nhị gia tam gia đều tới, nàng còn chưa đến..... biểu thúc, đây là phương pháp giáo dục lợi hại của chú a...."
"Trầm Lê, nói bậy gì đó, sao lại nói năng với biểu thúc như vậy? Nhưng mà Nhi Hiền anh có nên gọi điện cho Mặc Nùng hay không? Chúng ta chờ một chút cũng không sao, nhưng không thể để cho Nhị bá Tam bá đợi lâu. Đại bá vừa mất, nhị bá tam bá cũng mệt nhọc mấy ngày nay, muốn họ nghỉ ngơi mọt chút."
Trầm Nhi Lập vẻ mặt âm trầm ngồi trên ghế, cũng không nói chuyện, đem tấm màng mỏng níu kéo giữa mình và vợ đâm thủng xong, hắn cũng chẳng có tâm tư lo đến. Tào Tuyết Cầm vẻ mặt đờ đẫn ở phía sau hắn, không biết là suy nghĩ cái gì, hai người vài ngày cũng không nói chuyện gì, sinh họa vợ chồng cũng đều là trên danh nghĩa.
Trầm Ngọc đi tới trước mắt Trầm Nhi Lập, cười nói: "Nhị thúc, làm sao vậy? Tâm tình không tốt?"
"Không có việc gì." Trầm Nhi Lập có chút phiền nói, tuy rằng đã vạch trần vợ, nhưng người khác không rõ ràng lắm, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, chuyện này nếu bị kẻ khác biết, chính mình cũng không dám ló mặt ra ngoài.
Không có thằng đàn ông nào dễ dàng tha thứ cho vợ mình làm ra loại chuyện này, không chỉ phản bội gia đình, mà còn bôi nhọ tôn nghiêm dòng họ.
"Nhị thúc, cháu nghĩ biểu tỷ gọi chúng ta tới lão trạch, chắc chắn là vì chuyện gia sản, cháu còn tưởng đường tỷ không quan tâm, không ngờ trong lòng còn sốt ruột hơn chúng ta, chú xem, Trầm gia gia vừa đi, mới hai ngày đã lộ bản chất." Trầm Ngọc vẻ mặt châm biếm nói, hắn căn bản quên chuyện còn chưa chôn cất Trầm lão gia tử, bọn họ một đám lao nhao đỏ mặt tranh chấp tài sản.
"Chuyện này cũng phải giải quyết, bây giờ họp cũng không ngạc nhiên gì." Trầm Nhi Lập nói, ánh mắt đảo trên khuôn mặt anh tuấn của Trầm Ngọc, hỏi: "Có việc?"
"He he, Nhị thúc thật thông minh, chuyện gì cũng không gạt được chú, là ba cháu bảo cháu đến hỏi chú, có hứng thú quản lý công ty Trầm thị không, nếu có cha con cháu nhất định thành thế chân vạc tương trợ."
Trầm Nhi Lập trong lòng vừa động, nhưng không rõ ràng, chính mình không biết quản lý công ty, ngày trước ra nước ngoài học chuyên ngành quản lí tài chính, nhưng ở đó đều tụ tập ăn chơi đàng điếm, có bao giờ chạm vào sách vở?
Mang theo chút ít tri thức, vài thứ tạp nham về, tuy rằng bỏ tiền mua được cái giấy chứng nhận kia, nhưng chỉ sợ mấy từ tiếng anh trên giấy chứng nhận kia, hắn cũng không nhận ra được đầy đủ. Trầm lão gia tử vốn có kỳ vọng lớn với hắn, tùy ý hỏi hắn vài vấn đề, liền thất vọng, cấm hắn làm việc trong trầm thị.
Trầm Nhi Lập nhìn Trầm Ngọc, nghĩ thầm, bọn họ khẳng định có ý đồ với vị trí này, hỏi như vậy chỉ sợ không phải để ra sức vì mình, mà vì lợi ích thu được mà ra sức a.
Mình và anh cả quan hệ không tốt, quan hệ giữa Trầm Mặc Nùng và vợ lại càng như nước lửa, dựa theo luật thừa kế, cổ phần trong công ty của mình cũng chiếm tỷ lệ khá lớn. Vô luận ai ra mặt giúp, đều có thể khiến hắn đoạt được vị trí nắm quyền Trầm thị.
Trầm ngâm một phen, Trầm Nhi Lập nói: "Ta muốn ngồi trên vị trí đó, nhưng lại tự biết mình không có tài năng kinh doanh, chính là nên đề cử một người tài lên làm chủ tịch đi a."
Trầm Ngọc quả nhiên mặt mày rạng rỡ, nói: "Nhị thúc quá khách khí, tài năng của Nhị thúc chúng ta đều biết, chỉ là nhị thúc thái (vợ chú hai) thích nhàn nhã rong chơi, nếu không vị trí này không ai ngồi hợp hơn nhị thúc." (híc bọn tung của này xưng hô mệt quá, để nguyên bản cho dễ.)
"Đứng vuốt mông ngựa nữa, có chuyện gì nói thẳng ra." Trầm Nhi Lập cười nói, rất ít người khen hắn có tài năng.
"Là thế này, vốn cha cháu bảo cháu đến hỏi ý kiến Nhị thúc một chút, nếu như Nhị thúc muốn ngồi vào vị trí kia, cha con cháu tất nhiên ủng hộ. Nhưng Nhị thúc không thèm để ý vị trí đó... Nhị thúc chú xem cha cháu thế nào? Tuy rằng năng lực thua chú, nhưng được cái cẩn trọng." Trầm Ngọc híp mắt cười nói.
Cha Trầm Ngọc là con trai của nhị đề Trầm lão gia tử, cũng là đường thúc của Trầm Nhi Lập, Trầm Nhi HIền thoái vị, chính là không có tâm tư ngồi ở vị trí kia, hắn cũng danh chính ngôn thuận, hơn nữa thủ đoạn quan hệ của hắn cao, sợ là trong tay nắm không ít phiếu mới dám công nhiên để cho con trai đi mua chuộc người ta a.
Trầm Nhi Lập làm bộ do dự, trong lòng tuy rằng đã có đáp án, nhưng không muốn lộ ra ngoài.
Trầm Ngọc kinh nghiệm không nhiều, thấy Trầm Nhi Lập do dự tưởng hắn không muốn giúp cha mình. Hắn trong tay cầm cổ phần như bom nổ chậm, không biết là trợ giúp mình nổ địch nhân, hay là giúp địch nhân nổ lại mình. Liền vội vã nói: "Nhị thúc yên tâm, chỉ cần cha cháu lên vị trí này, chuyện gì đều có thể thương lượng lại."
Trầm Nhi Lập chờ chính là những lời này, tuy rằng không có năng lực nắm công ty trong tay, thế nhưng vẫn có thể gây ảnh hưởng, có lẽ hắn đã nhìn thấu cục diện, liền nói: "Được rồi, lòng ta kì thực cũng muốn giúp cha cháu, năng lực và nhân phẩm của hắn đều tin tưởng được."
"Cảm ơn Nhị thúc." Trầm Ngọc vui vẻ nói.
'Khách khí cái gì." Trầm Nhi Lập khoát tay, đang muốn đem tin tức tốt nói cho vợ, lại nhớ tới đứa con trong bụng nàng, vẻ tươi cười trên mặt lập tức biến mất, trong họng như hóc xương cá rất khó chịu.
Diệp Thu mở cửa chiếc BMWs của Trầm Mặc Nùng ra, dưới sự chỉ dẫn của nàng mới tìm được lão trạch Trầm gia, nhìn phòng ốc lấp ló sau rặng cây rậm rạp, nói: "Tôi vốn tưởng lão trạch của Trầm gia đã hoang phế, không ngờ vẫn bảo tồn tốt như vậy. Nếu vậy sao không ở tiếp? Ở chỗ này so với ở trong thành phố còn thoải mái hơn nhiều."
"Anh không thấy phòng ở đây chẳng ra gì sao?" Trầm Mặc Nùng chỉ vào bảng hiệu và hoành phi trước đại môn nói.
"Bên này cũng có vài người Trầm gia ở, chỉ là họ ở thiên phòng, chính phòng không có ai ở, còn có từ đường của Trầm gia cũng ở đây. Tổ tiên Trầm gia đều thờ phụng ở đây, tro cốt của gia gia cũng sẽ đưa tới đây, chúng tôi bình thường đến bái tế."
Diệp Thu gật đầu nói: "Chúng ta tới hình như có chút chậm, sợ có người mắng cô."
"Nếu như bọn họ không thích một người, vô luận anh làm chuyện gì bọn họ đều thấy không vừa mắt." Trầm Mặc Nùng thản nhiên nói, sau đó lấy ra một túi hồ sơ, mang Diệp Thu đi tới đại môn.
"Bên này cũng có vài người Trầm gia ở, chỉ là họ ở thiên phòng, chính phòng không có ai ở, còn có từ đường của Trầm gia cũng ở đây. Tổ tiên Trầm gia đều thờ phụng ở đây, tro cốt của gia gia cũng sẽ đưa tới đây, chúng tôi bình thường đến bái tế."
Diệp Thu gật đầu nói: "Chúng ta tới hình như có chút chậm, sợ có người mắng cô."
"Nếu như bọn họ không thích một người, vô luận anh làm chuyện gì bọn họ đều thấy không vừa mắt." Trầm Mặc Nùng thản nhiên nói, sau đó lấy ra một túi hồ sơ, mang Diệp Thu đi tới đại môn.
Quả nhiên, hai người còn chưa đến cửa đã nghe không ít người chỉ trích Trầm Mặc Nùng, Trầm Nhi Hiền nỗ lực đứng giải thích, thế nhưng vô ích, tất cả đều biết vị trí chủ tịch của hắn đã bị triệt bỏ, không ai không nghe hắn nói nữa.
Trầm Mặc Nùng vào cửa tiếng ồn ào không những không biến mất mà còn thêm ầm ĩ, nội dung càng ngày càng khó tiêu.
"Yêu, chính chủ cuối cùng cũng tới, nghe nói là đại nhân vật thường xuất hiện phút cuối, biểu tỷ chả lẽ nghĩ mình là chủ gia tộc?"
"Nhị gia tam gia đang đợi mỗi vãn bối như cô, cũng không biết trước đây tại sao có người khen cô hiểu biết lễ nghĩa."
"Nữ nhân khi yêu chỉ số thông minh hơi bị thấp xuống, xem ra là đương tỷ cũng không ngoại lệ a..... xem kia, cùng với gã kia như hình với bóng nha, hội nghị của Trầm gia cũng mang hắn tới, thắm thiết thật khiến người ta ao ước......"
Trầm Mặc Nùng đối với tiếng bàn luận của họ cũng ngoảnh mặt làm ngơ, đi thẳng tới trước phòng khách mà giữa chiếc ghế chỉ có Trầm gia gia chủ mới có tư cách ngồi rồi ngồi xuống, không để ý đến tiếng ồn ào của mọi người, con mắt sắc bén quét qua một vòng, sau đó nhìn thoáng qua Tào Tuyết Cầm, lúc này mới nói: "Gia gia mất, Trầm gia vẫn cứ tiếp tục suy yếu, tôi đã đáp ứng gia gia khiến cho Trầm gia huy hoàng, thì nhất định phải làm được, các người có thể đổi cổ phần ra tiền mặt hoặc tiếp tục chia tiền lời, nhưng công ty của Trầm gia nhất định chủ tịch phải là tôi."
Last edited by ng0ctu231; 04-01-2011 at 07:48 PM.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ng0ctu231
Ngồi trong phòng những người vốn còn đang bàn luận không coi Trầm Mặc Nùng ra gì, cũng dám ngồi ghế chủ tọa, không ngờ lời nói của nàng dọa người như vậy, trực tiếp đòi làm người lãnh đạo của công ty Trầm thị.
Mọi người đầu tiên là nhỏ giọng bàn luận, sau đó thanh âm càng lúc càng lớn, Trầm Nhi Hiền có chút lo lắng nhìn con gái, cũng không biết lần này nàng trở về sao lại xúc động như vậy. Tào Tuyết Cầm đang tìm cách giải thích cho chồng vấn đề đứa trẻ trong bụng, thế nhưng thấy Trầm Mặc Nùng thành đối tượng chỉ trích của mọi người lòng thầm sảng khoái.
Nhị gia vỗ bàn, đợi mọi người im lặng, chậm rãi nói: "Mặc Nùng, công ty của Trầm gia liên quan đến hưng suy của toàn bộ gia tộc, chủ tịch cũng gánh vác trách nhiệm trọng đại. Điều không phải ai muốn là có thể được, phải qua bàn bạc của mọi người."
"Không cần bàn bạc." Trầm Mặc Nùng lạnh băng nói: "Tôi vừa nói, các người một rút lui, hai là tiếp tục nhận hoa hồng, không có lựa chọn thứ ba."
Mấy ngày thu thập tài liệu khiến Trầm Mặc Nùng không thể nào duy trì nửa điểm tình thân vơi những kẻ mặt người dạ thú này. Bọn họ đã khốn kiếp khó trị, nếu nói hết chuyện của bọn họ ra, ngươi mới phát hiện bao ngày nay những kẻ này căn bản là không phải người.
"Trầm Mặc Nùng, cô là ai? Dựa vào cái mà hô hoán? Chúng ta dựa vào cái gì phải ủng hộ cô?"
"Hay, vậy cậu ủng hộ ai?"
"Tôi kiên quyết không ủng hộ cô làm chủ tịch, cho dù cho chó mèo làm, tôi cũng không cho cô làm. Cái thứ gì vậy, tôi không chịu nổi cái loại cao cao tại thượng luôn tự cho mình là đúng như cô."
Trầm Mặc Nùng thờ ơ lạnh nhạt, Diệp Thu vẻ mặt cười cười đứng sau Trầm Mặc Nùng, đúng là kẻ ngốc, có bao nhiêu ngời lớn tuổi như vậy, ai đến lượt ngươi nói chứ?
Vẫn là Nhị gia vỗ bàn, ý bảo mọi người im lặng, nói: "Vậy đi mọi ngời bỏ phiếu, công ty của gia tộc là của mọi người, ai cũng có quyền bỏ phiếu."
"Tôi tán thành Trầm Thiên Nhân đảm nhiệm chức chủ tịch." Có người nói lớn.
"Tôi cũng tán thành Trầm Thiên Nhân đảm nhiệm chức chủ tịch."
"Tôi cho Trầm Minh một phiếu."
"Tôi tán thành tán thành Trầm Thiên Nhân."
Tràng diện nghe về một bên, địa bộ phận đều tán thành cha của Trầm Ngọc đảm nhiệm chức chủ tịch. Trầm Thiên Nhân chắp tay cảm tạ mọi người, Trầm Ngọc ở bên cạnh cười tươi như hoa.
Nhưng mà ban đầu lên tiếng đều là kẻ trong tay ít cổ phần, mà chân chính có tiếng nói là Trầm Nhi Hiền, Trầm Nhi Lập, bọn họ nắm trong tay không ít cổ phần công ty.
Trầm Nhi Lập liếc mắt nhìn anh trai, do dự một chút nói: "Tôi tán thành Trầm Thiên Ngọc làm chủ tịch."
Ồ!
Có người hoan hô, có ngời vỗ tay, mọi người đông long kháng địch, như thắng lợi nằm ngay trước mắt.
"Ha ha, cử hiền không tính ruột thịt, có thể được nhiều người tán thành như vậy, Thiên Nhân nếu như bị trì hoãn thì thật không còn thiên lý, tôi cũng bỏ một phiếu." Trầm Thiên Nhân vẻ mặt đỏ hồng, dựa theo số cổ phần mình có hiện tại, hắn đã là chủ tịch, mà nắm trong tay công ty Trầm thị, cũng tương đương với gia chủ Trầm gia."
"Tôi bỏ cho chính mình một phiếu."
"Ha ha ha, đường tỷ, cô đúng là khả ái, cô có bao nhiêu cổ phần công ty? Về điểm này đã không bằng người, đương tỷ, chấp nhận sự thực đi. gả cho nam nhân nhiều tiền, dung mạo của cô cũng không tồi, không biết tại sao lại thích một tên vệ sĩ chứ..." Trầm Ngọc rơi vào vinh quang gia chủ, càng thêm cuồng vọng, nghe thấy Trầm Mặc Nùng nói, vẻ mặt cười cợt nói.
Thấy con trai thuận lợi được vị trí gia chủ, Nghi gia tâm tình cũng bình ổn trở lại, nhìn Trầm Mặc Nùng nói: "Mặc Nùng, sự tình đã định rồi, cũng đừng tự lừa dối bản thân nữa, tuy rằng gia gia cháu mất, chúng ta nên nhìn về tương lai mới phải, hiện tại mọi người ở bên ngoài chê cười Trầm gia, chúng ta không nên cứ như vậy, nếu còn tranh đấu nội bộ, Trầm gia như vậy cũng xong."
"Các ngời dựa vào cái gì nói sự tình đã định?" Trầm Mặc Nùng cười nhạt.
"Đường tỷ, Nhị thúc trong tay có 15% cổ phần, cha tôi có 12%, hơn nữa những người khác bỏ phiếu, chúng ta gần như đạt 50% cổ phần, cô không biết tính sao?" Trầm Ngọc cười lạnh nói, trong lòng không thèm chấp Trầm Mặc Nùng.
"Ai nói trong tay nhị thúc có 15% cổ phần?" Trầm Mặc Nùng nhìn Trầm Ngọc nói.
"Dựa theo luật thừa kế.... ông ấy tự nhiên được kế thừa 15% cổ phần, thế nào? Lẽ nào cô muốn một mình độc chiếm?"
"Vậy thế này đi."
Trầm Mặc Nùng mở chiếc túi màu hồng trước mặt ra, móc ra một thứ sáng chói, nói: "Tôi biết vật này khi lấy ra sẽ khiến vài người khủng hoảng, vài người tiếc nuối, một vài người không cam tâm, nhưng...... tôi mong thấy vẻ mặt này của các người."
"Rất xin lỗi nói cho các vị, gia gia trước khi ra đi đã để lại một phần di chúc, để bảo đảm an toàn, tôi chỉ có thể đưa bản photo cho các ngời nhìn trước."
Trầm Mặc Nùng nói, lấy từ trong túi ra hơn mười tập giấy photo bản di chúc đưa qua, nói: "Mọi người không nên ngại cứ cẩn thận xem nội dung bên trong, nhưng là phải nói trước, cha tôi có 30% cổ phần, về phần nhị thúc..... hình như trên đây không có tên ông ta. Ồ, có nói qua, trên đó đề cập không cho phép ông ta vào làm việc trong Trầm thị, hàng năm có thể nhận hoa hồng của công ty."
Quả nhiên, đại bộ phận người ở đây trên mặt đều hoảng hốt, có người tiếc nuối có người âm trầm. Mà Trầm Nhi Hiền sắc mặt như hoa, căn bản không biết cha mình lập một phần di chúc như vậy, chuyện này hắn bây giờ mới nghe nói, không biết con gái kiếm đâu ra phần di chúc này.
Trầm Nhi Lập sắc mặt trái ngược với Trầm Nhi Hiền, mặt tái nhợt, cơ thịt trên mặt không ngừng co quắp, một lần nữa nhìn bản di chúc trong tay, nhận rõ chứ viết, đều đúng pháp luật, không ngờ cha ruột lại tuyệt tình với hắn như vậy.
Bởi vỉ bản photo copy không đủ, chỉ phân cho nam nhân Trầm gia, trong tay Tào Tuyết Cầm không có di chúc, nhưng cướp luôn bản trong tay Trầm Nhi Lập, hai tay run run, trong miệng thì thào.
Không có khả năng.
Điều đó là không thể.
Sao có thể?
Trầm Mặc Nùng khuôn mặt vẫn luôn lãnh đạm trước những con mắt đầy cừu hận nhìn mình, nữ nhân độc ác kia cũng có ngày hôm nay?
"Không có vấn đề gì phải không? Nội dung giống như cả chứ?"
Nhị gia lấy ra kính viễn thị trong ngực, một lần nữa nhìn chữ kí trên bản di chúc, sau đó thở dài một hơi, nói: "Đại ca, anh thật cao tay, đấu nhau cả đời, trước khi chết vẫn có thể cho tôi một đao."
Trầm Thiên Nhân như thiên đường rớt xuống địa ngục, con mắt đỏ bừng nhìn Trầm Mặc Nùng nói: "Bản di chúc này sao chúng ta không biết? Ai lập? Ai biết không?"
"Các người không biết có thể hiểu được, chúng ta còn không biết mà." Trầm Mặc Nùng ánh mắt chăm chú nhìn Tào Tuyết Cầm nói: "Có kẻ sợ bản hợp đồng này được công bố ra, không tiếc giết người diệt khẩu, còn muốn tìm để hủy đi."
"Có người làm chứng không? Ai có thể chứng mình?" Trầm Ngọc hổn hển quát, vừa rồi còn đang nghĩ buổi tối đi tiệc tùng cùng đám cẩu bằng hữu, không ngờ không thành vương tử.
Trầm Mặc Nùng quay đầu nhìn qua Diệp Thu, Diệp Thu lấy điện thoại gọi, lát sau Lữ hải từ ngoài đi vào.
'' Lữ luật sư? Bản di chúc này là ông ấy lập?" Có ngời hỏi.
"Trước hai ngày lão gia tử qua đời ông ta có đến."
"Vì sao lúc này mới lấy ra? Sao không công bố luôn?"
Lữ Hải vẻ mặt xấu hổ nhìn Diệp Thu, cũng không biết trả lời ra sao, danh tiếng đã triệt để bị hủy, danh tiếng chỉ sợ là việc nhỏ, sợ rằng còn phải vào tù.
'' Bởi vì hắn bị người ta mua chuộc." Diệp Thu vỗ vai Lữ Hải, tán thưởng hắn làm không sai.
Tào Tuyết Cầm con mắt nhìn chằm chằm Lữ Hải, hay tay lục lọi trong bóp, rút cuộc tìm được gì đó.
Ngồi ở phía sau Trầm Nhi Lập, Tào Tuyết Cầm đột nhiên nhảy ra, cầm con dao lao tới Lữ Hải, nghiến răng nghiến lợi hét: ''Lữ Hải, tôi phải giết tên cầm thú anh."
Tào Tuyết cầm đột nhiên tập kích khiến mọi người trở tay không kịp. sự tình đã định, dựa theo di chúc mà làm, Trầm Mặc Nùng hoàn toàn xứng đáng trở thành gia chủ mới. Tuy rằng trên di chúc viết tên Trầm Nhi Hiền, lẽ nào Trầm Nhi Hiền lại phản đối con gái? Thế nhưng Tào Tuyết Cầm vì sao lại muốn đâm Lữ Hải? Lẽ nào người mua chuộc hắn là nàng?
Diệp Thu vẫn đứng bên người Lữ Hải, hắn tự nhiên phát hiện hành động của Tào Tuyết Cầm, chỉ là cô ả này thực sự ngu ngốc, sự tình đã như vậy, còn tìm cách xé to thêm? Hắn cũng không biết nhiều nội tình, cũng không có cách nào nghĩ ra những chuyện đã qua.
Chỉ là Tào Tuyết Cầm vừa tới, hắn đã ra một cước, Tào Tuyết Cầm như quả bóng cao su, lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Cảm ơn trời đất rút cuộc cũng thở ra được ngụm tức khí trong người, Diệp Thu thực sự bực bội Tào Tuyết Cầm đã lâu, có thể quang mình chính đại đánh người, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ng0ctu231
Bởi vì Diệp Thu có chút thành kiến với Tào Tuyết Cầm, vì vậy đá một cước cũng không lưu tình, biết nàng có mang thai, tuy rằng không đá vào bụng nàng, nhưng trên đùi bị một cước nàng cũng thấy khó chịu.
Tào Tuyết Cầm đang bổ nhào về trước, đột nhiên bị lực tác dụng ngược lại, không thể đứng thẳng, thoáng cái đã ngã trên mặt đất, liên tục lăn vài vòng mới ngừng lại được. Chiếc dao sáng bóng trong tay cũng rơi xuống, có người nhanh tiến lên kiểm tra.
Lữ Hải đổ mồ hôi lạnh, nếu như không phải Diệp Thu ngăn cản, hắn đúng là bị ả khốn kia đâm chết, không ngờ trước mặt nhiều người mà nàng dám ra tay độc ác như vậy.
"Cảm ơn, cảm ơn." Lữ Hải dùng bàn tay bị đứt một ngón lau mồ hôi trên trán, liên tục cảm ơn Diệp Thu.
Diệp Thu híp mắt đánh giá Lữ hải, hắn có cảm giác Lữ Hải nói dối, dựa theo lời khai Lữ Hải Tào Tuyết Cầm với hắn hẳn à không có quan hệ gì mới đúng. Hiện tại tình huống hiển nhiên không phải thế, Tào Tuyết Cầm hình như là hận hắn thấu xương, hai bọn họ chẳng lẽ có khúc mắc gì?
Lữ hải nói bị Trầm Nhi Lập mua chuộc, vì sao Tào Tuyết Cầm lại phản ứng mãnh liệt như vậy?
"Ông còn nói dối gì chúng tôi?" Diệp Thu cười hỏi, vô tình hay cố ý liếc qua bàn tay băng bó của Lữ Hải.
"Không có..... thực sự không có, tất cả tôi đã nói rồi, các người bảo tôi làm gì tôi cũng đã làm, xin hãy buông tha cho tôi." Lữ Hải vẻ mặt cầu xin nói.
Tào Tuyết Cầm ngã trên mặt đất gào lớn, mẹ Trầm Mặc Nùng còn có mấy người khác đến đỡ đều bị nàng đẩy ra.
Trầm Nhi Lập thấy nàng ngồi trên mặt đất khóc om sòm, nổi giận đùng đùng đi qua, một cước đá vào sau lưng nàng mắng: "Cô nghĩ mất mặt còn chưa đủ sao? Đứng lên cho tôi."
"Trầm Nhi Lập, mày là cầm thú, thích hả, đến đây, đá vào bụng tao này, mày bất lực, tao liền đội mũ xanh cho mày, trong bụng mang con của kẻ khác, mày cũng chẳng quan tâm...... mày đánh tao đánh chết con của hắn để chứng minh mày là nam nhân?" Tào Tuyết Cầm chửi ầm lên.
Ồn ào!
Toàn trường ồ lên, mọi người không ngờ chuyện này lại có nhiều uẩn khúc như vậy, lẽ nào Tào Tuyết Cầm mang thai không phải con của Trầm Nhi Lập? Mà nếu quả là thế thì nam nhân mà Tào Tuyết Cầm ngoại tình là ai?
Kim lòng không được, mọi người chuyến ánh mắt lên mặt Lữ Hải, Tào Tuyết Cầm nổi giận đùng đùng rút dao đâm hắn, chả lẽ vì bị phụ bạc?
Đúng thế, nếu đứa con trong bụng Tào Tuyết Cầm là của Lữ Hải, vậy Lữ hải không thể nghi ngờ là kẻ phản bội, không cần nói đúng sai, Trầm Mặc Nùng có được phần di chúc này chính là Lữ Hải đem ra, hơn nữa cũng làm chứng giúp Trầm Mặc Nùng, tổn thương nghiêm trọng đến Tào Tuyết Cầm cô gái ngây thơ với tình yêu thắm thiết (sặc!)
'' Trầm Nhi Lập, thích hả, mày thích hả? Mày là phế vật, cả đời không làm nam nhân được một lần sao? Thích cái cá bụng tao sao, thích cái thai chửa hoang của tao...... lẽ nào mày không hận hắn? Hận thì giết hắn đi." Tào Tuyết Cầm bị kích thích, thần chí đã có chút không rõ, ngồi dưới đất điên cuồng la hét.
Trầm Nhi Lập sắc mặt tái nhợt, đầu óc một mảnh mờ mịt, thấy mọi người đều chăm chú nhìn mặt mình, bọn họ có kẻ cười, có kẻ châm biếm, đều cười hắn đội mũ xanh, cười hắn bị lão bà cắm sừng, đều cười đưa con trong bụng vợ hắn là con hoang....
Lại nghe được Tào Tuyết Cầm hét lên, chỉ cảm thấy một cỗ máu nóng xông lên não, chạy đến bên Tào Tuyết Cầm đá vào bụng nàng.
"Tiện nhân....... tiện nhân...... con điếm, mày bảo tao không phải nam nhân hả..... được, tao đá chết mày."
Mọi người không ngờ Trầm Nhi Lập xông tới đá vợ mình đang mang thai, nam nhân Trầm gia có chút hả hê nhìn, còn chút cố kỵ bộ mặt gia tộc nên chạy lên kéo Trầm Nhi Lập ra.
"Buông, để tao giết ả, giết con ** này." Trầm Nhi Lập điên cuồng vùng vẫy khỏi mấy người giữ hắn, tiếp tục bổ về phía Tào Tuyết Cầm, đến khi mấy nam nhân Trầm Gia ôm lấy kéo được hắn ra, hắn còn đang điên cuồng đấm đá.
Tôn nghiêm của một thằng đàn ông không còn lại chút gì, có thể hắn từ trước đến giờ cũng chưa từng có tôn nghiêm.
Tiếng khóc, tiếng gào, tiếng khuyên can, cùng tiếng bàn luận, trong đại sảnh thành một mớ hỗn loạn, như là muốn đem cái nóc nhà này nhấc lên.
Diệp Thu đứng ở bên cạnh trừng mắt há mồm, không ngờ một gia tộc lại muôn màu muôn vẻ như vậy, chuyện ngươi nghĩ không ra chưa chắc đã không xảy ra.
Trầm Mặc Nùng đầu đau muốn nứt ra, vốn còn hoài nghi Tào Tuyết cầm giết Trầm lão gia tử, nhưng một chút đầu mối cũng không tìm ra, hơn nữa căn cứ theo chứng cứ chính xác đều chứng minh lão gia tử ốm mà mất.
Nếu như biết chuyện này liên lụy đến nhị thúc vậy Trầm Mặc Nùng cũng sẽ đổi phương thức xử lý khác. Nhưng trên thế giới này không có tường nào cản được gió, tuy rằng một căn phòng đều họ Trầm, nhưng chắc chắn có kẻ thích làm tổn hại thanh danh người khác, đêm nay có thể ngày mau toàn bộ Tô hàng sẽ bàn luận chuyện này, chuyện Trầm gia mất mặt là không thể tránh khỏi.
Trầm Mặc Nùng sắp thành Trầm gia gia chủ, không ngờ vừa chuẩn bị nhận chức đã gặp chuyện khó khăn này, không chỉ là Trầm Nhi Lập mất mặt, mà cả Trầm gia đều bị rèm pha.
"A, không tốt. Tuyết Cầm chảy máu.....chảy nhiều máu quá..." Một giọng nữ khàn khàn vang lên.
Trầm Mặc Nùng chạy tới thấy Tào Tuyết Cầm ôm bụng, thân thể co thành một đống, trên mặt đất máu đã chảy thành một bãi đỏ tươi, mọi người chỉ chú ý đến Trầm Nhi Lập đang không ngừng giãy dụa hò hét đấm đá, không có ai quan tâm đến nàng.
"Hừ, bẽ mặt, chết luôn cho rảnh." Nhị gia gõ quải trượng trong tay tức giận nói.
Nghe hắn nói thế, vốn nam nhân Trầm gia định hành động lập tức ngừng tay, ngoan ngoãn đứng một bên, Trầm Nhi Lập ngồi bệt dới đất, như một kẻ ngốc.
Trầm Mặc Nùng nhìn Diệp Thu nói: "Cứu người quan trọng hơn."
Diệp Thu gật đầu, nói với Lữ Hải: "Mau hỗ trợ."
Hai người một trái một phải đỡ Tào Tuyết Cầm ra ngoài xe, sau đó Diệp Thu tự mình lái xe, lao về phía bệnh viện.
Trầm Mặc Nùng đứng ở bên cửa sổ, nhìn rặng cây ngô đồng xung quanh bệnh viện, đêm qua mưa một hồi, cây cối được tưới tắm, hơn nữa khí hậu ẩm ướt, cành lá tươi tốt, phía dưới gốc cây một tia nắng cũng không thể chiếu qua.
Lữ Hải từ túi móc ra bao thuốc, đưa cho Diệp Thu một điếu, sau đó giúp Diệp Thu châm thuốc.
Vừa lúc đó hai hộ sĩ hô lên: ''Tiên sinh, xin lỗi ở đây không được hút thuốc."
"Đi chúng ta đến thông đạo an toàn." Lữ Hải đi phía trước không dam mở miệng, định hút điếu thuốc cho đỡ nghiền, cũng bị hộ sĩ cản trở, trong lòng bực bội, nghiện thuốc thì thuốc, sao có thể kìm được?
Diệp Thu gật đầu, nói một tiếng với Trầm Mặc Nùng, đi theo Lữ Hải.
Thông đạo an toàn thoạt nhìn bình thường có người quét tước, vì vậy cũng coi là sạch sẽ, cũng không thấy mùi khó ngửi gì. Diệp Thu hút thuốc, nhưng đối với vật này cũng không nghiện, nếu những người như bọn họ ngay cả năng lực khống chế mình cũng không có, cũng uổng phí nhiều năm công phu như vậy.
Đương nhiên, có vài việc cho dù bỏ nhiều công phu cũng không thể khống chế.
Diệp Thu nhìn trên làn khói có một dải màu vàng, nghĩ thầm, thuốc này hẳn là so với mấy loại thuốc giá trên trời của tên cục trưởng kia còn đắt hơn a? Những kẻ này thật sự biết hưởng thụ, mồ hôi nước mắt của nhân dan sử dụng không chút thương tiếc.
"Nam nhân của Tào Tuyết Cầm là ông?" Diệp Thu đột nhiên hỏi.
"Không phải tôi." Lữ hải run run, thuốc đang ngậm trong miệng thiếu chút nữa rớt xuống, hắn không ngờ Diệp Thu lại hỏi một vấn đề như vậy.
"Ông cho rằng không có dao thì tôi không thể cắt tay ông?" Diệp Thu híp mắt hỏi.
"Không phải, tôi không có ý này, thực sự không phải tôi..... chúng ta có quan hệ, nhưng tổng cộng cũng chỉ có vài lần." Lữ Hải thấy Diệp Thu lộ ra biểu tình cười cợt, trái tim không khỏi nhảy lên như ngựa phi.
Vừa yên lành, bỗng nhiên giở mặt nói muốn chặt tay, tên khốn này bản lĩnh thay đổi sắc mặt cũng quá nhanh đi?
"Vài lần? Vậy còn chuyện gì ông chưa nói nữa?" Diệp Thu cười nói.
"Vâng, tôi không dám giấu, chúng tôi có quan hệ, nhưng đứa con trong bụng nàng không phải của tôi, tôi mỗi lần đều đeo bao.... tôi nói anh chắc không tin. Con đàn bà kia căn bản là một con điếm, lên giường rất có tay nghề, tôi không dám tin ả, nên mỗi lần đều chú ý an toàn."
''Tôi còn phải xin lỗi anh, kỳ thực lúc trước nói bị Trầm Nhi Lập mua chuộc là nói dối. Tôi căn bản không lấy tiền của Trầm Nhi Lập, cũng không nói chuyện gì với hắn, đều là Tào Tuyết Cầm nói chuyện... nàng nói lúc thành sẽ cho tôi tiền, hơn nữa còn giao thân xác cho tôi."
Diệp Thu khoát tay, lười nghe mấy chuyện dơ bẩn này, nói: "Ngoại trừ chuyện này, ông còn giấu chuyện gì nưa? Tôi chỉ nói một lần, nếu tôi biết chuyện này còn liên quan gì tới ông, nhưng ông không nói cho tôi biết, vậy đừng trách tôi không khách khí."
"Thực sự không có, trước tôi cho rằng không ai biết cũng không dám nói ra ngoài, không ngờ nàng mang thai.... chuyện này không liên quan tới tôi."
Diệp Thu cười lạnh: "Ông đúng là tuyệt tình, ăn người ta xong vỗ mông bỏ chạy."
Lữ hải xấu hổ cười, cũng không dám phản bác, bị một người trẻ hơn mình gần hai mươi tuổi dạy dỗ, trong lòng rất khó chịu, nhưng người này thủ đoạn độc ác khiến nội tâm hắn luôn có một cỗ run sợ không tên.
Hắn vốn có cho rằng mình không phải loại phật sống gì, Chu Du đánh Hoàng Cái, một kẻ nguyện ý đánh, một kẻ nguyện chịu đòn. Tuy thông đồng với vợ người ta là thật, thế nhưng nữ nhân cam tâm tình nguyện, lẽ nào còn muốn đẩy đi? Hắn cũng không muốn làm Liễu Hạ Huy ^^
Bình thường chơi đùa đàn bà không ít, nữ nhân viên công ty, nữ thư kí, cố đôi khi còn phát sinh quan hệ với thân chủ, loại chuyện này rất bình thường, nữ nhân này có ý đồ, dùng thân thể trao đổi, cái đó so với gái gọi cũng giống nhau, đều là giao dịch.
"Diệp tiên sinh, có thể cầu anh một việc không?" Lữ Hải vẻ mặt lấy lòng nói.
"Nói."
"Có thể buông tha tôi một lần? Sau đó có chuyện gì cần tôi hỗ trợ, tôi có thịt nát xương tan cũng không từ." Lữ Hải cẩn thận nói.
"Tôi có năng lực gì mà buông tha ông?" Diệp Thu cười nói.
Lữ Hải sắc mặt buồn bã, xem là lần này thân bại danh liệt thật rồi.
"Đi cầu xin nàng đi, nếu nàng tha thứ cho ông, tôi sẽ bỏ qua." Diệp Thu nói, hắn không phân biệt người xấu hay tốt, chỉ quan tâm những người này làm đúng hay sai.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ng0ctu231
Tào Tuyết Cầm năm giờ chiều đã tỉnh lại, bác sĩ thông tri thời gian cho Trầm Mặc Nùng, chỉ cho một mình Trầm Mặc Nùng vào xem, nói là yêu cầu thăm bệnh nhân.
Trầm Mặc Nùng quay sang Diệp Thu gật đầu, một mình đẩy gian phòng chăm sóc đặc biệt.
Thấy Tào Tuyết cầm nằm trên giường, Trầm Mặc Nùng tự nhiên có chút thương cảm, quan hệ với nữ nhân này cũng không tính là hòa hợp, nhưng ít ra là sống cùng một mái nhà nhiều năm như vậy, nàng đi tới bước này, Trầm Mặc Nùng cũng không muốn thấy.
Tuy rằng trước đây bởi vì nghĩ nàng hại gia gia mà hận không thể cho nàng nghìn đao.
Tào Tuyết Cầm sắc mặt như nến, tóc dài rối tung, môi khô nứt, con mắt vô thần nhìn trần nhà, đợi Trầm Mặc Nùng đến bên cạnh nàng cũng không có bất cứ phản ứng gì.
Trầm Mặc Nùng trầm mặc không nói, nàng cũng không biết nói gì. An ủi? Trách móc?
Thậm chí bây giờ xưng hô với Tào Tuyết Cầm cũng khó khăn, hai chữ cô hai giờ thật khó mở miệng.
"Đứa nhỏ đã không còn." Tào Tuyết cầm đột nhiên nói, giọng nói dai dẳng, lại bén nhọn, như tiếng u linh.
Trầm Mặc Nùng còn đã lo lắng làm sao mở miệng, Tào Tuyết Cầm lại nói tiếp: "Nhưng cũng tốt, nó vốn không nên tồn tại."
"Cô trước tiên bảo dưỡng thân thể đi." Trầm Mặc Nùng nhẹ thờ dài, nói.
"Ha ha, đây là lời thực tình của cô? coi như hết, tôi biết các người nghĩ gì, tôi làm chuyện này là nhục nhã danh dự Trầm gia, một đám các người hận tôi không chết luôn. Nhưng tôi còn cảm kích cô, khi tôi nằm trên mặt đất, tuy rằng không thể nói, nhưng có thể nghe được các người nói gì, là cô cứu tôi, đúng là chuyện tôi không ngờ."
"Ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện một chút." Tào Tuyết Cầm nhìn chiếc ghế bên giường bệnh nói. Trầm Mặc Nùng gật đầu ngồi xuống bên cạnh.
"Đây là lần đầu tiên chúng ta ngồi xuống cẩn thận nói chuyện a?"
"Lần thứ hai, lúc cô mới vào Trầm gia đã từng có một lần, lần đó tôi còn nói tên cô gần giống tên tác giả Hồng Lâu Mộng, sau đó chúng ta nói chuyện một đêm về Hồng Lâu Mộng."
"Đúng vậy, không ngờ cô còn nhớ rõ, tôi đã quên rồi." Tào Tuyết Cầm đau khổ cười,." Nam nhân đều không phải thứ tốt, tôi 20 tuổi gả cho nhị thúc cô, vốn nghĩ làm một hiền thê lương mẫu, nỗ lực làm tốt bổn phận của con dâu, vô luận là Nhị thúc cô hay là gia gia cô tôi đều tận lực. Thế nhưng vì gia gia cô không thích nhị thúc cô, nên đối với tôi cũng không hợp mắt, cái này khiến tôi sinh lòng oán hận với mẹ cô, vấn tưởng vì các người là tôi không chiếm được sự quan tâm của gia gia cô."
"Cừu hận này rất kì quái, một ngày không giải hận, liền dai dẳng không dứt. Quên đi, không nói cái này nữa đều là quá khứ, tôi biết các người tò mò đứa nhỏ trọng bụng tôi là của ai?"
"Đúng vậy." Trầm Mặc Nùng thẳng thắn gật đầu.
"Tôi đời này chỉ có bốn nam nhân, người thứ nhất là Nhị thúc cô, bởi vì hắn là chồng tôi, người thứ hai là bác sĩ Bách."
'' Cái gì?" Trầm Mặc Nùng sắc mặt kinh hãi, con ngươi trong nháy mắt mở lớn.
"Rất kinh ngạc hả? Tôi là Nhị thúc cô kết hôn đã lâu vẫn không mang thai, mọi người đều chỉ trích tôi không có khả năng sinh đẻ, thậm chí vè nhà mẹ đẻ cũng mắng tôi, làm nữ nhân thật khó a..... tôi chịu không nổi loại nhục nhã này, chạy tới tìm bác sĩ Bách khám, rút cuộc xem tôi có vấn đề hay không."
"Bác sĩ Bách là nam nhân tốt, tuy rằng hơn tuổi tôi nhiều, nhưng vì am hiểu bảo dưỡng, giống như nam nhân bốn mươi vậy. hơn nữa ở phương diện kia, hắn mạnh hơn Nhị thúc cô nhiều."
Trầm Mặc Nùng đỏ mặt, không ngờ Tào Tuyết cầm lại nói loại chuyện này với nàng.
Tào Tuyết Cầm chú ý tới phản ứng này của Trầm Mặc Nùng, ngẩn người. Sau đó cười khanh khách: "Ha ha, cô cháu chồng, không ngờ bây giờ vẫn là xử nữ a? Thật đúng là khiến tôi giật mình."
Trầm Mặc Nùng rất nhanh điều chỉnh nét mặt, thản nhiên đối diện với cười nhạo của Tào Tuyết Cầm. Tào Tuyết Cầm thấy Trầm Mặc Nùng không thích nghe lời này, trên mặt nụ cười cũng thu lại, nói: "Tôi yêu ông ấy, so với Nhị thúc cô còn nhiều hơn. Nhị thúc cô biểu hiện thật không giồng đàn ông, vô luận là tính cách hay phương diện kia. Tôi chẳng quan tâm cô chửi tôi, đợi đến lúc sau cô sẽ hiểu lời nói của tôi."
"Đứa nhỏ kia là của ai?" Trầm Mặc Nùng hỏi thẳng.
"Đứa nhỏ? hẳn là của bác sĩ Bách a. Chỉ có khi ở cùng hắn, tôi không dùng biện pháp an toàn. Bởi vì mỗi lần trước khi quan hệ, hắn đều đưa cho tôi một loại thuốc pha chế, hiệu quả trách thai cực tốt. Mấy tháng liền chúng tôi mới phát sinh quan hệ một lần, hắn đưa thuốc cho tôi, không biết chuyện gì xảy ra, tôi đột nhiên không muốn uống. Rất muốn sinh cho hắn một đứa con, mọi người nói tôi không có khả năng mang thai, tôi nghĩ cùng hắn thử xem, mình có thể mang thai hay không."
Tào Tuyết Cầm ngẩn người đột nhiên điên cuồng cười phá lên, nói: "Hắn vì sao chết? Hắn khốn nạn, chết rất tốt, đã chết cũng không cần phải xen vào chuyện gì. Để bảo toàn chút danh tiếng, hắn không ngờ tìm cái chết....... ha ha, buồn cười cỡ nào a? Vì vậy tôi nói nam nhân chẳng phải thứ tốt, đối với nữ nhân, nam nhân mình yêu luôn đặt lên hàng đầu. Nhưng đối với nam nhân, xếp trên nữ nhân còn rất nhiều, sự nghiệp, danh dự, bạn bè, thủ trưởng..... bọn khốn kiếp."
Thảo nào cảnh sát kết luận vụ bác sĩ Bách chết là án bế tắc, hắn là cao thủ trung y, muốn chết thật quá dễ, thế nhưng, khi Diệp Thu tìm bác sĩ bách, hắn không nói chuyện Tào Tuyết Cầm mang thai nhỉ?
"Vậy.... gia gia chết có quan hệ gì với cô không?" Trầm Mặc Nùng lạnh lùng hỏi.
Tào Tuyết Cầm tiếng cười tắc nghẽn. con mắt nhìn lên trần nhà hồi lâu, thì thào nói: 'Cùng tôi không quan hệ."
Từ bênh viên đi ra, đèn đường đã bật sáng, Trầm gia hiện giờ cũng chỉ có Trầm Mặc Nùng đến thăm Tào Tuyết Cầm, thậm chí báo cho người nhà Tào Tuyết Cầm cũng không có ai. Trầm Mặc Nùng tự mình gọi điện thoại, bảo anh trai và chị dâu Tào Tuyết Cầm đến chăm sóc cho nàng.
Diệp Thu vừa lái xe, vừa đánh giá Trầm Mặc Nùng, từ khi ra khỏi bệnh viện, nàng không nói câu nào.
"Không có gì. chỉ là nghĩ đến vài chuyện." Trầm Mặc Nùng quay mặt nhìn ra cửa, ráng chiếu lóe lên rồi nhanh chóng tàn đi, như là không còn quay lại nữa, còn có một vài người, vẫn đang làm việc.
Tiếng đàn vi ô lông vang lên, là tiếng điện thoại của Trầm Mặc Nùng, Trầm Mặc Nùng nhìn điện thoại, sắc mặt kinh ngạc, nhận điện.
"Xin chào, ai vậy?"
"Tôi lừa dối cô một việc."
"Cái gì?" Trầm Mặc Nùng nghe thấy giọng nói Tào Tuyết Cầm, số này không phải của nàng, có thể là của anh trai nàng.
"Gia gia cô là do tôi hại chết." Giọng nói âm lãnh của Tào Tuyết Cầm vang lên.
Trầm Mặc Nùng chưa kịp phẫn nộ, chợt nghe bên kia điện thoại vang lên tiếng gió vù vù, như có người nhảy lầu...
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ng0ctu231
Leo núi? Lướt sóng? Vận động cực hạn? Hay trêu ghẹo nữ nhân trước mặt chồng họ?
Cũng không phải, cảm tình mới là chuyện mạo hiểm nhất, những chuyện mạo hiểm khác cùng lắm là chết, mà dằn vặt tình cảm thì sống không bằng chết.
Tào Tuyết Cầm đã chết, khác với một vài cô gái khác chờ có người gõ cửa mới bắt đầu thòng dây vào cổ giả chết, nàng đã thực sự kết thúc sinh mạng trẻ trung của mình.
Sáu tầng cũng không tính là cao, nhưng càng không phải là thấp, Trầm Mặc Nùng nghe được bên đầu dây kia truyền tới âm thanh vù vù, cùng lúc đó Tào Tuyết Cầm cũng dùng một tư thế tuyệt mĩ bay vọt ra khỏi lan can cũng nghe tiếng gió thổi, loại độ cao này thật khiến người ta có cảm giác tự do.
Là tự do bay lượn a.
Trầm Mặc Nùng nói với Diệp Thu về cố sự của Tào Tuyết Cầm, cũng rất buồn bã thương cảm, không ai trách cứ Tào Tuyết Cầm yêu một người đàn ông hơn năm mươi tuổi. Nữ nhân trong gia tộc lớn vô cùng đáng thương, đị vị không có, trách nhiệm nhiều, mỗi ngày phải ăn mặc nho nhã nói năng lễ độ đi đứng không được sinh ra tiếng động, cho dù là đói bụng ba ngày ba đêm cũng phải từ từ mà nuốt...
Kỳ thực các nàng sao lại không muốn tự do bay lượn như chú chim trời, chạy đến quán ven đường ăn cháo, có thể đi tới đi lui tỏng phòng khách, có thể tùy tiện tung tăng một hồi, tùy tiện nghe nhạc hát lớn :"Cởi cởi cởi áo, cởi quần, cởi quần, cởi toàn bộ quần áo, cởi, cởi, cởi sạch!
Tòa Tuyết Cầm rất thảm, rút cuộc thảm cỡ nào, Trầm Mặc Nùng không có biện pháp miêu tả, bởi vì sau khi Tào Tuyết Cầm nhảy lầu, làm bệnh nhân khủng hoảng, rất nhanh đã xử lý thi thể, chỉ là dung nhan có hơi kinh khủng, bọn họ không thể tìm lại hoàn chỉnh đầu Tào Tuyết Cầm để vào một chỗ.
Từ đầu tới cuối, Trầm Nhi Lập không xuất hiện, ngoại tình khiến hắn mất mặt, mà phương thức tự sát này cũng khiến hắn đứng trước đầu sóng ngọn gió, chuyện này trở thành đề tài bàn luận ở Tô Hàng, vài người suy đoán chân tướng, danh dự Trầm gia bị bôi nhọ hoàn toàn.,
Mà vừa ra đi là Trầm lão gia tử, người thứ hai là Tào Tuyết Cầm, người Trầm gia liên tục qua đời, cấp cho cái gia tộc này một tầng đau thương, còn vô số người chế giễu, chờ cảnh Trầm gia xuống dốc không phanh.
Bởi vì sự kiện Tào Tuyết Cầm toàn bộ người Trầm gia đều lắng lại, Trầm Mặc Nùng đối với những kẻ chảy cùng dòng máu này đã hoàn toàn hết hi vọng, dưới sự trợ giúp của Diệp Thu, cả nhu hòa lẫn bạo lực cổ phần khác của công ty toàn bộ đều được thu mua.
Trầm thị thực lực giảm mạnh, nhưng qua thời kỳ thay máu, từ nay Trầm thị là của một mình Trầm Mặc Nùng.
Đương nhiên, Diệp Thu là một người hợp tác với Trầm Mặc Nùng, cũng là duy nhất, cổ phần công ty mỗi người chiếm một nửa.
Đường Quả và Lâm Bảo Nhi mỗi ngày đều gọi điện, ngay từ đầu còn bảo bọn họ mau trở lại, nói bọn họ vài ngày nay chả có trò chơi gì mới mẻ, ngay cả di đại mụ cũng tới không đúng ngày, thì ra mỗi tháng đều là một lần, hiện tại một tháng hai lần, mỗi lần nửa ngày trong hai ngày liên tiếp. Nếu Trầm Mặc Nùng không đồng ý, bọn họ liền đổi giọng, nói là chỗ này buồn chán mong đến Tô Hàng ngắm chơi.
Trầm Mặc Nùng vẫn cự tuyệt, hiện tại Tô Hàng đang loạn một mớ, nàng thực sự không có thời gian chiêu đãi các nàng, càng không thể để các nàng mạo hiểm đến Tô Hàng.
Đợi tang sự Tào Tuyết Cầm xong xuôi, lại nói đến chuyện công ty, chuyện công ty cũng đi vào quỹ đạo, đã là cuối tháng, Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng về Tô Hàng đã gần một tháng thời gian.
Trầm Nhi Hiền bưng chén trà, nhìn Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng trước mặt trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đều nói người tốt sẽ được báo đáp, xem ra là có đạo lý, tuy rằng hắn không thông minh, nhưng vẫn cẩn thận làm việc vì Trầm thị, không có công lao lớn nhưng lại có khổ lao.
Trong thơi gian này Trầm gia đã trải qua nhiều chuyện như vậy, có người chết, có người rời đi, mà con gái lại quyết đoán, đá hết toàn bộ người Trầm gia, cũng không biết họ làm thế nào, những kẻ cố chấp đó, thế nào lại đồng ý bán cổ phần?
Càng làm cho hắn ngoài ý muốn là, thằng con rể làm vệ sĩ bị mọi người chê cười lại bất phàm như vậy, tài chính thu mua cổ phần Trầm thị đều do hắn bỏ ra, như thế có thể chỉ là một gã vệ sĩ sao? Lai lịch thật không đơn giản.
Sự nghiệp Trầm gia bị suy sụp, nhưng không còn nhiều cố kỵ nưa, Trầm thị tất nhiên là càng thêm mạnh, nhìn gã còn rể này hắn càng thấy thuận mắt, đúng là một đôi trời sinh với con gái mình. Sự nghiệp thành công, gia đình hòa thuận, đây chính là thành công lớn nhất trong một gia đình a.
"Diệp Thu, Mặc Nùng, Trầm thị này là Trầm thị của các ngươi, cứ để các ngươi tiếp quản mới đúng, Yến kinh tuy rằng tốt, nhưng chúng ta không quen thuộc, ở Tô Hàng chúng ta là lão gia, các ngươi hay về hết đây đi, làm chuyện gì cũng tiện, đợi ngày lành xử lý luôn chuyện của các ngươi."
"Ba, ba nói gì thế?" Trầm Mặc Nùng trừng mặt nói với Trầm Nhi Hiền.
"Ta có cái gì?" Trầm Nhi Hiền suy nghĩ, mình không nói sai chỗ nào a.
Trầm Mặc Nùng biết bọn họ đều nhận định Diệp Thu là bạn trai mình, trong thời gian này hai người như hình với bóng, có nhiều khi mình ở trong phòng Diệp Thu lại có lúc Diệp Thu trong phòng mình, bọn họ nghĩ vậy cũng có thể hiểu được.
Nhưng chuyện thực sự không phải vậy, Trầm Mặc Nùng cũng không giải thích, dù giải thích thì họ cũng không tin tưởng, nói: ''Diệp Thu và con còn đang đi học, có chuyện phải làm, tạm thời không có thời gian quan tâm đến Trầm thị, con vừa hợp tác với bác Đường làm một công trình, chỉ cần tháng ba năm sau là có thể hoàn thành. Như vậy đi, cha nói chuyện với bác Đường, giao cho người khác con không yên tâm."
"Hơn nữa Tống đã chuẩn bị phương án mở rộng tiểu khu Đào hoa nguyên tại Yến Kinh, đã bàn bạc với con, con đáp ứng hợp tác với các nàng hạng mục này."
"Vì vậy, con và Diệp Thu đã bàn bạc qua, tạm thời cha đảm nhiệm chức chủ tịch Trầm thị, Trầm thị nay đã khác, cha cứ phóng tay mà làm, một vài xí nghiệp bỏ được thì bỏ, như công ty bất động sản căn bản không có ưu thế về chính trị, lại làm việc rất khó khăn. Đương nhiên, tạm thời cứ giữ lại, nếu Tống gia nguyện ý hợp tác, vậy có thể tiếp tục làm tiếp.''
"Con đêm qua đã viết một phần tài liệu, cha xem đi. Đây là chiếu theo suy nghĩ của con thôi, nếu kinh doanh ổn định đợi tới cơ hội, chúng ta lại mở rộng."
''Đúng vậy, bác trai, Trầm thị chỉ có thể trông cậy vào bác." Diệp Thu cười nói.
Một tiếng bác trai khiến Trầm Nhi Hiền mở cờ trong bụng, con rể là một nửa con, suốt đời không có con trai rút cuộc bây giờ cũng có, liền liên tục gật đầu: "Được rồi, các ngươi có chuyện cần làm, ta lại phai cực khổ giúp các ngươi hai năm, giúp các người quản lý công ty, đợi ngày các ngươi thành thân....."
"Cha, con với Diệp Thu có chuyện cần làm, đi trước." Trầm Mặc Nùng xấu hổ nhìn Diệp Thu, đứng dậy ra ngoài.
"Bác trai, có hẹn với bạn, chúng con ra ngoài tiếp khách một chút." Diệp Thu lễ phép nói chuyện với Trầm Nhi Hiền lúc này mới đi theo Trầm Mặc Nùng ra ngoài.
"Được được, các ngươi mau đi đi." Trầm Nhi Hiền cười ha ha nói, đứa con rể này cũng thật lễ phép.
Hẹn bọn họ chính là Tống Ngụ Thư, địa điểm là nơi nổ tiếng Tô Hàng, Bình Hồ Thu Nguyệt.
Diệp Thu tới Tô Hàng gần một tháng, chỉ thấy chị em Tống gia hai lần, đối với hai chị em cướp đi trinh tiết của mình, lúc bọn họ tới sự lễ tang của Trầm lão gia tử và Tào Tuyết cầm nhưng không nói chuyện nhiều với Diệp Thu.
Diệp Thu hiện tại trở thành lái xe của Trầm Mặc Nùng, có thể là báo ứng của hắn khi lừa dối nàng ở Yến Kinh, cùng một nữ nhân ra ngoài, chung quy cũng không thể cướp vị trí phó lái của họ.
Bình Hồ Thu Nguyệt không ở trong thành phố, mà ở vùng núi ngoại thành, người Tô Hàng thích ẩm trà, để uống chén trà ngon, phải bỏ ra công phu, cũng may đoạn đường này cũng không tính là xa, chỉ 20p đã tới.
Bình Hồ Thu Nguyệt được xay dựng giữa sườn núi, đình đài lâu tạ, diện tích mặc dù không rộng, nhưng cực kì đẹp mắt, tại đây có núi non sương trắng, lại có suối vắt ngang, sùng nước suối pha trà, một bên ngửi gió thu, vừa tâm tình thật sự là mĩ sự nhân gian.
Quán trà dựng ở khoảng trốn giữa sườn núi, lá chè cũng trồng ở trên núi, hai bên trai phải là vực sâu vạn trượng, cúi đầu có thể thấy mây mù phiêu đãng, xung quanh có lan can ngăn cản, phòng ngừa khách lỡ chân ngã xuống.
Diệp Thu đỗ xe vào bãi, nhìn thấy phía trước không ít xe nổi tiếng, còn hơn mười chiếc xe thể thao Ferrari, an tĩnh đứng cùng một chỗ nhìn qua thật chói mắt.
"Hình như bên trên rất náo nhiệt." Diệp Thu chỉ là chiếc Ferrari, cười nói với Trầm Mặc Nùng.
Hai người đi đến bên tảng đá thiên nhiên trước mặt, trên đó không biết ai dùng thư pháp viết bốn chữ Bình Hồ Thu Nguyệt cứng cáp hữu lực, mà phía sau là nữ nhân viên mặc sườn xám màu hồng trông rất trang nhã, gió núi cũng không che nổi vẻ đẹp của nữ nhân viên này.
"Vào khu chữ Thu ngồi đi." Trầm Mặc Nùng nói.
Bình Hồ Thu Nguyệt trong ghế khách quý, đại gia uống trà ở đây chủ yếu là thưởng thức phong cảnh, tự nhiên không ngồi ghế bên trong, trừ phi có công việc cần bàn. Ghế bên ngoài có bốn lô thưởng cảnh tốt nhất, đó là Bình, Hồ, Thu, Nguyệt bốn chữ.
Cũng không biết chị em Tống gia có ý định gì, cố ý chọn ghế chữ Thu để ngồi, cứ như khách làng chơi đến đến kĩ viện gặp luôn phụ nữ mình quen thuộc vậy.
"Tốt, hai vị theo tôi." Người bán hàng cung kính dẫn hai người về sau núi.
Bên trong đình, Tống Ngụ Thư và Tống Ngụ Ngôn đang ngồi, gió lạnh mùa thu hơi thổi qua, tóc hai người tung bay, Tống Ngụ Ngôn mặc quần bò xanh, áo sơ mi bỏ trong quần, khiến bộ ngực tròn trĩnh cùng cái mông hoàn mỹ làm kẻ khác phun huyết hoàn toàn bộc lộ đường cong ra ngoài .
Tống Ngụ Ngôn mặc một chiếc quần jean màu trắng, trên người mặc một chiếc áo lông màu đen, bên trong không mặc áo sơ mi, lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn, đôi tuyết phong như muốn phá áo chui ra, như bông sen đâm chồi, khiến người ta không khỏi suy nghĩ miên man.
Thấy Diệp Thu cùng Trầm Mặc Nùng vào, hai người đều đứng lên nghênh tiếp, vốn khách uống trà ở đây vẫn âm thầm xem đối tượng mà hai người đón tiếp, lại thấy đi vào một nữ nhân khí chất còn hơn hai người, chính là Trầm Mặc Nùng, có người nhỏ giọng hoan hô. Bàn phía đông bắc có nhiều người ngồi, tổng cộng hơn hai mươi người. ba người dùng tiếng Quảng Đông nói chuyện với nhau, rồi quay sang bên này chỉ trỏ, Diệp Thu không hiểu tiếng Quảng Đông, cũng không biết họ nói gì, nhưng Trầm Mặc Nùng ánh mắt sắc bén đảo qua bên kia, lông mày khẽ cau lại.
"Mặc Nùng ở đây." Tống Ngụ Thư cười nói, Tống Ngụ Ngôn cũng đứng lên, bắt chuyện với Trầm Mặc Nùng, hai nhường đồng loạt không thèm để ý đến Diệp Thu, xem ra không muốn thừa nhận buổi chiều điên cuồng hôm đó, vậy cũng tốt, Diệp Thu trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
"Các cô cũng thật biết hưởng thụ, uống chén trà cũng phải đi xa như vậy."
Trầm Mặc Nùng khóe môi nhếch lên tiếu ý nhàn nhạt, Trầm gia gặp đại nạn, càng phải gắn bó với Tống gia mới được, ngựa hiền bị cưỡi, người hiền bị bắt nạt. Lúc này Trầm gia ở Tô Hàng bắt đầu chập chững bước đi lại sau cơn bệnh, nói đến việc Trầm gia phá sản chắc cũng không ít kẻ mơ ước chuyện này.
"Chuyện Đào Hoa Nguyên vẫn đang tiếp tục, cũng tiến nhập quỹ đạo, biết cô trong khoảng thời gian này hao thân phí sức, khẳng định là mệt mỏi vô cùng. Muốn tìm một chỗ yên tĩnh uống chén trà, nơi đây cũng tốt, tôi với Ngụ Ngôn ngồi một lúc rồi, mệt nhọc cũng biến mất hơn phân nửa." Tống Ngụ Ngôn vừa cười vừa nói, đưa lá trà cho Trầm Mặc Nùng, ý bảo nàng tự phối chế.
"Mang cho tôi hai chiếc chén nữa." Trầm Mặc Nùng nói với nhân viên quán, Ngô Sơn sản trà, sỏ dĩ chính là lá trà dùng trong quán, mới mẻ, vị đạo cũng độc đáo.
Diệp Thu ăn hai chiếc bánh điểm tâm, sau đó nhìn quang cảnh, đám khách vẫn nghị luận đều, hơn nữa đều là phụ nữ xinh đẹp, có hai nữ nhân nhìn Diệp Thu thấy rất quen, nhưng nghĩ không ra tên.
"Tuy rằng đã muộn, nhưng chúc mừng cô, Mặc Nùng, Trầm thị trong tay cô chắc chắn càng thêm huy hoàng." Tống Ngụ Thư đưa chén trà đến trước mặt Trầm Mặc Nùng nói.
"Trầm tỷ tỷ, em cũng muốn chúc mừng chị." Tống Ngụ Ngôn cười đùa nâng chén trà lên nói.
"Cảm ơn Ngụ Ngôn." Thấy Tống Ngụ Ngôn tươi cười, Trầm Mặc Nùng càng thêm yên lòng, chỉ mong hai chị em này ở Yến Kinh sẽ không sinh chuyện, nếu không thật khó xấu hổ.
Nhẹ nhấp một ngụm, đặt chén trà lên bàn, Tống Ngụ Ngôn nói: "Biết cô gần đây bận bịu, cũng chưa đến tìm cô, phương án tuyên truyền ở Yến Kinh đã được triển khai, nhưng cũng không vội, xem cô chừng nào trở về Yến Kinh, tôi sẽ phái người qua bàn bạc cụ thể các hạng mục.... có lẽ, cô sẽ ở lại Tô Hàng phụ trách Trầm thị."
"Chị, thật vất vả mới đi chơi, không bàn công việc." Tống Ngụ Ngôn nhíu mày nói.
Trầm Mặc Nùng cười, nói: "Không sao, hai ngày nữa tôi có khả năng sẽ về Yến Kinh, đến lúc đã sẽ tự mình phụ trách chuyện này, Trầm thị vẫn do cha tôi phụ trách, còn phiền các cô chiếu cố."
"Mặc Nùng, nếu cô ở lại Tô Hàng chắc chắn chúng ta có thể hợp tác nhiều." Tống Ngụ Thư cười giữa lại.
"Tạm thời không được, nhưng có thể hợp tác cùng các cô, là vinh hạn của chúng tôi." Trầm Mặc Nùng cười nói, Tống gia lập trường đối lập với Tô Hàng tứ gia có chút cật lực, chỉ có thể tận lực mượn hơi những gia tộc nhỏ như Trầm gia.
"Được rồi, được rồi, không nên bàn công việc, sớm biết vậy, tôi đã không tới." Tống Ngụ Ngôn hiển nhiên không chịu nổi, nói; "Hôm nay Liên Phong Duệ ở CLB Hồng Trang tổ chức cuộc thi áo tắm, đến đó có vài người mẫu quốc tế, vài người mẫu bản địa, buổi tối ở đó rất náo nhiệt a, chúng ta đi xem đi? Có được không chị Mặc Nùng?"
"Trình diễn áo tắm?" Trầm Mặc Nùng thực ra cũng nghe qua, nhưng chưa bao giờ thử qua, ăn mặc áo ngủ rộng thùng thình trước mặt Diệp Thu buổi tối đã mơ mộng lung tung, nếu ăn mặc áo tắm trước mặt một đám người cũng không biết xấu hổ tới cỡ nào.
"Ừm. Liên Phòng Duệ thực ra có gửi thiếp mời tới nhà tôi, Mặc Nùng có muốn đến hay không? Coi như thả lỏng tâm tình, chúng là không làm gì, xem người khác làm cũng được a, thật có chút bội phục mấy nữ nhân này a." Nói như thế nhưng lại nhớ tới Diệp Thu cũng ở đây, biểu tình không khỏi mất tự nhiên.
Trầm Mặc Nùng quay đầu nhìn Diệp Thu, nàng biết Diệp Thu với Liên Phong Duệ có chút mâu thuẫn cũng không định tham gia chuyện này.
"Đối với đàn ông, mấy chuyện náo nhiệt như này chắc chắc không muốn vắng mặt." Diệp Thu cười nói, chuyện mình bị cảnh sát oan uổng mang đi còn chưa tính với bọn họ a.
Diệp Thu thù dai, nhất là đàn ông, kẻ nào chọc hắn, hắn sẽ nhớ cả đời.
"Được rồi, đến đó xem qua." Trầm Mặc Nùng đành gật đầu.
Khách bên kia đột nhiên xôn xao, sau đó một nam nhân cao khoảng trên dưới mét tám đứng dậy, mấy nam nhân khác vẻ mặt cười cợt nhìn hắn. còn có người quay người huýt sáo.
Diệp Thu tủm tỉm cười nhìn ba cô gái trước mặt, nghĩ thầm, mục tiêu của bọn họ nhất định là ba cô gái a.
Quả nhiên như Diệp Thu đoán, nam nhân tươi cười đi tới bên bàn Diệp Thu, giọng nói ôn hòa vàng lên: "Xin chào, chúng tôi là du khách từ Hương Cảng tới, bạn tôi muốn làm quen mấy vị, có thể cấp cho tôi chút mặt mũi, cùng nhau uống trà nói chuyện không."
"Xin lỗi, chúng tôi còn có việc." Trầm Mặc Nùng lạnh nhạt cự tuyệt.
'' Tiểu thư, không nên từ chối khách phương xa, chúng tôi không có ác ý, chỉ là muốn làm quen, thêm bạn mà thôi." Nam nhân vẫn không buông tha kiên trì nói.
Bị người khác gạt ra một góc, Diệp Thu trong lòng có chút không vui, đổi lại là ngươi, nếu có kẻ khác đến trước mặt ngươi làm quen với mĩ nữ ngồi cùng bàn với ngươi, ngươi cũng bực mình.
Không có ác ý? Những lời nam nhân này cũng thật mâu thuẫn, không ác ý chạy tới giải thích đông tay làm gì? Đương nhiên có thể bọn họ cho rằng phụ nữ bồi tiếp họ lên giường là một loại ân sủng.
"Tôi không thích làm vật cho các người đặt cược." Trầm Mặc Nùng nói thẳng.
Sư Phàm sửng sốt, không ngờ nữ nhân này có thể hiểu tiếng Quảng Đông, xấu hổ nói: "Không nên hiểu lầm, kỳ thực là bạn bè chúng tôi bình thường hay bày chút trò chơi, không thể phủ nhận khí chất xuất chúng của các cô mới hấp dẫn chúng tôi, cho nên mới có vụ đặt cược kia, nhưng là thiện ý."
Tống Ngụ Ngôn nhãn thần giảo hoạt xoay chuyển, quay sang nói với Sư Phàm: "Chúng tôi cũng muốn qua, nhưng sợ ông xã lại ghen, đúng không ông xã?"