Tiên Ngục Tác giả: Chử Tửu Luận Già Phê -----oo0oo-----
Chương 485 : Cự Phú có chủ (thượng)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: ST
ĐPhía sau, hơn ba trăm tu sĩ của Thái Ất Môn và Phong Ma điện cũng tụ tập lại, rồi lại không dám đáp xuống dưới, chỉ có thể huyền phù trên không trung cách đó nghìn trượng, miễn cho hai vị lão tổ hiểu nhầm.
Đối mặt với một kiện thượng phẩm bảo khí vô chủ như vậy, ai dám nói trước điều gì, nếu như có kẻ tranh đoạt, hai vị Nguyên Anh lão tổ tất sẽ không thương tiếc mà hạ sát thủ, quản ngươi có phải là tâm phúc hoặc đệ tử của hắn hay không.
Tô Triệt và Hoa Quang chân nhân trốn ở một nơi cách đó mười dặm trên cao, đối với Cự Phú Cung lớn vạn trượng đương nhiên là nhìn thấy rõ ràng, thế nhưng đối với tu vi cụ thể của những người này cũng không rõ ràng cho lắm. Tô Triệt chỉ có thể căn cứ tình hình bên kia mà suy đoán, hắn thấp giọng nói:
- Hơn ba trăm tu sĩ kia, trong đó có rất nhiều Kim Đan kỳ, bọn họ tụ lại ở một chỗ cũng không dám tiến về phía trước, bởi vậy có thể suy đoán, hai người phía trước đại môn rất có thể có tu vi Nguyên Anh kỳ...
Suy đoán vô căn cứ, nếu không phải là Nguyên Anh kỳ, không có lực uy hiếp như vậy, có thể khiến cho hơn ba trăm người kiềm chế dục vọng đối với Cự Phú ở bên ngoài nghìn trượng.
Mọi người nếu như đều là Kim Đan Kỳ, đã sớm ùa đến, điên cuồng liều mạng cướp giật rồi.
- Đúng vậy.
Hoa Quang chân nhân cũng cho rằng như vậy, hắn gật đầu nói:
- Rất có thể chính là Nguyên Anh lão tổ của Thái Ất Môn.
Sau khi phán đoán như vậy, trong lòng hai người đều không khỏi có chút nặng nề, cho dù có chút ưu thế về huyết mạch truyền thừa, thế nhưng, muốn cướp đi Cự Phú trong tay Nguyên Anh lão tổ thì cũng là một chuyện hoàn toàn không có khả năng.
Tạm thời mà nói, chỉ có yên lặng xem kỳ biến, chờ đợi cơ hội mà thôi.
- Thái Võ đạo huynh, ta đáp ứng không cùng ngươi tranh đoạt, chỉ là bản thân đạo khí Cự Phú này, cũng không thể vì một lý do như vậy mà ngăn cản ta tiến vào bên trong cung điện a. Nếu như trong cung điện còn có bảo vật khác, lẽ nào Phong Vân ta, không chiếm được mấy thành lợi ích nào sao?
Thái Võ nhíu mày, tìm không ra được lý do thích hợp để phản bác hắn.
Quả thực, Cự Phú không chỉ là một kiện đạo khí, mấy nghìn năm trước tiền thân của nó chính là sơn môn của Cự Phú cung - siêu cấp môn phái. Nói không chừng, bên trong còn có những bảo vật hoặc tài phú khác.
Bảo tàng trước mặt, không phân cho người khác một chén canh, bản thân mình lại muốn độc chiếm, ai lại đáp ứng đây?
Thái Võ cũng biết, xác thực không thể để cho hắn tức giận, bởi vì bây giờ còn không phải thời gian để trở mặt.
Vì vậy, hai người tiếp tục đi về phía trước, tốc độ vẫn chậm chạp, vẫn như cũ thăm dò.
Cự ly cách đại môn kia ba trượng chính là lúc dị biến nổi lên. Kim quang thoáng hiện, một quang tráo kết giới xuất hiện cản trở đường đi, chấn hai người Thái Võ ra bên ngoài mấy trượng.
- Lực lượng thật mạnh mẽ!
Hai vị Nguyên Anh lão tổ âm thầm kinh hãi, càng thêm xác định, thu phục kiện đạo khí này cũng không dễ dàng.
- Cự Phú chi linh, đây là ý tứ gì?
Thái Võ hướng về phía đại môn cao giọng hỏi:
- Chủ nhân Cự Phú cung khi trước từ lâu đã tiêu tán trong dòng sông lịch sử. Lẽ nào, bằng vào tu vi Nguyên Anh của Thái Võ ta, không xứng cùng làm bạn với ngươi sao?
Đông! Đông! Đông!
Bên trong Cự Phú cung lần thứ hai truyền ra tiếng trống trầm trọng, đồng thời mơ hồ có một tiếng ngâm kỳ dị: "Cự Phú, Cự Phú, có chủ, có chủ..."
- Cự Phú có chủ?
Ánh mắt Thái Võ ngưng trọng, cũng không có biểu hiện ra bên ngoài, thế nhưng trong lòng thầm nói:
- Chủ nhân của ngươi đã sớm bị hóa thành tro rồi. Cự Phú cung đã bị diệt vong mấy nghìn năm, đâu còn chủ nhân của ngươi? Phỏng chừng, ngươi bị chôn ở dưới lâu quá cho nên bị lú lẫn rồi.
Cách đó mười dặm, từ bên trong Cự Phú cung truyền đến tiếng ngâm xướng, Tô Triệt và Hoa Quang chân nhân cũng có thể nghe được. Từ đó lại càng thêm mừng rỡ.
- Xem đi, ta đã nói rồi, Cự Phú sẽ không quên lão tổ tông đâu a.
Hoa Quang phấn chấn, quơ cánh tay nói:
- Trong ý thức của nó, cho dù chủ cũ đã không còn ở trên nhân thế, thế nhưng chỉ cần hậu nhân của hắn còn sống, Cự Phú cung vẫn còn có chủ nhân.
Tô Triệt cười gật đầu.
Hoa Quang chân nhân dường như ý thức được cái gì đó, quay đầu lại, nói:
- Tô Triệt, tính mệnh ta đã không còn bao lâu, đời này có thể chứng kiến Cự Phú xuất thế, cuộc đời này đã không còn hối tiếc gì nữa, ta nhất định sẽ để Cự Phú giao vào trong tay ngươi.
- Đa tạ tiền bối.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
- Cự Phú chi linh, một kích vừa rồi chỉ là cảnh cáo, ta thực sự không muốn động thủ với ngươi. Hi vọng ngươi không nên ép ta...
Trong khi nói chuyện, Thái Võ lấy ra một trường đao đỏ sậm vô cùng khoa trương, đây chính là pháp bảo "Thái Võ Thần Nhận" đã thành danh từ lâu của hắn, một kiện cực phẩm linh bảo.
Từ biểu hiện của Cự Phú, cho dù dùng cực phẩm linh bảo công kích cũng không có khả năng phá vỡ phòng ngự của thượng phẩm bảo khí, dù sao cấp bậc kém nhau quá nhiều, nhưng không nên quên, mỗi một kiện pháp bảo đều phải dựa vào Nguyên Anh tu sĩ có tu vi cường hãn thôi động, sẽ phát huy ra uy lực lớn hơn bản thân nó gấp vào lần, thậm chí là lớn hơn gấp bội.
Cự Phú lại ở trong trạng thái vô chủ, không có người thôi động, không có người nắm trong tay, chỉ dựa vào lực của khí linh, ai không biết trong mấy nghìn năm qua, nó chỉ còn một ít năng lượng tàn dư để phòng ngự mà thôi.
Đông! Đông! Đông!
Đối với ngôn ngữ uy hiếp của Thái Võ, Cự Phú lập tức đáp lại, thanh âm mờ ảo ngâm xướng lại lần nữa vang lên, giống như trong cung điện có ngàn vạn ca cơ đang cùng nhau ca xướng:
- Cự Phú có chủ, oanh sát Thái Võ...
Oanh!
Không đợi Thái Võ phản ứng, Cự Phú không ngờ bay lên cao, hung hăng hạ xuống, giống như thái sơn áp đỉnh.
Tuy là pháp khí phòn ngự, thế nhưng không thể không nói còn có thể dùng để đập người a.
- Cự Phú có chủ, oanh sát Thái Võ...
Bởi vậy có thể thấy được, tính tình của Khí linh tương đối bưu hãn, nói đập liền đập, quản ngươi có phản là Nguyên Anh lão tổ hay không.
Sưu!
Thái Võ hiểu được lợi hại, không dám ngạnh kháng, trong nháy mắt phi thân ra ngoài mấy trăm trượng, đúng lúc tránh thoát.
Bởi vì hắn biết, trọng lượng của Cự Phú so với ngọn núi khi nãy không kém bao nhiêu, trong Tu Chân Giới hiện tại không ai có thể bằng vào thực lực bản thân mà nhấc lên một vật có trọng lượng như thế.
Nếu như bị một vật nặng đập vào đầu thì sẽ là cảnh tượng ra sao a?
Đáp án đương nhiên không cần phải bàn cãi, không ai nguyện ý nếm thử.
Chỉ là, chuyện này cũng không nói lên Thái Võ không có biện pháp. Thu phục pháp bảo, không phải chỉ cậy mạnh mà còn kỹ xảo nữa, dù sao, ngươi cần phải đem một thứ hoàn hảo thu phục lấy chứ không phải thu phục một thứ tổn tại tới mức sắp bị hủy diệt a.
- Ha ha, tốt!
Thái Võ không tức giận mà ngược lại ngửa mặt lên trời kêu to.
- Thứ ta muốn chính là tính tình như thế này, vô cùng thích hợp với ta a.
Tiếng kinh hỷ vô biên phát ra, được một kiện thượng phẩm bảo khí chủ động nhận chủ, có thể khiến cho Phong Vận lão tổ kích động vạn phần, tâm cảnh và tâm tình trong nháy mắt không khống chế được, ngửa mặt lên trời cười to:
- Ha ha. Bận rộn nửa ngày, đây chính là lão thiên ban ân cho ta một bút a. Nguyên nhân Cự Phú một lần nữa xuất hiện tại Tu Chân Giới chính là vì ta a...
- Phong Vận!
Thái Võ sắc mặt đỏ bừng, gấp đến mức như ngồi trên lửa nóng, oanh một cái vọt qua bên người Phong Vận, tiếng rít gào vang lên:
- Phong Vận, mau buông cự Phú cung ra! Không! Đem trả lại cho ta!
Dưới tình thế cấp bách, những Nguyên Anh lão tổ này mấy trăm năm từng trải nhân sinh cũng nói chuyện có chút lộn xộn.
Có một số việc, trong lòng bọn họ so với trời còn lớn hơn, một kiện thượng phẩm bảo khí như Cự Phú chính là một trong số đó. Vì thế bọn hắn sẽ điên cuồng không tiếc.
- Thái Võ đạo huynh, lời ấy sai rồi.
Trên mặt Phong Vận lúc này kinh hỷ, hạnh phúc, thỏa mãn, không hề e ngại cười ha hả nói:
- Rất rõ ràng, ta mới chính là chủ nhân thực thụ của Cự Phú, đây chính là bản thân nó làm ra lựa chọn.
- Thối lắm!
Thái Võ thần sắc dữ tợn, tâm tình đã gần như không thể nào khống chế dược, quả thực hắn thật không ngờ lại gặp phải cục diện như vậy.
- Phong Vận, ngươi đã từng đáp ứng với ta, sẽ không cùng ta tranh đoạt Cự Phú. Thân là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, sao lại nói chuyện giống như rắm thối vậy?
Thái Võ không ngừng rít gào, thanh âm khiến cho đất trời như run lên, thủy triều thối lui, hơn ba trăm tu sĩ cách đó nghìn trượng cũng bị dọa cho đến nỗi không hẹn mà cùng nhau triệt thoái lui về phía sau, e sợ bản thân sẽ bị lửa giận của Nguyên Anh lão tổ đốt thành tro tàn.
- Thái Võ đạo huynh, ta nói lại một lần nữa cho ngươi hiểu rõ, đây chính là thiên ân của ta, cũng chính là sự lựa chọn của Cự Phú, mục tiêu đã được định trước, ta chính là người sở hữu nó.
Phong Vận không chút tỏ ra yếu kém, khí thế tăng vọt lên, miệng nói:
- Nói như vậy, từ đầu tới cuối đều là ngươi muốn cướp giật của ta, muốn cướp đi thiên ân của ta, thứ vốn đã thuộc về ta, Phong Vận ta há có thể cho phép kẻ khác cướp đoạt!
- Tốt, tốt, tốt!
Thái Võ giận dữ cười nói:
- Nếu đã như thế, ta và ngươi tránh không được sẽ có một hồi ác chiến, từ nay về sau, Phong Ma điện của ngươi cũng sẽ vì đó mà sụp đổ.
Sau đó hắn lập tức hét lớn:
- Chúng đệ tử Thái Ất Môn nghe lệnh!
- Có!
Cách đó hai nghìn trượng, ước chừng có hơn hai trăm môn nhân của Thái Ất Môn kêu lên hưởng ứng, trong đó một phần ba đều có tu vi Kim Đan kỳ.
- Đối với những người Phong Ma điện đều bắt hết lại cho ta, nếu như dám phản kháng, giết không cần hỏi!
Thái Võ giống như điên cuồng, lập tức hạ lệnh.
- Rõ!
Môn nhân Thái Ất Môn hưởng ứng, phân tán một chút, sau đó liền vây một đám nhân số ít ỏi của Phong Ma điện lại, trong đó có cả Phong Sa - Kim Đan hậu kỳ.
Người của Phong Ma điện quá sợ hãi, đều hô hoán chưởng môn nhân của bọn họ.
Thế nhưng Phong Vận lúc này còn đang bận tay nâng Cự Phú không ngừng vuốt ve nó, trong mắt tràn ngập vẻ si mê từ ái, hắn thấp giọng nói:
- Thái Võ lão nhi, ngươi muốn làm gì thì làm, đều không có quan hệ với ta, có trong tay Cự Phú ta liền có tất cả. Ha ha. Phong Ma điện cho dù muốn trói buộc cũng không trói buộc được ta nữa.
Cự Phú tinh xảo kia giống như là một tiểu hài tử nhu thuận tùy ý để cho hắn vuốt ve, hoàn toàn không có bài xích và phản kháng.
- Động thủ!
Hình ảnh trước mắt này lại càng khiến cho Thái Võ vô cùng ghen ghét, dục vọng trong lòng càng thêm dữ dội, hai mắt đỏ như máu, trừng lên nhìn Phong Vận rồi hạ lệnh.
Oanh. Rầm rầm...
Hai trăm môn nhân của Thái Ất Môn đồng thời xuất kích, hướng về phía đám người Phong Ma điện yếu nhược đang bị vây ở bên trong.
Hai vị lão tổ trong lúc đó đang hằm hè khó thoát khỏi một hồi tử chiến, tùy thời có thể bạo phát.
Oanh. Oanh...
Tô Triệt và Hoa Quang chân nhân các đó mười dặm nhìn các loại thần thông, pháp thuật bắt đầu tỏa sáng, nhất thời trong lòng cũng không khỏi trầm tọng lên.
- Cự Phú chủ động rơi vào trong tay Phong Vận, đây có khả năng chính là đại kế ly gián của nó, hay là nó thực sự lựa chọn Phong Vận.
Tô Triệt thì thào tự nói.
- Ta cho rằng đó chính là khả năng trước.
Hoa Quang chân nhân cũng nghĩ tới khả năng Cự Phú châm ngòi ly gián, thế nhưng nó dù sao cũng chỉ là một kiện pháp bảo không phải là con người, cũng không phải là thân nhân hoặc bằng hữu của chính mình a.
Tâm tư của một kiện pháp bảo, ai dám nói trước, ai vừa mắt nó liền trúng tuyển a.
Bởi vậy, Hoa Quang chân nhân trả lời nhưng cũng không khỏi có chút lo lắng.
- Chủ nhân, chớ lo lắng, ta cho rằng, Cự Phú kia nguyên bản chính là bảo khí trấn phái của Cự Phú cung, đã có trí tuệ và sự từng trải mấy vạn năm, khẳng định không phải là thứ ngu xuẩn, có thể xuất ra được chiêu ly gián, cũng không có gì kỳ quái. Ta là khí linh, nó cũng là khí linh, ta cảm giác sự suy đoán của ta không có sai. Ngươi cứ bình tĩnh chờ bọn hắn tranh chấp, sau đó làm ngư ông đắc lợi đi a!
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Uy lực lớn nhất của Khai Thiên trảm được xuất ra, đao phong ngưng thực, bao phủ Phong Vận ở bên trong.
- Cự Phú vô lực, cứu ta, cứu ta...
Cự Phú, chí bảo phòng ngự đệ nhất Tu Chân Giới lúc này quang mang ảm đạm, dường như là một con mèo bị dọa tới sợ hãi cuộn mình lại nằm trong bàn tay Phong Vận lão tổ, không ngừng phát ra tiếng kêu hư ảo.
- Chớ sợ, chớ sợ. Ta biết, ngươi yên lặng mấy nghìn năm, năng lượng thiếu thốn không có lực phòng ngự.
Phong Vận ôn nhu an ủi:
- Không có quan hệ, chỉ cần có ta ở đây, rất nhanh sẽ cho ngươi tái hiện quang mang. Vừa rồi ngươi bị tên Thái Võ lão nhi kia khi dễ lâu như vậy, trước tiên ta báo thù cho ngươi trước, cho ngươi hả giận!
Thái Võ từ lâu, lửa giận đã không thể áp chế, sau khi thét lên, chém một kích Khai Thiên trảm về phía Phong Vận.
Phong Vận không hề sợ hãi tay trái bỏ Cự Phú vào trong ngực, lập tức thi triển ra thần thông cực mạnh của bản thân mình, chém giết cùng Thái Võ.
Đương nhiên, giờ phút này, tâm tư của Phong Vận không phải là muốn liều mạng cùng Thái Võ mà là chống đỡ một chút, tìm được cơ hội sẽ cướp đường mà chạy. Bảo vật đã tới tay, kẻ ngu mới ở lại liều mạng cùng ngươi. Sau khi tìm được chỗ an toàn, để cho Cự Phú khôi phục lại hoàn toàn mới là lựa chọn hàng đầu.
Hai vị Nguyên Anh lão tổ thật không ngờ, Cự Phú sẽ sử dụng kế ly gián bọn họ.
Cũng không phải là trí tuệ của hai người bọn họ không đủ, mà là bọn họ căn bản không hiểu được nơi này còn ẩn dấu kẻ thứ ba là Hoa Quang, Tô Triệt.
Phong Sa quay sang những sư đệ vẫn còn may mắn sống sót bên cạnh hắn hô to một tiếng.
- Rõ, sư huynh!
Những sư đệ còn có thể chiến đấu đều có tu vi Kim Đan trung kỳ.
- Giết!
Phong Sa râu tóc dựng đứng, như chiến thần tức giận, trong lòng bi thương, tất cả nỗ lực vì Phong Ma điện khi trước hiện tại đã tan thành bọt nước.
Phong Sa dù sao cũng có thực lực Kim Đan hậu kỳ, nếu như thực sự muốn kiếm đường chạy, ngoại trừ những Nguyên Anh lão tổ, cho dù là những Kim Đan hậu kỳ đại viên mãn cũng không làm được.
Sau khi hắn thành công mở ra một con đường máu, mang theo vài tên sư đệ đột phá thành công chạy trốn cũng chính là lúc, Phong Vận lão tổ bên kia đã chiếm được cơ hội, chuẩn bị bứt ra rời đi.
- Đại Hải Vô Lượng!
Phong Vận chủ tu thủy hệ, thân ở Bắc Cực hải vực, tuy rằng nơi này linh khí thiếu thốn, thế nhưng lại chiếm được một chút ưu thế.
Mượn lực thủy triều của đại dương, cùng với tu vi thâm hậu của bản thân, thần thông của Phong Vận nhất thời ngưng tụ thành sóng lớn vạn trượng, hướng về phía Thái Võ oanh kích. Huyễn ảnh sóng lớn vạn trượng khẳng định là giả, thế nhưng lực lượng cường hãn đến bực này đánh vào chính là sự thực. Đối mặt với một kích chí cường của cao thủ đồng cấp, cho dù là Thái Võ lão tổ, cũng phải tạm lánh phong manh, chính diện ngạnh kháng chỉ có thể lưỡng bại câu thương mà thôi.
Sưu!
Thái Võ bị bức lưu mấy trăm trượng, trong lòng cũng giật mình tỉnh ngộ:
- Tên hỗn đản này không phải là muốn chạy trốn đó chứ?
Mượn cơ hội này, Phong Vận hóa thành một đạo quang mang, muốn bỏ chạy.
- Phong Vận, chạy đi đâu!
Thái Võ trong lòng nóng như lửa đốt, vội vàng đuổi tới.
- Không cùng chơi với ngươi nữa!
Tay trái Phong Vận nâng Cự Phú lên, ha hả cười cuồng tiếu. Bên trên hải vực, công pháp thủy hệ của mình chiếm hết tiện nghi, Thái Võ lão nhi này khẳng định không đuổi kịp bản thân mình.
- Chết!
Thái Võ há có thể để cho hắn thoát thân một cách đơn giản như vậy, sưu một cái, Thái Võ Thần Nhận từ trong tay hắn bay ra, ngự kiếm hướng về phía bóng lưng Phong Vận đánh tới.
Đây không tính là thần thông gì, chính là ngự kiếm thuật đơn giản nhất mà thôi, nhưng cũng chính là công kích cực mạnh mà người tu tiên mượn oai của pháp bảo có khả năng thi triển ra.
Thế nhưng, chuyện tình kinh hãi không gì sánh được lại xuất hiện.
Thình thịch!
Cự Phú trong tay đột nhiên bành trướng, thành lớn, từ một bức tượng nho nhỏ trong nháy mắt biến thành cung điện to lớn trăm trượng kia.
Nó biến thành lớn, như vậy thì Phong Vận tay đang cầm nó kia cũng có thể biến thành lớn hay sao?
Đương nhiên không thể rồi!
Phong Vận là người, đâu phải là Vu tộc có khả năng hóa thân thành người cao nghìn trượng.
Trong lúc không đề phòng, Phong Vận bị lực phòng ngự siêu cường của Cự Phú cùng với lực đạo bạo tạc khi bành trướng oanh kích, giống như là một quả bóng cao su, bắn ngược về phía sau.
- Vì sao?
Phong Vận vừa muốn thi triển phòng ngự thuật cũng theo cường lực của Cự Phú mà hóa thành vô hình, ngạc nhiên, hoang mang, khiếp sợ, khó có thể tin vân vân tự kéo đến, bao phủ tư duy hiện tại đang hoảng loạn của hắn.
Từ trên núi cao chợt rơi xuống thung lũng, rồi đột nhiên cảm nhận mức chênh lệch thật lớn của sông và biển, bất luận là kẻ nào cũng khó có thể thừa nhận, trong nháy mắt này, Phong Vận đã hoàn toàn quên, phía sau đang có một thanh cực phẩm linh bảo Thái Võ Thần Nhận, mang trong mình lửa giận ngút trời của Thái Võ lão tổ, cường thế kéo tới.
- Cự Phú vì sao lại đối xử với ta như vậy?
Phong Vận ngửa mặt lên trời bi thống, tuyệt vọng.
Sưu!
Thái Võ Thần Nhận xuyên qua người hắn.
Sưu!
Một kích thành công, Thái Võ Thần Nhận trên không trung tạo thành một đường cong bay trở về trong tay Thái Võ, thế nhưng biến cố xảy ra trước mặt lại khiến hắn ngây dại.
- Cự Phú không phải là nhận hắn làm chủ sao? Sao lại đột nhiên trở mặt? Lẽ nào?
Thái Võ dù sao cũng là kẻ từng trải, hắn đã ý thức được, bản thân mình và Phong Vận đều bị lừa, không ngờ lại bị một kiện pháp bảo đùa giỡn trên đầu mình a.
Sưu sưu.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Tiên Ngục Tác giả: Chử Tửu Luận Già Phê -----oo0oo-----
Chương 489 : Cướp đường mà chạy (hạ)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: ST
-Cự Phú thay đổi phương hướng, hướng về phía Tây của Bắc Hoang đảo bay đi, bởi vì, trong ý thức của nó, chủ nhân chân chính của mình đang ở Ưng Chủy Nhai đợi mình.
Cự Phú...
Nhìn Cự Phú cách mình ngày càng xa, Phong Vận lão tổ ở trên không trung đau xót gần chết, cũng không phải gần chết, hắn đã...
Rầm!
Giống như một pho tượng thủy tinh triệt để bị phá hủy, toàn thân Phong Vận lão tổ bị tan rã, hóa thành vô số khối thủy tinh trong suốt, rơi xuống phía dưới Bắc Hoang đảo.
Trong đó có một mảnh nhỏ, vẫn như cũ ngưng kết lại vẻ bi thống ẩn chứa sự khiếp sợ, không cam lòng, ánh mắt có chút hoang mang, phức tạp.
Ánh mắt này, vào thời khắc cuối cùng bao nhiêu tình cảm đều biểu đạt ra, thế nhưng, thế gian cũng không có được vài người chân chính hiểu được.
Hô, hô, hô...
Ánh mắt này rơi xuống, rớt xuống một khối đá ngầm trên Bắc Hoang đảo. Ba một tiếng liền biến thành bụi phấn, tất cả hóa thành hư không.
Một vị Nguyên Anh lão tổ bao quát chúng sinh, lúc ngã xuống, ngay cả Nguyên Anh bên trong cơ thể cũng không có thể chạy trốn, đồng dạng cũng bị hóa thành những mảnh thủy tinh nhỏ, bị chấn thành nát bấy.
Trên cao, Thái Võ lão tổ cố nén dục vọng đi nhặt xác Phong Vận lão tổ, giới chỉ kia tuy rằng trong đó có bảo vật và tài phú của Phong Ma điện, thế nhưng cũng không bằng một phần vạn của Cự Phú.
Thái Võ chỉ có thể lựa chọn, hướng về phía Cự Phú đang chạy trốn truy đuổi.
Tốc độ phi hành của thượng phẩm bảo khí khó có thể miêu tả, lóe một cái là hơn mười dặm, Thái Võ lão tổ truy đuổi đằng sau đột nhiên kinh hãi phát hiện ra, ở phía xa xa, trong đám mây chợt tiêu tán ra hiện ra hai bóng người.
Cự Phú, rõ ràng là hướng về phía bọn hắn mà bay đi.
- Người nào? Người nào trốn ở đằng sau?
Trong lòng Thái Võ âm thầm gào thét, lúc này hắn mới chân chính hiểu được, vừa rồi, bản thân mình và Phong Vận lão tổ quả thực hành động thiếu suy nghĩ.
Tô Triệt và Hoa Quang chân nhân lộ rõ thân hình, nhiệt tình nghênh tiếp Cự Phú đến.
Hô!
Cự Phú cung mở ra đại môn, giống như là một con cự thú trên trời đang há miệng rộng, nuốt một ngụm, khiến cho Tô Triệt và Hoa Quang giống như là một món ăn, một ngụm liền vào tới tận ruột.
Không hề dừng lại, nó lại nhanh chóng chạy đi.
- Người phương nào cũng dám tính kế ta?
- Dừng lại cho ta!
Dưới tình cảnh như vậy, có thể khiến cho tâm thần Thái Võ đại loạn, coi như là toàn bộ vợ chồng con cái gia tộc hắn bị thảm sát cũng không bằng.
- Không! Không ai có thể cướp Cự Phú từ trên tay ta! Không ai có thể!
Thái Võ lão tổ điều khiển Thái Võ Thần Nhận, bộc phát ra tốc độ nhanh nhất từ trước tới nay, liều mạng, hướng về phía Cự Phú điên cuồng đuổi tới.
Bá! Bá!
Tốc độ phi hành của thượng phẩm đạo khí và tu sĩ Nguyên Anh nhanh tới cực điểm, chỉ trong chớp mắt liền biến mất không còn tung tích, hơn hai tăm tu sĩ Thái Ất Môn trên bắc hoang đảo cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn bọn họ biến mất, không ai có thể đuổi kịp.
Nhanh như sấm vang, chớp giật!
Chỉ là, rõ ràng có thể thấy được, tốc độ của Thái Võ lão tổ nhanh hơn một chút, cự ly của hai người đang từ từ rút ngắn. Đây là bởi vì, Cự Phú vốn không phải là một kiện pháp bảo phi hành, huống chi, pháp bảo chính là phục vụ cho người tu tiên, phải có người điều khiển và thôi động, mới có thể phát ra uy năng cực mạnh của nó.
Căn cứ vào Tu Chân Giới hiện tại mà nói, một kiện thượng phẩm bảo khí, chí ít phải là tu sĩ Hóa Thần kỳ mới có thể phát huy ra uy năng cực đại của nó.
Tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ chỉ có thể phát ra tám phần mười uy lực. Nguyên Anh trung kỳ chỉ có thể phát huy bảy thành, Nguyên Anh sơ kỳ chỉ có thể phát huy sáu thành.
Khí Linh của Cự Phú tự mình vận hành chỉ có thể phát huy ra bốn phần uy năng, đã là không tồi rồi.
Bên trong cung điện, Tô Triệt cảm giác được phía trước một mảnh đen kịt, thị giác và thần thức tất cả đều mất đi hiệu lực, cái gì cũng không nhìn thấy, giống như là người mù. Bên trong Tiên Ngục lão Hắc cũng vậy.
Vì vậy Tô Triệt liền truyền âm hỏi Hoa Quang chân nhân:
- Tiền bối, ta vật gì cũng không nhìn thấy, ngươi thì sao?
- Ta có thể thấy.
Hoa Quang chân nhân trả lời xác nhận:
- Lúc này, ngươi và ta đang ở trong một quảng trường bên ngoài Cự Phú cung.
Quảng trường này tương đối lớn, độ cao và rộng chí ít cũng phải mười dặm.
Biết được đáp án, Tô Triệt cũng minh bạch, trong ý thức của Cự Phú, Hoa Quang chân nhân mới chính là thân nhân của hắn, bản thân mình chỉ là một ngoại nhân mà thôi. Bởi vậy nó mới phong bế phạm vi nhìn của mình, khiến cho mình có mắt cũng như không.
Lão Hắc cũng vô cùng không phục, hét lên:
- Không có khả năng! Bảo tháp Tiên Ngục khẳng định so với nó cao cấp hơn, dựa vào cái gì mà nó có thể có năng lực che đậy sự thăm dò của ta?
- Đây không phải là dựa vào khái niệm cao cấp hay không mà định đoạt.
Tô Triệt phân tích:
- Đây chính là không gian bên trong nó, tất cả đều do nó định đoạt. Ngược lại, nếu như nó vào Tiên ngục, nếu như không cẩn thận còn bị Tiên Ngục thôn phệ a.
Lão Hắc nghe vậy, lúc này mới dễ chịu hơn rất nhiều.
Kỳ thực, đối với phẩm cấp cao thấp của Tiên Ngục, Tô Triệt trong lòng đã sớm suy đoán: Tiên Ngục bảo tháp hẳn là một kiện pháp bảo không gian cực kỳ đặc thù, cũng bị vây khốn trong giai đoạn. Trên cơ bản có thể xác định được, nó không thể dùng được khi giao chiến cùng địch nhân, không nói tới năng lực công kích cùng phòng ngự có hay không, tạm thời cũng khó có thể xác định.
Nhưng bên ngoài không gian nội bộ, cũng thần kỳ không gì sánh được, huyền diệu không gì sánh được, Tô Triệt thông qua một ít cổ thư cũng có một chút lý giải, đạo khí nếu như so với Tiên Ngục thì kém rất nhiều Vì vậy, Tiên Ngục bảo tháp khẳng định là một kiện bảo khí viễn siêu, chỉ bất quá nó còn đang lớn a, bản thân nó chứa rất nhiều bí mật, bản thân mình còn chưa có khai quật ra.
Đương nhiên, lúc này còn không phải là thời gian đàm luận, Tô Triệt chỉ có thể nhắc nhở Hoa Quang chân nhân:
- Tiền bối, ngươi nói cho Cự Phú chi linh, ngàn vạn lần không thể phi về phía Nam, đó chính là địa bàn của Thái Ất Môn a.
- Đúng vậy, chuyện này ta đã nói qua.
Hoa Quang chân nhân thấp giọng đáp:
- Lúc này chúng ta đang phi hành về phía Đông, chỉ là, tốc độ của Cự Phú so với Thái Võ vẫn chậm hơn một chút, rất nhanh có thể sẽ bị hắn đuổi theo.
Tô Triệt lên tiếng, tạm thời cũng không có biện pháp nào có thể nghĩ ra, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước mà thôi.
Một đuổi một chạy, ước chừng trong khoảnh khắc Thái Võ đã đuổi kịp, chạy song song với Cự Phú, lập tức nổi giận bộc phát ra một kích.
Thái Võ Thần Nhận dưới chân hắn đang đảm nhận nhiệm vụ thành pháp bảo phi hành, một kích này mặc dù không có sử dụng pháp bảo cực mạnh của hắn, thế nhưng một phen bị lừa gạt trước kia, lại bị khuất nhục, lần này đều phát tiết ra một kích này.
Uy lực của một kích này, không kém uy lực khi Thái Võ Thần Nhận xuất ra Khai Thiên Trảm.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo