Bất quá, những cảnh sát trong xe khác, đều mở miệng châm chọc, trào phúng Trịnh Trực.
- Đường đường một phó cục trưởng, mỗi ngày làm thành như vậy, ta cũng hoài nghi, hắn rốt cuộc là leo đến vị trí này như thế nào. Chính hắn không muốn, cũng đừng trở ngại chúng ta a.
- Đúng đấy, hắn giống như Cục trưởng của chúng ta, một chút cũng không thông tình đạt lý. Nhưng mà, hắn có thể so sánh với cục trưởng chúng ta sao? Sau lưng Cục trưởng là người rất mạnh a.
- Theo ta thấy, dùng không được bao lâu, hắn sẽ bị mấy phó cục trưởng khác đá bay. Mất mặt cũng là chuyện thường ngày.
- Hiện tại hắn ném mặt còn thiếu sao? Thật không biết hắn là nghĩ như thế nào.
- Cục chúng ta, còn có một phó cục trưởng, không có quản chuyện gì, làm cái gì cũng như không có trông thấy, mới bình yên vô sự đấy sao.
- Đã thành, đừng nói nhiều như vậy, nhìn xem Trịnh Trực Trịnh phó cục trưởng, có thể kiên trì bao lâu.
...
Trong biệt thự Giang Sơn Ngự Cảnh, Chương Đài cùng Thiết Nam mắt lớn trừng đôi mắt nhỏ, không ai phục ai, sắc mặt hai người, đều tràn đầy vẻ khinh thường đối với đối phương.
Bang bang...
Hai tiếng giòn vang, Trần Thanh Đế gõ bàn ăn, tức giận nói:
- Hai người các ngươi, đến cùng có ăn cơm hay không? Không ăn cơm, xéo đi nhanh lên.
Hai người này, cứ như vậy nhìn nhau hơn 10 phút, ai cũng không muốn thu hồi ánh mắt.
- Khỉ ốm, ta tuyệt đối không tha cho ngươi, chờ có cơ hội, ta nhất định phải hung hăng đánh ngươi một chầu.
Thiết Nam hừ một tiếng, thu hồi ánh mắt.
- Nam nhân bà bà, ngươi cho rằng ca ca ta sẽ sợ ngươi sao?
Chương Đài khinh thường nói:
- Đừng đến lúc đó, ngay cả hai khối thịt trước ngực ngươi, cũng bị ta đánh không còn.
- Khục khục... Cái đồ chơi kia, càng đánh sẽ càng lớn đấy.
Trần Thanh Đế vội ho một tiếng, hắn là rất có kinh nghiệm, hai ngọn núi của Tạ Khinh Diệu, là bị hắn đánh lớn hơn rất nhiều.
Phương thức làm bộ ngực lớn như thế, đây tuyệt đối là dựng sào thấy bóng, chỉ là, rất thống khổ mà thôi.
- Đại ca, anh nói cái gì đó.
Trần Hương Hương ngồi một bên, trừng mắt nhìn Trần Thanh Đế, mặt ngọc đỏ bừng, rất là bất mãn nói.
- Tốt, không nói, không nói.
Trần Thanh Đế bưng một ly sữa bò lên, uống một ngụm.
- Trần đại thiếu, ta chừng nào thì bắt đầu tiến hành Địa Ngục huấn luyện?
Thiết Nam rất nhanh ăn xong mấy khối bánh mì, một ly sữa bò uống một hơi cạn sạch, tràn đầy chờ mong nhìn Trần Thanh Đế.
Huấn luyện, trở nên mạnh mẽ.
Trước đó, Thiết Nam muốn báo thù cho em trai của nàng, hiện tại lại nhiều ra một mục tiêu, cái kia chính là hành hạ Chương Đài, muốn đánh gục Chương Đài.
- Chậc chậc...
Một bên Chương Đài nhìn bộ dáng của Thiết Nam, lắc đầu, nói ra:
- Ngươi lớn lên cùng nam nhân đồng dạng, bộ dáng ăn cơm, so với nam nhân còn nam nhân hơn, bội phục, thật sự là bội phục.
Chương Đài cũng không biết, Thiết Nam là thành viên Huyết Nhận, nếu như biết đến mà nói, cũng sẽ không nói ra như vậy rồi.
Thành viên Huyết Nhận, ở thời điểm tác chiến, làm sao có thời giờ cho ngươi ăn cơm? Tốc độ ăn cơm, có thể không nhanh sao? Còn có nữa là, nào có sữa bò bánh mì?
Thời điểm tác chiến, đói bụng, cái kia thật có thể nói là cái gì cũng ăn.
- Thiết Nam, Chương Đài nói không sai, từ hôm nay trở đi, cô phải chú ý thói quen ẩm thực thoáng một phát. Thời gian dài, đối với cô, sẽ có một hiệu quả không tưởng được.
Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ, nói ra:
- Về phần Địa Ngục huấn luyện, ta đã đem hết thảy, giao cho Chương Đài, để cho hắn đến huấn luyện cô.
- Cái gì? Để cho con khỉ ốm này đến huấn luyện ta?
Thiết Nam trừng lớn hai mắt, vẻ mặt không phục.
- Làm sao vậy? Còn không phục?
Chương Đài nhếch chân lên bắt chéo, vẻ mặt đắc ý nói:
- Nam nhân bà bà, ngươi rơi xuống trong tay của ta rồi sao? Xem ta huấn luyện ngươi như thế nào.
- Trần đại thiếu...
Thiết Nam không sợ khổ, cũng không sợ mệt mỏi, chỉ là, nàng lại không tin. Thực lực Chương Đài cùng nàng không sai biệt lắm, có thể huấn luyện cho nàng như thế nào.
- Không cần nhiều lời.
Trần Thanh Đế lắc đầu, nói ra:
- Tình huống huấn luyện cụ thể, ta đã nói cho Chương Đài, muốn trở nên mạnh mẽ, thì nghe Chương Đài đi.
- Không phục, thì đạt được yêu cầu của Chương Đài đi.
Trần Thanh Đế nghiêm túc nói.
Có Chương Đài huấn luyện Thiết Nam, Trần Thanh Đế tuyệt đối là rất yên tâm đấy. Dù sao, Thiết Nam đối với Chương Đài không phục lắm, Chương Đài xem Thiết Nam cũng không hợp nhãn.
Như vậy một đôi oan gia đến cùng một chỗ, hiệu quả huấn luyện kia, tuyệt đối sẽ tăng lên đấy.
Người sống một hơi.
- Ngươi cứ yên tâm, ca ca ta còn không đến mức thiên vị đâu.
Chương Đài nhíu mày, thản nhiên nói:
- Ta chỉ là đem hạng mục huấn luyện mà Trần đại thiếu bàn gia nói cho ngươi biết, cho ngươi đi huấn luyện, sẽ không giám sát.
- Có thể hoàn thành thì hoàn thành, kết thúc không thành ta cũng sẽ không khinh bỉ ngươi, nói ngươi lười biếng, ta cũng sẽ không hỏi.
Chương Đài rất là ngạo nghễ nói:
- Hết thảy, đều ở chỗ ngươi tự giác.
- Chuyện này quyết định như vậy đi.
Trần Thanh Đế đứng lên, nói ra:
- Chương Đài, ngươi cũng không thể lười biếng, mỗi một tuần, các ngươi tiến hành tỷ thí một lần.
- Vâng, đại thiếu.
Chương Đài dùng đến ánh mắt khiêu khích, nhìn Thiết Nam nói ra:
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
- Một tuần sau, chờ bị ta hành hạ. Hắc hắc, ta ngược lại là hi vọng ngươi lười biếng.
- Hừ, Ngươi chờ đó cho ta.
Thiết Nam nắm chặc nắm đấm, không phục lắm nói.
Ông...
Đúng lúc này, thanh âm động cơ ô tô từ đằng xa truyền đến, một chiếc Ferrari màu đỏ, rất nhanh đi vào biệt thự.
Ngay sau đó, một thiếu nữ mặc áo sơmi chức nghiệp màu trắng, váy ngắn màu đen, giày cao gót màu trắng đi xuống.
Bùi Ngữ Yên!
- Nàng tới làm gì?
Trần Hương Hương nhíu mày, vẻ mặt không vui.
- Có việc gì không?
Trần Thanh Đế nhíu mày, đi tới bên người Bùi Ngữ Yên, nhàn nhạt hỏi.
Trần Hương Hương cũng theo sát phía sau, trong ánh mắt nhìn về phía Bùi Ngữ Yên, tràn đầy địch ý.
- Đêm nay tiệc tối đón người mới đến, ngươi chuẩn bị tiết mục gì?
Bùi Ngữ Yên cũng không có quanh co lòng vòng, mà là thẳng vào chủ đề, ôn nhu nói:
- Hương Hương, tiết mục của em đã chuẩn bị xong chưa?
- Tôi đã nói qua, không tham gia.
Trần Hương Hương lắc đầu, nàng trước kia là vì nguyên nhân Mạnh Ngưng Tuyết, mới tham gia tiệc tối đón người mới đến.
Về sau Trần Hương Hương đã biết, Mạnh Ngưng Tuyết không phải nhân vật đơn giản gì, Trần Thanh Đế lại muốn giết Mạnh Ngưng Tuyết, khẳng định không phải bằng hữu của Trần Thanh Đế.
Cuối cùng, Trần Hương Hương cũng cự tuyệt diễn xuất, tuy nàng luyện tập thật lâu, cũng rất không nỡ, nhưng mà, vẫn là quyết đoán buông tha.
Hết thảy đều là vì, đại ca của nàng, Trần Thanh Đế.
- Hương Hương, cái tiết mục này của em, là tiết mục trọng điểm, tại sao lại bỏ?
Bùi Ngữ Yên liếc nhìn Trần Thanh Đế, nói ra:
- Chị biết rõ, hết thảy đều là vì đại ca của em, nhưng cái này thật sự rất trọng yếu, em phải vi toàn cục cân nhắc. Những bạn học khác, vì cái tiết mục này, đều hao tốn rất lớn tinh lực, em bỏ, tiết mục này cũng sẽ hủy.
- Không cần nhiều nói, tôi sẽ không tham gia.
Trong ánh mắt của Trần Hương Hương, hiện lên một tia do dự, nàng thật sự rất muốn tham gia.
Bất quá, nàng muốn đứng ở bên đại ca nàng.
- Tiểu muội, nên tham gia thì tham gia, không cần nghĩ quá nhiều.
Trần Thanh Đế đương nhiên có thể nhìn ra, nội tâm của Trần Hương Hương còn rất khát vọng tham gia. Bất quá, lại bởi vì nguyên nhân của hắn, mà không muốn tham gia.
- Đại ca, em...
Trần Hương Hương động tâm rồi, dù sao, đây chính là nàng nhiều ngày cố gắng, nàng cũng rất thích thời gian cùng những người khác tập luyện chung một chỗ.
Nói buông tha, Trần Hương Hương thật đúng là không nỡ.
- Chỉ cần em muốn tham gia, đại ca sẽ toàn lực ủng hộ em.
Trần Thanh Đế mỉm cười, khích lệ nói.
- Cám ơn đại ca.
Trần Hương Hương mặt ngọc ửng đỏ nói.
- Khách khí cái gì, em là em gái của anh, đại ca không ủng hộ em thì ủng hộ ai?
Trần Thanh Đế nhíu mày, ánh mắt rơi vào trên người Bùi Ngữ Yên:
- Về phần ta, ta không có tiết mục gì muốn tham gia, cũng không có hứng thú.
- Ngươi...
Bùi Ngữ Yên cắn răng, nói ra:
- Vậy ngươi đi xem được không?
- Cái này... Thật cũng không vấn đề gì.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra:
- Nếu như đến lúc đó, ta có vị trí tốt, cũng không ngại đi xem những mỹ nữ kia tẩu tú.
- Ta vi ngươi viết một ca khúc, trong tiệc tối đón người mới đến, ta sẽ hát.
Đã nhận được đáp án, Bùi Ngữ Yên vứt bỏ một câu, đỏ mặt, cũng không quay đầu lại, quay người đi ra.
- Viết cho ta một ca khúc? Còn có thể hát?
Trần Thanh Đế nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng:
- Bùi Ngữ Yên này, không phải là sinh bệnh rồi chứ? Nổi điên làm gì?
- Đại ca, Bùi Ngữ Yên này sẽ không có ý đồ gì đối với anh chứ?
Vẻ mặt Trần Hương Hương đề phòng, hạ giọng nhắc nhở:
- Đại ca, anh cũng phải cẩn thận, đừng để hoa ngôn xảo ngữ bên ngoài của nàng lừa gạt.
Bùi Ngữ Yên quay người ly khai, còn chưa tới trước xe, nghe được Trần Hương Hương nói, một cái lảo đảo, suýt nữa mất đi trọng tâm, một đầu ngã xuống đất.
Bùi Ngữ Yên, đây chính là cao thủ a, nhưng mà lực sát thương những lời này của Trần Hương Hương, thật sự là quá cường hãn.
- Đại ca của em, là người dễ dàng bị lừa như vậy sao?
Trần Thanh Đế nhíu mày, vẻ mặt không thèm để ý.
Muốn lừa gạt Trần Thanh Đế hắn?
Bùi Ngữ Yên còn không được.
- Đại ca, anh cũng đừng quá tự tin, người nào không biết anh không chịu nổi nhất là nữ nhân hấp dẫn?
Trần Hương Hương làm ra một bộ, rất hiểu rõ Trần Thanh Đế, nói ra:
- Hơn nữa, em ngược lại rất coi trọng anh cùng chị Tĩnh Nhu.
Những lời này, Trần Hương Hương cũng không có hạ giọng, bề ngoài giống như nói cho Bùi Ngữ Yên nghe.
Ông...
Bùi Ngữ Yên khởi động xe Ferrari, nghẹn lấy một bụng hỏa khí, toàn thân phát run, lại một câu cũng nói không nên lời, đi ra biệt thự.
- Lâm Tĩnh Nhu...
Trần Thanh Đế khẽ lắc đầu, trong nội tâm nhịn không được thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ nàng thật sự thích ta rồi hả? Còn ghen? Làm sao có thể a? Người Lâm Tĩnh Nhu thống hận nhất, là ta à nha.
Vừa nghĩ tới bộ dáng bị Lâm Tĩnh Nhu hành hạ trong trí nhớ, Trần Thanh Đế chỉ lắc đầu không thôi.
Tiết mục tiệc tối đón người mới đến, đã đi ra, có ăn mặc quần áo lót tẩu tú, có ca múa, các loại nhạc khí diễn xuất...
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Chủng loại tiết mục có rất nhiều, khoảng chừng hơn mười loại hình.
Tiệc tối đón người mới đến, đêm nay chính thức bắt đầu, đại lễ đường cũng bố trí vô cùng tốt, toàn bộ quá trình đều là Bùi Ngữ Yên tự mình giám sát, bố trí.
Bùi Ngữ Yên, tuyệt đối là một người yêu cầu rất hoàn mỹ.
Đối với một điểm này, Trần Thanh Đế cũng không nhịn được oán thầm: Ngươi chỉ là một phàm nhân, làm cái gì muốn truy cầu hoàn mỹ như vậy? Coi như là Thần Tiên, cũng không có như vậy ngươi.
Không thể phủ nhận chính là, Bùi Ngữ Yên bố trí đại lễ đường, hoàn toàn chính xác là rất không tệ, nàng cũng là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ.
Bởi vì nguyên nhân tiệc tối đón người mới đến, toàn bộ Trung Y Học Viện đã sớm sôi trào, rất nhiều truyền thông, phóng viên, đều nắm quan hệ, đi cửa sau, trà trộn vào đại lễ đường.
Cái này còn chưa bắt đầu, tất cả bọn hắn đều đã tiến đến.
Sợ!
Sợ tới chậm ngay cả vị trí ngoài cửa, cũng chiếm không được.
Đương nhiên, những phóng viên truyền thông kia, không phải là vì tiệc tối đón người mới đến của Trung Y Học Viện, mà là vì quốc tế toàn năng siêu sao Bùi Ngữ Yên.
Trọng yếu hơn là, Bùi Ngữ Yên chính miệng thừa nhận, đã viết một ca khúc cho vị hôn phu của nàng, Trần Thanh Đế, hơn nữa, còn ở bên trên tiệc tối đón người mới đến, hát cho Trần Thanh Đế nghe.
Đây cũng chính là nói, quốc tế toàn năng siêu sao, Bùi Ngữ Yên sẽ lên sân khấu biểu diễn.
- Trần Thanh Đế, ngưu bức, ngươi thật sự là quá ngưu bức rồi.
Trịnh Lục nuốt nuốt nước miếng, vô cùng hâm mộ, khoa trương nói:
- Bùi Ngữ Yên vậy mà vì ngươi viết một ca khúc, còn muốn ở đêm nay hát cho ngươi nghe, oa ha ha, thật sự là hạnh phúc để cho người đố kỵ a.
- Ngươi ghen ghét cái rắm, đó là chị dâu, là vị hôn thê của Trần Thanh Đế. Vị hôn thê sáng tác bài hát cho nam nhân của mình, hát cho nam nhân của mình nghe, có cái gì kỳ quái hay sao?
Chu Trướng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên mặt đều là hâm mộ ghen ghét.
- Đúng rồi Trần Thanh Đế, tiết mục chúng ta mặc quần cộc, lên sân khấu chữ T, cùng Mạnh Nữ Thần làm chút động tác qua lại, tại sao không có?
Vẻ mặt Trịnh Lục chờ mong nói.
- Ta làm sao biết?
Trần Thanh Đế liếc mắt nói ra:
- Loại chuyện này, ngươi phải đến hỏi Mãnh nữ thần, hỏi ta có làm được cái gì, nàng cũng sẽ không nghe ta.
- Không thể nào, Mạnh Ngưng Tuyết đã bị ngươi cho rơi vào tay giặc, đẩy ngã, còn dám không nghe ngươi hay sao?
Chu Trướng trừng lớn hai mắt, mặt mũi tràn đầy không thể tin được.
Một Nữ Thần đưa tới cửa, Trần Thanh Đế sẽ không ăn?
Ai tin tưởng a?
Trên mặt Chu Trướng cùng Trịnh Lục, đều tràn đầy vẻ hoài nghi.
Cùng lúc đó, tại cửa ra vào Trung Y Học Viện, xuất hiện một nữ hài ăn mặc mộc mạc, lập tức đưa tới rất nhiều người chú ý. Nhất là nam đệ tử của học viện, toàn bộ mọi người tỏa ánh sáng, đi không nhìn đường rồi.
Nữ Thần!
Một rễ cỏ Tiên Tử chỉ có mười lăm mười sáu tuổi, lại vô cùng thuần khiết!
Khí chất thuần khiết, so với Bùi Ngữ Yên, cũng không kém bao nhiêu.
Khí chất của Bùi Ngữ Yên, như tiên nữ hạ phàm, cô bé này, thì giống như là một hài tử vừa sinh ra, vô cùng đơn thuần.
Nàng, mặc áo sơmi màu trắng, bởi vì số lần giặt rửa nhiều lắm, đã trở nên trắng rồi, có chút cũ. Dưới chân mặc một quần jean màu xanh da trời nhưng trắng bệch, chỗ đầu gối, trực tiếp thành màu trắng.
Giầy, là một đôi giày vải do thủ công chế tác tinh khiết, đã rất khó gặp đến, rất tinh xảo, bất quá, cũng đã rất cũ rồi.
Cô bé này, ăn mặc toàn thân cao thấp, sẽ không vượt qua 100 tệ.
Bùi Ngữ Yên là tiên nữ hạ phàm, cô bé này là Tiên Tử không ăn khói lửa nhân gian.
Bùi Ngữ Yên cho người khác cảm giác là không thể khinh nhờn, cô bé này cho người khác cảm giác, phàm là nam nhân gặp được, thậm chí sẽ nhịn không được bảo hộ.
Chỉ là bảo hộ thuần túy, tuyệt đối không có bất kỳ ý nghĩ dâm dục.
Đương nhiên, ngoại trừ cặn bã.
Ở tòa thành thị này, nhất là ở Trung Y Học Viện, một nữ hài thuần khiết không tỳ vết như vậy, còn mặc mộc mạc như thế, không có chút phấn trang điểm nào xuất hiện, quả thực là quá hiếm thấy.
Loại tỷ lệ này so với cầm một tảng đá, nhắm đường cái ném vào, nện trúng một người là thân gia mấy ngàn vạn, hơn trăm triệu còn nhỏ hơn.
Nhớ rõ, đây là tình huống ở trong thành trấn nhỏ ném đá.
Đã trở thành tiêu điểm, đối mặt ánh mắt của mọi người, trên mặt cô bé này, không có bất kỳ biến hóa, chỉ là lẳng lặng đứng ở cửa trường học, ngẩng đầu nhìn bốn chữ to Trung Y Học Viện kia.
- Sang năm, ta nhất định phải tiến vào Trung Y Học Viện, đuổi kịp bước chân của đại ca.
Trên mặt Võ Nghệ, tràn đầy kiên định cùng tự tin.
Lập tức, Võ Nghệ thu hồi ánh mắt, ở bên trong mọi người nhìn chăm chú, đi vào Trung Y Học Viện, nàng nhất định phải khảo thi vào trường học.
- Cô bé kia là ai a, như thế nào có thể thanh thuần như vậy? Là trường học của chúng ta sao? Không thể nào, nếu như là vậy, không có khả năng ta không biết a.
- Khẳng định không phải, bằng không thì cô bé kia thanh thuần như thế, xinh đẹp như vậy, để cho người thấy liền không nhịn được muốn bảo hộ, tồn tại như là Tiên Tử, như thế nào chưa thấy qua.
- Đúng, các ngươi có phát hiện hay không, khí chất của nàng so với Bùi Ngữ Yên tuyệt đối không kém. Trái lại, ta cảm giác khí chất của nàng so với Bùi Ngữ Yên còn muốn hơn một chút.
- Ta cũng có loại cảm giác này, thật sự là...
...
Võ Nghệ so sánh với quốc tế toàn năng siêu sao Bùi Ngữ Yên, hơn nữa, cuối cùng vẫn là Võ Nghệ thắng, vậy mà không có người nhảy ra phản bác.
Có, cũng chỉ là đồng ý.
Cái này thật sự rất thần kỳ, rất không dễ dàng a.
Phải biết rằng, có rất nhiều Fans hâm mộ, đây chính là phi thường điên cuồng, không cho phép người khác nói thần tượng bọn hắn một câu không phải. Bằng không thì, cho dù không dốc sức liều mạng với ngươi, cũng phải tuyệt giao với ngươi.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Võ Nghệ đi vào Trung Y Học Viện, cũng không có trực tiếp đi tìm Võ Thuật cùng Trần Thanh Đế, cũng không có gọi điện thoại cho bọn hắn, mà là ở bên trong Trung Y Học Viện, bốn phía nhìn xem.
Giống như là trước đó làm quen một chút, hoàn cảnh trường học tương lai của mình. Rất bình thản, đối với những người khác quăng tới ánh mắt đàm phán và bình luận, cũng trực tiếp bị Võ Nghệ bỏ qua.
Tự tin.
Đây là một loại tự tin phát ra từ sâu trong nội tâm, tự tin đối với thành tích của mình.
Võ Nghệ, cho tới bây giờ sẽ không bởi vì mình xuất thân không tốt, mà cảm thấy tự ti, trái lại, nàng vẫn là một nữ hài phi thường tự tin, kiên định.
Hết thảy, đều là mình tranh thủ, là tới từ cố gắng của mình.
Phú nhị đại, quan nhị đại, thì có làm sao?
Vì cái gì bọn hắn có thể trở thành phú nhị đại, quan nhị đại, còn không phải bởi vì có một người cha ưu tú sao?
Có lẽ, mình bởi vì vấn đề xuất thân, không phải quan nhị đại, phú nhị đại. Nhưng mà, vì cái gì không thể cố gắng, để cho con của mình trở thành phú nhị đại, quan nhị đại?
Mặc dù Võ Nghệ không có nghĩ xa như vậy, nhưng nàng tin tưởng vững chắc, hết thảy, nàng đều phải dựa vào hai tay của mình đạt được.
Giống như là trên chân nàng, đôi giày vải tinh xảo kia, chính là Võ Nghệ nàng tự mình chế tác. Tuy lúc mới bắt đầu, ngón tay của nàng, thường xuyên bị kim đâm rách.
Nhưng mà, đến cuối cùng, nàng vẫn là thành công, hơn nữa, còn khiến người hâm mộ.
- Xin chào, xin hỏi anh có thể giúp em được chuyện gì không?
Đúng lúc này, một thiếu niên tướng mạo anh tuấn, ăn mặc hào phóng, quần áo giá trị xa xỉ, đã đi tới.
Trên mặt thiếu niên, treo nụ cười nho nhã, tuyệt đối là nhân vật sát thủ thiếu nữ, thiếu phụ ăn sạch. Bất quá, ở chỗ sâu trong con ngươi của hắn, lại tràn đầy tham muốn đầm đặc.
- Không cần, cám ơn!
Võ Nghệ bình thản nói một câu, sau đó vượt qua thiếu niên này, trực tiếp coi hắn trở thành người trong suốt, tiếp tục xem phong cảnh Trung Y Học Viện.
Từng nơi hẻo lánh trong Trung Y Học Viện, đối với Võ Nghệ mà nói, đều giống như là cảnh đẹp vậy.
Nhìn thấy phản ứng của Võ Nghệ, thiếu niên lập tức sửng sốt, hắn còn chưa từng có nghĩ tới sẽ có một thiếu nữ, cho dù là thiếu phụ, sẽ bỏ qua hắn như thế.
Cái này lại để cho dục vọng chinh phục trong con ngươi thiếu niên càng thêm mãnh liệt: Nhất định phải thu nàng tới tay.
Ở thời khắc này, thiếu niên hạ quyết tâm, từ chỗ không có quyết tâm.
- Phó ca, xem ra cô bé này, không có đem ngươi để vào mắt a.
Lúc này, từ một bên đi tới hai tên thiếu niên, cả hai ăn mặc cũng đều phi thường xa xỉ.
Toàn thân cao thấp cộng cùng một chỗ, giá trị ít nhất năm sáu vạn.
- Nữ nhân như vậy, chinh phục, mới đủ thoải mái. Nữ nhân tự động quấn lại, có ý gì?
Phó ca, Phó Tân Hãn, liếm liếm bờ môi, nhìn bóng lưng Võ Nghệ, nụ cười trên mặt trở nên âm trầm.
- Phó ca, chờ sau khi đem tới tay, chơi chán rồi, cũng đừng quên huynh đệ chúng ta.
Một người trong đó dáng người nhỏ gầy, tướng mạo hèn mọn bỉ ổi, cùng hắn ăn mặc xa hoa không xứng nói ra.
- Đúng vậy a, Phó ca, để cho chúng ta húp chút nước là được.
Một thiếu niên cao lớn khác, nuốt nuốt nước miếng nói ra:
- Cô bé này, tuyệt đối là một xử nữ.
- Có phải xử nữ hay không, chẳng lẽ ta còn nhìn không ra?
Vẻ mặt Phó Tân Hãn kiêu ngạo nói:
- Còn nữa, Ngụy Tỏa, Dương Uy, ở phương diện nữ nhân, ta có bạc đãi qua các ngươi sao?
- Đúng vậy, đúng vậy, nhất là ở Đế Hào Tửu, vậy thì thật là thoải mái.
Ngụy Tỏa hèn mọn bỉ ổi, nghĩ đến thời gian tiêu sái ở Đế Hào Tửu, liền hưng phấn không thôi.
- Phó ca, cha của anh, lúc nào tìm tới một ít hàng mới, để cho chúng ta đi nếm thử trước tiên?
Thiếu niên cao lớn Dương Uy rất là chờ mong nói.
- Cái này ta cũng không rõ, bất quá...
Phó Tân Hãn lành lạnh cười cười, nói ra:
- Cô bé kia, hiện tại mới là mục tiêu mới của ta.
- Tiểu nữ tinh khiết, chuẩn bị tiếp chiêu a, ngươi là trốn không thoát lòng bàn tay của ta. Bất quá, ngươi tốt nhất thức thời một chút. Bằng không thì...
Trên mặt Phó Tân Hữu, lộ ra cười lạnh tà ác:
- Không thức thời, luân gian ngươi không nói, ta còn có thể ném ngươi vào Đế Hào Tửu, vạn người kỵ...
- Phó ca uy vũ!
Ngụy Tỏa cùng Dương Uy nịnh nọt nói.
- Ân, đi, đi xem, cái tiểu nữ tinh khiết này, đến cùng đang làm gì.
Phó Tân Hãn nhướng nhướng mày, vẻ mặt ngạo nghễ, đi đến Võ Nghệ đang nhìn xem bốn phía.
Phát giác được có người cùng tới, Võ Nghệ nhíu mày, hơn nữa trước kia giáo huấn, nàng cũng không hề xem, đi đến Khoa Văn Nghệ.
Võ Nghệ biết rõ, đại ca của nàng ở khoa Văn Nghệ, hơn nữa, nàng cũng có thể tinh tường cảm giác được, bọn người Phó Tân Hãn, trong lòng còn có ý làm loạn.
- Tiểu mỹ nữ.
Nhìn thấy Võ Nghệ phải đi, bọn người Phó Tân Hãn rất nhanh tiến lên, ngăn nàng lại:
- Tiểu mỹ nữ, ngươi mặc thành như vậy, thật sự là rất xin lỗi tướng mạo của ngươi rồi.
- Tin tưởng ta, ta nhất định sẽ cho ngươi ăn mặc xinh đẹp sáng người, quần áo hơn vạn tệ, mới thích hợp với ngươi.
Vẻ mặt Phó Tân Hãn thương tiếc nói:
- Ta mang ngươi đi mua quần áo, như thế nào?
Ở Phó Tân Hãn xem ra, trên đời này, không có nữ nhân nào sẽ chê tiền.
Ném tiền mà chưa lên giường?
Đó là bởi vì tiền của ngươi còn chưa đủ, nện không nhiều.
Hơn nữa, Võ Nghệ này toàn thân cao thấp, ăn mặc còn không cao hơn 100 tệ, Phó Tân Hãn có đầy đủ tin tưởng, có thể thông qua tiền, đem nàng đánh lên giường.
Một bộ y phục một vạn tệ?
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Không nói toạc ra, Phó Tân Hãn cũng không cho rằng, Võ Nghệ từng nhìn thấy một vạn. Mặc dù nói, một vạn ở trong mắt Phó Tân Hãn hắn, ngay cả cái rắm cũng không tính một cái.
Đang khi nói chuyện, Phó Tân Hãn muốn thò tay ôm Võ Nghệ.
Quần áo hơn vạn tệ, ngươi còn không tâm động?
Phó Tân Hãn không tin.
- Ta cũng không quen ngươi, mong ngươi tự trọng.
Thân thể Võ Nghệ nhoáng một cái, tránh thoát tay của Phó Tân Hãn duỗi tới, trong con ngươi hiện lên chán ghét đầm đặc.
- Tiểu mỹ nữ, ca ca ta có thể vừa ý ngươi, mang ngươi đi mua quần áo, cái kia là phúc khí của ngươi.
Phó Tân Hãn thu tay trở lại, sắc mặt cũng trở nên âm trầm:
- Nói thật cho ngươi biết, ta vừa ý ngươi, ngươi là trốn không thoát lòng bàn tay của ta.
Không thể phủ nhận, cái gọi là kiên nhẫn của Phó Tân Hãn, thật sự là không lớn.
- Phó Tân Hãn, ngươi lại đang khi dễ người.
Đúng lúc này, cháu gái của Mã lão hiệu trưởng, Mã Tình Tình đã đi tới, vẻ mặt chán ghét nhìn Phó Tân Hãn.
- Mã Tình Tình, ngươi tốt nhất bớt lo chuyện người khác đi, đừng tưởng rằng gia gia của ngươi là Trung y Bắc Đẩu, ta sẽ sợ ngươi.
Phó Tân Hãn hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói:
- Nếu như không phải Lữ Bất Phàm coi trọng ngươi, ta sẽ đem ngươi để vào mắt sao?
- Chúng ta đi.
Mã Tình Tình nhìn cũng không nhìn Phó Tân Hãn, lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Võ Nghệ, nói ra:
- Không nên bị Phó Tân Hãn lừa, hắn không phải người tốt lành gì.
- Ngươi. . .
Sắc mặt Phó Tân Hãn giận dữ, rất nhanh chắn trước mặt Mã Tình Tình, lành lạnh nói ra:
- Mã Tình Tình, ta khuyên ngươi tốt nhất không nên xen vào việc của người khác, nếu không. . .
- Nếu không ngươi có thể làm gì ta?
Mã Tình Tình kéo tay Võ Nghệ, lách qua trước mặt Phó Tân Hãn, căn bản cũng không có liếc nhìn Phó Tân Hãn.
Nhìn nhiều, giống như là phải rửa con mắt vậy.
- Phó ca, như vậy được rồi?
Nhìn thấy Mã Tình Tình nắm tay Võ Nghệ đi xa, Ngụy Tỏa ở một bên, nhịn không được nói ra:
- Mã Tình Tình này, thật sự là quá ghê tởm, luôn phá hư chuyện tốt của Phó ca.
- Đúng vậy a, Phó ca, không có hai mươi lần, cũng hơn mười lần a.
Dương Uy cắn răng, vẻ mặt không phục nói:
- Không phải là nữ nhân Lữ Bất Phàm vừa ý sao, quản rộng như vậy.
- Gia gia của Mã Tình Tình là Mã Quan Thiên, thật không đơn giản, lại là nữ nhân Lữ Bất Phàm nhìn trúng, chúng ta đắc tội nàng không nổi. Bất quá . . .
Phó Tân Hãn lời nói xoay chuyển, nói ra:
- Bị Mã Tình Tình phá hư chuyện tốt, tuy không ít, nhưng về sau, có nữ nhân nào tránh được lòng bàn tay của lão tử?
- Không chỉ không có tránh được, hậu quả còn sẽ thảm hại hơn.
Sắc mặt Phó Tân Hãn vô cùng âm trầm, nói ra:
- Mã Tình Tình không phải cứu tiểu mỹ nữ kia, mà là đang hại nàng. Mã Tình Tình không xuất hiện, bị ta chơi chán rồi, sẽ cho các ngươi chơi đùa. Hiện tại, chờ các ngươi chơi chán rồi, sẽ ném cho Đế Hào Tửu, để cho tiểu nữ tinh khiết kia bị vạn người kỵ, biến thành kỹ nữ, hận chết Mã Tình Tình.
- Phó ca, ngươi quả nhiên đủ âm trầm độc.
Dương Uy hắc hắc cười không ngừng, đối với Phó Tân Hãn nhếch lên ngón tay cái.
- Âm độc sao?
Phó Tân Hãn nhíu mày, thản nhiên nói:
- Nếu bàn về âm độc, ai có thể so sánh với người Lữ gia? Ai vượt qua Lữ Bất Phàm?
- Ngụy Tỏa, ngươi đi lên xem một chút, nhìn tiểu nữ tinh khiết là tới tìm ai, ở chỗ nào.
Phó Tân Hãn nhíu mày, âm trầm nói:
- Đêm nay, gọi người bắt nàng về biệt thự của ta, khặc khặc. . .
- Vâng, Phó ca. . .
Ngụy Tỏa nuốt nuốt nước miếng, cũng cười theo, chờ đến lúc đó, bọn hắn có thể được uống súp.
- Võ Nghệ, em hẳn không phải là đệ tử của Trung Y Học Viện a, bằng không thì trước kia không có khả năng chưa nghe nói qua em.
Rất nhanh, Mã Tình Tình biết danh tự của Võ Nghệ.
Hơn nữa, sau khi Mã Tình Tình nhìn thấy Võ Nghệ, đột nhiên sinh ra một cảm giác tự ti.
Làm cho nàng là hoa khôi của Khoa Trung y, tự ti rồi.
- Ân.
Võ Nghệ nhẹ gật đầu, nói ra:
- Vừa vặn nghỉ, em là tới tìm đại ca của em, thuận tiện nhìn hoàn cảnh của Trung Y Học Viện một chút.
Nói xong lời cuối cùng, trên mặt Võ Nghệ tràn đầy tự tin.
- Đại ca em ở Trung Y Học Viện? Tên gọi là gì, nói không chừng chị còn nghe nói qua.
Ở Mã Tình Tình xem ra, Võ Nghệ lớn lên xinh đẹp như vậy, đại ca của nàng, cũng không thể kém, ít nhất cũng là cấp bậc suất nam.
Trung Y Học Viện, không có hoa hậu giảng đường cũng không có vương tử trường học, tất cả đều ở khoa đánh giá.
Hết cách rồi, mỹ nam mỹ nữ ở Trung Y Học Viện thật sự là quá nhiều, dùng trường học lấy thứ tự, thật sự là quá khó khăn, đồng dạng, cũng quá nhiều.
Tuy Mã Tình Tình không thích tham gia náo nhiệt, nhưng tất cả nam nữ trở thành tiêu điểm của khoa, nàng tất nhiên sẽ nghe nói qua.
- Đại ca em ở khoa Văn Nghệ, tên là Võ Thuật.
Võ Nghệ mỉm cười, vẻ mặt hạnh phúc, sùng bái nói. Nàng sùng bái nhất chính là đại ca của mình.
Bởi vì, đại ca của nàng thi vào Trung Y Học Viện.
- Võ Thuật?
Mã Tình Tình hơi khẽ chấn động, liền nói:
- Có phải huynh đệ của Trần Thanh Đế, Võ Thuật hay không?
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương