Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2141: Mã hậu pháo.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Viên Viên, pha cho Bí thư Lâm cốc trà.
Diệp Phàm cười nói, thật ra cảm thấy nếu có thể quen biết Bí thư Lâm cũng không tồi.
Dù sao nhà mình ở địa bàn của người ta. Rồng mạnh khó đấu lại hổ đó thôi. Cũng có đôi khi có chuyện phiền đến người ta.
Hơn nữa, hắn cũng không thể luôn luôn công tác ở Bắc Kinh. Một khi đến các địa phương làm việc Biệt thự lá đỏ này dù sao cũng phải có người quan tâm đúng không.
Kiều Viên Viên pha trà, Lâm Kiến Minh thở nhẹ, ánh mắt lập tức sáng lên. Hiện tại y có thể khẳng định, trà này giống như trà mà chú y là Ngô Nguyên đang đảm nhiệm Phó cục trưởng Ủy ban kế hoạch và phát triển nguồn năng lượng mang đến nhà y.
Tuy nhiên, Ngô Nguyên không gặp may, thứ nhất là có một lãnh đạo được điều từ Hạc Tây về, lãnh đạo này không thích Ngô Nguyên. Ngô Nguyên lại đắc tội với lãnh đạo Ủy ban Kế hoạch và Phát triển, cho nên, hiện tại tuy là Phó cục trưởng cấp thứ trưởng nhưng chỉ quản một ít việc không ai quản, lại không thực quyền, lại rất dễ đắc tội với những người phân công quản lý.
Ngô Nguyên thất thế Lâm Kiến Minh cũng bị hại theo.
- Nghe người ta nói nhà của cậu Diệp đã xảy ra một chút mâu thuẫn với tập đoàn Hoằng Hóa. Tôi muốn tìm hiểu chút tình hình cụ thể. Tôi nghĩ, quy hoạch tổng thể của thành phố nhất định phải chấp hành. Tuyệt không thể vì một số tập đoàn muốn kiếm tiền, muốn phát triển mà không để ý đến lợi ích của dân chúng. Việc này tôi nhất định sẽ quản lý.
Bí thư thể hiện thái độ rõ ràng dứt khoát.
- Cảm ơn, chỉ là chút mâu thuẫn nhỏ, hiện giờ đã được giải quyết rồi. Tuy nhiên, Diệp Phàm cảm ơn Bí thư Lâm đã quan tâm.
Diệp Phàm cười nói.
- “Mã hậu pháo”.
Lúc này không thể tưởng tượng được Kiều Thanh Dương giọng lạnh như băng châm chọc một câu.
- Nói chuyện như thế nào vậy Thanh Dương, một bí thư như Bí thư Lâm không còn nhiều. Cậu đừng xúc phạm.
Diệp Phàm cố ý quát lên.
- Tôi xúc phạm cái gì? Ủy ban nhân dân quận Ngũ Mã chính là vì muốn làm một công trình lấy thành tích. Cái gì mà vì lợi ích dân chúng, phát triển kinh tế khu Ngũ Mã, tất cả đều là ăn nói lung tung.
Bí thư Lâm đi hỏi thăm một chút, nghe nói tập đoàn Quốc Đông muốn làm cuộc chạy đua trong kinh doanh thôi.
Người ta không chịu bán nhà, tập đoàn Quốc Đống liền dùng mọi cách để chèn ép. Chính Hồng Diệp Bảo này của anh Diệp mà nói bọn họ cũng muốn thu mua với giá mười triệu, cũng không sợ gió lớn gì.
Căn nhà này, người mù cũng có thể nhìn ra được trị giá bao nhiêu tiền có phải không? Anh Diệp không chịu, bọn họ liền chèn ép, thấm chí đe dọa.
Ông xem Ủy ban nhân dân quận các ông làm những gì. Giải phóng mặt bằng hỗ trợ tập đoàn Hoằng Hóa cưỡng chế phá dỡ đập bỏ không nói, cuối cùng không có cách nào không ngờ còn gọi Công an quận Ngũ Mã. Cái đó gọi là gì ấy nhỉ.
Kiều Thanh Dương hừ nói.
- Hình như là chi đội trị an, đội trưởng là Mã Đồng, còn có Bí thư Đảng ủy công an quận Cổ Thuận.
- Đúng rồi, còn có chủ nhiệm ủy ban giải phóng mặt bằng Đinh. Mấy người liên kết đến nhà người ta nói là bắt hết bảo vệ và người làm công.
Hơn nữa, đánh bị thương người của chúng ta, cũng không cho đem đi cấp cứu, đây thật sự là hành vi của thổ phỉ. Ủy ban nhân dân khu Ngũ Mã thành cái gì đây?
Có còn Đảng lãnh đạo chính quyền không?
Kiều Viên Viên cũng bắt đầu lên tiếng. Tất nhiên là nói xấy hai đồng chí Cổ Thuận và Mã Đồng.
- Cậu Diệp, chúng tôi sẽ tìm hiểu rõ ràng. Sẽ cho các cậu một lời giải thích. Tôi rất hổ thẹn, tôi là bí thư Ngũ Mã, mấy ngày nay vì công tác quá bận cũng sơ xuất trong giáo dục tư tưởng cho cán bộ mới có những đồng chí có những hành động sơ xuất như thế, làm việc hơi thô bạo.
Lâm Kiến Minh vẻ mặt nghiêm túc thể hiện thái độ, Diệp Phàm cười thầm trong lòng.
- Hừ, nếu không phải anh Diệp vẫn khuyên tôi, kéo tôi lại, tôi dã đập Tập đoàn Hoằng Hóa rồi. Cái gì vậy, cũng dám đến nhà anh Diệp để làm ầm ĩ sao.
Kiều Thanh Dương hừ nói
- Tốt lắm, Thanh Dương, đừng lớn tiếng như vậy tập đoàn Thanh Dương dễ đập như vậy sao? Cậu cũng đừng quá kiêu ngạo có phải không?
Cha vẫn bảo cậu phải khiêm tốn, cậu xem cậu xem, cả ngày vẫn giữ tính tình công tử đó. Thực sự nghĩ rằng cậu chính là Thái tử gia của Bắc Kinh sao?
Cậu còn rất non.
Diệp Phàm ra vẻ phê bình Kiều Thanh Dương thật ra đang bí mật làm rõ thân phận Kiều Thanh Dương với Lâm Kiến Minh.
Quả nhiên ánh mắt Lâm Kiến Minh chợt sáng lên sau đó nói :
- Đúng vậy, cậu nhóc, làm chuyện gì đều phải tuân theo pháp luật.
Đất nước chúng ta là nước pháp quyền, phải làm theo quy định có phải không? Tập đoàn Hoằng Hóa không đúng chúng ta có thể khởi tố họ.
Nhưng nếu như cậu đến đập tập đoàn Hoằng Hóa sẽ không ổn. Tập đoàn Hoằng Hóa là tập đoàn lớn của thành phố chúng ta, cũng khá nổi tiếng, cậu hẳn là đã nghe nói qua.
Diệp Phàm hiểu được, Bí thư Lâm đang thử Kiều Thanh Dương. Diệp Phàm nháy mắt với Kiều Thanh Dương, gã hơi sửng sốt sau đó hiểu ngay. Đập chén trà trên tay thạt mạnh làm bàn trà rung lên hừ nói:
- Hoằng Hóa tính cái gì. Ông Lâm, ông đi hỏi xem, đại viện nhà họ Kiều sợ tập đoàn Hoằng Hóa sao. Buồn cười! Thật sự là buồn cười.
Lâm Kiến Minh lập tức giật mình, đại viện nhà họ Kiều. Ở Bắc Kinh ai còn dám xưng là đại viên nhà họ Kiều? Nếu quả thật là người trong nhà của ủy viên trung ương Kiều, thì người thanh niên trẻ tuổi này thật đúng là Thái Tử Đảng.
Hơn nữa, người có tên Kiều Thanh Dương này hình như sợ Diệp Phàm. Chẳng lẽ Diệp Phàm cũng có lai lịch, chứ không phải là chỉ là Diệp Phàm mà mình quen mặt?
Bởi vì Lâm Kiến Minh vô tình thấy Diệp Phàm đứng phía sau Chủ tịch. Lúc này gặp Diệp Phàm Lâm Kiến Minh cũng nghĩ ra cái gì đó nhưng Lâm Kiến Minh không dám khẳng định. Hơn nữa cho rằng việc này hoang đường.
- Anh hai, nói chuyện nên chú ý, anh nói như vậy nếu ba biết được sẽ ăn đòn cho xem. Không phải đã nói với anh rồi soa, đừng ở đâu cũng ồn ào như thế.
Lúc này Kiều Viên Viên nghiêm mặt hừ nói.
- Tôi biết rồi em gái của tôi, em rể muốn ngăn tôi, ngay cả em cũng muốn quản lý tôi sao, vậy tôi làm sao còn đường nào để sống đây. Tôi đi đây, thật sự là đáng ghét.
Kiều Thanh Dương tức giận đứng lên bỏ đi không để ý đến ai, thật cao ngạo như Thái tử đảng thật.
Lâm Kiến Minh tất nhiên chấn kinh một hồi. Xem ra cô gái xinh đẹp đứng phía sau Diệp Phàm không phải là làm người ta ngất xỉu đại tiểu thư nhà họ Kiều chứ?
Mà Diệp Phàm rõ ràng có quan hệ với nhà họ Kiều, việc này cũng có thể chứng minh vì sao Diệp Phàm có loại trà này.
Dựa vào cấp bậc của Ủy viên trung ương Kiều, hưởng thụ loại trà này cũng là bình thường. Cũng có thể giải thích vì sao Diệp Phàm có gan đấu lại liên kết giữa tập đoàn Hoằng Hóa và Ủy ban nhân dân quận Ngũ Mã.
Dựa vào uy lực của nhà họ Kiều, tập đoàn Hoằng Hóa còn non lắm. Còn Ủy ban nhân dân quận Ngũ Mã nào dám làm gì.
Hai người nói chuyện phiếm vài câu sau, Lâm Kiến Minh chào về, lúc này không nên nói nhiều sẽ có vẻ như chính mình cố ý đến đây.
Quan hệ này nọ cũng phải từ từ xây dựng, qua thời gian dài tiếp xúc đương nhiên tình cảm cũng từ từ tăng lên.
Tại nhà họ Hứa ở cửa đông, trên một tấm bàn lớn chính là nước cờ Diệp Hồng Bảo của Diệp Phàm. Khi Trúc lão bước vào phòng liền nhìn chằm chằm vào tấm biển.
Trúc lão bước nhanh hai bước đến trước mặt ngọc bài, hai tay nhẹ nhàng sờ soạng tấm biển. Không lâu hai mắt Trúc lão nhắm lại, bàn tay từ từ vuốt ve. Người đứng xem đông đúc trong nhà ngoài cửa.
Bốn người đứng trong phòng chỉ có Lương Ngũ Gia hiểu được, đây là Trúc lão dùng nội kình để dò xét thân thủ của người viết nên những chữ này. Thật ra, chính là Trúc lão đang cân nhắc thân thủ cao thấp của Phí Thanh Sơn.
Đương nhiên, cách này Lương Ngũ Gia tạm thời không làm được. Chỉ có cao thủ cửu đẳng siêu cấp trở lên mới có thể dùng nội kình từ ngón tay. Giống như Diệp Phàm hiện giờ cách mấy mét có thể đánh vỡ một cái chén nhỏ.
Thật lâu sau Trúc lão mới buông lỏng tay ra, ngồi trên ghế.
Ba người Hứa Chính Phong đều nhìn ông ta không nói.
- Phí Thanh Sơn bản lĩnh rất sâu, vốn lão phu trước tết có kỳ ngộ, công lực nâng cao rất nhanh, không thể tưởng được có lẽ ông ta cũng có kỳ ngộ.
Trúc lão vuốt vuốt râu nói.
- Việc này…
Trương Chấn Lưu muốn hỏi, tuy nhiên, ngại không nói ra.
- Ha ha, các cậu chắc chắn muốn hỏi tôi và Phí Thanh Sơn ai mạnh hơn có phải không?
Trúc lão nhìn ba người một cái nói.
- Ha ha…
Trương Chấn Lưu bị người ta đọc được suy nghĩ, cười cười có chút xấu hổ.
- Nếu Phí Thanh Sơn chỉ có biểu hiện công lực trên ngọc bài, mười phần nắm chắc là tôi có thể bắt hắn. Có lẽ biểu hiện trên ngọc bài cũng không phải toàn bộ thực lực của Phí Thanh Sơn.
Nói như vậy đi, võ công không phải tự mình cùng đấu mọi người chỉ có thể đoán. Bởi vì, hai chúng tôi thực lực cũng không khác nhau mấy.
Muốn thăm dò tận đáy của đối phương, chỉ có thể đánh nhau kịch liệt mới có thể biết được. Ví dụ như tôi và Lương Ngũ mà nói, chỉ cần y vừa ra tay, mấy quyền là tôi có thể nhìn rõ thân thủ của y.
Đây là vì trình tự không giống nhau, bảo một học sinh tiểu học đi làm toán của học sinh trung học chắc chắn sẽ làm khó học sinh tiểu học.
Nhưng, nếu đổi lại, bảo học sinh trung học làm toán của học sinh tiểu học, vậy thì dễ dàng.
Trúc lão thản nhiên cười nói.
- Tiền bối, nghe nói trình tự giống như các ông có thể xưng là tông sư. Hơn nữa có thể dùng nội kình để dung hợp đồ đã vỡ thành như cũ. Không biết tiền bối có phục hồi ngọc bài vỡ không?
Lương Ngũ Gia vẻ mặt cung kính nói.
- Đương nhiên có thể, tuy nhiên, các cậu phục hồi để làm gì? Không phải nghe nói các cậu dùng sườn núi Đằng gia bồi thường đã chấm dứt chuyện với Diệp Phàm sao?
Trúc lão nói, nhìn Hứa Chính Phong một cái còn nói thêm:
- Phục hồi cần nội khí, rất tiêu hao kình lực, có chút phiền phức.
Ví dụ như, khi vỡ có những mảnh vỡ nhỏ không thấy. Nếu thật sự muốn phục hồi như lúc ban đầu, vậy phải tìm được miếng ngọc cùng chất lượng mới được.
Hơn nữa, phục hồi như vậy càng phiền toái.
- Tiền bối, ngài không phải muốn dẫn Phí Thanh Sơn đến sao? Ngọc bài này chính là một cách tốt. Tin tưởng chúng ta phục hồi trả ngọc bài này về Diệp Hồng Bảo xong, tin rằng sau khi Diệp Phàm nhìn thấy, không cần nói chúng ta cũng có thể biết vẻ mặt của hắn.
Sau này, Trúc lão nếu có thể để lại một chút chứng cứ chứng mình bản lĩnh ở Diệp Hồng Bảo. Ví dụ như tuyên bố ba tháng sau san bằng Diệp Hồng Bảo.
Tất nhiên làm cho Diệp Phàm không thể không đi cầu cứu Phí Thanh Sơn. Đến lúc đó Trúc lão không phải có thể giải quyết hắn sao.
Hứa Chính Phong nói.
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2142: Đổi khách thành chủ.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
.
- Ha ha, muốn ép Phí Thanh Sơn ra, có cách hay hơn, tôi trực tiếp bắt Diệp Phàm là có thể ép ông ta ra.
Đương nhiên, nghe cách cậu nói người thanh niên Diệp Phàm này có chút năng lượng. Có thể có được mảnh cổ bảo như thế gia thế tất nhiên rất cao.
Hơn nữa, hắn còn có chút quan hệ trong quân đội. Nếu chúng ta dùng cách cưỡng bức mạnh mẽ sẽ dẫn đến hậu quả không cần thiết.
Tôi thì chẳng sao cả, có thể vỗ mông chạy lấy người. Tuy nhiên, Trung Quốc chúng ta có câu ngạn ngữ, hòa thượng chạy được miếu không chạy được.
Bọn họ tất sẽ tới tìm nhà họ Hứa các cậu. Trong chuyện này, các cậu cung cấp manh mối về Phí Thanh Sơn cho tôi tôi không phải loại người như vậy.
Cứ quyết định như vậy tồi, các cậu cứ tìm một loại đá chất liệu giống như thế này tôi sẽ phục hồi. Có lẽ một buổi tối cũng đủ.
Về việc ép Phí Thanh Sơn khi nào thì xuất hiện, tôi sẽ quyết định. Việc này, các cậu không cần nhúng tay. Đối với Hồng Diệp Bảo, Phí Thanh Sơn ngã xuống rồi chính là lúc tôi san bằng Hồng Diệp Bảo.
Tôi không đánh bị thương người, tôi chỉ phá đồ quý. Cho dù Diệp Phàm muốn thế nào cũng không có cách nào khác. Hơn nữa, việc này, bọn họ cũng không điều tra ra các cậu.
Trúc lão thật ra là người trọng tình nghĩa.
- Cảm ơn, việc này vốn là việc của nhà họ Hứa chúng tôi, phiền Trúc lão như vậy chúng tôi không thoải mái. Như vậy đi, chỉ cần Trúc lão có yêu cầu gì, chúng tôi sẽ cố gắng đáp ứng.
Ví dụ như, phục hồi ngọc bài này Trúc lão sẽ tiêu hao công lực nhất định. Tôi nghĩ, sau khi tiêu hao xong phải dùng đồ có giá trị dinh dưỡng cao để bồi bổ.
Nhà họ Hứa chúng tôi còn có củ sâm mấy trăm năm, chắc chắn là sản phẩm của Trường Bạch Sơn. Có một thứ nhà họ Hứa chúng tôi cất giữ đã hơn hai trăm năm.
Chờ chúng tôi bảo Lương Ngũ gia mang đến đây. Còn nữa, loại đá chúng tôi đã tìm thấy từ trước, Lương Ngũ gia cậu cũng mang đến đây.
Hứa Chính Phong nói.
Không lâu, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng.
Trúc lão lấy bột ngọc, dùng nước tạo thành một dang giống như hồ, bắt đầu dùng công lực phục hồi ngọc bài.
Sâm trăm năm mà nhà họ Hứa tặng Trúc lão cũng không khách khí, đó là một thứ tốt, vô giá trị.
Vừa có thể bổ sung năng lượng cho cơ thể kích thích tiềm lực tranh thủ trước khi gặp Phí Thanh Sơn tăng lên một bậc thang mới.
10 giờ sáng ngày hôm sau, thủ tục mua bán sườn núi Đằng Gia đã làm xong toàn bộ. Từ nay về sau, sườn núi Đằng Gia chính là của Diệp Phàm.
Mà khu cảnh vệ cũng có hành động thông báo cho Trương Chấn Lưu của tập đoàn Hoằng Hóa, nói là đã điều tra xong, đập và các hành động khác không có liên quan đến Hứa Tam Cường, là người khác.
Bọn họ đồng ý buổi chiều thả người. Đây tất nhiên là có người chịu tội thay.
Buổi sáng ngày mai, tổ đến Giang Đô sẽ xuất phát, 10 giờ sáng, Diệp Phàm tập trung toàn bộ thành viên tổ kiểm tra Giang Đô. Đương nhiên có mấy đồng chí bên Chính phủ Diệp Phàm cũng không thông báo đến họ.
Bởi vì, kiểm tra tỉnh Giang Đô lấy phòng Kiểm tra trung ương là chính. Cả ngày gọi họ họp hành người ta cũng ghét. Chỉ cần thông báo ngày giờ xuất phát là được.
- Các đồng chí, lần này xuống dưới đó nhiệm vụ của chúng ta rất gian khổ. Lần trước đi xuống chỉ là thử nghiệm, lần này không phải thử mà là làm thật. Hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Chúng ta nhất định phải tự chú ý, làm việc công bằng công khai, công minh. Gặp việc không xin hộ, chúng ta xin hộ thì không công bằng với nhân dân.
Quần chúng nhân dân thường mắng chúng ta làm quan mặc kệ mọi việc của nhân dân, không vì lợi ích của nhân dân. Lần này chúng ta đi xuống để làm công tác nhân sự và phải làm cho tốt.
Phải cố gắng đặt lợi ích của nhân dân lên trên hết, không phải đi qua như trưng bày rồi về, đi xuống đó ăn uống xong rồi thu binh về.
Thứ nhất không hoàn thành nhiệm vụ do Ủy viên Trương phân công, thứ hai là có lỗi với nhân dân đang chịu khổ. Đương nhiên…
Diệp Phàm nghiêm túc phát biểu.
Tuy nhiên, diệp phàm vừa mới nói được một nửa, người phụ trách phối hợp với Diệp Phàm trong lần đi kiểm tra này cũng chính là Phó trưởng ban thư ký của Chính phủ Điền Lâm dẫn theo bốn tổ viên vội vàng bước vào.
Tuy nhiên, Điền Lâm vẻ mặt có chút khó coi, y nhìn Diệp Phàm một cái vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Chủ nhiệm Diệp, việc kiểm tra Giang Đô là chuyện Ủy viên Trương tự mình giao, Chủ nhiệm Diệp nhất định phải coi trọng mới được.
- Tôi rất coi trọng, anh không thấy là chúng tôi đã tổ chức một hội nghị thường kỳ để bàn chuyện kiểm tra Giang Đô. Chính là vì việc nghiêm túc thực hiện công tác này.
Diệp Phàm giật mình, tuy nhiên, vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Coi trọng, nếu là chuyện về kiểm tra Giang Đô, sao không thông báo cho chúng tôi, chúng tôi được Ủy viên Trương giao phối hợp với các anh. Còn nữa, các đồng chí ở Ủy ban kế hoạch và phát triển cùng văn phòng xóa đói giảm nghèo cũng không tới. Có lẽ Chủ nhiệm Diệp cũng không thông báo. Nếu Chủ nhiệm Diệp nghĩ chúng tôi có chút vướng chân vướng tay thì đề xuất thôi. Làm gì cần phải loại chúng ta ra ngoài có phải không?
Trưởng ban Điền vẻ mặt nghiêm túc nói, nhưng có chút chỉ trích Diệp Phàm không lo.
- Trưởng ban Điền, có lẽ là Chủ nhiệm Diệp sợ phiền các anh. Việc này, chạy tới chạy lui thực sự cũng có chút mệt. Cho nên, vốn không thông báo các anh.
Lúc này Vũ Quý Phát lên tiếng, rõ ràng là đổ thêm dầu vào lửa.
- Phiền toái, làm việc gì mà không có chuyện phiền toái chứ. Hơn nữa, chúng ta đều là đảng viên, Đièn Lâm tôi đã có mấy chục năm tuổi đảng, nguyên tắc và tính giai cấp vẫn luôn ghi nhớ.
Bởi vì chúng ta là đảng viên lão thành, làm công tác không sợ phiền. Nếu sợ phiền toái sẽ không làm công tác, như thế còn xứng là đảng viên sao?
Các đồng chí, chúng ta lúc nào cũng phải nhớ kỹ, chúng ta là Đảng viên, là công bộc của nhân dân không phải là ông chủ. Tư tưởng như vậy là không được, làm phải cho ra làm, không phải sợ phiền toái.
Phải thật lòng đặt lợi ích của nhân dân lên trên hết mới đúng.
Điền Lâm nói giống như y mới là nhân vật số một vậy, vai phụ biến thành diễn viên chính.
- Trưởng ban thư ký Điền nói cũng đúng, cái không cần phiền thì đừng nên phiền, tuy nhiên…
Diệp Phàm nói đến đây cố ý nhìn tất cả mọi người một cái hừ nói:
- Nơi không nên làm phiền thì đừng làm phiền.
Ví dụ như chuyện đánh hơi chẳng hạn, anh mặc quần thì cũng có thể đánh. Nhưng nếu anh cởi quần chỉ để đánh hơi thì là phiền toái thừa có phải không?
Vừa rồi đồng chí Điền Giang phê bình Diệp Phàm tôi có phải là tôi thấy bọn họ vướng bận, điểm này tôi kiên quyết phủ nhận.
Các anh đến phối hợp công tác với chúng tôi, sao lại thành cãi vã? Các đồng chí, không cần cãi vã nhau.
Nếu các anh thật sự muốn cãi vã như vậy tôi sợ rằng sau này thực sự trở thành những người như vậy. Tôi đã nói từ trước, lần này chỉ là một cuộc họp thường kỳ của tổ kiểm tra trước khi xuất phát.
Nếu tổ kiểm tra Giang Đô lấy các đồng chí ở phòng Kiêm tra thuộc Văn phòng Trung ương là chính, bên chính phủ và các ủy ban là phối hợp công tác.
Cho nên, chúng ta không thể đảo ngược lại. Thế nào gọi là phối hợp? Chủ yếu là chúng tôi sắp xếp các anh làm gì các anh làm đó mới là phối hợp có phải không?
Sao tôi cảm thấy một số các đồng chí ở đây cũng không phải muốn phối hợp công tác, mà là muốn vung tay múa chân.
Các đồng chí, hi vọng các anh có thể tỉnh táo nhận rõ nhiệm vụ của chính mình, đây là công việc do ủy viên Trương phân công.
Chúng ta đều phải thận trọng, phải nhận rõ công việc của mình mới đúng. Mà không phải ồn ào chỉ huy mù quáng. Để mọi việc rõ ràng, cho nên tôi muốn tổ chức một cuộc họp nhỏ nói về công tác kỷ luật. Chút việc nhỏ này không cần phiền đến các đơn vị khác ngoại trừ các đồng chí ở phòng Kiểm tra.
Việc này, chỉ cần ngày mai xuất phát đến Giang Đô chúng ta thông báo một chút là được. Một số đồng chí, tức giận còn không phải là nhỏ.
Tôi thấy, đồng chí Vu Quý Phát, có phải anh nên mua mấy bộ phim cấp ba về để phân phát, làm giảm cơn tức giận.
Diệp Phàm giọng run lên nói, vẻ mặt Trưởng ban thư ký rất kỳ lạ.
Lão già chết tiệt này, Diệp Phàm nhìn y một cái, trong lòng thầm nói. Hiện giờ cuối cùng hiểu được, có lẽ lão già này tới là vì ủy viên Trương.
Cái gì mà phối hợp kiểm tra, căn bản là tìm chỗ rẽ, có lẽ ông ta hận không thể kiểm tra bên dưới. Về sau, ủy viên Trương tất nhiên sẽ giơ dao mổ lên.
- Đồng chí Diệp Phàm, cậu phải chịu trách nhiệm về những lời nói này. Vai phụ, tuy nói là vai phụ nhưng cũng không phải là vai phụ vô vị.
Hơn nữa, vai phụ sẽ không có quyền gì sao? Đảng chúng ta vẫn yêu cầu dân chủ đó thôi. Cũng không thể chỉ cần tập trung mà không cần dân chủ có phải hay không?
Tuy nói ủy viên Trương có giao tổ kiểm tra Giang Đô lấy phòng Kiểm tra của Văn phòng Trung ương làm chính, nhưng…
Điền Lâm nói đến đây, cố ý tạm dừng để thu hút ánh nhìn của mọi người, sau đó mới chậm rãi uống một ngụm trà rồi nói.
- Nhưng, đề nghị hợp lý của chúng tôi vẫn phải có đúng không? Ví dụ như một số đồng chí chỉ huy không thỏa đáng.
Chúng ta nếu không đề nghị một chút, thì công việc kiểm tra lần này sẽ lệch khỏi quỹ đạo, mất đi nguyên tắc, như vậy làm sao hoàn thành nhiệm vụ do ủy viên Trương giao.
Đến lúc đó, phạt vẫn là vai phụ như chúng ta có phải không , vai phụ chúng ta còn hơi nhẹ đúng không?
Với những người, chỉ đề nghị một chút cũng bảo là vung tay múa chân, thì vai phụ căn bản là không dám mở miệng có phải không? Vậy dân chủ mà đảng đề xuất thực hiện như thế nào?
Nói là vung tay múa chân tức là nói lời của ông đây là thánh chỉ, không cho phép các đồng chí khác có đề nghị có phải không?
Nếu cứ tiếp tục thế này, sẽ tạo thành tư tưởng lơ là, sẽ dẫn tới tự cao tự đại. Cuối cùng kết quả tất nhiên các đồng chí đều hiểu.
Các đồng chí khác đều hiểu, lần trước Trưởng ban thư ký Điền cùng Diệp Phàm đã tranh luận vài lần. Khi đó đồng chí Điền Lâm cũng không chiếm được ưu thế.
Lần này Điền Lâm giọng điệu khá sắc bén, căn bản là chỉ trích các quản lý của Diệp Phàm ở tổ kiểm tra lần này. Không thể tưởng tượng được Diệp Phàm cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu.
Điền Lâm tuy là Phó Trưởng ban thư ký văn phòng chính phủ, cấp thứ trưởng.
So với Diệp Phàm cấp bậc có vẻ cao hơn, tiếng tăm đương nhiên cũng hơn Diệp Phàm. Có lẽ, bảo y đảm đương vai phụ này y không phục.
Cho nên, vừa ra tay đã muốn khống chế Diệp Phàm. Sau này đảo khách thành chủ. Giống như trong tiểu phẩm Trần Tiểu Nhị cùng với Chu Thập Yêu.
Tiểu Trần muốn làm diễn viên chính, cuối cùng bản thân liền biến thành vai phụ. Mà Điền Lâm chính là Chu Thập Yêu, không phải Trần Tiểu Nhị.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng không phải Trần Tiểu Nhị trên sân khấu, thắng hay bại cũng không rời vị trí cầm đầu
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2143: Đăng cả lên tài liệu nội bộ.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Công việc còn chưa bắt đầu đồng chí Điền Lâm đã nói công tác kiểm tra của chúng ta đi lệch khỏi quỹ đạo, đây là đề nghị gì? Các đồng chí, không có kiểm tra không có quyền lên tiếng, không có chứng cứ không thể nói suông. Chúng ta đều là đảng viên, nói gì cũng phải cầu thị mới đúng, không thể ăn nói lung tung.
Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng.
Hắn nhìn vẻ mặt có chút khó coi của Điền Lâm thấy y đang định phản kích lại, tuy nhiên, Diệp Phàm cũng khoát tay nói lớn:
- Đồng chí Điền Lâm, ngồi xuống đi, nếu các anh đã đến đây vậy thì tham gia hội nghị đi. Cuộc họp hôm nay vẫn là tôi chủ trì, chủ yếu là nói chuyện về kỷ luật, để các đồng chí chú ý trong mỗi lời nói mỗi cử động.
- Một con chó kiểm tra cũng không giải quyết được, cậu còn chủ trì công tác gì?
Lúc này không ngờ cửa bị đẩy ra, một giọng nói hơi quen vang lên.
Vừa thấy bóng người này, lập tức tiếng ghế trong phòng vang lên. Tất cả các đồng chí đều đứng lên, mọi người đều hơi khom người, cung kính nói:
- Chào Ủy viên Trương.
Người tới không ngờ là Ủy viên quốc hội kiêm trợ lý Thủ tướng Trương Hướng Đông. Hai năm trôi qua, lão già này không ngờ không thay đổi chút nào, lúc này vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Ủy viên Trương, chào ông.
Diệp Phàm bước lên phía trước, giơ tay ra muốn bắt tay. Tuy nhiên, cũng bị Điền Lâm giành trước bởi vì lão già này đang đứng chưa ngồi xuống.
Cùng Điền Lâm bắt tay xong Trương Hướng Đông cũng bắt tay Diệp Phàm một chút.
- Ủy viên Trương, ngài bận trăm công nghìn việc cũng dành thời gian đến đây. Vừa đúng lúc các đồng chí của Tổ kiểm tra Giang Đô đều có mặt khá đủ, mời ngài cho chỉ thị.
Diệp Phàm nói, thái độ không kiêu ngạo cũng không xu nịnh. Đương nhiên, Ủy viên Trương là người lớn tuổi, Diệp Phàm gọi là ngai cũng là bình thường.
- Hôm nay tạm không nói đến chuyện chỉ thị, đây là tài liệu tham khảo nội bộ, cậu tự nhìn đi.
Ủy viên Trương ném một tờ tạp chí xuống trước mặt Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhìn qua, phát hiện tiêu đề rất lớn – Chủ nhiệm tự mình làm việc, không giám sát nổi một con chó.
Phía dưới tất nhiên chính là Chủ nhiệm phòng Kiểm tra của Văn phòng Trung ương Diệp Phàm tự mình mặc áo giáp ra trận. Nói về chuyện hai cửa hàng về chó ở đường Đông Trực khu Ngũ Mã.
Do đó nghi ngờ với công việc của phòng Kiểm tra, cho rằng chỉ làm hình thức rồi mặc kệ… Bài viết giống như một cây đao, làm Diệp Phàm thiếu chút nữa bị thương tích đầy mình.
- Việc này chúng tôi đang điều tra. Tôi tiếp nhận công việc này mới có vài ngày, dù sao cũng phải có thời gian nhất định có phải không?
Vẻ mặt Diệp Phàm có chút phẫn nộ nói.
Trong lòng cũng nghĩ ra việc gì đó. Có thể để Trương Hướng Đông đọc tài liệu tham khảo nội bộ cấp bấc chắc chắn khá cao. Bởi vì, Trương Hướng Đống hưởng đãi ngộ cấp quốc gia.
Tài liệu tham khảo nội bộ này là cho các lãnh đạo cấp cao. Trương Hướng Đông có thể thấy thì các lãnh đạo đó tất nhiên cũng có thể thấy.
Ai làm vậy?
Người này năng lượng khá đáng sợ, mưu đồ của người này lại càng đáng sợ. Ra vẻ người ngay thẳng, phân tích toàn bộ các khiếm khuyết của công tác kiểm tra. Thật ra, mịt mờ nhằm vào cá nhân Diệp Phàm. Hễ là người có thể đọc tài liệu tham khảo nội bộ thì ai là chén đèn cạn dầu.
- Vài ngày, cậu làm chủ nhiệm mới được vài ngày sao. Giám sát không được một con chó, thì nếu nói ra ngoài, dân chúng không phải cười rụng răng sao?
Trương Hướng Đông vẻ mặt nghiêm túc chỉ chỉ vào tài liệu tham khảo. Sau đó thành thật nói:
- Các đồng chí thấy chưa, chúng ta đều là công bộc của nhân dân.
Nhất định phải coi trọng lợi ích của nhân dân. Chuyện một con chó cũng có thể có vấn đề.
Việc này chứng tỏ, một số đồng chí của chúng ta có vấn đề về tư tưởng. Còn chưa coi trọng lợi ích của nhân dân. Làm việc không hết lòng thật sự không thể được.
Cho nên, đồng chí Diệp Phàm, tôi cho cậu một ngày, sáng hôm sau nhanh chóng giải quyết việc này.
Bằng không, Tổ kiểm tra Giang Đô, tôi đề xuất Điền Lâm làm lãnh đạo. Trương Hướng Đông tôi đã nói rồi, làm cán bộ, phải có chí tiến thủ.
Người không làm được việc Trương Hướng Đông tôi sẽ làm cho phải chuyển vị trí. Nhất định phải chuyển vị trí, chúng ta phải có trách nhiệm với nhân dân, có trách nhiệm với đảng.
Trương Hướng Đông nói đường đường chính chính, khảng khái hiên ngang, thiếu chút nữa biến thành diễn thuyết. Diệp Phàm hiểu, lào già này đích thân ra tay, muốn đến đây làm nhục hắn.
Đúng lúc này, điện thoại Diệp Phàm vang lên. Hắn cầm điện thoại ừ à một hồi rồi nói:
- Ủy viên Trương, tôi phải xin lỗi ngài, các đồng chí tôi có việc phải đi trước. Cuộc họp thường kỳ này các đồng chí cứ nghe chỉ thị của Ủy viên Trương.
- Đang họp cậu còn muốn đi đâu, đồng chí Diệp Phàm, vừa mới nói đến vấn đề trách nhiệm, chẳng lẽ cậu thật sự muốn nói rõ ra. Thái độ của cậu như vậy còn làm sao kiểm tra được Giang Đô? Tôi rất nghi ngờ việc cậu có đảm nhiệm được chức tổ trưởng tổ kiểm tra Giang Đô không?
Ủy viên Trương tức giận.
- Ủy viên Trương, tôi đã xin lỗi ngài rồi. Chuyện con chó ngài muốn tôi giải quyết trong một ngày, việc này có thể sao? Về việc nói thẳng hay có nhậm chức Tổ trưởng tổ kiểm tra Giang Đô hay không, đó là chuyện của lãnh đạo.
Diệp Phàm tức giận, rốt cuộc không kìm nổi, bộc phát. Ám chỉ Trương Hướng Đông đang coi mình là trời. Đây là địa bàn của văn phòng trung ương, Diệp Phàm tôi như thế nào, muốn phê bình thì là chuyện của Chủ nhiệm văn phòng Trung ương Điền Giang, liên quan gì đến ông.
- Bốp…
Chiếc bàn bị Trương Hướng Đông đập một cái, miệng hừ nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, cậu có ý gì?
Cậu giải thích cho tôi rõ ràng xem nào? Nếu không, hôm nay tôi phải tìm đồng chí Điền Giang nói một chút về chức chủ nhiệm của cậu.
Một con chó cũng không giải quyết được, hơn nữa đều đăng cả lên đây, cậu có mặt mũi nào để nói thế?
Lãnh đạo phê bình cậu cậu còn không phục, còn tranh luận, như thế có được không? Ai cũng như cậu thì đất nước chúng ta làm sao mà quản lý được? Kỳ cục, rất kỳ cục.
- Nói không đúng.
Lúc này một giọng khàn khàn vang lên, tiếng xô ghế lại một lần nữa vang lên, mọi người lại vội vàng đứng dậy nói:
- Chào Chủ nhiệm Điền.
- Ha ha, có rảnh tôi cũng muốn cùng đồng chí Trương Hướng Đông thảo luận một chút về chức chủ nhiệm phòng Kiểm tra và tổ trưởng tổ Kiểm tra Giang Đô của đồng chí Diệp Phàm. Tuy nhiên…
Điền Giang cười hai tiếng, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Tuy nhiên, hiện tại không có thời gian để thảo luận về vấn đề này. Đồng chí Diệp Phàm cậu lập tức chuẩn bị một chút theo tôi đến “bên kia” đi.
“Bên kia”, các đồng chí ở đây vừa nghe tám phần các đồng chí đều lộ vẻ hâm mộ. “Bên kia” đương nhiên chỉ chính là chỗ của Chủ tịch Đường. Vẻ mặt Trương Hướng Đông sửng sốt, tuy nhiên, khôi phục bình tĩnh trong nháy mắt.
Chuyển người, chủ nhiệm Điền lại nói:
- Còn nữa, đồng chí vừa xin phép là tôi phê chuẩn. Mấy ngày nay hắn cũng chưa có thời gian, cho nên, tổ kiểm tra Giang Đô ngày mai sẽ đi xuống.
Như vậy đi đồng chí Hướng Đông, tôi thấy để đồng chí Điền Lâm bên văn phòng chính phủ phụ trách, văn phòng trung ương bên này cố gắng hết sức để phối hợp công tác với đồng chí Điền Lâm để làm tốt công tác kiểm tra.
Còn về chuyện kiểm tra không ra một con chó, tôi thấy, cứ để đồng chí Diệp Phàm phụ trách. Sau việc bận này tôi cho đồng chí Diệp Phàm nửa tháng để giải quyết vấn đề này.
Nói đến đây, Chủ nhiệm Điền nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, cậu có tin là trong vòng nửa tháng giải quyết được vấn đề này không?
- Tin ạ, không cần nửa tháng, mười ngày là đủ rồi.
Diệp Phàm đáp rõ ràng. Diệp Phàm hiẻu, đây là Điền Giang đã cho hắn chỗ dựa, đây là một chuyện đáng quý.
Trương Hướng Đông ông nói một ngày, chủ nhiệm Điền lập tức đổi thành 15 ngày. Hơn nữa sau khi hết bận mới tính đến.
Nếu việc này không giải quyết được thì khi nào bắt đầu còn phải hỏi chủ nhiệm Điền một câu. Còn chuyện đảm nhiệm chức vụ chủ nhiệm Điền nói khi nào rảnh sẽ cùng Trương Hướng Đông thảo luận nghiên cứu, đó là hạ một bậc thang của Trương Hướng Đông.
- Đồng chí Hướng Đông, ông tiếp tục chỉ thị, tôi phải đi trước, bên kia đang vội không thể không đi.
Chủ nhiệm Điền gật gật đầu xoay người đi, tất nhiên Diệp Phàm cũng đi theo.
Trương Hướng Đông nào còn mặt mũi ở đây chỉ thị, tất nhiên vẻ mặt khó coi bỏ đi. Tuy nhiên, đối với chủ nhiệm văn phòng trung ương Điền Giang, Trương Hướng Đông cũng chỉ có thể buồn bực, thậm chí nuốt giận vào trong lòng.
Bởi vì, không nói vị trí đại tổng quản của Điền Giang rất nhạy cảm mà Điền Giang cũng là ủy viên bộ Chính trị, thật sự là cấp phó quốc gia, cao hơn nhiều so với người hưởng thụ đãi ngộ cấp phó như Trương Hướng Đông nhiều lắm.
- Một con chó rốt cuộc sao lại thế, việc này có người đăng lên tài liệu tham khảo nội bộ. đồng chí Diệp Phàm, cậu điều tra trọng tâm một chút, nhanh chóng giải quyết việc này.
Điền Giang vừa đi vừa nói.
- Tình hình cơ bản đã rõ ràng, việc này có liên quan đến gút mắc đề bạt của hai Thứ trưởng. Cho nên, bọn họ trộn lẫn trong đó, làm cho việc này phức tạp. Chủ nhiệm như tôi tuy nói là chủ nhiệm, ha hả, kiểm tra điều là những người có quy cách cấp bậc cao hơn chúng ta, thật sự còn có chút khó xử.
Diệp Phàm cười cười nói.
- Thì ra là thế, những người ngày, việc chính mặc kệ, chuyện ngoài cửa thì luôn đá chân. Muốn được đề bạt là nguyện vọng của tất cả các đồng chí, tuy nhiên, phải hợp lý có phải không? Tranh giành thì cuối cùng chỉ cả hai cùng bị thương. Muốn làm thì cậu cũng rất bị động, tuy nhiên, nếu cậu đã hiểu rõ, thì cứ theo nguyên tắc giải quyết là được.
Chủ nhiệm Điền nói.
- Tôi hiểu rồi, vốn là muốn xử lý, nhưng nhất thời chưa nghĩ ra cách nào. Tuy nhiên, tôi đã có quyết định bước đầu.
Diệp Phàm nói.
- Ừ…
Chủ nhiệm Điền gật gật đầu, sau khi hai người đi vào văn phòng vẻ mặt chủ nhiệm Điền trở nên nghiêm túc nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, lần này gọi cậu đến đây là có nguyên nhân.
Ngày kia có Tổng thống nước Châu Phi mà chúng ta vừa xây dựng muốn đến đây. Tuy nói chỉ là một nước nhỏ nhưng đất nước chúng ta luôn thực hiện chính sách chúng sống hòa bình.
Mỗi nguyên thủ đến thăm đều đối đãi với cùng một quy cách. Chủ tịch Đường sẽ tới tận sân bay tự mình nghênh đón, chuyện lần này có chút đặc biệt, chủ yếu là vì xây dựng tình cảm với đất nước mới xây dựng.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2144: Chủ nhiệm Điền điểm tướng.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
Chủ nhiệm nói xong còn nói thêm một chút:
- Còn nữa, quốc gia này có chút đặc biệt, bọn họ có một thứ có thể dùng trong thiết bị quân sự hiện đại.
Mà hoạt động ngoại giao, khi đi ra ngoài, hoàn cảnh sẽ phức tạp hơn rất nhiều. Vốn việc này do Thiên Thông và Lang Phá Thiên phụ trách.
Chẳng qua, Thiên Thông vừa mới có việc gấp đi rồi, không có cao thủ cho việc bảo vệ nên chúng tôi rất lo lắng.
Vì thế, lần này gọi cậu đến đây. Cậu chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn của Chủ tịch trong phạm vi khoảng 500 mét.
Lang Phá Thiên phụ trách an toàn khu vực sân bay và hai bên đường. Hi vọng hai người có thể cùng phối hợp, làm tốt công tác đảm bảo an toàn. An toàn là trên hết cậu hiểu chưa?
- Tôi hiểu rồi, tôi sẽ phối hợp với đồng chí Lang Phá Thiên thực hiện tốt công tác an ninh.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Tốt, cậu có thể có thái độ như vậy tôi rất vui. Có một việc nữa, trong công tác bảo đảm an ninh cậu không có kinh nghiệm bằng Lang Phá Thiên.
Tuy nhiên, năng lực cá nhân của cậu trong tấn công và phòng bị lại mạnh hơn anh ta. Nghe các đồng chí ở Tổ đặc nhiệm A nói năng lực trinh sát của cậu rất tốt.
Lần trước trận chiến ở Saha nghe nói cậu còn có thể cảm giác được côn trùng trong buổi tối ở bên ngoài.
Việc này chứng tỏ cảm giác của cậu so với các đội viên khác mạnh hơn không ít. Tôi nghĩ trong vòng 500 mét, dựa vào cảm giác của cậu có thể loại bỏ hết những tai họa ngầm.
Chủ nhiệm Điền nói, giọng hơi có vẻ kích lệ.
Đôi mắt ưng của Diệp Phàm có thể nhìn thấy, tuy nhiên, chỉ nói:
- Sư phụ của tôi có một phương pháp, từ nhỏ tôi đã tu luyện phương pháp này để rèn luyện nhãn lực, khứu giác và thính lực.
Cho nên, hiện tại mới có thể có năng lực đặc biệt như thế. Bản lĩnh càng cao, năng lực này của tôi càng mạnh hơn một chút.
Buổi tối trong phạm vi 500 mét, ban ngày tôi nghĩ sẽ xa hơn một chút. Khoảng 2km, hơn nữa còn có kính viễn vọng và các thiết bị hiện đại khác, hẳn là có thể cảm giác được một chuyển động rất nhỏ một cách nhạy bén hơn.
- Vậy là tốt rồi, như vậy đi, nếu cậu tự tin vào mình thì tăng phạm vi lên 800 mét.
Trong phạm vi này do cậu toàn quyền phụ trách. Lang Phá Thiên phụ trách phạm vi bên ngoài. Đương nhiên, việc này cũng không phải nói là các cậu làm việc độc lập, càng cấn sự phối hợp chặt chẽ của các cậu. Còn nữa, đúng rồi, nghe nói quan hệ của cậu và con trai của Vương lão Vương Nhân Bàng không tồi. Lần trước trận chiến Mê Cung Nhân Bàng cũng lập công lớn.
Nghe nói còn tiêu diệt được một đội viên của Tổ đặc nhiệm A nước ngoài thân thủ cửu đẳng. Được huân chương đặc biệt của nhà nước. Lần này đồng chí Thiên Thông không ở đây, cậu có thể triệu tập Nhân Bàng đến phối hợp với cậu không? Tổ chức tin tưởng vào sự giác ngộ chính trị của con trai Vương lão.
- Việc này, tính tình Nhân Bàng hơi quái.
Diệp Phàm do dự nói.
- Đúng là bởi vì tính tình anh ta hơi quái, tôi mới bảo cậu ra mặt. Nếu không, tôi gọi một cuộc điện thoại là đủ.
Điền Giang cười nói.
- Vậy được để tôi thử xem.
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Không phải thử mà là nhất định phải tới. An toàn của thủ trưởng cao hơn hết thảy.
Điền Giang cố nén cười nghiêm túc nói.
Không lâu, Lang Phá Thiên cũng đến. Hai người tổ chức một cuộc họp khẩn cấp ở phòng cảnh vệ bên kia bàn về vấn đề đảm bảo an toàn.
Thành viên bao gồm người phụ trách ban Bảo vệ của sân bay, cùng với Phó cục trưởng quản lý giao thông Bắc Kinh.
Hệ thống lại chi tiết các nhân tố ảnh hưởng đến an toàn của sân bay và giao thông lần này, cùng với quãng đường từ sân bay đến Trung Nam Hải.
Cố vấn cảnh vệ cao cấp Cổ Thuận lần này được chọn châm chọc đặc biệt cẩn thận, Diệp Phàm rất vui khi nghe ông ta lên tiếng.
Bởi vì, càng hà khắc thì sau khi hoàn thành phương án càng chu đáo trong việc bảo đảm an toàn đối với thủ trưởng.
Diệp Phàm biết, tham mưu Cổ cũng không phải nhằm vào hắn và Lang Phá Thiên. Đây là công việc của ông ta. Cho nên, tuy giọng điểu của tham mưu Cổ sắc bén hơn bất kỳ lúc nào thậm chí có khi còn xảy ra tranh cãi kịch liệt. Nhưng Diệp Phàm cũng không bực mình vì ông ta.
Tuy nhiên, ở bữa cơm trưa sau khi họp xong, Diệp Phàm gọi điện thoại cho Nhân Bàng cũng không được.
“Không biết lại làm cái gì rồi”. Diệp Phàm thầm nói một câu rồi gọi điện thoại cho Vương lão, tuy nhiên, bọn họ cũng không biết Nhân Bàng đi đâu. Đôi khi vì vui chơi, Vương Nhân Bàng thường tắt máy chơi trò mất tích.
Dù sao cũng thành thói quen. Người nhà họ Vương cũng không quan tâm đến việc này. Hơn nữa Vương Nhân Bàng là cao thủ bát đẳng tầng thứ hai.
Hơn nữa, năng lực mạnh, cả Trung Quốc có lẽ cũng không có bao nhiêu người có thể xúc phạm tới anh ta. Đối với việc anh ta mất tích, người nhà cũng không quan tâm.
Buổi trưa Diệp Phàm không về nhà, ngồi nghỉ ở phòng cảnh vệ bên kia, vừa ngủ vừa đề phòng.
Buổi chiều đến sân bay khảo sát thực địa, đồng thời bố trí cả đoạn đường đi. Bận bịu suốt tới năm giờ.
- Buổi tối làm mấy chén, thế nào, mẹ kiếp, ngày hôm quá thật sự là mệt.
Tan tầm Lang Phá Thiên cười nói.
- Mấy chén thì mấy chén, bên chỗ tôi công việc cũng không có gì khác. Ngày kia mới đến, mai tăng cường bổ sung những thiếu sót là được.
Diệp phàm cười nói.
- Hai vị thủ trưởng, hay là đến Quốc Tân quán ngồi một chút.
Lúc này Đường Thành cười hì hì nói. Đường Thành là con trai của anh trai Đường Hạo Đông. Người này cũng là một trong những đồ đệ của Thiết Chiêm Hùng.
Thân thủ tứ đẳng cũng là do Diệp Phàm hỗ trợ đột phát. Khâm phục đối với Diệp Phàm cuồn cuộn như nước sông chảy mãi. Cho nên, đến giờ, Đường Thành đều tìm cơ hội tiếp xúc với Diệp Phàm. Có vẻ giống như cách lôi kéo quan hệ rất nghi ngờ.
Đường Thành là thái tử chân chính. Chỉ cần quan hệ giữa cha và Chủ tịch Đường thì ai ở Bắc Kinh không nể mặt anh ta.
Đường Thành đương nhiên cũng là một người cao ngạo. Người khác muốn nói chuyện cùng anh ta hẳn là bị gọi là đeo bám. Muốn theo anh ta là con cháu nhà quý tộc, tiểu thư thiên kim.
Tuy nhiên, với Diệp Phàm thì khác, đổi thành anh ta muốn bám Diệp Phàm. Tuy nhiên, Đường Thành vẫn khá khiêm tốn. Nhưng, khiêm tốn cũng không phải năng lực kém.
- Ở đó gò bó không thích.
Diệp Phàm lắc lắc đầu nói.
- Đến Hoàng Thành vậy.
Đường Thành làm lái xe, Lang Phá Thiên ngồi ở ghế phụ, Diệp Phàm ngồi phía sau. Đường Thành lái chiếc xe quân dụng, loại xe này cảnh sát cũng không dám chặn lại.
Bởi vì, biển số xe làm người ta thật sự phải nể. Biển chính là biển của cục cảnh vệ Văn phòng trung ương. Người cảnh sát nào hồ đồ muốn trêu chọc vào.
Bởi vì, dẫn đường cho lãnh đạo quốc gia chính là các xe này. Người Bắc Kinh gọi là “ngự mã”, theo cách gọi ngày xưa. Nội vệ của Hoàng đế chính là cao thủ đại nội.
Tuy nhiên, vận khí không tốt, vừa mới đến Hoàng Thành, Đường Thành khá ân cần giành xuống xe trước mở cửa cho Diệp Phàm. Lúc này điện thoại Diệp Phàm vang lên, vừa thấy dãy số là Quản lý Lý gọi điện thoại đến.
- Chuyện gì vậy?
Diệp Phàm hỏi.
- Cậu chủ, cậu nhanh chóng trở về, xảy ra chuyện lớn rồi.
Lý Thành sốt ruột kêu lên, giọng rất lớn, xem ra thật sự nóng nảy.
- Ông từ từ nói, tôi lập tức về ngay.
Diệp Phàm không nói hai lời chiu vào trong xe nói với Đường Thành.
- Lái xe về Hồng Diệp Bảo.
- Anh Diệp, xảy ra việc gì vậy?
Thấy vẻ mặt lo lắng của diệp phàm, Lang Phá Thiên ngồi vào ghế phụ thì xe đã phụt khói lao đi.
Diệp Phàm khoát tay nghe quản lý Lý nói trong điện thoại:
- Vừa rồi có vài người đến đó, chính là do Trương Chấn Lưu của tập đoàn Hoằng Hóa đưa đến.
Người ngày hôm qua đá tảng đá kia Lương Ngũ Gia đã đến đây. Tuy nhiên đi cùng còn có một lão già có râu, vóc dáng thấp nhỏ.
Bọn họ không ngờ phục hồi lại bảo bài của chúng ta. Lý Cường đã kiểm tra, phát hiện rất kỳ lạ, tấm biển không biết họ dùng cách gì để phục hồi lại, không có một kẽ hở nào.
Ngay cả Lý Cường cũng không tìm ra một kẽ hở nào. Hơn nữa, độ cứng rất cao, không khác gì ban đầu. Lý Cường còn thử xem, lung lay mấy cái trên ghế.
- Tôi thật sự muốn biết xem cao thủ nào ra tay.
Diệp Phàm hừ một tiếng.
- Những người đó đi rồi, đi ra ngoài sân lão già kia hừ nói “Hồng Diệp Bảo, chỉ là hư danh thôi”.
Lương Ngũ Gia liền tâng bốc lão già kia duỗi tay có thể hủy Hồng Diệp Bảo của chúng ta. Lý Cường vừa nghe thấy không vui vẻ, giơ tay định cho lão già này một uy thế phủ đầu.
Không ngờ, không đợi Lý Cương vừa giơ tay, lão già này một quyền đập đến, Lý Cường bay xa hơn mười thước.
Lý Cường tức giận, lau chút máu trên mũi phi đến. Tuy nhiên, thảm hại hơn, lão già này lại một quyền đến. Lý Cương lại bị bay đến hai mươi mét hơn, ngất đi.
Lão già hừ nói, chỉ với bản lĩnh đó cũng muốn khoe khoang sao. Sau đó lão già đột nhiên bay lên trời, cao hơn ba mét.
Một cước đã đứng trên đầu cặp sư tử đồng của chúng ta. Không lâu ông ta xoay con sư tử một chút.
Sau đó, ông ta đột nhiên lạnh lùng hừ nói:
- Lục nhất lễ sang năm ông ta sẽ lại đến Hồng Diệp Bảo. Đến lúc đó Diệp Hồng Bảo trừ phi tự động đập vỡ, nếu không ông ta sẽ giúp chúng ta phá vỡ.
Nói xong định đi, Viên Viên tức giận, đi lên kiểm tra thương thế của Lý Cường, nói là như vậy còn muốn chạy, không được.
Côn định bước lên lý luận một chút, không thể tưởng được lão già này hừ lạnh một cái, nói hạng người này lão khinh thường không ra tay.
Bằng không, muốn đánh cho Viên Viên răng rơi đầy đất. Viên Viên tức giận, cùng Lý Tùng hai bên ra tay.
Không thể tưởng tượng được, ba ba hai tiếng, Viên Viên cùng Lý Tùng đề bị một quyền của lão già này quật ngã trên mặt cỏ.
Vết thương cũ của Lý Tùng tái phát, hôn mê ngay tại chỗ.
Lý Thành vừa mới nói đến đây, Diệp Phàm quát,
- Viên Viên đâu?
- Viên Viên nhìn ngoài giống như không việc gì. Tuy nhiên, tay chưa thể nhúc nhích được. Nói là bị lão già kia ra tay, bảo cậu nhanh chóng về kiểm tra một chút.
Lý Thành nói.
- Kéo còi cảnh báo.
Diệp Phàm hừ nói, Đường Thành vừa nghe, lập tức mở còi cảnh báo, chiếc ô tô lao thẳng đến Hồng Diệp Bảo đến tận nơi mới dừng cảnh bảo.
Ba người vội vã xuống xe.
Lý Thành lo lắng đứng ở cửa lớn, vừa thấy Diệp Phàm đã nói:
- Lý Cường đã tỉnh, tuy nhiên, cậu ta nói xương sườn bị chặt gãy hai cái, không việc gì. Nhưng Viên Viên tay không thể đi, thật sự là vội. Nếu không cần nhanh chóng đưa vào việc, tuy nhiên, Viên Viên nói đợi cậu về nói sau. Nếu chậm tôi lo là thời gian điều trị tốt sẽ qua.
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2145: Diệp Phàm khiếp sợ.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
Bốn người vội vàng đi đến rtước mặt con sư tử bằng đồng, Diệp Phàm đột nhiên dừng bước chau mày.
- Sao thế?
Lang Phá Thiên hỏi.
- Lão Lang, chúng ta gặp cao thủ rồi. Anh xem trên trán sư tử đồng, nhìn kỹ xem.
Giọng Diệp Phàm không ngờ hơi run run.
Lang Phá Thiên vừa nghe, lập tức tập trung ánh mắt, bước đến trước sư tử đồng. Lập tức cũng đứng ngây người, gã ngơ ngác nhìn con sư tử đồng nói:
- Sao có thể thế được?
Mà Lý Thành và Đường Thành cũng kinh hãi trợn mắt há hốc mồm, miệng Đường Thành há hộc nước miếng chảy ra còn không biết.
- Đây là người làm sao?
Lý Thành nói thầm.
- Anh Diệp, anh có làm được không?
Lang Phá Thiên chỉ lên trán con sư tử đồng nói
- Tôi tuyệt đối không được, nhiều nhất chỉ để lại một dấu chân mờ thôi.
- Làm không được, anh xem, người này bay lên một cước đã dẫm nát trán con sư tử đồng. Sư tử đồng tuy không cứng bằng sắt thép.
Nhưng, muốn lưu lại một dấu chân sâu 15 phân như vậy, anh xem, mắt cá chân cũng khắc trên trán.
Đó là trình tự gì, tôi không đoán ra. Nếu là tôi, có lẽ nhiều nhất cũng chỉ lưu lại 5 phân là nhiều.
Người này bản lĩnh sâu không lường được.
Vẻ mặt Diệp Phàm có chút khó coi nói. Ánh mắt vừa lướt qua lập tức sửng sốt chỉ vào bên má con sư tử đồng nói:
- Lợi hại, không ngờ còn để lại chữ viết
Lang Phá Thiên sửng sốt, vội vàng nhìn theo, miệng không khỏi nói.
- Trúc lão, hình như nghe nói qua về người này.
- Có lẽ là nhân vật thế hệ trước, chỉ có hỏi bọn họ mới hiểu được. Lần này thật đúng là phiên toái. Không thể tưởng tượng được nhà họ Hứa có thể mời đến cao thủ như thế. Có bàn chân có sức như thế này thì việc phục hồi ngọc bài có thể làm được rồi.
Diệp Phàm hừ nói bước vào phòng. Đầu tiên là kiểm tra Lý Cường một chút, thấy xương sườn bị gãy hai cái cũng không đáng ngại.
Mà Kiều Viên Viên có chút phiền phức. Diệp Phàm kiểm tra một giờ sau, không ngờ chỉ thấy kinh mạch ở chân của cô có chút cản trở.
Có lẽ bị lão già kia dùng phương pháp đặc thù, ví dụ như Thiên âm lôi cương chỉ chẳng hạn.
Muốn giải trừ cách này trừ phi bản lĩnh cao hơn người kia. Nếu không, Kiều Viên Viên rất có khả năng cả đời ngồi xe lăn.
- Trúc lão.
Diệp Phàm gào lên hai chữ, giọng kia thấm vào tận xương cốt.
- Anh Diệp, trước tiên anh đừng đi tìm ông ta, anh chắc chắn đánh không lại ông ta, chúng ta từ từ sẽ đến. Dù sao nhất thời chân em không tốt thôi, không chết được. Chờ khi thực lực của anh đạt đến được ra tay cũng không muộn.
Kiều Viên Viên vội vàng khuyên nhủ.
- Sao, bố dẫn người san bằng nhà họ Hứa.
Lang Phá Thiên trừng hai mắt mắng.
- Đúng thế, chúng ta mang những người này, cầm súng. Thân thủ cao đến đâu cũng là da là thịt, nếu là người nhà họ Hứa mời đến vậy nhà họ Hứa cũng phải căm hận.
- Không cần, việc này từ từ sẽ đến. Người này không phải muốn ngày 1 tháng sáu sang năm muốn đến san bằng Hồng Diệp Bảo sao, Viên Viên chắc chắn không việc gì. Việc này tôi tự có cách.
Diệp Phàm khoát tay áo nói.
Cau mày suy nghĩ một chút đi vào nhà vệ sinh gọi một cuộc điện thoại hỏi:
- Nhất Độ, bác Thanh Sơn có nhà không?
- Có, vừa về. Trong khoảng thời gian này ở nhà nhiều hơn vì chuẩn bị. Bác cả nói, việc này có liên quan đến danh tiếng của đất nước, tuyệt đối không thể thua.
Phí Nhất Độ nói.
- Tôi muốn nói chuyện điện thoại với sư bá Thanh Sơn, có việc gấp tìm ông ấy.
Diệp Phàm nói.
- Tạm thời không được, ông ấy đang luyện công, có lẽ phải mấy giờ nữa mới xong. Ông ấy đã vào đó thì không ai được quấy rầy ông ấy.
Phí Nhất Độ nói.
- Được, vậy tôi chờ gọi lại.
Diệp Phàm nói.
Bảy giờ tối Phí Thanh Sơn cuối cùng cũng luyện công xong. Ông ta nhăn mặt lẩm bẩm:
- Haiz, vẫn không thể đột phá, rốt cuộc nguyên nhân ở đâu? Nếu có thể đột phá đến lúc đó bắt nhà họ Đoạn là không có vấn đề gì.
- Sư bá sắp đột phá?
Giọng Diệp Phàm vang lên.
- Cậu đến đây lúc nào?
Phí Thanh Sơn hỏi.
- Đến đã hai tiếng rồi vì sư bá đang luyện công cho nên đành phải ngồi đợi.
Diệp phàm nói.
- Ôi, tôi đang tìm cơ hội. Chẳng qua vẫn không thể đột phá đến thập đẳng. Đối với tôi mà nói thì tuổi tác cũng lớn rồi.
Năm tháng không buông tha ai, giờ muốn đột phá càng khó. Đời này nguyện vọng lớn nhất của tôi chính là vượt qua mười đại cao thủ của thế giới.
Chẳng qua, ông trời không để tôi được toại nguyện. Tôi đã thử hơn trăm lần cảm giác rằng mình vẫn kém một chút không thể đâm thủng tầng “cửa sổ giấy ” kia.
Phí Thanh Sơn thở dài, ra hiệu cho Diệp Phàm ngồi xuống.
- Sư bá, luyện công đột phá đến tận cùng cảm giác như thế nào?
Diệp Phàm không khỏi tò mò hỏi.
- Cậu đã đột phá đến cửu đẳng, chẳng lẽ còn không biết?
Phí Thanh Sơn nhìn nhìn Diệp Phàm, có chút kinh ngạc cho rằng hắn đang nói chuyện hoang đường.
- Thật sự không hiểu được, sư bá, cháu đột phá đều có chút ngẫu nhiên. Hơn nữa, mấy lần đột phá đều do nguyên nhân bên ngoài tạo thành. Ví dụ như ăn Thái tuế mấy trăm năm, sau đó là tiết trăn, còn thêm…
Diệp Phàm nói nhìn Phí Thanh Sơn liếc mắt một cái, nói tiếp:
- Phải thực sự có cảm giác đột phát, cháu luôn cảm thấy mông lung, không cảm nhận được. Giống như chỉ cảm thấy một chút nhưng không thể nói ra. Việc này còn thấy hơi thần bí.
- Ha ha, đúng vậy, chính là cảm giác đó. Loại cảm giác này sao có thể nói ra được.
Phí Thanh Sơn cười một trận rồi nói:
- Chỉ có thể nói đó là một cảm giác, chỉ hiểu được chứ không thể nói thành lời. Từ năm này qua năm khác, từ xưa đến nay.
Nếu có thể nói rõ cảm giác đột phá thì đối với hậu bối thật sự là một kỳ ngộ. Bởi vì, cậu đột phá trên vai những người đi trước, đương nhiên người đi sau có kinh nghiệm sẽ dễ dàng hơn.
Đáng tiếc chính là từ xưa đến nay, cảm giác này mọi người cũng chỉ có thể nói một cách mơ hồ. Căn bản là không nói rõ ràng được cảm giác thật sự.
Cho nên, cậu hỏi tôi, tôi cũng không thể nói rõ ràng. Tuy nhiên, tôi có thể cảm nhận được, khi đột phá cơ thể hình như là nhẹ đi rất nhiều.
Hơn nữa, đột nhiên sẽ cảm giác năng lượng trong cơ thể rất sung mãn. Hơn nữa, nội kình cũng nhanh hơn không ít. Lúc đó cần phải giải phóng ra ngoài.
- Vâng, cháu cũng có cảm giác này. Đôi khi, cảm giác đột phá giống như cơ thể đột nhiên chấn động. Mọi thứ ngăn cản đều được mở ra hết.
Diệp Phàm gật gật đầu nói. Có thể bàn về võ thuật với Phí Thanh Sơn rất ít.
- Đại khái cảm giác cứ như vậy, tuy nhiên, cơ thể của mọi người khác nhau, thể chất bất đồng, luyện võ công cũng khác, kỳ ngộ cũng khác nhau.
Cho nên, cảm giác đột phá cũng không giống nhau. Cho nên, đôi khi muốn truyền kinh nghiệm cho đệ tử cũng không thể được.
Chủ yếu là sợ những đệ tử này sai lầm. Đương nhiên, điểm giống nhau vẫn phải có. Ví dụ như vừa rồi chúng ta nói.
Phí Thanh Sơn nói nhìn Diệp Phàm một cái, đột nhiên cười nói:
- Có thể từ nhà họ Vũ đi ra chứng tỏ cậu đã trưởng thành nhiều rồi.
- Sư bá cũng biết cháu từ đến nhà họ Vũ, lạ thật, ai nói với bác ạ?
Diệp Phàm hỏi.
- Ha ha, không ai nói với tôi. Tuy nhiên, tôi biết tính tình của cậu, đã quyết định thì mặc dù là tự mình cũng sẽ đi làm. Điều này tôi phải khen ngợi của cậu. Bởi vì dũng khí của cậu rất tốt. Thế nào, gặp bao nhiêu cao nhân của nhà họ Vũ rồi? Vũ Tiên Phong hẳn là không ở đi.
Phí Thanh Sơn thản nhiên cười nói.
- Cho dù cả mấy người con trai của Vũ Tiên Phong cũng ở đó, một người nội kình không thể nào tốt. Con trai cả của ông ta Vũ Mã Phong bản lĩnh mạnh một chút, con trai thứ ba Vũ Ba Đế mới bảng đẳng. Các đệ tử cũng không tốt lắm. Nhưng Vũ Ba Đế nghe nói mới là sinh viên 19 tuổi, không ngờ đánh bại Lý Cường lục đẳng, thật là một thiên tài hiếm có.
- Ha ha, thật ra, tư chất chỉ có thể xem là bậc trung. Mà trẻ tuổi như cậu có được thành tựu này có hai nguyên nhân.
Một nguyên nhân chính là tính bướng bỉnh kiên cường của cậu, điểm này là ưu điểm lớn nhất của cậu. Nguyên nhân thứ hai là cậu rất may mắn.
Tuy nhiên, sau này cậu vẫn phải chú ý luyện công nhiều hơn. Một ngày không thể hạ xuống, võ công một ngày không luyện sẽ khác.
Cao thủ như chúng ta càng phải chý ý phương pháp luyện công và nội kình. Lần này cậu cũng rất là may mắn.
Nếu gặp Vũ Tiên Phong có lẽ cậu đã không về được.
Phí Thanh Sơn nói, nhìn Diệp Phàm cũng liếc mắt một cái nói:
- Cậu không trách sư bá là người vô tình không hỗ trợ cậu một phen chứ.
- Ha ha, không trách, sư bá vì chuẩn bị trận đấu với nhà họ Đoạn. Đây là việc lớn có lẽ sư bá luôn tìm cơ hội để đột phá đúng không ạ?
Diệp Phàm nói cười thần bí:
- Tuy nhiên, sư bá đã đoán sai rồi, cháu thật ra đã gặp Vũ Tiên Phong rồi.
- Vũ Tiên Phong cũng ở đó, sao cậu có thể trở về, có lẽ bản lĩnh của người này cũng không khác tôi là mấy. Cho nên,việc này không có khả năng.
Phí Thanh Sơn không thể tin được.
- Đúng thế, con lớn của ông ta bị cháu làm nhục xong ông ta xuất hiện. Là bay từ tòa tháp sau núi xuống.
Ban đầu chúng tôi đang trong tình thế rất nguy hiểm, sau lại gặp Hồng Y liên kết với tôi đánh một hồi. Tuy nhiên, hai chúng tôi liên kết vẫn không đánh lại Vũ Tiên Phong.
Ngay lúc chúng ta vô cùng nguy hiểm thì truyền đến ba tiếng trống. Tôi rõ ràng cảm nhận được Vũ Tiên Phong nhíu mày.
Sau đó lại truyền đến ba tiếng, cuối cùng là sáu tiếng. Lúc này Hồng Y đưa ra mai huyết khăn. Vũ Tiên Phong xua tay bảo chúng tôi đi.
Diệp Phàm nói.
- Huyết mai khăn? Cậu kể lại tỉ mỉ một chút.
Phí Thanh Sơn giật mình hỏi. Diệp Phàm nói lại mọi chuyện một lần.
- Cậu thật ra may mắn, tuy nhiên lạ thật. Đệ tử của Hồng cực Yến Song Song sao có thể đồng ý hỗ trợ cậu.
Chẳng lẽ cậu quen cô ấy. Tôi nghe nói theo quy tắc, nếu đưa cho cậu huyết mai khăn thì vị đệ tử của Yến Song Song kia có ý với cậu.
Cậu thật sự là có số đào hoa. Tuy nhiên, cô bé nhà họ Kiều phải làm sao bây giờ? Nếu gây với Hồng Y làm không tốt cô ta sẽ hạ độc thủ với cô bé nhà họ Kiều.
Cậu phải chú ý, Hồng cực là một người đáng sợ.
Phí Thanh Sơn nhắc nhở Diệp Phàm.