Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 47: Trong lòng của anh còn đau không?
Nguồn: MT
Kỳ thực, cũng không có gì thương lượng nhiều, những vấn đề chi tiết đều được Mộc quản lý và Đông Giai thương lương từ trước. Hai người chỉ cần sửa chữa vài chỗ là được.
Hàn Vũ Tích và Ninh Vi không phải là những người hay nói, cho nên chỉ mất nửa giờ là làm xong công việc trao đổi. Thậm chí, một ly café, còn chưa uống hết.
- Vũ Tích tỷ, chị thật inh đẹp. Em chưa bao giờ thấy qua một cô gái nào xinh đẹp như chị. Trường học của em cũng có rất nhiều mỹ nữ, nhưng không có ai xuất sắc hơn chị.
Ninh Vi nhìn Hàn Vũ Tích, thật lòng tán thưởng.
- Kỳ thực em cũng rất đẹp a. Em mới ra trường phải không? Em thật may mắn, vừa mới tốt nghiệp đã kiếm được một công việc ở công ty quốc tế như Cảng Hải.
Hàn Vũ Tích thấy Ninh Vi có vẻ câu nệ, phỏng chừng là một sinh viên mới ra làm.
- Vâng, nói thật với chị, hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm. Bởi vì chủ tịch là bạn tốt của Lâm đại ca, cho nên công ty rất chiếu cố em. Vũ Tích tỷ, chị xinh đẹp như vậy, không biết có anh chàng nào xứng đôi được với chị. Chị đã kết hôn chưa?
Ninh Vi tuy rụt rẻ, nhưng vẫn không nhịn được hỏi về vấn đề này.
- Chị, chị đã kết hôn rồi…
Hàn Vũ Tích trả lời rất nhỏ, ánh mắt lại hiện lên một tia ảm đạm. Nàng tính toán buổi chiều đưa giấy ly hôn tới ủy ban nhân dân thành phố để ký. Nhưng vì phải giúp đỡ Đông Giai, nên đành phải để ngày mai.
Thấy khuôn mặt ảm đạm của Hàn Vũ Tích, Ninh Vi chỉ biết cuộc hôn nhân của chị gái xinh đẹp này không phải là hạnh phúc.
- Xin lỗi Vũ Tích tỷ vì đã….
Ninh Vi không biết thế nào an ủi.
- Không sao, chị đã ly hôn rồi.
Thanh âm của Hàn Vũ Tích có chút rời rạc.
- Vũ Tích tỷ, chị xinh đẹp lại giỏi giang như vậy, có người nào cam lòng lại ly hôn với chị? Ai, nữ nhân chúng ta muốn tìm một người nam nhân tốt, thật quá khó khăn a. Cho nên, em không có ý định kết hôn.
Ninh Vi đột nhiên cảm thán nói.
- Em còn nhỏ, về sau em nhất định sẽ tìm được một người đàn ông tốt. Cần gì phải bi quan như vậy.
Hàn Vũ Tích thấy Ninh Vi như vậy, không khỏi có chút buồn cười.
Bất quá, khi nhớ tới Lâm Vân, không phải lúc đó, hắn ký tên rất nhanh sao? Chẵng lẽ mình còn không bằng nữ nhân ở nhà ga kia? Hắn, Lâm Vân…Ai, nhưng mình có thể cho hắn động vào mình sao? Tuyệt đối không có khả năng.
- Kỳ thực, Vũ Tích tỷ, chị xinh đẹp như vậy, thật khó có người đàn ông nào xứng với chị. Chị ly hôn là chính xác. À, trừ Lâm đại ca ra, nhưng anh ấy…Ai!
Ninh Vi nhớ tới Lâm Vân. Từ ngày chia tay với anh ấy, mình đã mấy lần gọi điện thoại liên lạc, nhưng anh ấy toàn tắt máy.
Hàn Vũ Tích âm thầm buồn cười. Phỏng chừng, cô gái này bị ngôi sao ca nhạc nào hấp dẫn. Nên chuyện này nàng cũng không biết khuyên nhủ thế nào. Dù sao đây cũng chỉ là lần đàu tiên hai người gặp mặt.
- Người em nói cũng có họ Lâm?
Hàn Vũ Tích bỗng nhớ tới Lâm Vân, liền hỏi. Nhưng lập tức, biết mình không nên hỏi.
- Đúng vậy, chính là Lâm Vân đại ca, anh ấy là người rất có bản lĩnh, làm người cũng tốt. Em…
Ninh Vi đột nhiên dừng lại chủ đề. Bởi vì tập tài liệu trong tay Hàn Vũ Tích đã rơi xuống đất.
- Vũ Tích tỷ, chị không sao chứ?
Ninh Vi vội vàng đứng lên.
- A, chị không sao, chỉ là đột nhiên nhớ tới một người mà thôi. À, vị Lâm đại ca mà em nói kia, đang ở đâu?
Hàn Vũ Tích đã hồi phục tinh thần, ngồi xuống tiếp tục hỏi.
- Em không biết, hẳn là đang ở Phần Giang a. Em mới quen anh ấy ở nhà ga số 30. Cũng nhờ anh ấy mà em kiếm được công việc này.
Ninh Vi nói tới đây liền ảm đạm. Ngay cả chỗ ở của anh ấy, mình cũng không biết.
- Em nói cái gì? Có phải em vừa nói em gặp anh ta ở nhà ga số 30 phải không?
Hàn Vũ Tích lần nữa kích động đứng lên.
- Đúng vậy. Lúc ấy em đang đợi xe, thì bị người khác lừa gạt, về sau…Mãi khi Lâm đại ca cũng bị bọn chúng lừa tới. Anh ấy nghe thấy tiếng kêu cứu của em, liền cứu em ra. Sau đó dẫn em tới nhà hàng quốc tế Mỹ Châu ở một đêm…Ngày hôm sau, anh ấy liền đi. Từ lần đó là không gặp mặt anh ấy nữa.
Tuy Ninh Vi không biết vì sao Hàn Vũ Tích lại phản ứng lớn như vậy. Nhưng khi nàng nói tới Lâm Vân, nghĩ tới một mực không liên lạc được với anh ấy, thần sắc liền ảm đạm.
Hàn Vũ Tích sững sờ đứng ở nơi đó, không nhúc nhích.
- Lúc ấy, em còn tưởng Lâm đại ca mang em đi thuê phòng. Em còn chuẩn bị kỹ càng. Kỳ thực, cho dù lúc đó Lâm đại ca muốn em làm chuyện đó, em cũng cam tâm tình nguyện. Chính là, Lâm đại ca căn bản không có nghĩ như vậy, ngược lại, em…
Nính Vi vừa nói vừa cắn cắn môi.
- Nếu biết em không liên lạc được với anh ấy, thì em đã nghĩ biện pháp muốn cùng anh ấy một đêm. Dù cho anh ấy không thích em, nhưng em vẫn nguyện ý. Vũ Tích tỷ, chị thấy có phải em rất….
Ninh Vi đột nhiên dừng lại chủ đề. Bởi vì Hàn Vũ Tích đã rơi lệ đầy mặt.
“Nguyên lai hắn không làm chuyện đó, nguyên lai hắn nói hắn ở nhà hàng quốc tế Mỹ Châu là sự thật. Ngay cả một cô gái thanh tú như Ninh Vi tự nguyện dâng hiến, hắn cũng có thể cự tuyệt, thì sao có thể đi nhà ga tìm gái làng chơi. Vì sao ta không tin hắn? Vì sao ta lại tát hắn? Ta thật hận bản thân. Lâm Vân, hiện tại anh có khỏe không?”
Trong lòng đau nhói như ngàn vạn mũi dao cắt xé. Nàng hối hận vì đã ném Tưởng Niệm đi.
“Thực xin lỗi, Lâm Vân, em không nên đánh anh ở trước mặt nhiều người như vậy. Em không nên vì người khác mà nghi ngờ anh. Mặt của anh còn đau không? Lâm Vân….”
“Bệnh của anh đã khỏi rồi, nhưng em vẫn coi anh như người điên lúc trước. Anh nấu cơm cho em ăn, em lại chán ghét anh. Anh bị cảm lạnh vì che mưa cho em, em lại tránh đi. Vết thương trên đầu anh còn đau hay không? Em đánh anh, lòng anh còn đau hay không? Lâm Vân…”
“Nguyên lai là em rất yêu anh. Nguyên lai anh đã trở lại bình thường. Hiện tại, em rất muốn anh ở bên cạnh em, ôm em như lần sinh nhật trước. Rất muốn ngửi thấy hương vị nhẹ nhàng trên người anh. Lâm Vân, anh trở lại đi, Lâm Vân…”
“Mình luôn tự hỏi vì sau mấy ngày nay, lòng của mình vẫn đau như vậy. Nguyên lai, là do mình đã ném đi Tưởng Niêm, nguyên lai mình đã mất đi anh ấy”
“Không được, mình phải đi tìm Tưởng Niệm trở về. Đó là quà sinh nhật mà anh ấy làm cho mình. Giấy ly hôn, em cũng chưa ký tên, cho nên anh vẫn là chồng của em.”
- Vũ Tích tỷ, chị làm sao vậy?
Ninh Vi tiến lên phía trước, thấy Hàn Vũ Tích có vẻ lảo đảo, muốn vịn nàng.
- Thực xin lỗi Ninh Vi, chị việc nên đi trước.
Hàn Vũ Tích lao ra quán cafe, mở cửa xe Fox của mình, dùng tốc độ nhanh nhất quay về chỗ ở.
Xe mới dừng ở khu chung cư, Hàn Vũ Tích đã phóng tới bãi rác hôm đó. Nhưng Tưởng Niệm của nàng, có thể tìm về sao?
Hàn Vũ Tích giống như nổi điên, lật qua lật lại đống rác tìm kiếm, hồn nhiên quên mất mùi hôi thối ngút trời của bãi rác.
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 48:
Nguồn: MT
Mỹ Na rất kỳ quái. Giữa trưa Vũ Tích đi giúp Đông Giai gặp mặt khách hàng, lẽ ra phải sớm về tới công ty mới đúng? Vì sao tới tận lúc tan tầm rồi, còn chưa thấy Vũ Tích trở về? Gọi điện thoại cho chị ấy, cũng không có ai nghe máy. Chẳng lẽ chị ấy đã về trước?
Vì lo lắng cho Hàn Vũ Tích, nên vừa tan tầm, nàng liền trực tiếp về nhà. Đi tới cửa khu chung cư thì rõ ràng thấy chiếc xe Fox của Vũ Tích đậu ở chỗ này, bảo vệ còn đang hỏi đây là xe của ai. Mỹ Na tới gần chiếc xe thì không thấy Vũ Tích, mà cửa xe thì vẫn mớ.
- Đây là xe của ngươi à? Tranh thủ lái đi chỗ khác đi. Ngươi xem xe của ngươi đậu ở chỗ này đã mấy giờ rồi. Nơi này không phải là nơi đỗ xe.
Bảo vệ thấy Mỹ Na ngó vào trong xe, tưởng là xe của nàng, liền yêu cầu Mỹ Na lái xe đi.
Mang theo vẻ mặt nghi vấn, lái xe một bên. Trong lòng Mỹ Na tự nhủ, vì sao xe của Vũ Tích lại đậu ở đây mấy tiếng liền? Cửa xe lại không có đóng, chẳng lẽ chị ấy gặp chuyện gì rồi? Mỹ Na bắt đầu lo lắng cho Hàn Vũ Tích.
Chị ấy đã đỗ xe ở đây, thì có khả năng chị ấy chỉ ở quanh đây. Mỹ Na xuống xe, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Vũ Đình. Bất quá, vừa lấy chiếc điện thoại ra, thì sững sờ.
Bởi vì nàng trông thấy ở bãi rác cách đây không xa, có một người đang nổi điên lục lọi đống rác.
- Vũ Tích tỷ…
Mỹ Na kinh hãi suýt nữa làm rơi chiếc điện thoại. Vũ Tích tỷ bị làm sao vậy?
Không dám nghĩ nhiều hơn nữa, Mỹ Na lập tức chạy tới.
- Vũ Tích tỷ, chị đang làm gì vậy? Nơi này là bãi rác mà.
Mỹ Na thấy cả người của Hàn Vũ Tích đã dính đầy rác vụn, trên người bẩn vô cùng.
Mỹ Na quả thực không dám tin vào mắt mình. Vũ Tích tỷ là người rất thích sạch sẽ. Cho dù trên quần áo có dính chút tro bụi, chị ấy cũng mang đi rửa sạch. Vậy mà hôm nay, không biết vì sao chị ấy lại biến thành như vậy?
Ngừng lục lọi, Hàn Vũ Tích có chút thất thần ngẩng đầu nhìn Mỹ Na:
- Mỹ Na, em đã trở lại rồi à?
Sau đó lại cúi đầu, tiếp tục lục lọi trong đống rác.
- Vũ Tích tỷ, chị đang làm gì vậy?
Mỹ Na thấy Vũ Tích chỉ nói một câu, lại tiếp tục lục lọi, liền tranh thủ kéo Hàn Vũ Tích lại.
- Chị, a, Mỹ Na, đã tan tầm rồi à?
Hàn Vũ Tích cuối cùng mới hồi phục tinh thần.
- Vâng, Vũ Tích tỷ, chị làm sao vậy? Vì sao lại biến thành như thế này?
Mỹ Na lo lắng hỏi.
- Mỹ Na, em về trước đi, chị bị mất đồ, chị muốn tìm lại.
Hàn Vũ Tích nói xong , lại muốn tiếp tục tìm.
- Vũ Tích tỷ, chị xem, người chị đã dính đầy rác vụn kìa. Cho dù chị muốn tìm cái gì, nhưng hiện tại trời đã tối, ngày mai chúng ta lại tới tìm. Đến lúc đó, em sẽ gọi thêm Vũ Đình giúp chị tìm đồ đã mất.
Mỹ Na bất đắc dĩ, lần nữa giữ chặt Hàn Vũ Tích.
Lúc này, Hàn Vũ Tích mới chú ý trên người đã rất bẩn., liền sửng sốt. Không phải mình rất thích sạch sẽ sao? Không nghĩ tới, lại thành như vậy.
Nhìn sắc trời, quả nhiên đã tối. Rơi vào đường cùng, Hàn Vũ Tích đành phải đi theo sau Mỹ Na trở về. Quyết định ngày mai phải tìm được chiếc vòng cổ.
Một đềm đều ngủ không ngon giấc. Hàn Vũ Tích một mực suy nghĩ tới chiếc vòng cổ kia đã bị mình ném đi đâu. Cho nên trời vừa sáng, nàng đã đứng dậy.
- Mỹ Na, xin công ty cho chị nghỉ một ngày. Chị muốn đi tìm vật đó.
Hàn Vũ Tích nói xong, muốn ra khỏi cửa.
- A, Vũ Tích tỷ, rốt cuộc là chị mất cái gì? Mà đến cả cơm sáng cũng không ăn, công việc cũng xin nghỉ. Nó quan trọng lắm không? Nếu không, buổi chiều em cũng xin nghỉ, giúp chị tìm lại. Mà nó là cái gì vậy?
Mỹ Na thấy vừa mới sáng sớm, Hàn Vũ Tích đã đi ra ngoài tìm đồ vật, rất là khó hiểu. Ngay cả cơm cũng không ăn, đồ vật đấy quan trọng như vậy sao?
- Không có gì, chỉ là một chuỗi vòng cổ.
Hàn Vũ Tích vừa nghĩ tới chiếc vòng cổ bị mất đi, trong lòng liền đau đớn.
- A, có phải là chiếc vòng cổ mà sáng hôm đó em thấy chị đeo phải không?
Mỹ Na ngạc nhiên hỏi, vô ý thức nhìn sang chiêc cổ trắng nõn của Hàn Vũ Tích. Quả nhiên, chiêc vòng cổ rất đẹp kia đã không còn.
- Vũ Tích tỷ, vì sao chị biết chiếc vòng cổ kia rơi ở bãi rác? Nhỡ đâu nó bị mất ở chỗ khác thì sao?
Mỹ Na muốn khuyên nhủ Hàn Vũ Tích không cần phải tới bãi rác tìm vòng cổ. Tuy chiếc vòng cổ đó rất đẹp, nhưng cũng không thể vì nó mà nghỉ việc a. Huống chi, chiếc vòng cổ đó rốt cuộc ở đâu còn không biết.
Hàn Vũ Tích ảm đạm xoay người ra cửa. Mỹ Na thấy mình không có cách nào khuyên nhủ chị ấy. Đành phải kệ chị ấy. Buổi chiều mình cũng xin nghỉ, giúp chị ấy tìm vậy.
Mỹ Na tới công ty, nhưng vẫn lo lắng cho Vũ Tích. Nàng cảm thấy tinh thần của chị ấy hiện tại không được tốt lắm. Ngẫm lại, liền gọi điện cho Vũ Đình.
- Vũ Đình, không biết vì sao ngày hôm qua chị em ở bãi rác tìm chiếc vòng cổ. Chị khuyên như thế nào, chị ấy cũng không nghe. Hôm nay còn bảo chị xin nghỉ hộ chị ấy nữa. Buổi sáng, cơm còn chưa ăn, đã đi ra ngoài rồi. Đợi lát nữa, em tới xem thế nào.
- Cái gì? Chị nói Vũ Tích tỷ tìm lại cái vòng cổ mà chị ấy đã ném đi à? Vì cái gì?
Điện thoại truyền tới thanh âm lo lắng của Hàn Vũ Đình.
- A, là do Vũ Tích tỷ ném đi? Vậy vì sao chị ấy còn muốn đi tìm? Vũ Đình…
Mỹ Na còn chưa nói hết lời, thì điện thoại của Vũ Đình đã tắt. Đoán chừng là vì quá lo lắng cho Vũ Tích tỷ. Có Vũ Đình bên cạnh, Mỹ Na mới thở phào một cái.
- Xin hỏi, Hàn Vũ Tích có ở văn phòng không?
Mỹ Na vừa để điện thoại xuống, liền có một người nam tử trẻ tuổi đứng ở cửa ra vào hỏi.
- Ngươi là ai? Tìm chị ấy có việc gì?
Mỹ Na hỏi người nam tử kia.
- A, ta chỉ là một khách hàng của nàng ấy. Ta muốn hẹn nàng ấy để nói chuyện về công việc. Không biết nàng ấy có ở đây không?
Người nam tử trẻ tuổi vừa nói, vừa ngó đầu nhìn quanh. Nhưng y không thấy Hàn Vũ Tích.
- Ngươi có phải hay không muốn mua sản phẩm của công ty?
Mỹ Na thấy thế lập tức hỏi.
- À…Đúng vậy, công ty của chúng ta muốn mua một số sản phẩm, cần thương lượng với nàng ấy.
- Vậy à, vậy ngươi phải tới văn phòng nghiệp vụ mới đúng. Phòng của chúng ta không chịu trách nhiệm về tiếp thị sản phẩm. Còn có, Vũ Tích tỷ đã xin nghỉ việc vài hôm rồi.
Mỹ Na trả lời người thanh niên này, nhưng trong lòng có chút hoài nghi. Một người muốn nói chuyện về công việc, sao không nói chuyện ở phòng khách, phải chạy tới tận đây để nói chuyện? Chẳng lẽ là ai mang vào sao?
- Ách, ta biết rồi…
Người thanh niên này nghĩ nghĩ, quyết định vẫn là tới phòng nghiệp vụ trước, mua một ít sản phẩm của công ty này. Sau đó chậm rãi tiếp cận Vũ Tích vậy.
Đã tìm được nơi làm việc của cô gái kia, dựa vào thực lực của gia đình và tướng mạo của minh, y tin tưởng cho dù phải cạnh tranh với nhiều người nam nhân khác, cũng không có vấn đề. Huống chi, chồng của Vũ Tích còn là một tên điên, lại còn đi tới nhà ga chơi gái.
Hôm nay Phương Bình vừa đi làm liền gặp phải Tần Thăng. Trong nội tâm cả kinh, không nghĩ tới, người này thực sự tìm đến. Nhưng nàng vẫn kiên trì đưa y tới văn phòng của Hàn Vũ Tích. Còn phải nói người mà y muốn tìm tên là Hàn Vũ Tích.
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 49: Tân quan tiền nhiệm
Nguồn: MT
Mấy ngày nay Lâm Vân rất thoải mái. Hắn thầm nghĩ, ở một chỗ không có ai làm phiền vẫn tốt hơn. Lực lượng Tinh Vân nhờ đó mà được khôi phục hoàn toàn.
Nhưng, rất nhanh đã tới ngày mùng 8. Xem ra mình vẫn phải tới công ty báo danh mới được, bằng không cũng có chút quá mức.
Quảng trường Hoàn Tân được xem như là nơi sầm uất của Phụng Tân. Cho nên giá khách sạn mà Lâm Vân thuê không rẻ chút nào. Hiện tại lực lượng Tinh Vân của hắn đã khôi phục hoàn toàn. Vì để nhanh hình thành tinh hồn. Lâm Vân quyết định sau khi tới công ty, sẽ tìm một phòng ở có hoàn cảnh yên tĩnh.
Lúc Lâm Vân đi tới công ty ở tầng 9, Tòa nhà Tân Hợp, cả cái văn phòng lớn như vậy, chỉ có vài người, người nào cũng có vẻ uể oải lười biếng. Trong nội tâm Lâm Vân cười thầm, quả nhiên là mọi người ở đây cũng nghĩ như mình, đến làm việc chỉ là cho qua ngày.
Chậm rãi đi tới phòng tiêu thụ, đi thẳng vào trong, lúc này mới có người trong công ty phát hiện hắn.
- Anh tìm ai?
Một tiểu tử tuổi chừng hơn hai mươi, có chút béo nhìn Lâm Vân hỏi. Lúc nói chuyện, hai con mắt của y híp lại thành một đường nhỏ.
- A, tôi tới từ phòng tiêu thụ của Hồng Tường ở Phần Giang...
Lâm Vân còn chưa nói hết lời.
- A, ngài chính là Lâm quản lý do công ty trên phải tới? Hôm 30, chúng tôi đã nhận được thông tri của công ty. Hôm nay tất cả mọi người tới đây là chuẩn bị chờ ngài tới. Tôi gọi là Hồ Thanh, hoan nghênh Lâm quản lý.
Tiểu tử béo này vội vàng chào hỏi.
Lâm Vân nhìn cả văn phòng lớn như vậy, chỉ có bảy người, không khỏi thầm than. May mắn là đều đến, nếu không có ai đến, phỏng chừng muốn tìm một người nói chuyện cũng không có.
- Tất cả mọi người đều đã ở đây, vậy thì chúng ta mở một cuộc họp.
Lâm Vân nghĩ thầm, đã đến đây rồi thì cũng phải phát biểu vài lời. Nếu không trở về lại không biết báo cáo thế nào.
- Nhưng...
Hồ Thanh muốn nói lại thôi.
- Nhưng cái gì, là con trai mà nói chuyện ấp a ấp úng như vậy?
Lâm Vân nhíu mày hỏi Hồ Thanh.
- Nhưng, từ khi vài vị quản lý ở nơi này rời đi thì do Cam Dao phụ trách. Hiện tại cô ấy không ở đây, mà đang ở cửa hàng.
Hồ Thanh thấy Lâm Vân có chút mất hứng, vội vàng nói tới Cam Dao.
- A, chẳng lẽ chỉ có một mình cô ấy là đi bán hàng? Cô ấy bận rộn như vậy, vì sao tôi thấy các anh rất thanh nhàn thì phải?
Lâm Vân thuận miệng nói ra. Kỳ thực trong nội tâm chỉ là muốn sớm mở một cuộc họp, chứ hắn cần gì làm khó xử tên béo này.
Nhưng những người khác nghe thấy vậy lại rùng mình. Vị quản lý tiêu thụ mới tới này quả nhiên là khó lường. Xem ra hắn muốn khai đao với vài người để lấy uy đây.
Nếu có chút năng lực thì đã sớm đi, việc gì phải ngồi ăn chờ chết ở nơi này. Phần lớn những người ở lại đây là chỉ là muốn nhận tiền lương mà không cần phải làm việc mà thôi.
- Vậy thì ngày mai đợi Cam Dao tới thì họp.
Đang lúc vài người ở đây cảm thấy bất an. Lâm Vân liền nói dời cuộc họp tới ngày mai.
Mấy người trong văn phòng càng nghĩ miên man. Lâm Vân không quan tâm tới thái độ của bọn họ, vứt xuống câu này liền rời đi. Hắn chỉ ước gì hội nghị không bao giờ được mở. Các người thích làm gì thì làm, chỉ cần đừng làm phiền tới ta là đươc.
Thấy Lâm Vân chỉ nói vài câu với Hồ Thanh liền rời đi, mọi người trong văn phòng đều suy đoán, vị Lâm quản lý này rốt cuộc muốn thế nào.
- Cậu xem, có phải hắn muốn đến cửa hàng không?
- Không nhất định, có khả năng đi gặp người quen...
- Vị Lâm quản lý này thật kỳ quái. Cậu xem quần áo hắn mặc, toàn là đồ rẻ tiền, còn xách cái ba lô vào công ty, thật là có cá tính...
- Cái này có là gì, hiện tại các sếp đều thích chơi kiểu này. Nhưng, vị Lâm quản lý này thật trẻ tuổi. Dù sao thị phần ở Phụng Tân cũng không đoạt về được, cần gì phải chọc giận hắn.
- Đúng vậy, mọi người chỉ cần ở đây đến khi công ty giải tán là xong. Tôi cũng không có tính toán ở đây lâu đài.
- Đợi xem sao, nếu mai họp mà bị khai trừ, tôi liền ra ngoài mở cửa hàng buôn bán. Cũng may tôi mới độc thân, một người ăn no, cả nhà không đói bụng.
Hồ Thanh híp mắt, phát biểu ý kiến của mình.
...
Lâm Vân đi ra văn phòng, liền tìm chỗ ở. Ở khách sạn quá tốn kém, một đêm muốn vài trăm nguyên. Với số tiền ít ỏi trong túi hắn, hắn cũng không ở được lâu, về việc của công ty, từ lúc hắn bước ra khỏi cửa, đã quên không còn một mống.
Phụng Tân là thành phố trung tâm của Tô Nam. Dân số ước chừng gần 10 triệu. So với cả nước, thì đây cũng là một thành phố tương đối lớn.
Lâm Vân đi ở trên đường phố phồn hoa, trong lòng tự nhủ, khó trách Hồng Tường không nỡ bỏ thị phần ở Phụng Tân. Nơi này xác thực là một nơi tiêu thụ sản phẩm đắt tiền tốt. Lâm Vân phỏng chừng Đường Tử Yên phái mình tới đây, không phải là mong mình mở rộng thị phần, mà là muốn mình mau mau biên khỏi tầm mắt của cô ta.
Cô ta không nỡ bỏ thị phần ở Phụng Tân, khẳng định còn có thể phái thêm người tới. Chính mình chỉ là một cái pháo hôi mà thôi. Nhưng, nếu cô ta coi mình như pháo hôi, mình sẽ thỏa mãn mong muốn của cô ta. Dù sao đến lúc mở cuộc họp, mình nên làm cái gì, thì vẫn làm cái đó.
Điều này cũng hợp ý của Lâm Vân. Hiện tại có tiền để xài, tháng sau dùng hết tiền rồi, lại có tiền lương dùng. Không cần phải làm bất cứ chuyện gì. Đây chính là điều hắn mong muốn.
Phòng ở ở nội thành Phụng Tân quả nhiên rất đắt. Một phòng 40m2 đã tốn hơn ba nghìn nguyên một tháng. Tìm tới giữa trưa, cũng không tìm được căn phòng thích hợp. Thậm chí Lâm Vân còn nghĩ tới, có nên kiếm một chút tiền trước, rồi mới tiến hành tu luyện hay không?
Nhưng trong nháy mắt, hắn đã bác bỏ ý kiến này. Thực lực của mình còn quá thấp. Tinh hồn còn chưa có hình thành. Nếu tới thế giới ngầm đánh bạc hay đánh cuộc gì đó, gặp phải một hai người luyện võ, không chừng mình không phải là đối thủ.
Nếu như mình phát minh ra một đồ vật gì đó viễn siêu thời đại này, không nói thời gian kiếm lời rất chậm. Mà cho dù bán đi, kiếm tiền nhanh, nhưng sẽ bị người khác đề ý tới. Rất có thế bọn họ sẽ phái người tới làm phiền tới mình. Lúc đó thì càng không có thời gian rảnh để tu luyện.
Cho nên, chỉ khi thực lực của mình, viễn siêu thế giới này, mới có quyền chủđộng nói chuyện.
Suy đi nghĩ lại, tốt nhất vẫn là tìm một nơi yên tĩnh để tu luyện. Cho dù muốn ngểng cao đầu rời đi, cũng phải chờ tới khi mình kết thành một sao thì hẵng nói.
Đành phải thế vậy, không tìm được nhà ở trung tâm, thì đến địa phương xa hơn. Dù có tới công ty làm hay không, cũng không sao cả. Cùng lắm là mua một chiếc xe đạp để đi.
Đi khắp khu vực gần tòa nhà Tân Hợp, thì hắn nhìn thấy một tờ giấy thông báo dán ở một góc tường. Trên đó có ghi là muốn tìm người ở cùng phòng. Nhìn tờ giấy này, có vẻ mới được dán lên.
Người viết trên giấy giới thiệu mình là một ông già hơn sáu mươi tuổi. Đang ở một căn phòng nhỏ cách đây không xa. Bởi vì giá phòng hơi cao, lại có 2 phòng riêng, nên muốn mời một người cùng phòng. Giá phòng một tháng là 1200 nguyên, hoàn cảnh xung quanh phòng ở rất yên tĩnh, sạch sẽ. Yêu cầu bạn cùng phòng là con gái hoặc là người già từ sáu mươi tuổi trở lên. Chỉ cần phù họp với những yêu cầu trên, thì xin gọi vào số 21303XXXX.
Điều kiện căn phòng rất thích họp với suy nghĩ của Lâm Vân, khung cảnh yên tĩnh, giá tiền hợp lý. Nhưng, hắn lại không phù họp với những yêu cầu ở trên. Lâm Vân suy nghĩ một lát, quyết định vẫn nên gọi điện thoại hỏi xem. Vô luận thế nào cũng không thể buông tha cho, dù chỉ là một cơ hội nhỏ nhoi.
Last edited by Goncopius; 04-08-2013 at 09:52 PM.
Đã có 36 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 50: Phòng cho thuê
Nguồn: MT
Lấy điện thoại di động ra, Lâm Vân lại phát hiện điện thoại di động của mình đã hết điện. Cũng không thèm để ý, đi tới một quán bán đồ ăn vặt ở bên đường, gọi nhờ điện thoại.
- Người tìm ai?
Bên kia điện thoại truyền tới một giọng nữ mang đậm khẩu ngữ địa phương.
- A, ta gọi là để thuê phòng, ta muốn đi tới đó xem trước, không biết có được không?
Lâm Vân cố ý giả giọng của người già. Nghe giọng nữ trong điện thoại, Lâm Vân đoán chừng là một phụ nữ trung niên tuổi chừng năm mươi.
Bất quá, hắn không quan tâm những cái này. Hắn chỉ cần có chỗ ở yên tĩnh để tu luyện là được rồi. Cùng lắm thì trả thêm tiền cho bà ta. Dù sao giá phòng ở đó cũng không thể đắt hơn giá phòng ở nhà trọ trung tâm thành phố đi. Về phần đối phương bao nhiêu tuổi, cũng không phải là vấn đề đối với hắn.
- Cũng được, ngươi tới xem đi. Địa chỉ là số nhà 603, tổ 38, ngõ Hạnh Hoa.
Bên kia nói xong, dừng một chút, mới cúp điện thoại.
- Ngõ Hạnh Hoa là ở đâu?
Lâm Vân thả điện thoại xuống, vẻ mặt nghi vấn. Trong lòng tự nhủ, đừng có xa nội thành quá. Nếu chỗ ở cách công ty xa quá, đi lại sẽ bất tiện.
- Ta biết ngõ Hạnh Hoa ở đâu. Ngõ Hạnh Hoa ở trên đường Chiêu Đình, ta đã đi qua đó vài lần. Chỗ đấy cách đây không xa lắm. Qua trạm xe điện ngầm số 6 là tới.
- Không phải rất xa?
Lâm Vân liền cảm thấy nghi ngờ. Không phải rất xa, thì chính là nội thành của thành phố. Giá phòng ở đấy sao chỉ có thể là 1200 nguyên một tháng?
Chẳng lẽ là lừa gạt. Nhưng đảo mắt, Lâm Vân liền cười.. Cho dù là lừa gạt, thì mình sợ cái gì. Chẳng lẽ còn sợ người khác cướp bóc mình sao? Tuy hiện tại mình chưa hình thành tinh hồn, nhưng không phải ai cũng có thể cướp bóc hắn. Vẫn là đi xem một chút.
Trạm xe điện ngầm số 6 ở gần đây, Lâm Vân chỉ mất 20 phút là tìm được ngõ Hạnh Hoa. Tuy tên ngõ rất ưu nhã, nhưng nhà cửa ở đây lại quá cũ kỹ. Xem ra, nơi này phải có lịch sử 10, 15 nằm rồi.
Nhưng Lâm Vân vừa vào, liền có chút yêu thích nơi này. Không vì cái gì khác, chỉ vì hoàn cảnh nơi này xác thực rất là yên tĩnh. Hơn nữa, linh khí ở đây không tồi. Ít nhất còn hơn chỗ khách sạn mình ở rất nhiều.
Rất nhanh tìm được nhà 603, là ở gần một cái hồ nhân tạo. Bên cạnh hồ có một tấm bảng ghi là ‘Hồ Hạnh Hoa’. Lâm Vân nhìn thấy hồ nước không phải là sạch sẽ, nhưng vẫn cảm thấy thỏa mãn. Cái hồ này còn hơn hồ nhân tạo của khu chung cư chán, chỉ cần vài năm, là đã bốc mùi rồi.
- Ngươi tìm ai?
Lâm Vân vừa tới cửa nhà 603 đã bị một bác gái chặn lại.
Lâm Vân nghe thấy thanh âm này, liền đoán ra bác gái này chính là nữ nhân trên điện thoại ban nãy. Vội vàng nói:
- A, cháu chính là người gọi điện thoại gọi cho bác lúc trước. Cháu tới đây là để xem trước phòng trọ.
Bác gái nghi ngờ, nhìn Lâm Vân nửa ngày, mới lên tiếng:
- Vừa rồi có người gọi điện thoại cho ta, nhưng nghe thanh âm thì là người đã cao tuổi. Tiểu tử, ta thấy người cũng chỉ hai mươi lăm, hai mươi sau tuổi mà thôi. Chẳng lẽ, chính là ngươi sao?
- Vâng, là cháu. Có thể vừa rồi cái điện thoại trong quán hơi cũ, cho nên bác nghe nhầm.
Lâm Vân âm thầm đổ mồ hôi. Không ngờ bác gái này có tính cảnh giác khá cao.
- Không phải người già à? Nhưng chỗ ta cần là con gái, vì sao ngươi…
Bác gái nhìn Lâm Vân, có chút chần chờ nói.
- À, về vấn đề này, nếu ở cùng phòng, có gì khác nhau đâu. Dù sao, mỗi tháng cháu sẽ đúng giờ trả tiền thuê nhà cho bác. Bác yên tâm đi, cháu tuyệt đối sẽ không nợ tiền nhà, dù chỉ một đồng.
Lâm Vân vội vàng dùng tiền nhà để bác gái có thể tiếp nhận hắn.
- Đã như vậy, ngươi đi theo ta vào nhìn phòng.
Nói tới đây, bác gái trung niên đi vào cầm cái chìa khóa, liền dẫn theo Lâm Vân lên tầng. Bác gái đồng ý cho hắn vào, không biết là do Lâm Vân thuyết phục được bác gái, hay là do bác gái cảm thấy Lâm Vân không phải là người xấu.
- Bác ở tầng một, như vậy người muốn ở cùng phòng không phải là bác?
Lâm Vân vốn tưởng rằng bác gái này là người yêu cầu ở cùng phòng. Nhưng thấy bác gái hình như ở tầng một, nên khả năng người đó không phải là bác gái.
- Không phải, là một khách trọ của ta. Bởi vì, một người ở không hết phòng lớn như vậy. Mà công ty của cô ta hình như có vấn đề gì đó nên kinh tế gặp khó khăn. Vì muốn giảm bớt tiền thuê nhà, nên cô ta mới đồng ý mời thêm người cùng phòng.
Bác gái trung niên bất đắc dĩ nói. Chắc là không thu đủ tiền thuê nhà của người kia.
Hóa ra không phải là bác gái trung niên nay. Nghe bà ta vừa nói, hình như là một cô gái. Nhưng trên giấy thông báo lại nói là một cụ già 60 tuổi. Chả lẽ là mình nghe nhầm.
- Đến nơi rồi.
Bác gái cắt đứt suy nghĩ của Lâm Vân.
Khi bác gái mở cửa phòng ra, Lâm Vân rốt cuộc biết, vì sao cái phòng này lại rẻ như vậy. Tuy trong phòng được thu thập rất sạch sẽ, nhưng diện tích thì chưa tới 40m2. Vậy mà còn nói, một người ở không hết.
Phòng này xác thực là một phòng đơn, rồi bị tách ra thành hai phòng Bên ngoài thì có một phòng khách chỉ rộng chưa tới 10m2. Diện tích phòng bếp và phòng vệ sinh cộng lại, cũng không vượt quá 6m2.
Lâm Vân lại đi tới phòng muốn cho thuê kia.. Nhiều nhất là 10m2, chỉ có một cái giường trống, còn lại không có gì cả. Bất quá, bố cục có thể chấp nhận được, chỗ gần cửa sổ khá trống trải, thích hợp cho Lâm Vân tu luyện.
A, đành chấp nhận ở tạm đây vậy. Đợi khi tu luyện tới tinh hồn, mình sẽ ra ngoài kiếm chút tiền mua một căn nhà nhỏ. Thì mới có thể an tâm tu luyện, không cần gian khổ như hiện tại.
- Cháu chấp nhận thuê căn phòng này. Còn tiền thuê nhà, là đưa cho bác sao?
Lâm Vân nhìn bác gái, hỏi.
- Không phải, là đưa cho Tiểu…A, người giao cho ta trước cũng được. Tiền thuê cả căn phòng này là 2200 nguyên một tháng. Trên tờ giấy có ghi mỗi người trả bao nhiêu?
Bác gái trung niên suy nghĩ một lát, vẫn là bảo Lâm Vân đưa tiền thuê nhà cho mình.
- Là 1200 nguyên. Bất quá, trong phòng không có chăn gối gì cả, buổi tối cháu ngủ thế nào được?
Lâm Vân đương nhiên nghe thấy ngữ điệu thay đổi của bác gái, nhưng vẫn tỏ vẻ không để ý. Dù sao, mình chỉ cần có chỗ ở là được rồi. Về phần tiền thuê nhà, giao cho ai chả được.
Xem ra, người cùng phòng này cũng là một người gian xảo a. Hai người chia đều tiền phòng, mỗi ngươi đáng ra phải trả 1100 nguyên mới đúng. Nhưng người này lại muốn mình trả 1200 nguyên, còn người kia chỉ phải trả 1000 nguyên, quả nhiên là giỏi tính toán. Tuy nhiên, Lâm Vân cũng không quan tâm món tiền nhỏ nhặt đó, có chỗ là tốt rồi
Tiền đối với hắn mà nói, chỉ cần đủ để sinh sống là được. Không so đo nhiều hay ít. Nếu không phải trong túi áo của hắn không còn nhiều tiền lắm, hắn cũng sẽ không tìm một phòng ở hai người.
Mặc dù người cùng phòng có chút dối trá, nhưng thoạt nhìn người đó có vẻ thích sạch sẽ. Bình thường, một người già thích sạch sẽ, cũng không phải là nhiều
- Tiểu tử, phòng này là ngươi thuê, những vật dụng hàng ngày cùng chăn mềm đương nhiên do ngươi tự mình mua. Chẳng lẽ còn muốn chủ thuê nhà giúp ngươi chuẩn bị sao?
Bác gái có vẻ không hài lòng lắm với yêu cầu của Lâm Vân.
- Vậy, mua những đồ đạc này, tốn chừng bao nhiêu?
Lâm Vân hỏi.
- Ta thấy ngươi chỉ mang theo một cái bọc nhỏ, phỏng chừng cũng không có vật dụng hàng ngày nhỉ. Những đồ linh tinh như chăn mềm, chậu rửa mặt, kem đánh răng, bàn chải gì đó, cộng lại cũng cần bảy tám trăm nguyên. Nếu muốn mua đồ tốt hơn thì cần hơn một ngàn nguyên a.
- Vậy cháu sẽ đưa cho bác 6000 nguyên. Trừ đi ba tháng tiền thuê nhà, còn lại giúp cháu mua một ít vật dụng hàng ngày. Tiền thừa thì bác cầm đi.
Lâm Vân đếm tiền, liền đưa cho bác gái trung niên này.
Bác gái rất vui vẻ nhận lấy tiền. Bác gái thật không ngờ, tên gia hỏa mới tới thuê phòng này, lại ra tay hào phóng như vậy:
- Tốt tốt, ta nhất định giúp ngươi mua đủ. Đây là chìa khóa phòng, ngươi cầm lấy, ta đi mua đồ hộ ngươi luôn.
Bác gái trung niên nói xong liền đi xuống tầng, giống như sợ Lâm Vân đổi ý vậy. Đi đường nhanh như vậy, không giống một người năm mươi tuổi chút nào.
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 51: Tống gia
Nguồn: MT
Sưu Tầm by Goncopius -- 4vn
Tống Duy Sơn vô lực ngồi xuống một cái ghế đàn hương kiểu cũ. Ngồi bên cạnh ông ta là vài người huynh đệ. Lần này để cho Tống Lôi mang ‘Ngũ Thải Phỉ’ tới Phụng Tân là chủ ý của ông ta. Không cho Tống Lôi biết cũng là chủ ý của ông ta. Nhưng thật không ngờ, một kế hoạch tưởng chừng như rất khó thất bại, hết lần này tới lần khác lại thất bại.
Lúc ông ta làm ra quyết định này, vài người huynh đệ của ông ta đều cực lực phản đối. Nhưng ông ta vẫn cố chấp sắp xếp kế hoạch này. Xem ra, kế hoạch để cho Tống Lôi mang đi ‘Ngũ Thải Phỉ’, mà bản thân con bé không biết mình mang theo ‘Ngũ Thải Phỉ’, là có lỗ thủng.
Hiện tại, Tống Duy Sơn rất hối hận. viên ‘Ngũ Thải Phỉ’ này có thể nói là một cơ hội để Tống gia trở lại thời kỳ huy hoàng. Từ khi tập đoàn Ngũ Vân của Tống gia sản xuất nhầm thuốc có chứa độc, thì đã chưa gượng dậy nổi. Thậm chí, phụ thân của Tống Duy Sơn, là Tống Cách, cũng bởi vì chuyện này mà thanh danh bị tổn hại, hai năm trước liền về hưu.
Sau khi Tống Cách rút lui khỏi địa vị hạch tâm của bộ máy trung ương, Tống gia càng thêm bê bát. Tuy Tống gia còn có một vài người làm trong quân đội, nhưng lực ảnh hưởng đã không thể bằng trước.
Cũng bởi vì chuyện này, việc kết hôn của Tống Lôi vốn muốn tổ chức vào năm trước, đã bị Lý gia kiếm cớ từ hôn. Vị hôn phu của Tống Lôi là Lý Danh Sinh, đại công tử của Lý gia ở kinh thành. Ông ngoại của Lý Danh Sinh, Lý Hồng Quốc là phó chủ tịch của Hoa quốc.
Tuy Tống Lôi lớn lên rất là xinh đẹp, Lý Danh Sinh cũng thầm mến nàng. Nhưng Lý gia vì muốn kết thành liên minh với Trương gia ở kinh thành, nên để cho Lý Danh Sinh đính hôn với Trương Mộ Tuyết của Trương gia. Trương gia mặc dù không có quan lớn làm ở trung ương, nhưng lại là một gia tộc có các mối quan hệ khổng lồ nhất. Hơn nữa, sản nghiệp của Trương gia trải rộng toàn cầu. Là gia tộc khá nổi tiếng trên thế giới.
Trương gia cần lực lượng chính trị của Lý gia. Mà Lý gia cũng cần lực lượng kinh tế dồi dào của Trương gia, và các mối quan hệ rộng khắp. Như vậy, hai gia tộc liên hợp lại, càng như hổ thêm cánh.
Tuy Lý Danh Sinh rất ngưỡng mộ Tống Lôi, nhưng là mệnh lệnh của lão gia tử, y nhất định phải nghe. Huống hố nhan sắc của Trương Mộ Tuyết cũng không kém Tống Lôi là mấy, vì vậy y mới buông xuống tâm tư.
Thực lực của Tống gia bị suy yếu một mảng lớn. Tăng thêm ba năm trước đây xảy ra chuyện chế độc dược. Sản phẩm ‘Tây Lăng Bảo Tâm Hoàn’ của tập đoàn, chẳng những không thể giảm bớt bệnh tim của người bệnh, mà còn khiến bệnh tình của người bệnh trở nên xấu hơn. Liên tục phát sinh án mạng. Tuy đã kịp thời thu hồi lại, nhưng hâu quả vẫn còn đó.
Tống Cách vì bị chuyện này tạo áp lực rất lớn, không thể không về hưu sớm. Do Tống gia dùng y dược là sản nghiệp chính, nên tài chính của họ cũng bị đả kích nặng nề. Mấy nhà máy chế thuốc lần lượt phá sản. Nếu không phải do nhân mạch của Tống gia khá rộng, lại thêm nội tình thâm hậu, thì đã hoàn toàn suy tàn rồi.
Mười ngày trước, trong một cuộc đấu giá ngầm, Tống gia mất gần 100 triệu nguyên mới mua được viên ‘Ngũ Thải Phỉ’ này. Nếu ở ba năm trước, 100 triệu nguyên đối với Tống gia mà nói, không đáng là bao nhiêu. Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, lại là một món tiền phi thường lớn.
Tống gia muốn mua viên ‘Ngũ Thải Phỉ’ này, là vì Tống gia có ý định chuyển từ chính trị sang việc buôn bán.
Viên ‘Ngũ Thải Phỉ’ không có tác dụng gì với Tống gia, nhiều nhất là một viên bảo thạch mà thôi. Nhưng đối với gia tộc Rodwell ở nước Anh mà nói, lại vô cùng trọng yếu. Trên thế giới, nói về kinh tế, thì gia tộc Rodwell tuyệt đối đứng trong top 3 gia tộc giàu nhất thế giới. Nói là phú khả địch quốc cũng không khoa trương. Rất nhiều quốc gia có tổng GDP mấy năm, còn chưa chắc bằng một nửa tài sản của gia tộc Rodwell.
Viên ‘Ngũ Thải Phỉ’ ngoại trừ vẻ bên ngoài của nó ra, còn có một công năng trọng yếu, chính là chữa bệnh ‘Huyết Hãn’.
Bệnh ‘Huyết Hãn’ không thực sự là bệnh, nhưng người có bệnh trạng của ‘Huyết Hãn’, mỗi ngày đều không ngừng chảy ra mồ hôi màu đỏ. Thân thể ngoại trừ suy yếu ra, không có bệnh trạng khác. Cho dù kiểm tra toàn thân cũng không phát hiện ra vấn đề, được y học trên thế giới liệt vào mười căn bệnh thế kỷ. Cho nên để chữa trị rất là khó khăn.
Cả thế giới, người bị bệnh ‘Huyết Hãn’ không vượt quá một trăm người, là một căn bệnh cực kỳ hiếm.
Đương nhiên bị ‘Huyết Hãn’ và bị bệnh ‘Huyết Hãn’ là hai khái niệm bất động. Bị ‘Huyết Hãn’ ít nhất còn có thể trị liệu. Nhưng bị bệnh ‘Huyết Hãn’, tuyệt đối không có cách nào chữa trị. Bởi vì cho dù dùng bất cứ dụng cụ hiện đại nào, cũng không thể tìm ra vấn đề gây bệnh ‘Huyết Hãn’
Mà viên ‘Ngũ Thải Phỉ’ có thể trị bệnh ‘Huyết Hãn’, là do một người Mỹ ngẫu nhiên phát hiện. Y cũng là một người bị bệnh ‘Huyết Hãn’. Mà y có một yêu thích, đó là sưu tập ngọc thạch, châu báu. Có một lần, y tìm được một viên ‘Ngũ Thải Phỉ’, liền đeo nó trên người. Rõ ràng phát hiện căn bệnh ‘Huyết Hãn’ bẩm sinh của mình lại không phát tác. Nhưng chỉ cần tháo viên ‘Ngũ Thải Phỉ’ xuống, căn bệnh lại xuất hiện. Hơn nữa, mỗi lần đeo ‘Ngũ Thải Phỉ’, bệnh trạng của ‘Huyết Hãn’ có dấu hiệu giảm bớt.
Phát hiện này khiến cho y mừng rỡ như điên. Sau khi đeo viên ‘Ngũ Thải Phỉ’ được ba năm, ‘Ngũ Thải Phỉ’ bỗng nhiên bị vỡ nát. Nhưng căn bệnh ‘Huyết Hãn’ của y lại hoàn toàn khỏi hẳn. Lúc này, y mới công bố kỳ tích này cho người khác. Mặc dù người bị bệnh ‘Hãn Huyết’ rất là hiếm, nhưng nhờ vậy mà giá cả của viên ‘Ngũ Thải Phỉ’ cũng tăng lên nhiều lần.
Người bị bệnh ‘Hãn Huyết’ tuy ít, nhưng không phải là không có. Người thừa kế duy nhất của gia tộc Rodwell ở nước Anh, Xavi chính bị bệnh ‘Hãn Huyết’. Tuy gia tộc Rodwell đã tìm kiếm ‘Ngũ Thải Phỉ’ khắp nơi, nhưng loại vật này, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Không ngờ, ở lần đấu giá ngầm cả Phần giang, lại xuất hiện một viên ‘Ngũ Thải Phỉ’. Tống gia cơ hồ đem hết toàn lực mua về viên ngọc này. Đây cũng vì những người ở hội đấu giá đều không biết gia tộc Rodwell cần viên ‘Ngũ Thải Phỉ’. Cho nên Tống gia mới có thể mua về được viên ‘Ngũ Thải Phỉ’.
Nếu có người cũng biết gia tộc Rodwell ở Anh cần mua viên ‘Ngũ Thải Phỉ’. Phỏng chừng, cho dù Tống gia đưa ra số tiền gấp hai, gấp ba lần, chưa chắc đã mua được. Cái này cũng khó trách, chuyện gia tộc Rodwell ở Anh cần viên ‘Ngũ Thải Phỉ’, Tống gia chỉ là vô tình phát hiện mà thôi. Phỏng chừng, không lâu sau, cái tin tức này sẽ được tuyên bố cho toàn thế giới, lúc đó muốn không biết cũng khó.
Bở vì lần đấu giá này cử hành ở Phần Giang, nên gia chủ của Tống gia, Tống Duy Sinh quyết định không cần gióng chống khua chiêng hộ tống viên ‘Ngũ Thải Phỉ’. Mà là để cho con gái Tống Lôi đang ở Phần Giang, dưới tình hình không biết, mang viên ‘Ngũ Thải Phỉ’ về Phụng Tân. Tống gia sẽ phái vài người khác hộ tống một viên ‘Ngũ Thải Phỉ’ giả, đi về kinh thành.
Tống Lôi đến Phần Giang là từ một tháng trước. Nàng đến Phần Giang là có việc khác, chuyện này ngoại trừ vợ chồng Tống Duy Sơn biết ra, người bên ngoài không ai biết. Vừa vặn đó cũng là thời gian viên ‘Ngũ Thải Phỉ’ bán đấu giá. Hơn nữa, mỗi lần Tống Lôi đi ra ngoài đều đeo khẩu trang. Ở Phần Giang, cũng không có ai quen biết nàng. Lần này, Tống Lôi tới Phụng Tân là công việc cá nhân, không có ai sai khiến.
Cho nên Tống Duy Sơn quyết định dùng một chiêu hiểm. Không báo trước cho Tống Lôi, để viên ngọc vào trong túi xách của nàng. Sau đó lại phái người mang viên ‘Ngũ Thải Phỉ’ giả, rời đi Phần Giang, tới kinh thành.
Chỉ cần viên ‘Ngũ Thải Phỉ’ được đưa tới Phụng Tân, kế hoạch của Tống Duy Sơn liền thành công. Bởi vì Phụng Tân rất gần Yên Kinh của Hoa quốc. Hầu như tất cả tinh anh của Tống gia đều được phái tới Phụng Tân. Nếu viên ‘Ngũ Thải Phỉ’ vừa tới, sẽ lập tức liên lạc cho gia tộc Rodwell ở Anh, tiến hành đàm phán.Tống gia khẳng định, có thể bằng viên ‘Ngũ Thải Phỉ’ kiếm được một món lời cực lớn. Thậm chí tiến vào mười gia tộc lớn nhất trong nước, cũng không phải là không thể.
Trên thực tế, kế hoạch của Tống Duy Sơn là không có lỗ thủng. Quả nhiên viên ‘Ngũ Thải Phỉ’ giả còn chưa ra Phần Giang, đã bị cướp đi. Thậm chí còn chết một người. Cái này nói rõ, vài gia tộc và tài phiệt trong nước đã biết chuyện của ‘Ngũ Thải Phỉ’. Ngẫm lại xem, ai chả muốn cùng gia tộc Rodwell hợp tác buôn bán? Người thông minh không chỉ có Tống gia.
Nhưng thật không ngờ, lúc Tống Lôi mang theo ‘Ngũ Thải Phỉ’ rời Phần Giang, thì lại xảy ra vấn đề trên xe lửa, còn có người nhắc nhở nàng ấy bị trộm.
Tống Duy Sơn khẳng định nữ trộm cắp kia là hướng về cái hộp chứa viên ‘Ngũ Thải Phỉ’. Bằng không, vì sao hết lần này tới lần khác, chỉ trộm riêng cái hôp? Nhưng việc Tống Lôi ở Phần Giang, chỉ có vợ chồng mình là biết, sao có thể lộ ra tin tức được? Chẳng lẽ là người của Tống gia ở Phần Giang để lộ tin tức?
Bất quá, Tống Duy Sơn lập tức bác bỏ suy nghĩ này. Người của Tống gia ở Phần Giang tuy ít, nhưng đều là những người cực kỳ trung thành. Hơn nữa, những người này cũng không biết chuyện Tống gia mua viên ‘Ngũ Thải Phỉ’. Họ chỉ biết là phải hộ tống một đồ vật quan trọng tới kinh thành. Càng không biết Tống Lôi ở Phần Giang.
Để viên ‘Ngũ Thải Phỉ’ vào trong túi xách của Tống Lôi, là con lớn nhất Tống Huy. Nó không có khả năng nói cho người khác biết. Chẳng lẽ, là lúc nó bỏ vào túi xách, bị người khác nhìn thấy?
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius