Dịch: Ngocsan
Nguồn: Mê Truyện
Sưu Tầm By Goncopius---4vn
- Mễ Tuyết, hôm nay cậu làm sao vậy? Bình thường đây đâu phải phong cách của cậu!
Cô ngốc cười ha hả, che miệng trêu cô bạn một câu, cô để thấy Mễ Tuyết mặt càng đỏ tợn, Mễ Tuyết chính mình cũng không biết tại sao ngày hôm nay nhìn thấy Trương Dương cô lại có biểu hiện như vậy. Thật ra tối hôm qua sau khi trở về, Mễ Tuyết cả đêm đều không làm sao ngủ ngon, vừa nhắm mắt lại tỉnh, đầu óc ngập tràn đều là hình bóng Trương Dương. Có một Trương Dương dũng cảm lúc đứng ra đối phó với bọn lưu manh giúp cô, còn có một Trương Dương bình tĩnh lúc ở quán chị Chu, lại có Trương Dương chậm rãi mà nói tiêu sái khi đối đáp đám bác sĩ trong bệnh viện. Đêm đã về khuya, Mễ Tuyết mới chịu ngủ thật, tối nay cô nàng gặp mộng, còn là một giấc mộng xuân, càng làm cho nàng ngượng ngùng chính là trong giấc mộng xuân đó nhân vật chính lại còn là Trương Dương. Sáng sớm tinh mơ, cô nàng liền lấy cớ đưa Cô ngốc đi để đến viện y học, trên thực tế chính là muốn đến gặp Trương Dương.
Cô ngốc đã sớm phát hiện điểm này, hỏi qua Hồ Hâm, biết được Trương Dương vẫn chưa tới liền lôi Mễ Tuyết đang chờ ở cửa giảng đường đến nói chuyện phiếm, trên thực tế là chờ Trương Dương đến.
- Bọn em đang nói cái gì đó?
Trương Dương đã đến, cười ha hả hỏi một câu, đứng ngay trước mặt Mễ Tuyết, ánh mắt Trương Dương sáng ngời. Ngày hôm nay Mễ Tuyết mặc một bộ đầm màu phấn hồng, vóc người cao gầy, đôi chân thon dài, còn cả cái eo thon nhỏ tinh tế kia tất cả đều hoàn mỹ hiện ra. Trên đầu cô nàng vẫn đội cái mũ quả dưa màu đỏ, mũ hạ xuống mái tóc che vết thương trên trán, thêm vào đó là khuôn mặt trái xoan có thể so với minh tinh, làn da trắng nõn, e rằng bất luận người nào đã gặp nàng, con mắt đều không muốn rời đi. Trương Dương cũng coi như đã rõ tại sao xung quanh có nhiều gia súc đứng đó lén lút ngắm Mễ Tuyết như vậy, mỹ nữ nhường ấy dù cho chỉ đứng nhìn cũng rất đẹp mắt rồi.
- Không, không có gì, em đang muốn hỏi một chút, chừng nào thì em dọn nhà!
Mễ Tuyết đang cuống quít, cô nàng cũng không muốn để Trương Dương biết nàng cùng Cô ngốc vừa mới nói những gì. Nhưng những lời kia vừa thốt ra, nàng lại càng lúng túng hẳn lên, lời này nghe làm sao ý, cũng giống như cô nàng vội vã muốn dọn nhà, muốn cùng Trương Dương ở cùng một chỗ vậy, một chút rụt rè của con gái đều không có. Trương Dương nghĩ chốc lát rồi đáp luôn:
- Chiều nay đi, sau khi tan học liền chuyển luôn!
Hắn vốn định bảo có thể chuyển luôn buổi trưa, nhưng đột nhiên nhớ tới buổi trưa hội học sinh còn phải họp, Trương Dương cũng không coi trọng hội học sinh lắm, đối với vị trí chủ tịch hội học sinh cũng không có bất kỳ hứng thú nào, nhưng đây là một điều tiếc nuối của “Trương Dương” trước đây, hắn có nghĩa vụ cần phải đi bù đắp điều tiếc nuối này. Bù đắp tiếc nuối, không nhất định phải đi làm chủ tịch hội học sinh, chỉ cần khiến Chu Dật Trần có những tháng ngày không thoải mái là được.
- Mễ Tuyết, em cũng ở đây à!
Trương Dương đang suy nghĩ, bên tai lại truyền tới một thanh âm quen thuộc, hắn ngạc nhiên quay đầu lại, Chu Dật Trần dẫn theo hai “tuỳ tùng”, đang bước nhanh về phía bọn họ bên này. Thực sự là muốn cái gì, hắn đang suy nghĩ về Chu Dật Trần thì người này liền đã xuất hiện trước mặt.
Nhìn thấy Chu Dật Trần, Mễ Tuyết không tự nhiên mà nhíu mày, trước thời điểm ngày hôm qua, tuy rằng cô không thế nào yêu thích Chu Dật Trần, nhưng cũng không phải là chán ghét như vậy.
Có thể sau khi Chu Dật Trần bỏ chạy ngày hôm qua, hình tượng của hắn trong lòng Mễ Tuyết lập tức rớt đến điểm thấp nhất, tuyệt đối thuộc về loại người mà cô chán ghét nhất. Có thể nói, những kẻ mà Mễ Tuyết không muốn gặp nhất, trong đó ắt có hắn ta. Chu Dật Trần còn chưa tới gần, Mễ Tuyết liền xoay người lại, không nhìn tới hắn ta, cũng căn bản không để ý tới hắn ta. Trương Dương con mắt liếc một vòng, khóe miệng đột nhiên lộ ra một tia cười nhàn nhạt, hắn trực tiếp tới bên Hồ Hâm đang đứng trước mặt Cô ngốc, ghé vào lỗ tai cậu ta nhỏ giọng nói vài câu. Vào lúc này, đám Chu Dật Trần cũng đã đến chung quanh bọn họ. Hồ Hâm nghe Trương Dương nói, hai con mắt cũng đang không ngừng chuyển động, trên mặt rất nhanh lộ ra một nụ cười xấu xa, không có ý tốt mà liếc nhìn Chu Dật Trần. Gã Chu Dật Trần này đang cười lấy lòng đứng cạnh Mễ Tuyết. Chu Dật Trần xuất hiện ở đây, cũng không phải là trùng hợp, bên cạnh hắn đông đảo chó săn tùy thời tùy khắc sẽ hồi báo về cho hắn hành tung của Mễ Tuyết, lũ chó săn này đều rõ Mễ Tuyết chính là mục tiêu theo đuổi của chủ nhân. Mễ Tuyết vừa nãy chỉ mới xuất hiện ở viện y học một lúc, Chu Dật Trần liền đã biết rồi. Nhưng trước đó Chu Dật Trần do dự trong một quãng thời gian rất lâu mà chưa lập tức lại đây, mãi đến tận khi Hồ Đào nhìn thấy hắn, nói cho hắn biết Trương Dương, hắn mới quyết định lại đây. Chuyện ngày hôm qua, Chu Dật Trần cảm giác mình thật mất mặt, nhưng hắn đem tất cả những thứ trách nhiệm này tính sổ hết cho Mễ Tuyết, không phải tại Mễ Tuyết, hắn đâu có đi đâu, thì làm sao có thể làm sản phụ kia ngã được. Điều này cũng làm cho Chu Dật Trần trong lòng oán hận Mễ Tuyết nhiều hơn một chút.
Chu Dật Trần không phải là kẻ rộng lượng, hắn có oán nhất định phải trả, thủ đoạn trả thù chính là muốn theo đuổi Mễ Tuyết, cố gắng đùa bỡn Mễ Tuyết một lần, sau đó thì vứt bỏ.
Sau khi vứt bỏ cô, hắn còn muốn cho cả trường biết, Mễ Tuyết với hắn ở chung một chỗ đã trải qua những chuyện gì. Không thể không nói, đây chính là một kẻ lòng dạ hẹp hòi, đê tiện hạ lưu. Để đạt được mục đích, lúc này Chu Dật Trần lại làm bộ vô cùng thân thiện đứng cạnh Mễ Tuyết, lại cầm một bó hoa tươi không biết trước đó dấu ở nơi nào ra tặng cô.
- Mễ Tuyết, anh thấy bó hoa này, chỉ có em là có thể xứng được với nó!
Chu Dật Trần tay nâng bó hoa tươi, ra bộ thâm tình, xung quanh không ít nam sinh đứng đó thưởng thức vẻ đẹp của Mễ Tuyết mà thầm giận dữ. Đáng tiếc chính là, những người này chỉ giận mà không dám nói gì, Chu Dật Trần là nhân vật nổi tiếng trong trường, dám trêu vào hắn chả có mấy người. Người dám trêu vào không nhiều, không có nghĩa là không có, Trương Dương và Hồ Hâm chính là hai tyrong số đó, Hồ Hâm cười hì hì, trực tiếp đi tới, quay sang Chu Dật Trần nói:
- Chủ tịch Chu, đang muốn đi tìm cậu, cậu lại tự tới, vậy thì thật là tốt!
- Tìm tôi làm gì?
Hồ Hâm vừa mới đứng lên, Chu Dật Trần liền lùi về sau hai tên “tuỳ tùng” đẩy chúng lập tức tiến lên một bước. Còn Hồ Đào thì vẫn trừng mắt hung hăng nhìn Hồ Hâm, cứ như muốn ăn thịt người đến nơi, nắm đấm đã sẵn sàng nhưng chỉ là chưa dám động thủ.
- Làm gì à, còn phải hỏi, ngày hôm qua Chị Chu bị thằng nào làm ngã, đứa bé cũng chưa được sinh ra, Chị Chu đã báo án, cảnh sát đang tìm kẻ thủ án, cậu vừa vặn ở đây, tôi muốn dẫn cậu lên đồn công an!
Hồ Hâm cười khà khà, Mễ Tuyết cùng Cô ngốc hai mắt lập tức trợn tròn, hai cô đồng thời thấy đứng ở phía sau đang là Trương Dương cười giảo hoạt. Không cần đoán, hai người liền biết ngay đây nhất định là Trương Dương mớm lời, Hồ Hâm bình thường là chàng ngố nổi tiếng, căn bản sẽ không nghĩ ra chuyện đó mà nói. Thấy Hồ Hâm nói thế, Chu Dật Trần lập tức biến sắc, vội vàng giải thích:
- Cậu nói bậy, là chính cô ta tự ngã xuống, tôi không đụng tới cô ta!
Hôm nay hắn ta do dự không có tới tìm Mễ Tuyết cũng là vì chuyện ngày hôm qua, nếu không phải biết Trương Dương sắp đến, hắn cũng sẽ không lại đây. Chuyện như vậy, chỉ cần hắn không ở hiện trường thì có tự tin có thể dẹp yên, nhưng dù sao vẫn là có chút chột dạ, Hồ Hâm làm bộ hung dữ như vậy, lại nói cho hắn biết những chuyện này là để hắn bối rối.
- Tự ngã?
Hồ Hâm quát to một tiếng, ngạc nhiên nhìn Chu Dật Trần, như là nhìn kẻ quái thai, đột nhiên, Hồ Hâm phất phất tay, lớn tiếng kêu lên:
- Mau đến đây, đến đây, tất cả mọi người mau lại đây mà xem Chủ Tịch Chu Đại của chúng ta là kẻ dám làm mà không dám chịu, cậu ta phá hỏng đứa bé còn trong bụng thai phụ, giờ lại chơi xấu không thừa nhận, đây chính là Chủ Tịch Chu Đại của chúng ta đó!
Hồ Hâm cứ gọi to, đám sinh viên xung quanh lập tức đều vây lại, nam nữ đông đủ, có đám đi ngang qua, nhìn thấy bên này tụ tập nhiều người cũng bắt đầu tập hợp sang đây xem náo nhiệt, không bao lâu, cạnh Hồ Hâm đã bị vây chặt trong ngoài mấy tầng người lận.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
- Cậu ở đây nói nhăng nói cuội gì đó, thai phụ đó, tôi không có đẩy cô ta!
Chu Dật Trần sắc mặt trở nên rất khó coi, hắn không nghĩ tới việc Hồ Hâm sẽ lớn tiếng nói ra chuyện này như vậy, còn cố ý thu hút đám người chung quanh lại đây nữa chứ. Hồ Hâm cười ha hả, chỉ vào Chu Dật Trần, khinh miệt mà rằng:
- Thấy không, cậu ta vẫn không chịu thừa nhận, cậu không đẩy, vậy hôm qua sao lại bỏ chạy?
Cô ngốc cùng Mễ Tuyết bên cạnh cũng là một mặt khinh bỉ nhìn Chu Dật Trần, ngày hôm qua đã làm chuyện sai trái, trước tiên bỏ chạy vốn đã là rất mất mặt, hôm nay lại vẫn không chịu thừa nhận, người này nhân phẩm thực sự là kém tới cực điểm. Ánh mắt khinh bỉ kiểu này của Mễ Tuyết khiến Chu Dật Trần rất không thoải mái, trong lòng hắn ta lại tăng thêm mấy phần oán hận. Lần này, Chu Dật Trần hận lây tất cả mọi người, bao gồm cả Hồ Hâm và Cô ngốc.
- Hôm qua tôi bỏ chạy lúc nào? Là cô ta tự mình ngã sấp xuống, muốn ngoa ngôn đổ vấy cho tôi, các người là bạn học không giúp tôi đã đành lại còn cùng người ngoài vu khống hãm hại tôi, đám người kia rốt cuộc đã cho các người bao nhiêu lợi lộc?
Chu Dật Trần chậm rãi nói, trên mặt vẫn tỏ ra vô cùng oan ức, Mễ Tuyết cùng Cô ngốc hai mắt lại trừng lớn.
Cái tên Chu Dật Trần này thật sự rất có năng khiếu biểu diễn, trợn tròn mắt nói lời bịa đặt mà mặt không đỏ hay nao núng lấy một phân, còn nói lý lẽ đường hoàng như vậy, sự tình tưởng như chính là như vậy, nếu không phải ngày hôm qua các cô có mặt ngay hiện trường, chỉ sợ cũng có thể bị cái bản mặt dối trá này lừa trót lọt. Có rất nhiều người không ở hiện trường hôm qua.
Đám sinh viên bị Hồ Hâm gọi đến lúc này đa số đều nhỏ giọng mà bắt đầu bàn luận, bọn họ đều là sinh viên nên rất dễ dàng liền tin vào biểu hiện của Chu Dật Trần.
Bất kể nói thế nào, Chu Dật Trần cũng là chủ tịch hội sinh viên trường, vẫn có đôi chút uy danh. Đám vây quanh bắt đầu có người quay sang Hồ Hâm chỉ trỏ, tâm tình sinh viên rất dễ dàng bị kích động, đối với bọn họ mà nói, giúp người bên ngoài trường bắt nạt sinh viên trong trường là chuyện tuyệt đối không thể khoan dung.
- Mày nói thối lắm, bọn tao giúp người khác nói ngoa mày lúc nào?
Hồ Hâm phẫn nộ mắng một tiếng, tính tình của cậu ta vốn nóng nảy, bị Chu Dật Trần vu khống ngược lại như thế, hỏa khí lập tức bốc lên. Cậu ta tiến về phía trước một bước định tóm lấy Chu Dật Trần, nhưng kết quả là bị hai tên “chó săn” kia chặn lại. Có hai tên “chó săn” kia nên Chu Dật Trần tạm thời không có việc gì, hắn lập tức lại quát to lên:
- Mọi người thấy không, tôi vạch trần hắn, hắn liền sinh sự muốn đánh tôi, đây chính là có tật giật mình!
Thằng nhãi này không hổ là chủ tịch hội sinh viên, rất biết kích động kẻ khác.
- Đồ chó sủa bậy, mày mới là thằng có tật giật mình, hiện trường hôm qua cũng không chỉ có một mình tao, Cô ngốc, Mễ Tuyết, hai người tới đây nói một chút, ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Hồ Hâm tiếp tục mắng to khiến rất nhiều người đều nhìn lại phía Cô ngốc với Mễ Tuyết. Đây là Viện y học, phần lớn đều là sinh viênViện y học nên có rất nhiều người quen Cô ngốc, Cô ngốc chậm rãi gật đầu một cái rồi đem chuyện ngày hôm qua đơn giản thuật lại. Rất nhiều người nghị luận rồi lại xảy ra thay đổi lần thứ hai, mấy ánh mắt đều chuyển qua nhìn Chu Dật Trần, trong đó có cả chút khinh bỉ.
- Ai không biết quan hệ của các người, lại nói nữa, các người hôm qua là hùa vào giúp người ta lừa bịp tôi, giờ các người đương nhiên là hàu vào cùng một phe rồi!
Chu Dật Trần cũng không hề sợ sệt, vẻ mặt trái lại càng tỏ ra oan ức. Hắn vẫn nhìn về phía Mễ Tuyết, con mắt có vẻ hơi đỏ lên, nhẹ nhàng nói:
- Mễ Tuyết, anh biết bởi vì anh thích em, theo đuổi em cho nên mấy ông bạn này mất hứng, em xem, thành kiến của bọn họ với tôi không phải ở mức bình thường, không muốn để tôi tới gần em, chắc em cũng không theo họ đối xử như vậy với tôi chứ?
Mễ Tuyết ngơ ngác nhìn hắn, căn bản cũng không có đáp lời, trong lòng cô còn thấy buồn nôn vì loại người vô sỉ này. Cô không ngờ, trên thế giới này còn có loại người hèn hạ, vô sỉ như vậy. Diễn xuất của Chu Dật Trần làm ý nghĩ một số người thay đổi đến lần thứ hai nên cũng không thể không nói hành động của hắn ta thật sự rất cao minh, hắn không đi làm diễn viên là một điều đáng tiếc cho nền điện ảnh nước nhà. Hồi đó chính là dựa vào tài diễn xuất siêu hạng, lừa dối rất nhiều người, cuối cùng mới thắng Trương Dương, trở thành chủ tịch hội sinh viên.
- Đồ chó đẻ...
Hồ Hâm phẫn nộ kêu to, nắm đấm kêu răng rắc, hai tên chó săn đều rất căng thẳng theo dõi.
- Bị tôi vạch trần, thẹn quá hóa giận muốn đánh người sao!
Chu Dật Trần nhìn Hồ Hâm một chút, càng nói càng tỏ ra oan ức, Hồ Hâm dáng vẻ vốn là hung dữ, Chu Dật Trần lại một bộ đáng thương oan ức, vậy là số người tin tưởng Chu Dật Trần lại tăng thêm không ít. Nhưng vẫn có rất nhiều người lựa chọn tin tưởng Hồ Hâm, nguyên nhân chủ yếu ở đây chính là Cô ngốc, uy tín của Cô ngốc trong đám bạn học rất cao, cô nàng là người hoạt bát, được rất nhiều người đều yêu mến.
- Mày, thích ăn đòn hử!
Hồ Hâm đỏ cả mắt, gào to một tiếng liền muốn xông qua, phía sau đột nhiên duỗi ra một cánh tay, trực tiếp kéo lại. Hồ Hâm chỉ cảm thấy cánh tay này cứng như thép đúc khiến cậu ta muốn nhúc nhích cũng không được.
- Chủ tịch Chu, đừng kích động người khác nữa, kích cậu ấy động thủ đánh người trong trường học là muốn cậu ấy bị khai trừ chứ gì!
Trương Dương cười ha hả đi ra, vừa nãy người kéo Hồ Hâm chính là hắn, tên Chu Dật Trần này còn hèn hạ hơn so với trong ký ức mà hắn biết, chẳng trách 'Trương Dương' trước đây không phải là đối thủ của hắn ta. Loại người như vậy, hầu như đã không biết xấu hổ là gì, đối phó với một kẻ không biết xấu hổ thì có thể nói là bệnh nan y vô phương cứu chữa. Trương Dương nói như thế làm Hồ Hâm đang giận dữ lại lập tức sửng sốt một chút rồi toát cả mồ hôi lạnh. Vừa nãy cậu ta thật sự có chút vọng động, động thủ đánh người bên trong trường học, cái tội kia cũng không có nhẹ, chí ít cũng phải bị cảnh cáo, hoặc là xử phạt lưu ban. Nhưng nếu kẻ bị đánh không phải người bình thường, là chủ tịch hội sinh viên thì lại khác. Đến lúc đó, Chu Dật Trần chỉ cần có tác động nho nhỏ, không cẩn thận sẽ bị đuổi học không chừng, khả năng này rất lớn, mà trong lòng Chu Dật Trần quà là không ngoài mục đích như vậy.
- Trương Dương, cậu đừng nói chuyện kiểu tung hỏa mù đó với tôi, mọi người đều biết các người là bạn thân, các bạn ở đây đều rõ là ai kích đểu cậu ta? Tôi chỉ là trình bày sự thực, cậu liền đòi đánh, mọi người thử nói xem, vừa nãy tôi có nói gì không phải nào!
Chu Dật Trần lớn tiếng kêu, năng khiếu biểu diễn của gã này thật sự rất cao, trực tiếp làm trắng đen điên đảo dối gạt chẳng chừa một ai. Người bị hắn ta nói dối đã không ít, dù sao vừa nãy Hồ Hâm vẫn là hung hăng thật, Chu Dật Trần quả là cũng không nói gì quá kích. Còn có một điểm mà rất nhiều nam sinh đều rất đồng tình với Chu Dật Trần, Mễ Tuyết rất đẹp, người đẹp như vậy ai chẳng muốn theo đuổi, nhưng bọn họ cũng đều rõ là rất khó giành được về tay. Đồng bệnh tương liên, bọn họ tự nhiên có chút thiên hướng nghiêng vè phe Chu Dật Trần. Hiện tại Hồ Hâm đã tức đến độ mặt đỏ chót, nắm đấm đã nghe 'rắc rắc', nhưng chỉ là không dám động thủ.
- Cậu nói rất đúng, vừa nãy cậu đứng là chưa nói lời nào quá đáng!
Trương Dương vỗ vai Hồ Hâm, vẫn cười ha hả nhìn Chu Dật Trần như cũ, vẫn chủ động đi tới bên cạnh Chu Dật Trần, con mắt nhìn chằm chằm vào hắn, khóe miệng mang theo một nụ cười đầy ẩn ý sâu xa.
- Trương Dương?
Hồ Hâm lập tức trừng to hai con mắt, rất không hiểu Trương Dương vì sao lại nói đỡ cho Chu Dật Trần, Trương Dương ghét nhất chính là Chu Dật Trần chứ ai. Trương Dương quay đầu lại, cười nhàn nhạt, ánh mắt ý như muốn bảo cậu ta cứ bình tĩnh. Đoạn mới bảo Chu Dật Trần:
- Có thể cậu đã biết, hôm qua cậu một cước đá vào bụng thai phụ kia làm đứa bé sinh non, thai phụ kia chịu không được nỗi đau này, giờ đã phát điên rồi, hại người một chết một điên, cậu không rõ đây là tội gì sao?
Lần này lúc nói chuyện, Trương Dương trở nên rất nghiêm túc, tay của hắn không biết lúc nào đã khoác lên vai Chu Dật Trần, một luồng khí nóng không ngừng từ trong tay truyền ra.
- Mày nói bậy, hôm qua tao chỉ đẩy bả một cái, không có đá vô bụng, lại còn nói nữa, các người hôm qua không phải kêu xe cứu thương, tao thấy lúc lên xe cô ta vẫn không có việc gì mà!
Chu Dật Trần không rõ làm sao lại bỗng chốc mơ hồ, nghe Trương Dương nói hai mạng người kia một chết một điên thì trong lòng đột nhiên gấp gáp mà thốt lên. Hắn mới vừa nói xong, liền phát hiện sự tình có chút không đúng, xung quanh mọi người đều dùng ánh mắt ngạc nhiên mà nhìn hắn.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Trương Dương mỉm cười nhìn hắn, không nói gì. Gã này là một kẻ không biết đến sĩ diện, đối phó hạng người như vậy, phải dùng chút thủ pháp đặc thù, Trương Dương là dùng nội lực quấy rầy hắn một thoáng, để hắn theo bản năng mà nói ra suy nghĩ trong lòng thôi. Trương Dương quả đã dùng chút ít thủ đoạn, nhưng đối phó với loại người này nên chăng phải thế. Chu Dật Trần mới vừa nói xong, sắc mặt liền biến thành trắng bệch, hắn biết uy lực của câu nói vừa rồi, nhưng đáng tiếc giờ hắn ta có muốn đổi ý cũng đã muộn. Ngay cả hai tên “tuỳ tùng” hiện tại cũng đang vô cùng kinh ngạc nhìn hắn.
- Không, tôi, tôi không phải ý này, tôi chỉ nói là, trước đó là tôi không cẩn thận đẩy cô ta chút xíu, nhưng không có làm cho cô ta ngã sấp xuống, tôi không phải có ý đó!
Chu Dật Trần miệng lắp bắp, theo bản năng vội giải thích. Đáng tiếc là lời giải thích của hắn căn bản là vô dụng, người chung quanh có ngốc đến mấy cũng biết Chu Dật Trần trước đó là đang diễn trò, thật tình đã bị Trương Dương lật tẩy.
Lần này, tất cả mọi người đều khinh bỉ nhìn hắn, Chu Dật Trần trên mặt lúc xanh lúc trắng, hắn đột nhiên đẩy dạt đám đông chạy đi, cũng không ở lại giải thích nữa. Lúc này hắn có giải thích kiểu gì cũng không còn có ý nghĩa.
- Đi thong thả nha, chi bằng tự mình chủ động đến đồn công an một chuyến, bằng không thì cứ chờ cảnh sát tìm tới nhà, không may cho thằng bé rồi!
Trương Dương khà khà cười, lớn tiếng nói một câu, Chu Dật Trần đang chạy đi đột nhiên dừng lại ngây ngốc. Mễ Tuyết cùng Cô ngốc thì lại kinh ngạc nhìn Trương Dương. Danh tiếng Chu Dật Trần đã bị Trương Dương làm hỏng rồi, có thể các cô cũng không nghĩ tới, Trương Dương vẫn còn tiếp tục chơi Chu Dật Trần, mẹ con chị Chu đều bình an, căn bản không có chuyện báo án. Có thể tưởng tượng, Chu Dật Trần sau khi chủ động tới đồn công an sẽ tức giận đến cỡ nào, nếu như hắn chủ động tự thú, nói không chừng còn có thể thành chuyện cười vỡ bụng.
- Bọn họ, thật sự một chết một điên?
Do dự mất một lúc, Chu Dật Trần cuối cùng vẫn hỏi một câu. Kỳ thực lúc mới bắt đầu hắn cũng không hề tin tưởng Hồ Hâm, hôm qua sau khi chạy đi hắn cũng không có đi xa lắm, ở phía xa nhìn xe cứu thương đến rồi sau đó mới rời khỏi.
Hắn vẫn chú ý tới chị Chu lúc trên xe cứu, cũng không hề có vẻ đau đớn mà còn rất bình thản. Một điểm trọng yếu nhất nữa chính là hắn lén lút cho người đi nghe ngóng, biết Chị Chu đã sinh, cho nên lúc đầu hắn đã không tin Hồ Hâm. Đáng tiếc là hiện tại trong lòng hắn rối loạn, “ba người thành hổ”(thành ngữ chỉ việc đồn thổi bé xé ra to-DG), Hồ Hâm hắn không tin, nhưng nay cả Trương Dương cũng nói như vậy, khiến hắn không tự chủ được mà lại hoài nghi.
- Cứ tự đi xem xem, xem rồi sẽ biết ngay!
Trương Dương khẽ mỉm cười, quay về đám bạn học phất tay một cái, ra hiệu mọi người cùng nhau vào lớp, Trương Dương và Mễ Tuyết không cùng khóa học nên Mễ Tuyết cũng muốn trở về lớp của cô. Lúc hắn cũng khô đi cũng chẳng còn sớm, lại gặp phải chuyện ban nãy, hiện tại rất nhiều bạn học cũng đã vào lớp, nếu còn dây dưa sợ rằng sẽ đến muộn, đến lúc đó giảng viên không ăn sống hắn mới lạ, khiến nhiều bạn học cùng đến muộn tập thể như vậy, cái tội này hắn không gánh nổi. Lúc đưa Mễ Tuyết đi, đối với cái tên Chu Dật Trần đang đứng phía sau,Trương Dương cũng không thèm liếc mắt. Biểu hiện của hắn như vậy, càng làm cho Chu Dật Trần tin chuyện hắn nói trước đó, đành cắn răng dẫn theo hai gã “chó săn” bước nhanh mà rời khỏi. Chuyện phát sinh sáng nay truyền ra rất nhanh trong viện y học, không bao lâu thì toàn bộ trong trường ai nấy đều biết. Chỉ là càng truyền đi càng quỷ quái, cuối cùng lời đồn đại cũng thay đổi hoàn toàn. Có người nói, Chu Dật Trần đùa bỡn một người phụ nữ, làm người ta to bụng ra, cô ta muốn giữ lấy đứa bé nhưng hắn lại không chịu, hắn liền trực tiếp đá vào bụng thai phụ cho sẩy thai đi. Còn có người nói, Chu Dật Trần biến thái, thích nhất là đùa bỡn phụ nữ có thai, kết quả xảy ra chuyện, hiện tại cảnh sát đang tìm bắt hắn. Lời đồn đại quá đáng nhất là nói Chu Dật Trần là một sát thủ chuyên hại phụ nữ có thai, khi không có việc gì liền che mặt đi đá đàn bà chửa, còn từng đá chết rất nhiều đứa bé chưa ra đời, chuyện bây giờ bại lộ, cảnh sát đang truy nã hắn để bắt bỏ tù. Những lời đồn đại này sau khi được thêu dệt truyền đi, cứ thế là sau đó Chu Dật Trần liền phải làm công tác tuyên truyền rất vất vả để bác bỏ tin đồn, nhưng vẫn có ảnh hưởng rất lớn đối với thanh danh của hắn.
- Ha ha, Trương Dương, vẫn là cậu lợi hại, chỉ dăm ba câu đã khiến hắn lên bờ xuống ruộng, sao tôi không nghĩ tới điểm này nhỉ!
Vừa tan tiết thứ nhất ca sáng, Hồ Hâm đã chạy đến chỗ Trương Dương hưng phấn kêu lên. Tiết học vừa rồi hắn căn bản là chẳng thể tập trung nghe giảng, đầu óc đều là sắc mặt trắng bệch của gã Chu Dật Trần kia, càng nghĩ càng hưng phấn, càng nghĩ càng hả giận. Cũng bởi vì mối quan hệ thân thiết với Trương Dương mà Hồ Hâm không vừa mắt với Chu Dật Trần cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai.
- Anh mà nghĩ ra được, vậy còn là anh sao, em hỏi anh, những lời anh nói trước đó ngươi có phải đều là Trương Dương dạy hay không!
Cô ngốc cũng chạy qua tiếp lời Hồ Hâm, trên mặt cũng mang theo chút hưng phấn.
Nhớ lại chuyện hôm nay vỏ bọc của Chu Dật Trần, tên dối trá kia bị lật tẩy, cô nàng cũng không giấu nổi vẻ hả hê, tên Chu Dật Trần này quá xấu, từng có rất nhiều bạn gái, hiện tại vẫn dây dưa không rõ với mấy cô, lại còn dám đến đây dùng dằng với Mễ Tuyết. Cô thấy, Mễ Tuyết dễ thương như vậy, bất kỳ nam sinh nào cũng đều không xứng với cô. Nhưng đó là trước đây, hiện tại cô lại cảm thấy Trương Dương cũng rất có tiềm năng, thành đôi với Mễ Tuyết mà ở chung một chỗ thì tuyệt đối sẽ là một đôi tình nhân khiến người ta phải ước ao.
Hồ Hâm lập tức gật đầu:
- Đúng, là Trương Dương bảo anh nói thế, thật không nghĩ tới, tên Chu Dật Trần này da mặt dầy như vậy, nhơn nhơn nói lời bịa đặt!
- Biết ngay mà!
Cô ngốc nguýt dài một cái, Hồ Hâm lập tức lại kêu lên:
- Em biết ngay cái gì?
Cô ngốc cốc lên đầu Hồ Hâm rồi lại hưng phấn kêu lên:
- Biết ngay là đầu óc kiểu đó không nghĩ ra được, nhưng ý này thật tốt, báo hại cái gã Chu Dật Trần kia không nói, lại còn báo thù được cho Chị Chu!
- Đúng vậy, chủ yếu là báo thù cho Chị Chu, nhớ lại tên này ngày hôm qua chạy mất mà tức chết đi được!
Hồ Hâm vừa kêu lên liền có rất nhiều bạn học đều vây đến, một số người không biết xảy ra chuyện gì ban sáng thì vẫn đang hỏi thăm chung quanh. Có một số “gia súc”, nghe được Mễ Tuyết của khoa Toán sáng sớm đã có mặt ở giảng đường này thì đều nện ngực khấu đầu, bọn họ hối hận mất đi một cơ hội thưởng thức mỹ nữ. Các bạn học nghị luận nhưng Trương Dương cũng không hề tham dự, chỉ mỉm cười nhìn. Hắn vẫn chưa hề dung nhập hoàn toàn vào bên trong cuộc sống hiện tại, nhưng đối với hoàn cảnh hiện tại thì hắn rất yêu thích, chỉ có khi rời khỏi ghế nhà trường mới có thể hiểu rõ tuổi học đường đáng trân quý ra sao. Đáng tiếc là rất nhiều người cũng không có thêm cơ hội một lần nào nữa, chỉ có Trương Dương là có cơ hội như vậy, lại còn là một cơ hội rất hoàn mỹ. Trương Dương thấy nên có chút cảm tạ trời cao đã để hắn trở lại tuổi thanh xuân, có thể đi làm những việc trước đó chưa từng làm, những chuyện vốn chôn chặt trong lòng. Buổi sáng trôi qua rất nhanh, sau khi tan học, Cố Thành cũng chạy tới, cậu ta không cùng lớp với Trương Dương, là buổi sáng nghe bạn học nói mới biết chuyện. Vừa tan học liền chạy đến tìm Trương Dương, hỏi thăm tỉ mỉ sự tình trải qua lúc sáng.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Căng tin của trường đại học là nơi hoàn toàn không giống những nơi khác. Trương Dương đã không còn nhớ việc trước kia mình ở Căng tin trường học ăn cơm nữa rồi. Từ sau khi hắn được giữ lại trường làm giảng viên, thì đều ở trong phòng của riêng mình. Hoặc là có người đưa thức ăn đến tận nơi cho hắn.
Sau khi gặp Cố Thành, mấy người bọn họ liền đi xuống căng tin, một lúc sau Mễ Tuyết và Nam Nam cũng tới. Sáu người cùng ngồi với nhau, nói chuyện của buổi sáng.
- Trương Dương, để thưởng cho việc hôm nay cậu đã cho Chu Dật Trần một bài học, hôm nay mình sẽ khao, cậu muốn ăn cái gì thì cứ tự nhiên.
Tiểu Ngốc vui vẻ tỏ ý sẽ khao buổi ăn uống hôm nay. Trong ba cô gái này, Tiểu Ngốc là người có gia cảnh tốt nhất, bình thường cô cũng không ít lần chủ động mời mọi người.
Đương nhiên, người mời nhiều nhất vẫn là đám nam sinh như Trương Dương rồi. Tuy nhiên, việc ăn uống ở căng tin này quá nhỏ nhặt, cho nên chẳng ai đi tranh giành chuyện trả tiền với mấy cô gái làm gì.
Trương Dương cười ha ha, lập tức nó:
- Thật à, vậy thì tốt quá, cho hai suất thịt kho tàu đi.
Món thịt kho tàu ở căng tin này quả thật không đến nỗi nào. Tuy nhiên, ở thời năm 98 thì thì những món ăn thế này cũng không hề đắt, chỉ khoảng bốn tệ một suất mà thôi, mà lại được rất nhiều thịt nữa.
Tiểu Ngốc ngay lập tức liền đi gọi đồ ăn, Hồ Hâm đi cùng cô, Cố Thành và Trương Dương cũng đi ra mua một số đồ ăn khác.
Chỉ còn lại Mễ Tuyết và Nam Nam.
Một lúc sau, có hai tên nghênh ngang đi đến, hỏi có thể được ngồi cạnh hai mỹ nữ hay không? Và tất nhiên bọn họ đều bị Mễ Tuyết cự tuyệt một cách không thương tiếc.
Bên cạnh Mễ Tuyết không còn chỗ để ngồi nữa, nhưng cũng không ảnh hưởng đến những người xung quanh.
Không lâu sau, mấy bàn xung quanh Mễ Tuyết đều đã được ngồi chật ních, rất nhiều nam sinh trong lúc ăn cơm cũng đều liếc mắt ngắm Mễ Tuyết.
Mỹ nữ quả nhiên ở chỗ nào thì cũng vẫn có lực hấp dẫn lớn.
Những trường hợp thế này đã không còn là chuyện lạ đối với Mễ Tuyết nữa rồi. Nhưng người cô để ý nhất vẫn là Trương Dương, lúc này cô vẫn hướng đôi mắt về phía Trương Dương đang mua đồ.
Khoảng 10 phút sau đám Tiểu Ngốc và Trương Dương đều đã quay lại. Hai suất thịt kho tàu và mấy món ăn khác nóng hổi, thơm lừng đã được bày lên bàn.
Điều khiến cho Mễ Tuyết ngạc nhiên chính là Trương Dương có hứng thú với món thịt kho tàu hơn cô nhiều. Thịt vừa đem lên hắn đã tranh giành với Hồ Hâm miếng thịt to nhất rồi, mấy người lại trở nên náo động.
Món thịt kho tàu này không phải là món ăn ưa thích của Trương Dương ở kiếp trước, hắn cũng rất ít khi ăn món này.
Tuy nhiên, trong trí nhớ của mình, hắn phát hiện ‘Trương Dương của trước kia’ rất thích ăn món này. Khi Tiểu Ngốc nói sẽ mời thì hắn lập tức gọi thịt kho tàu. Ăn được vài miếng, quả nhiên phát hiện hương vị rất tuyệt vời. Ít nhất là có cảm giác không giống với ‘hương vị’ của kiếp trước.
Những thói quen ‘trước đây’ của Trương Dương hiện đối với hắn vẫn có ảnh hưởng rất lớn.
Sau bữa trưa, đám Mễ Tuyết đề nghị đi ra tháp Tùng Thạch sau trường học dạo một chút. Tháp Tùng Thạch là một địa điểm du lịch nổi tiếng ở đây. Thực ra trước kia tháp này thuộc trường đại học Trường Kinh, sau được tách ra trở thành một công viên.
Mấy người đều đồng ý. Trương Dương nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, nên cũng cùng đi với mọi người.
Công viên Tùng Thạch Tháp có một cái hồ không nhỏ. Trong ký ức của mình, Trương Dương của ‘trước kia’ vẫn thường thích đến đây ngồi đọc sách một mình mỗi khi rảnh rỗi.
Đối với môi trường như vậy, cho đến bây giờ hắn vẫn rất thích.
- Trương Dương
Mấy người vừa đi đến sau trường học, bỗng một giọng nói quen thuộc gọi Trương Dương.
- Tiểu Bân, cậu đi đâu đấy?
Trương Dương quay đầu, phát hiện một nam sinh dáng người mập mạp đang đi đến, trên tay còn cầm một ít giấy tờ. Mấy người Hồ Hâm nhìn thấy nam sinh này cũng đều mỉm cười chào hỏi.
Thấy Trương Dương vừa hỏi, Tiêu Bân lập tức dài mặt xuống, tức giận nói:
- Hôm nay hội sinh viên họp, Chủ tịch Chu bảo mình chuẩn bị một số tài liệu. Vì thông báo gấp quá, nên mình vẫn chưa làm xong.
Trương Dương hỏi:
- Chuẩn bị tài liệu gì thế? Thông báo cho cậu từ bao giờ?
- Buổi sáng hôm nay. Cái thằng khốn nạn Nhị Cẩu Tử tới thông báo cho mình. Nói là cần những tài liệu về hoạt động của các xã đoàn trong thời gian gần đây.
Tiêu Bân lắc lắc đầu. Trương Dương thuận tay cầm một bản tài liệu từ tay cậu ta, mở ra xem xem.
Nhìn một lúc mới trả lại Tiểu Bân.
Tiêu Bân này, chính là người mà trước đây cùng đi với đám người Hồ Hâm đến bệnh viện thăn Trương Dương. Hiện giờ, cậu ta cũng là người duy nhất ủng hộ Trương Dương trong hội sinh viên và cũng là người bị đám của Chu Dật Trần không chào đón nhất.
Trương Dương ngẩng đầu, khẽ cười nói:
- Không sao, những tài liệu này không cần phải thu thập nữa.
- Không thu thập, không phải là lý do để có thể trả lời với bọn họ.
Tiêu Bân hơi sững sờ, lập tức nói. Cậu ta trong hội sinh viên không được cao như Trương Dương. Hiện tại nhiệm vụ chủ yếu là thu thập một số tài liệu. Lần này nếu như không hoàn thành, e rằng Chu Dật Trần sẽ cướp luôn cái phần này của cậu ta.
Thậm chí có thể lợi dụng lý do này để buộc cậu ta phải rời khỏi hội sinh viên.
Tiêu Bân vốn rất ghét Chu Dật Trần, nhưng cậu ta cũng không muốn rời khỏi hội sinh viên, bởi có kinh nghiệm trong hội sinh viên thì sau này thi tốt nghiệp ra trường sẽ được cộng điểm.
Tiêu Bân chỉ là một người đi lên từ một gia đình bình thường.
Trương Dương cười nói:
- Một rưỡi sẽ họp, bây giờ còn một tiếng đồng hồ nữa, lại là giữa trưa. Cậu có thể chuẩn bị xong những tài liệu này không?
- Không thể.
Tiêu Bân bất đắc dĩ nói. Thời gian quá gấp, buổi sáng cậu ta còn phải xin nghỉ học để ra, mà cũng mới chỉ thu thập được một nửa. Bây giờ chỉ còn hơn 1 tiếng đồng hồ, chắc chắn là không thể kịp rồi.
- Đằng nào cũng không kịp rồi thì còn mất công chuẩn bị làm cái gì nữa? Hơn nữa, bọn họ đang chơi đểu cậu, cho dù cậu có thu thập được đầy đủ thì bọn họ cũng sẽ tìm lý do khác để đối phó với cậu thôi. Các xã đoàn của trường nhiều lắn, lại có nhiều người trong số đó lại có quan hệ tốt với bọn họ.
Trương Dương cười nói. Đương nhiên những lời hắn nói đều không sai chút nào. Lần này Chu Dật Trần bắt Tiêu Bân làm việc này thực ra cũng là để chơi đểu Tiêu Bân mà thôi.
Những hội trưởng của hội thư họa, hội quyền anh…đều có quan hệ rất tốt với Chu Dật Trần. Y đã sớm bắt chuyện với họ để khiến Tiêu Bân khó xử, để Chu Dật Trần có thể lợi dụng mà sinh sự.
Tiêu Bân có chút do dự, nói:
- Cậu nói không sai, nhưng…
- Không nhưng nhị gì cả, chúng ta cùng đi đi, một lúc nữa họp còn có tôi đây, cậu đừng có lo.
Trương Dương nói một cách tự tin.
Hắn không còn là Trương Dương của trước đây nữa. Đối phó với người của hội sinh viên, đối với hắn mà nói dễ như ăn cơm.
Những người này nếu như không biết điều, thì Trương Dương cũng không ngại mà khiến cho họ xui xẻo một lần, giống như Chu Dật Trần.
- Đi, tôi nghe cậu, không thèm làm nữa.
Tiêu Bân thấy Trương Dương nói vậy nên cũng gật đầu nghe theo. Dù sao cũng không thể thu thập đủ thì cũng không thèm thu thập nữa.
Về phần buổi họp chiều này, có Trương Dương nên cậu ta cũng không phải sợ. Không biết vì sao lúc này cậu ta lại có cảm giác tin tưởng Trương Dương như vậy. Cảm thấy Trương Dương có thể giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Cảnh sắc của công viên Tùng Thạch Tháp không tệ chút nào, điều quan trọng nhất chính là buổi trưa ở đây rất mát mẻ. Rất nhiều sinh viên sau khi ăn trưa xong đều thích đến đây để nghỉ ngơi.
Hôm nay cũng vậy, sinh viên đến đây tản bộ cũng rất nhiều, từng đôi từng đôi một, còn một nhóm đông như nhóm Trương Dương thì không nhiều.
Ở đây nghỉ ngơi một lát, mấy người lại quay trở về trường học.
Trước 1 rưỡi, Trương Dương và Tiêu Bân cùng đi đến phòng họp của hội sinh viên.
Còn đám Mễ Tuyết thì ngồi trong một quán nước giải khát cách đó không xa. Bình thường hội sinh viên họp cũng không quá lâu. Cho nên đám Mễ Tuyết liền ngồi ở đây đợi Trương Dương, sau đó cùng nhau trở về lớp học.
Trong văn phòng lúc này đã có mấy người, sau khi Trương Dương và Tiêu Bân đi vào, tất cả đều ngẩng đầu lên nhìn, nhưng chỉ có ba người lên tiếng chào hỏi.
Ba người này, xem như là ba thành viên trung lập, quan hệ với Chu Dật Trần cũng chỉ bình thường, và với Trương Dương thì cũng vậy. Địa vị của bọn họ cũng không quan trọng, hơn nữa tính tình cũng nhạt nhẽo, cho nên Chu Dật Trần không lôi kéo bọn họ.
Người còn lại, không đơn giản là người có quan hệ với Chu Dật Trần nữa, mà chính là người ủng hộ Chu Dật Trần.
Từ điểm đó cũng đó cũng có thể thấy được, Chu Dật Trần là người rất có thủ đoạn, làm Chủ tịch hội khoảng thời gian ngắn như vậy đã hoàn toàn khống chế được hội sinh viên rồi, cũng khó trách Trương Dương bị xa lánh, mà thực quyền cũng bị mất đi đáng kể.
Ngồi thêm vài phút đồng hồ, lại có mấy người bước vào, Chu Dật Trần và đám ‘đệ tử’ là những người vào phòng họp cuối cùng, sắc mặt của y còn rất khó coi, dường như vừa phát hỏa xong vậy.
Chuyện buổi sáng có ảnh hưởng rất lớn đối với y, quan trọng nhất là, y biết mình bị Trương Dương lừa, nghĩ đến tin tức được truyền đến từ đồn công an, y liền nổi trận lôi đình, cũng quăng vỡ không ít đồ đạc, ngay cả đám ‘đệ tử’ đi theo y cũng gặp xui xẻo.
Y thông qua quan hệ, tìm một người có khả năng đích thân đến đồn công an ‘khơi thông’, cuối cùng lại điều tra ra không có việc này. Người bạn kia nhìn thấy ánh mắt đầy nghi ngờ của y, thiếu chút nữa khiến cho y không còn lỗ nào để chui xuống.
Việc này ngoại trừ sinh viên trong trường ra thì không có ai ngoài trường biết cả. Bên ngoài cũng bắt đầu loan truyền ‘sự tích vinh quang’ này của y.
Điều này cũng khiến cho y càng trở nên oán hận Trương Dương hơn.
- Chủ tịch Chu, sắc mặt anh có vẻ không tốt nhỉ? Liệu có phải bị ốm không? Hay là chúng ta hoãn họp lại để nh đến bệnh viện kiểm tra nhé. Sức khỏe là quan trọng nhất, không coi thường được đâu.
Chu Dật Trần vừa mới ngồi xuống, Trương Dương liền cười nói. Rất nhiều người ngẩng đầu lên nhòn Trương Dương một cách kinh ngạc.
Bởi bình thường mỗi lần họp, Trương Dương đều xuất hiện với vẻ mặt căng thẳng, chưa bao giờ chủ động nói chuyện với Chu Dật Trần, càng chưa từng chủ động kích thích Chu Dật Trần. Lời nói vừa rồi mang tính trêu chọc là chính, tất cả những người ngồi dưới đều hiểu điều này.
Chu Dật Trần tức tím mặt, y hận rằng không thể bước lên để cho Trương Dương một phát đấm vào mồm. Đương nhiên, điều quan trọng là y có đánh được hay không. Bởi Trương Dương bây giờ không còn là Trương Dương của trước kia nữa.
Sau khi liếc mắt nhìn mọi người một cái, Chu Dật Trần mới nói:
- Họp luôn đi, hôm nay chỉ yếu là tổng kết công tác trước kỳ nghỉ và bố trí công việc trước khi nghỉ hè.
Không thể không nói rằng, Chu Dật Trần có khả năng làm quan thiên phú. Vừa ngồi xuống đã mở miệng, mang theo một vẻ uy nghiêm của kẻ bề trên rồi.
Đáng tiếc điều đó căn bản chẳng hề được Trương Dương coi ra gì. Ở kiếp trước, ngay cả quan to cỡ Bí thư Tỉnh ủy hắn cũng đều gặp rồi. Một thầy thuốc giỏi khi nói chuyện với người khác thường chiếm ưu thế hơn.
Bất cứ người nào, cho dù lợi hại đến mấy cũng không thể khẳng định được mình sẽ không bị bệnh. Khi bị bệnh rồi thì chỉ có thể dựa vào thầy thuốc. Một thầy thuốc giỏi đi bất cứ chỗ nào cũng đều nhận được sự tôn kính.
- Tiêu Bân, tài liệu cậu chuẩn bị thế nào rồi?
Chu Dật Trần vừa nói xong, liền đem mũi súng chĩa vào Tiêu Bân. Đối phó với Tiêu Bân, trước khi nghỉ mùng 1 thấng 5 y đã có ý tưởng rồi, và cuộc họp hôm nay mục đích chính là vì điểm này. Chu Dật Trần muốn diệt trừ tất cả những thế lực của Trương Dương ở hội sinh viên này.
Đáng tiếc, y không thể ngờ được rằng buổi sáng nay ở viện y học kia y lại mất mặt đến thế. Điều này khiến cho y không thể chịu được, cho trên trực tiếp làm khó dễ cho Tiêu Bân luôn.
“ Nhịn không được nữa rồi”.
Trong lòng Trương Dương cảm thấy buồn cười. Chu Dật Trần biểu hiện rất tốt, dù sao vẫn còn trẻ nhưng lại lợi dụng để gây khó dễ như vậy sẽ khiến cho người ta có cảm giác nhỏ mọn.
Loại cảm giác này hiện tại không có gì, về sau gặp phải thời điểm mấu chốt sẽ phóng đại vô hạn, thậm chí còn đem lại phiền toán cho y.
- Tài liệu, tôi…
Tiêu Bân có chút sửng sốt, nói. Tài liệu căn bản là chưa được chuẩn bị tốt, mặc dù cũng đã được Trương Dương sắp xếp, nhưng đối mặt với Chu Dật Trần, cậu ta vẫn có chút bối rối.
Bất kể là nói thế nào thì đây cũng coi như là cậu ta chưa hoàn thành nhiệm vụ.
- Tôi với ta cái gì, tài liệu đâu?
Chu Dật Trần trừng mắt lên, nói.
- Chủ tịch Chu, tài liệu thì có, nhưng hôm nay hình như là tổng kết và sắp xếp công tác cơ mà. Chủ tịch Chu cần tài liệu hoạt động của các hội nhóm làm gì mà gấp thế?
Trương Dương nói. Lần này càng khiến mọi người kinh ngạc hơn.
Ai cũng biết, bình thường Trương Dương căn bản là không phản ứng lại lời nói của Chu Dật Trần. Không ngờ hôm nay lại như vậy. Điều này không giống với biểu hiện bình thường của hắn.
Tuy nhiên, nghĩ đến câu hỏi ban nãy của Chu Dật Trần, một bộ phận lại có chút thoải mái.
Chu Dật Trần rõ ràng là đang gây khó dễ cho Tiêu Bân. Tiêu Bân là người duy nhất ủng hộ Trương Dương ở hội sinh viên. Nếu như không có người này thì Trương Dương trở thành người cô độc, thậm chí có thể còn bị rời khỏi hội sinh viên nữa.
Lúc này, đổi thành người khác cũng không muốn ra mặt.
Nghĩ như vậy, mấy hội viên trung lập kia lại cảm thấy bi ai, thỏ chết cáo thương. Chu Dật Trần thật sự rất mạnh, bây giờ đến người đối kháng với y là Trương Dương lại trở nên như vậy. Tương lai, nếu như bọn họ không ‘quy thuận’ thì liệu có bị đuổi ra khỏi hội không.
Có ý nghĩ như vậy, bọn họ tự nhiên cũng thông cảm hơn với Trương Dương và trở nên cảnh giác hơn với Chu Dật Trần.
- Hoạt động của các đoàn hội, là một trong những công tác phải tổng kết hôm nay. Hội sinh viên chúng ta tồn tại chính là phục vụ cho số đông các bạn sinh viên. Đương nhiên phải làm rõ những đoàn hội này đã làm những công tác gì, có điểm nào cần phải nhân rộng, điểm nào cần phải khắc phục.
Chu Dật Trần ngẩng đầu nhìn Trương Dương một cái. Y cũng cảm thấy rất bất ngờ với những biểu hiện của Trương Dương hôm nay. Không hiểu Trương Dương muốn làm gì, nhưng vẫn mở miệng phản bác lại.
Ý tứ của y cũng tương đối rõ ràng, chính là hôm nay tao phải đối phó với người của mày, xem mày sẽ làm như thế nào.
- Chủ tịch Chu nhiệt tình với công việc như vậy. Tôi suy nghĩ quá nhiều rồi. Tiêu Bân, đem tài liệu đưa cho Chủ tịch Chu đi, để tổng kết một chút.
Trương Dương cườu nói, khiến cho Tiêu Bân không khỏi sửng sốt. Cậu ta nhìn Trương Dương một cách khó hiểu.
Tài liệu căn bản không được thu thập đầy đủ. Lúc này đưa lên không phải sẽ tạo thành cớ cho Chu Dật Trần sao?
- Cứ đưa đi, tất cả đã có tôi.
Trương Dương thản nhiên cười nói, trên người tự nhiên toát ra một loại khí chất đặc biệt. Được Trương Dương ảnh hưởng, Tiêu Bân cũng chậm rãi gật đầu, trực tiếp đem những tin tức mà trước đó đã thu thập được giao cho Chu Dật Trần.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương