Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 536: Nghênh địch
Dịch: Darth Athox
Biên tập: monsoon
Nguồn: TTV
Trên không trung, một loạt điểm đen phá không lướt qua.
"Tô đội trưởng, trận chiến lần này lớn vậy, chúng ta chiến thắng công lao hẳn không nhỏ." Người vừa nói là một trung niên da dẻ trắng trẻo, giọng điệu cợt nhả.
"Đúng vậy, binh đoàn hoàng kim có tác dụng quái gì. Lúc quan trọng thì đứt xích, còn bắt chúng ta tới chùi đít." Một Thánh giả đồng thau khác bất mãn nói.
Chính giữa đội ngũ, một nam tử thần thái phiêu dật, phất ống tay áo cười nói: "Công lao chắc chắn không ít, trước khi lên đường ta đã hỏi thăm rồi, lần này nếu hoàn thành nhiệm vụ, 100 điểm cống hiến."
Mọi người lập tức hoan ho.
Tại Thánh Điện, điểm cống hiến ngang với hồn trị, 100 điểm cống hiến có thể đổi lấy hồn bảo hay hồn thuật có hồn trị 100 hoặc thứ gì khác tương ứng.
Hồn trị là tất cả của Thánh giả.
100 điểm cống hiến có thể nói là thù lao phong phú, Thánh Điện không dễ nhận được nhiệm vụ, cho dù có cũng cực kỳ nguy hiểm.
Nhiệm vụ lần này có lẽ là một trăm điểm cống hiến đơn giản nhất từ trước tới nay.
Bốn mươi ba Thánh giả tự do, trong mắt những Thánh giả đồng chính thức của Thánh Điện, họ chỉ là một đám bia đỡ đạn. Ngay cả Tô Dịch cũng cảm thấy vậy. Thánh giả tự do sống nghèo khó kham khổ, so với những Thánh giả bọn họ chẳng khác nào ăn mày so với quân chính quy.
Thánh giả tự do tu luyện cực kỳ quẫn bách, không có tiền mua thẻ hồn thuật, không có tiền mua ồn bảo, không có tiền mua hồn thánh phẩm, nghèo tới rớt mùng tơi.
Mà Thánh giả của Thánh Điện một khi đủ tư cách trở thành Thánh giả đồng thau, Thánh Điện sẽ phát một hồn bảo với hồn trị lên tới 100 điểm. Chỉ riêng điều này cũng đủ đám nghèo kiết xác kia đỏ mắt rồi.
Ngoài ra, thẻ hồn thuật mà Thánh Điện cung cấp miễn phí có thẻ tập hợp tành một mục lục dày đặc.
Mỗi tháng đều có Thánh giả cấp bạc chuyên môn tới khai đàn giảng đạo, giảng giải pháp cho bọn họ, giao nộp một lượng điểm cống hiến nhất định còn có thể mua được trận khoán. Mà chỉ cần nhanh chóng một chút, làm vài nhiệm vụ kiếm điểm cống hiến, tại Thánh Điện muốn gì cũng mua được, nếu điểm cống hiến của ngươi quá nhiều, thậm chí có thể thuê cả phòng tinh lực, thôi diễn hồn thuật.
Thánh giả trưởng thành trong Thánh Điện như vậy cường đại hơn Thánh giả tự do đâu chỉ một chút.
Kỷ lục cao nhất của Thánh Điện là một Thánh giả đồng thau trong một trận chiến giết chết 16 Thánh giả đồng thau tự do. Tỷ lệ đó đương nhiên không thường thấy, thế nhưng một Thánh giả đồng thau của Thánh Điện đối phó với ba đến năm Thánh giả tự do cũng rất bình thường.
Huống hồ người dẫn đội lần này là Tô Dịch.
Hồn trị của Tô Dịch dã lên tới 446 điểm, trình độ chiến đấu của hắn cực kỳ cao siêu, nhiều lần đánh bại Thánh giả với hồn trị cao hơn mình. Lại thêm hắn vốn tốt tính, nhân duyên tốt, danh tiếng cực cao trong Thánh giả đồng thau tại Thánh Điện. Thánh Điện khá coi trọng nhiệm vụ lần này nên mới phái Thuần Di ra.
"Xong sớm về Thuần Di sớm! Cuối tuần Tần Lập đại nhân giảng đạo đấy, nếu bỏ qua thì thật đáng tiếc!" Một Thánh giả kêu lên.
"Không biết bao giờ Tần Lập đại nhân mới xung kích hoàng kim, Tần Lập đại nhân được coi là người có hy vọng xung kích Thánh giả hoàng kim nhất!"
"Nói bậy! Lam Đông Y đại nhân mới là người có hy vọng nhất, lý giải pháp tắc của Lam Đông Y đại nhân đã vượt xa Thánh giả bạc rồi!"
"Theo lời ngươi nói thì Đông Y đại nhân đã sớm là Thánh giả hoàng kim rồi!"
. . .
Không ngừng co người gia nhập tranh luận, hiển nhiên ai cũng hứng thú với vấn đề này.
Tô Dịch lắc đầu bật cười nhưng không ngăn cản, hắn đang suy nghĩ tỉ mỉ lại nhiệm vụ lần này. Hắn làm vậy hoàn toàn là theo thói quen, bất luận chiến đấu ra sao trước nay hắn đều không coi thường kẻ địch. Đối phương có thể kinh động Thánh điện bản thân đã là thể hiện thực lực rồi.
Có điều binh đoàn hoàng kim quả thật quá tệ.
Xem ra binh đoàn không thích hợp với võ hội, không có võ tướng được bồi dưỡng hệ thống, kết quả như vậy Tô Dịch cũng không lấy làm lạ. Có điều thử nghiệm thất bị sớm vậy cũng là việc tốt, tránh cho một số kẻ mơ mộng hão huyền.
Võ hội chỉ cần có Thánh điện là đủ.
Tô Dịch luôn tin chắc như vậy.
Hắn quyết định lần này cần hoàn thành nhiệm vụ thật tốt, hắn muốn khiến cả Thiên Lộ run rẩy trước Thánh Điện. Một đám Thánh giả tự do cũng dám đối địch với Thánh Điện, một tên nhà giàu mới nổi lại dám ngông nghênh không biết lượng sức khiêu chiên quyền uy của Thánh Điện, thật quá nực cười. Chỉ có máu tươi mới có thể khiến bọn chúng tỉnh lại, mới có thể khiến chúng ý thức được, bọn chúng đang phạm vào sai làm ngu xuẩn tới nhường nào.
Đột nhiên, Thánh Bài Quang Minh của hắn rung lên.
"Dừng lại!"
Tô Dịch khẽ quát một tiếng, hắn ngừng lại, hơi suy nghĩ, một tấm màn sáng hiện lên trước mặt hắn, một ông lão uy nghiêm xuất hiện trên màn sáng.
"Hà lão!"
Mọi người thầm rùng mình, cùng hành lễ.
Gương mặt Hà lão căng thẳng, hắn âm trầm nói: "Binh đoàn Quang Kiếm làm phản tập thể, binh đoàn trưởng Diệp Thủ Tâm, phó đoàn trưởng Mặc Lôi đã phát động Thẩm Phán Chi Quang!"
Đám người Tô Dịch biến sắc, chuyện làm phản cực ít khi xảy ra trong Võ Hội Quang Minh, còn binh đoàn làm phản tập thể như lần này thậm chí chưa từng có.
"Nhiệm vụ của cấc ngươi đã thay đổi, ngoại trừ nhiệm vụ lúc trước còn phải diệt sạch binh đoàn Quang Kiếm, không giữ lại một ai! Bắt Diệp Thủ Tâm và Mặc Lôi về Võ Hội, cầm cố chờ định tội thị chúng, phải cho chúng kêu khóc ngày đêm, cảnh tỉnh đám võ giả đọa lạc trong Võ Hội!"
Gương mặt Hà lão đằng đằng sát khí.
Tất cả mọi người thầm rùng mình, lập tức tuân lệnh: "Rõ!"
"Nhiệm vụ lần này thêm vào năm mươi điểm cống hiến."
Hà lão lạnh lùng bổ sung một câu rồi ngắt đứt liên lạc.
Điểm cống hiến thêm vào nhưng không ai cảm thấy vui mừng, sắc mặt ai cũng cau có. Bọn họ đều biết chuyện làm phản lần này nghiêm trọng tới mức nào.
"Hừ, quả nhiên không dựa dẫm vào binh đoàn được!" Một Thánh giả hừ lạnh nói.
"Đừng nói nhảm, tăng tốc lên!" Sắc mặt Tô Dịch âm trầm, không chút ý cười, toàn thân hắn tỏa ra sát ý đáng sợ.
Làm phản!
Hai chữ đầy sỉ nhục như vậy, lại liên quan tới Võ Hội Quang Minh, hơn nữa còn là binh đoàn được kỳ vọng rất cao, điều này cực kỳ đả kích danh vọng của Võ Hội Quang Minh.
Các ngươi đều trốn không thoát!
Con ngươi Tô Dịch uy nghiêm đáng sợ.
Những Thánh giả khác không hứng thú thảo luận tiếp, mỗi người sắc mặt âm trầm, tăng tốc lao về phía trước.
Bay hơn nửa ngày, đột nhiên một đội viên hô lớn: "Bọn chúng ở phía trước!"
Mọi người lập tức phấn chấn, Tô Dịch nheo mắt lại, quát khẽ: "Xông tới!"
Tất cả mọi người đột nhiên tăng tốc, như thanh kiếm sắc cắt ngang bầu trời.
Đám người Đường Thiên đã sớm đội đối phương, Tiểu Nhị sắc mặt tối sầm, vừa rồi y tập trung tra duyệt những điển tịch kia, không ngờ gã ngu ngốc kia lại đem bao nhiêu đồ tốt ra cho đám pháo hôi này.
Từng món hồn bảo trong truyền thuyết khiến Tiểu Nhị thấy mà đỏ mắt đau lòng không thôi.
Thu Diệp thương, Thiên Không Luân, Thiên Nga Hắc Kính, Tam Giác Viễn Tinh tiêu. . .
Mỗi món đều là một truyền kỳ!
Có thể lọt pháp nhãn của Quỷ Ngô há có thể là vật phàm! Bảo vật như vậy lại để cho một đám pháo hôi hôn trị không quá 200 điểm! Hơn nữa còn không phải mỗi người một cái, đủ mọi màu sắc sặc rực rỡ khiến ngọn lửa vô danh trong lòng Tiểu Nhị như bốc cao ba ngàn trượng, chẳng khác nào con quái thú gào thét tàn phá bừa bãi.
Phung phí của trời!
Khốn kiếp! Chết tiệt!
Nắm đấm nhỏ của Tiểu Nhị trắng bệch, sát cơ tràn ngập trong lồng ngực y, Tiểu Nhị lúc này như một thùng thuốc súng hừng hực, chỉ một đốm lửa nho nhỏ cũng có thể khiến y bùng nổ.
Đường Thiên đương nhiên không nhận ra điểm lạ của Tiểu Nhị, mọi sự chú ý của gã đều tập trung ở đám Thánh giả vừa lao tới, sức tập trung chưa từng có. Gã biết trận chiến lần này chỉ hơi sơ sẩy có thể khiến toàn quân bị diệt!
Ánh mắt hắn bừng sáng, hít sâu một hơi, đột nhiên hét lớn: "Giết!"
Mọi người đã sớm vận sức chờ phát động, ầm ầm tấn công!
Phản ứng của kẻ địch đều lọt vào tầm mắt của Thuần Di, đối phương đã chuẩn bị sẵn trận địa đón đánh.
Ánh mắt Thuần Di lạnh lùng, chuẩn bị sẵn trận địa thì đã sao? Thực lực chênh lệch tuyệt đối, ý chỉ chỉ là trò cười mà thôi.
Viu!
Một cơn mưa lửa bắn tới, những ngọn lửa này đều to cỡ nắm đấm, màu sắc nửa trong suốt.
"Để ta!" Một đội viên hưng phấn hô lớn, hắn đột hiên gia tốc lao lên đầu đội ngũ.
Hai tay hắn giang ra bỗng hợp lại, trầm giọng quát lớn: "Hồng Liên Tán!"
Vô số ngọn lửa hiện lên quanh người hắn, xoay tròn theo hình xoắn ốc, tập trung ở trước mặt hắn,hóa thành một cái ô lửa đường kính hơn mười trượng, che trước mặt hắn.
Mặt dù to lớn bảo hộ tất cả mọi người phía sau. Đây là hồn thuật mà hắn tu luyện, hồn thuật phòng ngự với hồn trị hơn 120 điểm, cực kỳ cường đại! Đón đỡ đòn tấn công của đối phương, đây là sở trường của hắn.
Đẩy Hồng Liên Tám, tốc độ đám người không chút giảm bớt, mang theo tàn ảnh rực lửa lao thẳng về phía đám người Đường Thiên.
Phốc phốc phốc!
Mưa lửa đánh lên Hồng Liên Tán, khóe miệng hắn nở một nụ cười.
Nhưng sát theo đó, nụ cười hắn cứng lại trên mặt.
Mưa lửa như rơi vào tờ giấy mỏng, chỉ chớp mắt đã xuyên thủng Hồng Liên Tán. Hắn đang cố gắng đẩy Hồng Liên Tán, căn bản không ngờ tới kết quả này, không kịp phản ứng lại, hai đốm lửa đã bay tới trước mặt.
Hắn biến sắc, tình thế cấp bách vội vàng rút hồn bảo bảo mệnh ra, Cực Quang Tráo lập tức phát động.
Một lồng năng lượng bằng cực quang xán lạ bao phủ lấy hắn, kín kẽ không chút lỗ hổng.
Nguy hiểm quá!
Tâm thần hắn trấn định lại, Cực Quang Tráo là hồn bảo phòng ngự với hồn trị lên tới 160 điểm, đây là bảo vật giữ mạng của hắn. Hơn nữa Cực Quang Tráo còn có một điểm thần kỳ, một khi hồn thuật của đối phương tới gần sẽ sinh ra một sức đẩy cực mạnh như nam châm đẩy nhau, đẩy đối phương ra khỏi người mang tráo.
Hắn đã chuẩn bị cả tình thế lồng phòng ngự này bị phá tan.
Phốc phóc!
Hai đốm lửa băn trúng Cực Quang Tráo, thế nhưng khiến hắn cực kỳ bất ngờ là Cực Quang Tráo lại không bị phá tan, hai luồng lửa nửa trong suốt dính liền vào lồng ánh sáng, cháy không ngừng nghỉ.
Cực Quang Tráo bị thiêu đốt thành hai cái động, cùng khuếch trương với tốc độ kinh người.
Ngực hắn bỗng đau xót, sắc mặt cứng đờ, hắn cúi đầu nhìn trước ngực, một miếng phi tiêu hình tam giác đã cắm trên ngực, năng lượng sắc bén ác liệt ầm ầm đổ vào thân thể hắn.
Đầy là. . .
Trên phi tiêu tam giác có khắc từng đường vòng cung uyển chuyển, những đường vòng cung này độ cong bất đồng, đan xen truy đuổi, mỗi đường cong đều toát lên vẻ tự nhiên, còn phía trước nhất những đường cong này, ở góc nhọn là một hình ngôi sao như ẩn như hiện.
Trong đầu hắn bỗng nhớ lại một bảo vật trong truyền thuyết.
Tam Giác Viễn Tinh Tiêu. . . Quả nhiên sắc bén như trong truyền thuyết. . .
Đây là suy nghĩ cuối cùng trước khi bóng tối vô tận thôn phệ hắn.
Quả nhiên sắc bén như trong truyền thuyết!
Tiểu Nhị nhìn Tam Giác Viễn Tinh Tiêu phát uy, khóe mắt giật giật, lỗ hổng nơi trái tim chảy máu ròng ròng!
Đó là của ta! Của ta! Của ta cơ mà!
Y gào thét tỏng lòng.
Tiểu Nhị quay mặt đi, gương mặt tuấn tú tinh xảo nồng nặc sát cơ.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 537: Bá Vương Trảm Phong
Dịch: Darth Athox
Biên tập: monsoon
Nguồn: TTV
Hồng Liên Tán dễ dàng bị xuyên thủng, đám Thánh giả Thánh Điện không kịp đề phòng, lại có ba người bị Phệ Hồn Diễm bắn trúng. Lúc đầu đám người này còn không mấy để ý, dáng vẻ Phệ Hồn Diễm đầy tính lừa dối, khiến những người này đánh giá sai lực sát thương của hắn.
Phản ứng nhanh nhất là Tô Dịch, vừa rồi hắn đã chú ý thấy Phệ Hồn Diễm thiêu đốt lồng năng lượng, hắn biến sắc, cao giọng nhắc nhở: "Né tránh những ngọn lửa kia đi!"
Vài Thánh giả đang chuẩn bị dùng lồng năng lượng chống chọi giật mình, vội vàng xoay người lách qua.
Thế nhưng phương vị của Phệ Hồn Diễm đã được sắp xếp tỉ mỉ, chính là để hạ thấp sĩ khí đối phương, Đường Thiên sắp xếp Phệ Hồn Diễm của mọi người rất dày, căn bản không có nhiều không gian cho bọn chúng né tránh.
Đặc biệt là đám người Tô Dịch còn đang gia tốc.
Bọn họ nhảy thẳng vào trong cơn mưa lửa, tốc độ của họ lúc này gần như đã tăng lên cực hạn, khó lòng né tránh. Phốc phốc, lại có hai người bị phệ hồn diễm bắn trúng.
Tô Dịch cũng bộc lộ sự cường đại của mình, cho dù tốc độ cao như vậy, hắn vẫn linh hoạt như một con cá, qua lại linh hoạt giữa cơn mưa lửa. Tuy có năm người bị Phệ Hồn Diễm bắn trúng, thế nhưng các Thánh giả còn lại đều vượt qua cơn mưa lửa này.
Đám người Tô Dịch trong lòng tức giận, trước nay đều là bọn họ tập kích người khác, đã bao giờ chịu thiệt thòi như vậy? Tô Dịch mặt đầy sát cơ, hét lớn một tiếng, thân hình bay lên, tỏa ra ánh sáng chói mắt, trông như chiên thần! Tốc độ của hắn đột nhiên tăng cao, xé rách bầu trời, như một ánh kiếm kinh người, hung hãn chém về phía trận địa địch!
Kẻ địch trước mặt rút lui như thủy triều.
Giờ còn muốn lùi! Thật quá ngây thơ!
Tô Dịch cười khẩy, đột nhiên ánh mắt hắn cứng lại, một nam tử cầm thuẫn xuyên qua toàn bộ phòng tuyến, ngược lại với sóng người lùi lại phía sau, lao tới trận hình, mà gần như cùng lúc, hai cánh nhanh chóng co rút lai, áp sát trung gian.
Chỉ chớp mắt trận hình của đối phương đã hóa thành hình mũi nhọn, mà người xông lên trước nhất rõ àng là nam tử cầm thuẫn kia!
Trận hình trùy thường đều dùng khi xung phong, mà võ giả đứng ở mũi nhọn tất nhiên là người mạnh nhất trong toàn bộ chiến trận, chỉ có nắm giữ mũi mâu sắc bén nhất, trận hình trùy mới có thê xuyên thủng phòng tuyến của đối phương.
Nhưng đối phương đang phòng thủ cơ mà!
Tô Dịch lập tức hiểu rõ ý nghĩ của đối phương, đặt phòng thủ mạnh nhất lên mũi trùy, như vậy có thể hình thành một khu vục phòng thủ hình quạt, bảo vệ tất cả mọi người. Suy nghĩ này vốn rất tốt, xét theo lý thuyết chi cần sức phòng thủ ở mũi nhọn đủ manh, vậy hoàn toàn có thể dựa vào sức một người bảo vệ tất cả mọi người.
Hơn nữa Tô Dịch còn có thể nhìn hai cánh khép lại như hai thanh đao xiết chạt, một khi đỡ được xung kích của họ sẽ lập tức phản công!
Có điều, chống lại công kích của ta? Không biết các ngươi kiếm đâu ra tự tin vậy!
Tô Dịch thôi động chân lực toàn thân, ánh sáng tăng vọt, hắn cũng tu luyện Vi Quang, thế nhưng ảnh giới cao hơn Diệp Triều Ca không biết bao nhiêu lần! Tất cả ánh sáng ngưng tụ trên người hắn, Vi Quang như châm, rực rỡ chói mắt, thân hình hắn bao phủ trong ánh sáng, hoàn toàn không thấy hình người, như một vầng thái dương cực kỳ chói mắt! Vi Quang không nổi danh vì bá đạo nhưng trên tay Tô Dịch lại toát lên vẻ hung hãn bá đạo khó tả!
Hoàng Hoàng Liệt Nhật!
Liệt nhật phá không, ánh sáng chói mắt bộc hát, giữa ánh sáng rục rỡ, thân hình mơ hồ của Tô Dịch giơ cao một tay, như Bá Vương nâng đao!
Chiến ý của các Thánh giả Thánh Điện hoàn toàn bị một đòn xung phong ngang ngược không nói lý của Tô Dịch khuấy động. Danh của Tô Dịch, mọi người đã sớm biết, thế nhưng không ít người lần đầu tiên hợp tới với hắn, giờ tận mắt chứng kiến không khỏi cảm thấy huyết mạch sục sôi. Vừa rồi bị mưa lửa tập kích, tinh thần đang ầm thấp lập tức dâng cao.
Mà những Thánh giả đã từng hợp tác với Tô Dịch trong ngực càng khuấy động, mỗi lần Tô Dịch hung hãn xuất kích giữa chiên trường như vậy, ắt sẽ như bẻ cành khô!
Đòn xung phong của Tô Dịch không phải một hồn thuật mà do dung hợp Vi Quang phát lực cùng Lưu Quang gia tốc, hình thành một đòn tấn công đặc biệt của hắn.
Bản thân Vi Quang không có lực công kích, thế nhưng có thể bước lên một trong những hồn thuật đồng thau mạnh nhất của Võ Hội Quang Minh, vì nó có thể thiêu đốt chân lực. Chân lực bị thiêu đốt khiến uy lực tăng cường gấp vài lần, cho dù là đòn tấn công đơn giản cũng có uy lực kinh người.
Mà Lưu Quang lại là hồn thuật phi hành mà Tô Dịch tu luyện chủ yếu, nhanh như ánh sáng, mau lẹ vô song. Khi tu luyện Tô Dịch phát hiện rất nhiều kỹ xảo của Lưu Quang cực kỳ thích hợp để tập trung sức mạnh. Lợi dụng sức mạnh ẩn chứa khi xung kích cao tốc, dung hợp cùng Vi Quang, có thể khiến cho ánh đao tăng trưởng về chất.
Phương thức công kích đặc biệt của hắn này mang một cái tên cực kỳ bá đạo.
Bá Vương Trảm Phong!
Tấm thuẫn đơn bạc trước nhát chém ánh sáng bức người đó trông thật yếu đuối, yếu đuối tới mức tất ca mọi người đều nghĩ rằng chỉ cần cột sáng chạm vào thuẫn bạc, thuẫn bạc sẽ bể nát như tờ giấy.
Cho dù đám người Mông Tháp sau lưng Đường Thiên cũng bị đòn xung kích kinh thế hãi tục này làm cho kinh hãi biến sắc. Bọn họ chưa từng gặp đòn thế ác liệt bá đạo như vậy, thậm chí còn cảm giác nhát chém này đủ để cắt đôi đội ngũ của mình!
Tinh thần Tiểu Nhị tập trung cao độ, thế nhưng khóe mắt vẫn thoáng thấy vẻ sợ hãi trên gương mặt bọn Mông Tháp, cảm giác coi thường trong lòng hóa thành nổi giận không thôi, giao những bảo vật truyền kỳ như vậy cho đám rác rưởi này đúng là sỉ nhục truyền kỳ, đúng là bất kính với tổ tiên, đúng là. . . ta! ta!
Đường Thiên cũng bị đòn xung kích của Tô Dịch làm cho giật mình, tốc độ thật nhanh!
Gã vừa lao tới trước trận đối phương cũng đã vọt tới trước mặt gã, tốc độ cực nhanh gã thậm chí không thể nhìn rõ, chỉ cảm thấy một luồng khí tức bá đạo tới cực điểm ầm ầm đánh tới!
Đường Thiên căn bản không kịp suy nghĩ điều gì, xiết chặt lấy tấm thuẫn bạc theo bản năng.
Tô Dịch vung chưởng, quang trảm mang theo tiếng rung trầm trầm khiến da đầu tê dại, đánh thẳng vào tấm thuẫn bạc.
Ầm!
Chùm sáng chói mắt đột nhiên bùng nổ.
Sóng xung kích cường đại như cơn lốc quét ngang qua, những Thánh giả đứng gần như giãy dụa trong cơn cuồng phong vũ bão, hầu như không đứng vững nổi, sắc mặt hoảng hốt.
Đường Thiên chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh khó lòng phòng ngự từ thân thuẫn ép tới, sức mạnh cường đại khiến gã suýt nữa tuột tay, chỉ chớp mắt thân thể gã lập tức phản ứng lại heo bản năng, nhanh chóng cong chân khom lưng, bả vai chặn trên thân thuẫn, hai tay vốn cầm thuẫn chuyển thành ôm quanh tay cầm, toàn thân nhu con trâu hoang phát lực, nắm chặt lấy thân thuẫn.
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên trên thân thuẫn, màng tai Đường Thiên vang lên ong ong, gã hoàn toàn không nghe rõ nổi tiếng gào thét của mình, trước bước ngoặt sinh tử, gã như con dã thú sắp chết, giãy dụa điên cuồng.
Ngân Văn Trọng Thuẫn rung chuyển kịch liệt, Đường Thiên ôm lấy mặt trái tấm thuẫn, gương mặt vặt vẹo.
Bắp thịt toàn thân Đường Thiên căng phồng, hai mắt đỏ ngầu, miệng gào lên như dã thú: "A a a. . .!"
Hào quang tan đi!
Tất cả mọi người không thể tin nổi nhìn Đường Thiên tay ôm thuẫn bạc, dáng vẻ như say rượu chậm rãi xoay một vòng.
Không… không thể nào!
Tô Dịch hầu như không thể tin nổi vào mắt mình, lực phá hoại của Bá Vương Trảm Phong cường đại tới mức nà, không ai hiểu rõ hơn hắn. Nếu dùng hồn trị để đánh giá, hồn trị của Bá Vương Trảm Phong chắc chắn phải trên 400 điểm! Cho dù những tiền bối cấp bạc cũng khen ngợi chiêu thức này của hắn không dứt lời, cũng đánh giá là chiêu thức mà dưới cấp bạc tuyệt đối không ngăn cản nổi!
Chiến tích thật sự cũng chứng minh đánh giá cua vị tiền bối cấp bạc đó, từ khi được sáng tạo tới giờ, Bá Vương Trảm Phong chưa có ai đỡ được.
Cho tới hôm nay!
Bị người ta đỡ rồi!
Ánh mắt Tô Dịch nhìn về phía Đường Thiên như nhìn quá vật, cho dù lúc này hành động của con quái vật thật có vẻ nực cười.
Đường Thiên bị chấn động tới mức đầu óc trống rỗng, toàn thân gã sung huyết, đỏ bừng như tôm luộc, ôm tấm thuẫn bạc xoa vòng vòng như uống rượu say.
Tất cả mọi thứ xảy ra quá nhanh, gã căn bản không có thời gian suy nghĩ.
Các Thánh giả Thánh Điện vốn đang chuẩn bị nhân cơ hội tập kích, bọn họ đều tin rằng đòn thế này của Tô Dịch sẽ như chẻ tre, đánh tan trận hình của kẻ địch.
Nhiệt huyết của họ cũng sôi trào theo nhát chém ác liệt vô song kia, lao thẳng tới trước trận, song lại ngạc nhiên phát hiện, đối phương cản được rồi!
Bọn họ nghĩ tới đủ loại khả năng, nhưng không có khả năng nào là đối phương ngăn cản được, cho nên khi lao tới trước trận, hầu như không tin nổi vào mắt mình.
Ngược lại, đám người Mông Tháp vốn bị Bá Vương Trảm Phong của Tô Dịch chấn nhiếp tâm thần, tận mắt chứng kiến Đường Thiên đỡ được một đòn kinh khủng tuyệt luân như vậy, cho dù không dám tin tưởng nhưng nhiệt huyết ai nấy sôi trào, chìm vào cuồng nhiệt trước nay chưa từng có.
Cùng là kinh hãi, thế nhưng tinh thần hai bên đã biến hóa hoàn toàn bất đồng.
Tô Dịch ngơ ngác nhìn tấm thuẫn bạc trên tay Đường Thiên, hoa văn trên tấm thuẫn cực kỳ tinh tế, thân thuẫn mỏng manh lấp lánh ánh bạc, một cái tên trong truyền thuyết hiện le trong đầu hắn. Con ngươi hắn đột nhiên co rút lại, trong lòng kinh hoảng.
Ngân Văn Trọng Thuẫn!
Ngân Văn Trọng Thuẫn trong truyền thuyết!
Ngân Văn Trọng Thuẫn được xưng là hồn thuật dưới hoàng kim tuyệt đối không thể phá hủy!
Chết tiệt!
Vì sao bọn chúng có bảo vật như vậy!
Tô Dich đột nhiên nhớ tới phi tiêu tam giác đột nhiên lóe lên rồi biến mất như sao băng, một cái tên truyền thuyết khác nhanh chóng hiên lên trong đầu, tâm thần hắn lại rung chuyển dữ dội.
Tam Giác Viễn Tinh Tiêu!
Tam Giác Viễn Tinh Tiêu hung danh hiển hách!
Hắn nhớ tới phi tiêu tam giác này bắn ra từ một kẻ địch vốn chẳng đáng chú ý! Không thể, hắn lạp tức phủ định suy đoán của mình, nếu chỉ có một tấm Ngân Văn Trọng Thuẫn, hắn còn cảm thấy có thể.
Ngân Văn Trọng Thuẫn và Tam Giác Viễn Tinh Tiêu cùng xuất hiện, hắn cảm thấy khả năng này. . . Đừng nói đùa!
Hắn vô thức nhìn lướt qua những kẻ địch khác.
Cây thương trên tay gã kia trông thật kỳ lạ, như có từng phiến lá khô bao phủ quanh thân thương, dáng vẻ xấu xí nhưng đúng là trông khá giống Thu Diệp Thương trong truyền thuyết, tâm thần Tô Dịch tiếp tục run rẩy.
Hồn bảo trên tay kẻ địch kê bên càng kỳ quái, một cái roi màu xanh, phần đuôi roi như một mái tóc màu xanh, hình như có đọc được ở đâu rồi. A, giống hệt Hậu Phát Chi Thanh trong truyền thuyết, trái tim Tô Dịch lại run rẩy.
Kẻ địch kế bên như có thứ gì xoay tròn vờn quanh, ánh mắt Tô Dịch cực kỳ sắc bén, lập tức chú ý tới, đó là một tấm luân màu xanh lam trong suốt, vì thế khó lòng phát hiện. Không biết vì sao Tô Dịch nghĩ tới một bảo vật uy danh hiển hách khác, Thiên Không Luân, tâm thần hắn tiếp tục run rẩy.
Tô Dịch theo bản năng nhìn một lượt.
Tâm thần hắn không ngừng run rẩy, há hốc mồm.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 538: Đánh giáp lá cà
Dịch: Darth Athox
Biên tập: monsoon
Nguồn: TTV
Từng món bảo vật nổi danh trong lịch sử khiến Tô Dịch hám sơn hốc mồm, nhưng cũng khiến hắn thầm an ủi bản thân. Nếu chỉ có một hai món, hắn còn có thể nghĩ liệu có phải đối phương may mắn. Nhưng khi bảo vật xuất hiện thành đống, hắn lại có cảm gicá dở khóc dở cười.
Trên đời này lại có những kẻ tích phỏng chế bảo vật như vậy à!
Thật ra không phải hắn chưa từng gặp người như vậy, trước đây có một hồn bảo sư cực kỳ thích phỏng chế những bảo vật nỏi tiếng. Theo hắn biết thậm chí giờ có một số cao thủ có thể giả tạo giống tới bảy tám phần. Từng có một cuộc đấu giá nhốn nháo một tròn cười, bỏ bao tiền mua phải một bảo vật là hàng nhái, ngay chuyên gia giám định thâm niên của phòng đấu giá cũng không phát hiện.
Nếu đổi lại là người khác chắc chắn đã bị đội hình này dọa cho phát sợ rồi.
Dựa vào sức manh xông pha, Tô Dịch lại kéo giãn khoảng cách, ánh mắt hắn hạ xuống thiếu niên cầm thuẫn, thiếu niên kia hẳn là Đường Thiên. Tô Dịch thầm nghĩ trong lòng, nói thật, tới giờ người làm hắn kinh ngạc nhất chính là Đường Thiên.
Hắn từng nghe tin đồn về Đường Thiên, thậm chí biết Đường Thiên từng gây rất nhiều phiền toái cho Võ Hội Quang Minh, thế nhưng với Tô Dịch chuyện này chẳng có gì to tát. Thánh giả của Thánh Điện không quản thế sự, chuyện thế tục đều do Võ Hội Quang Minh quản lý. Nếu không có phiền phức nuôi nhiều phế vật như vậy làm gì?
Ánh mắt Tô Dịch lộ vẻ tán thưởng.
Có người nói Đường Thiên tu luyện thức hồn, không ngờ lại cường đại như vậy, có thể đỡ được Bá Vương Trảm Phong, thật khiến người ta khó lòng tin nổi.
Đường Thiên toàn thân sung huyết, da dẻ đỏ bừng như tôm luộc, hắn vẫn chưa khôi phục sau đòn thế vừa rồi.
Đầu óc gã trống rỗng, sức mạnh quả Bá Vương Trảm Phong quá lớn, không phải thứ gã có thể chịu nổi trong giai đoạn hiện tại. Tuy gã ngăn cản được nhưng sức mạnh của đối phương đã truyền vào cơ thể gã.
Thân thể của gã không chịu khống chế run lên lẩy bẩy, đây là biểu hiện thoát lực, sắc mặt gã mờ mịt, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Chiến pháp của Tô Dịch súc tích gọn gàng, một đòn không được lập tức dùng sức kéo giãn khoảng cách, không cho đối phương cơ hội đánh lén.
Nhưng phản ứng của những Thánh giả khác kém hơn rất nhiều, tất cả ùa lên, ngay cả Thánh giả trên người nhiễm phải Phệ Hồn Diễm trong thời gian ngắn cũng không nhận ra điểm lợi hại của Phệ Hồn Diễm, vẫn hung hãn xông lên.
Tiểu Nhị hơi biến sắc, gã ngốc kia bị đánh cho choáng váng rồi, vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Theo kế hoạch ban đầu, lúc này hắn cần lui lại, còn mọi người giết từ hai phía vào, thế nhưng giờ gã ngốc không nhúc nhích, lập tức trở thành kẽ hở lớn nhất của bọn họ!
Thánh giả Thánh Điện ai nấy kinh nghiệm phong phú, thấy dáng vẻ mịt mờ của Đường Thiên lập tức coi gã là điểm đột phá.
Chết tiệt!
Tiểu Nhị thầm mắng trong lòng, gã biết lúc này tình cảnh của Đường Thiên không ổn, chỉ cần một hồn thuật kém cỏi nhất cũng đủ giải quyết gã ngốc này!
Nếu gã ngốc chết, mình cũng không sống nổi!
Tình huống nguy cấp, con mắt Tiểu Nhị bỗng sáng lên yêu dị, song chưởng ấn nhẹ lên khoảng không trước mặt, chùm sáng chói mắt hóa thành một bàn cờ khổng lồ.
Chỉ thấy trên bàn cờ ánh sáng nhanh chóng hiện lên từng quân cờ màu đen, hai tay Tiểu Nhị gảy mười ngón liên tục.
Viu viu viu!
Kiếm khí màu đen lượn lờ Hư Không Ám Viêm, như mưa rơi niêm phong không gian trước mặt Đường Thiên.
Hai mắt Tô Dịch sáng lên, hồn thuật mà thức hồn của Đường Thiên sử dụng tuy uy lực nhỏ bé thế nhưng rất xảo diệu, tiềm lực to lớn. Thật xuất sắc!
Thế nhưng với Thánh giả đồng thau của Thánh Điện hiện tại, Dịch Kiếm còn thiếu lực sát thương.
Những Thánh giả đồng thau tại đây có phân nửa hồn thuật phòng ngự hơn 100 điểm, bọn họ chủ động xông lên trước, ánh kiếm dung hợp Hư Không Ám Viêm đánh lên lồng năng lượng của họ chỉ tạo thành từng gợn sóng.
Đối phương hung hãn xông qua ơn mưa kiếm.
Cùng lúc đó bọn Mông Tháp cũng như tỉnh giấc chiêm bao, giết từ hai bên lại như thủy triều, che trước người Đường Thiên. Bọn họ không hề du đấu mà lao thẳng tới bảo vệ Đường Thiên ở chính giữa.
Lúc này không ai nghĩ gì tới chiến thuật, không ai nghĩ gì tới tương lai, trong đầu mỗi người chỉ có một suy nghĩ.
. . . Bảo vệ đại nhân
Rầm rầm rầm!
Đám người vừa lao ra như dã thú đụng đầu, bay ngược trở lại. Bọn họ thậm chí không kịp thả hồn thuật, chênh lệch của hai bên quả thật quá lớn.
Trong bọn họ có không ít hồn trị chỉ mới 40 đến 50 điểm, kém xa con số ít nhất 300 của Thánh giả đồng thau của Thánh Điện.
Đòn đánh mãnh liệt trực tiếp đó khiến bọn họ hầu như vừa đối mặt đã bị thương.
Trịnh Vũ là một trong số đó, hắn thiên về tầm bảo, am hiểu hồn thuật luyện nhãn, am hiểu chạy trốn, sức chiến đấu cực thấp, song phương cứng đối cứng, hắn là người đầu tiên bị thương. Giao thủ với hắn là môt quyền thánh, chiêu thức đối phương ẩn chứa sức mạnh cường đại khiến hồn thuật của hắn như lập tức bị nổ tan.
Hắn bay ngược lại, nhìn đối phương cách mình càng lúc càng xa, thế nhưng vẻ khinh bỉ và coi thường hiện lên rõ ràng trong mắt hắn.
Chân lực đối phương tàn phá cơ thể hắn, phá hoại sinh cơ hắn.
Thật ghét chiến đấu. . . Đau quá. . .
Thiên Nga Hắc Kính đeo trên mắt hắn đột nhiên sáng lên một luồng sáng màu đen, chiến trường hỗn loạn lập tức trở nên sáng tỏ đơn giản, mọi sơ hở của đối phương đều lọt vào mắt hắn, hiện lên rõ từng đường.
Thời gian như trôi chậm lại.
Chân lực còn sót lại trong cơ thể đang cật lực chóng đỡ chân lực phá hoại của kẻ địch để bảo toàn sinh cơ cho hắn.
Đúng là lỗ lã..
Hắn khó nhọc kéo khóe miệng, không biết vì sao hắn nhớ lại Đường Thiên lấy ra cả núi bí bảo, sắc mặt ảo não "biết thế mang nhiều hơn" hắn nhớ lại Đường Thiên đạt Thiên Nga Hắc Kính vào tay mình, còn chính mình kích động tới run rẩy.
Thật không có tiền đồ..
Hắn tự giễu trong lòng, thân là kẻ tầm bảo, sao hắn không biết giá trị của Thiên Nga Hắc Kính! Hắn chạy khắp giang hồ, quen thấy cảnh ngươi lừa ta gạt rồi, đã sớm thành kẻ lõi đời, thế nhưng thời khác đó vẫn phải dao động.
Đúng là thu mua lòng người!
Lúc đó hắn còn nói thầm trong lòng như vậy nhưng tay vẫn nắm chặt lấy Thiên Nga Hắc Kính, đây là hồn bảo tốt nhất hắn từng chạm vào, là bảo bối hắn cả đời cũng không nghĩ tới, giờ khắc đó hắn cảm giác mình có chết đi cũng đáng.
Lúc đó hắn lại nghĩ, bảo bối tốt sao lại đưa thẳng như vậy, sao gã này ngu ngốc như vậy?
Cho rằng làm vậy ta sẽ bán mạng cho ngươi ư? Đúng là ngây thơ. . .
Hắn nhớ tới mình khi đó còn cười nhạo những kẻ rơi nước mắt, mình thì nhiều lắm là sống mũi cay cay thôi. Thế giới trong mắt hắn đã sớm lạnh lẽo tàn khốc, hắn từng chứng kiến nhiều người vì một hồn bảo bình thường nhất, vì một thẻ hồn thuật mà ném đá giấu tay, lừa đảo, vơ vét, không thủ đoạn tồi tệ nào không dùng.
Hắn chỉ là một con người bé nhỏ, nhỏ tới mức không thể nhỏ hơn, nào đáng giá thu mua.
Đúng là thu mua lòng người…
Trịnh Vũ thầm kinh ngạc và tự giễu, trong tầm mắt màu đen, mọi khe hở của kẻ địch đều hiện lên.
Được rồi, bảo bối này cũng đủ mua mạng nhỏ của mình rồi.
Hắn hít sâu một hơi, gương mặt lõi đời lúc này đã cực kỳ chăm chú, tròng mắt hắn hóa thành kiên định, chân lực trong cơ thể hắn dốc sạch vào hồn vực.
Hắn thậm chí còn có thời gian rảnh để suy nghĩ.
Một kẻ ngây thơ hồn nhiên như vây, chết đi thì thật đáng tiếc!
Bầu trời sau lưng đối phương, một quầng Phệ Hồn Diễm chậm rãi rơ lửng, như bị gió thổi bỗng bay lên.
Nó lướt thành một đường cong hoàn mỹ, lặng lẽ bay tới sau lưng Quyền Thánh.
Quyền Thánh như cảm giác được, đột nhiên xoay vung quyền, chân lực mãnh liệt dâng trào, hắn đột nhiên biến sắc, không đánh trúng cái gì!
Vai trái bỗng đau xót, hắn quay sang, một ngọn lửa lớn cỡ nắm tay đang nằm trên bả vai hắn, sau đó nhanh chóng truyền vào cơ thể hắn.
Quyền Thánh biến sắc, chân lực khuấy động, đang muốn loại bỏ ngọn lửa này, thế nhưng bất luận hắn thôi động chân lực ra sao, ngọn lửa này vẫn từ từ thiêu đốt xuống dưới.
Hắn rốt cuộc biến sắc.
Hắn tức giận quay mặt lại, thân hình gầy gò đang bay ngược về phía xa đã hôn mê, gương mặt gầy yếu vô cùng hài lòng, thân thể mất khống chế rơi xuống dưới.
Tô Dịch quan chiến từ xa bỗng nghiêm nghị hẳn lên.
Nếu nói Đường Thiên đỡ Bá Vương Trảm Phong của hắn khiến hắn ngạc nhiên, vậy chiến cuộc khốc liệt trước mặt hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn.
Đường Thiên mất đi sức chiến đấu, trở thành mục tiêu tốt nhất, các Thánh giả Thánh Điện sức chiến đấu phong phú, nếu ngay điêu này cũng không thấy, vậy quá thất chức.
Thức hồn của Đường Thiên không cách nào ngăn cản bọn họ, hai bên trực tiếp giao đấu, chiến đấu đến nước này, Tô Dịch cho rằng mình đã chiến thắng. Một đám Thánh giả tự do hồn trị không tới 100 điểm, giao chiến tầm gần như vậy, lại đụng phải Thánh giả đồng thau của Thánh Điện với hồn trị ít nhất 30 điểm, Tô Dịch không nghĩ đối phương còn có cơ hội lật mình.
Mọi chuyện giống như dự liệu của hắn, vừa giao chiến đối phương đã người ngã ngựa đổ, vài người bị đánh bay thẳng ra ngoài.
Thế nhưng cảnh tượng tiếp theo lại khiến Tô Dịch giật nảy mình.
Cho dù đã bị đánh bay, những Thánh giả tự do này vân liều lĩnh thôi động hồn bảo cùng hồn thuật trong tay, đánh cả ra ngoài.
Tô Dịch hầu như không tin nổi vào mắt mình.
Đây là Thánh giả tự do ư? Đây là Thánh giả tự do nổi tiêng tản mạn nhu nhược ư?
Ý chí chiến đấu kiên định như vậy khiến Tô Dịch suýt nữa tưởng mình gặp phải cận vệ quân của chòm sao nào đó!
Mà lúc này những Thánh giả nhiễm phải Phệ Hồn Diễm cũng phát hiện tình huống không ổn, ngọn lửa này đang thôn phệ hồn vực của họ!
"Phệ Hồn Diễm!"
"Trời đất ơi, là Phệ Hồn Diễm, cứu mạng! Mau mau cứu ta!"
"Bọn chúng là Phệ Hồn Huyết Đoàn!"
Từng tiếng kêu kinh hoảng vang lên từ miệng đám Thánh giả Thánh Điện, sắc mặt đầy vẻ tuyệt vọng và sợ hãi. Những luồng lửa không chút bắt mắt kia truyền vào cơ thể bọn họ, đang không ngừng cắn nuốt hồn vực của họ.
Phệ Hồn Huyết Đoàn!
Bốn chữ này khiến Tô Dịch biến sắc.
Với Thánh Điện, Phệ Hồn Huyết Đoàn là một cấm kỵ, Tô Dịch biết vì bốn chữ này mà năm xưa Thánh Điệ đã phải đánh đổi bao nhiêu.
Phệ Hồn Huyết Đoàn lại bùng lên từ đám tro tàn!
Tô Dịch rùng mình, ánh mắt hắn nhìn đám người Đường Thiên lạnh lẽo thấu xương.
Phải diệt sạch!
Hắn lại thôi động Vi Quang, chân lực trong cơ thể điên cuồng thiêu đốt, thân hình đột nhiên biến mất giữa không trung.
Gần như cùng lúc, hắn xuất hiện trước mặt Đường Thiên, vung cao bàn tay bao phủ bởi ánh sáng nồng đậm, nhu ánh đao tử vong!
Tiểu Nhị nấp sau lưng Đường Thiên con mắt sáng lên uy nghiêm đáng sợ!
Rốt cuộc ngươi cũng ra tay!
Gương mặt Tiểu Nhị lạnh đi, dáng vẻ cực kỳ trang nghiêm, mười ngón tay chậm rãi vẩy ra.
Vô số hình ảnh lướt qua, vô số gương mặt hiện lại, vô số lời thề khuấy động trong lòng.
Lỗ tai Đường Thiên ong ong, không nghe thấy điều gì, trước mắt gã trắng xóa, không nhìn thấy được gì, thân hình gã nóng lên, máu tươi truyền vào bắp thịt, toàn thân như được nhồi lửa, gã không còn bất cứ tri giác gì, ngay đầu ngón tay cũng không động đậy được.
Sắp thua rồi ư. . . Sắp chết rồi phải không. . . Phải chết tại đây ư?
Không được!
Ta không thể chết tại đây được!
Ta vẫn chưa đoàn tụ cùng Thiên Huệ, ta vẫn chưa thực hiện giấc mơ của mình, ta vẫn chưa hoàn thành lời hứa của mình, còn rất nhiều bí ẩn ta chưa vạch trần, trong lòng ta còn quá nhiều nghi vấn, ta còn hiếu kỳ với thế giới này, còn lòng nhiệt tình không bao giờ tắt... Ta sẽ không chết ở đây. . .
Vất vả lắm mới đi tới đây. . . Vất vả lắm!
Ta nhận hết đau khổ, ta chịu đủ cười nhạo, ta mực cho mồ hôi chảy xuống, ta xuyên qua làn khói súng, ta đạp lên đất bùn, thương tích khắp người mới đi tới đây!
Có người kiên định thà chết không lùi, có bao người không để ý sinh tử cùng ta kề vai chiến đấu, có bao người kính ngưỡng giao cả sinh mệnh và tương lai cho ta, ánh mặt trời chưa từng rời xa ta, hy vọng chưa bao giờ rời khỏi ta, còn bao cảnh đẹp đang chờ ta tới!
Khó khăn lắm mới đi tới nước này, sao ta có thể từ bỏ được!
Sao có thể chết ở đây được? Sao có thể!
Ngươi đã nói ngươi sẽ tới tìm Thiên Huệ!
Ngươi đã nói ngươi sẽ kề vai chiên đấu cùng bọn họ!
Ngươi đã nói ngươi sẽ đánh hạ một chòm sao cho bọn họ!
Ngươi đã nói ngươi là thiếu niên như thần!
Bắp thịt Đường Thiên run rẩy, thân thể nóng bỏng, máu tươi thiêu đốt, tất cả nổ vang trong tai, tất cả không ngừng gào thét cuồng loạn trong lòng hắn.
Đường Thiên, ngươi đã nói!
Những điều này đều là do ngươi nói!
Ngươi đã quên rồi ư? Ngươi định lùi bước ư? Hèn nhát rồi à? Sa sút rồi ư? Định đầu hàng sao?
Máu tươi trong mạch máu của gã như dung nham núi lửa điên cuồng truyền vào xương cốt, da dẻ, bắp thịt, sức mạnh khiến người ta run rẩy kích thích mỗi dây thần kinh của gã, thân thể gã từ từ run lên.
Không, là rung động!
Như năng lượng lan ra từ sâu trong lòng đất.
Chiến đấu bên ngoài tiến vào thời khắc gay cấn tột độ.
Tô Dịch đột nhiên xuất hiện trước mặt Đường Thiên, một chưởng chém xuống.
Đột nhiên một tấm lưới ánh sáng như bàn cờ khác chắn trước mặt Đường Thiên.
Dịch Kiếm!
Sắc mặt Tô Dịch lộ vẻ coi thường, sắp chết đến nơi còn cố giãy dụa, vừa rồi hắn đã thấy uy lực của Dịch Kiếm, hồn trị chắc chắn không quá 100 điểm, thứ như vậy sao chống nổi đòn tấn công của mình?
Tô Dịch không chút ý định biến chiêu, chém thẳng lên lưới ánh sáng, Tiểu Nhị rên lên một tiếng, như trúng một đòn nặng bay ngang ra ngoài.
Như Tô Dịch dự liệu, tấm lưới bàn cờ bể nát, thế nhưng khiến hắn bất ngờ là vô số ngọn lửa nửa trong suốt dâng lên từ trong tấm lưới bể nát, cuốn ngược về phí hắn. Tô Dịch đột ngột không kịp chuẩn bị, lập tức trúng chiêu.
Phệ Hồn Diễm!
Đây mới là sát chiêu chân chính của Tiểu Nhị, từ khi chiến đấu bắt đầu đến giờ, Tiểu Nhị vẫn ấp ủ sát chiêu. Phệ Hồn Diễm của y là công kích mạnh nhất trong số mọi người, cũng là sát chiêu duy nhất có thể tạo thành uy hiếp đối với Tô Dịch, vì thế bất luận đám Mông Tháp có chiến đấu khốc liệt ra sao, y đều cố kiềm chế bản thân không dùng chiêu này.
Y đang đợi Tô Dịch!
Phệ Hồn Diễm với hồn trị lên tới 260 điểm lập tức quấn lấy cánh tay phải Tô Dịch, cho dù là Vi Quang cũng không cách nào ngăn cản Phệ Hồn Diễm.
Ngọn lửa nửa trong suốt bao phủ lấy cánh tay phải Tô Dịch, nhưng lại truyền vao trong cánh tay một cách quỷ dị chẳng khác nào thủy ngan.
Sắc mặt Tô Dịch trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt hắn lộ vẻ tàn khốc, đột nhiên vung tay trái, chém thẳng về phía vai phải của mình!
"A a a a !"
Tiếng kêu the thảm như xé tan cõi lòng vang vọng khắp chiến trường, thân hình Tô Dịch lay động, biến mất trước tấm lưới ánh sáng, một cánh tay phải để lại tại chỗ, một lát sau, ngọn lửa bùng lên từ cánh tay cụt, chớp mắt đã bao phủ toàn bộ cánh tay, vài giây sau cánh tay cụt đã biến thành tro bụi.
Tô Dịch xuất hiện ngoài mười mấy trượng, cánh ta phải đã biến mất không còn tăm hơi, trên vai phải là một vết thương kinh khủng, máu tươi chảy ròng ròng, quần áo bị máu tươi thấm đẫm một nửa.
Tô Dịch sắc mặt tái nhợt, hắn nhìn chằm chằm vào Tiểu Nhị như gặp dã thú.
Ngọn lửa Phệ Hồn Diễm nuốt chửng cánh tay hắn vẫn lặng lẽ lơ lửng giữa không trung.
Thân hình Tiểu Nhị hơi trong suốt, gương mặt tinh xảo trắng xám, y lạnh lùng nhìn Tô Dịch, viu, trên tay nhiều thêm một cây dù. Năng lượng trong cơ thể hiện tại đã không cách nào thôi động Phệ Hồn Diễm.
Tô Dịch nhe răng mỉm cười uy nghiêm đáng sợ: "Được! Được lắm! Một tên thức hồn lại dám phá hủy một cánh tay của ta!"
Gương mặt anh tuấn của hắn dữ tợn điên cuồng, hắn vung cánh tay trái.
"Chết đi!"
Cánh tay trái chém như điên xuống, vô số ánh đao gào thét bay về phía Tiểu Nhị.
Thân thể Tiểu Nhị lay động, một ánh đao lướt sát qua người y, một ánh đao khác bay thẳng tới trước mặt y, Tiểu Nhị cắn chặt răng, che dù trước mặt.
Ầm!
Sức mạnh cường đại khiến Mầm Mầm Tán lập tức đổ nát, Tiểu Nhị bắn thẳng ra.
Tô Dịch cười gằn, vung cánh ta trái, ánh sáng lóng lánh. Sắp chết tại đây ư? Tiểu Nhị vô lực nghĩ, lúc này y đã sắp lụi tắt.
"Chết!"
Tô Dịch chém thẳng xuống, ánh đó gào thét bay về phía Tiểu Nhị đã mất khống chế.
A a a a !
Một tàn ảnh đột nhiên xuất hiện phía trước, Tiểu Nhị choáng váng, đó là … Mầm Mầm!
Gương mặt mập mạp của Mầm Mầm lộ rõ vẻ sợ hãi, thé nhưng nắm đấm nhỏ của nó đột nhiên hấp thu ánh sáng xung quanh, Thôn Quang Thiết Quyền!
"Không!" Tiểu Nhị rít lên như tan nát cõi lòng.
Thôn Quang Thiết Quyền trước mặt nhát chém Vi Quang với hồn trị hơn 200 điểm chẳng khác nào tờ giấy, không cản được một gia đã lập tức lụi tắt, tát cả ánh đao chìm vào thân thể Mầm Mầm.
Gương mặt béo tròn của Mầm Mầm căng tròn, hai mắt dầy sợ hãi, ánh áng chói mắt như châm xuyên qua làn da của nó, cảnh tượng yêu dị kinh người.
Đùng!
Tiếng nổ như sấm vang lên, Mầm Mầm biến mất trước mắt Tiểu Nhị, sức mạnh kinh khủng khiên snó không lưu lại tàn ảnh, bắn thẳng xuống đất như đạn pháo, chỉ để lại một lỗ sâu không thấy đáy.
Không. . .
Tiểu Nhị ngơ ngác nhìn vị trí vừa rồi của Mầm Mầm, như bị rút hồn, vô số cảnh tượng xa xôi mơ hồ hiện lên trước mắt y. . .
Võ hồn nhỏ bé thẫn thờ lơ lửng giữa ko trung, tiếng y y a a vang lên sau lưng Đường Thiên, một mầm hồn tướng nhảy nhót như loi choi chui ra, nhìn thấy y, lập tức sửng sốt.
Hai người ngơ ngác đối diện.
"Y. . ."
Ánh mắt Mầm Mầm lóe sáng, lục lọi trong người, lấy ra một viên đá ngôi sao, đưa tới trước mặt võ hồn nhỏ bé.
Võ hồn nhỏ bé ngây ngốc, lần đầu tiên trong lòng có sóng chấn động, y nhận lấy viên đá ngôi sao, cắn nhai răng rắc. Sau đó y móc ra một tấm thẻ hồn tướng, đưa cho Mầm Mầm, Mầm Mầm mặt mày hớn hở ăn tấm thẻ.
Mầm Mầm hưng phấn bắt đầu gõ trống.
Võ hồn hình người bỗng mơ hồ, y dần có suy nghĩ, xung quanh y hình thành một vòng sáng, không ngừng lưu chuyển. . .
Võ hồn hình người như nhận cảm hóa, y bắt đầu bay vòng quanh Mầm Mầm, càng bay càng nhanh.
Thật vui. . .
Đây là vui vẻ ư?
Võ hồn hình người không hiểu.
Mầm Mầm gãi dầu, sắc mặt khổ não dạy y xoắn ốc. . .
Mầm Mầm chơi với y. . .
Thật vui.
Mãi tới khi y chiếm cứ thân thể võ hồn nhỏ bé kia, tất cả mới thay đổi.
Mầm Mầm mỗi ngày đều chạy tới lấy lòng y, y y a a mãi khiến y bực tức không thôi, mỗi lần đều lôi đá nôi sao đưa ra trước mặt y rồi lại ê ê a a một hồi, chỉ khi nào mình chịu ăn đá ngôi sao sắc mặt nó mới vui vẻ lên.
Trong lòng mình luôn thấy phiền toái, chẳng qua bất đắc dĩ ăn đá ngôi sao để Mầm Mầm không làm phiền mình.
Sao mình lại đau khổ như vậy?
Nó chỉ là một mầm hồn tướng, không có giá trị gì, không có tác dụng gì? Linh hồn cao quý như mình ngày ngày đều phải ứng phó với một mầm hồn tướng, thật phiền toái. Tình hữu nghị với một mầm hồn tướng, thật nực cười!
Nhưng, vì sao mình lại đau khổ như vậy? Trước mắt y bỗng hiện lên gương mặt sợ hãi nhưng vẫn giơ nắm đấm đánh về ánh đao Vi Quang của Mầm Mầm, chắc chắn trong lòng nó đang rất sợ hãi. . .
Tiểu Nhị sắc mặt không cảm xúc nhìn Tô Dịch, y muốn giết kẻ này.
Cho dù có phải chết.
Đột nhiên y như phát giác ra điều gì đó, đột nhiên quay đầu, ánh mắt nhìn Đường Thiên sáng bừng.
A, ngươi cũng không cam lòng ư?
A, ngươi cũng có ý chí liều chết ư?
Tiểu Nhị quay sang hờ hững liếc mắt nhìn Tô Dịch, thân thể y đột nhiên biến mất giũa không trung.
Trong thế giới run rẩy nóng bỏng, tiếng tự hỏi của Đường Thiên vang vọng không thôi.
Ngươi đã quên rồi ư? Ngươi định lùi bước ư? Hèn nhát rồi à? Sa sút rồi ư? Định đầu hàng sao?
Không!
Tiếng gào thét điên cuồng nổ vang, khuấy động đáy lòng thiếu niên.
Ta không quên! Ta tuyệt đối không tối lui! Tuyệt đối không nhát gan! Tuyệt đối không sa sút!
Tuyệt! Đối! Không! Đầu! Hàng!
Gã dùng hết sức lực gằn từng chữ một cho bản thân nghe.
Đùng!
Thân thể gã như có thứ gì nổ tung.
Đùng đùng đùng!
Từng tiếng nổ không ngừng vang lên trong cơ thể gã, như tiếng bắp rang, thân thể gã run rẩy kịch liệt, mỗi tiếng nổ thân thể Đường Thiên lại nhổ ra một bọc nhỏ, như có thứ gì nổ tung trong người gã.
Tiếng nổ vang lên không dứt, thân thể Đường Thiên như luộc nước sôi không ngừng phình ra, không ngừng biến mất.
Tiểu Nhị xuất hiện trước mặt Đường Thiên, y chăm chú quan sát gã, sắc mặt phức tạp, nhỏ giọng nói: "Không ngờ ngươi đi được tới bước này, thật khiến người ta ngạc nhiên, chấp nhất của ngươi đối với thắng lợi đã đến mức này rồi ư? Cho dù trong tuyệt cảnh ngươi cũng không chịu từ bỏ?"
"Khóa đã bông lỏng rồi? Thật khiến người ta ngạc nhiên!"
"Đã vậy. . ."
Y nâng ngón tay, chỉ vào mi tâm Đường Thiên.
"Ta giúp ngươi một lần, vì Mầm Mầm!"
Đầu ngón tay Tiểu Nhị tỏa ra một tia sáng chói mắt, đi vào mi tâm Đường Thiên, thân thể Tiểu Nhị cũng ảm đạm, chìm vào cơ thể Đường Thiên, biến mất không còn tăm hơi.
Luồng sáng tiến vào mi tâm Đường Thiên, thân thể Đường Thiên đột nhiên yên tĩnh lại.
Tiếng nổ vốn vang lên không dứt bỗng biến mất không còn tăm hơi.
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 540: Song Tử Lô
Dịch: Darth Athox
Biên tập: monsoon
Nguồn: TTV
Toàn bộ bầu trời tối lại, không biết từ lúc nào mây đen đã kéo tới dày đặc. Mây đen không nhìn thấy cuối, đen kịt như mực, che phủ bầu trời.
Năng lượng tự do trong không khí đột nhiên yên tĩnh lại. Toàn bộ năng lượng loạn lưu khuấy động do chiến đấu vừa rồi đã biến mất không còn tăm hơi, cả trời đất đều yên tĩnh lại.
Hai bên đang chiến đấu cùng ngừng lại, gương mặt ai nấy đều lộ vẻ nghi ngờ. Thật quá yên tĩnh! Thứ yên tĩnh tầm thường này xuất hiện tại chiến trường quả thật quỷ dị khó tả. Trên chiến trường đáng lẽ phải là năng lượng loạn lưu hoành hành, khí ưu tàn phá bừa bãi, đột nhiên yên tĩnh như vậy, đột nhiên an lành thế này thật khiến người ta sởn cả tóc gáy.
Có chuyện bất thường!
Tại đây đều là Thánh giả, bọn họ cực kỳ mẫn cảm với biến hóa của năng lượng và khí thế. Thế giới đột nhiên yên tĩnh lại khiến những Thánh giả kinh nghiệm phong phu này nghi ngờ không thôi.
Thật giống như. . . Thật giống như một con quái vật đáng sợ đột nhiên xuất hiện tại chiến trường, uy thế kinh người khiến bầy thú cùng cấm khẩu.
Tô Dịch bị suy nghĩ của mình làm cho bật cười, năng lượng không phải dã thú, chúng đâu có sinh mệnh.
Con mắt hắn chăm chú quan sát Đường Thiên, điểm lạ của Đường Thiên cùng động tác của thức hồn cùng lọt vào mắt hắn, tuy không tin Đường Thiên có thể làm được trò gì, thế nhưng dị tượng đột ngột này khiến hắn cẩn thận đề phòng.
Không ai biết trong cư thể Đường Thiên còn ẩn giấu thứ gì?
Đột nhiên, Tô Dịch nhớ lại tình báo liên quan tới Đường Thiên, tới tận bay giờ lai lịch của Đường Thiên vẫn là một câu đố. Lai lịch của Đường Thiên chỉ có thể tra tới thành Tinh Phong, mẫu thân của gã đã qua đời, lai ịch không rõ, cha hắn là ai càng không người nào biết. Hơn nữa thiên phú Đường Thiên biểu lộ ra tại học viện An Đức cũng không có gì đặc biệt. So sánh ra, thiên phú đám người Amaury giờ bị Đường Thiên bỏ lại xa tít phía sau, lúc đó đều vượt xa gã.
Một thiếu niên bình thường như vậy nhưng giờ là cường hào một phương, chấp chưởng chòm Đại Hùng, ngay cả Võ Hội Quang Minh cũng cực kỳ kiêng kỵ. Tốc độ trưởng thành như vậy cho dù Tô Dịch tự xưng thiên phú hơn người, từ nhỏ đã được coi là thiên tài, cũng phải tự than không bằng.
Trên người gã chắc chắn có bí mật!
Tô Dịch tim đập mạnh, hắn đột nhiên ý thức được đây là một cơ hội tuyệt hảo. Trước đó hắn vẫn coi đây là một hoạt động phổ thông, thế nhưng lúc này hắn lại độ nhiên phát hiện có lẽ lần này mình sẽ có thu hoạch.
Phán đoán này khiến trong lòng hắn nóng rực lên.
Đường Thiên chậm rãi mở mắt.
Con ngươi Tô Dịch co rút lại, trong lòng run rẩy, con mắt người này có màu vàng!
Gã ta. . .
Tô Dịch ra sức sưu tầm lại những tin tức có liên quan tới con ngươi màu vàng trong đầu, hắn có chút ấn tượng, dường như đã từng đọc được ở đâu, thế nhưng lúc này có làm sao cũng không nhớ ra nổi. Có điều tuy không nhớ ra được xuất xứ của mắt vàng, thế nhưng trong lòng hắn vẫn có phán đoán.
Lai lịch Đường Thiên quả nhiên không đơn giản!
Tô Dịch vốn cẩn thận nhanh chóng chú ý thấy một chi tiết nhỏ, con ngươi màu vàng của Đường Thiên dường như không có tiêu cự.
Trong lòng hắn rung động, chẳng lẽ. . .
Tầm mắt Đường Thiên trắng xóa, gã như đặt mình tại trung tâm cơn bão, bên tai vang lên tiếng gào thét
"Ngươi đã quên rồi ư? Ngươi định lùi bước ư? Hèn nhát rồi à? Sa sút rồi ư? Định đầu hàng sao?"
Lặp đi lặp lại.
"Không!"
Đường Thiên tự nhủ.
Tiếng gào thét đột nhiên ngưng bặt, tầm mắt trắng xóa từ từ khôi phục, gã nhìn thấy Tô Dịch cụt tay cách đó không xa. Khóa huyết mạch trong cơ thể đã giải khai, cảm giác như dưới biển sâu vạn trượng, lại như hư không thâm thúy vô cùng, sức mạnh chảy khắp thân thể vô thanh vô tức, mỗi gợn sóng đều khiến tâm thần gã run rẩy.
Chúng từ khắp các bắp thịt gã, từ máu huyết của gã, từ xương cốt của gã thẩm thấu ra, dọc theo tứ chi, tụ tập nơi trái tim.
Huyết mạch bị khóa đã mở ư. . .
Năng lượng vốn yên tĩnh giữa thiên địa bỗng sinh động lạ thường.
Hí hí hí!
Năng lượng đầy trời hóa thành từng dòng chảy, lao về phía Đường Thiên. Không trung đâu đâu cũng có dòng chảy năng lượng, như mũi kiếm lướt qua mặt nước mang theo từng gợn sóng.
Đây là. . .
Tô Dịch càng chần chờ bất định, có thể khuấy động năng lượng lớn cỡ đó thể nào cũng có điểm bất phàm! Có điều, năng lượng tự do trong không khí muốn để Thánh giả trực tiếp dùng trong chiến đấu không phải đơn giản, tuyệt đối không phải Thánh giả đồng thau có thể thực hiện được.
Vị tí của Đường Thiên như trung tâm cơn bão, năng lượng đầy trời điên cuồng dâng tới thân thể gã.
Tô Dịch không thấy rõ thân hình đối phương, thế nhưng hắn có thể cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ nguy hiểm đang hình thành tại trung tâm cơn bão.
Gã này rốt cuộc có lai lịch gì?
Đường Thiên trong cơn bão ánh mắt yên tĩnh, thể chất năng lượng của gã cũng không cách nào ngăn cản cơn bão đang chen chúc ập tới. Từng luồng năng lượng dọc theo thân thể gã, tụ tập nơi trái tim.
Đường Thiên nhận ra từng luồng năng lượng bất đồng tràn vào cơ thể là dòng chảy xanh thẳm nho nhỏ, mà lực lượng dâng lên từ máu thịt gã lại là màu đỏ sậm như máu.
Vô số dây tơ xanh thẳm cùng vô số dây tơ đỏ sậm nhanh chóng tụ tập nơi trái tim Đường Thiên.
Trái tim Đường Thiên một nửa nhuộm xanh bởi năng lượng, một nửa lại đỏ sậm bởi sức mạnh huyết mạch. Dần dà, trái tim Đường Thiên hóa thành nửa xanh nửa hồng, nửa màu xanh càng óng ánh, nửa màu đỏ càng đỏ tươi như máu.
Song Tử Lô!
Ba chữ này như tia chớp xuất hiện trong đầu Đường Thiên, như trời sinh đã biết đến.
Chờ đã! Song Tử Lô… chòm Song Tử!
Đường Thiên ngây ngẩn, gã cũng có đủ loại suy đoán về huyết mạch trên cơ thể mình, thế nhưng chưa bao giờ móc nối huyết mạch trên cơ thể mình với chòm Song Tử. Với gã, đây là một chòm sao cực kỳ xa lạ.
Hóa ra tên khốn kiếp kia là người chòm Song Tử. . .
Gã đột nhiên phát hiện không biết từ lúc nào Tiểu Nhị thu nhỏ lại cuộn mình trong năng lượng lô màu xanh la, y đang ngủ say. Sắc mặt Tiểu Nhị tái nhợt khiến Đường Thiên lập tức khôi phục khỏi cảm giác mờ mịt, cảnh chiến đấu vừa rồi xuất hiện trong đầu gã.
Tiểu Nhị!
Mầm Mầm!
Mọi người!
Mình còn đang phải chiến đấu, chuyện chòm Song Tử không phải vấn đề giờ cần nghĩ.
Đường Thiên bất giác xiết chặt nắm tay. Tỏng cơ thể gã đang thai nghén hình thành Song Tử Lô. Năng Lượng Lô màu xanh thẳm cực kỳ yên tĩnh, còn nửa đỏ là Huyết Lô lại cực kỳ sinh động. Máu tươi toan thân gã đều trần vào Huyết Lô, không ngừng được cường hóa tỏng Huyết Lô, sau đó lại tản vào toàn thân.
Đường Thiên có thể cảm giác rõ ràng sức mạnh của mình đang từ từ tăng cường, gã có thể cảm nhận phạm vi tăng cường này.
Đột nhiên, Đường Thiên chú ý thấy Ma Quỷ Hỏa không biết từ lúc nào cũng bị hút vào trong Huyết Lô, sắc máu của Huyết Lô càng nồng đậm mãnh liệt.
Tô Dịch cảm nhận được khí tức ở trung tâm cơn bão càng lúc càng kinh khủng, như có một con quái vật đang sản sinh, khiến hắn cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt. Hắn biết không thể kéo dài thêm nữa.
Hắn cắn răng, thân hình đột nhiên biến mất.
Gần như cùng lúc, thân hình hắn lại xuất hiện bên rìa cơn bão, toàn thân bừng sáng như vầng thái dương, vung cánh tay trái, chém mạnh xuống!
Tô Dịch tấn công cực kỳ đột ngột, các Thánh giả xung quanh hoàn toàn không kịp phản ứng!
Tiếng kêu kinh ngạc vang lên khắp nơi, quang trảm ung dung phá tan cơ bão, chém mạnh về phía Đường Thiên.
Đường Thiên không hề phát giác, mắt thấy ánh đao mãnh liệt sắp chạm tới trán Đường Thiên, đột nhiên một tấm thuẫn bạc xuất hiện phía trước ánh đao.
Ầm!
Ánh đao mãnh liệt như sóng dữ va vào đá ngầm, ầm ầm bể tan, mảnh vỡ văng bốn phía.
Ngân Văn Trọng Thuẫn không hề nhúc nhích.
Con ngươi Tô Dịch mở rộng, hắn hầu như không tin nổi vào mắt mình, không thể nào. . .
Đòn Bá Vương Trảm Phong lúc trước, Đường Thiên phải dùng hết mọi sức lục mới miễn cưỡng đỡ nổi. Nưng vừa rồi. . . Vừa rồi Đường Thiên chỉ dùng một tay cầm thuẫn, thân thể chỉ lay nhẹ, không lui một bước.
Không thể nào. . .
Đặt Ngân Văn Trọng Thuẫn xuống, gương mặt Đường Thiên lọt vào tầm mắt Tô Dịch, hắn không khỏi sửng sốt, cặp mắt kia. . .
Con mắt vốn màu vàng lúc này lại hóa thành đỏ rực như lửa.
Đường Thiên chăm chú quan sát Tô Dịch, gã thấy vẻ nghi ngờ trong mắt hắn, gã nhếch miệng mỉm cười với Tô Dịch.
Ý chí của ta, dã tâm của ta, lời thề của ta.
Người yêu của ta, đồng bọn của ta, thế giới của ta.
Tất cả đều là lý do để ta chiến đấu, tất cả đều là lý do để ta không buông tay, chính là vì ta tham lam, là do ta bất trị như vậy!
Trong lòng gã như có một ngọn lửa bùng cháy, như cảm nhận được ngọn lửa này, sắc máu của Huyết Lô càng rực rỡ. Máu tươi chảy từ Huyết Lô ra như dung nham nóng bỏng khiến thân thể gã khỏi run rẩy.
Ta muốn chiến đấu! Ta phải thắng!
Sắc máu trong mắt Đường Thiên càng lúc càng dày đặc, dần hóa thành đỏ sậm, gã mang theo Ngân Văn Trọng Thuẫn, thân hể hơi cúi thấp, như dã thú khát máu.
Tô Dịch lập tức cảnh giác, thế nhưng đột nhiên tầm mắt hắn mất đi bóng dáng Đường Thiên.
Không tốt!
Tô Dịch biến sắc, không hề nghĩ ngợi, khởi động lồng năng lượng.
Một nắm đấm bao phủ bởi ngọn lửa đánh lên lồng năng lượng của hắn.
Ầm!
Một tiếng vang nhỏ trầm trầm, thân thể Tô Dịch run rẩy, mảnh vụn năng lượng như mưa bị gió thổi qua, như mộng như ảo, phản chiếu vẻ ngơ ngác trên gương mặt hắn.
Không thể nào. . . Ngọn lửa kia. . . Là Ma Quỷ Hỏa!
Uy Liêm!
Ma Quỷ Hỏa của Ma Quỷ Đỏ Uy Liêm!
Tô Dịch cảm giác như sắp phát điên, Phệ Hồn Diễm của Phệ Hồn Huyết Đoàn, Ma Quỷ Hỏa của Uy Liêm, mỗi loại sức mạnh mà Đường Thiên sử dụng đều khiến hắn cục kỳ kinh hãi. Bất cứ cái tên nào cũng là cấm kỵ trong Thánh Điện!
Nhưng lại xuất hiện trên cùng một người!
Tô Dịch đã từng gặp rất nhiều kẻ địch của Thánh Điện, thế nhưng không ai khiến hắn cảm thấy sợ hãi như Đường Thiên! Gã. . . Chắc chắn sẽ trở thành đại họa cho Võ Hội Quang Minh và Thánh Điện! Suy nghĩ không có lý do này như tia chớp rọi sáng đầu óc hắn!
Đột nhiên trước mắt hắn tối sầm, một tấm thuẫn bạc che phủ tầm nhìn của hắn, hoa văn tinh tế trên mặt thuẫn hiện rõ từng đường nét trong mắt hắn.
Nhanh quá!
Ầm!
Mặt thuẫn đập thẳng vào mặt hắn, sức mạnh khổng lồ khiến hai mắt hắn tối sầm, lập tức mất ý thức. Thân thể mất khống chế như sao chổi ầm ầm đập xuống mặt đất bùn.
Ầm, dưới đất dấy lên một đám bụi, xung quanh Tô Dịch che kín vết rạn nứt như mạng nhện.
Thắng lợi! Ta phải thắng!
Tuy Tiểu Nhị đang ngủ say trong Năng Lượng Lô, không thể sử dụng Thuần Di, thế hưng tốc độ của Đường Thiên không chậm hơn Thuần Di bao nhiêu.
Sức mạnh của gã o ngừng tăng cường, Ma Quỷ Hỏa đang truyền vào máu thịt gã.
Thân thể gã đang xảy ra biến hóa kinh người.
Đường Thiên không rảnh kiểm tra, lúc này trong đầu gã chỉ có chiến đấu!
Lúc này Đường Thiên dã nem sạch những câu hỏi ra sau đầu, hai mắt gã đỏ ngầu, như một con trâu đực nổi điên, lao thẳng về phía mỗi kẻ địch mà gã nhìn thấy.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của acquyden