Trương Hằng thấy con yêu thú Hóa Hình hậu kỳ kia bay về phía mình, cũng không biết mục tiêu của đối phương là Dẫn Lôi Phủ trong tay Lôi Đình Bá Vương. Huyết Giao Long phân phó thủ hạ không phải nói bằng ngôn ngữ loài người.
Nhưng mặc kệ thế nào, có yêu thú Hóa Hình hậu kỳ bay về phía bên này, không chạy là đồ ngốc.
Vù!
Ánh bạc dưới chân Trương Hằng run lên. một đoàn hồ quang lóe lên quanh người hắn Ngân Quang Thiểm Thước Thuật cộng thêm thần thông lôi điện, tốc độ nhanh hơn trước kia nhiều lắm, chớp mắt liền lóe ra Bốn năm mươi trượng.
Quanh người Lôi Đình Bá Vương quấn một cỗ lực lôi điện kinh người, hồ quang điện dưới chân chớp động, chạy ra ngoài cùng một hướng với Trương Hằng.
Cô gái xinh đẹp váy dài màu xanh lộ vẻ nghi hoặc, thầm nghĩ: rốt cuộc là ai trong hai người này có Dẫn Lôi Phủ đây?
Nàng chỉ biết là người có Dẫn Lôi Phủ là một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ có được thần thông lôi điện.
Nhưng hai người trước mắt đều biểu hiện ra thần thông lôi điện, từ khí tức đều đạt tới Nguyên Anh Kỳ.
- Trương đạo hữu. hai ta cùng bỏ chạy, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.
Lôi Đình Bá Vương quay sang Trương Hằng hô to.
Đối mặt với yêu thú Hóa Hình hậu kỳ. dù là Lôi Đình Bá Vương cũng không dám chọi cứng. Huống chi mặt sau còn có nhiều yêu thú như thế, làm không tốt sẽ dẫn mấy con nữa đuổi tới.
- Như vậy thì tốt.
Trương Hằng mừng rỡ nói. cùng Lôi Đình Bá Vương bay về phía tây nam. nơi đó là một mảnh sơn mạch liên miên không dứt, là nơi có thể trốn tránh.
Hai người liên thủ cũng sẽ không dễ bị yêu thú Hóa Hình KỲ khủng bố kia đánh tan từng người.
- Hì hì hì, tốc độ các ngươi thật không tệ...
Cô gái áo xanh cười hì hì đuổi theo bọn họ. Khoảng cách dần kéo gần.
- Con yêu thú này tên là Thanh Vũ Điểu, am hiểu tốc độ cùng công kích bằng lửa, có được huyết mạch rất loãng của thánh thú Thanh Loan, thuộc loại cực lợi hại trong yêu thú Hóa Hình Kỳ.
Lôi Đình Bá Vương vừa bay vừa thần thức truyền âm cho Trương Hằng.
- Hi hi, sao các người biết danh hào của ta?
Cô gái áo xanh tươi cười sáng lạn, nói Với hai người.
Trương Hằng cùng Lôi Đình Bá Vương đều lộ ra thần sắc hoảng sợ. Thanh Vũ Điểu này thật là đáng sợ. có thể nghe trộm được thần thức truyền âm của hai người.
Đúng Lúc này, ở xa xa có một đoàn ánh sáng lục bích bay tới bên này. tốc độ không kém gì hai người Trương Hằng.
Thần thức đảo qua, Trương Hằng lộ ra vẻ kinh ngạc.
ở ngoài mười mấy dặm. Tương Sơn trưởng lão cùng Bích U Tiên Tử liên thủ thúc đẩy Thanh Vân Pháp bảo phủ một tầng xanh lục bích đuổi theo Trương Hằng.
- Nhất định không thể để hắn chạy thoát...
Bích U Tiên Tử cắn chặt đôi môi đỏ mọng, ánh mắt lộ ra một cỗ kiên định.
- Phía trước là một con yêu thủ Hóa Hình Kỳ. hình như mục tiêu cũng là hai người này. Chúng ta không cần quá nhanh, trước tiên ở một bên chờ xem. Hai chúng ta liên thủ thúc đẩy Pháp bảo phi hành này, bọn họ gần như không thể nào thoát khỏi chúng ta được.
Tương Sơn trưởng lão bình tĩnh nói. thần thức cũng gắt gao tập trung vào hai người một yêu phía trước.
Dù Thanh Vũ Điểu hóa thành thân người, tốc độ vẫn cực kỳ khủng bố như trước. Nếu không phải cố ý muốn đùa giỡn hai người Trương Hằng, có lẽ đã sớm đuổi tới trước bọn họ.
Khoảng cách kéo gần từng chút, làm cho Trương Hằng cùng Lôi Đình Bá Vương buồn bực không thôi.
Vù vù!
Hồ quang lôi điện chớp động, hai người cùng lóe lên. vừa mới kéo lại một khoảng cách ngắn với Thanh Vũ Điểu kia, lại nhanh chóng bị đối phương đuổi tới.
- Đạo hữu phải làm sao đây?
Trương Hằng cười khổ nói.
Tốc độ cùng sức bền của Thanh Vũ Điểu rõ ràng mạnh hơn bọn họ nhiều lắm, lúc này xem ra đối phương vẫn có vẻ thoải mái như không.
- Hi hi, các ngươi chạy không thoát.
Sau lưng cô gái áo xanh đột nhiên kéo dài ra tạo thành đôi cánh ánh sáng xanh, tốc độ lập tức tăng thêm một nửa. mấy nhịp thở liền chặn đứng hai người Trương Hằng.
Tốc độ như thế, làm Trương Hằng cùng Lôi Đình Bá Vương có một cảm giác bất lực.
- Trong hai người các người, ai có Dẫn Lôi Phủ. Chỉ cần giao ra vật đó. ta liền tha các ngươi một mạng!
Cô gái chớp đôi mi xinh đẹp, tò mò nhìn hai người, khóe miệng mang theo vài tia tươi cười trêu chọc.
- Dẫn Lôi Phủ?
Trương hằng cùng Lôi Đình Bá Vương hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ không rõ vì cái gì đối phương lại muốn Dẫn Lôi Phủ?
- Dẫn Lôi Phủ không có trên người chúng ta, nó là thứ ta đưa đấu giá ở Hội giao dịch Triệu quốc, lúc này còn đặt trên Phi Linh Đảo.
Lôi Đình Bá Vương đương nhiên sẽ không thừa nhận Dẫn Lôi Phủ ở trong tay mình, mặt không đổi sắc bắt đầu lừa dối cô gái đáng yêu kia.
- ở trên Phi Linh Đảo?
Cô gái nhướng hàng mi Thanh tú, con mắt đảo loạn, không ngừng quét nhìn hai người.
Trương Hằng cùng Lôi Đình Bá Vương đều cảm nhận được một cỗ bất an.
- Hì hì, ta không thể tin các ngươi nói. Không bằng thế này. hai người các ngươi cùng ta đi Phi Linh Đảo?
Đôi cánh màu xanh sau lưng cô gái hơi phe phẩy, thân hình chớp động trước mắt hai người, làm hai người kinh hoảng bất an.
Tốc độ thế này thật quá khủng bố.
Thanh Vũ Điểu này chẳng những có tốc độ phi hành rất nhanh, ngay cả di động cự ly ngắn cũng cực kỳ khủng bố. chỉ trong một nhịp thở đã chớp lên ba lượt trước sau hai người.
Trương Hằng cùng Lôi Đình Bá Vương không tự giác lưng tựa lưng, tránh bị đối phương tập kích.
- Sao hả, các ngươi không đồng ý?
Cô gái chớp ánh mắt vô tội cuối cùng thực bất đắc dĩ nói:
- Nếu không đồng ý. ta chỉ có thể lấy mạng các ngươi, sau đó về Phi Linh Đảo.
Vừa dứt lời. cô gái vươn một cánh tay nhó trắng muốt, một ngọn lửa màu xanh bùng lên.
Vù!
Ngọn lửa màu xanh hóa thành vô số cổ Như đom đóm. quét về phía hai người.
Nhìn từ bên ngoài, ngọn lửa màu xanh này cùng không có chỗ nào đặc biệt, nhiệt độ xung quanh cũng không có thay đổi gì. nhưng trong đó ẩn chứa uy hiếp lại làm hai người khó có thể yên tâm.
Trong lòng Trương Hằng lại đang thầm kêu khổ, bản tôn của hắn đã bay ra mấy trăm dặm, Pháp bảo đỉnh cấp đều ở bên đó. Khoảng cách xa Như vậy, hẳn cũng khó mà dùng ngân diễm hay Hư Không Hỏa Diễm.
Còn ngọn lửa màu xanh trước mắt rõ ràng cũng thuộc loại biến thái, phân thân này không có đông đảo Pháp bảo cùng thần thông, chỉ sợ khó mà ngăn cản công kích này.
Xẹt xẹt xẹt...
Lôi Đình Bá Vương hai tay bay múa. một mảng lớn lực lôi điện hình thành một màn lưới sét ở xung quanh, muốn ngăn chặn một lát.
Trương Hằng cùng không thể nhàn rỗi. tay đánh ra từng mảnh từng mảnh ánh bạc. hình thành một vòng phòng ngự bảo hộ hai người bên trong.
Trong lòng Lôi Đình Bá Vương an tâm một chút, vung tay lên. một tấm lá chắn thật lớn xuất hiện trước người. Trên lá chắn quấn quanh hào quang màu tím. hình thành một cái lưới phòng ngự lôi điện.
Đối mặt Với Lôi Đình Bá Vương cô gái Trương Hằng toàn lực ứng phó. cô gái do Thanh Vũ Điểu biến thành vẻ mặt thản nhiên, khống chế vô số ngọn lửa màu xanh Như dom đóm chậm rì rì tiệp cận hai người.
Cố ý để cho hai người làm xong tất cả chuẩn bị, cô gái mới cười hì hì. khẽ hô:
-Đi!
Vô số ngọn lửa màu xanh vù một cái lao về phía vòng phòng hộ do hai người liên thủ tạo ra.
Phốc phốc phốc!
Tựa như một tờ giấy, vòng phòng hộ do hai người toàn lực tạo ra không có chút chống cự, đã bị ngọn lửa màu xanh kia đánh tan.
Nhất thời, hai người bị ngọn lửa màu xanh vây khốn!
Lôi Đình Bá Vương vô cùng gian nan khống chế lá chắn thật lớn nổ vang lôi diện, muốn chống cự ngọn lửa xanh tiến lên công kích.
Lá chắn trong tay hắn là một kiện Pháp bảo cấp cao. ngọn lửa màu xanh kia không thể công phá được trong thời gian ngắn.
Nhưng ngọn lửa xanh điên cuồng dâng lên bốn phía, thể hiện rõ cục diện nguy hiểm của hai người hiện giờ.
- Đây là thực lực yêu thú Hóa Hình hậu kỳ...
Ở ngoài xa mười mấy dặm, Bích U Tiên Tử kinh hoảng nói.
Tương Sơn trưởng lão khẽ thở dài:
- Ta cũng lần đầu tiên thấy được yêu thú Hóa Hình hậu kỳ ra tay. chẳng qua Thanh Vũ Điểu này lợi hại hơn nhiều so với yêu thú Hóa Hình hậu Kỳ bình thường.
Bích U Tiên Tử vui vẻ nói:
- Như thế thì rất tốt. hôm nay chính là ngày chết của tên Bất Tử Tà Đế kia. ..
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
ở một nơi cách Thanh Vân Sơn chừng Bốn năm trăm dặm. Trương Hằng đứng lặng trên đỉnh một ngọn núi cao ngàn thước, hai mắt nhắm chặt, gió nhẹ khẽ thổi bay góc áo của hắn. Cả người đứng đó không động đậy. vẻ mặt hiện lên thần sắc ngưng trọng, thật lâu sau mới khẽ thở dài một hơi.
Quách Phong đứng phía sau Trương Hằng, nhìn sư tôn của mình, trên mặt có phần kinh ngạc. Không lâu trước, Trương hằng đột nhiên lao vào nơi hắn luyện hóa Pháp bảo ở Thanh Vân Sơn. không nói hai lời trực tiếp kéo hắn rời khỏi Thanh Vân Sơn, có vẻ hết sức gấp gáp.
Lúc này, Ý nghĩ của Trương Hằng đã kéo dài ra chỗ dãy núi cách đó mấy trăm dặm. Thông qua liên hệ cùng phân thân, hắn đã biết được tình huống cụ thể ở cách đó mấy trăm dặm.
Phân thân của hắn cùng Lôi Đình Bá Vương đang ở trong tình huống nguy hiểm, tùy lúc đều có thể bị diệt sạch.
Mở mắt, Trương Hằng lấy tay vỗ trán nghĩ: Tu luyện phân thân không dễ dàng, cũng không thể để cho hắn gặp chuyện. Nhưng yêu thú Hóa Hình hậu kỳ thực lực quá mạnh mẽ. dù là hắn đích thân tới bên phía phân thân, cũng khó mà thắng được đối phương.
- Sư tôn. ngài làm sao vậy. bên phía Thanh Vân Sơn xảy ra chuyện gì?
Thấy Trương Hằng mở mắt. Quách Phong không nhịn được hỏi.
Trương Hằng không trả lời vấn đề của hắn. trong mắt đột nhiên sáng lên một điểm màu bạc. Lập tức, hắn tiến vào một loại hoàn cảnh như xuyên qua không gian.
Một cỗ uy áp vô hình tán ra từ trên người hắn. làm cho Quách Phong liên tục lui ra mấy trượng, sắc mặt tái nhợt, nhưng cuối cùng cũng đứng vững được.
Trong khu vực Thanh Vân Sơn. cô gái áo xanh cười dài thao túng ngọn lửa màu xanh bao vây Trương Hằng cùng Lôi Đình Bá Vương ở trong.
- Hì hì. ta xem các người có thể kiên trì được bao lâu. Nếu các người ngoan ngoãn chịu giao Dẫn Lôi Phủ ra đây. ta sẽ tha cho các ngươi một mạng.
Bộ dáng cô gái áo xanh thật đáng yêu. kẻ không biết nội tình có lẽ còn nghĩ nàng là một tiểu cô nương hồn nhiên.
Trương Hằng cùng Lôi Đình Bá Vương sẽ không coi nàng là một cô gái đơn thuần, lại càng sẽ không tin tưởng lời của nàng.
Yêu thú có thể tu luyện đến Hóa Hình Kỳ. trong đó đã từng trải qua chém giết cùng đau khổ khó mà tưởng tượng, ở thế giới yêu thú, giết chóc cùng cạnh tranh thậm chí còn tàn khốc hơn cả Tu Chân Giới nhân loại.
Mỗi thời mỗi khắc đều có vô số yêu thú chết đi trong chém giết, đồng thời cùng sẽ có vô số yêu thú sinh ra.
Yêu thú Hóa Hình Kỳ có được trí tuệ không kém gì nhân loại, trên tâm tính còn ác độc hơn nhân loại nhiều lắm.
Chỉ cần Trương Hằng cùng Lôi Đình Bá Vương không phải kẻ ngốc, thì có thể thấy được con Thanh Vũ Điểu Hóa Hình Kỳ này đang đùa giỡn hai người.
Dù là Lôi Đình Bá Vương đưa ra Dẫn Lôi Phủ, hai người vẫn không thể giữ được mạng.
Cho nên, từ đầu đến cuối Trương Hằng vẫn đứng bên phía Lôi Đình Bá Vương, không có chút ý nghĩ bán đứng đối phương. Nếu làm vậy, sẽ chỉ làm Thanh Vũ Điểu trước mắt càng thêm thú vị, cùng với làm cho Lôi Đình Bá Vương khinh bỉ phẫn nộ.
Trương Hằng cùng Lôi Đình Bá Vương lưng tựa lưng, trên người trào ra hào quang màu bạc cùng lôi điện màu tím. trợ giúp Lôi Đình Bá Vương cùng ngăn cản ngọn lửa màu xanh vô cùng mạnh mẽ kia.
Ngọn lửa màu xanh kia có thuộc tính rất đáng sợ. mặt ngoài không có độ nóng như ngọn lửa bình thường, nhưng nhiệt độ đều ngưng tụ lại một điểm ẩn chứa bên trong, chỉ có chân chính va chạm mới có thể cảm nhận được. Ngọn lửa như thế sẽ có uy lực càng lớn. nhưng phạm vi công kích cùng tính mãnh liệt sẽ không kém.
"Nếu có ngân diễm, như vậy sẽ ngăn cản thoải mái hơn một chút."
Trương Hằng khẽ thở dài, vô cùng cố sức dùng lực lượng của phân thân tiêu hao ngọn lửa màu xanh kia. Bởi vì cách bản tôn quá xa. cho nên không thể sử dụng Hư Không Hỏa Diễm, đương nhiên điều này cũng có liên quan tới cảnh giới của Trương Hằng.
Cùng may, đa số áp lực đều đè lên người Lôi Đình Bá Vương.
Lôi Đình Bá Vương thân là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ. thao túng Pháp bảo phòng ngự cao cấp, dù là lúc này không có Trương Hằng thì cũng có thể ngăn chặn được một lát, huống hồ hiện giờ hắn còn chưa sử dụng Pháp bảo đỉnh câp Dẫn Lôi Phủ.
- Hì hì, không tệ. Hai người các ngươi có vẻ đánh được, đổi thành yêu thú Hóa Hình Kỳ bình thường, chỉ sợ còn không phải đối thủ của các ngươi. Nhưng hôm nay gặp được ta coi như các ngươi không hay ho.
Cô gái áo xanh vươn cánh tay nhỏ trắng nõn lại một mãnh lửa xanh bao bọc hai người Trương Hằng.
Theo mảnh lửa xanh này gia nhập, Truơng Hằng cùng Lôi Đỉnh Bá Vương lại luống cuống tay chân một trận.
- Ta dựa vào! (nguyên văn: ta thao - nghĩa việt là ĐCM - đánh con mèo (A.A))
Phân thân Trương Hằng không nhịn được mắng to một tiếng, đây là từ ngữ hắn có được từ trí nhớ của bản tôn, bình thường ở thời điểm cực độ khinh bỉ cùng phẫn nộ mới tự nhiên dùng ra từ này.
Cô gái áo xanh sửng sốt, không rõ ý từ này của Trương Hằng nói. nhưng nhìn thấy bộ dáng buồn bực của Trương Hằng liên không nhịn được cười hì hì. Đôi màt sáng lưu chuyển, nhìn nam tử trước mắt, thầm nghĩ: người này ở trong thế giới nhân loại, hẳn cũng tính là rất anh tuấn chứ?
Khi yêu thú thăng cấp đến Hóa Hình Kỳ. tập tính sinh hoạt sẽ thích bắt chước theo nhân loại, thậm chí ngay cả thẩm mỹ cũng sẽ xảy ra thay đổi. Đây cũng là vì sao trong cổ tích dân gian thường xuất hiện truyền thuyết tình yêu giữa người và yêu.
Nghĩ tới đó, đôi mắt cô gái áo xanh lóe lên những tia sáng kỳ dị, ngọn lửa xanh bao phủ quanh Trương Hằng cùng Lôi Đình Bá Vương cũng yếu đi một chút.
Trương Hằng cảm giác áp lực lên người nhẹ đi không ít, vừa thở ra một hơi, liền cảm giác được ánh mắt khác thường của cô gái áo xanh.
Ánh mắt kia làm cho cả người Trương Hằng không được tự nhiên, toàn thân phát lạnh. Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, cô gái áo xanh không khỏi đỏ mặt.
Trương hằng chỉ nhìn đối phương như một con yêu thú, căn bản không cảm giác khác thường, ngược lại chỉ cảm thấy một trận rét lạnh. Đúng Lúc này, ánh mắt Trương Hằng chợt lóe liền khôi phục bình tĩnh.
Cô gái áo xanh dường như cảm thấy gì đó. đột nhiên thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Chỉ thấy ở trên bầu trời thiên địa, có một đôi mắt màu bạc đang nhìn tình huống dưới đất, lộ ra một loại tình cảm lạnh lùng.
Hết thảy thế gian, không thể nào che giấu được trước đôi mắt này. Cô gái áo xanh chấn động, nàng nàng đôi mắt này có chút quen thuộc, làm cho nàng thật không thoải mái.
Hơn nữa, đôi mắt kia lại mang tới cho nàng một loại áp lực nhàn nhạt.
- Ngươi là ai?
Cô gái áo xanh ánh mắt lạnh lùng, uy áp vô hình ngưng tụ thành một cỗ lực lượng mạnh mẽ đánh thẳng vào đôi mắt bạc trên bầu trời.
Nhưng đôi mắt kia như hình ảnh hư ảo, căn bản không để ý tới tinh thần công kích của cô gái áo xanh. Đa phần lực chú ý của cô gái áo xanh đều bị đôi mắt kia thu hút.
Áp lực lên Lôi Đình Bá Vương cùng phân thân Trương Hằng giảm đi vài phần, hai người cùng ngẩng đầu nhìn đôi mắt bạc trong thiên địa.
Trương Hằng khẽ giọng truyền âm sang Lôi Đình Bá Vương:
- Đợi lát nữa nếu ngươi có thủ đoạn chạy trối chết gì. cứ việc thi triển đi.
Lôi Đình Bá Vương ngước nhìn đôi mắt trên bầu trời, lại liếc nhìn Trương Hằng, lộ ra bộ dáng có chút suy nghĩ, gật đầu với hắn.
Đúng Lúc này, đôi mắt trên bầu trời lộ ra thần sắc trào phúng với cô gái áo xanh. Cô gái áo xanh vừa định nổi giận, lại nhanh chóng tỉnh táo.
Nàng quay đầu nhìn lại Trương Hằng đang bị ngọn lửa xanh bao vây. phát hiện ánh mắt đối phương giống y như trên bầu trời, chỉ là thiếu đi vài phần khí thế nhìn xuống đại địa.
- Ngươi có quan hệ gì với hắn?
Cô gái áo xanh lạnh lùng hỏi.
Phân thân Trương Hằng cười lạnh:
- Chờ bản tôn ta tới. ngươi chờ chết đi!
- Ngươi là phân thân của hắn?
Cô gái áo xanh chấn động, vô tình sinh ra vài phần cố kỵ với bản tôn của Trương Hằng.
ở trong tu sĩ nhân loại, người có thể tu luyện Thân Ngoại Hóa Thân, không ai không phải kẻ đại thần thông.
Đúng Lúc này, Lôi Đình Bá Vương thừa dịp cô gái áo xanh phân tâm chợt quát một tiếng, trong tay xuất hiện một cái búa tím thật lớn. bên trên quấn quanh lôi điện. Ánh sáng tím chói mắt bao phủ thân thể hắn, như một tia chớp phá tan tất cả ngọn lửa xanh.
Xẹt xẹt xẹt...
Từng đạo tia chớp trên bầu trời giáng xuống Dẫn Lôi Phủ...
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Ngay khoảng khắc cô gái áo xanh phân tâm. Lôi Đình Bá Vương rốt cuộc lấy ra bài tẩy của mình. Pháp bảo đỉnh cấp Dẫn Lôi Phủ dẫn động lôi điện cuồn cuộn trong thiên địa. cả người hắn cũng bị hào quang màu tím bao phủ. phá tan ngọn lửa màu xanh xung quanh.
Từng đạo lôi điện đánh trúng Dẫn Lôi Phủ khiến Lôi Đình Bá Vương như Lôi thần giáng xuống uy vũ bất phàm.
- Dẫn Lôi Phủ?
Ánh mắt cô gái áo xanh sáng ngời, sắc mặt vui mừng.
Chỉ cần đoạt được Dẫn Lôi Phủ nàng có thể hoàn thành nhiệm vụ này.
Nhưng ngay Sau đó, Lôi Đình Bá Vương hóa thân thành một tia chớp màu tím. vù một cái biến mất trong dãy núi phạm vi mấy chục dặm.
Trong thiên địa chỉ còn lưu lại một đạo ánh sáng màu tím. dẫn chứng quỹ tích Lôi Đình Bá Vương sử dụng bí thuật bỏ chạy.
Người tu luyện thần thông lôi điện, một khi dùng độn thuật hệ lôi. tốc độ sẽ vượt xa độn thuật bình thường.
Chỉ trong mấy nhịp thở, Lôi Đình Bá Vương đã bay ra ngoài trăm dặm. Lấy tốc độ này, không tới một lát sẽ vượt ra khỏi phạm vi thần thức của Thanh Vũ Điểu, khóe miệng của hắn không khỏi lộ ra một tia cười nhạt, thầm nghĩ: cuối cùng có thể thoát thân. Trước đó bị Thanh Vũ Điểu tập trung làm hắn khó có thể thi triển bí thuật thành công, dù sao giữa hai người có chênh lệch rất lớn.
Trong mắt cô gái áo xanh lóe ra một tia lạnh băng, thần thức hóa thành một đường thẳng nháy mắt tập trung Lôi Đình Bá Vương ở ngoài trăm dặm.
Đôi mắt bạc trong thiên địa nhìn chằm chằm cô gái áo xanh. khóe miệng mang theo vài phần trào phúng, sau đó biến mất không thấy bóng.
Bản tôn Trương Hằng ở ngoài mấy trăm dặm cũng thở phào một hơi, Lôi Đình Bá Vương mang theo Dẫn Lôi Phủ bỏ chạy, khẳng định sẽ là mục tiêu chủ yếu của Thanh Vũ Điểu, như vậy xác suất phân thân của hắn bỏ chạy cũng sẽ cao hơn.
- Ngươi cho rằng như vậy là có thể chạy khỏi ta đuổi giết hay sao?
Cô gái áo xanh không giận mà cười, đặt hơn phần nửa lực chú ý lên người Lôi Đình Bá Vương đang trốn chạy, sắc mặt cũng không có phần kinh hoảng gì.
Lôi Đình Bá Vương ở ngoài xa trăm dặm cười ha ha:
- Dẫn Lôi Phủ của ta có thể dẫn động lực lôi điện trong thiên địa trợ giúp, đủ cho ta chạy xa mấy ngàn dặm trong vài canh giờ.
- Vậy sao?
Ánh mắt cô gái áo xanh càng thêm lạnh lẽo. khí chất trên người xảy ra thay đổi rất lớn.
Vù!
Trong khoảnh khắc, nàng hóa thân thành một con chim lớn màu xanh dài bảy tám thước, trong thiên địa đột nhiên sinh ra một mảnh lửa xanh cùng gió xoáy, uy thế mạnh mẽ đập tới làm cho tâm thân các tu sĩ trong phạm vi trăm dặm run lên.
Đây là bản thể của Thanh Vũ Điểu!
Vù!
Ánh sáng bạc cùng điện quang hồ dưới chân Trương Hằng cùng nhau chớp động, đã sớm bay ra mấy trăm trượng. Từ khoảng khắc Lôi Đình Bá Vương quay người bỏ chạy, hắn đã bắt đầu hành động.
- Một khi đã Như vậy, ngươi chết trước đi!
Quanh người Thanh Vũ Điểu lưu chuyển ngọn lửa màu xanh xoắn cuộn thiên địa linh khí xung quanh.
Nó im lặng liếc Trương Hằng. thân hình to lớn vù một cái. liền biến mất tại chỗ. Trong chớp mắt, liền đuổi tới gần Trương Hằng.
Trương Hằng hoảng sợ. đây là tốc độ khủng bố cỡ nào!
vốn hắn tưởng rằng Thanh Vũ Điểu vì tiết kiệm thời gian sẽ bỏ qua hắn mà đuổi theo Lôi Đình Bá Vương.
Nhưng Thanh Vũ Điểu lại ôm ý nghĩ thuận tay giải quyết hắn. đi trước một bước di động như tia chớp lao tới, tốc độ vượt xa Trương Hằng tưởng tượng.
Cắn chặt răng, Trương Hằng khẽ nhắm mắt. ánh sáng bạc dưới chân run lên kịch liệt, lôi điện màu tím chói mắt bao phủ thân thể hắn mơ hồ không rõ.
Hắn đang chuẩn bị thi triển bí thuật Lưu Tinh Độn chạy trốn.
- Hừ.
Đúng Lúc này, một cái bóng đen bao trùm lấy hắn ánh sáng chợt tối lại. một cơn gió rít quét tới.
Phốc xẹt....
Một cái móng vuốt sắc bén hiểm hóc xẹt qua sau lưng hắn, nhưng vẫn không đánh trúng.
Vù
Cùng lúc, Trương Hằng hóa thành một dải sáng bạc chớp mắt xẹt qua thiên địa. biến mất trong dãy núi vô tận, mang theo tiếng lôi điện xẹt xẹt kịch liệt.
Thanh Vũ Điểu sửng sờ ở trong hư không, trên móng vuốt còn lưu lại vết máu của Trương Hằng.
Nó phân ra một bộ phận thần thức đảo qua, phát hiện Trương Hằng đã độn ra mấy chục dặm.
- Hừ. buông tha ngươi trước.
Thanh Vũ Điểu nuốt vết máu vào bụng, sau đó hóa thành một đoàn lốc xoáy lửa màu xanh, vù một cái biến mất tại chỗ, đuổi theo Lôi Đình Bá Vương đã chạy ra một trăm năm mươi dặm.
Vù
Không khí chấn động kịch liệt, cơn lốc xoáy lửa màu xanh chớp mắt độn ra trăm dặm. Nhưng bản thân nó cũng tiêu hao không ít nguyên khí. trong thời gian ngắn không thể sử dụng bí thuật một lần nữa.
Lôi Đình Bá Vương hoảng hốt. không ngờ lại bị Thanh Vũ Điểu kéo lại trăm dặm Khoảng cách Trong chớp mắt.
Sở dĩ Huyết Giao Long vô cùng mạnh mẽ kia phái Thanh Vũ Điểu đến cướp Dẫn Lôi Phủ cũng không phải không có đạo lý. Bởi vì Thanh Vũ Điểu là yêu thú có tốc độ nhanh nhất, hơn nữa lực công kích cũng rất mạnh. Dù gặp phải tu sĩ có thần thông lôi điện am hiểu tốc độ, cũng nắm chắc đuổi theo được.
Vù vù!
Lôi Đình Bá Vương mạnh mẽ thúc đẩy Dẫn Lôi Phủ, trong thiên địa lại giáng xuống từng đạo lôi điện đánh lên thân phủ.
Hắn lại hóa thân thành lôi điện màu tím, vù một tiếng xuyên qua Bốn năm mươi dặm không gian, tạm thời kéo ra khoảng cách trăm dặm với Thanh Vũ Điểu.
Nhưng hắn vẫn không yên tâm, tiêu hao rất nhiều nguyên khí, thân hình miễn cưỡng biến mất lần nữa, kéo ra một khoảng cách lớn với Thanh Vũ Điểu.
Làm xong chuyện này, hắn mới thả lòng thở phào một hơi. nhưng trong thời gian ngắn cùn không thể thi triển ra bí thuật lôi độn.
Thanh Vũ Điểu truy kích ở xa xa hừ lạnh một tiếng:
- Xem ngươi còn có thể kiên trì được bao lâu.
Thanh Vũ Điểu hóa thân thành cơn lốc lửa màu xanh, tốc độ còn nhanh hơn cả Lôi Đình Bá Vương, khoảng cách giữa hai người dần dần kéo gần lại.
Trương Hằng sử dụng Lưu Tinh Độn xuyên qua lộ trình mấy chục dặm, sắc mặt tái nhợt, cuối cùng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lung lay muốn ngã.
Sau lưng hắn có một vết thương sâu tận nội tạng, máu chậm rãi tràn ra, một mảnh ánh sáng bạc đang từ từ chữa trị thân thể hắn. Chịu một kích của Thanh Vũ Điểu, dù là không bị đánh trúng, Trương Hằng cũng đã bị nội ngoại thương không nhẹ.
Bản thân bị trọng thương. Trương Hằng kiên trì phi hành, quanh người có khi hồ quang chớp giật, nháy mắt xuyên qua mấy chục trượng.
Trương Hằng dùng thần thức tìm kiếm tung tích Lôi Đình Bá Vương cùng Thanh Vũ Điểu, phát hiện bọn họ đã biến mất trong phạm vi thần thức của mình.
Tu sĩ Nguyên Anh sơ Kỳ phạm vi thần thức kéo ra không tới trăm dặm. Còn phạm vi thần thức tu sĩ Nguyên Anh hậu Kỳ có thể kéo dài ra hai trăm dặm.
Trương Hằng này chỉ là một cái phân thân, phạm vi thần thức quét qua thậm chí còn cao hơn tu sĩ Nguyên Anh sơ Kỳ một chút. Bỗng nhiên, Trương Hằng biến sắc. Bởi vì hắn phát hiện ở bốn năm muoi dặm sau lưng mình có một đám mây xanh ngọc bích đang nhanh chóng lao tới đây. tốc độ nhanh hơn nhiều so với hắn đang bị trọng thương.
- Rốt cuộc tiểu tử này lạc đàn rồi...
Trên mặt Tương Sơn trưởng lão lộ ra vài phần tươi cười, hắn cùng Bích U Tiên Tử liên thủ khống chế Pháp bảo phi hành, tốc độ vượt xa tu sĩ Nguyên Anh hậu Kỳ bình thường.
Ánh mắt Bích U Tiên Tử liên tục chớp động, trên mặt ngọc dày đặc sát ý, thần thức gắt gao tập trung trên người Trương Hằng cách đó mấy chục dặm.
- Bích u, cô không cần lo lắng, một khi kẻ này lạc đàn. tuyệt đối không thoát khỏi cô và ta liên thủ truy kích.
Tương Sơn trưởng lão thấy bộ dáng của nàng Dường như có chút bất an vì thế khuyên bảo.
- Cũng là nhờ Tương Sơn trưởng lão ngài ra tay.
Bích U Tiên Tử miễn cưỡng cười, khách khí nói.
- Ha ha, không tới nửa canh giờ. chúng ta có thể đuổi theo hắn. Xem tình hình, kẻ này bị thương không nhẹ.
Tương Sơn trưởng lão híp mắt. hồ lô lớn xanh ngọc bích trên lưng rung động có tiết tấu.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Ở đỉnh núi cách Thanh Vân Sơn mấy trăm dặm, Trương Hằng vừa thi triển xong thần thông Ngưng Mâu Thiên Lý. hào quang trong mắt dần biến mất. vẻ mặt thoáng có chút sầu lo.
Lộ trình cách xa mấy trăm dặm. Trương Hằng sử dụng Ngưng Mâu Thiên Lý cũng thoải mái hơn nhiều, không giống như lần trước ở xa xa ngóng nhìn Phương Vân Sơn phải tiêu hao nguyên khí khủng bố.
Quách Phong cách Trương Hằng chừng hơn trượng, ánh mắt còn mang theo thần sắc hoảng sợ: mới vừa rồi sư tôn thật là làm người ta sợ hãi, ở trong tình huống đó làm mình thậm chí không dám nhìn vào mắt ngài ấy.
Thấy Trương Hằng khôi phục lại trạng thái bình thường. Quách Phong thở phào một hơi. phát hiện ánh mắt sư tôn đang suy tư nhìn vào mình, dường như đang ra quyết định gì đó.
- Sư tôn...
Quách Phong cảm giác quyết định của sư tôn có liên quan tới mình, không khỏi khẽ lên tiếng.
- Phong nhi. con đi theo ta cũng Bốn năm năm rồi. Những năm qua, ta đối với con cũng không tính là rất quan tâm. Tổng thể mà nói, ta không làm đủ chức trách sư tôn.
Trương hằng ngước nhìn Quách Phong, trong mắt cũng lộ ra một chút cảm tình, Dường như có chút tự trách.
Bùm!
Quách Phong quỳ trước mặt Trương Hằng. vẻ mặt chân thành nói:
- Sư tôn. đại ân đại đức của ngài đối với con. đồ nhi cả đời không quên. Nếu không có ngài, hiện giờ có lẽ con vẫn là một phàm nhân không có tiếng tăm gì. bị tu sĩ cấp thấp Độc Thiên Bảo nhạo báng. Ngài vì con. không tiếc lấy ra Linh Thần Đan quý giá nhất, không chỉ cải tạo tư chất của con. càng mở ra Huyết mạch đặc biệt cho con. Quách Phong con dù có được thành tựu cao hơn cũng sẽ nhớ kỹ đại ân sư tôn cùng với sư mẫu dốc lòng dạy đồ...
Nói xong, ánh mắt Quách Phong hiện ra nước mắt. Lúc này, trong đầu hắn hiện ra hình ảnh gia gia. tiếp đó là Hinh nhi đang mỉm cười trước mặt hắn, kế đó là đủ loại hình ảnh trong thế tục.
Nhất thời, trên mặt hắn hiện ra thần sắc si ngốc.
- Phong nhi!
Trương hằng khẽ hô một tiếng, nhắc nhỡ đệ tử của mình.
Quách Phong như bị sấm đánh, cả người tỉnh ngộ lại. lau khô nước mắt, vẻ mặt hoảng sợ nói:
- Sư tôn... con...
Trương Hằng nhìn Quách Phong sợ hãi không thôi, khẽ thở dài một hơi. nói:
- Có phải con còn đang lưu luyến những thứ ở thế tục?
- Đồ nhi hiểu được, nếu muốn hiểu thấu đại đạo tu tiên, phải quên mất các loại tình cảm cùng vinh hoa phú quý nhân gian, tâm không vương vấn, một lòng tu tiên.
Quách Phong nghiêm túc nói.
- Đều là thối lắm.
Trương Hằng không nhịn được mắng to một tiếng.
- Sư tôn. ngài...
Quách Phong đầy kinh ngạc cùng bất an. đây là lần đầu hắn nghe sư tôn mình nói lời thô tục.
Đột nhiên Trương Hằng ngẩng đầu nhìn phương hướng Thanh Vân Sơn sắc mặt hơi đổi. sau đó khẽ thở dài một hơi. nghiêm nghị nói với Quách Phong:
- Phong nhi, hôm nay ta dạy cho con một khóa cuối cùng, đây cũng là những lĩnh hội tu tiên của ta những năm gần đây.
Nói tới đây, ánh mắt Trương Hằng trở nên thâm thúy như biển, trong nháy mắt hết thảy những gì từ khi đi vào thế giới Tam Tinh Vực, đều lướt qua trong đầu hắn.
- Một khóa cuối cùng? Sư tôn ngài muốn cho con xuất sư?
Quách Phong kinh ngạc nói. trên mặt vừa có mừng rỡ, cũng có lo lắng.
- Thời gian không nhiều, con chú ý nghe, ta sẽ lập tức rời đi.
Trương Hằng có vẻ gấp gáp nói.
Quách Phong liên tục gật đầu, không hé răng lẳng lặng nhìn Trương Hằng. trong lòng cũng sinh ra cảm giác lưu luyến.
- Con sinh hoạt nhiều năm ở Độc Thiên Bảo là nơi tiên phàm giao nhau, hiểu biết thế giới này không kém ta. Trên phương diện đối nhân xử thế ta không nói nhiều. Sau khi xuất sư. kiến thức thêm thế giới bên ngoài là được.
- Nhưng mà làm người tu tiên, không cần cố ý tránh né hết thảy thế tục. Trải qua các tình cảm thế tục. có thể tăng thêm vài phần thể nghiệm cho con đường tu tiên của con. Có một số chuyện con càng tránh đi thì càng để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng con. Như thế ngược lại sẽ lưu lại sơ hở trong kiếp tâm ma ngày sau. về phần vinh hoa phú quý linh tinh gì đó. ở trong mắt người tu tiên, hoàn toàn không cân nhắc tới.
Nghe Trương Hằng giảng, trong mắt Quách Phong lộ ra một loại sáng tỏ.
Còn những lời Trương Hằng giảng giải kế tiếp, càng làm hắn mở rộng tầm mắt:
- Trong quá trình người tu chân theo đuổi thiên đạo, không phân biệt chính ma thiện ác. Người tu tiên có thể phi thăng, người tu ma cũng có thể phi thăng, điều này nói rõ thiên đạo là thái độ công chính lạnh lùng nhìn xuống thiên địa. Người tu tiên đơn thuần thiện lương, sẽ chết trong tay người tu tiên ác độc, Còn có những ma tu giết người vô số lại có thể lấy được thành tựu rất cao. Điều này nói rõ, thiên đạo không phân biệt thiện ác. nó chỉ phụ trách duy trì trật tự.
- Chân chính thành bại đúng ra phải quy về bản thân người tu chân người tu chân cần nhất là một lòng thản nhiên. Như là một ma tu giết vô số sinh mệnh, nếu đáy lòng hắn không có một chút gợn sóng, như vậy chuyện giết người sẽ không trở thành trở ngại tâm tình của hắn. Còn một tu sĩ phật đạo vô cùng thiện lương, ngẫu nhiên đạp chết mấy con kiến, nếu trong lòng luẩn quần như vậy ngày sau có khả nàng sẽ trở thành sơ hở tâm tình.
- Bất luận thiện hay ác, chỉ cần có thể bình tĩnh, thản nhiên, không cần áy náy. Như vậy sẽ không có gì phá được phương diện tu tâm của con. Nhưng trên thực tế, muốn làm được điều đó rất khó, rất khó... Ta nghĩ, tiên nhân cũng không ngoại lệ.
Trương hằng nói xong câu này, rốt cuộc thở dài một hơi. ánh bạc dưới chân sáng lên, ngưng kết ra một đạo độn quang, ngọn gió quang người khẽ rung chuyển.
- Đường tu chân là con đường vô tận. Có lẽ, lời vi sư chỉ là từ ngữ phiến diện, dù sao đây chỉ là thể hội cá nhân của ta.
Trên mặt Trương Hằng lộ ra vài phần ý cười, lý luận của hắn đã trải qua hai thế giới khác nhau rút ra, mặc dù có chút phiến diện, nhưng cũng có đạo lý.
- Đệ tử nhớ kỹ.
Quách Phong dập đầu thật mạnh với Trương Hằng. ghi nhớ kỹ lời Trương Hằng đã nói.
- Ngày sau. mặc kệ con là chính là ma hay là thiện là ác. chỉ cần nắm chắc bản tâm. chân chính là mình. Sư tôn trước sau đều sẽ ủng hộ con.
Trương Hằng nhìn đệ tử quỳ trên mặt đất thật sâu. cảm giác mình đặt cảm tình trên người hắn thậm chí không kém hơn Ninh Tuyết Dung.
- Sư tôn...
Quách Phong không nhịn được muốn khóc, có thể có được một vị sư tôn không phân biệt chính ma thiện ác, trước sau như một ủng hộ mình, còn có gì chưa đủ?
- Con có thể xuất sư...
Trương Hằng khó khăn phun ra hai chữ này.
Quách Phong mắt đỏ ngầu, cũng không nói lời dư thừa, giọng khàn khàn nói mấy tiếng:
- Sư tôn bảo trọng!
Trương Hằng quay đầu lại. sau một lát, trong mắt lóe ra hai điểm sáng, ánh sáng tim lóng lánh, hồ quang điện xẹt xẹt rung động, cả người khoảnh khắc hóa thành sao băng chói mắt, biến mất khỏi tầm mắt Quách Phong.
- Có lẽ sư tôn gặp chuyện khó giải quyết. còn sử dụng tới Lưu Tinh Độn...
Quách Phong ngóng nhìn phương hướng Trương Hằng biến mất, trong thiên địa còn lại vài tia sáng bạc cùng ánh sáng tím quanh quẩn tiếng sấm vang.
Tuy rằng trong lòng rất lo lắng, nhưng Quách Phong cũng tự hiểu lấy mình, bản thân mình hiện giờ căn bản không giúp được sư tôn.
Đứng một lúc lâu trên đỉnh núi cao ngàn thước này. Quách Phong mở ra thần thức bắt đầu quan sát đỉnh núi. Phát hiện linh khí nơi đây cực loãng, gần đó cũng không có môn phái tu chân nào.
Hắn lấy một khối ngọc thạch màu xanh từ trong túi trữ vật, miệng lẩm bẩm, từng đạo linh quang bắn ra từ trong tay hắn rót vào bên trong ngọc thạch.
Tiếp đó, hào quang trên người hắn phóng ra. chiếu rọi phạm vi trăm trượng, dao động linh khí kinh người đủ làm tu sĩ Kết Đan Kỳ bình thường rung động.
- Biến!
Ngọc thạch màu xanh đột nhiên biến thành một tấm bia đá thật lớn cao Bốn năm trượng, ầm một tiếng cắm trên đỉnh núi cao mấy ngàn thước, một tầng cấm chế mạnh mẽ lưu chuyển trên tấm bia đá này.
Tiếp đó, tay hắn bắn ra ánh sáng xanh, khắc trên bia đá mấy chữ:
Vọng Sư Nhai
Góc phải bia đá có khắc mấy chữ "Đồ nhi Quách Phong".
Làm xong, Quách Phong nguyên khí hao tổn nhiều, ngự trên độn quang bay khỏi nơi này.
Trong thiên địa mênh mang, chỉ còn lại một ngọn núi bình thường cùng tấm bia đá xanh cô đơn.
Có lẽ, ở nhiều năm sau. nơi này sẽ trở thành một chỗ không tầm thường...
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào .
Trương Hằng dạy đồ một lần cuối cùng cho đệ tử, liền không chút do dự thi triển bí thuật Lưu Tinh Độn phóng về phía phân thân.
Đối với đồ nhi Quách Phong, tuy rằng Trương Hằng ký gửi không ít hy vọng, nhưng cũng hiểu được đạo lý chim ưng non cuối cùng cũng phải bay lên trời. Vì thế dứt khoát cho hắn đi Tu Chân Giới thậm chí thế tục giới lịch lãm một phen, ngay cả tinh thạch cũng không cho mấy khối.
Vù vù!
Phía chân trời sinh ra hào quang chói mắt, lóe lên những tia lực lôi điện, thân hình Trương Hằng đã xuyên qua lộ trình bảy tám chục dặm, kéo gần khoảng cách với phân thân.
Sau khi thi triển Lưu Tinh ĐỘN Trương Hằng đã tiêu hao không ít nguyên khí, còn cách phân thân hơn ba trăm dặm.
Trương Hằng cũng không tiếp tục sử dụng Ngân Quang ĐỘN mà lấy ra Tử Diệu Thần Thảm khống chế Pháp bảo đỉnh cấp này bay về phía trước.
Sử dụng Lưu Tinh Độn vốn sẽ tiêu hao rất nhiều nguyên khí của Trương Hằng. nếu sử dụng liên tục thì sẽ càng tiêu hao lớn hơn thậm chí sẽ tạo thành trạng thái hư không cho thân thể.
Tuy nhiên Tử Diệu Thần Thảm này là Pháp bảo phi hành đỉnh cấp. tốc độ nhanh gấp đối so với Trương Hằng toàn lực phi hành ở trạng thái bình thường.
Vù!
Trương Hằng bao phủ trong hào quang màu tím của Tử Diệu Thần Thảm, tuy rằng xung quanh gió rất lớn. nhưng không ảnh hưởng tới hắn chút nào.
ở bên kia, phân thân Trương Hằng đang bị Tương Sơn trưởng lão cùng Bích U Tiên Tử đuổi theo, Khoảng cách giữa hai bên đang kéo gần lại.
Ước chừng tàn nửa nén nhang sau, khoảng cách giữa hai bên chỉ còn lại hai ba mươi dặm. Khoảng cách giữa Trương Hằng với phân thân còn đến gần ba trăm dặm.
Phân thân của Trương Hằng bị thương không nhẹ. tốc độ phi hành rất khó tăng lên làm cho Trương Hằng cách đó mấy trăm dặm lo lắng không thôi.
- Bất Tử Tà Đế, ta xem ngươi nên Bó tay chịu trói đi, bản thân ngươi bị trọng thương, làm sao trốn khỏi hai người chúng ta đuổi giết?
Tương Sơn trưởng lão thản nhiên thần thức truyền âm về phía Trương Hằng ở đằng trước.
Nhưng phân thân Trương Hằng căn bản không thèm nhìn hai người này, liều mạng chạy về phía bản tôn.
Bích U Tiên Tử đứng trên đám mây ngọc bích, tay ngọc nhỏ nhắn bắn ra bích quang như sợi tơ. liên thủ cùng Tương Sơn trưởng lão thao túng Pháp bảo phi hành dưới chân. Mắt thấy kéo gần từng chút tới Trương Hằng. nhưng nàng vẫn luôn không yên tâm.
- Tương Sơn trưởng lão. ngài nói hắn có thể luyện thành vô thượng thần thông Thân Ngoại Hóa Thân hay không?
Bích U Tiên Tử lo lắng hỏi.
Không lâu trước, khi Thanh Vũ Điểu truy kích Trương Hằng cùng Lôi Đình Bá Vương, Tuy rằng thần thức của hai người không dám trắng trợn nhìn trộm, nhưng phát hiện ra đôi mắt bạc trong thiên địa.
Đôi mắt nhìn xuống đại địa kia. mang tới rung động quá lớn cho Bích U Tiên Tử. Chính chủ nhân đôi mắt này đã giết phu quân của nàng, từng hai lần chết mà sống lại trong tay nàng.
Không biết vì cái gì, nàng mơ hồ sinh ra một cảm giác sợ hãi với Trương Hằng, chẳng qua trong nội tâm không dám thừa nhận mà thôi.
- Điều này không có khả năng quá lớn. ở Tu Chân Giới Tam Tinh Vực. rất ít có tu sĩ Nguyên Anh Kỳ có thể tu luyện thành công Thân Ngoại Hóa Thân, ngay cả Đại trưởng lão trong tông ta dù có bí thuật bậc này, cũng không tu luyện thành công. Nghe nói Nghịch Thiên Đại Ma quật khởi mấy năm gần đây đã tu thành thần thông này.
Tương Sơn trưởng lão có chút do dự nói. nhưng ngữ khí cũng không chắc chắn. Hắn không thể bỏ qua đôi mắt bạc trong thiên địa kia. dường như có thể thấu rõ hết thảy thế gian.
- Nếu Bất Tử Tà Đế đối điện chỉ là một cái phân thân, như vậy ta có thể chậm lại một chút. Dù sao giết hắn cũng dễ như trở bàn tay. một khi bản tôn của hắn tới đây. liền lập tức hạ sát thủ, trước tiên chém giết phân thân, tranh thủ bắt sống bản tôn.
Tương Sơn trưởng lão suy nghĩ một lát. cuối cùng ra quyết đoán. Nếu chỉ là giết một cái phân thân, bọn họ nhất quyết không vừa lòng. Bởi vì chỉ cần một ý niệm là bản tôn có thể làm phân thân lập tức tự bạo. dù là bắt sống phân thân cũng không có chỗ tốt gì.
Thấy Tương Sơn trưởng lão ra quyết định như thế, Bích U Tiên Tử mới yên tâm. Hai người giảm chậm tốc độ. theo sát mặt sau phân thân Trương Hằng, nhưng không đuổi bắt toàn lực.
Trương Hằng ở ngoài xa mấy trăm dặm thông qua phân thân biết được tình huống bên này. trong lòng không khỏi vui vẻ. Hiện giờ hắn thiếu nhất là thời gian, chỉ cần kéo gần Khoảng cách với phân thân hắn có thể ung dung rời đi.
Kết quả là khoảng cách giữa hai người Tương Sơn trưởng lão cùng Trương Hằng không thu ngắn rõ ràng, còn Khoảng cách giữa Trương Hằng cùng phân thân lại đang nhanh chóng thu lại.
Rất nhanh, Khoảng cách giữa Trương Hằng cùng phân thân chỉ còn lại hai trăm dặm. Hai người ngược hướng chạy đi. cho nên nhanh chóng tới gần nhau.
Khoảng cách hai trăm dặm. trong lòng Trương Hằng vừa động. Hư Không Hỏa Diễm trong đầu run lên.
Hai trăm dặm là một cái giới hạn.
Một mảnh ngân diễm chợt lóe lên. xẹt qua chân trời, tựa như thuấn di.
Phân thân Trương Hằng vui vẻ, vẫy tay một cái, đoàn ngân diễm đánh từ phía chân trời rơi vào tay hắn.
Hắn nhanh chóng lấy ra mảnh vụn Huyết Sát Thiên Bi. dùng ngân diễm cắn nuốt. Thật nhiều tinh túy thiên địa sinh ra trong cơ thể hắn, chữa trị thương thế trên người cùng khôi phục nguyên khí.
Động tác phân thân Trương Hằng tự nhiên bị Tương Sơn trưởng lão phát hiện ra. thần thức của hắn gắt gao tập trung vào tình huống bên kia, phát hiện thương thế cùng nguyên khí của đối phương đang khôi phục rất nhanh.
- Sao có thể như thế được?
Tương Sơn trưởng lão cùng Bích U Tiên Tử đều cả kinh.
Ngân diễm từ trên trời giáng xuống kia cũng làm hai người suy đoán.
- Như vậy xem ra Bất Tử Tà Đế này thật có thể luyện thành thần thông Thân Ngoại Hóa Thân, hơn nữa công pháp người này tu luyện thật làm người ta khó tin. có thể thông qua phương pháp này khôi phục thương thế cùng nguyên khí
Trong mắt Tương Sơn trưởng lão mang theo những tia đố kỵ cùng sát ý.
Sắc mặt Bích U Tiên Tử trở nên ngưng trọng, sát khí trong ánh mắt cũng càng đậm.
Đột nhiên thần thức Tương Sơn trưởng lão ở bờ biên giới hai trăm dặm bắt được một nam tử Thanh niên đang nhanh chóng phi hành.
Bộ dạng nam tử này giống y như Bất Tử Tà Đế cách đó mấy chục dặm, dưới chân đạp một tấm thảm bay màu tím. tốc độ thật làm người ta kinh diễm.
- Quả nhiên bản tôn của hắn đã tới!
Trên mặt Tương Sơn trưởng lão mang theo những tia cười lạnh.
Làm tồn tại Nguyên Anh hậu kỳ. cho dù bản tôn cùng phân thân Trương Hằng cùng tiến lên. hắn cũng sẽ không có một chút sợ hãi.
Thần thức của Bích U Tiên Tử không thể kéo xa Như vậy, vừa nghe bản tôn Bất Tử Tà Đế hiện thân, trong mắt hiện lên thần tình phức tạp.
Mấy năm trước, Trương Hằng vẫn là một tên tiểu tu sĩ Trúc Cơ Kỳ. thực lực đang đứng vào hàng Kết Đan Kỳ. Nhưng Lúc này, hắn lại tu thành bí thuật Thân Ngoại Hóa Thân, thật làm cho người ta đố kỵ.
- Khi nào thì chúng ta ra tay...
Bích U Tiên Tử hô hấp trở nên gấp gáp. không khỏi trở nên khẩn trương.
- Tuy rằng bản tôn của hắn cách chúng ta hai trăm dặm. nhưng vì phòng ngừa đột biến, nên chờ hắn tới gần trong một trăm dặm mới ra tay.
Tương Sơn trưởng lão hờ hững nói. khí thế ngưng tụ trên người khẽ kích động.
Cứ thế, Khoảng cách giữa bản tôn Trương Hằng cùng bọn họ nhanh chóng kéo gần lại.
Một trăm tám mươi dặm... Một trăm năm mươi dặm... Một trăm hai mươi dặm...
Tuy rằng Trương Hằng không cảm giác được thần thức tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ. nhưng có một loại cảm giác bị giám sát, liền hiểu được mình đã bị thần thức của Tương Sơn trưởng lão tập trung.
- Một trăm dặm!
Vào một thời điểm, Tương Sơn trưởng lão khẽ hô một tiếng.
Vù!
Hai người lao vụt về phía phân thân của Trương Hằng, khí thế trên người tăng vọt, uy áp tinh thần mạnh mẽ như bão tố ập tới từ xa, nhất thời mây gió xáo động.
Phân thân Trương Hằng Thấy cảnh này, vội vàng thu hồi mảnh vụn Huyết Sát Thiên Bi. Trải qua cắn nuốt vừa rồi hắn đã khôi phục hơn phần nửa nguyên khí, thương thế cũng tốt hơn bốn năm phần.
- Bích Vân Di Thiên Thuật!
Tương Sơn trưởng lão khẽ hô với Bích U Tiên Tử.
Bích U Tiên Tử lập tức hiểu được.
Vù!
Hai người liên tục đánh ra pháp quyết. đám mây ngọc bích dưới chân khoảnh khắc bùng lên hào quang chói lợi. vù một cái độn ra trước mười mấy dặm...
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào