Nữ nhân thần bí liền vội vươn tay, bụm lấy đôi vú trước ngực của mình, hai mắt đỏ bừng, vô cùng ủy khuất mắng to một tiếng.
Mắng xong, thân thể nữ nhân thần bí xoay chuyển, vô cùng bi phẫn chạy xa.
Ở nữ nhân thần bí quay người, một giọt nước mắt giống như đậu nành, rất là thanh tịnh, trong suốt, từ trong mắt của nàng bay ra.
Ba!
Tay phải cầm lấy miếng vải đen từ trên người nữ nhân thần bí xé rách xuống, Trần Thanh Đế đứng nguyên tại chỗ, mắt thấy giọt lệ châu kia bay tới, lại không có né tránh, đánh vào trên mặt của hắn.
Bên trong nước mắt, tràn đầy ủy khuất cùng oán niệm.
- Chính mình không mang áo ngực đi ra ngoài, bị trảo rách quần áo, ngươi ủy khuất cái gì? Khóc cái rắm?
Trần Thanh Đế đưa thay sờ sờ nước mắt trên mặt, hít sâu một hơi, tán thưởng không thôi:
- Bất quá, xúc cảm thật sự là không tệ, thật lớn, thật trắng, rất đàn hồi, đẹp mê người!
Nữ nhân thần bí sắp biến mất trong đêm tối, nghe được Trần Thanh Đế tán thưởng, một cái lảo đảo, suýt nữa một đầu ngã xuống đất.
- Trần Thanh Đế! Trần Thanh Đế! Ta... ta quyết sẽ không bỏ qua ngươi, quyết sẽ không bỏ qua ngươi!
Nữ nhân thần bí nghiến răng nghiến lợi, nước mắt rơi như mưa, bị tức đến phát run, rất nhanh biến mất trong đêm tối.
Mà Trần Thanh Đế thì là đứng nguyên tại chỗ, nhìn xem miếng vải đen trong tay, cũng không có tiếp tục truy kích.
Đã xé quần áo trước ngực người ta, làm cho người ta là một nữ nhân, quyết đoán lộ hàng, Trần đại thiếu thật đúng là không có ý tứ tiếp tục đuổi nữa.
Bởi vì cái gọi là, đến chỗ nên tạm tha người!
Ta làm cũng không đúng lắm.
- Đi ra ngoài không mang áo ngực, thật đúng là đủ phóng khoáng, đủ cởi mở, không thể không bội phục a.
Trần Thanh Đế vung tay lên, vải rách trong tay theo gió bay đi, nhíu mày.
- Bất quá, càng đáng giá bội phục chính là, dưới loại tình huống này, nàng vẫn không có lộ ra sơ hở gì.
Phải biết rằng, một người ngụy trang thanh âm của mình, khi gặp được chuyện bất ngờ. Không tự chủ được phát ra tiếng kêu sợ hãi, đây chính là rất dễ dàng bạo lộ thanh âm vốn có của mình.
Tuy nữ nhân thần bí kêu sợ hãi, thanh âm có chỗ cải biến, biến hóa cũng rất lớn. Nhưng bởi vì quá mức bén nhọn, nên Trần Thanh Đế không có nghe được.
Thanh âm sợ hãi, cũng chưa quen thuộc.
Hơn nữa, Trần Thanh Đế tinh tường biết rõ, cho dù là phát ra tiếng kêu sợ hãi, cũng không nhất định chính là thanh âm vốn có của nữ nhân thần bí kia.
Thân phận chân thật của nữ nhân thần bí, đối với Trần Thanh Đế mà nói, vẫn là một bí ẩn.
Lặng yên trở lại biệt thự, Trần Thanh Đế cũng không có nghỉ ngơi, mà là móc ra Nguyên ngọc ẩn chứa linh khí, bố trí Tụ Linh tiểu trận, bắt đầu tu luyện.
Nguyên ngọc ẩn chứa linh khí, Trần đại thiếu là ở nhà kho bí mật của Lữ gia lấy tới không ít.
- Tu Chân giả sau lưng Lữ gia, không biết tu vi như thế nào.
Trần Thanh Đế ngồi ở trên giường, hít sâu một hơi, thầm nghĩ:
- Có tài lực của Lữ gia ủng hộ, trắng trợn mua sắm Nguyên ngọc, hơn nữa, xem bộ dáng nhà kho bí mật dưới mặt đất, đã tồn tại mấy năm rồi.
- Ở dưới Lữ gia ủng hộ, Tu Chân giả sau lưng Lữ gia, trong mấy năm nay, có lẽ không có thiếu Nguyên ngọc.
Trần Thanh Đế nhịn không được âm thầm suy đoán:
- Dù là bắt đầu tu luyện, ở bên trong mấy năm này, tu vi của Tu Chân giả sau lưng Lữ gia kia, cũng có thể tăng lên không ít.
- Rất có thể, đã đột phá đến Trúc Cơ kỳ.
Trần Thanh Đế nhíu mày:
- Cho dù không phải Trúc Cơ kỳ, ít nhất cũng là Luyện Khí tầng mười đỉnh phong.
Trúc Cơ kỳ cùng Luyện Khí tầng mười đỉnh phong, chỉ có một đường chênh lệch, nhưng thực lực sai biệt, lại phi thường lớn. Hơn nữa, cũng rất khó có thể đột phá.
Phải biết rằng, muốn thành công Trúc Cơ, cho dù là Trần Thanh Đế ờ Tu Chân giới kiếp trước, cũng rất khó tìm Trúc Cơ Đan.
Dưới tình huống không có Trúc Cơ Đan, muốn thành công Trúc Cơ, cái kia không thể nghi ngờ là cực kỳ khó khăn. Trừ phi thiên phú bản thân cực kỳ cường hãn, hoặc là có vận khí *** chó, không cẩn thận Trúc Cơ.
Trần Thanh Đế ở kiếp trước, trọn vẹn phục dụng chín khỏa Trúc Cơ Đan, mới thành công Trúc Cơ.
Sau khi thành công Trúc Cơ, cái kia mới xem như Tu Chân giả chính thức.
Trên địa cầu, Trần Thanh Đế cũng không biết, phải chăng có chỗ nào, có linh thảo tồn tại, phải chăng có người có thể luyện chế ra Trúc Cơ Đan.
Những chuyện này, đều là không biết.
Nhưng mà có một điểm, Trần đại thiếu có thể khẳng định, cái kia chính là, trên địa cầu khẳng định còn có Tu Chân giả khác. Thậm chí là, môn phái tu chân như Tu Chân giới kiếp trước.
Đã có Tu Chân giả khác, thậm chí là môn phái tu chân, nói không chừng có địa phương người bình thường không biết, không cách nào tiến vào.
Tại đó, có lẽ sẽ có linh thảo tồn tại.
Ai cũng không dám cam đoan, ở trên địa cầu, không có một ít khu vực cùng Tu Chân giới không sai biệt lắm.
- Bất kể như thế nào, tăng tu vi lên mới là vương đạo.
Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, thầm nghĩ:
- Chỉ cần tu vi đầy đủ cao, có được đủ thực lực, vô luận là Tu Chân giả, Dị Năng giả, vẫn là cao thủ khác, cũng không đủ sợ hãi.
- Hiện tại Lữ gia đột nhiên trắng trợn mua sắm Nguyên ngọc, rất hiển nhiên, Tu Chân giả sau lưng Lữ gia, Nguyên ngọc ẩn chứa linh khí trong tay, có lẽ sắp tiêu hao hết rồi.
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, thầm nghĩ:
- Phải nhanh tăng tu vi lên mới được.
Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế không hề do dự, vận hành Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, nghịch tu công pháp, quyết đoán lựa chọn nghịch tu.
Hiện tại Trần Thanh Đế thuận tu tu vi là Luyện Khí tầng bảy, tu vi nghịch tu là Luyện Khí tầng sáu trung kỳ, so với thuận tu thì thấp hơn một tí.
Trần đại thiếu ý định đem tu vi Càn Khôn Tạo Hóa Quyết nghịch tu, tăng lên cân bằng.
Oanh!
Hai giờ sau, Trần Thanh Đế cảm thấy chấn động toàn thân, trên mặt lộ ra dáng tươi cười nhàn nhạt, cảm khái không thôi:
- Nghịch tu thành ma, tốc độ tăng tu vi lên, là nghịch thiên.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Gần kề chỉ là hai giờ thời gian, Trần Thanh Đế liền đem tu vi nghịch tu, tăng lên tới Luyện Khí tầng bảy, cân bằng với tu vi thuận tu rồi.
Kế tiếp, Trần Thanh Đế cũng không có tiếp tục tu luyện, mà là trọn vẹn hao tốn nửa giờ thời gian, cẩn thận củng cố tu vi nghịch tu.
Nghịch tu thành ma!
Trần đại thiếu không thể không cẩn thận.
Mặc dù nói, Trần Thanh Đế là vừa chính vừa tà, vốn là ở giữa Thần Ma. Nhưng mà, không đến bị bất đắc dĩ, Trần đại thiếu vẫn là không muốn rơi vào ma đạo.
Trần Thanh Đế củng cố tu vi, cũng dùng hơn 10 phút thời gian liền giải quyết. Thời gian khác, đều xem xét hắn phải chăng bị nghịch tu Càn Khôn Tạo Hóa Quyết ảnh hưởng.
Kết quả, lại để cho Trần Thanh Đế nhẹ nhàng thở ra.
Đánh rắm cũng không có.
Hết thảy bình thường!
- Thu!
Trần Thanh Đế vung tay lên, đem tất cả Nguyên ngọc bố trí Tụ Linh tiểu trận, thu vào bên trong Đỉnh Càn Khôn, tắm rửa một cái, liền rời khỏi biệt thự.
Hiện tại đã hơn năm giờ, Trần đại thiếu là phải đi xem Đoạn Thiên một chút.
- Anh cưỡng ép xóa bỏ trí nhớ, không còn có ký ức về em; những kỷ niệm về em, đều bị anh giấu ở đáy lòng...
- Em muốn làm ký ức của anh trở lại, nhớ lại kỷ niệm về em...
Ly khai biệt thự, đi vào khu náo nhiệt. Trần Thanh Đế đã nghe được, bốn phía đều phát bài hát Xóa bỏ trí nhớ mà Bùi Ngữ Yên sáng tác cho hắn.
Cái này lại để cho Trần Thanh Đế lắc đầu không thôi.
Sáng sớm mới hơn năm giờ, vừa rời giường liền nghe Bùi Ngữ Yên ca, thật sự là đủ nhức cả trứng.
Bất quá, chỉ là từ điểm này cũng có thể thấy được, lực ảnh hưởng của Bùi Ngữ Yên là ngưu bức cỡ nào, uy vũ cỡ nào.
Đương nhiên, ca khúc mới Xóa bỏ trí nhớ của Bùi Ngữ Yên, cũng hot lên rồi!
Hơn 10 phút sau, ở Trần Thanh Đế rất nhanh điều khiển xe, đi tới trang viên của Đoạn Phàm, dừng lại nơi hẻo lánh cách đó không xa.
Lập tức. Trần Thanh Đế từ trên xe lấy ra một cái túi lớn, kia là một ít thảo dược bên trong Càn Khôn Đỉnh đã phối chế tốt, xuống xe.
Trần Thanh Đế không làm kinh động bất luận người nào trong trang viên. Thân thể khẽ động, lặng yên tiềm nhập trong trang viên.
Trong hai tròng mắt của Đoạn Phàm tràn đầy tơ máu, xem xét đã biết rõ một đêm không ngủ. Phát hiện trong phòng đột nhiên nhiều ra một người, rất nhanh từ trên mặt đất bắn lên.
- Sư phụ!
Nhìn thấy người đến là Trần Thanh Đế. Trong tay còn cầm cái túi tản ra mùi thảo dược, Đoạn Phàm hưng phấn kêu lên, trên mặt tràn đầy vẻ kích động.
Sư phụ của Đoạn Phàm hắn, đã đến.
Không chỉ đã đến, còn mang theo thảo dược đến.
Chẳng lẽ là vì trị liệu cho ba của hắn, Đoạn Thiên sao?
Sư phụ chỉ là nghe miêu tả, đã biết phương pháp trị liệu sao?
Đối với một bệnh nhân mà nói, sợ không bác sĩ kê đơn thuốc cho hắn, mà là sợ, bác sĩ ngay cả thuốc cũng không kê, không biết kê đơn như thế nào.
Kê đơn, bất kể kết quả như thế nào, nhưng, cuối cùng đều là hi vọng.
Ngay cả đơn thuốc cũng không kê, cái kia cũng chỉ có chờ chết.
Không có thuốc nào cứu được!
- Một đêm không ngủ hả?
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Nếu như ngươi tiếp tục như vậy nữa, chính ngươi cũng sẽ suy sụp.
Đoạn Phàm chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi, tuy là ông cụ non, nhưng cuối cùng cũng là thời điểm phát triển, mỗi ngày thức đêm đối với thân thể, tác hại sẽ rất lớn.
- Đã biết, sư phụ.
Đoạn Phàm nhẹ gật đầu, nói ra.
- Ân, những thảo dược này là ta phối chế cho ngươi.
Trần Thanh Đế đem cái túi trong tay, bỏ vào trên mặt bàn, rất nhanh lấy ra một bao thảo dược.
- Cái này... Đây là phối chế cho ta?
Đoạn Phàm trừng lớn hai mắt, trên mặt hiện lên một tia thất vọng.
Ngay từ đầu, Đoạn Phàm là cho rằng, những thảo dược này là Trần Thanh Đế kê cho ba của hắn, Đoạn Thiên. Ai biết, sự thật lại không phải như thế.
Đoạn Phàm có thể không thất vọng sao?
- Sau khi ngươi luyện tập xong, bỏ thảo dược vào trong bồn tắm, sau đó ngâm mình.
Trần Thanh Đế chỉ vào thảo dược trên mặt bàn, nói ra:
- Thời điểm bắt đầu ngâm, sẽ rất thống khổ, kiên trì đi qua, hấp thu dược lực, ngươi sẽ có thu hoạch không tưởng được.
- Cảm ơn sư phụ.
Đoạn Phàm nhẹ nhàng nói.
- Ngươi cũng không cần quá thất vọng, chờ ta xem tình huống của ba ngươi, lại nghĩ biện pháp.
Trần Thanh Đế vỗ vỗ bả vai Đoạn Phàm, nói ra:
- Chỉ cần tình huống không phải quá không xong, vẫn có hi vọng.
Nghe được Trần Thanh Đế nói, Đoạn Phàm lập tức cảm thấy hai mắt tỏa sáng.
Đoạn Phàm cũng không biết là vì cái gì, vậy mà phi thường tin tưởng Trần Thanh Đế, tin tưởng Trần Thanh Đế nhất định có thể trị liệu tốt ba của hắn.
Hết cách rồi, Trần Thanh Đế biểu hiện ra ngoài thực lực khủng bố, thần kỹ đua xe nghịch thiên, đều khiến Đoạn Phàm tràn đầy tự tin.
Có lẽ... có lẽ, Trần Thanh Đế ở Trung y, cũng nghịch thiên thì sao?
- Sư phụ, đã đến giờ rồi.
Đoạn Phàm hít sâu một hơi, mở mật thất ra:
- Sư phụ, chúng ta đi vào thôi.
- Ân!
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, đi theo Đoạn Phàm vào trong mật thất.
...
Cùng lúc đó, bên trong một khách sạn cao cấp, Phó Dịch đồng dạng một đêm không ngủ, mặt âm trầm, toàn thân tràn ngập sát khí khổng lồ.
Ngồi ở đối diện Phó Dịch, rõ ràng là Thanh Bang Đao vương.
Đao vương không có bất kỳ cảm tình nói:
- Ngươi vội vã gặp ta như vậy, có chuyện gì?
- Đêm qua ta tự tay giết con của mình, ngươi nên biết.
Nhìn thấy Đao vương gật đầu, trong con ngươi Phó Dịch lóe ra hàn mang, trầm giọng nói ra:
- Lúc nào động thủ?
- Vừa lấy được thông tri, ngày mai có thể động thủ.
Trong hai mắt của Đao vương, lóe ra tinh mang, hạ giọng nói:
- Bước đầu tiên, đem tin tức Đoạn Thiên gặp chuyện không may tản ra.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
- Phát tán tin tức Đoạn Thiên gặp chuyện không may ra?
Phó Dịch chấn động tinh thần, trong con ngươi tràn đầy tàn nhẫn:
- Tin tức Đoạn Thiên gặp chuyện không may, một khi truyền ra, ta mượn cơ hội tiến hành âm thầm thao tác, chút ít phái trung tâm của Đoạn Thiên Môn kia, ta cũng có thể đào tới một ít.
Vô luận là bang phái, tổ chức gì, quan hệ bên trong đều rất khó nhất trí. Nhất là Đoạn Thiên nửa năm qua không có xuất hiện, bên trong Đoạn Thiên Môn đã bắt đầu lục đục rồi.
Đoạn Thiên Môn chia làm hai phái.
Phái trung tâm, không chỉ có trung tâm với Đoạn Thiên, đồng dạng cũng trung tâm với Đoạn Phàm. Một khác phái, cái kia chính là phái trung lập dùng Phó Dịch cầm đầu.
Ngoại trừ Phó Dịch ra, những người khác đầu đang trông xem thế nào, cho dù là Phó Dịch cũng không có tỏ thái độ gì, chỉ là âm thầm cùng Thanh Bang cấu kết chung một chỗ.
Một khi tin tức Đoạn Thiên gặp chuyện không may truyền đi, những người phái trung lập kia, tất nhiên sẽ dùng Phó Dịch như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Dù sao, uy vọng của Phó Dịch ở trong Đoạn Thiên Môn, là phi thường cao.
Phái trung lập, Phó Dịch đã coi là thế lực dưới cờ của mình.
Thông qua một ít thủ đoạn, Phó Dịch cũng có thể đem một ít người không quá trung thành, kéo đến bên trong trận doanh của hắn.
Đương nhiên, vô luận là phái trung tâm, hay là phái trung lập, bọn hắn đều có được trung thành tuyệt đối, nhưng phần trung thành này, chỉ cực hạn ở trên người Đoạn Thiên.
Đoạn Phàm?
Đứng sang bên cạnh.
Nếu như không phải biết rõ, Đoạn Thiên đã xảy ra chuyện, Thanh Bang chủ động tìm tới đến, Phó Dịch cũng quyết không chọn phản bội.
Phó Dịch hắn, cũng là trung tâm với Đoạn Thiên.
Đáng tiếc, Đoạn Thiên đã xảy ra chuyện.
Lại để cho Phó Dịch cùng một ít nguyên lão, nghe theo mệnh lệnh của Đoạn Phàm, cái kia quyết là không thể nào. Cho nên, Phó Dịch đồng ý hợp tác cùng Thanh Bang.
Ở bên trong Đoạn Thiên Môn, có không ít người dùng Phó Dịch như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, nhưng, cái này cũng là bởi vì Đoạn Thiên một mực không có xuất hiện.
Một khi ngày nào đó Đoạn Thiên xuất hiện, Phó Dịch liền trở thành quan can tư lệnh.
Không có Đoạn Thiên, người phái trung lập không muốn nghe theo mệnh lệnh của Đoạn Phàm, tạo phản cũng không phải là không được. Chỉ cần Đoạn Thiên còn đó, Đoạn Thiên Môn sẽ phòng thủ kiên cố.
Đoạn Thiên, là hồn phách của Đoạn Thiên Môn.
Tất cả mọi người dùng Đoạn Thiên làm trung tâm, trung thành chính là Đoạn Thiên, mà không phải Phó Dịch hắn, cho dù là những người phái trung lập dùng hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Đối với một điểm này, Phó Dịch cũng rất tinh tường.
- Sau khi tin tức tản ra ngoài, ngươi phụ trách lôi kéo người Đoạn Thiên Môn. Đương nhiên, bắt đầu sẽ không quá thuận lợi.
Đao vương thản nhiên nói:
- Dù sao, nửa năm qua đồn đãi có quan hệ tới Đoạn Thiên rất nhiều, cho dù Đoạn Thiên thật sự đã xảy ra chuyện, ở trong thời gian ngắn, người khác cũng sẽ không quá tin tưởng.
- Ba ngày sau, Thanh Bang chúng ta sẽ lẻn tới một ít thành viên. Đến lúc đó, những người kia sẽ nghe theo ngươi điều khiển.
Trong con ngươi của Đao vương, hàn mang bắn ra bốn phía:
- Khi nhân viên đến đông đủ, ngươi cần phải làm, là dẫn đầu phản loạn.
- Ngươi tạo phản rồi, Đoạn Thiên lại không có xuất hiện.
Đao vương lành lạnh nói ra:
- Đến lúc kia, phàm là người sáng suốt, đều sẽ biết, Đoạn Thiên thật sự đã xảy ra chuyện.
- Ân, phải thông qua hành động, để chứng minh hết thảy.
Phó Dịch nhẹ gật đầu, nói ra:
- Ba ngày sau, ta lại để cho tất cả mọi người biết rõ, Đoạn Thiên Môn, đã không có Đoạn Thiên.
- Đoạn Thiên Môn đã không có Đoạn Thiên, tất nhiên sẽ biến thành chia rẽ, thế lực khắp nơi cũng sẽ biết tiến hành xơi tái.
Phó Dịch sát khí xông mạnh, lạnh giọng nói ra:
- Chúng ta ngày sau làm việc, sẽ càng thêm dễ dàng.
- Ha ha, đến lúc đó, Đoạn Thiên Môn chính là của Phó Dịch ngươi.
Đao vương âm trầm nở nụ cười, nói ra:
- Khi ngươi đã trở thành Long đầu của Đoạn Thiên Môn, thù gì không thể báo? Con trai chết rồi, có thể sinh đứa khác.
Nói xong, Đao vương đứng lên, đã đi ra khỏi phòng VIP.
Nhìn thấy Đao vương ly khai, Phó Dịch khẽ hừ một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ băng lãnh, phẫn nộ trước kia cũng quét sạch, cầm lấy một chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
- Phái người Thanh Bang tới giúp ta? Là giúp ta, hay là giám thị ta?
Phó Dịch nhìn chén rượu trong tay, cười lạnh không thôi:
- Muốn biến ta làm vũ khí sử dụng, thăm dò thế lực Đoạn Thiên Môn, thực cho rằng ta sẽ ngu như vậy, nhìn không ra?
- Chỉ cần ta để cho tất cả mọi người biết rõ, Đoạn Thiên thật sự đã xảy ra chuyện là được. Về phần sinh tử của thành viên Thanh Bang các ngươi, cái kia không phải ta quan tâm.
Phó Dịch rót một chén rượu, uống một hơi cạn sạch:
- Khi ta chưởng quản Đoạn Thiên Môn, Thanh Bang các ngươi cũng là cừu nhân của ta.
Làm chó?
Phó Dịch cho tới bây giờ không có nghĩ qua, cho dù là chó của Đoạn Thiên, hắn cũng sẽ không đi làm, huống chi là chó của Thanh Bang?
Người Thanh Bang là lợi dụng Phó Dịch, Phó Dịch hắn không phải là không lợi dụng Thanh Bang?
Là bị lợi dụng, hay là lợi dụng.
Đến cuối cùng, ai là người thắng, hết thảy đều phải dựa vào bản lãnh của mình, bằng thủ đoạn của mình rồi.
- Tin tức phải tản, tạo phản, cũng phải tạo phản.
Phó Dịch nhíu mày, trên mặt tràn đầy dáng tươi cười âm lãnh:
- Dẫn đầu tạo phản, không phải ta, ta là phái trung lập, là bảo vệ Đoạn Thiên Môn.
Phó Dịch không ngốc, hắn tinh tường biết rõ, một khi hắn dẫn đầu tạo phản, hắn cũng sẽ bị đổ lên nơi đầu sóng ngọn gió, vị trí nghìn người chỉ trích.
Cái này hiển nhiên không phải Phó Dịch hắn muốn thấy.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Thông qua tạo phản để nghiệm chứng, Đoạn Thiên thật sự đã xảy ra chuyện, vì sao Phó Dịch hắn phải đích thân ra tay?
Đạo lý súng bắn chim đầu đàn, Phó Dịch vẫn là hiểu đấy.
Phó Dịch không chỉ không làm chim đầu đàn, hắn còn muốn trở thành phái trung lập, che chở Đoạn Thiên Môn tồn tại, liều hết toàn lực, diệt sát người tạo phản.
Đương nhiên, những điều này chỉ là giả dối, là thủ đoạn lôi kéo, tăng lên địa vị cùng uy vọng của mình.
- Nuôi binh ngàn ngày, dùng binh nhất thời, nuôi ngươi lâu như vậy, rốt cục có thể phái ra công dụng rồi.
Phó Dịch ném ly rượu trong tay xuống đất, quay người đi ra phòng VIP.
...
Trong mật thất, Trần Thanh Đế đi theo Đoạn Phàm vào, gặp được Đoạn Thiên bị xích sắt khóa lại, tóc tai bù xù.
Chứng kiến bộ dáng của Đoạn Thiên, Trần Thanh Đế nhịn không được hít sâu một hơi. Lão Đại Đoạn Thiên Môn, Đoạn Thiên, vậy mà biến thành bộ dáng này.
Không phải tận mắt nhìn đến, ai cũng sẽ không tin tưởng.
Đồng dạng, hai mắt của Trần Thanh Đế híp lại thành một đầu thẳng tắp, tập trung vào Đoạn Thiên.
Trước khi tới gặp Đoạn Thiên, đối với Đoạn Thiên, trong nội tâm Trần Thanh Đế hắn đã có một suy đoán.
Hiện tại xác nhận.
- Ta nhìn ngươi rất quen thuộc.
Ánh mắt của Đoạn Thiên, đã rơi vào trên người Trần Thanh Đế, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế, cau mày, như là hồi tưởng cái gì.
- Cha, đây là sư phụ mà con đã nói với cha.
Đoạn Phàm hít sâu một hơi, thấp giọng kêu lên:
- Người nói có hi vọng trị liệu tốt cho cha.
- Sư phụ?
Hai con ngươi của Đoạn Thiên híp lại thành một đầu thẳng tắp, nhìn Trần Thanh Đế nói ra:
- Ngươi cùng Trần Thanh Đế trước kia ta đã thấy rất không giống, biến hóa cực lớn.
- Ngươi cũng thế, ta đã không nhận ra ngươi rồi.
Trần Thanh Đế nhún vai, ở trong trí nhớ của hắn, hoàn toàn chính xác là từng có tiếp xúc với Đoạn Thiên.
Bất quá, Đoạn Thiên lại xem thường Trần đại thiếu kia, có thể nói là phi thường kỳ thị, chẳng thèm ngó tới.
- A... Sư phụ, cha, các ngươi...
Đoạn Phàm trừng lớn hai mắt, mặt mũi tràn đầy không dám tin tưởng nói:
- Các ngươi vậy mà... vậy mà nhận thức?
Đoạn Phàm mất trật tự rồi.
- Xem ra, Đoạn Phàm cũng không biết thân phận của ngươi.
Đoạn Thiên không để ý đến Đoạn Phàm, y nguyên gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế, nói ra:
- Nói cho ta biết, mục đích của ngươi.
- Ngươi cho rằng, ta có thể có mục đích gì? Lại sẽ có mục đích gì?
Đoạn Thiên Môn, chiếm cứ nửa giang sơn của thế lực ngầm, thế lực cường hãn. Nhưng mà, có thể so sánh với bối cảnh của Trần Thanh Đế sao?
Trần Thanh Đế muốn tiêu diệt Đoạn Thiên Môn, còn không phải chuyện đùa sao?
Ngươi là một thế lực hắc đạo, đối kháng cùng Trần gia đứng đầu Quân đội, đây không phải là muốn chết sao?
- Ha ha...
Đoạn Thiên ngửa đầu cười ha hả, vẻ mặt tự giễu nói:
- Ngươi nói không sai, dùng thân phận của ngươi, lại có thể có mục đích gì?
Đoạn Thiên đương nhiên cũng tinh tường biết rõ, dùng bối cảnh của Trần Thanh Đế, đối với một bang phái hắc đạo, có thể có mục đích gì đáng nói? Cho dù nuốt trọn Đoạn Thiên Môn, lại được cái gì?
Đoạn Phàm ở một bên, trợn tròn mắt, thật sự là nghe không hiểu Đoạn Thiên cùng Trần Thanh Đế đang nói cái gì.
Bất quá, có một điểm, Đoạn Phàm có thể khẳng định, cái kia chính là, cha hắn không chỉ có nhận thức Trần Thanh Đế, còn biết rõ bối cảnh của Trần Thanh Đế.
Bối cảnh của Trần Thanh Đế rất lợi hại, lợi hại đến trình độ căn bản là không đem Đoạn Thiên Môn để vào mắt.
Ở trên người Đoạn Thiên Môn, căn bản là kiếm không đến chỗ tốt gì. Đoạn Thiên Môn đối với Trần Thanh Đế mà nói, căn bản không có giá trị lợi dụng.
Lần này, Đoạn Phàm chấn kinh rồi.
Trần Thanh Đế rốt cuộc là bối cảnh gì, vậy mà sẽ khủng bố như thế?
Trần gia Trần đại thiếu?
Hoàn toàn chính xác là có thực lực này, bất quá, Đoạn Phàm căn bản là không có hướng tới phương diện kia.
Trần đại thiếu có thể có phần năng lực này như Trần Thanh Đế?
Mặc dù không có bái kiến qua Trần đại thiếu, cũng không biết Trần đại thiếu tên gọi là gì, nhưng mà, Đoạn Phàm lại nghe nói qua rất nhiều đồn đãi về Trần đại thiếu.
Người Đoạn Phàm xem thường nhất, là con trai Phó Dịch, Phó Tân Hãn, tiếp theo, kia chính là Trần gia Trần đại thiếu rồi.
Cái này cũng khiến cho Đoạn Phàm cũng nhịn không được muốn đi giẫm Trần đại thiếu.
Bất quá, bối cảnh của Trần đại thiếu quá lợi hại, căn bản không phải là Đoạn Phàm hắn có thể giẫm, cho nên, Đoạn Phàm cũng chỉ là ngẫm lại mà thôi.
Mà ngay cả điều tra Trần đại thiếu tên gì, Đoạn Phàm hắn cũng không có bất kỳ hứng thú.
- Đoạn Phàm có sư phụ như ngươi, ta cũng yên lòng rồi.
Trên mặt Đoạn Thiên, cũng không có bất kỳ biến hóa, hắn căn bản cũng không tin, Trần Thanh Đế có thể trị liệu tốt hắn.
Tình huống của hắn, căn bản không phải là y thuật tầm thường có thể trị liệu.
- Phải xem tình huống ngươi phát tác, phải chăng đã đến tình trạng không cách nào cứu chữa hay không.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Ngươi trúng là... Thi độc!
- Ngươi... làm sao ngươi biết, ta trúng Thi độc?
Sự tình Đoạn Thiên trúng Thi độc, hắn căn bản không có nói cho bất luận kẻ nào, cho dù là Đoạn Phàm cũng không biết.
Đoạn Thiên quyết đoán chấn kinh rồi.
- Ngươi có thể kiên trì hơn nửa năm, mỗi sáng sớm còn có một lát thanh tỉnh, cái này cùng tu vi bản thân của ngươi, có quan hệ lớn lao.
Trần Thanh Đế cũng không trả lời vấn đề của Đoạn Thiên, tiếp tục nói:
- Ngươi không cách nào khu trừ Thi độc trong cơ thể, cùng tu vi của ngươi có quan hệ.
- Tu vi của ngươi, cùng người hạ Thi độc, có lẽ không sai biệt nhiều. Nhưng mà, vẫn là không đủ.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra:
- Căn cứ khí tức trên ngươi phán đoán, người ra tay hại ngươi, có lẽ cùng ngươi có quan hệ lớn lao a?
- Nguyên lai ngươi đã đoán được thân phận của ta, ngươi cũng là một loại người như ta a.
Con ngươi của Đoạn Thiên, bắt đầu biến sắc, chuyển biến thành huyết sắc, gian nan nói:
- Người hại ta, là sư đệ của ta...
Trải qua Đoạn Phàm tự thuật, Trần Thanh Đế cũng đã biết rõ, lúc Đoạn Thiên phát tác, đủ loại biến hóa, là bệnh trạng trúng Thi độc.
Giống như là cương thi trong phim ảnh?
Không phải giống!
Căn bản chính là như vậy.
Bất quá, Trần Thanh Đế lại không có nói cho Đoạn Phàm.
Còn một điều nữa là, Trần Thanh Đế biết được Đoạn Thiên trúng Thi độc nửa năm trước, thì có một cái suy đoán.
Đoạn Thiên, là một Tu Chân giả!
Nếu như chỉ là một người bình thường trúng Thi độc, không có khả năng kiên trì nửa năm, đã sớm biến thành cương thi chính thức rồi, cũng không có thời điểm thanh tỉnh.
Hơn nữa, Đoạn Thiên hắn cũng tinh tường biết rõ, mình trúng Thi độc, nếu không, sẽ không kịp thời khóa mình lại như thế.
Sau khi phỏng đoán ra Đoạn Thiên là Tu Chân giả, Trần Thanh Đế đối với hắn là một người không có bất kỳ nội tình, từ sơn thôn đi ra, bằng vào liều mình mà chiếm cứ nửa giang sơn thế lực ngầm, cũng bình thường trở lại.
Tu Chân giả lăn lộn hắc đạo, cái kia còn không dễ dàng sao?
Dưới tình huống bình thường, coi như là thống nhất thế lực ngầm của cả tòa thành thị này, Trần Thanh Đế cũng sẽ không cảm thấy có cái gì đáng được kinh ngạc.
Đương nhiên, Trần Thanh Đế cũng tinh tường biết rõ, Đoạn Thiên là sau khi lăn lộn hắc đạo, mới dưới cơ duyên xảo hợp, trở thành Tu Chân giả.
Nếu như ngay từ đầu Đoạn Thiên là Tu Chân giả, hắn rãnh rỗi nhức cả trứng, chạy tới lăn lộn hắc đạo sao?
Thông qua nói chuyện với nhau, Đoạn Thiên cũng biết, Trần Thanh Đế cùng hắn, là Tu chân giả.
Chính vì như thế, Đoạn Thiên mới có thể nói ra, Trần Thanh Đế là cùng một loại người như hắn.
Cùng một loại người?
Không thể nghi ngờ đều là Tu Chân giả.
Bất quá, cái Tu chân giả Đoạn Thiên này, căn bản là không cách nào so sánh với Trần Thanh Đế.
Nếu như đoán không lầm, Đoạn Thiên chỉ là tu luyện một loại công pháp vô cùng đơn giản, thô tục, đặt ở Tu Chân giới của Trần Thanh Đế kiếp trước, sợ là sẽ chẳng ai thèm tu luyện.
Công pháp không có người nguyện ý đi tu luyện.
Quá thấp.
Sau khi nhìn thấy Đoạn Thiên, căn cứ khí tức Đoạn Thiên trúng Thi độc đến suy đoán. Người ra tay với hắn, khẳng định cùng với hắn là đồng căn.
Chính là xuất từ một sư môn.
Bây giờ nghe Đoạn Thiên nói, là sư đệ của hắn, ra tay làm hại hắn, Trần Thanh Đế một chút cũng không cảm thấy kỳ quái.
Hiện tại Thi độc trong cơ thể Đoạn Thiên, lần nữa phát tác. Rất nhanh mọc ra răng nanh. Móng tay đang cấp tốc biến dài, cái đó và cương thi trong phim ảnh, là độc nhất vô nhị.
Đương nhiên, so với cương thi trong phim ảnh, thì càng thêm giống cương thi.
Vì đây chính là cương thi thật.
Điện ảnh có quan hệ với cương thi, Trần Thanh Đế cũng nhịn không được suy nghĩ, có phải cũng là Tu Chân giả làm ra hay không.
Bằng không thì bộ dáng cương thi trong phim ảnh, không có khả năng giống như thế.
- Sư đệ của ngươi, bây giờ là tu vi gì?
Trần Thanh Đế nhíu mày, liền hỏi. Hắn biết rõ, Đoạn Thiên sắp khống chế không nổi chính mình, lâm vào bên trong điên cuồng.
Đoạn Thiên bên trong điên cuồng, cũng sẽ bị mất bản tính, trở thành cương thi chính thức.
Hiện tại Đoạn Thiên còn có một tia thanh minh.
- Đoạn Phàm, con. . . con đi ra ngoài trước.
Đoạn Thiên trước mắt cứng ngắc, vô cùng gian nan nói:
- Cha. . . cha có lời muốn nói riêng với sư phụ của con.
Rất hiển nhiên, Đoạn Thiên cũng không muốn cho Đoạn Phàm biết rõ, hắn là một Tu Chân giả.
Hơn nữa, hiện tại tiểu thuyết trong mạng, miêu tả đối với Tu Chân giả, thật sự là quá giống như thật, cái gì Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, Kết Đan kỳ. . .
Đích thật là như thế.
Đoạn Thiên cũng tinh tường biết rõ, một khi nói ra tu vi của sư đệ hắn, Đoạn Phàm tất nhiên sẽ nghĩ đến, cha hắn là Tu Chân giả.
- Không cần, Đoạn Phàm là đồ đệ của ta, chỉ cần hắn nguyện ý, ta sẽ để cho hắn đi lên con đường này.
Trần Thanh Đế lắc đầu, thản nhiên nói.
- Cái này. . . tốt!
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥