Tác giả: Cận Niên
Nguồn:Vficland
Edit: Charon, Ms Moonlight, Lequyen2101, Blackrose
Sưu tầm: linh đang xung.
“Buông ra… Không được đụng vào ta!” Nàng dùng khí lực yếu ớt của mình chống cự lại, sợ hãi sự đụng chạm của người khác, “Không được đụng vào ta…”
“Không có việc gì đâu! Nô nhi!” Mặc Uyên kéo cả thân mình nhỏ nhắn suy nhược của nàng vào lòng, hơi thở nóng rực dán vào khuôn mặt nàng, cố nắm giữ cánh tay nhỏ bé đang giãy dụa lung tung, ôn nhu khẽ dỗ dành, “Không có việc gì đâu, đừng lộn xộn, ngoan…”
Bị sức lực bá đạo nhưng nhẹ nhàng kia chế trụ, sự sợ hãi trong lòng nàng rốt cục tan biến dần, vô lực chôn trong vòm ngực hắn, ổn định hô hấp.
Bàn tay chạm được một mảng trắng mịn, Mặc Uyên nhíu mày, nhờ ánh sáng nhạt hắt từ cửa sổ trên mái nhà, hắn nhìn thấy đầu ngón tay tái nhợt của nàng bị sắc máu dính chung quanh, càng lúc càng nhiều máu chảy xuống từ đầu ngón tay, lan ra toàn bộ cánh tay nhỏ bé mềm mại không xương của nàng…
Vì sao… Vì sao lại có nhiều máu như vậy?!
Trong lòng đột nhiên chấn động, Mặc Uyên nắm chặt đầu ngón tay của nàng, vô cùng thương tiếc mà xem xét, trong lòng cảm thấy run rẩy, bởi vì hình ảnh ngón tay nàng đâm vào tim hắn, đau đến mức lên tiếng than nhẹ… Đáng chết, đám người kia đến tột cùng đã làm gì nàng?!
Cặp mắt khiếp người mang theo âm lãnh uy hiếp nhìn về phía những nữ tử đang quỳ đầy dưới đất, các nàng run rẩy, lui thành một đám.
“Người đâu, đem chúng dẫn đi!” Thanh âm băng lạnh như tiếng gọi của cái chết, quanh quẩn bên tai mấy nữ tử quỳ trên mặt đất!
“Vương gia! Vương gia tha mạng!!”
“Vương gia, nô tì bị bọn họ sai bảo, nô tì không phải tự nguyện a! Vương gia!”
“Cầu xin Vương gia khai ân, Vương gia khai ân …”
Tiếng cầu xin tha thứ chói tai, tiếng kêu gào thê thảm, tiếng bọn thị vệ gầm nhẹ, tiếng xích sắt nện rầm … rầm … loạn vang…
Lạc Cơ Nhi yếu ớt mở mắt ra, ý thức thanh tỉnh trong nháy mắt!
—— Trước mắt là một cảnh tượng quen thuộc, thị vệ sắc mặt lạnh như băng lôi mạnh những nữ tử trên mặt đất một cách vô tình, như kéo xác người chết đi vậy. Nàng nhìn thấy các nàng hoảng sợ, nàng nhìn thấy các nàng tuyệt vọng giãy dụa… Nàng nghĩ tới cái chết của Nhiêu Nhi!
Một tia kinh hãi chậm rãi hiện lên trong lòng, nàng tham luyến ấm áp trong lòng nam tử kia, nhưng không quên được khuôn mặt hắn tà mị tươi cười, kiếm trong tay hắn xuyên qua thân thể phụ hoàng và mẫu hậu như thế nào, hắn dùng lời nói tàn nhẫn như thế nào để con dân Đằng An chịu sỉ nhục bằng chữ Nô. Còn cả ép người ta vào lồng rắn như thế nào nữa, rắn bò đầy toàn thân nàng kia, cắn xé máu tươi nuốt sống nàng ta như thế nào.
—— Không!!!
Đau đớn bén nhọn truyền tới não bộ, Lạc Cơ Nhi như đụng phải mãnh thú hay nước lũ, giãy dụa muốn thoát khỏi vòng ôm của hắn!
Bởi vì lảo đảo mà ngã xuống đất, hai tay Lạc Cơ Nhi chạm xuống mặt đất lạnh lẽo ẩm ướt, trong nháy mắt đau đến không chịu nổi…
“Nô nhi…” Mặc Uyên hơi nhíu mày, lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng tuy sợ hãi nhưng lại hết sức kháng cự…
“Không được đụng vào ta, ta tốt lắm, còn chưa chết đâu…” Dạ dày trống rỗng làm nàng nói chuyện bắt đầu nhỏ dần khó khăn vô lực, trong cặp mắt lóe lên lệ quang chưa rút đi, nàng cố cắn răng chống đỡ, “Vương gia tính xử trí các nàng ấy như thế nào? Làm như… Làm như Nhiêu Nhi sao?”
Nhu tình trong mắt dần dần tan đi, cặp mắt Mặc Uyên phủ kín một tầng hàn quang mở nhạt, đi đến phía trước, đem thân mình nhỏ nhắn xinh xắn mà nhu nhược của nàng bao phủ lại.
“Còn chưa bị chơi đủ, phải không?” Đáy mắt hắn lóe ra sự đau thương đến cực điểm hơn là uất giận, giữ chặt người nàng, “Ngươi muốn chết trong tay bọn chúng như vậy sao?!” Ánh mắt hắn phun hỏa, nhưng không dám dùng sức, hắn sợ làm đau nàng, sợ nàng yếu ớt đến nỗi không chịu nổi…
Hồi ức như thủy triều, từng chút dâng lên trong lòng, mỗi một lần đau đớn cùng khuất nhục, mỗi một lần tra tấn cùng xâm phạm… Nước mắt nóng bỏng nặng nề rơi xuống, rơi từng giọt trên tay hắn, nàng nghẹn ngào, nhưng từng chữ đều rõ ràng: “Chết trong tay các nàng ấy, so với ở lại bên cạnh ngươi chịu giày vò thì còn tốt hơn.”
Từng chữ, giống như đao nhọn, hung hăng đâm vào trong lòng hắn!
Last edited by Mrlinh900; 04-01-2013 at 10:13 AM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Mrlinh900
Tác giả: Cận Niên
Nguồn:Vficland
Edit: Charon, Ms Moonlight, Lequyen2101, Blackrose
Sưu tầm: linh đang xung.
Cặp mắt u ám đầy tơ máu lóe lên một tia giận dữ cùng đau đớn chồng chất.
Nàng đúng là cố ý, cố ý làm hắn điên lên, cố ý dùng lời nói lợi hại lại đáng thương, đâm thương lòng hắn một cách vô tình! Thế nhưng… Hắn chết tiệt đúng là vẫn rất đau lòng.
“Ngươi hận ta như vậy sao?” Đầu ngón tay hắn vuốt ve phần mềm nhẵn của nàng trong tĩnh lặng, hắn khàn giọng thì thầm, tới gần đôi môi phun ra những lời nói tàn nhẫn kia. Trên bờ môi kia vẫn lưu lại chút nước mắt, làm cặp mắt nguy hiểm của hắn hơi nheo lại, nhu tình trong đáy lòng dâng lên như cuồng phong mưa rào, muốn hung hăng hôn nàng, không cho nàng nói lời nào nữa!
Hơi thở nóng rực bao trùm xuống, trong lòng Lạc Cơ Nhi bi thương cố tách ra, “Không được… Đừng chạm vào ta…”
Sự đau đớn trong lòng càng sâu, hai tròng mắt Mặc Uyên phun hỏa nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đang suy yếu tái nhợt, gắt gao nắm lấy thân mình mềm mại như không xương của nàng, “Không cần phản kháng nữa! Ta hận sự phản kháng của ngươi, vì cái gì không thể thử tiếp nhận, thử đáp lại ta?!” Hắn tưởng nhớ cảm giác nàng trong lòng hắn, mềm mại cùng ngoan ngoãn chết người, nàng vì cái chết mà sợ hãi khóc trong lòng hắn, thân mình nàng nhỏ nhắn xinh xắn nằm nơi tay hắn, hơi thở hổn hển…
Một tiếng than nhẹ, Lạc Cơ Nhi vô lực giãy dụa, hành động kịch liệt của hắn làm nàng ngất đi, thể lực cạn kiệt đánh úp lại, nàng không có cách nào ngăn cản.
“Ưm…” Môi vẫn bị hung mãnh chặn lấy!
Đầu lưỡi nóng bỏng ngăn chặn hơi thở, nàng vẫn chưa chuẩn bị đã bị hắn xâm nhập vào trong miệng, đôi môi mang theo mùi đàn hương, tùy ý liếm láp, chiếc cằm non mềm của nàng cảm nhận được sự kích thích từ hắn, lúc nhẹ nhàng lúc mạnh mẽ giống như hết sức khát khao, trêu chọc ý thức cuối cùng của nàng.
Không… Không được!
Đau đớn gay gắt trong lòng bàn tay và đầu ngón tay nàng khiến nàng không đến mức sa vào sự triền miên ôn nhu của hắn, ngay sau đó, nàng dùng hết khí lực cuối cùng cắn vào lưỡi hắn, bàn tay nhỏ bé để trên lồng ngực hắn, cố sức giãy dụa!
“Cút —— !”
Một tiếng gầm hung bạo đến cực điểm từ miệng tràn ra, Mặc Uyên hoàn toàn bị lửa giận khống chế!
Đầu lưỡi tanh mùi máu làm hắn hoàn toàn phát điên, hai tròng mắt hắn đầy tơ máu nhìn chằm chằm nữ tử bị chính mình trong nháy mắt đẩy ngã nằm trên cỏ, sự ôn nhu của hắn, tim của hắn, tình cảm của hắn, toàn bộ bị sự chống cự trả thù của nàng hung hăng nghiền nát.
Hắn hận mình đã động tâm, hận mình để ý nàng như thế, hắn không bao giờ nhẫn nhịn nàng, nhưng sự phòng bị đã bị nàng đâm thương mất rồi!
Hắn hung ác tàn nhẫn đẩy làm nàng mất hết khí lực toàn thân, rên nhẹ một tiếng, tựa vào bãi cỏ. Lúc này, nước giếng lạnh lẽo bắt đầu phát huy tác dụng, cả người nàng tỏa ra khí lạnh, dạ dày trống bắt đầu kêu lên từng đợt. Bởi vì không còn sức lực mà run rẩy đứng lên, nàng nhịn không được cuộn cả người lại, mang đầu ngón tay nhuốm máu dời về phía bụng, như con thú trọng thương, khẽ rên lên để giảm bớt việc hít thở không thông.
“Không được quên lời bổn vương nói, năm ngày sau, ngươi mới có thể đi ra khỏi cánh cửa này.” Nghiến răng nói, thanh âm trong miệng tràn ra, Mặc Uyên đem bộ dạng đau đớn suy yếu của nàng thu vào đáy mắt, nhẫn tâm nói, “Muốn chết thật không? Bổn vương tuyệt đối sẽ không cho ngươi chết trong tay bất cứ kẻ nào!”
Cửa lao bằng sắt mở rầm một tiếng giòn vang, hắn phẫn nộ bước ra ngoài.
Trong sự mờ mịt của địa lao, hai tròng mắt nam tử tà mị âm hàn, trộn lẫn cảm giác gần như lạnh lùng tuyệt vọng, bước đi từng bước một, đau lòng thấu xương.
“Vương gia, Cơ Nhi cô nương nàng… Ách” Nô tài phía sau theo kịp, nhưng nháy mắt bị nam tử cao lớn kia hung hăng túm lấy áo!
“Nàng xảy ra bất cứ chuyện gì, bổn vương sẽ đem ngươi chôn cùng! Nghe không?!”
Tiếng gầm nhẹ thô bạo âm lãnh như địa ngục, lại hết sức đè thấp, truyền vào tai tên nô tài đang hoảng sợ kia.
“Dạ… Dạ! Nô tài nhớ kỹ! Vương gia…”
Hung ác buông áo hắn ra, Mặc Uyên cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.
Hắn không nên nhớ tới… không nên lại nhớ tới đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng chất chứa oán hận cùng kháng cự của nàng nữa.
tiếp
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Mrlinh900
Rất lạnh, nàng thử cuộn mình, nhưng phát hiện cả người không còn chút khí lực, cái trán ngược lại nóng hổi, tỏa ra sưởi ấm thân người.
Đầu choáng váng hoa mắt, nàng cảm nhận chút ánh sáng mỏng manh, ý thức bắt đầu tê liệt, đói khát quá độ làm nàng cảm giác hô hấp đều yếu dần từng chút từng chút, mở to mắt chỉ thấy một khoảng bóng đen mê muội, nhìn không rõ lắm, mí mắt nặng trịch, nặng đến mức nàng sắp mở ra không được nữa…
Mẫu hậu, ta lạnh quá…
Cơ Nhi lạnh quá, các ngươi ở nơi nào…
Đôi môi tái nhợt của nàng ngập ngừng, vô thức khẽ lẩm bẩm hai lần, nhưng nháy mắt dường như cảm thấy một tia lạnh lẽo, một đôi tay tà mị tao nhã tới gần nàng, mang theo độ ấm của thân thể, hung hăng chà đạp da thịt toàn thân nàng. Hắn thấp giọng cười tà mị rút lui, màu đỏ tươi của máu theo đầu ngón tay từng giọt rơi xuống, làm nàng khiếp hãi thét chói tai.
Nhiều thanh âm cùng ảo giác xuất hiện trong đầu, nàng không thể kháng cự…
Mẫu hậu, Cơ Nhi muốn chết…
Mẫu hậu, Cơ Nhi không muốn chết, thật sự không muốn chết…
Ta rất hận, rất hận…
Ta không có cách nào bảo vệ chính mình.
Làm sao bây giờ…
Vô số thanh âm, vô số hình ảnh hiện lên trong đầu, nàng đã không còn phân rõ được hiện thực cùng ảo giác, chỉ nhớ tới ánh mắt nóng rực của nam tử khiếp người kia mà thân thể phát run, trong ý thức mông lung vẫn muốn trốn tránh như cũ.
“Chi nha —— “
Tiếng đẩy cửa rất nhẹ, một thân ảnh chậm rãi đi tới, ánh mắt thản nhiên chăm chú nhìn con người xinh đẹp yếu ớt trên mặt đất.
“Cô cô, Vương gia đã phân phó, nơi này không cho người vào…”
“Một lát là được rồi.” Giọng nói thành thục mà uy nghiêm ngắt lời nói của người kia, “Ta sẽ không giúp nàng, ngươi cũng không nói cho Vương gia ta đã tới, được không?”
Một tiếng tiền đồng nhỏ gọn rơi xuống, tay kia mang theo chút trấn an cùng vẻ mua chuộc đẩy cửa lao vào bên trong.
“Dạ Cô cô, ta đứng ở cửa đề phòng…”
Dần dần, trong phòng giam lại khôi phục yên tĩnh.
Ánh sáng mờ mịt, cặp mắt nữ tử lõi đời mà lạnh như băng mang theo một chút đau lòng, cúi người xuống dưới, vén nhẹ mái tóc trên gương mặt, cảm nhận được rung động rất nhẹ của nàng, theo bản năng nàng muốn trốn tránh cái đụng chạm của người xa lạ.
“Biết ta là ai chứ…” Nữ tử than nhẹ, không giống như là câu hỏi, mà là thuần túy nhẹ giọng thì thầm, nàng mang theo túi bằng da, đem miệng túi mở, đặt sát đôi môi nhỏ bé khô nứt của nàng, bên trong ào ạt chảy ra nước trong, làm ướt yết hầu đang khát cháy.
Hơi ẩm mờ ảo bao bọc quanh nàng, Lạc Cơ Nhi khàn khàn ưm một tiếng, mí mắt nặng nề rốt cục hé mở.
Phát không ra âm, nàng chỉ nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ, mang theo hương vị ôn nhu, đang chậm rãi tới gần nàng.
“… Muốn chết sao?” Đầu ngón tay Cô cô từ gương mặt gầy trượt xuống, một tiếng thì thầm nhẹ nhưng rõ ràng tràn ra trong miệng, hết sức chăm chú nhìn vào mắt nàng.
Muốn chết sao…
Tủi nhục đau thương nổi lên, ý thức muốn sống mãnh liệt lại một lần nữa hung mãnh chiếm cứ lòng nàng, Lạc Cơ Nhi cố gắng để mình mở to hai mắt, cảm giác hơi nước cuối cùng trong thân thể đã hóa thành nước mắt, ấm áp vòng quanh hốc mắt nàng.
Thong thả nhưng kiên định lắc đầu, nước mắt trong suốt trong hốc mắt nàng ồ ạt chảy ra, lộ ra khát vọng cực độ của nàng.
Không muốn chết… Nàng thật sự không muốn chết…
“Vậy thông minh một chút,” Cô cô chậm rãi cúi người, đôi môi mang theo ma lực áp bên tai nàng, nói, “Nếu ngươi không muốn chết nhanh như vậy.”
Người dưới thân run nhè nhẹ, Cô cô hạ mắt xuống, chăm chú nhìn quần áo nàng rách nát lộ ra da thịt trắng nõn nà, giọng nói trở nên trầm thấp mà lạnh lẽo, “Đem nỗi hận của ngươi chôn kín đi, không cần phản kháng hắn nữa… Chỉ có chờ hắn chân chính yêu ngươi, hắn mới có thể dỡ xuống phòng bị đối với ngươi, đã hiểu chưa?”
Nàng cố gắng nghe rõ, cố gắng nhớ kỹ từng chữ nàng ta nói, nâng mặt lên, nhưng trước mắt bỗng nhiên một khoảng tối đen…
Bỗng nhiên cảm giác mơ hồ huyền ảo sâu thẳm càng ngày càng dày đặc làm nàng không thể chống cự…
Gắt gao nắm lấy tay áo Cô cô, nàng muốn há miệng, nhưng thân mình mềm nhũn, nàng trầm luân vào trong bóng đêm vô tận…
Cuối cùng dừng lại trong đầu, chính là một câu âm u ——
“Nhớ kỹ lời Cô cô nói, tốt nhất là đánh vào tâm!”
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Mrlinh900
Một cành cây bị chính đầu ngón tay mình không cẩn thận bẻ gẫy, Mặc Húc khẽ nhíu mày, dừng mắt lại ở cành khô mỏng manh xanh mởn trên đầu ngón tay kia.
“Hoàng Thượng… Hoàng Thượng?” Một hoạn quan bên cạnh cẩn thận kêu lên, trên trán thấm hơi chút mồ hôi.
—— Hắn đã đứng nửa canh giờ, đem việc quân báo khẩn cấp nói từng câu từng chữ cho y nghe, cũng không thấy vị đế vương tôn quý uy nghiêm này có nửa điểm phản ứng. Trong ngự hoa viên to như vậy, y tức giận nhíu mày, chính là lẳng lặng chăm chú nhìn bông hoa nhỏ màu trắng, vương giọt sương, đóa hoa yếu ớt không chịu nổi đụng chạm.
“Hoa này, tên gọi là gì?” Đầu ngón tay thon dài mơn trớn đóa hoa mềm mại, Mặc Húc khẽ hỏi, trong đầu hiện lên một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn mị hoặc, hương hoa tràn ngập khắp nơi, làm hắn thất thần trong nháy mắt.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, hoa này là một loại ngọc lan, đem từ phương bắc tới trồng, tên gọi là ‘Thủy diên’, vì đóa hoa này trong suốt, phiến lá cuốn lại tươi mới mà nổi tiếng…”
Thủy diên…
Hắn thấp giọng nỉ non, chính là nhìn đóa hoa trắng nõn kia, đầu ngón tay bỗng run rẩy, giống như ôn hương nhuyễn ngọc ngày ấy chưa đi, hắn nhớ lại mùi thơm của cơ thể nho nhỏ mị hoặc thiên hạ kia, trong lòng không khỏi một hồi trống rỗng.
“Ngươi vừa mới nói… Trấn Nam tướng quân có quân tình khẩn cấp?” Sự nóng rực trong lòng bị hắn che dấu đi, cặp mắt tối tăm bịt kín một tầng sương lạnh, thản nhiên hỏi.
“Hoàng Thượng, miền nam Hồ Duệ tộc kiêu ngạo ương ngạnh, tướng quân khẩn cầu Hoàng Thượng xuất binh, nhưng mà…”
Nhưng, binh quyền chân chính lại nằm trong tay Uyên Vương, mà lúc này Uyên Vương, lại không chút nào để ý tới triều chính, tách biệt trong phủ mình mà tĩnh dưỡng.
Bên môi nổi lên một nụ cười nhạt châm chọc, có sự âm độc mà người ngoài không nhìn ra được, Mặc Húc thản nhiên nhìn hoạn quan trước mắt, ý cười càng sâu, “Ý của ngươi, là kêu trẫm hạ mình tới Uyên Vương phủ, cùng Tam đệ của trẫm trắng đêm nói chuyện, cầu xin mấy vạn binh mã sao?”
Hoạn quan trong lòng kinh sợ, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt!
“Hoàng Thượng! Thần… Thần không phải cái ý đó!” Phù phù một tiếng bối rối mà quỳ xuống, mồ hôi lạnh trên trán xuất hiện, hoạn quan cúi dập trán xuống mặt đất, “Hoàng Thượng thứ tội! Là thần quá phận, là thần nói bừa…”
Chậm rãi ngồi xổm xuống, ý cười trên mặt Mặc Húc rút đi, ánh mắt lợi hại như kiếm, tiến vào trong mắt hoạn quan: “Trẫm hỏi ngươi, thiên hạ này, là của ai?”
“Là… Là Hoàng thượng…” Hoạn quan không dám dời mắt, chỉ có thể để mồ hôi lạnh theo mặt trợt xuống, không dám lau đi.
“Vậy… các ngươi là thần tử của Trẫm, làm được cái gì?” Tiếng nói âm lạnh mà trầm thấp, sâu kín truyền ra.
Một tia sáng lóe lên, hoạn quan sáng ngời ánh mắt, nhìn vị đế vương tao nhã mà uy nghiêm khiếp người, trong lòng đã rõ ràng đáp án, lúc này mới bối rối quỳ xuống lạy thật sâu, ngữ khí kiên định nói: “Hoàng Thượng… Thỉnh Hoàng Thượng yên tâm! Thần nhất định tự mình chờ lệnh, khuyên Uyên Vương điện hạ xuất binh.”
A.
Đi bên cạnh y, quả nhiên đều là người thông minh.
Thân hình cao lớn tuấn lãng chậm rãi đứng lên, Mặc Húc thu hồi ánh mắt, lại khôi phục dáng vẻ đế vương, “Tốt lắm. Đã hiểu rồi thì đi làm đi.”
Chiếc long ngoa (*giày của nhà vua) màu đen viền vàng tôn quý, chậm rãi bước ra khỏi ngự hoa viên, chỉ có mùi thơm của Thủy diên, vẫn vấn vương theo bên y như trước
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Mrlinh900
“Phong thị vệ, khẩn cầu đi thông báo một tiếng, hạ quan…” Một nam tử mặc quan phục màu tím đứng đằng sau bức tường bình phong, khúm núm nói.
“Đại nhân nên trở về đi là hơn,” giọng nói không hề có độ ấm vang lên, Phong Dực cúi đầu, cung kính mà xa cách, làm vị đại thần kia trong nháy mắt cứng đờ, “Vương gia có việc, không rảnh gặp khách.”
Khóe miệng vị đại thần kia giật giật kéo xuống, cười mỉa mai nói: “Không biết Vương gia… bận việc gì? Hạ quan có thể chờ.”
Khóe miệng Phong Dực nhẹ nhàng nhếch lên, ý cười nhàn nhạt chợt lóe lên rồi nói, “Đại nhân xin cứ tự nhiên.”
Nói xong, xoay người lại, không để ý tới vẻ mặt đầy bối rối cùng xấu hổ của vị đại thần kia.
Nhưng vừa xoay người đi, nụ cười nhàn nhạt trên mặt nam tử kia trong nháy mắt đã mất đi, trên đôi mắt lạnh như băng tràn đầy vẻ nặng nề cùng đau đớn khó hiểu.
—— Vương gia giờ đang bận làm gì?
Phong Dực ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía cung điện rộng lớn uy nghiêm xa xa kia, trong đôi mắt hiện lên một tia nhìn thâm thúy phức tạp!
Thần thái tà mị của nam tử tuấn mỹ nửa tựa vào chiếc sập nhỏ* mềm mại chạm trổ hoa văn, hơi nhướng mày lên vì tức giận, lặng im chờ đợi điều gì đó. (*nguyên văn là ‘tháp’)
Cách đó không xa, truyền đến âm thanh của xích sắt.
Nàng tới.
Ánh mắt thâm sâu của hắn nhìn về phía cửa điện, nơi mềm mại nhất trong đáy lòng chợt xúc động, hơi nhói lên đau đớn.
Thân thể suy nhược bị thị vệ ôm đến, nàng yếu ớt đến không còn sức lực, nằm trên mặt đất lạnh lẽo không thể nhúc nhích, cổ tay mảnh khảnh không còn chút huyết sắc nào, nửa bả vai cùng lưng phơi bày ra bên ngoài, thấp thoáng có thể thấy được chỗ xương hồ điệp* mỹ lệ bởi vì thân thể gầy yếu mà hiện rõ lên, nhìn thấy mà đau lòng.
(*xương hồ điệp là chỗ xương ở 2 bả vai đằng sau lưng)
Thị vệ nhìn thấy có chút không đành lòng, liền nhẹ tay buông nàng ra, chỉ sợ nàng va chạm một cái liền vỡ.
Mệt mỏi đứng dậy, ánh mắt của hắn bị nàng hấp dẫn, chậm rãi đi qua, trong lòng tình cảm dịu dàng cuồn cuộn lên, xen lẫn với sự đau lòng như thể chỉ vì chứng kiến thấy kết quả của việc nghiêm khắc trừng trị lại như vậy. Nàng cũng không còn sức lực để phản kháng hắn nữa, không bao giờ lại giơ móng vuốt phản kháng về phía hắn nữa. Hắn yêu sự dịu ngoan lúc giống như đang hấp hối của nàng, dù cho chỉ là trong nháy mắt.
Thị vệ đi tới, cầm một cái khay, nửa quỳ trên mặt đất: “Vương gia…”
“Lui xuống,” Mặc Uyên ra lệnh, miệng nói nhàn nhạt không cho ai kháng cự lại. Tất cả mọi người đều lui xuống.
Có tiếng bước chân hối hả thối lui từ trong đại điện, rất nhanh, trong đại điện, ánh nến chỉ vì hai người bọn họ mà được thắp lên, có sự ám muội đến nghẹt thở.
Bàn tay thăm dò luồn vào cổ nàng, tay kia ôm eo nàng, thoải mái ôn nhu ôm nàng vào trong lòng… Nàng thật nhẹ! Nhẹ đến mức giống như không có trọng lượng.
“Đói bụng?” Một tiếng mị hoặc như khẽ gọi, Mặc Uyên kề sát vào khuôn mặt mỹ lệ tái nhợt của nàng, vén sợi tóc trên trán nàng lên.
—— Hình ảnh như vậy quá mức tà mị, nam tử tuấn mỹ tao nhã kia nửa quỳ, trong lòng ôm thân mình suy nhược nhỏ nhắn xinh xắn như một con thỏ trắng dịu ngoan nhưng thảm hại đang hấp hối.
Đói…
Thật đói…
Trong cổ họng như bị lửa đốt, trong bụng càng như có một bàn tay hung mãnh chà đạp, nàng không còn nửa phần khí lực, toàn thân dường như không run rẩy, nhưng mỗi lần run rẩy qua đi, đều vô cùng khát vọng có đồ ăn, môi nàng mấp máy, suốt năm ngày, toàn bộ ý thức của nàng đều bị tiêu hủy sạch sẽ, chỉ còn lại một ham muốn nguyên thủy nhất, thật đói, đói đến sắp chết mất.
Bên môi lộ ra một nụ cười yếu ớt gần như tàn nhẫn, Mặc Uyên đưa tay hướng tới cái khay, cầm chiếc bát lên, bên trong là canh cá rô đã được nấu ngon lành.
Lúc này mới phát hiện, hình như hạ nhân đã quên chuẩn bị thìa.
Nàng ưm một tiếng, lại là một trận co giật rất nhỏ, sắc mặt nàng lập tức lại thêm trắng bệch vài phần.
Trong lòng bỗng quặn lên, rơi vào đường cùng, hắn thấp giọng than nhẹ: “Không cần vội…”
Ngậm nước canh trong miệng, hắn kề sát vào môi nàng, mang theo sự ôn nhu không gì sánh được, thương xót hôn lên môi nàng, cạy mở hàm răng nàng, để chất lỏng mang hương vị ngọt ngào mà ấm áp kia chậm rãi chảy vào.